Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quẻ Bói

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN3qc8TchRYswFR7QTmPg0mrMxJzu-M0urXeUG6WKZ80PtoPVrA-6-6-p6pZkIQSHbWIhxBTTKMptbUJdnBi_9OkqZsDFSK4V5xkAtYrF9v35SSMdaR7u4CqaNNhPcPv14APaEk4nKCCIGBTmnNmxJp=w215-h322-s-no-gm

Quẻ Bói
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày Hoàng hậu lâm bồn, tẩm cung bỗng chốc ngập trong biển lửa.



Một nữ tử áo trắng tay lăm lăm kiếm xông thẳng vào, một mình tả xung hữu đột, chém tan mọi cản trở trong hoàng cung.



Nàng cướp đi đứa bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời, chính là vị tiểu công chúa. Ôm chặt hài nhi đang nức nở, một tay nàng vẫn kiên định nắm chặt thanh kiếm.



"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con xông pha vòng vây này."



Một bóng hoàng bào rực rỡ chợt hiện ra trước mắt. Hoàng đế nhìn nàng với bao nỗi niềm chất chứa, hồi lâu sau khẽ phất tay.



"Thôi... cứ để nàng đi."



Bảy năm sau, một thiếu nữ thôn dã dung mạo tuyệt sắc nhập cung, vẻ đẹp lấn át cả trăm hoa, trở thành vị tân hoàng hậu.



Bên cạnh nàng luôn có một tiểu nha đầu, dung mạo giống hệt vị tiền hoàng hậu năm xưa.​
 
Quẻ Bói
Chương 1: Chương 1



Khi nhận được thư của sư tỷ, ta lập tức từ bỏ cuộc vân du, thúc ngựa ngày đêm trở về hoàng cung. Trong Phượng Ngô cung, hết chậu m.á.u này đến chậu m.á.u khác được người hầu hốt hoảng bưng ra từ nội điện.

"Không xong rồi! Hoàng hậu nương nương bị băng huyết!"

Bà mụ giàu kinh nghiệm nhất trong cung cũng hoảng loạn tột độ.

Ta đạp mạnh cánh cửa, tay cầm thanh kiếm đẫm máu, sải bước tiến vào. Lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát cổ bà mụ: "Có bảo toàn được bình an không?"

Bà mụ bị ta quát khẽ, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ biết liên tục gật đầu như bổ củi.

Ta ôm chặt kiếm, đứng canh giữ bên ngoài cửa điện. Cuối cùng, khi ánh bình minh vừa hé rạng, một tiếng khóc trẻ thơ trong trẻo vang lên, xé tan màn mây dày đặc.

Một vệt nắng ban mai yếu ớt khẽ chiếu xuống.

"Sinh rồi! Sinh rồi! Là một tiểu công chúa!"

Bà đỡ ôm lấy đứa bé, mừng rỡ đến rơi nước mắt. Ta vội vã chạy nhanh vào trong điện. Sau ba năm xa cách, cuối cùng ta cũng gặp lại người mà ngày đêm ta hằng mong nhớ.

"Chỉ Miểu, muội đến rồi."

Hoàng hậu nằm yếu ớt trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi thấm đẫm mái tóc đen. Nàng nhìn ta, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, giống như những ngày còn thơ bé cùng nhau luyện võ bên cạnh sư phụ.

Trong không khí nồng nặc mùi m.á.u tanh đến khó chịu. Ta chỉ liếc nhìn qua, lòng đã đau như cắt.

"Có kẻ nào dám hạ độc tỷ?! Là ai?! Ta sẽ đi g.i.ế.c ả cho tỷ!"

Hoàng hậu khẽ lắc đầu.

Nàng vươn bàn tay gầy guộc về phía ta, nhưng còn chưa chạm đến, bàn tay ấy đã yếu ớt rơi xuống.

“Không còn quan trọng nữa rồi... Ta... e rằng chẳng còn sống được bao lâu. Lời sư phụ nói quả không sai, chốn đế vương vốn dĩ vô tình… Nhưng ta... vẫn cứ không tin..."

Cuối cùng, ta không thể kìm nén được nữa, nhào người về phía trước. Gắt gao nắm lấy bàn tay lạnh giá của hoàng hậu: "Sư tỷ, muội sẽ đưa tỷ đi. Chúng ta cùng nhau trở về nhà."

Ánh mắt hoàng hậu trống rỗng, bàn tay run rẩy của nàng khẽ vuốt lên gương mặt ta. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên khuôn mặt ta: "Chỉ Miểu... Cảm ơn muội đã tha thứ cho tỷ... Tỷ sai rồi... Tỷ xin lỗi muội và sư phụ... Tỷ cũng không còn mặt mũi nào để trở về đối diện với người nữa. Sư tỷ chỉ cầu xin muội... hãy thay tỷ chăm sóc tốt cho con bé... đưa con bé rời khỏi hoàng cung này... đừng bao giờ quay trở lại..."

Hoàng hậu khẽ rơi lệ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay ta. "Con bé" mà sư tỷ nhắc đến chính là vị tiểu công chúa vừa mới chào đời.

"Nếu có kiếp sau... sư tỷ nhất định sẽ ngậm cỏ ngậm cành để báo đáp..."

"Muội hứa với tỷ!"

Ta nghẹn ngào thốt lên trong tiếng nấc. Ta không dám nói cho sư tỷ biết, sư phụ đã qua đời cách đây hai năm rồi.

Trước khi ra đi, người vẫn còn trách hận sư tỷ. Sư tỷ vừa mất, ta thật sự không còn một người thân nào trên cõi đời này nữa.

“Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu mất."

Hoàng hậu dịu dàng an ủi ta, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má ta. Nhưng chính nàng lại khóc đến thương tâm.

Nàng nhanh chóng dặn dò ta những việc cần làm sau này. Rồi, gắng gượng ngồi dậy, dùng hết sức lực hất đổ cây nến đặt bên cạnh giường.

Giống như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, nàng ôm trong lòng quyết tâm tìm đến cái chết.

Ngọn lửa từ cây nến nhanh chóng bén vào tấm màn trướng, lan rộng ra với tốc độ kinh hoàng.

"Đi mau! Mau đi!"

Hoàng hậu gắng hết sức bình sinh để hét lên: "Trời đất bao la, muội được tự do. Đừng giống như tỷ, bị giam cầm trong chốn thâm cung này."

Trong ánh lửa bập bùng, ta không còn nhìn rõ khuôn mặt sư tỷ nữa. Người sư tỷ hiền dịu năm xưa, người từng bí mật mua kẹo cho ta, giờ đây đã bị ngọn lửa hung tàn bao trùm, dần dần hóa thành tro bụi.

Ta nghiến răng chạy ra ngoài, tìm thấy tiểu công chúa trong một gian điện nhỏ. Ta giật mạnh đứa bé từ trong tay mụ đỡ đẻ.

"Ái, ngươi..."

Ta đánh ngất bà mụ, rồi ném ả ra ngoài điện. Ngọn lửa đã lan rộng khắp nơi. Vô số tiếng kêu cứu hoảng loạn vang lên.

Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ thu hút sự chú ý của Ngự Lâm quân.

Hoặc... là hắn.

Ta ôm chặt tiểu công chúa còn đang quấn tã vào lòng, nhanh tay thắt nút thật chặt, cố định nàng vào người mình. Có lẽ cảm nhận được sự ra đi của mẫu thân, tiểu công chúa khóc không ngừng.

"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con thoát khỏi nơi này."

Ta nhẹ nhàng vỗ về nàng.
 
Quẻ Bói
Chương 2: Chương 2



Ngự Lâm quân đã vây kín Phượng Ngô cung, trùng trùng lớp lớp, không một kẽ hở. Đến một con chim cũng khó lòng bay ra.

Nhưng điều đó không thể ngăn cản ta. Ta quan sát khắp xung quanh, chuẩn bị tìm ra sơ hở để liều mạng xông ra ngoài.

Đúng lúc đó, một vạt áo bào màu vàng rực rỡ lọt vào tầm mắt ta: "Nhiều năm không gặp, nàng vẫn không hề thay đổi."

Hoàng thượng chắp hai tay sau lưng, thong thả bước đến. Hắn đứng cách ta không xa, chăm chú quan sát ta từ đầu đến chân.

Ta chán ghét ánh mắt dò xét của hắn. Hắn luôn muốn nhìn thấu tâm can ta, giải mã mọi hành động của ta, rồi từ đó nắm giữ ta trong lòng bàn tay.

"Thả ta đi, bằng không..."

Ta ước tính khoảng cách giữa hai người, thầm tính toán khả năng bắt cóc vị quân vương hiện tại để có thể thành công thoát thân là bao nhiêu. Mũi kiếm lạnh lẽo nhắm thẳng vào hoàng thượng.

Đám Ngự Lâm quân phía sau hắn đồng loạt giương cao cung tên, mũi nhọn chĩa về phía ta.

"Thôi vậy, cứ để nàng đi."

Hoàng thượng khẽ giơ tay lên. Ngự Lâm quân tự động dạt sang hai bên, mở ra một con đường. Hoàng thượng dường như không hề nhìn thấy đứa bé trong vòng tay ta, cứ thế để ta dễ dàng mang con bé đi.

Ta sợ hắn đổi ý, bước chân thoăn thoắt, đi như chạy trốn. Không hề hay biết ánh mắt Hoàng thượng dõi theo bóng lưng ta khuất dần, mang theo một nỗi suy tư khó tả.

"Chỉ Miểu, nàng sẽ quay về, đúng không..."

Ta cùng tiểu công chúa trải qua những ngày tháng màn trời chiếu đất, bữa đói bữa no.

Nửa đêm, con bé đói bụng khóc ré lên, ta phải trèo tường vào nhà người ta xin sữa dê, suýt chút nữa bị dê đá cho một cú trời giáng. Con bé lại vô cùng hiếu động, cứ đến tối là quấy khóc không thôi, ta đành phải bày đủ trò hề, nhào lộn, nhảy nhót để dỗ dành con bé.

Thật đáng thương cho một nữ hiệp lạnh lùng cao ngạo tung hoành giang hồ như ta lại thành ra cái bộ dạng này.

Nhưng dần dần, ta cũng yêu thương đứa trẻ này. Ta cố gắng kiếm tiền để mua cho con bé những bộ quần áo mới thật xinh xắn. Những kiểu dáng y phục mới nhất, đẹp nhất ở chợ, con ta nhất định phải được mặc.

Cứ như vậy, ta nuôi con bé đến năm bảy tuổi.

"Sư thúc, người nói xem tại sao mẫu thân con nhất quyết phải gả cho cái tên cẩu hoàng đế đạo đức giả kia vậy? Nhai nhai nhai... Chẳng phải làm một nữ hiệp ngao du tứ hải thì tốt hơn sao? Vừa tự do lại vừa thoải mái."

Niệm An ngồi xổm bên cạnh ta, tay cầm bắp ngô, vừa gặm vừa nói một cách ngon lành.

"Chuyện này... nói ra thì dài lắm, nhai nhai nhai..."

Lời nói của ta khơi gợi sự tò mò của Niệm An.

"Vậy thì nói ngắn gọn thôi. Chuyện này đâu phải một hai câu là nói hết được."

Ta gặm xong bắp ngô, đứng dậy phủi phủi bụi đất bám trên vạt áo: "Đi thôi, Niệm An, chúng ta nên quay về rồi."

Niệm An nhét vội bắp ngô còn dang dở vào lòng: "Về đâu chứ? Cái nhà chúng ta ở bị người đốt rụi rồi, người quên sao?"

Con bé giận dỗi phồng má. Ta nhìn về phía xa xăm, nơi kinh thành hoa lệ nói: "Trở về nơi con được sinh ra. Có những mối thù đã đến lúc phải trả rồi."

Sư tỷ mất đã bảy năm, ngôi vị hoàng hậu vẫn còn bỏ trống. Hắn gạt bỏ mọi lời can ngăn, mãi vẫn chưa lập hậu. Chẳng phải là hắn đang chờ ta trở về sao?

"Chỉ Miểu, chỉ có nàng mới là hoàng hậu ta tâm niệm, ngoài nàng ra, không ai xứng đáng sánh bước cùng ta trên đỉnh cao quyền lực."

Ta khẽ nhắm mắt. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Sư tỷ, cuối cùng ta vẫn đi trên con đường mà tỷ đã chọn.

Mười ngày sau, hoàng đế trong một lần vi hành đã nhất kiến chung tình với một nữ tử, lập tức sắc phong nàng làm hậu. Nghe nói tân hoàng hậu chỉ là một cô nương thôn dã, bên cạnh còn có một đứa trẻ đi theo.

Cả triều đình chấn động.

Cùng lúc đó, ta vừa đặt chân đến kinh thành. Ngạch cửa cung điện sắp bị đám phi tần kia giẫm nát đến nơi rồi.

Ngôi vị hoàng hậu bỏ trống bao năm, các nàng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cũng không thể chạm tới. Vậy mà lại rơi vào tay một kẻ th* t*c, xuất thân từ chốn thôn quê như ta.

Vô số phi tần trong cung tức giận đến nghiến răng ken két: "Hừ, quả nhiên là lũ nhà quê, thật chẳng ra thể thống gì. Cũng chẳng hiểu Hoàng thượng nhìn trúng ả ta điểm nào nữa..."

Trong Phượng Ngô cung, đám phi tần đủ loại dám ngang nhiên trước mặt ta mà giễu cợt.

Ta không có gia thế hiển hách, bọn chúng đương nhiên chẳng coi ta ra gì.

"Vị tỷ tỷ này, thiếp thấy sắc mặt tỷ trắng bệch như sáp, hơi thở yếu ớt như sợi tơ, môi nhợt nhạt như sương tuyết, đây là tướng khí huyết đều suy kiệt. Gần đây e rằng tỷ sẽ hay bị tim đập nhanh, đổ mồ hôi trộm, nửa đêm dễ kinh hãi mà tỉnh giấc."
 
Quẻ Bói
Chương 3: Chương 3



Ta nhìn chằm chằm vào vị tần phi áo tím đang im lặng trước mặt, khẽ thở dài lắc đầu. Phi tần áo tím nắm chặt chiếc khăn tay thêu trong lòng bàn tay, đôi mắt hạnh trợn tròn.

"Ăn nói hàm hồ! Toàn là lời lẽ vớ vẩn!"

Khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt: "Kéo dài như vậy, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Phi tần áo tím lảo đảo bước hụt, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

"Tử tần tỷ tỷ là con cháu của tướng quân, thân thể khỏe mạnh hơn người thường nhiều. Ngươi dám nguyền rủa Tử tần tỷ tỷ, xem ra ngươi chán sống rồi!"

Ánh mắt ta sắc lạnh như dao, quét về phía vị phi tần vừa buông lời xấc xược kia mà nói: "Tô ma ma, tát miệng!"

Ta dù sao cũng là hoàng hậu do chính Hoàng thượng Tạ Quân sắc phong, dạy dỗ kẻ dưới dám xấc láo với ta là lẽ đương nhiên.

Tô ma ma là người hầu cận lâu năm bên cạnh Tạ Quân, ngay cả Tử tần có địa vị cao nhất ở đây cũng phải nể mặt bà ta vài phần.

"A... thiếp sai rồi, thần thiếp biết lỗi rồi."

Tô ma ma ra tay rất mạnh, không hề nương nhẹ. Vài cái tát xuống, gương mặt vị phi tần kia đã sưng vù lên. Nàng ta kinh hãi cầu xin ta tha thứ.

Ta không lên tiếng ngăn cản, chỉ lặng lẽ quan sát. Liếc nhìn mấy vị phi tần nhút nhát đứng nép sang một bên, bọn họ đều rụt rè không dám đối diện với ta.

"Ngươi... có cách nào chữa trị không?" Tử tần khẽ kéo tay áo ta, rụt rè hỏi.

"Đương nhiên là có."

Ta mỉm cười tươi tắn, đưa cho nàng một chiếc bình nhỏ đựng thuốc: "Giờ Tỵ và giờ Tý mỗi giờ uống một viên, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ."

Tử tần nhận lấy bình thuốc, khẽ cúi người cảm tạ ta: "Đa tạ nương nương."

Sau đó, ta tiếp tục xem tướng mặt cho vài vị phi tần khác, nói ra những nỗi lo lắng, muộn phiền của họ. Đồng thời, ta cũng đưa cho họ những viên thuốc và thuốc bột tương ứng.

"Ngươi lợi hại thật! Còn biết xem tướng nữa cơ đấy?"

Khi các phi tần đã rời đi hết, Niệm An mới từ sau tấm bình phong ló đầu ra.

"Đương nhiên rồi, ta còn biết nhiều thứ hơn thế nữa." Ta có chút tự hào.

Ta chính là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, ngoài xem tướng ra, ta còn biết hành y cứu người, dịch dung đổi dạng, sử dụng ám khí… Chỉ có thuật bói toán mà sư phụ vẫn luôn tự hào là ta chưa từng học qua.

"Người chắc chắn không tốt bụng đến vậy đâu, nói đi, người đã cho bọn họ uống thuốc gì rồi?"

Người hiểu ta nhất, chính là Niệm An. Ngoại trừ thuốc của Tử tần là thuốc bổ bình thường, thuốc của những phi tần khác đều sẽ gây ra lở loét toàn thân, ngứa ngáy khó chịu, sinh ra mụn nhọt.

Cuối cùng, dù có tìm thầy chạy chữa cũng vô phương cứu chữa, chỉ có thể sống dở c.h.ế.t dở vì ngứa ngáy đến phát điên.

Những kẻ năm xưa từng ức h.i.ế.p sư tỷ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua một ai.

Sư tỷ tính tình hiền lành lương thiện. Nhưng ta, lại là kẻ có thù tất báo.

"Dung quý phi giá đáo——"

Ngoài điện, tiếng cung nga vọng vào thông báo.

"Ồ, cuối cùng cũng đến rồi sao."

Ta đã đợi nàng ta lâu lắm rồi.

"Ngươi chính là vị hoàng hậu mà A Quân bất chấp mọi lời can gián, cố ý lập nên hay sao?"

Dung quý phi đón ánh dương mà bước vào. Xiêm y lộng lẫy dệt gấm thêu vàng, dưới tà áo là hình phượng hoàng uyển chuyển thêu bằng chỉ vàng tơ bạc, búi tóc cao kỳ công điểm xuyết vài đoá mẫu đơn rực rỡ. Quả là dáng vẻ của một bậc chính cung nương nương.

"Bản cung thấy cũng chẳng có gì đặc biệt."

Nàng ta tiến đến trước mặt ta, ngón tay nhọn hoắt nâng cằm ta lên. Móng tay sắc lẻm đ.â.m vào da thịt, khiến ta đau buốt.

"Bản cung khuyên ngươi tốt nhất đừng ấp ủ những tâm tư không nên có, bằng không, bản cung khó lòng bảo toàn cho ngươi một cái xác nguyên vẹn."

Dung quý phi lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ khinh miệt. Ta từ từ giơ tay, nắm lấy cổ tay thon nhỏ của Dung quý phi, khẽ siết lại.

Dung quý phi khẽ nhíu mày.
 
Quẻ Bói
Chương 4: Chương 4



"Quý phi nương nương, hay là người nên tự lo cho bản thân trước thì hơn."

Vẻ mặt ta vẫn bình thản, nhưng tay lại gia tăng lực đạo. Sắc mặt Dung quý phi càng lúc càng trở nên khó coi.

"Láo xược! Tiện nhân..."

Ta giáng cho nàng ta một cái tát như trời giáng. Tiếng tát vang vọng khắp cả điện, giòn tan đến lạnh người.

Dung quý phi kinh hãi tột độ, ôm chặt lấy gương mặt.

"Nương nương!"

Bọn nô tài thân cận nóng lòng bảo vệ chủ nhân xông tới, ta vung chân đá văng một tên, những kẻ còn lại bị ma ma Tô kịp thời ngăn cản bên ngoài.

"Ngươi có biết ta là ai không hả?! Ngay cả A Quân còn chẳng dám động đến ta, cái thứ tiện nhân như ngươi lại dám?!"

Ta không chút do dự, vung tay ban thêm một cái tát nữa: "Ta không chỉ dám đánh ngươi, mà còn muốn đoạt mạng ngươi!"

Ta với tay lấy chiếc vỏ kiếm treo ở bên cạnh. Lưỡi kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, hơi lạnh tỏa ra bốn phía. Tay ta khẽ vung, mái tóc xanh mượt bên thái dương Dung quý phi nhẹ nhàng rơi xuống.

"Bản cung chính là quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất, lại là đích nữ của đương triều thừa tướng! Vị thế chỉ dưới một người, trên vạn người!"

Ta mất kiên nhẫn, không chút lưu tình đá mạnh vào người Dung quý phi: "Bà đây đường đường là hoàng hậu! Hay là, ngươi muốn đoán xem nhát kiếm tiếp theo của ta sẽ nhắm vào đâu?"

Lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu gương mặt kinh hoàng, thất sắc của Dung quý phi. Ta chẳng buồn che giấu ý định g.i.ế.c người trong lòng.

"Bản cung và ngươi vốn dĩ chẳng có oán thù gì, ngươi cớ sao..."

"Niệm An!"

Ta lớn tiếng gọi. Niệm An từ sau bình phong thoăn thoắt lao ra, nhanh như cắt vọt tới chỗ Dung quý phi, một chiêu quét ngang chân.

Dung quý phi "uỵch" một tiếng ngã nhào xuống đất. Đầu nàng ta đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo.

"Con hoang từ đâu chui ra thế này? Chẳng lẽ là thứ nghiệt chủng do ngươi tư thông với gã nam nhân hoang dã nào đó mà sinh ra?"

Dung quý phi giận dữ quát. Nhưng khi ánh mắt nàng ta chạm phải gương mặt Niệm An, một gương mặt giống sư tỷ đến lạ kỳ, Dung quý phi nhất thời ngây người, câm lặng.

Nàng ta đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Ngươi... ngươi chính là kẻ đêm đó đã bắt cóc tiểu công chúa?!"

Nàng ta sợ hãi. Lâm Uyển Dung, đích nữ độc nhất vô nhị của Lâm gia quyền thế ở kinh thành, kẻ xưa nay ngạo mạn coi trời bằng vung, giờ đây đã thực sự run sợ.

Ngày sư tỷ lâm bồn, ta đã một mình xông vào cung, cướp đi tiểu công chúa, rồi bình an vô sự rời đi như chốn không người. Chuyện này, đã bị Tạ Quân cố tình che giấu.

Chỉ đối ngoại tuyên bố rằng Hoàng hậu huyết băng mà băng hà, ngay cả hài nhi trong bụng cũng không giữ được, một lần mất đi cả mẫu thân lẫn con.

Nhưng Dung quý phi ở vị thế cao, tai mắt khắp nơi, chuyện này ắt hẳn không thể qua mắt được ả.

"Lâm Uyển Dung, ta vốn là kẻ giang hồ, chẳng hiểu những vòng vo tam quốc, chỉ quen dùng kiếm để phân định. Vậy nên, ta đến đây để đòi lại mạng ngươi!"

Còn chưa kịp để ta vung kiếm thứ hai. Dung quý phi với tốc độ kinh người, tay chân cùng quờ quạng bò dậy, hốt hoảng tháo thân.

Trên đường chạy trốn còn đánh rơi cả một chiếc hài.

"Sao người không đ.â.m thật? Nếu người thực tâm muốn đoạt mạng ả, ả làm sao có thể thoát thân?"

Niệm An nhìn theo bóng lưng Dung quý phi khuất dạng, cất lời. Ta lặng lẽ lau đi vết m.á.u trên thân kiếm vừa nói: "Trước cứ dọa cho ả hồn vía lên mây đã, để ả c.h.ế.t dễ dàng như vậy thật đáng tiếc."

Niệm An khẽ "xí" một tiếng đầy khinh bỉ.

"Vừa rồi một cước kia quả thật có chút phong thái của ta nha."

Ta khẽ vỗ nhẹ lên đầu Niệm An. Trong lòng đồng thời ghi nhớ danh sách những kẻ phải trả giá.

Mấy năm nuôi nấng Niệm An, ta cũng không hề lãng phí thời gian. Những gì bọn chúng nợ sư tỷ, ta nhất định sẽ từng chút một đòi lại.

"Aiya, đã bảo bao nhiêu lần là đừng có xoa đầu ta nữa mà, sẽ không cao lớn được đâu!"
 
Quẻ Bói
Chương 5: Chương 5



Niệm An tức giận đến dựng cả tóc gáy.

Đến giờ dùng bữa tối, Tạ Quân bất ngờ xuất hiện. Từ khi ta đặt chân vào chốn thâm cung này, đây là lần đầu tiên ta gặp lại hắn.

Hẳn là để dập tắt những lời đồn đại bên ngoài kia, hắn cũng đã phải hao tâm tổn trí lắm rồi. Ta và Niệm An đang tranh nhau miếng móng giò heo cuối cùng trên bàn. Tạ Quân thấy cảnh ấy, không khỏi đưa tay lên xoa thái dương, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Nếu thích, cứ bảo ngự trù làm thêm là được, cả một hoàng cung rộng lớn như vậy, đâu thiếu một cái móng giò."

"Vậy thì ta không cần nữa."

Ta gắp miếng móng giò sang bát của Niệm An. Niệm An khẽ lắc đầu: "Ta cũng không muốn ăn nữa, thấy mà buồn nôn."

Tạ Quân khựng lại, vẻ mặt ngạc nhiên. Hắn thở dài một tiếng nặng nề: "Niệm An, dù sao trẫm cũng là phụ hoàng của con."

Niệm An đứng phắt dậy, phủi phủi vạt áo sau: "Ta không có cái loại phụ hoàng rẻ mạt đó."

Nói rồi, nó quay lưng bỏ đi.

"Thôi vậy. Chỉ Miểu, lần này nàng hành động có phần quá khích rồi. Trẫm biết nàng muốn báo thù cho An nhi, nhưng sau lưng Uyển Dung dù sao cũng là cả một thế lực Lâm gia, ngay cả trẫm cũng phải kiêng dè, động vào một sợi tóc cũng có thể lay chuyển toàn cục, Lâm gia đã ăn sâu bén rễ quá rồi, nàng không nên nóng vội như vậy."

Tạ Quân chậm rãi phân tích tình hình triều chính cho ta, ý muốn ta từ từ mà tính kế. Ta chống hai tay lên bàn, mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong: "Chẳng phải có chàng ở đây sao? Chàng chính là chỗ dựa vững chắc nhất của ta."

Ta biết Dung quý phi chắc chắn sẽ tìm đến Tạ Quân để tố cáo. Ta cũng muốn nhân cơ hội này thăm dò ranh giới cuối cùng của Tạ Quân đối với ta.

"Chỉ Miểu, nàng biết đấy, trẫm xưa nay vẫn luôn mềm lòng với nàng, dù cho nàng chỉ coi trẫm là công cụ... nhưng con người đâu phải vô tình, trẫm đã vì nàng mà trả giá quá nhiều, thậm chí nếu nàng muốn cả mạng trẫm, trẫm cũng cam lòng, vậy... sao nàng không thể quay đầu nhìn lại trẫm một lần?"

Giọng Tạ Quân trầm khàn, trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa thứ tình yêu cuồn cuộn bị kìm nén.

Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn. Tạ Quân khẽ đưa tay về phía ta, đầu ngón tay run rẩy nhè nhẹ. Ta không chút do dự vung tay hất mạnh ra. Khinh miệt nói: "Tạ Quân, cái vẻ si tình giả tạo của ngươi có thể lừa gạt được sư tỷ, nhưng tuyệt đối không thể lừa được ta."

Ta cố gắng nhẫn nhịn cơn ghê tởm, tiến sát lại gần Tạ Quân, khẽ thì thầm bên tai hắn: "Ngươi tiếp cận ta và sư tỷ, chẳng phải là vì cái quẻ bói mười năm sau đó sao?"

Đồng tử Tạ Quân co rút lại, lộ vẻ kinh ngạc: "Sao nàng lại biết chuyện này?"

Trong lòng ta càng thêm khẳng định. Vừa mừng vì đã đoán đúng, nhưng đồng thời lại cảm thấy một nỗi bi thương vô hạn xâm chiếm.

Chỉ vì cái quẻ bói định mệnh kia, sư tỷ đã bị Tạ Quân hại c.h.ế.t một cách oan uổng.

"Ta muốn Lâm Uyển Dung phải chết, muốn Lâm gia phải diệt vong. Chuyện thành, ta sẽ nói cho ngươi biết cách hóa giải quẻ bói đó."

Vẻ mặt Tạ Quân thoáng biến đổi, dường như đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng hắn khẽ gật đầu.

"Được."

So với cả giang sơn này, Lâm gia có đáng là gì, Tạ Quân hắn hiểu rõ.

Sư phụ ta là người tài giỏi nhất trên đời. Người đã nhặt được ta và sư tỷ, hai đứa trẻ ăn xin không nơi nương tựa, về làm đệ tử.

Người cho chúng ta cơm ăn áo mặc, dạy chúng ta chữ nghĩa và võ nghệ. Năm ta mười lăm tuổi, sư phụ, người vốn rất ít khi bói toán, lại bất ngờ bói một quẻ. Sau đó, sắc mặt người đại biến, rồi nằm liệt giường suốt mấy tháng trời.

Sư phụ bói toán luôn tuân theo ý trời, không bao giờ tự ý can thiệp hay thay đổi. Ngày hôm đó, người lại gọi ta và sư tỷ đến trước mặt, bảo chúng ta phải đi cứu một người.

Ta và sư tỷ vâng theo lệnh của sư phụ. Kịp thời tìm đến, cứu thoát Tạ Quân đang cải trang đi tuần.
 
Quẻ Bói
Chương 6: Chương 6



Lúc đó, Tạ Quân hơi thở thoi thóp, chỉ nhờ linh dược của sư phụ ban cho mới giữ được chút sinh khí. Chúng ta đưa Tạ Quân trở về chốn núi non ẩn dật.

Trong những ngày Tạ Quân dưỡng thương, ba người chúng ta trò chuyện không ngớt. Chốn thâm sơn cùng cốc vốn khô khan buồn tẻ, hiếm khi có được một người để bầu bạn. Huống chi, đó lại là một trang tuấn kiệt.

Sư tỷ trong những ngày tháng chung sống ấy, lòng xuân dần nảy nở. Còn ta thì một lòng một dạ luyện tập võ nghệ, thầm nghĩ lần sau nhất định phải trụ vững hai mươi chiêu dưới tay sư phụ!

Trước khi Tạ Quân bình phục rời đi, hắn đã có cuộc trò chuyện riêng với sư phụ. Ánh mắt hắn nhìn ta và sư tỷ trước lúc chia ly phức tạp đến nhường nào.

Sư phụ nghiêm khắc cảnh báo chúng ta phải giữ khoảng cách với Tạ Quân, người này tâm cơ thâm trầm, bề ngoài tỏ vẻ đa tình nhưng thực chất lại vô tình nhất, tuyệt đối không được nảy sinh những ý niệm không nên có, nếu không ắt sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Sư tỷ ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Tạ Quân khuất dạng, chẳng biết có nghe lọt lời sư phụ hay không.

Sau khi Tạ Quân trở về kinh thành, thường xuyên gửi thư cho ta và sư tỷ. Cho đến khi sư tỷ vì những bức thư tình nồng thắm và nỗi nhớ nhung khôn nguôi mà quyết tâm ra đi.

Bất chấp mọi ngăn trở, ngàn dặm xa xôi tìm đến Tạ Quân.

"Sư phụ, An nhi đã suy nghĩ thấu đáo rồi, A Quân là người con yêu thương nhất, con thực sự không thể dứt bỏ được, kính xin sư phụ chấp thuận."

Sư tỷ dập đầu trước mặt sư phụ không biết bao nhiêu lần. Sư phụ giận dữ cầm chổi đuổi theo sư tỷ: "Nếu con dám bước chân ra khỏi cánh cửa này! Vi sư coi như không có đứa đồ đệ như con!"

Sư tỷ vẫn quyết tâm ra đi.

Sư phụ tức giận đến thổ huyết.

Người ra lệnh cấm ta không được qua lại với sư tỷ nữa.

Sau này, qua những lời sư phụ vô tình nhắc đến, ta cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng sự việc.

Thì ra, ngày đó sư phụ ở riêng với Tạ Quân, lại một lần nữa bói một quẻ. Quẻ tượng báo rằng mười năm sau, Đại Khải vương triều sẽ gặp một kiếp nạn lớn, khi Tạ Quân tại vị rất có thể vì không thể vượt qua kiếp nạn này mà dẫn đến họa diệt vong quốc gia!

Vậy Tạ Quân nghiễm nhiên sẽ trở thành vị vua cuối cùng của Đại Khải.

Tạ Quân nghe xong, vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi sư phụ cách hóa giải để có thể bình an vượt qua, tiếp tục duy trì sự phồn thịnh của Đại Khải.

Sư phụ chỉ lắc đầu, mặc cho Tạ Quân dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ hay dùng quyền uy bức ép, người cũng không chịu hé răng thêm nửa lời.

Sau này, Tạ Quân chuyển hướng, nhằm vào ta và sư tỷ. Hắn vốn định lợi dụng ta và sư tỷ để ép sư phụ nói ra phương pháp giải quẻ. Nhưng sư phụ đã qua đời.

Tuy nhiên, điều đó cũng không sao, ta và sư tỷ đã thừa hưởng toàn bộ bản lĩnh của sư phụ.

Tạ Quân ắt hẳn vẫn còn những toan tính khác.

Ta thân cô thế cô, sống ẩn sâu trong hậu cung, chỉ có thể mượn tay Tạ Quân để đối phó với Lâm gia.

Nhưng đối với Dung quý phi, ta vẫn có thể dễ dàng chèn ép ả. Ta không ít lần tìm đến cung của Dung quý phi để gây sự. Thêm vào đó, lần trước ả âm thầm tố cáo ta với Tạ Quân nhưng không thành công.

Dung quý phi hễ thấy bóng dáng ta liền run rẩy như chuột gặp mèo, vội vàng tránh xa như tránh tà.

Cả hậu cung râm ran lời đồn đại rằng Tạ Quân có một người con gái yêu sâu đậm suốt nhiều năm, và người đó không ai khác chính là ta.

Chỉ vì ta không chịu gả cho hắn, hắn mới đành lòng hạ mình cưới sư tỷ.

Nghe những lời ấy, ta chỉ khẽ cười lạnh. Không ai trên đời này hiểu rõ Tạ Quân hơn ta. Hắn chẳng yêu thương ai cả, thứ hắn trân trọng duy nhất chỉ là quyền lực và địa vị của bản thân.

"A a a, ngươi muốn giày vò ta đến bao giờ nữa?"

Dung quý phi gần như phát điên gào thét. Niệm An lúc này đang ở trong cung Dung quý phi đập phá tan hoang, đám thủ hạ của ả cũng bị ta trói nghiến thành những cái bánh chưng vô dụng.

"Ngươi đoán xem trong đống thuốc bột đủ màu sắc này, thứ nào mang độc dược?"
 
Quẻ Bói
Chương 7: Chương 7



Ta nâng trong tay một nắm bột thuốc ngũ sắc rực rỡ. Mấy ngày gần đây, các phi tần trong cung đều mắc phải một chứng bệnh kỳ lạ, quái dị. Cái bộ dạng thảm hại, không nỡ nhìn kia, Dung quý phi ắt hẳn đã được chứng kiến.

Ả vừa la hét kinh hoàng bỏ chạy khỏi ta, vừa kêu gào thảm thiết: "Ngươi muốn gì? Bổn cung cho ngươi tất cả!"

Ta khẽ thổi nhẹ một hơi, đám bột phấn lập tức tranh nhau bay về phía Dung quý phi: "Đương nhiên là cái mạng của ngươi rồi."

Dung quý phi ôm chặt cổ, kịch liệt ho khan. Sắc mặt ả tái mét, dữ tợn như quỷ dạ xoa: "Đồ tiện nhân, ngươi và con sư tỷ đoản mệnh của ngươi đúng là một phường. Bổn cung trị được con sư tỷ ngươi, lẽ nào lại không trị được ngươi hay sao?!"

Ta sắc mặt trầm xuống như nước.

"Lâm gia tử sĩ đâu? Tất cả cút ra đây cho bổn cung!"

Lời Dung quý phi vừa dứt, từ trong bóng tối, mấy chục hắc y nhân lặng lẽ như những bóng ma hiện ra.

Khi chủ nhân chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không có triệu hồi, đám tử sĩ này sẽ không bao giờ lộ diện.

Trong lòng ta thầm mắng Tạ Quân một trận tơi bời. Hắn không hề nói cho ta biết Dung quý phi còn có quân bài tẩy này, chẳng phải là muốn xem ta chật vật khổ sở, cuối cùng phải cầu xin hắn ra tay giúp đỡ sao?

Nhưng hắn đã quá xem thường ta rồi.

"Niệm An, tự mình trốn cho kỹ! Ta không rảnh lo cho con!"

Ta lớn tiếng quát. Lâm gia để bảo vệ đứa con gái độc nhất, những tử sĩ mà họ dày công bồi dưỡng cũng thuộc hàng thượng thừa.

Niệm An nhanh nhẹn lấy ra cái túi vải nhỏ xấu xí mà ta đã khâu cho nó: "Con hiểu rồi."

Được Tạ Quân ngầm đồng ý, ta luôn mang theo thanh trường kiếm bên mình. Ánh đao kiếm loang loáng, lạnh lẽo. Tiếng binh khí va chạm chan chát không ngừng vang lên.

"Bắt con nhỏ kia trước! Một lũ ngu xuẩn!"

Dung quý phi trốn sau lưng đám tử sĩ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi ra lệnh. Một nửa đám tử sĩ lập tức quay đầu, lao về phía Niệm An.

Nhưng Niệm An lại nhanh nhẹn như một con lươn trơn tuột, thỉnh thoảng lại phóng ra ám khí, rắc độc dược. Nhờ vóc dáng nhỏ bé và thân thể linh hoạt, nó hoàn toàn biến đám tử sĩ kia thành những con khỉ bị nó trêu đùa.

Ta liếc mắt nhìn vài lần, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Niệm An là do một tay ta nuôi lớn, nó hoàn hảo thừa hưởng tất cả những ưu điểm của ta.

Đám tử sĩ kia muốn bắt được nó, e rằng còn phải tốn không ít công sức.

Ta rút kiếm ra, m.á.u tươi của đám tử sĩ b.ắ.n lên cả khuôn mặt ta. Tên tử sĩ cuối cùng ngã gục xuống ngay trước mặt Dung quý phi.

“Bổn cung chính là đích nữ duy nhất của Lâm gia, phụ thân ta thân cư trọng yếu, môn sinh trải khắp nửa triều, nếu bổn cung có mệnh hệ gì, phụ thân ta nhất định sẽ không tha cho ngươi! Bổn cung khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ! Đắc tội với bổn cung, cái ngôi vị hoàng hậu của ngươi cũng chẳng yên ổn đâu!"

Dung quý phi cố gắng giữ vẻ mặt cao ngạo, nhưng thần sắc đã lộ rõ sự bất an.

Ta không hề chớp mắt, mũi kiếm lạnh lẽo vạch một đường trên má Dung quý phi, rạch ra một vệt m.á.u đỏ tươi.

"A, mặt của bổn cung!"

Dung quý phi hoảng loạn bò trên đất, khắp nơi tìm kiếm chiếc gương đồng.

"Ngươi cho rằng phụ thân ngươi còn rảnh rỗi mà lo cho ngươi sao?"

Ta ngồi xổm xuống, nắm chặt mái tóc Dung quý phi kéo mạnh: "Hay là ngươi đang cầu xin Tạ Quân đến cứu ngươi? Đừng ảo tưởng nữa, nếu hắn thật lòng yêu ngươi, ngươi đã không phải chịu cảnh hiếm muộn suốt bao nhiêu năm như vậy rồi."

Thân thể Dung quý phi khẽ run lên. Ánh mắt ả nhìn ta trở nên mơ hồ, đầy vẻ bất lực.

"A Quân sẽ không làm như vậy! Chàng đã từng nói muốn có một đứa con với ta! Chúng ta còn đặt cả tên cho đứa con tương lai rồi. Nhất định là con tiện nhân Lạc An kia đã hạ độc bổn cung, ả sợ bổn cung sinh được long tử trước ả, uy h.i.ế.p đến cái ngôi vị hoàng hậu của ả! Nhất định là ả! Ha ha ha, ngươi muốn ly gián tình cảm của bổn cung và hoàng thượng! Không thể nào!"
 
Quẻ Bói
Chương 8: Chương 8



Tóc Dung quý phi rối bời, ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc, điên cuồng gào thét. Ta nhìn ả với ánh mắt thương hại. Lại thêm một nữ nhân đáng thương nữa bị Tạ Quân lừa gạt.

Sư tỷ hiền hậu, không thích tranh giành với đời, chỉ mong một đời bình dị bên người mình yêu. Nhưng người nàng trao trọn con tim lại là Tạ Quân.

"Độc của sư tỷ ngươi là do chính tay ta hạ, ả vốn dĩ có thể sống thêm vài năm nữa, chỉ cần đưa độc vào bụng, rồi bỏ đi cái thai nghiệt chủng kia, thì vẫn còn ba năm năm để sống.

Nhưng ả thà chịu đựng nỗi đau độc dược gặm nhấm tim gan, cũng không nỡ lòng vứt bỏ cái nghiệt chủng đó, dốc hết sức lực sinh nó ra! Dùng chính cái c.h.ế.t của mình để đổi lấy sự sống cho cái nghiệt chủng kia! Ha ha ha, ngươi nói xem ả có đáng đời không!"

Niệm An đứng bên cạnh siết chặt nắm tay nhỏ bé, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dung quý phi.

"Hiss, ngứa quá..."

Dung quý phi vặn vẹo thân mình, dùng móng tay cào cấu khắp người. Người ngoài chỉ cho rằng đó là do dược tính phát tác. Nhưng nào ai hay biết, đống thuốc bột ngũ sắc rực rỡ của ta nhìn thì đáng sợ, thực chất chỉ là những thứ bột vô hại.

Dung quý phi dưới sự căng thẳng thần kinh tột độ đã sinh ra ảo tưởng và vọng giác. Cứ tiếp tục như vậy, ả sẽ chẳng còn bao lâu nữa mà phát điên thôi.

"Đi đi, đừng g.i.ế.c c.h.ế.t ả."

Ta khẽ dặn dò Niệm An một câu. Lúc rời đi, ta cẩn thận khép cửa lại. Sau cánh cửa khép kín vọng ra từng tiếng r*n r* nghẹn ngào.

"Hận ả không?"

Ta ngồi một mình trong đình viện vắng vẻ ngoài cung Dung quý phi, lặng lẽ chờ Niệm An.

"Hận, nhưng con hận tên hoàng đế chó má kia hơn! Chính hắn đã hại c.h.ế.t quá nhiều người."

Niệm An khẽ nhắm mắt, trên khuôn mặt non nớt là vẻ u buồn và nỗi căm hận sâu sắc.

"Nhưng hắn là phụ hoàng của con..."

“Sư thúc, con phải làm sao bây giờ..."

Giọng Niệm An nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nó nhào cả vào lòng ta, ôm chặt. Ta nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của nó. Niệm An từ nhỏ đã là một đứa trẻ kiên cường, từ khi có ký ức chưa từng rơi lệ. Lần khóc trước kia là khi ta kể cho nó nghe những lời trăn trối cuối cùng của sư tỷ.

Tạ Quân dù tàn nhẫn đến đâu, cũng là người mang trong mình dòng m.á.u của Niệm An.

"Niệm An, con cứ làm theo những gì trái tim mách bảo. Có sư thúc luôn ở phía sau con, đừng sợ hãi."

Bàn tay nhỏ bé của Niệm An khẽ đặt lên vết thương đang rỉ m.á.u của ta. Nó buồn bã nói: "Sư thúc, người bị thương rồi, chảy nhiều m.á.u quá."

Ta cố gắng trấn an: "Đừng lo lắng, sư thúc con lợi hại lắm, không dễ dàng c.h.ế.t được đâu."

Lời vừa dứt, trước mắt ta tối sầm lại, rồi chìm vào vô thức. Niệm An ngơ ngác ôm chặt lấy ta, trong lòng ngập tràn những dấu chấm hỏi.

Lần nữa gặp lại Tạ Quân, hắn tiều tụy đến thảm hại, dường như đã già đi cả chục tuổi.

"Lâm gia đã bị xử lý xong xuôi, những kẻ cầm đầu đã bị trảm quyết, đám nam nhân còn lại bị lưu đày tòng quân, còn những nữ quyến thì bị giáng xuống làm cung nữ. Lâm Uyển Dung, tùy nàng định đoạt. Như vậy, nàng đã vừa lòng chưa?"

Tạ Quân đã tốn hơn nửa tháng trời, cuối cùng cũng nhổ tận gốc cái cây đại thụ Lâm gia. Ta chỉ im lặng chơi đùa cùng Niệm An, đến nửa ánh mắt cũng không buồn liếc nhìn Tạ Quân lấy một lần.

Tạ Quân cũng đã quen với vẻ mặt lạnh nhạt như băng sương của ta mỗi khi đối diện hắn. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ một vẻ si tình giả tạo: "Chỉ Miểu, trẫm đã vì nàng làm đến mức này rồi, lẽ nào vẫn không đổi được một lời cảm tạ của nàng sao?"

"Tạ Quân, chàng cũng hiểu rõ, chàng không hề làm việc này vì ta. Lâm gia thế lớn, cây cao đón gió, những năm gần đây tâm địa bất chính, sớm muộn gì chàng cũng phải trừ khử. Ta chẳng qua chỉ là chất xúc tác đẩy nhanh sự diệt vong của Lâm gia mà thôi. Ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay chàng, hà tất phải nói những lời hoa mỹ như vậy."
 
Quẻ Bói
Chương 9: Chương 9



Ta chẳng thèm nhận lấy chút tình cảm giả dối nào của Tạ Quân, thẳng thừng vạch trần bộ mặt đạo đức giả của hắn. Không ngờ Tạ Quân không những không giận dữ, mà ngược lại còn khẽ bật cười: "Ha, Chỉ Miểu, quả nhiên nàng mới là người hiểu trẫm nhất. Liên thủ với trẫm, còn thứ gì trên đời này mà không có được? Chi bằng nàng hãy thuận theo trẫm, thiên hạ này nàng muốn thứ gì, trẫm đều có thể ban cho nàng!"

Tạ Quân dang rộng vòng tay về phía ta, khí thế hào hùng ngút trời. Dường như hắn đã bày ra trước mắt ta cả một bản đồ vĩ đại, một giang sơn thịnh thế, mặc cho ta tùy ý lựa chọn.

"Được thôi."

Ta đứng dậy, khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn với Tạ Quân. Khẽ thì thầm: "Tạ Quân, chàng trả lại mạng cho ta và sư tỷ, có được không?"

Ta đột ngột xoay người, rút thanh nhuyễn kiếm giấu bên hông ra. Với một tốc độ nhanh như chớp giật, ta đ.â.m thẳng mũi kiếm sắc lạnh vào yết hầu Tạ Quân.

Tạ Quân phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, dường như đã liệu trước được hành động của ta. Hắn nhanh chóng lùi lại một bước, tránh được nhát kiếm chí mạng.

Tạ Quân vội vàng rút ra một con d.a.o găm bằng vàng, giơ lên đỡ lấy thanh kiếm của ta. Ta dồn thêm lực vào cánh tay. Ta trừng trừng nhìn Tạ Quân, hận không thể xé xác hắn thành trăm mảnh.

Những kẻ đã gây ra đau khổ cho sư tỷ đều đã phải đền tội, chỉ còn lại một mình Tạ Quân!

"Tạ Quân, ngày ngươi đặc biệt cho phép ta mang kiếm vào cung, liệu ngươi có từng nghĩ đến việc thanh kiếm này cuối cùng sẽ chĩa vào chính ngươi không?"

Tạ Quân bất đắc dĩ lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ dạy dỗ: "Chỉ Miểu, trẫm quá hiểu nàng. Từ cái ngày nàng mang Niệm An trở về, trẫm đã biết nàng ôm hận muốn báo thù. Người gây ra nỗi đau sâu sắc nhất cho An nhi chính là trẫm, trẫm biết nàng hận trẫm đến tận xương tủy. Trẫm lúc nào cũng phải đề phòng nàng."

Sức lực trong tay ta càng lúc càng suy yếu, cánh tay run rẩy dữ dội. Thanh kiếm suýt chút nữa đã rơi khỏi tay ta.

"Ngươi đã hạ độc!"

Ta cẩn thận hồi tưởng lại từng cử động của Tạ Quân sau khi hắn bước vào.

Hắn đã vung tay áo về phía ta! Thứ thuốc bột c.h.ế.t tiệt kia được giấu ở trong đó!

Tốt lắm, ta tính kế Tạ Quân. Tạ Quân cũng không hề kém cạnh, hắn cũng đã tính kế ta.

"Nàng yên tâm, thứ thuốc bột này chỉ khiến nàng tạm thời mất hết sức lực, giảm bớt mối đe dọa cho trẫm, chứ không phải là độc dược. Nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng đối với trẫm, trẫm không muốn nàng chết."

Ta nghiến răng cắn rách đầu lưỡi, dồn hết chút sức tàn lao về phía trước. Sắc mặt Tạ Quân khẽ trầm xuống, con d.a.o găm bằng vàng lạnh lẽo kề vào cổ ta, lưỡi d.a.o sắc bén rạch một đường đau đớn trên da thịt: "Chỉ Miểu, đừng cố gắng thách thức sự kiên nhẫn của trẫm nữa. Tuy trẫm không nỡ g.i.ế.c nàng, nhưng trẫm hoàn toàn có thể khiến nàng phải chịu chút khổ sở!"

Như thể không hề nhìn thấy con d.a.o găm đang kề sát cổ, ta vẫn kiên quyết tiến lên phía trước. Dao găm từng chút một lún sâu vào da thịt, dòng m.á.u tươi chói mắt chảy dọc xuống cổ ta, nhuộm đỏ cả vạt áo.

"Tạ Quân, ngươi số mệnh đã định sẵn có kiếp này, giang sơn này vốn không thuộc về ngươi, dù ngươi có hao tâm tổn trí đến đâu cũng vô ích, không thể giữ được!"

"Đó là ngôi vị hoàng đế mà trẫm đã khổ tâm mưu đồ mới có được! Trẫm đã đạp trên núi thây biển m.á.u để leo lên! Trẫm nói giữ được thì nhất định sẽ giữ được!"

Lời nói của ta đã chạm đến sự kiêu ngạo của Tạ Quân, khiến hắn kích động. Tạ Quân gằn giọng: "Trẫm nhất định sẽ trở thành một minh quân lưu danh thiên cổ!"

"Thật là một giấc mộng đẹp, c.h.ế.t đi! Tên hoàng đế chó má!"

Trong lúc ta và Tạ Quân đang giằng co, Niệm An lặng lẽ vòng ra phía sau lưng hắn, dồn hết sức lực giáng một đòn nặng nề vào lồng n.g.ự.c hắn.

Tạ Quân phun ra một ngụm m.á.u tươi. Con d.a.o găm bằng vàng rơi xuống đất, hắn ôm chặt ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước.
 
Back
Top Bottom