Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
648,879
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMxPz1PxiVM0tfPLCE4L9QZTrfYSUY3sx98NaBbidpL_728TonIfFVk4WsGFwzd4Qkk4vwmhr4pFsq4nf9ybIp_Iim52b7TVJlg476ltoesoe9SQfUoRRKBf8Koi3uJqJmrYqS7g2gPP9h7az001Rm1=w215-h322-s-no-gm

Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Tác giả: Khiên Ti Ngẫu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Tương lai , HE , Tình cảm , Giới giải trí , Tinh tế , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Tần Nhạc vẫn luôn cho rằng bản thân là một đạo diễn phim tình cảm, nhưng không một bạn fans nào của cô nghĩ như thế.

Trong đó có một tin nhắn của một bạn fans trở thành chuyện cười trong nhóm fans là —— đạo diễn Tần, tin tôi đi, cô quay phim tình cảm tốt lắm, lần sau đừng quay nữa 囧.

Vì rửa mối nhục ngày xưa, cô quay tiếp một bộ phim về quân đội liên bang. Trước khi cho ra mắt, cô đã đảm bảo với nhóm fans rằng, tình cảm của nam nữ chính rất cảm động.

Ngày hôm sau, những lời chất vấn của fans hiện lên đầu bảng tinh tế: @ Tần Nhạc, đã nói là tình cảm rất tốt cơ mà, vì sao nữ chính lại biến mất sau khi nhảy vào thùng rác để trốn lúc đang làm nhiệm vụ với nam chính vậy hả, chỗ đó là hố đen à???

Đạo diễn Tần tỏ vẻ vô tội: Tình tiết trong thùng rác là sự việc có thật, còn những cảnh tình cảm chỉ được thêm thắt vào để tăng tính hấp dẫn thôi.

Sau đó có người tung tin đồn ràng, nam chính trong phim của đạo diễn Tần được lấy hình mẫu từ một vị thượng tá họ Sở của quân đoàn số một của Liên Bang, còn nữ chính là bạn gái của anh.

Fans quậy điên cuồng trên tài khoản mạng tinh tế của thượng tá Sở: Thượng tá, hãy nói với tôi rằng anh đã chia tay chị gái đó rồi đi.

Sở Nguyên: Không chia tay, cô ấy cưới tôi rồi @ Tần Nhạc.

Fans như thấy núi sụt đá lở: Đây là bi kịch gì của nhân loại thế này!

Thời gian lâu sau đó, trong nhóm fans đã được lưu truyền rằng: Để chứng minh mình thật sự có khả năng quay phim tình cảm mà đạo diễn Tần đã tự đưa câu chuyện tình yêu của bản thân mình ra ngoài.

Sự thật chứng minh rằng, cô càng trở nên nổi tiếng hơn, nhưng vẫn không ai tin cô là đạo diễn phim tình cảm cả.​
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 1



Liên bang Thiên Tinh, Học viện Điện ảnh Thiên Tinh, nhà ăn khoa Đạo diễn.

Buổi sáng, nhà ăn vắng vẻ, chỉ lác đác vài sinh viên.

Tuy rằng dịch dinh dưỡng không thể thay thế hoàn toàn thực phẩm, nhưng việc dậy sớm vẫn luôn là nỗi đau muôn thuở của sinh viên. Dịch dinh dưỡng giúp họ tiết kiệm chút thời gian ngủ quý giá. Trừ các sinh viên năm cuối có thời gian rảnh rỗi, hiếm ai chịu khó dậy sớm để ăn sáng.

Khi Tần Nhạc bưng khay đồ ăn trở lại chỗ ngồi, bạn cùng phòng Vu Linh đang chăm chú đọc tin tức trên mạng tinh tế, thậm chí quên cả việc uống ống dịch dinh dưỡng đang ngậm trong miệng.

"Đang xem gì thế?" Tần Nhạc thuận miệng hỏi.

Vu Linh chạm nhẹ vào màn hình trên cổ tay, hình ảnh nửa người của nữ MC hiện lên trước mặt họ.

Giọng nói của nữ MC vẫn rõ ràng và êm tai như mọi khi: "Phóng viên của đài Thiên Tinh thường trú tại Đế quốc Tinh Diệu đưa tin: Đế quốc Tinh Diệu vừa xảy ra chính biến vũ trang. Được biết, quốc vương của Đế quốc, người đã phải lưu vong ở hệ sao khác suốt mười năm, đã trở về đế quốc từ ba tháng trước. Nhiếp chính vương, người nắm quyền cai trị suốt mười lăm năm, đã bị bắt giữ. Thiếu tướng Nguyên Tùy, người trẻ nhất Đế quốc, đã bị ám sát sau khi bắt giữ Nhiếp chính vương. Quốc vương tuyên bố sẽ phong cho Thiếu tướng Nguyên Tùy tước hiệu thân vương và tổ chức tang lễ theo nghi thức quốc gia."

Tiếp theo là một đoạn video chiến đấu. Hai bên giao tranh dữ dội, thậm chí còn sử dụng cả cơ giáp chiến đấu. Những cỗ máy khổng lồ gây ra sức hủy diệt kinh hoàng, thứ vũ khí đáng sợ này hiếm khi xuất hiện trong xã hội. Tần Nhạc xem mà không thể rời mắt nổi.

Dù đã sống trong thế giới này lâu hơn cả khoảng thời gian ở kiếp trước, nhưng đôi khi cô vẫn không khỏi kinh ngạc trước trình độ công nghệ phát triển của thời đại tinh tế.

Video nhanh chóng kết thúc. Vu Linh tiếc nuối chỉ vào cỗ cơ giáp màu bạc áp đảo đối phương ở đoạn cuối và nói: "Cơ giáp này chính là thứ mà Thiếu tướng Nguyên Tùy đã điều khiển. Nghe nói anh ta còn chưa tới ba mươi tuổi. Đáng tiếc thật."

Nói xong, cô ấy nhanh chóng tìm kiếm hình ảnh của Thiếu tướng Nguyên Tùy trên mạng. Nhưng vì anh ta là quan chức cao cấp của Đế quốc, mạng tinh tế của Liên bang Thiên Tinh không có thông tin, nên cô ấy chỉ đành tiếc nuối bỏ cuộc.

"Có gì mà đáng tiếc? Chỉ những người đã chết mới đáng để tưởng nhớ." Tần Nhạc gắp một chiếc bánh bao nhân cua, cắn một miếng, hài lòng nhướn mày rồi tiếp tục: "Cậu đoán xem bao giờ phim về anh ta sẽ được chiếu?"

Vu Linh suy nghĩ một lát: "Chậm nhất nửa tháng."

Nói xong, cô ấy không nhịn được chép miệng: "Đề tài này thật sự quá hay, nhân vật cũng tuyệt vời. Nếu không phải phim tốt nghiệp của tớ đã quay xong rồi, thì tớ cũng muốn làm một bộ phim lấy anh ta làm nhân vật chính."

Tần Nhạc không hề ngạc nhiên trước suy nghĩ của Vu Linh. Người ta thường nói: Nội loạn Đế quốc, Liên bang hốt bạc.

Chỉ trách mỗi lần Đế quốc Tinh Diệu có tin tức, đều quá chấn động, kí.ch th.ích trí tưởng tượng và sáng tạo của người dân Liên bang.

Mười năm trước, khi quốc vương Đế quốc phải lưu vong sang hệ sao khác, đã có rất nhiều bộ phim về ông ta được làm. Từ thể loại xây dựng lại từ hành tinh hoang, báo thù, đến đấu tranh hậu cung khi bị nữ vương hệ sao khác bắt vào trong hậu cung, tất cả đều vô cùng đặc sắc. Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Lần này, thậm chí Đế quốc còn "tặng" ba nhân vật chính: từ quốc vương, nhiếp chính vương, đến thiếu tướng trẻ tuổi. Nếu không làm phim thì thật là phí một đề tài hay.

Là một sinh viên khoa Đạo diễn sắp tốt nghiệp, đây là độ nhạy cảm nên có trong nghề này, dù thầy hướng dẫn của cô luôn làm giảm nhiệt huyết trở thành đạo diễn của cô bằng những lời nhận xét tiêu cực.

Nhắc đến phim tốt nghiệp, Vu Linh không nhịn được nhìn Tần Nhạc: "Lần này phim tốt nghiệp của cậu có bị thầy Vương bắt quay lại không?"

Thầy Vương trong lời Vu Linh là giảng viên đã dạy họ môn quay phim suốt bốn năm qua. Vì đây là môn chuyên ngành, nên lời của ông ta có sức nặng hơn nhiều so với các giảng viên khác.

Ngay cả trong điểm số cho phim ngắn tốt nghiệp, điểm mà ông ta cho cũng chiếm 30% tổng kết quả.

Đối với Tần Nhạc, vị giảng viên này chính là cơn ác mộng suốt bốn năm đại học.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, Tần Nhạc đã sống ở thế giới này 23 năm. Từ một đứa trẻ sơ sinh cho đến khi sắp tốt nghiệp đại học, cô nghĩ rằng mình đã hòa nhập rất tốt vào thời đại tinh tế vượt trội này.

Nhưng chỉ đến khi cô được nhận vào khoa Đạo diễn của Học viện Điện ảnh Thiên Tinh, bộ phim ngắn đầu tiên của cô bị thầy hướng dẫn trả lại kèm theo một đánh giá cực kỳ tệ hại, cô mới nhận ra rằng gu thẩm mỹ của mình không phù hợp với thị hiếu chủ yếu của ngành điện ảnh hiện nay, và thầy hướng dẫn của cô không hề đánh giá cao sở thích nghệ thuật độc đáo của cô.

Cô không học được cách thỏa hiệp, nên cô chỉ có thể nhận điểm không đạt cho môn học chính. Còn nếu thỏa hiệp, cô cũng chỉ vừa đủ để qua môn. Dù các môn khác có thành tích xuất sắc, nhưng nếu môn quan trọng nhất là môn quay phim không đạt, thì cô vẫn bị đánh giá là không phù hợp để trở thành một đạo diễn.

Năm nay đã là năm cuối. Nghĩ về bộ phim ngắn tốt nghiệp mà mình đã nộp, Tần Nhạc thở dài. Đôi lúc phải cúi mình vì tấm bằng tốt nghiệp.

Trước câu hỏi của bạn cùng phòng, cô chỉ trả lời một cách mơ: "Không, lần này chắc qua được thôi."

Cô vừa mới dứt lời rằng có thể qua một cách thuận lợi, thì đồng hồ sao trên tay cô nhận được một tin nhắn ngắn ngay lập tức. Người gửi chính là thầy Vương mà cả hai vừa nhắc đến. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài từ: "10 giờ sáng, đến văn phòng gặp thầy."

Tần Nhạc nhanh chóng đáp lại: "Vâng ạ, thưa thầy."

Vu Linh tò mò nhìn sang: "Sao thế?"

Tần Nhạc giơ cổ tay lên: "Thầy Vương gọi, không biết có chuyện gì."

Vu Linh đảo mắt, đột nhiên ghé sát và nói nhỏ: "Tớ đoán là về suất đề cử cho giải thưởng Tinh Thần. Phim ngắn tốt nghiệp lần này có thể gửi tham dự giải, lớp mình có 5 suất đề cử. Nếu phân chia theo thành tích, chắc chắn cậu sẽ được một suất."

Giải thưởng Tinh Thần là một trong năm giải thưởng điện ảnh lớn nhất của Liên bang Thiên Tinh. Ngoài các hạng mục dành cho phim và phim truyền hình, giải thưởng còn có giải "Bình minh Tinh Thần" dành riêng cho phim ngắn với yêu cầu tham gia rất thấp.

Nhiều đạo diễn nổi tiếng đều từng giành được giải này khi còn trẻ. Ai cũng có thể tham dự, ai cũng có thể bình chọn. Tuy nhiên, các phim ngắn được đề cử bởi những đạo diễn nổi tiếng sẽ được xuất hiện một ngày trên trang chủ, cơ hội giành giải vì thế cao hơn hẳn.

Thay vì trông chờ vào việc được các đạo diễn nổi tiếng để mắt sau khi tham dự, tốt hơn hết là giành được một suất đề cử trước khi gửi phim. Điều đó cho thấy giá trị của suất đề cử này lớn đến mức nào.

Những năm trước, các suất đề cử được phân bổ dựa trên thành tích học tập, nhưng Tần Nhạc không nghĩ thầy Vương sẽ trao suất đó cho mình.

Cô lắc đầu, theo như những gì cô biết về thầy Vương, ông ta không bắt cô rút lui để khỏi làm mất mặt là may lắm rồi.

9 giờ 40 phút sáng, Tần Nhạc đã đứng trước cửa văn phòng thầy Vương. Cô ấn chuông cửa và đợi khá lâu, cửa văn phòng mới mở. Người bước ra là một nữ sinh xinh đẹp, bạn cùng lớp của cô – Kiều Dư Vi.

Kiều Dư Vi từ lâu đã không ưa Tần Nhạc, mỗi lần gặp đều thích chào bằng một tiếng "hừ" lạnh lùng.

Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy đen, trang điểm tỉ mỉ, và bất hạnh thay, cô ấy cao hơn Tần Nhạc cả một cái đầu khi đứng cạnh.

Tần Nhạc nhìn xuống, liếc thấy đôi giày cao gót mà Kiều Dư Vi đang đi – phần gót cao đến mức có thể làm vũ khí.

Kiều Dư Vi lạnh lùng hừ một tiếng, mở miệng: "Giày dòng mới của Terry's, mười vạn tinh tệ một đôi. Nhìn đủ rồi thì tránh đường đi."

Một đôi giày có giá trị còn hơn cả chi phí quay phim của cô, quả thật là thứ mà cô không thể "với" tới.

Tần Nhạc lùi sang một bên để nhường đường, nhưng không ngờ đối phương không rời đi ngay mà lại quay sang nhìn cô, dùng giọng điệu chất vấn: "Tại sao cậu lại thay đổi phong cách vậy?"

Tần Nhạc ngơ ngác một lúc: "Gì cơ?"

"Phim ngắn!" Kiều Dư Vi có vẻ hơi kích động, nhưng vẫn nhớ đây là trước cửa văn phòng, nên chỉ trừng mắt nhìn Tần Nhạc, giọng nói hạ thấp: "Cậu quay cái gì vậy? Phim văn học đau thương học đường thời xưa à?"

Tần Nhạc suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương nói không sai.

Phim ngắn tốt nghiệp mà cô nộp là một câu chuyện tình yêu học đường. Sau hàng loạt biến cố, nam nữ chính cuối cùng cũng không đến được với nhau.

Đặt vào thế giới trước kia của cô, câu chuyện rất phù hợp với quan niệm xã hội, nhưng trong thời đại hiện nay, một bộ phim không có tí dấu ấn nào của thời đại khoa học công nghệ tiên tiến thì nội dung ấy có vẻ như quay ngược về hai ngàn năm trước. Thật sự có thể gọi là thời xưa.

Mặc dù không cần phải giải thích nguồn cảm hứng cho phim tốt nghiệp với đối phương, nhưng việc Kiều Dư Vi đã xem hết phim của cô, thậm chí còn có vẻ như đã xem cả những tác phẩm trước đó, làm Tần Nhạc hơi ngạc nhiên.

Cả hai đứng im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tần Nhạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở lời: "Thật ra tôi lấy cảm hứng từ một trải nghiệm cá nhân. Trước đây tôi học ở Biên Tinh, trường học bên đó đúng là như vậy."

Kiều Dư Vi nhíu mày, trông càng không vui: "Cậu từng thích thầm một nam sinh rồi bị cậu ta từ chối à?"

Sự tổng kết thẳng thừng của Kiều Dư Vi khiến Tần Nhạc gần như muốn ôm trán: "Không phải, chỉ là nghệ thuật hóa thôi."

Nhưng Kiều Dư Vi không dễ dàng bỏ qua, tiếp tục truy hỏi: "Tại sao cậu cứ gặp phải những chuyện như thế? Không định tự kiểm điểm à? Tôi nhớ là trước đây có một người bên khoa Nhiếp ảnh từng tặng hoa cho cậu, cuối cùng cậu ta lại thành bạn trai của cô em kế Vưu Điềm Điềm của cậu. Còn lần này, về suất đề cử..."

Cô ấy đột ngột ngừng lại, liếc nhìn cửa văn phòng, không nói tiếp.

Nghe đối phương nhắc đến em kế của mình, vẻ mặt Tần Nhạc không hề thay đổi. Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, Kiều Dư Vi lại càng tức giận: "Cậu cứ nghĩ rằng nịnh bợ cô ta thì nhà họ Vưu sẽ chấp nhận cậu à? Cậu đúng là đồ ngu ngốc!"

Nói xong, Kiều Dư Vi hầm hầm bỏ đi.

Tần Nhạc sững người một chút, rồi khẽ mỉm cười.

Sau khi bóng dáng Kiều Dư Vi biến mất, Tần Nhạc chỉnh lại đồng hồ sao trên cổ tay rồi mới bước vào văn phòng của thầy hướng dẫn.

Thầy Vương Hằng đang ngồi trên ghế làm việc, thấy cô vào thì chỉ hất mắt lên: "Ngồi đi."

Tần Nhạc ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc.

"Lần này gọi em đến là để bàn về phim ngắn tốt nghiệp của em." Vương Hằng nhìn cô, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống: "Phim rất tệ, không hề sáng tạo, không để lại chút ấn tượng nào. Nếu tôi là khán giả, tôi chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra xem thứ này."

Vẻ mặt Tần Nhạc không thay đổi. Những lời này, cô đã nghe suốt bốn năm qua. Cô kiên nhẫn chờ ông ta nói tiếp.

"Dù nội dung không hấp dẫn, nhưng hình ảnh khá đẹp, nhạc nền cũng ổn. Tôi rất mừng là cuối cùng em cũng đi đúng hướng."

Thấy Tần Nhạc vẫn không biểu hiện gì, cuối cùng Vương Hằng cũng đi thẳng vào vấn đề: "Lần này tôi sẽ cho phim tốt nghiệp của em được thông qua, nhưng suất đề cử cho giải thưởng Tinh Thần thì tôi không thể trao cho em được."

"Em có thể hỏi lý do không ạ?" Cuối cùng Tần Nhạc cũng mở miệng: "Em nghe nói suất đề cử được phân chia dựa trên thành tích học tập."

Có vẻ Vương Hằng không hài lòng với câu hỏi của cô, nhưng vẫn trả lời: "Ban đầu là như vậy. Thành tích các môn khác của em rất tốt, nhưng làm đạo diễn mà chỉ biết mỗi lý thuyết thôi thì đó là điều vô ích. Trao suất đề cử cho em chỉ gây lãng phí. Em hoàn toàn không phù hợp để đi con đường này. Là người hướng dẫn của em, tôi có thể nói rõ ràng rằng, những gì em làm ra sẽ không ai muốn xem. Tôi nhớ là em chưa nhận được bất kỳ hợp đồng nào từ các công ty, đúng không?"

Tần Nhạc cúi mắt xuống: "Vâng."

Quả thực cô chưa nhận được bất kỳ hợp đồng nào.

Giọng Vương Hằng dịu lại, ông nói với thái độ của người từng trải: "Em còn trẻ, tương lai còn nhiều khả năng. Ngành này không phù hợp với em. Nhân lúc còn trẻ, em hãy thay đổi con đường đi."

"... Cảm ơn thầy đã chỉ bảo. Em sẽ ghi nhớ."
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 2



Tần Nhạc không hề tranh luận với Vương Hằng sau những lời đánh giá thấp của ông ta, thậm chí cũng không nhắc lại chuyện bị mất suất đề cử, vì cô biết rằng điều đó vô ích.

Dù nhà trường có điều tra, Vương Hằng vẫn có thể dùng thành tích môn quay phim suốt bốn năm của cô để thuyết phục. Cuối cùng, người bị mất mặt chỉ có thể là Tần Nhạc.

Ông ta cho rằng những gì cô làm không có giá trị, và hiện tại Tần Nhạc không thể chứng minh điều ngược lại.

Cô cần cơ hội, cũng cần thời gian.

"Thôi được rồi, em về đi. Nghĩ kỹ những lời tôi nói. Nếu không tin, em có thể dùng phim tốt nghiệp của mình để tham gia cuộc thi. Dù không có đề cử, tác phẩm tốt cũng sẽ không bị chôn vùi." Nói xong, Vương Hằng phẩy tay, ra hiệu cô có thể rời đi.

Tần Nhạc bước ra khỏi văn phòng, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Phim ngắn tốt nghiệp đã được thông qua, nghĩa là cô có thể nhận bằng tốt nghiệp, hoàn thành mục tiêu ngắn hạn. Bây giờ, cô cần chuẩn bị cho cuộc thi.

Có một điều Vương Hằng nói không sai: nội dung phim tốt nghiệp của cô thực sự khá bình thường. Vì câu chuyện mà cô muốn kể thật sự nằm ở nửa sau. Nếu nộp toàn bộ câu chuyện, rất có thể cô sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp, nên cô chỉ quay một nửa.

Một câu chuyện tình yêu học đường kết thúc trong bi kịch thì có gì đáng xem? Cô thích những gì kịch tính hơn.

Khi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tần Nhạc bất ngờ thấy Kiều Dư Vi vẫn còn đứng đó, bên cạnh cô ấy còn có một gương mặt quen thuộc – Vưu Điềm Điềm.

Vưu Điềm Điềm là em kế của Tần Nhạc. Hai người không có quan hệ máu mủ. Vì mẹ của Tần Nhạc tái hôn với ba của Vưu Điềm Điềm, nên họ mới trở thành chị em trên danh nghĩa.

Sau đó, cả hai lại thi đậu vào cùng một trường đại học, thậm chí cùng một lớp.

Điều khác biệt là Tần Nhạc được nhận vào với thành tích môn văn hóa đứng đầu, còn Vưu Điềm Điềm thì ở nhóm cuối.

Nhưng bốn năm sau, vị thế trong mắt thầy cô đã hoàn toàn đảo ngược. Vương Hằng rất coi trọng Vưu Điềm Điềm. Nếu có ai đó có khả năng lấy suất đề cử vốn thuộc về Tần Nhạc, thì đó không ai khác ngoài Vưu Điềm Điềm.

Sự xuất hiện của Vưu Điềm Điềm tại tòa nhà văn phòng lúc này rõ ràng không phải là ngẫu nhiên. Có vẻ như Vương Hằng đã chủ động gọi cô ta đến.

Nhìn từ phía xa, có vẻ hai người đang tranh luận điều gì đó không hợp ý nhau, khuôn mặt Vưu Điềm Điềm trông không mấy vui vẻ, chắc hẳn đã được trải nghiệm khả năng nhanh mồm dẻo miệng của Kiều Dư Vi.

Khi thấy Tần Nhạc bước đến, cả hai lập tức ngừng nói chuyện, đồng thời quay đầu nhìn cô.

Một người là bạn cùng lớp bình thường, người kia là em kế không hòa thuận. Ban đầu, Tần Nhạc chỉ định chào hỏi rồi rời đi, nhưng Vưu Điềm Điềm lại không muốn để cô đi dễ dàng như vậy.

Cô ta gọi Tần Nhạc: "Chị làm gì ở đây vậy? Đừng nói là phim tốt nghiệp của chị không qua nổi nhé?"

Chưa để Tần Nhạc trả lời, Vưu Điềm Điềm tiếp tục nói: "Nếu thực sự không qua nổi, chị có thể về nhà xin ba giúp. Trong công ty của ba có vài đạo diễn, họ có thể dành thời gian chỉ bảo chị."

Tần Nhạc bình thản đáp: "Cảm ơn em đã nhắc nhở. Chắc không cần làm phiền chú đâu."

Nghe cuộc trò chuyện của họ, Kiều Dư Vi không kiên nhẫn nổi, bực bội trợn mắt.

Vốn dĩ cô ấy đã biết từ nhỏ Vưu Điềm Điềm và cô ấy chưa từng hợp với cô ta. Với tính cách nhỏ nhen của Vưu Điềm Điềm, việc Tần Nhạc sống trong nhà họ Vưu với thân phận con gái riêng chắc chắn là một cái gai trong mắt cô ta.

Đồng thời, Kiều Dư Vi không khỏi bực mình với Tần Nhạc. Vưu Điềm Điềm đã khiêu khích trắng trợn như vậy, mà Tần Nhạc lại tỏ ra như không có chuyện gì. Ngay cả người ngoài cuộc như cô ấy cũng sắp tức điên rồi.

Thái độ dửng dưng của Tần Nhạc khiến Vưu Điềm Điềm cảm thấy mất hứng. Khi cô ta đang định rời đi, bỗng như nhớ ra điều gì, cô ta quay lại, khẽ nhếch mép: "À, đúng rồi. Khi nào rảnh chúng ta ăn một bữa nhé. Em sẽ giới thiệu bạn trai mới của em cho chị. Anh ấy tên Triệu Thần Tinh, chắc chị biết chứ?"

"Từng nghe thấy rồi. Chúc mừng em." Tần Nhạc cụp mắt, trả lời một cách nhạt nhẽo.

Trong mắt Vưu Điềm Điềm, chắc chắn Tần Nhạc đang thất vọng và buồn bã vì lời nói của cô ta. Bởi cô ta đã nghe người khác nói rằng, Tần Nhạc cũng từng có cảm tình với Triệu Thần Tinh.

Vưu Điềm Điềm rất thích nhìn Tần Nhạc rơi vào cảnh không có gì trong tay. Sự nghiệp, người cô thích, thậm chí cả mẹ cô, cuối cùng đều sẽ rời xa cô.

Cô sẽ phải rời khỏi nhà cô ta một cách ê chề, lăn ra khỏi Thủ đô Tinh.

Cuối cùng Vưu Điềm Điềm cũng cảm thấy thỏa mãn khi tìm được cảm giác tồn tại qua việc mỉa mai Tần Nhạc. Cô ta hả hê rời đi.

Kiều Dư Vi nhịn mãi mà vẫn không chịu được, kéo lấy Tần Nhạc – người dường như chẳng hề bị ảnh hưởng gì – rồi hỏi một cách dồn dập: "Cô ta mỉa mai cậu như thế mà cậu vẫn cứ nhịn à?"

Tần Nhạc ngước mắt nhìn Kiều Dư Vi, đôi mắt sáng ngời, đen trắng rõ ràng, trong suốt như nước.

"Cô ta không chỉ giành người theo đuổi cậu, còn cướp luôn cả suất đề cử của cậu. Cậu định làm như không có gì xảy ra sao?" Vốn dĩ Kiều Dư Vi hiếm khi xen vào chuyện người khác, nhưng lại đối xử có hơi đặc biệt với Tần Nhạc.

Đây đã là lần thứ hai rồi, Tần Nhạc không khỏi nghĩ thầm.

Cô từng tưởng rằng Kiều Dư Vi ghét mình, nhưng giờ có vẻ không phải vậy. Ngược lại, người này dường như khá quan tâm đến cô.

Suy nghĩ một chút, Tần Nhạc đáp: "Hẹn hò cũng tốt mà."

Kiều Dư Vi nhíu mày, không hiểu ý của cô.

"Hẹn hò sẽ khiến người ta không còn thời gian làm việc khác nữa."

Như thế, cô có thể tốt nghiệp thuận lợi mà không gặp rắc rối. Phần sau của câu nói, Tần Nhạc giữ lại trong lòng.

Mặc dù không hiểu hết ý cô, nhưng nghĩ đến tình cảnh của Tần Nhạc trong nhà họ Vưu, dường như Kiều Dư Vi đã hiểu ra đôi chút và không hỏi thêm gì nữa.

"Còn một chuyện nữa."

"Hả?" Tần Nhạc ngạc nhiên.

"Cậu chưa từng kết bạn với tôi trên Tinh Võng đúng không?"

"Vậy kết bạn đi?"

"Được thôi." Kiều Dư Vi tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng rất nhanh đã kéo lấy cổ tay Tần Nhạc, kết nối hệ thống trí não cá nhân và kết bạn thành công.

Sau đó, cô ấy thả tay Tần Nhạc ra, vừa nghịch hệ thống của mình vừa giả vờ lơ đãng nói: "Nếu sau khi tốt nghiệp cậu chưa có kế hoạch gì, có thể cân nhắc đến đài truyền hình nhà tôi ứng tuyển. Gần đây bên đó đang tuyển đạo diễn trẻ."

Nhà họ Kiều khởi nghiệp từ đài truyền hình. Dù hiện tại lĩnh vực kinh doanh chính đã chuyển đổi, nhưng đài truyền hình vẫn được giữ lại. Dù doanh thu giảm sút, chế độ đãi ngộ ở đó vẫn rất tốt.

"Cảm ơn."

"Hừ."

Sau khi ứng phó với hai kẻ phiền phức và gặp một người bạn có vẻ đang hơi khó chịu, Tần Nhạc trở về ký túc xá trong tâm trạng không tệ lắm.

Trong phòng khách không thấy bóng dáng của Vu Linh, cửa phòng cô ấy đóng kín, có lẽ đang ở trong đó.

Tần Nhạc không làm phiền, cô trở về phòng mình. Đồ đạc trong phòng không nhiều, ngoài chiếc giường ra, chỉ có khoang đăng nhập vào thế giới ảo chiếm một nửa không gian.

Thế giới ảo là một không gian thứ hai được xây dựng dựa trên nền tảng Tinh Võng. Ở đây, người ta có thể làm việc, học tập, chơi game, mua sắm, thậm chí quay phim.

Với sự phát triển của công nghệ hiện nay, quay phim không nhất thiết phải ở bối cảnh thực tế nữa. Mọi loại cảnh quan, hiệu ứng đặc biệt, nhân vật trong thế giới ảo đều có sẵn, nhưng tất nhiên là phải trả tiền.

Các nhân vật trong phim có thể được thuê từ công ty chuyên cung cấp nhân vật ảo, với đủ mọi hình dáng và kích cỡ để lựa chọn. Nhưng những nhân vật có biểu cảm sinh động, đáp ứng yêu cầu cơ bản của diễn xuất thì giá sẽ cao hơn nhiều.

Dù sao nhân vật ảo cũng không thể so được với diễn viên thật. Đáng tiếc là giá thuê diễn viên thật quá đắt, vượt xa khả năng hiện tại của cô.

Trong phim tốt nghiệp của mình, Tần Nhạc đã thuê hai diễn viên chính với giá hai vạn tinh tệ mỗi người, và các vai phụ lặt vặt khác tốn hơn một vạn tinh tệ nữa.

Bối cảnh trong phim ngắn của cô quá đơn giản, nên chỉ cần thuê không gian, sau đó tự mình chọn nguyên liệu xây dựng và lắp đặt.

Quá trình lắp đặt không quá khó khăn, cũng không cần kiến thức chuyên môn đặc biệt. Chỉ cần đặt các nguyên liệu vào đúng vị trí, không gian ảo sẽ tự động điều chỉnh. Tuy nhiên, cô vẫn tốn đến năm vạn tinh tệ để hoàn thiện.

Với khoản đầu tư lớn như vậy từ ban đầu, Tần Nhạc chắc chắn không định chỉ dùng bộ phim này để lấy một tấm bằng tốt nghiệp.

Cô thay một bộ đồ thoải mái, nằm vào khoang đăng nhập thế giới ảo.

Chẳng mấy chốc, khung cảnh trước mắt thay đổi. Cô xuất hiện trong phòng quay. Phòng này có tám màn hình, tương ứng với tám camera hình cầu quanh hai nhân vật chính.

Trước mặt cô là một bảng điều khiển, nơi đạo diễn có thể thao tác và kiểm soát toàn bộ phim trường.

Hành động, lời thoại, thậm chí biểu cảm của hai nhân vật chính đều phải nhập thủ công để các diễn viên ảo diễn xuất theo yêu cầu của cô. Đồng thời, ánh sáng, thời gian, và địa điểm trong không gian cũng có thể điều chỉnh qua bảng điều khiển này.

Mặc dù phức tạp hơn quay thực tế, nhưng chi phí lại thấp hơn rất nhiều.

Hiện tại, màn hình đang hiển thị cảnh cuối của bộ phim ngắn, nơi hai nhân vật chính đứng ở cổng trường: một người rẽ trái, một người rẽ phải, đường ai nấy đi.

Nửa đầu phim ngắn có nội dung đơn giản: nữ chính Đường Dao Dao thầm yêu lớp trưởng Cố Tranh. Một ngày nọ, một trang nhật ký viết đầy tên Cố Tranh bị dán lên bảng thông báo, khiến Đường Dao Dao chủ nhân của trang nhật ký ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp.

Trong khi mọi người bàn tán, Cố Tranh chỉ đi qua, xé tờ nhật ký đó xuống, gấp lại gọn gàng và cất vào túi.

Sự việc gây xôn xao này khiến giáo viên phải gọi Đường Dao Dao lên nói chuyện. Tuy nhiên, Cố Tranh đã tìm ra kẻ xé trộm nhật ký của cô ấy và làm dịu mọi chuyện.

Sau sự việc, hai người dần trở nên thân thiết, mối quan hệ ngày càng mập mờ. Nhưng sau đó, câu chuyện về quyển nhật ký bị lộ ra ngoài và đến tai ba mẹ Đường Dao Dao. Kết quả, cô ấy bị ba đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Không lâu sau, Cố Tranh tỏ tình với Đường Dao Dao, nhưng cô ấy lại do dự rất lâu và cuối cùng từ chối anh ta.

Sau đó, ba của Đường Dao Dao gặp tai nạn trên công trường và qua đời. Mẹ cô ấy quyết định đưa cô ấy rời khỏi thành phố.

Tại cổng trường, Đường Dao Dao nói lời tạm biệt với Cố Tranh, rồi cả hai chia tay mỗi người một ngả.

Câu chuyện này, nếu chỉ xét riêng nửa đầu, vấn đề lớn nhất ở đây là không có định hướng rõ ràng.

Một mối tình học đường nhẹ nhàng lại kết thúc bằng sự chia ly, nhưng nội dung câu chuyện lại không đủ sâu sắc. Kết thúc như vậy không để lại ý nghĩa gì ngoài cảm giác lãng phí thời gian cho người xem.

Tuy nhiên, với Tần Nhạc, cách sắp xếp này mang một ý nghĩa riêng.

Cô chỉnh sửa bối cảnh quay sang công trường nơi cha Đường Dao Dao gặp nạn, quay một cảnh đặc tả tòa nhà đã hoàn thiện. Trong khung hình, băng rôn khánh thành hiển thị rõ dòng chữ "Tập đoàn Cố Thị".

Sau khi hoàn tất phần kết thúc của nửa đầu câu chuyện, Tần Nhạc bắt đầu chỉnh sửa trang phục và trang điểm cho hai nhân vật chính để chuẩn bị cho cảnh gặp lại nhau.

Cô đã dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cho nửa sau của câu chuyện tình yêu đầy kịch tính này.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 3



Tần Nhạc nhập dữ liệu thời gian và địa điểm: Bảy năm sau, tập đoàn Cố Thị.

Đường Dao Dao, người đã bước ra ngoài xã hội để đi làm được hai năm, vừa từ chức ở công ty cũ cách đây hai tháng vì bị cấp trên quấy rối. Trước khi từ chức, cô ấy còn bị đe dọa.

Kể từ ngày đó, con đường tìm việc của cô ấy trở nên khó khăn. Mặc dù cô ấy cảm thấy ổn trong các buổi phỏng vấn, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Cho đến ba ngày trước, cô ấy nhận được thông báo tuyển dụng từ tập đoàn Cố Thị.

Tuy nhiên, vị trí cô ấy ứng tuyển ban đầu là trợ lý bộ phận, nhưng giờ lại trở thành trợ lý văn phòng tổng giám đốc.

Ngày đầu tiên đi làm, cô ấy tình cờ gặp cấp trên trực tiếp của mình là tổng giám đốc tập đoàn, tại hành lang.

Dù đã bảy năm trôi qua, Đường Dao Dao vẫn nhận ra anh ngay lập tức – Cố Tranh, mối tình đầu của cô.

Nhưng Cố Tranh chỉ liếc cô ấy một cái rồi dời mắt đi, như thể hoàn toàn không nhớ cô ấy là ai.

Hai người làm việc tại cùng một công ty, cùng một tầng lầu, thường xuyên chạm mặt nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.

Mãi đến nửa tháng sau, một nhóm côn đồ kéo đến trước tòa nhà tập đoàn Cố Thị, giăng băng rôn và dùng loa hét lớn rằng Cố Thị coi thường mạng người và đòi bồi thường.

Khi bảo vệ đang ngăn cản nhóm người đó, một kẻ bất ngờ vượt qua hàng rào bảo vệ và lao vào trong, vô tình va phải Đường Dao Dao lúc cô chưa kịp tránh đi.

Cô ấy ngã xuống ngay trước chân Cố Tranh, trông vô cùng thảm hại.

Khi mọi người xung quanh định đỡ cô ấy dậy, Cố Tranh cúi người, bế cô ấy lên.

Anh ta không hề quên cô ấy, chỉ là đang giận thôi.

Kể từ ngày đó, trong công ty bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại, nhưng điều đó không ảnh hưởng quá nhiều đến Đường Dao Dao.

Điều phiền phức duy nhất là cô ấy phát hiện có người theo dõi mình, thậm chí vào ban đêm còn cố gắng cạy khóa cửa nhà cô ấy.

Trong đêm tối, trong cơn hoảng sợ, Đường Dao Dao đã gọi điện cho Cố Tranh. Anh ta vội vàng đến và đưa cô ấy về nhà mình.

Không lâu sau, cảnh sát đã trích xuất camera giám sát quanh nhà Đường Dao Dao và phát hiện một thanh niên từng dẫn đầu nhóm gây rối tại tập đoàn Cố Thị xuất hiện nhiều lần. Cảnh sát nghi ngờ người này có thể vì hận Cố Tranh mà muốn trả thù bạn gái tin đồn của anh ta.

Tiếc rằng khi cảnh sát tìm đến, nhà người đó đã trống trơn.

Phân đoạn này khi được mô tả bằng lời rất ngắn gọn, nhưng Tần Nhạc lại phải quay trong buồng mô phỏng suốt mười tiếng đồng hồ.

Kỹ thuật diễn xuất trong môi trường thực tế ảo thường chỉ dừng ở bề mặt. Để tạo ra bầu không khí, cần dùng đến các phương pháp khác. Tần Nhạc chủ yếu sử dụng hiệu ứng ánh sáng thay đổi giữa sáng và tối để biểu đạt.

Phân đoạn thời đi học, câu chuyện tình đầu ngây thơ, ánh sáng tuy rực rỡ nhưng vẫn phảng phất chút u buồn. Khi trưởng thành, hai người gặp lại trong công ty, không còn rào cản nào nữa, hình ảnh trở nên sáng sủa và sinh động hơn.

Sự thay đổi nhẹ nhàng này giúp khán giả dễ dàng hòa mình vào cảm xúc, từ nỗi buồn của mối tình đầu thất bại đến sự cuồng nhiệt trong tình yêu tuổi trưởng thành.

Nếu kết thúc được xây dựng hoàn hảo, bộ phim ngắn này có thể trở thành một tác phẩm tình yêu cổ điển đáng xem. Mặc dù bối cảnh không hợp thẩm mỹ của đa số khán giả, vẫn sẽ có một số người yêu thích. Tuy nhiên, để nổi bật giữa hàng loạt phim dự thi, điều đó gần như không thể.

Cô cần một tác phẩm khiến người ta ấn tượng khó quên.

Kết thúc nhiệm vụ trong ngày, Tần Nhạc rời khỏi thế giới thực tế ảo.

Cô leo ra khỏi buồng kết nối, nhanh chóng lấy hai ống dịch dinh dưỡng từ ngăn kéo và uống cạn, cuối cùng cũng xua đi cơn đói.

Tiến độ hôm nay rất khả quan. Chỉ cần quay thêm vài ngày và hoàn thiện một số chi tiết, bộ phim ngắn cơ bản đã hoàn thành. Trước lễ tốt nghiệp, cô hoàn toàn có thể mang sản phẩm này đi dự thi.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Tần Nhạc mở giao diện của Tinh Não, chuẩn bị chỉnh sửa đoạn phim vừa quay xong. Nhưng ngay lúc đó, cô nhận được một cuộc gọi. Trên màn hình hiển thị tên bà Lan.

Ngón tay cô khựng lại, sau đó nhấn nút nhận.

Chẳng mấy chốc, trước mặt cô xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ trung niên dịu dàng và tao nhã.

Tần Nhạc gọi: "Mẹ."

"Nhạc Nhạc, mẹ nghe Điềm Điềm nói phim ngắn tốt nghiệp của con đã được thông qua, có đúng không?" Người phụ nữ trong hình hơi nhíu mày, trong giọng nói không có chút vui mừng nào, thay vào đó là đầy lo lắng.

"Nếu không có gì bất ngờ, chắc là đúng." Tần Nhạc nhớ mình chưa từng nói chuyện này với Vưu Điểm Điềm. Rõ ràng cô ta đã cố ý hỏi thầy Vương.

"Có phải con nhờ người khác giúp không? Con à, nếu gặp khó khăn, tại sao không về nhà nhờ chú Vưu giúp? Nếu trường phát hiện chuyện này, điểm của con sẽ bị hủy bỏ đấy."

Nghe lời Lan Uẩn nói, biểu cảm trên mặt Tần Nhạc càng lúc càng lạnh nhạt.

Trên đời này, không phải mối quan hệ mẹ con nào cũng thân thiết. Ít nhất trong gia đình Tần Nhạc thì không.

Không phải vì cô còn lưu giữ ký ức ngắn ngủi từ kiếp trước mà không thể chấp nhận cha mẹ mới, mà là tính cách của bà Lan khiến cô khó mà diễn tả được cảm xúc.

Lan Uẩn chưa bao giờ thực sự tìm hiểu con gái mình thông qua chính cô, mà luôn dựa vào người khác, như Vưu Điềm Điềm chẳng hạn.

Người khác nói gì, bà ta cũng tin hết.

Tần Nhạc luôn cảm thấy nói chuyện với mẹ mình là một việc vô cùng khó khăn.

Đôi lúc cô không khỏi nghĩ, mẹ cô thật sự không hiểu, hay cố tình không hiểu?

"Ai nói với mẹ là con nhờ người khác giúp? Vưu Điềm Điềm à?"

"Điềm Điềm không nói vậy, chỉ là..." Lan Uẩn vội vàng giải thích.

"Vậy thì là mẹ tự nghĩ thế?" Tần Nhạc cười nhạt: "Mẹ biết không, nếu có ai nói câu này trước mặt con, con có thể kiện người đó lên tòa án Liên Bang ngay lập tức."

Lan Uẩn tỏ ra hậm hực: "Mẹ chỉ là quan tâm đến con thôi mà."

"Lần sau, nếu mẹ tò mò về thành tích của con, hãy hỏi trực tiếp các giảng viên trong khoa của con. Con tin rằng họ sẽ không thêm vào những suy diễn vô căn cứ khi nói về kết quả của con."

"Nhạc Nhạc." Lan Uẩn tăng âm lượng: "Có phải con đang hiểu lầm Điềm Điềm không? Con bé luôn rất quan tâm đến con."

"Vậy hy vọng sau này cô ta có thể bớt để ý đến con hơn." Tần Nhạc đáp đầy ẩn ý.

Vừa dứt lời, người phụ nữ trong hình ảnh bỗng rơi nước mắt. Bà ta vừa lau khóe mắt vừa ấm ức hỏi: "Có phải con vẫn chưa chấp nhận chuyện mẹ và chú Vưu sống cùng nhau, nên con mới không thích Điềm Điềm à?"

"Mẹ." Tần Nhạc hạ giọng: "Con không có quyền tự do để không thích ai sao?"

"Nhưng... nhưng Điềm Điềm tốt như thế cơ mà."

Tần Nhạc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lan Uẩn. Ánh mắt cô khiến Lan Uẩn phải tránh né.

Hai người rơi vào im lặng một lúc lâu, rồi Lan Uẩn lên tiếng: "Dạo này nếu con có thời gian thì về nhà một chuyến nhé. Chú Vưu muốn gặp con."

"Có chuyện gì thế ạ?"

Từ khi vào đại học, Tần Nhạc rất ít khi về nhà họ Vưu. Mẹ cô coi nhà họ Vưu là nhà mình, nhưng cô thì chưa bao giờ cảm thấy đó là nhà.

Về phần cha dượng của cô...

Ông ta đối xử với cô xa cách và khách sáo. Đôi khi Điềm Điềm tranh cãi với cô, ông ta cũng không thiên vị, trông giống một người cha đáng tin cậy. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

Tần Nhạc từng vô tình nghe được Điềm Điềm lỡ lời, mới biết cha dượng cô quen biết thầy hướng dẫn của cô và hai người rất thân thiết.

Vì vậy, cô luôn giữ khoảng cách với ông ta, chỉ mong tốt nghiệp xong là rời khỏi nhà họ Vưu.

"Mẹ cũng không rõ, nhưng nếu con bận..."

"Không sao, sau lễ tốt nghiệp con sẽ về." Tần Nhạc cắt ngang lời Lan Uẩn. Cô không thích về nhà họ Vưu, nhưng điều đó không có nghĩa cô sợ phải về.

Hơn nữa, cha dượng cô là người biết giữ thể diện, ít nhất còn tốt hơn con gái ông ta. Về mặt hình thức, ông ta sẽ không làm cô khó xử.

Sau khi tắt cuộc gọi với mẹ, Tần Nhạc cũng không còn tâm trạng chỉnh sửa phim. Cô nằm dài trên giường, tìm một tư thế thoải mái để ngủ một mạch mười tiếng, rồi mở thư viện phim trên Tinh Não lên, tìm một bộ phim kinh dị, hồi hộp đang hot gần đây.

Phim vừa bắt đầu, hình ảnh một bầy côn trùng gớm ghiếc tràn ra từ mặt đất như dòng lũ. Một con trong số đó biến thành người, hòa nhập vào xã hội, học tập, sinh hoạt, yêu đương với nam chính, rồi biến những người xung quanh thành đồng loại của mình. Cuối cùng, bí mật của cô ta bị người yêu phát hiện.

Kết phim, nam chính vẫn ở bên cô ta, nhưng cảnh cuối cho thấy đôi mắt của anh ta đã biến thành mắt kép.

Bộ phim này không làm Tần Nhạc thấy sợ, nhưng nếu kết hợp với lịch sử thì lại khác.

Bởi lẽ, trong vũ trụ thực sự tồn tại Trùng tộc. Hơn một nghìn năm trước, Liên bang Thiên Tinh từng bị bọn chúng xâm lược. Nhưng những con côn trùng đó không thể biến thành người.

Ở đây, bất cứ bộ phim nào gắn nhãn kinh dị, hồi hộp hoặc đáng sợ, đều gần như liên quan đến côn trùng. Tần Nhạc cảm thấy điều này quá đơn điệu, nhưng đáng tiếc, cô không thể thay đổi được điều đó.

Phim bắt đầu chiếu lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng Tần Nhạc cũng chìm vào giấc ngủ.
 
Quay Hay Lắm, Lần Sau Đừng Quay Nữa
Chương 4



Trong những ngày tiếp theo, ngoài việc bị Vu Linh kéo đi ăn ở nhà ăn, phần lớn thời gian của Tần Nhạc đều dành để quay phim trong thế giới ảo.

Đoạn phim ngắn tốt nghiệp của cô từ dự kiến dài 20 phút đã kéo dài thành 40 phút, và nội dung cần quay cơ bản đã được hoàn thiện.

Sáng mai là lễ tốt nghiệp. Lúc 11 giờ 30 tối, Tần Nhạc vẫn còn đang trong thế giới ảo. Việc cắt nối và biên tập bộ phim ngắn đã hoàn thành, cô đang kiểm tra lại phụ đề, nhạc nền và một số chi tiết trong kịch bản.

Sau khi xem lại toàn bộ bộ phim ngắn từ đầu đến cuối một lần nữa, Tần Nhạc mở trang web của cuộc thi Bình minh Tinh Thần ra và tải đoạn phim ngắn mang tên [Màu Sương]

Sau khi tải lên thành công, cô cần chọn danh mục cho đoạn phim. Tần Nhạc lướt qua các thẻ phân loại và chọn ba tag: Cổ điển, Tình yêu, và Hồi hộp.

Nhưng ngay khi vừa gửi đi, một thông báo bật lên: Qua kiểm tra, tác phẩm của bạn không phù hợp với tiêu chuẩn của thể loại Hồi hộp, vui lòng chọn lại.

Quá bất lực, cô đành phải gỡ bỏ thẻ Hồi hộp đi. Rõ ràng, quan điểm của ban tổ chức cuộc thi trùng với ý kiến của số đông: dường như thể loại Hồi hộp được xem như thể loại độc quyền của các bộ phim về Trùng tộc.

Bởi vì phim về Trùng tộc có lượng người xem rất lớn, từng có người vì muốn thu hút lượt xem đã gắn nhãn "Hồi hộp" hay "Kinh dị" cho các phim không liên quan, kết quả là lượt xem thì có nhưng họ bị chỉ trích dữ dội, thậm chí cả nền tảng kiểm duyệt cũng bị kéo vào rắc rối.

Đến lượt Tần Nhạc, cô lại cảm thấy nếu không gắn thẻ "Hồi hộp", thì có lẽ cô mới chính là người bị chỉ trích. Nhưng cô thật sự vô tội.

Sau khi phân vân một lát, cô đành từ bỏ, hy vọng một ngày nào đó tag này sẽ được mở rộng phạm vi. Sau đó, cô điền đầy đủ thông tin cá nhân và phương thức liên lạc rồi tải lên.

Chưa đầy một phút sau, Tinh Não nhận được thư phản hồi chính thức từ cuộc thi Bình Minh Tinh Thần: [Đạo diễn Tần Nhạc thân mến, bộ phim ngắn [Màu Sương] của bạn đã được đăng ký tham gia cuộc thi thành công. Ban tổ chức sẽ công bố các tác phẩm lọt vào vòng trong trước ngày 30 tháng 7. Cảm ơn bạn đã tham gia.]

Tác phẩm đã sẵn sàng, bây giờ chỉ còn chờ khán giả quyết định số phận của nó.

Cô đã học bốn năm, bị giảng viên phủ nhận suốt bốn năm, bị người khác chế giễu suốt bốn năm, nhưng những điều đó vẫn không đủ để khiến cô từ bỏ. Chỉ có khán giả mới có thể cho cô lời nhận xét chân thực nhất.

Sáng hôm sau, Tần Nhạc và Vu Linh mặc đồng phục đến hội trường lớn của trường. Đây là lần đầu tiên cô tham gia lễ tốt nghiệp đại học trong hai kiếp sống.

Hàng ghế đầu tiên trong hội trường dành cho ban lãnh đạo nhà trường, tiếp theo là sinh viên tốt nghiệp ngành diễn xuất, còn vị trí của ngành đạo diễn được sắp xếp ở giữa.

Khi tìm chỗ ngồi, Tần Nhạc không kìm được mà liếc nhìn về phía khu vực của ngành diễn xuất nhiều lần. Những sinh viên tốt nghiệp ngồi ở đó phần lớn là gương mặt quen thuộc, ít nhất cô nhận ra hơn một nửa trong số họ, bởi họ từng xuất hiện trong các bộ phim mà cô đã xem.

Thật tiếc là các bạn cùng khóa đều quá nổi tiếng và có giá cao cắt cổ, cô không biết đến khi nào mới có thể mời họ tham gia phim của mình.

Khi đi ngang qua khu vực đó, Tần Nhạc tìm được vị trí của lớp mình. Khi cô và Vu Linh chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên thấy Kiều Dư Vi vẫy tay về phía cô.

Tần Nhạc nhìn quanh, chậm rãi nhận ra cô ấy đang gọi mình. Cô chỉ hơi do dự rồi bước đến đó cùng Vu Linh.

Sau khi Tần Nhạc ngồi xuống, Kiều Dư Vi lập tức nhìn cô với vẻ mặt đầy khó chịu rồi hỏi: "Sao cậu có thể đến đây mà không thèm trang điểm thế?"

"Tại sao phải trang điểm?"

Kiều Dư Vi hít một hơi thật sâu, hạ giọng trách mắng: "Video của lễ tốt nghiệp sẽ được đăng lên Tinh Võng, đây là lần đầu cậu xuất hiện trên đó mà lại tỏ vẻ như thế này à?"

Nhìn Tần Nhạc trong bộ đồng phục rộng thùng thình, mái tóc buộc cao, gương mặt trắng trẻo không trang điểm, Kiều Dư Vi như muốn ngất xỉu: "Trông cậu cứ như chưa đủ tuổi trưởng thành vậy!"

Tần Nhạc sờ mặt mình, vui vẻ đáp: "Cảm ơn vì lời khen."

Kiều Dư Vi trợn trắng mắt, không muốn nói chuyện với cô nữa.

Tuy nhiên, chẳng được bao lâu, cô ấy lại không kìm được mà quay sang hỏi Tần Nhạc: "Cậu đã tham gia cuộc thi chưa?"

"Rồi, vừa mới tải lên vào tối hôm qua."

"Sao lại muộn thế?" Nói xong, cô ấy phát hiện Tần Nhạc đang nhìn mình, không nhịn được hỏi: "Làm sao thế?"

"...Cậu quan tâm đến đoạn phim tốt nghiệp của tôi vậy à?"

"Không hề." Kiều Dư Vi nhanh chóng phủ nhận: "Tôi chỉ thấy tò mò thôi."

Sau khi xoay lưng đi, cô ấy lén mở Tinh Não lên, tìm tên Tần Nhạc trên nền tảng tham gia cuộc thi Bình Minh Tinh Thần, rồi tìm được bộ phim ngắn [Màu Sương], rồi nhanh chóng thêm nó vào danh sách yêu thích.

Tần Nhạc không để ý hành động của Kiều Dư Vi. Đúng 9 giờ, hội trường đã ngồi chật kín, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Quy trình thực ra rất đơn giản: hiệu trưởng phát biểu, đại diện sinh viên phát biểu, sau đó là trao bằng tốt nghiệp, kèm theo bảng điểm.

Hiệu trưởng đứng trên sân khấu, trông như một cái máy phát bằng hàng loạt. Sau một loạt thủ tục, Tần Nhạc nghi ngờ không biết ngày mai cánh tay ông ta có thể nhấc lên được nữa hay không.

Sau khi đợi hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Tần Nhạc. Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, cô lật xem bảng điểm bên trong. Các môn học đều đạt trên 90 điểm, còn điểm của đoạn phim tốt nghiệp lại cao hơn cô tưởng, đạt hơn 70 điểm. Có vẻ các giảng viên khác đã chấm điểm của phần này không quá thấp.

Kiều Dư Vi liếc qua một cái, khẽ hừ một tiếng. Khi Tần Nhạc quay đầu lại muốn xem bảng điểm của cô ấy, Kiều Dư Vi lại nhanh chóng gập bằng tốt nghiệp lại, không cho cô xem.

Tần Nhạc nhìn cô ấy với ánh mắt bất lực, cố gắng khiến cô ấy cảm thấy áy náy, nhưng Kiều Dư Vi quay đầu đi như không nhìn thấy.

Sau khi phát xong bằng tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp cũng chính thức kết thúc. Mọi người lần lượt rời khỏi hội trường. Trước khi đi, Kiều Dư Vi kéo Tần Nhạc lại: "Tôi sẽ đến trang điểm cho cậu vào buổi vũ hội tốt nghiệp!"

Cô ấy nhanh chóng rời đi mà không thèm đợi cô từ chối.

Theo sắp xếp của trường, mười ngày sau lễ tốt nghiệp sẽ có một buổi vũ hội tốt nghiệp. Trừ khi có việc rất quan trọng, thì hầu như không ai bỏ lỡ sự kiện này.

Buổi vũ hội tốt nghiệp của Học viện Điện ảnh Thiên Tinh không chỉ mời các cựu học viên xuất sắc tham gia, mà còn có các đạo diễn nổi tiếng, minh tinh, quản lý, thậm chí là các nhà đầu tư danh tiếng trong ngành.

Đây là cơ hội tốt nhất mà trường tạo ra cho sinh viên tốt nghiệp trước khi họ bước vào ngành điện ảnh. Việc có nắm bắt được cơ hội hay không hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của mỗi người.

Sau lễ tốt nghiệp, Kiều Dư Vi không ở lại trường mà trở về nhà ngay.

Hôm nay là ngày cô ấy tốt nghiệp, ông nội cô ấy đã cố tình tổ chức buổi họp mặt gia đình vào ngày hôm nay.

Trong buổi họp mặt gia đình, Kiều Dư Vi nhận được món quà tốt nghiệp: đài truyền hình duy nhất còn lại của nhà họ Kiều đã được ông nội chuyển sang tên cô ấy.

Trong khi các anh chị họ cùng thế hệ người thì không hài lòng, người lại hả hê, Kiều Dư Vi lại chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Tuy hoạt động của đài truyền hình này không mấy khả quan và doanh thu chẳng đáng kể, nhưng nó là một biểu tượng của nhà họ Kiều. Nếu cô có thể quản lý tốt, ông nội chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt.

Tuy nhiên, lúc này sự chú ý của Kiều Dư Vi không đặt vào món quà vừa nhận. Cuối cùng khi có chút thời gian rảnh, cô ấy ngồi trước bàn trang điểm. Quản gia người máy cao ráo và lịch lãm trong bộ vest trắng, đang giúp cô tẩy trang. Trong khi đó, cô ấy mở mục yêu thích trên Tinh Não ra và bấm phát bộ phim ngắn [Màu Sương] – tác phẩm dự thi của Tần Nhạc.

Kiều Dư Vi đã xem qua đoạn đầu của bộ phim ngắn này rồi, nhưng lần này cô ấy phát hiện một chi tiết mới: ba của Đường Dao Dao chết trong một tai nạn tại công trình của tập đoàn Cố Thị. Liệu tập đoàn này và Cố Tranh có liên quan gì với nhau không?

Cô ấy tạm gạt cảm giác kỳ lạ trong lòng, tiếp tục xem phim.

Sau phần nội dung trong bối cảnh trường học, câu chuyện nhanh chóng chuyển sang bối cảnh ở đô thị. Hoá ra tập đoàn Cố Thị, chính là tài sản của gia đình Cố Tranh, và giờ đây anh ta đã trở thành sếp của Đường Dao Dao.

Theo mô-típ thông thường, mâu thuẫn này sẽ bùng nổ ở giữa hoặc cuối câu chuyện, sau đó hai nhân vật sẽ trải qua một giai đoạn yêu đương đầy đau khổ rồi làm hòa.

Nhưng vì phim của Tần Nhạc luôn có những cú twist bất ngờ, Kiều Dự Vi đoán rằng có lẽ sẽ có điều gì đó thú vị ở phía sau.

Khi người máy quản gia hoàn tất việc tẩy trang, anh ta mang đồ ăn vặt và đồ uống đến cho cô ấy.

Kiều Dự Vi ngồi thoải mái trên ghế, vừa ăn vừa tiếp tục xem phim.

Hai người từng xa cách nhiều năm nhưng đều chưa từng quên nhau. Sau một tai nạn bất ngờ, Cố Tranh đưa Đường Dao Dao về nhà mình, thậm chí nhường cả phòng ngủ chính cho cô ấy.

Tại đây, một chi tiết lạ xuất hiện: Đường Dao Dao vô tình làm rơi một hộp nhỏ trên bàn cạnh giường của Cố Tranh, bên trong là một cây bút bi nhựa màu hồng.

Chi tiết này nhanh chóng trôi qua, và vì cả hai sống cùng nhau, họ cũng đi làm cùng với nhau.

Những lời đồn về mối quan hệ giữa Đường Dao Dao và Cố Tranh ngày càng lan rộng trong công ty. Đúng lúc đó, cô ấy gặp phải tai nạn thứ hai: bị đồng nghiệp hãm hại, dẫn đến lỗi nghiêm trọng trong một hợp đồng quan trọng này. May mắn thay, sự thật được làm sáng tỏ, và người đồng nghiệp đó đã bị sa thải.

Hai lần tai nạn trở thành chất xúc tác cho mối quan hệ của họ. Từ mập mờ ban đầu, hai người dần trở nên không thể rời xa nhau.

Lúc này Kiều Dư Vi đã hoàn toàn bị cuốn vào chuyện tình qua lại ngọt ngào của họ, thậm chí quên cả việc bới móc chuyện chiếc xe của nam chính chỉ biết chạy trên mặt đất – điều không hợp lý chút nào trong thời đại này.

Khi mạch phim dường như đang hướng tới kết thúc êm đẹp, câu chuyện lại có một bước ngoặt đầy bất ngờ.

Cố Tranh tự tay chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến và sau nhiều năm, anh ta lại tỏ tình với Đường Dao Dao một lần nữa.

Lần này, cô đã đồng ý.

Nhưng vì uống rượu vào đêm trước, sáng hôm sau khi cô ấy thức dậy, cô ấy chỉ thấy một mảnh giấy để lại trên bàn đầu giường: Cố Tranh nói anh ta có việc gấp phải đi công tác.

Khi nhặt mảnh giấy lên, Đường Dao Dao bất ngờ nhận ra hộp đựng bút lần trước giờ đã được thay bằng một hộp mới. Bên trong là một chiếc vòng tay đính hồng ngọc.

Cô ấy nhìn chiếc vòng tay và đột nhiên nhớ đến người đồng nghiệp từng hãm hại mình trước đó – người đó cũng có một chiếc vòng giống hệt.

Bước ngoặt này khiến Kiều Dư Vi hoàn toàn mất bình tĩnh. Ý gì đây? Cố Tranh và người đồng nghiệp đó có quan hệ mờ ám sao?

Kiều Dư Vi bắt đầu lo lắng thay cho Đường Dao Dao.

Tuy nhiên, Đường Dao Dao không đi thẳng đến đối chất với Cố Tranh mà tìm cách liên lạc với người đồng nghiệp đã bị sa thải. Nhưng số điện thoại của người đó đã bị khóa.

Cô ấy nhờ người dò hỏi, nhưng không ai trong công ty biết tung tích của người đồng nghiệp ấy.

Cùng lúc đó, ống kính quay đến một góc khuất trong phòng ngủ, nơi có một chiếc camera giấu kín, dường như đang theo dõi từng cử động của Đường Dao Dao.

Kiều Dư Vi cảm thấy lạnh sống lưng. Câu chuyện tình cảm ngọt ngào đâu rồi?

Cảnh phim chuyển sang Cố Tranh, lúc này đang tham dự một buổi tiệc rượu riêng tư. Anh ta trò chuyện vui vẻ với một người, và người đó chính là sếp cũ của Đường Dao Dao.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng VIP, khuôn mặt điển trai của Cố Tranh bỗng toát lên vẻ u ám đáng sợ.

Sau khi Cố Tranh đi công tác về, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Nhưng lần này, khi xem cảnh hai người bên nhau, Kiều Dư Vi không còn cảm giác ngọt ngào mà thay vào đó là một nỗi bất an. Cô ấy linh cảm rằng nhất định Cố Tranh sẽ làm điều gì đó với Đường Dao Dao?

Liệu Đường Dao Dao có thể thoát không? Vào ngày sinh nhật của Cố Tranh, anh đưa Đường Dao Dao đến một căn biệt thự mới và nói rằng đây là tổ ấm anh ta chuẩn bị cho hai người. Trước lời cầu hôn của anh ta, Đường Dao Dao lại tỏ ra lo lắng. Cô ấy không đồng ý mà nói muốn suy nghĩ thêm.

Thấy vậy, Kiều Dư Vi thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ Đường Dao Dao đã nhận ra điều gì đó không ổn. Liệu cô ấy có chia tay hoặc làm rõ mọi chuyện không?

Tuy nhiên, Cố Tranh không cho Đường Dao Dao cơ hội nói lời chia tay. Đêm hôm đó, anh ta lặng lẽ mở cửa phòng ngủ của cô ấy ra.

Trên đầu giường là một chiếc cốc rồng, sữa bên trong đã được uống hết, cốc sữa ấy do chính tay anh ta mang đến.

Cố Tranh bước vào, nhẹ nhàng tiến đến gần Đường Dao Dao đang ngủ say.

Dưới ánh sáng mờ ngoài cửa, Kiều Dư Vi nhận ra trên tay Cố Tranh cầm một ống tiêm.

Khung cảnh này, kết hợp với nhạc nền như đánh thắng vào tim, khiến Kiều Dư Vi cảm giác như mình đang có mặt tại đó, và Cố Tranh đang tiến đến cô ấy.

Cảm giác sợ hãi ấy chân thực đến mức khiến da đầu cô ấy tê dại.

Rõ ràng Cố Tranh chỉ là một người đàn ông bình thường, không hề trải qua huấn luyện, và chỉ đang cầm một chiếc ống tiêm thôi, nhưng nhân vật trong phim lại tạo ra một nồi sợ khó giải thích.

Khi Cố Tranh cúi xuống, thì thầm bên tai Đường Dao Dao câu: "Anh yêu em", và chiếc kim dài tiến sát cổ cô ấy, Kiều Dư Vi gần như quên cả thở.

Ngay lúc đó, Đường Dao Dao, người lẽ ra đang ngủ say lại đột ngột mở mắt.

"Á!" Kiều Dư Vi hét khế, làm rơi cả khay đồ ăn vặt đang ôm trên tay nãy giờ.

Đường Dao Dao bất ngờ nắm lấy cổ tay Cố Tranh, nhân lúc anh ta không đề phòng, kéo anh ta ngã xuống giường.

Sau đó, cô ấy lật người đè anh ta xuống, thậm chí giật lấy chiếc ống tiêm từ tay anh ta. Khi Cố Tranh còn chưa kịp phản ứng, chiếc kim tiêm đã đâm vào cổ anh ta mà không hề thương tiếc, rút ra rồi lại đâm vào.

Kiều Dư Vi gần như há hốc mồm nhìn cảnh này. Diễn biến quá nhanh khiến cô ấy chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Làm sao tình tiết lại xoay chuyển thành như vậy được chứ?

Ở đoạn kết, Đường Dao Dao bị bắt, còn Cố Tranh không qua khỏi vì dùng quá liều chất cấm và động mạch cổ bị tổn thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên, trong quá trình điều tra, Đường Dao Dao một mực khẳng định cô chỉ tự vệ vì Cố Tranh muốn giết cô ấy.

Ban đầu, cảnh sát không tin lời cô ấy. Nhưng sau đó, cô ấy đề cập đến chiếc vòng tay của đồng nghiệp mất tích được tìm thấy tại nhà Cố Tranh, cùng với chiếc đồng hồ của một nhân viên nam từng tử vong do ngã tại tập đoàn Cố Thị.

Đúng lúc đó, quản gia người máy bước vào, dường như vì cô ấy đã làm rơi đồ ăn vặt nên định dọn dẹp.

Nhưng không hiểu sao, đột nhiên Kiểu Dư Vi cảm thấy dáng vẻ của quản gia người máy có hơi giống Cố Tranh khi anh bước vào phòng khách lúc đêm.

Cô ấy do dự một lát, rồi dùng Tinh Não đặt lịch hẹn dịch vụ đổi tính cách tại công ty sản xuất quản gia người máy. Gần đây, cô ấy nghĩ mình cần một quản gia nữ hơn. Tốt nhất cứ đưa về nhà máy để thay đổi tính cách.

Kiều Dư Vi tiếp tục xem lại bộ phim hai lần nữa, cuối cùng mới cảm thấy đã tìm ra được hết các chi tiết trong đó.

Thực ra chiếc bút bi màu hồng mà Đường Dao Dao từng tìm thấy trong nhà Cố Tranh vốn thuộc về cô ấy.

Trước đây, vì yêu sớm nên cô ấy bị ba đánh. Hôm đó, ba cô ấy vội ra ngoài và cần một chiếc bút để viết, nên tiện tay cầm luôn chiếc bút của cô ấy.

Sau đó, ba cô ấy đã gặp tai nạn và qua đời tại công trường của nhà họ Cố.

Còn về màn phản kháng cuối cùng của Đường Dao Dao, thực chất đã được báo hiệu từ phần đầu của bộ phim khi kể về thời học sinh. Đường Dao Dao có sức mạnh rất lớn và nhà cô ấy còn có một bộ võ phục.

Thêm nữa, gã lưu manh xuất hiện sau này, hành động của anh ấy có thể là để giúp Đường Dao Dao nhanh chóng tiếp cận Cố Tranh. Rất có thể hai người họ đã bàn bạc từ trước.

Càng tìm được manh mối, Kiều Dư Vi càng thấy phấn khích. Bỗng nhiên cô ấy cảm thấy mình thật thông minh.

Hậu quả là đến 3 giờ sáng, cô ấy vẫn còn tỉnh như sáo, thậm chí còn háo hức đi "quấy rối" cô bạn thân, muốn giới thiệu bộ phim yêu thích của mình cho cô ấy.

Kiều Dư Vi: "Cậu ngủ chưa? Đừng ngủ nữa, dậy mau!"

Cô ấy còn đính kèm một đoạn nhạc chuông đánh thức trong tin nhắn.

Phía bên kia trả lời rất nhanh.

Tiết Di: "Chưa ngủ. Ba mẹ tớ đang cãi nhau, tớ đang phải khuyên cả hai bên. Không phải hôm nào cậu cũng đi ngủ để giữ gìn nhan sắc à, hôm nay sao thế, mất ngủ à?"

Kiều Dư Vi: "Tất nhiên là không. Tớ xem phim đến muộn, hay lắm, nên phải giới thiệu cho cậu xem."

Nói xong, cô ấy gửi đường link phim [Màu Sương] qua.

Một lúc sau, bên kia mới trả lời.

Tiết Di: "...Cậu biết mà, trong thời gian xét giải Tinh Thần, dù tớ có gửi cho ba tớ bộ phim gì, thì ông ấy cũng chẳng nể mặt đâu."

Ba của Tiết Di, đạo diễn Tiết Liên Sơn, là một nhà làm phim nổi tiếng của Liên bang Thiên Tinh, đồng thời cũng là một trong những giám khảo của giải Tinh Thần.

Kiều Dư Vi: "Nói thừa. Chẳng lẽ tớ không biết chú Tiết là người thế nào? Thật sự bộ phim này rất hay đó, tớ đề cử cậu nên xem vào buổi tối, phim tình yêu cổ điển... cực ngọt!"

Cô ấy cảm thấy, bạn thân của cô ấy cũng nên thử sự kinh hoàng mà cô ấy đã trải qua. Tuy có hơi có dụng ý nhỏ trong đó, nhưng điều đó không quan trọng.

Tối nay cô ấy không ngủ được, nhất định phải có người cùng thức đến sáng với cô ấy.

Tiết Di: "Gu của cậu lạ thật đấy, phim tình yêu thời xưa thì có gì hay."

Kiều Dư Vi: "Cậu không tin vào gu thẩm mỹ của tớ à? Hay thật mà, tin tớ đi, xem xong cậu sẽ quên luôn chuyện ba mẹ đang cãi nhau luôn đấy."

Tiết Di: "Được rồi, tớ tin cậu lần này."

Đến 4 giờ sáng, Kiều Dư Vi mới có thể chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng mới 6 giờ sáng, cô ấy bị cuộc gọi gấp gáp từ bạn thân đánh thức.

Trong màn hình, Tiết Di hiện lên với mái tóc búi cao, không đợi cô ấy nói gì mà đã bắt đầu mắng cô ấy xối xả: "Kiều Dư Vi, cậu bị làm sao thế hả? Ngọt chỗ nào? Rốt cuộc ngọt ở chỗ nào? Suýt nữa tớ bị dọa chết rồi đây này!"

Kiều Dư Vi lật người, chọn cách tắt luôn Tinh Não.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back