Chút biết chuyện này là thật, dù muốn hay không cũng phải chấp nhận sự thật này.
- Má!
Chút chỉ gọi một tiếng mà không nói thêm, đợi bà Hà bình tĩnh hơn.
Hình như cũng hiểu ý con, một tay bà Hà đặt lên ngực trái, nơi con tim bà vẫn đang dữ dội phập phồng, hít vào rồi lại thở ra, một lần nũa bà dùng hết dũng khí để đối diện với con.
Thấy bà Hà ngẩng đầu và nhìn mình, Chút mới ở miệng nói tiếp phần còn lại.
- Má có muốn con ở lại hông?
Một lần nữa, bà Hà ngỡ ngàng trước Chút.
Con ngươi trong mắt bà co rút, đôi mắt thì mở to hết mức, gương mặt cứng đờ, bà có làm sao cũng không thể ngờ được rằng Chút sẽ hỏi một câu như vậy.
Và thực tế, câu hỏi này đã trực tiếp "vạch trần" suy nghĩ trong lòng bà.
Chút từ nhỏ đã hiểu chuyện quá sớm nên cô gái nhỏ này cũng dần biết cách nhìn thấu tâm tư của người khác.
Lần này chẳng phải ngoại lệ.
Bà Hà đảo mắt tránh ánh mắt của Chút.
Cuộc trò chuyện chưa qua bao lâu mà như rút kiệt tâm sức lẫn sức lực của bà Hà.
- Chút à!
Má ... má... má hô..n.g phải...
Bà Hà ngập ngừng mãi chẳng thốt nổi thành câu.
Nhìn thấy thái độ của bà, Chút đã tự cho mình được câu trả lời.
Chút không né tránh nữa, thẳng thừng thay bà Hà nói hết phần còn lại.
- Má hông phải mong con sẽ rời xa cha má nhưng mà nhìn lại gia cảnh nhà mình bớt một miệng ăn lại hay hơn đúng hông đa?
Chưa nói, cha má ruột con cũng là cao sang quyền quý, họ chắc sẽ cho nhà mình mấy đồng để sống xem như nể tình và bù đắp cho "tình thương" mà cha má đã cho con suốt ngần ấy năm đúng hông má?
Chút không ngần ngại mà nó rõ ràng hết tâm tư của bà Hà.
Sự thẳng thắn này khiến cho bà không dám ngẩng đầu lên, sự hổ thẹn lại ào đến.
Mắt bà rơm rớm, răng khẽ cắn lấy môi dưới, mày chau lại, càng bộc lộ sâu sắc sự xấu hổ và tự ti lạ lùng.
Đáp lại Chút chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi đến.
Những ngọn gió mang theo cái nóng ẩm gay gắt của mùa hè, không những không giúp làm dịu đi cái nóng mà còn khiến cho con người ta thêm khó chịu.
Cơn gió này cũng như sự thật về thân thế của Chút, thiêu đốt từng chút một con tim cô gái nhỏ, thiêu đốt luôn ngần ấy năm cảm tình của cô với người mà mình đã gọi là má.
Trái tim của Chút cứ liên tục bị đảo trong chảo lửa như thế.
Cái "nóng" thấp thỏm, lo sợ về thân thế của mình đến cái "nóng" vồ vập, hừng hực, ép bản thân phải chấp nhận một sự thật mà bản thân chưa từng nghĩ đến và cái "nóng" đớn đau, tủi hờn khi nghĩ phải rời xa nơi đã cùng mình lớn lên, thậm tệ hơn là "má'" trong miệng Chút cũng không mong Chút ở lại.
Chút biết dù rằng má đã thương yêu suốt hai mươi mấy năm, nhưng Chút không phải con ruột nên tình cảm cũng có phần chênh lệch với các em.
Nhưng Chút vẫn mong đợi rằng đâu đó sẽ có sự luyến tiếc trong lòng "má"', vậy mà...
Bà Hà vẫn giữ trạng thái yên lặng mà không lên tiếng, điều đó càng khiến cho sự thất vọng lây lan và chiếm cứ lấy trí óc và con tim Chút.
Con người vốn là lòng ích kỷ nhưng âu họ cũng đã nuôi dưỡng Chút bao năm, chẳng ngược đãi hay đánh đập.
Nói về tình người, ông Bảy và bà Hà đã tận lực, xét về tình nghĩa, Chút dù sao vẫn nợ họ công dưỡng thành, chỉ là có một chút hụt hẫng mà thôi.
Chút không có quyền oán than hay trách cứ điều gì cả.
Chút mong chuyện lần này phần nào đó giúp mình báo ơn nghĩa dưỡng dục suốt bao năm qua.
Hơn nữa, Chút biết, "cha má" đều muốn Chút có cuộc sống đủ đầy hơn.
Biết rằng khó lòng đợi được điều mình mong muốn, Chút nở một nụ cười nhẹ.
Tuy Chút không phải thuộc dạng quốc sắc thiên hương nhưng gương mặt của Chút có đường nét rõ ràng, man mác sự thanh thoát, thuần khiết của cô gái đôi mươi, lại thêm làn da dù dãi nắng dầm sương bao năm tháng cũng chỉ ngả vàng một chút, may mắn thay chẳng có một vết sẹo lớn hay thâm nám nào cả.
Vì vậy, nụ cười mỉm nhẹ được vẽ lên giúp tô thêm cho nét ngọc ngà vốn ẩn sâu từ trong cốt, nhưng nó lại như một "'con dao sắc lẹm" cứa thẳng lên tâm can của bà Hà.
Nuôi dưỡng bao năm, làm sao mà không có tình cảm, nhưng tình cảnh ở nhà cũng chẳng khá hơn là bao.
Bà sợ Chút sẽ trách bà, sẽ không hiểu, nhưng bà không biết Chút hiểu hết, mà càng hiểu Chút lại thương cho vợ chồng ông bà và các em nhiều hơn.
Chút luồng bàn tay gầy guộc của mình vào tay bà Hà, bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà để trấn an rồi buông tay, bình thản quay vào bên trong.
Bên trong nhà, mọi người vẫn giữ nguyên vị trí như lúc bà kéo Chút rời đi.
Chút bước vào, nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đều hướng mắt về phía Út, cho đến khi Chút đi đến đứng sau lưng ông Bảy, tay Chút vỗ nhẹ lên vai ông Bảy vài cái rồi thôi.
Ông Bảy dường như hiểu ý Chút nên không nói thêm gì cả xem như tôn trọng quyết định của con.
Chút nhìn thẳng vào vợ chồng ông bà Tỉnh trưởng, cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc, có lẽ là do máu mủ ruột rà.
Suy nghĩ đâu ra đó, giọng nói của Chút rõ ràng và dõng dạc vang lên
- Thưa ông bà, con biết ông bà sẽ chẳng vui khi con xưng hô thế này, con mong ông bà cho con thêm vài ngày.
Con vẫn theo ông bà về, nói ra mần chi đi nữa thì ông bà đã sanh ra con, con tất phải báo hiếu.
Nhưng cha má đã nuôi con ngần ấy năm, công lao và khổ lao đều có, con lại chưa báo hiếu đặng là bao.
Con như vậy, ông bà hẳn là hiểu ý con.
Vợ chồng ông bà Tỉnh trưởng nghe những lời Chút nói, mày chau lại, có vẻ trong lòng không vui vẻ mấy.
Nhưng càng nghe, chân mày ông Bình và bà Hồng từ từ giãn ra.
Đôi mắt của hai vợ chồng có chút lóe sáng, có chút thích thú và mong chờ.
Đương nhiên, Chút rất nhanh nhận ra ánh mắt của cha mẹ ruột mình, trong lòng đồng thời đặt ra một câu hỏi tại sao họ lại có ánh mắt như vậy và rốt cuộc họ đang mong chờ điều gì.
Vợ chồng ông bà Tỉnh cũng coi như là đã đạt được mục đích, cả hai người đều nở nụ cười nho nhã ra chiều hài lòng.
Bà Hồng trông như khó lòng đợi thêm thời khắc nào nữa, cố gắng giữ nét đoan trang nhưng nhìn là biết bà ấy đã rất vội rồi.
- Má biết con sớm hiểu nhân tình thế thái, biết ân nghĩa trước sau.
Con lớn lên đặng như này, má vui lung lắm đó đa.
Con an tâm, má hiểu suy nghĩ của con, má sẽ gửi cho cha má nuôi con ít bạc, thêm một công ruộng.
Dẫu sao hai người cũng nuôi con suốt hai mươi mấy năm, cha má dĩ nhiên biết họ có ân với nhà mình, mần sao má lại chẳng biết điều mà hông đền đáp cho đặng. (Bà Hồng quay sang nói với ông Bảy và bà Hà) Tui nói vậy có phải hông anh chị?
Một câu hỏi này như một câu khẳng định rằng một sự thật, Chút là con của họ, ông Bảy và bà Hà chỉ là ân nhân giúp ông bà nuôi dưỡng Chút bấy lâu thôi.
Biết cha má nuôi của mình khó xử, Chút phải một lần nữa lên tiếng.
- Con cảm tạ ông bà đã thấu cho lòng con.
Câu cảm ơn là một cách thông báo rằng Chút vẫn trân trọng và biết ơn ông Bảy và bà Hà.
Dù nhìn rất rõ ý Chút nhưng bà Hồng môi vẫn niềm nở nụ cười, đứng dậy, tiến đến gần, ngay trước mặt Chút.
Bà Hồng kéo gần khoảng cách, hai tay nắm lấy bàn tay Chút.
- Cảm tạ cái chi chứ?
Con là con má, họ chăm lo cho con bấy lâu, má mần vậy là lẽ đương phải. (dừng một chút bà Hồng mới dò xét) Má biết con quen chưa đặng, nhưng mà... con kêu "má" một tiếng "má" đặng hông con?
Chút nhìn ánh mắt mong đợi của bà Hồng, nhìn thấy hình dáng của mình phản chiếu bên trong đôi mắt đang phát sáng đối diện.
Chút thực không nỡ lòng khiến cho bà thất vọng, cuối cùng đành ngượng ngịu gọi.
- M..m.. má!
- Ừa, má đây!
Biểu cảm vui vẻ trên gương mặt bà Hà không tai nào giấu được.
Ông Bình cũng nhoài người lên mong đợi nhìn Chút.
Chút nắm bắt được tín hiệu từ ông Bình, cũng ngập ngùng gọi thêm một tiếng.
- C..h..
Cha!
- Ừa.
Ông Bình có chút cao giọng đáp lại.
Nghe được tiếng "cha má", ông Bình như thỏa nguyện, quay sang nghiêm túc bàn bạc với vợ chồng ông Bảy và bà Hà.
- Thực sự hơi đường đột.
Nay tui muốn xin phép đón con bé dìa nhà luôn trong ngày.
Anh chị thấy vậy có đặng hông đa?
Ông Bảy cũng không tiện ra mặt, cười cười, chỉ bâng quơ đôi câu.
- Ông bà lại khách sáo rồi, trọng yếu là mong muốn của con bé.
Tui mần sao thay con quyết định đặng đâu đa.
Ông Bình và bà Hồng nhìn về phía Chút, Chút không nhiêu lời, chỉ lặng lẽ gật đầu ngầm cho họ mọt câu trả lời.
Ông Bình và bà Hồng cười rất tươi trước câu trả lời này, gật đầu hài lòng.
Chút nhanh chóng vào thu dọn đồ đạc.
Đồ của Chút thực ra rất ít, chỉ có vài bộ đồ đã bạc màu, có bộ đã vá chi chít, và vài thứ đồ lặt vặt.
Gom hết đồ đạc của Chút chỉ đựng vỏn vẹn trong một cái túi được đan bằng mây nhỏ.
Đám em nhỏ sau khi nhận thức được "chị Hai" của chúng sắp rời đi thì liên tục gào khóc, con Chỉnh thì đỡ hơn một chút, chỉ dám thút thít thôi.
Sau khi thu đồ đạc xong, Chút theo ông Bình và bà Hồng lên xe.
Sợ rằng bản thân sẽ khóc, sẽ lưu luyến, Chút một mạch theo cha má ruột lên xe, chẳng dám ngoảnh đầu lại một lần.
Ngồi trên xe, ông Bình ngồi một bên, nhắm mắt yên tĩnh không nói thêm, bà Hồng nhẹ nhàng vỗ vàng nắm lấy tay con.
Cảm nhận được sự ấm áp đang lan truyền đến tay mình, Chút nhìn bà Hồng.
Bà Hồng vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Chút, mỉm cười hiền hòa nhìn Chút.
- Má biết con đang nghi ngờ cha má.
Cha má chẳng giấu con mần chi.
Nhà mình được đính ước sẵn với hai nhà.
Ngay từ khi biết mang bầu con và chị con, hai mối này đã định sẵn.
Má biết con sẽ ấm ức trong tâm.
Nhưng mối đính ước không chỉ đơn thuần như vậy, nó là lợi ích cho cả gia tộc và gia đình mình.
Chị con và con đều phải như vậy.
Đương nhiên, má không ép con phải lấy con nhà người ta ngay.
Má cũng mong bên con thêm ít ngày.
Nghe bà Hồng nói vậy, Chút biết cái mối đính ước này buộc phải lấy.
Ít nhất, bà Hồng đã thẳng thắn với Chút ngay từ đầu, không giấu diếm.
Điều này giúp cho Chút không quá phản cảm hay bài xích với gia đình ruột này.
Chút mỉm cười, như hiểu thấu cho bà Hồng.
- Má, con đã hiểu.
Con hông mần cho cha má khó xử đâu đa.
Bà Hồng mơ hồ cảm nhận được tình cảm của con, xúc động, hạnh phúc nhìn Chút.
- Ừa, má hiểu rồi, má hiểu rồi. (ngưng một chút bà Hồng chậm rã nói tiếp) Tuệ An, con tên là Tuệ An.
Tuệ trong thông minh, thông tuệ, An trong an yên, bình an.
Cha má mong con luôn có thể an yên và sáng suốt trên đường đời của mình.
Cái tên này cha má đặt cho con và nó luôn là của con.
- Con cảm ơn cha má.
Vừa nói, Chút, bây giờ là Tuệ An đặt bàn tay mình lên tay bà Hồng như trấn an và hứa hẹn đièu gì đó với người mẹ xa cách bấy lâu.
Từ bây giờ, Tuệ An sẽ phải bước sang một trang mới của cuộc đời, chưa biết tương lai sẽ ra sao nhưng Tuệ An rất mong đợi về cuộc đời mới, mong chờ về một gia đình bấy lâu luôn mong mỏi sự tồn tại của mình.