Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 310: Chương 310



Vốn dĩ Chu Chiêu Chiêu không bị say xe, nhưng lần này không hiểu sao lại say đến mức vật vã.

Hai đứa trẻ phía trước tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ của Chu Chiêu Chiêu liền cười lớn: "Mẹ ơi, cô ấy xấu quá."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Dù không còn sức lực, nhưng lời nói của đứa trẻ này thật đáng bị đánh.

Dương Duy Lực một ánh mắt lạnh lùng phóng tới, đứa trẻ lập tức im bặt.

Chu Chiêu Chiêu rất khó chịu, không để ý đến biểu cảm của Dương Duy Lực.

"Xuống xe chúng ta đến bệnh viện kiểm tra ngay." Dương Duy Lực nói.

Trước đây Chu Chiêu Chiêu đến căn cứ ngồi xe lâu như vậy cũng không thấy say xe đến mức này.

"Không sao, em nghỉ một chút sẽ đỡ." Chu Chiêu Chiêu nói, "Có lẽ sáng nay em ăn quá no."

...

...

Dương Duy Lực vốn định dẫn cô đi mua sắm quần áo, nhưng thấy cô uể oải, liền đưa cô đến một công viên yên tĩnh nghỉ ngơi.

Ban đầu anh định đến nhà hàng trong nhà, nhưng Chu Chiêu Chiêu cảm thấy không khí ngột ngạt, nên đã đến công viên.

"Em đợi anh một chút." Dương Duy Lực thấy phía xa có người bán trái cây, liền nói với Chu Chiêu Chiêu, "Anh đi mua ít quýt cho em ăn."

Chu Chiêu Chiêu ăn quýt thấy đỡ hơn nhiều, cũng có tinh thần đi mua sắm.

"Mua quần áo, mua xong anh dẫn em đi ăn ngon." Dương Duy Lực thấy tinh thần cô khá hơn, lòng cũng yên.

Chu Chiêu Chiêu không được khỏe, đi một lúc đã mệt, Dương Duy Lực liền dẫn cô đi ăn.

Kết quả Chu Chiêu Chiêu cũng không có hứng thú ăn uống lắm.

Dương Duy Lực lo lắng đến mức tóc cũng muốn rụng.

May mắn duy nhất là lúc về, nhờ mấy quả quýt, Chu Chiêu Chiêu không say xe nhiều, có một đoạn cô ngủ gục trên vai anh.

Dương Duy Lực chợt nhớ lúc lên xe, Vương Hiểu Quyên e dè đến bên anh thì thầm: "Có phải là có thai không?"

Phản ứng đầu tiên của anh là không thể nào.

Họ luôn có biện pháp phòng tránh.

Nhưng nghĩ lại, đêm anh đi làm nhiệm vụ, vốn đã kết thúc, nhưng sau đó lại trong nhà tắm...

Phải chăng lúc đó đã có thai?

Dương Duy Lực nhìn cô gái của mình với ánh mắt trìu mến, thành thật mà nói, anh chưa chuẩn bị tinh thần để có con.

Bây giờ đơn vị mới thành lập chưa lâu, tình hình bên ngoài cũng không ổn định, anh không có nhiều thời gian chăm sóc Chu Chiêu Chiêu, cũng không muốn cô vất vả.

Dĩ nhiên, nếu con đến, anh cũng sẽ cố gắng hết sức chăm sóc Chu Chiêu Chiêu và con.

"Thế nào?" Xuống xe, Dương Duy Lực vội vàng đỡ Chu Chiêu Chiêu, "Em thấy đỡ hơn chưa?"

"Anh đừng như vậy," Chu Chiêu Chiêu gạt tay anh, "Anh làm như em bị bệnh vậy."

"Đừng nói bậy." Dương Duy Lực hiếm khi lạnh lùng quát cô.

Chu Chiêu Chiêu: "...Anh sao vậy?"

Sao lại căng thẳng thế?

"Không có gì." Dương Duy Lực xoa mũi, "Đói không? Về nhà cất đồ xong chúng ta ra cửa Bắc ăn, không nấu nướng nữa."

"Được." Chu Chiêu Chiêu nói.

Cô cũng mệt, không muốn nấu nướng.

Ai ngờ hai người vừa về đến khu gia đình, đã thấy có người đợi dưới nhà.

Không phải đợi họ, vì đây cũng là nhà của Đinh thị.

Nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực về, Đinh thị mắt sáng lên: "Chiêu Chiêu, cuối cùng cũng về rồi."

Bà ta cười nịnh nọt tiến lên: "Ôi, đội trưởng Dương thương em thật, mua nhiều đồ thế."

Trong lòng đau như cắt.

Tiền mua quần áo này có lẽ là từ ba ngàn tệ trái phiếu của nhà họ kiếm được.

Chu Chiêu Chiêu bị sự nhiệt tình của Đinh thị làm cho bối rối, nhưng nhanh chóng hiểu ra, Đinh thị có lẽ vì ba ngàn tệ trái phiếu mà đến.

Cô gật đầu lạnh nhạt, cùng Dương Duy Lực tiếp tục đi.

"Chiêu Chiêu," Đinh thị mặt thoáng khó chịu, "Bác đợi em lâu lắm rồi."

Nghe vậy, Chu Chiêu Chiêu không thể coi như tình cờ gặp rồi đi luôn, dừng lại nhìn Đinh thị: "Đợi em? Bác Đinh, có việc gì sao?"

"Có việc ngày mai nói sau," Dương Duy Lực ngắt lời, "Vợ tôi không được khỏe, lát nữa tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện."

Không được khỏe?

Đinh thị nghe xong muốn nhổ nước bọt, lừa ai chứ?

Nhưng nhìn kỹ Chu Chiêu Chiêu, mặt hơi tái, có vẻ thật sự không khỏe.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hay là sợ bà ta đòi ba ngàn tệ trái phiếu, giả vờ ốm đây?

Nhưng bà ta không dám nói thẳng trước mặt Dương Duy Lực.

"Đội trưởng Dương, tôi sai rồi," Đinh thị biết điều, quyết định không vòng vo, vội nói, "Xin hai người tha thứ cho tôi."

Lúc này là chiều tối, nhiều người đang ngồi tán gẫu trong sân, Đinh thị nói to, dù không ai đến xem nhưng tai đều dỏng lên.

Bà ta tự tát vào miệng mình: "Đều tại cái miệng này của tôi suốt ngày nói bậy, hai người rộng lượng, đừng chấp nhất với bà già nông dân ít học như tôi."

"Được không?"

Cái tát bất ngờ này khiến Chu Chiêu Chiêu giật mình.

Sao lại có người tự nhiên tự tát mình thế?

Nhưng cũng hiểu mục đích của Đinh thị, lạnh mặt nói: "Bác làm gì thế? Vừa gặp đã tự tát, chúng tôi có nói gì đâu."

"Mọi người đến xem, làm chứng giúp chúng tôi."

Đinh thị cười gượng, không ngờ Chu Chiêu Chiêu lại gọi người làm chứng.

"Bác quá nóng vội, chỉ muốn xin lỗi em thôi." Đinh thị vội nói, "Em đừng giận nhé."

"Nói đi, có việc gì?" Dương Duy Lực mất kiên nhẫn.

"Lúc đó tôi già rồi hồ đồ, ba ngàn tệ trái phiếu hai người có thể trả lại cho chúng tôi không?" Đinh thị nghiến răng nói.

"Tiền thưởng và cờ chúng tôi không lấy nữa, chỉ xin lại ba ngàn tệ trái phiếu thôi."

Chu Chiêu Chiêu nghe mà phì cười.

Gọi là không lấy tiền thưởng và cờ nữa?

Nói như những thứ đó vốn là của nhà họ vậy.

"Không được." Dương Duy Lực thẳng thừng từ chối.

Đinh thị: "..."

Cả đống lời chuẩn bị kẹt cứng trong cổ họng.

"Đội trưởng Dương, thương tình bà già tôi đi," Đinh thị khóc lóc, "Vì mấy cái trái phiếu này mà nhà tôi sắp tan nát rồi."

"Vương Hồng mấy ngày nay ở tiệm mì không về, hai người nỡ lòng nhìn nhà tôi gia đình ly tán sao?"

Bà ta không dám kéo Dương Duy Lực, liền hướng về Chu Chiêu Chiêu trông yếu đuối hơn: "Chiêu Chiêu, bác xin lỗi em..."

"Em còn giận, bác quỳ xuống đây." Vừa nói bà ta vừa định quỳ.

"Bác..." Chu Chiêu Chiêu sốt ruột muốn ngăn Đinh thị.

Nếu để bà ta quỳ trước mặt mọi người, thanh danh và uy tín của Dương Duy Lực sẽ tiêu tan.

Cô không thể để một bà già như vậy hủy hoại thứ anh dùng mạng sống đổi lấy.

Nhưng lúc này, Chu Chiêu Chiêu đột nhiên thấy mắt tối sầm, sau đó không biết gì nữa.

"Chiêu Chiêu!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 311: Chương 311



Đinh thị đứng c.h.ế.t trân.

Bà ta còn chưa kịp quỳ, lời sau còn chưa nói xong, sao Chu Chiêu Chiêu đã ngất đi rồi?

"Tôi có nói gì đâu." Đinh thị vội vàng biện minh cho mình.

Nhưng Dương Duy Lực đã vội bế Chu Chiêu Chiêu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta, "Nếu vợ tôi..."

Lời không may anh không muốn nói, nhưng ánh mắt băng giá đó khiến Đinh thị như rơi vào hầm băng giữa mùa đông, không dám nhúc nhích.

"Tôi..."

Đinh thị muốn giải thích, nhưng chỉ thấy bóng lưng vội vã của Dương Duy Lực, cùng những lời lên án xung quanh.

"Bà già này sống lâu mà chẳng khôn ra."

"Xem bà ta làm Chiêu Chiêu tức đến mức nào rồi."

...

...

"Thật là vô liêm sỉ, đồ đã chuyển nhượng cho người ta rồi còn đòi lại."

"Quỳ gối cái gì? Chẳng qua là thấy cô ấy trẻ không có người lớn ở đây mà bắt nạt thôi."

Trong chốc lát, mặt Đinh thị nóng bừng, "Tôi không có ý đó."

"Cô bé kia ranh ma lắm, bình thường sao có thể ngất được?"

"Bà càng nói càng vô liêm sỉ," bà Vương tức giận mắng, "Ý bà là Chiêu Chiêu cố tình giả vờ hại bà sao?"

"Phụt, thật là không biết xấu hổ."

Đinh thị: "..."

Bà ta muốn giải thích, nhưng không ai nghe nữa, lúc này mọi người đều đang lo lắng cho Chu Chiêu Chiêu.

"Cô gái tốt bụng quá," có người nói, "Biết con gái tôi sắp thi đại học, cố tìm mấy bạn đại học của mình soạn tài liệu ôn tập cho nó xem."

Những việc này đáng lẽ không cần làm, nhưng Chu Chiêu Chiêu vẫn làm, chỉ vì hôm đó về nhà gặp con gái bà buồn bã bên đường.

Chu Chiêu Chiêu trò chuyện một lúc, hai ngày sau mang tài liệu đến cho con bà.

Những tài liệu đó con bà giữ như báu vật, ngày nào cũng ôm xem.

Trước kia chán nản, giờ như được tiếp thêm sinh lực.

Thành tích, dĩ nhiên cũng tăng lên nhiều.

"Hôm trước con bé Nhã Nhã đau bụng tôi không có nhà, là cô ấy dẫn nó đến bệnh viện, giúp đăng ký khám rồi tiêm thuốc..." Một cán bộ nữ liếc Đinh thị, "Có người, lòng dạ đen tối lắm."

Lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại người khác, cuối cùng trời xanh cũng không dung.

Muốn ép Chu Chiêu Chiêu trả lại ba ngàn tệ trái phiếu?

Phụt, vô liêm sỉ!

Đinh thị: "..."

Còn muốn nói gì, nhưng những ánh mắt không thiện cảm xung quanh khiến bà ta há miệng, "Tôi..."

Không nói được nữa, đành lủi thủi chạy về nhà.

Không hiểu đám đàn bà rảnh rỗi này ăn phải bả gì, lại đi bênh vực Chu Chiêu Chiêu mới đến?

Chắc là vì Dương Duy Lực.

Phụt, làm ra vẻ chính nghĩa, kỳ thực chỉ là lũ xu nịnh.

Đinh thị vừa leo cầu thang vừa nguyền rủa trong lòng.

Ái chà!

Những người bên ngoài chưa tan đột nhiên nghe tiếng kêu thất thanh của Đinh thị từ cầu thang.

"Cứu người, cứu mạng!" Tiếng kêu thảm thiết của Đinh thị vang lên.

Mọi người nhìn nhau, "Đây... là ngã?"

Đáng đời.

Có người khẽ nói, nhưng cũng là suy nghĩ chung.

"Làm sao giờ? Có nên vào xem không?"

Nghe tiếng có vẻ ngã khá nặng.

"Vào xem hết đi," bà Vương nói, "Nếu có gì mọi người cũng làm chứng cho nhau."

Mọi người gật đầu.

Bước vào cầu thang thấy Đinh thị nằm r*n r*, "Cứu tôi, đau quá."

Có người định giúp, nhưng bị ngăn lại, "Tôi nghe nói ngã kiểu này không được di chuyển bừa, nhỡ nặng thêm thì sao?"

"Đúng rồi, tôi chạy đi gọi bác sĩ."

"Tôi đi gọi Trương Kiến Thiết."

Hai cô gái trẻ nói.

Đinh thị: "..."

Muốn kêu họ đỡ mình dậy, nhưng nghe vậy cũng không dám động đậy, đành rên đau đớn.

May thay, căn cứ không quá lớn, Trương Kiến Thiết và xe cấp cứu đến gần như cùng lúc.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ, "Có thể gãy xương."

Đinh thị: "..."

Biết vậy sáng nay không đi chặn Chu Chiêu Chiêu, giờ vừa làm người ta ngất, mình cũng chịu khổ.

Còn lúc này, Dương Duy Lực cũng sững sờ.

Có thai?

Nhưng... không phải có an toàn sao?

"An toàn?" Bác sĩ nhìn Dương Duy Lực, "Dùng biện pháp còn không chắc chắn 100%, huống chi an toàn."

Dương Duy Lực im lặng.

Hôm nay trực là trưởng khoa sản Phạm Thúy Linh, bà cũng quen Dương Duy Lực, chồng bà thường nhắc đến anh.

Thấy vậy bà cười nói, "Đi xét nghiệm m.á.u trước đã."

Bà viết đơn, "Nếu thật có thai cũng là chuyện tốt mà?"

Dương Duy Lực tuổi này cũng nên nghĩ đến chuyện có con.

"Nhưng cô ấy vừa ngất..." Dương Duy Lực lo lắng.

"Khí huyết xung đột, thêm ốm nghén yếu sức," Phạm Thúy Linh nói, "Đợi kết quả xét nghiệm đã."

Dù vậy, Dương Duy Lực vẫn lo, sợ sinh con ảnh hưởng sức khỏe Chu Chiêu Chiêu.

Phạm Thúy Linh: "..."

Nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu đã tỉnh, bà hiểu nỗi lo của Dương Duy Lực.

"Cô bé này mới mười tám tuổi?" Phạm Thúy Linh hỏi.

Dương Duy Lực: "..."

Anh có phải thú vật đâu?

Chu Chiêu Chiêu cười, "Em hai mươi ba tuổi rồi."

"Chưa qua sinh nhật hai mươi ba." Dương Duy Lực bổ sung.

"Trông trẻ quá," Phạm Thúy Linh cười, nói với Dương Duy Lực, "Vậy anh lo gì?"

Dương Duy Lực: "...Tôi thường xuyên không ở nhà."

Nhỡ cô ấy có chuyện gì không ai chăm sóc.

Phạm Thúy Linh trầm ngâm, đây cũng là vấn đề.

Hơn nữa, nhiều quân nhân phu nhân ở đây từng trải qua, kể cả bà.

Suốt thai kỳ chồng đi làm nhiệm vụ, thậm chí lúc sinh ký giấy tờ cũng tự mình.

"Vậy thì..."

"Em có thể." Phạm Thúy Linh chưa nói xong, Chu Chiêu Chiêu đã lên tiếng, "Bác sĩ Phạm, đừng nghe anh ấy nói, em có thể."

Chu Chiêu Chiêu vừa tỉnh, đầu còn choáng váng, đã nghe cuộc trò chuyện giữa Dương Duy Lực và Phạm Thúy Linh.

Sao lại có thai được?

Dĩ nhiên, cô cũng nghĩ đến lần cuồng nhiệt đó, sao lại trùng hợp thế?

Đây chắc là món quà trời ban cho họ.

Nghĩ vậy, cô trừng mắt Dương Duy Lực, "Anh không muốn..."

Sinh con sao?

Mấy từ cuối cô không dám nói ra, sợ đứa bé trong bụng nghe thấy, nước mắt đã ứa ra.

Dương Duy Lực: "..."

Sao lại khóc?

"Không phải," anh vội ngồi xuống an ủi vợ, "Anh chỉ sợ em chưa đủ sức khỏe, không tốt cho em."

"Vô lý," Chu Chiêu Chiêu nói, "Hôm nay chỉ là tai nạn, em chỉ... say xe, thêm bị Đinh thị chọc tức quá."

Cô khỏe mạnh mà.

"Dương Duy Lực," thấy anh vẫn không đồng ý, cô ra đòn cuối, "Anh không yêu em nên mới không muốn có con sao?"

Dương Duy Lực: "..."

"Không phải," anh âu yếm vén tóc cho cô, nói nhẹ nhàng, "Chúng ta đợi kết quả, nếu ổn thì sinh."

Biết làm sao?

Vợ đã nghi ngờ tình yêu của anh rồi.

Cô khóc, Dương Duy Lực đành nhượng bộ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Phạm Thúy Linh đứng bên: "..."

Chán thật, tối về kể lại cho chồng nghe, xem có đúng là người anh ta thường nhắc không.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 312: Chương 312



Thép đã tôi nay đành mềm lại.

Hôm nay, Phạm Thúy Linh thực sự chứng kiến cảnh tượng này.

Đợi Dương Duy Lực dỗ dành xong Chu Chiêu Chiêu, cô mới chợt nhận ra mình đang ở văn phòng bác sĩ, mà còn là phòng trưởng khoa sản.

Phiêu Vũ Miên Miên

Trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

"Được rồi, mau đưa vợ đi kiểm tra đi." Phạm Thúy Linh cười nói, "Mày cũng có ngày hôm nay đấy."

Mặt Chu Chiêu Chiêu lại càng đỏ hơn.

Cô bấm mạnh vào tay Dương Duy Lực, nhưng anh không những không tức giận, ngược lại càng âu yếm hơn.

Phạm Thúy Linh: "..."

Bà đã no căng bụng vì đống "thức ăn cho chó" này rồi.

...

...

Dương Duy Lực dắt (đỡ) Chu Chiêu Chiêu đi xét nghiệm máu, nếu không phải cô phản đối, anh có thể bế cô đi khắp các khoa.

Trên đường đi, họ gặp Đinh thị đang được đưa vào viện.

Chủ yếu là, tiếng r*n r* của bà ta quá lớn.

"Bà ấy bị làm sao vậy?" Chu Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn tình cảnh đó, trong lòng có chút thỏa mãn.

Đáng đời, ai bảo dám hại thanh danh Dương Duy Lực trước mặt mọi người.

Trời có mắt.

Đinh thị đang r*n r*, chợt thấy Chu Chiêu Chiêu đứng ở sảnh bệnh viện, mắt đầy hận thù nhìn cô.

Con nhỏ này, chắc chắn vừa nãy giả vờ ngất.

Chu Chiêu Chiêu không cần nghĩ cũng biết bà ta đang nghĩ gì, cũng lạnh lùng nhìn lại.

May là lúc đó có Dương Duy Lực bên cạnh, nếu không... nếu con cô có chuyện gì, cô sẽ liều mạng với Đinh thị.

"Đi thôi, không cần quan tâm bà ta." Dương Duy Lực liếc nhìn Đinh thị, nói.

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Dương Duy Lực đưa cô đi lấy máu, trước mặt họ là một người mẹ dẫn theo cô bé, cô bé nhìn Chu Chiêu Chiêu với ánh mắt e dè.

Chu Chiêu Chiêu mỉm cười dịu dàng với cô bé.

Không biết có phải vì mang thai không, giờ cô nhìn đứa trẻ nào cũng thấy đáng yêu.

Cô bé muốn khóc, nhưng thấy vẻ mặt Chu Chiêu Chiêu, lại nín lại, "Chị ơi, chị có khóc không?"

Chu Chiêu Chiêu giật mình, thích thú với tiếng "chị", cười nói, "Chị không khóc đâu, tiêm như muỗi đốt thôi, không đau."

Dương Duy Lực bên cạnh: "..."

Tâm trí bay về lần Chu Chiêu Chiêu sốt anh đưa đi tiêm, ai là người khóc thảm thiết hơn cả trẻ con?

"Vậy em cũng không khóc." Cô bé gắng gượng nói.

Chu Chiêu Chiêu cảm động, "Ừ, chúng ta đều không khóc."

Cô bé: "..."

Sao câu này nghe kỳ kỳ?

Đến lượt cô bé, dù nước mắt lưng tròng, nhưng thấy Chu Chiêu Chiêu đứng đó, cô bé vẫn cười.

Cố gắng không khóc.

Em là em bé dũng cảm, chị cũng vậy.

Chỉ là, nụ cười chị dành cho em sao hơi lạ?

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Vừa rồi chỉ lo an ủi cô bé, quên mất mình cũng sợ tiêm.

"Dương Duy Lực," Chu Chiêu Chiêu đột nhiên gọi anh, "Chúng ta còn kiểm tra gì nữa không?"

Dương Duy Lực, "Phải lấy m.á.u xác nhận trước."

Nếu thật có thai, mới làm các kiểm tra khác.

"Vậy... có thể siêu âm không?" Chu Chiêu Chiêu nói.

Cô nghe nói mang thai phải kiểm tra nhiều lần, siêu âm cũng làm nhiều.

"Chiêu Chiêu..." Dương Duy Lực bất lực gọi.

"Chị ơi, đến lượt chị rồi." Cô bé mắt ướt nhìn cô.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Liếc nhìn hàng người phía sau, cô xấu hổ nắm áo Dương Duy Lực bước lên trước bàn lấy máu.

"Đừng sợ, xong ngay thôi." Y tá nhìn Chu Chiêu Chiêu đầy ngưỡng mộ nói.

"Chị cố lên," cô bé lanh lảnh nói, "Không đau đâu, như muỗi đốt thôi."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Cảm ơn, đây là lời chị vừa nói với em.

Chiến sĩ trẻ phía sau nhịn không được bật cười.

Anh ta nhận ra Dương Duy Lực, từng nghe anh nói chuyện khi mới nhập ngũ.

Không ngờ, vị vua quân đội nghiêm khắc lại có cô vợ mềm yếu như vậy.

Hơn nữa, Dương Duy Lực bất lực nhưng rất chiều chuộng.

Thật là... ngọt ngào.

Y tá lấy m.á.u cố gắng nhẹ nhàng, sợ cô khóc.

Nhưng nếu Chu Chiêu Chiêu khóc, liệu có thể thấy cảnh Dương Duy Lực dỗ vợ?

Dĩ nhiên chỉ nghĩ vậy thôi, cô không dám xem trò vui của Dương Duy Lực.

"Cố chút, không đau đâu." Bên tai, giọng Dương Duy Lực dịu dàng vang lên.

Trời ơi, giọng nói này có thể khiến tai người ta mang thai!

Dịu dàng vô cùng!

Y tá xúc động, tay hơi run, đột nhiên cảm giác lạnh toát khiến cô bình tĩnh lại.

Không được sai sót.

Lấy m.á.u xong, y tá toát hết mồ hôi, bên tai là giọng Dương Duy Lực: "Cảm ơn, vất vả rồi."

Rồi thấy anh đỡ Chu Chiêu Chiêu đến ghế ngồi đối diện, "Đau không?"

Y tá ngẩng đầu, dường như nghe Chu Chiêu Chiêu nói nhỏ: "Đau."

"Giỏi lắm." Dương Duy Lực khen vợ.

Chu Chiêu Chiêu xấu hổ đỏ mặt.

Ngẩng đầu thấy cô bé giơ ngón tay cái: "Chị giỏi quá."

Không khóc.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Cô không cảm thấy được an ủi.

Ngẩng đầu gặp ánh mắt hài hước của Dương Duy Lực.

"Giỏi thật." Anh nói.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Thật là mất mặt.

Kết quả phải một tiếng sau mới có, hai người vốn định về nhà rồi đi ăn, giờ đến bệnh viện kiểm tra, bụng Chu Chiêu Chiêu đã đói cồn cào.

Cửa Bắc gần bệnh viện, Dương Duy Lực dẫn Chu Chiêu Chiêu đi ăn, gặp Vương Hồng vội vã từ cửa hàng bước ra.

"Em không sao chứ?" Vương Hồng lo lắng hỏi, "Chị vừa về, nghe nói em ngất rồi."

Hơn nữa là bị Đinh thị làm cho tức đến ngất.

Vương Hồng áy náy: "Xin lỗi em, Chiêu Chiêu, làm phiền em rồi."

Hoặc là cô đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Đinh thị.

Cô tưởng sau khi bị từ chối, Đinh thị không dám tìm Chu Chiêu Chiêu, nhưng không ngờ bà ta lại vô sỉ đến vậy.

Bà ta không cần cả tiền đồ của Trương Kiến Thiết nữa sao?

"Chị Vương Hồng, chị không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan đến chị," Chu Chiêu Chiêu cười nói, "Em không sao mà."

Vương Hồng thở phào: "Nhưng cũng không được chủ quan, ăn cơm chưa? Chị nấu món ngon cho em."

Còn Đinh thị gãy chân vào viện, đáng đời.

"Chưa ăn." Chu Chiêu Chiêu cười, "Chị Vương Hồng, em có thai rồi."

"Thật sao? Tốt quá." Vương Hồng vui mừng, nhưng đồng thời càng áy náy hơn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 313: Chương 313



Kết quả xét nghiệm của Chu Chiêu Chiêu quả thực đã có thai.

"Các chỉ số đều bình thường." Phạm Thúy Linh cười nói, "Em bé rất khỏe mạnh."

"Cần chú ý những gì?" Dương Duy Lực lo lắng hỏi.

"Ba tháng đầu không nên làm việc quá sức," Phạm Thúy Linh nhìn Dương Duy Lực, cười nói, "Cũng không cần quá căng thẳng."

Dương Duy Lực: "..."

Sao anh không căng thẳng được?

"Bác sĩ, bác có thể nói chi tiết một chút không?" Dương Duy Lực lấy từ túi ra một cây bút, mượn Phạm Thúy Linh một tờ giấy, chăm chú ghi chép, "Tôi sợ quên."

Nhìn kỹ, tay anh lúc viết còn run rẩy.

Mọi người có tưởng tượng được không?

...

...

Dương Duy Lực, đội trưởng Dương oai phong lẫm liệt của chúng ta, người có thể bình tĩnh trước mọi biến cố.

Vừa rồi khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm của Chu Chiêu Chiêu, anh thậm chí đi lại còn không vững.

Bạn có tưởng tượng được không?

Thật là... may lúc đó không có nhiều người, bác sĩ xét nghiệm chỉ cười hiểu ý.

Lúc này thấy anh lại căng thẳng hỏi đủ thứ, còn chăm chú ghi chép, mặt Chu Chiêu Chiêu đỏ bừng.

Nhưng trong lòng lại ấm áp.

Tay cô đặt lên bụng, nơi có một sinh linh bé nhỏ, bây giờ, bố của bé đang rất nỗ lực học hỏi.

Cuối cùng, Dương Duy Lực cũng hỏi xong "mười vạn câu hỏi vì sao", Phạm Thúy Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hoặc anh có thể đến thư viện tìm hiểu, tôi nhớ thư viện căn cứ chắc có sách loại này." Phạm Thúy Linh nói.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Dương Duy Lực nghiêm túc nói, "Sau này còn phiền bác sĩ nhiều."

Toàn khoa sản, Phạm Thúy Linh là bác sĩ giỏi nhất, Dương Duy Lực muốn nhờ bà chăm sóc Chu Chiêu Chiêu.

"Không phiền đâu." Phạm Thúy Linh cười nói, "Đều là việc nên làm."

"À, còn nữa," bà cười nói, "Ba tháng đầu không được quan hệ."

Mặt Chu Chiêu Chiêu lại đỏ bừng.

Tối qua, họ còn mải mê. May thay, em bé vẫn khỏe mạnh.

"Tôi biết." Dương Duy Lực nói khẽ.

Phạm Thúy Linh cười.

Thanh niên h*m m**n cũng là chuyện thường, nhưng có thai rồi phải kiêng, không thì nguy hiểm.

Chỉ là... đội trưởng Dương hình như mới về không lâu?

Phạm Thúy Linh lắc đầu cười.

"Bác sĩ, hôm nay bác vui quá." Y tá bước vào, thấy bác sĩ đang cười, tò mò hỏi.

"À." Phạm Thúy Linh cười nói, "Chỉ là nghĩ đến chuyện vui thôi."

"Em cũng có chuyện vui," y tá buôn chuyện, "Nghe nói vợ đội trưởng Dương có thai, đội trưởng Dương nhận kết quả xét nghiệm còn đi loạng choạng nữa."

"Có chuyện này sao?" Phạm Thúy Linh không biết, cười nói, "Không ngờ đấy."

"Vâng, bọn em ghen tị lắm." Y tá nói.

Ai ngờ Dương Duy Lực lạnh lùng lại có mặt này.

Nhưng cũng chứng minh, anh rất yêu vợ và đứa con chưa chào đời.

Dĩ nhiên, cũng có kẻ ghen ăn tức ở: "Dương Duy Lực căng thẳng, chỉ vì đứa bé trong bụng thôi."

Anh ta lo cho con, đâu phải lo cho mẹ nó.

Nhưng y tá không tin, khi Chu Chiêu Chiêu ngất, Dương Duy Lực bế vào khoa sản, mặt anh tái mét.

Khi bác sĩ nói có thể có thai, Dương Duy Lực còn định không muốn giữ đứa bé.

Vậy rốt cuộc anh lo cho ai, rõ như ban ngày.

Còn về phần Đinh thị, chân quả nhiên gãy xương.

Nếu là người trẻ, dưỡng một thời gian là khỏi. Nhưng Đinh thị đã ngoài sáu mươi, bác sĩ nói phải nửa năm mới hồi phục.

Hơn nữa, phải dưỡng tốt, không thì để lại di chứng.

Đinh thị nghe xong, suýt ngất.

"Con dâu đâu?" Bà ta nắm tay Trương Kiến Thiết, "Mày gọi nó đến, tao bị thế này, nó Chu Chiêu Chiêu đừng hòng giữ ba ngàn tệ trái phiếu của tao."

Nghe đi, đến giờ bà ta vẫn không quên ba ngàn tệ trái phiếu.

Còn Trương Kiến Thiết, trên đường về đã nghe người gọi kể rõ đầu đuôi.

Lúc đó trong lòng anh ta cũng có ý kiến với Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Trương Kiến Thiết cũng cho rằng, Chu Chiêu Chiêu nên trả lại ba ngàn tệ trái phiếu.

Vốn là của Vương Hồng mua, Vương Hồng thân với Chu Chiêu Chiêu thì nên chủ động trả lại.

Giờ nghe lời Đinh thị, trong lòng anh ta rất tán thành.

Mẹ anh đã bị trừng phạt rồi, trái phiếu cũng nên trả lại chứ?

Còn chuyện Chu Chiêu Chiêu ngất, Trương Kiến Thiết và Đinh thị cố tình lờ đi.

"Tôi đi gọi cô ấy." Trương Kiến Thiết nghe xong nói.

Dù không đòi trái phiếu, mẹ chồng nhập viện, Vương Hồng cũng phải đến chăm sóc chứ?

Vương Hồng: "...Ừ, biết rồi."

"Em thái độ thế à?" Trương Kiến Thiết tức giận nói, "Mẹ gãy chân nhập viện, em không lo lắng chút nào sao?"

Vương Hồng cười nhạt: "Vậy anh muốn em làm gì? Khóc à?"

Trương Kiến Thiết nghẹn lời.

Mẹ anh chưa chết, khóc cái gì?

"Anh đến viện trước, em làm chút đồ ăn mang đến." Vương Hồng nói.

Trương Kiến Thiết sắc mặt mới dịu xuống.

Nhìn anh ta, Vương Hồng mím môi không nói nữa, vào bếp bảo đầu bếp nấu cho Đinh thị một bát mì.

Đinh thị phẫu thuật vào chiều tối, Vương Hồng đến lúc bà ta đang truyền dịch, thấy người đến liền than thở.

"Mẹ khổ quá!" Bà ta khóc lóc, "Vì nhà này, cuối cùng..."

"Mẹ, ăn cơm đi." Vương Hồng ngắt lời, đặt hộp cơm lên bàn, "Con nấu mì cho mẹ."

"Con đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể ăn."

Ăn xong một tiếng là đến giờ phẫu thuật.

"Mẹ bị thế này, em chỉ cho mẹ ăn thứ này thôi?" Đinh thị không hài lòng, đập mạnh hộp cơm xuống bàn.

"Vậy mẹ muốn ăn gì?" Vương Hồng không tức giận, nhẹ nhàng hỏi.

Một nữ cán bộ trung niên ở giường bên khuyên: "Chị ơi, mì cũng tốt rồi."

Mới nhập viện, con dâu nấu mì cũng không sai.

Chỉ là Đinh thị trong lòng có bực, nên cố tình gây chuyện.

"Ăn gì bổ nấy," Đinh thị nói, "Sao không hầm chân giò cho mẹ?"

"Thời gian gấp quá, không kịp." Vương Hồng nói, "Mẹ tạm ăn, ngày mai con nấu."

"Không được, tối nay mẹ phải ăn." Đinh thị nói.

Ra vẻ mẹ chồng hết cỡ.

"Được, lát nữa con về mua chân giò hầm." Vương Hồng không tức giận, cứ đòi gì làm nấy.

Đinh thị đắc ý, nữ cán bộ bên cạnh lắc đầu không tán thành.

Những chuyện này, Chu Chiêu Chiêu không hề hay biết.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 314: Chương 314



Dương Duy Lực đưa Chu Chiêu Chiêu về nhà, lập tức đi mua đồ ăn nấu cơm.

Khi Chu Chiêu Chiêu tỉnh dậy, đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong nhà.

"Ăn xong anh sẽ đến thư viện một chút." Dương Duy Lực vừa gắp đồ ăn cho Chu Chiêu Chiêu vừa nói.

Chu Chiêu Chiêu giật mình, "Anh thật sự định đi mượn sách sao?"

"Ừ." Dương Duy Lực cười, hoàn toàn không thấy có gì sai, "Em nghỉ ngơi vài ngày, trường học anh sẽ xin phép cho em."

Lại nói thêm, "Khi em khỏe hơn, nhớ gọi điện về nhà báo tin vui."

"Vậy ăn xong đi gọi luôn nhé?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Em thấy giờ em ổn rồi."

Dương Duy Lực nhíu mày nhìn cô.

"Hơn nữa, không phải có anh ở bên em sao?" Chu Chiêu Chiêu cười nói.

...

...

"Được thôi." Dương Duy Lực suy nghĩ một chút, "Anh đang nghĩ, có nên gọi mẹ anh qua chăm sóc em không?"

Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, "Nhưng bố cũng cần người chăm sóc mà."

"Gọi điện báo tin trước đã." Dương Duy Lực nói.

Còn lý do không gọi Diêu Trúc Mai, Hứa Quế Chi đã từng chăm ba đứa cháu, có kinh nghiệm.

Còn Diêu Trúc Mai với những chuyện trước đây, Dương Duy Lực vẫn không hoàn toàn tin tưởng nhạc mẫu.

Ăn xong, Dương Duy Lực nhanh chóng dọn dẹp bếp xong, dắt tay Chu Chiêu Chiêu ra cửa Bắc gọi điện, gọi xong sẽ quay lại thư viện mượn sách.

Vì là gọi điện riêng, nên không thể gọi trong doanh trại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối đến nhà họ Dương, tối nay anh cả anh hai đều dẫn con về nhà ăn cơm.

Nghe tiếng chuông, Dương Gia Mạch nhanh nhảu bắt máy, "Chú Dương hả? Thím đâu rồi?"

Dương Duy Lực: "..."

Nhóc con, có thím quên chú.

"Gọi bà ra nghe máy." Dương Duy Lực cười tức nói.

"Cho thím nghe máy." Dương Gia Mạch không sợ Dương Duy Lực, lại còn bắt chước giọng điệu của anh.

Đúng là đáng bị đánh!

Dương Duy Lực cười tức, đưa điện thoại cho Chu Chiêu Chiêu, "Cháu trai tìm cháu dâu."

Chu Chiêu Chiêu?

Nhưng vẫn nhận máy, nghe thấy giọng hào hứng của Dương Gia Mạch, "Thím ơi, báo tin vui, cháu được đại diện thành phố đi thi cờ vua toàn quốc rồi!"

Dương Gia Mạch rất thích chơi cờ, khi Dương Duy Lực ở nhà thường đòi anh chơi cùng.

"Oa," Chu Chiêu Chiêu thán phục, "Mạch Mạch giỏi quá!"

Không trách cả nhà đều về ăn cơm.

Dương Gia Mạch lại nói gì đó khiến Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Nhưng nhanh chóng điện thoại được Hứa Quế Chi nhận lấy, "Chiêu Chiêu, bên đó thế nào rồi?"

Đứa bé này, khiến người ta thương không nỡ.

"Mẹ, bên này chúng con ổn cả," Chu Chiêu Chiêu ngọt ngào nói, liếc nhìn Dương Duy Lực thấy anh gật đầu, cô tiếp tục, "Chúng con có tin vui muốn báo với mẹ."

"Tin vui gì?" Hứa Quế Chi cười hỏi, "Trái phiếu tăng giá rồi à?"

Chu Chiêu Chiêu mua trái phiếu cũng nói với gia đình, còn khuyên hai chị dâu nếu có tiền nhàn rỗi nên đầu tư.

Bà cũng mua một ít cùng hai con dâu, kiếm chút lời.

"Đúng rồi," Chu Chiêu Chiêu cười, "Nhưng không phải chuyện đó, mẹ ơi, mẹ sắp làm bà nội nữa rồi."

"Ha ha," Hứa Quế Chi chưa kịp hiểu, "Ừ, thằng Mạch Mạch này làm rạng danh nhà họ Dương... cái gì? Làm bà nội... cái gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Mẹ," Dương Duy Lực cúi xuống gần điện thoại nói, "Con dâu nhỏ của mẹ có thai rồi."

Lời vừa dứt, một tiếng "rầm" vang lên.

Sau đó, điện thoại vội vàng được nhặt lên, "Chiêu Chiêu, các con còn đó không?"

"Mẹ quá vui, làm rơi điện thoại," Hứa Quế Chi vui mừng nói, "Có thai tốt quá, được bao lâu rồi?"

Dương Duy Lực hiếm khi kiên nhẫn giải thích.

Hứa Quế Chi bật loa ngoài để mọi người cùng nghe.

Hai chị dâu cũng xúm lại, họ có kinh nghiệm, bắt đầu chia sẻ.

Dương Duy Lực cầm bút ghi chép nhanh, "Chị hai, nói chậm thôi em ghi không kịp."

Nhà họ Dương ở Thiểm Tây, phòng khách đang ồn ào bỗng im bặt.

Mọi người nhìn nhau.

Ghi cái gì?

Thì ra anh ta đang ghi lại lời họ nói?

Dương Duy Lực, mày cũng có ngày hôm nay.

Cuối cùng, Hứa Quế Chi nhận lại điện thoại dặn dò thêm, rồi mới cúp máy.

Chu Chiêu Chiêu lại gọi đến trại gà, nhưng không ai bắt máy, giờ này có lẽ mọi người đang ăn cơm.

Cô đành cúp máy, đợi vài ngày nữa báo tin.

Bên này, Hứa Quế Chi cúp máy mà nụ cười không ngớt, nhưng một lúc sau lại nhíu mày.

"Bà đang nghĩ đến chuyện Chiêu Chiêu có thai?" Thấy vợ trằn trọc, Dương Quyền Đình hỏi.

"Ừ," Hứa Quế Chi thở dài, "Chiêu Chiêu còn trẻ, tính chất công việc của thằng ba khiến tôi lo không chăm sóc được."

Nhưng nếu bà đi, lại không yên tâm để ông ở nhà một mình.

"Không thì đợi sau Tết," Hứa Quế Chi nói, "Tôi qua?"

Nếu không đi, để hai đứa nhỏ ở đó, bà không yên tâm.

"Được." Dương Quyền Đình đắp chăn nói, "Muốn đi thì đi luôn, bên đó mùa đông dài lắm."

Sau Tết đi, đường xá khó khăn.

"Tôi chỉ không yên tâm ông." Hứa Quế Chi ôm chồng, "Ở nhà còn có người nhắc ông ăn uống đúng giờ."

Bà không ở nhà, ông già này chắc chắn sẽ quên ăn.

Bận lên là quên hết, làm sao nhớ được giờ ăn?

"Tôi hứa, sẽ ăn uống đúng giờ, được chưa?" Dương Quyền Đình vỗ tay vợ.

"Vậy bảo thằng cả dọn về ở cùng." Hứa Quế Chi nói, "Có nó trông chừng, tôi yên tâm hơn."

Con dâu cả nấu ăn cũng ngon.

"Được." Dương Quyền Đình ôm vợ cảm thán, "Thoáng cái, đứa con út cũng sắp làm bố rồi."

"Ừ," Hứa Quế Chi nói, "Chúng ta cũng già rồi."

"Không già." Dương Quyền Đình hôn lên đầu vợ, "Trong lòng tôi, bà mãi là cô gái ngồi vẽ tranh dưới hiên nhà năm nào."

Năm đó, ông đến nhà bà, lần đầu gặp mặt.

Bà mặc chiếc áo dài caro hồng nhạt, dịu dàng ngồi dưới hiên vẽ cảnh sân vườn.

Khoảnh khắc ấy, khắc sâu vào lòng Dương Quyền Đình.

Bao năm qua, chưa từng quên.

Con cái có lớn thế nào, bà vẫn là cô gái nhỏ thuần khiết trong lòng ông.

Nửa tháng sau, Hứa Quế Chi được Dương Quyền Đình sắp xếp người đưa lên tàu.

Có người đi công tác qua căn cứ, thuận đường đưa bà đi cùng.

Lúc này, Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực không biết chuyện này, Đinh thị xuất viện, còn đổ lỗi việc mình bị thương lên đầu Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 315: Chương 315



Nửa tháng Đinh thị nằm viện, Vương Hồng sụt mất mười cân.

Mỗi ngày phải hầm canh khác nhau, ba bữa đều phải đủ dinh dưỡng, con trai bà ta là Trương Kiến Thiết ban ngày còn phải đi làm, nên đêm đến Vương Hồng phải túc trực.

Đêm đến người khác đều ngủ, Đinh thị lại lúc kêu đau chân bắt Vương Hồng xoa bóp, lúc lại bảo đi vệ sinh, bắt Vương Hồng phục vụ.

Nói chung, đủ kiểu hành hạ.

Không chỉ cả bệnh viện, mà ngay cả khu gia đình đều biết, Đinh thị nằm viện hành hạ Vương Hồng đến mức không ra hình người.

Lý do, ai cũng hiểu.

Đó là vẫn còn hận chuyện ba ngàn tệ trái phiếu.

Chu Chiêu Chiêu không trả lại trái phiếu, bà ta ngày nào cũng hành hạ Vương Hồng.

Vương Hồng có thể làm gì?

...

...

Chữ hiếu đè lên đầu, dù có giỏi giang đến đâu cũng phải khuất phục.

Khuất phục cái nỗi gì!

Chu Chiêu Chiêu vì chuyện mang thai nên không ai nói với cô, ai ngờ một hôm cô về văn phòng lấy đồ, nghe được mấy đồng nghiệp bàn luận chuyện này.

"Cũng không trách Chiêu Chiêu," Lưu Tương nói, "Dù sao chuyện này cũng là lỗi của Đinh thị."

"Vương Hồng cũng đáng thương, sao gặp phải mẹ chồng như vậy."

"Chồng cô ta không quản sao?"

"Đúng thế, lấy phải đàn ông như vậy cũng đủ xui." Một giáo viên nói, "Vì vậy mấy đứa chưa lập gia đình phải mở to mắt."

"Tốt nhất, tìm người như chồng cô Chu."

Có bản lĩnh lại biết chiều vợ.

Trên đường về, Chu Chiêu Chiêu suy nghĩ mãi, cô không ngờ Đinh thị vì chuyện này mà hành hạ Vương Hồng.

"Nghĩ gì thế?" Lưu Thục Mai gọi Chu Chiêu Chiêu hỏi, "Gọi mấy tiếng không nghe thấy."

"Nghĩ về chị Vương Hồng." Chu Chiêu Chiêu nói, "Chị Thục Mai, chị nói xem lúc đó em có nên..."

"Có gì không nên?" Lưu Thục Mai ngắt lời, "Chuyện này em không sai, sai là do Đinh thị."

Chu Chiêu Chiêu ấm lòng, "Rốt cuộc chị Vương Hồng thế nào?"

Vương Hồng cô biết không phải kiểu bị mẹ chồng hành hạ mà không biết phản kháng.

Chu Chiêu Chiêu có suy nghĩ mơ hồ, nhưng không chắc.

Cô tìm Vương Hồng hai lần, nhưng đều không gặp, Tiểu Vương nói đi bệnh viện rồi.

"Ôi, Trương Kiến Thiết cũng không ra gì, sao để mẹ mình đối xử với vợ như vậy?" Lưu Thục Mai tức giận nói.

May mà chị không có mẹ chồng.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu có.

Nghĩ vậy, chị hỏi, "Em có báo tin có thai cho nhà chồng chưa?"

"Rồi." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Họ nói sao?" Lưu Thục Mai lo lắng hỏi, "Một mình em, chồng em lại thường xuyên đi công tác."

Không có người chăm sóc sao được?

"Anh ấy nói trước Tết không có nhiệm vụ," Chu Chiêu Chiêu nói, "Đợi sau Tết thời tiết ấm hơn sẽ tính."

Lúc đó đúng vào giai đoạn giữa thai kỳ, cô một mình cũng ổn.

"Vì vậy làm vợ quân nhân khổ lắm." Lưu Thục Mai thở dài, "Có việc gì cứ nói với chị, đàn ông họ là đồng đội, đàn bà chúng ta cũng vậy."

"Cảm ơn chị, em sẽ nhờ." Chu Chiêu Chiêu cảm động nói.

"Chúng ta không cần khách sáo." Lưu Thục Mai nói.

Hai người vừa đi vừa nói, tình cờ gặp Vương Hồng đang mang cơm cho Đinh thị.

"Chị Vương Hồng." Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, "Sao chị... gầy thế này."

Vương Hồng trước không béo, nhưng giờ gầy đến mức gió thổi cũng bay.

"Chiêu Chiêu, chị Thục Mai." Vương Hồng cười chào, tránh né câu hỏi của Chu Chiêu Chiêu, "Em phải mang cơm cho mẹ chồng, không nói chuyện được."

"Chị Vương Hồng." Chu Chiêu Chiêu gọi.

Vương Hồng dừng lại, nghĩ một lát nói, "Chiêu Chiêu, em không sao, đừng lo."

"Ôi..." Lưu Thục Mai thở dài, "Cô ấy không muốn kéo chúng ta vào."

Dù sao Đinh thị cũng như cao dán, bị dính vào thì khó mà gỡ.

Nhưng hai người không ngờ, sự nhượng bộ của Vương Hồng khiến Đinh thị và Trương Kiến Thiết càng ngày càng lấn tới.

Đinh thị về nhà, Chu Chiêu Chiêu thường xuyên nghe tiếng bà ta quát tháo hoặc chửi Vương Hồng trên lầu.

Vương Hồng mỗi lần về bước chân càng vội, mấy lần gặp dưới lầu, cô đều cúi đầu không nhìn ai rồi đi vội.

Đằng sau, là ánh mắt đồng cảm và bàn tán của mọi người.

Nhưng Vương Hồng dường như không để ý, ngày nào cũng bận rộn.

Sáng sớm đi chợ mua đồ cho cửa hàng, trưa về nhà phục vụ Đinh thị, về muộn một chút là bị chửi.

Dường như, nhượng bộ chỉ khiến Đinh thị càng hung hăng, tiếng chửi ngày càng to.

Nhà họ gần đường, nhiều người đi làm về nghe rõ tiếng chửi của Đinh thị.

Những lời ấy thật khó nghe.

Dĩ nhiên, có người thân với Trương Kiến Thiết tìm anh ta, "Vương Hồng cũng vất vả lắm, mày đừng có phúc không biết hưởng."

"Một bên là mẹ, một bên là vợ, tao biết làm sao?" Trương Kiến Thiết vẫn nụ cười hiền lành bất lực, "Giờ tao về nhà cũng đau đầu."

Người kia nghẹn lời.

Muốn nói gì, nhưng thấy anh ta không nghe, đành thôi.

Nhưng sau đó nói với bạn khác, "Tao thấy hắn căn bản không muốn quản."

Đàn ông thật sự muốn quản, sao để mẹ hành hạ vợ?

Nói cho cùng, Trương Kiến Thiết trong lòng cũng muốn nhân cơ hội này áp chế Vương Hồng.

Ai bảo vợ hắn giỏi hơn, kiếm tiền nhiều hơn?

Người đồng đội thở dài, "Hắn sau này sẽ hối hận."

Dù ly hôn quân nhân khó, nhưng không thể ngược đãi người ta như vậy.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng đến tai lãnh đạo.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Có cần anh tìm Trương Kiến Thiết nói chuyện không?" Tối ăn cơm, nghe tiếng cãi nhau trên lầu, Dương Duy Lực hỏi Chu Chiêu Chiêu.

"Không cần." Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, "Em cảm thấy chị Vương Hồng đang tính toán gì đó."

"Ly hôn?" Dương Duy Lực nói.

Chu Chiêu Chiêu tròn mắt, "Như vậy được sao?"

"Chỉ do Đinh thị thì không." Dương Duy Lực nói, "Đinh thị dù sao cũng là mẹ chồng, không phải chồng."

Trừ khi... Trương Kiến Thiết có vấn đề gì đó, Vương Hồng mới ly hôn được.

Nhưng Dương Duy Lực chợt nghĩ ra điều gì, nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Có lẽ còn cách khác."

"Cách gì?" Chu Chiêu Chiêu thất vọng nói, "Trừ khi Trương Kiến Thiết không phải quân nhân."

Nhưng sao được?

Trương Kiến Thiết còn trẻ, dù chuyển ngành cũng phải vài năm nữa.

"Mau ăn cơm, đừng nghĩ nữa." Dương Duy Lực xoa đầu cô.

Nhưng hình như có chuyện gì anh quên nói với Chu Chiêu Chiêu, là chuyện gì nhỉ?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 316: Chương 316



Sáng hôm sau, khi Dương Duy Lực đến đơn vị mới chợt nhớ ra điều mình quên nói với Chu Chiêu Chiêu.

Chết tiệt!

Dương Duy Lực vỗ trán.

Mấy ngày nay bận quá, tối qua về vội vàng nấu cơm cho Chu Chiêu Chiêu, rồi lại quay về đơn vị, quên mất chuyện Hứa Quế Chi sắp đến.

May mà phòng khách bên cạnh anh đã dọn dẹp từ trước.

Dù sao trưa về nói với Chu Chiêu Chiêu cũng được, thường xe từ căn cứ đến đây chiều mới tới.

Ai ngờ vừa đến đơn vị, Dương Duy Lực nhận được tin: "Hôm nay có diễn tập thực chiến."

Diễn tập thực chiến kéo dài ba ngày, trong thời gian này không được liên lạc với bên ngoài.

"Có khó khăn gì không?" Cấp trên hỏi.

...

...

"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Dương Duy Lực nói.

"Đây là lần diễn tập thực chiến đầu tiên kể từ khi thành lập bộ thử nghiệm, rất quan trọng với các anh." Thủ trưởng nói, "Tôi hy vọng các anh có thể dồn hết tâm sức, coi đây như một trận chiến thực sự, nhất định phải thắng!"

"Tuân lệnh!" Dương Duy Lực và Trần Quốc Binh đồng thanh đáp.

Lúc này, còn thời gian đâu để nghĩ chuyện khác? Xe dã chiến bên ngoài đã sẵn sàng.

Dương Duy Lực dừng chân khi lên xe, nhìn về phía khu gia đình.

"Chỉ ba bốn ngày thôi." Trần Quốc Binh vỗ vai anh nói.

Anh cũng đã làm cha, hiểu nỗi lo của Dương Duy Lực.

Nhưng nhiệm vụ trước mắt, họ phải nhanh chóng hoàn thành diễn tập để sớm trở về.

Chu Chiêu Chiêu hoàn toàn không biết, cô thức dậy thì Dương Duy Lực đã đi từ lâu, nhưng như thường lệ, trên bàn vẫn có bữa sáng anh chuẩn bị.

Từ khi Chu Chiêu Chiêu mang thai, hễ có thời gian Dương Duy Lực đều nấu ăn cho cô.

Anh còn đặt sữa từ nhà dân bên ngoài, người này có thể vào căn cứ, mỗi sáng mang sữa đến trước cửa nhà Chu Chiêu Chiêu.

Lúc này, Chu Chiêu Chiêu uống sữa Dương Duy Lực hâm nóng, bật radio nghe tin tức.

Trên lầu hôm nay khá yên tĩnh, Chu Chiêu Chiêu ăn sáng vẫn còn bị nghén.

Không ăn được nhiều, nhưng uống chút sữa cũng bổ sung dinh dưỡng.

Vì mang thai, tiết dạy của cô ở trường cũng giảm bớt, dù sao họ cũng chỉ là thực tập.

Vừa bước ra cửa, thấy Trương Kiến Thiết từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu cũng không chào hỏi, thẳng bước xuống lầu.

Chu Chiêu Chiêu nhìn lên trên, lắc đầu.

Giờ cô không phải theo dõi buổi sáng, đến trường học sinh vừa tập thể dục xong, chuẩn bị vào tiết đầu.

Khi Chu Chiêu Chiêu bước vào lớp, Dương Duy Lực cũng lên xe chỉ huy.

Trên lầu, Đinh thị ăn sáng xong lại bắt đầu gây chuyện: "Nhà bí quá, mày cõng tao xuống lầu, tao phơi nắng một chút."

"Nhưng chân bác..." Vương Hồng do dự, nhà họ ở tầng ba, cõng xuống sợ té lại.

"Mày cố tình không cho tao ra ngoài." Đinh thị bắt đầu gào lên, "Chưa thấy đứa con dâu nào độc ác như mày, mày muốn tao c.h.ế.t ngạt sao?"

"Mày có tác dụng gì?" Đinh thị tiếp tục, "Ba ngàn tệ trái phiếu cũng không đòi được."

Nghe nói, mấy ngày nay trái phiếu lại tăng giá.

Đinh thị giờ hối hận thấu xương, nhưng Vương Hồng lại cứng đầu, dù bà ta nói gì cũng không chịu đi đòi.

Dù bị Trương Kiến Thiết đánh một trận, vẫn không nhượng bộ.

Thật tức c.h.ế.t đi được.

Theo bà ta, đánh còn quá nhẹ, đàn bà phải dạy mới biết điều.

"Được." Vương Hồng nghĩ một lát, cúi đầu nói.

"Cả ngày bộ mặt treo lên cho ai xem?" Đinh thị tức giận nói, "Mày không thấy xui xẻo à, mặt nhăn nhó thế là muốn tao c.h.ế.t sớm sao?"

Vương Hồng không nói gì, thu dọn đồ đạc, mang ghế của Đinh thị xuống trước.

Lên cầu thang đi ngang cửa nhà Chu Chiêu Chiêu, cô dừng lại một chút, nhưng nhanh chóng leo lên tầng ba.

Khi đưa Đinh thị từ tầng ba xuống, mồ hôi đã ướt đẫm lưng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Sao mày vụng về thế?" Đinh thị mắng, "Mày muốn tao nhập viện lần nữa à?"

"Đồ độc ác, muốn tao c.h.ế.t phải không?"

Dưới lầu, mấy bà già đang ngồi tán gẫu, nhìn Đinh thị mắng Vương Hồng như mắng kẻ thù.

Mấy bà lắc đầu.

Đinh thị này quá đáng quá.

Người ta bảo ốm đau lâu ngày con hiếu cũng hóa bất hiếu, Vương Hồng là con dâu mà làm đến mức này đã quá tốt.

Hầu hạ ăn uống, còn muốn thế nào?

Nhưng cũng có người cho rằng Đinh thị không sai: "Làm con dâu phải như vậy, ngày xưa không biết hầu hạ mẹ chồng, sớm bị đuổi về rồi."

Người này là mẹ Cổ Trạch Phong, Cổ thị.

Bố Cổ Trạch Phong là rể, Cổ thị thấy con trai út có chức quyền, lập tức theo lên đơn vị, để chồng và con cả ở quê.

Lần trước Cổ thị lấy đồ người ta gửi cho nhà Chu Chiêu Chiêu đem bán, bị phạt, Cổ Trạch Phong còn phải kiểm điểm trong đơn vị.

Vì chuyện này, Cổ thị luôn ghim hận Chu Chiêu Chiêu.

Thấy chuyện Đinh thị, Cổ thị tranh thủ dạy con dâu Vương Hiểu Quyên: "Mày thấy cái cô Chu Chiêu Chiêu hại người chưa, sau này đừng có học theo."

Vương Hiểu Quyên im lặng không nói.

Nhưng Cổ thị không để ý, con dâu bà vốn ít nói.

"Vương Hồng trước đây ngang ngược thế, giờ chẳng phải ngoan ngoãn hầu hạ?" Cổ thị đắc ý nói, "Lấy quân nhân là phúc của các mày."

Đừng có phúc không biết hưởng.

Nói xong, Cổ thị ngẩng cao đầu đi xem náo nhiệt, phía sau Vương Hiểu Quyên mắt lấp lánh.

Cô cúi xuống ôm con gái: "Con ngoan, mẹ hấp trứng cho con ăn."

Tiền mua trứng là chồng lén đưa.

Sau sự việc đó, Cổ Trạch Phong mỗi tháng lén đưa cô mấy đồng, bảo mua đồ ăn cho con.

"Dì Chiêu Chiêu là người tốt," Vương Hiểu Quyên khẽ nói với con, "Nếu không có dì, con không có trứng ăn đâu."

Hôm đó, Chu Chiêu Chiêu mời cô ăn cơm, trước khi đi nói một câu: "Nếu là chị, chị sẽ không để con gái chịu khổ cùng."

"Nghĩ cách đi, con cũng có bố mà."

"Chị c.h.ế.t đi, chị nghĩ Cổ thị sẽ kiếm cho con dì ghẻ thế nào?"

"Hay chị nghĩ Cổ Trạch Phong có thể chăm sóc tốt cho con?"

Hôm đó cô không hiểu sao lại đi theo Chu Chiêu Chiêu, càng không biết cô ấy làm sao nhận ra cô có ý định tự tử?

Bát mì đó cô ăn trong nước mắt.

Đúng vậy, cô không thể chết, c.h.ế.t thì nhẹ nhàng, nhưng con gái cô cả đời cũng hỏng.

Về nhà cô luôn nghĩ về lời Chu Chiêu Chiêu, con có bố.

Tối đó xong việc, cô khóc trong lòng Cổ Trạch Phong.

Trước đây, những lời đó cô không dám nói. Về sau mới phát hiện, có những chuyện nói ra cũng không đáng sợ như tưởng tượng.

Cổ Trạch Phong nói anh sẽ nghĩ cách, còn nói khổ hai mẹ con cô rồi.

Vương Hiểu Quyên nghĩ đến đây, mỉm cười.

Đây mới chỉ là bắt đầu, cô tin mọi thứ sẽ tốt đẹp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 317: Chương 317



Đây là một vùng hoang mạc không bóng người, phía trước không xa là một ngọn núi đỏ, trên núi thỉnh thoảng thấp thoáng vài cây du kiên cường.

Một chiếc xe jeep lao nhanh tới.

"Bác cố gắng thêm chút nữa," người đàn ông ở ghế phụ nói với người ngồi phía sau, "Đi qua ngọn núi đỏ này một lúc nữa sẽ thấy một ốc đảo, đó chính là căn cứ."

Hứa Quế Chi ngồi phía sau gật đầu: "Tôi không sao, có thể chịu được."

Tàu hỏa đi giường nằm, lắc lư ba ngày mới tới Tân Cương.

Tưởng rằng đến Tân Cương sẽ sớm tới nơi, ai ngờ được thông báo: "Chúng ta cần nghỉ lại đêm nay, sáng mai xuất phát sớm."

Như thế, đến căn cứ cũng phải chiều.

Hứa Quế Chi cảm thán, những người tới đây đều là người có tấm lòng vĩ đại.

Âm thầm làm những việc kinh thiên động địa.

...

...

Nhưng chiếc xe phải đi vòng quanh núi đỏ tận ba tiếng mới ra được.

Đúng như lời người kia nói, ra khỏi núi đỏ không lâu đã nhìn thấy ốc đảo phía xa.

Tạo dựng được ốc đảo giữa hoang mạc này là nhờ công sức của biết bao người.

Đường vào căn cứ được xây rất tốt, sau khi làm thủ tục đăng ký, xe đi vào trong đơn vị.

Hai bên đường chính trồng hai hàng liễu, bên ngoài lại trồng hai hàng bạch dương.

Cây cối xanh tốt, vệ sinh sạch sẽ.

Hoàn toàn khác biệt với hoang mạc bên ngoài.

"Tôi sẽ đưa bác đến nhà đội trưởng Dương trước," người phía trước nói, anh biết chỗ ở của Dương Duy Lực, "Bây giờ đội trưởng Dương chắc đang làm việc."

"Cảm ơn chú Hà," Hứa Quế Chi cười nói, "Suốt chặng đường nhờ có chú."

Tiểu Hà là người được cử đưa tài liệu lần này.

"Bác khách sáo quá," Tiểu Hà cười đáp, "Đây là khu gia đình, dãy nhà phía trước là nơi ở của đội trưởng Dương."

Hứa Quế Chi quan sát xung quanh, thực sự tốt hơn cô tưởng tượng.

"Tốt quá," cô cảm thán, "Thật sự rất tốt."

Xây dựng được một thành phố giữa hoang mạc thật phi thường.

Hôm nay khu gia đình náo nhiệt vì Đinh thị xuống lầu, quan sát kỹ chỉ có Đinh thị và Cổ thị đang nói chuyện, những người khác im lặng.

Xem náo nhiệt.

"Đàn bà đúng là phải đánh đập mới nghe lời," Đinh thị nói, "Suốt ngày mắng chửi mới ngoan."

"Thế con dâu bà đòi được ba ngàn tệ trái phiếu chưa?" Cổ thị hỏi.

"Đòi?" Đinh thị khinh bỉ nói, "Con dâu ngốc của tôi còn tưởng nó thân với Chu Chiêu Chiêu lắm."

"Kết quả chẳng ra gì, thấy có lời liền không thèm nhìn."

"Chu Chiêu Chiêu này, không ra gì," Cổ thị bĩu môi.

"Đúng vậy," Đinh thị như tìm được đồng minh, vội nói, "Tôi thật lo cho mẹ đội trưởng Dương, nếu biết con dâu tiêu tiền như nước, bà ta sẽ nói gì?"

"Nói gì?"

Hứa Quế Chi chưa kịp xuống xe đã nghe thấy ai đó nhắc tên Chu Chiêu Chiêu.

Lúc đầu cô tưởng nghe nhầm, ngồi trong xe không xuống, ai ngờ nghe được lời Đinh thị.

Mẹ chồng Chu Chiêu Chiêu, chẳng phải là cô sao?

Hứa Quế Chi vừa định xuống xe, đã nghe một bà khác nói: "Nói gì? Chắc chắn bảo đội trưởng Dương ly hôn."

"Một phát tay hai vạn tệ trái phiếu, hoang phí quá," Cổ thị tiếp tục, "Nhiều tiền thế không gửi ngân hàng, lỗ thì sao?"

"Là tôi, ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà," Đinh thị nói, "Nhìn con dâu tôi, mấy hôm nay bị dạy dỗ đã ngoan ngoãn."

"Chu Chiêu Chiêu may mắn vì mẹ chồng không ở đây," Cổ thị nói, "Nếu ở đây, chắc chắn bắt đội trưởng Dương ly hôn."

"Tôi không biết," Hứa Quế Chi đẩy cửa xe bước ra, mặt lạnh như băng, "Sáng sớm thế này, hai vị từ đâu chui lên vậy?"

Phụt!

Tiểu Hà phía sau nhịn không được bật cười.

Vương Hồng đang định lên tiếng: "..."

Câu này quá đỉnh.

Từ... đâu chui lên?

Chẳng phải đang chửi họ là xác c.h.ế.t từ thời nhà Thanh chui ra từ mộ sao?

Thật thú vị.

Dù không biết người này là ai, nhưng khí chất khiến người ta biết không phải hạng tầm thường.

"Bà là ai?" Đinh thị phản ứng đầu tiên, quát Hứa Quế Chi, "Sao dám chửi người?"

"Tôi là ai?" Hứa Quế Chi cười, "Bà có thể thay nhà tôi quyết định đuổi con dâu, tôi không được chửi bà?"

"Bây giờ là thời đại nào rồi, còn hành hạ con dâu," cô lạnh lùng nhìn hai người, "Các bà cũng là phụ nữ, càng nên hiểu nỗi khổ của con dâu."

Hứa Quế Chi khi mới về nhà họ Dương cũng từng bị mẹ chồng hành hạ, phải sinh ba con trai thái độ bà mới dịu lại.

Sau này lại vì phong trào không sống chung, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới không căng thẳng.

Vì vậy khi có con dâu, cô cố gắng làm một người mẹ chồng thông cảm.

Cô không có con gái, luôn coi con dâu như con đẻ.

Chỉ có Chu Chiêu Chiêu, cả ngoại hình lẫn tính cách đều hợp mắt Hứa Quế Chi.

Cô đối xử với Chu Chiêu Chiêu như con gái ruột.

Dĩ nhiên, cũng có phần yêu con yêu cháu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Vốn đã thiên vị con út, lo lắng con không tìm được vợ, giờ mang về cô vợ như tiên nữ, sao không nâng niu?

Hơn nữa, nhà họ Dương luôn bảo vệ người nhà.

Chửi con dâu cô, coi mẹ chồng là đồ bỏ sao?

Hay nghĩ cô không tới đây, không ai đỡ đầu Chu Chiêu Chiêu?

"Con dâu tôi tiêu tiền hoang phí?" Hứa Quế Chi chế giễu, "Biết tiêu mới biết kiếm."

"Các bà không kiếm được tiền, nên ghen tị người khác tiêu?" Cô cười lạnh, "Hơn nữa, đàn ông không cho vợ tiêu tiền, không mua đồ cho vợ, thì lấy vợ làm gì?"

"Lấy về để các bà hành hạ sao?"

"Vậy tôi sẽ tìm lãnh đạo đơn vị nói chuyện," cô tiếp tục, "Bây giờ phụ nữ là một nửa thế giới, sao tới các bà lại thành gánh nặng?"

"Người nhà chăm sóc con cái, giúp chồng yên tâm công tác, sao không đáng được tôn trọng?"

Đinh thị, Cổ thị: "..."

Sao lại nâng lên tầm cao thế?

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Ấm lòng.

Những quân nhân phu nhân đang lặng nghe: "..."

Xúc động.

Cuối cùng, có người thay họ nói lên tiếng lòng!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 318: Chương 318



Chu Chiêu Chiêu kết thúc hai tiết học, lại đến văn phòng trò chuyện với Lưu Tương một lúc, sau đó mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Ai ngờ từ xa đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói này, lẽ ra không nên xuất hiện ở đây mới phải!

Vậy mà nó lại xuất hiện ngay tại đây.

Chu Chiêu Chiêu vừa định nhanh chóng bước lên phía trước, đã nghe thấy Hứa Quế Chi đang nghiêm khắc dạy bảo Đinh thị và Cổ thị: “Hai người từ đâu chui ra thế?”

Thế nào là mắng người không cần dùng đến từ th* t*c? Câu nói này quả thực quá nghệ thuật.

“Mẹ, mẹ đến rồi sao?” Chu Chiêu Chiêu xúc động bước tới nói.

“Vừa mới tới.” Hứa Quế Chi nhìn con dâu với ánh mắt trìu mến, “Sao gầy đi thế?”

Lại nói tiếp: “Đừng lo, mẹ đến rồi, sẽ chăm sóc con chu đáo, bồi bổ lại.”

...

...

Mọi người xung quanh: “...”

Thì ra là mẹ ruột đến, không trách lại nói chuyện như vậy.

Nhưng dù sao cũng thật đáng ghen tị, có một người mẹ ruột yêu thương mình như vậy, biết Chu Chiêu Chiêu mang thai, không ngại đường xa đến chăm sóc.

“Dương Duy Lực đâu?” Hứa Quế Chi hỏi, “Bố con đã gọi điện bảo nó là mẹ sẽ đến, nó không nói với con sao?”

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.

“Thằng con trai hư này,” Hứa Quế Chi vừa tức vừa buồn cười, “Mẹ ruột đến cũng không thèm quan tâm, con trai để làm gì? Vẫn là con dâu của mẹ tốt nhất.”

Ánh mắt của mọi người xung quanh, bà đều nhìn thấy, nói như vậy cũng là để cho người khác biết, đây là con dâu của bà.

Con dâu như con gái ruột vậy.

“Lại đây, xem mẹ mang gì cho con.” Hứa Quế Chi vẫy tay gọi Chu Chiêu Chiêu, “Mấy chiếc chăn bông con gửi về quá ư là thoải mái.”

“Hai chị dâu của con cũng nhờ mẹ cảm ơn con,” Hứa Quế Chi vừa cười vừa nói, “Còn có những thứ họ mang cho con, mẹ chỉ mang theo một phần, phần còn lại đều gửi bưu điện về sau.”

“Hai ngày nữa bảo thằng thứ ba đi lấy.”

Bà vừa nói, người lái xe đã mở cốp xe ra, mọi người chỉ thấy trong cốp xe chất đầy hai thùng đồ lớn.

“May mà có đồng chí Hà giúp đỡ.” Hứa Quế Chi nói.

Nhìn thì không nhiều, nhưng khi thu dọn, cái này cũng muốn mang, cái kia cũng muốn mang.

Kết quả là thu dọn được nhiều đồ như vậy, thùng đồ còn là Dương Quyền Đình cùng bà đi mua mới, có bánh xe, nếu không bà sao có thể mang nổi nhiều đồ như vậy?

“Cháu giúp bác mang lên.” Tiểu Hà vội vàng nói.

“Cảm ơn bác.” Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Hứa Quế Chi nắm tay Chu Chiêu Chiêu, ân cần hỏi: “Dạo này thấy người thế nào? Muốn ăn gì, lát nữa mẹ làm cho con.”

Mọi người xung quanh: “...”

Thì ra thực sự là mẹ chồng!

Mặt hơi nóng.

Một số người bắt đầu suy nghĩ về những lời Hứa Quế Chi đã nói: “Đúng vậy, chúng tôi tuy không có công việc, nhưng chăm sóc gia đình, kèm cặp con cái học hành, những việc này chẳng lẽ không phải là cống hiến sao?”

“Nếu có thể, ai mà không muốn đi làm chứ?” Một người vợ quân nhân nói.

Nếu để cô ấy lựa chọn giữa việc làm công việc nhà lặp đi lặp lại hàng ngày và kèm cặp con học bài với đi làm, cô ấy chắc chắn sẽ chọn đi làm.

Ai mà muốn kèm con học bài? Ai mà muốn trở thành một con sư tử cái trong nhà?

“Đúng vậy, nếu không có chúng tôi tạo ra hậu phương vững chắc, đàn ông họ có thể yên tâm làm việc không?”

“Chúng tôi một ngày làm việc nhà, nấu ăn, chăm con, cũng rất vất vả.”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Con cái ngoan ngoãn học giỏi, thì là do bản thân chúng thông minh, còn nếu không ngoan, thì đều là lỗi của người mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ!” Có người vừa khóc vừa nói.

Nhà cô ấy chính là như vậy, dường như đứa trẻ là của riêng cô ấy, người bố chẳng bao giờ quan tâm, về nhà chỉ nằm đó, chai nước mắm đổ cũng không thèm nhặt.

Con học không tốt, làm mất mặt anh ta, anh ta liền mắng cô ấy và đứa trẻ.

Con học tốt, thì lại khoe con trai mình thông minh.

Nhưng anh ta chẳng bao giờ nhìn thấy sự vất vả phía sau của cô ấy, đêm nào cũng thức khuya cùng con học bài.

Trong chốc lát, các bà vợ dường như tìm được tiếng nói chung, cùng nhau bày tỏ nỗi lòng.

Những điều này đều nằm ngoài dự đoán của Chu Chiêu Chiêu.

Khi lên lầu, Hứa Quế Chi lạnh lùng liếc nhìn Đinh thị và Cổ thị, hai bà lão này đối xử không tốt với Chiêu Chiêu nhà bà, bà đã nhớ rồi.

“Chiêu Chiêu, hai bà lão kia có bắt nạt con không?” Vừa về đến nhà, sau khi tiểu Hà đặt hành lý xuống rồi đi, Hứa Quế Chi liền nắm tay Chu Chiêu Chiêu quan tâm hỏi.

“Dương lão tam làm cái gì vậy?” Bà tức giận nói, “Liền vợ của mình cũng không bảo vệ được, đồ vô dụng.”

“Không phải đâu mẹ,” Chu Chiêu Chiêu cười nói, “Hai bà lão này...”

Chu Chiêu Chiêu vừa rót nước cho Hứa Quế Chi, vừa kể lại những chuyện xảy ra từ khi bà đến đây.

“Thật là không biết xấu hổ,” Hứa Quế Chi cười nhạo nói, “Bà ta còn dám đến hỏi con đòi ba ngàn tệ trái phiếu.”

Lại lắc đầu: “Chỉ tiếc cho người con dâu này.”

Có thể chịu được áp lực, không bắt Chu Chiêu Chiêu trả lại ba ngàn tệ, chỉ điểm này thôi, Vương Thái Hồng cũng là một người không tồi.

Ít nhất trong nhà này còn có người tỉnh táo.

Chu Chiêu Chiêu không nói với bà việc cô ấy cảm thấy Vương Thái Hồng có thể muốn ly hôn, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của cô.

“Không quan tâm những chuyện này nữa,” Hứa Quế Chi nhìn Chu Chiêu Chiêu trìu mến nói, “Nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ là chăm sóc tốt bản thân, mấy bà lão này để mẹ xử lý.”

Hứa Quế Chi ánh mắt lấp lánh nói: “Trước đây họ bắt nạt con vì không có ai đứng ra bảo vệ, giờ mẹ đến rồi, xem họ còn dám bắt nạt con không.”

Hôm nay chỉ là cho họ thử một chút, ngày khác bà sẽ gặp riêng hai bà lão này.

“Có mẹ, con là bảo bối.” Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nói.

“À này,” Hứa Quế Chi hỏi, “Sao Dương lão tam đến giờ vẫn chưa về?”

Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, sao không thấy nó về nấu cơm cho vợ?

“Hôm nay chắc có việc gì đó bận.” Chu Chiêu Chiêu nói, “Mẹ, chúng ta đừng nấu cơm nữa, ra cổng Bắc ăn cơm bốc đi.”

“Ở đây có một quán cơm bốc rất ngon.” Chu Chiêu Chiêu nói.

“Được, con muốn ăn gì chúng ta đi ăn đó.” Hứa Quế Chi nói, “Đợi mẹ cất đồ đã, phòng khách là phòng nào?”

Chu Chiêu Chiêu định giúp, nhưng Hứa Quế Chi không cho: “Ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý.”

Bà tự tay cất đồ vào phòng khách, trước khi ra cửa lại mang theo cho Chu Chiêu Chiêu một cốc nước: “Đi đường khát thì uống.”

Còn Chu Chiêu Chiêu chỉ cần đi theo là được.

Dưới lầu, những người bàn tán vẫn chưa tan, họ nhìn thấy Hứa Quế Chi dắt tay Chu Chiêu Chiêu đi xuống.

“Chiêu Chiêu đi đâu thế?” Có người quen với Chu Chiêu Chiêu hỏi, “Đây là mẹ của cậu à?”

“Đây là mẹ chồng mình, họ Hứa.” Chu Chiêu Chiêu giới thiệu, “Mình muốn ra cổng Bắc ăn cơm bốc.”

Hứa Quế Chi cũng chào mọi người: “Sau này con dâu mình có chuyện gì, mọi người cứ tìm mình.”

Tư thế bảo vệ người nhà được thể hiện rõ ràng.

Mọi người: “...”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 319: Chương 319



Hai người ăn cơm xong trở về mới nghe nói Dương Duy Lực hôm nay có cuộc diễn tập thực chiến đột xuất.

Hứa Quế Chi tức giận mắng mấy câu: "Thằng này liền mẹ ruột cũng không thèm nhớ đến nữa rồi."

"Mẹ, mẹ đừng giận, anh ấy dạo này bận lắm, vừa phải chăm sóc con, lại còn bao nhiêu việc ở cơ quan." Chu Chiêu Chiêu vội vàng giải thích hộ Dương Duy Lực.

"Con bé ngốc này, lại còn bênh nó nữa." Hứa Quế Chi trách nhẹ, "Đợi nó về mẹ sẽ dạy cho nó một bài học, lúc đó con đừng dại dột mà bênh nó nữa, biết chưa?"

"Con biết rồi, mẹ tốt với con quá." Chu Chiêu Chiêu cười ngọt ngào nói.

Trên đường về, lại nghe thấy giọng nói của Đinh thị từ tầng trên vọng xuống.

Chu Chiêu Chiêu đôi khi tự hỏi, bà lão Đinh thị tuổi đã cao, sao lại có nhiều năng lượng đến thế, lúc nào cũng chỉ biết chửi mắng người khác.

Cô thực sự lo lắng không biết Vương Hồng sống trong môi trường như vậy có thể chịu đựng được bao lâu.

"Thường xuyên như vậy sao?" Hứa Quế Chi hỏi.

...

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu trầm mặc một lúc rồi nói, "Mẹ, con muốn giúp chị Vương Hồng, nhưng con không biết phải làm thế nào?"

Quan trọng là, ly hôn trong hoàn cảnh này quá khó khăn.

"Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn." Hứa Quế Chi nói, "Và mẹ cảm thấy người bạn này của con không phải là người không có kế hoạch."

"Chúng ta hãy quan sát thêm." Hứa Quế Chi an ủi.

"Không biết Duy Lực và mọi người diễn tập thế nào rồi?" Chu Chiêu Chiêu lại bắt đầu lo lắng cho chồng mình.

Đây là lần diễn tập thực chiến quy mô lớn đầu tiên kể từ khi thành lập Bộ Thử nghiệm, có thể coi là một bài kiểm tra quan trọng.

Bài kiểm tra xem họ có đạt chuẩn hay không.

Đối với Dương Duy Lực và đồng đội, đây là một thử thách vô cùng quan trọng.

Sự thành lập của Bộ Thử nghiệm đã đổ bao tâm huyết của nhiều người.

"Đừng lo, thằng bé này ở những mặt khác có thể không chắc, nhưng trong những chuyện này thì chưa bao giờ thua." Hứa Quế Chi không chút lo lắng, cười nói.

"Chúng ta không quan tâm đến nó nữa, con đi ngủ một lát đi, lát nữa mẹ gọi con." Hứa Quế Chi nói.

Do chênh lệch múi giờ, giờ làm việc buổi chiều ở đây muộn hơn so với tỉnh Thiểm Tây, Chu Chiêu Chiêu đang mang thai cũng dễ buồn ngủ, gật đầu đi vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ.

Hứa Quế Chi đóng cửa phòng cho cô, đi vào nhà tắm lấy chậu quần áo ra giặt.

Ai ngờ chưa được bao lâu, tầng trên lại bắt đầu ồn ào, thậm chí còn có tiếng đập phá đồ đạc.

Hứa Quế Chi liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ, lau tay rồi đi lên gõ cửa.

Cửa mở ra, Trương Kiến Thiết đứng đó, thoáng chút ngạc nhiên khi thấy bà, tưởng là Chu Chiêu Chiêu.

"Bác tìm ai ạ?" Trương Kiến Thiết hỏi.

"Tôi tìm anh." Hứa Quế Chi nói, "Anh tránh ra để tôi vào."

"Bác có việc gì nói ở đây cũng được." Trương Kiến Thiết dùng thân người chắn cửa.

Hứa Quế Chi: "..."

"Được, vậy anh gọi Vương Hồng ra đây." Hứa Quế Chi tức giận nói.

"Vương Hồng không có ở nhà." Trương Kiến Thiết nói, "Bác có việc gì cứ nói với tôi."

"Tốt." Hứa Quế Chi không tranh cãi nhiều, trực tiếp nói, "Đây là thời gian mọi người nghỉ ngơi, mong anh giữ yên tĩnh."

"Nếu tiếp tục ồn ào ảnh hưởng đến người khác, tôi sẽ tìm lãnh đạo căn cứ để giải quyết."

"Được, tôi biết rồi." Trương Kiến Thiết mặt âm trầm nói.

"Biết thì tốt." Hứa Quế Chi lạnh giọng, "Lần sau còn gây ồn ào như vậy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua."

"Trước đây tôi không ở đây, các người bắt nạt con dâu tôi, bây giờ thử động vào nó xem."

Nói xong, bà tức giận đi xuống cầu thang.

Đằng sau, Trương Kiến Thiết nhìn theo bóng lưng của bà, ánh mắt âm u, rồi lạnh lùng đóng cửa.

Trong phòng, Vương Hồng co ro trong góc, nghe tiếng bước chân toàn thân run rẩy.

"Hồng Hồng." Trương Kiến Thiết hối hận chạy đến ôm lấy cô, nhưng Vương Hồng lại co rúm người tránh xa, "Anh xin lỗi, Hồng Hồng, anh lại không kiềm chế được bản thân."

Câu nói này, từ lần đầu anh đánh cô, anh đã nói như vậy.

Vương Hồng cúi đầu không nói gì.

Bạt! Bạt! Trương Kiến Thiết tự tát vào mặt mình mấy cái, "Hồng Hồng, anh thực sự biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh đi."

"Đủ rồi đấy." Đinh thị từ phòng bên cạnh bực tức nói, "Đừng có mà không biết điều."

Trên đời này làm gì có đàn ông nào không đánh vợ?

Ngày xưa, bà cũng bị chồng là bố của Trương Kiến Thiết đánh như vậy.

Đàn bà con gái, ai mà chẳng bị chồng đánh? Nhẫn nhịn một chút, nghe lời một chút là xong.

Ai như con trai bà, đánh vợ xong còn phải xin lỗi?

Vì vậy bà mới nói như vậy.

Vương Hồng vẫn không nhúc nhích. Lúc này, tiếng kèn hiệu lệnh vang lên, Trương Kiến Thiết nhìn cô một cái, "Hai ngày tới em đừng ra ngoài, đợi qua đợt này rồi hãy đi."

Hôm nay anh không kiềm chế được, đánh vào mặt Vương Hồng khá mạnh, vết bầm tím rõ ràng ở khóe mắt.

"Em ngoan nhé." Anh mặc lại quần áo chỉnh tề, cúi người nói với Vương Hồng, "Tiền anh sẽ kiếm, sau này em không cần phải ghen tị với người khác."

Vương Hồng vẫn im lặng. Trương Kiến Thiết cười, "Chẳng phải ba ngàn tệ sao? Anh đã đưa em rồi mà?"

Lại nói thêm, "Yên tâm, em muốn mua trái phiếu hay làm gì cũng được."

Anh nói khẽ, Đinh thị ở phòng bên không nghe thấy.

Đúng vậy, tối qua Trương Kiến Thiết đột nhiên trở về, đưa cho Vương Hồng ba ngàn tệ.

Đối với số tiền lớn bất ngờ này, Vương Hồng chỉ khẽ co ngón tay, không nói gì.

"Mẹ, con đi đây." Trương Kiến Thiết nhìn cô một cái đầy ý nghĩa, rồi ra hiệu cho Đinh thị.

Đinh thị gật đầu.

Sau khi anh đi, Vương Hồng vào nhà tắm, nhìn những vết thương trên mặt, ánh mắt lộ vẻ châm biếm.

Bạo hành gia đình, quả nhiên có lần thứ nhất thì sẽ có vô số lần sau.

Thật ngốc khi trước đây cô từng ôm ảo tưởng rằng Trương Kiến Thiết có thể thay đổi.

Vương Hồng mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy kiên định và quyết tâm.

Khi bước ra ngoài, cô lại trở về với hình ảnh cô dâu nhẫn nhịn, Đinh thị bảo gì làm nấy.

"Làm việc gì mà như thế?" Đột nhiên Đinh thị quát lên, "Ái chà, nóng quá!"

"Đồ không biết xấu hổ..."

"Vương Hồng tội nghiệp quá." Những người dưới lầu đang ngồi trò chuyện dưới gốc liễu, nghe tiếng Đinh thị thở dài.

"Nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt như vậy mãi được." Hứa Quế Chi lấy một ít đặc sản tỉnh Thiểm mang đến mời mọi người, nói, "Vương Hồng đã làm gì sai trái lớn lao thế?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Không hề, chỉ là ba ngàn tệ khiến Đinh thị cảm thấy uy quyền của mình bị thách thức, nên nhân cơ hội này muốn áp chế Vương Hồng.

Đáng tiếc, từ ngày trả lại ba ngàn tệ, Vương Hồng ban đầu còn cứng rắn, ở lại tiệm mì mấy ngày, nhưng sau đó lại trở nên uể oải.

"Bà lão Đinh thị này, chẳng lẽ muốn ép hai vợ chồng Trương Kiến Thiết ly hôn mới thôi?" Có người thở dài nói.

"Ly hôn, không dễ đâu." Có người nói.

"Khó thật, nhưng đến mức đẩy người ta vào đường c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ vẫn không cho ly hôn? Đợi đến khi người ta c.h.ế.t mới được sao?" Hứa Quế Chi nói.

Mọi người: "..."

Đúng vậy, cứ tiếp tục như thế này, Vương Hồng chẳng phải sẽ bị ép đến c.h.ế.t sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back