Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Quất Tắc Chưng Đường Phèn

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
641,719
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400640897-256-k272155.jpg

Quất Tắc Chưng Đường Phèn
Tác giả: ynguyet0609
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tuệ An (Chút) đang vui vẻ cùng cỏ lúa thì đùng một cái biết được sự thật mình không phải là con ruột của cha má.

Hơn nữa, Tuệ An còn một thoáng liền trở thành cô chiêu giàu có.

Nhưng bước ngoặt này lại là một màn kịch đặc sắc đằng sau.

Với khả năng đặc biệt của bản thân, Tuệ An liệu có thể diễn trọn màn kịch này hay không?

 
Quất Tắc Chưng Đường Phèn
Con không phải là con ruột


- Cha ơi!

Má ơi!

Cha ơi!

Má ơi!

Bóng dáng thanh mảnh, nhỏ nhắn, trên người là bộ quần áo bà ba nâu đã sớm bạc màu vì năm tháng, vì nắng nôi, gió sương.

Cô gái nhỏ nhắn vừa chạy lại vừa lớn giọng mà gọi cha má mình.

Ông Bảy, bà Hà, cha má của Chỉnh nghe tiếng í ới của con mình thì ngoái đầu lại, mặt nhăn vì nắng rọi thẳng vào mặt.

Tay hai ông bà vẫn còn đang cầm nhúm cây giống non đang cấy dở.

- Cái chi đó Chỉnh?

Phụ chị nấu cơm đã xong chưa mà chạy ra đây?

Giọng ông Bảy vừa trầm vừa vang vọng cả cánh đồng.

Con Chỉnh đến gần rồi mới dừng hẳn, tay chống lên hai đầu gối thở dốc vì vừa chạy suốt cả một đường dài.

Nó dùng một tay vừa vuốt ngực để ổn định nhịp thở vừa cố nói một cách rõ ràng, rành mạch nhất.

- Cha má...ơi!

Cha má... cha má dìa nhà lẹ đi!

Có... có ông bà nào sang trọng dữ lắm.

Ông bà đó nói... nói chị Hai là con gái ruột của họ.

Họ đòi đưa...

đưa chị Hai đi...đi kìa!

Ông Bảy và bà Hà nghe lời con bé Chỉnh nói mà ngỡ ngàng.

Nhúm lúa non trong tay bà rơi bõm xuống lớp đất dưới chân và dần chìm trong bùn.

Một hồi lâu sau, hai ông bà như choàng tỉnh khỏi cơn mộng.

Ông bà Bảy nhìn nhau, ánh mắt ông bà thoáng qua điều gì đó rất lạ.

Ông Bảy là người lấy lại tinh thân trước, bình tĩnh bước lên bờ ruộng, đi vê hướng ngôi nhà nhỏ của gia đình mình.

- Bà nó, đi thôi!

Bà Hà nhìn thấy sự điềm tĩnh của chồng, dần trấn an bản thân rồi cũng nối gót theo sau.

Trở về căn nhà nhỏ cũ kỹ, vợ chồng ông bà Bảy thấy mọi người trong xóm đang vây lấy xung quanh.

Vượt qua hàng rào người, ông Bảy liền thấy một đôi vợ chồng tuổi đã trung niên.

Nhưng trong khi ông có vẻ già nua, làn da rám nắng, vết chai và các nếp nhăn hiện rõ thì người đàn ông lạ mặt kia lại trắng trẻo, dù đã tuổi đã nhiều nhưng da ông ấy chỉ lờ mờ vài nét nhăn, tóc được chải chuốt gọn gàng, bộ áo dài tứ thân trên người ông ta lại đẹp đến chói mắt, tôn lên nét sang trọng và quý phái.

Và cũng như người đàn ông đó, người đàn bà đứng bên cạnh ông ấy cũng sang trọng và quý phái không kém gì.

Đối diện với cái vẻ đạo mạo của đôi vợ chồng kia, chính là con Chút, đứa con gái cả của ông Bảy, đang ôm lấy mấy đứa em sợ sệt trong lòng, đôi mắt không một chút thiện cảm hướng về đôi vợ chồng kia.

Nhìn hai vợ chồng thì ai cũng biết ngay là nhà quyền quý.

Ông Bảy biết là khó bề mà động chạm.

Ông Bảy đi đến đứng bên cạnh con Chút, bà Hà cũng đi theo sau đến ôm lấy đám trẻ đang sợ hãi.

Ông Bảy tỏ vẻ khúm núm nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Bẩm ông, bẩm bà, ông bà đến đây mần chi ạ?

Người đàn ông trung niên kia cũng lên tiếng đáp lại.

- Tui đến đây đặng đưa con gái của tui dìa nhà.

Nghe lời người đàn ông trung niên nói, dẫu biết người con gái được nhắc đến là ai nhưng vẫn có hỏi lại để xác nhận.

- Ông bà cứ đùa.

Nhà chúng con hèn mọn, mần sao mà con gái ông bà lại ở đây được.

Đặng chăng ông bà có nhầm lẫn chi không đó đa?

Dứt lời thì người đàn bà trung niên sang trọng rơm rớm nước mắt.

- Mần sao mà nhầm đặng hở?

Vợ chồng chúng tui phải lội sông lội bể, tìm kiếm bao lâu mới mò tới đây.

Vậy mà giờ, con gái tui đứng trước mặt, các người nói nhầm là nhầm đặng sao?

Sự kích động của người đàn bà kia khiến ông Bảy thoáng có chút khó xử.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt cau lại khó chịu, nhưng cũng có bất lực, ôm lấy vai vợ mình cố nặn ra một nụ cười rồi nói.

- Ông bà bỏ quá cho.

Vợ tui thấy con mà con xa lạ mình thế kia nên có chút kích động.

Thấy người trong làng ngày càng bu lại đông hơn, ông Bảy nhìn tình hình không ổn cho lắm, phải đành mở lời mời hai vợ chồng kia vào trong.

- Nhà tui thực lòng mà nói bần tiện lung lắm đa.

Nhưng mà có trông trời cũng đã lên đến đỉnh, ông bà hông chê thì vào nhà uống chén trà, mần rõ sự tình đầu đuôi đặng hông đa?

Nhìn căn nhà cũ kĩ, dù lòng không muốn, hai vợ chồng trung niên cũng phải đành gật đầu đồng ý theo người trong nhà tiến vào bên trong.

Bà Hà thấy nhóm người lục đục đi vào nhà mình, hiểu ý chồng mình, bà Hà hướng về bà con làng xóm nói to.

- Chuyện nhà làm phiền mọi người để ý, thực lòng cảm ơn bà con.

Mà giờ ông nhà tui đã về, cảm mong các ông bà, anh chị về cho.

Ngày nào đó rảnh rỗi, nhà tôi sẽ mang chút gạo sang đặng cảm tạ lòng mọi người.

Nghe đến vậy, chẳng có ai còn nghĩ muốn đứng lại mà dòm ngó.

Người ta đã nói đến thế kia, ở lại thì há chăng lại quá nhiều chuyện, mà bà Hà đã bảo sẽ mang gạo sang cảm tạ.

Những nhà trong làng vốn là nghèo như nhau, vài lạng gạo cũng quý giá, một cái phí bịt miệng như thế kia, ai mà chẳng mong mỏi.

Nhìn mọi người đã tản ra, ai về nhà nấy, bà Hà nhanh chóng quay vào nhà với chồng và các con.

Bên trong căn nhà, nhà đã vốn nhỏ lại chia làm ba gian nhỏ xíu, đồ đạc chất đống trong nhà khiến cho gian nhà đã vốn nhỏ lại càng chật chội hơn.

Ông Bảy ngồi một bên, vợ chồng nhà kia ngồi một bên Thức trà mà đôi vợ chồng kia cho là rẻ tiền đươc rót ra, nghi ngút khói, mùi thơm của trà làm con người ta nhẹ nhàng và thoải mái hơn phần nào.

Bà Hà ngồi xuống bên cạnh chồng, đối diện hai vợ chồng nhà kia, Chút, Chỉnh và 2 đứa em nhỏ đứng sau lưng ông bà Bảy.

- Thưa ông bà, há chăng tui có được phép biết quý xưng danh hay tên tuổi chi đặng cho dễ bề xưng hô hông ạ?

- Tui tên là Bình, là tỉnh trưởng tỉnh bên.

Còn đây là vợ tui, tên Hồng.

Nghe đến cái chức vị tỉnh trưởng, ông Bảy trong lòng thầm biết mình không được khiến những người này mích lòng, buộc phải tỏ vẻ nhún nhường.

- Thưa ông bà Tỉnh trưởng, tui và nhà tui biết hai người thương con mình, nôn nóng nhìn nhận con.

Nhưng nói chi thì nói, mần sao con ông bà có thể ở cái chỗ khỉ ho cò gáy còn chẳng đặng này cơ chứ?

Như chạm phải đúng chỗ đau, bà Hồng lại tức tưởi một hồi, ông Bình đưa tay vỗ vỗ lưng vợ mình, ra chiều khó xử mà mở lời.

- Vợ tui mong nhớ con đã lâu, lại hay đa sầu đa cảm, mong anh chị đừng để bụng. (ngưng một chút lại lên tiếng) Thực chẳng giấu anh chị mần chi, 21 năm trước, vợ tui sinh được một cặp sinh đôi ở bệnh xá, nhưng chả biết hà cớ chi, lúc sinh xong, chỉ còn mỗi một đứa, một đứa chẳng biết ai đã bồng đi mất.

Mèn ơi, con rứt ruột đẻ ra, đau hết ruột hết gan.

Vợ chồng tui mấy năm nay đều đi tìm con, may mà ông trời thấy đặng lòng thành mà cho chúng tui tìm được đến đây.

Nói xong, ông Bình nhìn ngó trông chừng là dò xét biểu cảm của hai vợ chồng ông Bảy và bà Hà.

Ông Bảy và bà Hà nhìn nhau lại cùng hướng mắt về đứa con gái lớn phía sau lưng mà trầm mặc.

Nghĩ rồi lại nghĩ, hai ông bà nhìn nhau rồi đành miễn cưỡng gật đầu với nhau.

Ông Bảy mở lời trước.

- Đặng chăng ý ông bà Tỉnh trưởng đây muốn nói rằng đứa con gái lớn nhà tui chính là đứa con mà ông bà đã tìm bấy lâu đó đa?

- Sự thực chính là vậy.

Hẳn là anh chị cũng hiểu cho lòng cha mẹ của chúng tui.

Mong là anh chị cho phép tui rước con nó dìa đặng chăm lo, bù đắp.

- Tui thấu chớ nhưng mà mần chăng mà khẳng định con bé là con của ông bà.

Hông phải tui nghi ngờ cái chi hết nhưng nhỡ đâu mà nhầm thì tội cho con nó lại cực cho anh chị?

Chút nghe lời cha mình nói mà ngỡ ngàng, lời này chẳng khác nào khẳng định một sự thật rằng bản thân vốn không phải là con ruột của ông Bảy và bà Hà.

Sự bàng hoàng vỡ òa trong lòng Chút.

Đầu tiên là nghi ngờ, phản kháng, cố trấn tĩnh, giật mình và bàng hoàng trước sự thật.

Chút nhìn vợ chồng ông Bình và bà Hồng với ánh nhìn đầy lạ lẫm, rồi lại nhìn hai người mà hơn hai mươi năm nay bản thân đã gọi hai tiếng cha mẹ.

Khi Chút vẫn còn đang trong cõi mơ màng, bà Hồng vẫn còn rấm rứt mà buông lời nói vàng ngọc.

- Chúng tui cũng đặng biết đến đây đường đột lung dữ lắm.

Nhưng thú thực với anh chị, tui chẳng đợi thêm giờ khắc nào cho đặng nữa đa.

Với anh chị nhìn thử mà xem, con bé nó giống tui như một khuôn đúc ra như rứa đó đa.

Tui chắc chắn con bé là con mình, chẳng có chi mà nhầm lẫn đâu anh chị ạ.

Mọi ánh mắt đều đổ về khuôn mặt Chút rồi lại nhìn sang bà Hồng, nhìn thêm đôi ba lần, đến khi không thể nào có thể chối cãi về mức độ giống nhau giữa hai người, mọi người đều lặng đi.

Và như đã quyết tâm làm điều gì đó, ông Bảy với ánh mắt kiên định hướng về hai vợ trông ông bà tỉnh trưởng xa lạ trước mắt.

- Nếu quả thực đã đành như vậy thì tui nói thêm cái chi lại thành thừa thãi lung lắm.

Nhưng âu sự tình có ra sao đi chăng nữa thì quyền mần định vẫn là ở con nó.

Hay anh chị cho con nó chút thì giờ đặng nghĩ kỹ càng rồi hẳn mần chi thì mần.

Anh chị xem tui nói nghe có đặng hông đa?

Ông Bảy đã nói như thế, ông Bình và bà Hồng nếu còn nói thêm điều gì nữa thì thật như lời ông Bảy vừa nói, thực quá thừa thãi, lại không tiện mà gượng ép, đành gật đầu đồng ý với ý kiến của ông Bảy.

Tuy nhiên, ông Bình Tỉnh trưởng vẫn rào trước một câu.

- Mong anh chị thấu cho tấm lòng mần cha mần mẹ, ngày nhớ đêm mong đứa con nhỏ dại, chỉ mong đặng cùng con bầu bạn trong quãng đời còn lại đa.

Ông Bảy nghe liền hiểu ý.

Đứa nhỏ đáng lẽ phải sống bên cạnh họ hai mươi năm, vậy mà phải ruột rà chia cắt.

Con đã ở chỗ ông Bảy đã lâu như vậy, báo hiếu thì cũng đã đủ, nếu họ báo ân thì chỉ cần đưa ra một cái giá.

Và bây giờ Chút nên quay về bên cạnh cha mẹ ruột để bầu bạn cùng tận hiếu ơn nghĩa sinh thành.

Bà Hà đứng dậy, nắm lấy tay Chút, kéo Chút ra sau nhà để nói chuyện cũng tiện kể rõ đầu đuôi sự tình cho Chút hiểu hơn về hoàn cảnh của mình.

Ra đến sau hè, bà Hà nắm lấy hai cánh tay của Chút, giữ chặt sau đó cố gắng suy nghĩ làm sao để con gái có thể tiếp nhận mà không cảm thấy quá phản cảm.

- Chút, má biết con khó lòng mà chấp nhận suông những thứ mà má sắp nói ra.

Nhưng dẫu sao con vẫn nên được biết sự thật.

Bà Hà nhìn Chút không có một biểu hiện gì là kích động cả.

Trái lại với tưởng tượng của bà, Chút vô cùng trấn tĩnh, mắt đối mắt với người mà mình đã gọi là má hơn 20 năm nay.

- Má, má chẳng cần nói thêm chi đâu đa.

Con chỉ cần má đặng cho con biết con có phải là con ruột của cha má hông?

Nhìn khuôn mặt chỉ độc nhất một nét bình thản của con, bà Hà chỉ thở dài thườn thượt.

Bà làm sao lại không nhìn ra ánh mắt mong mỏi của Chút đằng sau gương mặt kia.

Hơn ai hết bà biết Chút đang mong muốn gì.

Nhưng bà thực sự có thể nói khác không?

Cơ thể bà Hà căng cứng, hít sâu một hơi, cố gằng gồng mình để răn ra vài tiếng.

Một câu nói ngắn gọn nhưng đã rút hết bao sức lực của bà Hà.

Đôi mắt bà Hà chẳng thể nhìn vào mắt con mình, chỉ có thể cúi đầu, giọng run run mà đưa ra câu trả lời.

- Chút, con... con ... con quả thực hông phải do cha má sanh ra.

Đôi mắt Chút sâu hoắm, đen láy nhìn chằm chặp bà Hà để xác nhận lời bà vừa nói.

Nhưng cuối cùng, việc bà Hà né tránh ánh mắt của mình đã đẩy Chút vào hố sâu vô định.

Chút biết chuyện này là thật, dù muốn hay không cũng phải chấp nhận sự thật này.
 
Quất Tắc Chưng Đường Phèn
Lá về cội, sông về nguồn


Chút biết chuyện này là thật, dù muốn hay không cũng phải chấp nhận sự thật này.

- Má!

Chút chỉ gọi một tiếng mà không nói thêm, đợi bà Hà bình tĩnh hơn.

Hình như cũng hiểu ý con, một tay bà Hà đặt lên ngực trái, nơi con tim bà vẫn đang dữ dội phập phồng, hít vào rồi lại thở ra, một lần nũa bà dùng hết dũng khí để đối diện với con.

Thấy bà Hà ngẩng đầu và nhìn mình, Chút mới ở miệng nói tiếp phần còn lại.

- Má có muốn con ở lại hông?

Một lần nữa, bà Hà ngỡ ngàng trước Chút.

Con ngươi trong mắt bà co rút, đôi mắt thì mở to hết mức, gương mặt cứng đờ, bà có làm sao cũng không thể ngờ được rằng Chút sẽ hỏi một câu như vậy.

Và thực tế, câu hỏi này đã trực tiếp "vạch trần" suy nghĩ trong lòng bà.

Chút từ nhỏ đã hiểu chuyện quá sớm nên cô gái nhỏ này cũng dần biết cách nhìn thấu tâm tư của người khác.

Lần này chẳng phải ngoại lệ.

Bà Hà đảo mắt tránh ánh mắt của Chút.

Cuộc trò chuyện chưa qua bao lâu mà như rút kiệt tâm sức lẫn sức lực của bà Hà.

- Chút à!

Má ... má... má hô..n.g phải...

Bà Hà ngập ngừng mãi chẳng thốt nổi thành câu.

Nhìn thấy thái độ của bà, Chút đã tự cho mình được câu trả lời.

Chút không né tránh nữa, thẳng thừng thay bà Hà nói hết phần còn lại.

- Má hông phải mong con sẽ rời xa cha má nhưng mà nhìn lại gia cảnh nhà mình bớt một miệng ăn lại hay hơn đúng hông đa?

Chưa nói, cha má ruột con cũng là cao sang quyền quý, họ chắc sẽ cho nhà mình mấy đồng để sống xem như nể tình và bù đắp cho "tình thương" mà cha má đã cho con suốt ngần ấy năm đúng hông má?

Chút không ngần ngại mà nó rõ ràng hết tâm tư của bà Hà.

Sự thẳng thắn này khiến cho bà không dám ngẩng đầu lên, sự hổ thẹn lại ào đến.

Mắt bà rơm rớm, răng khẽ cắn lấy môi dưới, mày chau lại, càng bộc lộ sâu sắc sự xấu hổ và tự ti lạ lùng.

Đáp lại Chút chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi đến.

Những ngọn gió mang theo cái nóng ẩm gay gắt của mùa hè, không những không giúp làm dịu đi cái nóng mà còn khiến cho con người ta thêm khó chịu.

Cơn gió này cũng như sự thật về thân thế của Chút, thiêu đốt từng chút một con tim cô gái nhỏ, thiêu đốt luôn ngần ấy năm cảm tình của cô với người mà mình đã gọi là má.

Trái tim của Chút cứ liên tục bị đảo trong chảo lửa như thế.

Cái "nóng" thấp thỏm, lo sợ về thân thế của mình đến cái "nóng" vồ vập, hừng hực, ép bản thân phải chấp nhận một sự thật mà bản thân chưa từng nghĩ đến và cái "nóng" đớn đau, tủi hờn khi nghĩ phải rời xa nơi đã cùng mình lớn lên, thậm tệ hơn là "má'" trong miệng Chút cũng không mong Chút ở lại.

Chút biết dù rằng má đã thương yêu suốt hai mươi mấy năm, nhưng Chút không phải con ruột nên tình cảm cũng có phần chênh lệch với các em.

Nhưng Chút vẫn mong đợi rằng đâu đó sẽ có sự luyến tiếc trong lòng "má"', vậy mà...

Bà Hà vẫn giữ trạng thái yên lặng mà không lên tiếng, điều đó càng khiến cho sự thất vọng lây lan và chiếm cứ lấy trí óc và con tim Chút.

Con người vốn là lòng ích kỷ nhưng âu họ cũng đã nuôi dưỡng Chút bao năm, chẳng ngược đãi hay đánh đập.

Nói về tình người, ông Bảy và bà Hà đã tận lực, xét về tình nghĩa, Chút dù sao vẫn nợ họ công dưỡng thành, chỉ là có một chút hụt hẫng mà thôi.

Chút không có quyền oán than hay trách cứ điều gì cả.

Chút mong chuyện lần này phần nào đó giúp mình báo ơn nghĩa dưỡng dục suốt bao năm qua.

Hơn nữa, Chút biết, "cha má" đều muốn Chút có cuộc sống đủ đầy hơn.

Biết rằng khó lòng đợi được điều mình mong muốn, Chút nở một nụ cười nhẹ.

Tuy Chút không phải thuộc dạng quốc sắc thiên hương nhưng gương mặt của Chút có đường nét rõ ràng, man mác sự thanh thoát, thuần khiết của cô gái đôi mươi, lại thêm làn da dù dãi nắng dầm sương bao năm tháng cũng chỉ ngả vàng một chút, may mắn thay chẳng có một vết sẹo lớn hay thâm nám nào cả.

Vì vậy, nụ cười mỉm nhẹ được vẽ lên giúp tô thêm cho nét ngọc ngà vốn ẩn sâu từ trong cốt, nhưng nó lại như một "'con dao sắc lẹm" cứa thẳng lên tâm can của bà Hà.

Nuôi dưỡng bao năm, làm sao mà không có tình cảm, nhưng tình cảnh ở nhà cũng chẳng khá hơn là bao.

Bà sợ Chút sẽ trách bà, sẽ không hiểu, nhưng bà không biết Chút hiểu hết, mà càng hiểu Chút lại thương cho vợ chồng ông bà và các em nhiều hơn.

Chút luồng bàn tay gầy guộc của mình vào tay bà Hà, bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà để trấn an rồi buông tay, bình thản quay vào bên trong.

Bên trong nhà, mọi người vẫn giữ nguyên vị trí như lúc bà kéo Chút rời đi.

Chút bước vào, nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đều hướng mắt về phía Út, cho đến khi Chút đi đến đứng sau lưng ông Bảy, tay Chút vỗ nhẹ lên vai ông Bảy vài cái rồi thôi.

Ông Bảy dường như hiểu ý Chút nên không nói thêm gì cả xem như tôn trọng quyết định của con.

Chút nhìn thẳng vào vợ chồng ông bà Tỉnh trưởng, cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc, có lẽ là do máu mủ ruột rà.

Suy nghĩ đâu ra đó, giọng nói của Chút rõ ràng và dõng dạc vang lên
- Thưa ông bà, con biết ông bà sẽ chẳng vui khi con xưng hô thế này, con mong ông bà cho con thêm vài ngày.

Con vẫn theo ông bà về, nói ra mần chi đi nữa thì ông bà đã sanh ra con, con tất phải báo hiếu.

Nhưng cha má đã nuôi con ngần ấy năm, công lao và khổ lao đều có, con lại chưa báo hiếu đặng là bao.

Con như vậy, ông bà hẳn là hiểu ý con.

Vợ chồng ông bà Tỉnh trưởng nghe những lời Chút nói, mày chau lại, có vẻ trong lòng không vui vẻ mấy.

Nhưng càng nghe, chân mày ông Bình và bà Hồng từ từ giãn ra.

Đôi mắt của hai vợ chồng có chút lóe sáng, có chút thích thú và mong chờ.

Đương nhiên, Chút rất nhanh nhận ra ánh mắt của cha mẹ ruột mình, trong lòng đồng thời đặt ra một câu hỏi tại sao họ lại có ánh mắt như vậy và rốt cuộc họ đang mong chờ điều gì.

Vợ chồng ông bà Tỉnh cũng coi như là đã đạt được mục đích, cả hai người đều nở nụ cười nho nhã ra chiều hài lòng.

Bà Hồng trông như khó lòng đợi thêm thời khắc nào nữa, cố gắng giữ nét đoan trang nhưng nhìn là biết bà ấy đã rất vội rồi.

- Má biết con sớm hiểu nhân tình thế thái, biết ân nghĩa trước sau.

Con lớn lên đặng như này, má vui lung lắm đó đa.

Con an tâm, má hiểu suy nghĩ của con, má sẽ gửi cho cha má nuôi con ít bạc, thêm một công ruộng.

Dẫu sao hai người cũng nuôi con suốt hai mươi mấy năm, cha má dĩ nhiên biết họ có ân với nhà mình, mần sao má lại chẳng biết điều mà hông đền đáp cho đặng. (Bà Hồng quay sang nói với ông Bảy và bà Hà) Tui nói vậy có phải hông anh chị?

Một câu hỏi này như một câu khẳng định rằng một sự thật, Chút là con của họ, ông Bảy và bà Hà chỉ là ân nhân giúp ông bà nuôi dưỡng Chút bấy lâu thôi.

Biết cha má nuôi của mình khó xử, Chút phải một lần nữa lên tiếng.

- Con cảm tạ ông bà đã thấu cho lòng con.

Câu cảm ơn là một cách thông báo rằng Chút vẫn trân trọng và biết ơn ông Bảy và bà Hà.

Dù nhìn rất rõ ý Chút nhưng bà Hồng môi vẫn niềm nở nụ cười, đứng dậy, tiến đến gần, ngay trước mặt Chút.

Bà Hồng kéo gần khoảng cách, hai tay nắm lấy bàn tay Chút.

- Cảm tạ cái chi chứ?

Con là con má, họ chăm lo cho con bấy lâu, má mần vậy là lẽ đương phải. (dừng một chút bà Hồng mới dò xét) Má biết con quen chưa đặng, nhưng mà... con kêu "má" một tiếng "má" đặng hông con?

Chút nhìn ánh mắt mong đợi của bà Hồng, nhìn thấy hình dáng của mình phản chiếu bên trong đôi mắt đang phát sáng đối diện.

Chút thực không nỡ lòng khiến cho bà thất vọng, cuối cùng đành ngượng ngịu gọi.

- M..m.. má!

- Ừa, má đây!

Biểu cảm vui vẻ trên gương mặt bà Hà không tai nào giấu được.

Ông Bình cũng nhoài người lên mong đợi nhìn Chút.

Chút nắm bắt được tín hiệu từ ông Bình, cũng ngập ngùng gọi thêm một tiếng.

- C..h..

Cha!

- Ừa.

Ông Bình có chút cao giọng đáp lại.

Nghe được tiếng "cha má", ông Bình như thỏa nguyện, quay sang nghiêm túc bàn bạc với vợ chồng ông Bảy và bà Hà.

- Thực sự hơi đường đột.

Nay tui muốn xin phép đón con bé dìa nhà luôn trong ngày.

Anh chị thấy vậy có đặng hông đa?

Ông Bảy cũng không tiện ra mặt, cười cười, chỉ bâng quơ đôi câu.

- Ông bà lại khách sáo rồi, trọng yếu là mong muốn của con bé.

Tui mần sao thay con quyết định đặng đâu đa.

Ông Bình và bà Hồng nhìn về phía Chút, Chút không nhiêu lời, chỉ lặng lẽ gật đầu ngầm cho họ mọt câu trả lời.

Ông Bình và bà Hồng cười rất tươi trước câu trả lời này, gật đầu hài lòng.

Chút nhanh chóng vào thu dọn đồ đạc.

Đồ của Chút thực ra rất ít, chỉ có vài bộ đồ đã bạc màu, có bộ đã vá chi chít, và vài thứ đồ lặt vặt.

Gom hết đồ đạc của Chút chỉ đựng vỏn vẹn trong một cái túi được đan bằng mây nhỏ.

Đám em nhỏ sau khi nhận thức được "chị Hai" của chúng sắp rời đi thì liên tục gào khóc, con Chỉnh thì đỡ hơn một chút, chỉ dám thút thít thôi.

Sau khi thu đồ đạc xong, Chút theo ông Bình và bà Hồng lên xe.

Sợ rằng bản thân sẽ khóc, sẽ lưu luyến, Chút một mạch theo cha má ruột lên xe, chẳng dám ngoảnh đầu lại một lần.

Ngồi trên xe, ông Bình ngồi một bên, nhắm mắt yên tĩnh không nói thêm, bà Hồng nhẹ nhàng vỗ vàng nắm lấy tay con.

Cảm nhận được sự ấm áp đang lan truyền đến tay mình, Chút nhìn bà Hồng.

Bà Hồng vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Chút, mỉm cười hiền hòa nhìn Chút.

- Má biết con đang nghi ngờ cha má.

Cha má chẳng giấu con mần chi.

Nhà mình được đính ước sẵn với hai nhà.

Ngay từ khi biết mang bầu con và chị con, hai mối này đã định sẵn.

Má biết con sẽ ấm ức trong tâm.

Nhưng mối đính ước không chỉ đơn thuần như vậy, nó là lợi ích cho cả gia tộc và gia đình mình.

Chị con và con đều phải như vậy.

Đương nhiên, má không ép con phải lấy con nhà người ta ngay.

Má cũng mong bên con thêm ít ngày.

Nghe bà Hồng nói vậy, Chút biết cái mối đính ước này buộc phải lấy.

Ít nhất, bà Hồng đã thẳng thắn với Chút ngay từ đầu, không giấu diếm.

Điều này giúp cho Chút không quá phản cảm hay bài xích với gia đình ruột này.

Chút mỉm cười, như hiểu thấu cho bà Hồng.

- Má, con đã hiểu.

Con hông mần cho cha má khó xử đâu đa.

Bà Hồng mơ hồ cảm nhận được tình cảm của con, xúc động, hạnh phúc nhìn Chút.

- Ừa, má hiểu rồi, má hiểu rồi. (ngưng một chút bà Hồng chậm rã nói tiếp) Tuệ An, con tên là Tuệ An.

Tuệ trong thông minh, thông tuệ, An trong an yên, bình an.

Cha má mong con luôn có thể an yên và sáng suốt trên đường đời của mình.

Cái tên này cha má đặt cho con và nó luôn là của con.

- Con cảm ơn cha má.

Vừa nói, Chút, bây giờ là Tuệ An đặt bàn tay mình lên tay bà Hồng như trấn an và hứa hẹn đièu gì đó với người mẹ xa cách bấy lâu.

Từ bây giờ, Tuệ An sẽ phải bước sang một trang mới của cuộc đời, chưa biết tương lai sẽ ra sao nhưng Tuệ An rất mong đợi về cuộc đời mới, mong chờ về một gia đình bấy lâu luôn mong mỏi sự tồn tại của mình.
 
Quất Tắc Chưng Đường Phèn
Về nhà rồi!


Ở tỉnh A, trời đã sập tối, chiếc xe chở ông Bình, bà Hồng và Tuệ An cũng vừa đến trước cửa nhà.

Ngôi nhà to lớn hiện lên trong mắt Tuệ An, ngôi nhà bên ngoài được phủ một lớp sơn tường màu vàng tươi, phía trước sân nhà rộng rãi, trồng vài cây cảnh, có những loại cây cực hiếm.

Cổng chính có hai lớp cửa, lớp cửa đầu khá hẹp, rộng lắm chỉ đủ ba người cùng sánh vai bước qua, cánh cửa được làm bằng gỗ, trông là gỗ mới nhưng lại rất cổ xưa.

Lớp cửa thứ hai chỉ cách lớp cửa ngoài chỉ cách có vài bước, được làm bằng kim loại, khá rộng.

Kiểu cổng này có chút khác lạ với các nhà cao sang quyền quý khác.

Tại sao Tuệ An lại biết nó khác biệt với các nhà khác?

Đơn giản vì ngày trước khi còn là Chút, Tuệ An đã từng đi cấy thuê cho các nhà phú hộ hoặc địa chủ.

Hầu hết, cổng chính chỉ có một lớp cửa, thường là cửa kim loại.

Nếu gia đình giàu nhiều đời, cổng chính thường là cửa gỗ.

Chiếc xe dừng hẳn trước cửa, ông Bình từ từ mở mắt ra, nhìn Tuệ An rồi nhìn sang bà Hồng, lạnh nhạt từ từ nói.

- Dìa nhà rồi đa!

Nói xong, ông Bình rời khỏi xe đi vào nhà trước.

Bà Hồng thấy sự lạnh nhạt cả ông Bình thì rất không hài lòng, mày cau cau nhẹ, rồi lại dãn ra, quay sang nhẹ nhàng nói với Tuệ An.

- Nào, vào nhà đi con, chắc chị con chờ lâu lung lắm đó đa.

Hai mẹ con bà Hồng và Tuệ An rời xe và tiến vào nhà.

Ở cửa đã có hai người hầu mở cửa rồi đứng đợi sẵn, cúi đầu đồng thanh.

- Con chào bà.

Con chào cô ba.

Tuệ An có đôi chút giật mình, bà Hồng cũng tinh tế nhận ra biến đổi của con.

Tay bà nắm chặt tay con, đầu khẽ gật, trấn an, giúp Tuệ An từ từ làm quen với ngôi nhà mới.

Bà Hồng vừa nắm tay Tuệ An sóng vai bước vào, vừa sai bảo người làm.

- Bây đi lo sửa soạn nước tắm cho cô ba.

Xong xuôi, xuống bếp, bảo dì Bảy nấu nhiều đồ ngon đi đa.

Bà Hồng không đợi người làm trả lời đã vội kéo Tuệ An vào trong.

Căn nhà nhìn bề ngoài đã rất to, đi vào trong thì nó càng uy nghiêm, bề thế, càng khẳng định được địa vị của chủ nhân là người không hề tầm thường.

Căn nhà trông vô cùng vững chắc với từng cột nhà được sơn trắng và vàng xen kẽ, trên cột đều khắc rộng phượng tinh tế.

Dưới chân mỗi cột nhà, một chậu kiểng với đủ loại hình thù, với đủ sắc hoa càng tô thêm nét đẹp và cao sang của ngôi nhà.

Tiến vào bên trong, căn nhà rộng lớn được chia làm hai gian.

Một gian bày biện bàn thờ tự gia tiên, ông bà.

Bàn thờ được trang hoàng vô cùng lộng lẫy với gỗ đàn hương phủ lớp sơn đen, và lớp sơn bóng trên cùng.

Các chữ Hán tự cũng được khắc họa một cách sinh động cùng với các chi tiết khác.

Phía trước bàn thờ, một chiếc bộ bàn ghế gỗ lớn, nom trông có thể ngồi khoảng hơn mười người ngồi thì vẫn thoải mái.

Trên bàn, một ấm chén sứ trắng điêu khắc tinh sảo bằng họa tiết hoa bay và những con phụng tung cánh.

Gian còn lại mặc dù rộng nhưng cũng chỉ bày biện một cái bàn gỗ tròn, năm cái ghế xung quanh cùng một tấm váng gỗ mài nhẵn, sơn bóng bên cạnh.

Cảnh quan bên trong căn nhà khiến cho Tuệ An bị choáng ngợp, dù đã sẵn sàng tiếp nhận một thân phận mới.

Thấy con gái vẫn còn ngỡ ngàng, ngẩn mặt ra, ông Bình đằng hắng giọng một cái.

- E hèm, Tuệ An!

Dù ông Bình đã cất tiếng gọi nhưng mãi một hồi Tuệ An mới hoàn hồn lại.

Một phần là vì choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt, một phần cũng chưa quen với cái tên mới.

Vì vậy, khi bị điểm tên, Tuệ An nhận thức có hơi chậm chạp, lắp bắp trả lời.

- D..ạ... dạ cha!

Khuôn mặt ông Bình vốn mang nét cứng cỏi, đường nét gương mặt sắc bén nên khi chau mày lại khiến cho người đối diện cảm thấy lo lắng.

Tuệ An cũng vậy thôi.

Thấy sự dè chừng hiện rõ trên mặt con gái, ông Bình mới trầm giọng hỏi.

- Con sợ cha à?

Tuệ An mím chặt môi, có chút khó xử gật đầu một cái.

Ông Bình lắc đầu, một tiếng cười nhẹ bật ra.

Ông Bình thực lòng mà nói không biết phải xử sự như thế nào với đứa con gái này cả.

Rõ ràng, lúc sáng, khi vừa mới gặp, rõ ràng đứa nhỏ này cực kỳ dữ dằn, chua ngoa, khi nhận nhầm vợ chồng ông bà là người xấu, dạn dĩ phía trước chắn cho các em.

Khi biết được sự thật về thân thế của mình, đứa nhỏ này lại bình chân như vại, bình tĩnh đến lạ thường, nhanh chóng tiếp thu sự thật mà không có một khúc mắc nào.

Vậy mà giờ, đứa nhỏ này lại đang tỏ ra sợ sệt trước mặt ông.

Ông Bình đành xua tay, nói với Tuệ An.

- Đi cả ngày chắc mệt lung lắm đó đa?

Con đi tắm rửa đi rồi lên đây hàn huyên với cha má, với chị vài câu.

- Dạ.

Thực tế, ngoài chữ "Dạ" này, Tuệ An cũng không biết phải trả lời sao cho phải phép.

Bà Hồng lên tiếng gọi người làm, tiện thể cắt ngang cái không khí ngượng nghịu này.

- Con Phấn đâu?

Một cô gái nhỏ chừng đâu mười lăm hay mười sáu tuổi,tóc hơi rối nhẹ, buộc ra sau đầu, lật đật chạy vào.

- Thưa bà, có con ạ.

Bà Hồng dặn dò cẩn thẩn.

- Bây coi đưa cô ba đi tắm rửa, coi pha nước cho đàng hoàng.

Cô ba mà bị bỏng là bà cho mày ăn đòn đấy đa.

Phấn nhìn Tuệ An hơi cúi người, hơi khúm núm.

Tuy vậy, giọng nhỏ này vẫn rất rõ ràng.

- Cô Ba đi theo con nè.

Để con đưa cô Ba đi tắm rửa nghen.

Tuệ An không đi theo Phần liền, mà quay sang gật đầu với ông Bình và bà Hồng.

- Thưa cha thưa má, con đi ạ.

Bà Hồng mỉm cười gật đầu nhìn con vui vẻ.

Ông Bình mất vài giậy mới lên tiếng.

- Tuệ An, dìa nhà rồi con.

Một câu nói nhưng người hiểu ý như bừng tỉnh.

Tuệ An theo người hầu đi tắm, trong lòng vẫn nhủ thầm mình đã về nhà rồi, mình đã về nhà rồi.

Còn ông Bình và bà Hồng ở lại dõi theo bóng lưng con mà chua xót, thương cho con mình đã chịu khổ suốt ngần ấy năm.

Bà Hồng lúc này đã ngồi xuống bên cạnh ông Bình, lòng lo lắng mà bày tỏ nỗi lòng.

- Con bé như vầy, lòng tui cồn cào lung lắm mình à.

Con với mình chưa ở với nhau bao lâu lại chia xa như vầy, tụi nhìn hông có đặng đâu đa.

Ông Bình nhìn vợ, thở dài một hơi, bàn tay ông vỗ nhẹ lên đùi bà vài cái rồi nhìn xa xăm.

- Nói đặng hay hông thì khoan hẳn nói.

Mình tìm ngần ấy năm chẳng đặng, đùng một cái, ngay cái lúc này lại có tin con.

Mình hoãn đón con về cũng đặng đi đa.

Nhưng mà cha mình ổng lỡ hứa, người ta cũng hỏi tới nơi rồi đó đa.

Thương con thì thương chớ sao hông hở bà?

Mà cái này âu cũng là duyên phận của con, thôi thì cứ tùy duyên đi đa.

Nói rồi, ông Bình không ngồi lại mà đứng dậy đi vào trong, còn không quên dặn vợ mình.

- Bà đi cũng một ngày đàng rồi, tắm rửa chút cho khỏe người đi đa.

- Ừa.
~~~~~~~
Tuệ An theo phấn ra phía sau, căn nhà thực sự rất rộng.

Đi mãi thì đến một căn phòng.

Phấn chủ động mở cửa căn phòng ra, đây chắc là phòng riêng của Tuệ An.

Căn phòng tuy không rộng lớn như gian nhà ở khu chính nhưng phải nói nó thực sự rộng hơn cô tưởng rất nhiều.

Ở vị trí chính diện, một bộ bàn ghế gỗ nâu nhỏ sơn bóng, gồm một cái bàn nhỏ rộng chừng ba gang tay, hai bên đặt hai cái ghế, vuông góc lại có thêm một cái ghế băng gỗ dài.

Bên còn lại cách chừng ba bốn bước chân, một cái giường đã được sắp xếp sẵn, trên chiếc giường được lót một tấm nệm trắng dày tầm ba tấc, có một cái gối ôm và một cái gối đầu được bọc bởi vải lụa thêu hoa màu hồng.

Giường còn được treo một tấm màn che mỏng.

Ngoài những thứ vừa rồi căn phòng còn được trang bày thêm một tấm ván gỗ và bức bình phong.

Nhưng điều đáng nói nhất ở đây là phòng tắm nằm bên trong căn phòng riêng này của Tuệ An.

Tuệ An muốn lớn tiếng xuýt xoa với căn phòng đẹp đẽ này mà nghĩ một chút, cô nàng thấy Phấn còn ở đây, sợ quá hớ hênh lại khiến cho người làm bàn tán, làm mất mặt ông Bình và bà Hồng.

Phấn đã pha nước từ nhà tắm đi ra, vừa đi vừa lau tay lên bộ đồ đang mặc.

- Nước đặng rồi đó cô Ba.

Cô Ba tranh thủ vào tắm đương lúc nước còn ấm cho khỏe người đi ạ.

- Ừa.

Ngoài một chữ này, Tuệ An chẳng biết phải noi gì thê.

Tuệ An tiến vào bên trong căn phòng tắm đằng sau tấm bình phong.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back