Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa

Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 90



Nhờ những câu chuyện được kể rất hay của Sở Nguyên, tiến độ viết kịch bản của Tần Nhạc tiến triển thuận lợi.

Nhưng phải mất hơn hai tháng, cô mới gửi kịch bản đến quân đội để duyệt.

Quá trình duyệt sơ bộ và lần hai diễn ra suôn sẻ, đến vòng cuối cùng, Tần Nhạc nhận được thông báo rằng Trung tướng Điền muốn trao đổi với cô về kịch bản.

Cô tưởng rằng có vấn đề gì đó trong nội dung kịch bản nên vội đồng ý gặp mặt.

Khi đến quân đội và nói chuyện với Trung tướng Điền, cô mới nhận ra rằng không phải ông ấy có ý kiến về kịch bản, mà có thể ông ấy đã nhận ra nhân vật nam chính lấy cảm hứng từ Sở Nguyên.

"Tiểu Tần, trong kịch bản này có một số chi tiết rất chân thực, nhân vật nam nữ chính, có phải được tham khảo từ nguyên mẫu không?"

"Vâng, một số là dựa trên trải nghiệm của cháu và Sở Nguyên, nhưng nhiều tình tiết không thể viết được nên cháu đã chỉnh sửa lại."

Trước câu hỏi của Trung tướng Điền, Tần Nhạc cũng không giấu giếm.

Trước khi đến đây, Sở Nguyên đã nói với cô rằng không cần quá dè dặt khi nói chuyện với Trung tướng Điền, vì ông ấy là người của ông ngoại.

Sở Nguyên chưa bao giờ ép buộc Tần Nhạc làm điều gì, nhưng anh luôn nói rõ cho cô biể những người anh tiếp xúc và mối quan hệ lợi ích liên quan.

Tần Nhạc không khỏi nghĩ rằng lý do cô nhanh chóng hòa nhập vào vai trò trong hôn nhân, thậm chí không hề có tí phản kháng nào, có lẽ vì cô cảm nhận được sự nghiêm túc của Sở Nguyên đối với cuộc hôn nhân này.

Tiếng cười của Trung tướng Điền kéo Tần Nhạc ra khỏi suy nghĩ: "Tôi đã nói mà, nhân vật nam chính càng nhìn càng thấy quen, thằng nhóc Sở Nguyên này rất giống Nguyên Soái hồi trẻ, chưa bao giờ thích tuân thủ quy tắc. Cốt truyện của cháu viết rất hay, gay cấn, kí.ch th.ích, nhưng hơi bảo thủ."

Tần Nhạc kinh ngạc, cô còn tưởng mình đã viết rất phóng đại rồi, không ngờ lại bảo thủ trong mắt ông ấy.

"Nhưng mức độ này nắm bắt rất chuẩn." Trung tướng Điền mỉm cười với Tần Nhạc: "Người dân có giới hạn tiếp nhận, cũng không thể quá chân thực, như thế là vừa rồi."

"Nếu ông thấy phù hợp là tốt rồi, nếu có gì không đúng, cháu sẽ sửa lại."

Điền Trung Tướng khoát tay: "Về kịch bản thì cháu là chuyên gia, chi tiết viết rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ là..."

Tần Nhạc thấy ông ấy ngập ngừng, có hơi thắc mắc nhìn qua.

"Chỉ là phần tình cảm trong kịch bản, mối tình đầu lâu ngày gặp lại... cháu và Sở Nguyên quen nhau từ thời thiếu niên à?"

Sự tò mò trong ánh mắt Trung tướng Điền gần như tràn ra.

Bỗng dưng Tần Nhạc cảm thấy việc tiết lộ rằng cô và Sở Nguyên là nguyên mẫu của nhân vật chính trong kịch bản với Trung tướng Điền không phải là ý hay.

Như thể bị người lớn bắt gặp đang yêu sớm, thật sự rất ngượng ngùng.

Tần Nhạc đành cứng đầu gật đầu: "Vâng."

Trung tướng Điền hoàn toàn không nhận ra sự ngượng ngùng của cô: "Tôi đã nói mà, đoạn tình cảm gặp lại nhau được viết rất chân thật, rất xuất sắc."

Tần Nhạc được khen đến mức nổi cả da đầu.

"Còn phần cứu người trong lúc làm nhiệm vụ, có phải là lần cháu gặp nguy hiểm ở Ám Tinh không?"

Tần Nhạc chỉ có thể gật đầu, cô không cần phải nói gì cả, trước mặt vị lãnh đạo lớn của quân đội này, có lẽ cô đã được bóc tách hoàn toàn rồi.

"Đoạn này rất thú vị, đừng chê thùng rác không sạch sẽ, dùng để trốn nguy hiểm trong lúc tạm thời lại cực kỳ hữu dụng. Trước đây còn có người đặc biệt viết một bài luận văn liên quan về nó."

"Sở Nguyên từng nói với cháu về bài luận văn này rồi." Giọng Tần Nhạc có phần mơ hồ.

Lúc trước, Sở Nguyên từng nhắc qua bài luận văn này, cô cứ tưởng anh bịa ra, ai ngờ lại thật sự tồn tại. Có phải người đàn ông này quá kỳ lạ rồi hay không!

Tóm lại, quá trình xét duyệt kịch bản diễn ra rất thuận lợi, nhưng đối với Tần Nhạc thì lại không dễ dàng đến vậy, cô cảm thấy thật mệt mỏi.

Kịch bản đã được duyệt, các vấn đề hợp tác khác có thể để cho Kiều Dư Vi bàn bạc. Tần Nhạc không dự định khởi quay ngay mà quân đội cũng không quá gấp. Sau khi hai bên thương lượng, thời gian bấm máy được ấn định vào đầu tháng sáu.

Trong mấy tháng nghỉ này, Tần Nhạc hoàn toàn tự do, không lo lắng gì, thậm chí còn thường xuyên không liên lạc được. Trước thềm lễ trao giải Tinh Hải, cô lại mất tích một lần nữa. Kiều Dư Vi đành chuẩn bị tinh thần để gọi cho Sở Nguyên. May mắn thay, khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nhạc.

Kiều Dư Vi: "Cậu đang ở đâu thế? Sao không trả lời tin nhắn?"

Tần Nhạc lau mồ hôi trên trán: "Tôi đang ở sân huấn luyện của quân đội, Sở Nguyên đang dạy tôi lái chiến hạm. Ở đây bị chặn tín hiệu, chỉ có Tinh Não của anh ấy mới nhận được tin nhắn. Có việc gì à?"

Trong lúc nhất thời, Kiều Dư Vi không biết phải hỏi gì.

Cô ấy chọn điều tò mò nhất để hỏi: "Cậu học lái chiến hạm làm gì?"

"Dù sao gần đây cũng không có việc gì, Sở Nguyên bảo tôi thi lấy bằng lái chiến hạm, anh ấy lại còn dạy miễn phí, tôi thấy cũng hay nên học thử."

"... Giỏi ghê." Đây là lần đầu tiên Kiều Dư Vi cảm thấy bản thân đúng là chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn.

Từ sau khi Tần Nhạc kết hôn với Sở Nguyên, sở thích của cô ngày càng khó hiểu. Có khi một ngày nào đó cô học cách điều khiển cơ giáp cũng là chuyện bình thường.

"Cậu còn học trong bao lâu nữa?"

"Khoảng hai ba tháng. Ít nhất phải học xong cách lái năm loại chiến hạm trung cấp. Sau đó còn một kỳ kiểm tra lái kéo dài nửa tháng. Nếu vượt qua, tôi sẽ lấy được bằng lái sơ cấp do quân đội cấp, sau này có thể đưa cậu du hành vũ trụ."

"Thôi, cảm ơn." Kiều Dư Vi từ chối ngay lập tức, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: "Giải thưởng Tinh Hải sắp bắt đầu, cậu quên rồi à?"

Ánh mắt Tần Nhạc hơi mơ màng, đúng là cô quên sạch.

"Lễ trao giải tổ chức tại Thành phố Điện ảnh, cậu có đi không?"

"Nếu tôi không đi thì họ không trao giải nữa à?" Tần Nhạc hỏi. Nếu bây giờ rời khỏi Thủ đô Tinh, cô không chỉ phải nộp đơn xin phép mà còn tạm thời ngừng khóa học.

"Không phải vậy. Nếu công ty Lĩnh Vực vẫn thuộc về nhà họ Tạ, mà bên họ cũng là nhà đầu tư đứng sau giải thưởng Tinh Hải thì có lẽ sẽ làm vài động tác nhỏ. Nhưng bây giờ không cần lo nữa. Chỉ là một số người có thể cho rằng cậu không tôn trọng họ, nhưng cũng không sao, cậu đâu cần bọn họ nâng đỡ."

Tần Nhạc gật đầu: "Vậy cậu đi thay tôi nhé, giờ tôi cũng không tiện ra ngoài."

"Được thôi." Kiều Dư Vi đồng ý rất sảng khoái. Năm nay, chắc chắn [Cầu Tiên] sẽ càn quét mọi giải thưởng lớn, và cô ấy luôn thích những việc giúp bản thân cô ấy nổi bật như thế này.

Tần Nhạc chỉ biết phim của mình đoạt giải gì qua tin tức trên Tinh Võng. Khi lễ trao giải Tinh Hải còn chưa kết thúc, trên Tinh Võng đã bắt đầu rộ lên những tin tức nóng hổi.

Không nằm ngoài dự đoán, năm nay là sân khấu của [Cầu Tiên]. Không có bất kỳ bộ phim nào có thể cạnh tranh được với nó.

Mười đề cử, đoạt bảy giải thưởng, trong đó bao gồm cả giải Phim xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất đều thuộc về Tần Nhạc. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một đạo diễn giành được cả hai giải thưởng quan trọng nhất tại lễ trao giải Tinh Hải cùng một lúc.

Nhờ vào vai Tề Hoan Yến, Phương Lệnh Tuyết đã thành công giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Điều này cũng đập tan những lời đồn bên ngoài rằng phim của Tần Nhạc thì nổi nhưng diễn viên thì không.

Vì lý do liên quan đến cốt truyện, Tương Cố không thể đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Tuy nhiên, có lẽ anh ấy đã lường trước được kết quả này.

Với anh ấy, có lẽ việc lấy lại hào quang trong sự nghiệp còn quan trọng hơn cả giải thưởng.

Còn đoàn phim [Khu Vui Chơi Hoang Dã] vốn mang đầy hy vọng đến tham gia lễ trao giải lại ra về trắng tay.

Không còn cách nào khác, tất cả các đề cử của họ đều đụng phải [Cầu Tiên].

Tại buổi tiệc sau lễ trao giải, Vưu Chính Phong – người có công ty đang trên bờ vực phá sản và thanh lý tài sản vì đứt đoạn nguồn vốn – mang vẻ mặt mệt mỏi đi qua các bàn tiệc.

Những người có mặt ở đây đều là bậc thầy trong xã hội, họ đã nghe tin công ty giải trí Thiên Chính gặp vấn đề từ lâu. Lần này, khi [Khu Vui Chơi Hoang Dã] không nhận được bất kỳ giải thưởng nào tại Tinh Hải, những người bạn cũ của ông ta đều tránh xa, sợ ông ta đến nhờ giúp đỡ.

Ông ta từng vinh quang cả nửa đời người, giờ đây cuối cùng cũng hiểu được thế nào là "thế thái nhân tình".

Người duy nhất không né tránh ông ta là Kiều Dư Vi, cô ấy đang cầm ly rượu và bước đến.

Kiều Dư Vi diện một chiếc váy dạ hội màu vàng kim, đi trên đôi giày cao gót sắc nhọn như vũ khí, khí chất ngút trời. Cô ấy dùng ánh mắt đầy khó chịu khiến Vưu Chính Phong cảm thấy không thoải mái.

"Cô Kiều." Vưu Chính Phong nhận ra cô ấy, làm sao ông ta không biết mối quan hệ giữa cô ấy và Tần Nhạc được chứ?

Cả Liên bang đều biết rằng ngày xưa, Tần Nhạc có tiền quay phim là nhờ Kiều Dư Vi đầu tư. Sau khi Tần Nhạc nổi tiếng, thậm chí cô còn để Kiều Dư Vi góp cổ phần vào công ty của mình.

Chỉ với một bộ phim [Cầu Tiên], Kiều Dư Vi lập tức trở thành người sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, một trong những nhà đầu tư thông minh nhất Tinh tế.

Bây giờ, ngay cả gia đình cô ấy cũng không dám can thiệp vào quyết định của cô ấy.

Khối tài sản hiện tại của cô ấy chỉ là phần nổi của tảng băng. Chỉ cần Tần Nhạc tiếp tục làm phim, Kiều Dư Vi sẽ mãi đứng trên đỉnh cao.

Những vinh quang đó lẽ ra phải thuộc về ông ta, thuộc về cả nhà họ Vưu.

"Gần đây chắc chú Vưu bận rộn với việc phá sản và thanh lý tài sản lắm nhỉ? Không ngờ chú vẫn có thời gian đến dự lễ trao giải. Là vì còn ôm hy vọng lật ngược tình thế à?"

Kiều Dư Vi mở miệng là lời châm chọc không chút nể nang tuôn ra, hoàn toàn không để lại tí thể diện nào cho Vưu Chính Phong.

Những người xung quanh không muốn đắc tội với Kiều Dư Vi, chỉ đứng từ xa nhìn trộm về phía họ mà không dám lại gần.

Vưu Chính Phong không giữ được sắc mặt bình tĩnh, cảm giác như mọi người xung quanh đều đang chế nhạo ông ta.

Ông ta hạ giọng nói: "Dù gì tôi cũng quen biết với cha cô, tính ra cũng là bề trên của cô........"

Kiều Dư Vi bật cười khinh bỉ: "Chú Vưu, tốt nhất đừng lên mặt với tôi. Để tôi nói thẳng ra nhé, tôi hy vọng chú và gia đình có thể rời khỏi Thủ đô Tinh, tốt nhất là đừng bao giờ quay lại, đừng cản trở Tần Nhạc nữa."

Mặt Vưu Chính Phong lập tức đỏ bừng: "Đây là chuyện riêng giữa tôi và Tần Nhạc, cô không có quyền can thiệp."

Kiều Dư Vi chẳng thèm để ý đến lời ông ta, chỉ tiếp tục nói: "Cô ấy lười quan tâm đến các người, nhưng tôi thì không. Tôi có rất nhiều thời gian để chơi với chú. Phá sản và thanh lý tài sản cũng chỉ là món quà gặp mặt mà thôi. Tôi tò mò không biết nhà họ Vưu còn chịu nổi thêm bao nhiêu món quà lớn nữa?"

Thấy Vưu Chính Phong tức giận đến mức thở hổn hển mà không thốt nên lời, Kiều Dư Vi bật cười khinh khỉnh: "Chú Vưu, có phải chú đang cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực không? Hãy nhớ kỹ cảm giác này, cả đời cũng đừng quên. Năm đó, khi chú ép Tần Nhạc rời khỏi Thủ đô Tinh, lẽ ra chú nên nghĩ đến ngày hôm nay."

Dĩ nhiên Vưu Chính Phong chưa bao giờ ngờ tới ngày hôm nay. Đến cả những tác giả viết tiểu thuyết phi logic nhất cũng không nghĩ ra nổi con đường thành công của Tần Nhạc, vậy mà nó đã xảy ra.

Vưu Chính Phong lảo đảo rời khỏi sảnh tiệc. Xung quanh Kiều Dư Vi lại nhanh chóng đông nghịt người vây quanh.

Tần Nhạc không đến cũng chẳng sao, chỉ cần Kiều Dư Vi có mặt là đủ. Cô ấy hoàn toàn có thể đại diện cho Tần Nhạc.

Trong giới này, không biết có bao nhiêu người ghen tị với vận may của Kiều Dư Vi. Nhiều người thề rằng sớm muộn gì cô ấy và Tần Nhạc cũng sẽ cắt đứt vì lợi ích. Nhưng những người đó mãi mãi không thể hiểu được điều mà hai người họ thực sự quan tâm.

Mãi đến một tháng sau lễ trao giải Tinh Hải, Tần Nhạc mới biết tin tức nhà họ Vưu dẫn cả gia đình rời khỏi Thủ đô Tinh. Sau khi công ty giải trí Thiên Chính phá sản, Vưu Chính Phong đã bán rẻ bản quyền hậu truyện của [Khu Vui Chơi Hoang Dã].

Điều ông ta muốn bán hơn cả là cổ phần của công viên giải trí Hoang Dã, nhưng đáng tiếc là không ai muốn mua.

Du khách không còn mặn mà, doanh thu từ vé không đủ bù đắp chi phí duy trì hành tinh, các doanh nghiệp cũng không muốn đầu tư. Ai cũng nhìn ra rằng, sớm muộn gì hành tinh du lịch được đầu tư khổng lồ này cũng sẽ suy tàn, hoang phế, giống như tham vọng của Vưu Chính Phong và nhà họ Tạ.

Điều khiến Tần Nhạc thấy kỳ lạ là bà Lan Uẩn không tìm cô để làm một màn chia tay đầy xúc động trước khi rời đi. Điều này không hợp với tính cách thường thấy của bà ta.

Kiều Dư Vi còn chế nhạo rằng Tần Nhạc đã bị Lan Uẩn gây ám ảnh tâm lý. Tần Nhạc nghĩ lại, có lẽ đúng là như vậy.

Rời đi cũng tốt, giữa mẹ con họ vốn chẳng còn gì để nói.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 91



Thoáng chốc đã đến tháng năm. Trong kỳ nghỉ này, cuộc sống hằng ngày của Tần Nhạc có thể coi là khá phong phú và đa dạng.

Không biết ai đã lan truyền tin tức Sở Nguyên dạy cô lái chiến hạm, chỉ mới học chưa đến một tháng, quân đội đột nhiên cử bảy người đến, nói rằng dạy một người cũng là dạy, dạy cả nhóm cũng vậy, tiện thể để Sở Nguyên dẫn dắt thêm vài học viên.

Đó là lần đầu tiên Tần Nhạc cảm nhận được nỗi sợ hãi khi bị bao quanh bởi một nhóm "học thần".

Sau kỳ kiểm tra, vất vả lắm cô mới nhận được bằng lái chiến hạm sơ cấp. Còn những người cùng khóa với cô, ai cũng nhận được bằng lái chuyên dụng. Thậm chí, có lẽ là nhờ năng lực giảng dạy xuất sắc, giáo viên của họ đã được thăng cấp quân hàm.

Tần Nhạc tự nhận rằng ít nhất cô đã đóng vai trò mang tính cột mốc trên con đường thăng chức của Sở Nguyên. Dù sao, cô cũng là người đầu tiên nhận được bằng lái sơ cấp dưới sự hướng dẫn của anh.

Nửa năm trôi qua, những người cùng khóa với cô đã lên đường khám phá các vì sao, còn cô vẫn phải ngoan ngoãn quay lại quay phim.

Tần Nhạc ngồi trong văn phòng của Kiều Dư Vi, lướt qua cơ sở dữ liệu của công ty để xem tư liệu về các diễn viên. Xem một lúc, cô thở dài: "Đột nhiên muốn nghỉ hưu quá."

Kiều Dư Vi rót cho cô một ly nước ép: "Ảo giác thôi, do cậu nghỉ lâu quá nên thấy chán đấy."

"Haizz, chọn diễn viên khó quá. Không thì cậu chọn giúp tôi đi. Cảm giác tự chọn người đóng vai mình thật kỳ quặc."

Kiều Dư Vi ghé lại xem, rồi hỏi: "Sao chỉ chọn diễn viên nữ, còn cậu chọn xong nam chính rồi à?"

Tần Nhạc hờ hững đáp: "Nam chính thì cứ để Tương Cố đóng. Đời tư sạch sẽ, không có scandal. Diễn xuất ổn, lại đẹp trai, nghiêm túc, nhìn vào là thấy người tốt."

Kiều Dư Vi vô thức thốt lên một câu hỏi: "Chồng cậu có như vậy không?"

Tần Nhạc ngẩn ra, rồi nói: ".....Không. Trừ đẹp trai ra, anh ấy chẳng có phẩm chất nào giống cả. Chính vì vậy tôi mới chọn Tương Cố, ít nhất còn tô điểm hình tượng của anh ấy, giữ thể diện cho quân đội."

Kiều Dư Vi bị thuyết phục ngay.

Hai người ngồi trong văn phòng suốt hai tiếng để chọn diễn viên nữ. Tần Nhạc cảm thấy Kiều Dư Vi còn khắt khe hơn cả một đạo diễn như cô. Từ đời tư, tính cách, đến ngoại hình, chọn tới chọn lui mới được hai người. Nhưng sau khi nhìn ảnh và so với Tần Nhạc, Kiều Dư Vi lại bảo họ chẳng giống cô tí nào rồi gạt đi cả hai.

Tần Nhạc không nói nên lời, cảm giác muốn nghỉ hưu lại trỗi dậy.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Trưởng phòng PR bước vào.

"Có chuyện gì thế?" Kiều Dư Vi ngẩng đầu hỏi.

"Trên Tinh Võng vừa xuất hiện một video quay lại cảnh Lưu Hàn – một ngôi sao đang nổi đưa người về nhà cách đây nửa tháng. Trong video, hai người có hành động khá thân mật." Trưởng phòng liếc nhìn Tần Nhạc, tiếp tục: "Mặc dù chỉ quay được bóng lưng của cô gái, nhưng trang phục của cô ta giống hệt bộ đồ đạo diễn Tần từng mặc trong một lần bị chụp lại, dáng người cũng rất giống."

Hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Tần Nhạc.

Kiều Dư Vi hiểu ra vấn đề ngay lập tức: "Ý anh là có người nghĩ đó là Tần Nhạc à?"

"Đúng vậy. Hiện tại Lưu Hàn đang rất nổi, có nhiều fans trẻ và dễ bị kích động. Bây giờ, những chủ đề liên quan đến đạo diễn Tần đang rất hot và sớm muộn gì cũng sẽ lên hot search."

Kiều Dư Vi trầm mặt, mở Tinh Não ra xem, quả nhiên thấy các từ khóa liên quan nằm trên bảng tin mới nhất:

#Lưu_Hàn_Tần_Nhạc_Hẹn_Hò#, #Lưu_Hàn_Sụp_Đổ_Hình_Tượng_Độc_Thân#, #Tần_Nhạc_Hẹn_Hò#

Dưới các chủ đề này, fans của Lưu Hàn đã tràn vào bình luận, đăng đầy ảnh Tần Nhạc mặc bộ đồ giống trong video, quả quyết rằng người trong video chính là cô.

Còn có người dựng lên thuyết âm mưu, cho rằng "anh nhà" của họ bị ép buộc, bằng chứng là mấy ngày trước cậu ta còn tuyên bố mình đang độc thân. Nếu không phải bị ép, với nhân phẩm của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ thừa nhận.

Logic của một số fans cuồng thần tượng luôn không giống người thường. Kiều Dư Vi chỉ cần đọc qua vài bình luận đã cảm thấy IQ của mình bị kéo tụt.

Cô ấy nói với trưởng phòng PR: "Trước tiên hãy đè tất cả các chủ đề liên quan đến Tần Nhạc xuống."

"Vậy còn phía Lưu Hàn? Ban nãy không liên lạc được, có cần tiếp tục không?"

Kiều Dư Vi cười lạnh: "Nếu họ muốn liên lạc thì giờ đã liên hệ rồi. Fans của cậu ta có thái độ rất đồng nhất, rõ ràng là muốn đổ hết đống rác này lên người Tần Nhạc."

Trưởng phòng PR gật đầu đồng ý: "Chắc chắn phía studio của Lưu Hàn đã có sự chỉ đạo từ phía sau. Có vẻ họ đang định nhân cơ hội này bám vào độ hot của đạo diễn Tần để nâng cao giá trị của mình."

Video đã gần như "đóng đinh" Lưu Hàn, chắc chắn cậu ta sẽ bị phản ứng dữ dội từ fans.

Cậu ta có thể chọn một trong hai cách:

1. Dũng cảm xin lỗi – cái giá là mất một lượng fans lớn, hình tượng sụp đổ. Ai bảo cậu ta đã xây dựng hình tượng độc thân quá lâu làm gì?

2. Xử lý lạnh, giả vờ không có gì, chờ một số fans tự lừa mình rằng hai người đi hẹn hò chưa chắc đã là người yêu.

Nhưng giờ đây, họ có một con đường thứ ba: trước hết, khiến mọi người tin rằng người trong video là Tần Nhạc, nhân cơ hội này nâng cao danh tiếng. Khi fans truy hỏi thì họ sẽ phủ nhận.

Sau vài ngày, khi nhiệt độ dư luận giảm xuống, Lưu Hàn lại ra mặt xin lỗi, đổ lỗi cho quản lý của mình và phủi sạch trách nhiệm.

Những người thường xuyên chơi chiêu trò dư luận dễ dàng đoán được ý đồ của phía Lưu Hàn.

Tần Nhạc hỏi: "Họ không sợ tôi làm rõ ngay bây giờ à?"

Kiều Dư Vi chỉ vào bức ảnh Tần Nhạc trên bảng tin: "Fans của cậu ta tự cho rằng họ đã nắm bằng chứng trong tay. Dù cậu có làm rõ thì vẫn sẽ có người tin rằng cậu nói dối. Cho dù chuyện này qua đi, thì tin đồn mơ hồ này vẫn sẽ bám vào cậu."

Tần Nhạc suy nghĩ rồi nói: "Vậy thì làm rõ một cách triệt để đi, không để họ có tí không gian nào để tưởng tượng nữa."

"Ồ? Cậu định làm thế nào?" Kiều Dư Vi tò mò quay đầu lại.

"Nửa tháng trước tôi còn đang thi lấy bằng mà. Các kỳ thi của quân đội đều được tổ chức trong môi trường khép kín, không có khả năng gian lận."

Cuối cùng sắc mặt Kiều Dư Vi cũng dịu lại, quay sang nói với trưởng phòng PR: "Chuyện làm rõ để chúng tôi lo, anh chỉ cần tiếp tục giám sát dư luận."

"Rõ."

Khi Tần Nhạc lên kế hoạch làm rõ, phía Lưu Hàn và quản lý của cậu ta cũng đang bàn bạc về vấn đề này.

Lưu Hàn còn trẻ, năm nay mới 24 tuổi, có vẻ như trời sinh đã gặp may, vừa ra mắt đã nổi tiếng. Ba năm sau, cậu ta trở thành một trong những lưu lượng hot nhất hiện nay.

Nhưng nếu một lưu lượng bị lộ chuyện hẹn hò, hơn nữa còn từng lừa dối fans rằng mình độc thân nhiềh lần, chắc chắn sẽ mất đi lượng lớn người hâm mộ. Các hợp đồng quảng cáo trên người cậu ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Chuyện chưa ai đến tìm Lưu Hàn để bán đoạn video này chứng tỏ thông tin này có thể là do đối thủ của cậu ta tung ra.

Cách tốt nhất ban đầu là nhận lỗi, xin lỗi và sau một thời gian thì thông báo chia tay, xây dựng lại hình tượng.

Nhưng bỗng dưng lại có một sự trùng hợp khiến quản lý của cậu ta nảy ra ý định khác.

"Bây giờ độ hot của các chủ đề liên quan đến Tần Nhạc đã bị dập xuống. Có lẽ phía họ đã nhận ra rồi hay là thôi đi?" Lưu Hàn nhìn số liệu từ studio gửi đến, do dự nói với quản lý.

Cậu ta không đóng phim, cũng không hiểu nhiều về Tần Nhạc nhưng trên Tinh Võng luôn truyền tai nhau rằng Tần Nhạc là người rất kỳ lạ. Bất cứ ai đối đầu với cô, chưa thấy ai có kết cục tốt.

"Cậu còn muốn giành được hợp đồng đại diện của thương hiệu NO không? Cậu có thật sự nghĩ rằng sau lần này mọi thứ vẫn sẽ như cũ à? Đừng ngây thơ nữa. Cậu đã 24 tuổi rồi, nếu thất bại vào lần này, cậu sẽ không còn cơ hội nào để trở thành top lưu lượng nữa đâu."

Những lời nói không hề khoan nhượng của quản lý như tát thẳng vào mặt Lưu Hàn.

NO là thương hiệu cao cấp hàng đầu Liên bang. Họ chỉ chọn những ngôi sao đỉnh cao để làm đại diện và ai đại diện cho NO cũng đồng nghĩa với việc đạt được danh hiệu top lưu lượng. Vốn dĩ Lưu Hàn đã là một trong những ứng cử viên tiềm năng, nhưng vẫn còn hai người khác đang cạnh tranh.

Nếu không có vụ việc lần này, cơ hội của Lưu Hàn rất lớn. Nhưng bây giờ, nếu có thể lợi dụng độ hot của Tần Nhạc, không những giảm thiểu được ảnh hưởng tiêu cực của scandal mà còn thu hút thêm sự chú ý.

"Nhưng nếu cô ấy đưa ra bằng chứng xác thực để làm rõ..." Lưu Hàn vẫn còn lo lắng.

"Cậu không có lựa chọn nào khác. Đánh cược một lần vẫn còn nửa cơ hội thành công. Dù cô ta có làm rõ, tình huống tệ nhất cũng chỉ quay lại như ban đầu. Huống hồ, đây chỉ là một tin đồn. Chúng ta chưa làm gì cả, tất cả chỉ là suy đoán của fans và cư dân mạng. Dù căng thẳng cũng là do cô ta phản ứng thái quá."

"Nhưng nếu đắc tội Tần Nhạc, có phải không tốt lắm không?"

Người quản lý lườm Lưu Hàn: "Cậu cũng biết cô ta là Tần Nhạc rồi đấy. Với trình độ của cậu, cả đời này cũng chẳng có cơ hội tham gia phim của cô ta đâu. Đắc tội rồi thì đã sao, không liên quan đến cậu."

Thấy Lưu Hàn vẫn còn lưỡng lự, quản lý không kiên nhẫn nói tiếp: "Tôi biết cậu lo gì. Giờ Tần Nhạc nổi tiếng, nhưng nền tảng trong giới giải trí của cô ta quá mỏng manh. Cách làm việc lại độc lập, có không ít người trong giới khó chịu với cô ta. Cậu không cần phải lo bị cấm sóng. Cô ta không có khả năng đó."

Lưu Hàn bị thuyết phục. Cậu ta nghĩ dù sao Tần Nhạc cũng là đạo diễn, không phải diễn viên. Ngay cả khi có tin đồn với cậu ta thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cô. Hơn nữa, nếu có tin đồn còn giúp cô tăng thêm lưu lượng.

Mọi việc cứ thế được quyết định. Dưới sự thúc đẩy của quản lý Lưu Hàn, các chủ đề đã bị dập xuống trước đó nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng thịnh hàng của Tinh Võng.

Lần xuất hiện trở lại sau nửa năm của Tần Nhạc, mở đầu bằng tin đồn tình cảm với một ngôi sao lưu lượng hot nhất hiện nay, khiến cả Tinh Võng bàn tán xôn xao.

Fans của Lưu Hàn chia làm hai phe: một bên mắng Tần Nhạc điên cuồng, một bên đã nhảy sang nhận cô là "chị dâu".

Còn trong nhóm fans của Tần Nhạc có rất nhiều người kéo đến tài khoản chính thức của công ty Hồng Hoang để yêu cầu đưa ra thông báo. Một số khác bị fans của Lưu Hàn chọc giận nên bắt đầu tranh cãi nảy lửa.

Tình hình trở nên hỗn loạn.

Nhưng kể từ khi Tần Nhạc bị kéo vào, số lượng người theo dõi tài khoản của Lưu Hàn tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Khi dư luận sôi sục, tài khoản chính thức của Hồng Hoang cuối cùng cũng lên tiếng:

Hồng Hoang V: [Đính kèm ảnh. Đạo diễn Tần Nhạc vừa hoàn thành kỳ thi lấy bằng cách đây một tuần, hiện đang chuẩn bị cho bộ phim mới. Nếu quan tâm đến chứng nhận này, bạn có thể tự tra cứu thông tin.

Tinh Võng không phải nơi ngoài vòng pháp luật. Việc bôi nhọ danh dự và tung tin sai sự thật là hành vi vi phạm pháp luật. Hãy nhanh chóng xóa các thông tin sai lệch để giải quyết vấn đề trong hòa bình.]

Ngay khi thông báo của Hồng Hoang được đăng tải, cư dân mạng đổ xô đến xem.

[Tôi dám cá thông báo này chắc chắn là do Kiều Dư Vi viết.]

[Cười xỉu. Như thể Kiều Dư Vi đang nói: Nếu mấy người không xóa bài tung tin đồn, đội ngũ luật sư của tôi sẽ bắt đầu kiện đấy.]

[Tần Nhạc có ý gì vậy? Một cái bằng lái có thể chứng minh được gì?]

[Hết muốn làm fan rồi. Không ngờ Tần Nhạc lại là loại người như thế, dám làm nhưng không dám nhận, còn tìm cái cớ qua loa như bằng lái để lừa fan?]

[Có khả năng là do Tần Nhạc thật sự không hẹn hò với Lưu Hàn, nhưng mấy người cứ nhất quyết nói họ đang hẹn hò thì mới là vấn đề đấy?]

[Bằng chứng rành rành ra đó rồi, bị quay lại mà còn không thừa nhận?]

[Cảm thấy không đáng thay Lưu Hàn.]

[Chẳng phải chỉ là yêu đương thôi sao, có gì mà không thừa nhận? Lưu Hàn còn chẳng phủ nhận.]

[Nhìn fans Lưu Hàn nhảy cẫng lên kìa, thật sự lo lắng thay cho ba mẹ của mấy người đấy. Mấy người nói tùy tiện lấy ảnh ở đâu ra, ít nhất cũng nên tìm hiểu bức ảnh đó đại diện cho cái gì rồi hãy nói, không thì trông chẳng khác gì đồ đầu to mà óc như trái nho đâu.]

[Đúng là bằng lái tàu vũ trụ khó lấy thật, nhưng rốt cuộc chuyện này nghĩa là gì, có ai tốt bụng giải thích không?]

[Đó là giấy phép điều khiển chiến hạm sơ cấp do quân đội cấp. Có quyền lái tàu vũ trụ sơ cấp, cao cấp hơn giấy phép lái xe thông thường. Giáo viên hướng dẫn bắt buộc phải có quân hàm và đủ điều kiện giảng dạy. Địa điểm thực hành phải nằm trong khu huấn luyện của quân đội và kỳ thi cuối cùng là kỳ thi kín. Thi xong mới được cấp bằng. Ý là, trong lúc Lưu Hàn đang hẹn hò với ai đó, Tần Nhạc lại đang ở quân đội thi bằng lái.]

[Cười chết mất, chắc Lưu Hàn đã đột phá lệnh cấm của quân đội để tìm Tần Nhạc quay video đúng không?]

[Không thể nào, không thể nào. Chắc không có ai nghĩ Tần Nhạc sẽ để mắt đến Lưu Hàn chứ? Đúng là đồ ảo tưởng.]

[Đi thi bằng lái ở quân đội... Đây là màn làm rõ chắc chắn nhất mà tôi từng thấy.]

[Chỉ có tôi thắc mắc tại sao Tần Nhạc lại đi thi bằng này thôi sao?]

[Muốn biết người thường có thi được bằng này hay không?]

[Trả lời lầu trên: Người thường cũng có thể thi nhưng không khuyến khích. Giáo viên hướng dẫn có đủ điều kiện của quân đội vốn đã rất khan hiếm, họ sẽ không nhận dạy học viên sơ cấp. Tất nhiên, bạn có thể trả tiền, nhưng học phí và phí huấn luyện thì trên trời.]

[Bổ sung thêm: Người thân của quân nhân được miễn phí huấn luyện tại sân bãi. Nếu có giáo viên chịu dạy miễn phí thì cũng được miễn học phí.]

[Vậy tại sao Tần Nhạc lại có thể thi được? Vì một tấm bằng mà lãng phí tài nguyên quân đội thì quá đáng quá rồi đúng không?]

[Bị mù rồi à? Đã nói là có thể trả tiền cơ mà. Đạo diễn nhà chúng tôi giàu thì đã làm sao?]

[Haha, quân đội còn chưa lên tiếng, đã có người vội vàng chụp mũ cho đạo diễn của chúng tôi rồi.]

[Không ai quan tâm đến bộ phim mới của Tần Nhạc à?]

Bình luận nhanh chóng bị lệch hướng vì giấy phép lái chiếm hạm. Thêm vào đó, thái độ cứng rắn của công ty Hồng Hoang khiến nhiều tài khoản marketing cố tình dẫn dắt dư luận phải xóa bài, thậm chí còn chia sẻ lại thông báo làm rõ để tỏ thiện chí.

Họ thật sự sợ đội ngũ luật sư của Hồng Hoang, nói kiện là kiện, tuyệt đối không đợi đến ngày mai. Họ không muốn dây dưa thêm.

Trong khi cư dân mạng vẫn đang ăn dưa và xem kịch vui thì giới giải trí đã bắt đầu dậy sóng.

Tin đồn tình cảm chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm thì cũng chỉ có người ngầm chế nhạo Lưu Hàn thất bại khi cố tình bám lấy độ hot của Tần Nhạc. Nhưng điều khiến mọi người chú ý hơn cả là bộ phim mới của Tần Nhạc.

Sáu tháng đã trôi qua, thị trường điện ảnh vẫn ảm đạm vì một "bữa tiệc lớn" từ năm ngoái. Nửa đầu năm không có bộ phim nào đạt doanh thu phòng vé nổi bật, ai cũng đang chờ đợi những tác phẩm nổi bật trong nửa cuối năm. Kết quả, Tần Nhạc lại chuẩn bị ra phim mới.

Có lẽ các đạo diễn đang thầm trách Tần Nhạc quá siêng năng, trong khi các diễn viên thì đang nóng lòng chờ đợi cơ hội.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 92



Hiện tại, Tần Nhạc đã có vị thế và thực lực được đông đảo diễn viên nổi tiếng săn đón. Khi tuyển chọn vai diễn cho [Cầu Tiên], từng có một số tranh cãi. Lúc đó, không ít người đứng ngoài xem trò cười, thậm chí còn chế giễu một nữ diễn viên đạt Ảnh hậu như Phương Lệnh Tuyết lại phải đi thu dọn mớ hỗn độn cho người khác.

Nhưng sau khi [Cầu Tiên] công chiếu, họ hối hận đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Lần này, khi nghe tin Tần Nhạc đang chuẩn bị quay phim mới, ai ai cũng sợ chậm chân rồi vuột mất cơ hội.

Chỉ vì một thông báo làm rõ tin đồn, nhân tiện hâm nóng bầu không khí cho bộ phim mới, trong vòng hai tiếng công ty Hồng Hoang đã nhận được đơn ứng tuyển từ năm Ảnh đế, Ảnh hậu và hơn chục diễn viên nổi tiếng xin thử vai.

Dù chưa biết bộ phim sắp quay nói về cái gì, nhưng họ cũng cứ đăng ký trước đã.

Cầm một chồng hồ sơ diễn viên trên tay, Kiều Dư Vi đưa cho Tần Nhạc, hỏi: "Còn có vài Ảnh đế mong muốn được thử vai nữa. Cậu có định chọn lại nam chính không?"

Tần Nhạc lật qua xem thử rồi lắc đầu: "Cứ quyết định là Tương Cố đi."

"Được, vậy tôi sẽ liên hệ với Tương Cố."

Ảnh đế chắc chắn sẽ không đi làm nền cho người khác. Nếu đã quyết định vai nam chính là Tương Cố, Kiều Dư Vi cần phải từ chối khéo léo, lịch sự với các Ảnh đế khác.

"Còn nữ chính thì sao? Có định chọn từ những người đã nộp đơn không?"

"Chúng ta cứ xem trước đã. Nếu có ai phù hợp thì mời đến thử vai."

Yêu cầu của Tần Nhạc với vai nữ chính lần này là chỉ cần phù hợp, nhưng chính điều đó lại khiến việc chọn lựa trở nên khó khăn hơn.

May mắn thay, cả hai thật sự đã tìm được một người thích hợp trong danh sách.

Đó là Nhan Hạnh, một nữ diễn viên từng đoạt giải thưởng La Lam, nhưng chủ yếu đóng phim nghệ thuật nên không quá nổi tiếng. Cô ấy ra mắt từ năm 18 tuổi, hiện nay đã 26, độ tuổi rất phù hợp. Ngoại hình của cô ấy không phải kiểu quá nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại vô cùng ưa nhìn và gây ấn tượng lâu dài.

Cả Tần Nhạc và Kiều Dư Vi đều rất hài lòng với Nhan Hạnh. Họ bàn bạc và quyết định mời cả hai diễn viên nam, nữ chính đến thử vai chung. Nếu cảnh diễn đôi giữa hai người ổn thỏa thì sẽ chốt vai.

Thật ra Tương Cố cũng đã nhìn thấy thông báo từ công ty Hồng Hoang. Quản lý của anh ấy khuyên nên chủ động liên hệ với Tần Nhạc để hỏi xem có vai diễn nào phù hợp không. Nếu không làm nam chính được thì làm nam phụ cũng được, họ không kén chọn.

Dù sao, các diễn viên khác còn có cơ hội tiếp tục xuất hiện trong phần hai của [Cầu Tiên], nhưng vai nam chính là Tương Cố lại không có câu chuyện nào tiếp nối.

Tương Cố vẫn còn phân vân, không chắc chắn liệu Tần Nhạc có muốn hợp tác với mình không, bởi cô có quá nhiều sự lựa chọn. Chưa kịp nghĩ xong, điện thoại của quản lý anh ấy đã vang lên.

Người ở đầu dây bên kia nói gì đó khiến mặt quản lý đỏ bừng vì phấn khích. Dù không bật video, anh ta vẫn không ngừng gật đầu, liên tục nói: "Được, được, hoàn toàn không thành vấn đề."

Kết thúc cuộc gọi, anh ta quay sang nhìn Tương Cố với ánh mắt rực sáng, giọng run run: "Cố à, cậu sắp nổi rồi! Tần Nhạc mời cậu đến thử vai nam chính trong phim mới của cô ấy!!!"

"Thật sao?"

"Thật, ngày mai thử vai."

Tương Cố thấy như đang lơ lửng trên mây, cảm giác không thật tí nào.

Ở một nơi khác, Nhan Hạnh cũng đồng ý rất nhanh. Những năm gần đây, cô ấy chỉ đóng phim nghệ thuật. Dù luôn được khen ngợi về diễn xuất, hầu như các đạo diễn phim thương mại không tìm đến cô ấy.

Nếu tiếp tục như vậy, lối đi trong sự nghiệp của cô ấy sẽ bị đóng khung hoàn toàn. Theo quy tắc bất thành văn trong giới giải trí, cô ấy không thể hạ giá bản thân để đóng vai phụ. Điều này khiến cô ấy mãi mắc kẹt trong thế bế tắc.

Lần này, cô ấy chỉ liên hệ với công ty Hồng Hoang với tâm thế thử vận may, không ngờ nhận được câu trả lời nhanh đến vậy.

Cô ấy còn nghĩ rằng ngoài mình ra chắc chắn sẽ có nhiều người khác được thử vai. Nhưng đến ngày hôm sau, khi cô ấy đến công ty Hồng Hoang sớm 40 phút, cô ấy mới phát hiện chỉ có Tương Cố và cô ấy đến đây.

Hai người không thân quen nhưng đều biết về nhau. Họ chào hỏi và ngồi chờ bên ngoài phòng thử vai.

Tần Nhạc bước đến, tay cầm bản kịch bản mới in, Kiều Dư Vi theo sau, trên tay là hai cốc đồ uống.

Thấy cả hai ngồi yên lặng trên ghế, Tần Nhạc lên tiếng: "Đến sớm vậy à?"

Cả hai lập tức đứng dậy: "Chào đạo diễn Tần, chào cô Kiều."

Tần Nhạc đưa kịch bản cho họ: "Cầm lấy đọc trước đi, lát nữa chúng ta sẽ diễn thử hai cảnh."

Kiều Dư Vi mở cửa phòng thử vai, cả bốn người bước vào trong.

Tương Cố từng làm việc với Tần Nhạc trong [Cầu Tiên], nên khi gặp cô, cảm giác căng thẳng của anh ấy cũng giảm đi.

Nhan Hạnh đi sau cùng, không nhịn được mà liếc nhìn Tần Nhạc vài lần.

Tần Nhạc ở ngoài đời trông trẻ hơn hẳn so với ảnh chụp trên mạng. Tóc buộc gọn gàng, không trang điểm, trông chẳng khác gì một cô sinh viên đại học.

Thật khó tin rằng một người trẻ như vậy đã đứng vững trên đỉnh cao của giới giải trí.

Khi vào phòng thử vai, Tương Cố không nhịn được hỏi: "Đạo diễn Tần, chỉ có mỗi hai chúng tôi thử vai thôi à?"

"Ừ, tạm thời là hai người. Nếu không phù hợp thì tính sau."

Câu trả lời của Tần Nhạc làm cảm xúc của cả hai thay đổi. Nếu không có gì bất ngờ, vai diễn này sẽ thuộc về họ.

Cảnh đầu tiên họ diễn là cảnh hai nhân vật gặp lại nhau tại buổi dạ hội. Sau khi xem xong màn trình diễn, Tần Nhạc chưa kịp nhận xét thì Kiều Dư Vi đã bật cười.

Cô ấy chọc vào người Tần Nhạc: "Tôi thấy họ diễn rất tốt, giống y hệt biểu cảm của cậu lúc đó. Chỉ muốn dùng ngón chân cào ra một tòa thành để trốn thôi."

Hai diễn viên vừa kết thúc cảnh diễn nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Câu nói đó nghĩa là gì? Phải chăng tình tiết này dựa trên trải nghiệm thật của đạo diễn Tần?

Dù trong lòng tò mò, nhưng không ai trong hai người họ dám hỏi.

Tần Nhạc liếc xéo Kiều Dư Vi, rồi quay sang Tương Cố: "Anh có thể diễn tự nhiên và ung dung hơn, nhưng tổng thể không có vấn đề. Giờ thử cảnh diễn đơn."

Tần Nhạc chủ yếu tập trung vào phần diễn xuất đối kháng giữa hai diễn viên. Nếu phần này qua thì chắc chắn cảnh diễn đơn cũng không thành vấn đề.

Khi cả hai hoàn thành phần biểu diễn, Tần Nhạc hài lòng gật đầu và nói: "Chúc mừng hai người đã vượt qua buổi thử vai. Hợp đồng sẽ được gửi ngay sau đây. Dự kiến phim sẽ bấm máy vào tháng 6, nhớ sắp xếp thời gian nhé."

"Cảm ơn đạo diễn Tần." Cả hai đồng thanh đáp lời.

"À, đúng rồi, Tương Cố, anh cần tham gia một khóa huấn luyện quân sự trong một thời gian để làm quen với thân phận của nhân vật nam chính và học một số kỹ năng cơ bản. Có vấn đề gì không?"

"Không vấn đề gì, tôi có thể bắt đầu ngay bây giờ." Tương Cố đáp rất dứt khoát.

"Tốt, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đến quân đội."

"Gì cơ, quân đội sao?" Tương Cố tròn mắt ngạc nhiên, việc đến quân đội để huấn luyện có vẻ quá mức hoành tráng.

"Bộ phim này hợp tác với quân đội, họ sẽ hỗ trợ một số điều kiện cần thiết." Tần Nhạc giải thích ngắn gọn.

"Ồ, được rồi." Tương Cố gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ lời quản lý anh ấy nói là thật, anh ấy sắp phất lên rồi.

Trong khi bên ngoài vẫn đang dò hỏi xem Tần Nhạc đã chọn ai cho vai nam và nữ chính, thì nam chính của cô đã bắt đầu khóa huấn luyện quân sự kéo dài 20 ngày.

Nhan Hạnh cũng không rảnh rỗi. Cô ấy nhận được kịch bản đầy đủ từ Tần Nhạc và bắt đầu nghiên cứu một cách nghiêm túc.

Rõ ràng, đây là một bộ phim thiên về nam chính. Nhiệm vụ mà nam chính thực hiện chính là cốt truyện chủ đạo. Vì đây là bộ phim hợp tác với quân đội nên kịch bản được viết như vậy là điều hợp lý.

Tuy tuyến tình cảm trong phim không quá nhiều, nghĩa là thời lượng xuất hiện của nữ chính không nhiều, nhưng mạch cảm xúc lại rất đầy đủ. Cô ấy thấy câu chuyện rất thú vị.

Từ cuộc gặp gỡ đầy kịch tính sau bao năm xa cách, đến việc nam chính theo đuổi lại nữ chính, nữ chính thì dè dặt lảng tránh, rồi đến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại kết thúc bằng việc nữ chính bị nhét vào thùng rác – tất cả đều khiến Nhan Hạnh đọc mà không dứt ra được.

Ngay cả khi quản lý của cô ấy là chị Vương bước vào, cô ấy cũng không nhận ra.

"Đọc xong chưa?"

Chị Vương biết Nhan Hạnh rất kén chọn kịch bản, sợ rằng nếu cô ấy không thích, có thể sẽ đề xuất ý kiến với đạo diễn. Dù Tần Nhạc còn trẻ nhưng chị ấy không muốn Nhan Hạnh vô tình làm phật lòng người ta.

"Em vừa đọc xong. Hay lắm."

"Vậy thì tốt. Phần của em chắc không nhiều lắm đúng không?"

"Ừm, không nhiều." Nhan Hạnh gật đầu.

"Phim của Tần Nhạc thì ít đất diễn cũng không sao, diễn tốt là được. Đây là bộ phim đánh dấu bước chuyển mình của em, gặp được một đạo diễn giỏi như vậy thì phải nắm lấy cơ hội."

"Chị Vương, chị yên tâm đi."

Chị Vương rất tin tưởng Nhan Hạnh nhưng vẫn không quên nhắc nhở thêm:

"Chị đã hỏi thăm rồi. Lúc trên phim trường, tính khí của Tần Nhạc không được tốt lắm, nhất là rất ghét người khác chỉ trỏ vào kịch bản của mình. Những chuyện như thêm cảnh hay sửa cảnh là tối kỵ, em nhớ cẩn thận đấy."

"Em biết mà." Nhan Hạnh kiên nhẫn đáp.

Chị Vương ngập ngừng một lát, rồi hỏi: "Em thấy kịch bản này thế nào? Có thể nổi không?"

Nhan Hạnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cho dù chắc chắn không thể sánh với phim [Cầu Tiên], nhưng nếu chỉ xét riêng về mạch phim thì đã đủ hấp dẫn rồi. Hơn nữa... khi em đi thử vai, nghe cô Kiều nói rằng những tình tiết mà chúng em diễn thử giống với trải nghiệm của đạo diễn Tần. Em cứ cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ."

"Ồ, không lẽ đây là câu chuyện có thật từ trải nghiệm của đạo diễn Tần được chuyển thể à?"

Chị Vương cũng bị bất ngờ, Nhan Hạnh bắt đầu lật đến trang cuối cùng của kịch bản. Kết cục của câu chuyện là nam chính hoàn thành nhiệm vụ thành công, sau đó cầu hôn nữ chính khi trở về.

"Điều đó... có thể không?" Hai người nhìn nhau, chẳng ai dám khẳng định.

"Đúng là có nhiều đạo diễn thường thích quay tự truyện khi lớn tuổi, nhưng Tần Nhạc vẫn còn trẻ, chắc chưa đến mức đó đâu đúng không?" Chị Vương vẫn không dám chắc chắn.

Hơn nữa, trong kịch bản, nữ chính đã chấp nhận lời cầu hôn của nam chính. Nếu đây thực sự là trải nghiệm thật của Tần Nhạc, chẳng phải có nghĩa là cô đã kết hôn rồi sao?

Không, điều này hoàn toàn không thể nào!

Nhan Hạnh mở Tinh Não ra, cho chị Vương xem thông báo làm rõ mà công ty Hồng Hoang đăng tải.

Đã một ngày trôi qua, thông báo đó vẫn còn nằm giữa mục thịnh hành.

Video hẹn hò của Lưu Hàn cũng được đăng trên đó. Khi nhấp vào xem thì phát hiện không còn bất cứ chủ đề nào liên quan đến Tần Nhạc, phần lớn là những bình luận của fans hâm mộ đã rời nhóm fans, thậm chí có cả những bình luận quay lại chỉ trích.

Cô ấy không quan tâm đến tin đồn đó nữa, vì scandal của Lưu Hàn đã "thối rữa" rồi, chẳng ai cứu nổi độ mất fans của cậu ta.

Nhan Hạnh mở phần bình luận của công ty Hồng Hoang, cho chị Vương xem bình luận đang được đẩy lên đầu, nói về cách thi lấy bằng lái cơ bản của quân đội.

Còn có một đoạn bổ sung bên dưới, nói về việc thân nhân của quân nhân được miễn phí phí đào tạo tại sân tập.

"Chị nói xem, có khả năng nào... đạo diễn Tần thật sự đang quay lại trải nghiệm thực tế của chính mình và cô ấy đã kết hôn với một quân nhân không?"

Chị Vương: "..."

Đây là chuyện mà một quản lý nghệ sĩ nhỏ bé như chị ấy có thể biết được à?

"Không thì chẳng giải thích nổi. Bỗng nhiên cô ấy đi thi bằng lái chiến hạm của quân đội làm gì? Nhìn chỗ này đi, thân nhân của quân nhân được miễn phí. Hơn nữa, trong kịch bản, nam chính rất giỏi, biết đâu người dạy cô ấy lái tàu lại chính là chồng cô ấy."

"Đây chỉ là suy đoán của em thôi, đâu có bằng chứng gì khác..." Chị Vương vẫn không dám tin.

"Em có bằng chứng mà." Nhan Hạnh gần như muốn nhảy lên: "Chị còn nhớ không? Trước đây trên mạng từng đăng hình Tần Nhạc tham dự lễ kỷ niệm quốc khánh, mọi người đều nói cô ấy được mời. Nhưng nếu chồng cô ấy là quân nhân, mà quân hàm của nam chính trong kịch bản lại không hề thấp thì hoàn toàn có khả năng. Biết đâu cô ấy xuất hiện ở lễ kỷ niệm quốc khánh là vì chồng cô ấy thì sao?"

Chị Vương bắt đầu cảm thấy mơ hồ, dường như bản thân cũng đang bị thuyết phục.

Nhan Hạnh càng nói càng phấn khích, hận không thể gia nhập đoàn phim để khám phá sự thật ngay lập tức. Cô ấy thật sự tò mò lắm rồi!
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 93



Giữa tháng sáu, các diễn viên nhận được thông báo chính thức gia nhập đoàn phim.

Nhan Hạnh đến đoàn phim sớm hơn hai ngày. Lần này, một nửa bối cảnh sẽ được quay tại căn cứ điện ảnh của Thủ đô Tinh, còn các cảnh bên ngoài sẽ được quay tại các địa điểm do quân đội cung cấp.

Tương Cố là người gia nhập đoàn cuối cùng và anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Đợt huấn luyện quân sự đã khiến làn da anh ấy sạm đi hai tông, tóc được cắt ngắn, người cũng gầy hơn, nhưng trông anh ấy lại càng thêm sắc sảo và mạnh mẽ.

Vì vai diễn này, Tương Cố đã cố gắng hết mình. Đợt huấn luyện quân sự dự tính kéo dài hai mươi ngày, anh ấy tham gia luyện tập cùng quân chính quy của Quân đoàn số một. Ban đầu, anh ấy chỉ tập được nửa ngày là gục ngã, nhưng đến cuối cùng, anh ấy đã có thể cố gắng theo kịp toàn bộ lịch huấn luyện trong một ngày.

Khi hai mươi ngày kết thúc, đoàn phim vẫn chưa bấm máy, nên anh ấy bị huấn luyện viên giữ lại thêm mười ngày nữa để tập luyện.

Lúc đó, Tương Cố thực sự rất hoảng, không dám nói với huấn luyện viên rằng mình không muốn tập nữa, lại sợ đạo diễn Tần Nhạc tiếp tục dời lịch khai máy.

Tần Nhạc rất hài lòng với sự thay đổi của Tương Cố. Mặc dù khí chất vẫn còn thiếu, nhưng về mặt ngoại hình thì đã đạt tiêu chuẩn.

Đặc biệt là khi anh ấy mặc bộ đồ ngụy trang, khuôn mặt được vẽ dầu màu, tay cầm vũ khí, đứng dưới ánh sáng chập chờn. Một nửa khuôn mặt anh ấy ẩn trong bóng tối, tạo nên vẻ vừa chính vừa tà.

Khi chụp ảnh tạo hình, nửa đoàn phim đều kéo đến xem. Thậm chí, có người còn xúi giục Tần Nhạc cho Tương Cố chụp ảnh trong trạng thái bị thương sau chiến đấu, không mặc áo.

Tần Nhạc quay đầu nhìn Nhan Hạnh, người giả vờ không nghe thấy gì, rồi đồng ý với đề nghị đó.

Tương Cố không phản đối bất cứ đề nghị nào. Theo lời quản lý của anh ấy, việc của anh ấy chỉ là nghe lời, còn chuyện làm anh ấy nổi tiếng thì cứ để đạo diễn Tần lo liệu, vì đó là chuyên môn của cô.

Sau khi hoàn thành chụp ảnh tạo hình, đoàn phim chính thức khai máy.

Tên phim tạm thời là [Lệnh Truy Nã]. Nếu đến khi quay xong mà Tần Nhạc vẫn không nghĩ ra cái tên nào hay hơn, thì nó sẽ giữ nguyên tên này.

Câu chuyện của [Lệnh Truy Nã] bắt đầu vào một buổi sáng rất bình thường.

Giống như buổi sáng trước ngày tốt nghiệp của Tần Nhạc, khi cô vô tình nhìn thấy một bản tin Liên bang trong căn tin và nói chuyện phiếm với bạn cùng khoa về những người trong tin tức. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào với họ.

Nữ chính của bộ phim, An Yểu cũng vậy. Cô ấy sắp tốt nghiệp đại học và dậy sớm đi đến một cửa hàng sửa chữa, nhờ chủ tiệm phục hồi một bức ảnh điện tử.

Cửa hàng có một cửa sổ lớn bằng kính màu. Ánh sáng mặt trời chiếu qua, tạo nên những vệt sáng đầy màu sắc trên sàn. An Yểu nhìn chằm chằm vào những vệt sáng đó, trong khi nghe ông chủ hỏi cô ấy: "Người trong bức ảnh là ai vậy?"

Cô ấy mỉm cười và trả lời: "Là người mà tôi từng thầm thích trước đây."

Lúc này, màn hình ảo trong cửa hàng bắt đầu phát bản tin hàng ngày. Người dẫn chương trình đưa tin quân đội đã triệt phá một tổ chức hải tặc vũ trụ tên là "Neo" ẩn náu trong Liên bang từ lâu. Phó thủ lĩnh của tổ chức này bị bắn hạ ngay tại hiện trường trong khi bị bắt giữ.

Ông chủ cửa hàng tùy ý trò chuyện với cô ấy về những hải tặc không coi pháp luật ra gì. Cô ấy chỉ ậm ừ đáp lại mà không xem tin tức.

Bức ảnh điện tử được sửa xong. Trong ảnh là một thiếu niên với vẻ ngoài thanh tú. Cậu nghiêng người, ánh mắt vô tình chạm vào ống kính khi quay đầu lại.

Đây là một bức ảnh được chụp lén.

Cảnh chuyển đổi, ở phân đoạn tiếp theo, thiếu niên trong bức ảnh điện tử giờ đã trưởng thành. Anh ấy ngồi trên một chiếc chiến hạm, để trần nửa thân trên và một quân y đang băng bó cho anh ấy.

Trên cánh tay trái của anh ấy có một hình xăm màu đen, chính là ký hiệu từng được nhắc đến trong bản tin – dấu hiệu của các thành viên thuộc tổ chức "Neo".

An Yểu cầm bức ảnh điện tử trở về trường. Cùng lúc đó, một chiến hạm hạ cánh xuống Tinh Cảng. Hai người vốn chẳng còn bất kỳ mối liên hệ nào, giờ đây lại có một mối dây liên kết mong manh.......

Ngày đầu tiên khai máy diễn ra rất thuận lợi. Phần lớn các cảnh quay chung của nam nữ chính đều thực hiện trong trường quay. Theo kế hoạch ban đầu, thời gian quay dự kiến là một tháng, nhưng có vẻ không cần đến ngần ấy thời gian.

Như Tần Nhạc dự đoán, quá trình quay phim sau đó cũng diễn ra suôn sẻ.

Vốn dĩ Nhan Hạnh xuất thân từ dòng phim nghệ thuật, rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc. Cô ấy thể hiện các cảnh tình cảm một cách tinh tế, từ ánh mắt đến những cử động cơ thể nhỏ, đều có thể truyền tải được sự biến đổi trong cảm xúc của nhân vật nữ chính.

Trong phim, sự thăng hoa cảm xúc giữa nam nữ chính có bốn điểm quan trọng: gặp lại, lần đầu tỏ tình, lần hai tỏ tình và lần chia tay cuối cùng. Nhan Hạnh hoàn toàn không cần Tần Nhạc hướng dẫn quá nhiều mà vẫn thể hiện hoàn hảo được tâm trạng của nhân vật trong các phân đoạn đó.

Tần Nhạc ngày càng hiểu tại sao khi các đạo diễn nổi tiếng thường thích mời các diễn viên có thực lực để hợp tác. Quay phim với họ thực sự mang lại cảm giác dễ chịu và hài lòng.

So với Nhan Hạnh, biểu hiện của Tương Cố có phần thua kém hơn.

Vào ngày quay thứ 23, đoàn phim thực hiện cảnh quay cuối cùng trong trường quay. Đó là phân đoạn trước lần tỏ tình thứ hai, khi nam chính chiến đấu với nhóm hải tặc vũ trụ.

Cảnh quay này phải quay lại đến mười lần mà vẫn không đạt yêu cầu.

Đây là lần đầu tiên Tương Cố bị "kẹt" trong một cảnh quay, anh ấy bắt đầu cảm thấy lo lắng, sợ rằng Tần Nhạc sẽ tức giận bất cứ lúc nào. Càng quay lại nhiều lần, anh ấy càng mất cảm giác.

Cuối cùng, Tần Nhạc ra hiệu tạm dừng và gọi Tương Cố lại gần.

"Đạo diễn Tần." Tương Cố cẩn thận gọi cô một tiếng.

"Ngồi xuống." Tần Nhạc không tức giận. Thực tế, màn thể hiện của Tương Cố trong cảnh này không quá tệ. Vấn đề là cảm giác chưa đúng, hoặc nói cách khác, anh ấy chưa thể hiện được điều mà Tần Nhạc muốn.

Tương Cố ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối. Nhan Hạnh cũng tiến lại gần, chờ Tần Nhạc nói.

Tần Nhạc mở lại một đoạn vừa quay để Tương Cố xem: "Khi tôi bảo anh thể hiện một ít sát khí, ánh mắt anh trở nên quá dữ tợn ngay lập tức, trông rất gượng ép và dùng lực quá mức."

Mặt Tương Cố hơi nóng lên. Đây là lần đầu tiên anh ấy bị đạo diễn phê bình vì diễn xuất "dùng lực quá nhiều" – một lỗi thường gặp ở các diễn viên mới.

Anh ấy nhìn đoạn phim quay lại, quả thật có thể thấy dấu vết của sự gượng ép trong cách anh ấy diễn. Bởi vì đây là vai nam chính và phân đoạn này nhằm tôn lên sức hút của nhân vật, nên anh ấy vô thức cố gắng thể hiện bản thân quá mức.

Rõ ràng, đạo diễn không hài lòng với cách thể hiện này.

Tương Cố suy nghĩ một chút rồi nói với Tần Nhạc: "Để tôi thử lại lần nữa."

Tần Nhạc gật đầu. Sau khi Tương Cố quay lại vị trí, cô ra hiệu tiếp tục.

Lần này, Tương Cố làm theo yêu cầu của Tần Nhạc, thu lại sự thể hiện quá mức, nhưng kết quả lại như mất đi hào quang của nhân vật chính, hoàn toàn không thể hiện được khí chất mà nam chính cần có.

Tương Cố cũng nhận ra vấn đề của mình, chưa đợi Tần Nhạc nói gì, anh ấy đã liên tục xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn Tần, tôi không nắm bắt được cảm giác."

Như vậy, cảnh quay phải làm lại thêm năm lần nữa nhưng vẫn không đạt yêu cầu.

Tần Nhạc cảm thấy nếu tiếp tục cũng không có tiến triển, cô quyết định cho mọi người nghỉ ngơi. Thời gian quay phim rất thoải mái nên cô cũng không vội vàng.

Tương Cố và Nhan Hạnh ở lại, tiếp tục nghe Tần Nhạc phân tích cảnh quay.

"Những tên hải tặc này đối với một người từng làm gián điệp trong tổ chức hải tặc suốt nhiều năm như Giang Ly chẳng là gì cả. Khi anh ấy đối đầu với bọn chúng, không nên có quá nhiều cảm xúc thể hiện ra ngoài. Nhưng trong mắt An Yểu, mọi hành động của anh ấy đều rất gây chấn động. Điều anh cần làm không phải là cố gắng ra vẻ ngầu, mà phải thể hiện được khí chất của một kẻ mạnh."

Tần Nhạc cố gắng mô tả hình ảnh nam chính trong suy nghĩ của mình.

Tương Cố nghe hiểu nhưng cũng bối rối.

Làm sao để thể hiện khí chất của một kẻ mạnh?

Anh ấy quay sang nhìn Nhan Hạnh, người có diễn xuất tốt nhất ở đây với ánh mắt cầu cứu. Nhưng Nhan Hạnh cũng khó xử. Yêu cầu của Tần Nhạc không phải là không thể đạt được, nhưng với khả năng hiện tại của Tương Cố, chắc chắn anh ấy chưa thể thực hiện được. Cô ấy không thể gợi ý thay nam chính, nhưng thực tế là tìm một người có thể đạt được yêu cầu này cũng không hề dễ dàng.

Ngoài việc thay diễn viên, thực tế vẫn còn một cách khác – đó là bắt chước.

Nhưng trước tiên, cần phải tìm được một người nào đó đạt đến tiêu chuẩn của đạo diễn để Tương Cố có cơ hội học theo. Nhan Hạnh suy nghĩ về những nam chính mà cô ấy từng hợp tác trước đây, nhưng có vẻ chẳng ai đạt được yêu cầu.

Khí chất là thứ được hình thành qua môi trường sống và rèn luyện. Nhân vật nam chính Giang Ly trong phim là một người trẻ tuổi từng làm gián điệp trong tổ chức hải tặc vũ trụ, cuối cùng suýt hạ gục được thủ lĩnh để trở thành ông trùm. Anh ấy mang lại cảm giác rất phức tạp, vừa có sự thờ ơ với sinh mạng, lại vừa có sự kiên định chính nghĩa của một quân nhân.

Khi quay các cảnh tình cảm, mức độ yêu cầu về sự phức tạp này không cao, nên Tương Cố diễn rất suôn sẻ.

Nhưng trong một số cảnh đặc biệt, sự phức tạp này cần được thể hiện rõ và anh ấy khó có thể nắm bắt vì chưa từng gặp ai giống như nhân vật này, chỉ có thể diễn theo trí tưởng tượng.

Tương Cố vò đầu bứt tóc, nghĩ đến việc xin nghỉ hai ngày để đến doanh trại quân đội tìm cảm giác.

Khi anh ấy còn đang do dự không biết nói với Tần Nhạc thế nào, Nhan Hạnh lên tiếng: "Đạo diễn Tần, có phải yêu cầu của cô chi tiết như vậy là vì cô đã có hình mẫu tham khảo rồi không?"

Ở trong đoàn phim gần một tháng, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội hỏi ra câu này.

"Ừm... đúng là có."

Tần Nhạc cũng nhận ra rằng yêu cầu của mình có phần quá cao. Cô đã lấy Sở Nguyên làm nguyên mẫu để viết nhân vật nam chính, vì vậy cô mong Tương Cố có thể diễn được cảm giác mà Sở Nguyên mang lại cho cô. Nhưng thực tế là, cảm giác đó rất khó để thể hiện qua diễn xuất.

Cô cân nhắc xem có nên hạ thấp yêu cầu không. Khi nghe câu hỏi của Nhan Hạnh, cô không suy nghĩ nhiều mà thuận miệng trả lời.

"Nếu tiện, có thể mời người đó đến được không? Tôi nghĩ chỉ miêu tả bằng lời thì khó mà hiểu được cảm giác đó. Nếu có thể gặp được nguyên mẫu của nhân vật này, có lẽ sẽ tìm được cảm hứng."

Nhan Hạnh nháy mắt với Tương Cố, anh ấy lập tức gật đầu lia lịa.

Là một diễn viên, dù khả năng khác có hạn, nhưng về khả năng bắt chước, anh ấy tự tin mình làm tốt. Chỉ cần có một người để tham khảo, anh ấy tin rằng mình có thể làm Tần Nhạc hài lòng.

Tần Nhạc không trả lời ngay. Cô liếc nhìn đồng hồ, sau đó đi sang một bên và gọi một cuộc điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, cô cúp máy và quay lại, nhìn Tương Cố đang mong chờ: "Tôi gọi một người qua đây. Lát nữa anh nói chuyện với anh ấy."

"Cảm ơn đạo diễn Tần."

Tương Cố chân thành cảm ơn, còn Nhan Hạnh thì đang hét lên không thành tiếng trong lòng. Thật sự có một người như vậy! Cô ấy đã đoán đúng, cô ấy thực sự đã đoán đúng!

Khi Sở Nguyên được Tần Nhạc gọi đến, trường quay chỉ còn lại vài người, phần lớn đang nghỉ ngơi trong phòng chờ.

Anh mặc đơn giản, chỉ có quần quân đội màu đen và áo sơ mi trắng. Tay áo được xắn lên, để lộ một đoạn cánh tay, hai cúc áo trên cùng mở ra, trông rất tùy ý.

Ánh mắt anh lướt qua hai người đang nhìn mình, cả hai lập tức đứng dậy.

Tương Cố bỗng hiểu ra khí chất mà Tần Nhạc yêu cầu là gì. Nó không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào, nhưng khi gặp người này, bạn sẽ bất giác cảm thấy khó thở, phải hạ giọng.

Áp lực mà người này mang lại còn mạnh hơn cả các sĩ quan đã huấn luyện anh ấy.

Tần Nhạc đang quay lưng lại phía họ, xem lại các cảnh quay. Nếu có hy vọng, thì cô vẫn không muốn hạ thấp yêu cầu của mình.

Bởi vì nếu làm vậy, cảm giác mà bộ phim mang lại sẽ chẳng khác gì những bộ phim khác. Nam chính của cô phải là người độc nhất vô nhị.

"Đạo diễn Tần." Nhan Hạnh khẽ gọi.

Tần Nhạc quay đầu lại, thấy Sở Nguyên thì vẫy tay: "Lại đây, có việc chính cần nhờ anh giúp."

"Việc gì?" Sở Nguyên bước đến bên cạnh cô, trông rất điềm đạm.

Tần Nhạc chỉ vào Tương Cố đang đứng bên cạnh: "Dạy nam chính của em cách tỏa ra sát khí đi."

Sở Nguyên tỏ vẻ bất đắc dĩ: "... Làm gì có thứ đó."

"Em không quan tâm, dù sao anh cũng phải dạy cho em."
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 94



Dưới ánh mắt kiên quyết của Tần Nhạc, Sở Nguyên chỉ có thể thỏa hiệp: "Được, em nói gì cũng đúng."

Tần Nhạc hài lòng mỉm cười, theo thói quen khẽ ngoắc ngón tay anh, dẫn anh xem đoạn quay: "Chính là đoạn này."

Sở Nguyên chống tay lên tay vịn ghế, cúi người xem lại đoạn phim cùng cô. Xem xong hai lần, anh bất giác bật cười.

"Anh cười cái gì vậy?"

"Động tác này là do mời người thiết kế à?"

"Đúng vậy, em mời ba người chỉ đạo hành động á."

Thấy Sở Nguyên vẫn cười, Tần Nhạc không khỏi ngượng ngùng pha chút bực bội: "Em chưa từng thấy anh ra tay, những động tác này có vấn đề gì sao?"

Dù từng trải qua nguy hiểm khi ở cùng Sở Nguyên, cô chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh máu me.

Trên chiếc tàu vũ trụ buôn lậu, cô biết rõ toàn bộ bọn cướp đã chết trong tay Sở Nguyên, nhưng lại không biết anh ra tay lúc nào. Vì vậy, những cảnh này chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng.

Điều đó không thành vấn đề, bởi vì tưởng tượng luôn lãng mạn hơn thực tế. Việc làm phim chính là cách cô mang thế giới tưởng tượng của mình ra trước mắt mọi người.

"Động tác khá đẹp mắt, nhưng không thực dụng."

Quả nhiên đúng như cô nghĩ.

Tần Nhạc thầm tính toán, có lẽ ngày mai cô nên đến quân đội xin thêm vài cố vấn hành động.

"Vậy so với anh thì diễn xuất của Tương Cố kém bao nhiêu?" Cô hơi ngả người ra sau, ghé sát tai Sở Nguyên thì thầm.

"Trong trí tưởng tượng của em, anh nên trông như thế nào?" Sở Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Chắc là kiểu người có thể khiến em muốn yêu ấy."

Cảnh quay này dựa trên câu chuyện cô từng bị bọn hải tặc vũ trụ bắt cóc. Sau đó, cô mới biết chính Sở Nguyên đã một mình lên tàu xử lý bọn cướp.

Cô không có cơ hội tận mắt thấy cảnh đó, nhưng cô nghĩ, nếu tận mắt chứng kiến, không ai có thể không rung động trước người đàn ông này.

Sở Nguyên khẽ cong môi, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi ban đầu của cô: "Nếu anh chỉ giỏi đến vậy thì e là em sẽ không bao giờ gặp được anh còn sống."

"Giỏi vậy sao... Thế dạy giúp nam chính của em đi!"

Sở Nguyên khẽ hôn lên môi cô, trả lời đầy dứt khoát: "Được, nhưng em phải trả công."

"Đồ keo kiệt!"

Hành động thân mật của hai người khiến hai diễn viên chính đứng bên cạnh bối rối không biết phải làm gì. Đến khi Sở Nguyên đứng thẳng người quay lại, cả hai vội vàng giả vờ như không nhìn thấy gì, một người ngước lên trời, người kia cúi gằm xuống đất.

Tần Nhạc đứng dậy, quay sang Tương Cố, người vẫn đang né tránh ánh mắt của cô: "Anh nói chuyện với anh ấy trước đi, lát nữa để anh ấy làm mẫu cho anh."

Tương Cố ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười với Sở Nguyên: "Xin chào, tôi là Tương Cố."

Sở Nguyên gật đầu: "Sở Nguyên."

Tương Cố hơi lúng túng tiến lại gần: "Anh Sở, làm phiền anh rồi."

"Không sao, đừng căng thẳng. Nói xem cậu muốn học gì?" Sở Nguyên nhẹ nhàng hỏi.

"Là thế này, đạo diễn Tần muốn tôi có thể tạo cảm giác khí thế mạnh mẽ sau khi hoàn thành một cảnh hành động, giống như có sát khí, nhưng không được để lộ dấu vết diễn xuất."

Giờ đây Sở Nguyên có hơi nhạy cảm với từ "sát khí". Sau khi nghe Tương Cố trình bày xong, anh tổng kết: "Ý cô ấy là cậu cần trông giống như rất nguy hiểm?"

"Đúng vậy, tốt nhất là kiểu nguy hiểm nhẹ nhàng như không cố ý."

Sở Nguyên gật đầu, không hổ danh là diễn viên được vợ anh chọn, đến cả cách miêu tả cũng cùng một kiểu trừu tượng như cô.

"Tôi không có kinh nghiệm diễn xuất. Đoạn vừa rồi, tôi diễn thử cho cậu xem, cậu quan sát nhé."

"Được, được, cảm ơn anh nhiều lắm."

Sở Nguyên mỉm cười, ý vị sâu xa nói: "Không cần khách sáo, tôi rất vui được giúp."

Tương Cố không chắc Sở Nguyên là ai, nhưng thấy anh dễ gần nên cũng dần thả lỏng hơn.

Tần Nhạc gọi những người đóng vai bọn hải tặc vũ trụ đến. Khi tuyển chọn, cô đặc biệt chọn những người biết võ thuật. Vì biết rõ khả năng của Sở Nguyên, cô dặn họ cứ ra đòn bình thường, không cần nương tay hay làm chậm động tác.

Những người đó nhận lệnh, tiến vào khu vực dựng bối cảnh trong con tàu vũ trụ và vào vị trí.

Sở Nguyên nhận một con dao quân dụng giả từ nhân viên đạo cụ. Dao được làm giống thật đến từng chi tiết, nhưng nhẹ hơn nhiều và lưỡi dao cùn hơn.

Anh cầm con dao nghịch một lúc, rồi ngẩng lên hỏi nhân viên đạo cụ: "Có thuốc nhuộm không?"

Nhân viên hơi ngớ người: "Có chứ."

Người này lục trong hộp đạo cụ, lấy ra một ít thuốc nhuộm đỏ. Thứ này thường được dùng để pha máu giả, chỉ cần thêm nước là có thể giữ lâu, hiệu quả rất tốt.

Sở Nguyên lấy một ít thuốc nhuộm đã pha, quét lên lưỡi dao. Anh cầm dao bằng tay trái, bước vào bối cảnh.

"Bắt đầu."

Máy quay vào vị trí, những người đóng vai bọn cướp nhanh chóng nhập vai.

Trong vòng tròn của 16 máy quay hình cầu với độ nét cao, mọi biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Sở Nguyên đều được ghi lại rõ nét.

Anh đứng nghiêng người bên cửa, một tên hải tặc đang tuần tra tiến lại gần. Ngay khi anh ta lộ diện, anh nhanh chóng bịt miệng đối phương, lưỡi dao trên tay còn lại lướt qua cổ anh ta, để lại một vệt đỏ.

Cái xác được anh nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó anh vẩy dao, lặng lẽ tiếp tục tiến về phía trước.

Mỗi động tác của anh đều dứt khoát và gọn gàng. Không còn những chiêu thức hoa mỹ do chỉ đạo hành động thiết kế mà thay vào đó là một vẻ đẹp bạo lực đầy sức hút, khiến người xem không thể rời mắt.

Ngoài ống kính, tất cả mọi người đều im lặng chiêm ngưỡng. Người đang thực hiện không phải một diễn viên và những gì họ thấy không giống một màn diễn xuất mà như một cuộc thảm sát thực sự.

Sự chấn động đó khiến người xem ngây ngẩn, khó lòng hoàn hồn.

Tần Nhạc ngồi trên ghế, tay chống cằm, nhìn Sở Nguyên qua màn hình máy quay, bất giác ngẩn ngơ.

Cô từng tự phủ nhận quyết định của mình nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị anh mê hoặc. Cô không thể trách bản thân cô thiếu kiên định được.

Dù trong thực tế hay trong trí tưởng tượng, người đàn ông này luôn có sức quyến rũ mê hoặc lòng người.

Khi tên hải tặc cuối cùng gục ngã, Sở Nguyên rút dao ra, dùng quần áo của anh ta lau sạch vết máu trên lưỡi dao. Sau đó, anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào chiếc máy quay cách đó không xa.

"Xong chưa?" Anh đột ngột mở miệng, phá tan bầu không khí căng thẳng khiến mọi người như nín thở, giúp tất cả thở phào nhẹ nhõm.

"Xong rồi."

Tần Nhạc vừa trả lời, Tương Cố đã lao lên trước: "Anh Sở, anh đỉnh thật đấy! Chính là cảm giác này, tôi đã tìm ra ý tưởng rồi!"

"Giúp được là tốt."

"Anh giúp tôi rất nhiều, thực sự cảm ơn anh."

Thậm chí Tương Cố còn mời Sở Nguyên đi ăn tối, nhưng bị anh lịch sự từ chối.

Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Sở Nguyên quay lại bên cạnh Tần Nhạc, hỏi cô: "Phần thể hiện của anh có đạt yêu cầu không?"

Tần Nhạc cố nén nụ cười nơi khóe môi: "Cũng tạm được."

"Có khiến em rung động không?"

Tần Nhạc ghé sát vào anh: "Có chứ, nhưng tiếc là em đã kết hôn, không thể hẹn hò với anh được."

"Không sao, anh không bận tâm, chúng ta có thể lén lút." Sở Nguyên bật cười trầm thấp, tiếp tục đóng vai cùng cô. Đúng lúc này, Tương Cố vừa đi lại đã nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại.

Biểu cảm của anh ấy lập tức đơ ra, cảm thấy có lẽ ngày mai mình sẽ không còn được thấy ánh mặt trời nữa.

Việc nghe chính miệng đạo diễn thừa nhận rằng đã kết hôn đã là một cú sốc, vậy mà còn nghe cô nói đến chuyện "ngoại tình" nữa........

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tương Cố, Tần Nhạc trừng mắt nhìn Sở Nguyên trách móc, sau đó quay sang Tương Cố và nghiêm túc nói: "Xem lại đoạn quay à?"

"À, vâng."

"Một lát nữa tôi sẽ gửi video cho anh. Tối nay hãy nghiên cứu kỹ, xem xong nhớ xóa, đừng để lộ ra ngoài." Tần Nhạc nhắc nhở.

Tương Cố thu lại dòng suy nghĩ đang lan man, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để ai khác xem đâu."

Hôm nay cũng không thể quay thêm được gì, Tần Nhạc quyết định cho đoàn làm phim nghỉ sớm, rồi rời đi cùng Sở Nguyên.

Sau khi họ đi rồi, Tương Cố vẫn đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo bóng hai người.

Nhan Hạnh bước tới, vỗ vai anh ấy: "Nhìn gì thế?"

"Cô nói xem... đạo diễn Tần và anh Sở này có quan hệ gì?" Ở trong giới giải trí đã lâu, đương nhiên Tương Cố không ngây thơ đến mức tin hết mọi thứ. Sau cú sốc ban đầu, anh ấy nghĩ có lẽ họ chỉ đang nói đùa.

"Người yêu, hoặc... vợ chồng?"

Tương Cố buột miệng: "Làm sao cô biết đạo diễn Tần đã kết hôn?"

Nhan Hạnh ngạc nhiên: "Hả? Đạo diễn Tần đã kết hôn rồi à?"

Cô ấy chỉ đoán lung tung, buột miệng nói đại thôi.

Hai người nhìn nhau, rồi Nhan Hạnh hỏi: "Thế làm sao anh biết được?"

Tương Cố nhìn quanh, thấy không có ai, bèn hạ giọng nói: "Đạo diễn Tần vừa mới nói đấy."

Cuối cùng, cả hai quyết định giữ im lặng, làm khán giả tò mò chứ không xen vào. Dù sao, họ vẫn hy vọng có ngày được hợp tác với Tần Nhạc lần nữa. Cuộc sống riêng của đạo diễn, họ chỉ tò mò một chút rồi thôi.

Tần Nhạc cũng không lo bị lộ chuyện. Sau khi quay bộ phim này, cô đã không định giấu mối quan hệ với Sở Nguyên. Hơn nữa, Tương Cố là người biết chừng mực, sẽ không làm chuyện thừa thãi.

Quả nhiên, trong suốt thời gian quay phim, trên Tinh Võng vẫn yên bình như thường.

Sau khi Sở Nguyên hỗ trợ làm mẫu một lần, dường như Tương Cố đã tỉnh ngộ. Các cảnh quay ngoại cảnh sau đó tiến triển thuận lợi hơn dự kiến.

Chỉ trong vòng hai tháng rưỡi, bộ phim chính thức đóng máy.

Thông tin về việc bộ phim mới của Tần Nhạc sắp được công chiếu nhanh chóng lan truyền trên Tinh Võng

Bộ phim [Lệnh Truy Nã] đã thu hút sự chú ý từ trước khi quay, bởi đây là tác phẩm đầu tiên của Tần Nhạc sau thành công vang dội của [Cầu Tiên]. Người hâm mộ kỳ vọng rất nhiều, nhưng cũng không ít người hoài nghi.

[Cầu Tiên] đã đưa tên tuổi Tần Nhạc l*n đ*nh cao, nhưng cũng trở thành gông cùm của cô.

Những khán giả đã xem [Cầu Tiên] thường xuyên so sánh các tác phẩm khác của cô với bộ phim đó. Tuy nhiên, Tần Nhạc không để tâm đến ý kiến của cư dân mạng. Cô chỉ cần tập trung làm những điều mình thích là đủ.

Đến giữa tháng 10, quá trình hậu kỳ của bộ phim hoàn tất, và [Lệnh Truy Nã] chính thức bước vào giai đoạn quảng bá.

Ngày trước khi công chiếu, bài quảng cáo phim do công ty Hồng Hoang đăng tải bất ngờ được tài khoản của quân đội của Liên bang chia sẻ lại.

Quân bộ Liên bang V: [Rất vui khi được hợp tác với đạo diễn Tần Nhạc trong bộ phim mới "Lệnh Truy Nã". Cùng chờ đón phim ra mắt ngày mai!]

Tài khoản của quân đội vốn chỉ đăng tải tin tức liên quan đến quân sự, đây là lần đầu tiên họ quảng bá cho một bộ phim, lập tức gây chấn động dư luận và khiến nhiệt độ thảo luận tăng vọt.

[Hợp tác với quân đội à? Rốt cuộc bộ phim này kể về cái gì? @Tần Nhạc V]

[Có phải kiểu phim về lễ kỷ niệm quốc khánh không? Thành thật mà nói, kể cả đó là phim của Tần Nhạc, tôi cũng không hứng thú lắm.]

[Tần Nhạc chưa bao giờ làm phim lịch sử. Phim của cô ấy thiếu chiều sâu, cảm giác quân đội nên hợp tác với những đạo diễn có kinh nghiệm hơn.]

[Buồn cười thật. Có ai nói đây là phim lịch sử không? Còn "kinh nghiệm" nữa chứ. Nhìn cái lễ kỷ niệm quốc khánh lần trước đi, kinh nghiệm đầy mình mà doanh thu phòng vé thì thảm hại.]

[Phim hay hay dở không chỉ nhìn vào doanh thu phòng vé. Xin lưu ý.]

[Đừng tự lừa mình dối người nữa. Doanh thu phòng vé chính là tiêu chuẩn cao nhất để đánh giá một bộ phim! Không có gì khác cả.]

Phía dưới bài đăng của quân đội, cuộc tranh cãi nổ ra dữ dội. Sau đó, fans của Tần Nhạc cũng tham gia, khiến tình hình càng hỗn loạn.

Để tránh tạo ảnh hưởng không tốt, Tần Nhạc nhanh chóng đăng bài trên tài khoản cá nhân để chuyển hướng sự chú ý.

Hiệu quả vô cùng bất ngờ, mọi sự tập trung của cư dân mạng ngay lập tức đổ dồn về bài đăng của cô.

Tần Nhạc V: [Phim mới "Lệnh Truy Nã", thử thách với một thể loại mới. Ngoài ra, tuyến tình cảm của nam nữ chính cực kỳ cảm động.]

[Không hiểu sao, đột nhiên không còn mong đợi nữa...]

[Ai cũng biết, lúc nào tình cảm trong phim của đạo diễn Tần cũng "bình đẳng đến mức khiến khán giả tức chết". Cười.]

[Thể loại mới thì tôi có thể chấp nhận, nhưng mà tuyến tình cảm thì không chắc lắm.]

[Tôi đã đặt vé. Nếu tuyến tình cảm không hay thì ngày mai tôi sẽ tự treo cổ trước cửa công ty Hồng Hoang!!!]

Nhìn lượng bình luận tăng chóng mặt dưới bài đăng của mình, Tần Nhạc chỉ biết ôm trán bất lực.

Ngày mai, cô chắc chắn phải lấy lại danh dự!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back