Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,569
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPy2O6xtXqkvoTFIQkMXyxD1g5tEz1RrqljkJ1dEdxV7i9EHoFEgRwdmtDxMrxtSrKlDveiamNPzD7oKcOV9EBYFiB573sny0oW-rUt9WXustJSCQDFAA5N-hIJKSvV_m1mQFyYcktwfiX_UbkGSlow=w215-h322-s-no-gm

Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Tác giả: Huyền Thiên Huyễn
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Trinh Thám
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi từng thụ lý một vụ án, một vụ việc có thể nói là xé toạc giới hạn nhân tính.

Vụ việc xảy ra tại một ngôi làng lạc hậu.

Thời điểm đó đúng vào kỳ nghỉ hè, một cô bé 12 tuổi, một đứa trẻ bị bỏ lại, đã tự mình sinh con tại nhà và kết quả là tử vong vì băng huyết do khó sinh.

Sau đó, bệnh viện tiếp nhận cấp cứu đã lập tức báo cáo vụ án bởi vì bất kể cha của thai nhi là ai thì hành vi đó đều đã cấu thành tội hình sự.

Thế nhưng khi điều tra sâu hơn thì chúng tôi lại phát hiện ra rằng sự thật còn kinh khủng hơn những gì chúng tôi đã tưởng tượng.​
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 1



1

Cô bé đó tên là Chu Vân, mồ côi cả cha lẫn mẹ, vẫn luôn sống cùng ông nội Chu Kiến Đông, một nông dân trong làng.

Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi tìm đến Chu Kiến Đông, người đang đau khổ tột cùng. Đến lúc lấy lời khai thì chúng tôi mới biết được:

Ông ấy, với tư cách là người giám hộ duy nhất của Chu Vân, ấy vậy mà lại hoàn toàn không hay biết gì việc cô bé đã mang thai!

Trong suốt tám, chín tháng mang thai đó bụng của Chu Vân quả thực có hơi nhô lên một chút, nhưng ông Chu Kiến Đông lại nghĩ rằng chỉ đơn thuần là do cô bé lớn nhanh và mập lên thôi.

Vì vậy mà hôm đó, khi Chu Vân nói đau bụng thì ông ấy cũng chỉ nghĩ rằng cô bé bị vấn đề về đường ruột.

Thế nên cũng chỉ bảo cô bé ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, uống nhiều nước, chứ không để tâm cho lắm.

Nhưng ông ấy không ngờ rằng Chu Vân lại đang chuyển dạ.

Vì vậy mà cũng như thường lệ, ông ấy bận rộn đến khi mặt trời lặn mới về nhà.

Khi về đến nhà, ông ấy mới phát hiện điều không ổn:

Chu Vân nằm bất động trên giường, nửa th*n d*** của cô bé cùng với ga giường, chăn đệm, v.v., đều đã bị m.á.u tươi nhuộm đỏ.

Chắc hẳn là cô bé rất đau đớn, đau đớn rất lâu.

Mặc dù cuối cùng vụ án mạng này chỉ có thể xác định là tai nạn, nhưng vì gây ra ảnh hưởng xã hội vô cùng tồi tệ mà đội hình sự của chúng tôi đã lập tức can thiệp ngay từ đầu, do tôi và đồng nghiệp Triệu Tuấn chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra.

Bởi vì cô bé chỉ mới 12 tuổi, theo quy định tại Khoản 2 Điều 236 của Luật Hình sự, bất kể cô bé có đồng ý hay không thì kẻ đã quan hệ với cô bé đều bị tình nghi phạm tội h.i.ế.p dâm.

Chúng tôi đã hỏi Chu Kiến Đông liệu ông ấy có biết Chu Vân có quan hệ thân mật với người đàn ông nào không, thế nhưng ông ấy lại hoàn toàn không hay biết gì.

Trong tình huống đó, mặc dù chúng tôi không trực tiếp chất vấn ông ấy, nhưng trong lòng đã có suy đoán theo hướng này.

Dù sao thì Chu Kiến Đông lúc bấy giờ cũng chỉ mới 52 tuổi.

Người nông thôn ngày trước không có khái niệm kết hôn và sinh con muộn, mới hơn 40 tuổi đã làm ông là chuyện rất đỗi bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-1.html.]

Nếu thật sự là ông ấy làm thì quả thực là vô nhân tính.

Trong tình huống không có bằng chứng chứng minh nhiều người đã xâm hại cô bé, điều chúng tôi có thể làm là so sánh DNA: ai là cha của đứa bé thì kẻ đó chính là thủ phạm.

Nhưng may mắn thay, kết quả giám định cho thấy rằng Chu Kiến Đông không phải là cha của thai nhi trong bụng Chu Vân.

Vậy thì cha đứa bé rốt cuộc là ai?

2

Để tìm ra sự thật, tôi và Triệu Tuấn quyết định đi thăm dò toàn bộ ngôi làng, bao gồm cả trường tiểu học của làng.

Đây là một ngôi làng nhỏ có tỷ lệ thanh niên bỏ đi khá cao, phần lớn những người ở lại làng là người già và trẻ em.

Chu Vân có hai người bạn thân thiết như hình với bóng lần lượt tên là Dương Tuệ Quỳnh và Diệp San San.

Họ là bạn học cùng lớp và đều là trẻ em bị bỏ lại.

Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện đơn giản với sự có mặt của người giám hộ của các bé.

Nhưng vì cái c.h.ế.t của Chu Vân mà các cô bé sợ đến mức không dám nói chuyện, vì vậy sau khi tổng hợp lại, chúng tôi chỉ thu được vài thông tin đơn giản:

Thứ nhất, vào cuối tuần, các cô bé thỉnh thoảng lại cùng nhau đến công viên ở thị trấn để chơi, tần suất khoảng một tháng một lần. Đoạn đường không xa, đi bộ ba mươi phút là đến nơi.

Mà trùng hợp là cuối tuần trước các cô bé cũng đã đến đó.

Thứ hai, ngày thường sau khi tan học, các cô bé thường hay chơi ở một tiệm tạp hóa nhỏ, mua kẹo ăn, làm bài tập về nhà, xem nhờ TV ở tiệm tạp hóa nhỏ, v.v.

Chúng tôi đã đến tiệm tạp hóa nhỏ đó, chủ tiệm là một lão nông dân sáu mươi tuổi tên là Trương Thạch Chấn, một lão già độc thân.

Ông ta thì nhớ rất rõ về Chu Vân, nhưng lại cho biết toàn bộ thời gian là ba cô bé đến tiệm của ông ta, cơ bản không thấy có đàn ông đi cùng.

Điểm thứ ba, tại trường học mà các cô bé đang theo học, hiệu trưởng đã vì chuyện này mà bận túi bụi. Dù sao thì khi chuyện như thế này xảy ra sẽ gây áp lực dư luận rất lớn.

Còn giáo viên chủ nhiệm của Chu Vân là một người đàn ông trung niên luộm thuộm tên là Chu Tuấn Dương.

Anh ta vừa hút thuốc vừa nói rằng một mình anh ta phải quản lý ba lớp, chẳng thể lo liệu hết mọi thứ, nên không rõ lắm.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 2



Dù sao thì ông nội Chu Kiến Đông, người sớm tối bầu bạn với Chu Vân còn không phát hiện cô bé mang thai thì anh ta, một giáo viên chủ nhiệm không có tinh thần trách nhiệm cao không để ý đến cũng là điều có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, trong làng này có không ít trẻ em bị bỏ lại đang đi học, nhưng nguồn giáo viên lại vô cùng khan hiếm, những gì Chu Tuấn Dương nói không hề khó chấp nhận.

Trên đây là phần lớn thông tin liên quan đến Chu Vân sau khi điều tra sơ bộ.

Sở dĩ tôi liệt kê tất cả ra đây là bởi vì trong đó có cội nguồn của mọi tội ác trong toàn bộ vụ việc.

Ngay khi chúng tôi đang thu thập tài liệu, chuẩn bị mở rộng phạm vi điều tra tiếp thì sự việc đã có một bước ngoặt lớn.

3

Người trong làng làm việc thường hành xử theo cảm tính, ít khi suy nghĩ thấu đáo.

Sau khi trở về làng, Cha mẹ của Dương Tuệ Quỳnh đã nhanh chóng đưa cô bé đến bệnh viện ở thành phố cấp huyện để kiểm tra sức khỏe.

Kết quả rất tệ, màng trinh của cô bé đã bị rách từ lâu.

Dưới sự đánh đập của cha mẹ, Dương Tuệ Quỳnh đã chỉ điểm một người:

Trương Thạch Chấn, lão già ở tiệm tạp hóa nhỏ, một lão già độc thân.

Trong chớp mắt, cả ngôi làng đã dậy sóng.

Đến khi chúng tôi nhận được tin tức và chạy đến hiện trường thì dân làng đã vây kín tiệm tạp hóa nhỏ đến mức đông nghẹt.

Nếu chậm một chút nữa thì không chừng Trương Thạch Chấn đã bị đánh rồi.

Cha mẹ của Dương Tuệ Quỳnh vô cùng tức giận, tại hiện trường, họ chỉ vào mũi Trương Thạch Chấn mà chửi rủa không ngừng. Còn Dương Tuệ Quỳnh thì ôm chặt đùi mẹ, cúi đầu nức nở.

Ngược lại với Trương Thạch Chấn, ông ta đã sắp bật khóc.

Ông ta hết lần này đến lần khác dùng giọng nói già nua, lụ khụ của mình giải thích rằng mình hoàn toàn không làm chuyện đó.

Nhưng dân làng đều vô cùng phẫn nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-2.html.]

Chúng tôi không biết bình thường Trương Thạch Chấn là người thế nào, nhưng vào lúc này với thân phận lão già độc thân của ông ta quả thực đã khiến ông ta rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Không ai muốn tin ông ta. Phần lớn dân làng đều đến để hùa theo nhưng họ đều vui vẻ khi thấy một lão già độc thân như vậy bị kết tội là súc vật.

Chúng tôi nhanh chóng duy trì trật tự hiện trường, mời tất cả những người liên quan về đồn cảnh sát, lần lượt hỏi cung.

Dương Tuệ Quỳnh cứ run rẩy không ngừng, cha mẹ cô bé thì khỏi phải nói, cứ luôn mồm chửi bới.

Nhưng bởi vì hôm trước, khi chúng tôi đến nhà họ thì Dương Tuệ Quỳnh không nói gì cả, nên chúng tôi vẫn còn nghi ngờ.

Đáng tiếc là chúng tôi lại không thể tách rời cha mẹ cô bé để hỏi riêng cô bé.

Còn cô bé thì cũng chỉ ấp a ấp úng kể với chúng tôi rằng Trương Thạch Chấn đã dùng đồ ăn vặt, tiền tiêu vặt, v.v., để dụ dỗ các cô bé vào phòng trong của tiệm tạp hóa nhỏ, sau đó thực hiện hành vi dâm ô, thậm chí là h.i.ế.p dâm đối với các cô bé.

Hỏi cô bé tại sao trước đây không nói thì cô bé sợ hãi giải thích rằng bởi vì cô bé không biết làm những chuyện đó sẽ mang thai.

Về mặt logic thì có thể chấp nhận được.

Nhưng hiện tại lại không có bất kỳ vật chứng nào có thể chứng minh Trương Thạch Chấn đã xâm hại Dương Tuệ Quỳnh.

Bản thân Trương Thạch Chấn thì kiên quyết không nhận tội, thậm chí nước mắt giàn giụa bày tỏ rằng mình bị oan, vừa khóc vừa nói rằng mình đã lớn tuổi rồi mà còn bị vu khống như vậy, thật sự quá uất ức rồi…

Còn điều duy nhất có thể dựa vào chỉ là kết quả giám định thôi.

Chúng tôi lập tức sắp xếp công việc giám định giữa Trương Thạch Chấn và thai nhi của Chu Vân, nhưng ngay cả khi chúng tôi có phòng thí nghiệm riêng thì vẫn phải đợi đến hôm sau mới có kết quả.

Còn vì nhiều lý do khác nhau mà chúng tôi không thể giữ Trương Thạch Chấn ở đồn cảnh sát, chỉ có thể cảnh cáo gia đình Dương Tuệ Quỳnh, những người đang đòi kết quả, rằng không được có hành động nào khác trước khi chúng tôi thông báo.

Nhưng đêm đó đã xảy ra chuyện.

4

Sáng sớm ngày hôm sau, tiệm tạp hóa nhỏ của Trương Thạch Chấn không mở cửa.

Người hàng xóm quen biết gõ cửa đi vào thì mới phát hiện ra rằng ông ta đã tự tử bằng cách treo cổ ngay tại tiệm của mình.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 3



Chúng tôi đến hiện trường thì thấy trước cửa tiệm của ông ta bị đổ đầy rác.

Trên cánh cửa lớn của tiệm ông ta bị tạt sơn đỏ và viết những từ ngữ bẩn thỉu bằng chữ lớn.

Thậm chí bức tường bên cạnh cũng bị vẽ những hình ảnh tục tĩu về cơ thể người.

Chúng tôi được biết là tất cả những thứ này đều là trò hay mà dân làng làm ra để nguyền rủa ông ta sau khi ông ta bị chúng tôi đưa đi ngày hôm qua.

Nhưng kết quả giám định của chúng tôi cũng đã cho biết rằng Trương Thạch Chấn không phải là người đã xâm hại Chu Vân.

Vì vậy khả năng cao ông ta cũng không phải là người đã xâm hại Dương Tuệ Quỳnh.

Mặc dù vậy, khi chúng tôi xử lý t.h.i t.h.ể ông ta thì vẫn có những dân làng đứng xem thì thầm to nhỏ, nói rằng ông ta sợ tội mà tự sát.

Chúng tôi đều biết ông ta không tự sát, kẻ đã g.i.ế.c ông ta thực chất là những lời đồn độc ác kia.

Thế nhưng vấn đề lại đến, nếu Trương Thạch Chấn không phải là thủ phạm đó vậy thì tại sao Dương Tuệ Quỳnh lại tố cáo ông ta chứ?

Cùng lúc đó, phía Diệp San San, một người bạn học khác của các cô bé, cũng truyền đến tin tức không hay.

Bởi vì Diệp San San cũng là trẻ em bị bỏ lại, ở cùng với bà, cha mẹ ở tỉnh ngoài nhất thời chưa kịp về, vì vậy hôm qua khi Dương Tuệ Quỳnh làm ầm ĩ thì cô bé vẫn chưa kịp đi kiểm tra sức khỏe.

Nhưng sau một trận ầm ĩ như vậy, bà của cô bé lập tức nhờ hàng xóm đưa các cô bé đến bệnh viện, kết quả kiểm tra cũng giống hệt nhau:

Màng trinh bị rách.

Chúng tôi còn đang bàn bạc với ủy ban thôn để xử lý hậu sự của Trương Thạch Chấn thì cha mẹ Dương Tuệ Quỳnh và bà của Diệp San San đã xông đến ủy ban thôn để đòi công bằng.

Họ không hề đưa các cô bé đến, họ chỉ mang theo cảm xúc.

Ban đầu chúng tôi còn nghĩ rằng, họ đang trách chúng tôi xử lý án quá chậm, không thể tìm ra hung thủ thật sự ngay lập tức.

Nhưng không phải vậy.

Họ dường như hoàn toàn không quan tâm đến hung thủ thật sự.

Bởi vì sau khi họ đã trút hết cảm xúc thì yêu cầu mà chúng tôi nghe được là:

“Trương Thạch Chấn đã c.h.ế.t rồi, vậy thì ông ta sẽ bồi thường tổn thất cho con của chúng tôi thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-3.html.]

Đúng vậy, ngay cả khi chúng tôi đã nhấn mạnh rằng Trương Thạch Chấn không phải là hung thủ thực sự đã gây hại cho các cô bé thì họ cũng chẳng hề bận tâm.

Điều hỗn loạn hơn là họ bắt đầu đưa ra điều kiện.

Ví dụ, yêu cầu chúng tôi dỡ phong tỏa tiệm tạp hóa nhỏ của Trương Thạch Chấn, lục soát tài sản của ông ta để làm tiền bồi thường cho con của họ.

Đương nhiên chúng tôi không thể đồng ý, dù sao thì hậu sự của Trương Thạch Chấn còn chưa được xử lý xong, tiệm tạp hóa nhỏ đương nhiên cũng đang dán niêm phong.

Người của ủy ban thôn cũng khá bất lực, chỉ có thể đồng ý với họ rằng sẽ sớm xử lý tốt mọi chuyện, sớm tìm ra hung thủ thực sự, đương nhiên cũng sẽ sớm bồi thường cho họ…

Sau một hồi làm loạn rất lâu thì họ mới miễn cưỡng rời đi.

Điều này khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ:

Cha mẹ của Dương Tuệ Quỳnh cùng với bà của Diệp San San đều không quá bận tâm đến sự thật về việc các cô bé bị xâm hại.

Họ muốn tiền bồi thường hơn.

Một điểm khác nữa là trong quá trình tranh cãi, thực ra chúng tôi đã từng đề xuất rằng liệu có thể để cảnh sát hình sự thụ lý vụ án và các cô bé bị hại trò chuyện thêm một lần nữa hay không.

Nhưng các bậc phụ huynh đều từ chối.

Nhớ lại thì, từ khi vụ án xảy ra đến giờ, không có bất kỳ ai trong số chúng tôi có thể nói chuyện riêng với các cô bé bị hại.

Bởi vì điều này cần có sự ủy quyền của người giám hộ, và trong mỗi lần trò chuyện thì người giám hộ của các cô bé đều ở bên cạnh.

Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng họ đang bảo vệ các cô bé.

Nhưng sau khi họ đến ủy ban thôn làm ầm ĩ như vậy, tôi lại nảy sinh một suy nghĩ khác:

Có lẽ họ không hề muốn chúng tôi hỏi được điều gì từ miệng các cô bé.

Có lẽ việc chỉ điểm Trương Thạch Chấn này không thật sự là ý muốn của các cô bé.

Nhưng hiện tại, chúng tôi thực sự không có cách nào vòng qua người giám hộ để nói chuyện trực tiếp với các cô bé kia.

Vì vậy mà vụ án lại bị đình trệ.

Chúng tôi chỉ có thể điều tra theo một hướng khác.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 4



5

Trước đó tôi đã đề cập rằng trong những lời khai chung của hai cô bé bị hại có một điểm là:

Gần như một cuối tuần mỗi tháng, các cô bé đều cùng nhau đến công viên ở thị trấn để chơi.

Chúng tôi biết công viên đó. Nó là một công viên mở, nằm cạnh quảng trường thị trấn, dựa vào một ngọn núi, hơi hẻo lánh một chút.

Ban đầu, chúng tôi không hề cảm thấy việc các cô bé đi chơi công viên vào cuối tuần là điều gì đáng ngờ.

Nhưng vì thực sự không còn manh mối nào khác nên chúng tôi đành phải kiểm tra lại công viên đó một lượt.

Công viên rất cũ kỹ, khách tham quan cũng rất ít.

Cây xanh nhân tạo bên trong hầu như đều là cây long não.

Loại cây này có thân hình cao lớn, tán lá sum suê, hiệu quả che bóng tốt, là một loại cây xanh đường phố phổ biến và rẻ tiền ở miền Nam.

Có thể thấy chính quyền không đầu tư nhiều kinh phí vào đây, việc bảo trì cũng không được tốt lắm.

Sau khi kiểm tra một vòng, chúng tôi đã phát hiện một căn nhà đáng ngờ ở góc Tây Nam của công viên.

Ba tầng, kiểu dáng giống biệt thự, nhưng mái nhà lại có màu cam đáng yêu.

Căn nhà này nằm trong công viên cũ kỹ, ít nhiều cũng có cảm giác lạc lõng.

Chúng tôi tiến lên gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi, bên trong dường như đang bị bỏ trống.

Nhưng theo khám nghiệm hiện trường lại phát hiện rằng bất kể là con đường dưới chân hay khu vực xung quanh căn nhà thì lớp bụi tích tụ đều ít hơn nhiều so với những nơi khác trong công viên.

Điều đó có nghĩa là gần đây chắc chắn có người đã dọn dẹp.

Để làm rõ căn nhà này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào và mục đích sử dụng là gì, chúng tôi đã tìm đến bộ phận quản lý công viên đó.

Người phụ trách công viên họ Chung, khoảng năm mươi tuổi.

Chủ Nhiệm Chung nói với chúng tôi rằng căn nhà này ban đầu được quy hoạch để sử dụng cho mục đích kinh doanh, ví dụ như khách sạn, nhà hàng, v.v.

Nhưng sau khi xây xong lại không phù hợp với chính sách quản lý công viên mới nhất của nhà nước sau này nên công viên mở không được phép kinh doanh.

Vì vậy mà tòa nhà đó đã bị các bộ phận liên quan niêm phong dưới danh nghĩa xây dựng trái phép.

Tôi không kìm được mà hỏi một câu: “Vậy gần đây có ai đến đó không? Hay nói cách khác, có được dọn dẹp định kỳ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-4.html.]

Chủ Nhiệm Chung rất kiên quyết trả lời tôi: “Không có, đều đã bị niêm phong rồi, hoàn toàn không thể vào được. Nhân viên quản lý của chúng tôi cũng không vào được, khóa cửa cũng không phải của chúng tôi.”

Rất rõ ràng là ông ta đang nói dối.

Nhưng lúc đó chúng tôi không cần thiết phải vạch trần ông ta, bởi vì chúng tôi cũng chẳng biết gì cả.

Thế là chúng tôi lại đưa ra một yêu cầu khác: “Được, vậy xin hãy giúp chúng tôi trích xuất camera giám sát.”

Ý định ban đầu của tôi chỉ là muốn xem cuối tuần trước ba cô bé đó có đến công viên không.

Nhưng Chủ Nhiệm Chung lại thao thao bất tuyệt giải thích rằng: “Rất tiếc là công trình đó cả bên trong lẫn bên ngoài đều không lắp đặt bất kỳ camera giám sát nào… Thật ra mà nói thì công viên này đã lâu không được cấp kinh phí bảo trì rồi, hệ thống giám sát vẫn là loại lắp đặt từ ban đầu, số lượng cũng rất ít, chỉ có ở cổng chính và một vài nơi nhất định, ngay cả ở cổng sau cũng không có camera…”

Triệu Tuấn cũng vội vàng giải thích: “Không phải là muốn xem cái nhà đó, chúng tôi chỉ cần camera ở cổng chính và lối ra vào là được.”

Lúc này Chủ Nhiệm Chung mới liên tục gật đầu: “Vậy được, không vấn đề gì, tôi sẽ đưa các anh đến phòng máy ngay…”

Mà nói thật thì công viên này đúng là quá tệ.

Một công viên rộng lớn như vậy mà chỉ có khoảng mười cái camera giám sát, hơn nữa thời gian lưu trữ cũng chỉ có bảy ngày.

Thông thường, những nơi công cộng như thế này thì ít nhất cũng phải lưu trữ từ một đến ba tháng mới đúng.

Nhưng bảy ngày cũng đủ dùng rồi, chúng tôi quả thực đã tìm thấy ba cô bé nạn nhân trên camera giám sát.

Nhìn các cô bé trên màn hình tay trong tay vui vẻ bước vào công viên, tôi cảm thấy có chút đau lòng.

Suy cho cùng thì Chu Vân đã không còn trên cõi đời này, Dương Tuệ Quỳnh cùng Diệp San San sau này cũng sẽ không thể sống tốt được.

Tôi còn chú ý đến một vấn đề khác:

Mặc dù công viên chỉ có khoảng mười camera, nhưng trong rất nhiều hình ảnh đó thì chúng tôi chỉ thấy được ba cô bé đó từ video ở cổng chính.

Sau đó thì không bao giờ thấy lại nữa.

Chủ Nhiệm Chung giải thích rằng đó là vì công viên khá rộng, có thể các cô bé đã đến khu vực chòi nghỉ để làm bài tập, hoặc cũng có thể là chơi ở những chỗ khác, việc không bị camera quay được là điều rất bình thường.

Bình thường sao?

Chưa chắc đâu.

Chúng tôi lấy lý do hỗ trợ điều tra vụ án mà yêu cầu một bản sao của tất cả các video giám sát, rồi sau đó rời đi.

Tôi biết là căn nhà đó khả năng cao là có vấn đề.

Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa biết, hóa ra nó lại là một vấn đề kinh khủng đến thế.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 5



6

Sau khi quay về, chúng tôi lấy lý do hỗ trợ điều tra vụ án mà gửi văn bản đến đơn vị quản lý trực tiếp của căn nhà đó, yêu cầu được vào trong nhà để điều tra.

Nhưng điều không ngờ tới là chuyện nhỏ mà chúng tôi vẫn thường làm này vậy mà lại như chạm vào một quả bom.

Đội trưởng của chúng tôi, Lão Từ, bị gọi đi họp. Sau khi về, ông ấy lập tức tìm đến tôi và Triệu Tuấn, những người phụ trách vụ án này.

Ông ấy nói rằng: “Các cậu điều tra thì cứ điều tra, nhưng không được phép liên quan đến căn nhà đó nữa, hãy chuyên tâm tìm ra kẻ súc vật kia đi.”

Chúng tôi ngớ người ra.

Mọi manh mối của chúng tôi đều liên quan đến căn nhà mái cam này, cái này cũng không cho phép điều tra thì lỡ như thật sự có liên quan đến nó thì làm sao chúng tôi có thể tìm ra hung thủ được chứ?

Nhưng Lão Từ lại không có cách nào trả lời câu hỏi đó của tôi.

Và chúng tôi cũng thật sự không thể thông qua bất kỳ cách nào để có được thông tin liên quan đến căn nhà đó nữa.

Hướng điều tra này cũng tạm thời dừng lại, bởi vì trùng hợp thay, có chuyện khác nghiêm trọng hơn đã xảy ra.

Như đã nói ở trên, trong bi kịch của Trương Thạch Chấn, một người lẽ ra phải xuất hiện lại không hề có mặt.

Đó chính là ông nội của Chu Vân, Chu Kiến Đông.

Khi cả làng đều khẳng định Trương Thạch Chấn là kẻ súc vật xâm hại trẻ em thì Chu Kiến Đông lại không có bất kỳ hành động nào, thậm chí còn không có mặt tại hiện trường tiệm tạp hóa nhỏ, điều này vô cùng bất thường.

Lý do là bởi vì ông ấy có một “đối tượng nghi ngờ” khác.

Chẳng qua là ông ấy đã không nói với chúng tôi ngay lập tức, mà tự mình hành động.

Điều này dẫn đến việc mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ ai.

Khi chúng tôi gặp lại ông ấy thì ông ấy đang trong tình trạng mặt mũi bầm dập.

Ông ấy đã khóc lóc kể lể ở đồn cảnh sát, nói rằng ông bị hung thủ gây ra cái c.h.ế.t của Chu Vân đánh thành ra nông nỗi này.

“Là Chu Tuấn Dương! Hắn, hắn không phải là người…”

Chu Kiến Đông vừa khóc vừa nói.

Tôi cũng nhanh chóng lục tìm cái tên “Chu Tuấn Dương” trong đầu. Anh ta là giáo viên chủ nhiệm của ba cô bé trong đó có Chu Vân, một người đàn ông trung niên luộm thuộm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-5.html.]

“Không chỉ là thầy giáo, không chỉ vậy… Hắn còn là người nhà tôi, là họ hàng xa, Tiểu Vân rất kính trọng hắn… Không ngờ, không ngờ hắn lại…”

Thì ra là vậy.

Trong khoảng thời gian sau đó, Chu Kiến Đông đã mô tả chi tiết toàn bộ quá trình ông ấy đi tìm Chu Tuấn Dương để đối chất và bị đánh thành ra nông nỗi này.

7

Ban đầu, Chu Kiến Đông cũng không chắc chắn Chu Tuấn Dương chính là thủ phạm.

Ông ấy chỉ muốn tìm người họ hàng này để tìm hiểu rõ tình hình. Dù sao thì ngày trước ông ấy cũng đã cố ý giao Chu Vân cho đối phương, để người kia dạy dỗ đàng hoàng.

Khi Chu Kiến Đông tìm thấy Chu Tuấn Dương ở ký túc xá trường học, anh ta cũng thể hiện sự đau buồn sâu sắc, và liên tục xin lỗi vì đã không trông nom Chu Vân cẩn thận.

Nhưng Chu Kiến Đông không hề trách móc anh ta, ông ấy chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã xâm hại Chu Vân. Đương nhiên Chu Tuấn Dương phủ nhận không hề biết gì.

Thế nhưng, sau đó, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Dưới sự đeo bám vô lý của Chu Kiến Đông, vậy mà Chu Tuấn Dương lại ngỏ ý sẽ đưa cho ông ấy một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh, mong ông sống tốt, đừng truy cứu chuyện này nữa.

Chu Kiến Đông đương nhiên cảm thấy có điều bất thường, liền bám riết không buông.

Chu Tuấn Dương cũng dần mất đi kiên nhẫn, thấy Chu Kiến Đông cứng đầu cứng cổ, mấy lần đuổi ông ấy đi.

Từ cãi vã bằng lời nói, hai người đã chuyển sang xô xát. Dù sao thì Chu Tuấn Dương cũng trẻ hơn cho nên có ưu thế về thể lực.

Sau khi đánh ngã Chu Kiến Đông, Chu Tuấn Dương tiếp tục nổi cơn thịnh nộ, chửi rủa ông ấy thậm tệ, nói ông không biết điều, trong lúc la lối om sòm vậy mà lại thừa nhận một chuyện:

Ba nữ sinh ấy, quả thực đã bị anh ta xâm hại!

Theo lời kể của Chu Kiến Đông thì nguyên văn lời nói của Chu Tuấn Dương là:

“Là do tôi làm chúng nó đó! Ông làm gì được tôi? Lão già này! Đã đưa tiền cho ông mà còn không cần, ông nghĩ mình là ai chứ?”

Nghe những lời này mà tôi giật mình.

Vụ án này gây xôn xao dư luận, bất cứ người bình thường có đầu óc nào cũng sẽ không nói ra những lời ngông cuồng như vậy.

Hoặc là anh ta có vấn đề về đầu óc, hoặc là anh ta không phải người bình thường.

Chúng tôi đã trấn an Chu Kiến Đông, bảo ông về đợi tin tức, sau đó lập tức đến trường học để tìm Chu Tuấn Dương.

Bởi vì nếu những gì Chu Kiến Đông nói là thật thì anh ta quả thực có vấn đề.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 6



Ví dụ như tại sao anh ta lại dùng lời lẽ nguy hiểm đó một cách thiếu suy nghĩ để khiêu khích và làm tổn thương Chu Kiến Đông?

Rõ ràng là không có lợi ích gì cho anh ta cả.

Lại ví dụ như, tại sao anh ta lại đề xuất khoản tiền bồi thường như vậy?

Cho dù trường học có phương án này thì cũng không phải là bất ngờ đề xuất khi hai người đang nói chuyện riêng.

Và lần gặp mặt Chu Tuấn Dương này thật sự khiến chúng tôi há hốc mồm kinh ngạc.

Đã làm cảnh sát nhiều năm mà tôi chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.

8

Trong ký túc xá của trường tiểu học, chúng tôi đã gặp Chu Tuấn Dương.

Anh ta nhiệt tình tiếp đón chúng tôi, nhưng cũng biết rõ chúng tôi đến đây với thái độ gay gắt là vì chuyện gì.

Thế nên chúng tôi còn chưa kịp hỏi thì anh ta đã nóng lòng khoe cho chúng tôi xem:

Trên trán trái của anh ta có một vết rách.

Theo lời anh ta nói, lúc đó Chu Kiến Đông liên tục ép anh ta nói ra kẻ đã xâm hại Chu Vân là ai, đương nhiên anh ta không thể nói ra.

Nhưng điều này lại chọc giận Chu Kiến Đông, ông ấy túm lấy gạt tàn thuốc và mạnh tay đập vào trán Chu Tuấn Dương gây ra vết thương này.

Vì vậy Chu Tuấn Dương mới phản công, mới đánh cho Chu Kiến Đông một trận.

Nhưng anh ta lại liên tục phủ nhận về khoản tiền bồi thường và chuyện xâm hại Chu Vân cùng hai cô bé khác.

Anh ta nói đây là lời đồn Chu Kiến Đông bịa đặt ra để hại anh ta.

Lời kể của hai bên khác biệt quá lớn, vậy chắc chắn một bên đang nói dối.

Chúng tôi đã đưa ra phán đoán ngay tại hiện trường.

Đầu tiên, chúng tôi yêu cầu Chu Tuấn Dương mô tả lại quá trình Chu Kiến Đông tấn công anh ta.

Anh ta đã làm theo, nhưng lại phạm phải một sai lầm.

Anh ta nói, Chu Kiến Đông bất ngờ xông lên, dùng tay phải cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà nặng nề đập vào trán trái của anh ta.

Nếu là người khác thì có thể không vấn đề gì.

Nhưng dựa vào vài lần tiếp xúc với Chu Kiến Đông, chúng tôi lại nhận ra một điều.

Điều này khiến lời mô tả của Chu Tuấn Dương trở nên không đáng tin cậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-6.html.]

Tôi hỏi Chu Tuấn Dương: “Anh có biết Chu Kiến Đông là người thuận tay trái không?”

Chu Tuấn Dương mơ hồ lắc đầu.

Quả nhiên chỉ là họ hàng xa, có lẽ anh ta thậm chí còn không coi Chu Kiến Đông ra gì.

Chỉ cần từng có thời gian qua lại là anh cũng nên biết chuyện này.

Nhưng anh ta lại không biết.

Để che đậy lời nói dối, anh ta cười nói: “Thuận tay trái thì cũng có thể dùng tay phải chứ.”

Tôi kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Đúng là có thể, nhưng nếu một người bất ngờ hành động mạnh thì chắc chắn sẽ dùng bàn tay thuận nhất của mình để hoạt động, chứ không phải cố ý dùng tay không thuận, anh có hiểu không?”

Nói xong, tôi lại cầm cái gạt tàn thuốc bằng pha lê lên, rồi nói: “Hơn nữa, vật này rất dễ dính vân tay, chúng tôi chỉ cần mang về kiểm tra là sẽ biết Chu Kiến Đông có chạm vào nó hay không.”

Chu Tuấn Dương không nói một lời, dường như không còn lời nào để biện minh.

Triệu Tuấn kịp thời chất vấn anh ta: “Nói đi, tại sao anh lại nói dối?”

Nhưng chúng tôi phát hiện ra rằng mặc dù anh ta đã bị vạch trần, nhưng vẫn cười mà không nói lời nào, trông rất bình tĩnh.

Chúng tôi không biết tại sao anh ta lại bình tĩnh như vậy, chúng tôi lại càng không biết rằng những lời nói tiếp theo của anh ta, mỗi câu đều nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

9

Sau khi cười một lúc, vậy mà Chu Tuấn Dương lại vui vẻ nói một câu thế này: “Bởi vì những gì Chu Kiến Đông nói đều là sự thật mà.”

Lúc đó tôi và Triệu Tuấn nhìn nhau, cả hai đều ngây người. “Vì các người không mang theo máy quay, cũng không có bút ghi âm, vậy thì tôi sẽ tâm sự thật kỹ với các người…”

Chu Tuấn Dương đúng.

Mãi đến năm 2008 thì cảnh sát mới được trang bị thiết bị quay chụp, lúc đó chúng tôi ra ngoài mà không cầm theo máy quay DV thì không có khả năng ghi hình.

“Đúng vậy, những cô bé đó đều là do tôi làm, các người làm gì được tôi chứ?” Chu Tuấn Dương vẫn vừa cười vừa nói.

Tôi và Triệu Tuấn cứng đờ cả người.

Chúng tôi từng gặp người tự thú, nhưng chưa từng gặp kẻ nào ngang ngược đến thế.

Trong khoảnh khắc đó, tôi còn nghĩ tai mình bị hỏng rồi.

Cần biết rằng chúng tôi là cảnh sát hình sự.

Chu Tuấn Dương chậm rãi nói tiếp: “Các em ấy còn non lắm. Chơi thì sướng phải biết… Hơn nữa còn rất nghe lời, dễ điều khiển. Bởi vì ở độ tuổi như các em ấy thì lời thầy giáo nói chính là trời.”

“Thằng khốn nạn!” Triệu Tuấn suýt nữa đã đứng bật dậy.

Tôi vội vàng giữ cậu ấy lại.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 7



Chu Tuấn Dương rõ ràng là đang cố ý chọc tức chúng tôi, tôi không muốn mắc bẫy.

“Để tôi nói cho các người biết, thế giới này phân cấp bậc, vẫn chưa hiểu sao? Thầy giáo với học sinh chính là trời với đất, tôi thích thao túng các em ấy thế nào thì thao túng thế đó…”

Chu Tuấn Dương vẫn giữ vẻ mặt không chút xao động, tôi không hiểu sao anh ta lại dám lớn tiếng ngông cuồng như vậy trước mặt cảnh sát, không hiểu anh ta tự tin đến mức nào.

“Các người sẽ không nghĩ tôi đang tự thú đâu chứ? Tôi sẽ không ngồi tù đâu. Các người không nắm rõ tình hình sao? Hai người chỉ là cảnh sát hình sự quèn thôi, sẽ không nghĩ thật sự có thể kết án tôi đâu chứ? Ha ha…”

“Chẳng qua chỉ là làm hỏng một món đồ chơi thôi thì có gì to tát đâu? Hơn nữa, người cũng không phải do tôi giết, là do nó đáng đời, số phận không may.”

“Nhưng mà cũng thật đáng tiếc vì Chu Vân là một món đồ chơi tốt, rất hợp tác, rất ‘đã’…”

Triệu Tuấn đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu ta quát lớn một tiếng “Thằng khốn nạn!”, rồi trực tiếp xông lên đ.ấ.m một cú trời giáng vào cái đầu béo ú của Chu Tuấn Dương.

Mặc dù biết Chu Tuấn Dương cố ý, nhưng tôi cũng không thể giữ Triệu Tuấn ở bên cạnh được nữa, thậm chí bản thân tôi cũng muốn động tay…

Sau khi đánh cho một trận, chúng tôi giải anh ta về đội hình sự.

Chúng tôi cứ nghĩ vụ án này sẽ khép lại cùng với lời tự thú của Chu Tuấn Dương.

Nhưng thực ra, mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu.

10

Sau khi trở về, Chu Tuấn Dương kiên quyết không hợp tác làm biên bản lời khai, chỉ la làng rằng mình bị đánh.

Tôi và Triệu Tuấn đều không để tâm, anh ta không làm biên bản cũng chẳng sao, bởi vì chúng tôi còn có những phương pháp khác:

Thứ nhất, để hai cô bé nạn nhân còn lại đứng ra tố cáo anh ta.

Thứ hai, chúng tôi sẽ buộc anh ta lấy mẫu máu, mang đi xét nghiệm.

Chỉ cần có thể khớp với bào thai của Chu Vân thì anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.

Sau khi bắt giữ người, trước hết, chúng tôi phải thông báo cho gia đình anh ta, nhưng lúc này chúng tôi mới phát hiện ra—— Chu Tuấn Dương không có người thân ở địa phương.

Hèn chi anh ta lại sống một mình trong ký túc xá của trường.

Bố mẹ anh ta đã qua đời từ nhiều năm trước, vợ anh ta đã ly hôn cách đây hơn mười năm, một con trai và một con gái cũng bị vợ đưa đi, rời khỏi ngôi làng nhỏ này.

Đây cũng là lý do vì sao cuối tuần các giáo viên khác đều về nhà, mà anh ta vẫn ở lại trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-7.html.]

Anh ta không có gia đình.

Chúng tôi đã kịp thời thông báo cho vợ cũ của anh ta, nhưng đối phương rất lạnh nhạt, nghe tin Chu Tuấn Dương bị bắt mà cảm xúc không hề có chút biến động nào.

Điểm này hơi đáng ngờ.

Nhưng chúng tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, nên cũng không để tâm quá nhiều.

Chúng tôi lập tức lên đường đi tìm gia đình Dương Tuệ Quỳnh và Diệp San San.

Nhưng mọi chuyện lại không thuận lợi như tưởng tượng.

Đầu tiên là gia đình Dương Tuệ Quỳnh, bố mẹ cô bé kiên quyết từ chối giao tiếp với chúng tôi, và một mực khẳng định Trương Thạch Chấn chính là thủ phạm.

Quan trọng hơn là họ còn cho biết sau khi nhận được tiền bồi thường họ sẽ rời khỏi đây, để Dương Tuệ Quỳnh tránh xa nơi này, bắt đầu cuộc sống mới.

Chúng tôi thậm chí còn không biết ai đã hứa hẹn rằng họ có thể nhận được tiền bồi thường, bởi vì vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra, nghi phạm chưa bị bắt, hoàn toàn không có đối tượng để đòi bồi thường.

Nhưng họ từ chối giao tiếp, cũng từ chối việc chúng tôi hỏi chuyện Dương Tuệ Quỳnh.

Không chỉ vậy, gia đình Diệp San San cũng tương tự, bố mẹ cô bé đã trở về, so với bà nội, họ còn khó nói chuyện hơn.

Họ cũng khẳng định Trương Thạch Chấn chính là thủ phạm và lấy danh nghĩa bảo vệ con gái không cho phép chúng tôi nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này nữa.

Những bậc cha mẹ này cứ như bị mua chuộc vậy.

Tôi và Triệu Tuấn đau đầu hết sức.

Chúng tôi lại một lần nữa đến ủy ban xã, muốn tìm cán bộ thôn giúp đỡ vận động, nhưng cũng bị khuyên rời đi.

Ý của họ là:

“Người ta còn chẳng quan tâm nữa, chúng tôi là người ngoài thì có nói gì cũng vô ích thôi.”

“Các anh không biết đâu, hai gia đình đó đều rất trọng nam khinh nữ… các cô bé đó không phải con một, họ dẫn theo con trai của mình đi làm ở nơi khác, sống vui vẻ, cố tình để con gái ở lại chịu khổ.”

“Trước đây, khi họ gây sự thì các anh cũng thấy rồi đó, chỉ là vì tiền thôi… một khi đã nhận được tiền rồi thì chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa đâu…”

Tôi không tìm ra lời giải đáp, chất vấn họ: “Rốt cuộc là ai đã đưa tiền?”

Vài người trong ủy ban xã đều nhìn nhau, thậm chí còn nói: “Chẳng phải các anh đã đưa tiền để xoa dịu vụ án sao?”
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 8



Rõ ràng là họ chỉ biết từ hai gia đình đó rằng họ đã nhận tiền, nhưng cũng không hề biết khoản tiền bồi thường này do bộ phận nào chi trả.

Tôi chợt nghĩ, Chu Tuấn Dương cũng từng đề cập với Chu Kiến Đông là sẽ đưa tiền để “giải quyết” chuyện này…

Cảm giác sự việc càng trở nên kỳ quái hơn.

Chúng tôi tìm đến hiệu trưởng trường tiểu học của ngôi làng, muốn làm rõ xem liệu có phải họ đã thực hiện khoản bồi thường hay không, nhưng kết quả nhận được cũng là: Không phải họ.

Hoàn toàn không thể tìm ra manh mối.

Ngày hôm đó, chúng tôi trở về tay không, không có được bất kỳ nhân chứng nào có thể chứng minh Chu Tuấn Dương là kẻ phạm tội.

Ngày hôm sau, những tin tức bất lợi hơn dồn dập ập đến.

Kết quả xét nghiệm DNA đã có.

Chu Tuấn Dương không phải là cha ruột của thai nhi của Chu Vân.

11

Đột nhiên, chúng tôi mất hết mọi cách để buộc tội Chu Tuấn Dương.

Không có vật chứng, cũng không có nhân chứng, nghiêm trọng hơn là chúng tôi vẫn chưa có được lời cung của Chu Tuấn Dương.

Đúng vậy, cả tôi và Triệu Tuấn đều tận tai nghe thấy anh ta thừa nhận mình là kẻ phạm tội.

Nhưng vấn đề là kể từ khi anh ta đến đội hình sự thì liền thay đổi lời khai.

Thêm vào đó, một điểm vô cùng quan trọng: Anh ta có vết thương trên người.

Anh ta cũng lấy đó làm cớ, tố cáo chúng tôi thi hành công vụ bằng bạo lực, bức cung.

Lão Từ đã tìm chúng tôi nói chuyện.

Đương nhiên là ông ấy tin tưởng chúng tôi, nhưng vấn đề là áp lực đến từ cấp trên.

"Hai cậu gây rắc rối lớn rồi."

Lão Từ thở dài một hơi, rồi tiếp tục nói:

"Cục trưởng cấp bộ nhận được khiếu nại từ phòng hình sự thành phố, nói rằng trong khi không có bằng chứng, chúng ta lại muốn bức cung, chính là vụ án của Chu Tuấn Dương đó. Vậy, hai cậu có chạm vào cái gạt tàn đó không?"

Tôi đã chạm vào, có dấu vân tay của tôi trên đó.

Triệu Tuấn muốn phản bác nhưng tôi biết tình hình không ổn, lập tức giữ chặt cậu ấy lại.

Vô cùng không ổn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-8.html.]

Dù là vết thương ở trán trái của Chu Tuấn Dương do bị gạt tàn đánh vỡ, hay những vết thương ngoài da do Triệu Tuấn đánh anh ta để lại thì đều đủ để xác thực lời tố cáo này.

Tôi liền chen lời nói: "Tôi chấp nhận hình phạt."

Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu vì sao Chu Tuấn Dương lại có thể nói năng ngông cuồng như vậy.

Có lẽ, có lẽ anh ta chỉ muốn dằn mặt tôi.

Để chúng tôi biết rằng, vụ án này, dù có tiếp tục điều tra cũng sẽ không có kết quả.

Nghe tôi nói vậy, Triệu Tuấn nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.

Lão Từ nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, rồi mới nói: "Cậu nghỉ ngơi vài ngày đi. Còn Triệu Tuấn, cậu đi làm vụ khác đi, vụ này không cần theo nữa..."

Triệu Tuấn vẫn muốn nói gì đó, nhưng tôi vẫn giữ cậu ấy lại.

Tôi không muốn cả hai đều bị đình chỉ công tác, như vậy thì thật sự không còn ai quản lý nữa.

Lão Từ nói xong liền vội vã rời đi. Có lẽ ông ấy cũng biết điều gì đó, nhưng lại không tiện nói thẳng với chúng tôi.

Ông ấy vừa đi là Triệu Tuấn bắt đầu oán trách tôi, nhưng tôi chỉ nói với cậu ấy một điều: "Cậu không thể bị đình chỉ công tác, cậu phải ở lại đây theo dõi vụ án này. Dù ai tiếp nhận thì cũng phải điều tra đến cùng, hiểu không?"

Triệu Tuấn lúc này mới nhận ra tôi đã bị đình chỉ công tác.

Hơn nữa, nếu vừa rồi cậu ấy phản ứng mạnh hơn một chút thì có lẽ Lão Từ cũng sẽ trực tiếp đình chỉ công tác của cậu ấy.

Khoảnh khắc đó, cậu ấy mới hiểu ra, hóa ra sự việc thật sự không hề đơn giản.

Chu Tuấn Dương không hề nói quá, thế giới này thật sự có phân cấp.

Ban đầu chúng tôi vẫn chưa hiểu câu này, còn tưởng đơn thuần chỉ nói về mối quan hệ thầy trò.

Không phải vậy, anh ta đang ám chỉ rằng anh ta có sự che chở của cấp trên.

Cũng như sự can thiệp vào vụ án lần này là áp lực đến từ cấp trên.

Tuy rất không cam lòng, nhưng đó chính là hiện thực, chúng tôi rất có thể sẽ mất quyền điều tra tiếp.

Ngoài Chu Tuấn Dương ra thì rốt cuộc còn ai đã xâm hại ba cô bé đó?

Chuyện này có liên quan đến căn nhà mái cam kia không?

Căn nhà đó có lai lịch thế nào?

Vốn dĩ tôi tưởng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.

Tuy nhiên, sự việc vẫn có bước ngoặt.
 
Quỷ Người - Huyền Thiên Huyễn
Chương 9



12

Buổi chiều, tôi nhận được điện thoại của Triệu Tuấn, giọng cậu ấy đầy uất ức.

Cậu ấy nói, cậu ấy không chỉ phải đích thân thả Chu Tuấn Dương, mà còn phải xin lỗi anh ta.

Nếu không cũng sẽ bị đình chỉ công tác.

Còn Chu Tuấn Dương thì mỉm cười híp mắt phất tay về phía cậu ấy, rất rộng lượng nói: "Tôi tha thứ cho anh. Sau này làm việc chú ý một chút, đừng oan uổng người tốt."

Triệu Tuấn suýt nữa nghiến nát răng.

Tôi bảo cậu ấy bình tĩnh, sự việc chắc chắn sẽ không kết thúc như vậy đâu.

Bởi vì tôi thấy Chu Tuấn Dương không chỉ xấu xa mà còn ngu xuẩn.

Anh ta có đủ tự tin, tin rằng người phía trên sẽ bảo vệ anh ta.

Và lý do có thể rất đơn giản: Trong tay anh ta có bằng chứng của những kẻ khác đã phạm tội cùng anh ta, anh ta có thể uy h.i.ế.p người khác.

Nhưng anh ta vẫn quá ngu ngốc, một kẻ gây họa lớn như vậy thì dù có được bảo vệ cũng chỉ là bảo vệ anh ta khỏi gây thêm rắc rối.

Những kẻ ngồi trên cao không có ai ngu ngốc cả.

Quả nhiên, ngay tối hôm đó đã xảy ra chuyện lớn!

Tôi không ngờ sự việc lại đến nhanh đến vậy, mà tôi lại chẳng thể làm gì được.

Chu Tuấn Dương đã chết.

Đồng thời, cũng xác định anh ta chính là một trong những kẻ đã xâm hại Chu Vân.

Chúng tôi không hề bắt nhầm người.

Vì vậy mà Lão Từ gọi một cuộc điện thoại, bảo tôi nhanh chóng quay về giúp đỡ.

Khi tôi quay về thì các đồng nghiệp đã hoàn thành việc khám nghiệm hiện trường vụ án mạng rồi.

Đầu tiên, Chu Tuấn Dương c.h.ế.t trong ký túc xá cá nhân của anh ta ở trường học.

Hiện trường vô cùng m.á.u me.

Rõ ràng là anh ta đã bị g.i.ế.c hại, bởi vì anh ta bị trói trên ghế máy tính trong phòng ngủ.

Vết thương chí mạng là vết thương do vật cùn gây ra nằm ở dau gáy, hung khí là một chiếc búa sắt gia dụng.

Kẻ sát nhân ắt hẳn đã quyết tâm lấy mạng anh ta, bởi vì sau gáy của anh ta gần như bị xuyên thủng hoàn toàn.

Ngoài ra, trên người anh ta còn có đủ loại vết thương khác.

Chưa nói đến những vết thương nội tạng chỉ có thể xác nhận sau khi khám nghiệm tử thi, chỉ riêng những vết thương ngoài da cũng đủ khiến chúng tôi phải kinh ngạc.

Ví dụ như toàn thân đều có những vết c.h.é.m lớn do d.a.o phay gây ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-nguoi/chuong-9.html.]

Ví dụ như vết bầm tím có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường trên mặt, và những chiếc răng bị nhổ sống.

Và cả ngón tay, ngón chân của anh ta cũng gần như nát bét, hung khí cũng chính là chiếc búa đó.

Cùng với vết thương tàn bạo nhất là thương tổn thiến vật lý gây ra bằng kéo.

Hơn nữa, dựa vào lượng m.á.u b.ắ.n ra ngoài hiện trường, chúng ta có thể biết rằng vết thương trên người Chu Tuấn Dương rất có khả năng là được gây ra khi anh ta còn sống.

Kẻ sát nhân và anh ta chắc chắn có thù oán lớn.

Vì đang là kỳ nghỉ hè cho nên ký túc xá giáo viên hầu như không có người ở, nên cũng không có nhân chứng nào.

Thời đó, camera giám sát của trường học chưa có chức năng nhìn đêm. Ông lão trông cổng đêm đó lại tự ý bỏ vị trí chạy đi uống rượu.

Cánh cổng lớn của trường học hoàn toàn không có tác dụng gì.

Nhưng điều đó không quan trọng, chúng tôi không khó để đoán ra hung thủ là ai.

Chu Kiến Đông.

Sau khi vụ án xảy ra, chúng tôi lập tức tìm cách liên hệ với ông ấy, nhưng không có kết quả.

Nhà ông ấy cũng đã trống không từ lâu.

May mắn thay, hiện trường vụ án còn sót lại khá nhiều manh mối. Hung thủ gần như không biết cách che giấu hành vi phạm tội, tại hiện trường đã thu thập được dấu chân, dấu vân tay, tóc và các bằng chứng khác của ông ấy.

Kể cả trên hung khí cũng có dấu vân tay lộ rõ.

Và tất cả những bằng chứng này đều trùng khớp với những gì được thu thập tại nhà Chu Kiến Đông.

Điều này chứng tỏ rằng Chu Kiến Đông chính là hung thủ không thể sai được.

13

Vậy làm thế nào để xác định Chu Tuấn Dương là kẻ phạm tội trong vụ án xâm hại trẻ em?

Ngoài những vật chứng tại hiện trường vụ g.i.ế.c người đã nêu trên, chúng tôi còn có những phát hiện khác tại nhà Chu Tuấn Dương.

Những phát hiện đen tối và dơ bẩn.

Khi đó, máy tính đã dần phổ biến, trong ký túc xá của Chu Tuấn Dương cũng có một chiếc máy tính cá nhân, nhưng đã được cài mật khẩu.

Đây là thứ mà tôi và Triệu Tuấn chưa thể tiếp cận được trước đây.

Một phần vì lúc đó có quá nhiều việc phải giải quyết, phần khác là chúng tôi không có thời gian để xin được lệnh khám xét. Nếu cưỡng chế khám xét, chúng tôi chắc chắn không thể phá được mật khẩu.

Nhưng khi án mạng xảy ra thì tình hình hoàn toàn khác.

Đồng nghiệp kỹ thuật hình sự có thể nhanh chóng can thiệp và phá được mật khẩu.

Sau đó, chúng tôi đã tìm thấy một số video vô cùng kinh khủng trong các tệp ẩn trên ổ cứng máy tính.

Tóm gọn trong bốn chữ là: Xâm hại nữ sinh.
 
Back
Top Bottom