Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa

Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 100



Sau khi kết thúc cuộc gọi, Kiều Dư Vi xoay ghế lại nhìn Tần Nhạc: "Cảm giác thế nào?"

"...Nghệ thuật là thuần khiết cơ à, đúng là biết cách nói chuyện."

Kiều Dư Vi cười khẩy một tiếng: "Trước đây tôi còn cảm thấy hướng đi của vụ này có hơi kỳ lạ, không ngờ cuối cùng lại nhằm thẳng vào cậu."

"Chắc là họ nghĩ tôi dễ bắt nạt nhất." Tần Nhạc cũng hy vọng nghệ thuật thực sự thuần khiết, nhưng tiếc là luôn có người muốn phá vỡ quy tắc.

"Cậu định làm gì? Nếu mở một cuộc chiến dư luận thì chúng ta không có lợi thế."

Rõ ràng có người đứng sau thao túng vụ việc này, còn Hiệp hội Điện ảnh Liên bang chỉ là công cụ được sử dụng. Dù vậy, với tư cách là một tổ chức chính thức có uy tín, mọi hành động của họ đều có thể được hợp lý hóa bằng những quy tắc hiện hành, và phần lớn công chúng mặc nhiên tin tưởng vào họ.

Tần Nhạc đứng dậy: "Tôi định dùng cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề."

"Cách gì?"

"Về nhà mách ông ngoại."

Việc vì chuyện này mà đi tìm Nguyên soái quả là có phần làm lớn chuyện, nhưng cô chẳng còn cách nào khác — hậu thuẫn của cô vốn mạnh như vậy đấy.

Rời công ty, Tần Nhạc đi thẳng đến quân đội. Khi cô đến nơi, Nguyên soái Hàn đang họp. Cô ngồi đợi trong văn phòng một lúc lâu mới thấy ông cùng hai vị phó quan bước vào, vẻ nghiêm nghị càng tăng thêm với bộ quân phục thẳng thớm.

"Ông ngoại." Tần Nhạc đứng dậy, dáng vẻ bình tĩnh không chút ngại ngùng.

Sau thời gian dài tiếp xúc, cuối cùng cô cũng không còn cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với Nguyên soái nữa.

"Vài ngày nữa Sở Nguyên sẽ về." Không đợi Tần Nhạc lên tiếng, Nguyên soái Hàn đã chủ động nói trước.

Thực ra, dạo gần đây mỗi lần gặp cô, câu đầu tiên cô hỏi luôn là về Sở Nguyên, đến mức ông đã hình thành phản xạ có điều kiện.

"Cháu không đến vì chuyện đó."

"Ồ? Vậy có chuyện gì?"

Tần Nhạc tiến lại gần Nguyên soái, đưa những tin tức liên quan trên Tinh Võng cho ông xem: "Bây giờ tự nhiên cháu lại bị lôi vào vụ này. Hiệp hội Điện ảnh nói họ chưa có bằng chứng chứng minh cháu trong sạch nên muốn cháu tự động rút khỏi giải thưởng."

Nguyên soái Hàn kiên nhẫn lướt qua các tin tức, sau đó quay sang một vị phó quan: "Xử lý đi."

"Rõ, thưa Nguyên soái."

"Còn chưa đầy một tuần nữa là lễ trao giải diễn ra, kịp không ông ngoại?" Tần Nhạc bước theo sau ông, vừa đi vừa hỏi.

Nguyên soái liếc cô một cái, chỉ tay về phía sofa: "Qua đó ngồi chờ."

Rồi ông trở lại bàn làm việc, tiếp tục xử lý công việc.

Tần Nhạc ngồi chờ chán chường, lướt Tinh Võng suốt gần một tiếng đồng hồ. Đột nhiên, cô thấy thông báo mới nhất từ Sở cảnh sát Thủ đô tinh:

Sở cảnh sát Thủ đô tinh V: [Thông báo về vụ việc liên quan đến hành vi phạm pháp được ông Ninh tố cáo:

Trong vòng một tháng qua, tài khoản cá nhân và tài khoản bí mật của ông Ninh và người thân của ông Ôn, người bị tố cáo, có nhiều giao dịch chuyển khoản lớn không rõ nguồn gốc. Qua thẩm vấn, ông Ninh và ông Ôn đã thừa nhận việc nhận một khoản tiền lớn từ ông Tạ, cùng nhau tạo dựng nội dung trò chuyện giả để bôi nhọ cô Tần trên Tinh Vong

Ông Ôn khi bị điều tra đã cố tình cung cấp lời khai giả nhằm đánh lạc hướng quá trình điều tra của cơ quan chức năng. Tuy nhiên, sau đó phát hiện rằng nghi phạm mà ông ta chỉ ra là do ông Tạ thuê người đóng giả. Mục đích chính của hành vi này là kéo dài thời gian và gây tổn hại danh tiếng cho cô Tần.

Do ông Ninh, ông Ôn và ông Tạ có hành vi phỉ báng và bôi nhọ người khác, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội, hiện đang bị điều tra.

Trong quá trình điều tra, ông Ninh và ông Ôn khai rằng ông Tạ từng hứa sẽ bảo đảm họ không bị truy cứu trách nhiệm nhiều lần.]

Cơ quan chức năng cũng nhắc nhở: "Bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào cũng sẽ bị xử lý nghiêm minh."

Ngay khi thông báo được công bố, Tinh Võn lập tức bùng nổ.

Rất nhiều người trên mạng đồn đoán về thân phận của ông Tạ đứng sau vụ việc. Chẳng mấy chốc, ánh mắt của dư luận đổ dồn vào gia đình Tạ Tân Hoa — một gia đình quyền thế trong giới giải trí.

Cũng có người tỏ ra nghi ngờ, cho rằng hành động của ba người trong thông báo không hợp lý. Bỏ ra công sức lớn như vậy chỉ để bôi nhọ Tần Nhạc, cuối cùng chẳng những không gây tổn thất gì cho cô mà còn khiến họ tự đẩy mình vào vòng lao lý, đúng là quá ngu ngốc.

Tất nhiên không có ai giải đáp sự nghi vấn của cư dân mạng.

Tần Nhạc tắt Tinh Não, không khỏi thầm giơ ngón cái khen ngợi vị phó quan của Nguyên soái Hàn trong lòng: "Ông ngoại, cảnh sát đã ra thông báo rồi ạ."

"Biết rồi. Chuyện giải quyết xong rồi, về đi."

"Vâng." Tần Nhạc ngoan ngoãn đứng dậy, liếc nhìn giờ hiển thị trên Tinh Não rồi lại ngồi xuống.

"Còn chuyện gì nữa à?" Nguyên soái Hàn khó hiểu hỏi.

"Ông ngoại, đã giữa trưa rồi."

Nguyên soái Hàn: ?

Tần Nhạc đành nói thẳng: "Cháu chưa từng ăn ở nhà ăn quân đội bao giờ hết á."

Nguyên soái Hàn: ........

Trong suốt thời gian làm việc, ông chưa bao giờ ăn trưa đúng giờ, nhưng giờ Nguyên soái Hàn lại đành dẫn cô cháu dâu đi ăn tại nhà ăn quân đội.

Vừa bước vào nhà ăn, không khí như thể biến thành một buổi duyệt binh lớn. Tất cả mọi người lập tức đứng nghiêm chào, ngay cả các đầu bếp cũng đứng thẳng, tay cầm muôi như chuẩn bị làm lễ.

Tần Nhạc đi phía sau Nguyên soái, không khỏi cảm thán trong lòng: Chồng mình có kiếp sau cũng không bì kịp được với khí thế như thế này.

Sau bữa trưa đặc biệt dành cho Nguyên soái, còn cầm theo một hộp trái cây tráng miệng, Tần Nhạc vui vẻ rời khỏi quân đội.

Nguyên soái Hàn quay lại văn phòng, vị phó quan được cử đi trước đó đã đứng đợi bên trong.

"Có phát hiện gì không?" Nguyên soái hỏi.

"Người đứng sau chỉ đạo nhà họ Tạ là con trai út của Tổng thống. Lần này cậu ta và Thượng tá Sở làm nhiệm vụ chung, nghe nói trong lúc thực hiện nhiệm vụ, hai người xảy ra xung đột. Cậu ta bị thương khá nặng, có lẽ vì không dám đối đầu trực tiếp với Thượng tá Sở nên mới chuyển sang nhắm vào cô Tần."

"Vô dụng." Nguyên soái Hàn lạnh lùng đánh giá.

Vị phó quan khẽ nhếch môi. Tổng thống luôn muốn can thiệp vào quân đội, đã sắp xếp suốt nhiều năm mới đưa được cậu con trai út, kết tinh của ông cụ đó và người vợ thứ ba vào quân bộ. Gia đình bên ngoại của cậu thiếu gia này cũng có thế lực không nhỏ trong quân đội, vốn định nâng đỡ cậu ta. Thế nhưng không ngờ lại gặp đúng lúc cháu trai của Nguyên soái Hàn trở về cùng một loạt thành tích quân sự vang dội.

Bao nhiêu năm nay, Nguyên soái không hề thăng chức cho người thân, cũng không bồi dưỡng người kế thừa. Nhiều người nghĩ rằng mình có cơ hội, nhưng ai ngờ ông lại nuôi người kế thừa trong Đế quốc.

Dù là công trạng hay năng lực cá nhân, thậm chí là thân phận, xuất thân, Sở Nguyên đều áp đảo đối phương. Lần này hai người đối đầu, có lẽ vị công tử nhỏ kia đã bị đánh bại thê thảm, nếu không cũng chẳng tức giận đến mức đi đối phó với Tần Nhạc.

Cũng không trách Nguyên soái nhà họ nói rằng thằng nhóc đó là đồ bỏ đi. Có bản lĩnh thì cứ mạnh tay, xé toạc mặt nạ ra, nhưng đối phương lại không dám, chỉ dám dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt, đáng khinh.

"Có cần cảnh cáo cậu ta không ạ?" Phó quan xin chỉ thị.

"Không cần, cứ nói thẳng với Sở Nguyên, để nó tự xử lý."

"Rõ." Phó quan đáp, sau đó lại nói: "Lần này có cả Chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh Liên bang tham gia, có cần thay người này không?"

Nguyên soái Hàn phất tay: "Chuyện giới giải trí thì để bọn trẻ tự giải quyết."

Phó quan do dự một lát, cảm thấy với địa vị hiện tại của Tần Nhạc trong giới giải trí, muốn nhắm vào Chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh Liên bang thực sự là hơi khó.

Nhưng Nguyên soái đã nói vậy, thì chú ấy cũng chỉ có thể nghe theo.

Sau khi rời khỏi quân đội, Tần Nhạc định về công ty chia sẻ với Kiều Dư Vi hộp trái cây đặc biệt của Nguyên soái. Cô còn đang trên đường thì Kiều Dư Vi đã liên lạc trước.

"Chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh Liên bang vừa đích thân đến công ty xin lỗi tôi, nói rằng người dưới không báo cáo mà tự ý hủy tư cách lọt vào vòng trong của cậu. Phó chủ tịch Dương đó đã bị cách chức rồi."

"Phản ứng cũng nhanh đấy." Tần Nhạc bình luận không mặn không nhạt.

"Chẳng qua là vì gia đình cậu quá đáng sợ."

Phía Hiệp hội Điện ảnh vừa lấy dư luận làm cái cớ yêu cầu Tần Nhạc rút khỏi danh sách đề cử giải thưởng, mà chưa đến hai tiếng sau, những người khuấy động dư luận đã bị bắt hết. Ai còn dám to tiếng trước mặt cô nữa.

"Họ còn nói gì nữa không?"

"Nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, lễ trao giải sẽ diễn ra như thường, còn tiết lộ rằng khả năng cậu đoạt giải rất cao." Kiều Dư Vi tỏ vẻ chán ghét.

Cô ấy tự nhận mình mặt dày, nhưng vị chủ tịch của Hiệp hội Điện ảnh này khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ không bằng.

Ngay cả Giải thưởng Điện ảnh Liên bang mà trước đây cô ấy từng mong đợi, giờ cũng không còn hứng thú nữa. Không biết Tần Nhạc nghĩ sao.

Tần Nhạc cười: "Được, tôi sẽ tham gia."

Sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, gần đây có bên phỏng vấn nào đến tìm tôi không?"

"Có chứ, ngày nào tôi cũng nhận được một đống lời mời phỏng vấn của cậu."

"Vậy sắp xếp một buổi phỏng vấn tạm thời, tìm một tờ báo uy tín đi."

Kiều Dư Vi nhướng mày: "Cậu định khi nào nhận phỏng vấn?"

"Sau lễ trao giải."

Giọng Kiều Dư Vi ngừng lại trong giây lát: "...Được, tôi sẽ sắp xếp."

Cuộc tranh cãi xôn xao về vụ tố cáo lại dấy lên một làn sóng mới vì thông báo của sở cảnh sát. Cho đến khi bức ảnh cựu tổng giám đốc công ty Lĩnh Vực, Tạ Tân Hoa bị bắt lan truyền trên mạng, sự việc mới hoàn toàn lắng xuống.

Cuối cùng cư dân mạng cho rằng Tạ Tân Hoa và Tần Nhạc kết thù là do sự xuất hiện của Thượng Cổ Tinhkhiến công ty Lĩnh Vực tan rã và ông ta làm những điều này chỉ để trả thù.

Mặc dù vẫn có người cảm thấy không hợp lý, nhưng phần lớn đã chấp nhận cách giải thích này và sự việc cũng dần khép lại theo sự lắng xuống của dư luận.

Khi sự việc lắng xuống, lễ trao giải Điện ảnh Liên bang cũng bắt đầu.

Nhờ vào vụ tố cáo lần này, lễ trao giải vốn không mấy thu hút lại nhận được sự quan tâm lớn.

Trước khi xuống xe, Tần Nhạc nghe Kiều Dư Vi nói rằng số người xem livestream lễ trao giải trên kênh chính thức đã lên tới hàng triệu.

Tương Cố và Nhan Hạnh đã đứng đợi để bước trên thảm đỏ cùng Tần Nhạc. Không biết có phải để bù đắp cho cô không mà lần này ba người họ chính là lượt đi cuối cùng trên thảm đỏ.

Hai người đứng bên trái và phải của Tần Nhạc, trông không giống cặp đôi nổi tiếng nhất lúc này mà giống như vệ sĩ của cô hơn.

Phóng viên và người hâm mộ hai bên thảm đỏ điên cuồng chụp ảnh, trong khi ba người trên thảm đỏ lại đang trò chuyện, chủ yếu là Tương Cố đang nói.

"Đạo diễn Tần, lần này chúng ta có cơ hội đoạt giải không?"

"Không phải anh được đề cử Nam chính xuất sắc nhất à, còn hỏi tôi làm gì?" Tần Nhạc mỉm cười, môi khẽ nhúc nhích, không quên vẫy tay với ống kính.

"Nếu là giải khác thì chắc chắn tôi có tự tin, nhưng giải này thì thôi, trước khi đi quản lý của tôi bảo tôi đừng mơ mộng nhiều. Tôi thì không sao, dù có được giải hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến lượng fans hiện tại của tôi." Tương Cố rất thẳng thắn trước mặt Tần Nhạc.

Nhan Hạnh đứng bên cạnh không nhịn được cười, hơi nghiêng đầu về phía Tần Nhạc: "Trước khi đến, quản lý của tôi cũng nhắc nhở. Tôi giống anh ấy, dù sao tôi cũng đã chuyển hướng thành công rồi."

Mặc dù cô ấy không được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng nếu bộ phim đoạt giải thì nó cũng là một lợi thế đối với cô ấy.

Tuy nhiên, những lời nhắc nhở của quản lý trước khi xuất phát khiến Nhan Hạnh luôn cảnh giác, cảm giác rằng tuy sự việc mấy ngày trước không ảnh hưởng đến họ, nhưng bên trong có vẻ như có những dòng chảy ngầm không nhìn thấy.

So với giải thưởng, tất nhiên cô ấy coi trọng mối quan hệ với Tần Nhạc hơn. Vì vậy, trước khi lễ trao giải bắt đầu, cô ấy đã bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình: việc có đoạt giải hay không không quan trọng, sự xuất sắc của bộ phim này không cần một giải thưởng để chứng minh.

Tần Nhạc có hơi ngạc nhiên, nam nữ chính mà mình chọn thật sự rất thông suốt.

Có lẽ họ đã đoán ra một số chuyện, nhưng không nhiều.

Chẳng mấy chốc ba người bước khỏi thảm đỏ, tiến vào hội trường lễ trao giải, xung quanh đông người hơn nên không tiện tiếp tục chủ đề này.

Vị trí của đoàn làm phim [Lệnh Truy Nã] nằm ở hàng ghế đầu, bên cạnh là đoàn của đạo diễn Hoàng. Tần Nhạc gật đầu chào đạo diễn Hoàng rồi dẫn dàn diễn viên chính của mình ngồi xuống.

Sau khi mọi người đã yên vị, ánh sáng trong hội trường tối dần, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 101



Lễ trao giải năm nay thu hút sự chú ý rất lớn, ban tổ chức giải thưởng Điện ảnh Liên bang không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy nên quyết định phát livestream toàn bộ sự kiện.

Ban tổ chức cũng hiểu rõ khán giả muốn xem gì, ống kính lần lượt quét qua các diễn viên nổi tiếng và dừng lại lâu nhất ở bàn của Tần Nhạc.

Trong phòng livestream, bình luận dày đặc, người hâm mộ của các diễn viên và khán giả bình thường đang trò chuyện sôi nổi.

Đặc biệt, khi ống kính quét qua Tần Nhạc, cả phòng livestream đều bàn tán về sự việc xảy ra vài ngày trước.

[Cứ tưởng Tần Nhạc sẽ không tham gia lễ trao giải.]

[Thậm chí cô ấy còn nhờ người khác nhận thay giải thưởng Tinh Hải, sao hôm nay lại nể mặt vậy?]

[Giải này có giá trị cao, muốn đoạt giải cũng không có gì đáng xấu hổ.]

[Có quyền có thế đúng là tốt, phim đã bị loại khỏi danh sách đề cử mà còn có thể quay lại.]

[Đừng có bôi nhọ vô lý, Tần Nhạc đủ tư cách được đề cử là chuyện đương nhiên!]

[Buồn cười, ai mà chẳng biết cô ấy dựa vào chồng mình, nếu không thì sao Hiệp hội Điện ảnh Liên bang phải nể mặt cô ấy, ai cũng hiểu mà.]

Cho đến khi MC lên sân khấu, chủ đề trong phòng livestream mới quay trở lại các giải thưởng.

[Lệnh Truy Nã] được đề cử năm hạng mục, giải thưởng đầu tiên được trao là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Ánh đèn và ống kính lần lượt quét qua các nam diễn viên được đề cử, làm tăng sự mong đợi của mọi người, cuối cùng người trao giải mới công bố người chiến thắng.

Không phải Tương Cố.

Khi nam diễn viên đoạt giải bước lên sân khấu, ống kính vẫn dừng lại trên Tương Cố. Anh ấy giữ nụ cười lịch sự, vẫy tay về phía ống kính để chứng minh mình không ghen tị với đối phương.

Cho đến khi ống kính chuyển đi, anh qáy hơi nghiêng người về phía Tần Nhạc, môi gần như không nhúc nhích mà nói: "Họ thực sự hiểu cách chơi với khán giả."

Anh ấy thực sự không mong đợi mình có thể đoạt giải, nhưng cách làm này khiến anh ấy khó mà nói được.

Tương Cố còn chưa nhận ra, đây chỉ mới là bắt đầu.

Các giải thưởng lần lượt được trao, giải Kịch bản xuất sắc nhất và Thiết kế hành động xuất sắc nhất cũng trượt khỏi tay đoàn phim của họ, chỉ còn lại hai giải đề cử.

Khi đến lượt giải Đạo diễn xuất sắc nhất, bầu không khí được đẩy lên cao trào, ống kính liên tục quét qua Tần Nhạc, cả phòng livestream đều đang nhắc đến tên cô.

Nhưng cuối cùng, người chiến thắng lại là đạo diễn Hoàng ngồi bên cạnh Tần Nhạc.

Khi tên mình được xướng lên, đạo diễn hơi Hoàng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tần Nhạc, cô cũng đang vỗ tay.

Lúc này, ở bàn giám khảo hàng đầu, vài giám khảo đang trò chuyện nhỏ.

Một người nói: "Bộ phim của Tần Nhạc làm rất tốt, tôi vẫn cho rằng giải Đạo diễn cũng nên trao cho cô ấy."

Người bên cạnh lập tức phản đối: "Không có tiền lệ như vậy, không thể trao hết các giải lớn cho cô ấy được."

Giám khảo kia không phục: "Không có tiền lệ thì nên tạo ra tiền lệ."

Những ngày qua, các giám khảo đã tranh cãi nhiều lần về việc có nên trao giải Đạo diễn xuất sắc nhất cho Tần Nhạc hay không.

Mặc dù bây giờ đã quyết định xong, nhưng vẫn có người không hài lòng.

Chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh ngồi cùng bàn chậm rãi lên tiếng ngắt lời hai người: "Tần Nhạc còn trẻ, không cần vội."

"Chủ tịch nói đúng, cô ấy mới bao nhiêu tuổi, đã muốn đoạt hết các giải thưởng, làm gì có chuyện tốt như vậy." Người bên cạnh lập tức phụ họa.

Giám khảo đang bảo vệ Tần Nhạc nhếch môi, từ giọng điệu của chủ tịch, người không biết còn tưởng Tần Nhạc là hậu bối được ông ta ưu ái. Ai mà không biết chuyện mấy ngày trước, nếu không phải kẻ đứng sau bị bắt, có lẽ Tần Nhạc còn không thể tham gia lễ trao giải.

Mặc dù các giải thưởng lớn đều có những quy tắc ngầm, nhưng việc như giải thưởng Điện ảnh Liên bang, giải thưởng phải phân bổ đều, lại còn tính đến tuổi tác, kinh nghiệm trong việc xét duyệt giải thưởng, thật sự hiếm thấy.

Chính là giải thưởng chính thức của tổ chức, được nâng lên tận trời, vị chủ tịch này lại có bối cảnh sâu rộng, không ai dám dễ dàng đắc tội.

Lễ trao giải vẫn tiếp tục, giải thưởng quan trọng cuối cùng chính là Giải Phim Xuất Sắc Nhất.

Sau khi các giải thưởng khác đã được trao, cuối cùng cũng đến lượt giải thưởng quan trọng nhất.

Khi MC mời người trao giải lên sân khấu, Chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh đứng dậy, chỉnh trang quần áo, bước lên sân khấu giữa tràng pháo tay.

Ông ta đứng ở trung tâm sân khấu trao giải, hai tay hạ xuống, ra hiệu cho mọi người ngừng vỗ tay.

Đợi đến khi tất cả yên lặng, ông ta chậm rãi mở phong bì trao giải, hắng giọng tuyên bố: "Giải Phim Xuất Sắc Nhất thuộc về — [Lệnh Truy Nã], xin chúc mừng!"

Tần Nhạc không đứng dậy ngay mà quay sang nói với Nhan Hạnh và Tương Cố ngồi cùng bàn: "Xin lỗi, lần này đã liên lụy đến hai người, để hôm khác tôi sẽ đền bù."

Cả hai vẫn còn bối rối, chưa hiểu rõ ý của Tần Nhạc.

Giữa ánh nhìn của mọi người, Tần Nhạc từ tốn đứng dậy, ngước nhìn người trên sân khấu trao giải.

Dưới ánh mắt đầy khích lệ và bao dung của đối phương, cô khẽ gật đầu, rồi quay lưng bước về hướng ngược lại với sân khấu.

Trước bao ánh mắt dõi theo, cô tay nâng váy, bước chậm rãi trên đôi giày cao gót đắt tiền.

Trước khi rời khỏi đại sảnh, cô nghĩ, có lẽ mình sẽ không bao giờ có thể trở thành người như vị chủ tịch đó, giỏi che đậy vẻ hoà bình giả tạo đến thế.

Cánh cửa đại sảnh trao giải mở ra, ánh sáng lọt vào, rồi lại khép lại.

Lúc này, phòng livestream của Giải thưởng Điện ảnh Liên bang đã tràn ngập bình luận.

[Trời ơi, có phải tôi nhìn nhầm không, Tần Nhạc rời đi rồi, cô ấy cứ thế mà đi sao?]

[Giải Phim Xuất Sắc Nhất mà nói không nhận là không nhận, không hổ danh là người phụ nữ tôi yêu nhất!]

[Tần Nhạc: Tôi chỉ đến xem, không tham gia.]

[Chỉ vì chuyện trước đó thôi sao? Đúng là làm quá lên.]

[Giải này đâu chỉ của một mình cô ấy, cô ấy lấy tư cách gì mà quyết định bỏ nhận giải!]

[Thật quá bất lịch sự, sau này sẽ không xem phim của người như vậy nữa.]

[Dù Tần Nhạc có thế nào, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi yêu phim của cô ấy chết đi được!!!]

[Haha, biểu cảm thay đổi trên mặt chủ tịch trên sân khấu thật xuất sắc, chắc ông ta hận Tần Nhạc lắm rồi?]

Việc Tần Nhạc rời đi quá đột ngột, khi truyền thông kịp phản ứng thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.

Lúc này, cô vừa mở cửa xe, ngồi vào trong. Chiếc xe của Kiều Dư Vi đã đợi sẵn một lúc, màn hình trên xe vừa tắt buổi livestream, để lại một màu đen kịt.

"Phỏng vấn đã hẹn xong rồi, giờ về công ty chứ?" Kiều Dư Vi quay đầu hỏi, thậm chí không hỏi thêm gì về những gì vừa xảy ra.

Với tính cách của Tần Nhạc, nếu không làm gì mới là điều khiến cô ấy bất ngờ.

"Ừ."

Buổi phỏng vấn độc quyền với Tần Nhạc lần này thuộc về tạp chí Thần Hi của Thủ đô Tinh, một tờ báo nổi tiếng với phong cách phỏng vấn chân thực, sắc bén. Được biết, tờ báo này đã khiến không ít người được phỏng vấn phải bỏ cuộc giữa chừng, có lượng người hâm mộ khổng lồ trên mạng, với hàng triệu người theo dõi.

Buổi phỏng vấn được sắp xếp tại công ty Hồng Hoang, tổng biên tập đích thân đến.

Là tổng biên tập của Thần Hi, Hàn Vũ luôn muốn phỏng vấn Tần Nhạc, nhưng đáng tiếc dù đã hoạt động nhiều năm trong ngành, cô ấy vẫn không đủ "mặt mũi" để kết bạn với Tần Nhạc.

Lần này, khi Kiều Dư Vi chủ động liên hệ với họ, Hàn Vũ chỉ nghĩ rằng Hồng Hoang muốn họ làm một buổi phỏng vấn về giải thưởng của Tần Nhạc. Ai ngờ lại có một bất ngờ lớn như vậy chờ đợi cô ấy.

Chuyện vừa xảy ra tại Giải thưởng Điện ảnh Liên bang đã làm chấn động cả ngành trong vài phút ngắn ngủi. Các nhóm riêng của Hàn Vũ gần như đều đang bàn tán về chuyện này.

Hầu hết mọi người đều chỉ trích Tần Nhạc là ngạo mạn, không tôn trọng tiền bối, v.v. Điều này không có gì lạ, sự xuất hiện đột ngột và hành động đơn độc của Tần Nhạc trong giới vốn đã khiến nhiều người không hài lòng, lần này chẳng qua chỉ là cơ hội để họ xả giận.

Ngược lại, hướng gió trên mạng xã hội lại thú vị hơn, có người mắng nhiếc khó nghe, có người mù quáng ủng hộ, cũng có người tò mò về lý do khiến Tần Nhạc hành động như vậy.

Trong lúc chờ Tần Nhạc, Hàn Vũ đã để ý đến số lượng người theo dõi trên tài khoản cá nhân của cô, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi mà số người theo dõi đã tăng thêm hơn năm mươi nghìn.

Khả năng khuấy động dư luận của Tần Nhạc khiến Hàn Vũ không khỏi khâm phục, nghĩ đến việc đối phương sắp nhận lời phỏng vấn độc quyền của mình, cô ấy gần như có thể đoán trước rằng bài phỏng vấn này sẽ thu hút được bao nhiêu sự quan tâm.

Mười phút sau, cửa phòng tiếp khách mở ra, Tần Nhạc trong bộ lễ phục xa hoa bước vào.

Ánh mắt Hàn Vũ lướt qua khuôn mặt của Tần Nhạc, không thấy chút lo lắng nào, có thể đoán rằng những gì cô làm không phải là quyết định tạm thời.

Có thể thản nhiên bộc lộ cảm xúc yêu ghét trong giới này, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Ý nghĩ đó thoáng qua, Hàn Vũ đứng dậy chào Tần Nhạc: "Chào đạo diễn Tần, tôi là Hàn Vũ, tổng biên tập của Thần Hi, rất vui được gặp cô."

"Chào tổng biên tập Hàn, thật phiền cô rồi."

"Đây là vinh hạnh của tôi. Chúng ta bắt đầu bây giờ chứ?" Hàn Vũ hỏi.

"Được." Tần Nhạc ngồi xuống sofa đối diện Hàn Vũ.

Sau khi cả hai ổn định chỗ ngồi, Hàn Vũ mở máy quay, bắt đầu buổi phỏng vấn chính thức.

Trước khi giành được cơ hội phỏng vấn Tần Nhạc, Hàn Vũ đã chuẩn bị sẵn hàng chục câu hỏi. Bốn mươi phút phỏng vấn, tuy không đủ để cô ấy có được tất cả câu trả lời từ Tần Nhạc, nhưng cô ấy nghĩ rằng, chừng đó cũng đủ để độc giả hiểu hơn về con người Tần Nhạc từ nhiều góc độ khác nhau.

Mười mấy phút còn lại là phần hỏi đáp tự do mà mọi người yêu thích. Trước khi bắt đầu, Hàn Vũ tắt máy quay, hỏi ý kiến Tần Nhạc, không ngờ đối phương lại đồng ý rất nhanh chóng.

Hàn Vũ kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, bật máy quay trở lại, thay mặt tất cả những người quan tâm đến giới giải trí và cả bản thân cô hỏi điều băn khoăn trong lòng: "Chúng ta đều biết rằng, bộ phim [Lệnh Truy Nã] của đạo diễn Tần đã lọt vào vòng chung kết Giải thưởng Điện ảnh Liên bang và giành giải Phim Xuất Sắc Nhất. Điều gì khiến cô từ chối nhận giải? Có liên quan đến việc tố cáo trước lễ trao giải không?"

"Có thể nói là có liên quan." Tần Nhạc điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn, tiếp tục trả lời: "Khi đó tôi bị vu khống, Hiệp hội Điện ảnh Liên bang hy vọng tôi tự nguyện rút lui khỏi giải thưởng để giữ gìn sự thuần khiết của nghệ thuật, họ mong tôi có thể hiểu."

Hàn Vũ tặc lưỡi trong lòng, không ngờ Tần Nhạc lại không giữ chút thể diện nào.

"Xem ra, cô không thể hiểu được nỗi khổ của họ?"

"Ngược lại, tôi có thể hiểu được họ." Nói đến đây, cô mỉm cười với máy quay: "Tôi chọn từ chối nhận giải để nghệ thuật trong mắt họ có thể thuần khiết hơn. Tôi nghĩ họ sẽ hiểu lựa chọn của tôi."

"Cô không hối hận chứ? Dù sao chúng ta đều biết, giải thưởng này rất danh giá, lần này từ bỏ, có lẽ sẽ không có lần sau."

"Không có lần sau vì nhiều lý do, có thể là họ sẽ không chọn tôi nữa, cũng có thể là họ không đủ tư cách để chọn tôi, cô đang nói đến lý do nào?"

Hàn Vũ ngơ ngác nhìn Tần Nhạc.

Tần Nhạc nói tiếp: "Tôi nghĩ là lý do thứ hai."

Hàn Vũ không tán đồng với cô, nhưng những lời của Tần Nhạc khiến cô ấy không khỏi kinh ngạc.

Chỉ đến lúc này, Hàn Vũ mới nhận ra rõ ràng hơn, cô gái trẻ trước mặt là một trong những đạo diễn xuất sắc nhất của thời đại và cô có đủ tư cách để nói ra những lời ngạo mạn như vậy.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 102



Mặc dù Thần Hi nổi tiếng với những phát ngôn táo bạo, nhưng tiếp tục chủ đề này có thể khá nguy hiểm đối với họ, tốt nhất nên dừng lại tại đây. Hàn Vũ kịp thời chuyển sang một câu hỏi mới.

"Nói về việc làm cho nghệ thuật thuần khiết hơn, không biết đạo diễn Tần có từng thấy những lời bàn luận trên mạng xã hội không? Một số người cho rằng thành công của cô có liên quan mật thiết đến chồng cô."

"Tôi có thấy qua."

"Vậy cô nghĩ sao về điều này?"

Tần Nhạc điềm nhiên trả lời: "Đối với một số người, có lẽ việc thừa nhận sự xuất sắc của người khác rất khó khăn. Nhưng không sao, trước khi bước chân vào ngành này, tôi đã lường trước được mọi nghi vấn mà mình sẽ phải đối mặt."

"Vậy trên con đường thành công của mình, anh ấy đã giúp đỡ cô điều gì không?"

Tần Nhạc suy nghĩ một lúc: "... Có."

Hàn Vũ lập tức hứng thú: "Cô có thể kể một chút không?"

"Bộ phim truyền hình đầu tiên tôi làm..."

"Thực Quán Kinh Đô." Hàn Vũ lập tức tiếp lời: "Trong thời gian bộ phim phát sóng, tôi đã tăng hẳn mười cân!"

Tần Nhạc bật cười: "Đúng, chính là bộ phim đó. Trong phim có một món ăn tên là Đậu Phụ Văn Tư, không biết tổng biên tập Hàn có nhớ không?"

"Tất nhiên là nhớ, sau đó tôi còn đi ăn thử nữa."

"Khi bắt đầu quay món đó, đầu bếp chúng tôi mời chưa thể đạt được yêu cầu của tôi. Nhưng anh ấy thì làm được. Lúc đó, đôi tay cắt đậu phụ trong cảnh quay chính là của anh ấy, đã giúp tôi rất nhiều."

"Khi đó anh ấy đã theo đuổi cô rồi sao?"

Tần Nhạc gật đầu.

"Vậy để theo đuổi được cô, phải có kỹ năng đặc biệt sao?"

"Không." Tần Nhạc phủ nhận: "Điều kiện để theo đuổi được tôi là nhan sắc của anh ấy."

Nói xong, hai người nhìn nhau rồi cùng cười.

"Tôi đoán rằng, các fans của [Lệnh Truy Nã] đều rất muốn nghe cô xác nhận, anh ấy thực sự là mối tình đầu của cô hồi nhỏ của cô đúng không?"

"Chính xác mà nói thì anh ấy là đối tượng tôi thầm thích hồi còn nhỏ, lúc đó tôi chưa từng tỏ tình."

"Có thể chia sẻ với mọi người điều kiện cần thiết khi gặp được một đối tượng thầm thương tuyệt vời như vậy không?"

Biểu cảm của Tần Nhạc bỗng trở nên khó diễn tả: "Có một khoảng thời gian, mỗi sáng khi tôi đi học, con chó anh ấy nuôi thường lén trốn ra khỏi nhà và đuổi theo tôi, suốt cả tháng trời."

Hàn Vũ: ........

Đúng là cách quen biết kỳ lạ.

Cô ấy không kìm được trêu chọc: "Bỗng nhiên tôi có thể hiểu được tại sao nam chính trong phim lại bị từ chối hai lần liên tiếp, điều đó hoàn toàn xứng đáng."

Tần Nhạc gật đầu đồng tình.

Thấy buổi phỏng vấn sắp kết thúc, Hàn Vũ đặt câu hỏi cuối cùng mà cô ấy đã chuẩn bị từ lâu.

"Đạo diễn Tần, phim của cô luôn được khán giả yêu thích, nhưng những cảnh tình cảm trong đó lại thường gây ra tranh cãi khá lớn. Cô có từng nghĩ đến việc thay đổi không?"

"À, điều đó... tạm thời thì chưa."

Cô luôn cảm thấy mình quay những cảnh tình cảm khá tốt, nhưng dường như khán giả lại không nghĩ vậy. Đây có thể là lỗi của cô à? Chắc chắn là không thể!

"Có thể hỏi lý do không?"

"Cô muốn nghe lời giả dối hay là lời qua loa?" Tần Nhạc đưa ra hai lựa chọn.

Hàn Vũ: ???

Còn sự thật đâu rồi? Giao tiếp giữa người với người chẳng lẽ không nên chân thành à?

Suy nghĩ một hồi, Hàn Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Được rồi, vậy cô cứ trả lời qua loa một chút đi."

Tần Nhạc nhìn vào ống kính, chân thành khuyên nhủ: "Cảnh tình cảm là một giá khác, dù sao mọi người cũng không trả nổi nên hãy cố gắng chịu đựng đi."

Hàn Vũ mím môi cố nhịn cười, hy vọng khi cư dân mạng xem đoạn phỏng vấn này sẽ bình tĩnh chấp nhận câu trả lời qua loa của Tần Nhạc.

Sau khi câu hỏi cuối cùng được hỏi xong, thời gian cũng vừa đủ, tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc.

Kiều Dư Vi đẩy cửa vào, lịch sự gật đầu với Hàn Vũ: "Phỏng vấn kết thúc rồi chứ?"

"Đã xong rồi." Hàn Vũ vẫn còn hơi tiếc nuối, nhưng không nán lại, cô ấy đứng lên bắt tay Tần Nhạc: "Cảm ơn đạo diễn Tần đã nhận lời phỏng vấn hôm nay, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác lần nữa."

"Chắc chắn sẽ có cơ hội."

Tần Nhạc đứng dậy bắt tay cô ấy, ấn tượng về Hàn Vũ khá tốt, các câu hỏi phỏng vấn cũng thú vị, cô không ngại hợp tác vào lần sau.

Kiều Dư Vi ở lại để kiểm tra nội dung phỏng vấn với Hàn Vũ, còn Tần Nhạc quay trở lại văn phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Dư Vi vừa kết thúc cuộc gọi vừa bước vào văn phòng.

Đợi cô ấy cúp máy, Tần Nhạc mới hỏi: "Người ta đi rồi à?"

"Ừ, trước khi đi họ nói rằng trong vòng hai tiếng sẽ đăng video phỏng vấn lên mạng."

"Có vẻ như hôm nay phòng PR lại phải tăng ca rồi."

"Họ quen rồi." Kiều Dư Vi bình thản trả lời. Để thành lập phòng PR cho Tần Nhạc, cô ấy đã mời về rất nhiều chuyên gia hàng đầu trong ngành, những người có tâm lý vững vàng mới chịu nổi những cơn sóng gió mà Tần Nhạc mang lại.

"À, vừa rồi tôi đã liên lạc với quản lý của Nhan Hạnh và Tương Cố, họ đã được đưa về rồi."

Tần Nhạc thở phào: "Lần này tôi đã liên lụy họ."

Kiều Dư Vi ngồi xuống đối diện Tần Nhạc: "Tôi định bồi thường cho họ một số tài nguyên, nhưng quản lý của họ từ chối. Họ chỉ muốn có cơ hội thử vai trong phim điện ảnh hoặc truyền hình của cậu."

Thực ra họ muốn vai nam nữ chính trong phim điện ảnh hay truyền hình của Tần Nhạc cũng không phải không được, nhưng họ chỉ xin cơ hội thử vai. Vai chính chỉ có một, nhưng có thể thử vai nhiều lần, đúng là một cách làm thông minh.

Tần Nhạc đồng ý dứt khoát: "Không thành vấn đề, sau này nếu có vai diễn phù hợp với họ thì gửi lời mời thử vai."

Kiều Dư Vi gật đầu ghi nhớ.

Trong thời gian chờ đợi video phỏng vấn được đăng tải, Tần Nhạc ngồi trong văn phòng xem một bộ phim cũ của Đế Quốc mà cô phải mất công lắm mới tìm được. Còn Kiều Dư Vi thì đích thân đến phòng PR để giám sát tình hình.

Hiện tại, trên mạng xã hội, chủ đề nóng nhất là một đoạn video phỏng vấn do phóng viên đăng tải. Trong video, chủ tịch Hiệp hội Điện ảnh Liên bang bày tỏ sự tiếc nuối khi thừa nhận rằng họ từng có hiểu lầm với Tần Nhạc, nhưng đã xin lỗi và giải quyết ổn thỏa. Tuy nhiên, không ngờ tại lễ trao giải, cô lại đột ngột từ chối nhận giải.

Khi phóng viên hỏi liệu ông ta có tha thứ cho hành động của Tần Nhạc hôm nay không, vị chủ tịch cho biết đây chỉ là một sự nhầm lẫn của người trẻ, và cả Hiệp hội cũng có phần trách nhiệm do không giao tiếp tốt. Ông ta không để bụng chuyện này và mong cư dân mạng không diễn giải quá mức.

Chỉ cần nghe đoạn cuối này, công chúng khó mà không có thiện cảm với ông ta, đặc biệt khi so sánh với thái độ trước đó của Tần Nhạc.

Kiều Dư Vi cảm thấy, vị chủ tịch này đúng là xứng đáng làm lãnh đạo, xảy ra chuyện là lập tức xuất hiện chiếm lĩnh ưu thế dư luận, thật sự có thủ đoạn.

Trùng hợp thay, cô ấy cũng rất giỏi trong việc thao túng dư luận, chỉ không biết hôm nay, ai sẽ là người chiến thắng.

Lúc này, trên mạng hầu hết là những tiếng gọi Tần Nhạc ra mặt xin lỗi, phòng PR của công ty Hồng Hoang vẫn đang chờ lệnh.

Cho đến một giờ sau, khi video phỏng vấn độc quyền của Tần Nhạc do tạp chí Thần Hi phát hành xuất hiện trên mạng và nhanh chóng leo lên vị trí hot, cục diện bắt đầu thay đổi.

Tần Nhạc vào nghề đã lâu, làm không ít phim điện ảnh và truyền hình, nhưng hiếm khi nhận lời phỏng vấn chính thức từ truyền thông, đặc biệt là phỏng vấn độc quyền.

Một buổi phỏng vấn kéo dài một tiếng, sau khi chỉnh sửa còn lại hai mươi phút, theo quy tắc tính lượt xem của mạng xã hội, ít nhất phải xem mười lăm phút mới được tính một lượt và cùng một tài khoản lặp lại sẽ không tính.

Dù vậy, sau khi video được phát hành nửa tiếng, lượt xem đã gần mười triệu.

[Xem xong phỏng vấn, là fan mà có nhiều điều muốn nói, tôi phải lập bảng trước đã, tiện thể tag @Mỗi ngày một chai V, Chai Tử ơi, đạo diễn Tần nói cảnh tình cảm là giá khác kìa, anh nghe chưa, ha ha ha...]

[Cô ấy đáp qua loa tôi một cách nghiêm túc, cô ấy thật sự yêu tôi!]

[Anh trai lầu trên đừng đi quá xa.]

[Xem xong rồi, đạo diễn Tần của tôi thật ngông cuồng, tôi yêu quá đi!]

[Phỏng vấn dài quá, có ai tổng kết nội dung chính không?]

[Điểm chính là trước đó, vị Chủ tịch hot trên kia yêu cầu Tần Nhạc tự nguyện rút khỏi danh sách đề cử, sau khi mọi việc được giải quyết lại cúi đầu xin lỗi, không ngờ Tần Nhạc đá bàn lật ngược thế cờ, không chơi với họ nữa.]

[Hiệp hội Điện ảnh Liên bang đúng là rác rưởi, Chủ tịch rác rưởi!]

[Fans của Tần Nhạc có vấn đề à, chẳng ai có tam quan bình thường. Chủ tịch yêu cầu cô ấy rút lui hoàn toàn không sai nhé, nếu Tần Nhạc không muốn hòa giải thì từ chối thẳng là được rồi, gây chuyện tại lễ trao giải, đúng là nhân phẩm kém!]

[Xem xong video rồi, tôi thấy Tần Nhạc cũng chẳng thiệt thòi gì, nhảy nhót thế tưởng bị ức h**p nhiều lắm, không hổ là xuất thân từ chiêu trò, biết chơi thật đấy.]

[Tôi thấy chủ tịch không có vấn đề gì, cũng đâu phải ông ta tố cáo Tần Nhạc, trước khi điều tra yêu cầu cô ấy rút lui là bình thường mà, dù gì người ta còn phải giữ thể diện.]

[Đúng vậy, sau khi mọi chuyện được làm rõ, chẳng phải ông ta đã xin lỗi ngay sao, rõ ràng Tần Nhạc chuyện bé xé ra to.]

[Fan qua đường đây, tôi cũng thấy lần này Tần Nhạc có hơi quá đáng, mà cả phản ứng trong phỏng vấn nữa, cô ấy nghĩ mình là ai chứ?]

[Ai không biết Tần Nhạc là ai thì thử xem bảng xếp hạng tổng của Liên bang, nhìn cái tên đè lên tất cả các đạo diễn kia kìa.]

[Cảm thấy không vấn đề gì thì đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng lẽ giờ không có chứng cứ cũng có thể tùy tiện yêu cầu người ta rút khỏi đề cử à? Tần Nhạc rút rồi, chẳng phải là xác thực tội danh này sao! Thật sự nghĩ mọi người đều là ngốc hết à?]

[Nếu không phải Tần Nhạc may mắn, sự việc được làm rõ trước lễ trao giải thì cô ấy đã chịu thiệt rồi, vậy mà có người còn cho rằng cô ấy làm quá?]

Dư luận trên mạng không chỉ có Kiều Dư Vi chú ý, mà bên Hiệp hội Điện ảnh Liên bang cũng luôn theo dõi sát sao.

Ai cũng biết từ khi Tần Nhạc ra mắt, chưa ai có thể thắng cô trên mặt trận dư luận, lần này gây chuyện lớn như vậy, họ đều lo lắng không thể kết thúc suôn sẻ.

Trong văn phòng của chủ tịch, các thành viên hội đồng đang ồn ào tranh cãi.

Có người đề nghị: "Chúng ta nên gặp riêng Tần Nhạc nói chuyện, mỗi bên ra một thông báo, tiếp tục làm ầm ĩ cũng chẳng có lợi cho ai."

Người khác giận dữ phản đối: "Tại sao chứ, Tần Nhạc là cái thá gì. Chủ tịch trao giải cho cô ta, vậy mà cô ta dám bỏ đi thẳng, rõ ràng là không coi trọng hiệp hội chúng ta. Còn cái cuộc phỏng vấn đó nữa, thật là chẳng ra gì."

"Nhưng tôi thấy không cần lo lắng, bây giờ trên mạng vẫn có nhiều người ủng hộ Chủ tịch, dù fans của Tần Nhạc không ít, nhưng lần này cô ta thực sự đã đi quá giới hạn."

"Không hiểu mấy người trẻ bây giờ nghĩ gì nữa, cái buổi phỏng vấn của Tần Nhạc toàn là vớ vẩn, chẳng có tí đạo đức nghề nghiệp nào, vậy mà còn có cả đám người phát cuồng vì cô ta."

Mọi người đều đưa ra ý kiến của mình, cuối cùng có người nhận ra hội trưởng vẫn im lặng, bèn thăm dò hỏi: "Hội trưởng, ngài định xử lý chuyện này thế nào?"

"Chúng ta cứ tạm như vậy đi, tôi đã bày tỏ thái độ trên mạng rồi, các vị cũng đừng lên đó phát ngôn nữa, chờ mọi chuyện lắng xuống là được."

Buổi phỏng vấn của Tần Nhạc không tạo ra tác động quyết định, dù dư luận trên mạng không còn hoàn toàn yêu cầu cô xin lỗi, nhưng cũng chưa nghiêng về phía cô.

Chủ tịch nghĩ, người trẻ vẫn còn quá kiêu ngạo, giá như cô ấy khiêm tốn hơn trong cuộc phỏng vấn thì có lẽ tình hình đã khác.

Khi mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ nhanh chóng lắng xuống, một thông tin đột nhiên xuất hiện trên bảng xếp hạng hot.

Người qua đường vô danh: [Thật không ngờ trên mạng lại có người nghĩ rằng việc những kẻ vu khống Tần Nhạc bị bắt trước lễ trao giải là do cô ấy may mắn, ngây thơ quá. Đính kèm hình ảnh.]

[Nhìn thời gian chụp, hình như là vào ngày cảnh sát thông báo nhỉ?]

[Hai tiếng trước khi cảnh sát thông báo, Tần Nhạc đứng trước cổng quân đội?]

Người qua đường vô danh: [Để tôi tóm tắt lại thời gian nhé, Tần Nhạc bị Hiệp hội Điện ảnh Liên bang tìm tới yêu cầu rút khỏi danh sách đề cử, rồi cô ấy đi thẳng tới quân đội, hai tiếng sau cảnh sát bắt được toàn bộ nghi phạm, đáng vỗ tay quá.]

Người qua đường vô danh: [Tôi đã tìm hiểu rồi, với tốc độ điều tra của cảnh sát, vụ này ít nhất cũng mất một tuần, Hiệp hội Điện ảnh Liên bang lấy lý do đó bắt cô ấy rút lui vì chưa có kết quả điều tra, không thể chứng minh cô ấy trong sạch, nên bảo cô ấy biết điều một chút, không ngờ cô ấy lại đi tìm "phụ huynh", buồn cười chết mất.]
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 103



Hiệp hội Điện ảnh Liên bang.

Vừa tiễn được đám hội đồng đi, chưa kịp thở phào, thư ký đã vội vàng bước vào văn phòng, giọng đầy lo lắng: "Chủ tịch, trên mạng lại có người tung tin nữa rồi."

Chủ tịch bực bội mở Tinh Võng, đọc qua vài dòng "tố cáo" của tài khoản vô danh, rồi nhìn xuống phần bình luận, sắc mặt lập tức đen lại.

[Tôi nhớ là phụ huynh của Tần Nhạc là... Nguyên soái mà?]

[Không hổ danh là đạo diễn Tần của tôi, chơi lớn quá.]

[Mọi người đừng đoán mò, đạo diễn Tần chỉ đến quân đội thôi, đừng nghĩ bậy bạ chuyện mách phụ huynh, rõ ràng là cảnh sát làm tròn trách nhiệm!]

[May mà là Tần Nhạc, nếu là người khác có khi còn không được tham dự lễ trao giải, rồi còn bị bôi nhọ thêm.]

[@Bộ Văn hóa Liên bang, yêu cầu điều tra Hiệp hội Điện ảnh Liên bang, đặc biệt là vị Chủ tịch đó, xem ông ta đã nhận bao nhiêu lợi ích mà lại nhằm vào Tần Nhạc như vậy?]

Chủ tịch lướt qua hàng chục trang bình luận, phát hiện mọi người đều đang đồng loạt tag tài khoản của Bộ Văn hóa.

Chuyện đã ầm ĩ thế này, nếu không kiểm soát được, e rằng vị trí của ông ta sẽ phải nhường cho người khác.

Thấy sắc mặt chủ tịch càng lúc càng khó coi, thư ký do dự một lúc rồi cẩn thận nói: "Dường như đối phương đang nhắm vào chúng ta, tôi nghi ngờ người này có thể là do công ty Hồng Hoang thuê đến. Có nên tìm cách dẫn dắt dư luận không?"

"Chắc chắn là họ, ngoài bọn họ ra, ai dám dùng danh nghĩa Nguyên soái để gây chuyện nữa!" Nói xong, Chủ tịch đập mạnh lên bàn.

Tần Nhạc nghĩ cô đã thắng rồi sao? Đúng là người thiếu giáo dục, không biết điều, dám kéo Nguyên soái vào chuyện này, sớm muộn gì cũng có ngày phải khóc!

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Thư ký ngập ngừng hỏi.

"Dù là Tần Nhạc, cô ta cũng chỉ dám dùng những tin tức mơ hồ để dẫn dắt dư luận, họ không dám đưa ra bằng chứng, nếu đã vậy, ai dám khẳng định tin đồn này là thật."

Thư ký lập tức hiểu ý: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên lạc với bên truyền thông ngay."

Họ đã sớm liên hệ với bên truyền thông, nếu không đã không nhanh chóng chiếm được thế thượng phong trên mạng như vậy. Điều duy nhất họ không ngờ là phía Tần Nhạc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Đi đi."

Chưa đầy hai mươi phút sau khi thư ký rời đi, dưới phần bình luận của tài khoản vô danh đã xuất hiện một loạt người bình luận gây nhiễu.

[Chụp vài tấm ảnh rồi bịa chuyện thì ai chẳng làm được, có khi anh là người Tần Nhạc thuê đến để bôi nhọ Hiệp hội Điện ảnh cũng nên?]

[Fans của ai đó không có tự trọng à, Nguyên soái chưa bao giờ công khai thừa nhận Tần Nhạc, tự tưởng tượng chuyện mách phụ huynh thôi.]

[Fans của Tần Nhạc thật hoang tưởng rồi, vì bôi nhọ Hiệp hội Điện ảnh mà chẳng còn giới hạn nào, dám cả lợi dụng Nguyên soái?]

Những bình luận này nhanh chóng tràn ngập, lấn át hết các bình luận bình thường khác.

Lúc này, tài khoản Người qua đường vô danh lại đăng thêm một bài.

Người qua đường vô danh: [Tôi có hình và bằng chứng, ai nói tôi bôi nhọ Hiệp hội nào đó thì cứ kiện tôi đi.]

[Không thể tin nổi một người như thế này lại có thể làm marketing.]

[Ông anh ơi, lộ mặt rồi kìa. Không phải người của Tần Nhạc, vậy thì lấy đâu ra hình và bằng chứng? Hay là hai bên cãi nhau rồi mời anh đến xem?]

[Thật ngu ngốc, vừa gài đã lộ tẩy.]

[Thủ đoạn của Tần Nhạc thấp kém quá đấy, bọc một cái vỏ để bôi nhọ Hiệp hội Điện ảnh, thật sự không cần thiết.]

Người qua đường vô danh: [Có vẻ như đội ngũ của Hiệp hội không biết rằng, phó Chủ tịch được cử đi đàm phán với Tần Nhạc đã bị sa thải rồi. Dùng người xong, không những không cho chút lợi ích mà còn đạp người ta xuống, đúng là quá đáng. Vậy mọi người đoán xem, bằng chứng của tôi từ đâu mà có?]

Sau khi đăng bài này, anh ta tải lên hai đoạn ghi âm.

Người qua đường vô danh: [Nghe thử vài thứ thú vị đi nhé. File âm thanh, file thanh.]

Hai đoạn ghi âm, trong đó một đoạn là cuộc gọi giữa phó Chủ tịch Dương và Kiều Dư Vi. Phó Chủ tịch Dương nói rõ mong muốn Tần Nhạc rút khỏi danh sách đề cử, Kiều Dư Vi hỏi ý của ai, đối phương khẳng định đó là kết quả thảo luận nội bộ của Hiệp hội.

Đoạn ghi âm thứ hai bất ngờ hơn, là cuộc trò chuyện giữa phó Chủ tịch và Chủ tịch. Phó Chủ tịch nói rằng không có bằng chứng cho thấy vụ việc liên quan đến Tần Nhạc, nếu lộ ra sẽ gây ảnh hưởng xấu. Chủ tịch trả lời thẳng, nếu cô dám công khai, thì cứ nói rằng sau khi xác minh, phim của Tần Nhạc không đủ tiêu chuẩn để vào vòng đề cử.

Đoạn ghi âm đầu còn đỡ, vì mọi người đã biết, nhưng đoạn thứ hai lại vạch trần hoàn toàn bộ mặt giả dối của đối phương.

Bình luận bắt đầu bùng nổ, ngay cả đội ngũ thuỷ quân cũng không thể dập tắt.

[Không hổ danh là Chủ tịch của Hiệp hội Điện ảnh Liên bang, thật uy nghi.]

[Cuối cùng tôi cũng hiểu được Hiệp hội Điện ảnh là một tổ chức rác rưởi như thế nào, không có tội thì cũng phải bịa ra để hãm hại người khác à?]

[Người phê duyệt danh sách đề cử cũng là các người, người nói không đủ tiêu chuẩn cũng là các người, hóa ra cả giải thưởng đều phụ thuộc vào một lời của Chủ tịch. Thế thì còn trao giải làm gì nữa, đi nịnh nọt ông ta chẳng phải là xong rồi à?]

[Đừng nói là chưa từng có ai nịnh nọt nhé, xem lại những phim đoạt giải những năm trước đi, khán giả bình thường còn không chịu nổi.]

[Bắt đầu nghi ngờ những phim đoạt giải thưởng Điện ảnh Liên bang những năm trước đều là làm thế nào mà đoạt được. @Bộ Văn hóa, yêu cầu điều tra kỹ lưỡng.]

Khi nghe hai đoạn ghi âm này, mặt Chủ tịch tái mét. Ông ta không ngờ phó Chủ tịch Dương, người luôn tỏ ra hiền lành, lại ngấm ngầm phòng bị và đâm lén mình vào lúc này.

Lần này, dù ông ta có ngàn lời cũng không thể giải thích rõ ràng.

Chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, ông ta đã nhận được thông báo từ Bộ Văn hóa, yêu cầu tạm thời đình chỉ công tác để điều tra.

Chủ tịch bị đưa đi điều tra, những người còn lại trong Hiệp hội đối mặt với làn sóng dư luận đến mức không còn sức chống cự.

Khi một tổ chức chính thức hoàn toàn mất đi lòng tin, sự phản kháng sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.

Lúc này, những người trong Hiệp hội Điện ảnh Liên bang mới thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị cuốn vào cơn bão dư luận.

Cây đổ bầy khỉ leo, nhiều tài khoản bắt đầu đào bới những năm qua về nội tình của giải thưởng Điện ảnh Liên bang, cũng như những quy tắc ngầm không thể tưởng tượng nổi.

Ngày càng nhiều người lên mạng tung tin, thậm chí cả những đạo diễn từng đoạt giải thưởng Điện ảnh Liên bang cũng bắt đầu bị lôi vào cuộc.

Những đạo diễn từng thầm vui mừng khi thấy Tần Nhạc gặp nạn, thậm chí còn thêm dầu vào lửa, giờ đây ai nấy đều lo sợ.

Khoảng hơn mười giờ tối, các tin tức liên quan đến Hiệp hội Điện ảnh đã bị các đạo diễn hợp lực ép xuống, Kiều Dư Vi vốn định làm việc thâu đêm cũng được nghỉ sớm.

Trở về văn phòng, cô ấy phát hiện Tần Nhạc đang ngủ say sưa trên chiếc ghế sofa tiếp khách.

Kiều Dư Vi khoanh tay đứng ở cửa một lúc, cảm thấy Tần Nhạc cũng xem như đồng cam cộng khổ với mọi người, ít nhất cô không về nhà ngủ.

Chưa kịp vào gọi Tần Nhạc dậy, một trợ lý đã chạy tới: "Sếp, bên ngoài có người tìm đạo diễn Tần."

"Nam hay nữ, trông thế nào?"

"Nam, mặc đồ đen? Em không dám nhìn kỹ mặt, cảm giác hơi đáng sợ." Trợ lý thật thà nói.

Người có thể được miêu tả như vậy, ngoài người nhà của Tần Nhạc thì chắc không còn ai khác.

"Mời vào đi."

"Vâng."

Trợ lý nhanh chóng đi, Kiều Dư Vi bước vào văn phòng, lôi Tần Nhạc ra khỏi giấc mơ.

Bị đánh thức, Tần Nhạc đầu óc mơ màng, không muốn mở mắt.

"Dậy đi, hết giờ làm rồi."

Tần Nhạc ôm chặt gối vào mặt, giọng uể oải: "Tôi ngủ thêm chút nữa."

"Đừng ngủ nữa, có người đợi cậu ngoài kia."

"Ai vậy?"

"Chồng cậu."

Bị Kiều Dư Vi đẩy ngồi dậy, Tần Nhạc vẫn còn mơ màng, dường như đang nhớ lại mình có chồng từ bao giờ.

Mười phút sau, cuối cùng cô cũng tỉnh táo, Tần Nhạc lề mề bước ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài, người đàn ông mặc bộ đồ tác chiến màu đen tựa vào khung cửa sổ, đôi chân dài không biết đặt đâu cho gọn, đôi ủng còn dính chút bùn chưa kịp làm sạch.

"Đây là ai, sao nhìn quen thế nhỉ?"

Rời khỏi nhà là mất tích, hơn một tháng không có tin tức, vừa nhìn thấy Sở Nguyên, Tần Nhạc đã lườm anh một cái.

Sở Nguyên cười không nói, tiến lên vài bước ôm chặt cô vào lòng.

Bàn tay lớn của anh đặt lên eo Tần Nhạc, đột nhiên cảm thấy không đúng, cúi xuống nhìn, mới phát hiện chiếc váy dạ hội đã để lộ gần hết phần lưng của cô.

"Sao hôm nay mặc đẹp thế?" Anh hỏi bên tai cô.

"Em cố tình chọn đấy, đi gây chuyện với người khác, tất nhiên phải mặc đẹp hơn bình thường rồi."

"Ai đã chọc giận em vậy?"

Sở Nguyên vừa về nên vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng với sự hiểu biết của anh về Tần Nhạc, chắc chắn cô sẽ không để mình chịu thiệt thòi.

"Một lão già, giờ thì không quan trọng nữa rồi."

Kiều Dư Vi đã chuẩn bị về nhà, hiệp hội Điện ảnh Liên bang dễ đối phó hơn cô tưởng.

Hai người ôm nhau một lúc, bàn tay của Sở Nguyên bắt đầu không an phận.

Có vẻ như Sở Nguyên thực sự rất thích bộ lễ phục này của cô, thể hiện rõ ở việc tay anh đã mân mê quanh eo cô một lúc lâu.

Tần Nhạc không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh này ở công ty, vội nắm lấy tay Sở Nguyên: "Về nhà thôi."

Sở Nguyên để mặc cô kéo mình đi.

Khi hai người về đến nhà đã hơn mười một giờ, Tần Nhạc không buồn ngủ chút nào, vừa hay Sở Nguyên cũng không có ý định để cô ngủ.

Khi cô tỉnh táo trong phòng ngủ nhà mình và nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới, Tần Nhạc nghĩ, câu "tiểu biệt thắng tân hôn" đúng là hại người.

Do tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, cô ngủ một mạch đến bốn giờ chiều, ngoài cảm giác tay chân rã rời, eo như gãy lìa, còn lại cũng tạm coi là tinh thần sảng khoái.

Trong nhà yên tĩnh, Sở Nguyên không ở nhà. Cô nhớ trước khi ngủ, hình như anh nói sẽ đến quân đội.

Tần Nhạc không hiểu, tại sao có người có thể thức suốt ngày đêm mà vẫn tràn đầy năng lượng, chẳng khác gì siêu nhân?

Trước đây cô chỉ nghĩ rằng tính cách không hợp thì không nên ở bên nhau, giờ cô nhận ra mình thật nông cạn, thể lực không hợp cũng không nên kết hôn!

Vừa xoa eo, Tần Nhạc vừa thầm trách Sở Nguyên, lúc này quản gia sinh học đã mang bữa tối ra và nhắc nhở cô ăn cơm.

Tần Nhạc ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa tiện tay mở Tinh Võng lên.

Sau một ngày, tin tức trên mạng đã được cập nhật, hiện tại chủ đề đứng đầu là #Chủ_tịch_Hiệp_Hội_Điện_ảnh_Liên_bang_bị_điều_tra#.

Kết cục này hơi bất ngờ, nhưng không quá gây sốc, Tần Nhạc chỉ lướt qua rồi không để ý nữa. Vị chủ tịch từng được người ta đẩy ra để chống lại cô giờ sẽ không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cô tìm kiếm thêm vài từ khóa liên quan đến giải thưởng Điện ảnh Liên bang, phát hiện các diễn viên, đạo diễn từng đăng ảnh ăn mừng chiến thắng hôm qua đã xóa hết nội dung, sợ rằng có liên quan đến giải thưởng Điện ảnh Liên bang.

Bị người ta tránh né đến mức này, có lẽ giải thưởng Điện ảnh Liên bang sắp bị loại khỏi năm giải thưởng lớn rồi.

Thật tiếc cho bức tường trưng bày cúp mà Kiều Dư Vi đã đặc biệt sửa lại cho cô.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 104



Cơn sóng gió do giải thưởng Điện ảnh Liên bang gây ra nhanh chóng lắng xuống. Những cư dân mạng từng tranh cãi kịch liệt từ các quan điểm khác nhau trước đó thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến diễn biến tiếp theo.

Tần Nhạc chỉ nghe nói rằng Hiệp hội Điện ảnh Liên bang đã thay đổi chủ tịch mới, dường như cũng tiến hành một cuộc điều tra nội bộ, thanh lọc không ít người.

Sau khi nhậm chức, vị chủ tịch mới còn liên lạc với Kiều Dư Vi, có vẻ muốn triển khai một số hợp tác, nhưng sau khi bị khéo léo từ chối thì cũng không có động thái gì thêm.

Những chuyện sau đó, cô thật sự không có thời gian để quan tâm. Sau khi Sở Nguyên trở về, cả hai người bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới.

Dù đã có đội ngũ chuyên nghiệp lo liệu việc tổ chức lễ cưới, nhưng với tư cách là nhân vật chính, cả hai vẫn phải tự mình quyết định nhiều việc, chẳng hạn như danh sách khách mời.

Tần Nhạc không cần lập danh sách toàn bộ khách mời, cô chỉ cần liệt kê những người mà bản thân muốn mời.

Thật ra việc lập danh sách cũng không khó, vòng quan hệ bạn bè của cô vốn không lớn, chỉ cần mở Tinh Não, sàng lọc danh bạ liên lạc là được.

Dù vậy, cô cũng mất hơn hai tiếng mới hoàn thành danh sách này.

Căn phòng ấm áp và yên tĩnh, cho đến khi mắt cay xè vì mỏi, Tần Nhạc mới nhận ra đã hơn mười một giờ. Cô đã liệt kê ba cột tên trong cuốn sổ tay đang mở.

Trong đó có bạn học, thầy cô, các diễn viên và đạo diễn cô quen biết trong công việc và bạn bè của cô.

Duy nhất không có người thân.

Cô cầm bút, ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng vẫn viết tên của Lan Uẩn vào cuối danh sách.

Đến một giờ sáng, cửa phòng mở ra, Sở Nguyên mang theo khí lạnh giá của gió tuyết trở về nhà.

Gần đây, nhiệt độ trong Thủ đô Tinh của Liên bang giảm mạnh, thời tiết rất lạnh, buổi tối còn có tuyết nhỏ rơi. Trước khi tan làm, anh nhận được thông báo về một cuộc họp đột xuất, mãi nửa tiếng trước mới kết thúc.

Anh đóng cửa, đi đến phòng khách tắm rửa rồi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ bước vào.

Trong bóng tối, Sở Nguyên vẫn có thể nhìn rõ hình dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn.

Anh kéo chăn lên rồi nằm xuống, chẳng mấy chốc, người cuộn tròn kia dựa sát vào anh theo thói quen, cô vô cùng mềm mại và ấm áp.

Tần Nhạc mơ một giấc mơ, trong mơ cô dường như vẫn còn phải đi học. Trước khi ra ngoài, cô ngồi trước bàn ăn, dùng bữa sáng như thường lệ.

Ngồi đối diện bàn ăn là một người mà cô không nhìn rõ mặt, nhưng cô biết đó là ba mình.

Họ yên lặng ngồi đối diện nhau, không nói một lời nào.

Ăn xong bữa sáng, Tần Nhạc bước ra khỏi cửa, nói với người đang đứng bên trong: "Ba, con đi đây."

Sau đó, cô tỉnh dậy.

Cô cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất ấm áp, nhưng khi tỉnh lại, cô chợt nhận ra ba mình đã qua đời nhiều năm rồi.

"Sao em lại tỉnh dậy thế?" Một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên gương mặt cô, giọng nói bên tai khàn khàn vì mệt mỏi.

"Em mơ thấy một giấc mơ."

Sở Nguyên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Mơ thấy ác mộng à?"

"Em mơ thấy ba em." Tần Nhạc đặt tay lên ngực anh, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh.

Sở Nguyên cúi xuống, hôn lên trán cô như thể đang an ủi.

"Sở Nguyên."

"Ừ?"

"Em muốn đến nhà họ Vưu một chuyến."

"Đợi trời sáng anh sẽ đi cùng em. Ngoan nào, ngủ thêm lát nữa đi."

Dưới sự vỗ về của anh, Tần Nhạc lại chìm vào giấc ngủ, lần này không mơ thấy gì nữa.

Khi Tần Nhạc tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng. Sở Nguyên vẫn còn ở đó.

Anh tựa lưng vào đầu giường, tay cầm cuốn sổ cô dùng để viết dàn ý, trang giấy đang mở ghi lại danh sách khách mời mà cô muốn mời.

Ánh mắt Sở Nguyên dừng lại ở cái tên cuối danh sách, Lan Uẩn – tên của mẹ Tần Nhạc.

"Sao anh chưa đến quân đội?" Tần Nhạc lười biếng hỏi.

"Không phải em bảo anh đi đến nhà họ Vưu cùng với em à?"

Tần Nhạc sững người một lúc, mơ hồ nhớ lại lời mình nói lúc nửa đêm, nhưng cũng cảm thấy như thể đó chỉ là một giấc mơ. Hóa ra lúc đó cô thật sự đã tỉnh dậy và nói chuyện với anh.

"Không đi sao?" Sở Nguyên lại hỏi.

"...Đi, nhưng cần phải xin phép trước, đúng không?"

"Có anh đi cùng thì không sao cả."

Tần Nhạc không biết gia đình họ Vưu đã chuyển đến đâu. Trước khi kịp hỏi Kiều Dư Vi, Sở Nguyên đã gửi địa chỉ cho cô.

Cô cầm địa chỉ và tra vé tàu vũ trụ. Có một chuyến lúc tám giờ tối, chỉ mất mười ba tiếng là đến nơi.

Sáng hôm sau, vào lúc chín giờ, con tàu vũ trụ hạ cánh.

Tần Nhạc không định ở lại hành tinh này lâu. Cô đi thẳng đến nhà họ Vưu cùng Sở Nguyên.

Trong mắt các gia tộc tại Thủ đô Tinh của Liên bang, gia đình họ Vưu đã suy tàn, nhưng ở một hành tinh xa xôi như thế này, họ vẫn được coi là một gia đình danh giá. Vì vậy, khi nhìn thấy biệt thự xa hoa của nhà họ Vưu, Tần Nhạc cũng không mấy ngạc nhiên.

Cô đứng bên ngoài cổng, bấm chuông. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa, tự giới thiệu mình là quản gia mới của nhà họ Vưu.

Khi được dẫn vào nhà, Tần Nhạc không thấy cha con nhà họ Vưu đâu, chỉ thấy một cậu bé đang chạy khắp phòng. Mẹ cô, Lan Uẩn vừa đuổi theo vừa gọi với vẻ mặt tràn đầy cưng chiều: "Chạy chậm thôi!"

Cậu bé nhìn thấy hai người lạ trong nhà thì lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn họ.

Cậu bé này có vẻ ngoài rất giống Vưu Chính Phong, Tần Nhạc không tìm thấy nhiều nét giống mẹ mình trên khuôn mặt cậu bé.

Ánh mắt cô nhanh chóng rời khỏi cậu bé. Dù xét theo huyết thống, cậu bé này là em trai cùng mẹ khác cha của cô, nhưng cô không có ý định nhận thêm một người em trai.

Lan Uẩn bước tới, nắm tay cậu bé, dẫn cậu bé đến trước mặt họ. "Nhạc Nhạc đến rồi. Vào đi, còn vị này là..."

Tất nhiên Lan Uẩn biết Sở Nguyên, nhưng vẫn chờ Tần Nhạc giới thiệu.

Khi bộ phim [Lệnh Truy Nã] trở nên nổi tiếng, nơi này cũng xuất hiện làn sóng tham gia quân đội. Mỗi lần đi tụ họp, bà ta đều nghe mọi người bàn tán về những tin đồn liên quan đến Tần Nhạc.

Là mẹ của Tần Nhạc, nhưng bà ta lại phải dựa vào tin tức để biết về con gái mình.

Từ khi biết Tần Nhạc kết hôn với một gia tộc như thế nào, Lan Uẩn không còn vội vàng muốn hàn gắn quan hệ với con gái nữa. Bà ta biết, sớm muộn gì con gái cũng sẽ quay lại tìm bà ta.

Càng là gia tộc hiển hách, họ càng chú trọng thể diện. Nếu muốn đứng vững trong một gia đình như vậy, chỉ dựa vào bản thân là không đủ.

Dù gia đình mẹ đẻ không mạnh, nhưng không thể không có, nếu không sẽ trở thành trò cười. Khi Lan Uẩn kết hôn với Vưu Chính Phong, do không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, bà ta từng chịu không biết bao nhiêu lời gièm pha, chế nhạo.

Huống hồ, quan hệ giữa Tần Nhạc và bà ta đã rạn nứt đến mức không qua lại. Nếu chuyện này lan ra, con gái bà ta chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán, là trò cười của giới đó.

Lan Uẩn tự nhận mình hiểu quy tắc của các gia tộc lớn và cho rằng lần này con gái đến đây là một sự thỏa hiệp.

Tần Nhạc lên tiếng: "Chồng con, Sở Nguyên."

Sở Nguyên hơi gật đầu chào Lan Uẩn, không nói gì thêm.

"Vào đây ngồi đi." Lan Uẩn bế cậu bé trong tay, dẫn cả hai đến ghế sofa trong phòng khách.

Khi họ ngồi xuống, Lan Uẩn ôm cậu bé vào lòng, vừa trêu đùa vừa nói: "Tiểu Hoài, đây là chị gái và anh rể con, mau chào đi."

Cậu bé nghe lời mẹ, quay đầu nhìn họ một cái rồi lớn giọng nói: "Chị ta không phải chị, Điềm Điềm mới là chị!"

Lan Uẩn kiên nhẫn giải thích: "Cô ấy cũng là chị con, là chị Nhạc Nhạc, con gái của mẹ. Trước đây mẹ đã nói với con rồi mà, chị Nhạc Nhạc cũng là người nhà của chúng ta."

"Chị ta không mang họ Vưu, chị ta không phải người nhà chúng ta." Nói xong, cậu bé giấu mặt vào vai Lan Uẩn, trông như đang rất tức giận.

Lan Uẩn thở dài, quay sang Tần Nhạc và Sở Nguyên giải thích: "Tối qua Tiểu Hoài ngủ không ngon nên hơi mệt, tính khí có phần nóng nảy. Để mẹ đưa thằng bé về phòng nghỉ ngơi."

Tần Nhạc không có ý kiến gì. Cô không để tâm đến lời nói của trẻ con, nhưng rõ ràng những lời này không phải tự thằng bé nghĩ ra, chắc hẳn là nghe ai đó nói.

Trong lúc chờ đợi, quản gia mang đồ ăn nhẹ và đồ uống lên, nhưng Tần Nhạc không động đến dù chỉ một ít.

Khoảng 20 phút sau, Lan Uẩn mới dỗ được con trai rồi quay xuống.

"Nhạc Nhạc, lần này con đến đây có chuyện gì không?" Lan Uẩn ngồi đối diện Tần Nhạc, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hỏi.

"Đám cưới của bọn con đã định vào tháng tư năm sau."

"Thật sao? Chúc mừng hai con!" Lan Uẩn lộ vẻ vui mừng, sau đó bắt đầu tự mình sắp xếp: "Mẹ sẽ về trước một tháng để ở bên con. Đúng lúc nhà mình còn một căn ở Thủ đô Tinh, trước đám cưới con nên ở nhà mẹ mới đúng."

Nhìn Lan Uẩn không giấu nổi sự phấn khích, nghe những lời bà ta nói về những tập tục mà cô dâu phải tuân theo, Tần Nhạc không hề có tí cảm xúc nào.

Thậm chí, cô cảm thấy nghẹt thở, chỉ muốn nói xong rồi rời khỏi đây ngay lập tức, không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.

"Đám cưới đã được sắp xếp xong xuôi rồi." Tần Nhạc cắt ngang lời Lan Uẩn.

Lan Uẩn ồ lên một tiếng, có hơi thất vọng, thở dài: "Vậy được, mẹ sẽ về Thủ đô Tinh trước vài ngày để tham dự đám cưới của con."

"Không..." Tần Nhạc mới nói được một từ thì đột nhiên bị Sở Nguyên cắt ngang.

"Vợ à."

Tần Nhạc quay sang nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Sở Nguyên khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng lay: "Anh muốn nói chuyện riêng với mẹ em. Em ra ngoài đi dạo một lát được không?"

Tần Nhạc có hơi ngạc nhiên, anh và mẹ cô thì có chuyện gì để nói?

Thấy cô vẫn ngồi yên, anh dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, ra ngoài chờ anh nhé."

Tần Nhạc hơi chần chừ, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi phòng.

Lan Uẩn cũng bị hành động bất ngờ này của Sở Nguyên làm cho bối rối, trong lòng thầm đoán anh muốn nói gì với mình. Chẳng lẽ là hỏi về chuyện hồi nhỏ của Tần Nhạc?

Tiếng cửa đóng lại, ánh mắt Sở Nguyên từ bóng dáng Tần Nhạc thu về, lạnh nhạt nhìn sang Lan Uẩn.

"Bà Vưu."

Cách gọi này khiến Lan Uẩn khựng lại.

"Cậu muốn nói gì với tôi?" Lan Uẩn cố đè nén cảm giác bất an trong lòng, giữ thái độ bình tĩnh hỏi.

"Trước đám cưới, thiệp mời sẽ được gửi đến tay bà, nhưng tôi không muốn thấy bà xuất hiện trong lễ cưới."

Lan Uẩn như bị xúc phạm, lập tức đứng bật dậy: "Ý cậu là gì? Đám cưới của con gái tôi, cậu lại không cho tôi tham dự?"

Sở Nguyên không tranh cãi với bà ta, chỉ lạnh lùng nói: "Nghề nghiệp của tôi đặc biệt, nên trước khi kết hôn, thông tin của cô ấy, bao gồm cả cha mẹ và gia đình sau này của bà, đều đã được điều tra."

Thực ra, không phải là khi kết hôn, mà là ngay từ ngày họ gặp lại.

Từ trước đến nay, Sở Nguyên không có quá nhiều suy nghĩ về những việc Lan Uẩn đã làm với Tần Nhạc, nhưng giờ đây, bà ta đang ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Sắc mặt Lan Uẩn thay đổi: "Tôi thừa nhận giữa tôi và Nhạc Nhạc có chút hiểu lầm, nhưng quan hệ huyết thống là không thể thay đổi. Tôi vẫn là mẹ của nó."

Sở Nguyên không chút lay động: "Nếu bà coi trọng quan hệ huyết thống đến thế, tôi cho bà hai lựa chọn: từ bỏ chồng con hiện tại để về với chúng tôi, hoặc từ bỏ Tần Nhạc và tiếp tục cuộc sống hiện tại."

"Tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ ai. Tần Nhạc là con gái tôi, vị trí của nó trong lòng tôi ngang bằng với chồng và con trai tôi."

Dĩ nhiên, bà ta không thể từ bỏ chồng con mình, nhưng cũng không muốn mất đi địa vị mà Tần Nhạc có thể mang lại.

Sở Nguyên lặng lẽ nhìn Lan Uẩn, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mối quan hệ giữa Tần Nhạc và mẹ cô lại trở nên tồi tệ đến mức này.

Từ mẹ mình, Tần Nhạc hầu như không nhận được chút tình yêu nào. Điều duy nhất cô cảm nhận được chỉ là sự giả dối.

Trong mắt Lan Uẩn, tất cả những gì thuộc về con gái đều là thứ bà ta có quyền hưởng thụ mà không cần phải áy náy.

"Bà Vưu, một người quá tham lam sẽ chỉ đánh mất tất cả những gì mình đang có. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Bà chỉ có một cơ hội để lựa chọn."

Lan Uẩn như nghẹt thở. Người đàn ông ngồi đối diện, giọng nói bình tĩnh và ung dung, nhưng ánh mắt của anh khi nhìn bà ta lại như thể bà ta chỉ là cát bụi dưới chân, thậm chí không xứng để hít thở chung bầu không khí với anh.

Sự dịu dàng của anh, tất cả đều là giả tạo.

Bỗng nhiên bà ta nhận ra, người đàn ông này không chỉ có địa vị cao quý mà còn là cháu ngoại của một Nguyên soái. Anh từng công khai xử lý một Quan chấp chính của một hành tinh trên Tinh Võng. Anh sinh ra đã đứng ở đỉnh cao của Liên bang, hoàn toàn có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.

"Cậu không thể làm thế. Tôi là mẹ của Tần Nhạc!" Lan Uẩn lại nhấn mạnh một lần nữa, nhưng giọng nói của bà ta chỉ như đang cố gắng che giấu sự sợ hãi.

"Chính vì bà là mẹ cô ấy nên bà mới có cơ hội đứng trước mặt tôi lúc này, thay vì biến mất trong vũ trụ vào ngày bà rời Thủ đô Tinh."

"Cậu không dám làm thế với tôi." Lan Uẩn cố gắng tỏ ra kiên định.

Dường như Sở Nguyên đã mất hết kiên nhẫn. Anh đứng dậy, cúi xuống nhìn bà ta từ trên cao: "Vậy thì hãy bắt đầu cầu nguyện cho chồng bà ngay từ bây giờ."

Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa.

"Đợi đã, chờ chút!" Thấy anh sắp bước ra khỏi cửa, Lan Uẩn gần như hét lên. "Tôi đồng ý!"

Sở Nguyên dừng lại.

"Tôi đồng ý." Bà ta lặp lại, giọng run rẩy. "Tôi sẽ không xuất hiện trong đám cưới của hai người. Sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa."

"Nhớ lời bà nói. Tôi không muốn phải dành thời gian để xử lý cả gia đình bà vào ngày cưới của mình."

Lan Uẩn điên cuồng gật đầu như sợ anh không tin mình: "Cậu yên tâm, tôi biết mình phải làm gì."

Sở Nguyên không nói thêm lời nào, mở cửa bước ra.

Khi cánh cửa đóng lại, Lan Uẩn gần như ngã khuỵu xuống ghế sô pha.

Ngày biết thân phận của Sở Nguyên, bà ta từng mơ tưởng rằng gia đình họ Vưu có thể nhờ vào mối quan hệ này mà quay lại Thủ đô Tinh, thậm chí đạt được vị thế cao hơn.

Nhưng bây giờ, bà tankhông còn dám mơ tưởng gì nữa, hoàn toàn không dám.

Sở Nguyên bước ra ngoài, thấy Tần Nhạc đứng đợi ở cửa.

Anh tiến tới, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

"Em vẫn còn chuyện muốn nói với bà ấy." Tần Nhạc nhìn cánh cửa đã khép.

"Anh đã nói giúp em rồi."

Tần Nhạc mở to mắt, không thể tin: "Anh biết em muốn nói gì sao?"

"Chắc chắn không phải là muốn ôn lại tình mẫu tử."

"Vậy anh đã nói gì với bà ấy?" Tần Nhạc tò mò hỏi. Thật ra, cô đưa Sở Nguyên đến đây không phải để nhờ anh làm gì, mà chỉ muốn anh biết mẹ cô là người như thế nào.

"Anh chỉ nói một chút về gia đình bà ấy."

"Rồi sao nữa?"

"Sau đó, bà ấy nhận ra rằng gia đình mình không thể thiếu bà dù chỉ một giây, nên quyết định sẽ không tham dự đám cưới của chúng ta."

Tần Nhạc nhìn anh đầy nghi ngờ: "Em thấy anh đang lấp li.ếm thì đúng hơn."

"Thật mà." Sở Nguyên mỉm cười. "Giờ muốn đi đâu? Có muốn tranh thủ đi du lịch luôn không?"

Hai người rời khỏi nhà họ Vưu. Khi Vưu Chính Phong nhận được tin và trở về nhà, ông ta chỉ thấy vợ mình với vẻ mặt tái nhợt, trông như vừa bị kinh hãi.

"Em sao vậy? Tần Nhạc đâu? Quản gia nói nó không đi một mình?"

"Vưu Chính Phong." Lan Uẩn nhìn chồng, bỗng nhiên gọi thẳng tên ông ta.

"Có chuyện gì?"

"Về sau đừng nhắc đến Tần Nhạc nữa, coi như em chưa từng có đứa con gái đó."

"Ý em là gì?" Du Chính Phong khó chịu hỏi, giọng nói đầy vẻ cáu kỉnh.

"Nếu chúng ta còn muốn giữ cuộc sống hiện tại, thì đừng bao giờ nhắc đến Tần Nhạc nữa, hiểu chưa?"

"Em bị nó đe dọa à?" Du Chính Phong nhíu mày hỏi.

Lan Uẩn lắc đầu: "Không phải nó."

Nếu không phải nó thì là...

Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Cậu ta... đã nói gì?"

Lan Uẩn khó khăn trả lời: "Cậu ta bảo em đừng làm phiền Tần Nhạc nữa, cũng đừng xuất hiện trong đám cưới của con bé."

Vưu Chính Phong sững sờ, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế sofa như bị rút cạn sức lực.

Ông ta không ngây thơ nghĩ rằng lời nói đó chỉ đơn thuần là khuyên họ không làm phiền Tần Nhạc. Rõ ràng đó là một lời cảnh cáo, rằng họ phải biết thân biết phận.

Ông ta từng nghĩ khi sự nghiệp của mình khởi sắc, gia đình họ có thể quay lại Thủ đô Tinh vào một ngày nào đó.

Nhưng bây giờ, ông ta không dám nghĩ đến điều đó nữa.

Khi rời khỏi nhà họ Vưu, Tần Nhạc suy nghĩ về đề nghị của Sở Nguyên và cuối cùng quyết định đến Biên Tinh.

Ba cô được chôn cất ở Biên Tinh, tiện thể cũng có thể để Sở Nguyên "gặp mặt" cả hai người thân của cô, coi như một buổi ra mắt gia đình theo một cách khác.

Đã nhiều năm kể từ lần cuối cô đến Biên Tinh. Nơi này thay đổi rất nhiều, những con đường quen thuộc nay mọc lên nhiều tòa nhà mới, đông đúc và an toàn hơn.

Điều không tốt duy nhất có lẽ là thời tiết lạnh.

Nơi này lạnh hơn Thủ đô Tinh rất nhiều, khiến Tần Nhạc khó mà thích nghi ngay với cái lạnh khô cắt da cắt thịt.

Nhưng cô không quên mục đích chuyến đi này. Một buổi chiều ấm áp hiếm hoi, cô dẫn Sở Nguyên đến nghĩa trang.

Ba cô chọn cách mai táng đơn giản nhất, được chôn cất ở một nơi có ánh nắng và cây cối.

Trên bia mộ có gắn ảnh điện tử của ông ấy khi còn trẻ, bức ảnh sẽ mỉm cười mỗi khi trời nắng.

Tần Nhạc ít khi đến thăm ông ấy, mỗi lần đến đều chỉ lặng lẽ đứng một lúc rồi rời đi. Nhưng lần này khác, cô vẫn im lặng, còn Sở Nguyên thì dường như có rất nhiều điều muốn nói với ba cô.

Tần Nhạc không hiểu nổi làm sao một người có thể đứng trước một bia mộ mà nói chuyện cả tiếng đồng hồ.

Cô đi một vòng quanh nghĩa trang rồi quay lại, thấy Sở Nguyên đang ngồi cạnh bia mộ ăn hoa quả cùng ảnh của ba cô.

Nếu không phải vì mang đến ít đồ cúng, có khi anh còn ngồi ăn một bữa đàng hoàng cùng ảnh ba cô rồi mới đi.

Tuy Tần Nhạc cảm thấy tình huống này thật khó mà diễn tả nổi, nhưng Sở Nguyên lại nghĩ buổi gặp mặt này cực kỳ thuận lợi, thậm chí còn tự tin cho rằng ba cô rất thích anh.

Khi rời khỏi nghĩa trang, Tần Nhạc không còn cảm thấy buồn nữa. Cuối cùng cô đã có thể bình thản nói lời tạm biệt với ba mình.

Cô đã mất ba, mất cả mẹ, nhưng vẫn còn có người luôn ở bên cạnh cô.

Trên đường về, trời bỗng trở nên âm u. Tần Nhạc kiểm tra dự báo thời tiết, biết rằng sẽ có bão tuyết trong ngày, nên hai người không về nhà ngay mà ghé qua siêu thị mua sắm.

Khi thanh toán xong, cô phát hiện không thấy Sở Nguyên đâu.

Sau khi ghi địa chỉ giao hàng, cô bước ra khỏi siêu thị thì tuyết đã bắt đầu rơi, phủ lên mặt đất một lớp mỏng.

Từ xa, Sở Nguyên cầm một bó hoa tiến lại gần.

Đến khi anh bước lại gần hơn, Tần Nhạc mới nhận ra đó là một bó hoa Vãn Phong, giống hệt bó hoa anh tặng cô trong lễ Vãn Phong trước đây.

Sở Nguyên đưa bó hoa cho cô. Tần Nhạc nhận lấy rồi trêu: "Có cần em phối hợp diễn màn tỏ tình không?"

Sở Nguyên nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: "Tần Nhạc, em đồng ý lấy anh chứ?"

Tần Nhạc ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó mỉm cười: "Tất nhiên, em đồng ý."

Tuyết rơi càng lúc càng dày. Hai bóng người sánh bước bên nhau dần mờ đi, chỉ để lại những dấu chân nhẹ trên con đường trắng xóa.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 105: Ngoại truyện



1. Lần đầu gặp

Cô bé rất lanh lợi, nhưng lúc chạy trốn lại không tập trung, gần đến miệng hẻm rồi mà vẫn ngoái đầu lại nhìn, kết quả là bị trẹo chân.

Sở Nguyên giải quyết xong một tên phiền phức bằng một cú đấm, sau đó mới chú ý đến Tần Nhạc đang ngồi xổm ở miệng hẻm.

Khi tiến lại gần, anh có thể thấy trong mắt Tần Nhạc đầy sự cảnh giác và do dự.

Cho đến khi anh đến trước mặt, Tần Nhạc ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn anh đã cứu em."

"Không có gì, em đi được không?"

Tần Nhạc lắc đầu, hai bím tóc nhỏ của cô đung đưa theo đó.

Sở Nguyên bỗng nghĩ rằng, con chó nhà anh có gu thẩm mỹ rất tốt, cô bé thật đáng yêu.

Cuối cùng, anh cõng Tần Nhạc về nhà, mặc dù lúc đầu cô bé không tình nguyện cho lắm.

Khi anh rời đi, Tần Nhạc lại cảm ơn anh một lần nữa, còn hỏi tên của anh, nhưng anh không trả lời.

Anh nghĩ, họ không cần thiết phải trao đổi tên với nhau.

Ngày hôm sau, anh dậy sớm hơn một tiếng, đứng ở con đường mà Tần Nhạc phải đi qua để đến trường. Cuối cùng, họ đến trường cùng nhau.

Sở Nguyên cảm thấy trong cơ thể mình như có hai hệ thống khác nhau: một hệ thống là bộ não, hoạt động độc lập, còn hệ thống kia là cơ thể, tự mình hành động. Hai bên không can thiệp lẫn nhau.

Những lần gặp gỡ "tình cờ" như vậy kéo dài suốt ba tháng.

Từ chỗ không có gì để nói, họ dần trở nên thân thiết, thậm chí có vô số chuyện để nói. Hầu hết thời gian là Tần Nhạc nói.

Dù nhỏ tuổi, nhưng Tần Nhạc lại có những mục tiêu rất rõ ràng.

Cô nói mình muốn trở thành biên kịch, nếu không được thì làm đạo diễn cũng được, nhưng đạo diễn tốn kém hơn, có lẽ cô cần cân nhắc vài năm nữa.

Cô còn muốn kiếm thật nhiều tiền, mua một chiếc tàu vũ trụ riêng để đi du lịch cả Tinh tế cùng ba mẹ và thuê anh làm phi công. Như vậy có thể tiết kiệm được chi phí thuê vệ sĩ.

"Em đã chọn trường nào để học chưa?" Sở Nguyên hỏi.

"Tất nhiên là trường tốt nhất rồi, Học viện Điện ảnh Thiên Tinh."

Sở Nguyên gật đầu. Anh biết ngôi trường này, một trong những giáo viên của anh là hiệu trưởng danh dự của nó, quả thực rất tốt.

"Còn anh thì sao? Anh định học ở đâu?" Tần Nhạc hỏi.

"Chưa biết, sau này sẽ nói với em."

Lúc chia tay, Tần Nhạc quên mất phải nói lời tạm biệt, chỉ quay lưng lại, hời hợt vẫy tay rồi chạy vào lớp học.

Sở Nguyên cứ nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi khuất dạng, ánh mắt vẫn không hề rời đi.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian trôi nhanh đến thế. Từ khi quen biết Tần Nhạc, mỗi ngày đều ngập tràn sự mong chờ.

Khoảng thời gian này quá đỗi vui vẻ, khiến anh gần như quên mất lý do tại sao mình đến Biên Tinh.

Nhưng giờ đây, kỳ nghỉ đã kết thúc.

Ngày rời khỏi Biên Tinh, Sở Nguyên không đến gặp Tần Nhạc, cũng không để lại bất kỳ lời nhắn nào cho cô.

Bước lên con tàu vũ trụ buôn lậu để đến Ám Tinh, anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc có thể không bao giờ quay trở lại.

Chỉ là, anh có hơi hối hận. Khi cô hỏi tên anh, lẽ ra anh nên nói ra.

2. Gặp lại

Sở Nguyên mơ một giấc mơ, trong đó anh gặp lại vị Nhiếp chính vương của Đế quốc – người mà chính tay anh g**t ch*t cách đây không lâu.

Đó là một buổi dạ hội nhàm chán, Nhiếp chính vương dẫn theo cô con gái L được trang điểm lộng lẫy đến gặp anh, mong muốn gả cô ta cho anh.

Cảnh tượng trong giấc mơ từng thực sự xảy ra, hơn nữa không chỉ một lần.

Mỗi lần như vậy, Sở Nguyên đều khéo léo từ chối với đủ loại lý do.

Khi từ chối, anh thực ra không nghĩ gì nhiều, bởi lời đề nghị đó vốn đã rất nực cười. Trong giấc mơ lần này, anh vẫn từ chối như cũ.

Nhiếp chính vương tỏ ra rất khó chịu, kiên quyết muốn biết lý do anh từ chối.

"Tôi đã có người trong lòng." Anh trong giấc mơ trả lời như vậy.

Nhiếp chính vương tức giận hỏi: "Cô ta là ai?"

Sở Nguyên không trả lời câu hỏi đó, nhưng trong đầu anh bất ngờ hiện lên một cái tên đã lâu không nhắc tới.

Khi tỉnh dậy, mùi hôi thối của dầu đen và bụi bặm trong kho hàng đồng loạt tràn vào mũi anh. Anh đang nằm ở góc kho hàng phủ đầy bụi, xung quanh chất đầy những thùng dầu bám đầy vết đen.

Đây là một con tàu vũ trụ buôn lậu, hành trình từ Ám Tinh đến Liên bang.

Đã rất lâu rồi anh chưa trở về Liên bang. Có lẽ tiềm thức nhận ra mình sắp về nhà, nên trên đường trở về, anh mới nhớ đến người cũ.

Chính anh cũng không hiểu vì sao trong mơ lại bất chợt nghĩ tới cô.

Tần Nhạc.

Anh thầm nhẩm tên cô trong lòng, cái tên giờ đây nghe đã có phần xa lạ. Cô đã thi đỗ vào Học viện Điện ảnh Thiên Tinh chưa? Năm nay chắc cũng tốt nghiệp rồi, cô đã trở thành đạo diễn chưa?

Sở Nguyên để đầu óc mình tự do suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ được xem phim điện ảnh hay bộ phim truyền hình do cô làm ra.

Từ Đế quốc đến Liên bang, rồi từ biên giới Liên bang đến Thủ đô Tinh, khi đặt chân xuống mảnh đất thủ đô, Sở Nguyên mới thực sự cảm thấy mình đã về nhà.

Xuống tàu, anh không đi ngay tới xe đã hẹn trước, mà rẽ vào khu bán vé.

Trên con tàu từ biên giới trở về, vị trí bên cạnh anh là một gia đình ba người đi du lịch đến Thủ đô Tinh. Cậu bé vài tuổi trong gia đình ấy cứ nằng nặc đòi ba mua một chiếc mô hình treo chìa khóa của Tinh Cảng để làm quà suốt hành trình. Cậu ấy nói rằng nếu không có nó, bạn bè sẽ không tin rằng cậu ấy từng đến Thủ đô Tinh.

Sở Nguyên cảm thấy thú vị và quyết định mua một chiếc cho chính mình.

Và rồi, anh nhìn thấy Tần Nhạc đứng trước dãy máy bán hàng tự động đó.

Ký ức năm mười sáu tuổi ập về như một cơn sóng dữ, nhưng người trước mặt chỉ nhìn anh với ánh mắt tò mò và xa lạ.

Cô... đã không còn nhận ra anh nữa.

3. Đám cưới

"Chắc tôi nên đổi đôi giày khác." Kiều Dư Vi nói với vẻ do dự.

Bên cạnh cô ấy là Tần Nhạc, người đang mặc bộ váy cưới lộng lẫy. Hai phù dâu khác đã đến hội trường từ trước, chỉ còn lại cô ấy ở lại cùng Tần Nhạc.

Nghe vậy, Tần Nhạc cúi xuống nhìn đôi giày của Dư Vi, đánh giá: "Đẹp mà, hợp với váy lắm. Sao phải đổi?"

"Gót cao quá, tôi sợ đi lại sẽ ngã mất."

Một lát nữa, Kiều Dư Vi sẽ cùng Tần Nhạc bước vào lễ đường và tự tay giao cô dâu cho Sở Nguyên.

Vị trí này vốn thuộc về cha hoặc mẹ của cô dâu, nhưng giờ đây lại do Kiều Dư Vi đảm nhận.

Dù Kiều Dư Vi đã trải qua rất nhiều tình huống lớn, điều đó không ngăn được sự lo lắng khiến chân cô ấy như cứng lại.

"Dì Lan đâu rồi? Tôi nhớ cậu có gửi thiệp mời cho bà ấy. Bà ấy đến muộn à?"

"Hôm nay bà ấy có việc, không đến dự đám cưới của tôi được." Tần Nhạc nói với giọng nhẹ nhàng, thoải mái.

"Thực ra cậu có thể tự mình bước vào lễ đường mà."

"Cậu đoán xem tại sao tôi không tự đi?" Tần Nhạc liếc nhìn Dư Vi, ánh mắt nửa đùa nửa thật.

Kiều Dư Vi: "?"

"Tôi cũng sợ ngã."

Ai mà không hồi hộp chứ?

Khi cánh cửa lễ đường mở ra, Kiều Dư Vi – người vừa phàn nàn rằng Tần Nhạc không thông báo trước hai tháng – lập tức im lặng và nở một nụ cười rạng rỡ.

Tần Nhạc khoác tay Kiểu Dư Vi, bước từng bước dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tiến về cuối lễ đường.

Khi trao tay Tần Nhạc cho Sở Nguyên, Kiều Dư Vi nghiêm túc nói với anh: "Tôi giao cô ấy cho anh. Anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy."

Sở Nguyên siết chặt tay Tần Nhạc, dùng giọng điệu chân thành không kém đáp lại: "Tôi sẽ làm vậy."

Xuống khỏi sân khấu, Tiết Di thì thầm bên tai Kiều Dư Vi: "Lúc nãy trên sân khấu, trông cậu nghiêm túc đến mức như sẵn sàng dẫn cô dâu chạy trốn nếu chú rể khiến cậu không vừa lòng vậy."

"Tớ đâu có, đó chỉ là thủ tục bình thường thôi mà." Kiều Dư Vi không thừa nhận: "Không tin thì cậu hỏi Phương Lệnh Tuyết đi."

Phương Lệnh Tuyết mỉm cười: "Đúng vậy, đó là thủ tục bình thường."

Dù không phải là cha mẹ, vẫn luôn có những người yêu thương Tần Nhạc đứng đây, yêu cầu chú rể một lời hứa và hy vọng cô sẽ mãi mãi hạnh phúc.
 
Back
Top Bottom