Đô Thị  Quay Đầu

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,177
0
36
ADCreHfiQKz5DdnX-puS5LCb0hBOTX2aBu_K8e0l1dL-xxL_qhXFwwr8gBWwIhW17Zqr7EURnDTjtDrd06H4-nU7vUnb2QNpWgWT-5w7J0JARCiHaMliWIrCusgXQQ--yBaPbnIheYEZrcny9KJdse2Uaee9=w215-h322-s-no-gm

Quay Đầu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Ngược
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Lúc ăn cơm, bạn trai tôi Giang Trác đang bóc vỏ tôm cho thanh mai trúc mã của anh ta.
Lúc trước tôi nhờ anh ta lấy hộ tôi một bát canh nhưng anh từ chối tôi, anh ta còn nói với giọng điệu khó chịu: "Em tự đi mà lấy".
Các đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm của anh ta cũng góp sức để hoà giải chuyện cười này: "Lão đại đã quen chăm sóc cho tiểu Âm rồi, chị dâu đừng để trong lòng nhé".
Hàn Thiều Âm nhìn về phía tôi trong mắt cô ta mang vài tia đắc ý.
Tôi nể mặt cười nói: "Mọi người đừng có gọi bậy nha, gọi vậy sẽ khiến Giang Trác tức giận đấy, người ta vẫn còn đang bóc tôm cho bạn gái kia kìa".​
 
Quay Đầu
Chương 1


1

Giang Trác nghe được lời tôi nói thì tay bóc tôm ngừng lại một lát, anh ta lạnh lùng nhìn về phía tôi.

Không khíc của bữa tiệc cũng trầm xuống.

Giang Trác nhíu mày nói: "Nếu em muốn làm loạn thì quay về nhà đi."

Tôi gật đầu: "Mọi người cứ từ từ dùng bữa, tôi về đây."

Người anh em tốt Lâm Khải của anh ta nói: "Sao chị dâu có thể cam lòng mà bỏ A Trác lại đây rồi về chứ? Chị nói em nói có đúng không chị dâu?"

Lâm Khải cho rằng tôi chính là con chó của Giang Trác và vì tôi chiếm mất vị trí bạn gái của Giang Trác khiến nữ thần Hàn Thiều Âm của hắn buồn bã cho nên hắn vẫn luôn có thái độ thù địch với tôi.

Giang Trác đưa một chén đầy thịt tôm tới trước mặt Hàn Thiều Âm, anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Đừng náo loạn nữa Trầm Tuyền."

Tôi mỉm cười quay đầu bước đi.

Sau khi rời khỏi đó một đoạn tôi vẫn còn có thể nghe được những lời chế nhạo về tôi.

"Dù sao thì lát nữa cô ta cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi."

"Nhưng nói thật tôi cảm thấy đại tiểu thư đó không xứng với lão đại của chúng ta."

"Vẫn chỉ có Tiểu Âm mới xứng với lão đại của chúng ta thôi."

Tôi nghe được những lời này nhưng vẫn bước tiếp đến khi rời khỏi khách sạn.

Có buồn không? Hình như là có hơi buồn.

Nhưng phần nhiều chính là tôi cảm giác như mình đã trút hết được gánh nặng, tôi đứng ở ngoài khách sạn bị gió lạnh thổi nên đã tỉnh táo hơn chút.

Tôi tại sao lại thích Giang Trác nhỉ?

Là vì anh ta lúc lớn lên rất đẹp trai? Hay là vì chỉ số IQ của anh ta cao?

Trong vòng bạn bè của tôi thiếu người như vậy sao?

Tôi lắc đầu, yêu đương đúng là làm cho con người ta ngu đi.

2.

Tôi không quay về chỗ ở hàng ngày của mình mà đi thẳng về biệt thự nhà họ Trầm.

Ba mẹ thấy tôi khuya vậy rồi mà vẫn đến tìm họ thì cực kỳ hoảng hốt.

Thật ra bọn họ vẫn luôn không đồng ý việc tôi yêu đương với Giang Trác nhưng mà tôi vẫn luôn làm nũng với họ nên họ vẫn luôn chiếu cố đến sự nghiệp của Giang Trác. Ngay cả lúc ở cạnh tôi Giang Trác có nói bóng gió về chuyện của công ty nhỏ nhà Lâm Khải thì tôi cũng xin ba mẹ giúp đỡ nhà hắn một chút.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Ba mẹ, con muốn chia tay với Giang Trác."

"Đại tiểu thư à cuối cùng thì em cũng nghĩ thông rồi à?" Anh trai Trầm Du của tôi từ tầng hai đi xuống.

Ba tôi nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt nói: "Con chịu mệt đủ rồi à?"

Tôi không phản bác lại.

Ba tôi thở dài đặt tờ báo xuống sau đó nở nụ cười: "Được rồi, ngã một lần rồi thì sau này sẽ không vấp phải những thứ như thế nữa."

Mẹ vội vàng dặn người làm chuẩn bị bữa tối cho tôi.

Trong lúc chờ đồ ăn thì điện thoại của tôi điên cuồng đổ chuông.

Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Giang Trác, anh ta còn gửi mấy chục tin nhắn Wechat cho tôi.

Anh ta hỏi tôi đang ở chỗ nào, trách tôi tùy hứng, nói tôi khiến anh ta phải xấu hổ trước mặt mấy người ở phòng thí nghiệm.

Nhưng anh ta rất sĩ diện nên không thể nói rõ ra rằng anh ta muốn tôi trả tiền đống đồ ăn thức uống kia thay cho anh ta.

Nói ra cũng buồn cười, bởi vì anh ta sĩ diện nên khi tôi đặt chỗ đã lấy danh nghĩa của anh ta.

Tôi chỉ trả lời lại một tin: Chúng ta chia tay, tôi cho anh một tuần để dọn dẹp rồi đưa ba mẹ anh ra khỏi Hoành Đỉnh Thiên. Còn nữa, hợp đồng đã đến kỳ hạn, Trầm thị cũng sẽ không đầu tư vào phòng thí nghiệm của các anh nữa, các anh cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi rời khỏi chỗ đó đi. Một tuần sau nếu chưa dọn sạch sẽ thì tôi sẽ gọi người tới dọn giúp mấy người.

Sau đó tôi kéo số của anh ta vào danh sách đen.

Anh trai thấy vậy thì hỏi tôi: "Em nhắn tin cho thằng cha kia à?"

"Vâng." Tôi gật đầu nói: "Em cho ba mẹ anh ta một tuần để dọn ra khỏi Hoành Đỉnh Thiên, phòng thí nghiệm cũng sẽ không tiếp tục cho bọn họ dùng nữa."

Đã chia tay rồi thì nhà của tôi đương nhiên sẽ không thể cho người ngoài ở được nữa.

Anh tôi cười nói: "Xem ra em cũng có chút tiến bộ, một tuần sau anh sẽ đưa người đi cùng với em. Còn nữa, hai ngày này em cứ ở trong nhà đi, thằng cha kia có thể sẽ tìm em gây rối đấy."

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, hơn nữa hồi trước lúc yêu đương tôi bị mất não nên kiên quyết muốn đem chìa khóa và mật mã đưa cho anh ta. Anh ta không muốn lấy chìa khóa nhưng mật mà là do tôi gửi tin nhắn tới điện thoại của anh ta.

Điều duy nhất mà tôi cảm thấy may mắn chính là thái độ lạnh nhạt của anh ta đối với tôi, tôi cũng ghi nhớ lời dạy của mọi người trong nhà nên qua lại với anh ta ba năm cũng chưa sống chung với nhau nên chưa xảy ra chuyện gì.

Ba nghe tôi nói xong thì lập tức sai người bỏ mật mã ở nhà tôi và cũng xóa luôn dấu vân tay của anh ta.

3.

Một tuần sau, tôi và anh trai mang theo một nhóm người tới ngôi nhà ở Hoành Đỉnh Thiên.

Ba Giang mẹ Giang vẫn sống ở trong đó và không có ý định chuyển ra ngoài.

Chuyện này cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu của tôi.

Nhưng điều làm tôi giật mình chính là Giang Trác thế mà lại ở đây.

Bình thường anh ta luôn tỏ ra bận rộn và hận không thể ở phòng thí nghiệm hai mươi bốn giờ một ngày cùng Hàn Thiều Âm để "Cùng nhau nghiên cứu."

Trong khoảng thời gian đó câu anh ta nói với tôi nhiều nhất chính là: "Em không có việc gì để làm à?"

Hắc, không nghĩ tới tiến sĩ Giang vậy mà cũng có lúc rảnh rỗi như này.

Ba Giang thấy tôi mang theo một đám người tiến vào thì nhíu mày: "Tiểu Trầm, không phải bác nói chứ, tuy rằng nhà này là cháu cho chúng ta mượn nhưng cháu cũng không thể tới đây mà không chào hỏi như vậy chứ, cháu còn mang theo nhiều người tới đây làm gì chứ?"

Mẹ Giang âm dương quái khí nói: "Tôi đã bảo từ trước là nên thay một cái khóa mới tốt hơn rồi mà."

Nhà này mặc dù là của tôi nhưng lúc trước tôi tôn trọng không gian riêng tư của ba Giang mẹ Giang nên vẫn chưa từng đến đây làm phiền.

Đương nhiên, bọn họ cũng chưa từng mời tôi qua chơi.

Tôi liếc nhìn anh tôi một chút, anh ấy sắp bị bộ dạng của bọn họ làm cho tức cười.

Tôi cũng cảm thấy lúc mình yêu đương bị mất não thật mất mặt.

"Một tuần trước tôi đã bảo Giang Trác thông báo cho các người dọn nhà đi rồi." Tôi bình tĩnh nói tiếp: "Hôm nay tôi chỉ đến lấy lại căn nhà thuộc về mình thôi."

Giang Trác vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng, giọng điệu anh ta lạnh nhạt: "Trầm Tuyến, làm loạn như thế là đủ rồi."

Tôi nhìn anh ta phì cười: "Giang Trác, anh nghĩ là tôi đang đùa à? Vậy nên hôm nay anh đặc biệt ở đây chờ tôi? Để tôi nói cho anh biết nhé, chúng ta thật sự đã chia tay rồi, hiện tại cả nhà các người cút khỏi đây cho tôi."

Ba mẹ Giang nghe vậy thì không còn khác khí nữa, sắc mặt ai cũng rất khó coi.

Ba Giang chỉ trích tôi nói: "Chuyện của cô với A Trác bình thường chúng tôi không nhúng tay vào nhưng mà bây giờ cô trở mặt nói như vậy có phải không nói đến tình cảm nữa không?"

Mẹ Giang cũng nói: "Đúng vậy, ngày đó cô bỏ đi trước để A Trác ở lại một mình chịu bao nhiêu xấu hổ, may mà có anh em của A Trác trả tiền thay nó, chừng nào thì cô đem tiền trả cho người ta."

Tôi cười một tiếng: "Thì liên quan gì tới tôi?"

Sắc mặt Giang Trác trầm xuống: "Trầm Tuyền, em lại..."

Tôi cắt ngang lời anh ta: "Khách sạn là do anh chọn, lúc đặt chỗ cũng lấy tên anh, việc chọn rượu và đồ ăn đắt tiền là do anh và mấy người ở phòng thí nghiệm kia chọn, tôi chả liên quan gì cả."

Anh trai tôi cũng không kiên nhẫn được nữa mà nói: "Nói nhiều thế làm cái gì, để bọn họ nhanh cút khỏi đây đi."

Giang Trác lúc này mới chú ý tới anh tôi, trong mắt anh ta hiện lên vẻ trào phúng nói: "Em tìm nhà cho người mới này à?"

Mẹ Giang như là bắt được nhược điểm hét lớn: "Tiểu Trầm, sao cô có thể không nể tình nghĩa như thế chứ? A Trác nhà chúng tôi bình thường đúng là rất bận rộn nhưng vẫn rất quan tâm đến cô, sao cô có thể..."

Tôi nhếch khóe miệng:" Ừ, quan tâm thế nào mà ngay cả anh trai tôi cũng không nhận ra thế? Tôi nhớ là đã cho Giang Trác xem qua ảnh gia đình tôi rồi mà nhỉ."

Giang Trác nghẹn họng nói: "Có lẽ lúc đó anh bận quá nên không để ý, xin lỗi."

Tôi cười như không cười nói: "Ừ, vội nhắn tin với thanh mai trúc mã nhỏ của anh."

Ngày đó tôi cố gắng muốn lấy lòng anh ta hỏi anh ta vội vàng làm cái gì nhưng anh ta chỉ trả lời một câu "Nói em cũng không hiểu."

Ba mẹ Giang ngơ ngơ ngác ngác mãi đến khi tôi nói với nhóm người rằng "Giúp bọn họ dọn đồ đi." thì bọn họ nóng nảy nói: "Dù sao thì cũng nên cho chúng tôi một hai ngày tìm phòng và dọn đồ chứ! Cho dù là thuê phòng thì chủ nhà cũng không đuổi người đi ngay như thế này đâu!"

Tôi không vẫn như cũ không thay đổi nói: "Tôi đã cho các người một tuần rồi, còn nữa lúc trước các người ở đây không trả tiền nên không tính là phòng cho thuê được."

Giang Trác nghiến răng nói: "Trầm Tuyền, em có cần thiết phải đoạn tuyệt như này không?"

Tôi chân thành mà nhắc nhở anh ta: "Thực ra thì hôm nay nhóm người ở phòng thí nghiệm kia cũng phải dọn ra ngoài có điều tôi không nghĩ một ngày tôi có thể chạy đi chạy lại hai lần được nên hai ngày này các người nhớ dọn đi đấy nhé!"

Giang Trác rốt cục cũng tức giận: "Phòng thí nghiệm nhiều đồ đạc như vậy hai ngày làm sao mà dọn hết được?"

Tôi không quan tâm nói: "Ngoại trừ số liệu ra thì đồ đạc trong phòng thí nghiệm không thuộc sở hữu của các người, đó đều là tiền nhà chúng tôi bỏ ra mua không phải anh quên rồi đấy chứ? Theo lý mà nói thì số liệu cũng phải thuộc về công ty nhà tôi có điều nhà tôi cũng không có hứng thú với cái đó nên các người cũng nên tự mình nghĩ biện pháp mà giải quyết đi chứ nhỉ!"

Cuối cùng ba người nhà họ Giang đành phải xấu hổ mà lăn đi với đống hành lý được xếp vội vàng.

Trước khi đi Giang Trác còn cố lườm tôi: "Trầm Tuyền, cô đừng có mà hối hận."

Tôi trả lời anh ta: "Mau cút đi chứ đừng có làm ô uế nơi này của tôi."

Bọn họ đi rồi anh trai thấy kỳ lạ cứ ríu rít nói: "Này sao hai ông bà già kia xem thường em thế? Em không biết gia cảnh của nhà bọn họ à, bọn họ làm nghề gì?"

"Thầy cô giáo dạy ở trường trung học, dạy ra được một đứa con trai làm tiến sĩ nên có cảm giác ưu việt đấy mà, đại khái là xem em giống như con của một gia đình giàu có mới nổi."

Tôi nhún vai, dù sao thì tôi cũng được gia đình bảo vệ rất tốt với cả họ "Trầm" cũng không phải là họ hiếm.
 
Quay Đầu
Chương 2


2

Đúng hạn hai ngày sau tôi dẫn người tiến vào phòng thí nghiệm của Giang Trác, hiện tại đã không giống lúc đến lấy lại nhà nữa.

Anh tôi bởi vì phải giải quyết chuyện ở công ty nên không cùng tôi tới đây.

Tôi nghĩ rằng sau khi trải qua chuyện dọn nhà của ba mẹ Giang thì Giang Trác sẽ biết lần này tôi thực sự đã quyết tâm sau đí thành thật mà dọn đồ trong phòng thí nghiệm đi.

Kết quả khi tôi vào phòng thí nghiệm nhìn thấy một đống người vẫn làm việc như thường.

Có người chú ý tới tôi, xấu hộ mà lên tiếng bắt chuyện với tôi: "Chị dâu tới đây đi, để tôi đi gọi lão đại."

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải là chị dâu của mấy người." Tôi nhìn lướt qua thấy Hàn Thiều Âm không ở đây có lẽ là ở cùng một chỗ với Giang Trác trong một căn phòng nào đó để "Nghiên cứu công việc."

Trước đây tôi vì chuyện này không biết đã buồn bực bao nhiêu lần, ám chỉ hay nói rõ, tỏ ra yếu đuối hay cương quyết, tất cả đều đã dùng nhưng đổi lại chỉ là một trận cãi vã rất lớn với Giang Trác.

Giang Trác chỉ lạnh lùng nhìn tôi nói: "Anh nhìn Thiều Âm lớn lên, em ấy thông minh tốt bụng, chăm học, tiến bộ không giống như em nông cạn, độc ác luôn tìm mọi cách để suy diễn cho em ấy."

Lần đó tôi đã đau lòng rất lâu cũng thề tuyệt đối sẽ không cúi đầu khuất phục. Nhưng chỉ chiến tranh lạnh ba ngày tôi liền nhớ Giang Trác nên mua cho phòng thí nghiệm một đống dụng cụ thử thuốc mới để đổi lại một chữ "Ừ" lạnh lùng xem như là hòa giải của Giang Trác.

Hiện tại nghĩ tới, tôi lại thấy não mình lúc ấy chắc bị hòa tan mất rồi.

Đã sớm có người đi thông báo cho Giang Trác, kết quả người đi ra đây đầu tiên lại là Lâm Khải.

Lâm Khải vừa nhìn thấy tôi thì khuôn mặt đeo kính của hắn lộ rõ vẻ khinh thường: "Tôi còn tưởng cô có thể kiên trì được mấy ngày nữa chứ, không ngờ vẫn chịu thua tới tìm A Trác rồi."

Tôi liếc mắt nhìn hắn không nói gì.

Nhưng hắn lại càng nói càng hăng: "Cô cũng đừng làm quá, nói xin lỗi cậu ấy cho tốt đi. Hai ngày trước cô còn đuổi bác trai bác gái ra ngoài à? Vậy cũng quá đáng quá đi, nếu không phải tôi giúp đỡ bọn họ, thì cô nghĩ bọn họ sẽ tìm được chỗ nào để ở đây?"

Tôi đã hiểu, chắc chắn là ba mẹ Giang không coi mình là người ngoài nên khiến cho Lâm Khải không chịu được cho nên muốn tìm một lý do để tôi nhanh đến đón họ đi.

"Muốn tôi nói, cô đố kị với Tiểu Âm, bản thân cô không tốt bằng người ta. Cô nói một đứa con gái của một nhà giàu mới nổi như cô thật ra không xứng với A Trác, A Trác nhìn trúng cô đó là phúc của cô thế mà còn không biết quý trọng."

Tôi nhìn hắn phì cười: "Hình như tôi quên mất chuyện của anh."

Hắn sửng sốt: "Chuyện gì của tôi cơ?"

Tất nhiên là nói với anh trai tôi rằng không cần chiếu cố việc làm ăn của nhà hắn nữa.

Lúc trước công việc làm ăn nhà họ Lâm bị thua lỗ gần như là phá sản, Lâm Khải là thành viên trong đoàn đội của Giang Khải, tình trạng của hắn không tốt sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của hạng mục. Tôi nhờ anh trai chiếu cố một chút tới công ty nhà họ Lâm và tôi bảo với Giang Trác là tôi có một người bạn làm sếp lớn ở Trầm thị.

Tôi đột nhiễn nghĩ tới, nếu lúc đó tôi trực tiếp nói ra thân phận của mình thì chắc ngoài mặt Lâm Khải cũng không xấc xược với tôi thế này nhưng vì vấn đề riêng tư nên sau đó hắn không gặp được tôi.

Người tự cho mình là đúng như này sẽ không bao giờ biết ơn.

"Được rồi, cô đem số tiền ngày đó chuyển lại cho tôi tôi sẽ giúp cô nói vài lời hay với A Trác, cô cũng cúi đầu nhận lỗi với cậu ấy thì chuyện này cũng sẽ qua thôi." Lâm Khải thấy tôi không tiếp lời hắn cũng không để ý ngược lại lấy điện thoại ra muốn tôi "Chuyển tiền."

"Tiền gì?"

"Tiền hôm đó ăn cơm A Trác nói cô sẽ trả lại cho tôi."

Tôi cười nhạo: "Tôi đã chia tay Giang Trác rồi, sao tôi phải trả tiền cho mấy người?"

Tôi nhớ rõ hôm đó bọn họ gọi cái gì mà Cá Đỏ dạ (kiểu ướp muối), tôm hùm Úc còn có rượu vang có năm, bữa tiệc này tôi nghĩ có lẽ phải đến mười vạn.

Mặc dù trong nhà Lâm Khải có tiền nhưng không chịu chi bữa tiệc lớn như vậy, tôi đoán nếu hắn không lấy được tiền từ tôi thì ở nhà có lẽ phải ăn thịt lợn quay với măng.

Lâm Khải thấy tôi nói như vậy thì trên mặt hiện lên đủ loại màu sắc, lúc này Giang Trác và Hàn Thiều Âm cũng xuất hiện.

Giang Trác nhìn thấy tôi vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng kia hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

Tôi mỉm cười nói: "Tiến sĩ Giang thật sự là quý nhân hay quên, tôi nói rồi hôm nay tôi tới để đòi phòng."

Hàn Thiều Âm tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Trầm tiểu thư, cô không cần phải ghen đâu. Chờ hoàn thành xong hạng mục này tôi sẽ rời khỏi anh Trác.... các anh trong đoàn đội."

Tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm kinh ngặc nhìn về phía tôi, ánh mắt cũng không thân thiện gì.

Sắc mặt Giang Trác trầm xuống nói với cô ta: "Hồ đồ, anh sẽ không để em rời khỏi vì chuyện nhỏ này."

Anh ta lại nói với tôi: "Cô cũng lớn như vậy rồi đừng coi mình là công chúa nữa, đừng bắt mọi người phải vây quanh cô."

Lần này đến lượt tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta giống như chưa thích ứng được với thái độ của tôi nên nhíu mày định mở miêngj nói lần nữa.

Tôi cắt ngang anh ta: "Tôi lặp lại một lần nữa, tôi đến đây là để lấy lại phòng thí nghiệm đã đưa cho anh."

Người trong phòng thí nghiệm rốt cucj cũng có phần hốt hoảng, tất cả đều vội vàng dừng việc trong tay lại.

Hàn Thiều Âm nghiêm túc nói: "Nhưng Trầm tiểu thư cô và đàn anh đã ký hợp đồng mà."

"Đúng, nhưng hợp đồng đã đến hạn hơn nữa trên hợp đồng cũng không giao hẹn việc đưa dữ liệu cho nên tôi có quyền đuổi các người cút khỏi đây."

Lúc trước Giang Trác không có tiền lại muốn làm nghiên cứu nhưng dù sao cũng có chút danh dự nên đã nói muốn ký hợp đồng với tôi.

Nhưng danh dự của anh ta cũng chỉ coi như là hình thức, ký một cái hợp đồng thì cho rằng giống như một công việc có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi sẽ không hại anh ta.

Lúc đó tôi vẫn ngu muội yêu anh ta nên anh ta nói gì thì tôi làm như vậy.

Nhưng mà hiện tại tôi không yêu anh ta nữa.

Anh ta nghĩ rằng mình là cái thứ gì chứ?

Mọi người trong phòng thí nghiệm ngơ ngác nhìn nhau.

Hàn Thiều Ân cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy trong mắt cô ta hiện lên một tia hoảng loạn.

Giang Trác có lẽ đã hiểu rõ tôi thật sự nghiêm túc, cơ thể anh ta cứng đờ lại.

Một lát sau anh ta cười lạnh một tiếng: "Cô phải nhớ kỹ, là cô đã g**t ch*t tình cảm giữa chúng ta."

Trên mặt Hàn Thiều Âm lóe lên tia vui mừng.

Tôi cười ha hả tiện tay cầm một cốc nước đổ lên đầu anh ta.

"Đàn anh!" Hàn Thiều Âm thét lên rồi lau mặt cho Giang Trác, cô ta quay đầu trách móc tôi nói: "Trầm tiểu thư, cô làm như thế này là quá đáng rồi đấy."

Giang Trác nhìn tôi một lúc sau đó nói: "Tôi thực sự hối hận lúc trước lại đồng ý quen người đàn bà chanh chua như cô."

Nhưng anh ta cũng không dám làm gì tôi chỉ siết tay thành nắm đấm: "Mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta đi."

Nét mặt Hàn Thiều Âm đượm buồn: "Đàn anh, vậy số liệu..."

Giang Trác vỗ vai cô ta: "Không sao đâu, việc này anh có cách giải quyết."

Lúc người trong phòng thí nghiệm chuẩn bị đi ai cũng nhìn tôi oán giận.

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến hộ.

Tôi nghĩ rằng mình đã có thể cắt đứt với tên tra nam và con nhỏ trà xanh rồi bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng một tháng sau khi bắt đầu cuộc sống mới, tôi đã bị đôi cẩu nam nữ kia tiếp cận lôi tôi để lôi kéo lấy chút quan hệ.

5.

Chuyện là như thế này.

Sau khi chia tay Giang Trác tôi đã nghe lời kiến nghị của cả nhà chuẩn bị tới Trầm thị làm việc.

Anh trai cũng bắt đầu đưa tôi đi làm quen với các cô chú cùng làm ăn với ba mẹ tôi.

Hôm nay, anh em chúng tôi hẹn Đàm tổng của nhà họ Đàm đi chơi golf.

Đàm tổng cười nói với tôi: "Tiểu Tuyền đã lớn như vậy rồi à, hồi trước lúc gặp cũng chưa có lớn như vậy đâu."

Tôi cũng cười nói: "Nhưng mà theo cháu thấy thì bác Đàm vẫn không thay đổi gì cả, vẫn còn khỏe mạnh như hồi còn trẻ."

Đàm tổng cuối cùng cũng cười ha ha.

Sau khi đánh golf được một lúc thì trợ lý của Đàm tổng đi tới báo cáo cho ông ta lịch công việc và chúng tôi tách nhau ra.

Tôi với anh trai một bên tán dóc một bên chơi bóng, đột nhiên tôi nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía xa truyền tới: "Đàm tổng, xin ông suy nghĩ thêm một chút, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng đâu."

Tôi thấy ba "người quen" đang vây quanh Đàm tổng, trên tay mỗi người đang cầm một tập giấy, vẻ mặt đang vội vàng thuyết phục.

Tôi không ngờ là lại có thể gặp được Giang Trác, Hàn Thiều Âm và Lâm Khải ở đây, tôi giật mình cảm thấy thật đen đủi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì anh trai đã đi lên phía trước cười nhạo nói: "Tôi nhớ rõ các người trước khi đi còn nói cái gì cũng không mang theo cơ mà, thế mà vẫn cầm theo số liệu của hạng mục này cơ à, đúng là đồ bạch nhãn lang *."

*Bạch nhãn lang: loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa.

Tôi cũng đi tới.

Ba người kia nhìn thấy anh em tôi thì ngạc nhiên.

Đàm tổng kinh ngạc nói: "Cháu trai, cháu biết bọn họ à?"

Anh trai mỉm cười nói: "Vị này là tiến sĩ Giang lúc trước cháu đã nhắc qua với bác Đàm rồi, là bạn trai cũ của Tiểu Tuyền."

Đàm tổng đối với mọi người rất bình dị gần gũi vừa rồi khi bị ba người Giang Trác chào hỏi đột ngột cũng không khó chịu nhưng khi vừa nghe anh trai nói như thế thì sự gần gũi trong mắt ông ấy liền biến mất.

Khuôn mặt Giang Trác vẫn bình tĩnh nói: "Anh Trầm, tôi và em gái anh là chia tay trong hòa bình, anh không cần phải nhắc lại như vậy."

Hàn Thiều Âm cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, cô Trầm, ngày đó cô đột nhiên đuổi chúng tôi đi nếu như không phải lúc trước đàn anh đã sao lưu ra một phần dữ liệu thì có lẽ tâm huyết của anh ấy thực sự đã bị cô hủy hoại rồi."

Hóa ra lúc trước Giang Trác đã tính toán cả rồi chả trách lúc rút vốn lại có tự tin như vậy.

Lâm Khải liếc mắt nhìn tôi đầy oán hặn lớn tiếng nói với Đàm tổng: "Đàm tổng ông đừng tin lời bọn họ, người phụ nữ này lòng dạ hẹp hòi, lúc trước tôi và cô ta có chút xung đột nhỏ không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Trầm thị dừng hợp tác với công ty của nhà tôi."

Đàm tổng nghe đến đó sắc mặt cũng thay đổi.

Lâm Khải nghĩ rằng Đàm tổng tin lời hắn nói nên có chút đắc ý: "Bọn họ tìm đến ngài chắc là muốn hợp tác cùng ngài đúng không? Ngài đừng để bọn họ lừa."

Tôi và anh trai chỉ đứng một bên mỉm cười nhìn vở hài kịch mà hắn dựng ra.

Đàm tổng nghe xong thì thản nhiên nói: "Cậu đã từng gặp tổng giám đốc của Trầm thị chưa?"

Lâm Khải sửng sốt nói: "Người làm việc với nhà chúng tôi chỉ là một quản lý của Trầm thị, ba mẹ tôi cũng chưa có dịp nhìn thấy những người thuộc tầng cao của Trầm thị."

Đàm tổng cười lạnh một tiếng nói: "Tôi cũng đoán là như vậy nếu không thì cậu cũng không thể đứng trước mặt cậu ấy mà không nhận ra được."

Ba người kia nghe xong đều rất kinh ngạc.

Vẻ mặt Lâm Khải hiện rõ vẻ khó tin mà nhìn anh trai tôi nói: "Anh là tổng giám đốc của Trầm thị... vậy Trầm Tuyền là đại tiểu thư của nhà họ Trầm? Cô ta là người của Trầm thị... Không thể nào, thật sự quá hoang đường."

Nhìn phản ứng của hắn chắc là đang suy nghĩ về mối quan hệ của tôi với Trầm thị nhưng mà có thể là do tôi ăn mặc với chi tiêu tốt hơn hắn một chút nên bình thường thái độ của hắn đối với tôi mới tồi tệ như thế, tôi cũng không khoe khoang trước mặt hắn lúc gia đình nhà hắn chuyển biến tốt hơn nên hắn cho rằng chắc tôi cũng chỉ trùng hợp mang họ "Trầm" thôi.

Trong mắt Giang Trác tràn đầy ngạc nhiên trong đó còn mang theo chút đáng thương, anh ta trầm giọng nói: "Hóa ra em vẫn luôn giấu anh."

Tôi mỉm cười nói: "Lúc trước là tôi suy nghĩ đến lòng tự trọng của anh, ngày đó tôi cho anh xem ảnh gia đình tôi là muốn nói thật với anh nhưng mà..."

Mặt Giang Khải và Lâm Khải đều xám như tro.

Hàn Thiều Âm còn muốn nói gì đó để xoay chuyển cụ diện nhưng Đàm tổng đã không nhịn được mà gọi nhân viên công tác tống cổ ba người kia ra ngoài.

Giang Trác nhìn tôi một lúc lâu sau đó rời đi như người mất hồn.

Nhưng trong mắt Lâm Khải và Hàn Thiều Âm không hẹn mà cùng hiện lên ánh nhìn thù hận rõ ràng cảm giác như không muốn để yên cho tôi.
 
Quay Đầu
Chương 3


3

Đúng là không thể yên ổn được mà, nhưng mà những con thiêu thân bước ra đầu tiên lại là ba mẹ Giang.

Bọn họ phát sóng trực tiếp trên mạng vừa khóc vừa kể rằng con trai của bọn họ có một chút mẫu thuân nhỏ với bạn gái nên khoảng thời gian này đuổi bọn họ ra khỏi nhà không cho họ ở, còn muốn cướp thành quả nghiên cứu của con trai họ. May mắn là con trai họ đã đề phòng nên trước khi xảy ra chuyện đã sao lưu một phần số liệu khác nhưng bạn gái lại nói với con trai họ rằng nếu tìm người đầu tư khác cô ta gây rắc rối, tóm lại sẽ không để cho con trai họ tiếp tục làm hạng mục này.

Mẹ Giang đỏ mắt nói: "Cô ta luôn nói con trai tôi vẫn luôn có mối quan hệ không rõ ràng với một cô gái trong đoàn đội của nó nhưng cô gái kia là con gái bạn tốt của vợ chồng chúng tôi, con bé đã lớn lên từ bé với con trai tôi nên con trai tôi mới chăm sóc cho con bé nhiều hơn một chút."

Ba Giang cũng than thở: "Thực ra chúng tôi ở trong nhà của cô ta cũng cảm thấy không an tâm, dù sao chúng tôi vẫn muốn có một không gian riêng tư... chuyện nhà cửa thì chưa tính đến nhưng mà hạng mục này là tâm huyết của con trai chúng tôi nên vẫn hi vọng Trầm tiểu thư có thể để cho A Trác một con đường. Chúng tôi đều là người bình thường không giống nhà cô có quyền có thế, có nhiều tài sản."

Bọn họ cố tình không nói rõ chuyện ba năm ở nhờ không trả tiền nhà, Giang Trác với Hàn Thiều Âm ở phòng thí nghiệm đã có những hành động vượt quá quan hệ ngoài ra phòng thí nghiệm còn thuộc sở hữu của Trầm thị và hợp đồng cũng không giao ước là sẽ lấy kết quả.

Nhưng thế cũng đã đủ tạo nên một màn đạn lớn.

*Màn đạn: chữ chạy qua màn hình lúc đang livestream.

"Tôi thao, đây là bệnh công chúa à, yêu nhau thì không thể có bạn khác giới sao?"

"Đã nói người ta là bạn từ nhỏ rồi, nói không chừng họ Trầm này chính là kẻ thứ ba chen chân vào ý chứ."

"Cho dù là nhà của cô ta thì cô ta cũng không thể thường xuyên đi quấy rối người thuê nhà chứ."

"Chờ một chút, không ai để ý đến mấu chốt vấn đề là số liệu nghiên cứu sao? Tôi thao, tội cô bạn thân này quá, anh trai này gây ra nghiệp gì mà gặp cái loại bạn gái như này chứ?"

Có người dựa vào những lời nói ba mẹ Giang cố tình nói ra trong lúc phát trực tiếp mà đào ra được thân phận của tôi, ngay lập tức tài khoản công việc của Trầm thị và tài khoản cá nhân của tôi nhận được rất nhiều lời mắng chửi khó nghe.

Và leo lên hotsearch.

#Trầm thị ỷ thế h**p người# #Trầm thị cướp đoạt kết quả nghiên cứu# #Kết quả của phòng nghiên cứu rố cuộc thuộc về ai# Những hotsearch này vẫn treo trên cao không đẩy xuống dưới được.

Hàn Thiều Âm tranh thủ lúc này đã bày tỏ thái độ trên trang cá nhân của cô ta: "Tôi là một trong những người liên quan đến sự kiện cướp kết quả của phòng thí nghiệm..."

Đương nhiên cô ta cũng không lấy ra chứng cứ, trọng điểm đặt ở việc cô ta bán thảm là thứ mà tôi học suốt ngày đêm mà vẫn không làm được, cuối cùng cô ta viết: "Tôi thề với trời tôi với đàn anh thực sự rất trong sạch, xin Trầm tiểu thu đừng nên hiểu lầm. Đàn anh xuất thân trong gia đình bình thường nên những kết quả nghiên cứu ấy thật sự rất quan trọng với anh ấy."

Lâm Khải #Trầmêm dầu vào lửa để đổi trắng thay#Trầmắn nói rằng hắn không khúm núm giống như người làm#Kết tôi nên tôi liền tìm cách chèn ép gia đình nhà hắn khiến công ty nhà hắn bên bờ phá sản.

Người làm trong tổ cùng hạng mục với Giang Trác lúc bị tôi đuổi thì nhếch nhác nên sinh oán hận với tôi, hiện tại tự nhiên cũng xôn xao trên mạng giúp đỡ bọn họ nói lý.

Tôi cùng với ba mẹ và anh trai thương lượng cứ chờ vài ngày xem phía sau bọn họ còn có trò gì nữa không sau khi phát hiện bọn họ không còn những trò bịp bợm mới nữa thì ngay lập tức bộ phận quan hệ công chúng cảu Trầm thị chuẩn bị phản kích lại.

Khi tôi đang ở bộ phận quan hệ công chúng thảo luận xem nên phản kích lại như thế nào thì tôi nhận được yêu cầu kết bạn từ một người lạ trên Wechat: Trầm tiểu thư, đàn anh và tôi cảm thấy cần phải gặp cô nói chuyện, hy vọng có thể hòa bình giải quyết chuyện này.

7.

Tôi chấp nhận kết bạn, rất nhanh người bên kia lại gửi tin nhắn tới nói thẳng: Ý của chúng tôi là hy vọng Trầm thị có thể giơ tha thứ cho chúng tôi. Như vậy chúng tôi có thể lên mạng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, hiện tại cổ phiếu của Trầm thị không phải cũng đang bị ảnh hưởng sao?

Tôi trả lời: Cô cùng với ba mẹ Giang Trác còn có cả Lâm Khải cùng nhau tạo ra một tin đồn lớn như vậy mà nghĩ hai chữ "hiểu lầm" có thể giải quyết được những tổn thất mang đến cho Trầm thị sao?

- Trầm tiểu thư cũng không thể nói như vậy được, chúng tôi cũng không nói sai câu nào mà, cô nói có đúng không? Nhưng mà đàn anh nhớ tình cũ muốn quay lại với nhau, Trầm tiểu thư có thể cân nhắc một chút không.

- Nếu cô không tin lời tôi nói có thể tự nhìn Giang Trác.

Một lúc sau, một tấm ảnh chụp Giang Trác đang nằm ngủ trên giường được gửi đến, trên tay anh ta vẫn còn nắm thứ gì đó nhìn như là tay phải của một người phụ nữ.

- Thật xin lỗi nha Trầm tiểu thư, đàn anh vẫn luôn nắm tay phải của tôi, tôi phải gõ chữ bằng tay trái nên hơi bất tiện. Anh ấy dạo gần đây luôn vì chuyện đầu tư mà mệt mỏi, hiện tại vẫn đang ngủ nên tôi mới nói thay anh ấy.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nội dung lúc trước Hàn Thiều Âm gửi tới cũng coi như khá cẩn thận cũng không nói gì dại dột vậy chứng minh là cô ta vẫn còn não mà. Thế sao cô ta vẫn gửi những tin nhắn khiêu khích này nhỉ?

Rất nhanh cô ta lại gửi tin nhắn tới.

- Thật ra cô với đàn anh cũng từng là người yêu cần gì phải làm mọi chuyện náo loạn như thế này? Nếu như cô bằng lòng giới thiệu cho đàn anh một nhà đầu tư hoặc là để Trầm thị tiếp tục bỏ tài nguyên ra cho đoàn đội của đàn anh thì tôi nghĩ đàn anh vẫn nguyện ý làm bạn tốt với cô.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra.

Hàn Thiều Âm là muốn cố ý chọc tức tôi để tôi nói lỡ lời có thể có được "chứng cứ" có thể xoay chuyển cục diện.

Nếu như là một tháng trước tôi thật sự có thể sẽ bị cô ta chọc tức sau đó bị cô tô nắm được điểm yếu.

Nhưng hiện tại đương nhiên sẽ không có chuyện đó.

Tôi mỉm cười đánh chữ: Cám ơn cô.

Bên kia gửi lại một dấu "?"

Tôi trả lời: Cám ơn cô gửi ảnh của anh ta tới để chứng minh người sử dụng tài khoản này là Hàn Thiều Âm cô.

- Vậy thì làm sao? Tôi có thể đại diện cho đàn anh.

- Chẳng sao cả, chẳng qua những lời cô nói tôi đã lưu lại hết để làm bằng chứng sau này.

Gửi xong tin này tôi không thèm để ý tới dấu "vẫn đang nhập" của người bên kìa lên kéo tài khoản của cô ta vào danh sách đen.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu phản công lại.

8.

Trầm thị lên mạng đưa ra hợp đồng cùng các khoản mục làm sáng tỏ trên mạng, chứng minh tất cả mọi thứ đoàn đội của Giang Trác sử dụng bên trong phòng thí nghiệm đề là do Trầm thị cung ccasp, trong hợp đồng cũng không nói rõ kết quả nghiên cứu thuộc sở hữu của ai. Hơn nữa mặc dù nghiên cứu có kết quả nhưng các khoản mục cho thấy đã sử dụng lãng phí tài nguyên.

Rất nhanh Hàn Thiều Âm đã đứng ra nói lại: "Lúc trước không phải Trầm tiểu thư dựa vào mối quan hệ người yêu với đàn anh nến mới khiến cho anh ấy ký vào loại hợp đồng bất công này sao? Về phần hoang phí, tôi nghĩ Trầm tiểu thư không biết gì về nghiên cứu khoa học, phải thất bại vô số lần mới có kết quả vậy đây không phải là do đoàn đội chúng tôi cố tình hoang phí."

Tôi cách không gian nói: "Nghe cô nói như vậy tôi còn nghĩ rằng mình chưa từng được đọc sách đấy, ở đây tôi cũng có người có chuyên môn đưa ra ý kiến, các người nghiên cứu rõ ràng không cần lãng phí nhiều như vậy."

Vốn dĩ ngay từ đầu bọn họ còn không dám lãng phí nhiều như vậy nhưng thấy tôi không phản ứng gì nên bọn họ cũng dần dần bắt đầu tăng thêm.

Mua thiết bị thử thuốc cũng phải mua một lượng lớn, rất nhiều đồ bảo đảm chất lượng mua về cũng ném sang một bên chưa từng mở ra dù là tôi trả tiền nhưng bọn họ cũng tiêu tiền như rác.

Thực ra mấy người ở đoàn đội của Giang Trác bình thường đầu óc và năng lực cũng có chút thông minh dưới tình huống như vậy cũng không ngu xuẩn thế này chẳng qua hình ảnh tôi giống con chó chạy theo chủ đã hằn sâu vào trong não họ nên họ mới không kiêng nể gì như thế.

Tôi đã đăng hóa đơn về những thứ lãng phí đó và ý kiến của người có chuyên môn lên thành một bài, dù sao cư dân mạng cũng sẽ có những chuyên gia, chuyện này cứ để cho cư dân mạng tự mình đánh giá.

Không đợi Hàn Thiều Âm trả lời tôi lại hướng họng súng về phía ba mẹ Giang.

"Hai vị giáo viên này đây ba năm trước nói muốn sửa sang lại nhà ở nên muốn dọn ra ngoài. Lúc ấy tôi nể mặt bạn trai nên đã bằng lòng để cho họ ở trong một ngôi nhà miễn phí không lấy tiền của bọn họ để bọn họ ở tạm. Lúc đó tôi cũng không nghĩ rằng một ngôi nhà một trăm mét vuông lại phải sửa chữa những tận ba năm, tường chịu lực cũng phải làm lại, thế có khác gì xây lại cả căn nhà không?"

"Cư dân mạng nói chủ nhà cũng không thể tùy tiện vào nhà của người thuê nhà nhưng mấu chốt ở đây là họ ở nhà tôi ba năm nhưng chưa từng trả tiền phòng. Tôi nói thật, nếu không phải lần đó tôi đến bảo bọn họ ra ngoài thì ba năm đó tôi thực sự chưa từng tới đó quấy rầy bọn họ.

Lúc tôi nói những lời này thì điện thoại nhận được cuộc gọi của một số máy lạ làm phiền, tôi trực tiếp kéo vào danh sách đen rồi tiếp tục livestream.

"Không tính đến việc họ không trả tiền nhà nữa, dù sao cũng là tôi tự nguyện mà. Nhưng bọn họ giống như không coi mình như người ngoài, lúc trước khi tôi đang dọn dẹp đồ đạc thì có người của công ty sửa khóa đến để thay ổ khóa, dưới đây là video được bọn họ cung cấo cho tôi.

Thực ra video lấy từ camera cũng không quay chuẩn đến cửa nhà, chẳng qua vợ chồng nhà họ Giang đã rất "hào phóng" với nhân viên công tác kia nên mới vô ý mà khoét một lỗ nhỏ trên tường gần thang máy, đến khi kiểm tra lại mới biết việc này.

Tất nhiên vợ chồng nhà họ Giang cũng không phải đền tiền vì việc làm xấu này. Mà sở dĩ việc thay ổ khóa không thành công là vì ổ khóa cũ làm quá tinh xảo mà nghiệp vụ và năng lực của công ty nhỏ kia không đủ mà tìm tới công ty lớn thì giá rất cao nên hai vợ chồng này không muốn phí tiền.

Lúc này Hàn Thiều Âm lại nhảy ra: "Vậy cô cũng không thể không nói khônng rằng mà đuổi người ta đi chứ. Tuy rằng đàn anh ba năm qua bận việc có thể có phần lạnh nhạt với cô nhưng lúc rảnh rỗi anh ấy cũng không đối xử tệ với cô. Lúc trước khi cô bị sốt ba chín độ không phải là đàn anh ddưa cô đi bệnh viện sao?"

Tôi bật cười khi thấy bình luận của cô ta: "Tôi bị bệnh thì việc anh ta đưa tôi đi viện không phải là việc mà một người bạn trai bình thường nên làm sao? Như này mà cũng nói là rất tốt với tôi à? Có phải cô nên đưa ra ví dụ khác không? Cũng đúng, dù sao cái lần anh ta đưa tôi đi viện kia không phải vừa đến bệnh viện xong thì đã bị cô gọi đi chúc mừng sinh nhật sao? Ngay cả việc đăng ký lấy số cũng là tôi tự mình làm."

Tình cảnh đến mức này thì tôi đành phải nói chi tiết rõ ràng về những việc Giang Trác đã làm với tôi và số tiền mà anh ta đã tiêu ở chỗ tôi. Mặc dù lúc trước tiêu tiền cho anh ta là do tôi cam tâm tình nguyện những cũng không có nghĩa là tôi không viết vào sổ sách, những lần chuyển khoản trong khoảng thời gian này đề được lưu lại và cũng có một ít hóa đơn mua những quà tặng đắt đỏ đã được tôi giữ lại.

Vì vậy, cư dân mạng có thể thấy được Giang Trác rất lạnh nhạt với tôi trong lịch sử đoạn chat nhưng anh ta vẫn nhận những quà tặng đó như điều hiển nhiên.

Chuyện đến nước này rồi thì dư luận trên mạng căn bản đã chuyển biến ngược lại rồi.

Tôi đem tin nhắn Hàn Thiều Âm khiêu khíc tôi và bức ảnh Giang Trác mà cô ta gửi tới đăng lên mạng làm một cú chót nảy lửa.

Danh tiếng của ba người nhà họ Giang và Hàn Thiều Âm hoàn toàn bị hủy hoại.

"Tra nam." "Trà xanh." "Ăn mềm không ăn đòi ăn cứng." "Cả nhà là đồ quỷ hút máu." Bình luận mắng chửi không ngớt.

Đương nhiên cũng có một số cư dân mạng phỉ nhổ tôi lúc trước yêu đương bị úng não, đối với những bình luận đó tôi đều khiêm tốn tiếp thu.

Còn những câu mắng chửi tôi ác độc máu lạnh tôi cũng không phản bác lại, còn có một nhóm lớn thay tôi mắng chửi bọn họ tới nỗi không dám nói nữa.

Nhưng việc khiến tôi cảm khái chính là một người đàn ông như Giang Trác mà co đầu rụt cổ từ đầu tới cuối không dám đứng ra, tôi ngạc nhiên về sự vô trách nhiệm của anh ta.

Một tuần sau, Giang Trác đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch xuất hiện dưới tầng một của tập đoàn Trầm thị, vừa thấy tôi tan làm anh ta liền chạy tới chất vấn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Mẹ tôi bị cô làm tức đến nỗi phải nhập viện, cô có cần thiết phải tuyệt tình như thế không?"

9.

Anh ta tức giận nhìn về phía tôi nói: "Không phải chỉ cần có tiền thôi sao, tôi có thể trả lại cho cô. Nhưng cô quá độc ác, ba mẹ tôi tốt xấu gì cũng là bậc trưởng bối mà."

Anh ta còn muốn xông tới bắt tôi nhưng bản an của Trầm thị rất có năng lực khống chế anh ta ở phía trước.

Tôi nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh ta cảm thân lúc trước mình thích anh ta đúng thật là mất mặt.

Nhưng mà anh ta nói trả tiền là sao nhỉ đó là điều bắt buộc mà.

Mặc dù tôi cảm thấy anh ta còn tiền.

Thấy tôi không nói gì anh ta cho rằng tôi đuối lí nên lớn tiếng: "Cô nói đi là bao nhiêu tiền? Nói đi. Tiền thuê nhà, phòng thí nghiệm còn có những thứ cô mua cho tôi tất cả mọi thứ cô tính tiền đi.

Ai, hiện tại danh tiếng của anh ta kém như vậy mà vẫn còn tìm được kim chủ sao?

Nhưng sau khi nghĩ lại tôi nghĩ nói không chừng thực sự có Bá Lạc nhìn người. (mọi người lên mạng tra Bá Lạc nhìn người nhé giải thích ngắn gọn là cái ông Bá Lạc này lúc trước đi xem một con ngựa giá 1tr nhưng sau khi xem xong con này tăng giá lên gấp mấy lần ý kiểu nhìn thấy được giá trị)

Tôi thẳng thắn nói với anh ta: "Ba mẹ anh ở nhà Hoành Đỉnh Thiên có view nhìn ra biển, mỗi tháng cho thuê hai vạn năm. Ba mẹ anh ở ba năm, anh phải trả cho tôi chín mươi vạn. Phòng thí anh dùng để nghiên cứu có thể lấy kết quả đổi cũng được, dĩ nhiên nếu anh có thể trả tiền tôi cũng thay mặt Trầm thị không lấy cái kết quả kia.

Mấy thứ đồ tôi mua cho anh sẽ không tính, tính cũng được nhưng mà thôi."

Giang Trác nghẹn họng oán hận nói: "Lúc trước cô theo đuổi tôi chỉ vì muốn chơi đùa thôi đúng không?"

Anh ta nói xong tự mình cũng cảm thấy buồn cười, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc cô có từng yêu tôi không?"

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: "Điểm ấy chính anh phải biết rõ, tôi nghĩ anh nên để tay lên ngực tự hỏi mình rằng anh có từng yêu tôi hay không mới đúng."

"Cô có thể không tin tôi và Hàn Thiều Âm trong sạch nhưng tôi có thể thề với trời tôi và Hàn Thiều Âm tuyệt đối chưa từng làm gì quá phận."

"Những việc đó cũng không quan trọng nữa."

Anh ta kích động nói: "Bây giờ cô nói không quan trọng, thế lúc trước là ai nói sẽ mãi mãi yêu tôi. Lừa đảo, cô chính là kẻ lừa đảo."

Người đi đường xung quang đều dừng lại chỉ trỏ ồn ào.

Tôi không muốn bị vây quanh nên phải đi tới bãi đỗ xe lấy xe.

Kết quả Giang Trác vẫn đi theo tôi vào tận đó.

Tôi mất kiên nhẫn nói: "Tóm lại anh muốn thế nào?"

Anh ta bất đắc dĩ nói: "Được rồi em thắng rồi."

..... Anh ta đang diễn vở kịch gì thế nhỉ?

Anh ta cười khổ nói: "Anh là một thẳng nam chỉ biết làm nghiên cứu, cũng không biết tâm tư của bạn gái. Nhìn thấy những gì em nói về anh ở trên mạng anh mới biết rõ em tức giận anh về những chuyện đó, điều đó đúng là do anh sai. Nhưng anh thực sự coi Thiều Âm là em gái cho nên bình thường mới thiên vị em ấy một chút."

Sắc mặt anh ta dịu xuống vài phần: "Đừng làm loạn nữa được không? Anh đồng ý với em từ nay về sau sẽ giữ khoảng cách với Thiều Âm và cư xử đúng mực. Nhưng em cũng phải đi bệnh viện xin lỗi mẹ với anh, lần này ba anh thựac sự rất tức giận, anh đã tốn rất nhiều tinh lực mới bảo ông ấy uống thuốc được..."

Tôi cắt ngang lời anh ta: "Vì sao mấy ngày nay anh không lên tiếng?"

"Hả?"

"Mấy hôm trước ba mệ anh lên mạng nói, cái cô tiểu Thanh kia của anh cũng lên mạng nói nhưng sao từ đầu đến cuối anh đều giả chết?"

"Mọi người ai cũng đều mất bình tĩnh nhưng anh không thể cũng mất lý trí như thế được cho nên mấy ngày nay anh mới không xuất hiện."

"Vậy anh có trả tiền thuê nhà cho ba mẹ anh không?"

Giang Trác ngẩn người.

Tôi thừa lúc anh ta ngẩn người chạy nhanh vào xe rồi đóng cửa lại, anh ta còn muốn ngăn tôi lại nhưng thấy tôi đạp ga mạnh quá, anh ta sợ chết nên nhanh chóng né sang một bên.

Xa chạy ngang qua anh ta tôi không thèm nhìn mà nói một câu: "Đại ca à, anh là vẫn nên tranh thủ đi tìm một việc làm đi!"

Vậy sẽ không tiêu tốn tinh thần và thể lực lên những chuyện như này.
 
Quay Đầu
Chương 4


4

Sau đó bọn người Giang Trác đã yên tĩnh một khoảng thời gian.

Về nghiên cứu của Giang Trác tôi đang cân nhắc là nên đem đi bán hay là timg người làm nốt, những người trong ngành nói với tôi hạng mục này rất có triển vọng nên tôi quyết định sẽ để Trầm thị tiếp tục làm.

Dù sao những thiết bị cần thiết đều đã có sẵn.

Mọi chuyện đều sắp xếp xong thì mấy người Giang Trác lại xuất hiện muốn gây sự.

Tôi nhận được một văn kiện từ luật sư của Giang Trác, bọn họ muốn gặp mặt nói chuyện với tôi.

Tôi còn nghĩ rằng bọn họ đã thật sự từ bỏ rồi chứ.

Tôi không đích thân tới mà cử người đại diện tôi tới.

Mấy người Giang Trác cho rằng hợp đồng lúc trước anh ta ký với tôi không có hiệu lực, trong đó có một điều khoản rất bất công và nghi ngờ muốn lừa lấy kết quả nghiên cứu của bọn họ. Bọn họ cho rằng nghiên cứu của bọn họ không thể để những nhà nghiên cứu khác làm, bọn họ muốn đòi quyền lợi cho mình, nếu như bên tôi không đồng ý cho bọn họ tiếp tục làm hạng mục kia thì gặp nhau trên tòa.

Tôi nghe cấp dưới báo cáo xong liền đệ đơn kiện ba mẹ Giang và Hàn Thiều Âm lên tòa án khởi tố bọn họ lúc trước đã vu khống tôi trên mạng.

Giang Trác không nghĩ tới tôi còn nhắc lại chuyện cụ chỉ có thể xám mặt tới tìm tôi xin tôi bỏ qua.

Trông anh ta khá tiều tụy: "Tiểu Tuyền, em có thể chừa cho anh một đường sống được không."

"Cũng không phải là không thể, chỉ là..."

Mắt anh ta sáng lên: "Anh biết là em vẫn còn tình cảm với anh mà, từ nay về sau anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."

Tôi thấy khiếp sợ trước độ mặt dày của anh ta: "Anh suy nghĩ mơ mộng cái gì đấy hả? Tôi là muốn anh trả tiền thuê nhà của ba mẹ anh cho tôi, phí tổn thất tinh thần vì đã bôi nhọ tôi và tiền vốn lúc trước tôi đầu tư cho đoàn đội của anh. Như vậy thì tôi có thể cân nhắc về việc không khởi tố ba mẹ anh, cũng có thể sẽ buông kết quả kia ra cho anh."

Nhưng mà nếu đưa hạng mục kia cho anh ta thì anh ta cũng không tìm được nhà đầu tư, chỉ có thể đi làm công cho người ta.

Mỗi tấc thịt trên mặt anh ta đều xám xịt, anh ta vất vả nói: "Anh có thể chia cho Trầm thị một phần, anh đảm bảo trong tương lai em có thể thu lại được số tiền gấp mười lần."

"Tôi tin vào tiềm năng của hạng mục này." Tôi thờ ơ nói: "Nhưng mà tôi không muốn dính dáng đến bất cứ ai trong số các người."

"Cho nên anh cứ suy nghĩ kỹ đi, một là mọi người đều thu lại đơn kiện hoặc là tất cả cùng lên tòa."

Trong mắt anh ta tràn đầy vẻ tuyệt vọng: "Em có biết, anh vì hạng mục này đã phải bỏ biết bao nhiêu công sức không..."

"Cho nên ngay từ đầu các người không nên ăn nói bậy bạ, may là tôi cũng không bị tổn hại gì nhiều nên cũng không muốn truy xét và những chuyện trong quá khứ."

Lúc anh ta rời đi, tôi thấy lưng anh ta hơi khom xuống rất tiều tụy nhưng tôi lại không hề đồng cảm.

Ba mẹ và anh trai sau khi biết chuyện chỉ cười lạnh nói Giang Trác đúng là mơ thật đẹp.

ba nói: "Việc kiện cáo con cũng đừng quan tâm, bộ phận pháp vụ của Trầm thị sẽ giải quyết, con cứ chuyên tâm làm việc đi."

Anh trai hỏi tôi: "Nếu như bọn họ rút đơn kiện thì em vẫn còn muốn kiện tiếp sao?"

Tôi lắc đầu: "Em sẽ không để cho anh ta thử thách giới hạn của em thêm lần nào nữa."

Hai bên đều rút đơn kiện thì quá hời cho bọn họ rồi.

Tôi chắc chắn sẽ kiện bọn họ nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng kiện Trầm thị như vậy đâu.

Đây không phải là chúng tôi ỷ thế h**p người mà là điều khoản trong hợp đồng đều mơ hồ nên muốn kiện thì phải mất rất nhiều thời gian.

Ba tôi nghe tôi nói như vậy cũng nở nụ cười hài lòng.

11.

Giang Trác không tìm tới quấy rầy tôi nữa mà đang vội vàng giúp ba mẹ anh ta bào chữa cho vụ kiện.

Nhưng Lâm Khải không cam chịu mình mất tất cả nên đã mua một gói bảo hiểm lớn lập kế hoạch lái xe tông vào tôi với ý đồ muốn đồng quy vu tận* với tôi.

*Đồng quy vu tận: cùng chết.

Anh trai tôi vì đề phòng bọn họ chó cùng rút giậu* nên vẫn luôn phái người theo dõi bọn họ.

*Chó cùng rút giậu: bí quá làm liều.

Sau khi anh tôi phát hiện ra âm mưu của Lâm Khải anh ấy đã lên kế hoạch trước một bước để cho hắn nợ một số tiền lớn của bọn cho vay nặng lãi.

Hiện tại, mỗi ngày Lâm Khải đều bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi, bị đánh đập, hắn chưa kịp lái xe tông tôi thì đã sơ ý ngã cầu thang gãy chân khi trốn nợ, vì không cứu kịp lúc nên đã phải cắt chân.

Lẽ ra sau khi ba mẹ hắn phá sản vẫn còn chút tiền muốn Đông Sơn tái khởi nhưng buộc lòng phải trả nợ thay hắn, nhà họ Lâm thật sự đã nghèo rớt mồng tơi.

Tôi cũng không quên việc phải kiện cả Hàn Thiều Âm, đoàn đội của Giang Trác sau khi trỉa qua những sóng gió đó đã sớm giải tán, hiện tại Hàn Thiều Âm thất nghiệp lại bị kiện cuộc sống cực kì khó khăn.

Hàn Thiều Âm tới tìm tôi, khóc lóc, nước đầm đìa cầu xin tôi tha cho cô ta, cô ta nói chỉ cần tôi tha cho cô ta cô ta lập tực cao chạy xa bay không tranh giành Giang Trác với tôi nữa.

Tôi dùng vẻ mặt khinh bỉ nói: "Ai muốn cùng tranh giành thứ rác rưởi đó với cô?"

Sau đó đương nhiên là tôi thắng kiện, ba mẹ Giang Trác và hàn Thiều Âm bị phán công khai xin lỗi tôi và phải bồi thường tiền, chút tiền này đối với tôi mà nói cũng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để bọn họ phải hít khí giời một khoảng thời gian.

Ba người nhà họ Giang vì những chuyện này mà trở nên "nổi tiếng" hơn nữa bởi vì phải đền tiền cho tôi nên cũng không mua được nhà chỉ có thể đi thuê nhà ở.

Nhắc tới mới nhớ, căn nhà kia sau khi được sửa sang lại cũng chưa thấy bọn họ tới ở lần nào.

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta là khi tôi đang xem tin tức pháp luật địa phương, trên tin tức nói ông Giang nào đó vì xảy ra tranh chấp với ba mẹ nên đã cầm sao đâm chết ba mẹ mình.

Vốn dĩ tôi cũng không biết là tin tức đang nói tới anh ta nhưng sau khi tôi xem tin tức trên mạng mới biết đó chính là Giang Trác. Hình như sau đả kích lần trước anh ta vẫn chưa đứng dậy được, cũng không thấy anh ta ra ngoài tìm việc. Ba mẹ anh ta có thể đã nghĩ rằng thật vất vả mới nuôi ra được một tiến sĩ, coi đứa con trai ấy như là thể diện của mình nên thúc giục anh ta đi tìm công việc. Cuối cùng hai bên nảy ra tranh chấp, anh ta kích động liền ra tay sát hại ba mẹ.

Chứng cứ rất rõ ràng, anh ta cũng trực tiếp thú nhận hành vi phạm tội của mình sau đó bị phán án tử hình.

Trầm thị đầu tư cho một đoàn đội mới phụ trách hạng mục kia của Giang Trác, nửa năm sau đã bắt đầu có thành quả.

Đây cũng là do lúc trước mấy người Giang Trác đã vất vả làm việc, nếu như lúc đó anh ta thật sự hợp được tan được thì có lẽ tôi sẽ quay về bên cạnh anh ta, tôi cũng không ngại đem hạng mục đó tặng cho anh ta để anh ta tiếp tục làm.

Không biết trong giây phút cuối của cuộc đời anh ta có hối hận không.

12.

Hai năm sau, dự án của tôi được ba công nhận và được thăng chức lên làm phó giám đốc của Trầm thị.

Hôm nay anh trai nói đã thuê phòng ở khách sạn năm sao cao cấp, muốn cả nhà ăn mừng một chút.

Ở trên xe tôi cũng không biết nên nói gì nên bảo: "Chức mừng cái gì chứ, đây không phải là công ty nhà mình sao."

Anh trai cười nói: "Công ty nhà mình nhưng cũng đánh giá năng lực của nhân viên mà, lúc đầu vào làm cũng không phải sẽ được mặc áo vàng* ngay đâu."

*Mặc áo vàng: kiểu làm luôn chức cao.

Tới khách sạn, nhân viên đứng đó chờ đã tới mở cửa xe, mới bước xuống xe tôi chợt một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới.

"Con đã cố gắng rồi, mẹ đừng ép con nữa được không?"

Tôi nhìn lại phía đó, đó là Hàn Thiều Âm người mà đã bặt vô âm tín từ rất lâu rồi.

Trước mặt cô ta là một người phụ nữ trung niên có vài nét giống cô ta: "Con cố gắng cái gì chứ! Lâu như vậy rồi mà con vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ trong một công ty không chính quy, ngay cả tiền lương cũng không trả cho con."

Hàn Thiều Âm khóc nức nở: "Mẹ, mẹ cho con thêm chút thời gian nữa đi, con không muốn về quê cưới ông già đó đâu, ông ta còn có bệnh là người tàn phế đó."

"Lúc trước con nói học thạc sĩ ra có thể kiếm được nhiều tiền nên mẹ mới cho con đi học, sớm biết chuyện thành ra thế này lúc trước mẹ sẽ không đồng ý cho con đi học, còn vào đại học nổi tiếng gì đó nữa chứ..."

"Em còn ở đây ngây ngốc cái gì nữa thế? Ba mẹ đã vào trong rồi đó.

Anh trai gọi tôi.

"Ai, em tới đây."

Tôi nhanh chóng đuổi kịp anh trai, tôi không quan tâm đến những người kia và những chuyện vô vị đó.
 
Back
Top Bottom