Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 40 - Tôi đợi em ngoài cửa


Sau khi thay đồ lót xong, Thịnh Hạ đến phòng học lấy giấy nhập học, chờ điểm danh.Mấy ngày trước khi khai giảng là thời gian để thầy cô giáo làm quen với học sinh, không sắp xếp quá nhiều tiết học, chủ yếu là các tiết tự học, không căng thẳng và áp lực như thời trung học.Có nhiều người thường đến thư viện yên tĩnh đọc sách vào buổi tối, bầu không khí ở đây vừa an yên mà lại đẹp đẽ.Tối nào anh Đông cũng đến tìm cô, thỉnh thoảng còn cùng cô đi ăn một bữa cơm ở cổng trường, sau đó lại đưa cô về, đôi khi cũng sẽ ngồi lại trên sân vận động cùng cô, xem các nam sinh đẹp trai chơi bóng trên sân bóng rổ.

Anh không còn phát tiết ép cô làm chuyện đó mọi lúc mọi nơi nữa.Mặc dù từ ngữ thô tục đó không hợp để gắn trên người anh, nhưng giờ đây khi Thịnh Hạ ngồi bên cạnh anh, nhìn những nam sinh sôi nổi đánh bóng trên sân thì vẫn cảm nhận được một chút bình yên đã lâu không có."

Em học chuyên ngành gì vậy?"

Người đàn ông hỏi.

Thịnh Hạ do dự vài giây rồi trả lời: "Kỹ thuật phần mềm."

Hình như người đó khẽ cười, một lúc sau nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kèm theo nét dịu dàng hiếm thấy."

Sẽ rụng tóc nhiều đấy."

Thịnh Hạ hơi ngây người, lát sau mới phát hiện anh đang chọc cô, cô cắn cánh môi, nhẹ giọng nói: "...

Tóc của anh vẫn ổn mà, không thấy rụng nhiều."

"Thế nên em học ngành này, là vì tôi sao?"

Người đàn ông đứng lên, nắng chiều vương trên người anh, nửa khuôn mặt anh được che phủ bởi thứ ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.Thịnh Hạ không muốn nói ra lý do thực sự, nhưng cũng không thể im lặng, chỉ cúi đầu nói: "Không phải."

Có chút dối lòng.Nhưng người đàn ông cũng không hỏi thêm nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi đi, người đàn ông tiễn cô đến lầu dưới của khu ký túc xá như thường lệ.Từ tầng ba, đám người Tiết Phương Phương vẫy tay chào Thịnh Hạ, đang định quay qua chào Lạc Hàn Đông thì đã thấy người đàn ông nâng cằm Thịnh Hạ, cúi đầu đặt lên một nụ hôn nóng bỏng vào môi cô.Anh ngậm lấy môi cô cắn mút, ngay khoảnh khắc đó cả hai cơ thể đều cùng phản ứng.Thịnh Hạ lập tức đẩy anh ra, lau miệng rồi hốt hoảng nhìn lên trên tầng.Ba người bạn cùng phòng đó xem ra đã ngốc cả rồi.Thịnh Hạ mặt mày đỏ bừng nhìn Lạc Hàn Đông, không dám tức giận với anh, mang một bụng đầy ủy khuất cùng nhục nhã muốn xoay người rời đi lại bị người đàn ông kéo vào lòng.Anh đẩy thân dưới lên cho cô cảm nhận, rồi mới áp môi vào bên tai cô, cắn vào vành tai, nói: "Tôi đợi em ở ngoài cửa."

Vốn dĩ anh cũng không có ý định muốn cô.Nhưng không ngờ rằng, đã lâu không được chạm vào cô, một nụ hôn đơn giản lại có thể khiến anh cứng lên như vậy.Thịnh Hạ vừa sợ hãi vừa xấu hổ, có lẽ là do đang ở trước cửa ký túc, sợ sẽ bị người quen nhìn thấy, sắc mặt cô đỏ bừng, không dám trái ý anh, vội vàng đi lên lầu.Mấy người bạn cùng phòng đều ngây ngốc khi nhìn thấy cô đỏ mặt đi vào, cũng hiểu ra điều gì đó, giọng điệu có chút chua ngoa, "Haizz, thật đúng là 'cận thủy lâu đài' mà, người xưa nói cấm có sai..."*Cận thủy lâu đài: ý nói ở gần sẽ được ưu tiên, gần quan sẽ được ban lộc Tiết Phương Phương thấy cô lấy sạc điện thoại, rồi cầm theo túi, ngạc nhiên hỏi: "Thịnh Hạ, cậu đi đâu vậy?"

Thịnh Hạ không dám nhìn lại bọn họ, chỉ ấp úng nói: "Nhà mình có chút chuyện, có thể ...

đêm nay mình sẽ không về."

"Ồ, vậy cậu đi đi."

Sau khi cửa được đóng lại.Trong phòng truyền đến một giọng nói mỉa mai, "Nhà thì có việc gì chứ, chắc chắn là ra ngoài thuê phòng với anh trai hàng xóm đó rồi.

Đúng là nhìn không ra, ngày thường mình thấy cậu ta ngây thơ đơn thuần, còn tưởng cậu ta chẳng biết gì.

Hóa ra cũng chỉ là diễn..."

Tiết Phương Phương ôm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu chê bai cậu ấy như vậy làm gì?

Đổi lại là cậu, nói không chừng cũng sẽ cởi sạch quần áo muốn ngủ cùng anh ấy ngay ngày đầu tiên gặp rồi."

Cô bạn đanh đá khi nãy cười nói: "Cũng đúng, ai bảo anh Đông đẹp trai như vậy cơ chứ ..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 41 - Suỵt_nhỏ tiếng thôi


Lạc Hàn Đông đang ngồi trong xe thì Thịnh Hạ đã phi như bay vào, vừa leo lên liền mau chóng chúi đầu xuống phía dưới cửa sổ rồi vội vàng giục Lạc Hàn Đông, "Lái xe ... lái xe đi."

Cô sợ bị đụng mặt với những bạn học mà cô quen biết.Nhưng có vẻ như người đàn ông kia cố ý kéo tất cả cửa sổ xuống, sau đó trong ánh mắt kinh hoàng của Thịnh Hạ liền đưa tay giữ lấy đầu cô rồi ôm hôn cô bên cửa sổ."

Ưmm ..."

Thịnh Hạ đẩy anh ra, "Đừng mà ...

Anh Đông... không được ở chỗ này..."

Lạc Hàn Đông cũng không có hứng làm chuyện đó ngoài trời, anh xoa xoa gáy Thịnh Hạ như thể đang vỗ về một con mèo nhỏ, rồi bảo tài xế, "Đi thôi."

Sau khi hạ cửa kính xe xuống, anh liền kéo Thịnh Hạ xuống phía dưới hạ thân rồi lôi cậu nhỏ trong quần ra, nói với cô: "Đã lâu không gặp, mau chào hỏi nhau đi nào."

Thịnh Hạ thực sự rất muốn mở miệng mắng chết người đàn ông này.

Nhưng cô chưa kịp chửi tiếng nào thì đã bị vật cứng rắn nóng bỏng đó lấp đầy khoang miệng.Cô nuốt xuống một cách khó khăn, cũng không kịp bổ sung dưỡng khí.

Xe đang lái đột nhiên phanh gấp, cự vật trong miệng liền chọc sâu vào cổ họng cô, Thịnh Hạ nước mắt giàn giụa, không ngừng nức nở.Người đàn ông trông thấy cô đáng thương đến nỗi khóe mắt đỏ hoe cả lên, liền vươn tay giữ sau ót cô, môi khẽ nhếch, sau đó ưỡn người đẩy càng sâu vào bên trong.Đau muốn chết.Xe chạy quá chậm, đến khi dừng đèn đỏ thì Lạc Hàn Đông đã không thể kiềm chế được nữa, kéo Thịnh Hạ ngồi trên đùi mình, cởi quần lót của cô xuống rồi từ từ đẩy côn thịt nóng bỏng vào trong cơ thể cô.Thịnh Hạ che miệng lại, trong lòng bàn tay phát ra tiếng rấm rức đầy thương tâm.Người đàn ông giữ lấy eo cô mà thọc vào rút ra một cách mạnh bạo, ánh đèn của chiếc ô tô đang đi tới chiếu vào Thịnh Hạ, khiến cô có một loại ảo giác như đang bị hàng ngàn người nhìn vào, sự kích thích và hưng phấn đồng thời ập đến khiến cả người cô gần như sụp đổ.

Vì vậy cứ vài lần như thế, cô liền không thể kìm chế được mà bật khóc thành tiếng."

A......

Anh Đông... chậm lại một chút ..."

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn trêu đùa nhũ hoa của cô từ phía sau, há miệng ngậm lấy vành tai đang run rẩy của cô, thấp giọng nói: "Suỵt- nhỏ tiếng thôi."

Anh nói thì nói thế, nhưng lực đạo đâm vào lại rất mạnh và nặng nề.Đầu Thịnh Hạ bị va nhiều lần vào trần xe phía trên nên chỉ có thể đưa tay ra đỡ, tay còn lại cố gắng bưng kín miệng mình.Nhưng dù như vậy thì vẫn có tiếng rên rỉ phát ra, "Ưmmm......aaa...ưm...ha aaa.."

Lạc Hàn Đông nâng hông cô lên, thắt lưng dồn lực, liên tiếp va chạm vào trong cơ thể cô hơn hai mươi lần, đến nỗi khiến Thịnh Hạ quên mất rằng mình đang ở trên xe, chống đỡ trần xe la khóc thành tiếng, "Ưmmm ... ... sâu quá. ..

"Lạc Hàn Đông cười nhẹ rồi lấy tay bịt miệng cô.Anh đẩy người cô về phía trước khiến cả nửa người nhoài lại gần đến mặt tài xế làm Thịnh Hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà người tài xế kia lại không hề có chút biểu cảm nào, mắt đeo kính râm, dù thấy Thịnh Hạ sắp sáp lại gần nhưng anh ta cũng không liếc lấy một cái.Miệng Thịnh Hạ bị bịt lại, nửa thân trên bị ép nhào ra đến giữa ghế trước và ghế lái phụ, nửa bên ngực vẫn đang run rẩy phập phồng trong không trung, một bàn tay đàn ông vân vê nhũ hoa cô, hạ thân thúc vào vừa nhanh vừa quyết liệt.Một lúc sau, Thịnh Hạ rên rỉ trong vòng tay anh, thân thể co quắp, hoa huyệt tràn ra ái dịch đầy dâm mĩ.Lạc Hàn Đông bị cô bấu vào thật chặt, anh nhanh chóng rút ra, bắn ra sau lưng cô.Chẳng mấy chốc trong xe lấp đầy mùi xạ hương nồng nặc.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 42 - Muốn nếm thử hương vị của mình không?


Tài xế lái xe đến gara rồi bỏ chạy mất dạng.Trên xe, Thịnh Hạ bị người đàn ông ngồi ghế sau cắm vào trong, một chân cô duỗi lên ghế trước, chân còn lại đá vào cửa kính.

Anh đè lên người cô, vật nóng cháy đâm vào vừa sâu vừa nhanh.

Thịnh Hạ bị thúc đến bật khóc ra tiếng, giọng nói vừa đau đớn lại vừa sung sướng vô tận."

A...a... chậm lại ...anh Đông ... nhanh..nhanh quá ...

ư ưm ... quá sâu ...

A a..."

Cao trào một lần lại một lần đã cọ rửa sạch sẽ tâm hồn cô.

Bây giờ ý thức của cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm nhận được gậy thịt đỏ tím đang không ngừng thọc vào rút ra bên trong cô tạo nên một khung cảnh dâm mỹ.Cô khàn giọng gọi tên anh Đông, cũng không biết là muốn anh tiếp tục hay muốn anh dừng lại.Khi Lạc Hàn Đông ôm Thịnh Hạ lên lầu, thân thể cô run rẩy kịch liệt, tiểu huyệt vẫn không ngừng tiết ra ái dịch.

Anh chỉ có thể choàng tạm một chiếc áo khoác lên người cô.

Phía dưới cô cũng không mặc quần, hai tay anh vừa vặn ôm lấy hai bờ mông căng mẩy của cô .Vào đến phòng, lòng bàn tay anh đã dính đầy dâm dịch.Lạc Hàn Đông nâng lòng bàn tay lên, đưa đến trước mặt Thịnh Hạ: "Có muốn tự nếm thử hương vị của mình không?"

Khuôn mặt Thịnh Hạ đỏ bừng, ý thức của cô đã trở nên hỗn loạn.

Người đàn ông đặt lòng bàn tay lên môi cô, quệt thứ nước đó lên miệng cô.

Cô cũng không phản kháng.

Khuôn mặt như nai con với đôi mắt ướt át, chiếc áo khoác trượt xuống lộ ra cơ thể trắng nõn mềm mại, mê hoặc lòng người.

Lạc Hàn Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu, một lát sau bèn cúi đầu xuống hôn lên môi cô, liếm mút những gì cô vừa ăn vào, đầu lưỡi càn rỡ nếm thử hương vị bên trong.Thịnh Hạ bị hôn đến mức hít thở không thông, khóe mắt cô đỏ hoe với làn da trắng ngần, càng tôn lên nét đẹp kiều mị của cô.Cô nhìn Lạc Hàn Đông với đôi mắt ngấn nước, khàn giọng kêu một tiếng:"Anh Đông ..."

Lạc Hàn Đông cởi quần áo, giọng nói trầm ấm phát từ cổ họng: "Ừm."

"Tôi vẫn luôn... không biết... tên anh là gì."

Lông mi của Thịnh Hạ khẽ run, nhưng cô vẫn yên lặng đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.Anh ôm cô từ trên ghế sô pha lên, đè cô xuống, thong thả đưa côn thịt của mình vào trong cơ thể cô.

Sau đó hạ một nụ hôn nóng bỏng xuống xương cánh bướm đang nhô cao của cô, giọng khàn đặc lại sắc tình: "Lạc Hàn Đông."

Thịnh Hạ nhắc lại từng chữ: "Lạc, Hàn, Đông."

Cô muốn hỏi Lạc là Lạc nào, Hàn nào, Đông nào.Nhưng ngay lúc người đàn ông nghe thấy cô gọi tên mình, anh đột ngột thọc vào rút ra một cách mạnh mẽ và dữ dội, liên tiếp cắm hơn hai mươi cái vẫn chưa chịu dừng lại.

Lúc này Thịnh Hạ đã bị anh làm cho hồn vía lên mấy tầng mây rồi.Đột nhiên trong đầu xoẹt qua một tia ánh sáng, khoái cảm tầng tầng lớp lớp báo hiệu cô sắp đạt đến cực hạn, chân tay run lên, mu bàn chân duỗi căng ra, đầu ngón tay cấu chặt vào cánh tay người đàn ông phía sau, thét chói tai đạt đến cao trào.Đêm nay, Thịnh Hạ không biết mình đã bị người đàn ông đè ra làm bao nhiêu lần, chỉ biết lúc sáng tỉnh lại, vật nam tính trong người dường như vẫn còn căng cứng, dáng vẻ tựa như chuẩn bị vận sức chờ phát động bất cứ lúc nào.Thắt lưng Thịnh Hạ đau nhức vô cùng, cuộc làm tình kéo dài cả đêm khiến cơ thể cô kiệt sức, thậm chí khi cô cố sức phản kháng một cách yếu ớt cũng chỉ như con mèo nhỏ gãi ngứa cho anh.

Không có tý gì là biểu hiện sự từ chối cả, ngược lại còn giống như đang làm bộ.Buổi sáng, ham muốn của người đàn ông vô cùng mãnh liệt, anh lần nữa đè cô xuống giường làm một lúc lâu mới từ phía sau bắn lên lưng cô.Thịnh Hạ muốn xuống giường, lảo đảo trực tiếp ngã xuống đất, muốn đứng dậy thì hai chân run rẩy không khép vào được, vừa dựa vào tường vừa đi vào phòng tắm, nơi đùi trong khẽ chảy ra một dòng yêu dịch ấm nóng.

Tấm gương trên bồn rửa mặt phản chiếu rõ bộ dáng được "yêu thương" quá độ của cô.

Cơ thể trần trụi, toàn thân với đủ loại vết tích, nhũ hoa còn mờ mờ in lại dấu răng của người đàn ông.Làn da chỗ thắt lưng đỏ ửng tràn lan những dấu tay thon dài của người nọ, tựa như sắt nung ấn lên đó, lại như thể xuyên qua da thịt, in sâu vào tận đáy lòng cô, nóng bỏng đến mức đốt cháy linh hồn cô.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 43 - Rửa sạch sẽ chưa?


Hôm nay thứ bảy, cô không phải đi học.Cô kiệt sức nghiêm trọng, sau khi súc miệng cũng chẳng còn sức để tắm.Lúc cô yếu ớt nằm bệt xuống sàn, người đàn ông không biết xuất hiện từ lúc nào, bế cô lên đi vào phòng tắm.

Anh lấy vòi hoa sen xịt lên người cô.

Trong làn hơi nước mờ ảo, Thịnh Hạ ngẩng đầu lên chỉ nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông.

Cự vật to lớn giữa hai chân anh chĩa về phía cô.

Thịnh Hạ không dám nhìn thêm lần nữa, lo sợ mình sẽ khiến anh động tình, cô cũng không còn sức lực để chống đỡ.Cô rũ mắt xuống, vẻ mặt đáng thương mặc người khác chà đạp.Lạc Hàn Đông càng khó nhẫn nại.

Anh thoa dầu gội lên tóc, giúp cô tẩy sạch rồi thoa tiếp sữa tắm lên người.

Lúc thoa lên ngực, Thịnh Hạ bỗng nhiên run rẩy, âm thanh muốn kháng cự nghe như mềm mại rên rỉ: "...

Không cần đâu, tôi tự, tự thoa được."

Lạc Hàn Đông đưa côn thịt giữa hai chân tới, giọng nói khàn khàn: "Có qua có lại, em làm cho tôi đi."

Thịnh Hạ muốn mắng người.Có qua có lại cái gì chứ.Vốn dĩ cô có cần anh tắm hộ đâu!Nhưng người đàn ông này không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.

Cô đành phải cẩn thận từng chút một thoa sữa tắm trong tay lên côn thịt của anh, cảm giác trơn trượt ẩm ướt khiến hầu kết của anh phát ra những âm thanh thỏa mãn khàn khàn, tiếng thở dốc nặng nề dần trở nên rõ ràng.Người Thịnh Hạ cứng đờ, thoa xong thì nhanh chóng thu tay lại: "...

Làm xong rồi."

Cô vẫn đang ngồi, còn người đàn ông đang đứng.

Vật cứng rắn giữa hai chân anh đối diện ngay với khuôn mặt cô.Lúc cô nói chuyện như đang nói với gậy thịt của anh vậy.Lạc Hàn Đông cầm vòi hoa sen lên rửa sạch.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh nhấc cằm cô lên, đưa côn thịt vào bên trong khoang miệng, đè gáy cô xuống, thắt lưng hơi cong về phía trước.Giọng nói anh khàn khàn: "Em nếm thử xem, nó đã sạch chưa?"

Da đầu Thịnh Hạ tê dại, cô không ngờ rằng người đàn ông này lại tinh lực dồi dào như vậy.Nhũ hoa bị đầu ngón tay của anh vân vê xoa nắn.

Cô ngậm vật to lớn trong miệng, nức nở khóc ra tiếng: "Ưm a... nhẹ một chút ...

Anh Đông ...

đau quá ..."

Lạc Hàn Đông thu tay lại, đổi sang ấn sau gáy cô: "Nhanh lên, tôi còn có việc phải làm."

Thịnh Hạ khóc không ra nước mắt, nếu anh bận rộn như vậy thì sao phải mất thời gian vào chuyện này làm gì.

Đêm qua anh đã làm lâu như vậy rồi, tại sao sáng ra vẫn còn muốn làm chứ...Nhưng cô không thể phát ra tiếng, côn thịt vừa dài vừa cứng đó của người đàn ông thúc vào trong miệng cô mấy chục cái.

Lúc sắp bắn ra, anh nắm chặt lấy đầu cô, dáng vẻ như muốn bóp chết cô.Nhưng Thịnh Hạ biết, anh chỉ muốn cô nuốt hết tinh dịch xuống mà thôi.Thế nên cô đã làm theo.Lúc được nhả ra, người đàn ông nhìn xuống cô, đầu ngón tay khuấy đảo trong khoang miệng của cô, dò tìm trên hàm răng bằng phẳng rồi nhẹ nhàng rút ra."

Tối mai tôi sẽ đưa em về."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh trần truồng bước ra ngoài.Để lại Thịnh Hạ trong phòng không ngừng run rẩy bởi câu nói của anh.

Tối mai?Cô còn phải ở đây, bị ... anh 'giày vò' đến tận tối mai?Thịnh Hạ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Lạc Hàn Đông không có trong phòngkhách, mấy phòng khác đều đã đóng cửa.

Cô không biết anh ở phòng nào, cũng không dám tự ý gõ cửa.Nhưng cô sắp chết vì đói rồi.Không biết người đàn ông có đồng ý gọi đồ ăn ngoài hay không, để tránh chọc giận anh, cô đành vào bếp xem thử.

Trong tủ lạnh, ngoại trừ đồ uống là cà phê ra thì cũng chẳng có mì gói mà ăn.Thịnh Hạ đói đến sắp chịu không nổi rồi, định lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài thì có tiếng gõ cửa, cô ngạc nhiên nhìn ra phía cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên đúng hai lần, không còn âm thanh khác.Cô phủ chăn lên người, cẩn thật đi nhìn qua mắt mèo thì không thấy ai, chỉ thấy một chiếc hộp gỗ đặt trên sàn trước cửa.

Hộp gỗ được mở ra, bên trong là ít cơm và đồ ăn.Thịnh Hạ đang định nói với anh Đông thì thấy anh từ trong phòng làm việc đi ra.

Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây đơn giản, quần áo hơi rối trông rất mê người.Tuy nhiên, Thịnh Hạ biết chỉ cần cởi quần áo ra, anh sẽ hóa thành cầm thú.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 44 - Mùi hương của anh


Người đàn ông quét vân tay, mở cửa ra rồi nghiêng đầu về phía cô.

Thịnh Hạ đi đến cầm hộp gỗ nhưng không thể cầm nó bằng một tay.

Cô đành phải ôm bằng hai tay khiến chiếc chăn đang khoác lên người bị tuột xuống.Lúc cô mang chiếc hộp vào, anh đang dựa vào cửa dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ngắm cơ thể trần truồng của cô.

Dấu hôn cùng dấu tay, đủ các loại dấu vết ái muội.Thịnh Hạ hơi xấu hổ, đặt hộp gỗ lên bàn trà rồi xoay người nhặt chăn choàng qua vai, muốn đi tìm quần áo để thay.Khi cô đi ra, anh đã ăn cơm xong và đi vào phòng làm việc.Cô nhìn vào bàn trà, trên đó có hai suất ăn giống hệt nhau, mỗi người có tổng cộng ba món một cơm.Người đàn ông ưa sạch sẽ này không ăn chung với người khác, cũng không uống chung cốc nước.Cô sững sờ nhớ ra, lúc trước chính anh Đông dùng cốc của cô rồi uống nước trước mặt người đàn ông xăm trổ kia.

Là anh cố tình.

Nhưng tại sao lại làm vậy?Cô không hiểu.Sau khi ăn xong, cô mới phát hiện ga giường đã được anh thay mới, còn ga bẩn đang được quay trong máy giặt.

Có vẻ như anh thích gọn gàng, chắc hẳn anh không những có bệnh thích sạch sẽ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.Cô tìm thấy tấm chăn, làm ổ trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ .Khi Lạc Hàn Đông bước ra, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng: cô gái đang lặng lẽ nằm trên ghế tựa, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên người cô, phủ lên khắp cơ thể cô thứ ánh sáng rực rỡ.

Làn da trắng của cô như phát sáng dưới nắng.Cổ tay trắng nõn nắm lấy chăn, hai tay ôm trước ngực, tư thế ngủ do thiếu cảm giác an toàn tạo thành.Anh rũ mắt nhìn người con gái một lúc rồi ôm cô về lại giường, mở tay cô ra, vòng qua cổ anh làm động tác ôm.Thịnh Hạ ngủ li bì không biết trời đất gì nữa.

Cô thật sự rất mệt.

Lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy khát nước, cô uống chút nước, ăn ít đồ ăn lót bụng, rồi lại chìm vào giấc ngủ.Đến trưa hôm sau cô mới lấy lại được sức lực.Người đàn ông vẫn nhốt mình trong phòng làm việc.Thịnh Hạ nghi ngờ anh được làm từ sắt, không cần phải nghỉ ngơi.Anh không hề nuốt lời, đến tối anh đưa cô về trường học.

Hai người ngoài cổng trường tìm một quán ăn đơn giản.Thật ra anh vô cùng kén ăn, Thịnh Hạ vốn không muốn quan tâm nhiều đến anh, nhưng người đàn ông này quá bắt mắt, anh đi lấy khăn giấy cũng có rất nhiều cô gái nhìn theo.Thịnh Hạ thực sự hy vọng anh có thể nhìn trúng được cô gái nào ở đây rồi giải thoát cho cô.Lúc tách ra, người đàn ông cúi đầu muốn hôn cô, lo lắng anh sẽ lại 'hưng phấn' nên Thịnh Hạ vội vàng nhón chân hôn lên mặt anh: "Anh Đông, tạm biệt."

Hôn xong cô xoay người chạy về phía ký túc xá.Các bạn học khác nhìn thấy, chỉ nghĩ là cô gái vừa hôn một người đẹp trai như vậy nên cảm thấy ngại ngùng mà chạy mất.Nhưng không ai biết, trong lòng Thịnh Hạ thấp thỏm không yên, lúc lên lầu còn lén lút nhìn xuống.Lạc Hàn Đông vẫn đứng đó, anh nhìn thấy khuôn mặt Thịnh Hạ đang lén nhìn xuống đây bèn cong môi cười một cái.Anh không phải là người thích cười, nhưng mỗi lần cười lên đều hết sức mê người.Thịnh Hạ rụt đầu lại, tiếp tục leo cầu thang, đi vào phòng cô mới tựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm.Tiết Phương Phương vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thịnh Hạ đã về, cô ấy xoay người, không nhịn được nói với cô: "Anh Đông vừa cười kìa, cậu có thấy không?

Oa, khi cười lên càng đẹp trai hơn!"

"Thật sao?"

Thịnh Hạ cười hỏi cho có lệ.Những người bạn cùng phòng khác có hơi xấu xa hỏi: "Thịnh Hạ ...Hai người có phải là ra ngoài thuê phòng đúng không?"

Loại chuyện này dễ khiến người ta xấu hổ.Thịnh Hạ luôn là một cô gái ngoan ngoãn.

Cô vừa vào đại học thì đã bị phát hiện ra chuyện này.

Bản thân cô rất chán ghét nhưng dường như bạn cùng phòng lại nghĩ đây là chuyện vui nên hỏi cô: "Anh Đông thế nào?

Có phải rất lợi hại không?"

Thịnh Hạ rũ đôi mắt đỏ ửng của mình xuống, không nói gì.

Tiết Phương Phương đi tới: "Từ Đan Phượng, cậu bị điên à?"

Từ Đan Phượng giễu cợt: "Làm sao?

Tôi hỏi vậy cũng không được à?"

Thịnh Hạ không nói gì, vào phòng tắm rửa mặt.Cô đang ở bên trong, nghe thấy giọng nói cố đè thấp của bạn cùng phòng ở bên ngoài: "Cậu không thấy khắp cổ cô ấy đều là dấu hôn à, còn có mùi hương đó nữa, chưa vào đến cửa tôi đã ngửi thấy rồi, chắc chắn bọn họ là đã làm hai ngày liền ..."

Thịnh Hạ cúi đầu ngửi chính mình.Cô không biết đây là mùi gì, nhưng cô ngửi thấy mùi hương của đàn ông.

Mùi bạc hà sau khi cạo râu, mùi sữa tắm trên người anh, còn ... mùi nước xả vải tươi mát của quần áo.Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, trong phòng vệ sinh nhỏ giọng khóc nức nở.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 45 - Cứu mạng


Lạc Hàn Đông đã lâu không tới tìm Thịnh Hạ.Bạn cùng phòng ký túc xá đều nghĩ rằng Thịnh Hạ đã bị bỏ rơi.

Họ đối xử với cô tốt hơn trước rất nhiều, trước khi bọn họ ăn gì đều quan tâm hỏi cô có muốn ăn không, như thể muốn an ủi "cô gái thất tình" như cô.Thịnh Hạ thì lại vô cùng vui vẻ vì không bị làm phiền, tan học cô thường hay theo giáo sư giải đáp kiến thức.

Cuối cùng sau ba tháng, cô đã thành công sử dụng máy tính của trường, đổi IP sang một vùng nào đó ở nước ngoài, sau đó viết một bức thư email nặc danh gửi đến đồn cảnh sát.

Đây chính là mục đích mà cô chọn chuyên ngành này.Dù sao cô cũng bị anh Đông kiểm soát, cô không quan tâm đời này của mình có thoát được nanh vuốt của anh hay không, cô chỉ hy vọng rằng ...

điều mà cô làm có thể cứu được những nữ sinh khác.Cô không biết rằng mọi hành tung của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của người khác."

Đại ca, chỗ cũ của chúng ta đã bị tra ra rồi."

Oai Chủy Lục đứng đó, lồng ngực phập phồng vì tức giận: "Là anh Đông làm!

Anh ta thật sự đã gọi cảnh sát!

Tên phản bội này!"

Tần Chung Hải vân vê quả óc chó trong tay: "Không phải nó."

Tứ Nhãn lấy ra bức ảnh chụp Thịnh Hạ hay ra vào văn phòng tìm giáo sư, anh ta đặt nó lên bàn: "Là con bé này làm."

"Mẹ kiếp!

Con nhỏ này chán sống rồi sao?"

Oai Chủy Lục nói xong, nhìn về phía Tứ Nhãn hỏi: "Con nhỏ đó giở trò sau lưng anh Đông sao?"

Tứ Nhãn thành thật trả lời: "Anh Đông đã lâu không đến tìm nó, chắc anh ấy cũng chơi chán rồi."

Lão Tam dè dặt quay đầu nhìn Tần Chung Hải: "Đại ca, nhất định không phải do anh Đông làm.

Nếu anh ấy muốn phản bội chúng ta thì không cần phải đợi đến bây giờ.

Chắc chắn là con nhỏ này làm, nó đã bị anh Đông đá rồi."

Tần Chung Hải đặt quả óc chó xuống, dùng ngón tay cầm ảnh của Thịnh Hạ lên: "Cho cô ta chút bài học là được, đừng khiến cảnh sát chú ý."

"Dạ!"

Nhiều ngày trôi qua, Thịnh Hạ không nhận được bất cứ tin tức nào về nơi cô gửi cho cảnh sát điều tra, cô đoán chắc hẳn do họ nghi ngờ tính xác thực của bức thư, cô định gửi lại lần nữa.Tuy nhiên, khi vừa bước xuống cầu thang đến tòa nhà dạy học thì cô đã bị vỗ vai: "Này bạn học."

Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười âm hiểm của Oai Chủy Lục.Thịnh Hạ kinh hãi, xoay người bỏ chạy nhưng đã nhanh chóng bị Tứ Nhãn đứng chờ sẵn ở đầu cầu thanh bên kia ép lùi về phía sau.

"Đây là trường học đó, mấy người muốn làm gì?"

Con đường này không có sinh viên qua lại.

Cô lo sợ sẽ gặp phải người không muốn gặp, nhưng có chết cũng không ngờ lại đụng phải hai gã này ở đây.Oai Chủy Lục cầm dao dí sau lưng cô: "Có muốn sống không?

Ngoan ngoãn đi theo tụi tao."

Thịnh Hạ sợ đến mức chỉ còn cách đi cùng bọn họ.

Thấy bạn học trên đường, cô muốn chạy qua đó cầu cứu nhưng Tứ Nhãn chỉ cần dùng một tay đã hung ác kéo cô lại.Hai người nắm lấy cổ tay cô, buông lời đe dọa bên tai cô: "Nếu mày dám chạy, tao sẽ tóm lấy bất kỳ người nào ở đây chết thay mày."

Thịnh Hạ sợ tới mức hoảng loạn run rẩy."

Rốt cuộc các người muốn làm gì?"

"Làm gì à?"

Oai Chủy Lục giận đến mức bàn tay cầm dao giật giật: "Bản thân mày làm chuyện tốt gì trong lòng mày còn không rõ sao!

Dám báo cảnh sát?!"

Thịnh Hạ kinh hãi, sao họ biết được?Khônh lẽ là ...

Anh Đông báo?Cô không hề nhận được bất kì tin tức nào vì đều bị anh Đông chặn hết rồi?

Ra khỏi cổng trường, có một chiếc ô tô đậu ở đó, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Thịnh Hạ không ngừng run lên, há miệng la to: "Cứu mạng..."

Tứ Nhãn bịt miệng cô lại.Oai Chủy Lục ấn đầu cô, nhét vào xe.Thịnh Hạ dồn sức cắn mạnh vào tay Tứ Nhãn rồi hét to cái tên mà chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên: "Anh Đông!

Cứu tôi ..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 46 - Lạc Hàn Đông


Thật nực cười.Đến tận lúc nào rồi, cô còn nghĩ người đàn ông đó sẽ đến cứu cô chứ.Thịnh Hạ tuyệt vọng khóc thành tiếng khi cánh cửa đóng lại.Quanh đi quẩn lại, cô vẫn bị nhóm người này bắt về.Lần này cô còn có thể thoát ra ngoài không?Không, họ sẽ giết người diệt khẩu, cô đã báo tin cho cảnh sát, bọn họ nhất định sẽ giết cô.Xe chạy được nửa đường thì đột nhiên phanh gấp.

Thịnh Hạ khóc nức nở, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy trước xe bị một chiếc xe khác chắn ngang, cánh cửa xe thì mở ra.Người đàn ông bước xuống.Cô bất ngờ mở to mắt, dường như không thể tin nổi những gì mình nhìn thấy.Lạc Hàn Đông giật mở cửa xe ra, giữa đôi lông mày lạnh lùng lại thờ ơ, giọng nói ra lệnh lạnh lẽo khiến Thịnh Hạ phát run.

"Xuống xe."

Thịnh Hạ giãy giụa muốn xuống xe.Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục cầm dao chĩa vào eo Thịnh Hạ: "Anh Đông, con nhỏ này đã phạm luật.

Nó đã gọi cảnh sát.

Đại ca chúng em nói, cần phải dạy cho nó một bài học."

"Bài học gì?"

Lạc Hàn Đông cúi người xuống, mặt áp sát lên trên cửa xe, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn.Đến giờ Oai Chủy Lục vẫn nhớ cái ngày hoang đường kia, vì Thịnh Hạ mà anh ta và Tứ Nhãn đã 'thông lẫn nhau' một ngày một đêm.

Anh ta biết nếu anh Đông đến đòi người, đại ca không thể không giao.

Nhưng anh ta không muốn thả Thịnh Hạ đi dễ dàng như vậy.Gã ta hiểm độc đảo mắt một vòng, con dao trong tay đột nhiên muốn đâm về phía Thịnh Hạ.Nhưng giữa đường bị một bàn tay trong không trung chặn lại.Bàn tay cầm lấy mũi dao của gã ta, dùng lực nắm chặt khiến lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay, máu đỏ chảy từ mép dao chảy xuống.Thịnh Hạ mở mắt ra nhìn.

Từng dòng máu đỏ tươi men theo cánh tay thấm đến góc áo thun trắng tinh của anh.

Những vệt máu lan rộng ra, tạo thành một đóa hoa kinh diễm.Cô nhìn đến sững sờ, nước mắt không khống chế lại trào ra.Lạc Hàn Đông dùng sức rút con dao ra khỏi tay Oai Chủy Lục.

Vì dùng lực quá mạnh nên khi rút ra, lòng bàn tay lại bị cắt một phát, máu tươi bắn lên mặt Oai Chủy Lục.Dòng máu nóng bỏng khiến anh ta tỉnh táo lại không ít, sợ hãi nhìn về phía Lạc Hàn Đông, giọng nói run rẩy: "Anh Đông ...

Em chỉ là ... muốn dạy cho nó một bài học..."

Xe của hai người đàn ông dừng lại ở ngay ngã tư, tiếng còi inh ỏi vang lên khắp nơi, có một số người la hét, chửi bới bọn họ.Trong tiếng ồn, Thịnh Hạ chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên."

Xuống xe đi."

Lạc Hàn Đông ném con dao xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Trên mặt không để lộ cảm xúc gì, cho dù trên tay có vết cắt to như vậy dường như cũng chẳng khiến anh bận tâm, lông mày cũng không hề nhăn lại.Thịnh Hạ run rẩy leo xuống, Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục đều không dám cản cô.Mãi đến khi bước ra khỏi xe, đứng trước mặt người đàn ông, cô mới lết đôi chân vì sợ mà mềm oặt của mình bổ nhào vào lòng của anh.

Cô đã sợ muốn chết.Cô bật khóc nhưng cũng không dám khóc ra tiếng, chỉ phát ra những tiếng thút thít nức nở.

Cơ thể cô run lên bần bật.Người đàn ông dùng một tay đặt lên lưng cô như che chở, tay kia buông thõng xuống hông, máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ từng giọt xuống đất.

Thịnh Hạ khóc không ra tiếng, thấy bàn tay của anh còn chảy máu, đang muốn hỏi thăm thì người đàn ông đã ấn đầu cô xuống, đưa lên xe.

Anh đứng bên ngoài, đóng cửa xe lại.Thịnh Hạ nhào đến cửa xe, cửa kính xe đóng kín, cô chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đẫm máu của anh, cô đập đập cửa kính xe: "Anh Đông ... sao anh không lên xe?"

Lạc Hàn Đông không nói gì, quay người bỏ đi.Thịnh Hạ hạ cửa kính xuống, nước mắt chảy ròng ròng.

Cô không thể phân biệt được mình là đang lo lắng hay sợ hãi.

Cô hét lên về phía bóng lưng của anh: "Anh Đông —— Lạc Hàn Đông——"Bước chân chỉ dừng lại trong chốc lát, người đàn ông vẫn không quay đầu lại, dứt khoát rời đi.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 47 - Em tự do rồi


Xe dừng lại ở trước cổng trường.Thịnh Hạ nghẹn ngào hỏi tài xế: "Anh Đông...đi, đi đâu vậy?"

Cô rất sợ.Cô thật sự rất sợ không dám về trường học, cô sợ hai người đàn ông kia lại đột ngột xuất hiện mang cô đi lần nữa.Cô vừa khóc vừa hỏi, tài xế lại không quan tâm nói: "Xuống xe đi, tôi không biết gì cả."

Thịnh Hạ không biết làm sao chỉ có thể vừa khóc vừa đi xuống, cô muốn đi báo cảnh sát nhưng nghĩ đến anh Đông cũng dính líu tới bọn chúng nên cô không dám.Cô sợ anh Đông sẽ khai ra chuyện... có liên quan đến cô, sợ mình không thể học xong đại học, cả cuộc đời sẽ bị hủy trong tay anh.

Trong đầu cô suy nghĩ lung tung, về tới ký túc xá lập tức nhào lên giường khóc nức nở.

Những người khác chỉ cho rằng cô đang thất tình, quan tâm an ủi cô.Ngày hôm sau Thịnh Hạ mới ngây ngốc nhìn vết máu trên áo: anh Đông cứu cô.Đây là... lần thứ hai rồi.Lần đầu tiên, anh mang cô ra khỏi... nơi giống như địa ngục vậy.Lần thứ hai, anh lại cứu cô từ trong tay hai tên kia.Cô muốn nói chuyện với anh nhưng lại phát hiện mình không có cách nào để liên lạc cả.Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới mở túi đồ ra, trong ngăn kéo tìm được chiếc...

điện thoại mới tinh màu hồng nhạt kia.Lạc Hàn Đông ngồi trước máy tính, tay trái quấn băng gạc y tế bị máu đỏ tươi thấm ra ngoài, anh không thèm để ý tiếp tục gõ máy tính, nhấn gửi một tệp tài liệu, sau đó lập trình lại toàn bộ máy tính.Đêm hôm đó anh nhận được điện thoại của Tần Chung Hải, ông ta thở hổn hển nói: "Lạc Hàn Đông!"

Tay trái Lạc Hàn Đông kẹp điếu thuốc, rũ mắt nhìn cánh tay bị thương, máu trên băng gạc đã khô, vết cắt còn đau nhức râm ran.Anh nhướng mày, dáng vẻ như không quan tâm, cười hỏi: "Sao vậy chú Tần?"

"Mày chờ đó!

Dám đưa tao vào tù, tao mà ra được thì mày sẽ là đứa chết trước tiên!"

Giọng Tần Chung Hải tức đến phát run: "Ông mày đây trăm đắng ngàn cay đưa mày ra ngoài, móc tim móc gan ra đối xử tốt với mày.

Mày thì giỏi lắm, lấy oán trả ơn cắn ngược lại tao!"

Lạc Hàn Đông búng tàn thuốc: "Chú Tần, làm điều ác thì phải trả giá, chú hại tôi bao nhiêu tôi chỉ trả lại bấy nhiêu thôi.

Chú nghĩ đi, do chú mất kiên nhẫn đụng đến tôi, tôi cũng bị thương rồi, người phụ nữ của tôi cũng suýt chết.

Tôi cũng nên trả lễ lại cho các người chứ?"

"Người phụ nữ của mày?!

Mày bớt xạo đi!

Mẹ kiếp, có mà mày đã sớm muốn..."

Không biết bên kia Tần Chung Hải gặp vấn đề gì mà tín hiệu bị gián đoạn.Lạc Hàn Đông dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn chiếc ghế ngoài ban công.Nhớ tới cô nhóc kia trước khi đi đã cẩn thận gấp chăn để lại lên ghế.Anh nhíu mày.Di động thông báo có tin nhắn mới, anh mở ra xem:【 Anh Đông?

Đây có phải số của anh không?

Tôi là Thịnh Hạ, anh... tay anh có sao không? 】Anh mở khung thoại ra trả lời lại, sau đó đi vào phòng tắm rút sim ra, ném vào bồn cầu rồi xả đi.Thay đồ xong, anh đi ra ngoài nhìn vào gương, người trong gương có làn da trắng lạnh, lông mày rậm, môi mỏng hơi cong.

Tâm trạng của anh hiện giờ đang vô cùng vui vẻ.Sau khi Thịnh Hạ nhận được tin nhắn trả lời thì sững người không biết trả lời thế nào.Tin nhắn chỉ có bốn chữ.——【 Em tự do rồi. 】Cô cầm di động thất thần nhìn thật lâu, lâu đến mức Tiết Phương Phươngcũng nhận ra cô không bình thường bèn đi đến đẩy đẩy cô, mới phát hiệntrên mặt cô toàn là nước mắt."

Ối, cậu bị sao vậy?"

Nước mắt Thịnh Hạ không ngừng chảy xuống, cuối cùng cô ôm di động khóc òa lên.Anh Đông nói cô tự do rồi, sau này sẽ không tiếp tục làm phiền cô nữa.

Ý là như vậy sao?Thịnh Hạ không biết làm thế nào, chỉ biết ôm di động ngồi khóc, khóc xong rồi thì lại ném chiếc di động vào thùng rác.

Nhưng rồi cô lại nhanh chóng đến nhặt nó lên.Cô nhớ tới câu chúc mừng sinh nhật ở trên giao diện di động trước khi tắt máy kia, nhớ tới hình ảnh lúc người kia đỡ một dao cho cô, mắt anh đen láy, bàn tay còn đang nhỏ máu mà nói với cô: 'Xuống xe.' Người kia đúng là rất xấu xa nhưng anh cũng...

đã cứu cô.Thịnh Hạ nhắm mắt lại, lần nữa ném di động vào thùng rác, giống như muốn vứt hết tất cả ký ức không tốt đẹp đó đi.

Cô đi đến đóng nắp thùng rác lại, như để những quá khứ đen tối ấy đừng bao giờ được công khai dưới ánh sáng mặt trời.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 48 - Đại Ma Vương


Thịnh Hạ không có bài kiểm tra đầu vào sau đại học.

Ba mẹ sợ lần kiểm tra này sẽ khiến cô cảm thấy áp lực nên đã để cô tự chọn.Chắc do khoảng thời gian trước khi vào đại học, cô có mắc "bệnh" đã khiếnbố mẹ cô lo lắng, phải chạy đi tham khảo ý kiến mấy phụ huynh học sinh.Nhiều phụ huynh suy đoán rằng có lẽ con cái phải chịu áp lực học tập quá lớn.

Đến năm hai đại học, ba Thịnh và mẹ Thịnh đều khuyên Thịnh Hạ không cần phải làm bài kiểm tra đầu vào, sau khi tốt nghiệp cứ tìm một công việc mình thích là được.Nếu không thích thì về nhà.Thịnh Hạ quyết định ở lại Nam Thị.Có thể vì đây là nơi cô đã học đại học nhiều năm, quen biết được nhiều bạn bè mới và môi trường quen thuộc cũng khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Hoặc có lẽ là vì ... một số lý do mà chính cô cũng không thể giải thích được.Đã bốn năm trôi qua kể từ khi anh Đông rời đi khỏi cuộc đời cô.Thỉnh thoảng, cô sẽ mơ đến khuôn mặt đó lúc nửa đêm.Theo dòng chảy của thời gian, nỗi sợ hãi trong cô về người đó cũng dần phai nhạt, những ký ức còn đọng lại đều là cảnh tượng người đàn ông ... cắn liếm vành tai cô, hung hăng tiến vào cô từ phía sau.

Cô rất phiền não.Nhưng cũng không thể làm được gì.Người đàn ông đó luôn hiện hữu trong tâm trí cô.Đúng là âm hồn bất tán.Sau hai tháng thực tập, cô đến công ty mới dưới sự giới thiệu của bạn cùng lớp.

Tuy là công ty có quy mô nhỏ nhưng được cho là có tiềm năng phát triển, phúc lợi cho nhân viên cũng cao.Ông chủ là một người đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi, thích sử dụng tiếng Anh trong các cuộc trò chuyện, đôi khi xen lẫn cả tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý.

Nghe nói gần đây anh ấy đang theo đuổi một cô gái Tây Ban Nha.

Bầu không khí của công ty khá tốt, Thịnh Hà ở đây vài ngày, đồng nghiệp trong công ty đối xử với cô rất thân thiện, không hề có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới.Cũng không có các loại quy tắc ngầm chốn công sở.Trong giờ nghỉ trưa, vài đồng nghiệp nữ thích ngồi tám chuyện phiếm tại phòng trà, cô thỉnh thoảng cũng sẽ đến đó, nhưng hầu hết không nói gì, chỉ nghe bọn họ kể chuyện ."

À, suýt nữa thì tôi quên dọn dẹp phòng làm việc.

Đại ma vương sắp về rồi."

Hứa Phi Nhan hốt hoảng che miệng: "Mẹ kiếp, chết rồi, tôi phải nhanh đi làm mới được."

Nói xong thì cô ấy vội vàng rời đi, đi được nửa chừng bỗng lôi kéo Thịnh Hạ: "Thịnh Hạ, cô giúp tôi được không?"

Thịnh Hạ đặt tách trà xuống: "Được."

Cô đã nghe nói đến danh tiếng Đại ma vương kia từ lâu, có người nói tính cách của anh ta rất khó ở, khó đến mức ... cả công ty đều không hầu hạ được.Anh ta mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.Đặc biệt rất hay nổi nóng.Còn nữa."

Sau này gặp anh ta, tuyệt đối không được lớn tiếng.

Anh ấy rất ghét ồn ào."

Hứa Phi Nhan vừa cố nhớ vừa nhắc Thịnh Hạ: "Ngoài lúc dọn dẹp ra, những lúc khác không ai được phép ra vào văn phòng của anh ấy.

À, đúng rồi, nếu muốn rửa cốc hay rót cà phê, cậu nhớ phải đeo găng tay y tế khử trùng vào nhé."

Thịnh Hạ không khỏi suy nghĩ, sạch sẽ đến mức độ này ... còn nghiêm trọng hơn cả anh Đông.Cô đánh giá phòng làm việc, không gian rất rộng nhưng thiết kế nội thất đơn giản hơn văn phòng của ông chủ, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, ghế sô pha màu đen với bàn làm việc màu trắng.

Trên bàn là hai chiếc máy tính.Có ba cái cốc trên bàn, một cái để uống cà phê, một cái dùng để uống trà, cái còn lại để uống nước.Còn có một tấm chăn mỏng màu đen trên ghế sofa.Khi Thịnh Hạ gấp tấm chăn mỏng lại, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến người đàn ông kia.Cô chưa quên được anh chỉ vì quên không nói lời cảm ơn với anh.Chỉ vậy thôi.Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn không còn tìm đến cô kể từ ngày hôm đó, nhưng cô đã nhìn thấy thông tin của họ trên báo ngay hôm sau.

Họ bị bắt, còn kẻ cầm đầu cũng vì mắc nhiều tội lớn nên vài ngày sau đã bị kết án tử hình.Lúc cô biết tin thì có chút mơ hồ.Cô dường như đoán được là anh Đông đã làm điều đó, nhưng cô lại không biết vì sao anh lại làm vậy.Không phải họ là một nhóm sao?
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 49 - Tôi tên là...Thịnh Hạ


Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng làm việc,Thịnh Hạ quay lại chỗ ngồi của mình, Hứa Phi Nhan ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh và nghiêm túc kiểm tra các thông tin trên máy tính.Thấy Thịnh Hạ nhìn sang, cô ấy bất lực thở dài: "Hết cách rồi, cứ mỗi lần Đại ma vương trở lại là chúng ta phải nâng tinh thần lên 12000 lần, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì, anh ấy tức giận lên là như muốn giết người vậy."

Thịnh Hạ nghe cô ấy nói xong cũng không khỏi lạnh sống lưng.Tuy Đại ma vương không phải là ông chủ nhưng quyền hành còn to hơn cả ông chủ.

Ông chủ người Trung Quốc này thì ngày ngày rảnh rỗi dắt chó đi dạo, còn vị Đại ma vương lại khắp nơi bận rộn không hết việc.Nghe nói lần này là bay ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác, tối nay sẽ về, ước chừng sẽ bắt tất cả mọi người tập hợp rồi thức đêm tăng ca để hoàn thành chỉ tiêu của tháng này.Trước khi tan làm Thịnh Hạ vào phòng vệ sinh.

Lúc ra ngoài rửa tay, cô thấy một người đàn ông đang đứng trước bồn.

Điều khiến cô chú ý đầu tiên là bàn tay của người đàn ông đó.Các khớp xương thon dài, hết sức bắt mắt.Anh ấy rửa tay ba lần, sau đó cụp mắt xuống, đi đến máy sấy để hong khô tay.Anh mặc một bộ vest chỉnh chu nhưng cà vạt bị kéo dãn ra, hai chiếc cúc áo trên cổ được mở ra.

Nét mặt anh có hơi mệt mỏi, ánh mắt nhìn người khác ờ thơ lạnh lùng, tạo ra cảm giác khó gần.Khoảnh khắc Thịnh Hạ và anh chạm mắt nhau, cô không khỏi cứng đờ cả người.Cô không biết mình quay lại chỗ ngồi như thế nào, đợi đến khi ngồi vào chỗ rồi, đầu óc cô vẫn chưa kịp phản ứng.Hứa Phi Nhan chọc chọc vào cánh tay cô: "Cô là người mới tới, Đại ma vương vẫn chưa thấy mặt cô.

Đi, tôi dẫn cô qua đó giới thiệu."

Tay chân Thịnh Hạ muốn nhũn ra.

Cô cố nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy, ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa kính trong suốt của văn phòng.

Người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, anh cởi cà vạt ném xuống bàn, gương mặt xám xịt, ánh mắt rơi trên màn hình trước mắt.

Anh cầm lấy chiếc cốc, nhấp một ngụm cà phê rồi đưa tay ra gõ hai cái lên bàn phím.

Thịnh Hạ bị Hứa Phi Nhan kéo đến trước cửa văn phòng."

Anh Đông."

Giọng Hứa Phi Nhan rất nhẹ nhàng: "Đây là đồng nghiệp mới đến của chúng ta, tên là Thịnh Hạ."

Thịnh Hạ bị điểm danh theo bản năng hơi khom người trước mặt anh: "...

Anh Đông, xin chào, tôi tên là ...

Thịnh Hạ."

Giọng nói cô run cầm cập.Hứa Phi Nhan tưởng cô sợ nên lặng lẽ nắm tay cô.Thịnh Hạ không dám nhìn loạn, ánh sáng mặt trời hắt lên tay anh khiến cô không khỏi tò mò muốn xem bàn tay bị thương của anh giờ sao rồi.Bàn tay của người đàn ông úp lên trên, cô không thể nhìn thấy vết thương.

Lạc Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cũng không dừng lại lâu rồi nói hai chữ: "Ra ngoài."

Hứa Phi Nhan nhanh chóng đưa Thịnh Hạ ra ngoài."

Thả tôi ra được rồi, vừa nãy cô nói run lắm, làm tôi suýt cười ra tiếng.

Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi cũng hồi hộp muốn chết như vậy."

Hứa Phi Nhan che miệng lại: "Haha, suýt nữa thì cười ra tiếng rồi."

Khóe miệng Thịnh Hạ giật giật, cười như đang khóc: "Thật sao?"

Dù sao thì cô cũng chẳng ngờ được.Bản thân sẽ gặp người đàn ông đó ở công ty mới.Hay cô từ chức luôn nhỉ?Chế độ đãi ngộ ở đây tốt hơn các công ty khác rất nhiều, hơn nữa còn do các bạn trong lớp giới thiệu đến, về tình về lý cô phải tìm một lý do phù hợp đã.Những suy nghĩ cứ quay như chong chóng trong đầu cô, đến khi trở về chỗ ngồi, cô mới nhớ ra.Anh Đông tỏ ra ... không quen biết cô.Cho dù trước đó trong phòng vệ sinh...hay trong văn phòng vừa nãy.Cô nhìn về phía phòng làm việc, rèm cửa đã được hạ xuống, không thể nhìnthấy gì cả.

Cô chỉ còn nhớ ánh mắt hờ hững của người đàn ông lúc nhìn về phía cô, nó vừa quen thuộc lại lạ lẫm.Nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như vậy.
 
Back
Top Bottom