Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 20 - Đừng, anh Đông...


Anh cúi đầu nhìn quần ngủ mình đã nhô lên, hơi bực bội ném thuốc vào trong túi, xuống giường đi rửa tay.Lúc quay lại, nhìn thấy cơ thể Thịnh Hạ trần trụi, cô đang thay ga giường.Trên đó có một mảng nhỏ dâm thủy của cô vừa chảy xuống.Cô thay ga giường xong, nhỏ giọng hỏi Lạc Hàn Đông: "....

Tôi có thể mặc quần áo không, quần áo của anh cũng được."

Lạc Hàn Đông mở tủ quần áo, tìm cho cô cái sơ mi trắng.Thịnh Hạ nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó quay lưng lại mặc vào.Sơ mi không to, nhưng mặc trên người cô lại có vẻ rất rộng, che khuất eo thon của cô, lộ ra một nửa mông, phía dưới là hai chân trắng mịn.Cô cẩn thận cài xong cúc áo, leo lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm một góc bên giường, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.Lạc Hàn Đông không quản cô nữa, trực tiếp nằm xuống, cầm lấy một quyển sách trên bàn lật lật.Thịnh Hạ nghe thấy tiếng lật sách, nhịn không được mở mắt ra nhìn.

Ánh đèn ngủ màu vàng ấm ôn hòa rơi vào mặt mày người đàn ông, hiện ra mấy phần mềm mại cùng dịu dàng đến lạ.Mắt anh rất đen, ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú, động tác lật sách cũng rất nhanh, không đến mấy phút đã đọc xong một quyển, lấy tiếp một quyển khác đọc.Thịnh Hạ chú ý tới, trong tủ sách của anh rất nhiều sách, không phải sách báo sắc tình gì, đều là những sách chuyên ngành máy tính.

Còn có một ít sách nước ngoài cô từng xem qua."...

Tôi cũng muốn đọc sách, có thể không?"

Cô nhỏ giọng hết sức.Động tác người đàn ông hơi ngừng lại, ngồi dậy rút quyển sách cho cô.Thịnh Hạ vừa nhìn, là cuốn Hoàng tử bé bằng tiếng Anh.Cô ngạc nhiên, thì ra anh biết tiếng Anh.Nhưng cô không nói gì, ở một bên yên tĩnh đọc sách.Tiếng Anh của cô rất tốt, từ nhỏ đã được học.

Kỳ vọng của ba mẹ đối với cô rất cao, từ khi còn nhỏ đã bồi dưỡng các phương diện mà cô yêu thích.

Đàn dương cầm, hội họa, khiêu vũ cô đều đã từng đi thi đấu và giành được giải.

Mà hôm nay, cô bị nhốt ở trong đây.Chỉ có thể ôm trong ngực một quyển Hoàng tử bé, âm thầm rơi nước mắt.Cô bất tri bất giác ngủ thiếp đi.Khi tỉnh lại, cô nằm cuộn tròn trong ngực người đàn ông, cánh tay của anh ôm trên eo cô, cằm tựa trên gáy cô.Cái kia của anh... cứng rắn chọc vào thắt lưng của cô.Thịnh Hạ không dám nhúc nhích, nhưng quá lâu không cử động, chân cô hình như bị chuột rút rồi, cô chỉ có thể giả vờ xoay người, ý đồ cách xa người đàn ông.Nào ngờ lại bị người đàn ông nhẹ nhàng kéo một cái, lại kéo vào trong ngực.Thịnh Hạ ngạc nhiên quay đầu, chợt thấy con ngươi đen tối của người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm."

Anh Đông...

" Cô bị ánh mắt đó nhìn đến cảm thấy bất an.Bình thường sáng sớm Lạc Hàn Đông cũng có dục vọng, nhưng hôm nay dục vọng có hơi không nhịn được.

Bình thường anh không bao giờ nằm ì trên giường, hôm nay vì để bình ổn ham muốn, anh đã nằm trên giường khoảng mười mấy phút rồi.Đến giờ phút này, dục vọng không những không mất đi, trái lại còn tăng thêm.Khi ngủ áo sơ mi của Thịnh Hạ bất giác đã sớm bị đẩy lên phía trên, cúc áo cũng không biết là cô cởi hay là ai cởi, lộ ra một bên bả vai với bầu ngực tròn trịa, trên bầu ngực tuyết trắng còn lưu lại dấu vết của Lạc Hàn Đông mấy hôm trước.Lạc Hàn Đông nhìn chằm chằm vào nhũ hoa màu hồng kia, khóe miệng giật giật, nhịn không được cúi đầu phủ xuống, mở miệng ngậm lấy.Cơ thể Thịnh Hạ vào sáng sớm mẫn cảm lạ thường, còn bị anh ngậm như vậy, cô lập tức kêu lên một tiếng: "A..."

Cô lùi về sau, nói bằng giọng yêu kiều mềm mại: "Đừng...

Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông nắm lấy cổ tay cô, anh cũng không phải loại người mê nữ sắc, chỉ là hôm trước ăn mặn, sáng sớm tỉnh dậy lại có người đẹp mềm mại nằm trong lòng, khó tránh khỏi không thể khống chế được.Lạc Hàn Đông liếm láp đầu nhũ hoa của cô, tay kia tách chân của cô ra, ngón tay đưa vào thăm dò, sưng đỏ đã giảm đi không ít, cửa huyệt cũng bắt đầu chảy ra chút dâm dịch.Thịnh Hạ thấy con người anh sáng rực đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của mình, biết ý đồ của anh, lại nhớ lại một màn kia vào đêm đó đau đến không muốn sống, cô vội vàng ngồi dậy, giọng nói run rẩy: "Anh Đông...

Tôi..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 21 - Sâu quá rồi...


Cô không dám nói những lời từ chối, sợ anh tức giận sẽ đưa cô cho Oai Chủy Lục.Nhưng không từ chối, cô lại sợ muốn chết.Lạc Hàn Đông lật người cô lại, đặt cô ở dưới thân, để hai chân cô khép lại.

Sau đó anh đem cự vật thô nóng của mình cắm vào giữa, đút vào khe thịt mềm giữa hai bắp đùi cô.Nhịp tim Thịnh Hạ đập kịch liệt, tuy không bị anh tiến vào thật, nhưng vẫn xấu hổ cảm thấy như mình bị cưỡng gian.Cự vật của người đàn ông thỉnh thoảng cọ vào cửa huyệt của cô, không bao lâu chỗ đó bị anh ma sát ra nước, Thịnh Hạ cũng bị cọ xát đến nhịn không được, che miệng phát ra tiếng rên rỉ.Lạc Hàn Đông động eo ra vào một lát, phát hiện giữa hai chân cô gái đã bị ma sát đến đỏ bừng, nhưng gậy thịt của anh vẫn còn cứng rắn, vốn dĩ không có dấu hiệu muốn bắn.Anh thở hổn hển, đưa ngón trỏ ra thăm dò huyệt tâm của cô.

Ngón trỏ vừa tiến vào, bên trong nóng ướt ấm áp, vừa tiến vào đã bị vô số miệng nhỏ bao quanh, mút lấy anh một cách nhiệt tình.Anh sướng đến mức da đầu tê rần, đỡ lấy vật nóng bỏng của mình, hướng bên trong tiến vào.Thịnh Hạ bị anh đâm đến cong người lên, hít vào một hơi: "A...

Đừng mà..."

Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên cổ của cô, một tay nắm lấy bầu ngực đầy đặn tùy ý nhào nắn, tay kia bóp lấy eo cô, thắt lưng ra sức, dùng lực đút vào bên trong cơ thể cô.Khoái cảm lạ thường khiến Thịnh Hạ trào ra nước mắt, giọng nói của cô cũng thay đổi: "Ha...

A...

A...

A...

Anh Đông...

Đừng...

Quá sâu rồi...

Sâu quá, sắp hỏng rồi...

Ưm...

Ưm...."

Lạc Hàn Đông dùng sức ấn eo cô xuống, sau đó đưa hai cánh tay cô gập ra sau lưng, nắm chặt trong tay, tay kia trêu đùa với nhũ hoa mẫn cảm, khiến nó trở nên cứng lại.Thân dưới lại thúc vào vừa nhanh vừa mạnh.Thịnh Hạ bị anh đâm đến đầu trồi lên tuột xuống, cơ thể run rẩy không ngừng: "A...

Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên tấm lưng mịn màng, hai tay bóp lấy mông cô, liên tục đâm vào trên dưới hai mươi mấy lần, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Một lúc lâu sau anh mới nhanh chóng rời khỏi, chống đỡ trên lưng của cô rồi bắn ra.Thịnh Hạ bị mảng tinh dịch nóng bỏng kia phủ lên, nóng đến mức cô khẽ kêu ra tiếng: "Nóng quá..."

Thân thể thiếu nữ trắng nõn nằm trên tấm ga giường màu đen, trên lưng là ấn kí màu đỏ vô cùng bắt mắt, tinh dịch màu trắng ngà chảy dọc sau lưng, cảnh tượng dâm mỹ không chịu nổi.Lạc Hàn Đông chỉ cảm thấy bụng dưới lại có một ngọn lửa đang muốn bùng lên, anh dời tầm mắt, đi vào một phòng tắm bên cạnh, tắm qua loa một hồi, sau đó ra ngoài thay quần áo.Thịnh Hạ ở trên giường đã ngồi dậy, khóe mắt đỏ lên, ở chỗ cô ngủ còn đặt một quyển Hoàng tử bé ở đó.Lạc Hàn Đông không nhìn cô nữa: "Tắm rửa sạch sẽ rồi lên."

Anh đi lên căn phòng trên mặt đất.Thịnh Hạ chỉ có thể chịu đựng một bụng tủi thân, vội vàng tắm rửa thay quần áo rồi leo lên bậc thang một cách ngoan ngoãn.

Trong tay còn cầm theo quyển Hoàng tử bé kia.Người đàn ông đã ngồi trước bàn máy tính, gõ bàn phím lách cách.Trên bàn trà đặt hai phần bữa sáng.Anh vẫn chưa động vào.Thịnh Hạ rất đói, cô không đợi Lạc Hàn Đông nữa, tự mình lấy một phần ăn trước.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 22 - Đau...


Cả ngày nay Thịnh Hạ đều ở trong phòng, ngoài uống nước ra thì thời gian còn lại cô đều làm tổ trên ghế sô pha.Thỉnh thoảng cô cũng rời ánh mắt khỏi quyển sách, nhìn Lạc Hàn Đông ngồi trước bàn máy tính.Lúc người đàn ông gõ máy tính, gương mặt không biểu cảm, búi tóc nhỏ trên đầu theo động tác đánh máy mà lắc lư, hiện lên mấy phần đáng yêu.

Nhưng ghép với khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông đó, lại cảm thấy thật sỉ nhục cái từ đáng yêu này.Tính tình Lạc Hàn Đông rất lạnh nhạt, nguyên một ngày trời Thịnh Hạ cũng không nói được mấy câu với anh, vì anh ghét ồn ào, nên dù chỉ một chút động tĩnh cô cũng không dám phát ra.Đến tối sau khi ăn xong, anh kéo sàn nhà ra, Thịnh Hạ đi xuống, anh cũng xuống theo, tắm rửa xong thì lên giường, vẫn như cũ ở trên giường đọc sách cho đến khuya.Đợi Thịnh Hạ ngủ thiếp đi ở bên cạnh, Lạc Hàn Đông mới đặt sách xuống, rũ mắt quan sát cô.Cô gái nhỏ vừa nhìn đã biết là xuất thân trong gia đình giàu có, da thịt mềm mịn, vết thương trước đó đã qua mấy ngày, nhưng đến bây giờ vẫn chưa lành hẳn.Anh nâng cổ tay cô lên trước mặt ngắm nghía.Tụ máu bầm rất nặng.Sợ là mười ngày nửa tháng nữa cũng vẫn chưa tan hết.Anh lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, bôi lên cổ tay cô, hơi dùng lực thay cô xoa bóp.Trong giấc ngủ Thịnh Hạ bị con đau làm cho tỉnh, cau mày kêu lên:"Đau..."

Đúng là chỉ biết làm nũng.Tuy trong lòng Lạc Hàn Đông nghĩ như vậy, nhưng lực đạo trên tay lại giảm đi mấy phần, xoa xong cổ tay lại đến xoa mắt cá chân cho cô.

Thịnh Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông đang cúi đầu xoa bóp mắt cá chân của cô, gương mặt chuyên chú, rất giống với lúc đọc sách hay gõ máy tính.Trông..... cũng đẹp trai phết.Thịnh Hạ nhắm mắt lại.Dù đẹp trai đến đâu, anh ta vẫn là một người xấu.Mấy ngày liên tiếp, ban ngày Thịnh Hạ đều lên ngồi trên ghế sô pha đọc sách, tối xuống lại nằm trên giường, Lạc Hàn Đông cũng không chạm vào cô nữa.Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cũng yên tâm ngủ hơn so với mấy hôm trước.

Bởi vì buổi tối người đàn ông âm thầm xoa thuốc cho cô, nên cổ tay đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nhìn cũng không dọa người như trước nữa, thái độ của cô đối với anh cũng không còn sợ hãi như trước.

Ít nhất, cô muốn đọc sách gì, anh đều cho phép.Tối nay, lúc nhìn thấy trên giá sách có quyển hướng dẫn thi tuyển sinh đại học, lòng cô khẽ rục rịch, nhịn không được nhỏ giọng hỏi người đàn ông: "Anh Đông...

Anh có thể đưa tôi về trước tháng sáu này không?"

Lạc Hàn Đông ngước mắt lên nhìn cô.Mặt mày anh đen lại, ánh mắt nhìn người sắc bén đến mức khiến cho người khác không có chỗ nào để ẩn nấp.Thịnh Hạ bị anh nhìn đến nỗi trong lòng sốt ruột, giọng nói run lên: "Tôi...Tháng sáu phải thi đại học."

Cô nói dối.Thành tích của cô rất tốt, đã được tuyển thẳng vào đại học.Lạc Hàn Đông không lộ rõ cảm xúc, chỉ hỏi: "Muốn thi trường nào?"

Thịnh Hạ không biết anh tin được mấy phần, nơm nớp lo sợ trả lời: "Quang Đại."

"Của Nam Thị à?"

Lạc Hàn Đông cất tiếng hỏi.Thịnh Hạ không ngờ anh cũng biết trường này, kinh ngạc sửng sốt một lát mới miễn cưỡng đáp lại: "Phải."

"Những năm gần đây điểm trúng tuyển của họ tầm sáu trăm ba đến sáu trăm sáu, em có nắm chắc không?"

Người đàn ông đặt sách trong tay xuống, hờ hững hỏi.Thịnh Hạ bị sốc toàn tập.

Cô vốn dĩ không ngờ tới, đối với một trường đại học cô tùy tiện nói ra, vậy mà người đàn ông trước mắt này đều biết rõ trong lòng bàn tay."

Điều kiện nhà em không tồi, giáo dục cũng tốt, cho dù thành tích kém, bố mẹ em cũng sẽ bỏ tiền để đưa em ra nước ngoài."

Lạc Hàn Đông bày ra một loạt sách cô đã đọc qua trước đó, đều là sách tiếng Anh, anh nhìn số sách đó, khẽ cười: "Đương nhiên, nếu thành tích của em thuộc loại tốt, hai tháng trước có lẽ em đã được tuyển thẳng vào rồi."

Thịnh Hạ lặng người nhìn anh.Người đàn ông này...

Tại sao cái gì cũng biết vậy!Cô đúng thật là được Quang Đại nhận thẳng rồi, cô vui quá nên đã một thân một mình đi về quê thăm ông bà nội, muốn tự mình báo với họ tin này, còn ngây người ở dưới quê một khoảng thời gian không ngắn.Sau đó lúc đi ra bến xe về nhà, ỷ y là nơi quen thuộc, nhất thời không đề phòng, nên mới...Ngồi lên chiếc xe màu đen kia, bị bắt đến... chỗ này."

Tôi từng nói, tôi sẽ đưa em về nhà."

Bên tai vang lên giọng nói vô cảm của người đàn ông: "Cũng từng nói, tôi thích những người ngoan ngoãn, nghe lời."

Sống lưng Thịnh Hạ chợt lạnh lẽo."

Thịnh Hạ."

Lần thứ hai anh gọi tên cô, giọng nói lại mang theo châm chọc:"Đừng nói dối trước mặt tôi."

Thịnh Hạ run rẩy.Người đàn ông này...

Quá thông minh!
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 23 - Tôi vốn dĩ không phải người tốt


Buổi tối Thịnh Hạ ngủ không được ngon lắm.Lúc Hàn Lạc Đông nắm cổ tay của cô lên để xoa thuốc, cô nhịn không được mà mở mắt.Trên đầu người đàn ông buộc một túm tóc, ánh đèn rọi vào đỉnh đầu anh, bao phủ lên nửa gương mặt anh, mông lung lại mơ hồ, khoảnh khắc đó, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh.Chỉ nhìn thấy mắt của người đàn ông cụp xuống, mí mắt rất mỏng, anh mím môi, cái cằm rất sạch sẽ, không có một gợn râu.Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói nóng rát, Thịnh Hạ chịu đựng, cắn môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.Người đàn ông còn cố ý, dùng sức xoa thật mạnh, thấy cô đau đến cong người lên, lúc này mới kéo nhẹ khóe môi lên, lạnh lùng nói: "Trước đây còn yếu ớt không chịu được, bây giờ đã có thể nhẫn nhịn rồi sao?"

Thịnh Hạ nghe ra được sự nhạo báng trong giọng điệu của anh, im lặng không giải thích."

Em không tin tôi cũng là điều rất bình thường."

Người đàn ông nắm lấy cằm của cô, ánh mắt vừa đen vừa lạnh, biểu cảm xa lạ: "Tôi vốn dĩ không phải người tốt."

Thịnh Hạ cảm thấy anh giống như đang tức giận.Nguyên nhân là vì câu nói dối kia của cô.Cô nhất thời có hơi hoảng hốt, muốn làm chút gì đó để xin lỗi, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén như thể nhìn thấu hết mọi thứ kia của người đàn ông, cái gì cô cũng không nói ra được.

Chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương."

Ánh mắt này là ý gì?"

Người đàn ông bóp lấy cằm cô, khớp xương dùng lực, ánh mắt hờ hững đối diện với cô: "Thịnh Hạ, hoặc là em nhu thuận nhìn tôi, hoặc là chán ghét, không nên nhìn như thế này...

Vô cùng đáng thương, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn 'chơi' em."

Thịnh Hạ bị ngôn từ thô tục của anh tấn công đến da đầu tê dại, ánh mắt đột nhiên tràn ngập sự hoảng hốt cùng sợ hãi.Nhìn thấy cô đã thay đổi ánh mắt, Lạc Hàn Đông cười cười, chỉ là nụ cười kia không chạm được đến đáy mắt lạnh lẽo của anh.Anh buông cô ra, quay lưng đi, ném thuốc vào trong tay cô: "Tỉnh rồi thì tự bôi đi."

Nói xong anh xuống giường đi rửa tay.Thịnh Hạ cảm thấy dường như mình không cẩn thận đã chọc đến anh rồi, khiến anh tối nay... cảm xúc của anh hơi bất thường.Lạc Hàn Đông rửa tay xong quay lại thì ngồi trước bàn viết cái gì đó, tư thế cầm bút của anh rất chuẩn mực, ở khoảng cách này, Thịnh Hạ đều có thể nhìn ra lực đạo hạ bút của anh cùng với sự mượt mà trong từng nét bút.

Anh là người có học hành, thậm chí có thể là... một dạng học sinh có thành tích cực kỳ vượt trội.Cô mải miết quan sát anh, người đàn ông thình lình mở miệng, anh vẫn cúi đầu, không quay lại: "Nhìn nữa tôi lập tức đến 'xơi' em."

Thịnh Hạ sợ tới mức vội vàng quay lưng lại, cô lo lắng trốn ở dưới tấm chăn bôi thuốc cho mình, vô cùng cẩn thận không để thuốc dính lên ga giường.Nhớ tới bệnh sạch sẽ của người đàn ông này, cô lại xuống giường đi rửa tay thêm lần nữa.Phòng tắm rất sạch sẽ, cô bất giác nhớ lại lúc sáng cô dùng phòng tắm trên mặt đất kia, bên trong hơi bẩn, so với chỗ này khác biệt rõ ràng.Ngoài anh Đông ra cô chưa thấy có người nào khác đi vào đây, vì thế Thịnh Hạ đoán, chỗ này đều là một mình anh Đông dọn dẹp.Cô đang định đi ra thì thấy người đàn ông cũng đi vào rửa tay, anh dùng nước rửa tay để rửa, sau đó xả lại những ba lần, lúc này mới dùng khăn sạch lau khô tay, quay người đi ra ngoài.Thịnh Hạ nhỏ nhẹ bước theo sau anh, thấy anh nằm nghiêng trên giường, bèn cẩn thận nhấc chân chuẩn bị bước qua người anh.Ai ngờ người đàn ông bỗng nhiên đưa tay kéo cô, cả người cô đổ ập xuống người anh.Thịnh Hạ bất ngờ kêu một tiếng: "A!"

Cánh tay cô chống trên ngực anh, nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông truyền đến lòng bàn tay.Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt giận dữ của người đàn ông.

Thịnh Hạ sợ hãi muốn tránh, bên tai lại nghe thấy giọng nói lạnh trầm của người đàn ông."

Làm sao đây, em khiến tôi rất tức giận."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 24 - Đừng mà...tôi sai rồi...


"Tôi xin lỗi."

Trực giác mách bảo cô phải xin lỗi.Lạc Hàn Đông lật người đè cô dưới thân: "Tiếc quá, ba chữ này không có tác dụng với tôi."

Thịnh Hạ hoảng hốt kêu lên: "Anh Đông, tôi sai rồi...

Sau này tôi không dám thế nữa...

Anh buông tôi ra đi...

Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh...

Cầu xin anh..."

Lạc Hàn Đông nhếch môi: "Em không biết, kêu ba từ 'cầu xin anh' trước mặt đàn ông sẽ chỉ làm tăng ham muốn tình dục của anh ta hay sao?"

Thịnh Hạ sợ đến mức cơ thể run lên.Cô không biết phải nói gì, không ngừng kêu lên: "Anh Đông...

Tôi sai rồi..."

Lạc Hàn Đông kéo áo ngủ của cô ra, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đầy đặn.

Thịnh Hạ hoảng loạn, cả người cong lên, khuất nhục hét lên: "Đừng mà!"

"Tôi sẽ cho em một hình phạt nhỏ."

Lạc Hàn Đông không có bôi trơn, tách hai chân cô ra, nâng côn thịt lên muốn đâm vào, bởi vì khô khốc nên anh căn bản không thể vào được.Thịnh Hạ sợ hãi khóc nấc lên: "Anh Đông......

đừng mà...

Tôi sai rồi......

Sau này tôi thật sự không dám nói dối nữa......"

Cô khóc đến nỗi cả người co lại.Cự vật bị cơ thể co rút của cô ma sát vào lại hưng phấn nảy lên một cái.Lạc Hàn Đông thử đâm vào lần nữa nhưng vẫn quá khô không thể vào được, cổ anh nổi gân xanh, đang tính mặc kệ bất chấp nhét vào thì nhìn thấy Thịnh Hạ bò dậy, nhìn anh khóc hết nước mắt."

Anh Đông...

Tôi...

Tôi dùng miệng, có được không?"

Cô không ngừng run rẩy, nhũ hoa cũng cứ thế run theo.Ánh mắt Lạc Hàn Đông rơi trên khuôn miệng nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khẽ "ừm" một tiếng trong cổ họng.Sau đó liền thấy cô gái run sợ bò đến trước mặt, dè dặt đưa tay ra nắm lấy gậy thịt của anh, nhắm mắt lại, khuất nhục mở miệng nuốt vào trong.

Lúc đầu Lạc Hàn Đông không có ý định muốn làm cô.Thật sự là biểu hiện tối nay của cô gái nhỏ này đã chọc giận anh.

Anh đã dùng vài cách để trút giận nhưng tiếc là không có tác dụng, chỉ có thể nghe theo ý mình, giày vò cô gái nhỏ dưới thân để đạt được niềm vui trong lòng.Thật giống với một kẻ biến thái.Anh đưa tay ra giữ sau gáy Thịnh Hạ.Ai bảo cô gái nhỏ này không ngoan ngoãn nghe lời.Vậy chỉ đành trừng phạt cô ấy theo ý mình.Anh ra sức ưỡn thẳng người, khi đó Thịnh Hạ bị côn thịt thô dài đó chọc vào trong cổ họng, nhất thời nôn khan muốn ói ra ngoài, nhưng người đàn ông lại đè cô lên xuống không cho cô nhúc nhích."

Nhớ kỹ, hình phạt vừa mới bắt đầu thôi."

Lạc Hàn Đông nói xong, giữ lấy đầu cô, bắt đầu di chuyển trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng đó.Thịnh Hạ bị anh ra vào đến nỗi nước mắt giàn giụa, miệng bị đâm đến sưng phồng, bên trong thỉnh thoảng lại chảy ra một ít dâm dịch của anh cùng nước bọt.Không biết đã qua bao lâu thì người đàn ông mới gầm nhẹ một tiếng, bắn vào trong miệng cô.Thịnh Hạ không dám nôn ra trên giường, cứ thế che miệng chạy vào phòng tắm, vừa ôm bồn cầu vừa nôn hết ra.Mùi vị tanh nồng khiến cô nôn hết bữa tối ra ngoài, nước mắt chảy ròng ròng, nôn một hồi lâu cô mới vực người dậy đi súc miệng.Lạc Hàn Đông thay ga trải giường xong đi tới, cơ thể để trần đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Tắm được một nửa thì anh tắt vòi hoa sen, gọi Thịnh Hạ: "Lại đây."

Thịnh Hạ run lên, sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.

Bỗng Thịnh Hạ nhớ tới giọng nói quỷ dị của người đàn ông.

"Tôi thích em ngoan ngoãn nghe lời."

Cô run rẩy bước đến, đứng trước mặt anh.Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen, rửa sạch nhũ hoa của cô.Thịnh Hạ nổi hết da gà, lỗ chân lông nở ra, cả cơ thể run nhẹ dưới làn nước chảy.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 25 - Hình phạt kết thúc


"Hận tôi?"

Giọng của người đàn ông trầm thấp, trong không gian chật hẹp có vẻ vô cùng dị thường.Thịnh Hạ không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.Nói dối cũng không gạt được anh ấy.Nhưng sự thật là...

So với từ 'hận' này, cô nguyện ý dùng từ 'sợ hãi' để hình dung về anh hơn.Bị Oai Chủy Lục bắt đưa đến vùng nông thôn hẻo lánh, gặp phải những người đàn ông xấu xí, suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cô đã hận thấu xương những kẻ ghê tởm này.Nhưng khi được đưa đến trước mặt anh Đông, khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô vô thức lại nghĩ đây là điều may mắn.Rõ ràng đều là hành vi cường bạo, nhưng cô lại không thể hận người đàn ông trước mặt này, chỉ có sự sợ hãi khắc sâu.Người đàn ông trước mặt cô tính tình quái đản, nếu không chú ý rất dễ chọc giận anh.

Cô cảm thấy rất sợ, trước khi trả lời câu hỏi, cô còn do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.Lạc Hàn Đông vuốt ve chiếc cằm thanh tú của cô, đưa ngón tay vào miệng, dùng hai ngón tay kẹp đầu lưỡi của cô, làm động tác rút ra cắm vào.Rõ ràng là một hành động khiêu gợi như vậy, nhưng anh lại cố tình làm với một gương mặt vô cảm.

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, như thể đang chơi đùa với một mèo con không nghe lời.Nước miếng của cô theo ngón tay anh chảy xuống, mơ hồ cảm nhận được sự khác thường từ nơi nào đó trên cơ thể, Thịnh Hạ không khỏi rùng mình.

Lạc Hàn Đông rút ngón tay về, bôi vệt nước miếng từ đầu ngón tay lên bộ ngực căng tròn của cô, ngón tay thon dài lướt qua đôi gò bồng đảo khiến cô nổi da gà."

Hình phạt kết thúc."

Anh nói, giọng nói không hề nhuốm màu nhục dục.Cuối cùng Thịnh Hạ cũng hiểu rằng người đàn ông này làm nhiều như vậy, chỉ để trừng phạt cô vì tội không nghe lời mà thôi.

Lạc Hàn Đông tắm rửa sạch sẽ, bước đến bồn rửa tay.Thịnh Hạ nhìn thấy, sau khi rửa tay ba lần, anh mới lấy khăn lông lau khô tay rồi nhấc chân bước ra ngoài.Chờ sau khi anh đi ra ngoài, Thịnh Hạ sợ hãi ngồi trượt xuống đất.

Vòi hoa sen trên đầu vẫn còn bật, những giọt nước từ trên đầu rơi xuống, rõ ràng là nước ấm.Nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.Người đàn ông đến buổi tối cũng không hề chạm vào cô thêm lần nào nữa, mà Thịnh Hạ rõ ràng trước khi ngủ đã nằm sát bên mép giường, sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn như cũ nằm trong lồng ngực của anh.Cự vật to lớn đang ương ngạnh kia lại một lần nữa cọ vào thắt lưng cô.Cô không dám cử động, dù hai chân đã tê rần, cũng không dám động đậy cơ thể."

Hôm nay tôi có thể đưa em đi."

Người đàn ông đột nhiên nói.Thinh Hạ quả nhiên kinh hãi đến mức nhịn không được, quay đầu lại nhìn anh.Lạc Hàn Đông nhíu mày, tóc của anh hơi dài, lúc ngủ quên chưa cởi túm tóc nhỏ ra, bây giờ tóc bị cong lại thành hình vòng cung trên đỉnh đầu, trong buổi sáng sớm lộ ra một chút lười biếng và đáng yêu."

Tôi chưa bao giờ làm ăn thua lỗ."

Người đàn ông vừa tỉnh lại, hai mắttrong veo, giọng nói khàn khàn gợi cảm, nhìn về phía Thịnh Hạ chậm rãi hỏi: "Em có thể cho tôi cái gì?"

Thịnh Hạ rùng mình một cái.Trước tiên không nói đến chuyện anh có thể đưa cô đi hay không, giờ phút này quan trọng nhất chính là, cô phải biểu hiện ra bộ dáng hoàn toàn tin tưởng vào anh.Đó là những gì anh muốn thấy.Cô do dự hồi lâu, cuối cùng duỗi ra bàn tay đang run rẩy ra, đầu ngón taythăm dò vào trong bộ đồ ngủ của anh, nhẹ nhàng rút ra cự vật đang bừng bừng phấn chấn bên trong.Vật đó thật nóng.Vừa to vừa nóng.Cô một tay cầm không được, lại vì quá xấu hổ, cả mặt và người đều phiếm hồng đỏ ửng.Cô nhắm mắt lại, cúi đầu cố gắng ngậm lấy quy đầu to lớn kia.Bởi vì kỹ xảo còn trúc trắc, cô vài lần không cẩn thận dùng hàm răng cọ phải côn thịt.

Cô không khỏi sợ sệt, rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông vẫn như cũ.Trong lòng cô lập tức trở nên hoảng loạn.Đoán sai rồi.Đây không phải là điều mà anh muốn.Vừa định nhả ra Lạc Hàn Đông đã nhướng người, giữ đầu cô lại, giọng nói của anh trở nên khàn khàn: "Đây là lựa chọn của em."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 26 - Ngồi lên, tự mình di chuyển đi


Người đàn ông giữ đầu cô lại, đâm vào rút ra khoảng mấy chục lần trong miệng cô, sau đó còn kéo quần áo của cô xuống, đè cô dưới thân, côn thịt mơn trớn vài cái ở hoa huyệt cho nó ướt át, sau đó hung ác đâm vào.

Thịnh Hạ bị cắm đến không nhịn được, kêu lên thành tiếng: "A..."

Lưng của cô bị bàn tay to lớn của người đàn ông đè chặt, toàn bộ khuôn mặt bị ép vùi xuống ga giường.

Bởi vì khoái cảm mãnh liệt, mỗi lần người đàn ông đâm vào, cô đều không nhịn được rên rỉ ra tiếng.Thịnh Hạ cảm thấy mình thật dâm đãng hạ tiện, gắt gao bịt chặt miệng, cố gắng kiềm chế để không phát ra tiếng rên.Người đàn ông phía sau như biết được ý đồ của cô, đem tay cô vắt ra sau eo, dùng một tay siết chặt lại, tay kia thăm dò về phía trước, dùng đầu ngón tay thon dài của anh nhào nặn hai quả đào căng mọng cùng nhũ hoa của cô.

Khoái lạc liên tục ập đến khiến Thịnh Hạ không thể chịu nổi, nức nở rên la: "Anh Đông...

A....

A...

Anh Đông...."

Cảm giác bị anh làm vừa đau vừa sướng khiến cô chỉ biết lắc đầu kêu khóc.

Dâm thủy dưới thân đã nhầy nhụa, chỉ vài phút sau, cô đã bị đâm đến bụng dưới co thắt lại, đạt đến cao trào.Người đàn ông rút côn thịt ra, dâm dịch từ trong hoa huyệt liền tràn ra ngoài.Lạc Hàn Đông dùng đầu ngón tay quệt lấy dâm dịch, nằm ở trên giường nói với Thịnh Hạ: "Ngồi lên, tự mình di chuyển đi."

Thịnh Hạ vẫn chưa hoàn hồn từ dư vị cao trào khi nãy, nghe thấy mệnh lệnh của anh, cô cũng không kịp phản ứng vì xấu hổ, thân thể đã ngoan ngoãn nghe lời tiến đến.Cưỡi trên eo của người đàn ông.Điện thoại di động của người đàn ông đặt trên bàn vang lên, anh vỗ nhẹ vào mông Thịnh Hạ, bụng dưới dùng sức thúc lên, Thịnh Hạ liên tục rên rỉ, cơ thể run rẩy dữ dội.Tư thế này quá sâu.Cô hình như đã bị chạm đến điểm mẫn cảm nhất rồi.Cảm giác chua xót tê rần, lại mang theo khoái cảm sung sướng không thể miêu tả thành lời."

Alo, chú Tần..."

Người đàn ông thở dốc, trả lời điện thoại.

Tần Chung Hải ở đầu dây bên kia hỏi: "Sao còn chưa dậy?"

Lạc Hàn Đông ưỡn thắt lưng, nâng eo thúc mạnh vào trong Thịnh Hạ vài cái, Thịnh Hạ che miệng lại phát ra âm thanh nức nở: "Ưm...

Ư....

Ưm ..."

Tần Chung Hải nghe thấy tiếng rên rỉ, lập tức hiểu rõ cười nói: "Thằng nhóc này...

Chú cúp máy đây, khi nào xong việc thì tới tìm chú."

Lạc Hàn Đông cúp điện thoại, ném lên trên bàn, sau đó bóp eo của Thịnh Hạ, hung hăng đi vào thật mạnh.

Anh mãnh liệt đâm vào thật sâu, gương mặt Thịnh Hạ tràn đầy nước mắt, che miệng lại cũng không ngăn được tiếng khóc xen lẫn rên rỉ: "Anh Đông...

Ưm...

Không cần...

Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông bóp eo cô, động thân hơn chục lần, cắm đến Thịnh Hạ rùng mình, phun ra một dòng dâm dịch nhỏ.

Anh dùng ngón tay vân vê dâm dịch rồi bôi thứ nước khêu gợi đó lên đôi bồng đảo của cô, thanh âm khàn khàn pha chút giễu cợt: "Cái miệng nhỏ ở dưới thân này, so với người trên thì thành thật hơn nhiều."

Thịnh Hạ cảm thấy nhục nhã vô cùng.Cô không có cách nào thoát ra được những đợt khoái cảm trong cuộc ân ái triền miên này.Cho đến khi người đàn ông lật người đè cô lại, chống vào eo sau của cô bắn tinh.Cô thở hồng hộc, thầm thở phào nhẹ nhõm.Lạc Hàn Đông dọn dẹp sạch sẽ xong thì đi lên trước, Thịnh Hạ đã tắm rửa xong, thay quần áo mới rồi cũng đi lên.

Cô sợ Lạc Hàn Đông không đợi cô đi lên mà đóng sàn nhà trước nên tóc ướt còn chưa kịp lau đã vội vàng đi lên.Cô vẫn nhớ những gì người đàn ông này nói vào ban sáng."

Hôm nay tôi có thể đưa em đi."

Người đàn ông ngồi ở bàn máy tính, nhìn thấy cô đi tới, anh mới đóng sàn nhà lại, đặt lại ghế sô pha, mở cửa bước ra ngoài.Thịnh Hạ đứng tại chỗ, phân vân không biết có nên đi theo anh hay không.Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô.Thịnh Hạ vội vàng đi theo sau.Cô vừa mới bị người đàn ông làm vô cùng tàn nhẫn, chỗ đó sưng lên và rát đến độ bước đi cũng cảm thấy khó khăn.

Cô cố hết sức để duy trì tốc độ bình thường, cẩn thận đi theo bên cạnh anh.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 27 - Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi


Đã mấy ngày không gặp, lúc này Oai Chủy Lục đang đứng chờ ở cửa, tư thế bước đi cũng không tốt hơn so với cô là bao.

Người hắn hơi cúi, khắp nơi trên mặt đều là... vết bầm tím, giống như là bị đánh, lại giống như bị cắn.Mà Tứ Nhãn ở bên cạnh hắn ta cũng có bộ dạng thê thảm y như vậy.

Biểu cảm trên mặt hai người đều là tâm tàn như tro, vừa nhìn thấy Lạc Hàn Đông đến, cả hai đều không thể kìm chế mà phát run lên, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, gọi: "Anh Đông."

Lạc Hàn Đông cũng không nhìn đến, lướt qua bọn họ rồi lập tức đi thẳng ra ngoài.Thịnh Hạ cũng vội vàng đuổi theo.Cô dường như nhớ tới chuyện hôm trước anh Đông đánh nhau với người ta ở trước cửa, sau lại nhớ tới vết thương của hai người kia, cô cũng mơ hồ nhận ra được điều gì đó.Nhưng mà... lại càng bối rối hơn.

Không phải họ là một bọn sao?Tại sao... anh Đông lại đánh bọn họ?Những dòng suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu, Thịnh Hạ chưa kịp nghĩ gì thì đã bị Hàn Đông đưa đến một căn phòng rộng trống trải, bên trong chỉ có một cái bàn ăn dài.Trên bàn ăn có một người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó.

Mới đến tháng năm, nửa thân trên của ông ta đã để trần, hình xăm trên da thịt lộ ra gần hết, nhìn có hơi dữ tợn dọa người.Thịnh Hạ chỉ dám nhìn thoáng qua đã rụt người lại đứng phía sau Lạc Hàn Đông.Lạc Hàn Đông tìm một vị trí ngồi xuống, Thịnh Hạ cũng ngồi bên cạnh anh.

Lão Tam rót một chén trà cho Tần Chung Hải rồi rót tiếp một chén nữa cho Lạc Hàn Đông.

Thấy Lạc Hàn Đông ra hiệu, anh ta lại nhanh chóng rót một chén nữa cho Thịnh Hạ.Thịnh Hạ cẩn thận nhận lấy, không nói cảm ơn, cũng không dám uống.

Cánh tay Lạc Hàn Đông đặt ở sau lưng cô, vuốt ve làn da đang run rẩy của cô, giọng nói nhàn nhạt: "Uống đi."

Thịnh Hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể căng thẳng nâng chén trà lên, nhấp môi uống một ngụm nhỏ.Chén trà rất nhỏ, nước trà có màu xanh rất đẹp mắt, mới uống vào cảm giác hơi ngọt, sau khi vào khoang miệng lại có vị đắng, hơi sáp miệng."

Lúc trước còn tưởng rằng cậu không thích, muốn đưa người đi."

Tần Chung Hải thấy anh rất săn sóc cho Thịnh Hạ, cười nói: "Mấy ngày nay nghe nói cậu đều xuống phòng dưới ngủ, bệnh mất ngủ đã chữa được rồi sao?"

Trong lòng Thịnh Hạ giật mình, không ngờ người đàn ông bên cạnh mình lại mắc chứng mất ngủ?Cô thậm chí cũng không nhận ra."

Có lẽ là do mệt."

Giọng nói Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười: "Gần đây ngủ khá ngon."

Tần Chung Hải cười to ra tiếng.Các anh em lần lượt đến ăn cơm cũng cười ha ha mà ngồi xuống.Chỉ có Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn cười vô cùng miễn cưỡng.Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Lạc Hàn Đông không ăn cái gì, toàn bộ quá trình đều chỉ gắp đồ ăn cho Thịnh Hạ, làm Thịnh Hạ vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, không dám giương mắt nhìn nét mặt của anh như thế nào, chỉ cúi đầu ăn.Ăn nhanh đến mức khiến mình bị nghẹn.Lòng bàn tay của người đàn ông dịu dàng đặt lên lưng cô: "Từ từ thôi."

Sau đó lấy ly nước của mình cho cô uống.Thịnh Hạ thấy đó là cái ly của anh, cơ thể cũng bắt đầu run lên.

Người đàn ông lại nửa dịu dàng nửa cưỡng ép bắt cô uống nước bằng ly của mình, sau đó tự mình uống hết phần nước còn dư lại của cô.

Toàn bộ người trên bàn ăn đều im lặng.Trong bầu không khí yên lặng một cách kỳ quái này, Tần Chung Hải không khỏi nhìn Thịnh Hạ nhiều hơn hai lần: "Cô gái này thật không đơn giản, có thể chữa được chứng mất ngủ và bệnh sạch sẽ của cậu luôn rồi."

Dường như Lạc Hàn Động cũng vừa nhận ra được điều gì đó, anh cười cười gắp đồ ăn, từ chối cho ý kiến.Bữa sáng kết thúc.Lạc Hàn Đông vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Hạ, anh cúi thấp sống lưng xuống, nói bên tai cô: "Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi."

Thịnh Hạ không dám trái lời, thành thật ngồi yên đợi anh.Sau đó cô nhìn thấy Lạc Hàn Đông đi theo sau Tần Chung Hải vào phòng.

Trên bàn cơm, hai gã Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn vẫn chưa ăn xong, thấy đại ca và anh Đông đã đi rồi, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Thịnh Hạ.

Ánh mắt của bọn họ giống như những lời nói ác độc của chính họ vậy, nguy hiểm lại bẩn thỉu, dừng trên khuôn mặt của Thịnh Hạ.Tuy Thịnh Hạ sợ hãi nhưng cô vẫn cố chịu đựng.Trong đầu cô lại vô cớ nhớ tới câu nói kia của anh Đông..."...Dáng vẻ cực kì đáng thương, khiến người ta chỉ muốn làm em."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 28 - Aa...anh Đông....


Thịnh Hạ ra vẻ bình tĩnh, cầm chén trà lên uống một ngụm.

Cô biết chắc rằng hai người này sẽ không dám làm gì mình nên từ từ thả lỏng người.

Bây giờ cô chỉ có thể dựa vào anh Đông.

Cô thừa nhận điều đó.Cô muốn lấy lòng anh Đông, chỉ có anh Đông mới có thể đưa cô ra ngoài.Trong phòng.Tần Chung Hải ngồi trên ghế, cầm lấy điếu xì gà đưa cho Lạc Hàn Đông.

Lạc Hàn Đông nhận lấy.

Điếu xì gà cháy chậm nhưng anh vẫn bình thản rít một phát, sau đó ngồi trên ghế sô pha, tư thế ung dung gác một chân lên.

Tần Chung Hải ngồi đối diện anh.

Ông bẻ gãy điếu xì gà đã hút trước đó, sau đó châm lửa đốt lần nữa mới hít một hơi."

Thời huy hoàng đã qua, bọn chú định đến một nơi xa."

Trong làn khói lượn lờ, gương mặt của ông thoắt ẩn thoắt hiện, vẻ mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng và ánh lên nét dữ tợn: "Cậu cứ ở lại đây đi, chờ bọn chú đi trước..."

Ông còn chưa nói xong thì Lạc Hàn Đông đột nhiên nghiền nát điếu xì gà lên bàn: "Không được, cháu sẽ đi."

"Đi?"

Tần Chung Hải nheo mắt: "Đi đâu?"

"Ở tuổi của cháu thì có thể đi đâu nữa?"

Anh cong khóe môi cười xấu xa: "Tìm một nơi ở, mua nhà, sau đó tìm một người phụ nữ hợp ý rồi kết hôn, sinh con."

Nét mặt Tần Chung Hải nhanh chóng giãn ra, ông cười: "Thì ra là cậu muốn kết hôn?

Con bé đó bao nhiêu tuổi rồi, hình như còn đang học cấp 3, không biết đã tốt nghiệp chưa..."

"Chú Tần, đời này của cháu đã không thể quay đầu lại nữa rồi, cháu không mong người phụ nữ của mình cũng quay lưng lại với cháu."

Anh lấy một chiếc chìa khóa trong túi áo ra: "Chìa khóa tủ của cháu, bên trong đều là tiền tiết kiệm trong mấy năm qua."

"Đây là ý gì?"

Tần Chung Hải híp mắt, xì gà trong tay cũng đã sớm tắt."

Chú Tần, lúc nói chuyện chúng ta không cần phải giấu giấu diếm diếm.

Chú giúp cháu ra ngoài, cháu rất biết ơn chú, cam tâm tình nguyện giúp chú làm việc."

Lạc Hàn Đông cầm lấy bật lửa bên cạnh, nhanh chóng đốt lại điếu xì gà giúp ông: "Dù là ở lại đây bao nhiêu năm, cháu vẫn luôn nợ chú ân tình này.

Sau này có việc cần, chú chỉ việc nói cháu một tiếng, Lạc Hàn Đông cháu nếu nói một chữ "Không", chú cứ tìm người đến giết cháu là xong."

Anh đặt bật lửa lên bàn, mang trên mặt nụ cười của người từng trải, thẳng thắn đối mặt với Tần Chung Hải.Tần Chung Hải im lặng nhìn anh.Một lúc lâu sau ông nói: "Để chú suy nghĩ một chút."

"Vâng."

Lạc Hàn Đông bèn đứng dậy.Thịnh Hạ ở bên ngoài đứng ngồi không yên, ngẩn ngơ một hồi mới thấy Lạc Hàn Đông đi ra, cô vội vã đứng dậy đuổi theo.Không thể nào nhìn ra được cảm xúc trên mặt anh lúc này, chỉ là giờ đây, anh đang chủ động nắm chặt lấy cổ tay cô.

Lực siết rất mạnh.Thịnh Hạ bị anh siết đau nhưng cô chẳng dám hé răng nửa lời.Sau khi vào đến phòng, Lạc Hàn Đông đột nhiên dùng sức đè cô lên cánh cửa, cúi xuống hôn một cách mãnh liệt.

Thịnh Hạ bị hôn bất ngờ nên không kịp phòng bị, cả người không có sức phản kháng.Anh nuốt hết những tiếng thút thít vào trong, toàn thân run lên dữ dội.

Khi vật nam tính căng nóng của người đàn ông đi vào, Thịnh Hạ không khống chế được nữa, bật khóc thành tiếng: "A...

Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông chỉ đè cô, mạnh mẽ dứt khoát rút ra đâm vào.Thịnh Hạ bị đè lên cánh cửa nên sau lưng rất đau, lại còn bị vật cứng rắn to lớn của người đàn ông cắm vào đến mức như muốn vỡ ra.

Âm thanh nức nở từ trong miệng phát ra liên tục, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Ưm ưm...

Anh Đông...

Chậm một chút..."

Lạc Hàn Đông thở hổn hển, túm lấy người con gái đặt lên ghế sô pha, sau đó lật người cô lại rồi nhấp vào từ phía sau.Thịnh Hạ bị đâm đến sảng khoái vô cùng, hai tay lại bị anh vặn ngược ra sau.

Cô nghẹn ngào phát ra những tiếng rên rỉ trong miệng khiến người khác không những xấu hổ mà còn chịu không nổi, phần bụng run rẩy, ngón chân co quắp, trong chốc lát cô đã gào thét đạt đến cao trào.Khi cô quay đầu lại cùng đôi mắt mông lung ngấn lệ, chỉ nhìn thấy mặt mày u ám của người đàn ông, đôi mắt của anh trong veo, không vương một chút dục vọng nào.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 29 - Sâu quá


Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn đứng ngoài cửa nghe lén rồi nhanh chóng chạy về, đến phòng của Tần Chung Hải để báo tin."

Hai người họ vừa trở về là làm liền."

Giọng nói của Tứ Nhãn giống như âm thanh của chiếc radio cũ, cứ hễ mở miệng là phát ra âm thanh vừa chói tai lại khó nghe.Tần Chung Hải không tin Lạc Hàn Đông sẽ cắt đứt qua lại với ông chỉ vì một đứa con gái.Ông cho anh ăn ngon uống tốt, kết quả là tên nhóc này lại có thể dứt khoát vứt bỏ ông chỉ vì một câu muốn kết hôn.Mặc dù đã nói chuyện xong xuôi nhưng Tần Chung Hải đã tìm đủ các loại lý do, đến lúc đó cho dù Lạc Hàn Đông có lấy cớ gì thì ông đều có thể ngăn cản anh rời đi.Bất luận như thế nào ông cũng không thể nghĩ tới, Lạc Hàn Đông lại lấy lý do là muốn kết hôn.Làm sao một người đàn ông như cậu ta lại ra quyết định như vậy.

Nhưng ông có thể nhìn ra, cậu ta thật sự thích con bé đó đến điên cuồng.Nếu không sẽ chẳng đến mức mấy ngày nay cả ngày lẫn đêm đều ở suốt trong phòng, hoan ái không ngừng nghỉ.Tần Chung Hải nghịch quả óc chó trong tay, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống.Oai Chủy Lục hỏi: "Đại ca thật sự sẽ để cậu ta đi sao?"

"Đại ca."

Tứ Nhãn thấp giọng nói: "Anh Đông nắm trong tay rất nhiều bí mật của chúng ta, lỡ anh ấy..."

Lão Tam què quặt không nhịn được nên xen vào: "Đại ca, anh Đông không phải loại người đó, mà cho dù có bán đứng chúng ta thì anh ấy cũng không được yên ổn đâu."

Độc Nhãn Thất cùng lão Bát và lão Cửu yên lặng ngồi một bên không lên tiếng.

Bọn họ đều có ấn tượng tốt về Lạc Hàn Đông nhưng ở trước mặt đại ca lại không dám lên tiếng, sợ không cẩn thận sẽ làm ông ta tức giận.Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc bị đè nén.Ở một căn phòng khác, Thịnh Hạ bị người đàn ông làm tình đến mức quỳ trên đất.

Cô vừa khóc vừa kêu đến khàn cả giọng.

Cơn khoái cảm đạt đến đỉnh điểm khiến cô muốn phát điên, dâm thủy không ngừng tràn ra, giữa hai chân cô giờ đã ẩm ướt nhầy nhụa.Toàn thân cô bây giờ nhạy cảm đến mức chỉ cần người đàn ông nhẹ nhàng đâm vào, sẽ tức khắc run rẩy co rút lại."

A... a...

Anh Đông..."

Cô đưa tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông phía sau, cầu xin anh chậm lại một chút, nhưng chưa kịp nói thì cô đã bị anh thúc đến cong cả người đạt đến cao trào.

Cô hét lên chói tai: "A......"

Cô nằm sấp trên sàn nhà thở dốc, nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt thản nhiên nhuốm màu dục vọng nhưng vẫn còn tỉnh táo.Vật nam tính ngóc đầu giữa hai chân, trên quy đầu tiết ra chất lỏng trong suốt.Anh nhìn về phía Thịnh Hạ, khẽ gọi: "Lại đây."

Thịnh Hạ run rẩy đứng dậy từ mặt đất.

Cô đi về phía anh, được anh đỡ ngồi lên trên.Vừa ngồi lên cô bất ngờ bị anh thúc đến ngửa cả cổ ra sau, sung sướng vô tận.Sâu quá...Cô không dám di chuyển.Nhưng người đàn ông lại bóp lấy chiếc eo thon thả của cô, thắt lưng dùng sức, cô đang gắng sức hóp bụng thì bị anh đâm thẳng lên.Thịnh Hạ bị đâm đến nhấc lên ngồi xuống, bầu ngực tròn trịa nhấp nhô theo nhịp điệu.

Người đàn ông nhìn nhũ hoa nhảy múa trước mặt, không chút khách khí mà ngậm vào trong miệng, cắn mút chơi đùa.Từng đợt khoái cảm chiếm lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.

Thịnh Hạ rên rỉ, vùng bụng dưới co thắt dữ dội.

Cô dùng hết sức đứng lên, phun ra một dòng dâm thủy nhỏ lên nam căn to lớn của người đàn ông.Cơ thể cô vẫn còn co giật, dư âm của đợt lên đỉnh khiến ý thức của cô có chút hỗn loạn.Người đàn ông đè lên cô, để cô ngậm lấy vật to lớn đó, cô gần như chẳng hề suy nghĩ đã cúi đầu ngậm lấy.Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thịnh Hạ có hơi hoảng hốt.Mãi đến khi Lạc Hàn Đông hướng ra cửa nói to: "Vào đi."

Cánh cửa được mở ra, một đám đàn ông đang đứng ở ngưỡng cửa.Thịnh Hạ đang ngậm côn thịt của người đàn ông trong miệng, ánh mắt mơ màng nhìn lên.

Cô định nhìn ra ngoài thì đã bị người đàn ông nắm chặt lất gáy rồi đè xuống.Vật nam tính thẳng đứng đâm vào cổ họng cô.
 
Back
Top Bottom