Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,123
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
322381215-256-k760601.jpg

Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Tác giả: besimtim
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Một nữ sinh cấp ba nhất thời lơ là cảnh giác bị bắt cóc lên một chiếc xe màu đen, từ đó bị kéo vào vực sâu vô tận.

Bên dưới vực sâu, có một bàn tay vươn ra hướng về phía cô.

Người nọ hỏi cô: "Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ cứu em ra, chịu không?"

Cô gật đầu.

Và cô thật sự đã thoát khỏi vực sâu đó.

Nhưng người nọ lại như ác ma ở trong sinh mạng của cô, gắn bó như hình với bóng.

Toàn văn 1V1.

Cao H.

-"Thịnh Hạ, tôi chưa theo đuổi con gái bao giờ."

-"Tôi cũng không biết dỗ dành con gái vui vẻ."

-"Tôi biết, là tôi nuốt lời."

-"Xin lỗi, dường như tôi...một khi chạm vào em... sẽ lập tức mất kiểm soát."
🆘 tớ reup nhằm mục đích đọc off ạ.

Nếu có gì bất tiện xin hãy nhắn tin Wattpad để tớ gỡ bỏ tác phẩm (xin đừng report tớ nha.)
❌ tớ không phải dịch giả bộ truyện này ạ.

Nguồn tớ để bên dưới nhé.

 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 1 - Anh thả tôi đi có được không?


"Đứa này không tệ, đưa cho lão Tam nếm thử trước."

Nghe thấy tiếng cười dâm đãng vang lên bên tai, Thịnh Hạ càng cố gắng giãy giụa, nước mắt đã thấm ướt miếng vải đen đang che trên mắt.Một tiếng thét chói tai đến tê tâm phế liệt vang lên cách đó không xa, còn có tiếng xé rách quần áo xen lẫn hơi thở nặng nề của đàn ông, từng giây từng phút tra tấn dây thần kinh yếu ớt của cô.Dường như là ở sát vách.Cổ tay bị dây thừng thô dày trói đến đau nhức, cô cố nhích từng chút dựa lưng vào sát vách tường, muốn khóc nhưng cũng không dám phát ra tiếng, cơ thể không ngừng run lên.Ở bên cạnh hình như còn có hơn mười nữ sinh khác.Những thiếu nữ đó có lẽ cũng trạc tuổi với cô.

Ai nấy cũng đang lo sợ khóc lóc, nhưng bởi vì trên miệng ai cũng bị bịt kín bằng miếng vải dày nên tiếng khóc phát ra nghe như tiếng rên rỉ thút thít.Thịnh Hạ càng run rẩy dữ dội hơn.Cô hối hận vì đã lên chiếc xe màu đen đó khi vừa ra khỏi nhà ga.Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích.

Cô bị người lạ đưa tới nơi này, không cách nào trốn thoát được...Miếng vải đen trên mắt bất ngờ bị ai đó tháo xuống một cách thô bạo.

Do tiếp xúc với ánh sáng đột ngột khiến Thịnh Hạ nhất thời không thích nghi kịp, khó chịu chớp mắt vài lần.

Lúc này cô mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh.Nơi này... trông giống như một thùng container, chứa hơn mười cô gái trẻ tuổi đang ngồi hoặc nằm, ai nấy cũng đều có gương mặt ưa nhìn.

Mỗi người đều bị trói bằng dây thừng, mắt và miệng đều bị vải đen bịt lại, nhìn không thấy, cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện được.Có vài tên đàn ông xem bọn họ như món hàng lựa tới lựa lui, lôi kéo hết cô gái này đến cô gái khác, thỉnh thoảng còn càn rỡ xoa nắn lấy bộ ngực đang phát triển, hoặc là cặp mông đầy đặn của những cô gái này.

Một số cô gái vì quá sợ hãi, không chịu nổi sự sỉ nhục này mà không kìm nén được mà bật khóc.

Những tên khốn này lại càng thêm phấn kích mà phát ra từng tràng cười sảng khoái dâm đãng.Thịnh Hạ lại rơi nước mắt.Một người đàn ông mặc đồ lao động cúi đầu xem xét cô, kéo miếng vải trong miệng cô ra, bóp lấy gương mặt của cô.

Hắn còn đưa những ngón tay bẩn thỉu vào trong miệng của cô để kiểm tra răng.Hắn đột nhiên dừng động tác lại, giọng nói có chút ngạc nhiên và phấn khích gọi một tên đồng bọn khác tới: "Hàm răng của nhỏ này vừa trắng lại đều.

Mang nó này đến cho lão Tam nhìn thử xem sao."

Thịnh Hạ không biết bọn họ muốn đưa cô đi đâu, nhưng tóm lại chắc chắn không phải nơi tốt lành gì.

Tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng khi nãy vẫn còn vang vọng bên tai cô, chỉ là âm thanh đã nhỏ đi rất nhiều, giống như... không còn sức lực để khóc nữa rồi.Thịnh Hạ rùng mình.

Cô run rẩy cầu xin hắn: "Đại ca à tôi sẽ không nói với ai đâu.

Anh thả tôi đi có được không?

Mẹ tôi nếu lâu quá không thấy tôi về sẽ báo cảnh sát..."

"Báo cảnh sát?"

Người đàn ông mặc đồ lao động khinh thường cười nhạo: "Càng tốt!

Tao càng cảm thấy kích thích hơn."

Thịnh Hạ bị ánh mắt cợt nhả ngông cuồng kia làm cho kinh hãi, nước mắt vẫn lặng lẽ lăn đầy trên má.

Cô bị người đàn ông kéo cánh tay đẩy ra bên ngoài, nhưng bởi vì sợ hãi nên toàn thân cô mềm nhũn, hai chân không cách nào nhấc lên nổi.Khi bị kéo ra ngoài, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một căn phòng nằm sát với cánh cửa đang mở rộng.Một gã đàn ông đang đè chặt cô gái lên bàn, hung hăng thúc mạnh vào người cô ấy.

Mấy chai bia trên bàn bị hất văng xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Trên mặt đất cũng vương vãi đầy những tờ khăn giấy và đầu lọc thuốc lá.Trong căn phòng bẩn thỉu, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi bị gã đàn ông cưỡng hiếp một cách dã man thô bạo.Cơ thể trần truồng của cô gái nằm giãy giụa trên bàn, trong ánh mắt của cô là một mảnh tro tàn, tiếng rên rỉ khàn đặc giống như bị người ta đổ cát vào trong miệng.Thân dưới của cô gái đang chảy máu, nhưng gã đàn ông kia cũng không thèm quan tâm, chỉ biết điên cuồng đâm vào bên trong cô như phát tiết, kèm theo đó là tiếng thở dốc dâm dục.

Chỉ chốc lát sau hắn gầm nhẹ lên một tiếng rồi xuất tinh.Thịnh Hạ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, sợ hãi đến mức nước khóc trong vô thức.

Cô xoay người muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng chạy chưa được hai bước đã bị gã đàn ông này bắt trở lại.

Bàn tay to lớn dùng sức của hắn suýt chút nữa đã bóp nát cổ tay cô."

Tôi không muốn... cầu xin các anh thả tôi ra..."

Cô van xin hắn, nước mắt nước mũi vương đầy trên mặt, hai chân như tê liệt quỳ trên mặt đấtNgười đàn ông không hề để tâm đến những lời cầu xin này, mạnh mẽ kéo cô đến một căn phòng khác.

Hắn gõ cửa hai tiếng, bên trong vọng ra một giọng nói không kiên nhẫn: "Vào đi."

Lúc này gã mới mở cửa bước vào, đồng thời kéo Thịnh Hạ vào chung.

Gã cất giọng hỏi pha chút nịnh nọt:"Anh Đông, anh nhìn thử xem, cô gái này có được hay không?"
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 2 - Xin anh ...


Có một cái bàn màu cà phê được đặt giữa căn phòng rộng lớn, trên đó là một chiếc máy tính xách tay.

Từ góc nhìn của Thịnh Hạ thì chỉ thấy được bàn tay của đàn ông đang đặt trên con chuột, dưới bàn làm việc là đôi chân của anh ta trong chiếc quần màu cà phê.Ngoài ra còn có một đôi giày thể thao màu trắng.Đây không phải là đôi giày thể thao bẩn thỉu hôi hám, cũng không phải là đôi giày da lấm lem bùn đất của người đàn ông mặc đồ lao động đã lôi kéo cô.Đó là một đôi giày thể thao trắng rất sạch sẽ.Từ lúc nhỏ cô đã được dạy bảo tử tế, ba mẹ lúc nào cũng nhắc cô khi rời khỏi nhà phải chú ý đến hình tượng, dù cho cô chỉ đang là một học sinh.

Ba mẹ cũng dạy cô rằng mỗi ngày thay đồ một lần, giày bị bẩn thì phải đem đi giặt.

Vì vậy cô luôn nghĩ rằng, những chàng trai mang giày thể thao trắng tinh chắc hẳn được dạy bảo rất cẩn thận.Thế nhưng người đàn ông trước mặt cô và đám đàn ông vô sỉ tùy ý hãm hiếp những cô gái kia lại chính là cá mè một lứa.

Người như vậy mà dưới chân lại mang một đôi giày trắng sạch sẽ đến thế.Thịnh Hạ ngạc nhiên, ngây người ra một lúc thì mới nghe thấy người tên "anh Đông" kia lên tiếng nói chuyện.

Giọng điệu của anh ta có chút không kiên nhẫn: "Tôi không thích, mang đi đi."

Người đàn ông mặc bộ đồ lao động kéo Thịnh Hạ đi về phía trước vài bước, ra sức lấy lòng người đó.

Ngón tay dơ bẩn bóp lấy hai má cô, đưa đến cho người đàn ông trước mặt nhìn: "Anh Đông, anh xem xem, hàm răng của con bé này rất đều, còn trắng nữa.

Không phải anh nói là thích hàng có hàm răng đều lại còn trắng sao?

Em vất vả lắm mới tìm được cho anh một..."

Anh Đông thả con chuột xuống, ngả người về sau dựa vào lưng ghế.

Lúc này Thịnh Hạ mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta.

Nước da rất trắng, đôi mắt một mí, tóc hơi dài được búi thành hình củ tỏi ở giữa đỉnh đầu, làm tan đi vẻ xa cách và lạnh lùng trên gương mặt của anh.Anh khẽ liếc mắt nhìn Thịnh Hạ một cái, con ngươi tối đen như mực mang lại cảm giác bức bối cho người khác mỗi khi đối mặt với anh.Thịnh Hạ co rúm lại, nước mắt lại rơi xuống.

Cô cố gắng khống chế cơ thể đang run rẩy của mình, quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía người đàn ông: "Xin anh hãy thả tôi ra, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của anh, cầu xin anh..."

Cô biết lý do người đàn ông mặc đồ lao động đưa cô đến nơi này.Kế tiếp, cô sẽ giống như cô gái vừa mới bị cưỡng hiếp ngay bên cạnh, nằm lên bàn làm việc trước mặt rồi bị người đàn ông xa lạ trước mặt này thô bạo hãm hiếp...Thịnh Hạ hoảng sợ đến mức khóc nấc lên thành tiếng: "Xin anh..."

Người đàn ông mặc bộ đồ lao động ngại cô khóc lớn quá gây ồn ào, kéo tóc cô lại, chửi mắng: "Mẹ nó, khóc gì mà khóc!"

Hắn giơ bàn tay lên, chuẩn bị táng vào đầu Thịnh Hạ.

Anh Đông lại nhíu mày, ánh mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như hoa lê hoa đái vũ* trước mặt, lời nói lại hướng về phía người đàn ông mặc bộ đồ lao động: "Được rồi, để người ở đây.

Anh đi đi."(*hoa lê đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)"Vâng, vâng.

Làm mất thời gian của anh rồi, anh Đông."

Người đàn ông nở điệu cười hèn mọn rồi rời đi, lúc bước ra còn ý tứ đóng cửa lại.Ngay khi cửa vừa đóng lại, Thịnh Hạ lập tức ôm hai tay chạy trốn về phía cửa, nước mắt chảy dài trên má.

Cô khóc rất dữ dội, cả người run lên vì sợ hãi.Anh Đông kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một cây dao, sau đó đứng dậy đi tới.Thịnh Hạ hoảng hốt, run rẩy đến mức hai hàm răng va lập cập vào nhau: "Không...

Đừng giết tôi...

Xin anh..."

Người đàn ông đi đến trước mặt cô.

Anh rất cao, đứng trước một Thịnh Hạ nhỏ nhắn, trông anh cứ như một con thú khổng lồ cao lớn bao phủ lấy một chú thỏ trắng đáng thương đang run lẩy bẩy."

Cứu tôi với!!!"

Thịnh Hạ sợ hãi đập đầu vào cửa.Người đàn ông đưa tay ra bắt lấy hai vai cô, ấn dựa vào cửa.

Thịnh Hạ sợ hãi nhắm chặt mắt, từ trong cổ họng hét lên một tiếng kêu thảm thiết: "Á!!!"

Cổ tay đã được buông lỏng ra.Người đàn ông xoay lưng lại rời đi.Thịnh Hạ vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Cô quay đầu lại chỉ nhìn thấy hai đoạn dây thừng trói cổ tay đã rớt xuống đất.Trên khuôn mặt của cô vẫn còn vương những giọt nước mắt.

Cô thấp thỏm nhìn theo người đàn ông, trong đôi mắt không thể che giấu được sự lo sợ.Lúc này người đàn ông đã ngồi vào bàn máy tính, thờ ơ nói: "Yên lặng đi, đừng làm ồn."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 3 - Ác mộng ngắn ngủi


Thịnh Hạ yếu ớt trượt chân ngã ngồi ngay cửa ra vào.

Cơn kinh hãi quá độ khiến cơ thể của cô như bị rút hết sinh khí.

Cô ngồi thở dốc từng cơn, hai chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, bàn tay vẫn còn đang phát run trong vô thức.

Ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trước máy tính.

Cô sợ rằng một giây sau, anh ta sẽ ra lệnh bắt cô ngoan ngoãn nằm lên trên bàn.Đối diện với người đàn ông chẳng biết lúc nào sẽ đến cưỡng bức mình, cơ thể của Thịnh Hạ lại run lên, cảm giác sợ hãi đến lạnh người.

Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta, không dám chớp mắt.Cô lén lút đảo mắt quan sát bài trí trong phòng, ý đồ muốn tìm một vật gì đó sắc nhọn có thể phòng thân, giống như dao chẳng hạn.Căn phòng này không hề giống với căn phòng sát vách dơ dáy bẩn thỉu mà cô vừa mới đi ngang qua.

Mặt đất sạch bóng, bàn làm việc ngăn nắp gọn gàng, đến ngay cả chiếc ghế sô pha bên cạnh cũng vô cùng sạch.

Trên đó còn đặt một cái gối, có vẻ là dùng để nghỉ ngơi.Một cái chăn mỏng màu đen được gấp rất ngay ngắn nằm chỉnh tề ở bên cạnh, từng mép chăn mềm mại dường như còn tỏa ra mùi hương thơm ngát dễ chịu của ánh mặt trời.Sau khi Thịnh Hạ đánh giá xong căn phòng, cô lại tiếp tục đánh giá người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.Ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay thoăn thoắt gõ chữ trên bàn phím.

Thỉnh thoảng anh sẽ bưng ly nước đặt bên cạnh lên nhấp một ngụm, sau đó lại lập tức nhìn đăm đăm vào máy tính.Suốt nửa tiếng trôi qua, anh ta cứ duy trì tư thế đánh máy y như vậy, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô một lần nào.Thịnh Hạ vẫn quan sát anh ta một cách đầy phòng bị, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái truyền đến từ bên ngoài, sau đó không bao lâu là tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.Cô nhắm mắt lại, các ngón tay lại run rẩy kịch liệt.Người tiếp theo sẽ là cô, chỉ là không biết lúc nào mà thôi.Khi người đàn ông này đánh máy xong?Là sau khi ăn tối?Hay là sau khi tắm xong?Nước mắt của Thịnh Hạ lại chảy dài xuống.

Cô muốn về nhà.

Mẹ nói tối nay sẽ làm món thịt kho tàu, cô muốn về nhà ăn cơm, muốn được tắm rửa sạch sẽ, càng muốn được nằm trên giường của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi thật tốt.Cô hy vọng những gì xảy ra ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ của cô.

Chỉ là một cơn ác mộng ngắn ngủi.Tiếng gõ bàn phím chợt dừng lại.

Người đàn ông bưng ly nước lên nhấp một ngụm, phát hiện ra nước đã hết, anh ta bèn đứng dậy đi về phía cửa.Đôi mắt Thịnh Hạ cả kinh trợn trừng lên, từng giọt nước mắt lại tuôn ra không ngừng.Đến rồi!Cuối cùng rồi cũng đến!Cô kinh hãi đến mức từng lỗ chân lông trên người giãn nở ra như muốn nổ tung.Thế nhưng người đàn ông chỉ đi về phía bình lọc nước nằm phía bên của, rót nước vào ly, sau đó quay lại tiếp tục ngồi xuống bàn làm việc.Thịnh Hạ không giấu được sự kinh ngạc trong đáy mắt.

Anh ta không thèm nhìn cô lấy một cái, uống một ngụm nước xong rồi tiếp tục gõ máy tính.Trong căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở nhè nhẹ của hai người ra thì chỉ còn lại âm thanh 'lạch cạch' của bàn phím.Thịnh Hạ không chịu nổi nữa, cô cảm thấy mình sắp bị sự sợ hãi không có hồi kết này giày vò đến điên rồi.

Cô run rẩy lên tiếng: "...Anh, định lúc nào..."

Cô không thể nói ra hai từ đó.Người đàn ông đang ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ bị làm phiền nên có chút không vui.

Giọng nói của anh ta bởi vì đã trôi qua một khoảng thời gian dài mà không nói chuyện, nên khi cất giọng có thể nghe ra vài phần khàn khàn: "Cái gì?"

"Anh... không có ý định làm gì với tôi sao?"

Thịnh Hạ nhìn anh, lúc hỏi ra câu này thì hai hàng nước mắt cũng đồng thời lăn dài trên đôi gò má cô."

Làm cái gì?"

Người đàn ông dường như không hiểu ý của cô, cau mày nhìn cô một lát.Một lúc sau anh tựa hồ đã hiểu được ý tứ của cô, lại lấy con dao từ trong ngăn kéo ra, đứng dậy đi về phía cô.Thịnh Hạ lui về phía sau trốn ở cửa: "Anh muốn làm gì?"

Trên người cô không có sợi dây nào cả.

Con dao này không phải là dùng để cắt tóc cho cô đấy chứ.Cô bị dọa đến nỗi cả người phát run, toàn bộ cơ thể đều tựa trên cánh cửa, giọng nói bởi vì sợ hãi mà lộ vẻ tuyệt vọng đến đáng thương: "...Cứu mạng...

Cầu xin anh...

Đừng giết tôi..."

Người đàn ông dùng dao cắt rách quần áo của Thịnh Hạ.

Anh kéo quần của cô xuống rồi ném lên mặt đất.

Trong tiếng la hét thất thanh, con dao trong tay anh đã cắt đứt quần lót của cô.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 4 - Nhìn đủ chưa?


Sau đó người đàn ông ném cơ thể trần trụi của cô đặt lên ghế sô pha.

Trong lúc Thịnh Hạ đang la hét phản kháng lại thì anh đã đặt một tấm chăn mềm mại xuống người cô, che kín cả đầu.Là cái chăn màu đen mà cô đã thấy trước đó.Cô kéo tấm chăn xuống, để lộ ra đôi mắt mờ mịt hơi nước, mông lung nhìn anh.Trong tầm mắt của Thịnh Hạ là hình ảnh người đàn ông đang chau mày, cúi đầu nhìn xuống hai chân của cô.Con dao Thụy Sĩ bị anh ta cầm trong tay lắc lắc như đang cân nhắc điều gì đó.

Một lát sau, anh dùng dao rạch một đường nhỏ trên bắp chân cô cho máu chảy ra, sau đó dùng máu đó bôi vào giữa hai chân cô.Thịnh Hạ sững sờ, cô không hiểu anh ta đang làm gì vậy, nhưng cũng mơ hồ nhận ra rằng dường như anh ấy....không có ý định cưỡng hiếp cô.Bên ngoài có người gõ cửa, là tên mặc bộ đồ lao động.

Hắn cất giọng nói vừa nịnh nọt lại hạ lưu, gọi: "Anh Đông, ăn cơm thôi."

Anh Đông đứng dậy mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa được mở ra, tên mặc đồ lao động đã nhanh mắt liếc vào trong phòng, chỉ nhìn thấy trên sàn nhà vương vãi quần áo cùng với chiếc quần lót đã bị rạch nát.

Ánh mắt của gã lại quét qua chiếc ghế sô pha, nhìn thấy Thịnh Hạ đang thu mình vào một góc, trên người được phủ một tấm chăn mỏng.Cô đang ngồi khóc lóc đến nước mắt giàn giụa, lúc trông thấy tên mặc đồ lao động thì thân thể lại không tự chủ được mà run lên, sau đó cố gắng rúc mình sâu hơn vào trong chăn.Thật sự là nhìn không ra nha, anh Đông lại thích dạng này.

Gã ta thầm ghi nhớ trong lòng, tính toán nếu lần sau lại gặp được kiểu hàng này một lần nữa thì sẽ trực tiếp mang người đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dâng lên cho anh Đông thưởng thức."

Nhìn đủ chưa?"

Anh Đông không kiên nhẫn liếc mắt nhìn gã một cái.Tên mặc đồ lao động nhanh trí lấy tay che mắt lại: "Đủ rồi, đủ rồi.

Anh Đông, cơm là đem tới đây hay là...?"

"Không cần, tự tôi đi ăn."

Anh Đông cất bước đi về phía trước.Có khoảng bốn đến năm phòng nằm dọc theo hai bên hàng lang.

Trong mỗi căn phòng đều vọng ra những tiếng kêu gào thảm thiết.

Từng cô gái đều bị người ta thô bạo đè lên mặt đất hoặc trên giường, tàn nhẫn mà đâm vào, tiếng la khóc từ chói tai đến khàn cả giọng.Anh Đông nhíu mày.Tên mặc đồ lao động vội vàng nói: "Mấy anh em làm xong đều đưa đi liền, sẽ không ồn ào quá lâu đâu ạ."

Anh Đông không trả lời mà đi thẳng đến chỗ ăn cơm.Ngồi tại vị trí chủ vị trên bàn cơm là một người đàn ông trung niên để mình trần với những hình xăm đầy người.

Anh Đông đến trước mặt ông ta, gọi một tiếng: "Chú Tần."

"Ừm."

Tần Chung Hải khẽ gật đầu, chờ anh ngồi xuống mới cất giọng: "Oai Chủy Lục nói cháu giữ một cô gái?"

Anh không có biểu cảm gì gật đầu một cái: "Vâng."

"Cậu bận rộn đến muốn bán mạng rồi, lại hiếm khi tìm được một người ưng ý."

Tần Chung Hải nói xong rồi quay sang nhìn tên mặc đồ lao động bên cạnh."

Để lại cho cậu ấy, đừng đưa đi."

Ông ra lệnh.Oai Chủy Lục nhanh nhẹn đáp ứng: "Vâng ạ."

Anh Đông đang ăn cơm, chờ nuốt xong rồi mới nhìn Tần Chung Hải, nói: "Cảm ơn chú Tần."

"Hàn Đông, giữa tôi và cậu không cần khách sáo như vậy.

Hơn nữa, có thể tặng gì đó cho cậu thì tôi cũng rất vui."

Tần Chung Hải gắp đồ ăn vào trong chén của Lạc Hàn Đông, sực nhớ ra là anh có bệnh thích sạch sẽ, vội vàng cười nói: "Thay chén mới."

Lúc này trên mặt Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười: "Cảm ơn chú Tần."

Trên đường trở về sau bữa ăn, anh vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu khóc của Thịnh Hạ từ trong phòng vọng ra.Lạc Hàn Đông nhíu mày đi vào, lão Tam què cùng Tứ Nhãn đang cố lôi kéo tấm chăn mỏng trên người Thịnh Hạ xuống, quần áo bị xé rách trên mặt đất cũng đã được hai người thu dọn bỏ vào thùng rác.Biết anh có bệnh thích sạch sẽ, vậy nên hai người tranh thủ lúc anh ăn cơm liền chạy tới thay anh dọn dẹp căn phòng, nhân tiện mang con nhóc này đi tắm rửa cho sạch sẽ luôn.Ai có ngờ được con nhỏ này tuy vừa mới bị làm xong, nhưng vẫn còn sức lực như thế chứ.

Hai người lôi kéo cả buổi trời mà vẫn không giật tấm chăn xuống được, đang định khiêng người ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cửa."

Anh Đông."

Hai người mở miệng cùng lúc.Thấy Lạc Hàn Đông cau mày, bọn họ vội vàng giải thích: "Chúng tôi lập tức đưa cô gái này đi ngay.

Anh Đông cứ bận việc đi, chúng tôi lặng lẽ đưa người đi ngay, sẽ không phát ra tiếng động nào đâu."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 5 - Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em đi


Khi Lạc Hàn Đông còn ở trong tù đã quen biết với Tần Chung Hải.Tuổi của anh còn trẻ, lại am hiểu về những thứ công nghệ cao như máy tính.

Lúc ngồi tù, máy tính của cảnh sát có hư hỏng gì đều qua một tay anh sửa chữa, thường xuyên nhờ tới nhờ lui, lâu dần tất cả phòng giam đều biết cậu nhóc lầm lì ít nói này là một cao thủ máy tính.Sau khi Tần Chung Hải ra tù, không quan tâm phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ông cũng nhất quyết đưa Lạc Hàn Đông ra ngoài cho bằng được.Vốn dĩ anh còn phải ngồi tù thêm năm năm nữa, nhưng Tần Chung Hải đã tìm cách đưa anh ra sớm hơn, còn vỗ vào vai anh nói: "Chàng trai trẻ, tôi thật sự rất xem trọng cậu.

Cậu cứ theo tôi làm ăn, bảo đảm cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc."

Lạc Hàn Đông ghê tởm loại người như Tần Chung Hải, nhưng anh là người có ơn tất báo.

Người ta đã cứu anh ra ngoài thì anh cũng nên trả lại phần ân tình này.Năm nay là năm thứ hai anh ở lại đây.Lúc đó anh nói với Tần Chung Hải, sau ba năm làm việc cho ông anh sẽ rời đi.Không biết có phải Tần Chung Hải đã đặc biệt dặn dò gì hay không, nhưng tất cả anh em thuộc hạ của ông ta khi gặp Lạc Hàn Đông đều gọi một tiếng "anh Đông", tôn kính và nịnh nọt, giống với dáng vẻ mỗi khi nhìn thấy Tần Chung Hải.Mỗi ngày của Lạc Hàn Đông trôi qua ở đây khiến anh cảm thấy vô cùng bất mãn và chán ghét.

Càng thấy ghê tởm thứ mà bọn chúng gọi là "công việc."

Lừa bắt các cô gái xinh đẹp đến đây, thay phiên nhau dở trò đồi bại, sau đó chuyển bọn họ đến những vùng nông thôn nghèo hẻo lánh để bán.Mà thực chất công việc của anh chính là giúp Tần Chung Hải rửa tiền: chuyển toàn bộ tiền mặt thành vốn lưu động trực tuyến để ông ta thực hiện việc đầu tư và quản lý tài chính.Còn đám con gái kia, một sợi tóc anh cũng không thèm chạm vào.Chỉ có điều, hôm nay anh đã phá lệ."

Để xuống đi, tôi dẫn cô ta đi tắm rửa."

Anh nói với mấy người kia xong thì cúi người, cách một tấm chăn mỏng, ôm lấy cô gái nhỏ đang run rẩy không ngừng đi vào phòng tắm.Phòng tắm này cách âm rất kém, sát vách còn có tiếng người một gã đàn ông đang cưỡng ép một cô gái, cách cả bức tường cũng có thể nghe được tiếng la khóc bất lực.Thịnh Hạ càng run rẩy sợ hãi trong vòng tay của người nọ, cổ họng cô nghẹn lại phát ra tiếng khóc nỉ non: "Đại ca, thả tôi đi có được không?

Tôi cho anh tiền...

Anh muốn bao nhiêu, tôi đều cho anh."

Người đàn ông trực tiếp ôm cô đi thẳng đến chỗ vòi hoa sen, cầm lấy vòi tắm ném vào tay cô: "Tự tắm đi."

Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn anh ngồi sang bên cạnh, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, môi mỏng ngậm đầu thuốc lá.

Khi anh rũ mắt xuống châm thuốc, búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu của anh hướng thẳng về phía Thịnh Hạ.Da của anh là màu trắng lạnh, từng mạch máu trên cổ đều hiện ra rõ ràng, các ngón tay thon dài mảnh khảnh, động tác kẹp điếu thuốc toát lên một vẻ lười biếng nhàn rỗi.

Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới đất, gương mặt sắc sảo góc cạnh, dưới cằm bóng loáng sạch sẽ, không có một cọng râu nào.Nhìn bề ngoài của anh vừa gọn gàng lại vô hại, rất giống với hình tượng người anh trai nhà bên.Nhưng mà mấy tên ở đây, ai cũng đều rất lễ phép với anh.

Cho nên Thịnh Hạ kết luận, anh là một đại ca nhỏ của nơi này, cho dù không phải là tên đầu sỏ lớn nhất thì cũng là quản lý.Một người như vậy chắc chắn sẽ không thả cô đi, hơn nữa không có gì đảm bảo anh cũng hiền lành giống như vẻ bề ngoài.Anh ta hút thuốc xong thì bắt đầu cởi quần áo, Thịnh Hạ thấy thế vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.

Đợi anh cởi xong quần áo đi vào cô mới run giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông rủ mắt xuống nhìn cô, hồi lâu mới nâng cằm cô lên, giọng nói có chút khàn khàn bởi vì mới hút thuốc xong.

Anh hỏi: "Muốn ra ngoài?"

Thịnh Hạ đang run rẩy dưới những đầu ngón tay anh.

Nước mắt của cô cũng theo cơn hoảng hốt mà rơi xuống, nhưng bản năng sinh tồn đã giúp cô kìm nén nỗi sợ hãi.

Cô gật đầu một cái: "Muốn!"

Con ngươi đen láy của người đàn ông nhìn vào đáy mắt cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm đó hoà vào không khí, tựa như đập thẳng vào trái tim của Thịnh Hạ, khiến cả người cô run bần bật lên."

Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ để em đi?"

Anh bằng lòng thả cô sao?Thịnh Hạ nhìn anh, vừa bất ngờ vừa sợ hãi.

Bởi vì quá đỗi kinh ngạc nên đồng tử của cô mở to ra, đôi mắt ẩm nước vì khóc, trông giống như một chú nai nhỏ, ướt át xinh đẹp.Cô hít vào một hơi, giọng nói càng run rẩy dữ dội hơn: "Thật sao?"

Người đàn ông cầm lấy vòi hoa sen trong tay cô xả xuống đỉnh đầu mình, giọng nói của anh như bị hơi nước cuốn đi, khiến nó trở nên gợi cảm đến mê người."

Tôi chưa bao giờ nói dối phụ nữ."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 6 - "Cô thích nhìn đàn ông quay tay lắm sao?"


Thịnh Hạ nhận được sự đảm bảo, trong lòng nổi lên hy vọng cùng vui sướng, nhưng sau đó lại cảm thấy không nên vui mừng quá sớm, lỡ như....

Lỡ như đối phương chỉ là đang lừa cô thì sao.Anh ta nói chưa bao giờ lừa dối phụ nữ.Nhưng lời này không phải là dùng để lừa phụ nữ sao?Thịnh Hạ không dám để lộ ra những nghi hoặc trong lòng, khi bị tia nước bắn lên người, lúc này cô mới nhớ đến mình đang ở đâu.Cơ thể trần trụi của người đàn ông đang ở ngay trước mặt, vật nam tính mềm nhũn giữa hai chân anh đang nằm ngủ yên giữa khu rừng rậm rạp.Đây là lần đầu tiên Thịnh Hạ nhìn thấy vật đó ở khoảng cách gần như vậy, cô bị dọa sợ đến lùi lại phía sau một bước, lại suýt nữa thì ngã ra ngoài, cô theo bản năng đưa tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó.Đợi đến khi cô định hình lại được, mới nhận ra mình đã vô tình nắm lấy cánh tay của anh ta.Mà người đàn ông lúc này đang nhìn cô, ánh mắt rơi xuống bộ ngực đang bị ép chặt trong cánh tay của anh ta, hai bầu ngực mềm mại trắng nõn nhẹ nhàng nẩy lên theo hô hấp của Thịnh Hạ.Cô kinh sợ hít vào một hơi, lấy tay che trước ngực rồi nhanh chóng xoay lưng lại.

Mái tóc dài bị nước làm ướt đẫm bám lên da, làm nổi bật lên nước da trắng như ngọc.

Cô khẽ cong lưng, trên sống lưng hiện lên một hàng xương sống mỏng manh.

Ánh mắt của người đàn ông thuận theo sống lưng xinh đẹp của cô nhìn xuống, cuối cùng đáp xuống vòng eo thon nhỏ nhắn.

Vòng eo nhỏ đến mức dường như anh có thể dùng một tay bóp chặt.

Xuống dưới nữa là hai bờ mông đầy đặn, cong lên đầy gợi cảm.Rõ ràng eo thon nhỏ như vậy, nhưng không biết như thế nào mà mông lại cong đến thế.

Cô nhóc này rõ ràng chỉ mới là học cấp ba, bộ ngực sao có thể phát triển tốt đến như vậy, trên đó là nhũ hoa nhỏ nhắn màu hồng phớt.

Vừa rồi anh chỉ liếc mắt một cái đã khắc sâu trong đầu, lưu luyến không thôi.Anh bóp chặt chai sữa tắm trong lòng bàn tay, cuối đầu xuống mới nhìn thấy, không biết từ khi nào vật nam tính mềm rũ đã chậm rãi ngẩng cao đầu.Thịnh Hạ chạm nhẹ vào cửa kính, muốn đi lấy chăn mỏng trên bàn, nhưng lại sợ bản thân chưa tắm rửa sạch sẽ sẽ khiến người đàn ông này không vui.

Từ lời nói của hai gã vừa rồi có thể biết được, người đàn ông trước mặt cô mắc bệnh sạch sẽ.Vì vậy cô không dám hành động bừa bãi, chỉ có thể đứng sát vào cửa kính, quay lưng với anh ta, đợi anh tắm xong rồi mình sẽ tắm sau.Nhưng không gian quá chật hẹp, hai người không thể tránh khỏi bị đụng chạm nhau, và....Cô bị cánh tay của anh đụng vào hai lần, nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang cúi đầu, dùng tay đưa đẩy gậy thịt đỏ hồng và cứng rắn của mình.Bây giờ Thịnh Hạ mới phát hiện ra, thứ này của anh ta đã trở nên to lớn đến mức đáng sợ.

Cô kinh ngạc mở to mắt, không dám chớp mắt quan sát động tác của người đàn ông.

Không lâu sau anh ta gầm lên, phun hết chất dịch trắng đục lên cánh cửa kính.Một mùi hương tanh nồng bao trùm khắp không gian.Người đàn ông thở hổn hển, quay đầu liếc nhìn cô, cất lên giọng nói khàn đặc đầy gợi cảm: "Cô thích xem đàn ông quay tay lắm sao?"

Thịnh Hạ giật mình, hoảng sợ lắc đầu: "Tôi không phải, tôi không có, tôi...."

Cô đỏ mặt tía tai quay đầu đi, xấu hổ đến mức ngón chân cong hết lên.Tại sao người đàn ông này thà tự mình làm... cũng không cưỡng hiếp cô?Lẽ nào anh ta thật sự sẽ đưa cô ra ngoài?Thịnh Hạ không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại, từ khóe mắt lén nhìn anh.

Anh tháo sợi dây chun đang buộc búi tóc ra, mái tóc dài bị nước dội ướt dính xuống trán, chỉ để lộ ra sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mọng nước.Dáng người của anh ta trông thì có vẻ hơi gầy, nhưng thực ra không phải vậy, ngực và bụng đều rất săn chắc, còn có bốn múi cơ rất đẹp.Đôi chân cũng vững chãi khác thường, vừa nhìn phát biết đây là một cơ thể có qua tập luyện, cơ bắp ở chân vô cùng săn chắc.Khi ngước mắt nhìn lên, Thịnh Hạ không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông cũng đang nhìn mình.Cô sững sờ một chút rồi ngay lập tức hoảng sợ quay đầu lại.Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Nhìn xong rồi thì mau tắm đi."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 7 - Nội y đâu?


Câu hỏi của anh khiến Thịnh Hạ đỏ bừng mặt.

Đợi anh đi ra rồi cô mới dám quay lưng bắt đầu tắm rửa.Nhưng khi đứng ở chỗ anh vừa rời đi, trong đầu của cô chợt nhớ đến hình ảnh anh vừa đứng ở đây, tay cầm lấy bộ phận to lớn đỏ thẫm không ngừng đưa lên đưa xuống.Ngón tay của Thịnh Hạ lại run lên không kiểm soát.

Cô nhắm mắt lại nhanh chóng dùng sữa tắm bôi lên toàn thân tắm qua loa, rồi mới nhỏ giọng nói với anh: "....

Tắm xong rồi."

Cô không có quần áo.Chỉ có tấm chăn mỏng đó.Người đàn ông cầm tấm chăn mỏng bước tới, nhìn thấy cô dùng một tay che đi bộ ngực, tay còn lại che giữa hai chân, đôi mắt đen không có cảm xúc gì, nhàn nhạt nói: "Bỏ tay xuống."

Thịnh Hạ kinh sợ đến mức không dám động đậy, nhưng trong đầu lại nhớ đến câu nói trước đó của người đàn ông: "Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ dẫn cô đi?"

Điều kiện tiên quyết để đưa cô đi là ngoan ngoãn nghe lời.Ngón tay cô run run, cuối cùng cũng buông lỏng xuống, vẻ mặt xấu hổ vô cùng, vành tai ửng đỏ đến nóng lên, đến cả bầu ngực đầy đặn cũng bắt đầu phiếm hồng.Bị kích động bởi cái lạnh bên ngoài, nhũ hoa nhạy cảm rùng mình nở rộ."

Giơ tay lên."

Người đàn ông đánh giá cơ thể cô, trong đôi mắt đó không mang theo nhiều dục vọng, chỉ là...

Quá thẳng thắn, khiến cô không biết làm thế nào.Thịnh Hạ ngoan ngoãn giơ tay lên.Anh để tấm chăn mỏng dưới nách cô, thuận thế quấn quanh người một vòng, sau đó bế cô vào lòng, cánh tay trần trụi của cô theo phản xạ ôm lấy cổ người đàn ông, chỉ thấy sắc mặt của anh không có gì biến hóa, ôm cô bước ra ngoài.Đi ngang qua bốn năm căn phòng, khắp nơi đều là một đống hỗn độn.

Có những cô gái mặt xám như tro tàn nằm trên mặt đất hoặc trên giường, quần áo bị xé nát nằm ngổn ngang một bên.Thịnh Hạ nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng lại dâng lên những nỗi bất an sợ hãi.

Cô vùi đầu vào cổ người đàn ông, không dám nhìn nữa.Trái lại, khi Oai Chủy Lục và một vài người nhìn thấy Lạc Hàn Đông ôm cô quay lại, con nhóc lúc đầu còn cố gắng chạy trốn, nhưng giờ phút này lại ngoan ngoãn nằm trong lòng của người đàn ông.

Điều này khiến bọn họ không khỏi bội phục mà giơ ngón tay cái về phía Lạc Hàn Đông tỏ vẻ ngưỡng mộ."

Anh Đông thật lợi hại, mới làm một hiệp mà đã khiến cho cô gái này thuần phục trên giường luôn rồi.

Anh xem mấy tên đàn ông thô bạo kia làm đến mức người ta sống dở chết dở rồi, lát nữa bọn em còn phải đi dọn dẹp nữa."

"Nói cho cùng vẫn là anh Đông của chúng ta đỉnh nhất!

Ha ha ha ha!"

Bọn họ cùng phát ra giọng cười dâm đãng.Lạc Hàn Đông không để ý đến, chỉ nói: "Mau dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài đi.

Mang một phần cơm đến đây, tôi muốn nghỉ ngơi, đừng có quấy rầy."

"Ồ, vâng ạ."

Sau khi bọn họ rời đi, Lạc Hàn Đông ôm Thịnh Hạ vào phòng, ném cô lên ghế sô pha, tiếp đó tìm trong tủ quần áo được một bộ quần áo của nam vứt qua cho cô."

Mặc vào."

"....Áo lót đâu?"

Thịnh Hạ quấn chặt chăn, có chút luống cuống hỏi: ".....Quần lót nữa?"

Lạc Hàn Đông ném quần áo vào trong lòng cô: "Cô có thể chọn mặc vào hoặc để trần truồng, tôi không quan tâm."

Nói xong anh quay người bước đến bàn làm việc ngồi xuống, không để ý đến cô nữa.Thịnh Hạ cảm thấy nhục nhã.

Cô ôm lấy bộ quần áo đó, muốn tìm một chỗ nào đó để thay, nhưng căn phòng lớn thế này mà lại không có chỗ nào khuất khuất cả, cô chỉ có thể trốn dưới chăn thay quần áo.Cảm giác trống trải ở thân dưới khiến cô có cảm giác không an toàn.

Cô vừa mới mặc xong chiếc áo sơ mi đen thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa."

Vào đi."

Lạc Hàn Đông cũng không thèm ngẩng đầu lên.Oai Chủy Lục bê một phần cơm vào, đặt lên bàn trà trước ghế sô pha, còn cố tình liếc nhìn Thịnh Hạ, rồi mới cười cười rời đi.Thịnh Hạ đã đói lắm rồi.Cô không biết phần cơm này có phải do anh Đông gọi cho cô không, thế nên cô không dám ăn, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào phần cơm đó không ngừng nuốt nước miếng.Cái quần quá lớn so với cơ thể cô, căn bản không có cách nào mặc được, cuối cùng cô lấy cái chăn mỏng quấn quanh eo làm thành chiếc váy.

Lúc này cô mới quay đầu nhìn Lạc Hàn Đông hỏi: " Phần cơm này là....?"

"Ăn đi."

Người đàn ông chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường: "Bắt đầu từ bây giờ, không được nói chuyện, duy trì yên tĩnh, đến sáu giờ thì gọi tôi."

Thịnh Hạ ngạc nhiên, một lát sau mới gật gật đầu: "Vâng."
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 8 - Xin lỗi, tôi sai rồi


Người đàn ông lại bắt đầu gõ lên bàn phím.Thịnh Hạ không biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng yêu cầu như vậy cũng chính là điều cô muốn.

Tốt hơn hết là anh ta sẽ đưa cô đi khi cô gọi anh vào lúc sáu giờ.Ăn xong thì cô ngồi thận trọng trên ghế sô pha không dám phát ra chút tiếng động nào, nhưng âm thanh phát ra từ bàn phím như có ma lực thôi miên, trong vòng nửa tiếng đồng hồ cô đã mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi.Suốt mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cô bị người ngồi trong chiếc xe màu đen trói đem tới đây.Cô mệt quá rồi nhưng lại không dám ngủ, cũng không dám làm ồn, chỉ có thể nhẹ nhàng đứng dậy đi vòng quanh phòng.Khi ánh mắt dừng lại ở trên bàn của người đàn ông đó, cô nhìn thấy chiếc cốc của anh ta.Cô bèn chủ động đi tới, cầm cốc của anh lên, muốn rót cho anh một cốc nước."

Ai cho cô chạm vào?"

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô ngay khi cô vừa cầm chiếc cốc lên, ánh mắt lạnh lùng tỏ vẻ không vui.Ngón tay Thịnh Hạ cứng đờ, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.Đúng rồi.Người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ."

Tôi xin lỗi..."

Cô xin lỗi rồi cầm khăn giấy lên lau chùi những chỗ mà cô vừa chạm vào cho anh.Người đàn ông dùng sức hất cô ra, Thịnh Hạ bị té ra đất, còn làm rơi chiếc cốc của anh.

Ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tung tóe, Thịnh Hạ vô thức lấy tay che mặt, nhưng lại truyền đến cơn đau nhói ở bắp chân.

Cô cụp mắt nhìn xuống, nhìn thấy bắp chân của mình đã bị hai mảnh thủy tinh vỡ đâm vào.Trong lúc hoảng loạn, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu của Thịnh Hạ.

Nếu như cô ngoan ngoãn mặc chiếc quần dài đó của người đàn ông kia, liệu có phải sẽ không bị mảnh kính vỡ đâm vào hay không?

Không, nếu cô ngoan ngoãn không đi lung tung làm loạn thì vốn dĩ đã không... khiến cho anh ta tức giận như vậy, cũng sẽ không có chuyện tiếp theo xảy ra.Tên Lão Tam què quặt cùng với Oai Chủy Lục và vài người khác ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì nhao nhao đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thịnh Hạ nằm bò trên mặt đất và Lạc Hàn Đông đang trong cơn thịnh nộ."

Anh Đông, xảy ra chuyện gì thế?"

Lạc Hàn Đông không nói gì.Oai Chuỷ Lục bước đến trước mặt người phụ nữ, dùng lực lôi mạnh cánh tay Thịnh Hạ khiến cô đau đến mức suýt chút nữa thì bật khóc thành tiếng."

Mày đã làm gì rồi?!"

Thịnh Hạ bị dọa cho toàn thân run rẩy, cô sợ sệt nói: "Tôi...

Tôi chỉ muốn rót cho anh ấy một ly nước."

Vài tên nghe xong, lập tức nhìn chằm chằm vào cô, tức giận nói: "Đồ của anh Đông mà mày cũng dám động vào à?"

Thịnh Hạ sợ hãi bật khóc thành tiếng: "Xin lỗi...

Tôi sai rồi, lần sau tôi cũng không dám thế nữa."

Lạc Hàn Đông nhíu mày lạnh lùng: "Đưa cô ta về đi, thật vướng víu."

"Cái này..."

Oai Chủy Lục nghe xong có hơi kinh ngạc, nhanh chóng đáp: "Để em đi hỏi lão đại xem sao."

"Không phải hỏi.

Chú ấy tặng cho tôi thì người này chính là của tôi, bây giờ cô ta gây rối trong phòng tôi, tôi muốn đuổi đi, chút chuyện nhỏ như vậy cũng cần phải làm phiền chú ấy sao?"

Điệu bộ của Lạc Hàn Đông đầy chế nhạo: "Hay là tôi bây giờ, ngay cả quyền này cũng không có?"

Oai Chuỷ Lục tự vả vào mồm mình: "Ấy kìa anh Đông, cái miệng này của em thật là không biết điều.

Anh đừng để bụng, em sẽ lập tức đem cô ta đi ngay."

Thịnh Hạ lo sợ nhìn Lạc Hàn Đông.Màn sương dày đặc trong lòng dần dần tản ra, lộ ra ý tứ rõ ràng.Anh đang cứu cô ra ngoài.Anh không lừa cô."

Lâu rồi không ra ngoài dạo một vòng, tôi cũng đi cùng."

Lạc Hàn Đông đứng lên.

Khi đi ngang qua Oai Chủy Lục, thấy hắn đứng ngây ra không có phản ứng gì, anh hỏi: "Sao thế?

Phải hỏi chú Tần nữa à?"

"Không, không.

Ý của em là, loại chuyện này làm sao có thể làm phiền anh được..."

Oai Chủy Lục vẫn còn đang luyên thuyên, Lạc Hàn Đông đã sốt ruột bước ra ngoài: "Tôi ra ngoài hít thở không khí, thư giãn một chút.

Các cậu mau đem cô ta ra ngoài đi, tìm người dọn dẹp phòng cho tôi."

"Vâng vâng vâng."

Vài người đang bận rộn đi ra đi vào, còn phải nhanh chóng đi tìm một chiếc xe ô tô.

Trời đã gần tối nên Oai Chủy Lục không trói Thịnh Hạ nữa, chỉ tiêm cho cô một liều thuốc ngủ, sau đó đặt cô ngồi vào ghế sau.
 
Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ Full
Chương 9 - Giúp anh hưng phấn


Khi Lạc Hàn Đông lên xe, nhìn thấy Thịnh Hạ đang "ngủ" trong góc, trên mặt anh không có chút cảm xúc nào, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô."

Anh Đông, có phải dạo này làm giấy tờ hơi mệt không?

Lát nữa về chúng ta vào quán bar giải trí nhé?"

Oai Chuỷ Lục vừa lái xe vừa hỏi.Tứ Nhãn ngồi ở ghế lái phụ, nghe xong cũng hùa theo: "Phải đó, Anh Đông.

Cũng lâu rồi không đi chơi, chúng ta cùng đi đi."

Ánh mắt Lạc Hàn Đông hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói hờ hững, không hề hứng thú nói: "Không đi, các cậu đi đi."

Tứ Nhãn phấn khích nói: "Anh Đông, em có thứ thuốc đó ở đây, anh có muốn thử không?

Rất kích thích nha."

Lạc Hàn Đông vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh tâm quả dục* như cũ, cảm thấy vô vị, đáp: "Không cần."(*thanh tâm quả dục: trái tim thuần khiết, thanh lọc tâm hồn không ham muốn dục vọng)Khi Oai Chuỷ Lục dừng xe để đi vệ sinh, anh ta tiến về phía Tứ Nhãn hỏi: "Thứ thuốc đó...

Bây giờ trên người mày có không?"

Tứ Nhãn liếc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Làm gì?

Mày muốn ngủ với cô ta à?"

Oai Chuỷ Lục đánh anh ta một cái: "Mày nghĩ tao điên rồi hả?

Một người mắc bệnh sạch sẽ như anh Đông, ngay cả khi anh ấy ngủ qua rồi chúng ta cũng không thể đụng vào."

"Vậy mày hỏi tao làm gì?"

"Đồ ngu, tao muốn mày lấy một ít cho anh Đông.

Kiểu người như anh ấy không có nhu cầu ham muốn, mày cứ lặng lẽ cho một ít, để anh ấy từ từ cảm nhận...

Chỉ cần trải qua rồi, còn sợ anh ấy không nếm được sự vui vẻ của việc này sao?"

Oai Chuỷ Lục nói đoạn rồi nở nụ cười dâm đãng.Tứ Nhãn cũng cười theo: "Được, tao đi mua chai nước cho anh ấy."

"Anh Đông không uống nước đóng chai.

Lát nữa mày cứ mua một cốc cà phê, bỏ thuốc vào trong đó là được."

"Cứ vậy đi."

Lạc Hàn Đông ngồi ở ghế sau, trong đầu đang lên kế hoạch.

Lát nữa sau khi chúng đem người đến một nơi hoang vu hẻo lánh, làm cách nào để có thể đưa cô ấy ra ngoài đây.Trong lúc mải mê suy nghĩ, cốc cà phê trong tay bất giác được anh uống sạch.Anh cầm cốc trên tay, cảm thấy trong người hơi nóng nên mở cửa kính xe cho thoáng.

Mới vào tháng năm, khí trời vẫn chưa quá oi bức, nhưng một lúc sau anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn trong cốc cà phê mình vừa uống."

Mấy anh...

Đã thêm gì vào trong cà phê?"

Khi anh hỏi câu này, hoàn toàn không hề hay biết hai mắt mình đã xuất hiện những tia máu đỏ ngầu.Oai Chuỷ Lục thấy anh phản ứng mạnh như vậy thì giật mình.

Hắn hoảng hốt, vội vàng cho dừng xe lại giải thích: "Anh Đông anh nghe em nói, loại thuốc này không có tác dụng phụ, chỉ giúp anh hưng phấn lên chút thôi.

Bọn em thấy anh mỗi ngày đều ngồi trước máy tính, lo lắng anh bận bịu sớm tối, cho nên muốn để anh thư giãn..."

"Thư giãn cái mẹ mày!"

Lạc Hàn Đông tức giận, lời lẽ thô tục cũng cứ thế tuôn ra."

Anh Đông, đừng tức giận!"

Oai Chuỷ Lục vừa tìm chỗ đậu xe, vừa nháy mắt với Tứ Nhãn.Tứ Nhãn tìm hướng đến khách sạn rồi đưa tay ra hiệu, Oai Chuỷ Lục bèn vội vã phóng xe qua đó.Lạc Hàn Đông hét lên: "Dừng lại!

Đưa nước cho tao!"

"Anh Đông, bọn em đặt một phòng cho anh rồi, trong đó có nước, còn có..."

Oai Chuỷ Lục nói chuyện mờ ám, liếc mắt nhìn Thịnh Hạ vẫn đang còn hôn mê bất tỉnh ở băng ghế sau.Ngay lập tức máu nóng của Lạc Hàn Đông nổi lên.Cô gái đang nằm bên cạnh, gần đến mức anh có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cô ấy.

Trên chân cô được quấn một tấm chăn, đường đi xóc nảy khiến chăn trượt xuống, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn bên trong.Anh thở gấp, vùng bụng dưới lập tức căng cứng lại.Oai Chuỷ Lục mang theo rất nhiều chứng minh thư giả, hắn tuỳ ý móc ra hai cái rồi nhận phòng.

Sau khi nhận lấy thẻ phòng thì nhanh nhẹn cùng Tứ Nhãn đưa Lạc Hàn Đông và Thịnh Hạ vào trong.Toàn thân Lạc Hàn Đông nóng đến mức không thể kiểm soát.

Cổ họng của anh khô khốc, anh muốn uống nước ngay bây giờ.Hơi thở phả ra cũng nóng bừng bừng.Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạ ở bên cạnh, hy vọng rằng cô sẽ tỉnh dậy, lại hy vọng cô cứ thế mà ngủ tiếp đi.Sau khi thuốc ngủ của Thịnh Hạ hết tác dụng, cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy bộ dạng của Lạc Hàn Đông đang nằm trên mặt đất thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu hằn những tia máu."

Anh bị gì vậy?"

Giờ phút này cô không hề có phòng bị gì với Lạc Hàn Đông, chỉ biết rằng trước đó người đàn ông này đã làm rất nhiều việc chỉ để cứu cô ra ngoài."

Cút..."

Giọng nói của Lạc Hàn Đông khàn đến mức giống như phát hỏa.

Từng trận lửa trong cơ thể dâng lên, lúc này trong tâm trí đều là hình ảnh anh rút gậy thịt của mình ra, cứ thế đâm vào bên trong cơ thể người con gái này.
 
Back
Top Bottom