Siêu Nhiên Quỷ Dữ Tái Sinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389333289-256-k659275.jpg

Quỷ Dữ Tái Sinh
Tác giả: Nuyent
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Abyss - Một con quỷ mạnh mẽ, coi thường sinh mạng như thể đó chỉ là những con kiến đi qua.

Gã cùng những tiểu quỷ từng khiêu chiến với nhân loại, nhưng vì quá ngạo mạn, hắn bất cẩn rơi vào cái bẫy được nhân loại dày công xây dựng.

Hắn bị phong ấn, cả cơ thể thành một bức tượng, ma lực đóng băng.

Trôi qua từng ngày tháng, hắn dần bỏ cuộc và để bản thân chìm vào trạng thái đóng băng.

Sau hàng thế kỉ, hắn vẫn như thế.

Nhưng chỉ khi phong ấn của hắn đã hết hiệu lực, hắn mới được tự do.

Nhưng giờ tâm trí hắn đã đổi thay, không còn là một kẻ như ngày xưa nữa.​
 
Quỷ Dữ Tái Sinh
Chương 1: Abyss, sự trở lại


Trên mảnh đất hoang tàn vẫn còn sót dấu của chiến tranh khi xưa, có một bức tượng to lớn được đặt ở giữa, nó quái dị đến mức mỗi cái nhìn vào đều nhận lấy một cái rùng mình.

Nhìn sơ qua, thân tượng được khắc lên một cơ thể thú vật không rõ là con gì nhưng được đứng bằng hai chân, và nhìn lên phần đầu, một hộp sọ dê khổng lồ méo mó với cặp sừng cong lên như muốn đâm thủng tầng mây.

Nhưng nếu nhìn kĩ còn có thể thấy những vết nứt nhỏ trên chiếc hộp sọ, và phần thân lông đang dựng lên.

Tất thảy điều trên đều chứng tỏ người điêu khắc bức tượng có một tay nghề không kém, hoặc...Trên mắt hộp sọ bỗng rạn nứt, lớp cỏ trải dài trên đất đồng thời rung chuyển xung quanh bức tượng.

Vết nứt bắt đầu kéo dài cho đến khi nó dài đến tận đầu ngón chân, bức tượng vỡ làm hai, hai phần cơ thể rớt xuống đất khiến đất đá phía dưới bị đè bẹp."

Vậy là phong ấn đã hết thời hạn."

Giọng nói trầm thấp vang lên, xé toạc bầu không khí lặng im.

Nhưng giọng đó lại bắt đầu từ đâu?

Không từ đâu cả?

Không, thực chất nó đến từ bức tượng đã nứt toác kia.Lớp đá trên hai phần cơ thể dần dần vỡ ra, thành những hạt vụn rơi xuống đất cỏ."

Ta, Abyss, cuối cùng cũng được tự do."

Hai phần cơ thể của Abyss tự động nối liền lại, kéo theo việc hắn đứng thẳng dậy.

Rồi đột nhiên hắn rùng mình, lông xù hết cả lên.

Có lẽ bị đóng băng quá lâu khiến ma lực hắn ngừng chảy, đanh ra khi thức tỉnh, ma lực đột ngột chuyển động trong máu khiến hắn chưa kịp thích ứng.

Khi cảm giác đó dần phai, cơ thể hắn như cảm thấy khoái và mạnh mẽ hơn ban đầu gấp hàng vạn lần.

Hắn bẻ các khớp xương như công việc khởi động buổi sáng, kêu lên liên tiếp những tiếng rắc rắc.Hắn bất động, chỉ duy chuyển mỗi đầu mình để nhìn vùng đất trống vắng và bị tàn phá.

Đây từng là nơi hắn cùng những tiểu quỷ chiến tranh vsảngới nhân loại, vì quá ngạo mạn nên dẫn đến bất cẩn, hắn rơi vào cái bẫy do con người dày công xây nên.

Nhưng giờ, bản thân hắn e rằng sẽ chẳng còn tên phàm nhân nào đủ khả năng để ngăn chặn hắn, cho dù có là hợp sức lại đi chăng nữa.

Nhưng sao hắn lại bình thản thế này, giống như tâm hồn hắn giờ chẳng còn mảy may nghĩ đến việc giết chóc nữa."

Mở."

Hắn giơ tay ra, lòng bàn tay hướng xuống.

Sau đó, một cánh cổng tròn trịa hiện hình, bên trong là một không gian hoàn toàn cách biệt so với thế giới nơi hắn đang đứng.

Hắn bước chân vào, cả cơ thể vừa đi vào trong thì miệng cổng tức khắc liền đóng lại.

Không cần thắc mắc thêm gì nữa, nơi hMởắn đến chính là quê hương của loài quỷ - Địa ngục.Hắn bước đi, đi tìm lãnh địa khi xưa hắn lấy được.

Cát bụi bay tứ tung bởi gió mạnh, che khuất tầm nhìn của hắn và khiến hắn mỗi lần thở như đang nuốt hết bụi cát vào phổi.

Mỗi bước đi của hắn vấp lên vấp xuống vì dưới chân hắn chính là một con đường vô cùng gồ ghề, mà đâu phải mỗi con đường hắn đi là bị đâu, mọi con đường ở mọi nơi trên địa ngục đều bị như vậy.

Rõ ràng, nếu không phải là một con quỷ từng sống và thích nghi nơi đây, hắn có khi đã mất mạng từ lâu rồi."

Abyss."

Vô số giọng nói đồng thanh cất lên khiến Abyss dừng lại, gã nhanh chóng xác định được hướng nói và quay nhẹ đầu qua hướng đó."

Ngươi đã đi quá lâu."

Từ trong làn cát bụi mịt mù, một con quỷ khổng lồ, to gấp hàng chục lần Abyss bước ra.

Trải dài từ đầu đến thân con quỷ kia chính là hàng trăm khuôn mặt bất chấp từ lớn đến nhỏ, nhưng càng kéo xuống thân thì càng ít mặt ở bên trên.

Những cái miệng đều cùng nói cùng một thời điểm, như thể chỉ có một bộ não điều khiển tất cả bọn chúng."

Quá lâu.

Quá lâu."

"Một con quỷ nhờ vào sự hợp nhất như ngươi mà cũng có thể ngang hàng nói chuyện với ta ư?"

Con quỷ kia, có mặt thì cười nhếch mép, có mặt thì cười lớn như coi lời của Abyss chỉ là những câu từ vô lại của một tên quỷ hết thời."

Ngươi mất trắng rồi Abyss, từ cái đất ngươi từng cai trị đến những con tiểu quỷ ngươi dày công nuôi nấng, mọi thứ đều đã đi vào dĩ vãng rồi.

Lũ lãnh chúa kia đã chiếm sạch rồi.

Nhưng ta có cách, Abyss ạ, nếu ngươi chịu khó, chúng ta có thể hợp tác-""Thứ quỷ hạ đẳng như ngươi cũng có quyền hợp tác với ta?"

Abyss chèn vào, giọng gã thể hiện rõ sự tức giận, phản đối hoàn toàn việc hợp tác."

Với giết chóc không còn là thú vui của ta nữa, ta hết cần lãnh địa hay lũ tiểu đệ rồi.

Kẻ nào chiếm đất ta không quan tâm.

Ta vốn chỉ xuống đây vì muốn xem thử cái địa ngục này đã đổi thay như nào thôi, nhưng có lẽ ta không cần nữa, nhà người đã nói hết rồi."

Hắn dứt lời thì quay đầu, lại giơ tay ra và một cánh cổng hiện ra, bên trong là không gian của thế gian."

Thứ quỷ hợp nhất như ngươi còn chẳng đáng để ta bận tâm."

Nghe được câu từ mà Abyss truyền đạt, tên quỷ kia nổi cơn thịnh nộ, hàng trăm ánh mắt như bén ngang lưỡi dao nhìn chằm chằm vào bóng dáng trước mặt.

Hai tay hắn biến hoá thành hai thanh gươm sắc bén, và lấy toàn bộ cơn giận lao đến Abyss.Abyss đột ngột quay đầu, đôi mắt sâu thẳm của hắn ta đối đầu với hàng trăm con mắt bên kia, và hắn niệm chú.

Chỉ trong tích tắc, tên quỷ kia bị một thế lực vô hình dồn nén cơ thể lại, sau đó phát nổ khiến máu văng khắp nơi, lên cả Abyss.

Nhưng hắn không quan tâm, hắn tiếp tục cất bước vào trong cánh cổng, quay trở lại nhân gian."

Mẹ nó...

Mẹ nó..."

Tiếng nói đó lại vang lên, và từ những vệt máu văng dưới đất, nó bay lên và hợp nhất vào nhau, bắt đầu khôi phục lại hình dáng cho tên quỷ kia."

Rồi nhà ngươi sẽ hối hận thôi...

Abyss..."
 
Quỷ Dữ Tái Sinh
Chương 2: Sự sụp đổ của nhân loại


Abyss, tuổi đời hắn đã kéo dài hơn cả chục thập kỉ qua, nhưng gần hai phần ba số tuổi đó là quãng thời gian hắn bị giam cầm.

Vậy nên hắn thắc mắc.

Liệu nhân loại đã sinh sôi nảy nở, phát triển như nào rồi.

Bởi kể từ lần cuối hắn nhìn thấy con người, lúc đó bọn họ chỉ mới bập bẹ cầm lên những thanh gươm đầu tiên, mặc lên người những bộ giáp thô sơ.Nhưng kì lạ rằng...

Hắn không thấy bất kì sự sống con người nào cả.

Suốt cả quãng đường, thứ hắn thấy chỉ là những ngôi nhà bé nhỏ hoang tàn, những đồng bằng phủ đầy xác chết đang phân hủy.

Trong đó, hắn dễ dàng nhìn thấy vô số tử thi của những tên thiên xứ bị chặt phăng đôi cánh trà trộn vào trong.

Nhưng thứ hắn ngạc nhiên hơn thảy, đó là có vết dấu của ma thuật địa đàng trên những con người kia, và đó là ma thuật tấn công.Hắn không hiểu, vốn dĩ thiên xứ được tạo ra với mục tiêu cao cả đó là bảo vệ những bè phái yếu hơn.

Đó như là một điều luật tuyệt đối để duy trì sự trật tự của vạn vật, là một điều bắt buộc phải tuân theo."

Lũ trên trời đã gây chiến với nhân loại sao?"

Abyss lắc qua lắc lại cái sọ dê của mình, hắn tự bàng hoàng với chính giả thuyết mà hắn đặt ra.

Hắn không tin rằng có tên nào lại dám cả gan phá bỏ sự trật tự của vạn vật, nhất là khi đó là những thiên xứ.

Thêm một lý do nữa để Abyss không dám khẳng định giả thuyết là đúng, đó là lúc khi hắn lên Thế gian để sát trảm con người, phe thiên xứ đã nhanh chóng cùng với nhân loại hợp sức lại và phong ấn hắn.

Nhưng nếu giả thuyết đó là thật..."

Nguyên nhân phía sau rốt cuộc là gì?"

Câu hỏi đó cứ bám riết lấy đầu óc của Abyss, hắn cứ bước đi như vậy, mắt vẫn hướng phía trước, nhưng hồn thì lại ở nơi khác.

Dù hắn có thể mơ hồ đoán ra, nhưng vẫn cần nhiều bằng chứng hơn để hắn có thể kết luận.Lạch cạch.Âm thanh ở phía trước kéo tâm trí của Abyss quay trở lại hiện thực.

Hắn dừng bước, mắt tập trung nhìn xem chủ nhân của kẻ gây ra âm thanh đó là ai.Cuối cùng, sau vô số bước chân, Abyss cũng gặp được một con người còn sống với nhân dạng bình thường.

Thế nhưng tạm gác qua chuyện đó, vì Abyss lại tò mò tên trai trẻ kia đang làm gì hơn.Vì tên trai đó đang quay lưng với hắn nên hắn dễ dàng lặng lẽ bước đến, lén lút xem tên đó đang làm gì.

Trên lưng cậu trai là những cánh tay, chân giả được làm bằng gỗ.

Chắc cậu ta đã đưa tay lấy một cánh tay giả, đem nó ghép vào một xác chết con người, nhưng có vẻ khá chật vật nên mới gây ra tiếng động khiến Abyss để ý như vậy.

Nhưng chưa được một phút, cậu trai trẻ nhận ra một cặp mắt đang quan sát mình nên liền quay đầu lại, lập tức đập vào mắt là hình dáng to lớn và quái dị của Abyss.Cậu ta giật nảy mình, toàn bộ cơ thể cứng đờ vì sốc và kinh hãi.

Rồi chân cậu ta mềm ra như thạch, khiến cậu đứng loạng choạng được vào giây liền ngã ra sau, đôi bàn tay cậu chạm vào nền đất đá lạnh lẽo sau lưng khi cố tìm lấy một thứ gì đó để làm đồ phòng thân.

Lúc này cậu muốn hét toáng lên, nhưng miệng lại cứ liên tục đóng lại, cổ họng như đông cứng.

Cuối cùng cậu mới có thể mở miệng:"Q-quỷ..."

Tuy vậy, thứ duy nhất cậu nói ra được lại như một tiếng lẩm bẩm, lại còn chứa đầy sự sợ hãi ở bên trong.

Nhưng Abyss lại mặc kệ phản ứng của cậu ta vì hắn vẫn đang chú tâm vào cái xác giờ đã vẹn toàn tứ chi kia.

Điều đó khiến cậu có chút bình tĩnh lại, nhịp thở đều dần dần tuy sắc mặt vẫn còn xanh xao và tay chân đang run rẩy liên hồi.Abyss tiến tới, cầm lấy cánh tay gỗ được ghép vào bên tay của cái xác.

Toàn thân gã như bất động khi chăm chú nhìn vào hoạ tiết của cánh tay đó.

Hắn rút ra, tuy cảm giác cầm nắm hoàn toàn không giống như đồ thật, nhưng chi tiết trên lòng bàn tay lại được khắc hoạ vô cùng tỉ mỉ.

Hắn bất giác khen ngợi, nhưng liền đột ngột rút lại."

Sao lại gắn tay giả?"

Abyss quay mặt về phía cậu trai, người vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi."

Yên tâm, ta không làm hại gì ai đâu."

Nghe được lời trấn an từ mồm của một con quỷ, cậu ta phân vân, không biết nên nhẹ nhõm hay sợ hãi.

Nhưng giọng điệu thành thật của Abyss, cậu lấy hết lòng can đảm mà mở miệng run rẩy:"Để...để họ trông 'bình thường'..."

Bình thường ư.Hắn lại nhìn xuống tên nhân loại đã chết kia, nhìn bên cạnh thì thấy một cánh tay đã bị vùi trong đất.

Hắn kéo cánh tay đó lên, ngay lập tức nhận ra nó đã bị hàng trăm cú dẫm đạp lên làm biến dạng đến mức không còn hình dáng ban đầu."

Thế ngươi có định làm lũ thiên xứ kia trông 'bình thường' không?"

Sắc mặt của cậu ta tối lại bởi câu hỏi của Abyss, hai tay cậu ta siết chặt, móng tay bấu vào da như muốn văng ra.

Có lẽ Abyss đã động đến một sự kiện không nên được nhắc tới ở trong quá khứ."

Chà, nhìn ngươi kìa."

"Vậy là có lẽ giả thuyết của ta đã đúng?"
 
Quỷ Dữ Tái Sinh
Chương 3: Sa ngã nơi địa đàng


"Chuyện gì đã xảy ra rồi?"

Abyss đặt câu hỏi, hắn ta nhìn cậu trai trẻ bằng ánh mắt chờ đợi.

Nhưng cậu ta vẫn còn e dè trước hắn, mồm cứ mấp máy không thôi.

Hắn thở dài, biết rằng không thể tra hỏi theo kiểu thông thường nếu cậu ta vẫn cứ như vậy.Hắn ngoảnh người, quyết định đi tìm tên con người khác, hoặc là một thân hắn sẽ phải làm tất cả.

Nhưng mới đi được một khoảng cách đó không xa, hắn quay nhẹ đầu mình, nhìn phía sau.

Cậu trai đó vẫn đang run rẩy, nhưng không vì thế mà cậu ngưng công việc của mình — gắn ghép những tứ chi giả vào những người bị mất tay chân, sau đó an táng họ.

Câu hỏi vốn dĩ bị Abyss chôn sâu vào lòng giờ đây đột dưng trỗi dậy."

Sao các ngươi cứ thích làm những chuyện vô nghĩa quá vậy?"

Abyss cất tiếng, tên trai kia tuy vẫn run sợ bởi giọng nói đó nhưng lần này không có phản ứng quá dữ dội."

Tôi không hiểu ý ngài."

Cậu ta đáp lại, âm thanh rất bé giống hệt như tiếng thì thầm."

Ý ta là, tại sao ngươi lại mất công đến thế chứ?

Sao không mặc chúng tự phân hủy luôn đi."

Câu hỏi này ban đầu đã có từ lúc hắn lên Nhân gian.

Khi hắn qua khắp vùng đất này đến vùng đất nọ để gieo rắc nỗi kinh hoàng, những con người may mắn sống sót đã mai táng cho những người ngã xuống, dù cho bọn họ thậm chí là những kẻ xa lạ với nhau.

Việc này đã lọt vào tầm mắt Abyss, nhưng chỉ dừng lại ở mức chú ý đến, vào lúc đó, hắn chỉ có ý nghĩ giết sạch vạn vật."

Vì tôi có thể yên lòng khi nhìn những xác chết được chôn cất kĩ lưỡng...

Thêm nữa, dù sao họ cũng là đồng hương của tôi."

"?"

Hắn bối rối, trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc về câu trả lời đó.

Hắn từng chứng kiến lũ đồng loại của mình gục ngã vì nhiều nguyên nhân khác nhau, thậm chí chúng tự đấu đá lẫn nhau cũng chẳng hiếm thấy."

Nhưng ngươi hãy nghĩ xem, bọn chúng chẳng thể nào đội mồ sống dậy mà báo ơn ngươi được.

Ngươi vừa mất công, vừa chẳng nhận lại gì."

Xung quanh bỗng dưng chìm vào tĩnh lặng, như thể thiên hạ đang dồn hết sự tập trung vào cuộc trò chuyện của hai sinh vật, quỷ và người."

Mẹ tôi, một người mê tín, thường luôn nói với tôi rằng.

Nếu một người không được mai táng đàng hoàng, họ sẽ trở thành những linh hồn bất hạnh, lang thang khắp Nhân gian.

Còn khi họ được, họ sẽ không còn vướng bận gì nữa, từ đó thanh thản mà ra đi."

Abyss nghe xong lời này thì bất ngờ.

Hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp này, lối suy nghĩ này.

Trước giờ, có lẽ đầu óc hắn quá đơn giản, chỉ nghĩ chết là hết."

Có lẽ lũ con người có sự đồng cảm rất cao nhỉ."

Hắn nghĩ thầm nhưng lại không kìm được mà buột miệng nói.

Lúc đó, cậu trai cuối cùng cũng lấp xong đất lên cho cái xác, và cậu chắp tay lại, tạo thành một tư thế quỳ lạy."

Xin hãy an nghỉ."

Cậu ta lại đi qua xác kế bên để tiếp tục công việc, nhưng Abyss vẫn còn một thắc mắc.

Hắn chỉ vào xác của một tên thiên thần đã mất một tay, nói:"Ngươi bỏ qua hắn rồi."

Tch.

Cậu trai tặc lưỡi, những ngón tay cào mạnh xuống đất, đến nỗi hai tay rung lên dữ dội."

Ta thật sự muốn biết rồi đấy.

Chuyện gì đã xảy ra nào?"

"Thiên xứ...

đã phản bội."

Giờ phút này, Abyss sự tin khẳng địng cái giả thuyết mà từ đầu hắn đặt ra là đúng.

Nhưng vẫn còn một nút thắt quá chặt mà gã bắt buộc phải gỡ để gã có thể biết toàn bộ mọi chuyện phía sau.

Đó là kẻ nào lại dám to gan phá vỡ điều luật tuyệt đối — thiên xứ bảo vệ phái yếu hơn.

Nhưng lời nói mới bật được một nửa, gã đã bị tên trai kia ném một nắm đất vào mặt, văng lên hai mắt khiến tầm nhìn bị che lại."

Tôi không muốn... tôi không muốn nhắc tới nó."

"Niềm tin của tôi đã sụp đổ, gia đình và bạn bè của tôi, tất cả đều đã từ giã Nhân gian."

Gã trai cuộn người lại hệt như một quả bóng, mặt cúi gằm xuống, hai tay ôm gối."

Tôi không muốn nói thêm nữa!

Ông mau đi đi!"

Cậu ta phẫn nộ nói lớn, một tay nhặt lấy một viên đá, ném vào Abyss nhưng đã trượt.Abyss nhìn thấy một tình huống như vậy thì không biết nên nói gì, nhưng hắn lại không muốn bỏ đi, chỉ đơn giản là vì hắn muốn hoàn thành nốt câu hỏi đang bị đan chặt trong người.

Cơ mà nếu ở lại thì hắn cũng không biết phải làm gì kế tiếp."

Nếu như đã muốn, ta sẽ đi vậ-"Một mũi tên từ sau bay tới, đâm xuyên lồng ngực Abyss làm nó kẹt lại giữa chừng.

Dĩ nhiên, Abyss có thể cảm nhận được cơn đau có chút nhói lên, nhưng đòn đó hoàn toàn không thể giết chết được hắn.

Ở mặt khác, hắn ghét những đòn tấn công bất công bất ngờ, thế là cảm xúc hắn bắt đầu dâng trào, lập tức đạt đỉnh điểm."

KẺ NÀO."

Hắn cố kìm chế nhưng chẳng thể.

Trời đất như vừa rung chuyển khi hắn cất tiếng, giọng nói chứa đầy cơn thịnh nộ của hắn vang vọng khắp không gian.

Cơ bắp trên toàn thân hắn căng cứng ra vì lượng lớn ma lực liên tục tuôn trào không ngưng.

Vết thương do mũi tên gây ra được chữa lành, do đó mũi tên tự động tách rời khỏi cơ thể.

Hắn đưa mắt nhìn về hướng mũi tên bay tới với tâm thế sẵn sàng niệm chú, nhưng trái với mong muốn, hắn lại không thấy bóng dáng ai."

Chạy rồi à."

Hắn nhìn lại về cậu trai, nhưng không thấy ai ở đó mà chỉ có dấu chân kéo dài.
 
Quỷ Dữ Tái Sinh
Chương 4: Truy sát


Làn gió lạnh lẽo cuốn theo mùi tử thi luồng qua từng ngõ ngách trong người Abyss.

Hắn vẫn đứng đó, quan sát kĩ vết bước chân kéo dài.

Hắn nhận thấy rõ sự vội vã trong từng bước chân.

Chỉ có điều, hắn không rõ dấu chân đó là của thằng nhóc kia hay một kẻ ngoài cuộc khác.

Hắn đã định từ bỏ vì chẳng có lý do quá quan trọng gì để phải đuổi theo.

Nhưng nếu rời đi, tiếp theo hắn phải làm gì?

Nói cách khác.

Hắn như một con quỷ nhưng không còn thú vui giết chóc, nhưng cũng chẳng biết giúp đỡ người khác, và một con quỷ như vậy thì mục đích tồn tại của con quỷ đó là gì?Hắn lại nhìn theo dấu chân kéo dài, thấy nó đang có dấu hiệu phai dần đi.

Và rồi có thứ gì đó cứ thôi thúc hắn không ngừng, như tiếng thì thầm kêu hắn hãy đi theo mà tìm kiếm "sự thật".Mặt khác, trong lúc Abyss vẫn còn suy nghĩ thì đã có tiếng bước chân văng vẳng ở đằng xa."

Sao chị biết mà tới đây vậy?"

Cậu trai đó nói với cô gái đang chạy bên cạnh.

Cô không trả lời.

Thay vào đó, khuôn mặt cô nhăn nhó, mắt nhìn con đường phía trước nhưng đầu óc thì lại đang ở một nơi khác."

Chị không trả lời được, nhưng ta không thể dây dưa với tên đó được đâu."

Cô gái đó nói với giọng chắc nịch, chứng tỏ cô hiểu rõ sự nguy hiểm của Abyss.

Nhưng tại sao?

Đó là câu hỏi mà cậu trai muốn nói, nhưng cậu quyết định im lặng, không muốn đào sâu hơn vào vấn đề này."

Anh Wan đâu rồi, chị?

Anh ấy đã tấn công tên đó phải không?"

"Đúng.

Nhưng em không cần lo quá nhiều đâu, anh ấy kiểu gì cũng núp kĩ đến nổi hắn không nhận ra."

"Quác!

Quác!"

"Chít chít!

Chít chít!"

Hàng loạt âm thanh đan xen và đồng thời bùng lên từ những cánh rừng cách xa hai người.

Hàng tá con chim đồng loạt vỗ cánh một cách loạn xạ, giống như chúng đang ở trong trạng thái sợ hãi tột độ.

Trên trời.

Hết nhóm này lại đến nhóm kia đều vội vàng bay qua, điểm chung của chúng đều là tiếng kêu chói tai vẫn không ngừng vang.[Nhất Chỉ Diệt Thế]Từ đằng sau hai người, một tiếng nói khẽ rót vào hư không, mang sự uy lực và không khoan nhượng.

Một cảm giác ớn lạnh chảy khắp cô gái, khiến cô trợn mắt sợ hãi.

Ấy vậy người bên cạnh cô vẫn thản nhiên sải bước như thể chẳng có gì xảy ra.

Cậu ta bị túm lấy cổ áo, bị kéo xuống mặt đất."

Chị Eris-"Cậu trai định đứng dậy vì không hiểu người chị của mình đang làm gì.

Nhưng không đợi cậu ta nói hết câu, Eris bực bội nắm chặt cổ áo cậu, nói lớn:"Nằm yên!"

Một chưởng ma lực vụt qua ngay khi Eris vừa nói dứt câu.

Khi nó vụt qua, mọi thứ trên đường đi như bị nó nuốt trọn lấy mà không thể sống sót.

Tốc độ nó bay cho đến lúc khuất tầm nhìn hai người chắc chỉ bằng một cái chớp mắt.

Nói đến đó chắc ai cũng biết chủ nhân của đòn tấn công đó là kẻ rồi.Abyss nhờ chiều cao vượt trội nên mỗi cái dẫm bước của hắn giúp hắn nhanh chóng bắt kịp hai chị em.

Hắn ban đầu còn còn hối hả đi theo, nhưng khi thấy hai nhân dạng đang dần lộ rõ, hắn mới đi đều đều lại.

Khi hắn tới gần thì bóng hình hắn lúc đó đổ dài đến khi nó đè lên hai con người nhỏ bé, và không gian giờ đây tĩnh mịch đến rợn người, chỉ còn lại tiếng thở, tim đập, và tiếng gió thổi qua tai xen kẽ vào nhau.

Eris run cầm cập, kinh sợ đến mức chân tay đông cứng y như phản ứng của cậu trai lúc mới gặp Abyss."

Ngươi muốn gì!"

Giọng nói của người em cất lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Cậu đứng ngay trước mặt chị mình, cố tỏ ra oai phong nhưng thực chất vẫn còn e dè."

Chẳng phải là quá rõ rồi ư?

Ta chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc ta vắng mặt thôi.

Có gì sai sao?"

Hắn ta dừng lại, đắn đo xem có nên khiêu khích chàng trai trẻ trước mắt không.

Rồi hắn bật cười, cố tình để cậu ta nghe được:"Hừm...

Hay là ta sẽ giết con ả kia để mua vui vậy."

Ngay lập tức, trò khiêu khích này đã thành công.

Cậu trai kia trợn tròn mắt, điên tiết lên và tay siết chặt thành một nắm đấm.

Nhưng cậu cứ đắn đo nên bước lên hay lùi lại.

Cậu biết mình không thể đánh bại hắn ta, nhưng cũng chẳng thể để hắn giết Eris, hoặc ít nhất là cậu nghĩ vậy."

Noah!!!

Hắn không chỉ là quỷ đâu!"

"Hắn là quái vật, là nỗi khiếp đảm của quỷ dữ, là một cỗ máy cuồng sát.

Hắn là Abyss!!!"

"Abyss...?"

Noah lẩm nhẩm tên của con quỷ trước mắt mình, cậu không biết hắn là ai, cũng chẳng rõ hắn phải mạnh mẽ đến cỡ nào.

Nhưng sau khi Eris thốt ra những lời đó, tay Noah lạnh toát, trán nặng hạt mà đổ mồ hôi.

Bây giờ cậu đã hiểu vì sao một người mạnh mẽ như Eris cũng phải nể sợ trước con quỷ này.Lời nói đó lập tức được Abyss tiếp thu và toàn thân hắn bất động vì bất ngờ.

Hắn không chỉ chẳng thấy tự hào về mấy cái biệt danh mà Eris đặt cho hắn, mà còn có chút cảm giác áy náy.

Nhưng hắn không quan tâm đến mấy cái đó.

Trong thời kì này, vẫn còn người nhớ đến ta sau hàng trăm năm ta bị phong ấn sao?

Hắn nghĩ vậy, đầu óc tức khắc trống rỗng và chỉ còn mỗi mình câu hỏi đó."

Ngươi..."

Abyss ngờ ngợ ra điều gì đó, nhưng hắn không nói ra vì vẫn còn Noah ở đây."

Noah... nếu em không nói được, thì chị sẽ nói."
 
Quỷ Dữ Tái Sinh
Chương 5: Quanh lửa trại


Địa đàng và Dương thế.Hai thứ này đã và sẽ luôn tồn tại song song với nhau.

Nhưng giống như một đồng xu.

Chỉ cần một mặt kia gỉ sét, mặt còn lại cũng không đỡ được kết cục tương tự, tạo nên một đồng xu chẳng còn toàn vẹn.

Và mặt gỉ sét đó chính là Địa đàng.Vào những hơn mười năm trước, những đôi cánh trên trời cao đã hạ trần.

Tưởng là một điềm lành được ban tặng, một con người đã quá phấn khích mà chạy đến, quỳ xuống chân.

Nhưng tên thiên xứ đó chỉ lạnh lùng nhìn, rồi một tiếng Xẹt cắt ngang.

Những con người đang trợn mắt chứng kiến khi đó ngơ ngác, tất thảy cứng đơ người.

Đúng.

Thanh gươm kia đã nhuốm máu phàm trần — Điều luật tuyệt đối đã lung lay.Trận chiến nhanh chóng lan rộng trên toàn thế giới.

Bốn bề là thiên xứ, không còn đường để lui.

Tất cả rơi vào trạng thái kinh hãi, niềm tin trên trời cao như bị vỡ tan thành trăm mảnh.

Nhưng chẳng chịu nằm yên đợi chết.

Từ trẻ em đến người già đều hết mình xông pha chiến trường.

Và thoáng chốc bảy năm, những tên thiên xứ còn đang hăng say giết chóc đột ngột bị chặt phăng đôi cánh, mắt trợn tròn và trắng bệch, rơi tự do xuống đất và hoá thành những cánh hoa đen kịt, bị làn gió thổi bay.

Nhưng những cái xác cũ chồng chất lên nhau vẫn còn nằm yên đấy.

Nhiều vùng vất, nguồn nước bị nhiễm độc, tạo nên một dịch bệnh khiến nhân loại lần nữa rơi vào bi kịch."

Ra là vậy."

Tiếng nói quen thuộc làm người kể chuyện, Eris, ớn mình."

Trong hàng người tử nạn đó, có người thân thằng nhóc nhỉ?"

Eris nhẹ nhàng gật đầu, xác nhận câu hỏi của đối phương.Không gian lập tức im ắng ngay khi hai người rơi vào trầm tư, chỉ còn ánh lửa bập bùng và tiếng tí tách của cái lửa trại ở giữa cả hai.

Ánh nguyệt bây giờ đã lên cao khiến ánh sáng của lửa trại hắt lên hai thân thể, tạo nên hai chiếc bóng kéo dài trên nền đất trông vô cùng kì quái.

Không khí bao quanh có mùi khói thoang thoảng, mùi đất và mùi gỗ cháy dần đi lên mũi.Đôi mắt Abyss liếc nhìn xung quanh, hắn đang xem tên Noah kia đã quay trở lại chưa.

Rồi, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào tên con người nhỏ bé đối diện."

Ngươi là thiên xứ, phải không?"

Câu hỏi bật ra từ mồm hắn như hoá thành một lưỡi dao, đâm xuyên lồng ngực Eris.

Những ngón tay cô đan xen vào nhau thật chặt, hai chân co lại và trán bắt đầy đầm đìa mồ hôi.

Tất thảy đều đang tô đậm sự lo lắng hiện rõ trong đôi tròng đen của cô."

Không... nghĩ sao vậy?"

Giọng cô nhỏ dần, như không muốn Abyss nghe thấy."

Thế tại sao lại biết tên ta?"

"Bà tôi kể lại thôi."

Eris hơi ngẩng đầu lên, chỉ đủ để nhìn đôi chân đang bất động của Abyss.

Abyss không rời mắt khỏi cô, như thể hắn muốn Eris phải lập tức khai hết ra nhưng hắn vẫn chọn cách từ tốn.

Hắn giơ ngón trỏ lên, trên đỉnh hiện ra một ngọn lửa lơ lửng, sau đó hắn châm cái lửa trại đang lụi tàn khiến nó lần nữa bừng mạnh lên."

Nhìn thằng nhóc và ngươi chẳng có nét tương đồng gì về khuôn mặt."

Nghe xong lời đó, Eris cố tình không trả lời, Abyss thấy thế thì cũng chẳng nói thêm lời gì."

Em quay về rồi đây."

Giọng nói nhỏ tuổi nhất đã vang lên từ xa, tiếng chân đi dần dần rõ.

Noah từ từ bước tới từ phía sau Eris, lưng cậu đã không còn vác những tứ chi giả bằng gỗ nữa, thay vào đó là xác của bốn con thỏ với hai con ngươi nhắm nghiền.

Cậu ta mỗi tay cầm hai con đưa cho Eris, nuốt cái ực khi trong đầu hiện lên viễn cảnh mà cả thảy con được nướng chín.
 
Back
Top Bottom