Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 450: Chương 450



Chu Chiêu Chiêu không hề biết những chuyện này, tối về nhà cô kể lại với Dương Duy Lực việc gặp Chu Mẫn Mẫn hôm nay.

Dương Duy Lực làm việc rất hiệu quả, ngay hôm sau đã tra ra được thân phận khác của Chu Mẫn Mẫn.

"Lý Mộng?" Chu Chiêu Chiêu chế nhạo nhìn tài liệu về Chu Mẫn Mẫn trong tay, hỏi Dương Duy Lực, "Chẳng lẽ chỉ vì cô ta đổi thân phận, chúng ta lại không làm gì được cô ta sao?"

"Em hãy tin rằng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt." Dương Duy Lực an ủi vợ, "Nhạn bay qua còn để lại dấu vết, những việc cô ta làm rồi sẽ để lại manh mối."

Anh lại nói, "Có người từng thấy Lý Mộng đến huyện Chu Thủy, nhân viên khách sạn nhìn ảnh cũng nhận ra người thuê phòng hôm đó chính là Lý Mộng."

"Chỉ cần điều tra rõ ràng, không quá hai ngày cảnh sát sẽ tìm cô ta." Dương Duy Lực tiếp tục.

Vì liên quan đến yếu tố nước ngoài nên việc điều tra cần thêm thời gian.

Đừng tưởng chỉ cần thay đổi khuôn mặt là cảnh sát bó tay.

"Đi thôi, vào xem bà ấy đi." Chu Chiêu Chiêu nghe xong cũng yên tâm hơn, nói với Dương Duy Lực, "Lát nữa anh đừng vào, để em vào gặp bà ấy một mình."

...

...

"Bà ấy" mà cô nhắc đến chính là Diêu Trúc Mai.

Đến giờ, Diêu Trúc Mai vẫn bị giam tại đồn cảnh sát để điều tra. Hôm nay Chu Chiêu Chiêu đến là để thăm bà, nếu bà thực sự hối cải thì sẽ đưa bà về.

Bằng không...

Diêu Trúc Mai đợi rất lâu mới thấy cửa mở, bà vui mừng đứng dậy nhưng chỉ thấy mỗi Chu Chiêu Chiêu.

"Sao... sao chỉ có mình con đến?" Diêu Trúc Mai lập tức hỏi.

Trong lòng bà, dù Chu Chiêu Chiêu là con gái mình, nhưng những năm gần đây khi cô trưởng thành cùng những chuyện đã xảy ra, Diêu Trúc Mai ngày càng sợ cô con gái này.

So với Chu Chiêu Chiêu, nếu Dương Duy Lực đến thì dễ nói chuyện hơn.

Nhưng người đến lại là Chu Chiêu Chiêu, Diêu Trúc Mai cảm thấy hơi sợ, nhưng bà thực sự không muốn ở đây thêm nữa.

"Chiêu Chiêu, mẹ biết lỗi rồi, con đưa mẹ ra ngoài đi." Diêu Trúc Mai khóc lóc nói, "Mẹ thực sự biết sai rồi, mẹ sẽ không bao giờ tin cô ta nữa."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Mẹ sai ở chỗ nào?" Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nhìn bà.

"Mẹ..." Diêu Trúc Mai há miệng, do dự một lúc rồi nói, "Mẹ không nên tin lời Chu Mẫn Mẫn, mẹ thực sự không cố ý hại bố con."

"Ông ấy là chồng mẹ, mẹ sao có thể hại ông ấy."

"Đúng, mẹ không có khả năng đó," Chu Chiêu Chiêu nói, "nhưng Chu Mẫn Mẫn thì có. Khi cô ta quay lại tìm mẹ, mẹ không những không đề phòng mà còn tin tưởng cô ta."

"Cho đến bây giờ, trong lòng mẹ chắc vẫn nghĩ rằng liệu cô ta có bị ai ép buộc không." Chu Chiêu Chiêu nhìn Diêu Trúc Mai nói.

Quả nhiên thấy Diêu Trúc Mai giật mình.

Bà thực sự đã nghĩ như vậy, nhưng sao Chu Chiêu Chiêu lại biết?

"Những điều mẹ khai với cảnh sát, họ đã đến khách sạn Chu Thủy xác minh," Chu Chiêu Chiêu nói, "hoàn toàn không có người phụ nữ có sẹo như mẹ nói."

"Không thể nào." Diêu Trúc Mai đứng phắt dậy nói, "Rõ ràng trên mặt cô ta có một vết sẹo lớn ở đây."

Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn bà.

Diêu Trúc Mai nói xong liền ngã ngồi xuống, nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Không thể nào, sao lại như vậy?"

Đến lúc này, bà mới thực sự tin rằng Chu Mẫn Mẫn không chỉ muốn hại Chu Chính Văn, mà còn muốn đổ tội lên đầu bà.

"Chiêu Chiêu, con tin mẹ đi," Diêu Trúc Mai khóc nói, "Mẹ vô tội, mẹ thực sự không muốn hại bố con."

"Con đưa mẹ ra khỏi đây đi, mẹ muốn về nhà."

"Từ lúc con vào đến giờ," Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang khóc lóc trước mặt, "mẹ chưa hề hỏi một câu về tình hình của bố: bố tỉnh chưa? Sức khỏe thế nào? Ca phẫu thuật có thành công không?"

Từ khi cô bước vào, Diêu Trúc Mai chỉ liên tục khóc lóc, cầu xin được ra ngoài.

Còn chuyện của Chu Chính Văn, bà không hề hỏi một lời.

Chu Chiêu Chiêu không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho Chu Chính Văn.

Trước đây dù Diêu Trúc Mai có hồ đồ, nhưng Chu Chính Văn đối xử với bà rất tốt, mỗi lần đi xa về đều mua quà cho bà.

Diêu Trúc Mai có thể nói là người vợ khiến nhiều người trong làng ghen tị.

Những năm gần đây, công việc làm ăn của Chu Chính Văn ngày càng phát đạt, không ít người nhòm ngó, có người chủ động tiếp cận, có người tặng gái đẹp, nhưng Chu Chính Văn chưa từng động lòng.

Ngay cả khi Trương thị còn là mẹ chồng, hay bắt bẻ Diêu Trúc Mai, Chu Chính Văn cũng đều giải quyết ổn thỏa.

Ông ấy là một người chồng, nói thật, đã làm rất tốt.

Tiếc rằng, Diêu Trúc Mai là người không biết trân trọng.

Hoặc có lẽ, bà đã bị tẩy não quá sâu, không thể thay đổi được nữa.

"Không phải mẹ không hỏi," Diêu Trúc Mai giải thích, "con đưa mẹ ra ngoài, mẹ sẽ đến bệnh viện chăm sóc ông ấy."

"Hai ngày trước mẹ đã nghe cảnh sát ở đây nói rồi, ông ấy tỉnh rồi." Diêu Trúc Mai nói, "Nên mẹ mới không hỏi."

Nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng Chu Chiêu Chiêu biết bà chỉ là ích kỷ, đang cố biện minh.

"Bố đã tỉnh lại," Chu Chiêu Chiêu nói, "nhưng sau này sức khỏe chắc chắn không được như trước, còn phải uống thuốc suốt đời."

"Việc của mẹ, phải tìm được Chu Mẫn Mẫn thì mới có thể thả mẹ ra." Chu Chiêu Chiêu nói, "Tốt nhất mẹ nên suy nghĩ kỹ xem có điều gì bỏ sót không khai báo không."

"Chu Chiêu Chiêu, mẹ là mẹ của con," Diêu Trúc Mai đỏ mắt nhìn cô nói, "Con không thể bỏ mẹ ở đây, mẹ muốn ra ngoài."

"Con không có khả năng đó." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Con..." Diêu Trúc Mai tức giận nhìn Chu Chiêu Chiêu, lâu sau không nói nên lời, "Giá như năm xưa..."

"Giá như năm xưa mẹ nên vứt con đi ngay khi sinh ra?" Chu Chiêu Chiêu thay bà nói hết câu, "Hay là dìm c.h.ế.t con?"

Diêu Trúc Mai: "..."

Hôm nay bà không có ý đó, bà chỉ muốn Chu Chiêu Chiêu đưa mình ra ngoài, nhưng tại sao lại thành ra thế này?

"Mẹ sinh con ra khổ lắm..." Diêu Trúc Mai lại bắt đầu khóc, "Sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?"

Có lẽ là do mẹ con vô duyên.

Chu Chiêu Chiêu nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến lúc cô sắp chết, đánh nhau với những kẻ nói xấu mình.

Cô thở dài, đứng dậy.

"Đồ vô tâm vô phúc..." Diêu Trúc Mai vẫn mắng sau lưng, Chu Chiêu Chiêu thờ ơ bước ra ngoài.

"Em không sao chứ?" Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Dương Duy Lực, "Em không sao, anh đi xử lý đi."

Diêu Trúc Mai bây giờ, cần người nhà bảo lãnh mới ra được.

Cô không muốn bảo lãnh bà.

"Vợ à," Dương Duy Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, "Em còn có anh và các con."

"Em biết." Chu Chiêu Chiêu cười gật đầu, "Em đến bệnh viện đây."

Cô không muốn gặp Diêu Trúc Mai ở đây nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 451: Chương 451



Nhưng Chu Chính Văn là ai?

Chu Chiêu Chiêu vừa bước vào phòng bệnh, ông đã nhận ra tâm trạng của cô không tốt.

"Đi gặp mẹ rồi à?" Chu Chính Văn liếc nhìn cô rồi ra hiệu cho người đang chăm sóc mình, "Cậu ra ngoài trước đi."

Vốn là Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu thay phiên nhau chăm sóc Chu Chính Văn, nhưng ông không đồng ý. Ông nằm viện không phải một hai ngày, phải đợi chất độc đào thải hết còn tốn nhiều thời gian, nên ông bảo nhà máy cử một thanh niên đến chăm sóc.

Như vậy, Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu cũng có thời gian nghỉ ngơi.

"Giận rồi à?" Chu Chính Văn thấy Chu Chiêu Chiêu im lặng, cười đưa cho cô một múi cam, "Giận làm gì? Không đáng đâu."

"Mẹ em là người không có học thức, lại bị người ta dạy dỗ lệch lạc, thực chất chỉ là một con rối không có chính kiến, gặp chuyện của người khác thì còn tỉnh táo được chút." Chu Chính Văn nói.

"Nhưng hễ liên quan đến gia đình Chu Chính Vũ, bà ấy liền mất khôn," Chu Chính Văn cười nhạt nói, "Những thứ đã được gieo vào đầu từ nhỏ, ăn sâu bám rễ rồi."

Vì vậy, việc Diêu Trúc Mai bị Chu Mẫn Mẫn lợi dụng để hại mình, Chu Chính Văn không cảm thấy bất ngờ chút nào.

...

...

Nếu biết Chu Mẫn Mẫn quay về, ông chắc chắn sẽ đề phòng.

Đáng tiếc...

"Chu Mẫn Mẫn chắc chắn phải vào tù," Chu Chính Văn cười, "Dù cô ta không muốn gặp, tôi cũng sẽ bắt cô ta gặp."

Lần này Chu Chính Văn chịu đại nạn, sau khi tỉnh lại, ông đã suy nghĩ rất nhiều.

Trước đây ông vẫn còn quá mềm lòng, nên mới khiến Chu Mẫn Mẫn dám cả gan động thủ.

Vậy thì phải chuẩn bị tinh thần đón nhận hậu quả.

"Con nói giờ cô ta thay đổi diện mạo? Dựa hơi đại gia à?" Chu Chính Văn cười.

"Vâng, là một Hoa kiều." Chu Chiêu Chiêu trả lời.

"Ồ, vậy thì dễ rồi." Chu Chính Văn cười nói, "Chuyện này con đừng lo, ở nhà chăm con tốt, trường con không phải sắp có hoạt động sao?"

"Con cứ bận việc của con, chuyện của cô ta để bố xử lý."

Chơi âm với ông? Khi ông chơi những trò này, Chu Mẫn Mẫn còn chưa chào đời.

"Nhưng bệnh của bố..." Chu Chiêu Chiêu vẫn hơi lo lắng.

"Yên tâm, bố chưa yếu đến mức đó." Chu Chính Văn cười nói.

"Vậy được," Chu Chiêu Chiêu gọt táo cho ông, "Bố nhẹ tay thôi, sức khỏe là quan trọng nhất."

"Nghĩ gì thế," Chu Chính Văn cắn một miếng táo, "Bố còn chưa xuất viện được."

Hiện tại mỗi ngày nằm trên giường bệnh, còn phải truyền dịch.

Chu Chiêu Chiêu nhướng mày.

Cô không tin lời Chu Chính Văn, "Dù sao bố cũng phải giữ sức, sức khỏe là trên hết."

Về phía Chu Mẫn Mẫn, hôm đó cô đã dốc hết sức mới dỗ dành được Phùng Tuấn Long, nhưng không ngờ sáng hôm sau trước khi đi, hắn đã giao nhiệm vụ cho cô.

"Thẻ này em cầm lấy," hắn đặt một thẻ ngân hàng lên bàn trà, nói với Chu Mẫn Mẫn đang nằm trên giường, "Anh không quan tâm em dùng cách nào, đi shopping hay làm đẹp, miễn là kết thân được với cô ta."

"Tiền trong này cứ thoải mái tiêu." Phùng Tuấn Long nói, "Đừng tiết kiệm cho anh."

Nếu là trước đây, Chu Mẫn Mẫn chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, cô thích nhất là mua sắm.

Nhưng trước đây Phùng Tuấn Long cho cô tiền có hạn, không đủ thỏa mãn cơn thèm mua sắm của cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Bây giờ, hắn đưa một thẻ không giới hạn, nhưng Chu Mẫn Mẫn không cảm thấy vui chút nào.

Chu Chiêu Chiêu con khốn này, cô ta không xứng!

Sau khi Phùng Tuấn Long đi, Chu Mẫn Mẫn tức giận gào thét trong phòng, chửi rủa Chu Chiêu Chiêu.

Nhưng cô cũng biết, nếu không làm theo yêu cầu của Phùng Tuấn Long, những ngày sung sướng của cô cũng chấm dứt.

Nhưng bắt cô phải nịnh bợ Chu Chiêu Chiêu?

Không, tuyệt đối không thể.

Chu Mẫn Mẫn nằm suy nghĩ một lúc, rồi ngồi dậy trang điểm thật xinh đẹp.

Tất nhiên cô sẽ tiêu tiền trong thẻ, nhưng nếu Chu Chiêu Chiêu không tiếp nhận, thì không phải lỗi của cô.

Lúc đó cô chỉ cần nói vài câu xấu về Chu Chiêu Chiêu trước mặt Phùng Tuấn Long, tỏ ra mình thật đáng thương.

Phùng Tuấn Long là người rất coi trọng thể diện, nếu bị người khác coi thường, có lẽ không cần cô ra tay, hắn cũng sẽ tự đi đối phó với Chu Chiêu Chiêu.

Chu Mẫn Mẫn càng nghĩ càng thấy kế hoạch này hay.

Lập tức không tức giận nữa, cầm thẻ trên bàn vui vẻ ra ngoài.

Nhưng vừa bước đến cửa khách sạn, đột nhiên có người xông đến ôm chầm lấy cô, "Mẫn Mẫn à, bà tìm được cháu rồi."

Chu Mẫn Mẫn giật mình, bản năng muốn tránh xa người này, nhưng bà ta rất khỏe, ôm chặt lấy cô, hơn nữa mùi hôi trên người khiến Chu Mẫn Mẫn suýt ngất.

"Bà là ai, tôi không quen biết bà." Chu Mẫn Mẫn tức giận hét lên, cố gắng thoát khỏi người phụ nữ điên này, "Bảo vệ, bảo vệ mau đến đây."

Lần này, người phụ nữ bị cô đẩy ngã xuống đất.

"Mẫn Mẫn, bà là bà nội của cháu đây." Người phụ nữ ngồi dưới đất khóc lóc.

Ngay lập tức, cửa khách sạn tụ tập rất đông người, chỉ trỏ Chu Mẫn Mẫn, "Người này sao lại như vậy, bà nội ruột cũng không nhận."

"Đúng vậy, người lớn tuổi như vậy mà đẩy ngã, có chuyện gì thì làm sao?"

"Trông ăn mặc bảnh bao, hóa ra là kẻ bạc tình bạc nghĩa?"

Chu Mẫn Mẫn: "..."

Đến lúc này cô mới nhận ra người phụ nữ điên kia là ai!

Không phải ai khác chính là bà nội ruột của cô, Trương thị!

Chỉ là không ngờ Trương thị giờ đã già đến mức này!

Chu Mẫn Mẫn bước lên phía trước, định nói gì đó, nhưng nghĩ lại lại rụt tay về.

"Tôi không phải Chu Mẫn Mẫn, tôi cũng không quen biết bà." Chu Mẫn Mẫn nhìn Trương thị nói to.

Dù muốn nhận cũng không thể nhận trước mặt nhiều người như vậy!

Như vậy chẳng phải là thừa nhận mình là Chu Mẫn Mẫn sao?

Nếu thừa nhận là Chu Mẫn Mẫn, chuyện của Chu Chính Văn sẽ bại lộ?

Vì vậy tuyệt đối không thể nhận.

"Cụ già ơi, cụ nhầm người rồi, mau rời khỏi đây đi," Chu Mẫn Mẫn ra hiệu cho Trương thị dưới đất, "Đây là khách sạn Hoa kiều, tôi là Hoa kiều từ nước ngoài về, không có người thân nào ở đây."

"Mẫn Mẫn à," Trương thị ngồi dưới đất khóc lóc, "Bà biết cháu khổ, cháu không muốn nhận bà cũng được... nhưng cháu phải cứu bố cháu."

Bố?

Chu Chính Vũ sao rồi?

Chu Mẫn Mẫn sững sờ.

Từ khi trở về đến giờ, cô trước tiên định nhân lúc Chu Chính Văn và Chu Chiêu Chiêu không biết, đánh họ một đòn bất ngờ.

Tốt nhất là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Chính Văn.

Chỉ tiếc Chu Chính Văn mạng lớn, khi ngất đã được đưa ngay đến bệnh viện, đến giờ sống c.h.ế.t ra sao Chu Mẫn Mẫn cũng không biết.

Nhưng từ thái độ của Chu Chiêu Chiêu hôm đó, có lẽ Chu Chính Văn không sao rồi.

Đáng ghét!

Cô vốn định xử lý xong chuyện của Chu Chính Văn, sẽ lén đến nhà tù thăm Chu Chính Vũ và Quách Ái Cầm.

Chẳng lẽ Chu Chính Văn chưa chết, mà Chu Chính Vũ đã gặp chuyện?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 452: Chương 452



Từ khi Chu Chính Văn biết được thân thế thực sự của mình, cộng thêm việc Chu Chính Vũ và Quách Phụng Cầm bị bắt vào tù, Trương thị sống trong làng vô cùng khổ sở.

Trước đây, bà ta ỷ vào việc con trai là Chu Chính Văn để hống hách trong làng, nhưng giờ đây mọi người đều biết bà không phải mẹ ruột của hắn, mà còn là kẻ thù.

Những người từng bị Trương thị bắt nạt lẽ nào không nhớ hận? Dù đa số không đến mức trả thù tàn nhẫn như bà ta, nhưng nếu Trương thị còn dám lên mặt như trước?

Thì đừng trách dân làng không khách khí.

Ban đầu, Trương thị chưa nhận ra điều này, vẫn muốn sống như xưa, nhưng chưa kịp làm gì đã bị ném rau thối vào mặt.

Trương thị tức giận chửi rủa om sòm.

Còn dám chửi?

Ngày hôm sau, rau thối biến thành phân bò thối.

Không biết là đứa trẻ nghịch ngợm nào trong làng, khi Trương thị vừa mở cửa, phân và nước tiểu đã đổ ập xuống đầu khiến bà ta thối rữa cả người.

...

...

Mùi hôi thối kinh khủng.

Trương thị tức đến mức nằm liệt giường mấy ngày không dậy.

Nhưng con trai và con dâu đều ở trong tù, đứa cháu gái cưng Chu Mẫn Mẫn cũng biến mất không dấu vết. Để sống sót, Trương thị buộc phải tự lao động.

Trước đây, việc nhà đã có Diêu Trúc Mai, việc đồng áng cũng nhờ dân làng giúp, Trương thị đã nhiều năm không phải động tay chân.

Bất đắc dĩ, bà ta phải tự đi làm.

Nhưng cả đời quen sống nhàn hạ, làm sao chịu nổi cực khổ?

Nếu không nhờ Diêu Trúc Mai lén lút giúp đỡ, có lẽ Trương thị đã c.h.ế.t đói hoặc c.h.ế.t rét.

Dành dụm được chút tiền, bà phải đến nhà tù thăm con trai, lúc nông nhàn lại đi khắp nơi tìm tin tức về Chu Mẫn Mẫn - đứa cháu gái duy nhất của Chu Chính Vũ, cũng là người bà hết mực cưng chiều.

Nhưng Chu Mẫn Mẫn như bốc hơi khỏi mặt đất.

Dĩ nhiên có nhiều lời đồn, kẻ nói từng thấy Chu Mẫn Mẫn ở tỉnh thành đi xe ra ngoại tỉnh, người bảo cô ta đã chết, thậm chí có kẻ còn đồn cô ta vào Nam làm nghề bất chính.

Trương thị tức đến mức suýt đánh nhau.

Hai năm nay, bà gần như tuyệt vọng, thì bỗng có người nói từng thấy Chu Mẫn Mẫn.

Tin tức về Chu Mẫn Mẫn quá nhiều, Trương thị ban đầu không để ý, cho đến khi bà vào tù thăm Chu Chính Vũ.

Chu Chính Vũ giờ đây còn đâu vẻ phong độ ngày xưa? Cuộc sống tù đày đã dạy hắn biết cách sống ngoan ngoãn.

"Chu Mẫn Mẫn? Làm sao có thể?" Trương thị nghe Chu Chính Vũ nói Chu Mẫn Mẫn đã trở về, bản năng không tin.

Nhưng đồng thời cũng nghi hoặc, làm sao Chu Chính Vũ biết được?

"Hắn cho người truyền tin." Chu Chính Vũ nói.

"Hắn? Hắn là..." Câu hỏi không được nói ra, nhưng cả hai mẹ con đều im lặng.

Còn ai khác ngoài Chu Chính Văn?

Nhưng tại sao?

"Không phải hắn suýt c.h.ế.t rồi vào viện sao?" Trương thị nói.

Chuyện Chu Chính Văn ngất xỉu ngày đó nhiều người trong làng chứng kiến, chỉ là hắn may mắn được cứu sống.

Giá mà hắn c.h.ế.t đi thì tốt biết mấy!

Trương thị nghĩ trong lòng đầy phẫn nộ.

"Con không biết," Chu Chính Vũ mặt âm u nói, "Đây là địa chỉ hắn đưa, mẹ đi tìm nó bảo vào tù gặp con."

"Chu Chính Văn tại sao phải làm thế?" Trương thị hỏi.

Gương mặt Chu Chính Vũ càng thêm khó coi.

"Hắn có ý tốt gì đâu?" Trương thị vội nói.

Chu Chính Văn là kẻ muốn họ chết, sao có thể tốt bụng chỉ chỗ tìm Chu Mẫn Mẫn?

Ở đây chắc chắn có âm mưu.

Phải nói, đôi khi gừng càng già càng cay.

"Mẹ đoán đúng rồi," Chu Chính Vũ nói, "Mẹ nghĩ Chu Chính Văn ngất xỉu thế nào?"

"Mẫn Mẫn?" Trương thị hơi vui mừng, "Đứa bé này không uổng công ta cưng chiều, chỉ tiếc..."

Giá mà thành công thì tốt biết mấy!

"Nhưng Chu Chính Văn biết nó ở đâu, sao không trực tiếp bắt nó?" Trương thị giờ đây có hàng vạn câu hỏi.

"Giờ nó khác xưa rồi," Chu Chính Vũ nghiến răng nói, "Chu Chính Văn muốn mẹ đi nhận diện Chu Mẫn Mẫn."

"Vậy... vậy Mẫn Mẫn có sao không?" Trương thị bản năng hỏi.

"Nó?" Chu Chính Vũ cười lạnh, "Một đứa con hoang, nếu có thể cứu ta ra, cũng không uổng công ta nuôi nó bao năm."

"Cái gì?" Trương thị như bị sét đánh, "Con nói Mẫn Mẫn không phải con ruột?"

"Ai biết là giống của thằng nào?" Chu Chính Vũ mặt mày tối sầm.

Có lẽ ngay cả Quách Phụng Cầm cũng không biết cha đứa bé thực sự là ai.

"Mẹ, bất kể dùng cách nào, cũng phải bắt Chu Mẫn Mẫn thừa nhận thân phận," Chu Chính Vũ nói, "Như vậy... như vậy con trong này cũng đỡ khổ, thậm chí có thể sớm ra tù."

Trương thị há miệng, nhìn gương mặt già nua của con trai, "Chu Chính Văn nói thế?"

Tên khốn kiếp đó, giá mà ngày xưa...

Trương thị hối hận trong lòng, nhưng không dám nói ra, bà ta cảnh giác nhìn xung quanh, "Hắn có thể đưa con ra không?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Dù không đưa được con ra, ít nhất cũng giúp con đỡ khổ trong này." Chu Chính Vũ nói.

Hơn nữa, họ có lựa chọn nào khác đâu?

Không có.

Vả lại, Chu Mẫn Mẫn cũng không phải con ruột của hắn.

Ra khỏi nhà tù, Trương thị định tìm Chu Chính Văn thương lượng thêm điều kiện, ví dụ nếu bà khiến Chu Mẫn Mẫn thừa nhận thân phận, thì Chu Chính Văn phải giúp đưa Chu Chính Vũ ra tù.

Hoặc ít nhất phải cho bà ta tiền dưỡng lão.

Tiếc rằng khi đến trại gà, bà ta không gặp được Chu Chính Văn, thậm chí ngay cả Diêu Trúc Mai cũng không thấy.

Hỏi ra mới biết Diêu Trúc Mai vẫn bị giam ở đồn cảnh sát.

Trương thị run rẩy sợ hãi, xem ra Chu Chính Văn thực sự nổi giận rồi, bà vội vã dẹp bỏ ý định nhỏ nhen, theo địa chỉ trên giấy lên tỉnh thành.

Phải nói Chu Chính Văn giờ thật tàn nhẫn, đến cả tiền xe cũng không cho, chẳng lẽ hắn tính toán được bà ta còn chút tiền riêng đủ đi tỉnh?

Trương thị ngồi xe lên tỉnh, nếu không nhờ cất tiền ở nhiều chỗ, có lẽ đã c.h.ế.t đói dọc đường.

Vừa xuống xe chưa bao lâu, tiền trong túi đã bị móc túi lấy mất, bà tốn rất nhiều công sức mới tìm đến khách sạn này, nhưng bảo vệ không cho vào.

Trương thị đành ngồi chờ bên ngoài, ai ngờ phải đợi hai ngày mới thấy Chu Mẫn Mẫn xuất hiện.

Chu Chính Văn chỉ nói Chu Mẫn Mẫn giờ tên là Lý Mộng, không đưa ảnh, nhưng khi Chu Mẫn Mẫn xuất hiện, Trương thị lập tức nhận ra.

Dù khuôn mặt đã thay đổi, nhưng dáng đi cử chỉ, làm sao bà - người nuôi nấng cô từ nhỏ - có thể không nhận ra?

"Mẫn..." Trương thị ngồi dưới đất nhìn Chu Mẫn Mẫn đầy tủi thân, vẻ mặt muốn lại gần nhưng không dám, "Cháu giờ phát đạt rồi, chúng tôi... chúng tôi..."

Bà nói đến đây nghẹn ngào khóc, cuối cùng như quyết tâm, "Tuyệt đối không kéo cháu lại."

"Cháu nói không quen, thì thôi vậy."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 453: Chương 453



Câu nói này quả thực rất nghệ thuật.

"Thôi không quen thì cũng được"?

Tại sao lại nói một cách đáng thương đến vậy, giống như một người bà thương cháu, vì cháu mà phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Đúng là một bà trà xanh đời cũ!

Trước đây, Trương thị dùng chiêu này đối phó với Chu Chiêu Chiêu, kỹ năng của Chu Mẫn Mẫn cũng là học từ bà ta.

Dùng lên người khác thì thật sướng.

Nhưng khi chiêu này dùng lên chính mình, Chu Mẫn Mẫn tức điên lên.

Đặc biệt là những ánh mắt dò xét xung quanh.

"Người này thật không biết xấu hổ, rõ là người Thiểm Tây, sao lại giả làm Hoa kiều?"

...

...

"Liêm sỉ tổ tiên cũng vứt bỏ, thật không thể chấp nhận."

"Trông bảnh bao thế mà hóa ra là loại khinh nghèo trọng giàu."

Trong chốc lát, đám đông vây quanh chỉ trỏ Chu Mẫn Mẫn.

"Tôi đã nói rồi, tôi không quen bà, nếu còn tiếp tục quấy rối, tôi sẽ gọi cảnh sát." Chu Mẫn Mẫn gần như mất bình tĩnh nói.

Nói xong, cô ta liếc Trương thị một cái đầy hằn học, giẫm lên đôi giày cao gót bỏ đi.

Nhưng Trương thị sao có thể để cô ta đi dễ dàng như vậy?

"Mẫn... đồng chí này," bà ta rụt rè lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, "Cái này cho cháu ăn... là kẹo mạch nha, rất ngon."

"Tôi chỉ là xem ti vi thấy cháu... giống đứa cháu gái thất lạc nhiều năm của tôi, nên..." Trương thị nói một cách khúm núm, "Nên mới tìm đến, mong cháu đừng giận."

Nói xong, bà đưa gói kẹo mạch nha về phía Chu Mẫn Mẫn.

Món kẹo Chu Mẫn Mẫn thích ăn nhất thời nhỏ.

Chu Mẫn Mẫn đã đi được vài bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn ánh mắt mong mỏi của Trương thị, rồi nghiến răng bỏ đi.

Phía sau, Trương thị lần này không gọi giữ lại nữa, chỉ đứng nhìn theo với ánh mắt thèm thuồng, sau đó cúi đầu tự lấy một miếng kẹo bỏ vào miệng.

Kẹo mua cho Chu Mẫn Mẫn ăn?

Làm gì có chuyện đó.

Trương thị bị hạ đường huyết, mấy viên kẹo này là thứ cứu mạng bà, chỉ là hôm nay thấy Chu Mẫn Mẫn mới nảy ra ý dùng nó để mua chuộc lòng thương hại.

Còn việc Chu Mẫn Mẫn không nhận bà, không sao, Trương thị không hề nản lòng.

Chu Mẫn Mẫn vất vả lắm mới có được thân phận mới, làm sao dễ dàng thừa nhận bà?

Hơn nữa, cô ta còn mang trọng tội trên người.

Nhưng đứa trẻ do chính tay mình nuôi dưỡng, Trương thị hiểu rõ Chu Mẫn Mẫn nhất định sẽ tìm bà.

Bởi vì cô ta còn có chỗ cần nhờ bà giúp.

Trương thị không đi đâu, ngồi trên vỉa hè đối diện khách sạn ăn một miếng kẹo.

Rồi mới từ từ rời đi.

Còn Chu Mẫn Mẫn đi một đoạn xác nhận Trương thị không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ti vi tìm ra cô ta?

Chu Mẫn Mẫn chợt nhớ mấy hôm trước đi cùng Phùng Tuấn Long đến trường Chu Chiêu Chiêu.

Hình như sau đó có lên tin tức tỉnh.

Có phải là xem tin đó không?

Nghĩ đến đây, Chu Mẫn Mẫn mới yên tâm phần nào.

Cô ta thực sự sợ Trương thị là do Chu Chính Văn sai đến, để lộ thân phận mình, nên mới không dám nhận.

Nhưng còn một chuyện khiến Chu Mẫn Mẫn đau đầu, đó là liệu có thực sự phải nịnh bợ Chu Chiêu Chiêu không?

Nhìn tấm thẻ trong tay, Chu Mẫn Mẫn nghĩ một lát, xỏ vào thẳng trung tâm thương mại Hoa kiều.

Dù sao, đi shopping đã.

...

Phía Trương thị, mọi hành động từ khi xuống xe đều được báo cáo tỉ mỉ cho Chu Chính Văn.

Bao gồm cả việc bà ta bị móc túi.

Chu Chính Văn cười nhạt, nhìn ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

...

Còn Chu Chiêu Chiêu, vốn nghĩ sau buổi tiếp đón đó mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ Đổng lão trực tiếp đề nghị nhà trường để cô đại diện phụ trách liên lạc.

Vì vậy, Chu Chiêu Chiêu dạo này bận rộn việc này.

Hôm nay vừa xong việc định về nhà, bỗng thấy Chu Mẫn Mẫn tiến đến, "Chu học trò, nói chuyện một chút được không?"

"Nói gì?" Chu Chiêu Chiêu nhìn cô ta cười nhạt, "Nói về cách cô trở thành Lý Mộng sao?"

Chu Mẫn Mẫn sững lại, nụ cười trên mặt cũng không giữ được, "Nhà tôi rất ngưỡng mộ cậu..."

Cô ta nói xong, đưa ra một tấm thẻ, "Nếu cậu đồng ý, tấm thẻ này là của cậu."

"Chu Mẫn Mẫn, cô khá lắm." Chu Chiêu Chiêu cười nhạt, nhận lấy thẻ ngân hàng, "Trong này có bao nhiêu tiền?"

Chu Mẫn Mẫn thấy cô nhận thẻ, lập tức tươi cười, "Hai mươi vạn, Chu học trò quả nhiên có ánh mắt."

Thẻ Phùng Tuấn Long đưa thực ra có năm mươi vạn, nhưng cô ta chỉ bỏ vào hai mươi vạn cho Chu Chiêu Chiêu.

Dù vậy, cũng như cắt thịt cô ta.

Nhưng cô ta vẫn còn ba mươi vạn, lại hoàn thành nhiệm vụ Phùng Tuấn Long giao.

Cô ta tưởng Chu Chiêu Chiêu cao thượng lắm, lấy được nhà họ Dương ở tỉnh thành còn sinh liền ba đứa con, công lao không nhỏ, nào ngờ lại trở nên thế này.

Vì hai mươi vạn mà có thể cười với mình.

Nhìn nụ cười của Chu Chiêu Chiêu, Chu Mẫn Mẫn lại càng cảm khái tiền tài và quyền lực quả là thứ tốt đẹp.

Bình thường Chu Chiêu Chiêu kiêu ngạo bao nhiêu, giờ cũng phải cúi đầu trước hai mươi vạn.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Bên Đổng lão còn cần cậu nói giúp mấy lời cho nhà tôi." Chu Mẫn Mẫn kiêu ngạo nói, "Xong việc sẽ không bạc đãi cậu."

Chu Mẫn Mẫn đắc ý nói, tận mắt thấy Chu Chiêu Chiêu cất thẻ ngân hàng, mới hớn hở trở về báo công.

Dùng hai mươi vạn dụ dỗ được Chu Chiêu Chiêu, chỉ cần cô nhận thẻ là không thể thanh minh được.

"Chụp ảnh xong chưa?" Đến chỗ vắng, Chu Mẫn Mẫn hỏi người đi cùng.

"Yên tâm đi, mọi chuyện lúc nãy đều chụp rõ rồi." Người đó cười nói, "Đảm bảo rõ nét."

"Khi nào có ảnh?" Chu Mẫn Mẫn hỏi.

"Giờ này ngày mai," người đó nói, "Một tay giao tiền một tay giao ảnh."

Chu Mẫn Mẫn hài lòng gật đầu.

...

Còn Chu Chiêu Chiêu sau khi cô ta đi, cười nhìn tấm thẻ, rồi quay về trường.

"Phùng Tuấn Long?" Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Hai mươi vạn?"

"Đúng vậy," Chu Chiêu Chiêu nói, "Vừa rồi người yêu hay gì đó của hắn đến đưa cho em, nói là Phùng đổng rất ngưỡng mộ em."

Chu Chiêu Chiêu hào hứng nói, "Hiệu trưởng, có số tiền này phòng thí nghiệm của chúng ta có thể cải tạo rồi chứ?"

Không chỉ thư viện, phòng thí nghiệm trường những năm trước bị hư hại nặng cũng cần xây lại.

"Cái này..." Hiệu trưởng mặt khó coi nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Đưa thầy, thầy sẽ xử lý."

"Lần sau nếu người tình đó lại tìm em, em cứ mặc kệ, để thầy giải quyết." Hiệu trưởng nghiêm mặt nói, "Trường ta dù không có tiền cũng không nhận tiền kiểu này."

Đúng là sỉ nhục!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 454: Chương 454



Chu Mẫn Mẫn trở về khách sạn mà không thấy bóng dáng Trương thị, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Phùng Tuấn Long thấy cô lại xách về một đống túi xách, gương mặt còn rạng rỡ hơn bao giờ hết, liền hỏi: "Em đi mua sắm với ai vậy?"

Rồi lại nói tiếp: "Chu Chiêu Chiêu phải không? Việc anh nhờ em làm đã xong chưa?"

"Long ca," Chu Mẫn Mẫn cười tươi, giơ chiếc váy mới mua lên khoe, "Anh xem, chiếc váy này đẹp không?"

"Đẹp," Phùng Tuấn Long cười nhạt, "Em mặc gì cũng đẹp, không mặc còn đẹp hơn."

Chu Mẫn Mẫn liếc anh một cái đầy ý nhị, "Việc anh nhờ em, lần nào em làm không xong?"

"Chỉ là lần này khó quá thôi," cô thở dài, "Cái cô Chu Chiêu Chiêu đó đúng là cứng đầu không chịu nổi."

"Em mời đi chơi mấy lần, cô ta đều không thèm để ý," Chu Mẫn Mẫn bĩu môi, "Em chưa từng hạ mình với ai như vậy đâu. Tất cả cũng chỉ vì anh thôi, Long ca."

...

...

"Em chịu khổ rồi, Long ca sẽ không bạc đãi em đâu," Phùng Tuấn Long an ủi.

"Nhưng em vẫn làm được," Chu Mẫn Mẫn đắc ý nói.

"Em tưởng cô ta cao ngạo lắm cơ," giọng cô đầy khinh bỉ, "Hóa ra là do phương pháp không đúng."

"Sai chỗ nào?" Phùng Tuấn Long hỏi, "Có phụ nữ nào lại không thích mua sắm và túi xách đâu?"

Những người phụ nữ quanh anh, đứa nào chẳng sáng mắt lên khi nghe đến shopping?

"Đó là ở nước ngoài," Chu Mẫn Mẫn cười, "Mấy người trong nước này, biết gì mà đòi sành điệu? Chỉ biết đến tiền thôi."

"Vậy thì sao?"

"Vậy nên em đưa thẳng cho cô ta một thẻ ngân hàng," Chu Mẫn Mẫn nói.

"Cô ta nhận rồi?" Phùng Tuấn Long hỏi.

"Tất nhiên," cô cười khẩy, "Vừa nghe nói trong thẻ có nhiều tiền, mắt cô ta sáng rực lên."

"Việc nhờ cô ta giúp cũng không thành vấn đề," Chu Mẫn Mẫn vừa nói vừa ôm cổ Phùng Tuấn Long, "Long ca, em làm được việc khó như vậy, anh thưởng gì cho em?"

Cô giọng điệu đáng yêu: "Em chịu biết bao nhiêu là ấm ức đấy."

"Yên tâm, anh bao giờ bạc đãi phụ nữ?" Phùng Tuấn Long cười, lại đưa cho cô một thẻ nữa, "Cứ tiêu thoải mái."

"Cảm ơn Long ca!" Chu Mẫn Mẫn hưng phấn hôn anh một cái.

Hai người lại quấn quýt không rời.

Trong khi đó, Chu Chiêu Chiêu sau khi trả lại tiền liền về nhà. Cô biết Chu Mẫn Mẫn không phải chỉ đơn giản muốn kết thân, mà là thông qua cô để tiếp cận Đổng lão.

Nhưng tại sao không nói rõ?

Lại còn dùng câu "Phùng Tuấn Long rất ngưỡng mộ cô"? Nghe một tiểu tam nói vậy, Chu Chiêu Chiêu suýt nữa thì nôn ra bữa tối hôm trước.

Nhà trường xử lý rất nhanh. Ngay hôm sau, thông qua công an, họ đã trả lại thẻ ngân hàng cho Phùng Tuấn Long.

Ban đầu, Phùng Tuấn Long còn bối rối không hiểu chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy tấm thẻ.

Và trong thẻ chỉ còn đúng 20 vạn!

Nghe tin này, mặt Phùng Tuấn Long tái mét.

"Chu Chiêu Chiêu là sinh viên xuất sắc của trường chúng tôi, đồng thời cũng là một quân nhân phụ," giáo viên nhà trường nói, "Chồng cô ấy cũng là một người rất ưu tú."

"Có lẽ ở nước ngoài, anh không hiểu rõ luật pháp về hôn nhân quân nhân của chúng tôi," đồng chí công an tiếp lời, "Phá hoại hôn nhân quân đội là phải ngồi tù đấy."

"Nhưng lần này, xét anh là kiều bào, lại là lần đầu, chúng tôi sẽ bỏ qua."

"Đây là Trung Quốc, chúng tôi hoan nghênh mọi trí thức về nước đóng góp xây dựng đất nước, nhưng phải bằng cách cạnh tranh lành mạnh, chứ không phải mánh khóe."

Phùng Tuấn Long nghe mà cảm thấy hoang mang: "Phá hoại hôn nhân quân đội? Cái gì thế này?"

Mãi sau anh mới vỡ lẽ.

"Đồng chí, các vị hiểu nhầm rồi," anh vội vàng giải thích, "Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ tài năng của Chu Chiêu Chiêu."

Thật là trò cười! Từ khi vợ mất, anh chưa từng nghĩ đến tái hôn.

Những tình nhân của anh đều là những người dễ dàng mua chuộc bằng tiền.

Còn người như Chu Chiêu Chiêu, xinh đẹp lại có năng lực, đích thị là mẫu người vợ chính thức.

Phùng Tuấn Long chưa chơi đủ, sao có thể tự rước phiền vào thân?

Dù cô có xuất sắc đến đâu, anh cũng biết rõ ai nên đụng, ai không nên đụng.

"Vậy 20 vạn này là sao?" Đồng chí công an lạnh lùng hỏi.

Phiêu Vũ Miên Miên

"À..." Phùng Tuấn Long gượng cười, "Chắc là người đi làm không truyền đạt rõ ràng. Đây là số tiền tôi muốn đầu tư cho trường."

"Tôi nghe nói phòng thí nghiệm của trường cần nâng cấp," anh nói tiếp, "Đây là tiền xây mới."

"Chỉ là xây mới?" Giáo viên ngạc nhiên.

"Đương nhiên, tập đoàn Phùng thị chúng tôi còn sẽ nhập một số thiết bị tiên tiến từ nước ngoài về tặng trường," Phùng Tuấn Long nói, trong lòng đau như cắt.

Máy móc thiết bị? Tốn bao nhiêu tiền đây?

Ban đầu chỉ định lôi kéo Chu Chiêu Chiêu, rồi thông qua cô tiếp cận Đổng lão. Ai ngờ chưa được gì đã mất một khoản tiền lớn.

"Là thiết bị mới nhất thế giới ư?" Giáo viên hào hứng nắm tay Phùng Tuấn Long, "Giám đốc Phùng quả là nhân từ! Tôi thay mặt nhà trường và sinh viên cảm ơn anh!"

Thiết bị mới nhất?

Anh chỉ định mang về mấy thứ đồ cũ các trường đại học nước ngoài bỏ đi thôi.

Ai bảo giáo viên không biết chiến thuật?

Ông thầy này dắt anh đi vòng quanh thật!

Từ xây phòng thí nghiệm, đến tặng máy móc, giờ lại còn đòi thiết bị mới nhất.

Trái tim Phùng Tuấn Long như bị ai bóp nghẹt!

Quan trọng nhất là, Chu Chiêu Chiêu thậm chí còn không biết chuyện này.

"Thế... Chu Chiêu Chiêu?" Phùng Tuấn Long hỏi.

"Chiêu Chiêu?" Giáo viên ngơ ngác, "Chiêu Chiêu học văn, khoa của em ấy không dùng đến phòng thí nghiệm đâu."

Phùng Tuấn Long: "..."

Tim anh lại đau thêm một nhát!

"Giám đốc Phùng?" Giáo viên mỉm cười, "Nếu anh có khó khăn, việc quyên góp tiền và thiết bị có thể hoãn lại, nhà trường sẽ không ép đâu."

"Không khó khăn, không khó khăn," Phùng Tuấn Long vội nói, "Tập đoàn Phùng thị tuy không bằng Đổng thị, nhưng tôi nói là làm."

Đã hứa thì không thể nuốt lời, dù sao anh còn muốn phát triển tập đoàn trong nước.

"Tự nguyện là tốt rồi," thầy giáo họ Trương cười tươi.

Sau khi Phùng Tuấn Long rời đi, thầy Trương ngã vật vào ghế, lau mồ hôi trán: "Trời ơi, Chiêu Chiêu đoán đúng quá!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 455: Chương 455



Thời điểm này, thẻ ngân hàng vẫn chưa phổ biến, Chu Mẫn Mẫn đưa cho Chu Chiêu Chiêu một cuốn sổ tiết kiệm. Sau khi giao nộp sổ tiết kiệm cho nhà trường, Chu Chiêu Chiêu không vội rời đi.

Thầy Trương là giáo viên phụ trách tiếp đón ngoại khách lần này, hiệu trưởng chắc chắn sẽ giao việc này cho thầy xử lý.

"Chiêu Chiêu?" Quả nhiên, một lúc sau, thầy Trương cầm tài liệu từ phòng hiệu trưởng bước ra, nhìn thấy cô, thầy hơi bất ngờ nhưng cũng an ủi ngay:

"Đừng lo, việc này thầy nhất định sẽ bắt họ đưa ra lời giải thích." Thầy Trương tức giận nói.

Tiền đấy sỉ nhục ai đây?

Chu Chiêu Chiêu là sinh viên xuất sắc của trường, muốn bao nuôi? Đây đích thị là sự sỉ nhục!

Chỉ nghĩ đến khả năng này, thầy Trương đã run lên vì tức giận.

Mấy người này, tưởng có vài đồng bẩn là có quyền khinh người sao?

"Thầy Trương đừng tức, em có một ý tưởng, không biết thầy có muốn nghe không?" Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nói.

...

...

"Đi, đến phòng làm việc của thầy." Thầy Trương nói.

Khi nghe xong kế hoạch của Chu Chiêu Chiêu, thầy Trương há hốc miệng: "Cái này... có khả thi không?"

"Không thử sao biết?" Chu Chiêu Chiêu nhướng mày, "Họ là kiều bào, được mời về đầu tư, họ trở lại vì nhìn thấy thị trường tiềm năng trong nước. Vì vậy, đây là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Tại sao không tranh thủ thêm lợi ích cho trường ta?"

"Một tình nhân của hắn, vung tay là 20 vạn," Chu Chiêu Chiêu cười lạnh, "Thầy nghĩ Phùng Tuấn Long chỉ cho cô ta 20 vạn? Có khi là 50 vạn đấy."

50... 50 vạn!

Mắt thầy Trương tròn xoe. Nếu có số tiền này, phòng thí nghiệm của trường không chỉ được xây mới mà còn có thể mua sắm thiết bị hiện đại.

"Là thiết bị tân tiến nhất." Chu Chiêu Chiêu nhấn mạnh.

"Tân... tân tiến nhất?" Thầy Trương không thể diễn tả nổi cảm xúc lúc này, "Chiêu Chiêu, như vậy có quá liều không?"

"Là họ có lỗi," Chu Chiêu Chiêu cười tủm tỉm, "Nhỡ đâu thành công thì sao? Lúc đó, thầy sẽ là anh hùng của trường ta!"

Thầy Trương bị Chu Chiêu Chiêu thuyết phục hoàn toàn. Mọi kịch bản, thậm chí phản ứng của Phùng Tuấn Long, đều bị cô đoán trúng.

Quá đỉnh cao!

Nghĩ đến vẻ mặt "tình nguyện" của Phùng Tuấn Long, thầy Trương không khỏi giơ ngón tay cái.

Không trách việc kinh doanh của Chu Chiêu Chiêu phát đạt, cô nắm bắt tâm lý người khác quá chuẩn!

Đáng nể, thật sự đáng nể!

"Ha ha ha ha!" Hiệu trưởng cười lớn khi xem xong bản thỏa thuận đã ký, "Ha ha ha..."

Đây là lần thứ ba ông cười như vậy kể từ khi nhìn thấy thỏa thuận.

À, còn bản thỏa thuận nữa, cũng là do Chu Chiêu Chiêu nhắc nhở phải ký kết.

Hiện tại, trong nước chưa yêu cầu nhiều về hợp đồng, nhưng nước ngoài rất coi trọng chữ tín. Bản thỏa thuận này chính là bằng chứng sắt đá.

Ban đầu, ông chỉ mong có một thư viện mới, nhưng giờ không chỉ có thư viện, mà còn cả sách bên trong.

Đã vậy, còn có thêm phòng thí nghiệm và thiết bị tối tân.

Hiệu trưởng hứng khởi nói: "Tốt, tốt lắm! Chu Chiêu Chiêu, em thật xuất sắc!"

Ông giơ ngón tay cái khen ngợi.

Từ lời thầy Trương, ông biết toàn bộ thành quả lần này đều nhờ kế sách của Chu Chiêu Chiêu.

Học sinh này quả là thiên tài! Dám nghĩ dám làm, trường ông thật may mắn khi có được cô!

"Nên thưởng gì cho em đây?" Hiệu trưởng đang suy nghĩ thì cửa phòng bật mở.

Các trưởng khoa Vật lý, Toán học, Hóa học và Sinh học đồng loạt xông vào.

"Hiệu trưởng, nghe nói trường ta sắp xây lại phòng thí nghiệm?" Trưởng khoa Hóa học vuốt mái tóc thưa thớt, "Lần này nhất định phải dành cho khoa chúng tôi một phòng thí nghiệm riêng lớn hơn! Thiết bị... chúng tôi có thể tự lo."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Khoa Vật lý chúng tôi cũng cần!" Trưởng khoa Vật lý nhanh chóng tranh luận.

"Đừng vội," hiệu trưởng vẫy tay, "Việc này cần bàn kỹ."

"Hiệu trưởng, xin cho biết số tiền cấp trên phân bổ là bao nhiêu?" Trưởng khoa Sinh học, một giáo viên trẻ, đẩy kính lên hỏi.

"Cấp trên?" Hiệu trưởng cười lớn, "Không phải cấp trên, mà là nhờ công của Chu Chiêu Chiêu đây!"

Ông chỉ về phía Chu Chiêu Chiêu.

Mấy vị trưởng khoa đồng loạt thất vọng. Một nữ sinh thì có bao nhiêu tiền?

Nhưng khi hiệu trưởng đập bản thỏa thuận xuống bàn, tất cả đều sửng sốt.

"Phòng thí nghiệm lớn? Tự lo thiết bị? Ha ha, không cần nữa!" Hiệu trưởng cười đắc chí, "Đã có thiết bị mới nhất rồi!"

Các trưởng khoa: "..."

Hiệu trưởng bị điên hay họ nghe nhầm?

Nhưng khi nhìn thỏa thuận, tất cả đều tròn mắt. Đây chính là cứu tinh của họ!

"Chu Chiêu Chiêu, tôi thay mặt toàn thể giáo viên và sinh viên khoa Hóa, cảm ơn em!" Trưởng khoa Hóa học cúi người trang trọng.

Các trưởng khoa khác cũng đồng loạt bày tỏ lòng biết ơn.

"Các thầy đừng như vậy," Chu Chiêu Chiêu lắc đầu né tránh, "Em chỉ làm việc nên làm thôi."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 456: Chương 456



Chu Chiêu Chiêu cho rằng mình chỉ làm việc nên làm, nhưng các giáo viên khác không nghĩ vậy. Đặc biệt là thầy Trương.

"Nếu không có em nhắc nhở, nếu không nghe em nói có thể tranh thủ, tôi đâu biết mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ thế này?" Thầy Trương nói, "Em quả là nữ Gia Cát Lượng của trường ta!"

Thậm chí, tâm lý Phùng Tuấn Long cũng bị Chu Chiêu Chiêu nắm bắt chính xác. Chỉ cần thầy Trương hơi do dự, hắn đã tự động đề xuất những thứ họ không dám mơ tới.

Ngay cả cách nhấn mạnh "thiết bị mới nhất" cũng là do Chu Chiêu Chiêu chỉ điểm.

Thầy Trương thừa nhận, khi nói những lời đó, tim thầy như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sợ Phùng Tuấn Long nổi giận.

Nhưng không ngờ, hắn không những không tức giận, mà còn đồng ý ngay lập tức.

Khi thầy Trương đề nghị ký thỏa thuận, Phùng Tuấn Long cũng không hề nghi ngờ, ngược lại còn tỏ ra đánh giá cao tính chuyên nghiệp của nhà trường.

...

Thậm chí, Phùng Tuấn Long còn cảm khái: "Không ngờ trường các vị làm việc quy củ thế."

Sau khi ký xong, hắn bắt tay thầy Trương: "Hợp tác vui vẻ!"

Suốt quá trình, thầy Trương cứ như người trên mây.

"Nếu không có em nhắc, tôi đã chẳng nghĩ tới chuyện ký thỏa thuận," thầy Trương nói, "Lại còn phải ghi rõ 'thiết bị mới nhất' nữa chứ."

Giờ đây, thầy Trương nhìn Chu Chiêu Chiêu như ân nhân.

Nếu việc xây phòng thí nghiệm mang lại lợi ích cho các khoa, thì thầy chính là người hưởng lợi lớn nhất.

Sau sự kiện này, thầy được thăng chức từ Phó lên Trưởng phòng.

Dĩ nhiên, thầy Trương không quên công lao của Chu Chiêu Chiêu.

"Thầy hé lộ cho em biết nhé," thầy Trương cười híp mắt, "Đến lễ khai giảng tháng Chín, em có thể được mời lên phát biểu."

"Danh hiệu sinh viên xuất sắc cấp trường là chắc chắn, trường còn sẽ đề cử em ứng tuyển danh hiệu sinh viên ưu tú toàn quốc nữa."

Chu Chiêu Chiêu mỉm cười.

Không biết Chu Mẫn Mẫn biết mình vô tình tặng cô một món quà lớn thế này, có phát điên lên không?

Cô đoán không sai, Chu Mẫn Mẫn đúng là muốn điên tiết.

Nhưng hiện tại, cô ta không còn tâm trí nghĩ tới Chu Chiêu Chiêu, mà phải tập trung dập tắt cơn thịnh nộ của Phùng Tuấn Long.

Bề ngoài, Phùng Tuấn Long tỏ ra vui vẻ khi đàm phán với thầy Trương, nhưng bên trong, hắn đang giận sôi người.

"Lão tử bỏ tiền ra để mua chuộc lòng người, mày lại xử lý như thế này?" Phùng Tuấn Long tát thẳng vào mặt Chu Mẫn Mẫn.

Cú tát mạnh đến nỗi khiến sống mũi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta lệch hẳn đi.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Phùng Tuấn Long giận dữ như vậy.

Hắn tức giận vì tiền bạc bỏ ra không nghe được tiếng vang, suýt nữa còn bị kéo vào đồn công an.

Thật là nhục nhã!

"Long ca, em không có..." Chu Mẫn Mẫn định thanh minh, nhưng Phùng Tuấn Long đã quát: "Không có? Mày không mang tiền đến ám chỉ rằng lão tử thích Chu Chiêu Chiêu?"

"Nhà họ Dương ở tỉnh thành, chồng cô ta còn là quân nhân. Lão tử có ăn gan gấu gan báo cũng không dám đụng vào!" Hắn giận dữ, "Mày muốn lão tử c.h.ế.t sớm à?"

"Lão tử bảo mày kết thân, không phải bảo mày đi dẫn mối!"

Phùng Tuấn Long hối hận vì đã mang con đ**m này về.

"Long ca, xin ngài cho em cơ hội sửa sai," Chu Mẫn Mẫn khóc lóc van xin, "Em xin ngài!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Cô ta biết, nếu bị Phùng Tuấn Long ruồng bỏ, cuộc sống sẽ trở về địa ngục như xưa.

"Xin ngài thương em!" Cô ta quỳ lạy, "Vốn là do Chu Chiêu Chiêu dụ dỗ em."

"Dụ dỗ?" Phùng Tuấn Long nghi ngờ.

"Cô ta nói chuyện gia đình, kể về cuộc hôn nhân như góa bụa," Chu Mẫn Mẫn nức nở, "Cô ta ghen tị vì em được Long ca yêu chiều, lại còn khen ngài biết tôn trọng phụ nữ..."

Phùng Tuấn Long: "...Thật sao?"

Hắn có chút động lòng.

"Em đâu dám lừa ngài," Chu Mẫn Mẫn dịu dàng nói, "Em chỉ là quá ngưỡng mộ uy phong của ngài nên hiểu lầm ý cô ta..."

"Là lỗi của em, em xin chịu phạt."

Cô ta cố ý áp mặt vào chân Phùng Tuấn Long, khoe chiếc cổ trắng ngần.

Phùng Tuấn Long: "..."

Trước sự quyến rũ này, hắn không nhịn nổi, liền xốc cô ta lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Không biết rằng, Chu Mẫn Mẫn trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm.

Cơn giận của Phùng Tuấn Long, coi như đã qua!

Chu Chiêu Chiêu, mày đợi đấy, nhất định tao sẽ trả thù!

Nhưng Chu Mẫn Mẫn chưa kịp trả thù, đã bị Trương thị tìm đến.

Lại còn đúng lúc cô ta đang cùng Phùng Tuấn Long...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 457: Chương 457



Từ ngày gặp Chu Mẫn Mẫn, Trương thị biến mất không một lời nhắn gửi.

Nhưng không có nghĩa là bà ta đã bị dỗ dành mà quay về.

Không hề.

Trương thị lén lút theo dõi Chu Mẫn Mẫn mấy ngày, phát hiện cô ta đang dựa vào một kiều bào giàu có, quyền thế.

Nhận thức này khiến Trương thị phấn khích.

Nếu vậy, họ còn sợ gì Chu Chính Văn nữa?

Dĩ nhiên là không.

Dù là một bà lão nông thôn, nhưng Trương thị không hề đơn giản. Bà ta có đầu óc vô cùng tinh tế.

Bằng không, làm sao có thể đổi trẻ nhiều năm mà không bị phát hiện?

...

...

Dù Chu Mẫn Mẫn có phải con ruột của Chu Chính Vũ hay không, chỉ cần cô ta mang tên đó, thì vẫn là con cháu nhà họ Chu.

Có một nhạc phụ kiều bào, lẽ nào không thể cứu Chu Chính Vũ ra khỏi tù?

Dù tuổi của "nhạc phụ" này ngang ngửa Chu Chính Vũ, nhưng hắn là kiều bào, lại còn về tỉnh Thiểm đầu tư.

Nhà nước nào lại để một nhân vật như vậy có ông nhạc phụ ngồi tù?

Mặt mũi nào nhìn được?

Dù không can thiệp trực tiếp, chỉ cần Chu Mẫn Mẫn lên tiếng, việc cứu cha cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng hiện tại, Chu Mẫn Mẫn nhất quyết không nhận bà, khiến Trương thị vô cùng sốt ruột.

Tuy nhiên, bà ta không sợ.

Bà ta không tin Chu Mẫn Mẫn có thể thay đổi hoàn toàn những đặc điểm nhận dạng trên cơ thể.

Bên này, Chu Mẫn Mẫn dốc hết sức mới dỗ dành được Phùng Tuấn Long, hắn đồng ý dẫn cô đi ăn tối.

Ai ngờ vừa bước ra khỏi khách sạn, một bà lão đã xông tới.

"Mẫn Mẫn à, cuối cùng cũng gặp được cháu," Trương thị dừng cách hai người hai mét, cười hiền hậu nhìn Chu Mẫn Mẫn, "Bà làm bánh đậu xanh cháu thích đây."

Bà mở giỏ, bên trong là một đĩa bánh đậu xanh còn nóng hổi.

"Nếm thử xem có ngon không," Trương thị mong chờ nói.

"Mộng Mộng, ngươi quen bà này sao?" Phùng Tuấn Long nhíu mày hỏi.

"Long ca, em làm sao quen bà ta được?" Chu Mẫn Mẫn vội vàng giải thích, "Lại là bà lão điên hôm trước, cứ khăng khăng nhận em là cháu gái."

"Em nghi bà ta có vấn đề về thần kinh," cô thì thầm, "Nên bảo vệ cũng không dám làm gì."

"Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới bà ta."

Phùng Tuấn Long vốn định gọi bảo vệ, nhưng nghe xong liền lạnh lùng "ừ" một tiếng.

"Nếu thực sự quen biết, ngươi phải giải quyết cho ổn thỏa," lên xe, hắn liếc nhìn Chu Mẫn Mẫn, "Cơ hội chỉ có một."

Chu Mẫn Mẫn: "...Long ca yên tâm, em sẽ không để ngài thất vọng."

Bữa tối đó, dù cố tỏ ra vui vẻ, Chu Mẫn Mẫn vẫn canh cánh nỗi lo. Khi Phùng Tuấn Long rời đi làm việc, cô lập tức lẻn ra ngoài.

Trương thị kiên quyết buộc cô nhận mình, nếu không gặp riêng, hôm nay bà chỉ đưa bánh, nhưng ngày mai có thể sẽ mang bằng chứng tố cáo thân phận thật của cô.

Nếu không có chuyện của Chu Chính Văn, cô đã nhận Trương thị rồi.

Nhưng giờ, thừa nhận là Chu Mẫn Mẫn đồng nghĩa với việc cảnh sát sẽ lập tức bắt giữ cô.

Nhưng nếu không gặp, để Trương thị tiếp tục quấy rầy, sớm muộn cô cũng bại lộ.

Quả nhiên, tại một con phố nhỏ sau khách sạn, Chu Mẫn Mẫn tìm thấy Trương thị đang ngồi phơi nắng.

Thấy cô đến, Trương thị không hề ngạc nhiên.

"Bà muốn gì?" Chu Mẫn Mẫn tức giận hỏi.

Nơi này vắng vẻ, cô không cần giữ ý.

"Cháu là ai vậy?" Trương thị lim dim mắt nhìn.

Chu Mẫn Mẫn giận dữ dậm chân: "Bà thật sự không muốn thấy em tốt đẹp chút nào sao?"

Trương thị im lặng.

"Bà ơi," Chu Mẫn Mẫn đỏ mắt nói, "Em vừa mới có cuộc sống khá hơn, bà có thể tha cho em không?"

"Tiền này bà cầm lấy," cô đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm, "Số tiền này đủ để bà có tuổi già sung túc."

Trương thị không khách khí, cầm sổ tiết kiệm lên đếm số số không.

"Xem ra cháu thật sự phát đạt rồi," bà ta cất sổ vào túi trong áo.

"Bà mau về đi," Chu Mẫn Mẫn thở phào, "Nếu để hắn biết em gặp bà còn cho tiền, em cũng hết đời."

"Tiền này bà tạm xài, em sẽ định kỳ gửi thêm vào tài khoản," cô nói, "Có tiền rồi, trong làng ai dám khinh thường bà?"

"Còn ba em," Chu Mẫn Mẫn ngập ngừng, "Sau em sẽ gửi thêm tiền, bà đến nhà tù lo lót, để họ đỡ khổ."

Trương thị ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: "Bà tưởng cháu quên họ rồi."

"Sao thể nào?" Chu Mẫn Mẫn ngạc nhiên, "Họ là cha mẹ em mà."

"Em trở về chính là để trả thù," cô càng nói càng uất ức, "Ở nước ngoài một mình không phải tốt hơn sao? Cần gì phải về đây sống trong lo sợ?"

Trương thị xót xa an ủi: "Cháu đừng khóc, bà cũng bất đắc dĩ."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cha cháu trong tù khổ lắm, giờ cháu giàu có rồi, nghĩ cách cứu ông ấy ra đi," Trương thị năn nỉ.

"Cứu ra?" Chu Mẫn Mẫn bật cười, "Bằng cách nào? Cướp trại giam chắc?"

Giọng cô đầy châm biếm.

Trương thị nghe rõ, nhưng vì số tiền kếch xù, vẫn nhẫn nhịn: "Bạn trai cháu là kiều bào, hắn chỉ cần lên tiếng là xong."

"Lên tiếng cái gì?" Chu Mẫn Mẫn gần như hét lên, "Hắn là kiều bào, nhưng không phải muốn làm gì cũng được!"

"Càng có địa vị càng coi trọng thể diện, sao bà có thể bắt hắn chống lại pháp luật?"

"Hơn nữa, hắn không có thế lực ở Thiểm Tây, chuyện phạm pháp này đừng bao giờ nghĩ tới."

"Vậy đừng trách bà không khách khí," Trương thị bỗng đổi giọng.

"Bà muốn gì?" Chu Mẫn Mẫn cảnh giác, "Nếu bà không muốn tiền nữa, cứ việc."

Trương thị khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Mẫn Mẫn, nếu bà đưa sổ tiết kiệm này cho Chu Chiêu Chiêu, cháu nghĩ cô ta sẽ làm gì?"

Chu Mẫn Mẫn nheo mắt: "Bà điên rồi!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 458: Chương 458



Trương thị đương nhiên sẽ không đưa sổ tiết kiệm cho Chu Chiêu Chiêu. Đó là ba vạn đồng! Thời buổi này, "hộ vạn đồng" hiếm như vàng, cả làng chỉ có Chu Chính Văn và sư phụ xây dựng ngày trước của ông đạt được.

Những người khác, kiếm được nghìn đồng một năm đã mừng thầm rồi.

Vậy mà Chu Mẫn Mẫn vung tay cho ba vạn!

Ba vạn đồng! Bà ta chính thức trở thành "hộ vạn đồng" thứ ba của làng!

Trương thị càng nghĩ càng phấn khích, nhưng cũng hiểu không thể ép Chu Mẫn Mẫn quá.

Con bé này mưu mô lắm, nếu bức quá, nó bỏ trốn hoặc ra nước ngoài thì sao?

Bà ta còn trông chờ nó cứu Chu Chính Vũ ra tù nữa.

"Cháu nghĩ cách đi," Trương thị nước mắt nước mũi giàn giụa, "Ba cháu từ nhỏ đã cưng chiều cháu, cháu không thể vô ơn bạc nghĩa."

"Biết rồi, biết rồi!" Chu Mẫn Mẫn bực bội đáp.

...

Cô ta hối hận vì gặp Trương thị hôm nay, nhưng cũng hiểu nếu không gặp, bà ta tức giận có thể sẽ đến gặp Phùng Tuấn Long nói bậy nói bạ.

Không còn cách nào khác, Trương thị như con đỉa, đã bám thì không buông.

Chỉ hận sao lại trùng hợp đến mức lần đầu lên TV đã bị Trương thị nhận ra.

Trương thị đương nhiên không nói cho cô biết, thực ra là có người mách Chu Chính Vũ, nên bà mới tìm đến.

Người đó chắc chắn là Chu Chính Văn.

Dĩ nhiên, Trương thị cũng hiểu ý đồ của Chu Chính Văn, nhưng biết làm sao được?

Giữa Chu Chính Vũ và Chu Mẫn Mẫn, bà ta chắc chắn chọn con trai ruột.

Vì vậy, dù biết đây là bẫy của Chu Chính Văn, Trương thị vẫn phải đi.

Ban đầu, bà định nghe theo Chu Chính Văn, ép Chu Mẫn Mẫn thừa nhận thân phận thật, đổi lấy việc Chu Chính Vũ được đối xử tốt hơn trong tù.

Nhưng từ khi thấy Phùng Tuấn Long ở khách sạn, ngay cả bảo vệ cũng cúi đầu kính nể, Trương thị đã thay đổi ý định.

Nhà có một nhạc phụ quyền thế như vậy, sao không tận dụng?

Bảo Chu Mẫn Mẫn nhờ Phùng Tuấn Long cứu Chu Chính Vũ ra tù, họ sẽ không còn bị Chu Chính Văn khống chế.

Chu Chính Văn muốn Chu Mẫn Mẫn thừa nhận thân phận, vì cô ta đã đầu độc ông, ông muốn bắt cô ta.

Nhưng hiện tại, Chu Mẫn Mẫn dùng thân phận khác, là người của kiều bào, Chu Chính Văn không làm gì được.

Sau này, Chu Chính Vũ ra tù, họ còn có thể mỗi tháng nhận tiền từ Chu Mẫn Mẫn.

Có tiền, bà sẽ cưới vợ mới cho Chu Chính Vũ, sinh cháu đích tôn nối dõi họ Chu.

Nghĩ đến tương lai tươi sáng, Trương thị tràn đầy năng lượng.

Ngày họ Chu đổi đời đã đến!

Trương thị hớn hở trở về, giờ có tiền rồi, bà không chịu thiệt thân nữa, thẳng tiến vào nhà hàng quốc doanh gọi một đĩa thịt kho tàu ăn thả ga.

Lâu lắm rồi bà mới được ăn ngon như vậy, suýt nữa thì khóc vì xúc động.

Không ngờ, tất cả đã bị người khác theo dõi.

Khi bà lên xe về huyện Chu Thủy, Chu Chính Văn đã biết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người.

Nhưng ông không hề ngạc nhiên.

Trương thị mà nghe lời, thì đã không phải là Trương thị rồi.

Cũng tốt, không nghe lời thì sẽ có cách bắt bà ta nghe lời.

Khi Trương thị xách đầy túi nặng trở về làng, dân làng đang tụ tập dưới gốc cây du trước cổng làng tán gẫu, ban đầu không để ý đến bà.

Cho đến khi thấy Trương thị bước đi với dáng vẻ "bất nhân bất nghĩa" tiến lại gần: "Ôi giời, các bác đang buôn chuyện đấy à?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Có người không nhìn thấy bà, lỡ đáp: "Ừ, bà đi đâu về thế?"

Vừa nói xong liền hối hận, tự tát vào miệng mình.

Ông ta có thân thiết gì với Trương thị đâu.

Không ngờ Trương thị đang chờ câu này, lập tức cười to: "Tôi vừa lên tỉnh chơi, mua ít đồ về."

Nói rồi, bà cố ý khoe những món đồ mới mua: quần áo mới, giày mới, cùng đồ ăn ngon.

"Nào, các cháu, bà cho kẹo đây." Trương thị cười nói, lấy kẹo trong túi chia cho lũ trẻ.

Một đứa bé vừa đưa tay nhận, ngay lập tức bị mẹ nó đánh rơi.

"Đồ tham lam! Ai cho cái gì cũng dám nhận hả?" Người mẹ quát con, "Người ta bán mày đi thì mày còn giúp họ đếm tiền nữa đấy!"

Đứa bé vừa bị mắng, vừa mất kẹo, oà lên khóc.

"Con dâu Tiểu Phong, bà làm gì thế?" Trương thị nhìn kẹo trên đất, không vui nói, "Tôi cho cháu kẹo, bà đánh cháu làm gì?"

"Tôi dạy con tôi, không cần bà can thiệp!" Con dâu Tiểu Phong trợn mắt, "Ai biết bà có bỏ thuốc độc vào kẹo không?"

Cả làng đều biết Chu Chính Văn ngất xỉu vì bị đầu độc, mà thủ phạm chính là Chu Mẫn Mẫn thông qua Diêu Trúc Mai.

Chu Mẫn Mẫn độc ác như vậy, không biết lúc nào lại lén về hại người.

Trương thị trước nghèo rớt mồng tơi, giờ bỗng dưng có tiền mua đồ đắt tiền, còn hào phóng chia kẹo cho trẻ con.

Ai dám ăn? Ăn vào c.h.ế.t thì sao?

Trương thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, những đứa trẻ khác nghe vậy vội vàng trả lại kẹo, đứa nhỏ cũng bị anh chị lớn kéo lại bắt trả.

Tóm lại, không được ăn.

Trương thị: "Các người không ăn thì thôi!"

Một lũ nhà quê không biết gì, cả đời chỉ đáng c.h.ế.t già trong làng.

Làm sao sánh được với bà, tương lai sẽ theo Chu Mẫn Mẫn hưởng phú quý.

Biết đâu một ngày, Chu Mẫn Mẫn và Phùng Tuấn Long còn đưa bà ra nước ngoài nữa.

Lúc đó, bà sẽ là cụ bà đầu tiên của huyện Chu Thủy được đi nước ngoài.

Oai phong lắm!

Hừ, một lũ không biết trời cao đất dày, sau này có hối cũng không kịp!

Đã khoe khoang đủ rồi, Trương thị quay lưng, tiếp tục bước đi với dáng vẻ "bất nhân bất nghĩa" về nhà.

Nhưng chưa kịp thở phào, đã nghe tiếng trẻ con gọi ngoài cổng: "Có điện thoại gọi bà ở trụ sở xã!"

Điện thoại?

Chẳng lẽ Chu Mẫn Mẫn?

Hiệu suất làm việc cao thật, mới một lúc đã thuyết phục được nhạc phụ cứu Chu Chính Vũ ra tù rồi?

Trương thị mừng rỡ khóa cửa, vội vàng đến trụ sở xã nghe điện.

"Chính... Chính Vũ? Con trai tôi làm sao?"

Điện thoại từ nhà tù gọi đến, Chu Chính Vũ mặt mày bầm dập thều thào: "Mẹ ơi, cứu con..."

Chưa kịp nói xong, điện thoại đã tụt dây.

Trương thị: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 459: Chương 459



Hôm nay, Chu Chính Văn cuối cùng cũng được xuất viện. Sau nhiều ngày nằm trên giường bệnh, ông đã có thể xin ra viện.

Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực đón ông về ngôi nhà mà Chu Chính Văn đã mua ở tỉnh thành.

Ngôi nhà này vì lâu không có người ở, Chu Chính Văn lại không muốn cho thuê để tránh bị hư hại, nên cứ để trống như vậy.

Nhưng thực ra bên trong đã có đầy đủ nội thất.

Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực đã dọn dẹp sạch sẽ từ hai ngày trước, phơi nệm mền, mở cửa thông gió, để khi Chu Chính Văn xuất viện có thể vào ở ngay.

Ban đầu, Chu Chính Văn định trở về quê, nhưng vì vụ báo cảnh xảy ra ở tỉnh thành, công an vẫn cần ông phối hợp điều tra vụ Diêu Trúc Mai.

Hơn nữa, vài ngày nữa ông còn phải tái khám, nên tạm thời ở lại tỉnh thành. Dù sao trại gà đã có Chu Hạo Đông quản lý.

Sự việc của Chu Đại Chí không những không đánh cắp được gà, mà còn khiến nhân viên trại gà đoàn kết hơn. Họ nhắn Chu Hạo Đông chuyển lời cho Chu Chính Văn: "Anh yên tâm dưỡng bệnh, trại gà có chúng tôi trông coi, chúc anh sớm bình phục."

Nghe những lời này, Chu Chính Văn cảm thấy vô cùng ấm lòng.

...

...

Những nhân viên trong trại gà có người xuất thân nghèo khó, có người bị khuyết tật nhẹ.

Nhưng họ đều là những người biết ơn, không phụ sự quan tâm của ông.

Ngôi nhà này cách tứ hợp viện của họ Dương không gần, nhưng lại khá gần trường học của Chu Chiêu Chiêu.

Khi mua nhà, Chu Chính Văn cũng đã tính toán để tiện cho con gái đi lại.

Dĩ nhiên, ông cũng muốn mua nhà gần khu tứ hợp viện của họ Dương, nhưng khu đó toàn là nhà của những nhân vật có địa vị, hiếm khi có người bán.

Muốn mua, rất khó.

Nhưng Chu Chính Văn may mắn, vừa mới nhờ người tìm hiểu thì đã có tin một gia đình muốn bán nhà để đi nước ngoài.

Do chính sách cải cách mở cửa, những năm gần đây xuất hiện trào lưu "xuất ngoại", đồn đại rằng nước ngoài đầy vàng đầy bạc.

Nhưng gia đình này không phải đi kiếm vàng, mà vì con trai họ đi du học còn thiếu tiền, nên quyết định bán nhà để cả gia đình cùng sang nước ngoài.

Còn việc sau này có trở về hay không?

Chắc chắn là có, nhưng khi đó kiếm được tiền rồi sẽ mua nhà mới.

Chỉ là họ không biết rằng, vài chục năm sau, khi họ kiếm được tiền muốn quay về mua nhà, giá nhà lúc đó đã cao đến mức không thể với tới.

Dĩ nhiên, Chu Chính Văn không biết chuyện tương lai, ông chỉ biết đây là cơ hội ngàn năm có một.

Vừa hay lúc này ông xuất viện, Dương Duy Lực liền đưa ông và Chu Chiêu Chiêu đi xem nhà.

Chu Chiêu Chiêu tròn mắt kinh ngạc, ngôi nhà này tuy không rộng bằng nhà họ Dương, nhưng bố cục rất tinh tế, lại được bảo quản cực kỳ tốt.

Đặc biệt nhất là nội thất bên trong.

"Nếu muốn, các vị có thể mua lại đồ nội thất với giá ưu đãi," chủ nhà nói, "Đây đều là gỗ hoàng hoa ly loại tốt."

Trước đó đã có một người đến xem nhà, nhưng hắn ta không biết giá trị của những món đồ này, lại còn chê chúng "không hợp thời".

Hắn ta muốn thay bằng nội thất kiểu Âu, nói đồ nhà này quá thô kệch!

Chủ nhà tức đến mức suýt đuổi khách.

"Nếu các vị muốn, tôi sẽ bán với giá thêm... 500 đồng!" Chủ nhà đau lòng nói.

Đây đều là đồ gia bảo truyền đời, giờ lại bán rẻ như vậy, không biết tổ tiên dưới suối vàng có nhảy dựng lên mắng hắn là bất hiếu không?

Chu Chính Văn cười, không chiếm tiện nghi của người ta, bù thêm 200 đồng thành số chẵn: "Đồ nội thất này đẹp, tôi thích."

Chủ nhà mặt mày tươi tỉnh hẳn: "Ông có con mắt tinh tường, không như mấy kẻ giả Tây kia."

"Giả Tây?" Chu Chiêu Chiêu tò mò hỏi.

"Thôi, không nhắc đến kẻ vô duyên đó nữa," chủ nhà nói, "Đã thống nhất giá cả, chúng ta làm thủ tục luôn nhé."

Làm xong thủ tục, hắn còn phải lo giấy tờ xuất ngoại, giao nhà sớm để cả đôi bên yên tâm.

Chu Chính Văn đã mang sổ tiết kiệm theo, Dương Duy Lực lại chở họ đến cơ quan quản lý nhà đất.

Không ngờ người làm thủ tục lại là bạn học cấp một của Dương Duy Lực (dù hắn không nhớ mặt). Trong triều có người thân, việc thuận lợi vô cùng, chẳng mấy chốc đã hoàn tất thủ tục.

Ngôi nhà này, Chu Chính Văn đứng tên chính mình, còn ngôi nhà gần trường Chu Chiêu Chiêu thì đứng tên cô.

Sau khi hoàn tất, chủ nhà lập tức giao chìa khóa cho Chu Chính Văn.

Vì nhà này gần khu nhà họ Dương, lại có sẵn nội thất, chỉ cần dọn dẹp là có thể ở ngay.

Hôm sau, Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực cùng đến dọn dẹp, ai ngờ vừa đến cửa đã gặp hai người quen.

"Sao cô ở đây?" Người phụ nữ kia nhìn Chu Chiêu Chiêu với ánh mắt cảnh giác, "Cô theo dõi chúng tôi sao?"

Chu Chiêu Chiêu cười khẩy: "Cô bị bệnh hoang tưởng rồi à?"

Theo dõi cô?

Cô cũng đáng?

Câu sau tuy không nói ra, nhưng Lý Mộng - à không, Chu Mẫn Mẫn - đã hiểu.

Cô ta tức đến nghiến răng, nhưng vì Phùng Tuấn Long đứng cạnh, không dám nói gì thêm, chỉ cười gượng: "Tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi."

Và còn có cảm giác bất an.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cô Chu đến đây làm gì?" Phùng Tuấn Long trừng mắt với Chu Mẫn Mẫn, rồi cười hỏi Chu Chiêu Chiêu.

"Chào ông Phùng," Chu Chiêu Chiêu thản nhiên đáp, "Ông nên quản lý người phụ nữ này kỹ hơn, đừng để cô ta như chó dại cắn bừa."

"Cô!" Chu Chiêu Chiêu nói thẳng không kiêng nể, Chu Mẫn Mẫn tức đến phát điên!

"Im đi!" Phùng Tuấn Long quát.

"Đây là nhà tôi," Chu Chiêu Chiêu trả lời câu hỏi trước đó của Phùng Tuấn Long.

"Không thể nào!" Chu Mẫn Mẫn hét lên, "Đây... đây là nhà chúng tôi định mua!"

Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn cô: "Thì ra các người là..."

Mấy kẻ giả Tây đó!

"Cái gì?" Chu Mẫn Mẫn hỏi.

Chưa kịp trả lời, chủ nhà cũng vừa đến. Hôm nay ông ta quay lại để lấy vài món đồ còn sót.

"Sao các người lại đến đây?" Chủ nhà nhìn Chu Mẫn Mẫn, "Các người không phải đã chê đồ nội thất của tôi thô kệch sao?"

Ông ta ngẩng cao đầu kiêu hãnh: "Không biết giá trị, mù tịt!"

"Đó là gỗ hoàng hoa ly loại nhất, muốn mua cũng không có!"

Chu Mẫn Mẫn: "..."

Cô ta biết gì đâu? Gỗ hoàng hoa ly là gì? Xấu xí vô cùng!

Nhưng giờ nhà đã thuộc về Chu Chiêu Chiêu, Chu Mẫn Mẫn hối hận vô cùng, giá như lúc đó không nói những lời đó.

Đặc biệt là khi thấy Phùng Tuấn Long mặt đen như sắp mưa.

Cô ta càng hối hận hơn!

Nhưng giờ, hối hận cũng đã muộn!
 
Back
Top