Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 10 - Cầm lấy nó, di chuyển nhanh lên...


Thịnh Hạ nhìn thấy sắc mặt anh đỏ bừng, cô có chút lo lắng nhưng cũng không dám đưa tay ra chạm vào anh, chỉ hỏi: "Anh bị sao vậy?

Sao chúng ta lại ở trong khách sạn?

Những người khác đâu?"

Lúc này Lạc Hàn Đông đang cố gắng dùng tất cả ý chí còn sót lại, nói với Hạ Thịnh một câu: "Mở cửa, ra ngoài ngay!"

Anh mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen lên, chỉnh sang nước lạnh, sau đó lập tức đứng vào.

Tay này cởi quần áo xuống, tay kia lôi côn thịt cứng rắn nóng bỏng của mình ra, bắt đầu vuốt ve di chuyển.Thịnh Hạ đứng tại cửa nhìn thấy cảnh tượng này, há hốc mồm kinh ngạc.Cô ý thức được điều gì đó nên vội vàng ra mở cửa, kết quả là nhìn thấy hai gã Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn đang đứng ở cửa.Hai người bọn họ thấy cô đi ra thì trố mắt kinh ngạc, muốn đi vào trong xem tình hình, dọa cho Thịnh Hạ sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, nhưng Tứ Nhãn đã thò một chân ra chặn cửa, cứ thế xông vào.Lạc Hàn Đông ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng động, chợt dừng tất cả các động tác lại, để nguyên vật cứng rắn đang ngẩng cao đầu giữa hai chân mà bước ra ngoài."

Anh Đông!

Con nhóc này nhân lúc anh tắm muốn bỏ chạy!

Bị bọn em bắt lại rồi!"

Oai Chuỷ Lục lôi Thịnh Hạ đến cửa phòng tắm: "Đi vào tắm rửa sạch sẽ đi!"

Lạc Hàn Đông không nói nữa, ánh mắt trầm xuống, bên trong cơ thể anh như có lửa đốt.Tứ Nhãn và Oai Chuỷ Lục còn muốn nói thêm gì đó, lại nghe thấy anh nói: "Cút."

Cả hai nhanh chóng cuốn xéo.Ngay khi cánh cửa được đóng lại, Lạc Hạ Đông nhìn Thịnh Hạ, trầm giọng nói: "Trong lúc tôi vẫn còn tỉnh táo, giúp tôi bắn nó ra."

Hơi thở của anh nóng như lửa đốt."

Cái gì... ra?"

Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn anh, ánh mắt rơi xuống vật cứng rắn hiên ngang sừng sững giữa hai chân anh, kinh hãi lùi lại một bước, cái đầu nhỏ run lên sợ hãi: "Không....tôi sẽ không...

"Lạc Hạ Đông kéo cô lại, hỏi nhỏ: "Em tên gì?"

"...Thịnh, Thịnh Hạ."

Thịnh Hạ sợ đến mức muốn khóc, mắt đã ngân ngấn lệ: "Anh Đông, không phải anh muốn đưa tôi đi sao?"

"Tôi sẽ đưa em đi."

Giọng nói của người đàn ông khàn đặc, nhiệt độ trên người anh vẫn nóng như lửa đốt.Thịnh Hạ vừa sợ hãi vừa khó hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên trán người đàn ông toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trên cổ nổi lên gân xanh.Anh kiên nhẫn cúi người ôm lấy Thịnh Hạ, đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ bỏng người: "Mau lên...

Tôi sắp không kiềm chế...

được bản thân mình nữa.....rồi....."

Nước mắt Thịnh Hạ lã chã rơi xuống, tay chân cô run rẩy, sợ hãi đến mức giọng nói cũng phát run: "Tôi...

Tôi phải làm thế nào...?"

Lạc Hàn Đông đặt tay của cô lên vật nam tính nóng bỏng của mình, thở hổn hển nói: "Cầm lấy nó, di chuyển nhanh lên."

Anh tựa vào người cô, chóp mũi phảng phất mùi thơm sữa tắm trên người của Thịnh Hạ, trong đầu anh lại vô thức nhớ tới lúc đang tắm đã nhìn thấy thân thể trắng nõn của cô: bầu ngực nõn nà đầy đặn, chiếc eo nhỏ thon gọn, bờ mông cong vút đàn hồi.Côn thịt của anh trong nháy mắt liền cương lên dưới những ngón tay đang run rẩy của Thịnh Hạ.Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai mỏng manh của cô gái, dùng răng cắn khẽ, giọng nói gần như vỡ vụn: "...Nhanh một chút..."

Thịnh Hạ di chuyển ngón tay giúp người đàn ông giải quyết, cô đã dùng tay vuốt đến mỏi nhừ mà người nọ vẫn chưa có dấu hiệu bắn ra.

Cô sốt ruột đến nỗi không biết nên làm gì bây giờ, lại nhìn thấy anh đưa tay ra, xé toạc áo sơ mi của cô."

Anh Đông!"

Cô hoảng hốt.Mặt mũi người đàn ông đỏ bừng, đã không còn nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài nữa.

Anh xé áo cô ra, đưa tay bóp lấy đôi bồng đảo đầy đặn.Nhũ hoa màu hồng hào run rẩy, dần dần nở rộ, trở nên cứng ngắc trong lòng bàn tay nóng rẫy của anh.Thịnh Hạ bật khóc, không ngừng đẩy anh ra muốn kháng cự, cả người trượt xuống né tránh: "Anh Đông...

Đừng mà...

Anh Đông...

Anh tỉnh táo lại chút đi..."

Người đàn ông nhìn thấy cô ngồi bệt dưới đất, khóc tới nỗi cái miệng nhỏ cũng chu ra, không nghĩ ngợi gì nữa liền trực tiếp đem nam căn của mình nhét vào cái miệng nhỏ nhắn kia.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 11 - ...a,...đau quá


'Hung khí' của anh đưa vào sâu đến mức làm Thịnh Hạ muốn nôn khan, nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội để thở.

Tay anh giữ chặt sau gáy cô, chậm rãi ra vào.

Thịnh Hạ liên tục bị thúc vào khiến cô không thể hít thở, nơi cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ, nước mắt cứ thế trào ra.Không biết đã qua bao lâu, gậy thịt nóng bỏng đó cuối cùng cũng run rẩy, giật giật vài cái rồi bắn dòng tinh dịch tanh ngọt đó vào trong miệng cô.

Cô quỳ dưới nền nhà, khóc không thành tiếng.

Không đợi cô xoay người lại thì sau lưng đã bị bàn tay nóng rực của người đàn ông đè xuống.Trong tiếng la hét thất thanh của Thịnh Hạ, anh kéo chân cô mở rộng ra, từ phía sau đâm thẳng vào.Ở ngoài cửa Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn nghe thấy tiếng la chói tai ở trong phòng, không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng: "Anh Đông đúng là quá ngầu, có thể thuần phục được con nhóc cứng đầu này.

Mày nghe cái âm thanh này đi, hét đến nỗi tao cũng cứng lên rồi..."

Còn ở trong phòng Thịnh Hạ lại thẳng sống lưng, cô thét lên thảm thiết và đau đớn.

Trong cơn mơ hồ cảm nhận được tiếng kêu của cô, ý thức của người đàn ông đứng phía sau dường như đã thức tỉnh, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.Một lúc sau anh lại hoàn toàn quên hết mọi thứ, trong cơn đê mê bởi sự khoái lạc, anh đè người con gái nằm dưới nền nhà, hung hăng tiến vào.

Kế bên bọn họ là một tấm gương cỡ lớn.

Thịnh Hạ bị đâm đến nỗi hít thở cũng khó khăn, quay đầu liền nhìn thấy cảnh tượng dâm dục đang phản chiếu trong gương.Khóe miệng cô gái vẫn còn dính tinh dịch màu trắng đục, cái cổ cao cao đang ngửa lên, mái tóc đen mượt rơi sau vai làm nổi bật làn da trắng nõn, hai cánh tay yếu ớt chống dưới đất, cái eo nhỏ bị bóp chặt dưới lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, cặp mông mềm mại của cô đã bị va chạm đến đỏ bừng.

Cô nhìn thấy rõ ràng khúc gậy thịt nóng rực kia đang ra vô một cách mãnh liệt, rất nhanh đã cắm sâu vào trong cơ thể mình.Cảm giác đau nhói sớm đã biến mất, thay vào đó là cơn khoái lạc vỡ òa khiến cô không thể cưỡng lại được.Hoa huyệt của cô không ngừng tiết ra dịch thể, cô nghe thấy âm thanh ngại ngùng của dâm thủy phát ra khi nơi nhạy cảm của người đàn ông không ngừng va chạm vào mông mình.

Thịnh Hạ nhục nhã khóc thành tiếng, thân thể không ngừng co rút lại, kẹp chặt khiến người đàn ông phía sau thở hổn hển, chống lên người cô gầm nhẹ một tiếng, bắn ra ngoài.Cô bị 'nóng' đến mức hai mắt trở nên thất thần, khàn giọng kêu lên một tiếng: "Ưm....."

Côn thịt của người đàn ông dường như không biết mệt mỏi.

Vừa mới bắn ra nhưng ngay sau đó nó vẫn cứng rắn như cũ.Anh lật người cô lại, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào hai quả đào mềm mại của cô, sau đó cúi đầu mút mạnh một cái.Thịnh Hạ bị đau, không khỏi thét lên: "A, đau quá....."

Người đàn ông dường như không nghe thấy gì, chỉ cúi người dùng môi lưỡi của mình cắn mút từng tấc da thịt trên người cô, đầu lưỡi nóng đến mứcmỗi nơi anh chạm qua đều như có lửa đốt.Anh bắt đầu tò mò về hai hạt đậu nhỏ trên ngực của cô, không ngừng dùng lực mút liếm, cô bị cắn vừa đau vừa thoải mái.Khoái cảm kỳ lạ xâm chiếm tâm trí cô, Thịnh Hạ nhịn không được bắt đầu phát ra từng tiếng rên rỉ, nhưng nghĩ đến lại cảm thấy bị nhục nhã, cô giơ tay lên che miệng, dùng răng cắn vào mu bàn tay, không để bản thân phát ra âm thanh dâm đãng này nữa.Người đàn ông kéo chân cô ra, lại muốn tiến vào thêm lần nữa.Thịnh Hạ hoảng sợ vươn tay đẩy anh ra: "Anh Đông.....

Đau lắm....

Không muốn nữa....."

Cô nâng cao hai chân, dùng hai tay hai chân đẩy mạnh người đàn ông, nhưng vô tình lại khiến cửa huyệt của mình phơi bày ra trước mặt anh.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hoa tâm sưng hồng, nhíu nhíu mày, sau đó cúi đầu ngửi nơi đó.

Hơi thở của anh vừa nóng vừa nặng nề, phả ra luồng nhiệt bỏng người, khiến cho Thịnh Hạ không chịu được mà run rẩy, một dòng dâm thủy chảy ra trong vô thức.Cô đang định thả chân xuống bò sang một bên thì bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lại.

Anh nắm lấy chân cô, sau đó nghiêng người, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt lên miệng huyệt nhỏ đang sưng đỏ run rẩy của cô.

Thịnh Hạ cắn mu bàn tay, nhưng không thể ngăn được tiếng nức nở:"Ưm.....

Ưm....."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 12 - ...đừng mà...anh Đông


Người đàn ông như nếm được mùi vị gì đó, đầu lưỡi sau khi lướt qua liền dùng đôi môi nóng bỏng quấn lấy phần mềm mại kia, anh dùng môi ngậm lấy, dùng lưỡi liếm láp nó.Cơn khoái cảm ập đến khiến Thịnh Hạ nức nở thành tiếng: "Đừng mà... anh Đông, đừng liếm... nóng quá..."

Cả người anh nóng rực như lửa đốt.Đầu lưỡi nóng bỏng rơi xuống hoa huyệt như một đốm lửa nhỏ, chỉ trong chốc lát đã thiêu đốt nơi mẫn cảm nhất của người con gái, nơi cửa huyệt đã ướt đẫm dịch tình âm ấm.Thịnh Hạ bị anh liếm đến cao trào.Bụng dưới thắt lại, cô che miệng mình, nức nở khóc dưới thân anh.Dâm thuỷ tuôn trào ra ngoài, bắn lên mặt người đàn ông.Anh nằm đè lên người Thịnh Hạ, đối mặt với cô, đôi mắt vẫn đỏ ngầu nhìn chằm chằm người con gái một hồi lâu.

Anh vươn tay ra, gỡ bàn tay đang che miệng của cô xuống.Trên đôi môi mềm ửng hồng của người con gái vẫn còn phảng phất 'hương vị' của anh.

Anh cúi đầu ngửi ngửi, đầu lông mày cau lại, dường như có hơi ghét bỏ, nhưng cũng muốn nếm thử tư vị của đôi môi ấy xem thế nào.Thịnh Hạ nhìn ra được ý đồ của anh, cuống cuồng tránh né: "Đừng mà...

Anh Đông..."

Đầu của cô bị người đàn ông ghìm nhẹ, sau đó anh cúi xuống, dùng lưỡi liếm láp thăm dò cánh môi cô.Thật nhẹ nhàng.Giống như một sợi lông vũ rơi trên bờ môi.Môi của cô rất mềm, mang theo hương thơm của phái nữ.Anh mở miệng, ngậm lấy môi cô, mút lấy cánh môi mềm mỏng đó.

Tay còn lại ngang nhiên càn rỡ vuốt ve ngực cô, vân vê nhũ hoa mà xoa nắn, gậy thịt phấn khích nhô lên giữa hai chân trắng mềm của cô gái.

Thịnh Hạ run rẩy kinh hãi, nước mắt đã chực rơi xuống.

Anh vẫn muốn làm tiếp.Cô đau quá rồi, có thể đừng làm nữa được không.So với sự thô bạo của hai lần trước đó, lần này người đàn ông rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều.Anh hôn môi cô xong thì hôn dần xuống cổ, cuối cùng lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, dùng lực nhẹ hơn vừa rồi một chút.Cơ thể Thịnh Hạ run lên từng đợt, vươn hai tay ra bịt chặt miệng lại.Nhưng cô không kìm nén được, tiếng rên rỉ như tiếng khóc nức nở vừa đau đớn lại vừa vui sướng."

Ưm...

Ưm..."

Hai chân lại bị mở ra lần nữa, vật nóng bỏng của người đàn ông đâm vào mấy lần nhưng không được, lại vô tình cọ xát vài cái lên cửa huyệt của cô, cơn khoái cảm đột ngột khiến eo của Thịnh Hạ run lên bần bật, khóe mắt ửng đỏ.Cuối cùng người đàn ông cũng xác định được vị trí, thắt lưng nhấn xuống, côn thịt thô cứng bị nuốt trọn hoàn toàn.Thịnh Hạ bị đâm sâu đến nỗi các ngón chân co quắp lại.Căng quá.Thân thể của cô dường như đã bị côn thịt của người đàn ông lấp đầy toàn bộ.

Cảm giác sung sướng làm cô gần như phát điên, mỗi lần anh nhấp vào đều khiến cô không kìm được mà la khóc thành tiếng."

A...

Ha...

Ưm....."

Âm thanh vừa lẳng lơ lại vừa phóng túng.Thịnh Hạ vừa rên vừa khóc vì cơn hoan ái.Cô uốn người, hoa tâm vô thức siết chặt khiến cho người đàn ông phía sau không ngừng thở dốc.

Anh bóp lấy eo cô, sức lực đâm vào vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn, như thể muốn phát tiết trong người cô.

Đôi bồng đảo bị va chạm làm cho lắc lư lên xuống, cô nghiêng đầu nhìn vào gương.Chỉ thấy cô gái trong gương bị giày vò đến sắc mặt đỏ bừng, người đàn ông đè lên người cô, vừa mạnh mẽ đâm vào, vừa cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa trắng hồng của cô, mút vào trong miệng mà nhấm nháp.Khoái cảm liên tiếp đánh úp lại khiến cho Thịnh Hạ gần như quên mất việc bản thân bị cưỡng gian, bụng dưới co rút, cô hét lên đầy thỏa mãn: "Ha... a. ...a a a..."

Quy đầu của người đàn ông được bao bọc bởi thứ chất lỏng ấm nóng, anh thoải mái phát ra một tiếng thở dốc khàn khàn từ cổ họng, sau đó bóp mông cô, nhanh chóng tiến vào một cách mạnh mẽ..Dư vị cao trào vẫn còn đó, Thịnh Hạ bị người đàn ông liên tiếp thúc vào, không lâu sau lại kêu lên một lần nữa.

Người đàn ông cũng thuận theo cô mà bắn ra.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 13 - Đừng mà...


Thịnh Hạ vẫn còn đang thở hổn hển thì người đàn ông đã kéo cô lên, đè cô lên tấm gương soi cỡ lớn kia.

Khoảnh khắc khi tấm gương lạnh lẽo chạm vào da thịt, cô cảm giác từng lỗ chân lông đều bị kích thích nổi hết lên.Nhưng mà một giây sau, cô đã bị hơi nóng sau lưng làm cho da đầu tê dại.

Một tay người đàn ông cố định sau gáy cô, ép cô đối diện với tấm gương, tay còn lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ, nâng cặp mông cong vểnh của cô lên, sau đó đỡ lấy côn thịt nhấn sâu vào cơ thể cô.Thịnh Hạ chống đẩy trên gương, nhìn thấy cận cảnh cơ thể đỏ ửng của mình bị người đàn ông thúc vào từ phía sau, cô không nhịn được khóc lên thành tiếng."

Đồ lừa đảo!"

Cô mắng: "Anh nói sẽ đưa tôi đi mà...

Anh nói dối!"

Người đàn ông đằng sau vẫn đang không ngừng ra vào mãnh liệt, nghe thấy cô la lên, cơ thể của anh đột nhiên cứng đờ.

Người đàn ông dường như đã tỉnh táo lại một chút, nhưng anh không thể chống lại ham muốn đang gào thét trong cơ thể.Anh nhìn xuống cơ thể mềm mại dưới thân, cố hết sức kiềm chế dục vọng của mình, cố gắng rút vật nam tính ra khỏi người cô.

Nhưng mà khi vừa rút ra được một nửa, tầng tầng lớp lớp vách thịt hai bên giống như vô số cái miệng nhỏ, không ngừng mút lấy anh, làm cho anh sảng khoái đến mức thắt lưng run lên, cơ thể không khống chế được mà vô thức đâm vào lại.Được bao bọc trong lớp thịt mềm ấm chặt chẽ đó, anh vốn dĩ không có cách nào kiềm chế được ham muốn của bản thân.Anh cúi đầu hôn lên sống lưng của cô gái, hơi nóng phả lên bờ vai ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi mắt đỏ ngầu từng chút từng chút bị sự đen tối chiếm lấy.

Anh liếm mút lên chiếc gáy mỏng manh xinh đẹp rồi nhắm mắt lại, thuận theo ham muốn dục vọng mà dùng vật nóng bỏng thúc vào sâu hơn trong cơ thể cô.Trước khi ý thức của Thịnh Hạ trở nên hỗn loạn, người đàn ông vẫn đang đè sát người cô.Cô cảm thấy nơi đó của mình sắp bị làm đến sưng rồi.Cô rơi nước mắt khóc không thành tiếng, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng bị anh giày vò đến thiếp đi.Không biết đã qua bao lâu, Thịnh Hạ mơ màng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bên ngoài là một mảnh đen kịt, cô lại chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, bên ngoài vẫn như cũ bị màn đêm bao trùm.Lần này cô mới nhận ra, không phải là do trời tối, mà thay vào đó là mắt của cô đã bị che bằng một miếng vải đen.Dường như cô đang ở trên xe, có tiếng người đang nói chuyện bên ngoài, có vẻ là giọng nói của Oai Chủy Lục.

Gã ta dùng một loại ngôn ngữ địa phương nào đó mà Thịnh Hạ nghe không hiểu.Chỉ lát sau cửa xe đã bị mở ra, có người đưa cô ra ngoài, sau đó bị một tên đàn ông vác trên vai.

Có tiếng cửa mở ra, sau đó cô được đặt ở trên giường.

Tấm vải đen trên mắt cuối cùng cũng được cởi bỏ.Cô hoảng sợ mở mắt, đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông xa lạ xấu xí đang tiến lại gần, gương mặt của ông ta đầy những vết sẹo lở loét như vết mủ.Cô sợ hãi hét toáng lên, lùi người về phía sau, nhưng bị người đàn ông này giữ chặt chân, nước miếng của ông ta như đang chảy xuống, nhỏ giọt xuống giường, miệng cười hả hả rồi nói cái gì đó.Thịnh Hạ run rẩy kịch liệt, nhìn từ cái miệng mấp máy của ông ta, có vẻ như ông ta đang nói cô xinh đẹp.Cô xoay người muốn chạy, nhưng hai tay lại bị dây thừng trói chặt, ngay cả chân cũng bị trói.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra hình như mình đang ở trong một ngôi nhà ở nông thôn.Căn phòng cũ kỹ dột nát, ga trải giường còn tỏa ra một mùi hôi thối ẩm mốc.Anh Đông đâu?Không phải cô đang ở khách sạn sao?Tại sao cô lại ở đây?Nước mắt không ngừng chảy xuống, Thịnh Hạ co rụt người lại trốn về phía góc giường.

Người đàn ông trước mặt lại nở điệu cười dâm đãng, cởi quần xuống đi tới chỗ cô.Gã đàn ông bẩn thỉu này chỉ mặc một chiếc quần dài, bên trong đến quần lót cũng không có, lộ ra bộ phận sinh dục xấu xí, cái thứ đó vừa thâm đen vừa xấu, trên chóp đỉnh dường như còn nổi đầy mụn.Ông ta cởi quần xong lập tức tiến tới, Thịnh Hạ run sợ hét toáng lên:"Đừng..."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 14 - Cô ấy đâu?


Khi Lạc Hàn Đông tỉnh lại đã là giữa trưa.Anh từ trên giường ngồi dậy để lộ ra cơ thể trần trụi, thắt lưng cực kỳ đau nhức.

Anh không biết đêm qua đã bắn ra bao nhiêu lần, đầu cũng có chút choáng váng, anh day day huyệt thái dương, bụng trống rỗng, cổ họng khô rát.Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường ngoài anh ra thì không còn ai khác.Anh lập tức xuống giường, để trần cơ thể mà mở cửa phòng ra.Tứ Nhãn vẫn đang đợi ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy anh ra thì nhanh chóng nịnh nọt hỏi: "Anh Đông tỉnh rồi?

Đói không ạ?

Để em gọi..."

Lạc Hàn Đông nắm lấy cổ áo hắn ta, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn, tức giận nói: "Cô ấy đâu?"

"Ai cơ?

À, anh nói cô gái kia?"

Tứ Nhãn bị anh kéo, hoảng sợ đến nuốt nước miếng: "Anh Đông, không phải anh nói vướng víu sao, Oai Chủy Lục nói anh chơi chán rồi muốn đổi khẩu vị, cho nên hôm nay đã đưa cô gái đó đi..."

Lạc Hàn Đông không khách khí kéo hắn ta vào trong phòng, đạp cánh cửa đóng lại, lấy chiếc điện thoại từ trong túi hắn ra: "Gọi điện cho anh ta!

Nói anh ta lập tức mang người về lại cho tôi!"

"Dạ, dạ.

Anh Đông, anh đừng tức giận."

Tứ Nhãn lập tức nhấn vào điện thoại, trong lòng thấp thỏm không yên, cũng không biết Oai Chủy Lục đã bán cô gái đó đi chưa...

Nếu rồi... có lẽ cô gái bây giờ đã bị...

Hắn không dám nghĩ nữa.Sau khi điện thoại kết nối, Tứ Nhãn nhanh chóng nói ra mệnh lệnh của anh Đông.Lúc này Oai Chủy Lục đang ngồi trên xe, khi nghe thấy anh Đông muốn người, nhanh chóng bẻ lái, vội vàng quay trở lại.Anh ta gấp gáp đến mức quên luôn kéo phanh tay, trực tiếp nhảy ra khỏi xe lao đến cửa.

Người đàn ông kia đang kéo hai chân của Thịnh Hạ về phía mình, cô gái nhỏ gào khóc đến khàn cả giọng.

"Dừng tay!"

Thịnh Hạ không ngừng khóc, cả người run rẩy.

Cô nhìn thấy Oai Chủy Lục chạy lại nói điều gì đó với người đàn ông xấu xí, sau đó gã ta phun miếng nước bọt xuống đất, xoay người rời đi.Oai Chủy Lục đến gần phía trước: "Coi như cô may mắn."

Anh ta thờ phào nhẹ nhõm, khuôn mặt bất giác nở một nụ cười nịnh nọt, chỉ là khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt nhăn nhúm lại khi cười, giống như cái khăn đã bị đốt."

Anh Đông của chúng tôi bảo tôi đưa cô về."

Nghe thấy hai chữ 'anh Đông', Thịnh Hạ mới có phản ứng.

Cô nước mắt lưng tròng, cổ họng thút thít, giọng nói vì la hét mà khàn đi: " Đồ lừa đảo..."

Rõ ràng đã nói để cô đi, nhưng lại đem cô đến nơi này...Thịnh Hạ lại lần nữa bị Oai Chủy Lục vác lên xe, cô nhìn thấy con đường nhỏ lầy lội, nhìn thấy một dãy nhà bằng đất cùng mười mấy người đàn ông dơ bẩn đang đứng ở ngã tư.

Bọn họ hình như có vấn đề thần kinh, nhìn thấy xe đến liền cười ngốc nghếch.Cách một tấm cửa kính, Thịnh Hạ chỉ dám ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Nơi này vừa xa lạ vừa hẻo lánh, cô không dám nhảy xuống xe, lo lắng xung quanh đều là loại người như người đàn ông lúc nãy, với lại tay và chân cô đều bị trói chặt, căn bản không thể chạy thoát được bao xa.

Cô không dám làm liều.Chỉ có thể quay về bên anh Đông.Cô tựa đầu vào cửa kính xe, lặng lẽ khóc, trong lòng thầm ghi nhớ lại đoạn đường.Chờ đợi cơ hội để thoát thân.Chiếc xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, Thịnh Hạ nhìn ra ngoài cửa xe.Lạc Hàn Đông đã thay quần áo, anh mặc một bộ đồ trắng, buộc một nhúm tóc trên đỉnh đầu, làn da trắng trên khuôn mặt làm tôn lên đôi mắt đen sâu thẳm.Anh rất cao, Tứ Nhãn đứng bên cạnh trông vô cùng thấp bé.Thịnh Hạ không thể không thừa nhận rằng Lạc Hàn Đông rất đẹp trai, biểu cảm trên khuôn mặt luôn bình thản, lông mày hờ hững xa cách, khóe môi mím lại thẳng tắp.Đồng tử của anh rất đen, cảm xúc bên trong bộc lộ rõ ràng thẳng thắn.Không vui là không vui.Lúc này, anh ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy rơi trên khuôn mặt cô, sau khi quét một vòng rồi mới kéo cửa xe, ngồi vào trong.Thịnh Hạ rũ mắt nhìn xuống ngón tay mình, không khỏi nghĩ đến ánh mắt phức tạp vừa rồi của anh.Cô không thể đọc được cảm xúc bên trong đó.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 15 - Anh là đồ khốn...


Lạc Hàn Đông cầm theo vài cái túi, sau khi lên xe thì im lặng không nói gì.

Đầu tiên anh cởi hết dây thừng trên tay Thịnh Hạ, tiếp đó lại đưa cho cô một bình nước nóng.Cổ tay cô bị siết chặt đến mức để lộ hẳn ra một mảng máu bầm, da của cô rất trắng nên càng khiến cho vết máu bầm trở nên tím tái hơn.Cô theo phản xạ muốn nói lời cảm ơn, nhưng khi nhớ đến tất cả những việc người đàn ông này đã làm thì lại im lặng không nói gì.

Bàn tay cứng ngắc giơ ra nhận lấy đồ uống, vừa định vặn nắp mới phát hiện ra nó đã được mở sẵn rồi.Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước nóng.Cổ tay vừa đau vừa nóng rát, đau đến mức khiến cô chỉ muốn bật khóc.Nhưng khi uống nước vào lại thấy ngon vô cùng.Vị dâu ngòn ngọt quyện lẫn với chút vị chua thanh mát của chanh tươi, dư vị thơm mát dịu nhẹ lưu lại trên từng kẽ răng.Cô đang định uống thêm lần nữa thì một bàn tay đã vươn tới bên cạnh.

Từng ngón tay thon dài cùng làn da sáng lạnh, ở giữa lòng bàn tay có một viên thuốc nhỏ màu trắng yên lặng nằm trong đó.

Cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.Cũng không hiểu ý anh là gì.Đó là thuốc ngủ sao?Người đàn ông không muốn nhiều lời, chỉ nhíu mày rồi nói: "Uống đi."

Tứ Nhãn ngồi ở ghế phụ đằng trước bật cười coi thường: "Phải đó, uống nhanh đi.

Loại như cô vẫn chưa đủ tư cách để mang thai con của anh Đông đâu."

Lúc này Thịnh Hạ mới bắt đầu hoảng hốt, vội vàng cầm viên thuốc nhét vào miệng, uống liên tục vài ngụm nước mới có thể dằn xuống được sự sợ hãi trong lòng.Có con ư?Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể mang thai được.Nước mắt của cô lẳng lặng chảy xuống.Cô cảm thấy rất sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy vì kinh hoàng.

Cô không dám tưởng tượng nếu như mình mang thai thì sẽ ra sao, lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất:Cô phải trốn ra ngoài.Khi xe chạy đến khu dịch vụ, Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn xuống xe để đi mua đồ ăn.

Thịnh Hạ cũng định xuống xe đi vệ sinh, nhưng cô không muốn nói chuyện với Lạc Hàn Đông nên chỉ đành đợi đám người Oai Chủy Lục quay lại.Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt chợt thấy người đàn ông quay đầu lại, có thể trông thấy rõ mạch máu trên làn da trắng sáng của anh, mí mắt của anh rất mỏng, đôi đồng tử đen láy.Đôi mắt đó thường ngày vẫn luôn lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, vậy mà giờ đây bên trong chỉ tràn ngập sự áy náy.

Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới nói một câu:"Xin lỗi."

Ngay tức khắc cảm giác tủi thân trong Thịnh Hạ ùn ùn kéo đến, nước mắt cô cứ thế trào ra.Xin lỗi cái rắm ấy.Cô không cần lời xin lỗi.Cô chỉ muốn về nhà thôi!Thịnh Hạ vẫn không ngừng khóc, người đàn ông vươn tay ra ôm lấy cô, lại bị cô dùng sức đánh tới tấp, né tránh không được bèn nhằm vào cánh tay của anh mà cắn xuống, vừa khóc vừa mắng chửi: "...

Khốn khiếp...

Huhu...

Anh là đồ khốn...

Tôi muốn về nhà..."

"Tôi sẽ đưa em về."

Người đàn ông ôm lấy cô, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt ve sống lưng của cô an ủi, giọng nói trầm ấm mang chút khàn khàn: "Ngoan ngoãn nghe lời, điều tôi đã hứa với em, nhất định sẽ làm được.

" "Tôi sẽ không bao giờ...

Huhu...

Không bao giờ tin... tin tưởng anh nữa...

Huhu...

Anh chính là kẻ nói dối...

Huhuhu...

Đồ nói dối...

Anh còn để người khác mang tôi đến...

Mang đến...

Hức...

Một nơi như vậy...

Huhu..."

Cô oà khóc trong lòng anh, khóc đến nỗi bả vai run lên: "Cái tên đó...

Suýt chút nữa thì hắn...

Thì...

Huhu...

Tôi rất sợ...

Tôi muốn về nhà...

Huhu..."

Lạc Hàn Đông nhìn qua cửa kính xe, thấy Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn đã quay trở lại, mà Thịnh Hạ ở bên cạnh vẫn đang khóc.

Sợ cô sẽ lỡ miệng nói ra những lời không nên nói nên anh cũng không quan tâm nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng khóc của cô vào trong miệng."

Huhu...."

Thịnh Hạ bất ngờ bị anh hôn, cho rằng anh lại muốn 'phát tiết' với mình nên cô lập tức giơ tay ra đánh anh, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, dễ dàng ôm cô vào lòng.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 16 - Tôi sẽ đưa em về


"Đừng khóc nữa, bọn họ quay lại rồi."

Anh hôn lên khóe môi cô: "Để tôi dẫn em đi vệ sinh."

Thịnh Hạ không biết tại sao anh có thể nhìn ra được là cô đang muốn đi vệ sinh, nhưng cô cũng không hỏi.Người đàn ông cúi đầu cởi dây trói trên chân cô ra, sau đó dùng tấm chăn mỏng bọc lấy rồi ôm cô vào lòng.Anh bế cô vào nhà vệ sinh nam.Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn một đám đàn ông đang đi vệ sinh, ngay lập tức đánh vào người Lạc Hàn Đông đòi xuống: "...

Tôi không muốn...

Đây là... nhà vệ sinh nam mà..."

Lạc Hàn Đông ôm chặt cô rồi nói: "Đừng động đậy."

Anh đá cánh cửa ra, đặt cô ngồi lên trên, sau đó bước ra ngoài rồi đứng cùng dãy với những người khác mà đi vệ sinh.

Tiếng nước chảy vang lên.Thịnh Hạ xấu hổ đến nỗi toàn thân run nhẹ, cô thầm mắng tên khốn Lạc Hàn Đông này, nhưng cứ nghe thấy tiếng nước ở ngoài kia lại khiến cô cảm thấy mắc tiểu.

Cô không thể nhịn được nữa, bèn ngồi lên mà đi.Đợi cô xong xuôi mọi việc rồi đứng dậy thì mới phát hiện ra Lạc Hàn Đông đã đứng tựa người vào cánh cửa nhìn cô từ lúc nào.Cánh cửa ngăn cách không đóng, vẫn còn hơi hé ra một chút.Thịnh Hạ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô giận đến nỗi nói lắp bắp: "Anh... quả thực... anh đã làm gì... tôi..."

Người đàn ông im lặng không nói gì, đi tới bế ngang cô lên rồi sải bước ra ngoài.Thịnh Hạ dựa vào lòng anh, ngón tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: "Anh Đông..."

Ngữ điệu mang đầy vẻ cầu xin: "Bây giờ anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần anh thả tôi đi...

Thả tôi đi mà ...

Tôi cầu xin anh đó..."

"Thịnh Hạ."

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thật sự khiến cô bị hoảng hốt."

Không có người nào mà tôi không tìm ra, dù em chạy thoát được từ tay tôi, thì bọn họ cũng sẽ bắt em về thôi."

Anh bình tĩnh cất giọng, nhưng lại khiến người ta phải khiếp sợ: "Thời cơ chưa đến, vẫn phải chờ.

Tôi sẽ đưa em về nhà."

Thịnh Hạ mơ hồ cảm thấy lời nói bây giờ của anh với lời hứa lần đầu tiên không giống nhau.Trước kia là mang cô đi.Bây giờ lại biến thành...

đưa cô về nhà."

Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được."

Dưới mí mắt mỏng của người đàn ông, đôi đồng tử đen láy kia rơi xuống khuôn mặt cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm Thịnh Hạ gật đầu.Trước mắt bản thân cô chỉ có thể dựa vào người đàn ông này, không còn cách nào khác.Đến tối xe mới dừng lại, khi Thịnh Hạ tỉnh dậy thì phát hiện mình đã bị người đàn ông ôm trọn trong lòng.Đầu cô được phủ một tấm chăn mỏng, khi vừa đặt cô xuống ghế sô pha thì người đàn ông liền đóng cửa đi ra ngoài.Oai Chủy Lục lái xe cả ngày trời, mệt đến gần chết, nhìn thấy Lạc Hàn Đông lại gần thì nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng.

Nhưng Oai Chủy Lục chưa kịp nói câu nào thì cả người hắn bỗng nhiên bị Lạc Hàn Đông đá văng vào tường.Tên què Tứ Nhãn và Lão Tam lập tức chạy tới can ngăn.

Lão Tam hét lên hỏi: "Anh Đông!

Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?!"

Lạc Hàn Đông giật mạnh cổ áo sơ mi, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, môi mỏng mím chặt lại giống như một con dao, lưỡi dao như phát ra ánh sáng.Đôi mắt lạnh băng đó quét qua người Lão Tam, rơi vào khuôn mặt của Tứ Nhãn.Tứ Nhãn run lẩy bẩy: "...

Anh Đông!

Em sai rồi!

Em sau này sẽ không...

Aaaa..."

Lời còn chưa kịp nói xong thì hắn đã bị Lạc Hàn Đông đạp một phát vào ngực, lập tức nôn ra một ngụm máu.Lần đầu tiên Lão Tam thấy Lạc Hàn Đông tức giận đến như vậy nên mới bị bộ dạng này của anh dọa sợ, đành vội vã khuyên can: "Anh Đông!

Có gì từ từ nói.

Anh em có chỗ nào không đúng, anh cứ việc..."

"Đây không phải chuyện của cậu, cút!"

Lạc Hàn Đông liếc xéo hắn: "Đừng để tôi phải nói lại lần nữa."

Lão Tam bị đôi mắt sắc bén của anh lia tới, cả sống lưng toát mồ hôi lạnh, mau chóng xoay người chạy đi tìm lão đại.Lạc Hàn Đông từng ngồi tù vì phòng vệ không chính đáng, là tội ngộ sát*. *Có 2 dạng tội: cố sát (cố ý giết người) và ngộ sát (vô ý làm chết người) Nhưng Tần Chung Hải lại nói với đám người bọn họ rằng, thằng nhóc Lạc Hàn Đông này vô cùng thông minh, trên cơ thể con người có bao nhiêu khúc xương, chỗ nào là trí mạng cậu ta còn hiểu rõ hơn cả bác sĩ.

Vô tình hại chết người chỉ là cái cớ.Rõ ràng cậu ta là cố ý giết người.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 17 - Đi tắm đi


Mấy người anh em ban đầu vẫn còn xem thường anh, nhưng vì Tần Chung Hải đã ra lệnh, mọi người gặp mặt đều phải lịch sự gọi anh một tiếng 'anh'.Sau đó ở chung một thời gian, họ mới phát hiện, Lạc Hàn Đông quả thật xứng đáng là anh Đông của bọn họ.Cậu ta quá thông minh.Đại ca Tần Chung Hải vốn là người cố chấp, luôn tự hành động theo ý mình, căn bản sẽ không nghe ý kiến của các anh em dưới trướng.

Nhưng sau khi Lạc Hàn Đông gia nhập, mỗi lần ông ta muốn đưa ra quyết định đều sẽ tìm Lạc Hàn Đông hỏi ý kiến.Còn đối với bọn họ, Lạc Hàn Đông không có gì là không làm được.

Mọi người ra ngoài đều nghe theo sự giám sát và điều khiển của cậu, một khi bạn gọi điện, cậu ta đều có thể tìm ra vị trí địa lý chính xác của bạn.Một nhân vật tài giỏi như vậy, mỗi ngày lại luôn mang gương mặt lạnh nhạt, không kiêu ngạo, cũng không khinh người, tính cách của cậu ta chính là như vậy, tất cả bọn họ đều nghe theo ý cậu.

Chẳng qua vì hy vọng cậu ta có thể mãi ở lại đây.Đại ca đã từng nói, đến một lúc nào đó, Lạc Hàn Đông sẽ rời đi.Trước mắt Lạc Hàn Đông bỗng nhiên nổi giận, Lão Tam không biết nên làm thế nào, chỉ có thể vội vàng chạy tìm đại ca.Lỡ như anh Đông đột nhiên muốn rời đi, bản thân anh làm sao có thể giữ được người.Oai Chủy Lục từ dưới đất bò dậy, trên mặt là nụ cười lấy lòng: "Em xin lỗi anh Đông.....

Em sai rồi, lần sau em sẽ......"

Chưa kịp nói hết lời, một chân Lạc Hàn Đông đã đạp vào mặt hắn, khiến gương mặt của Oai Chủy Lục trở nên xiêu vẹo."

Anh Đông....

Là lỗi của bọn em, anh bớt giận."

Tứ Nhãn cũng bò đến cầu xin, hắn vừa mới nôn ra một ngụm máu, cả khuôn mặt đều là máu đỏ, nhìn thấy mà kinh hãi.Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Hàn Đông rơi trên gương mặt hắn: "Thuốc."

Tứ Nhãn ngẩn người: "Anh....

Vẫn muốn?"

Lạc Hàn Đông không nói gì, hắn vội vàng lôi thuốc ra từ trong túi áo:"Toàn bộ đều ở đây, thuốc này chỉ có thể dùng 1 viên, nhiều hơn sẽ....."

Chưa dứt lời thì cổ họng đột nhiên bị vật lạ rơi vào làm tắc nghẽn, hắn lập tức móc họng muốn nhổ ra.Thế nhưng Lạc Hàn Đông đã nhanh tay bóp chặt miệng hắn, mặt mày u ám liếc qua: "Dám nhổ ra thử xem."

Tứ Nhãn hoảng sợ, vô thức nuốt xuống một cái ực.Oai Chủy Lục không rõ nguyên nhân, bò lại gần cầu xin: "Anh Đông....Anh muốn đánh bọn em thế nào cũng được, anh đánh xong rồi đừng để trong lòng...."

Lạc Hàn Đông vân vê viên thuốc trong tay, anh nhìn Oai Chủy Lục, giọng nói lãnh đạm: "Nuốt đi."

Oai Chủy Lục nhìn Tứ Nhãn rồi lại nhìn Lạc Hàn Đông, đã hiểu ra anh Đông muốn làm gì.

Gã cứng đờ người: "Anh Đông....

Bọn em đều là đàn ông...."

Lạc Hàn Đông nhìn gã ta, ánh mắt không di chuyển.Dưới ánh mắt lạnh băng của anh, Oai Chủy Lục dè dặt vươn tay cầm lấy viên thuốc, ngửa đầu nhét vào trong họng.Lạc Hàn Đông đá cửa một căn phòng, đạp Tứ Nhãn vào trong, sau đó cũng đẩy sống lưng của Oai Chủy Lục, đá thêm một cái nữa, sau đó đóng cửa khóa lại.Khi Tần Chung Hải được Lão Tam dẫn đến, đập vào mắt là cảnh Lạc Hàn Đông vứt chìa khóa phòng xuống bồn cầu nhà vệ sinh, nhấn nước xả đi.

Con ngươi sắc bén của anh đảo qua, nhìn thấy Tần Chung Hải bèn nói: "Chú Tần, chú biết rồi đấy, con người cháu, có ân tất báo."

"Đương nhiên, có thù cũng báo."

Thịnh Hạ ở trong phòng nghe thấy tiếng động đánh nhau bên ngoài, sợ tới mức tay chân phát run.Khi Lạc Hàn Đông mở cửa bước vào vẫn còn mang hơi thở tức giận, anh nhìn Thịnh Hạ đang run rẩy trên ghế sô pha, giọng nói không chút cảm xúc: "Đi tắm đi."

Thịnh Hạ bị đôi mắt u ám của anh dọa sợ, ngoan ngoãn nghe lời đi theo sau anh.

Chưa đi được mấy bước, người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt cá chân bầm tím vì bị trói của cô.

Cô vô thức co rụt ngón chân lại.Người đàn ông hơi cúi người, trực tiếp ôm cô vào lòng, mái tóc dài của anh quét lên má cô.

Thịnh Hạ run người, nghiêng đầu muốn né tránh, cô nhìn thấy đường nét quai hàm rõ ràng của người đàn ông, cùng với yết hầu gần trong gang tấc.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 18 - Hơi đau...


"Đưa giày..... cho tôi đi, tôi có thể tự mang."

Thịnh Hạ bị anh ôm có chút không được tự nhiên, nhưng lại không biết chỗ nào không tự nhiên.

Cô chỉ cảm thấy khoảnh khắc tay anh chạm vào cơ thể mình, đều sẽ gợi lại tầng tầng lớp lớp ký ức không thể chịu đựng được của tối hôm qua.Hơn nữa.....

Lòng bàn tay của anh quá nóng rồi.Nóng đến bỏng người."

Tôi thích người biết nghe lời, yên tĩnh."

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, để lại câu nói này: "Nếu như em làm không được, tôi có thể tặng em cho Oai Chủy Lục, bây giờ anh ta đang rất cần phụ nữ."

Trong đôi mắt của anh vẫn còn chứa đựng lửa giận chưa nguôi.Thịnh Hạ bị dọa sợ, nuốt nuốt nước miếng, hai tay ôm chặt cổ anh: "Tôi rất nghe lời."

Người đàn ông dường như đã hài lòng, cổ họng phát ra một tiếng 'ừm', lúc này mới ôm cô đi về phía nhà vệ sinh.Hành lang ngoài cửa là một mảng hỗn loạn, trên đất vẫn còn vết máu, Thịnh Hạ nhìn đến liền kinh hãi, sau đó còn bị âm thanh trong phòng truyền ra làm run sợ."

Anh Đông!

Cầu xin anh, thả bọn em ra đi!

Bọn em sai rồi!

Không dám nữa đâu!"

"Anh Đông!

Thả bọn em ra đi!

Bọn em đều là đàn ông, để lát nữa thật sự sẽ có chuyện......"

Giọng nói của Oai Chủy Lục và Tứ Nhãn đã vô cùng sốt ruột bất an, bọn họ đã khắc cốt ghi tâm tác dụng của loại thuốc kia rồi.Nhưng Lạc Hàn Đông lại hoàn toàn không có phản ứng gì.

Anh ôm Thịnh Hạ đi ngang qua hành lang lộn xộn, tiến vào nhà vệ sinh.Sau khi đặt cô xuống, anh không hề tìm một nơi ngồi hút thuốc giống như lần đầu tiên, mà là cầm lấy vòi hoa sen hướng tới Thịnh Hạ, giúp cô tắm rửa.Thịnh Hạ run rẩy kịch liệt, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ làm anh tức giận.Trên cơ thể của cô khắp nơi đều là dấu vết để lại từ đêm qua đến sáng nay, xanh đỏ tím đều có, máu bầm ứ ở cổ tay và cổ chân khi bị dính nước thì vừa rát vừa đau.Cô là một người được cưng chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhiều khổ cực như thế này, cũng không chịu nổi đau đớn.Đợi đến khi Lạc Hàn Đông ngước mắt nhìn lên, toàn bộ gương mặt cô đều là nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống.Vừa đau, vừa sợ."

Khóc cái gì."

Anh có hơi không kiên nhẫn.Thịnh Hạ vội vàng lau nước mắt, nhưng cổ tay lại kịch liệt run rẩy: "Hơi đau...."

Lạc Hàn Đông cúi đầu nhìn hai cánh tay cô, rồi nhìn xuống mắt cá chân của cô, trong lòng có chút bực bội.Sự khó chịu này không giống như mọi khi.Dường như còn mang theo một loại cảm xúc khác.Anh tắm rửa qua loa cho cô, từ bên ngoài mang vào một cái túi, là chiếc túi anh cầm khi ở trên xe."

Quần áo, tự mình thay đi."

Anh đặt túi vào tay Thịnh Hạ, xoay người đi tắm.Thịnh Hạ nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của anh, người đàn ông cởi ra sạch sẽ, eo thon mông hẹp, anh là kiểu người điển hình mặc quần áo nhìn có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra lại có da có thịt, hai chân thon dài, khi nghiêng người có thể thấp thoáng nhìn thấy đường nhân ngư.Anh đứng dưới vòi hoa sen, hơi ngửa mặt lên, để dòng nước ấm tùy ý chảy xuống khuôn mặt mình.Nhìn từ xa gương mặt của anh rất tinh xảo, đường nét giống như tranh vẽ, từng nét từng nét như được lưỡi dao sắc bén gọt dũa.Anh dùng ngón tay nắm lấy tóc, cởi dây chun đang buộc trên đỉnh đầu ra, mái tóc dài buông xuống che hết trán, chỉ để lại chiếc mũi cao và đôi môi mỏng.Anh ngửa đầu ra sau, phía dưới là hầu kết đang chuyển động.Thịnh Hạ vội vàng nhìn sang chỗ khác, cúi đầu lấy quần áo trong túi thay vào, bên trong là một bộ quần áo, có áo lót..... và cả quần lót.

Kỳ lạ là, kích thước vừa vặn với cô.Trong túi còn có một túi nhỏ khác, bao bì bên ngoài hình như ghi chữ thuốc, cô nhìn không rõ nên đã mở ra xem.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng, âm thanh rất gần, gần như kề ngay bên tai."

Đó là thuốc."

"Hả, thuốc gì cơ?"

Thịnh Hạ khẽ bối rối, cô không phải đã uống thuốc rồi sao?"

Thuốc bôi."

Người đàn ông cầm lấy thuốc trên tay Thịnh Hạ, trước ánh mắt đang ngơ ngẩn của cô, anh vươn tay chỉ xuống phần dưới của người con gái.."

Bôi chỗ đó."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 19 - Nằm xuống, mở chân ra


Thịnh Hạ căng thẳng nhìn anh: "......Tôi, tự tôi bôi?"

Có lẽ người đàn ông đã hiểu nhầm ý cô, anh nhìn cô một lát, rồi nói: "Tối nay tôi bôi giúp em."

Thịnh Hạ kinh hãi mất một lúc.Lạc Hàn Đông nhướng mày, hỏi: "Sao vậy?"

Thịnh Hạ lắc đầu, trong suy nghĩ là một mảnh hỗn loạn, tất cả đều là cảnh tượng ngón tay khêu gợi của người đàn ông không ngừng khám phá trong cơ thể cô."......Không, tôi chỉ là....đói, có hơi đứng không vững."

"Ra ngoài đi, dẫn em đi ăn gì đó."

Lạc Hàn Đông mặc quần áo vào, bước được vài bước lại quay đầu nhìn, thấy Thịnh Hạ đang cầm lấy túi đồ trong tay, cẩn thận đi theo phía sau anh từng chút một.Cô gái với thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt thon gọn, trông rất tinh tế xinh đẹp, đôi mắt long lanh ngấn nước như con hươu con.

Khi anh nghiêng đầu nhìn qua, cô hơi luống cuống ngẩng đầu nhìn anh.Một đôi mắt ẩm ướt, trong đó tràn đầy sự yếu đuối, bất lực, và cả sợ hãi.

Lạc Hàn Đông nhăn nhăn mặt, động tác cứng nhắc vươn tay về phía cô: "Sợ thì lại gần đây, dựa vào tôi gần một chút."

Thịnh Hạ ngập ngừng nhìn tay của anh, lòng bàn tay của người đàn ông rất lớn, khớp xương thon dài, trông rất ấm áp và mềm mại.Nhưng cô biết sức lực của bàn tay này khi ấn vào giữa hai chân, cũng biết đau ra sao khi nó bóp chặt bộ ngực của cô, càng biết rõ hơn......

Khi bàn tay này tiến vào trong cơ thể cô, mang theo sự xấu hổ và khoái cảm.Cô không dám cãi lại lời anh, chỉ nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh.Người đàn ông nắm lấy tay cô, xoay người bước ra ngoài.Bọn họ quay trở lại căn phòng lúc trước, trên bàn trà có để hai phần cơm.

Lạc Hàn Đông ngồi xuống ghế sô pha ăn vài miếng đơn giản, sau đó liền ngồi trước bàn máy tính, mở máy tính ra bận một hồi.Đợi khi Thịnh Hạ ăn xong, anh mới đi đến đẩy ghế sô pha sang một bên, sau đó kéo tấm thảm dưới nền nhà lên, lộ ra mặt sàn có thể di chuyển được.

Anh mở miếng sàn nhà này ra.Thịnh Hạ nhìn thấy ở dưới quả nhiên có một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ.Chỉ là bên dưới rất tối.Cô có chút lo sợ.Người đàn ông đi xuống bậc thang, bật đèn lên, sau đó nói với cô: "Xuống đi."

Thịnh Hạ dè dặt bước xuống.Bên dưới có một cái giường, bên cạnh là một tủ sách bao quanh, cạnh giường cũng có một bàn sách, có thể nhìn ra Lạc Hàn Đông rất thích đọc sách.

Hơn nữa....

Trên bàn có bày ra một cái máy tính xách tay.

Thịnh Hạ chỉ lướt nhìn qua, lập tức kinh ngạc liếc nhìn về phía anh.Chữ viết của anh rất đẹp: khí thế hào hùng, cứng rắn mạnh mẽ.Giường rất sạch sẽ gọn gàng, trên đó chỉ có một cái gối, ga trải giường và chăn đều là màu đen.Người đàn ông mở cánh cửa tủ quần áo, thay một bộ đồ ngủ, xong xuôi mới lên giường, vỗ vỗ phía bên cạnh."

Cởi quần áo ra, lên giường."

Thịnh Hạ biết anh có bệnh sạch sẽ, không dám nói không, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà cởi quần áo ra, để mình trần bước lên giường.

"Nằm xuống, mở chân ra."

Đôi mắt Lạc Hàn Đông rơi xuống bầu ngực căng tròn của cô, ánh mắt dừng một chút, lại dời đến giữa hai chân cô, ở đó lông mao thưa thớt mềm mại, rất sạch sẽ.Thịnh Hạ xấu hổ cắn chặt môi, nằm trên giường, run rẩy mở hai chân ra.

Lạc Hàn Đông cho một ít thuốc ra tay, sau đó bôi lên cửa huyệt sưng tấy của cô.Cơ thể Thịnh Hạ run lên, cửa hoa bị ngón tay anh xoa tới lui, rất nhanh đã chảy ra nước.Đầu ngón tay của người đàn ông dừng lại chốc lát, sau đó lấy thêm ít thuốc, lần này là đưa vào bên trong huyệt động.Sự khít chặt bên trong ngăn cản ngón tay của anh, anh lại lấy thêm chút thuốc, ở trong mật huyệt bôi xung quanh vách thịt mềm mại, sau đó ngón tay trực tiếp đâm vào trong.Thịnh Hạ cong người lên, không chịu đựng được mà cắn môi kêu thành tiếng.Tay của Lạc Hàn Đông ướt đẫm mật dịch, cố bôi hết thuốc vào trong, lúc rút ngón tay ra thì thấy đã bị ướt tự khi nào.

Mật huyệt nóng ẩm dường như lưu luyến ngón tay anh, khoảnh khắc anh rút tay ra, anh dường như cảm nhận được ngón tay bị vô số miệng nhỏ hút vào, không muốn anh rời đi.
 
Back
Top Bottom