Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quang Âm Chi Ngoại

Quang Âm Chi Ngoại
Chương 2135: Sóng ngầm lại dâng (2)



“Ta có chút ấn tượng, chính là cái tên Thỉ (phân) Vô Song ban đầu nâng vô

số con rối huyễn hóa trong tay, xông ra với dáng vẻ rất lợi hại, muốn trấn áp

ngươi biến thành con rối của hắn ở bên ngoài Thần Sơn kia?”

“Thật sự là hắn có vẻ rất am hiểu về con rối, thế nhưng chúng ta cũng không

thể bởi vậy lại đi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc một chuyến chứ.”

Nhị Ngưu nhíu mày, hắn khoảng thời gian này hoặc là nghiên cứu con rối,

hoặc là chính là nhìn mình chằm chằm lớn Thiên Cương giáp, những lúc khác

thì là theo dõi cùng tìm kiếm sư tôn.

Hơn nữa, sau khi đến đây, Phàm Thế Song rất cẩn thận, cho nên Nhị Ngưu

hiển nhiên cũng không biết chuyện đối phương đã đến.

Hứa Thanh cười.

“Hắn đang ở Hoàng Đô!”

Đôi mắt Nhị Ngưu sáng lên.

Bên ngoài Thượng Linh phủ, trong mây đen khôn cùng, một cột sấm sét phá

tan khoảng không, chiếu rọi thiên địa đến sáng tỏ vô tận trong một chớp mắt

này. Tiếp theo, một tiếng thiên lôi đinh tai nhức óc, hơn hẳn trước đó, ầm ầm nổ

ra.

Tiếng sấm này quá lớn, chẳng những chấn động thiên địa, càng truyền vào

trong tai vô số người, rơi vào trong tâm thần.

Nhị Ngưu và Hứa Thanh nghe thấy.

Phàm Thế Song, cũng nghe thấy.

Đáy lòng của hắn không hiểu sao giật thót, chén rượu cầm trong tay khẽ run

lên.

Với tu vi của hắn, với tâm chí của hắn, hắn đương nhiên không có khả năng

để trong lòng một tia chớp như thế.

Mà ngay khi hắn đang kinh nghi ở đây, nơi hắn ở vang lên khúc nhạc. Trong

tiếng nói cười, một giọng ôn hòa truyền tới.

“Phàm đạo hữu, nghe nói ngày mai ngươi sẽ phải rời đi, hôm nay ta mời tam

tỷ đến, cùng đưa tiễn ngươi.”

Phàm Thế Song nghe vậy, ngẩng đầu lên.

Nơi hắn ở là một đại điện, hai bên đại điện có mấy chục người, mỗi một

người đều có vẻ là thiên kiêu Nhân tộc. Trong lời giới thiệu trước đó, hắn nhớ

kỹ hình như bối cảnh cũng là hậu nhân của quý tộc danh môn gì đó.

Đối với hắn, những thân phận này đều không ra gì, một đám chim sẻ mà

thôi.

Cho dù giờ phút này người ngồi bên cạnh hắn, một người là Tam công chúa

Nhân tộc, một người là đệ tử Quốc sư, đồng thời còn là con trai thứ tư của Nhân

Hoàng, cũng nhiều nhất chỉ có tư cách có thể bị hắn nhìn thêm vài lần, nhận lời

mời đi ra uống chén rượu mà thôi.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân hắn đồng ý lời mời, là hắn ngày mai

sẽ phải đi, nghĩ đến nhiệm vụ cũng hoàn thành, lại rất thuận lợi, suy nghĩ Hứa

Thanh kia cũng sẽ không tìm mình gây phiền phức gì.

Mặt khác, sau khi hắn đến Nhân tộc, từ đầu đến cuối đều không gặp người

khác, cũng không ra khỏi cửa, đối ngoại tuy nói bế quan tu hành, nhưng hắn tự

cảm thấy mặt mũi bị hao tổn, sau khi truyền về Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc,

không chừng sẽ bị người ta trào phúng.

Cho nên, hôm nay hắn đã ra ngoài.

Giờ phút này nhìn Tứ hoàng tử nở nụ cười, ngôn từ ấm áp, Phàm Thế Song

đè xuống cảm giác hoảng hốt không tên trong lòng vừa rồi, thản nhiên ừ một

tiếng.

Trước điệu bộ như vậy, Tứ hoàng tử vẫn không có gì khác thường. Hắn thấy

đối phương thân là đại thiên kiêu tiến vào danh sách của Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc, lại tu hành trong thời gian không dài đã bước vào Uẩn Thần, mà vừa

mới bước vào, chính là cường giả đỉnh cao trong Uẩn Thần nhất giới, gần đây

còn được Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc phong Vương.

Nhân vật như vậy, ngạo nghễ cũng là phải, thế là hắn nhìn về phía Tam công

chúa.

Tam công chúa, không biết vì sao lại tiếp xúc với Tứ hoàng tử khá nhiều

trong khoảng thời gian này, giờ phút này dù đáy lòng nàng bất mãn với điệu bộ

của vị đại thiên kiêu Viêm Nguyệt này, nhưng nàng vẫn lộ ra nụ cười, bưng

chén lên mời rượu.

Nét mặt Phàm Thế Song vẫn lãnh đạm như cũ, hắn nâng tay lắc chén một

cái, xem như đáp lễ.

Một màn này rơi vào trong mắt đám người phía dưới, nét mặt bọn họ đều

không thay đổi quá nhiều, nhưng trong lòng lại có vô số suy nghĩ.

Những thiên kiêu Nhân tộc này, ai nấy ngồi ở đây, đều tự định giá, đồng thời

áp lực trong lòng cũng không nhỏ. Nơi này nhìn như khúc nhạc ca múa quanh

quẩn, nhưng trên thực tế, mỗi một vị ở đây đều đang nhìn chăm chú Phàm Thế

Song.

Hắn, mới là chủ khách nơi này.

Bên trong đại điện, khúc nhạc tì bà phiêu diêu như biển.

Người đàn tấu là đại gia nhạc phường khá có danh tiếng trong Hoàng Đô.

Tuổi tác nàng này không lớn, thân mặc váy dài trắng, mặt mang khăn che

hơi mờ, gương mặt xinh đẹp có một loại cảm giác mông lung, tăng thêm mấy

phần thanh lịch.

Dung mạo tú mỹ, đồng thời bản lĩnh khúc nhạc của nàng càng rất thâm sâu,

trình độ cực cao, cho nên ngày thường, người mời nàng đều là quan lại quyền

quý.

Nếu kẻ phàm tục muốn nghe một khúc, thì không phải vật thế tục có thể

đánh động.

Hôm nay, nàng đáp ứng lời mời của Tam công chúa và Tứ hoàng tử, tới đây

tấu khúc, đôi mắt đẹp đảo qua tứ phương, đương nhiên nhìn ra ai là chủ khách.

Chủ khách dù tôn quý, nhưng lòng nàng cũng chưa từng gợn sóng, bởi vì

những năm gần đây, nghe nói người nghe khúc nhạc của nàng rất nhiều, nhưng

người chân chính có thể tri âm, lại lác đác không có mấy, có lẽ nói chuẩn xác

hơn là chỉ có một người. Phần lớn người khác là kiến thức nửa vời thôi.

Thật ra tác dụng của mình cũng chỉ là một vật tô điểm, một bối cảnh mà

thôi, lòng dạ nàng biết rõ.

Cho nên nàng giống như trước kia, nhắm đôi mắt lại, đặt trái tim vào tì bà

trong ngực, ý rơi xuống tay.

Theo bàn tay ngọc nhẹ múa, tiếng tỳ bà như tia nước nhỏ, nhu hòa mà giàu

có tình cảm, phảng phất như đang kể một câu chuyện xưa, vang vọng bên trong

đại điện.

Âm sắc thâm trầm mà giàu có nội hàm, phảng phất có thể xúc động lòng

người thật sâu sắc, phối hợp thị nữ diễn múa xung quanh, khiến cho phần lớn

mọi người nơi đây lộ ra vẻ say mê.

Nhưng đó cũng chỉ là mặt ngoài thôi.

Nếu đổi lại là lúc khác, có lẽ đám người nơi đây thật sự sẽ say mê mấy

phần, nhưng bây giờ... Tinh thần của bọn họ gần như đều đặt ở vị trí đầu, trên

người Phàm Thế Song được Tam công chúa và Tứ hoàng tử đồng thời tiếp khác.
 
Quang Âm Chi Ngoại
Chương 2136: Nghe tiếng biến sắc



Tâm tư dị biệt.

Có người đáy lòng ẩn giấu ý định lấy lòng, có người âm thầm suy nghĩ làm

thế nào để mượn lực, có người thì quan sát tỉ mỉ, dâng lên ý khác.

Ý nghĩ, theo thân phận và lập trường mà khác biệt.

Cho dù là Tam công chúa cùng Tứ hoàng tử, cũng không ngoại lệ.

Tam công chúa càng cân nhắc nhiều, là không trở mặt.

Mà Tứ hoàng tử, hiển nhiên càng nhiều tâm tư, mặc dù hoàng quyền Nhân

tộc, không phải chuyện ngoại tộc có thể can thiệp, nhưng... Nếu có một đại

thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc như thế biến thành minh hữu, ít nhất

trên lập trường, hắn có thể phân đi một phần ánh hào quang của Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử dựa vào công lao ở Viêm Nguyệt, từ trạng thái vốn không

được coi trọng, nhảy lên vượt qua hoàng tử khác, biến thành một trong ba ngôi

sao được chú ý nhất trước mắt.

Chuyện này, gần như khiến tất cả hoàng tử đều vô cùng để ý.

Mà ý nghĩ của những người này, Phàm Thế Song nhìn rõ ràng.

Hắn dù ăn phải lỗ vốn trước mặt Hứa Thanh, lại rất là kiêng kị, nhưng điều

này không có nghĩa là bản thân hắn không ưu tú. Trái lại, thân là thiên kiêu trên

danh sách của Viêm Nguyệt, cho dù ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, hay ở tộc

khác, hắn đều được vạn người chú ý.

Cảnh tượng như vậy như hôm nay, hắn đã gặp nhiều lắm.

Bị người theo đuổi, bị người mượn lực, thậm chí lấy lòng khoa trương hơn.

Hắn đã thành thói quen hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt bởi vì sự mạnh mẽ của

tộc đàn và sự ưu tú của mình.

Thậm chí bản thân điều này, cũng là đạo của hắn.

Đạo của hắn là khôi lỗi, cũng là chúng sinh, cho nên hắn muốn nhìn tướng

chúng sinh, muốn nhìn ý niệm trong lòng. Bất kể đơn giản hay phức tạp, bất kể

thiện hay ác, hết thảy đều có trợ giúp đối với hắn.

Điều đó sẽ làm hắn đi càng xa trên đạo khôi lỗi này.

Mà đại thế giới hắn tạo nên, tuy mức độ mênh mông không bằng Viêm

Huyền Tử, mức độ thần diệu không bằng Hứa Thanh, nhưng vẫn riêng một

ngọn cờ.

Đó là thế giới khôi lỗi.

Hết thảy chúng sinh trong thế giới đều biến thành từ con rối, mô phỏng nhân

sinh muôn màu, diễn dịch hành trình sinh mệnh được an bài.

Khi có một ngày, nếu hắn đi đến Uẩn Thần cửu giới, thì tất cả con rối trong

đó đều từ không sinh ra có, sinh ra sinh mệnh của mình. Đó chính là thời khắc

hắn lấy thân phận tạo vật, trở thành Chủ Tể của chính mình!

Đây là ước mơ của hắn, cũng là con đường của hắn.

Dù con đường Chủ Tể đã đứt, nhưng hắn tin tưởng, con đường này chưa hẳn

không thể tục tiếp, cho dù thật sự đứt đoạn triệt để, cũng có những phương thức

khác có thể chọn.

“Thành thần!”

Phàm Thế Song nheo lại mắt, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng v**t v* chén

rượu trước mặt, cảm nhận hoa văn mặt ngoài cái chén, đáy lòng cười lạnh.

Tâm tư mọi người bên trong đại điện, hắn liếc cái là có thể nhìn thấu.

Loại năng lực này, từ trình độ nào đó, cũng là ưu thế vô hình của hắn, bằng

không, sao hắn có thể còn sống đến bây giờ sau khi chọc đến Hứa Thanh.

Phải biết rằng Thác Thạch Sơn là bởi vì không tràn ra quá nhiều ác ý đối với

Hứa Thanh, Thiên Mặc Tử thì ngay lập tức đứng đội Hứa Thanh, mà hắn và

Tịch Đông Tử...

Người sau chết rồi, hắn vẫn sống, lại còn thăng lên Uẩn Thần giống như

người khác, trở thành một trong chúng vương của Viêm Nguyệt.

“Nhưng hôm nay không hiểu sao lại hơi bực bội và bất an...”

Phàm Thế Song thì thào dưới đáy lòng.

Trogn mấy ngày đi tới Nhân tộc, ngoài ngày đầu tiên tham dự đàm phán

cùng hai đại biểu tộc đàn phụ thuộc, lúc khác hắn đều đang bế quan, hôm nay là

lần thứ hai đi ra ngoài.

Giờ phút này, lúc Phàm Thế Song trầm ngâm, khúc nhạc vừa chuyển, đột

nhiên biến thành sục sôi. Âm thanh chuông khánh xa xăm mà rung động, như

ẩn chứa rung động của sinh mệnh, rơi trong lòng đám người nơi đây.

Trong thời gian ngắn, tạp niệm của đám người cũng đều đều hơi tiêu tán

dưới nhạc khúc đột nhiên sục sôi này, cho đến khúc nhạc nhẹ dần, cuối cùng

hóa thành dư âm lượn quanh.

Vẫn chưa thỏa mãn.

Nét mặt Phàm Thế Song lần đầu tiên có rung động, hắn ngẩng đầu, ánh mắt

rơi vào trên người nữ tử đàn tấu tì bà kia.

“Ngươi tên là gì?”

“Tố Nguyệt.”

Nữ tử ôm tì bà nhẹ giọng mở miệng, sau đó cũng không nhiều nói, mà hạ

thấp người cúi đầu, trở lại trên bàn tiệc được chuẩn bị cho nàng.

Tứ hoàng tử nhìn thấy một màn này, mắt sáng lên, đáy lòng dâng lên một

chút ý nghĩ, sau đó hắn cười bưng chén rượu lên, mời rượu Phàm Thế Song.

Nét mặt Phàm Thế Song vẫn như thường, hắn hớp nhẹ một ngụm.

Kế tiếp yến hội cũng trở nên náo nhiệt, trong lúc đó không ít người đứng

dậy, chủ động mời rượu, tiếng lấy lòng nối liền không dứt.

Nhưng Phàm Thế Song lựa chọn không nhìn chuyện này.

Cho dù đây là cái gọi là thiên kiêu, nhưng chỉ là một quần chim sẻ trong mắt

hắn thôi, trước mặt hùng ưng, đều là đám ô hợp.

“Thật không biết trong hoàn cảnh như vậy, sao lại sẽ xuất hiện loại người

như Hứa Thanh!”

Nghĩ đến Hứa Thanh, đáy lòng Phàm Thế Song buồn bực, đồng thời cũng

dâng lên một chút bất an. Lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh chém giết

Tịch Đông Tử, tâm thần đã bị chấn nhiếp.

Rồi sau đó khi ở trong Thần Vực, tức thì bị chấn động, cuối cùng trong

thịnh điển bên ngoài Thần Sơn, tận mắt thấy Hứa Thanh đè ép Viêm Huyền Tử,

một khắc này, bóng dáng của đối phương trong lòng của hắn đã thành vách

ngăn vĩnh hằng.

Giữa lúc hắn trầm ngâm, trong mây mù bên ngoài, sấm sét lại nổi lên, nổ

vang bát phương.

“Hôm nay không nên ở chỗ này lâu...” Sự bất an của Phàm Thế Song lại

một lần nữa dâng lên.

Còn những người mời rượu bị hắn coi thường kia, giờ phút này cũng không

dám lộ ra vẻ bất mãn, chỉ có thể lần lượt cười làm lành ngồi xuống.

Nhưng thế gian này, luôn là có người hoặc cố ý thăm dò, lại hoặc là lấy lập

trường bản thân, đi làm ra một chút chuyện nhìn như là ra vẻ thông minh.

Như lúc này, có một vị con trai của quý tộc, mở miệng cười.

“Phàm vương, gần đây Nhân tộc ta cũng có một vương, là Trấn Thương

Vương Hứa Thanh kia, hắn...”
 
Quang Âm Chi Ngoại
Chương 2137: Nghe tiếng biến sắc (2)



Cái tên Hứa Thanh này vừa vang lên, rơi vào trong lòng Phàm Thế Song,

lập tức khiến sự cảnh giác của hắn lập tức lên đến đỉnh điểm.

Vì thế, người này vừa mới nói đến đây, không đợi nói xong, Phàm Thế Song

đã đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sắc bén chấn động hồn phách, quát

khẽ một tiếng.

“Câm miệng!”

Âm thanh này vượt xa thiên lôi, ầm ầm nổ tung trong tòa đại điện này.

Tu sĩ nói chuyện càng trắng bệch cả mặt, trực tiếp phun ra một ngụm máu

tươi lớn, lùi ngược lại mấy bước, nét mặt kinh hãi.

Sắc mặt Phàm Thế Song vô cùng âm trầm, lòng cảnh giác âm thầm càng

mãnh liệt. Hắn lại không muốn chọc đến Hứa Thanh, đối phương lên tiếng như

vậy, hiển nhiên là có ý khác, nếu thật sự làm cho đối phương nói ra một vài lời

không tốt... Truyền đến trong tai Hứa Thanh. Mình lại ở chỗ này, ắt bị liên lụy.

Nghĩ tới đây, hắn không lộ mảy may tâm tư ra mặt, hừ lạnh một tiếng, đứng

lên, muốn rời khỏi nơi này.

Hắn không định tiếp tục ở lại nữa.

Mà những người khác nơi đây đều chấn động trong lòng, có người bất ngờ,

có người ánh mắt lóe lên, có người như có điều suy nghĩ.

Mắt thấy Phàm Thế Song muốn đi, trong lòng Tứ hoàng tử cũng hiện lên

các loại suy nghĩ, hắn vội vàng đứng lên, đang muốn mở miệng.

Nhưng vào lúc này...

Bên ngoài đại điện, âm thanh thiên lôi lại lần nữa nổ tung, dưới ầm ầm tiếng

vang, có hai bóng dáng phá vỡ hư vô mà đến trong màn mưa, bước vào bên

trong đại điện.

Theo hai bóng dáng này đi vào, hơi nước cũng tràn vào từ bên ngoài, hấp

dẫn ánh mắt của mọi người nơi đây.

Ngay khi thấy rõ người tới, toàn bộ nơi này đều biến sắc.

Tam công chúa lập tức đứng dậy, Tứ hoàng tử sau lúc chần chờ, cũng như

vậy.

“Bái kiến Thái phó.”

Con cái quý tộc gì đó, tự nhiên cũng dồn dập làm như thế.

“Bái kiến Trấn Thương Vương.”

Phàm Thế Song đứng ở đó, trước cũng không phải, sau cũng không phải,

nội tâm tức khắc chấn động.

“Ha ha, tiểu sư đệ, xem ra người tộc Bạch Trạch nói không sai, Tiểu Phàm

Phàm này quả nhiên ở đây.”

Người tới, chính là Hứa Thanh và Nhị Ngưu, giờ phút này Nhị Ngưu lộ vẻ

mặt mừng rỡ, mở miệng cười.

Trước đó ở Thượng Linh phủ, sau khi Hứa Thanh nhấc lên Phàm Thế Song

ở Hoàng Đô, hai người bèn đi ra ngoài tìm kiếm, đi trước trụ sở của Bạch Trạch

cùng Ách Ti, lại không tìm được Phàm Thế Song ở nơi đó.

Thế là Hứa Thanh thân thiện hỏi một phen, biết được đáp án.

Giờ phút này nghe vậy, ánh mắt Hứa Thanh quét qua. Hắn xem nhẹ Tứ

hoàng tử, nhẹ gật đầu với Tam công chúa, rồi nhìn về phía Phàm Thế Song sắc

mặt âm trầm, thản nhiên mở miệng.

“Phàm Thế Song, ngươi đi cùng ta một chuyến.”

Câu nói này vừa vang lên, ánh mắt đám người xung quanh theo bản năng rơi

vào trên người Phàm Thế Song.

Đối với Phàm Thế Song, mặt mũi dù rất quan trọng, thế nhưng phải chia ra

thời điểm nào, chia ra đối mặt với người nào... Bây giờ hắn căn bản không cách

nào đi cân nhắc vấn đề mặt mũi gì cả, sau khi nghe thấy Hứa Thanh câu nói này,

nét mặt hắn lập tức biến đổi.

Nội tâm càng vang một tiếng lộp bộp, đầu óc bản năng hiện ra một màn

Tịch Đông Tử tử vong và hình ảnh Viêm Huyền Tử bị trấn áp một cách thê

thảm.

Ngay khi đáy lòng sôi trào, cũng có cảm giác oan ức mãnh liệt, theo đó lan

tràn đến toàn thân hắn.

“Hứa Thanh, ngươi... Ngươi chớ có khinh người quá đáng!!”

Phàm Thế Song thở dồn dập, gấp gáp mở miệng.

“Ngươi, thân là Đại Huyền Thiên, nhưng cũng không thể nhục nhã ta như

vậy, giữa chúng ta không có thù, huống hồ lần này ta đến Nhân tộc, cũng không

có mục đích gì khác!”

“Ta chỉ đi ngang qua sân khấu thôi!”

“Hơn nữa, sau khi đến Nhân tộc, ta đã lập tức bế quan rồi!”

“Trước đó có người nhắc đến tên của ngươi, muốn mưu đồ làm loạn, ta còn

lập tức ngăn cản!!”

“Hứa Thanh ngươi dù ngang ngược, cũng phải... Nói đạo lý chút chứ!”

Vẻ oan ức trong lời nói của Phàm Thế Song cực kỳ mãnh liệt, lại cũng ẩn

chứa sự chân thành, thật sự là hắn không nói sai.

Hứa Thanh nghe vậy, nét mặt hơi kỳ quái. Hắn nhìn ra đối phương oan ức,

lại nghĩ tới lần này mình tìm hắn hỗ trợ, thế là sắc mặt trở nên thả lỏng, ngữ khí

ôn hòa.

“Ta tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”

Phàm Thế Song hoài nghi.

“Thật ư?”

“Thật, đi thôi.”

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài, Nhị Ngưu bên cạnh hắn

cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt chân thành.

Phàm Thế Song xoắn xuýt, nhưng hắn biết mình không có khả năng cự

tuyệt, thế là đáy lòng không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng hắn cắn chặt răng, thấp

thỏm cất bước bước ra đại điện, cùng hai người Hứa Thanh biến mất trong mưa

không thấy gì nữa.

Giờ phút này, tiếng sấm nổ vang trên tầng mây, tia sét xẹt qua giữa bầu trời,

nước mưa lớn hơn.

Ở một nơi cách xa đại điện, trong một căn nhà dân trạch, một tiếng thở dài

tang thương truyền ra từ trong bóng tối.

“Sao hắn lại đột nhiên đến...”

“Như vậy, Phàm Thế Song này, còn phải giết sao? Người này cũng không dễ

dàng ra ngoài một lần, hoặc là... Cùng chém giết!”

Một âm thanh khác mang một chút cảm giác bén nhọn, âm lãnh mở miệng.

Trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, như đang quyết định, cho đến hồi lâu

sau, âm thanh thứ ba, giống như băng lạnh, lạnh lùng vọng lại.

“Hứa Thanh không thể động, chờ đến lúc Phàm Thế Song ở một mình, lại

hành động.”

“Thế nhưng hết thảy đều đã sắp xếp xong rồi, nếu kéo dài thêm...” Âm

thanh sắc nhọn hiển nhiên không cam lòng.

“Ta nói lần thứ hai, Hứa Thanh, không thể động!”

Âm thanh lạnh băng, chém đinh chặt sắt.

Trong màn mưa, Hứa Thanh đi trước, Phàm Thế Song ở giữa, Nhị Ngưu

phía sau.

Phàm Thế Song nhìn cử động như vậy của hai người, lại càng khẩn trương,

nhưng hôm nay thân ở Nhân tộc, không có người giúp đỡ, loại cảm giác lẻ loi

hiu quạnh kia làm hắn càng thấp thỏm mãnh liệt.

Mà sau khi ba người Hứa Thanh rời đi, trong đại điện yến hội của Tứ hoàng

tử, giờ phút này lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều im lặng.

Nhưng dưới biểu tượng im lặng này, ai nấy đều bùng nổ gió lốc ngập trời.
 
Quang Âm Chi Ngoại
Chương 2138: Món quà đến từ Tử Thanh



Các loại suy nghĩ dao động rung động, không cách nào tin, kinh hãi,… làm

trong lòng bọn họ đều nổi sóng vạn trượng.

Đối với chuyến đi Viêm Nguyệt của Hứa Thanh, bọn họ chỉ biết kết quả,

cũng không hiểu biết chi tiết Hứa Thanh biến thành Đại Huyền Thiên tại Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Đương nhiên cũng không biết tình hình cụ thể về mâu thuẫn giữa Hứa

Thanh và các vị đại thiên kiêu Viêm Nguyệt trong thời gian này.

Nhưng hoặc nhiều hoặc ít, họ có thể thấy được một chút manh mối.

Dù sao cuối cùng, người biến thành Đại Huyền Thiên chính là Hứa Thanh,

lại chiến thắng Viêm Huyền Tử.

Nhưng manh mối cũng chỉ là manh mối mà thôi, bọn họ không cách nào

tưởng tượng, rốt cuộc là loại trải nghiệm, có thể khiến Phàm Thế Song sau khi

nhìn thấy Hứa Thanh, e ngại đến mức độ này.

Phải biết rằng Phàm Thế Song cũng là Uẩn Thần!

Hơn nữa, bản thân hắn càng là đại thiên kiêu trên danh sách của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, nổi danh Vọng Cổ.

Dù trước đó hắn đến Nhân tộc lựa chọn bế quan, khiến người ta nghi hoặc,

nhưng việc này cũng bình thường, thân là tu sĩ, lại vừa mới Uẩn Thần, ở thời

khắc tu hành mấu chốt, bế quan cũng là chuyện phải có.

Dù sao chuyện đàm phán cũng không cần Phàm Thế Song hắn tham dự, với

tư cách là giám sát, hắn chỉ cần chứng kiến ký kết khế ước cuối cùng là được.

Mà trước đó dù có người nhắc đến Hứa Thanh trong yến hội, dù l hắn ập tức

ngăn cản, nhưng chỉ có thể nhìn ra hắn không vui qua những chuyện này.

Người không biết được nội tình nhìn thấy, sẽ bản năng cho rằng giữa Phàm

Thế Song và Hứa Thanh tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.

Nhưng bây giờ... Hết thảy đều có đáp án!

Sở dĩ Phàm Thế Song bế quan ngay sau khi đến Nhân tộc, rõ ràng là vì trốn

tránh Hứa Thanh!

Mà trước đó có người nhắc đến Hứa Thanh, hắn lập tức ngăn cản, không vui

là thật, mâu thuẫn cũng là thật, nhưng thực ra, vẫn tồn tại cảnh giác, đây là cử

động sợ bị liên lụy.

Hết thảy chuyện này, khi phần lớn đám người kịp phản ứng, thế là chấn

động trong lòng lại càng kịch liệt.

“Ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên, Hứa Thanh... Lại kinh khủng đến trình độ

như vậy!”

Mọi người rung động.

Tam công chúa lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, nàng không khỏi nghĩ đến từng màn

quen biết cùng Hứa Thanh.

Ngay từ đầu nhìn thấy trến yến tiệc của Thất hoàng tử ở Thánh Lan đại vực,

cho đến khi gặp nhau lần nữa, Hứa Thanh đã là Thánh Lan Vực Chủ, sau đó

cùng nhau tiến vào Hoàng Đô đại vực….

Đến chuyện Chấp Kiếm Đại Đế triệu hoán, trường phái Dị Tiên quật khởi,

chém giết Thất hoàng tử, từng cảnh tượng ấy, thanh thế to lớn, rung động bát

phương tại Hoàng Đô.

Mà nàng vốn dĩ cho rằng đây đã là đỉnh điểm của Hứa Thanh.

Nhưng sau chuyện Viêm Nguyệt, đối phương lại nhảy lên biến thành Đại

Huyền Thiên của Viêm Nguyệt, tức thì bị Nhân Hoàng phong Vương chữ Trấn,

lại gia phong làm Thái phó hoàng tử...

Hết thảy, đã khiến nàng phải ngước nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy một

bóng lưng.

Nhất là hôm nay, nàng cảm nhận được sự kinh khủng của Hứa Thanh một

cách trực quan, Phàm Thế Song cao cao tại thượng mà nhóm người mình phải

cẩn thận đối mặt, thế mà lại thấp thỏm trước mặt đối phương như vậy.

Bây giờ nàng đã có thể tưởng tượng được được, trong khoảng thời gian ở

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc kia, Hứa Thanh là hung danh mênh mông bậc

nào.

Tứ hoàng tử bên cạnh, cũng là có vẻ nỗi lòng hỗn loạn, sắc mặt biến hóa,

nhưng... Từ bên trong lại có một vệt sắc bén kỳ dị thoáng qua rồi mất.

“Có người muốn mượn ta câu cá dẫn ra Phàm Thế Song, nhưng sư tôn đã

nhìn rõ ràng, để ta thuận thế mà làm. Như vậy, Hứa Thanh đột nhiên đến, có

thể... Cùng nhau vẫn lạc hay không!”

Nghĩ tới đây, đáy lòng Tứ hoàng tử bản năng phân tích được mất.

Bên trong đám người, còn có một nữ tử giờ phút này cũng rung động, trong

mắt nàng lộ ra thần thái, nhìn về phía đại điện bên ngoài.

Nàng này, chính là Tố Nguyệt, vị đại gia khúc nhạc có phần danh tiếng tại

Hoàng Đô kia.

“Hắn, chính là đệ đệ của người kia à...”

Hứa Thanh không chú ý đến hết thảy bên trong đại điện, không lâu sau, một

nhóm ba người bọn họ đã đi tới Thượng Linh phủ của Hứa Thanh.

Trong phủ, Hứa Thanh khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh nhìn Phàm Thế Song

bày ra vẻ âm trầm trước mặt.

Còn Đội trưởng, thì vẻ mặt tươi cười.

“Phàm huynh, trước đó tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, ta đã nhìn ra thế

siêu phàm của ngươi, thành tựu đối với khôi lỗi của ngươi càng là đạt tới được

trình độ đỉnh cao.”

“Chắc hẳn, ngươi sẽ không khiến ta thất vọng, dù sao nếu ta thất vọng, tiểu

sư đệ của ta cũng sẽ thất vọng, hai chúng ta đều thất vọng... Như vậy ngươi

cũng sẽ thất vọng.”

Đội trưởng tằng hắng một tiếng, cũng không cho Phàm Thế Song cơ hội mở

miệng, nâng con rối chắp vá trong tay mình, đặt xuống trước mặt Phàm Thế

Song.

“Mời Phàm huynh giúp một chút, sửa xong nó, uy lực thì... Phải đạt tới trình

độ ban đầu.”

Đội trưởng l**m môi một cái.

Hứa Thanh mặt không biểu cảm.

Phàm Thế Song thầm mắng dưới đáy lòng, nhưng mặt ngoài không dám lộ

ra mảy may. Cuối cùng hắn vẫn nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra đối phương thật sự

đến để cho mình hỗ trợ, cũng không phải có hàm ý khác.

Nếu đổi lại là những người khác tìm hắn, hắn còn có thể ra vẻ, nhưng đối

với Phàm Thế Song bây giờ, hắn chỉ muốn mau sớm hoàn thành, rồi mau chóng

rời đi, rời xa nơi đây.

Cho nên hắn không nói một lời, sau ánh mắt rơi vào trên con rối kia. Hắn

vung tay lên, con rối này lập tức ầm một tiếng, sụp xuống, thành vô số linh

kiện.

Sau khi vẫy tay cầm lên một linh kiện, Phàm Thế Song thở sâu, cố gắng để

cho mình bình tĩnh trở lại, rồi bắt đầu nghiên cứu.

Nhìn một chút, nét mặt hắn hơi động.

“Đây là cổ vật, lại có vẻ đã tồn tại chí ít vài vạn năm.”

“Trên đó còn nhiễm thi khí... Đây là thủ pháp luyện chế của một mạch Liêu

Huyền, thịnh hành ở thời đại Huyền U Cổ Hoàng.”

“Con rối bọn họ luyện chế, thường thường lấy tế sống làm chủ, lấy máu sinh

linh để nuôi, kinh mạch làm liên kết, cốt nhục làm tài liệu, lại kết hợp với rất

nhiều vật liệu, cuối cùng hình thành con rối huyết nhục.”
 
Quang Âm Chi Ngoại
Chương 2139: Món quà đến từ Tử Thanh (2)



Phàm Thế Song không hổ là đại sư khôi lỗi, vừa mở miệng đã nói ra lai lịch.

Nhị Ngưu chấn động, lộ ra vẻ tán thưởng, hô to lợi hại.

Sau khi nhìn, Hứa Thanh cũng phối hợp, hiện ra vẻ tán thưởng trong mắt.

Được hai người bọn họ cùng tán thưởng, Phàm Thế Song mặt ngoài không

thèm để ý chút nào, nhưng lòng dạ lại không cách nào tự kiểm soát mà dâng lên

một chút đắc ý cùng ngạo nghễ.

Nhị Ngưu chớp chớp mắt.

“Phàm huynh quả nhiên lợi hại, xem ra nhất định có thể chữa trị đến trình

độ càng hoàn mỹ hơn!”

Phàm Thế Song nghe vậy, nhàn nhạt mở miệng.

“Tuy có một chút độ khó, nhưng chỉ cần vật liệu đầy đủ, thì đương nhiên là

được.”

Nhị Ngưu cười cười.

“Thế nhưng chúng ta chỉ có những tài liệu này, với năng lực của Phàm

huynh chi, nhất định có thể làm ra bảy tám bộ, thôi, ta chỉ cần năm bộ là được

rồi, thêm ra cho Phàm huynh làm thù lao.”

Phàm Thế Song không khỏi càng thêm mắng to dưới đáy lòng, nói thầm hai

tên đáng chết này, chẳng những muốn sử dụng mình không công, thậm chí lại

còn muốn mình cung cấp vật liệu.

Khinh người quá đáng!

“Những tài liệu này, một bộ cũng không đủ, vật ta nói tới chính là vật luyện

khí như Tuyệt Tinh và sắt Xích Hồn.”

“Không có.” Nghe thấy ngữ khí của Phàm Thế Song, Nhị Ngưu trợn mắt.

Sắc mặt Hứa Thanh cũng trầm xuống.

Phàm Thế Song cắn răng, nhìn Nhị Ngưu một chút, lại nhìn Hứa Thanh một

chút.

Hồi lâu sau, hắn thở sâu.

“Các ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau, thật sự xóa bỏ thù dai đấy!”

Mắt thấy Phàm Thế Song thỏa hiệp, Nhị Ngưu lộ ra nụ cười, đáp ứng đầy

miệng.

Hứa Thanh suy tư một chút, cũng gật đầu.

Phàm Thế Song cắn răng, nâng trong tay lấy ra đại lượng vật liệu luyện khí,

ngay trước Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu trước mặt, bắt đầu chữa trị con rối.

Thời gian trôi qua, rất nhanh, hơn một tháng đã trôi qua.

Trong vòng hơn một tháng này, Phàm Thế Song có thể nói là phát huy vượt

xa mức bình thường. Bị Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu nhìn chằm chằm, hắn đã cải

tạo toàn bộ những linh kiện con rối kia, khiến cho linh tính của chúng nó đều

được kích phát ra.

Số lượng vật liệu luyện khí hắn sử dụng trong lúc đó càng không ít.

Trong quá trình này, Hứa Thanh không nói nhiều, nhưng tiếng cổ vũ và tán

thưởng của Đội trưởng nối liền không dứt.

Phàm Thế Song nghe tới cuối cùng dù đáy lòng không kiên nhẫn, nhưng bất

tri bất giác lại càng dùng ra nhiều vật liệu hơn.

Nhất là đến cuối cùng, hắn trầm ngâm một phen, thế mà dứt khoát lấy ra

một chút huyết nhục và thần hồn của hung thú đã từng bị hắn đánh giết.

Thêm vào trong linh kiện con rối, cuối cùng khiến cho những linh kiện này

có được linh tính, đồng thời cũng xuất hiện hoạt tính.

Cho đến một ngày cuối cùng, theo hắn bấm niệm pháp quyết, hai con rối

giáp đen cao lớn như người khổng lồ xuất hiện trước mặt ba người.

Toàn thân trên dưới hai con rối này tràn ra khí tức âm lãnh, càng có uy áp

kinh khủng khuếch tán, lại còn có vẻ mạnh mẽ hơn một chút so với con rối Hứa

Thanh gặp phải trong hang động lúc trước.

“Đạt tới trình độ thân xác của Uẩn Thần nhất giới!!”

Đội trưởng rung động.

Phải biết rằng phóng mắt nhìn khắp Nhân tộc, bọn họ chưa từng nghe nói

đến con rối như vậy, cho dù trong trí nhớ kiếp trước, Nhị Ngưu cũng cực kỳ ít

thấy.

“Con rối ở loại trình độ này, cũng là lần đầu tiên ta tiếp xúc và luyện chế

trong cả đời này.”

Phàm Thế Song thở sâu, nhìn lên con rối trước mặt, đáy lòng cũng dâng lên

sự tham lam nồng đậm theo bản năng. Hắn thân là đại sư khôi lỗi, càng biết

được giá trị của hai con rối này hơn người bên ngoài.

“Đáng tiếc, hai người này nhìn chằm chằm, ta không cách nào động tay

chân...”

“Mà sở dĩ loại con rối này đạt tới trình độ như vậy, dù những tài liệu kia của

ta có tác dụng không nhỏ, nhưng trọng điểm trong đó... Vẫn là phẩm giai và tế

luyện của những linh kiện ban đầu này.”

“Năm đó tu sĩ luyện chế ra con rối này, ít nhất cũng có tu vi Uẩn Thần cao

giai, thậm chí Chủ Tể cũng có khả năng... Cho nên mới có thể lấy Uẩn Thần đi

luyện khôi lỗi.”

“Trừ phi còn có những linh kiện này, nếu không... Khó mà có con thứ ba.”

Phàm Thế Song cảm thán dưới đáy lòng, nhưng hiện thực vẫn khiến hắn thu

hồi tất cả tham lam, giờ phút này hắn đứng lên, lạnh lùng quét nhìn Hứa Thanh

và Nhị Ngưu một chút.

“Ta có thể đi rồi sao?”

Nhị Ngưu vội vàng đứng lên, lớn tiếng khích lệ, Hứa Thanh cũng lộ ra nụ

cười.

“Phàm đạo hữu, quả là không tầm thường.”

Phàm Thế Song mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại một lần cảm thấy

phấn chấn bởi vì sự khen ngợi cùng tán đồng của hai người Hứa Thanh, nhưng

chớp mắt tiếp theo, hắn lại cảm thấy bi ai. Loại tâm tình này, hơn một tháng qua

hắn đã trải qua nhiều lần.

Giờ phút này hắn chỉ muốn rời đi, thế là hắn không nói hai lời, thân thể

nhoáng cái, bay ra phủ, gấp rút đi về phía trụ sở.

Cùng ngày, hắn cùng hai tộc chờ đợi hắn đã rời khỏi Hoàng Đô Nhân tộc...

Còn hai con rối kia, đương nhiên là Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu một người

một bộ. Nhị Ngưu vui vẻ rời đi, chuẩn bị đi nghiên cứu kỹ một chút, bởi vì một

bộ kia của hắn, nửa tháng này hắn cố ý yêu cầu Phàm Thế Song tăng thêm chức

năng truy tung.

“Tao lão đầu, ta nhất định phải tìm ra ngươi!”

Sau khi rời khỏi phủ của Hứa Thanh, Nhị Ngưu l**m môi một cái, cực kỳ

phấn chấn.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua.

Mấy ngày sau, khi chỉ còn cách tế tổ hai ngày...

Hứa Thanh đang tu hành trong linh hồ của phủ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn

về phía ngoài phủ.

Có người, đưa tới một cái hộp gỗ, đặt ở trước cửa.

Người đến là một đồng tử.

“Phụng mệnh Quốc sư, đưa tới vật này.”

Nói xong, đồng tử khom người cúi đầu, quay người rời đi.

Hồi lâu sau, hộp gỗ này vỡ vụn trong gió, lộ ra vật bên trong.

Một con thú bông.

Đây không phải là vật liên quan đến tu sĩ, mà là đến từ phàm tục.

Nhưng con thú bông này, phảng phất đã từng chia năm xẻ bảy, vỡ vụn vô số,

lại bị khâu lại chắp vá ra…

Nét mặt của nó, như đang khóc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back