Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,143
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
398988911-256-k175293.jpg

[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Tác giả: kzuchan
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

" chị lần này em sẽ không buông "
"..."
!!!

Không coppy dưới mọi hình thức ạ !!!

 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
làm quen


Nguyên tắc của tác giả :1.

Đây là fanfic nên vui lòng không áp dụng thành người thật ạ 2 .không ship thì out , mong mọi người không to6 cp ạ 3 .ship maiquin x Lyhan mong không nhắc đến các cp khác ạ 4.

đây là bộ đầu tay của tác giả nên không hay thì góp ý nhẹ nhàng chứ không to 6 ạ 5. không đọc được thì out ạ , cảm ơn vì đã đọc ^^



" em không cho chị đi nữa"

" được nghe em , không đi nữa"/ Đêm đó trời không lạnh cũng không có gió hay sương .Thảo Linh rời khỏi nhà lúc 9 giờ tối .

Trước khi đi em vừa cãi nhau với mẹ và chỉ để lại câu nói nhẹ nhàng , không phải lời than trách hay từ biệt :" con sẽ là người quyết định cuộc đời con chứ không phải mẹ , nên con mong mẹ sẽ hỏi ý con trước khi quyết định điều gì liên quan tới con " Em bỏ đi không mang theo bất cứ điều gì kể cả điện thoại của mình .

Em đi mãi không hướng , rồi bắt một chuyến xe buýt băng qua những con đường hoa lệ đến những con hẻm nhỏ đầy hoa .

Em cứ ngồi vậy trên chuyến xe ấy cho đến khi xe đã đến chuyến đi cuối cùng .

Em xuống xe rồi nhận ra mình đã đi khá xa , trước mắt em bây giờ là bãi cát trắng trải dài và mặt biển với những con sóng xô vào bờ .

Em tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống , đôi chân em đung đưa trong không trung còn tai thì nghe từng tiếng sóng vỗ , từng đợt gió thổi lùa qua mái tóc mây đen óng của mình .

Em cứ ngồi đó, một mình , nhìn cảnh vật đã sớm chìm trong màu đen của đêm tối .Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng , trong như chuông phá tan mọi sự tĩnh lặng để em chợt nhận ra ở nơi đây không chỉ có mỗi em mà còn một người khác :"Giữa đêm thế này sao em còn ở đây cô bé "Em không ngẩng đầu lên để nhìn chị mà chỉ lí nhí trả lời : " có lẽ ... em đã lạc "Một tiếng cười nhẹ nhàng phát ra :" vậy em giống chị rồi "Em hơi bất ngờ trước câu nói của chị mà ngước đầu lên nhìn .

Rồi cô đơ ra vài giây vì trước mặt em bây giờ là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng sóng và nụ cười hiền dịu tựa trăng non , không chói lóa như mặt trời nhưng cũng đủ để tỏa sáng giữa màn đêm .

Chị ấy đẹp đến lỗi Linh tưởng mình đang bắt gặp một nàng tiên mắc kẹt ở phàm trần .Chị nói tiếp : "Nhưng chị nghĩ chúng ta không lạc mà chỉ đơn thuần là không muốn rời đi " Em nhẹ nhàng cười sau câu nói đó của chị không phải vì câu nói ấy buồn cười mà có lẽ vì nó đang nói lên tiếng lòng của em .

Em hỏi :" vậy lí do đến đây của chị có giống em không ?" chị im Lặng đi một lúc rồi nghiêng đầu nhìn em nói : " Nếu là vì ước mơ thì có lẽ " Sau câu nói ấy thì không ai nói thêm gì , họ chỉ ngồi đó đón từng cơn gió biển lùa bay mái tóc của họ .

Lúc đó Linh nghĩ : Mong thời gian có thể trôi chậm một chút Đêm ấy trôi qua thật dài .

Những ngôi sao mờ dần đi khi mặt trời bắt đầu nhô lên ở mặt biển xa xa .Em đứng dậy bước đi nhưng vẫn lưu luyến quay lại hỏi : " liệu tối nay khi quay lại em vẫn được nhìn thấy chị chứ " Chị im lặng một lúc rồi nhìn em cười : " Nếu đó là điều em muốn " Sau đó chị đứng dậy đi ngược chiều với em.
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
khởi đầu cho một mối quan hệ


Mai tiểu thư và bé mèo đen của cô ấy , cưng qué ^^/Hôm nay, khi mặt trời chưa lặn, em đã ngồi yên trên chiếc ghế xe bus để tới bãi cát cũ nơi cô gặp được nàng tiên của lòng mình.

Em vẫn ngồi ở ghế đó và chờ sự xuất hiện của chị .

Một lúc sau chị tiến lại gần em và ngồi xuống , vai chị đang đeo một chiếc guirta gỗ , chị lên tiếng : " em biết hát không ?

"Em nhìn chị , lần đầu tiên đôi mắt sâu thẳm tựa mặt hồ của em gợn sóng , em tiếp lời : " hát thì ai chẳng biết ạ , chỉ là .... giọng hát ấy có chạm đến người nghe không thôi " Nghe vậy chị khẽ cười , nghiêng đầu nhìn em : " Muốn giọng hát chạm được đến lòng người khác thì đầu tiên nó phải chạm được lòng mình "Em nhìn chị , đôi mắt mở to như vừa nhận được thứ gì đó quý giá .

Chị nói tiếp : " muốn hát một bài không ? bài nào cũng được thậm chí là những câu hát mà em chỉ vừa mới nghĩ ra !"

Rồi chị đem cây đàn ra nhìn em , mong chờ một câu trả lời .Em im lặng rồi gật đầu một cái rất nhẹ Gió thổi nhẹ , tiếng đàn vang lên từng nhịp và em hát một bài hát không tên : " Đôi chân lê trong bóng đêm nơi mà không có hi vọng về tương lai có em và anh Sâu trong mê cung tối đen cơn đau em đã chôn vùi để không ai thấy em mỏng manh Nếu như em vì anh mà vỡ tan hãy cho em lời yêu dù chỉ là dối gian dẫn em đi tận cũng của nỗi đau bằng tình yêu ấy vậy nên giữ tay em một lần cuối thôi đâu còn điều gì để tiếc nuốikhép lại một cuốn phim bằng chết nhân danh tình yêu for you am i a new HarleyQuinn for you...

" ( Nhân danh tình yêu - Lyhan )Em ngừng hát , không gian trở lên tĩnh lặng một lúc , rồi chị nhìn em cười , lên tiếng khen ngợi : " giọng em hay lắm đó , em có muốn trở thành ca sĩ không ?"

Em suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng nói : " Mẹ em không ủng hộ chị ạ " Rồi em cúi gằm mặt xuống đất , chị nhìn em rồi gảy đàn hát , một bài hát không dõ là của ai , một bài hát chưa từng có ai biết đến : " Chân thành chỉ anh mang cho em cảm nhận đó ấy người luôn thương em và chở che em đâyMai sau này tình yêu nơi ta sâu ở đây đâuniềm tin nơi em vẫn sẽ mãi đong đầyvẹn nguyên I miss you " (demo chân thành - Maiquinn )Chị dứt lời quay sang nở nụ cười tươi nhìn em , nói : " nếu đó thực sự là ước mơ của em thì sẽ không ai cấm cản được em cả ! cứ chân thành mà theo đuổi nó vì thế giới sẽ không phụ lòng người kiên trì và sẽ có ngày mẹ hiểu cho em thôi " Em ngẩng mặt lên nhìn chị rồi khẽ gật đầu .

Chị cười rồi nói tiếp : " em tên gì vậy ? bao nhiêu tuổi rồi ?

" Em khẽ trả lời : " Trần Thảo Linh , 17 tuổi ạ .

Còn chị , chị có phải tiên nữ lạc tới đây không ?

" Nghe em hỏi chị bất giác cười thành tiếng : " nếu chị là tiên nữ bị lạc thì có lẽ người kiến chị lạc tới đây là em đó , cô bé xinh đẹp "không hiểu tại sao sau khi chị nói như vậy tim em lại đập loạn cả lên và em cũng cảm nhận được mặt mình đang nóng lên .

Chị giới thiệu :" chị là Nguyễn Hiền Mai , lớn hơn em một tuổi và nếu em muốn chị sẽ là tiên nữ duy nhất của em " Em cười tươi nhìn chị , có lẽ đây là nụ cười trân thật nhất của em trong hai tháng trở lại đây , khoảng thời gian mà em bắt đầu cãi nhau với mẹ vì ước mơ được đứng trên sân khấu của mình .

Và hôm đó , trên bãi biển tràn ngập những tiếng cười và tiếng hát của hai thiếu nữ ,giọng hát của họ có thể ví như tiếng lòng của biển cả hoặc thánh ca của người cá làm mê hoặc lòng người .
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Từ quen thành yêu


khi đu một cặp mà không biết ai top ai bot =))

Sắp có livestage 4 nhưng tác giả vẫn kẹt ở livestage 3 ^^///Thời gian cứ trôi qua từ tháng này qua tháng khác , họ vẫn ngồi trên chiếc ghế cũ chờ nhau khi màn đêm buông xuống , hát những giai điệu nhạc của mình cho đối phương và vô tình họ đã trở thành thói quen khó bỏ của nhau , vô tình trở thành người quan trọng của nhau mà không hay biết . hôm nay em vẫn ngồi trên chuyến xe quen thuộc chạy tới bờ biển .

Vừa bước xuống xe em đã dáng người quen thuộc đang ngồi đợi em ở chiếc ghế dài , tay đang gảy đàn và chị đang nhẩm cái gì đó .

Em bước đến và ngồi xuống , em nói : " Hiền Mai đợi em lâu chưa ?"

Chị quay nhìn em rồi vừa cười vừa lấy tay xoa xoa tóc đám mây của em : " Chị chờ em cả đời cũng được "Em bật cười thành tiếng : " Chị nói thật nhé !"

Chị không nói gì chỉ gật đầu nhẹ nhàng xác nhận .

Em nói tiếp : "Trăng hôm nay đẹp thật đó vừa to vừa tròn !"

Em vừa nói vừa đưa mắt nhìn lên bầu trời lấy lánh những ngôi sao và mặt trăng làm điểm nhấn .Chị nhìn em , khóe mắt cong lên :"vậy chị và trăng cái nào đẹp hơn?"

Em không nghĩ gì nhiều mà nhìn thẳng vào mắt chị , hai má em hơi hồng hồng, em nói : "Trăng có đẹp mấy cũng đâu bằng chị " Chị bật cười , tay gảy đàn và hát : " Trót thương em rồi mà ai có hay Trót thương em rồi người làm chị mơ mộng Phút giây Yên bình Sợ rằng vụt bay Chỉ cần nắm tay tôi Bỏ qua thời gian chờ đợi cùng bước Nắng mai không về ngày xanh vẫn trong lòng Muốn bên em mà có thể nói lời yêu " ( Một ngày không nắng có anh - Quinn Hiền Mai ) Vừa ngừng hát chị liền quỳ xuống bãi cát trắng, chị nâng bàn tay em : "I love you " Cả bãi biển tĩnh lặng không một tiếng động sau lời tỏ lòng của chị , chỉ còn bầu trời sao và những làn sóng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ ,chị cười nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sự bất ngờ của em , chị nói tiếp : " Tại đây , nơi này chị xin một lần quỳ gối trước người chị thương trong sự chứng giám của biển cả , chị muốn hỏi em có muốn cùng chị bước thêm một bước nữa không ?

" Em nghe xong liền thoát khỏi sự bất ngờ mà bật cười nhìn chị , em không trả lời nhưng em gật đầu một cái thay cho lời đồng ý .

Nhận được câu trả lời của em , chị liền đặt lên bàn tay em một nụ hôn .

Chị nói : "cảm ơn vì đã cho chị cơ hội được yêu chiều em" Em cười nhìn chị , đôi mắt tỏ dõ sự hạnh phúc , em ôm chị : " Thế là từ giờ tiên nữ chỉ là của mình em thôi đúng không ?

" Chị đứng dậy , bế em lên như công chúa , chị hôn lên chán em : " Từ khi biết em chị thì đã biết mình thuộc về em rồi " .
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Thế giới của chúng ta


không biết có chị nào giống em không viết bằng máy tính xong đăng lên bị nhảy chữ đọc lại thấy sai hết , viết một đằng wed đăng một kiểu TT .

Chết mê với hai cái nhan sắc này ^^

Hiền Mai xinh qué ^^//Từ hôm chị ngỏ lời thế giới của em và chị tràn ngập những tiếng cười và trong mắt của họ chỉ có nhau .

Và giờ trong tâm trí họ là những buổi ngồi cùng nhau ở bờ biển , là những lần chốn đi Đà Lạt vào giữa đêm và những lần cùng nhau hát , cùng kể lại những câu truyện với nhau .

Nhưng như người ta nói trước cơn giông gió sẽ lặng , không có gì là bình yên mãi mãi .

Một hôm , trong lúc họ đang ngồi nói chuyện cùng nhau trong một quán caffe mang hướng cổ điển thì một đám người mặc áo đen xông vào , một người trong số họ bước ra nói : " tiểu thư , ông chủ kêu chúng tôi qua đón cô về " Nghe câu nói ấy Mai liền nhíu mày tỏ vẻ căng thẳng đứng trước mặt Linh bảo vệ .

Chị nói : " tiểu thư của mấy người chết rồi , cô tiểu thư Maiquinn con gái của ông ta đã chết từ lâu rồi , chết trong những lời nói của ông ta rồi nên đừng đến tìm tôi nữa !"

" Tiểu thư ,ông chủ không muốn cô ở một mình nơi này nữa ạ nên mong cô theo chúng tôi về ạ " " ta nói là không mà ,ta và ông ta không liên quan gì đến nhau nữa , ông ta không còn là cha ta từ lâu rồi " Chị đáp trả quyết liệt .

Lúc này em khe khẽ nói : " Hiền Mai họ là ai vậy ?

" Chị quay đầu lại nhìn em chấn an : " Em không cần sợ ,mọi thứ rồi sẽ ổn thôi ,và dù thế giới này có thay đổi thế nào chị vẫn yêu em , thế giới nhỏ của chị !"

Chị cười nhìn em, ánh mắt vẫn dịu như nước , nụ cười vẫn đẹp tựa trăng rồi chị quay đi nhìn đám người phía trước .Em không hiểu tại sao nhưng lúc này , khi ở sau lưng người con gái ấy em lại cảm thấy an toàn , an toàn đến lạ thường .

Nhưng đời có cái gì là dễ dàng đâu , bọn họ làm sao mà dễ dàng tha cho cô đại tiểu thư danh giá đã biệt tích một năm đến tận giờ mới có cơ hội bắt về ." tiểu thư , ông chủ nói nếu cô không về thì e cô gái nhỏ đó sẽ không sống nổi nữa " Chị nhíu mày , ánh mắt tỏa ra sự chán ghét , chị đáp:" thời nào rồi còn hù tôi mấy cái chiêu kiểu đó ? nghe audio lú hết với nhau rồi à ?

" Thoại vừa dứt miệng đã khiến em bé đang ngồi đằng sau chị phải nhịn cười vì trong cái cảnh này mà cười lớn thì không hợp lí lắm .

Họ vẫn đứng đó , nhận thấy chị không chịu về thì liền đến nói nhỏ vào tai chị cái gì đó .

Em chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ .

Còn chị sau khi nghe mặt liền tối sầm lại , chị ra lệnh cho họ : " đi ra ngoài đợi ta chút " Em bất ngờ với cái tone giọng mà chị nói , nó không nhẹ nhàng , dịu dàng như những lúc chị nói với em mà nó lạnh ngắt , đầy sự kiêu ngạo ra giáng một cô tiểu thư nhà gia giáo .

Nghe tiểu thư nói vậy họ liền lui ra ngoài của đợi .

Chị quay lại nhìn em , đôi môi khẽ cười , chị nói : " Linh , em thích hát đúng không " Em bất ngờ trước câu hỏi ấy vì chẳng phải chị là người biết em thích hát cỡ nào sao nhưng em vẫn gật đầu xác nhận .

Chị như nhận được câu trả lời vừa ý , đưa tay lên xoa mái tóc tóc rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên chán em làm em ngơ ra .

Chị nói tiếp : " Vậy Linh của chị phải tỏa sáng đấy nhé " Em vẫn chưa thoái ra được khỏi nụ hôn kia thì chị đã nhét thêm thông tin : " Chị sẽ về nhà " Em nghe như sét đánh ngang tai mà hốt hoảng can ngăn vì em biết cái nhà đó đối với chị chẳng khác cái lồng sắt là mấy : " sao vậy ạ , em không muốn xa Mai đâu " Chị cưng chiều nhìn em : " Ngoan , chị sẽ sớm về với em thôi , chị hứa !"

Em hơi mếu ,nước mắt như đã muốn trào ra đến nơi , em ôm chị rồi dặn : " chị về với em sớm đó , em đợi " Em không thèm líu kéo chị không phải vì em hết yêu mà là vì em biết chị đã quyết định thì không ai cản được , em càng líu kéo thì chỉ càng làm chị khó sử thôi , chi bằng ngồi đó ngoan ngoãn đợi chị về với em , em tin chị sẽ không thất hứa .

Chị cười nhưng nụ cười lần này có vẻ hơi lạ , nó vẫn hiền dịu , vẫn nhẹ tựa trăng non nhưng trong đó nó còn chất chứa một chút gì đó buồn , chị nói : " Nhớ ăn uống đầy đủ đó !"

" em biết rồi ,nếu khó quá thì đừng cố , chị còn có em mà , em sẽ là chỗ dựa của chị " Chị gật đầu rồi đi ra khỏi tiệm bước lên con xe sang trở về nơi mà chị chưa từng nhận được yêu thương sau khi mẹ mất , cái nơi mà chỉ mang cái danh là nhà chứ không khác gì cái lồng giam là mấy .
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
hoa tan , ngọc tàn


đi học nhưng không quên mang theo chị chồng ^^///Đã một tuần từ khi Mai rời đi và Linh ngày nào cũng ngóng đợi , mong đến ngày có thể nhào vào lòng chị như một đứa trẻ mà khóc thật lớn trách chị đi quá lâu .Nhưng em cứ đợi ngày này qua ngày khác mà không thấy một hồi âm nào từ chị , nhắn tin không trả lời , gọi điện không ai nghe khiến em sót hết cả ruột .

Hôm nay khi em đang nằm trên chiếc giường lướt điện thoại thì em lướt trúng một bài báo khiến em chết lặng tại chỗ .

Từ lòng ngực em truyền đến cơn đau nhức khi em đọc tiêu đề : Đại tiểu thư tập đoàn *** Nguyễn Hiền Mai nhảy vực 44 sau khi bị ép cưới .

Tim em nhói lên như bị ai bóp nghẹt , nước mắt cứ thế trào ra trước đoạn video bằng chứng , em khóc nấc , đôi mắt nhắm nghiền lại , lòng ngực truyền đến cảm giác khó thở , chân tay em như muốn gãy rời .

Em ném chiếc điện thoại xuống đất , chạy ra khỏi nhà bất chấp bên ngoài đang mưa to bão lớn , em ngồi lên xe buýt đến nơi mà chất chứa kỉ niệm của hai người cũng là nơi chị nhảy xuống .

Tới nơi , em bàng hoàng chết lặng khi nhìn thấy đôi giày mà em tặng chị đang ở trên vách đá đó và có hàng tá công an lẫn phóng viên .Em ngã quỵ xuống nền cát , trời mưa xối xả như đang thương tiếc cho cuộc tình của hai người , em vừa khóc vừa gọi tên chị trong vô vọng : " Hiền Mai !!!! chị ... chị thất hứa rồi chị bảo sẽ về với em mà chị đâu rồi ...!!!!"

Sự tuyệt vọng bao chùm lấy em , rồi em ngất đi lúc nào không hay chỉ biết là sáng hôm sau khi tỉnh dậy em đã thấy mình đang ở trong bệnh viện .

Từ hôm chị bỏ em lại thế gian này , thế giới trong em như sụp đổ , từ muôn màu giờ đây chỉ còn lại màu đen , em lặng lẽ giấu mình trong một lớp vỏ bọc hoàn hảo mà không ai nhận ra được .Em thay đổi một cách hoàn hảo , em mạnh mẽ hơn , giám đương đầu với thử thách , dám chống lại quyết định của gia đình để đuổi theo đam mê của mình.

Nhưng có một sự thật là từ hôm ấy chẳng mấy khi thấy em cười, dù có cười thì đấy cũng chỉ là nụ cười gượng ngạo mà em cố lặn ra để tỏ ra mình ổn ; đôi mắt em cũng sáo rỗng, vô hồn không còn sáng ngời như khi ở cạnh chị và em cũng đã từ từ chấp nhận sự thật mà tự nhủ : " Hiền Mai chị muốn đứng trên sân khấu hát cho mọi người nghe đúng không ? em sẽ thay chị làm điều đó , sẽ tỏa sáng thay chị và nhất định em sẽ kiến lũ khốn đã dồn chị vào đường cùng phải sống không bằng chết rồi khi em làm xong những việc ấy em mong mình có thể gặp lại chị và chúng ta sẽ làm lại từ đầu , mặt trời của em "
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Ngay trước mắt nhưng chẳng hay


Lụy Hiền Mai ver tiểu thư , lụy Lyhan sơ mi hồng , lụy cách họ luôn hỗ trợ nhau ; yêu cái couple taxi này qué ^^///Cũng đã ngót nghét được gần 4 năm sau cái ngày đó , em cũng đã dặt chân tới một thành phố mới để bắt đầu sự nghiệp của mình đó là Thành Phố Hồ Chí Minh và bây giờ em đang đứng trước cửa căn nhà em đã thuê với mấy cái vali của mình và bà chủ nhà : " Đây là chìa khóa của cháu , cứ như hợp đồng mà làm , có gì thì cứ bảo cô .

Với lại trong nhà còn có một người ở cùng cháu đấy , hình như cô bé đó là nhạc sĩ thì phải ! hai đứa cứ từ từ làm quen nhau ha "Biểu cảm của em từ nãy đến giờ vẫn không có chút thay đổi gì chỉ lạnh tanh , bất cần .

Sau khi bà chủ nhà đi em bước vào căn nhà rồi đi đến căn phòng của mình ,khi đi ngang qua phòng của người bạn bạn cùng nhà thì em để ý tới cái bảng ghi chú bên ngoài " vui lòng không làm phiền, có gì cứ viết vào khoảng trống bên dưới " , em thầm nghĩ :Nhạc sĩ ư ?

Trông chị ta sẽ như nào nhỉ , làm nghề này chắc sẽ khó mà gặp nhau đây ! mà thôi không gặp cũng càng tốt dù gì cũng không liên quan đến mình cho lắm , việc bây giờ mình cần làm là phải sống thật tốt và sớm tìm ra bằng chứng trốn thuế của ông già khốn khiếp đó .Rồi em nhanh chóng kéo vali vào căn phòng đối diện .

Trong phòng của cô nhạc sĩ khiến em tò mò ấy là bóng dáng của chị - người mà em tưởng đã chẳng còn ở trên thế gian này nữa , chị đang ngồi trước chiếc máy tính , tay cầm chiếc đàn guirta, chị ngâm vài khúc hát rồi dừng lại , đôi tay trắng trẻo thon thả của chị vơ lấy tấm ảnh được dặt ngay ngắn ở góc bàn được đóng khung ngỗ cẩn thận .

Chị ngắm nghía khuân mặt của người con gái trong bức ảnh .

Bên trong tấm hình là chân dung một người con gái xinh đẹp , miệng nở nụ cười ,đôi mắt trong veo như màu nền trời vào mùa hạ , phía sau cô là bãi cát trắng và người ấy chính là em - người con gái mà chị luôn nhung nhớ , luôn yêu thương trong suất gần bốn năm qua .

Ngắm bức ảnh , chị thầm nhủ : Linh , đợi chị để qua thời gian này chị sẽ về với em , thế giới nhỏ của chị .Chị đang chìm vào suy tư thì có tiếng điện thoại rung lên , chị nhấc máy , đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô bé : " Chị Mai , chị đang nghe ạ ?

" Chị đáp : " Đúng rồi , Muộii có gì không em ?

"" à chuyện là hôm nay em đang bán cơm hộ mẹ thì có mấy người vào ăn rồi bàn tán gì về chị á , nếu em đoán không lầm thì tụi nó đánh hơi ra được chị còn sống rồi nên gọi để cảnh báo , chị hớ chú ý an toàn nhé ! còn giờ em cúp đây , mẹ gọi em rồi " Nói xong bé nó tắt máy để lại một sự hoang mang , chị nghĩ : đã 4 năm rồi mà ông già đó vẫn không từ bỏ , mình phải làm gì tiếp đây , mình đã bắt em ấy chờ quá lâu rồi !

Tóm lại câu chuyện của chị là vào ngày hôm ấy chị chỉ dàn dựng ra một màn kịch lừa ông bố tệ bạc của chị để chị không bị ép cưới cái tên già cọm lớn hơn chị tận 20 tuổi do lão chọn .

Mà muốn lừa được ông ta thì chị cũng phải lừa em bởi chỉ có như vậy chị mới nắm được chiến thắng trong tay và bảo vệ được em bé của chị nhưng đã trôi qua gần 4 năm trời , lão ấy vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của chị cứ như hồn ma đeo bám người ta vậy .
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Tín hiệu


Nàng thơ đứng cạnh nhà thơ , người quốc sắc người thiên hương ^^

Nàng thơ của chị Mai , xinh quá ^^Bài Lắm Lúc hay lắm ,mọi người ủng hộ team Lyhan nha .///Cuộc sống của họ cứ tiếp diễn nhưng không ai trong cả hai biết đối phương - người mình yêu đang ở ngay đây , ngay trong căn nhà mà họ sống và là người bạn cùng nhà mà họ chưa biết mặt trong suốt 6 tháng qua .

Chưa biết nhau thì cũng đúng thôi bởi vì hiện tại đang là thời điểm cao trào nhất đối với em bởi chỉ còn một chút bằng chứng nữa thôi là em có thể kết tội những kẻ đã ép chị phải bỏ em mà đi , còn chị thì đơn giản là không có nhu cầu làm quen và biết người bạn cùng nhà vì đối với chị trên thế giới này chẳng có gì quan trọng hơn em và âm nhạc .

Nhưng ít nhất họ cũn phải gặp nhau một lần chứ đúng không vì họ ở chung nhà mà !

Sự thật là em và chị chưa từng đụng mặt nhau trong căn nhà này vì tính chất công việc khiến Mai luôn nhốt mình trong phòng chỉ ra ngoài khi cần ăn uống hoặc nhận hàng còn em thì lúc nào cũng đi sớm về muộn ,một phần vì em phải luyện tập thường xuyên để hoàn thiện kĩ năng chuẩn bị cho dự án debut , một phần vì phải luôn túc trực tìm kiếm các tư liệu mật .

Nhưng hôm nay thì khác trong lúc em đang đi vắng , chị đang ở trong bếp nướng bánh thì phát hiện cửa phòng em chưa khóa và con mèo đen mập ú của em thì đang lâm le vào phòng chị .

Thấy vậy chị liền chạy tới bế bé mèo lên và thả lại vào phòng của em nhưng trước khi chị đóng cửa lại thì vô tình chị phát hiện em bé của chị lại ở ngay căn phòng đối diện với phòng của mình mà không hay biết thông qua bức ảnh đầu giường của em , đó là tấm hình mà em đã chụp lén chị ở trên bãi biển rồi còn tự hào nói : " Qua ống kính của em có khác , Hiền Mai đẹp như tiên cá vậy !"

Chị đóng cửa phòng em lại mà không khỏi bất ngờ :" Em ấy đang ở đây , trong suốt 6 tháng mà mình không biết ...

" Một dòng suy nghĩ dài chạy trong đầu chị làm chị chôn chân tại chỗ mà không để ý miếng bánh đã quá giờ và đang cháy dần .

Đến lúc chị nhận ra thì chiếc bánh ấy cũng phải bỏ đi vì đã cháy được phân nửa .

Chị chán nản đi vào phòng , trong đầu thì có vô vàn câu hỏi : Mình có nên đi ra gặp em ấy không ?Mình có nên cho em ấy biết tình hình hiện giờ ?Nhưng như vậy em ấy sẽ gặp nguy hiểm mất ....Chị cứ đăm chiêu suy nghĩ rồi hát vu vơ vài câu hát .

Bên ngoài em đã về nhà , cởi dày xếp ngay ngắn và về phòng nhưng khi nghe thấy tiếng hát từ phòng bên em vẫn phải tự cảm thán rằng :Giọng cô ấy hay thật , giống giọng của Hiền Mai quá !

Đã rất nhiều lần em tò mò và nghi nhờ khi nghe được giọng hát phát ra từ phòng chị rằng :Đó là ai ? sao trên đời lại có người có chất giọng giống hệt Hiền Mai của em ? hay thật ra sau cánh cửa ấy là chị và chị chưa tan thành bọt biển ?

Nhưng những hoài nghi ấy chẳng ở lại với em lâu có lẽ vì em bây giờ chẳng có thời gian mà quan tâm quá nhiều vào điều gì đó khác ngoài hai mục tiêu chính nên những suy nghĩ ấy nó đã tan vào mây , hòa theo gió mà trôi về nơi nào đó rất xa .
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Mặt Trời trở lại


Thích livestage 4 nhưng cũng không quên là mình đang lụy livestage 3 =))///Từ cái hôm chị nhận ra em đang sống ở ngay trong căn nhà này , đầu óc chị cứ rối tung , tràn ngập những câu hỏi " có nên ...." nhưng rồi chị quyết định giải quyết một lần luôn cho xong bởi chị biết mình đã để em chờ quá lâu và bản thân chị hình như cũng đã mất hết kiên để diễn tròn vở kịch này rồi .

Chị thật sự nhớ ,rất nhớ em và cũng rất mong được nghe giọng em ,muốn chạm vào em, muốn ôm em sau một thời gian cách xa và chị cũng muốn bản thân mình được cất lên một lời xin lỗi với em vì chính chị biết em đã tuyệt vọng , đau khổ thể nào trước lời nói dối của chị .Ngày hôm đó chị chỉ giám đứng đằng xa nhìn em khóc rồi âm thầm bế em vào bệnh viện khi em ngất , thực ra theo dự định của chị thì chị sau 3 tháng chị có thể gặp lại em rồi nhưng mà ông lão lẩm cẩm kia vẫn nhất quyết tìm kiếm tung tích của chị với lí do : " sống thấy người chết thấy xác " Chị thực sự phục rồi , chết trên biển thì làm sao mà tìm được xác ! thế nên có lẽ ông ta đã lần ra được gì đó rồi .

Nếu đã biết chị giả chết thì chị còn dấu làm gì chi bằng lộ diện làm rõ một lần cho xong .

Trong đầu nghĩ thế nên chị liền hành động , tối hôm đó chị nấu một bữa cơm toàn món em thích rồi chị ngồi ở chiếc ghế sofa chờ em về .

Nhưng chị cứ chờ hết phút này qua phút nọ ,giờ này qua giờ nọ nhưng chẳng thấy em đâu .

Bây giờ cũng đã 11 giờ tối rồi , đồ ăn cũng đã nguội ,còn chị thì đã bất giác mà ngủ quên ở sofa lúc nào không hay .

Lúc ấy thì có tiếng cạch phát ra từ cánh cửa ra vào ,em bước vào nhà và bất ngờ vì hôm nay căn nhà bỗng sáng đèn chứ không còn tối thui và chỉ có len lỏi vài tia ánh sáng phát ra từ căn phòng nhỏ của chị như mọi khi .

Em bước qua căn bếp và em khựng lại vài giây vì những món ăn được bày trên bàn , đó là những món em thích và cách bày biện, trang trí ấy ...khiến em phải thầm nghĩ : Giống ... giống chị ấy quá !Em đi vào phòng khách và ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt .

Trên chiếc sofa dài màu be , chị đang ngồi quay lưng lại với em nhưng chỉ cần thế thôi cũng đã đủ để em nhận ra chị .

Ngoài trời gió lộng ,chị mở toang chiếc cửa ở ngoài ban công cho gió lùa vào làm mái tóc vàng của chị phất phơ bay , mắt chị nhắm lại ,tay đang ôm một chú mèo bông màu đen tuyền được thêu cẩn thẩn một hàng chữ ở chỗ tai nó " Thảo Linh "- đó là món quà đầu tiên mà em tặng chị hồi sinh nhật .

Đầu em bây giờ trống rỗng , tay chân bắt đầu run lên , em từ từ tiến lại gần chị ,mắt em bắt đầu rơm rớm lệ , giọng em run run hỏi :" Mai ..chị...chị ạ ..."

Cảm nhận được có người , chị khẽ mở đôi mắt của mình quay sang nhìn rồi chị cười khi thấy em .

Chị nói :" Em về rồi à Linh "Vẫn là ánh mắt ấy , vẫn là nụ cười ấy , vẫn là giọng nói dịu dàng chờ em mỗi tối nhưng lần này em không nhào đến ôm chị mà đáp " nhớ Mai của em quá " mà em đứng đó ngơ ra rồi những giọt lệ cứ thế trà khỏi đôi mắt xinh đẹp của em .

Chị dịu dàng hỏi : " ơ ! sao em bé khóc rồi , lại đây chị ôm nào " Chị đứng dậy , dang rộng hai tay ra chờ người kia đến .

Bây giờ em không nghĩ được gì nữa rồi chỉ chạy nhanh đến vòng tay ấy - vòng tay mà em đã luôn mơ về mỗi tối, vòng tay mà em đã luôn chờ đợi trong vô vọng , tưởng chừng mình sẽ không được gặp lại nữa .

Em ôm chị mà khóc lớn , trong tâm trí em bây giờ không thể nghĩ thêm gì nhiều về lí do "tại sao chị ở đây ?, không phải chị đã tan theo sóng rồi à ?" cái đó để sau đi còn bây giờ em khóc trước đã để trút bỏ những gánh lặng trong lòng , những lỗi nhớ nhung , oan ức ; kể hết những lòng của em, kể kết những lần bật khóc trong đêm vì nhớ chị ra bên ngoài .Em khóc nấc nói : " Mai chị ... chị về rồi ... em không cho chị đi nữa !!"

Đứng trước cảnh người con gái mình thương đang khóc , tim chị như thắt lại , chị sót nhưng cũng đủ bình tình mà xoa nhẹ mái tóc em , trả lời : " Ừm , nghe em không đi nữa !!"
 
[Quinnly / Maiquinn X Lyhan] Trái Đất Ôm Mặt Trời
Mở lòng lần nữa


Em hát chị đàn , ver nó thơ ^^



Hai bé xinh , cưng quá ^^///Chị cứ ôm em trong lòng như vậy cho tới khi em bình tĩnh lại , chị bế em lên cận thận ngồi xuống ghế rồi đặt em ngồi trong lòng mình để vỗ về .

Chị địu dàng nhìn vào đôi mắt em còn bàn tay thì khẽ xoa xoa lưng em , chị cất tiếng : " Ngoan , Linh không khóc nữa , mắt sưng hết rồi này "Em không trả lời vẫn sụt sịt trong lòng chị , chị nói tiếp : " Em không định ăn tối à , ngoan , nín đi chị đi hâm nóng lại đồ ăn nha !Chị nâng khuôn mặt em lên và để lại trên trán em một nụ hôn nhẹ .

Rồi chị đặt em xuống ghế để đi vào bếp nhưng chưa bước được mấy bước thì chị đã bị một bàn tay líu vạt áo lại ,chị quay lại nhìn , rồi hỏi :" Em bé sao vậy ? khó chịu đầu à ?"

Em khẽ lắc đầu nhìn chị , môi mấp máy nói : " Em... em muốn đi cùng " Rồi em dang tay ra : " Bế ...bế em" Nhìn bé mèo đen đang nũng nịu với mình chị đành chiều theo ý bế em vào trong bếp rồi đặt em xuống chiếc ghế gần chỗ chị đứng để đi làm nóng đồ ăn .Trong bếp lặng thinh , hai người không ai lên tiếng chỉ còn tiếng sèo sèo phát ra từ cái chảo và những làn khói thơm nức tỏa ra khắp căn phòng .

Chị bưng thức ăn đặt lên bàn rồi quay qua bế em bé của chị đặt lên đùi mình .

Lúc này em lên tiếng : " Mai , em ngồi ghế được mà !

" Em ngước lên nhìn chị bằng đôi mắt khó hiểu .

Chị nhìn em rồi cười : " chỉ là chị nhớ em ,nhớ cái mùi cơ thể của người chị yêu mà thôi !

" Em phụng phịu nói nhỏ :" sến súa "Nghe vậy chị chẳng biết nói gì mà chỉ cười .

Chị âu yếm em trong lòng một lúc rồi nói :" Chị xin l-...

" Từ chưa bật ra khỏi miệng đã bị em bé chặn lại bằng câu nói :" Cảm ơn chị vì đã về với em ,em yêu chị và chưa bao giờ giận chị cả nhưng chị phải kể em nghe chuyện gì đã xảy ra đấy " Chị nhìn em cười rồi xoa xoa mái tóc của em thay câu trả lời , lúc ấy chị nghĩ : Cảm ơn vì đã cho chị thêm một cơ hội nữa được yêu thương, được cưng chiều em bé của chị
 
Back
Top Bottom