Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 460: Chương 460



Phùng Tuấn Long có khứu giác kinh doanh nhạy bén. Hai năm nay hắn luôn theo dõi tình hình trong nước, cuối cùng mới quyết định chuyển hướng đầu tư về Trung Quốc.

Theo dự đoán của hắn, trong vài chục năm tới, thị trường nội địa sẽ có tiềm năng vô cùng lớn. Ai nắm bắt cơ hội trước, người đó sẽ chiếm lĩnh được miếng bánh khổng lồ.

Muốn nhanh chóng hòa nhập, trước tiên phải hiểu văn hóa bản địa.

Thời đại này là thời đại của quan hệ. Với thân phận kiều bào như Phùng Tuấn Long, điều đó là chưa đủ.

Vậy làm thế nào để mở rộng mạng lưới quan hệ nhanh chóng?

Có những mối quan hệ không phải muốn là có thể tiếp cận được. Vì vậy, Phùng Tuấn Long nảy ra một kế.

Chọn mua nhà ở khu vực có bề dày lịch sử nhất tỉnh thành - nơi được đồn đại chỉ dành cho giới thượng lưu.

Phùng Tuấn Long hiểu rằng muốn mua nhà ở đây phải dựa vào vận may.

Vì vậy, ngay từ ngày đầu đặt chân đến Trung Quốc, hắn đã giao cho Lý Mộng nhiệm vụ theo dõi xem có ai bán nhà không.

...

...

Nếu có, cô ta phải mua bằng được.

Hôm qua, Lý Mộng vui mừng báo cáo đã tìm được một tứ hợp viện muốn bán.

Chủ nhà vì muốn xuất ngoại nên cần bán gấp, nhưng giá hơi cao và có thái độ khinh người.

Phùng Tuấn Long nghe xong lập tức phán: "Giá bao nhiêu cũng mua!"

Đùa sao? Đây là khu đất vàng của tỉnh thành, đắt là có lý do.

Lý Mộng có thể không hiểu, nhưng Phùng Tuấn Long biết rõ ý nghĩa của ngôi nhà này.

Nếu mua được tứ hợp viện ở đây, hàng xóm xung quanh đều sẽ trở thành mối quan hệ tiềm năng.

Vì vậy, sáng hôm sau, Phùng Tuấn Long vội vàng bảo Lý Mộng dẫn đi xem nhà.

Sợ chậm một bước sẽ bị người khác mua mất.

Nhưng cuối cùng vẫn là quá muộn.

Chu Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt Phùng Tuấn Long, chân run lẩy bẩy.

Sao lại trùng hợp đến vậy? Ngôi nhà cô ta vừa để mắt đã bị Chu Chiêu Chiêu mua mất?

"Chắc chắn là cô cố ý!" Chu Mẫn Mẫn nghiến răng nói.

"Tôi cố ý?" Chu Chiêu Chiêu cười nhạt, "Ngoài lần đầu gặp ở trường và lần cô đưa tôi cuốn sổ tiết kiệm vô cớ, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau."

"Cố ý cái gì? Chúng ta hoàn toàn xa lạ," Chu Chiêu Chiêu nói tiếp, "Cô tự đặt mình lên quá cao rồi."

"Hay thực ra cô quen biết tôi?"

"Tôi làm sao quen cô được!" Chu Mẫn Mẫn trợn mắt.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu không muốn tiếp tục, ra hiệu cho Dương Duy Lực mở cửa, nói với chủ nhà: "Ông yên tâm, chúng tôi sẽ giữ gìn ngôi nhà cẩn thận."

"Vậy thì tốt." Chủ nhà thở phào, "Tôi lấy đồ đạc cuối cùng, sau này sẽ không quay lại nữa."

Ông ta nhìn ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ, lòng đầy lưu luyến, nhưng cuối cùng vẫn quay đi.

Hy vọng nhiều năm sau, họ sẽ không hối hận.

Phùng Tuấn Long thì hối hận vô cùng.

Khi Dương Duy Lực mở cửa, hắn theo vào, cảm nhận rõ ràng hơn về ngôi nhà.

Quả nhiên là tứ hợp viện tỉnh thành, đúng là phong cách Trung Quốc, thiết kế sân vườn khiến người ta thoải mái.

Phùng Tuấn Long tiếc nuối vô cùng, giá như hôm qua hắn tự đi xem.

Hắn đâu phải người thiếu tiền?

"Em ngồi nghỉ đằng kia đi," Dương Duy Lực cầm chổi nói với Chu Chiêu Chiêu, "Để anh dọn."

Lại nói: "Trên giàn nho còn ít quả, em muốn ăn thử không?"

"Được chứ." Chu Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy, "Lại là nho tím nữa."

"Ừ, nếm thử xem ngon không, nếu không ngon anh sẽ tìm giống tốt ghép lại." Dương Duy Lực bỏ chổi, đứng dưới giàn nho hái một chùm.

Rửa sạch dưới vòi nước rồi đưa cho cô.

Xong mới lạnh lùng nhìn hai người đứng trong sân: "Còn việc gì nữa?"

Chu Mẫn Mẫn: "..."

Nhìn cách Dương Duy Lực chăm sóc Chu Chiêu Chiêu như nữ hoàng, lại còn bê ghế cho cô ngồi dưới giàn nho ăn từng quả, cô ta không thể tin nổi.

Chắc chắn là diễn cho họ xem!

Phùng Tuấn Long càng kinh ngạc hơn.

Theo hiểu biết của hắn, đàn ông Trung Quốc thường gia trưởng, hiếm ai làm việc nhà.

Bất kể giàu nghèo, việc nhà dường như mặc định là của phụ nữ.

Nhưng Dương Duy Lực làm những việc đó rất tự nhiên, không phải lần đầu, càng không phải diễn cho họ xem.

Phùng Tuấn Long giờ mới tin chắc Lý Mộng đã lừa dối mình.

Nếu chuyện ở công an khiến hắn buộc phải đồng ý yêu cầu của trường, hắn còn có thể tự dối lòng rằng có thể Lý Mộng nói thật.

Chu Chiêu Chiêu thực ra không hạnh phúc với chồng, nhưng vì số tiền quá lớn nên sợ hãi giao nộp cho trường.

Nhưng giờ nhìn lại, đâu có như Lý Mộng nói!

Hai vợ chồng họ không biết hạnh phúc thế nào, chỉ một ánh mắt cũng hiểu ý nhau.

Còn cách Dương Duy Lực nhìn Chu Chiêu Chiêu, dịu dàng đầy cưng chiều, tình cảm dạt dào.

Phùng Tuấn Long cũng từng trải, dù giờ có mấy bà vợ, nhưng trong lòng vẫn có bóng hình bạch nguyệt.

Ánh mắt hắn từng dành cho bạch nguyệt, chẳng phải giống Dương Duy Lực bây giờ sao?

Nếu Chu Chiêu Chiêu biết suy nghĩ của Phùng Tuấn Long, chắc sẽ nôn ra cả bữa tối hôm trước.

Người có mấy bà vợ còn dám tự nhận mình chung tình?

"Cô Chu," Phùng Tuấn Long cười nói, "Có thể nói chuyện một chút được không?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cứ nói." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Xem trên tình hắn quyên góp phòng thí nghiệm và thiết bị cho trường.

"Cô thấy đấy, tôi rất muốn mua một ngôi nhà như thế này." Phùng Tuấn Long nói.

"Xin lỗi, tôi không thấy," Chu Chiêu Chiêu cười, "Đồ gỗ hoàng hoa ly thượng hạng các người còn chê thô kệch."

Phùng Tuấn Long: "..."

Hắn liếc nhìn Chu Mẫn Mẫn, cảm thấy mang cô ta về đúng là sai lầm, nhưng giờ đành nhẫn nhịn: "Là do cô ấy không có kiến thức."

Chu Mẫn Mẫn giận run người nhưng không dám hé răng.

"Cô nói giá đi," Phùng Tuấn Long cười nói, "Có thể nhường lại ngôi nhà này cho tôi không?"

"Ha ha," Chu Chiêu Chiêu cười, "Không ngờ cùng một giuộc, đều thích dùng tiền để sỉ nhục người khác."

Phùng Tuấn Long cảm giác như bị tát vào mặt.

"Cô hiểu lầm rồi, ý tôi không phải vậy, ngôi nhà này..." Phùng Tuấn Long giải thích.

"Ông Phùng có thể hỏi người bên cạnh - cô gì ấy nhỉ?" Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Nhà họ Chu của tôi có phải nhà thiếu tiền không?"

Phùng Tuấn Long: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 461: Chương 461



Phải công nhận, nhà họ Chu tuy không phải đại gia đại tộc, nhưng hai năm gần đây, công việc kinh doanh của Chu Chính Văn ngày càng phát đạt, còn mấy cửa hàng gà rán của Chu Chiêu Chiêu cũng đắt khách không tưởng.

Tuy không phải giàu nhất, nhưng chắc chắn không thiếu tiền.

Bằng không, làm sao có thể mua ngay tứ hợp viện này khi vừa nhìn thấy?

Giá cả hợp lý, cơ hội hiếm có, không mua là ngu.

Hơn nữa, những món đồ gỗ hoàng hoa ly trong nhà, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Dù là đồ cũ, nhưng đồ cổ chẳng phải đều như vậy sao?

Mặt Phùng Tuấn Long khó coi vô cùng.

Thành thật mà nói, ngay cả những ngày khó khăn nhất ở nước ngoài, hắn cũng chưa từng bị ức đến thế.

Bụng đầy tức giận nhưng không thể trút ra được.

...

...

"Chúng tôi còn bận, xin mời hai người đi." Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nói.

Đến lúc này, không cần thiết phải nói thêm nữa.

"Xin cáo từ."

Cọp dữ không địch lại đàn sói, Phùng Tuấn Long dù tức giận đến phát điên cũng không dám biểu lộ, chỉ có thể liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu, nói.

Vốn định dùng uy lực của bậc bề trên để áp chế cô, nào ngờ lưng bỗng lạnh toát khi đối mặt với ánh mắt băng giá của Dương Duy Lực.

Phùng Tuấn Long từng tiếp xúc với những người thuộc dạng này ở nước ngoài, từ Dương Duy Lực, hắn cảm nhận được một luồng sát khí.

Người này, chắc chắn đã từng g.i.ế.c người, nếm máu.

Phùng Tuấn Long thu hồi ánh mắt, chắp tay nói: "Xin cáo từ."

Rồi quay đi, không thèm để ý đến Chu Mẫn Mẫn đứng bên cạnh.

Phiêu Vũ Miên Miên

Chu Mẫn Mẫn còn định trừng mắt với Chu Chiêu Chiêu, nhưng ánh mắt của Dương Duy Lực quá đáng sợ, cô ta đâu dám ở lại làm loạn?

Không hiểu sao, từ trước đến giờ Chu Mẫn Mẫn vẫn rất sợ Dương Duy Lực.

Mỗi lần gặp hắn, như chuột thấy mèo.

Đây cũng là lý do cô ta dám quyến rũ Thẩm Quốc Lương nhưng không dám hé răng nửa lời trước mặt Dương Duy Lực.

Loại người này chính khí ngút trời, động đến ý đồ xấu xa chỉ là làm nhục hắn.

Ấy vậy mà, hắn lại yêu Chu Chiêu Chiêu từ cái nhìn đầu tiên, một lòng một dạ chung tình.

Chu Mẫn Mẫn đi được hai bước, ngoái lại nhìn tứ hợp viện, thấy Chu Chiêu Chiêu đang đút cho Dương Duy Lực một quả nho, Dương Duy Lực mỉm cười đầy cưng chiều.

Nụ cười ấy khiến Chu Mẫn Mẫn c.h.ế.t lặng.

Từ trước đến nay chỉ thấy Dương Duy Lực lạnh lùng xa cách, chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng như thế.

Nếu sự dịu dàng ấy dành cho mình...

Chu Mẫn Mẫn nghĩ, dù có c.h.ế.t cũng cam lòng.

Nhưng ngay giây phút sau, đỉnh đầu đau nhói, mái tóc xoăn kiêu hãnh của cô bị Phùng Tuấn Long túm chặt kéo ngược.

Chu Mẫn Mẫn thét lên.

Giọng Phùng Tuấn Long vang lên: "Lão tử chưa chết, mày đã dám phóng túng rồi hả? Ừm?"

Chữ "ừm" cuối câu khiến Chu Mẫn Mẫn run rẩy.

"Long gia, Long gia, oan cho em quá," Chu Mẫn Mẫn vội vàng cầu xin, "Em không dám, lòng em chỉ có mình Long gia thôi."

"Chỉ có lão tử? Khi lão tử mù à?" Phùng Tuấn Long nghiến răng kéo cô áp vào tường, tay siết cổ, "Thích phóng túng? Lão tử cho mày phóng túng thật."

Ánh mắt cô ta nhìn Dương Duy Lực lúc nãy, đúng là con đ* thả thúng.

Phùng Tuấn Long tát "bốp" một cái vào mặt Chu Mẫn Mẫn: "Đồ đàn bà rẻ tiền!"

Đang định đánh tiếp, bỗng nghe một giọng nói: "Ông Phùng muốn dạy người, xin mời đi nơi khác, đừng làm ồn ở đây."

Là Chu Chiêu Chiêu.

Phùng Tuấn Long nghiến răng nhìn Chu Mẫn Mẫn, hắn chưa từng bị ức đến thế!

Tất cả là do con đàn bà này!

"Mày đợi đấy." Hắn đẩy Chu Mẫn Mẫn vào xe.

Xe nhanh chóng rời đi.

"Ồn ào quá." Chu Chiêu Chiêu chê bai, lại nếm thử một quả nho, "Vị ngon đấy, không cần thay giống."

"Em thích là được." Dương Duy Lực cười, "Đợi sau có giống ngon hơn, anh sẽ ghép lại."

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu cười, "Ba em chắc chắn sẽ đón ông bà nội lên đây ở, để các cụ trồng rau."

"Sau này nhà mình không cần mua rau ngoài chợ nữa." Cô bắt đầu lên kế hoạch cho khu vườn.

Rõ ràng, cô rất thích nơi này.

"Lúc đó bọn trẻ qua chơi cũng tiện." Dương Duy Lực nói, "Bọn nhỏ về chưa được gặp cụ nội cụ ngoại."

Chu Chiêu Chiêu nghe xong ấm lòng.

Anh ấy luôn nhớ đến gia đình cô.

"Anh nghĩ cô ta sẽ như thế nào?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Tự làm tự chịu." Dương Duy Lực cười lạnh, "Phùng Tuấn Long ở nước ngoài cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì."

"Em biết." Chu Chiêu Chiêu nói.

Cách hành xử của hắn toát lên khí chất du côn, từ tay trắng làm nên sự nghiệp, cũng là nhân vật.

Giờ trở về Trung Quốc, chỉ là để chiếm lợi thế tiên phong, đồng thời tẩy trắng thân phận.

Đây cũng là lý do Chu Chiêu Chiêu dám khuyến khích trường lừa Phùng Tuấn Long.

Chu Mẫn Mẫn theo người như vậy, làm sao có ngày tốt đẹp?

"Tên đó không đi đường chính, sau này em gặp phải cẩn thận." Dương Duy Lực dặn dò.

"Ừm, em biết." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Cô khiến Phùng Tuấn Long nuốt hận lớn như vậy, hắn có thể bỏ qua sao?

Không thể nào!

"Long gia, xin ngài, Long gia..." Chu Mẫn Mẫn quỳ gối khẩn cầu, "Cho em thêm một cơ hội, chỉ một lần thôi."

"Xin ngài." Cô tiếp tục van xin, "Em thật sự không ngờ chủ nhà lại bán nhà cho Chu Chiêu Chiêu nhanh thế."

"Chắc chắn họ dùng thủ đoạn." Chu Mẫn Mẫn nói, "Cô ta nhìn em không thuận mắt, không muốn em theo Long gia hưởng phú quý."

"Tại sao cô ta không muốn em tốt?" Phùng Tuấn Long hỏi, "Hai người quen nhau?"

Chu Mẫn Mẫn đờ người: "..."

Nhưng chỉ một thoáng, thấy vẻ mặt giễu cợt của Phùng Tuấn Long, vội nói: "Em nói, Long gia, em không phải Lý Mộng."

"Em thật ra là chị họ của Chu Chiêu Chiêu." Cô nghiến răng nói, "Nhưng nhà họ độc ác, sợ chúng em tranh gia tài, đẩy bố mẹ em vào tù."

"Nếu em không chạy nhanh, có lẽ đã c.h.ế.t rồi."

"Cuộc sống sung sướng của họ bây giờ, là dựa trên m.á.u của gia đình em." Chu Mẫn Mẫn gần như nghiến răng nói xong câu này.

Mấy năm nay cô ta luôn nghĩ như vậy, nên không cảm thấy mình đang lừa Phùng Tuấn Long.

Nhưng hai ngày trước, khi phát hiện cô ta có liên quan đến Chu Chiêu Chiêu, Phùng Tuấn Long đã cho người điều tra, vừa mới nhận được kết quả.

Nếu không xem kết quả, có lẽ hắn đã tin lời Chu Mẫn Mẫn.

"Diễn nhiều quá, tự mình cũng tin luôn." Phùng Tuấn Long cười lạnh.

Chu Mẫn Mẫn ngẩng đầu ngơ ngác.

"Cơ hội thì không phải không có." Phùng Tuấn Long nói, "Chỉ xem em có muốn làm không."

"Em muốn!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 462: Chương 462



Chu Chiêu Chiêu cùng Dương Duy Lực dọn dẹp xong căn nhà tứ hợp viện, càng nhìn càng thấy thích.

"Chủ nhân ngôi nhà này sau này chắc chắn sẽ hối hận," cô cười toe toét nói.

Ngôi nhà được bảo quản rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả nhà của Dương Duy Lực.

Nội thất bên trong đều làm bằng gỗ hoàng hoa lê cao cấp, sau này chắc chắn không thể mua được nữa.

"Gia đình này tôi biết một chút," tối đó, Dương Quyền Đình vừa ăn cơm vừa nói, "Nhà là do tổ tiên để lại, lại có chút quan hệ với người đứng đầu thời đó, nên được bảo vệ rất tốt."

Rất nhiều ngôi nhà trong khu vực này đã bị phá hủy, nhưng nhà của họ vẫn nguyên vẹn.

Chỉ là những năm gần đây, tình hình ổn định, nhà cửa của người khác đều được trả lại, còn họ lại gặp khó khăn.

Từ năm ngoái, trào lưu xuất ngoại nổi lên, con cái nhà này cũng động lòng.

Thà ra nước ngoài phấn đấu còn hơn ở trong nước chịu khí.

...

...

Cũng may, đứa con đó thi đậu một trường học ở nước ngoài, nên cả nhà quyết định chuyển hẳn sang đó.

"Lương ở nước ngoài cao," Dương Quyền Đình lắc đầu, "nhưng chi phí cũng cao."

Ông không tán thành cách cả nhà xuất ngoại kiếm tiền như vậy.

"Đất nước chúng ta cũng sẽ ngày càng tốt hơn," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Biết đâu vài năm sau khi họ quay lại, lại phát hiện số tiền kiếm được ở nước ngoài còn không bằng việc ngôi nhà tăng giá."

Sự thật cũng đúng như vậy, kiếp trước cô từng xem tin tức về chuyện tương tự.

"Chiêu Chiêu nói không sai," Dương Quyền Đình gật đầu hài lòng.

Hai anh em Dương Duy Khôn và Dương Duy Phong ngồi im lặng suy nghĩ.

Sau bữa tối, khi mọi người ngồi trong sân hóng mát, Dương Duy Phong len lén hỏi anh trai: "Anh à, anh có nghe nói gì chưa?"

"Chuyện gì?" Dương Duy Khôn hỏi.

"Dạo này có một dự án bất động sản, nghe nói không cần trả trước vẫn mua được nhà," Dương Duy Phong tò mò hỏi, "Anh thấy chuyện này có đáng tin không?"

Anh và Lưu Quyên đều là công chức, đơn vị cũng đã phân nhà cho họ, nhưng sau khi nghe Chu Chiêu Chiêu nói vậy, Dương Duy Phong cũng động lòng.

Nếu không cần trả trước, chỉ cần trả góp hàng tháng, với hai vợ chồng anh cũng không có áp lực gì.

Hơn nữa, lời Chu Chiêu Chiêu nhắc nhở anh: Nếu sau này nhà tăng giá, chẳng phải là kiếm lời sao?

Căn nhà đơn vị phân cho họ là kiểu nhà cũ hai phòng một phòng khách, tốt hơn nhà tập thể một chút vì có nhà vệ sinh riêng.

Nhưng... vì là nhà cũ nên cách âm rất kém.

Nhà bên cạnh có một cặp vợ chồng trẻ, đúng 11 giờ đêm là bắt đầu ồn ào, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cả nhà.

Còn có một cặp vợ chồng dưới tầng hay cãi nhau, có lần con gái anh bắt chước theo lời chửi của họ.

Đến lúc này, Dương Duy Phong mới thấm thía ý nghĩa của "Mạnh mẫu tam thiên".

Dĩ nhiên, anh có thể thường xuyên đưa con về nhà Dương Quyền Đình ở, nhưng vợ anh không muốn.

Vì vậy, Dương Duy Phong nảy ra ý định mua nhà.

"Đúng lúc anh định nói với em chuyện này," Dương Duy Khôn nói, "Anh quen người bên đó, nếu chúng ta muốn mua, có thể chọn được tầng đẹp."

Dù cùng một khu, nhưng vị trí và tầng khác nhau cũng tạo ra sự khác biệt lớn.

"Xem thử Duy Lực có muốn mua không," Dương Duy Khôn nói, "Đến lúc cùng nhau trang trí."

"Vậy thì tốt quá," Dương Duy Phong cười nói, "Sau này ở gần cũng tiện chăm sóc lẫn nhau."

Chu Chiêu Chiêu nghe nói có nhà không cần trả trước, lập tức đồng ý ngay.

Chỉ có Triệu Vịnh Mai do dự nhìn chồng, nhưng cuối cùng không nói gì.

Nhưng cả đêm đó, cô trằn trọc không ngủ được.

"Em sao vậy?" Dương Duy Khôn hỏi.

"Em làm anh tỉnh giấc rồi?" Triệu Vịnh Mai ngồi dậy nói, "Anh ngủ đi, em ra ngoài ghế sofa ngủ."

"Khoan đã," Dương Duy Khôn kéo cô lại, "Là vì chuyện nhà cửa phải không?"

Từ hôm qua, anh đã nhận ra Triệu Vịnh Mai có vẻ không tập trung.

"Không có đâu," Triệu Vịnh Mai lắc đầu, "Anh ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."

"Vậy em ngủ đây, anh ra ngoài," Dương Duy Khôn nói rồi cầm gối đi ra.

Triệu Vịnh Mai không thể để anh ra ngoài ngủ, nhưng Dương Duy Khôn đã đi mất. Cô đành nằm xuống, không ngờ lại ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau thức dậy, phát hiện chồng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Em..." Cô ngượng ngùng định nói, thì hai đứa con đã cười nói: "Ba bảo mẹ vất vả quá, nên ba làm bữa sáng cho cả nhà."

"Mau đi rửa mặt ăn cơm đi," Dương Duy Khôn bưng đĩa đồ ăn từ bếp ra nói.

"Ừ," Triệu Vịnh Mai gật đầu.

Cô là người phụ nữ truyền thống, luôn nghĩ việc bếp núc là trách nhiệm của phụ nữ.

"Ngày mai em sẽ dậy sớm," cô vừa ăn vừa nói.

"Em cũng đi làm," Dương Duy Khôn nói, "Công việc cửa hàng của em còn vất vả hơn, anh dậy được thì anh làm."

Triệu Vịnh Mai dừng đũa, căng thẳng nói: "Em... em có thể làm được."

"Tiểu Mai," Dương Duy Khôn thở dài, rồi chuyển chủ đề, "Bố mẹ em những năm nay sức khỏe càng yếu, căn nhà không cần trả trước hôm qua... em hỏi thử xem họ có muốn mua một căn không."

Triệu Vịnh Mai làm rơi đũa.

Đêm qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Bố mẹ cô vì lao động vất vả nên sức khỏe ngày càng yếu, lại còn có em trai đang học cấp ba.

Cô nghĩ, nếu sau này em trai thi đậu đại học ở tỉnh, cô chắc chắn sẽ đón bố mẹ lên tỉnh sống.

Việc nhà cửa trở thành vấn đề cấp bách.

Nhà họ quá nhỏ, không đủ chỗ, hơn nữa bố mẹ cô cũng không muốn đến ở.

Phiêu Vũ Miên Miên

Vì vậy, khi nghe nói có nhà không cần trả trước, lại thêm lời Chu Chiêu Chiêu, Triệu Vịnh Mai cũng động lòng.

Cô kinh doanh cũng dành dụm được một ít tiền, nếu không cần trả trước, chỉ cần trả góp hàng tháng, cô hoàn toàn có thể chi trả.

Chỉ là không biết nói thế nào với Dương Duy Khôn.

Dù sao, đây cũng là việc cô dùng tiền mình kiếm được để giúp đỡ gia đình.

Đó cũng là lý do cô trằn trọc cả đêm.

Giọng Dương Duy Khôn vang lên: "Nếu khó khăn, chúng ta có thể giúp một ít, hoặc mua căn nhỏ hơn cũng được."

"Em cũng nghe lời Chiêu Chiêu nói, anh nghĩ sau này giá nhà chắc chắn sẽ tăng."

"Em..." Triệu Vịnh Mai bỗng bịt miệng khóc rồi chạy vào phòng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 463: Chương 463



Chu Chiêu Chiêu không hề biết Triệu Vịnh Mai cũng đã động lòng, càng không biết chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng Dương Duy Khôn sáng nay.

Lúc này, cô đang cùng Dương Duy Lực đi dạo phố. "Sao tự nhiên lại kéo em đi shopping thế này?"

"Em thấy dạo này anh nghỉ phép có vẻ rảnh rỗi quá ha?" Cô cười nói với anh.

Trước đây dù có nghỉ phép, anh cũng bận như đi làm ở tỉnh, sáng sớm ra khỏi nhà, tối mới về, có khi mấy ngày liền không thấy bóng dáng.

Đâu như bây giờ, gần như ngày nào cũng ở nhà, hôm trước còn cùng cô đi dọn dẹp nhà tứ hợp viện.

"Vài ngày nữa có lẽ anh phải đến trường một chuyến," Dương Duy Lực nói, "Không thể ở bên em được, hôm nay tranh thủ làm xong việc đã."

"Thì ra là đi làm việc, không phải dẫn em đi mua sắm à?" Chu Chiêu Chiêu cười trêu anh.

Dương Duy Lực liếc nhìn cô, mỉm cười rồi tập trung lái xe.

Chiếc xe này cũng là anh mượn tạm, hôm nay đặc biệt đưa Chu Chiêu Chiêu đến Đông Đại Lộ - con phố sầm uất nhất tỉnh thành.

...

...

"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Chu Chiêu Chiêu nhìn cửa hàng trước mặt đang đóng chặt cửa, hỏi. "Có phải chị Diễm Bình nói với anh không?"

Trước đây cô cùng Vương Diễm Bình từng đến xem cửa hàng này, lúc đó đã rất ưng ý, nhưng chờ mấy ngày liền không gặp được chủ nhà.

Đến phòng quản lý nhà đất hỏi cũng không có kết quả.

Hôm đó rời khỏi phòng quản lý, Chu Chiêu Chiêu trong lòng đã từ bỏ ý định.

Vị trí này rất tốt, mặt bằng lại rộng, quá phù hợp với tiêu chuẩn cửa hàng cô mong muốn.

Nhưng có những cửa hàng cũng phải xem duyên phận, vô duyên thì có cố gắng thế nào cũng không được.

"Em nhắm mắt lại đi," Dương Duy Lực cười nói.

"Thần thần bí bí gì thế này?" Chu Chiêu Chiêu nhắm mắt lại.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách, rồi là âm thanh mở cửa.

"Được rồi, đưa tay đây," Dương Duy Lực nói.

Phiêu Vũ Miên Miên

Chu Chiêu Chiêu trong lòng đã có một dự đoán mơ hồ, nhưng điều này quá không chân thực.

Cô đặt tay lên tay Dương Duy Lực, để anh dẫn mình vào bên trong.

Khi đến giữa phòng, Dương Duy Lực buông tay cô, "Giờ em có thể mở mắt rồi."

Chu Chiêu Chiêu mở mắt, nhìn thấy cánh cửa cửa hàng mà cô hằng mong ước đã mở toang, và cô đang đứng ngay bên trong.

Bên trong trống trơn, không có gì cả.

"Sao anh lại có chìa khóa nơi này?" Chu Chiêu Chiêu kinh ngạc hỏi. "Anh quen chủ nhà à?"

"Có khả năng... anh chính là chủ nhà thì sao?" Dương Duy Lực nhếch miệng cười nói.

"Hả?" Chu Chiêu Chiêu tròn mắt. "Không thể nào?"

Lại nói tiếp, "Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến vậy?"

"Thủ tục cũng mới hoàn thành gần đây thôi," Dương Duy Lực giải thích.

"Vậy là... của nhà mình?" Chu Chiêu Chiêu hỏi. "Nhưng mà..."

"Không, là của anh," Dương Duy Lực chắp tay sau lưng nói. "Thực ra còn có vài cửa hàng khác, anh cũng mới biết không lâu."

Đây quả là một bất ngờ lớn!

Thấy cô vẻ mặt nghi hoặc, Dương Duy Lực vừa dẫn cô xem cửa hàng vừa giải thích:

"Em còn nhớ không, những năm đó bố mẹ đều bị điều về nông thôn, chỉ mình anh ở lại tỉnh với bà nội?"

Lúc đó, Dương Duy Lực cảm thấy mình bị Dương Quyền Đình bỏ rơi, nổi loạn vô cùng.

Thêm vào đó, bác gái thường xuyên chê anh ăn nhiều, không ngừng mỉa mai, Dương Duy Lực chán ngán nên thường trốn ra ngoài.

Nhưng một đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn không ăn ở nhà thì ăn ở đâu?

Nhưng Dương Duy Lực là ai?

Từ nhỏ đã không biết sợ trời sợ đất.

Anh tự tìm cách, những người trong ủy ban cách mạng thường tịch thu đồ đạc, đôi khi quên không xử lý khiến đồ hư hỏng.

Dĩ nhiên không phải lúc nào cũng có đồ ăn, nếu không kiếm được gì, anh ra sông bắt cá, giăng bẫy chim sẻ ngoài đồng.

Một đứa con trai chưa biết nấu nướng, chỉ biết nướng qua loa rồi ăn.

Rồi một ngày, khi đang ăn một con chim sẻ cháy đen, anh gặp một ông lão nhìn mình chằm chằm.

Dương Duy Lực không phải người tốt bụng, bản thân còn đói meo.

Đang định không cho, nhưng ông lão bỗng ngã quỵ xuống, ngất đi.

Dương Duy Lực không thể để ông ta c.h.ế.t đói trước mặt mình, con chim đã ăn gần hết, may trong đống lửa còn mấy củ khoai nhỏ, giờ chắc đã chín.

Anh cẩn thận bóc khoai đút vào miệng ông lão, cho uống chút nước, ông ta mới tỉnh lại.

Ai ngờ tỉnh dậy, ông lão lại bám lấy anh.

"Đã cứu ta thì phải chịu trách nhiệm," ông lão nói. "Đừng hòng bỏ ta, ta biết nhà ngươi ở đâu. Nếu ngươi không quản ta, ta sẽ đến tận nhà đợi."

"Hơn nữa, những thứ ngươi lấy từ ủy ban cách mạng..." ông lão hạ giọng, "Nếu họ biết được, mạng nhỏ của ngươi..."

"Ngươi nấu ăn dở tệ, heo còn không thèm ăn," ông lão chê bai.

Dương Duy Lực: "..."

Heo không ăn thì sao lúc nãy ông ăn khoai nướng ngon lành thế?

Tính khí kỳ quặc, miệng lưỡi khó nghe, anh gặp phải ông lão nào đây?

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nỡ để ông lão c.h.ế.t đói trước mặt.

"Thành phần của ông ấy không tốt, nghe nói là địa chủ, trước kia ở tỉnh có nhiều cửa hiệu, đi đâu cũng kiệu, hầu hạ toàn tỳ nữ..." Dương Duy Lực kể.

Dù đã nộp hết tài sản, nhưng người ta vẫn không buông tha, không tin ông không còn giữ lại gì.

Thỉnh thoảng lại kéo ông đi đấu tố, hy vọng moi được chút gì.

Sau cùng thấy không vắt được gì nữa, họ bắt ông đi dọn nhà vệ sinh, mỗi ngày làm đến tối mịt.

Mấy ngày sau, Dương Duy Lực mới biết lý do ông lão suýt c.h.ế.t đói: ở nhà ông còn có một bà lão bị liệt, phần ăn ít ỏi của ông đều dành cho bà.

"Ông ấy sợ liên lụy đến anh," Dương Duy Lực nhớ lại, mặt lộ vẻ tiếc nuối. "Mỗi lần đến đều lén lút..."

"Chỉ là đáng tiếc..."

Cuối cùng anh cũng không giúp được họ nhiều. Mùa đông năm đó, bà lão lâm bệnh nặng rồi qua đời. Ông lão lo xong hậu sự cho vợ cũng đổ bệnh.

Nhưng những kẻ kia vẫn không buông tha, bệnh tật vẫn phải đi dọn nhà vệ sinh.

Dương Duy Lực đêm đêm lén đến giúp ông làm việc. Rồi một đêm, ông lão cảm thấy không qua khỏi, gọi anh đến, đưa một chiếc hộp nhỏ và nói cho anh một địa điểm.

"Những thứ này, dù cửa hiệu đã bị tịch thu nhưng giấy tờ vẫn còn ở ta," ông lão cười nói. "Cho ngươi vậy."

"Cất kỹ, đừng để mang họa vào thân," ông lão nắm c.h.ặ.t t.a.y anh nói. "Nhớ lấy lời ta, nhóc."

"Cháu... cháu không cần," Dương Duy Lực lúc đó còn nhỏ, lắc đầu nói.

"Ta nhờ ngươi một việc..." ông lão nói.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 464: Chương 464



Dương Duy Lực tưởng ông lão sẽ đưa ra yêu cầu khó khăn gì, nào ngờ chỉ nghe ông nói: "Sau này nếu có thể, đốt cho bà ấy ít tiền vàng, để bà ấy dưới suối vàng khỏi lạnh."

"Bà ấy" chính là người phụ nữ bị liệt kia.

Dương Duy Lực từng gặp, dù nằm liệt giường nhưng bà vẫn ăn mặc chỉnh tề.

"Có thể thấy tình cảm hai người rất sâu nặng," Dương Duy Lực nói.

Ông lão c.h.ế.t đi chẳng ai quan tâm, Dương Duy Lực lén đem ông đi chôn.

Chôn ngay bên cạnh người phụ nữ.

Những năm đó không dám dựng bia mộ, sợ bị để ý, mãi đến khi đất nước mở cửa được hai năm, Dương Duy Lực mới dám làm bia cho họ.

"Hai năm trước bắt đầu đăng ký lại các cửa hiệu," Dương Duy Lực kể, "Anh không nghĩ sẽ nhận chúng, cũng muốn đợi hậu nhân của họ trở về."

Nào ngờ một năm trước, có một ông lão từ hải ngoại tìm đến anh, mang theo một bức thư.

...

...

Ông lão này tốn rất nhiều công sức mới liên lạc được với Dương Duy Lực, trao cho anh bức thư.

"Đây là thư của lão Cố viết trước khi mất," ông lão nhớ lại, "Tôi tưởng về còn gặp được ông ấy."

Nhưng chỉ thấy ký hiệu ông để lại.

Từ ký hiệu đó, ông tìm ra bức thư, cũng có thể coi là di nguyện của lão Cố.

"Nếu ngươi đọc được thư này, nghĩa là chính sách đã tốt hơn, ngươi hãy đi thăm bà ấy," lão Cố viết, "Nếu trước mộ bà ấy có bia, nghĩa là thằng nhóc đó không lừa ta."

"Tất cả tài sản của ta, nếu ngươi đòi lại được, hãy trao hết cho nó."

"Ta và nó từng là tình địch," ông lão cười nói, "Chúng ta đều yêu bà ấy."

Khi phong trào bắt đầu, họ cũng có cơ hội ra nước ngoài, nhưng vì bà ấy chân tay không thuận tiện, lão Cố quyết định ở lại cùng bà.

Hai người từng có một đứa con trai, tiếc là nghiện ngập rồi chết.

Vợ chồng cứ thế sống với nhau, trước khi xảy ra biến cố, cũng có người muốn đưa con mình cho họ nhận nuôi.

Nhận nuôi xong, sẽ được hưởng gia tài khổng lồ.

Nhưng lão Cố đều từ chối.

Con ruột còn dạy không nên người, huống chi con người khác.

Sau khi ông mất, tài sản sẽ thuộc về người hữu duyên.

Dương Duy Lực chính là người hữu duyên đó.

Lúc sắp chết, lão Cố chỉ nhớ đến bia mộ của vợ, và liệu sau này có ai đốt vàng mã cho bà không.

Còn bản thân ông có được an táng hay không, ông không bận tâm.

"Cảm ơn cháu," ông lão cung kính cúi đầu trước Dương Duy Lực, "Cảm ơn cháu đã làm nhiều việc như vậy cho họ."

Khi đọc bức thư, ông vô cùng chấn động, nhưng khi đến nơi, thấy hai tấm bia mộ đặt cạnh nhau, trong lòng ông chỉ còn cảm động.

Ông hiểu rõ tình hình trong nước những năm qua, làm được như vậy chứng tỏ Dương Duy Lực thực sự dốc lòng.

Lão Cố c.h.ế.t khi Dương Duy Lực còn chưa vào quân ngũ, chỉ là một đứa trẻ.

Dám liều mình chôn cất ông, lại còn chôn ông bên cạnh người vợ ông yêu nhất đời.

Đứa trẻ này hiểu lão Cố.

Vì vậy, những thứ này xứng đáng thuộc về anh.

Nhưng Dương Duy Lực vẫn từ chối.

Một là khi làm những việc đó, anh chưa từng nghĩ sẽ nhận lại gì, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng muốn giúp đỡ ông lão.

Hai là, anh cảm thấy mình không cần những thứ này.

Trước sự từ chối của Dương Duy Lực, ông lão không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói: "Có số tiền này, cháu có thể làm nhiều việc mình muốn hơn."

"Ví dụ, ta biết cháu và vợ hàng năm đều tài trợ cho mấy đứa trẻ đi học?" Ông lão nói với nụ cười ôn hòa, "Có số tiền này, các cháu có thể giúp đỡ nhiều trẻ em khó khăn hơn."

Còn việc quyên góp số tiền này?

Xin lỗi, với tình hình Trung Quốc hiện tại, ông vẫn chưa thực sự tin tưởng.

Vì vậy, trước khi tìm Dương Duy Lực, Đổng Tiên Sinh đã điều tra về anh, nên cũng biết một số chuyện của Chu Chiêu Chiêu.

Điều khiến ông bất ngờ hơn cả là mình lại có duyên với gia đình này đến thế.

Cô sinh viên mà ông rất ấn tượng khi đến thăm trường hôm đó, hóa ra lại là vợ của Dương Duy Lực.

Thế giới này đôi khi thật nhỏ bé.

Đồng thời, điều này càng củng cố quyết tâm hoàn thành di nguyện của bạn mình của Đổng Tiên Sinh.

"Còn vợ cháu, ta nghe nói cô ấy mở mấy cửa hàng gà rán?"

Đổng Tiên Sinh cười nói, "Ta còn nghe nói cô ấy muốn mở một cửa hàng trên Đông Đại Lộ, và đã xem trúng một mặt bằng."

"Nhưng cô ấy liên tục tìm cách liên lạc với chủ nhà mà không được."

Đổng Tiên Sinh tiếp tục cười nói, "Mặt bằng đó, cũng là một trong những tài sản của lão Cố."

Dương Duy Lực: "..."

Ông đã nói như vậy, anh còn có thể từ chối sao?

Nhưng do thân phận đặc biệt, anh vẫn phải báo cáo với cấp trên xem việc này có phù hợp quy định không.

Đổng Tiên Sinh hiểu tình hình, đặc biệt đến chính quyền địa phương giải thích rõ.

Sau một hồi nghiên cứu, cấp trên cuối cùng đã phê chuẩn cho Dương Duy Lực thừa kế tài sản này.

Rồi bắt đầu các thủ tục chuyển nhượng.

Mấy ngày trước, Dương Duy Lực đều bận rộn với việc này, nhờ có sự phê chuẩn đặc biệt nên thủ tục được tiến hành nhanh chóng.

Sau khi hoàn tất, Dương Duy Lực chuyển nhượng cửa hàng trên Đông Đại Lộ sang tên Chu Chiêu Chiêu.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Vậy là em mới là chủ nhà của cửa hàng này?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên hỏi.

Vừa dứt lời, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, một người phụ nữ bước vào.

Nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu, ánh mắt cô ta thoáng chút khinh thường, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Người phụ nữ này Chu Chiêu Chiêu cũng quen biết, hôm trước khi cùng Vương Diễm Bình đến xem mặt bằng đã gặp cô ta, cũng muốn thuê cửa hàng này.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu muốn mở cửa hàng gà rán, còn cô ta kinh doanh quần áo.

Vừa đến gần đã ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền, Chu Chiêu Chiêu không nhịn được hắt xì hai cái.

"Đồng chí này chắc hẳn là chủ nhà rồi?" Người phụ nữ nở nụ cười nịnh nọt nhìn Dương Duy Lực, "Cuối cùng sau hơn một năm chờ đợi, hôm nay tôi cũng gặp được anh."

Dương Duy Lực nhíu mày, lùi lại hai bước.

Cũng như Chu Chiêu Chiêu, anh không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc của cô ta.

"Không cho thuê," anh lạnh lùng nói hai từ.

Người phụ nữ rõ ràng không ngờ anh lại lạnh lùng như vậy, vội cười nói: "Giá cả có thể thương lượng, tôi đã xem trúng nơi này hơn một năm rồi, anh có thể thấy thành ý của tôi, nhất định sẽ làm anh hài lòng."

Nói xong, cô ta liếc mắt đưa tình với Dương Duy Lực.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Không nhịn được, bật cười.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 465: Chương 465



Thật là rừng nào cọp nấy.

Chu Chiêu Chiêu không ngờ rằng Dương Duy Lực đã lạnh lùng như vậy mà đối phương không hề sợ hãi, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với anh.

Đã bao lâu rồi không có ai dám trêu chọc Dương Duy Lực như vậy?

Hơn nữa, còn là ngay trước mặt cô.

Đáng lẽ cô nên tức giận, nhưng không hiểu sao Chu Chiêu Chiêu lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Cô... cô cười cái gì vậy?" Người phụ nữ tức giận nói, bĩu môi đỏ rực trừng mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu.

"Xin lỗi, nhưng thật sự quá hài hước, tôi không nhịn được," Chu Chiêu Chiêu che miệng cười, vai run lên.

"Rất buồn cười à?" Dương Duy Lực nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, "Hả?"

"Được rồi, tôi không cười nữa được chưa?" Chu Chiêu Chiêu vừa cười vừa nói.

...

...

Người phụ nữ không hài lòng liếc nhìn Chu Chiêu Chiêu, sau đó lại quay sang nói với Dương Duy Lực: "Đồng chí này, giá cả chúng ta có thể thương lượng, anh xem tôi rất thành tâm mà."

Vì cửa hàng này, cô ta đã chờ đợi hơn một năm rồi.

Cửa hàng hiện tại của cô vị trí không tốt, nơi này cô đã để mắt từ lâu, còn trả tiền cho người bán hàng đối diện để nhờ họ theo dõi giúp.

Sáng nay vừa đến cửa hàng, cô đã nhận được điện thoại, người bán hàng nói cửa hiệu cô thích vừa mở cửa.

Người phụ nữ vui mừng gác máy, bắt taxi đi ngay, nào ngờ đã có người đến trước.

"Tôi là Tần Bội Bội, cô tên gì?" Thấy Dương Duy Lực không nói gì, Tần Bội Bội chuyển sang hỏi Chu Chiêu Chiêu.

"Chu Chiêu Chiêu," Chu Chiêu Chiêu nhướng mày cười đáp.

Dù mùi nước hoa của cô ta không dễ chịu, nhưng tính cách thẳng thắn này lại hợp gu Chu Chiêu Chiêu.

"Cửa hàng này là tôi xem trước," Tần Bội Bội nói, "Phải có trước có sau chứ?"

"Ừ," Chu Chiêu Chiêu gật đầu, "Cảm ơn cô đã đánh giá cao cửa hàng này."

Tần Bội Bội: "..."

Cảm giác cô gái này nói chuyện rất khôn ngoan, mà còn có gì đó kỳ lạ, nhưng hiện tại cô không thể nói rõ được.

"Chị em mình," Tần Bội Bội vẫy tay gọi cô, "Nói chuyện một chút nhé?"

"Ừ, cô nói đi?" Chu Chiêu Chiêu cười đáp.

"Cô muốn dùng cửa hàng này để làm gì?" Tần Bội Bội hỏi.

"Mở cửa hàng, cô biết KFC không?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi, "Đại khái là loại tương tự."

Tần Bội Bội gật đầu: "Cũng có chút nhãn quan đấy."

Trên con phố này, cửa hàng đồ ăn không nhiều, phần lớn là quán ăn nhỏ, mà mấy năm nay KFC rất thịnh hành, đặc biệt là giới trẻ rất thích.

Đông Đại Lộ lại là nơi giới trẻ tụ tập, mở cửa hàng gà rán ở đây, chắc chắn kinh doanh rất tốt!

"Chị em mình, thương lượng một chút nhé, cửa hàng này rộng thế, tiền thuê cũng không rẻ," Tần Bội Bội cười nói. "Chi bằng cô nhường tôi thuê, cô đi tìm chỗ khác đi."

"Xong việc chị mời cô ăn cơm nhé?"

"Không được đâu," Chu Chiêu Chiêu nói, "Cửa hàng này tôi cũng rất thích, hơn nữa tôi là..."

"Vậy này, tôi bồi thường cô một ít tiền, cô đi tìm chỗ khác đi?" Tần Bội Bội dụ dỗ, "Dù sao cô bán đồ ăn, mở ở đâu cũng kiếm được tiền."

"Hơn nữa, cô thấy ông chủ nhà kia không?" Tần Bội Bội đột nhiên chỉ Dương Duy Lực, "Trông cũng đẹp trai đấy."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Vậy thì sao?

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tuổi này chắc chưa kết hôn nhỉ?" Tần Bội Bội nói đến đây ưỡn ngực, "Tôi muốn theo đuổi anh ta."

"Đợi chị đuổi được anh ta rồi..."

"Không đuổi được đâu," Chu Chiêu Chiêu ngắt lời.

"Cái gì?" Tần Bội Bội đang hứng thú không nghe rõ, đợi phản ứng lại mới nói, "Tại sao?"

"Vì anh ấy đã có chủ rồi," Chu Chiêu Chiêu cười nói.

"Cô... sao biết?" Tần Bội Bội hỏi.

Cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy.

"Vì anh ấy là chồng tôi mà," Chu Chiêu Chiêu cười đáp, "Với lại cửa hàng này không thể nhường cô được. Nhưng mà..."

Tần Bội Bội: "..."

Một vạn điểm tổn thương có không?

Cuối cùng cô cũng gặp được người đàn ông ưng ý, nào ngờ đã có vợ!

Thôi thì đàn ông cũng chỉ là phù du, không bằng kiếm tiền vui vẻ!

Nhưng tại sao?

Lại còn bị đả kích kép!

"Khoan đã, cô vừa nói 'nhưng mà' gì đó?" Tần Bội Bội chậm hiểu hỏi.

"Nhưng chúng tôi còn một cửa hàng khác ở phố Trung Tâm, lượng người qua lại cũng rất đông, cô có muốn xem không?" Chu Chiêu Chiêu nói.

"Nhà cô còn có cửa hàng nữa!" Tần Bội Bội thốt lên.

Cô gái này khiến người ta ghen tị quá!

Làm sao đây? Cô chua xót quá!

Chồng đẹp trai như vậy, lại còn có nhiều cửa hàng.

"Còn chồng tôi, cô đừng mơ nữa," Chu Chiêu Chiêu nói.

Tần Bội Bội: "..."

Chuyện này đừng nhắc nữa được không, xấu hổ quá, đứng trước mặt vợ người ta mà nói muốn theo đuổi chồng họ.

"Vậy đổi số điện thoại đi," Tần Bội Bội nói, "Chúng ta hẹn ngày khác đi xem cửa hàng nhé."

"Em gái, chuyện này coi như bỏ qua đi," cô hạ giọng nói.

Nếu không, Tần Bội Bội không còn mặt mũi nào đi lại trên con phố này nữa.

"Được," Chu Chiêu Chiêu cười, lấy giấy viết số điện thoại nhà và địa chỉ cửa hàng cho cô, "Dạo này tôi rất bận, đây là địa chỉ, cô có thể tranh thủ đi xem trước."

Cửa hàng này là do Dương Duy Lực vừa nói với cô.

Tần Bội Bội cầm tờ giấy nhìn địa chỉ, xúc động nói: "Cửa hàng này tôi biết."

Là vị trí cô hằng mơ ước, chỉ là giá thuê quá cao nên không dám nghĩ tới.

"Cô có thể giảm giá cho tôi không?" Cô ta nhìn Chu Chiêu Chiêu đầy mong đợi, "Chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận mà."

Chu Chiêu Chiêu phát hiện, Tần Bội Bội thực ra rất xinh, chỉ là trang điểm không đúng cách, khiến cô trông quá lòe loẹt, không đứng đắn, màu son cũng không phù hợp, trông già đi.

Nhưng ngũ quan của cô rất đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng sẽ rất xinh.

"Được chứ," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Nhất định sẽ cho cô giá ưu đãi."

Tần Bội Bội cười to, vỗ vai Chu Chiêu Chiêu: "Không trách tôi vừa gặp đã thích cô rồi."

"Thật sao?" Chu Chiêu Chiêu đảo mắt, "Tôi không mù đâu."

Lúc đầu cô ta nhìn cô với ánh mắt khinh thường, cô không phải không thấy.

"Ha ha..." Tần Bội Bội xấu hổ nói, "Lúc đó tôi không biết núi Thái Sơn mà."

"Nhưng cô yên tâm, tôi không chiếm tiện nghi của cô đâu," Tần Bội Bội khoát tay hào phóng nói, "Sau này quần áo trong cửa hàng của tôi, cô thích cái nào, cứ lấy giá nhập."

"Đồng ý," Chu Chiêu Chiêu cười.

Tình bạn của con gái, đôi khi thật kỳ lạ.

Hai người vừa còn không ưa nhau, giờ lại vô tình hợp gu nhau.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 466: Chương 466



Dương Duy Lực nhìn hai người đang cười nói vui vẻ với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Đợi đến khi Tần Bội Bội rời đi, anh mới hỏi: "Em quen cô gái này à?"

"Không quen," Chu Chiêu Chiêu lắc đầu nói, "Nhưng sau này sẽ quen mà."

Dương Duy Lực: "..."

Cũng không sai.

"Đi thôi, em đói rồi," Chu Chiêu Chiêu cười nói, vòng tay qua cánh tay anh, "Trưa nay anh định đãi em món gì?"

Cô không nói với Dương Duy Lực rằng thực ra mình đã biết Tần Bội Bội từ kiếp trước.

Ban đầu Chu Chiêu Chiêu không nhận ra, nhưng khi Tần Bội Bội gọi cô là "chị em", ký ức ùa về. Đó chính là cô gái tốt bụng đã giúp đỡ cô trước cổng bệnh viện năm xưa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Lần đó, con cô bị bệnh nặng, bệnh viện huyện không chữa được, Chu Chiêu Chiêu bế con đi xe khách lên tỉnh.

...

...

Nhưng với người lần đầu đến tỉnh thành, cô không biết Bệnh viện Nhân dân tỉnh ở đâu.

Trên xe, cô hỏi tài xế và biết được lộ trình.

Xuống xe, cô tìm xe buýt đến bệnh viện, nhưng hôm đó tài xế đóng cửa khi cô chưa kịp xuống.

Không còn cách nào khác, Chu Chiêu Chiêu lại bế con đi bộ.

Trên đường, cô suýt bị xe đạp tông phải.

Hôm đó, Chu Chiêu Chiêu ôm con nhìn vết thương trên tay, không kìm được nước mắt.

Tần Bội Bội xuất hiện, đưa cho cô chiếc khăn tay băng vết thương, rồi dùng xe ba gác chở hai mẹ con đến bệnh viện.

Cô nói: "Chị em ơi, trên đời không có khó khăn nào không vượt qua được, cố lên nhé."

Cô nói: "Chị em, cầm lấy ít tiền này, mua đồ ăn ngon cho con."

Chị em!

Cô giúp đăng ký khám cho con, trước khi đi còn lén bỏ vào túi cô mấy quả trái cây và một xấp tiền.

Đúng vậy, tiền được buộc bằng dây chun.

Cô nói: "Chị em, tạm biệt!"

Ai ngờ kiếp trước không gặp lại, kiếp này lại tình cờ gặp được.

Chỉ là Tần Bội Bội bây giờ khác xa so với kiếp trước.

Lúc đó cô là một cô gái giản dị, còn bây giờ... trang điểm lòe loẹt như một bà trùm?

Nghĩ đến đây, Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Luân hồi chuyển kiếp, người mà kiếp trước cô muốn cảm ơn, kiếp này đã gặp lại.

Vì vậy, cô lập tức nghĩ đến cửa hàng khác phù hợp hơn để kinh doanh quần áo.

"Anh không trách em chứ?" Chu Chiêu Chiêu nhìn Dương Duy Lực nói, "Em chưa bàn với anh đã tự ý hứa cho cô ấy thuê cửa hàng ở phố Trung Tâm."

"Không sao," Dương Duy Lực nói, "Cửa hàng đó anh cũng đã chuyển nhượng cho em rồi."

Khi nhận được những tài sản này, anh đã phân loại, chuyển nhượng những vị trí đẹp phù hợp kinh doanh cho Chu Chiêu Chiêu.

"Một số khác anh đã giao cho phòng quản lý nhà đất cho thuê," Dương Duy Lực nói, "Mấy chỗ này vị trí tốt, em muốn tự kinh doanh hay cho thuê đều được."

"Anh biết Tần Bội Bội vừa khen em gì không?" Chu Chiêu Chiêu cười hỏi.

"Gì?"

"Cô ấy khen em có con mắt tinh tường," Chu Chiêu Chiêu đắc ý nói, "Em cũng thấy mình may mắn, vớ được người chồng tuyệt vời như anh."

Dương Duy Lực nhướng mày.

Nhưng khóe miệng hơi nhếch lên cho thấy anh rất hài lòng.

Khi hai người về đến nhà, thấy Lưu Quyên cũng đang ở đó.

Nhìn sắc mặt Hứa Quế Chi không được vui, Chu Chiêu Chiêu vội nói: "Mẹ, chúng con làm việc xong rồi."

"Mẹ vất vả rồi," cô cười đi tới, chào Lưu Quyên, "Chị hai cũng ở nhà à."

Đáng lẽ giờ này Lưu Quyên phải đi làm, Chu Chiêu Chiêu dù thắc mắc nhưng không hỏi, chỉ bế con vào cho bú.

Đằng sau, ánh mắt Lưu Quyên thoáng chút oán hận.

"Chuyện này các con tự bàn bạc," Hứa Quế Chi nói, "Đã lập gia đình rồi, việc của mình tự quyết định."

"Mẹ à," Lưu Quyên không đồng tình gọi.

"Trước đây chưa thấy các con hỏi ý kiến mẹ," Hứa Quế Chi nói, "Theo mẹ, Duy Phong muốn mua nhà là chuyện tốt, con cái lớn lên lẽ nào vẫn ngủ chung với bố mẹ?"

Sau hôm nói chuyện với anh trai, Dương Duy Phong hào hứng về bàn với Lưu Quyên chuyện mua nhà.

"Không cần trả trước, sau này mỗi tháng lương anh trả góp, lương em lo chi tiêu," Dương Duy Phong cười nói, "Mua căn rộng một chút, con gái chúng ta có phòng riêng, thêm một phòng đọc sách..."

Dương Duy Phong vui vẻ lên kế hoạch: "Anh cả cũng mua nhà ở đây, sau này ở gần còn sang nhờ cơm nữa."

Nhưng Lưu Quyên nghe nói mua nhà gần Triệu Vịnh Mai và Chu Chiêu Chiêu liền không vui.

Hơn nữa, lương của cô dùng làm sinh hoạt phí?

Mỗi tháng cô đều gửi một ít về nhà mẹ đẻ, phần còn lại cô tự tiêu.

Nếu dùng làm sinh hoạt phí?

"Em không muốn mua nhà," Lưu Quyên suy nghĩ một lát nói, "Em không muốn mức sống của mình bị giảm sút."

"Sao lại giảm sút?" Dương Duy Phong bị dội gáo nước lạnh vào nhiệt huyết.

"Chẳng lẽ em muốn đêm nào cũng nghe tiếng động bên cạnh?"

"Nhưng đơn vị của anh sắp phân nhà rồi mà?" Lưu Quyên nói, "Đã có nhà phân phối, tại sao phải tốn tiền mua?"

Lại còn ở cùng khu với Triệu Vịnh Mai và Chu Chiêu Chiêu?

Cô không muốn!

"Nhà phân phối là nhà phân phối, biết khi nào mới đến lượt anh?" Dương Duy Phong nói, "Dù có được phân nhà cũng không ảnh hưởng đến việc mua nhà, coi như đầu tư. Anh nói thật, giá nhà sau này chắc chắn sẽ tăng."

"Vì mấy lời của Chu Chiêu Chiêu?" Lưu Quyên càng tức giận, "Cô ta là con nhà quê biết gì?"

"Có mấy đồng tiền như kẻ trúng số, đi đâu cũng mua nhà," Lưu Quyên bĩu môi, "Đừng để sau này ôm nợ."

Dù sao cô cũng không muốn mua nhà.

Có nhà phân phối của đơn vị, không phải tốt hơn sao?

Nhưng Dương Duy Phong không đồng ý.

"Căn nhà này anh đã xem rất kỹ, anh rất thích, anh không muốn đêm nào cũng nghe tiếng động," anh bình tĩnh nói, "Anh nhất định sẽ mua nhà."

Hai người từ khi kết hôn đến nay hiếm khi cãi nhau như lần này.

Lưu Quyên tức giận bế con về nhà mẹ đẻ.

Tưởng rằng Dương Duy Phong vài ngày sau sẽ đến dỗ cô về, nào ngờ hai ngày liền anh không đến. Đến ngày thứ ba, anh đến đón nhưng nói: "Anh đã đặt mua nhà rồi."

Ban đầu định mua cùng tầng với Dương Duy Khôn, nhưng hai anh em đều thích một kiểu nhà, nên mua cùng tòa, lầu trên lầu dưới.

Lưu Quyên: "..."

Lập tức nổi giận, cô không quản được Dương Duy Phong, vậy thì tìm người khác quản anh ta.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 467: Chương 467



Hứa Quế Chi bắt đầu không hiểu nổi, tại sao chuyện mua nhà lại trở thành vấn đề không thể vượt qua đối với Lưu Quyên như vậy?

Hôm đó, những lời Chu Chiêu Chiêu nói khiến Hứa Quế Chi khá bất ngờ, bởi vì nhận định của Dương Quyền Đình về xu hướng giá nhà trong tương lai cũng giống cô.

Tối hôm đó, hai vợ chồng nằm trò chuyện, Dương Quyền Đình cảm thán: "Trước lo lắng thằng ba ngỗ ngược, không ngờ nó lại là đứa có phúc nhất."

Lấy vợ hiền, Dương Duy Lực cưới được cô vợ như Chu Chiêu Chiêu chính là phúc khí của nhà họ Dương.

"Trong ba cô con dâu, tầm nhìn của con dâu thứ ba là cao nhất," Dương Quyền Đình nói, "Vì vậy, con cái vẫn phải chăm chỉ học hành."

Người học đại học và người không học, tầm nhìn vẫn có sự khác biệt.

Hứa Quế Chi ban đầu chưa cảm nhận rõ lời này, nhưng giờ nhìn biểu hiện của Lưu Quyên, bà cảm thấy vô cùng bất lực.

Lưu Quyên và Dương Duy Phong là bạn học, hai người đã phải lòng nhau từ thời trung học.

Sau khi nhà họ Dương gặp biến cố, Dương Duy Phong theo bố mẹ về quê, ngày ra đi, Lưu Quyên lén đến tiễn, còn bí mật nhét vào túi anh năm đồng.

...

...

Chuyện này Hứa Quế Chi luôn nhớ mãi.

Dù bà không đặc biệt thích cô gái này, nhưng con trai thích, tưởng rằng hai người sẽ lỡ duyên, nào ngờ khi nhà họ Dương trở lại tỉnh thành, Lưu Quyên vẫn chưa lấy chồng.

Nghe nói là đang đợi Dương Duy Phong.

Thật hay giả, Hứa Quế Chi cũng không muốn truy cứu, ai bảo Dương Duy Phong thích cô ta.

Mấy năm nay, hai vợ chồng sống cũng khá hòa thuận, dù Lưu Quyên thường xuyên giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng với Hứa Quế Chi đó không phải là vấn đề.

Lưu Quyên cũng là con gái nhà họ Lưu, lấy tiền lương của mình giúp đỡ bố mẹ là hiếu thuận.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải lo tốt cho cuộc sống của mình trước.

Dương Duy Phong muốn mua nhà, chuyện này Hứa Quế Chi tán thành.

Không bàn đến chuyện đầu tư, họ chỉ là công nhân viên chức bình thường, muốn được phân nhà còn phải chờ đợi lâu, không biết đến bao giờ mới có.

Hiện tại có dự án này, không cần trả trước, chỉ cần trả góp hàng tháng.

Dù Hứa Quế Chi không hiểu "trả góp" là gì, nhưng việc mà cả Dương Quyền Đình và Dương Duy Khôn đều tán thành, chắc chắn không tồi.

Bà là người già, không hiểu tình hình bên ngoài, nhưng bà tin tưởng chồng và con trai mình sẽ không tùy tiện.

Vì vậy, khi Lưu Quyên tìm đến, muốn bà thuyết phục Dương Duy Phong đừng mua nhà, Hứa Quế Chi từ chối.

Không phải bà thiên vị con trai, mà từ khi hai người kết hôn, chuyện của họ luôn tự giải quyết.

Ngay cả việc Lưu Quyên sinh con, không muốn bà chăm sóc mà để mẹ đẻ chăm, bà cũng không nói gì, tôn trọng ý kiến của họ.

Nhưng ai ngờ bà mẹ chồng không để tâm, ban đêm con khóc vẫn ngủ say sưa, nói là đến chăm con gái nhưng thực ra Dương Duy Phong mới là người chăm.

Người ta sau sinh đều béo lên, sữa nhiều, còn Lưu Quyên sau khi sinh gầy đi một mảng, con cũng còi cọc.

Hứa Quế Chi xót xa vô cùng.

Sau khi sinh, Lưu Quyên về nhà tứ hợp viện, bà nấu canh gà, đủ loại bồi bổ mới hồi phục.

Nào ngờ khi con gái Điềm Điềm chưa đầy một tuổi, Lưu Quyên nói muốn cai sữa, gửi con về nhà mẹ đẻ một thời gian.

Hứa Quế Chi lúc đó nói bà có thể trông, nhưng bị Lưu Quyên từ chối.

Con bé về nhà ngoại chưa đầy một tuần đã ốm, nằm viện rất lâu mới khỏi.

Sau khi khỏi, Dương Duy Phong lần này không nghe Lưu Quyên nữa, mà giao con cho Hứa Quế Chi trông.

Nào ngờ khi con gái gần hai tuổi, Lưu Quyên lại đề nghị để mẹ đẻ trông.

Lúc đó Hứa Quế Chi đang chuẩn bị đám cưới cho Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu, nên đồng ý.

Hai năm nay, con bé ở nhà ngoại nhưng rõ ràng không còn lanh lợi như trước, nhút nhát, ít nói.

Hứa Quế Chi nhìn thấy cũng xót xa, đã nói chuyện riêng với Dương Duy Phong.

Bây giờ con lớn, đi nhà trẻ mới đỡ hơn.

"Mẹ, mẹ phải quản một chút chứ," Lưu Quyên mặt mày khó chịu nói, "Mua nhà không phải là chuyện của riêng anh ấy, cả nhà ăn uống thế nào?"

"Hơn nữa, nếu mua con cũng không muốn mua ở đó," Lưu Quyên lẩm bẩm, "Con không muốn ở cùng họ."

Triệu Vịnh Mai và Chu Chiêu Chiêu thân thiết, hai người mở cửa hàng kiếm tiền, vốn đã coi thường họ, cô cần gì phải tự đ.â.m vào mắt họ.

Cô tưởng nói nhỏ, nhưng không ngờ lại bị Hứa Quế Chi nghe thấy.

Thật sự khiến bà tức giận.

Tưởng là người sáng suốt, nào ngờ lại mê muội như vậy.

"Được," Hứa Quế Chi bình thản nói, "Con đi gọi Dương Duy Phong về đây, nói mẹ có chuyện muốn nói."

Đúng vậy, Hứa Quế Chi không muốn can thiệp vào chuyện của các con, đặc biệt khi chúng đã trưởng thành, lập gia đình, bà không bao giờ chỉ trích cuộc sống của chúng.

Ngay cả khi Chu Chiêu Chiêu mời bà đến giúp chăm sóc sau sinh, vì sinh ba nên nhờ bà trông cháu, bà cũng không can thiệp.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Hứa Quế Chi không thể để suy nghĩ của Lưu Quyên ảnh hưởng đến Dương Duy Phong, từ đó tác động đến tình cảm giữa ba anh em.

Lưu Quyên tưởng bà sẽ khuyên Dương Duy Phong đừng mua nhà, sắc mặt mới tươi tỉnh, cười nói: "Cảm ơn mẹ, con về trước."

Nói xong liền đi.

Đi còn lấy hết trái cây trên đĩa: "Điềm Điềm thích ăn cam này lắm, con lấy ít về cho cháu."

Hứa Quế Chi vừa tức vừa buồn cười.

Lưu Quyên luôn coi thường Triệu Vịnh Mai, nhưng Triệu Vịnh Mai dù trước hay nay, đến nhà bà không bao giờ như vậy, vừa ăn vừa lấy.

Hơn nữa, mỗi lần đến đều không tay không.

Trước là mang dưa muối tự làm hoặc bánh bao, bây giờ là thịt kho từ cửa hàng, còn mua hoa quả.

Ngồi nói chuyện với bà, muối dưa giúp bà.

Phiêu Vũ Miên Miên

Thực sự coi bà như mẹ đẻ, không liên quan đến Dương Duy Khôn.

Chu Chiêu Chiêu càng đối xử với Hứa Quế Chi như mẹ ruột.

Chỉ có Lưu Quyên, chỉ khi có việc mới về nhà, mỗi lần đều không mang gì, lại còn lấy đồ về.

"Mẹ, tối nay mẹ muốn ăn gì, con sẽ nấu," Chu Chiêu Chiêu đi vào hỏi, "Các cháu đều ngủ rồi, mẹ nghỉ ngơi đi, cơm chúng con lo."

"Chị hai về rồi," Hứa Quế Chi thở dài, "Một lát nữa anh hai cũng về."

"Khẩu vị anh hai giống mẹ, thích ăn sườn chua ngọt, hôm nay đúng có sườn, con đi nấu," Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Nói xong liền vào bếp.

Hứa Quế Chi lại thở dài.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 468: Chương 468



Dương Duy Phong cùng Dương Duy Lực về nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm phức, liền hỏi: "Hôm nay lại làm món gì ngon thế? Thơm quá."

Lại nói thêm: "Mình ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt."

"Đúng là cái mũi chó của cậu." Hứa Quế Chi từ phòng khách bước ra, cười nhìn hai con trai, nói với Dương Duy Phong, "Chiêu Chiêu biết cậu về, đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt cậu thích đấy."

"Chiêu Chiêu vất vả rồi." Dương Duy Phong nhìn Dương Duy Lực nói.

Dương Duy Lực đã rửa tay xong, đi thẳng vào bếp: "Còn cần giúp gì không?"

"Cậu về rồi?" Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Ra ngoài nói chuyện với anh hai đi, mình chỉ còn xào một món rau nữa là xong."

"Ừ, vất vả rồi." Dương Duy Lực cúi xuống hôn lên tráng cô một cái rồi đi ra.

Trong phòng khách, Hứa Quế Chi đang nói chuyện mua nhà với Dương Duy Phong, sắc mặt anh không được tốt lắm, cuối cùng nói: "Mẹ, con về sẽ nói rõ với cô ấy, để mẹ phải lo lắng."

"Nói rõ cái gì? Cậu biết gì?" Hứa Quế Chi nhẹ nhàng vẫy tay, kể lại những lời Lưu Quyên Hảo đã nói với bà chiều nay cho Dương Duy Phong nghe.

...

"Vợ cậu nghĩ gì, cậu nên hiểu rõ." Bà nhìn con trai nói, "Ba anh em các cậu tuy đôi khi cãi nhau, nhưng tình cảm luôn tốt."

"Mẹ chỉ nhắc cậu một câu thôi." Bà nói đến đây mỉm cười, "Dù sao mẹ với bố cậu trăm năm sau cũng chẳng biết gì, các cậu muốn thế nào thì thế."

Nếu ba anh em có thể hòa thuận thì tốt, còn nếu không, bà cũng không ép.

"Con biết." Dương Duy Phong nói.

Hứa Quế Chi lắc đầu: "Bố cậu tối nay không về, chúng ta đi ăn cơm thôi. Chiêu Chiêu biết cậu tối nay về, đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt cậu thích đấy."

"Duy Phong à." Hứa Quế Chi nhìn ra ngoài nói, "Chiêu Chiêu là người tốt, chị dâu cậu cũng không tệ, sau này hay đưa Thiên Thiên về nhà hơn nhé."

Ba đứa con nhà thứ ba còn nhỏ, bà chưa biết thế nào, nhưng hai đứa con nhà anh cả đều là những đứa trẻ ngoan, biết yêu thương em.

Chỉ có thường xuyên ở cùng nhau, tình cảm mới khăng khít.

"Mẹ, con biết rồi." Dương Duy Phong xấu hổ nói.

Hứa Quế Chi cũng chỉ nhắc nhẹ nhàng, con cái đã lớn, nói nhiều chỉ khiến chúng phiền.

Dương Duy Phong ăn cơm xong, cùng Dương Duy Lực dọn dẹp nhà bếp, rồi mới đạp xe về nhà mình.

Lưu Quyên Hảo cũng đã ăn cơm ở nhà mẹ đẻ với Thiên Thiên, thấy anh về, cô không thèm để ý, chỉ nói với con gái: "Đi nào, mẹ tắm cho con."

Nếu là trước đây, Dương Duy Phong sẽ nói: "Cậu vất vả cả ngày rồi, để mình tắm cho cháu."

Nhưng hôm nay, anh không nói gì cả.

Thiên Thiên được Lưu Quyên Hảo đưa đi tắm, tắm xong bước ra đã thấy Dương Duy Phong cầm khăn tắm đợi sẵn. Cô tưởng anh như mọi khi, định dùng cách này để làm cô vui, liền hừ một tiếng, nhưng vẫn đưa con cho anh.

Ai ngờ Dương Duy Phong vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng nói với con gái: "Lại đây, bố lau tóc cho Thiên Thiên nhé."

Phòng của họ chỉ là một căn phòng một phòng ngủ, một phòng khách, có nhà vệ sinh và bếp nhỏ, giường của Thiên Thiên được kê ngay cạnh giường đôi của vợ chồng.

Mãi đến khi Dương Duy Phong ru con ngủ, Lưu Quyên Hảo vẫn không nghe thấy anh nói một lời xin lỗi nào.

Cô không khỏi cảm thấy ấm ức.

Đúng lúc này, tiếng giường kêu cót két từ nhà bên cạnh lại vang lên, như thể cố ý vậy.

Hai vợ chồng đang lạnh nhạt cùng thở dài.

Sau đó, Lưu Quyên Hảo nghe thấy Dương Duy Phong nói: "Vậy, cậu vẫn muốn sống ở đây chứ?"

Lưu Quyên Hảo im lặng.

"Dù không vì chúng ta, hãy nghĩ cho Thiên Thiên." Dương Duy Phong tiếp tục, "Nếu một ngày cháu nghe thấy tiếng đó..."

"Nhà họ sao lại muộn thế..." Lưu Quyên Hảo nói đến đây dừng lại.

May là tối nay Thiên Thiên đã ngủ.

Nếu cháu chưa ngủ? Nếu nửa đêm cháu tỉnh dậy?

Không phải chứng kiến bố mẹ đang "làm chuyện ấy", mà lại nghe thấy tiếng từ nhà bên?

Phiêu Vũ Miên Miên

Lưu Quyên Hảo không dám tưởng tượng cảnh đó.

"Còn chúng ta." Dương Duy Phong khẽ nói, "Lần nào cũng như làm trộm, mình không thích trong nhà vệ sinh..."

Giường thời này không tốt lắm, nếu "làm" trên giường sẽ phát ra tiếng kêu như nhà bên, nhưng trong nhà vệ sinh...

Không chỉ Dương Duy Phong không thích, Lưu Quyên Hảo cũng vậy.

Nhưng biết làm sao được?

Nhà chật chội thế này, biết phải làm sao?

"Trước đây cậu dùng lương của mình để biếu mẹ, mình có nói gì đâu?" Dương Duy Phong dịu dàng nói, "Mẹ nuôi cậu khôn lớn không dễ dàng gì, cậu hiếu thuận với bà là điều đương nhiên."

Lưu Quyên Hảo nghe anh nói vậy, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

"Nhưng bây giờ nhà mình cũng có khó khăn." Dương Duy Phong nói tiếp, "Mình nghĩ, mẹ thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ ủng hộ chúng ta mua nhà."

"Nhưng... sao lại phải mua ở đó? Không thể mua chỗ khác sao?" Lưu Quyên Hảo bĩu môi nói, "Chị dâu với Chiêu Chiêu thân nhau, mình không muốn nhìn mặt họ..."

"Cậu nói gì vậy?" Dương Duy Phong nghiêm giọng, "Chị dâu và Chiêu Chiêu khi nào làm khó cậu? Nói mình nghe, mình đi hỏi họ cho rõ."

"Không thể để vợ mình bị bắt nạt như vậy."

"Cậu hỏi cái gì?" Lưu Quyên Hảo tức giận véo anh một cái, "Chuyện của phụ nữ, đàn ông đừng có xen vào."

"Cậu cứ yên tâm làm việc của cậu." Dương Duy Phong nói, "Họ ghen tị với cậu đấy."

"Ghen tị?" Lưu Quyên Hảo không tin.

"Đương nhiên rồi." Dương Duy Phong tự tin nói, "Cậu là kế toán mà, tối nay Chiêu Chiêu còn nói với mình, nghề hot nhất trong tương lai chính là kế toán đấy."

"Giống như những bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện, càng già càng quý."

Không thể nào? Lưu Quyên Hảo vẫn không tin.

"Cậu xem, bây giờ cá thể hóa nhiều, sau này mở công ty cũng sẽ nhiều, cậu nghĩ xem, công ty nào chẳng cần kế toán?" Dương Duy Phong nhanh chóng thuyết phục, "Cậu kiêm làm sổ sách cho mấy công ty, tiền kiếm được còn nhiều hơn họ mở cửa hàng."

"Lao động trí óc và lao động chân tay khác xa nhau."

"Thật sao?" Lưu Quyên Hảo bị chiếc bánh vẽ của anh làm cho lòng vui như hoa nở.

"Mình nghĩ thế này." Dương Duy Phong nhân cơ hội nói, "Sau khi mua nhà, chúng ta sẽ bố trí một phòng sách, tối cậu vào đó học, con để mình chăm."

"Bây giờ nhà nước đang có chính sách thi chứng chỉ, cậu thi lấy bằng cấp cao nhất." Dương Duy Phong nói, "Những thứ này sau này rất có giá trị."

"Tốt nhất, cậu thi thêm đại học tại chức, lấy bằng đại học."

"Từ khi nhà nước khôi phục thi đại học, cậu có thể thấy, tương lai bằng cấp sẽ rất quan trọng."

Không hiểu sao, nghe Dương Duy Phong nói vậy, Lưu Quyên Hảo bỗng cảm thấy tràn đầy hi vọng vào tương lai, lúc này cô như được tiếp thêm sức mạnh, chỉ muốn bật dậy cầm sách lên học ngay.

Dương Duy Phong: "..."

Cũng không cần chăm chỉ đến thế.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 469: Chương 469



Chu Chiêu Chiêu không hề biết những chuyện này, cô chỉ cảm thấy kỳ lạ vì ánh mắt của Lưu Quyên Hảo ngày hôm đó rõ ràng là không ưa và đầy ác cảm.

Vậy mà mấy ngày sau, khi Lưu Quyên Hảo trở về, lại đối xử với cô bằng một nụ cười rạng rỡ.

Khiến Chu Chiêu Chiêu cũng không hiểu nổi.

Lưu Quyên Hảo vốn là người thành phố, trong người khó tránh khỏi chút khí chất tiểu tư sản, luôn tỏ ra coi thường những người xuất thân từ nông thôn như cô và Triệu Vịnh Mai.

Nhưng đối xử với cô và Triệu Vịnh Mai cũng có sự khác biệt.

Trước đây, khi Triệu Vịnh Mai chưa mở cửa hàng, Lưu Quyên Hảo thường mang một ít đồ lặt vặt tặng cho Hân Hân, để thể hiện sự ưu việt của mình trước mặt Triệu Vịnh Mai.

Loại cảm giác ưu việt này, ban đầu cô cũng từng dùng với Chu Chiêu Chiêu, nhưng sau đó phát hiện ra rằng, tuy Chu Chiêu Chiêu xuất thân từ nông thôn, nhưng bố cô lại là người mở trại gà, kiếm được rất nhiều tiền, còn bản thân Chu Chiêu Chiêu cũng rất giỏi, thi đậu đại học.

Hơn nữa lại là trường đại học tốt nhất tỉnh.

Lưu Quyên Hảo liền thu lại chút kiêu ngạo thành thị của mình.

...

Nhưng đối với Triệu Vịnh Mai, cô luôn giữ thái độ cao ngạo, bởi vì so với Chu Chiêu Chiêu thì cô không bằng, nhưng so với Triệu Vịnh Mai thì vẫn tốt hơn nhiều.

Ngoại trừ chuyện con cái.

Triệu Vịnh Mai sinh được một trai một gái, còn cô chỉ có một đứa con gái.

Không gặp thời, vốn định sinh thêm, nhưng chưa kịp mang thai thì chính sách kế hoạch hóa gia đình đã được áp dụng.

May mắn là Hứa Quế Chi không yêu cầu cô phải sinh con trai, còn chồng cô, Dương Duy Phong, lại rất cưng chiều con gái.

Vì vậy, đối với Lưu Quyên Hảo mà nói, cha mẹ chồng hiền từ, vợ chồng hòa thuận, con gái đáng yêu, cũng coi như là viên mãn rồi.

Nhưng không ngờ, Triệu Vịnh Mai, người mà cô luôn coi thường, bỗng nhiên lật ngược tình thế.

Người trước đây chẳng có chút tồn tại nào trong nhà, bỗng nhiên mở cửa hàng kinh doanh.

Mà việc kinh doanh lại rất tốt.

Thậm chí, còn khiến Triệu Vịnh Mai nảy sinh ý định mua nhà, điều này khiến Lưu Quyên Hảo bỗng cảm thấy bị đe dọa.

Vốn dĩ trong ba người con dâu, cô tuy không giỏi giang như Chu Chiêu Chiêu, nhưng cũng không phải dạng vừa, có công việc ổn định, giữ chắc "bát cơm sắt".

Không như Triệu Vịnh Mai, xuất thân từ nông thôn, học vấn không cao, không biết có phải do tổ tiên phù hộ mà được lấy Dương Duy Khôn.

Đôi khi Lưu Quyên Hảo còn cảm thấy anh cả Dương Duy Khôn thật oan uổng, rõ ràng có thể lấy một cô vợ ưu tú hơn, nhưng lại lấy một người vợ chưa tốt nghiệp tiểu học.

Dù bây giờ kinh doanh kiếm được tiền, Lưu Quyên Hảo vẫn cảm thấy Triệu Vịnh Mai không xứng với Dương Duy Khôn.

Nhưng khi mẹ đẻ và chị dâu nhà cô bắt đầu nhòm ngó cửa hàng của Triệu Vịnh Mai, Lưu Quyên Hảo mới nếm trải một cảm giác khác.

Hóa ra, không biết từ lúc nào, Triệu Vịnh Mai đã trở thành một người khiến chị dâu nhà cô phải ghen tị.

Thậm chí còn bắt cô phải đi xin Triệu Vịnh Mai công thức!

Mà Triệu Vịnh Mai lại từ chối cô!

Phiêu Vũ Miên Miên

Lưu Quyên Hảo trong thời gian đó tức giận vô cùng, tuy được Dương Duy Phong an ủi, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Triệu Vịnh Mai có tư cách gì chứ?

Thời gian gần đây, Lưu Quyên Hảo trải nghiệm một số chuyện, phát hiện ra rằng quan niệm của mọi người dường như đang thay đổi.

"Bát cơm sắt gì chứ?" Một đồng nghiệp chủ động xin nghỉ việc cười nói, "Bây giờ tôi tự tìm được một công ty, lương cao hơn nhiều so với chỗ này."

"Nhưng cậu không sợ công ty phá sản sao?" Một đồng nghiệp khác hỏi.

"Có gì đâu?" Người đồng nghiệp đó mỉm cười nói, "Ngay cả cái 'bát cơm sắt' này cũng có thể khiến cậu mất việc, công ty phá sản thì tôi đi tìm công ty khác chẳng được sao."

"Các cậu không biết đấy thôi, bọn kế toán chúng tôi bên ngoài có rất nhiều công ty cần."

Kiếm được tiền mới là vương đạo.

Lưu Quyên Hảo lúc này mới thực sự suy nghĩ kỹ về những lời Dương Duy Phong nói tối hôm đó.

Tối đó, Dương Duy Phong nói rằng đó là lời của Chu Chiêu Chiêu, Lưu Quyên Hảo không để tâm lắm.

Dĩ nhiên, được khen ngợi như vậy trong lòng cũng vui, cô chỉ nghĩ đó là Dương Duy Phong tìm cớ để làm cô vui.

Nhưng bây giờ nghe đồng nghiệp cũ nói vậy, mà ý tứ trong lời nói lại giống với lời của Chu Chiêu Chiêu.

Điều này khiến Lưu Quyên Hảo bắt đầu động lòng.

Nếu tiền bạc ở các công ty bên ngoài thực sự dễ kiếm như vậy, vậy tại sao cô phải ngồi đây lo sợ bị sa thải?

Còn nữa, chuyện bằng cấp mà Dương Duy Phong nhắc đến.

"À, năm nay đơn vị có xét chức danh cho các cậu không?" Một đồng nghiệp thân với Lưu Quyên Hảo hỏi riêng cô.

"Xét chức danh? Năm nay làm sao đến lượt tôi chứ." Lưu Quyên Hảo tự giễu nói.

Mỗi năm đều có chỉ tiêu.

"Cậu đúng là ngốc thật." Đồng nghiệp cười nhìn cô, "Năng lực nghiệp vụ của cậu còn hơn cả tôi, năm ngoái tôi đã lấy được rồi, năm nay không có lý gì cậu không lấy được."

"Nếu cần thì lén bỏ ra một ít tiền..." Cô làm động tác đếm tiền, "Tôi nói trước với cậu, có cái chức danh này, lương bên ngoài khác hẳn đấy."

"Thật sao?" Lưu Quyên Hảo ngạc nhiên, cô vốn định đợi thêm vài năm nữa cũng không sao.

"Vì vậy đừng có ngốc nữa." Đồng nghiệp huých nhẹ vào cô, "Năm sau không biết tình hình thế nào, thà chủ động tìm đường lui còn hơn ngồi đợi bị sa thải."

"Tôi nói cậu nghe... Ôi..." Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lưu Quyên Hảo, đồng nghiệp cảm thấy bực bội, "Đáng lẽ nhà cậu có nhiều tin tức thế, chị dâu cậu cũng đã ra làm cá thể hóa rồi, sao cậu vẫn giữ cái tư tưởng cũ kỹ này."

Nhưng công việc bên ngoài có dễ kiếm như vậy không?

Lưu Quyên Hảo do dự, nhưng đồng thời cũng bị lời nói của đồng nghiệp k*ch th*ch.

Ngay cả Triệu Vịnh Mai như vậy còn có thể làm cá thể hóa, không lý nào Lưu Quyên Hảo lại không làm được.

Sau này, cô vẫn sẽ ngồi văn phòng, mà kế toán trong công ty cũng được đãi ngộ rất cao.

Quản tiền mà.

Nói cách khác, Triệu Vịnh Mai làm sao có thể so được với cô.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lưu Quyên Hảo cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Ánh mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu cũng trở nên ôn hòa hơn.

Nhưng khi nghe tin Triệu Vịnh Mai mua một căn nhà cho em trai ruột, Lưu Quyên Hảo lại không thể bình tĩnh được.

Triệu Vịnh Mai có tư cách gì chứ!

Tại sao Triệu Vịnh Mai có thể mua nhà cho nhà mẹ đẻ, còn cô cũng muốn mua một căn cho mẹ mình, để sau này sống đối diện, tiện chăm sóc.

Tiện lợi biết bao.

"Cậu mua?" Dương Duy Phong vừa giúp Thiên Thiên đi giày, vừa liếc nhìn cô nói, "Cậu lấy gì mà mua? Hai vợ chồng mình mua căn nhà này còn chật vật lắm."

"Nhưng tại sao Triệu Vịnh Mai có thể?" Lưu Quyên Hảo tức giận nói, "Chắc chắn là mẹ thiên vị anh cả và chị dâu, lén lút giúp đỡ..."

"Lưu Quyên Hảo." Dương Duy Phong đột nhiên nghiêm giọng nhìn cô nói, "Cậu nói gì vậy? Tôi thấy cậu sống sung sướng quá rồi phải không?"

Gần đây càng ngày càng không thể chấp nhận được.

"Tôi nói gì chứ?" Lưu Quyên Hảo khóc lóc nói, "Đúng vậy, lương của anh cả cao hơn cậu, nhưng cũng không cao hơn nhiều đâu nhỉ?"

"Tại sao họ có thể mua hai căn nhà!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back