Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 380: Chương 380



Đào An Di trở về phòng, tức giận ném chiếc gối xuống đất.

Cô muốn chửi bới, nhưng miệng há hốc lại không dám hét to, chỉ có thể siết chặt bàn tay đến mức đau đớn.

Chu Chiêu Chiêu, sao mày may mắn đến thế!

Đào An Di tức điên lên. Ban đầu, cô tưởng rằng lần này có thể khiến Chu Chiêu Chiêu phải trả giá, dùng cô ta để đổi lấy tên đầu sỏ bọn kia.

Căn cứ chắc chắn sẽ đồng ý trao đổi.

Tên đầu sỏ đó đã g.i.ế.c bao nhiêu người, ai trong căn cứ cũng muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Vốn dĩ, sắp đến ngày xử tử hắn, đúng lúc mọi người đang phấn khích thì hắn lại được thả ra. Lúc đó, cơn phẫn nộ của mọi người sẽ đổ dồn lên đầu Chu Chiêu Chiêu.

Cô muốn xem, đến lúc đó, còn ai dám khen ngợi Chu Chiêu Chiêu một câu hay không?

Còn đứa con trong bụng cô ta nữa...

...

...

Chắc đến lúc đó cũng khó mà giữ được.

Ban đầu, Đào An Di còn cảm thấy áy náy về chuyện này, nhưng giờ đây tất cả đã biến thành oán hận.

"Đồ vô dụng, chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm xong!"

Đào An Di lẩm bẩm trong lòng, "Đúng là mạng lớn!"

Nhưng vấn đề là, Chu Chiêu Chiêu đã được Dương Duy Lực cứu về an toàn vô sự. Tức c.h.ế.t đi được!

Đào An Di tức đến mức muốn phát điên, và ngay lúc này, bụng cô đột nhiên đau quặn lên.

Cô chợt nhớ ra, mình cũng đang mang thai.

Đúng vậy, cô cũng có con trong bụng.

Nghĩ đến đứa bé, nước mắt Đào An Di lăn dài.

Nếu Chu Chiêu Chiêu không sao, thì chính cô sẽ gặp chuyện. Không được, vì đứa con này, cô không thể để bản thân gặp nguy hiểm.

Đào An Di xoa bụng, trầm tư suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Nếu mọi người biết được chính cô là người âm thầm mách nước cho bọn kia, dùng Vương Thái Hồng để dụ Chu Chiêu Chiêu rời khỏi căn cứ...

Cô sẽ tiêu đời.

Bây giờ phải làm sao?

Đào An Di cuống cuồng đi quanh phòng.

Không được, cô phải rời khỏi đây, không thể ngồi yên chờ chết.

Nhỡ đâu bọn chúng khai ra cô thì sao?

Bình tĩnh, bình tĩnh...

Đào An Di tự nhủ.

Khi đưa ra ý tưởng, cô không xuất hiện trực tiếp mà chỉ tiếp xúc với một tên tiểu tốt. Có lẽ hắn địa vị thấp, không đủ tầm để bọn kia thẩm vấn.

Nhưng Đào An Di không dám trông chờ vào may rủi, cô lục tìm giấy tờ của mình.

Dù có bị thẩm vấn hay không, cô cũng phải rời đi.

Chỉ là...

"Giấy tờ của tôi đâu?"

Đào An Di lục ngăn kéo mãi không thấy, "Chẳng lẽ..."

"Em đang tìm gì thế?"

Giọng nói của Trần Quốc Binh vang lên ở cửa.

"Anh lấy giấy tờ của em phải không?"

Đào An Di hỏi.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Ừ."

Trần Quốc Binh gật đầu, "Em đang mang thai, đừng chạy lung tung nữa. Đợi sinh con xong, anh sẽ đưa em về Thiểm Tây thăm bố mẹ."

"An Di,"

Trần Quốc Binh nhìn cô, hỏi lại lần nữa, "Em thực sự không làm gì sai chứ?"

"Chuyện gì?"

Đào An Di cười lạnh, "Em làm nhiều chuyện lắm, không biết anh đang nói đến chuyện nào?"

Trần Quốc Binh: "..."

Khi bước ra ngoài, anh ngẩng đầu nhìn trời. Hôm nay hiếm hoi là một ngày âm u.

Trần Quốc Binh không thích ngày âm u.

Dương Duy Lực xoa bóp chân cho Chu Chiêu Chiêu, đợi đến khi cô thư giãn và chìm vào giấc ngủ, anh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng và đi đến cơ quan.

Vừa mở cửa phòng làm việc của Trần Quốc Binh, anh đã thấy khói thuốc mù mịt.

"Anh đang tu tiên à?"

Dương Duy Lực mở toang cửa, bước đến mở cửa sổ, "Đừng hút nữa."

Trần Quốc Binh ậm ừ dập tắt điếu thuốc.

"Có chuyện gì vậy?"

Dương Duy Lực hỏi, "Lại cãi nhau với Đào An Di rồi à?"

Trần Quốc Binh dừng tay, không nói gì.

"À, này,"

Dương Duy Lực lại nói, "Tôi và Chiêu Chiêu đoán rằng, người biết được mối quan hệ thân thiết giữa Vương Thái Hồng và cô ấy chỉ có thể là người trong căn cứ, trường học, hoặc dân làng của Vương Thái Hồng."

"Kẻ đứng sau này nhất định phải tìm ra,"

Dương Duy Lực nói tiếp, "Khi thẩm vấn, có thể hỏi từ góc độ này không?"

"Nếu không, làm sao bọn chúng có thể nghĩ ra kế này?"

Trần Quốc Binh vẫn im lặng.

Dương Duy Lực nói xong, thấy anh không phản ứng, liền nhìn chằm chằm, "Lão Trần?"

Trần Quốc Binh như đã quyết định, há miệng nhưng không phát ra âm thanh.

Anh nắm chặt chiếc cốc trong tay, trầm mặc một lúc, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nhìn Dương Duy Lực với vẻ nghiêm túc.

"Các người đoán không sai."

Anh nghe thấy giọng mình khàn đặc, "Vì vậy, tôi nghi ngờ có người đã tiết lộ điều này."

"Là..."

"Đừng ngắt lời tôi!"

Trần Quốc Binh đột nhiên quát lên.

Dương Duy Lực giật mình, cũng trở nên nghiêm túc.

"Tôi có một đối tượng nghi ngờ,"

Trần Quốc Binh vô thức rút điếu thuốc khác, châm lửa hút một hơi, "Đào An Di."

"Hôm nay cô ấy có chút khác thường,"

Trần Quốc Binh như đang kể chuyện người khác, "Và còn muốn bỏ trốn."

Tâm tư của Đào An Di, trước mặt Trần Quốc Binh, thực ra không đáng để ý.

Chỉ là trước đây, anh không muốn nghĩ xấu về cô.

Giới hạn ở những chuyện gia đình giữa hai người.

Nhưng một khi anh phát hiện Đào An Di liên quan đến vụ bắt cóc Chu Chiêu Chiêu, mọi chuyện sẽ khác.

Trước khi Dương Duy Lực đến, Trần Quốc Binh đã tự hỏi mình một câu:

"Lòng ghen ghét có thể đáng sợ đến mức nào, khiến một người mất đi lý trí?"

Đào An Di như bị bỏ bùa, lao vào ngõ cụt không lối thoát.

Chỉ một lòng muốn hãm hại Chu Chiêu Chiêu.

Trần Quốc Binh không thể chấp nhận được, người vợ của mình lại có thể độc ác đến vậy.

Rõ ràng, cô ấy cũng đang mang thai, sắp làm mẹ.

Sao có thể nhẫn tâm ra tay với Chu Chiêu Chiêu?

Khi trở về đơn vị, anh đóng cửa phòng, suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Dương Duy Lực mở cửa, mới kéo anh trở lại thực tại.

"Vậy anh định làm gì?"

Thực ra, sau khi Chu Chiêu Chiêu nói ra suy đoán, Dương Duy Lực và cô đã trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng có đối tượng nghi ngờ, nhưng cả hai đều không nói ra.

Bởi dù là động cơ hay khía cạnh nào, Đào An Di đều có nghi vấn rất lớn.

Vốn định tìm cách nói với Trần Quốc Binh, không ngờ anh lại là người đề cập trước.

"Tôi... đã cho người mời cô ấy đến rồi."

Trần Quốc Binh cười khổ, "Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ ban đầu tôi không nên cưới cô ấy."

Như vậy, có lẽ đã không xảy ra chuyện này?

Dương Duy Lực không nói gì, chỉ vỗ vai anh.

Chuyện này, không thể trách Trần Quốc Binh.

Họ không biết rằng, sau khi Trần Quốc Binh rời đi, Đào An Di cũng định bỏ trốn.

Thời buổi này, không có giấy tờ vẫn có thể lên tàu.

Nhưng trước khi cô kịp thu dọn đồ, tiếng gõ cửa vang lên.

"Các anh tìm ai?"

Khi nhìn thấy người mặc đồng phục đứng trước cửa, Đào An Di chợt có linh cảm không lành.

"Không, tôi không đi với các anh!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 381: Chương 381



"Tôi là vợ của Trần Quốc Binh, các anh không được đối xử với tôi như thế này!"

Đào An Di tức giận nhìn hai đồng chí đứng trước cửa, "Tôi sẽ không đi với các anh đâu."

"Các anh có quyền gì bắt tôi đi?"

Cô lạnh lùng nhìn hai người, "Điều tra cái gì? Tôi chẳng có gì để điều tra cả."

"Mời Trần Quốc Binh đến đây!"

Cô chỉ tay ra lệnh.

Hai người không thể dùng vũ lực, liếc nhau một cái, một người xuống lầu, người còn lại đứng canh ở cửa.

Đào An Di tức muốn nổ tung.

Cô muốn đi, nhưng người kia không cho.

Trần Quốc Binh đến nhanh hơn dự kiến, dường như đã hiểu rõ tính khí của Đào An Di, biết hai người kia không mời nổi cô.

"Trần Quốc Binh, anh có ý gì đây?"

Đào An Di vừa thấy anh đã mắng xối xả, "Bảo người khác điều tra vợ mình, anh đúng là giỏi lắm!"

"Tôi cũng sẽ yêu cầu tự kiểm điểm."

Trần Quốc Binh nhìn cô, "Vậy bây giờ em nói cho tôi biết, em có làm hay không?"

...

"Không!"

Đào An Di trả lời không chút do dự, "Tôi chỉ mong cô ta c.h.ế.t ngay lập tức, nhưng ai ngờ... cô ta lại có thai."

Nói đến đây, cô không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác.

Phiêu Vũ Miên Miên

Đúng vậy, chính là như thế!

Nhưng Trần Quốc Binh rõ ràng đã không còn tin lời cô nói.

"Nếu em không làm, vậy hãy để họ điều tra một chút."

"Cũng là để chứng minh sự trong sạch của mình."

"Trần Quốc Binh!"

Đào An Di hét lên, "Tôi đang mang thai con của anh đấy, anh lại đối xử với tôi như thế này sao?"

Cô lạnh lùng nhìn anh, cười nhạt, "Tốt, rất tốt!"

"Tôi đi, tôi đi với họ, tất cả đều là do tôi làm!"

Đào An Di nói, "Chính tôi đã chỉ đạo bọn chúng dùng Vương Thái Hồng làm mồi nhử để bắt cóc Chu Chiêu Chiêu, chỉ tiếc là sao không g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta!"

Đến cuối câu, cô nghiến răng nghiến lợi.

Giết c.h.ế.t cô ta xong là xong hết, còn phải trao đổi cái gì nữa? Đúng là ngu ngốc!

"Em!"

Trần Quốc Binh không ngờ cô lại nói như vậy, tức giận đến mắt trợn tròn, nhưng Đào An Di hoàn toàn không sợ.

"Sao? Anh đau lòng rồi hay sao?"

"Anh phải nhớ rõ, tôi mới là vợ anh!"

Cô lớn tiếng nói, "Anh cũng đừng giả vờ không muốn ly hôn, đẩy tôi vào tù, anh sẽ chẳng còn chút áy náy nào khi ly hôn với tôi."

"Như vậy, người khác cũng không thể chê trách anh."

Trần Quốc Binh tức đến mức muốn nổ tung, đặt tay lên hông đi tới đi lui trong phòng.

Đào An Di nhìn anh với ánh mắt chế giễu, tưởng rằng anh sẽ im lặng như mọi khi, nhưng anh đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào cô.

"Nếu em nghĩ vậy, tôi cũng không còn cách nào."

Anh nói, "Nếu chuyện này thực sự liên quan đến em, em yên tâm, tôi cũng sẽ từ chức."

Không quản lý tốt gia đình, anh - một người chồng - cũng có trách nhiệm.

"Trần Quốc Binh, anh điên rồi sao?"

Đào An Di không ngờ anh lại sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp mình yêu thích, "Anh thực sự muốn đẩy tôi vào tù đến vậy sao?"

Trần Quốc Binh run rẩy đưa tay lên ngực, nhắm mắt lại, "Đó cũng là điều bất đắc dĩ."

Đào An Di là vợ anh, chuyện của cô, anh phải chịu trách nhiệm.

Đào An Di không nói gì nữa, chỉ chằm chằm nhìn Trần Quốc Binh, như thể cô chưa từng thực sự hiểu người đàn ông này.

"Đi thôi."

Trần Quốc Binh thở dài, "Vì đứa con trong bụng em, cũng là để giữ thể diện cho chính mình."

"Trần Quốc Binh,"

Đào An Di lau đi giọt nước mắt không biết từ khi nào đã rơi, "Chúng ta ly hôn đi."

"Trước khi tôi đi điều tra, chúng ta hãy ly hôn trước đi."

"Em đừng có làm loạn nữa!"

Trần Quốc Binh nhìn cô, "Đợi xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ nói chuyện của mình."

Đào An Di không nói gì, liếc nhìn anh, rồi quay sang hai người đang đứng ở cửa - có lẽ đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ - nói:

"Đi thôi!"

Nói xong, cô tự mình đi xuống lầu, không nhìn lại Trần Quốc Binh lấy một lần.

Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, một tay chống vào tường, tay kia đặt lên bụng.

Bụng... vừa có một cơn đau thoáng qua.

"An Di!"

Trần Quốc Binh lo lắng chạy xuống, đỡ lấy cô, "Em sao vậy?"

"Không có gì."

Đào An Di đẩy tay anh ra, rồi thẳng lưng bước tiếp.

Trần Quốc Binh đưa tay ra giữa không trung, muốn giữ cô lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể rút tay về.

Khi xuống đến sân, Đào An Di ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà.

Nơi này tuy là nhà của cô và Trần Quốc Binh, nhưng chưa bao giờ được cô để mắt tới.

Chỉ coi như một chỗ trọ tạm thời.

Hôm nay, cô chợt có linh cảm mình sẽ rời đi, thậm chí sau này không thể quay lại, Đào An Di mới thực sự nhìn ngắm tòa nhà này.

Cũng trong khoảnh khắc đó, cô mới cảm thấy lưu luyến.

Đào An Di chợt nghĩ đến một vấn đề.

Những việc cô làm, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Chu Chiêu Chiêu, ngược lại chỉ khiến bản thân cô...

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, ánh mắt cô lập tức kiên định nhìn về phía trước.

Cô không sai.

Nếu Chu Chiêu Chiêu không chen ngang vào giữa cô và Dương Duy Lực, thì cô đã kết hôn với Dương Duy Lực, cũng sẽ không có những chuyện sau này.

Cô cũng không phải kết hôn với Trần Quốc Binh, không phải đến nơi này, không gặp những người đó, và bây giờ cũng không mang thai mà không biết cha đứa bé là ai.

Vì vậy, tất cả đều là lỗi của Chu Chiêu Chiêu!

Đều tại cô ta!

Chu Chiêu Chiêu đương nhiên không biết suy nghĩ của Đào An Di. Chuyện xe chở Đào An Di đi, cô cũng chỉ biết khi nghe Hứa Quế Chi kể trong bữa tối.

Lúc đó, Dương Duy Lực cũng đang ở nhà ăn cơm.

"Nghe nói An Di bị đưa đi điều tra rồi?"

Hứa Quế Chi vừa múc cháo cho Chu Chiêu Chiêu vừa hỏi Dương Duy Lực, "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cả khu đang xôn xao."

Lúc xe rời đi, có mấy người vợ đang nói chuyện trong sân đã nhìn thấy.

Lúc đó, sắc mặt Đào An Di rất tệ.

Nhưng cụ thể thế nào, không ai biết.

"Trước đây, tôi và Chiêu Chiêu đoán rằng có người biết mối quan hệ thân thiết giữa Vương Thái Hồng và cô ấy, nên mới đưa ra ý đồ này."

Dương Duy Lực vừa bóc tôm cho Chu Chiêu Chiêu vừa nói.

"Người đó là Đào An Di?"

Hứa Quế Chi không dám tin vào tai mình, "Cô ta... tại sao lại làm vậy?"

Bà không thể hiểu nổi, "Chiêu Chiêu có làm gì phật ý cô ta đâu, sao cô ta cứ phải chống đối Chiêu Chiêu như vậy?"

Lẽ ra, Trần Quốc Binh và Dương Duy Lực thân thiết, thì vợ của họ cũng nên gần gũi.

Nhưng... Đào An Di xem Chu Chiêu Chiêu như kẻ thù vậy.

"Trước đây cô ta hay gây chuyện, tôi còn định khi về Thiểm Tây sẽ nói chuyện với bố cô ta,"

Hứa Quế Chi tức giận nói, "Nhưng chuyện lần này hoàn toàn khác."

"Lòng dạ phải đen bạc đến mức nào mới làm được chuyện này? Cô ta không nghĩ đến hậu quả nếu Chiêu Chiêu gặp chuyện gì sao?"

Bà sợ hãi nói tiếp, "Mạng sống của cô ta cũng có thể không còn."

"May mà Chiêu Chiêu phúc lớn mạng lớn, nhưng hình phạt dành cho Đào An Di không thể nhẹ được."

Nếu ai dám đến xin giảm tội, bà sẽ là người đầu tiên không tha!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 382: Chương 382



Quả thực là như vậy.

Những lần trước gây chuyện nhỏ nhặt thì còn bỏ qua được, nhưng lần này nếu thực sự là thật, thì tính chất đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người!

Hứa Quế Chi tức giận kể lại chuyện này với Dương Quyền Đình, "Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám tùy tiện nhận lời gì đó, chúng ta sẽ ly hôn, sau này ba đứa cháu cũng đừng mong chúng gọi anh là ông."

"Bà già này sao càng ngày càng nóng tính thế? Tôi còn chưa nói gì mà bà đã đem hai chữ 'ly hôn' ra dọa rồi?" Dương Quyền Đình bất lực nói.

"Lão Đào hôm qua có đến nhà tìm tôi," Dương Quyền Đình nói, "Nhưng tôi không biết là chuyện gì, nên đương nhiên không dám nhận lời bừa bãi."

Đào Chính Diệu chỉ nói rằng Đào An Di từ nhỏ đã được cưng chiều, giờ làm sai chuyện ở bên đó, hy vọng Dương Quyền Đình có thể nói với hai vợ chồng Dương Duy Lực, dù sao cũng là bạn từ nhỏ, hai người đàn ông lại là đồng đội, không cần phải làm căng thẳng quá.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nghe vậy, Dương Quyền Đình dù không biết chuyện gì, nhưng cũng đoán được chắc là chuyện lớn.

Bằng không, Đào Chính Diệu cũng không thể nói như vậy.

...

...

Thậm chí còn lôi cả tình cảm thời thơ ấu giữa hai người ra nói.

Nhưng càng như vậy, Dương Quyền Đình càng không dám nhận lời gì, "Tướng ngoài biên ải, quân lệnh có thể không tuân, huống chi là chuyện của người trẻ, hãy để họ tự giải quyết."

Lúc đó, ông đã nói như vậy với Đào Chính Diệu.

Nếu biết sớm những việc Đào An Di đã làm, ông đã không nói như thế.

Đào Chính Diệu còn mặt mũi nào đến tìm ông?

Sao?

Chu Chiêu Chiêu và con không sao, vậy những việc Đào An Di làm có thể bỏ qua hết sao?

Nếu như vậy, còn cần pháp luật làm gì?

"Bà nói với Chiêu Chiêu, bảo cô ấy yên tâm dưỡng thai," Dương Quyền Đình nghiêm túc nói với Hứa Quế Chi, "Chuyện này phải xử lý theo pháp luật, ai nói tình cũng vô dụng."

Đào Chính Diệu còn dám đến tìm ông?

Ông không tính sổ với hắn đã là may rồi.

Dương Quyền Đình cúp điện thoại, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định ra ngoài một chuyến.

Đứa trẻ biết khóc mới có sữa uống.

Một số chuyện ông phải phòng ngừa trước.

Bên nhà họ Đào, kể từ khi Trần Quốc Binh gọi điện về, không khí trong nhà chưa bao giờ tốt đẹp.

Đào Hân Bảo về nhà một lần, sau đó không về nữa.

Về làm gì?

Nghe bác gái khóc lóc ư?

Ngày nào cũng ồn ào, không phải bắt Đào Chính Diệu đi tìm người, là bắt bố mẹ Đào Hân Bảo đi cầu tình.

Ban đầu Đào Hân Bảo không biết chuyện gì, nhưng có lần tình cờ nghe được Đặng Minh Huệ nói chuyện với Đào Chính Diệu, mới biết sự tình.

Trời ạ, Đào An Di đúng là ghê thật.

Sao không lên trời luôn đi?

Lại dám cấu kết với người khác để hại Chu Chiêu Chiêu, đúng là mất hết nhân tính.

Vấn đề là, bác gái cô chỉ cho rằng Đào An Di nhất thời đi vào ngõ cụt, không phải bản ý của cô?

Đào Hân Bảo không phục.

Không phải bản ý là sao?

"Chẳng lẽ hại c.h.ế.t Chiêu Chiêu mới là bản ý của cô ấy?" Đào Hân Bảo không kìm được xông vào, "Các người biết không? Chiêu Chiêu đang mang thai đấy."

"Nếu thực sự xảy ra chuyện, đó là bốn mạng người đấy." Cô tức giận nói, "Mạng sống con gái các người là mạng sống, mạng người khác không phải sao?"

"Đây... đây không phải chưa xác định là cô ấy sao?" Đặng Minh Huệ nói, "Bác biết cháu từ nhỏ đã ghen tị với chị gái, nhưng lần này cháu phải giúp chị ấy."

"Cháu giúp thế nào?" Đào Hân Bảo cười nhạt, "Cháu không có bản lĩnh lớn như vậy."

"Cháu... cháu cùng bác đến Tân Cương nhé? Cháu không phải là bạn học của Chu Chiêu Chiêu sao?" Đặng Minh Huệ nói.

Đào Hân Bảo cười.

Cô nói sao đột nhiên gọi cô về, lại còn đối xử tốt với cô như vậy.

Thì ra là chờ ở đây.

"Cháu bận lắm, không có thời gian." Đào Hân Bảo tự giễu, nhìn bác và bà nội ngồi đó, "Dù có thời gian, cháu cũng sẽ không đi."

"Các người nên cảm thấy may mắn vì Chiêu Chiêu không sao," cô nói, "Nhưng nếu là cháu, cháu sẽ giáo dục lại Đào An Di, bảo cô ấy mau khai báo để được khoan hồng."

Nghe nói, bây giờ cô ta vẫn chưa nhận tội.

Không phải là đang chờ gia đình đến cứu sao?

Còn bảo cô đến Tân Cương nói tình cho Đào An Di?

Không, cô sợ mình đến sẽ không kìm được mà bóp cổ Đào An Di.

Bản thân cô cũng sắp làm mẹ, sao có thể độc ác như vậy?

Bắt Đào An Di nhận tội?

Không, con gái bà không làm chuyện này, con gái bà còn mang thai, sao có thể vào tù?

"Chu Chiêu Chiêu không phải không sao sao? Cô ấy không thể tha thứ cho An An sao?" Đặng Minh Huệ vừa khóc vừa tức giận nói, "Chẳng lẽ nhất định phải bức tử An An mới hài lòng?"

Mấy ngày sau, bố mẹ Đào An Di đến căn cứ.

Họ mang theo một ít quà đến thăm Hứa Quế Chi, nhưng bị bà ngăn lại, "Không dám nhận."

Đặc sản Thiểm Tây gì đó, họ không thiếu.

Ai biết trong đó có thêm thứ gì không, nếu có... thôi bỏ qua đi.

Đặc sản Thiểm Tây, nếu Chu Chiêu Chiêu muốn ăn, bảo Dương Quyền Đình gửi đến là được.

Hứa Quế Chi nói xong, đóng sập cửa lại.

Không tiếp.

"Đừng để ý đến họ." Hứa Quế Chi nói với Chu Chiêu Chiêu, "Bây giờ con cứ yên tâm dưỡng thai, chúng ta sinh mấy đứa nhỏ khỏe mạnh là được."

Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Chuyện của Đào An Di, cô đã không nghĩ đến nữa, kết quả thế nào, quân đội sẽ giải quyết.

Nhưng cô không nghĩ, có người lại không để cô yên.

Đào Chính Diệu và Đặng Minh Huệ bị Hứa Quế Chi từ chối, nhưng không nản lòng, ngồi ở nhà một lúc, Đặng Minh Huệ lại kéo Đào Chính Diệu ra ngoài.

"Lần này, nếu Chu Chiêu Chiêu không đồng ý, tôi sẽ quỳ trước cửa nhà cô ấy không đứng dậy." Bà không tin, Chu Chiêu Chiêu có thể không cần thể diện?

Lúc họ đến, Hứa Quế Chi vừa ra ngoài.

Chu Chiêu Chiêu đột nhiên thèm cà chua đường, trong nhà lại hết, bà ra ngoài mua một ít.

Tưởng ở nhà có chuyện gì?

Ai ngờ đúng lúc đó, Đào Chính Diệu và Đặng Minh Huệ đến.

Họ gõ cửa, Chu Chiêu Chiêu tưởng Hứa Quế Chi quên đồ, "Mẹ, mẹ quên... sao lại là các người?"

Chu Chiêu Chiêu sững lại, lập tức định đóng cửa, nhưng bị Đặng Minh Huệ nhanh tay chặn lại.

"Chiêu Chiêu, con ở nhà à." Đặng Minh Huệ cười nói.

Chỉ là nụ cười gượng gạo vì đang tức giận, trông thật khó coi.

"Các người có chuyện gì lát nữa quay lại đi." Chu Chiêu Chiêu nói xong liền định đóng cửa.

Mục đích của họ là gì, Chu Chiêu Chiêu sao không biết?

Chỉ là cô một mình ở nhà, thực sự không muốn nói chuyện với hai người này.

"Người này sao lại như thế?" Đặng Minh Huệ đẩy mạnh cửa, "Chúng tôi tốt bụng đến thăm, con đối xử với người lớn như vậy sao?"

"Không có chút giáo dục nào!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 383: Chương 383



Khi cánh cửa bị đẩy mạnh, Chu Chiêu Chiêu theo bản năng ôm lấy bụng mình lùi lại.

Nghe lời Đặng Minh Huệ, cô chỉ muốn bật cười vì tức giận.

"Thái độ gì đây?" Đặng Minh Huệ giận dữ trừng mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu.

"Người lớn? Các người tính là người lớn kiểu gì?" Chu Chiêu Chiêu lùi thêm hai bước, đứng ở vị trí an toàn hơn, "Nhà tôi không chào đón các người, mời ra ngoài."

"Muốn làm gì vậy?" Đào Chính Diệu kéo vợ đang nổi giận lại, gượng cười nói với Chu Chiêu Chiêu, "Chiêu Chiêu, dì vừa quá xúc động, không có ý đó, cháu đừng giận."

"Tôi không giận người không đáng," Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng đáp, "Mời ra ngoài, không tôi sẽ gọi người."

"Gọi ai?" Đặng Minh Huệ nói, "Chúng tôi đã hạ mình đến mức này để cầu xin, cháu không thể tha cho An An nhà tôi sao?"

"Hạ mình? Cầu xin?" Chu Chiêu Chiêu cười nhạt, "Xin lỗi, tôi không thấy."

"Tôi chỉ thấy các người đang bắt nạt người khác," cô nói tiếp, "Nếu đến vì chuyện Đào An Di, xin lỗi, tôi không giúp được."

...

"Sao không giúp được?" Đặng Minh Huệ nói, "Chỉ cần cháu nói với cấp trên rằng cháu không sao, chúng tôi vận động thêm, An An nhà tôi sẽ được thả."

Chu Chiêu Chiêu nhìn Đặng Minh Huệ, rồi nhìn Đào Chính Diệu.

Đào Chính Diệu đỏ mặt, "Chiêu Chiêu, bác đảm bảo, lần này An An được thả, chúng tôi sẽ đưa nó đi xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt cháu."

"Đồng chí Đào," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Tôi không phải thánh nhân, cũng không tin những lời hứa này."

Đào An Di trở nên như hôm nay, chính là do hai người này nuông chiều.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Cô ta suýt g.i.ế.c tôi, tôi không đá xuống giếng đã là khoan dung, sao còn bắt tôi xin tha cho kẻ hại mình?" Chu Chiêu Chiêu không hiểu nổi logic của họ.

Không trách lại nuôi được đứa con gái ích kỷ, liều lĩnh như Đào An Di.

"Cháu không phải không sao rồi sao?" Đặng Minh Huệ khóc lóc, "Hơn nữa, An An nhà tôi bị oan."

"Tôi hiểu con gái tôi, nó là đứa tốt, không làm chuyện này," bà tiếp tục, "Chắc có hiểu lầm gì đó."

"Có lẽ nó bị kẻ xấu lợi dụng, nhất định là vậy."

"Chiêu Chiêu, dì biết trước đây đối xử không tốt với cháu," Đặng Minh Huệ muốn nắm tay Chu Chiêu Chiêu, nhưng cô cảnh giác cao độ, lập tức tránh ra.

"Dì xin lỗi, tha thứ cho dì," vừa khóc vừa cúi đầu, "Tha cho An An nhà dì."

"Tôi cũng xin lỗi," Đào Chính Diệu cũng cúi đầu, "Xin tha mạng cho An An."

"Các người làm gì thế?"

Mấy người hàng xóm nghe động chạy lên, chứng kiến cảnh này.

Vương đại nương nhanh chóng đứng che Chu Chiêu Chiêu, bảo cô gái trẻ: "Đi gọi Hứa Quế Chi ngay, nói có người đến bắt nạt con dâu bà ấy."

"Chúng tôi không có," Đặng Minh Huệ mặt xám xịt.

Bà cho rằng Chu Chiêu Chiêu quá mưu mô, cố tình gây ồn ào để mọi người chứng kiến cảnh họ nhục nhã!

Đào Chính Diệu cũng thấy xấu hổ, chưa bao giờ phải hạ mình như vậy trước một đứa trẻ.

"Chiêu Chiêu, chúng tôi đã thể hiện thành ý," ông nén giận nói, "Cháu không thể nhượng bộ sao?"

"Sau này về Thiểm Tây, còn gặp nhau," ông cười nhạt, "Làm người nên chừa đường lui."

Đây là đang đe dọa.

Chu Chiêu Chiêu cảm ơn Vương đại nương trước, rồi nhìn Đào Chính Diệu: "Tôi cũng khuyên ông, mọi chuyện nên có chừng mực."

"Nếu các người cứ ép buộc như vậy," cô lạnh lùng nói, "Xin lỗi, đứa con trong bụng tôi cũng không đồng ý."

Đặng Minh Huệ: "Cháu muốn dì quỳ xuống cầu xin sao?"

"Đặng Minh Huệ, ngươi làm gì?" Hứa Quế Chi hầm hầm bước lên, "Ngươi có quỳ c.h.ế.t cũng vô ích!"

"Hai người làm gì thế? Đào Chính Diệu, ngươi từng là lãnh đạo, sao làm chuyện này?"

"Con An Di nhà ngươi hại Chiêu Chiêu thế nào rồi?" Bà run lên vì giận, "Sao còn mặt mũi đến đây?"

"Đây không phải cầu xin, mà là ép buộc, trói buộc đạo đức!" Hứa Quế Chi quát, "Các người mù sao? Không thấy nó sắp sinh sao?"

"Đến nhà bắt nạt đàn bà có thai, các người là sát nhân!" Bà tuyên bố, "Từ nay hai nhà đoạn tuyệt!"

"Chị ơi, chúng tôi không có ý đó," Đào Chính Diệu thấy Hứa Quế Chi liền mất hết khí thế.

"Tôi quỳ xuống đây," Đặng Minh Huệ khóc lóc quỳ xuống, "Xin tha cho An An!"

"Nó còn trẻ, vào tù thì đời tàn rồi!"

"Nhưng khi làm chuyện đó, nó có nghĩ đến Chiêu Chiêu và ba đứa bé không?" Hứa Quế Chi nói, "Kẻ xấu phải trừng phạt!"

"Tôi đổi mạng được không?" Đặng Minh Huệ như điên, đỏ mắt nói, "Lấy mạng tôi đổi mạng An An!"

Nói xong, bà nhìn xung quanh, lao đầu vào tường.

"Ngăn bà ấy lại!"

"Chiêu Chiêu!"

"Bụng tôi!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 384: Chương 384



“Bụng tôi…”

Chu Chiêu Chiêu ôm bụng kêu lên đau đớn, “Đau quá!”

Đặng Minh Huệ đứng như trời trồng, mặt tái mét, “Tôi… tôi không làm gì cả, là cô ấy, là cô ấy…”

Bốp!

Lời nói của Đặng Minh Huệ chưa kịp dứt, Hứa Quế Chi đã xông tới tát thẳng vào mặt bà ta một cái.

“Muốn c.h.ế.t thì đi chỗ khác mà chết!” Hứa Quế Chi giận dữ mặt đỏ bừng, “Đừng có lại hại nhà tôi nữa!”

“Nếu Chiêu Chiêu có chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với bà!” Bà lạnh lùng nói.

“Chiêu Chiêu, con thấy thế nào rồi?” Hứa Quế Chi vội đỡ Chu Chiêu Chiêu ra ngoài, “Chúng ta đi bệnh viện ngay.”

Tay bà run rẩy khi nắm lấy cánh tay con dâu, lòng đầy lo lắng.

...

...

Lần đầu không bảo vệ được Chu Chiêu Chiêu, lần thứ hai vẫn thất bại, Hứa Quế Chi giờ chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong.

“Nhanh lên, nhanh lên!” Những người xung quanh vội dạt ra nhường đường.

“Hai người còn đứng đây làm gì?” Vương đại nương lạnh lùng nhìn Đặng Minh Huệ và chồng, “Còn chưa đủ hại người sao? Chủ nhà không có nhà mà vẫn lì lợm ở đây, định ăn trộm đồ à?”

Đặng Minh Huệ: “…Bà già này, bà không thấy bà ta đánh tôi sao? Bà ta dám đánh tôi!”

Lúc nãy, Hứa Quế Chi giận quá nên tát rất mạnh, khiến một bên mặt Đặng Minh Huệ sưng đỏ.

“Đánh bà… đáng đời!” Vương đại nương khinh bỉ nói, “Nếu con dâu tôi bị như vậy, tôi sẽ vào bếp lấy d.a.o c.h.é.m bà ngay.”

Loại người ti tiện như bà ta sao còn tồn tại trên đời?

“Cút ngay!” Vương đại nương quát lên, xua tay đuổi hai người ra ngoài rồi đóng sập cửa nhà Chu Chiêu Chiêu lại, “Thật là xui xẻo, trên đời này lại có kẻ trơ trẽn đến thế!”

“Chả trách lại nuôi dạy ra một đứa con gái độc ác như vậy.”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Đi thôi, đi thôi,” Vương đại nương nói với mấy người xung quanh, “Ở gần loại người này thêm chút nữa là ngạt thở.”

“Đồ rác rưởi!” Một bà khác nhổ nước bọt tỏ vẻ khinh thường.

Đặng Minh Huệ: “…”

Định mắng lại nhưng bị Đào Chính Diệu kéo lại: “Thôi đi, bà đến đây để cầu xin hay gây sự?”

Đến xin lỗi mà lại khiến Chu Chiêu Chiêu phải nhập viện, nếu có chuyện gì nữa, con gái họ sẽ không còn đường cứu.

Đặng Minh Huệ giật mình nhận ra mục đích ban đầu của họ.

“Lão Đào,” Bà ta đột nhiên sợ hãi nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng, “Anh… anh nghĩ xem, nếu Dương Duy Lực biết vợ anh ta bị chúng ta làm nhập viện, liệu anh ta có cầm d.a.o đến g.i.ế.c chúng ta không?”

Lúc nãy chỉ chăm chăm đối đầu Chu Chiêu Chiêu mà quên mất chồng cô ta – Dương Duy Lực, từ nhỏ đã nổi tiếng là “tiểu bá vương” trong khu tập thể, dám đánh cả những đứa cao hơn mình một đầu.

Sau này, khi Dương Quyền Đình bị liên lụy phải về quê, Dương Duy Lực sống với bà nội. Dù nhiều người muốn hãm hại, nhưng chưa ai làm được gì cậu.

Lúc đó, cậu chỉ là một đứa trẻ.

Sau này, Dương Quyền Đình trở về, nhưng hai cha con lại không hợp nhau.

Có lần, Đặng Minh Huệ đem chuyện này ra chế giễu, bị Dương Duy Lực nghe thấy.

Cậu không động đến bà ta, nhưng kéo anh trai Đào An Di ra đánh một trận tơi bời.

Kết quả là, cậu con trai xuất sắc của bà mỗi lần gặp Dương Duy Lực đều run lẩy bẩy.

“Bà nên cảm ơn vì tôi không đánh phụ nữ.” Ánh mắt Dương Duy Lực lúc đó lạnh như băng, “Nếu còn lần sau, tôi sẽ không ngần ngại.”

Dù chỉ là vài lời đơn giản, nhưng khiến Đặng Minh Huệ sợ đến mất ăn mất ngủ.

Bà chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy – ánh mắt của kẻ từng g.i.ế.c người.

Lúc đó, Dương Duy Lực vừa từ chiến trường trở về.

Đặng Minh Huệ xấu hổ, định đến nhà họ Dương gây chuyện, nhưng ông nội chồng lúc còn sống đã nói: “Đứa bé đó từng ra chiến trường, các người tránh xa nó ra, đừng trêu vào.”

Lâu rồi bà ta quên khuấy câu nói đó, nhưng giờ lại chợt nhớ ra.

“Lão Đào… anh đỡ tôi một chút, tôi… tôi không đi nổi nữa.”

Đào Chính Diệu: “…”

Thú thật, sau khi nghe vợ nhắc, ông ta cũng thấy sợ.

“Thôi… chúng ta đi nhanh đi.” Ông vội đỡ vợ xuống cầu thang.

Nhưng Đặng Minh Huệ vô tình giẫm lên ngón chân cái của chồng, khiến ông ta suýt kêu lên đau đớn.

Hai người lếch thếch bước xuống, ai ngờ lại gặp ngay Dương Duy Lực đang vội vã trở về.

Hôm nay, Dương Duy Lực đến cơ quan như thường lệ, nhưng không hiểu sao cảm thấy bồn chồn khó chịu.

Cuối cùng, anh xin phép Chính ủy Triệu về nhà sớm.

Trên đường về, anh còn nghĩ đến việc xin nghỉ phép để ở bên vợ những ngày sắp sinh.

Chu Chiêu Chiêu mang thai ba đứa trẻ, điều này khiến anh không khỏi lo lắng.

Người ta sinh một đứa đã như đi qua cửa tử, vợ anh lại mang ba.

“Á!”

Đặng Minh Huệ nhìn thấy Dương Duy Lực như nhìn thấy ma, hét lên một tiếng.

“Hai người đến đây làm gì?” Dương Duy Lực nheo mắt.

Hôm qua, anh biết hai người này đến căn cứ, cũng biết họ bị Hứa Quế Chi từ chối.

Anh định trưa nay sẽ tìm gặp họ, nhưng giờ họ lại xuất hiện dưới nhà mình.

“Không… chúng tôi không làm gì cả.” Đặng Minh Huệ hoảng hốt nói, kéo tay chồng, “Chúng ta đi thôi.”

Hai vợ chồng vội vã bước đi, nhưng chưa được ba bước đã nghe tiếng Dương Duy Lực:

“Dừng lại.”

“Bà sợ như vậy, là vì đã làm chuyện gì có lỗi?”

Đặng Minh Huệ: “…”

“Bà đến gặp vợ tôi? Nói những lời khó nghe?” Giọng anh lạnh như băng, “Tôi cảnh cáo, nếu còn xuất hiện trước mặt vợ tôi, Đào An Di sẽ vĩnh viễn không thể ra tù.”

“Anh không được làm thế!” Đặng Minh Huệ kêu lên, “Anh lợi dụng chức quyền để trả thù, không sợ chúng tôi tố cáo sao?”

“Vậy là vợ tôi gặp chuyện rồi?” Dương Duy Lực không trả lời, chỉ biến sắc mặt, quay người chạy vội lên lầu.

“Đi nhanh!” Đào Chính Diệu thúc giục vợ.

Dương Duy Lực lên nhà không thấy ai, ắt biết có chuyện.

“Tìm Quốc Binh đi.”

Trần Quốc Binh là người thân thiết với Dương Duy Lực, hy vọng có thể nhờ anh ta giúp đỡ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 385: Chương 385



Đặng Minh Huệ nhìn thấy Dương Duy Lực, sợ đến mức chân run rẩy không bước nổi. Nghe lời Đào Chính Diệu, bà ta vội kéo chồng bỏ chạy.

"Đúng rồi, tìm Quốc Binh, đi tìm Quốc Binh ngay..." Đặng Minh Huệ lúc này chạy nhanh hơn ai hết, hoàn toàn quên mất vẻ kiêu ngạo lúc đến.

Bà ta cũng quên rằng vì giận Đào An Di bị bắt, bà đã ghét cả Trần Quốc Binh, nên lần này đến đơn vị không báo trước mà thuê phòng ở nhà khách.

Chạy một đoạn, hai người chợt nhận ra: Họ... không biết nhà Trần Quốc Binh ở đâu cả!

Hai người đờ mặt ra.

Muốn hỏi đường, nhưng những người xung quanh đều là người đã chứng kiến chuyện lúc nãy, đang chỉ trỏ họ với ánh mắt khinh bỉ.

Chỉ đường cho họ?

Không ném rau thối vào mặt đã là may!

...

...

"Khỉ gió... đồ vô liêm sỉ!"

"Cả nhà toàn đồ xấu xa!"

"Đồ gan đen ruột đen!"

Dù không ai ném đồ, nhưng lời nguyền rủa không ngớt.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ai nấy đều tức giận.

Sao lại có loại người như vậy?

Đến nhà người ta xin lỗi mà còn ngang ngược, thật là mở mang tầm mắt!

"Nuôi được cái Đào An Di ấy, bản thân cũng chẳng ra gì," Vương đại nương giận dữ nói, "Đúng là đồ yêu tinh hại người!"

"Cô Chu thật là xui xẻo mới gặp phải hai mẹ con gan đen này!"

"Vô liêm sỉ!"

"Nếu cô Chu có chuyện gì, tôi nhất định sẽ tìm lãnh đạo phân bua," một phụ nữ trẻ nói, "Người tốt toàn bị ganh ghét!"

Ghen ghét?

Con gái bà ta ưu tú như vậy, làm sao phải ghen với Chu Chiêu Chiêu - một cô gái quê mùa?

Đặng Minh Huệ nghe đến đây liền muốn xông lên tranh luận.

"Thôi, đi nhanh đi!" Đào Chính Diệu xấu hổ không chịu nổi, kéo vợ bỏ đi, "Đến khu thí nghiệm tìm Quốc Binh!"

Hỏi đường ở đây là vô ích, hơn nữa giờ này Trần Quốc Binh chắc không có nhà.

Khu thí nghiệm họ biết đường, hôm trước tiểu chiến sĩ đã chỉ cho họ.

Hai vợ chồng vội chạy, không chạy thì đợi Dương Duy Lực tới sao?

Vừa nghĩ vậy, quay đầu đã thấy Dương Duy Lực từ trên lầu đi xuống. Đặng Minh Huệ sợ hãi, không nói hai lời lập tức bỏ chạy.

Tốc độ khiến Đào Chính Diệu phải kinh ngạc.

Đây có phải là Đặng Minh Huệ - người thường đi vài bước đã kêu mệt - mà ông ta biết không?

Dương Duy Lực bước ra khỏi lối đi, có người vội báo: "Mau đến bệnh viện đi! Vợ anh bị hai kẻ vô liêm sỉ kia làm cho đau bụng phải nhập viện rồi!"

Dương Duy Lực: "..."

Anh muốn xông lên đánh cho hai người kia một trận, nhưng giờ quan trọng hơn là tình hình của Chu Chiêu Chiêu.

...

Về phía Chu Chiêu Chiêu, lúc trong nhà, khi thấy Đặng Minh Huệ thật sự định đ.â.m đầu vào tường, cô thật sự hoảng hốt, bụng cũng đau theo.

Nhưng sau khi xuống lầu, cơn đau dường như dịu đi. Thấy Hứa Quế Chi lo lắng, cô vội nói: "Mẹ ơi, con không sao, bụng đã đỡ đau rồi."

"Sao lại không sao?" Hứa Quế Chi tức giận, "Đặng Minh Huệ đồ khốn, đợi con sinh xong, xem ta có g.i.ế.c bả không!"

Đây là lần đầu Chu Chiêu Chiêu thấy Hứa Quế Chi giận dữ như vậy.

Vốn là người hiền hậu ấm áp, giờ cũng nghiến răng tức giận.

"Vào viện nằm cho yên tâm," Hứa Quế Chi dịu giọng, "Mẹ cũng đỡ lo."

Bà không dám nghĩ, nếu lúc nãy Đặng Minh Huệ đ.â.m đầu thật...

Bà không quan tâm Đặng Minh Huệ có sao không, chỉ sợ xui xẻo ảnh hưởng đến Chu Chiêu Chiêu, nhất là khi cô sắp sinh.

"Ta phải chăm sóc tốt cho con trước đã," Hứa Quế Chi vừa đi vừa nói, "Con là quan trọng nhất, chỉ cần con bình an là được."

Chỉ cần Chu Chiêu Chiêu an toàn, mọi thứ khác không quan trọng.

"Nghe lời mẹ chồng là đúng," Vương đại nương nói theo. Hai người đỡ Chu Chiêu Chiêu ngồi lên xe đẩy trong sân, Vương đại nương kéo phía trước, Hứa Quế Chi đỡ phía sau.

Chiếc xe đẩy này Hứa Quế Chi đã mượn từ mấy hôm trước, đề phòng bất trắc.

Ai ngờ lại dùng đến lúc này.

Đến bệnh viện, Hứa Quế Chi lại một phen hoảng hốt.

"Ra m.á.u rồi," Phạm Thúy Linh kiểm tra xong nói, "Phải nhập viện ngay."

Còn chưa đến ngày dự sinh 20 ngày, nhưng sinh ba thường sẽ đẻ sớm.

Sau khi kiểm tra thêm, Chu Chiêu Chiêu được đưa thẳng vào phòng mổ.

Hứa Quế Chi: "..."

Bà nắm tay Phạm Thúy Linh: "Bác sĩ, con bé sẽ không sao chứ?"

"Không sao đâu, bác đừng lo," Phạm Thúy Linh an ủi, "Dương Duy Lực đâu? Gọi anh ấy đến ngay, cần ký giấy phẫu thuật."

"Đồ chuẩn bị sinh em bé đã sẵn sàng chưa?" Bà hỏi tiếp, "Mang theo luôn đi."

Nói xong, bà vào phòng mổ.

Hứa Quế Chi chân tay bủn rủn.

Sao... sao chưa đến ngày đã phải sinh rồi?

"Chị ơi, phải giữ bình tĩnh," Vương đại nương đỡ bà, "Số điện thoại đơn vị con trai chị là bao nhiêu? Tôi đi gọi giúp."

"Tôi... số điện thoại là gì ấy nhỉ?" Hứa Quế Chi đầu óc trống rỗng.

"Thôi để tôi đi hỏi vậy," Vương đại nương nói.

Vừa quay đi đã suýt đ.â.m vào người. Ngẩng lên nhìn: "Duy Lực! Con đến rồi!"

"Con trai..." Hứa Quế Chi thấy Dương Duy Lực như tìm được điểm tựa, "Chiêu Chiêu vào phòng sinh rồi."

"Mẹ, cô ấy thế nào rồi?" Dương Duy Lực hỏi.

"Mẹ... mẹ không biết," Hứa Quế Chi nói, "Ra máu, bác sĩ kiểm tra xong đưa vào luôn."

Dương Duy Lực: "..."

"Duy Lực à," Vương đại nương nói, "Đồ chuẩn bị cho em bé phải mang đến ngay. Nếu bận quá, cháu nói vị trí, bà đi lấy giúp."

Đồ đã chuẩn bị sẵn nhưng chưa gom lại một chỗ, nếu để bà tự tìm chắc không xong.

"Để... mẹ về cùng bác," Hứa Quế Chi nói, rồi dặn Dương Duy Lực, "Con ở đây trông Chiêu Chiêu, mẹ về lấy chăn bọc em bé."

"Vâng," Dương Duy Lực gật đầu.

Nhưng khi Hứa Quế Chi quay lại bệnh viện, bà giật mình:

Dương Duy Lực đã biến đâu mất!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 386: Chương 386



Khu thí nghiệm gần cổng đông, trong khi nhà Dương Duy Lực cũng nằm ở hướng đó.

Đặng Minh Huệ và Đào Chính Diệu hối hả chạy về phía khu thí nghiệm, dừng lại thở hổn hển một đoạn mới dám ngoái đầu nhìn lại.

Phía sau, không có bóng người đuổi theo, càng không thấy Dương Duy Lực.

"Chắc... chắc hắn không đuổi theo đâu," Đào Chính Diệu vừa thở vừa nói.

"Ừ," Đặng Minh Huệ gật đầu, "Thằng sói này sao vẫn đáng sợ như hồi nhỏ vậy?"

Đào Chính Diệu đồng tình. Ánh mắt Dương Duy Lực lúc nãy suýt làm ông ta mềm chân.

Trong mấy đứa con nhà họ Dương, ông ta ghét nhất vẫn là Dương Duy Lực.

Nhưng hai người không dám nghỉ lâu, chỉ sợ Dương Duy Lực đột nhiên xuất hiện.

Ai ngờ, khi họ đến khu thí nghiệm, lại được báo Trần Quốc Binh hôm nay nghỉ phép, không có mặt.

...

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nghỉ phép?" Đào Chính Diệu không tin, "Các anh đi làm còn được nghỉ phép à?"

Không phải có việc là tự đi sao?

"Vâng, Phó đoàn Trần hiện không có ở đơn vị," tiểu chiến sĩ gác cổng trả lời.

"Hắn tránh mặt chúng ta đấy," Đặng Minh Huệ thì thào với chồng.

Nhưng họ quên mất một điều: Họ đến căn cứ mà không báo trước cho Trần Quốc Binh.

Nghĩa là, Trần Quốc Binh căn bản không biết họ đến.

"Cháu có biết anh ấy đi đâu không?" Đào Chính Diệu hỏi.

Tiểu chiến sĩ lắc đầu cười.

Anh ta chỉ là lính gác, làm sao biết động tĩnh của cấp trên?

"Tôi nghĩ hắn cố tình tránh chúng ta," Đặng Minh Huệ nói.

Đào Chính Diệu ban đầu không nghĩ vậy, nhưng giờ cũng nghi ngờ.

Liệu Trần Quốc Binh có phải tránh mặt họ nên vắng mặt? Hay cố ý bảo lính gác nói vậy?

Đúng là vợ chồng cùng một giuộc!

Thực ra, Trần Quốc Binh hôm nay thật sự xin nghỉ.

Vụ Đào An Di gây xôn xao khắp căn cứ, khiến anh mấy ngày nay làm việc không có tinh thần.

Anh đã xin lãnh đạo cho chuyển ngũ sau khi vụ việc kết thúc.

Anh không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại quân ngũ.

Nhưng lãnh đạo không đồng ý: "Lão vất vả lôi mày về đây, chưa làm được tích sự gì đã muốn chuồn?"

"Trần Quốc Binh, mày còn là quân nhân không? Ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó," vị lãnh đạo nói, "Vụ này của hai vợ chồng có đặc thù riêng, không liên quan đến mày."

Ai cũng biết hai người đang ly hôn, làm sao Trần Quốc Binh có thể dính líu đến âm mưu của Đào An Di?

Hơn nữa, tính cách Trần Quốc Binh lãnh đạo hiểu rõ, nếu biết chuyện, anh đã ngăn cản từ đầu.

"Dĩ nhiên, trách nhiệm thiếu giám sát mày phải gánh," lãnh đạo nói, "Kết quả xử lý cụ thể sẽ được thông báo sau."

"Giờ mày tập trung vào nhiệm vụ," lãnh đạo vỗ vai anh, "Đừng nghĩ đến chuyển ngũ nữa."

Đào ngũ? Không thể! Dưới trướng ông không có kẻ hèn nhát.

Bị mắng xong, Trần Quốc Binh lại thấy lòng nhẹ nhõm, nghiêm trang giơ tay chào: "Xin lãnh đạo yên tâm, chỉ cần quân đội cần, tôi sẵn sàng hy sinh."

"Cút đi!" Lãnh đạo mắng yêu, "Lo mà sống tốt vào."

Sống tốt để xây dựng vùng đất khô cằn này.

Ra khỏi phòng lãnh đạo, Trần Quốc Binh lòng nặng trĩu. Tâm trạng này không thích hợp làm việc, anh liền rẽ vào khu nhà đất của Vương thị.

Mấy ngày xảy ra chuyện, không biết Vương thị và Tiểu Hoa thế nào?

Đến nơi, Vương thị vừa làm xong món thịt kho tàu, chuẩn bị gánh hàng đi bán.

"Mẹ, để con giúp," Trần Quốc Binh vội đỡ lấy đòn gánh, "Hai người vẫn đi bán ạ?"

"Ừ," Vương thị nhìn anh thở dài, "Bên đó chưa xong sao?"

Mấy ngày bán hàng, bà cũng nghe chuyện Đào An Di.

"Con tính sao?" Bà hỏi, "Tội nghiệp, nó cũng sắp làm mẹ rồi, sao nỡ lòng?"

Sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Trần Quốc Binh trầm mặc một lúc mới nói: "Con cũng không biết."

Đào An Di đang mang thai con anh.

Vương thị không biết nói gì hơn, mẹ con im lặng đi đến cửa hàng Lưu Thục Mai.

Trần Quốc Binh giúp bày hàng xong, xoa đầu Tiểu Hoa: "Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lời vừa dứt, có người chạy đến hốt hoảng: "Phó đoàn Trần, anh mau đến bệnh viện!"

...

Bệnh viện.

Cửa phòng sinh đóng chặt, Dương Duy Lực đi lại như con thoi, áp tai vào cửa nghe ngóng nhưng không thấy gì.

Lúc này, anh chỉ muốn tát mấy cái vào mặt mình.

Sao không xin nghỉ phép sớm?

Hoặc ít nhất, khi biết Đặng Minh Huệ đến căn cứ, nên ở nhà.

Sao anh lại đi làm?

Nghĩ vậy, Dương Duy Lực thật sự tát mình một cái.

Đúng lúc đó, cửa phòng sinh mở, một y tá bước ra, nhìn thấy Dương Duy Lực liền hỏi: "Gia đình Chu Chiêu Chiêu đâu?"

"Tôi... tôi đây," Dương Duy Lực vội đáp.

"Sản phụ đã mở cổ t* c*ng, anh cần ký vào giấy phẫu thuật," y tá nói.

"Vợ tôi thế nào rồi?" Anh lo lắng hỏi, "Được, tôi ký."

Tay run rẩy ký tên xong, anh níu y tá lại: "Cô có thể hỏi giùm bác sĩ Phạm, tôi muốn vào phòng sinh cùng vợ được không?"

Y tá ngớ người: "Chưa... chưa từng có trường hợp nào."

Đàn ông nào lại vào phòng sinh? Chưa từng nghe nói!

Một số nhà còn cho đó là điềm xui, không cho đàn ông lại gần.

"Cô hỏi giúp tôi," Dương Duy Lực nói, "Chưa có không có nghĩa là không được phép, đúng không?"

Cũng có lý.

"Vâng, anh đợi ở đây, tôi vào hỏi," y tá nói.

Dương Duy Lực gật đầu sốt ruột.

Kết quả là khi Hứa Quế Chi vội vã quay lại, không thấy bóng dáng con trai đâu.

"Nó đi đâu rồi?" Bà ngơ ngác, muốn đi tìm nhưng sợ trong phòng có việc cần người nhà.

Bà không biết, Dương Duy Lực đã vào phòng sinh. Và may mắn thay, nếu không có anh ở đó, Chu Chiêu Chiêu có lẽ đã gặp nguy hiểm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 387: Chương 387



Về sau này, mỗi khi nhớ lại ca phẫu thuật hôm đó, Phạm Thúy Linh vẫn dùng hai chữ "kinh hãi" để miêu tả.

Khi y tá vào hỏi ý kiến về yêu cầu của Dương Duy Lực, bà đã do dự.

Bởi lẽ, như y tá nói, chưa từng có tiền lệ đàn ông vào phòng sinh cùng vợ.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu là trường hợp đặc biệt.

Ba con một lúc, hiếm gặp lắm.

Phạm Thúy Linh chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cho anh ấy vào đi."

Sau này, bà vô cùng mừng vì quyết định đó. Nếu hôm đó Dương Duy Lực không có mặt, không biết Chu Chiêu Chiêu có vượt qua được không.

Dương Duy Lực được hướng dẫn khử trùng rồi bước vào phòng sinh. Lúc này, Chu Chiêu Chiêu vẫn còn tỉnh táo.

Cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa y tá và bác sĩ. Nếu là sinh thường, có lẽ cô đã không sợ đến thế.

...

Nhưng hôm nay gặp phải sự cố từ Đặng Minh Huệ, con phải chào đời sớm, khiến cô không khỏi hoảng sợ.

Dương Duy Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Đừng sợ, anh ở đây với em, sẽ không có chuyện gì đâu."

Chu Chiêu Chiêu gật đầu, nước mắt lăn dài.

Cơn đau bụng khiến cô không nói nên lời.

"Đau thì cắn vào tay anh." Dương Duy Lực đưa tay ra, nhưng cô lắc đầu cười.

"Cổ t* c*ng đã mở gần hết rồi," Phạm Thúy Linh đến bên cười nói, "Chiêu Chiêu, tin tôi đi, chúng ta cùng cố gắng, các bé sẽ chào đời an toàn."

Chu Chiêu Chiêu gật đầu đầy biết ơn: "Vâng."

Đứa đầu tiên ra đời khá suôn sẻ, nhưng đến đứa thứ hai, sức lực cô gần như kiệt quệ.

Và điều đáng sợ nhất đã xảy ra.

Đứa thứ ba ngôi ngược, cộng thêm việc Chu Chiêu Chiêu băng huyết, phải truyền m.á.u khẩn cấp.

"Truyền m.á.u của tôi," Dương Duy Lực nói, "Tôi nhóm m.á.u O."

Phạm Thúy Linh giật mình, lập tức yêu cầu chuẩn bị truyền máu. Lúc này, Chu Chiêu Chiêu đã bắt đầu mê man.

Dương Duy Lực liên tục gọi tên cô, nói chuyện không ngừng.

"Anh đã nghĩ tên cho các con rồi," anh nói, "Lúc đi làm nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài, nhớ em và con, anh toàn nghĩ tên."

"Con gái đặt tên là Nguyệt, con trai thì Tinh Thần."

Lúc đó chưa biết cô mang thai ba, nhưng có lẽ là duyên trời, anh nghĩ đến ba cái tên.

Con gái là Dương Gia Nguyệt, con trai là Dương Gia Tinh hoặc Dương Gia Thần.

Tinh tú, nhật nguyệt, đều là ý nghĩa tốt đẹp.

"Em bảo để bố đặt tên cơ mà?" Chu Chiêu Chiêu yếu ớt nói.

Để Dương Quyền Đình đặt tên chứ.

"Anh mới là bố chúng," Dương Duy Lực nói, "Ông nội đặt tên ở nhà thôi."

"Miễn không phải là Thằng c*, Con Đĩa gì đó là được."

"Em đau lắm không?" Anh xót xa hỏi, "Em cắn vào tay anh đi, anh không sợ đau."

"Chiêu Chiêu, đừng ngủ, được không?" Dương Duy Lực không biết mình đã khóc từ lúc nào, "Ráng thêm chút nữa, một chút thôi, con sắp ra rồi."

Nhưng Chu Chiêu Chiêu giờ chẳng còn chút sức lực nào. "Dương Duy Lực... nếu, em nói nếu nhé..."

"Không có nếu nào hết," anh ngắt lời, "Anh không muốn nghe em nói mấy lời tiêu cực."

"Xin lỗi," cô khóc nói, "Em vẫn còn nợ anh một câu xin lỗi."

"Hôm đó anh muốn ăn cơm rang, không phải em không muốn làm cho anh đâu."

Ý thức cô giờ đã mơ hồ, không phân biệt được đây là kiếp trước hay kiếp này.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Vậy đợi em sinh xong, khỏe lại rồi làm cho anh," anh nói, "Xin em, Chu Chiêu Chiêu, đừng bỏ anh một mình."

Y tá bên cạnh quay đi lau nước mắt. Cô ấy muốn khóc quá.

"Chu Chiêu Chiêu, đừng bỏ cuộc," Phạm Thúy Linh nói, "Cố chịu đựng một chút, có thể hơi đau..."

Thai ngôi ngược, bà phải dùng tay chỉnh lại.

"Hai người giữ chặt cô ấy," bà nói với hai trợ tá, "Để cô ấy ngậm vật gì đó vào miệng."

Cuối cùng, vật đó không biết từ khi nào đã trở thành cánh tay Dương Duy Lực.

Anh vừa truyền máu, vừa để cô cắn vào tay.

Nỗi đau sinh con chỉ người từng trải mới hiểu, mà Chu Chiêu Chiêu còn đau gấp ngàn lần.

Bởi phải đưa tay vào chỉnh ngôi thai...

Đau đến mức nào, cuối cùng khi đứa bé chào đời, Chu Chiêu Chiêu đã ngất đi vì đau.

"Anh có muốn xem các con không?" Sau khi khâu xong, Phạm Thúy Linh nhìn Dương Duy Lực đang ngồi cứng đờ nói, "Ba đứa bé đều ổn."

"Chúc mừng, hai trai một gái."

"Khi nào cô ấy tỉnh lại?" Dương Duy Lực như không nghe thấy lời bác sĩ, hỏi.

"Cô ấy quá mệt rồi," Phạm Thúy Linh nói, "Đêm nay cần theo dõi sát, có lẽ mai sẽ tỉnh."

Máu từ phần dưới của Chu Chiêu Chiêu vẫn chưa cầm, cần tiếp tục quan sát.

Dương Duy Lực muốn đứng dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã ngã ngồi xuống ghế.

"Để... để tôi nghỉ một chút."

Lúc này, anh dường như không đứng lên nổi.

Phạm Thúy Linh lắc đầu: "Vậy tôi đưa các bé ra trước."

Bà lại một lần nữa cảm động trước tình cảm của Dương Duy Lực dành cho vợ.

Không như một số đàn ông, vợ sinh xong chỉ mải nhìn con, bỏ mặc vợ.

Đặt ba đứa bé cạnh giường Chu Chiêu Chiêu, Dương Duy Lực mới liếc nhìn chúng.

Ba tiểu yêu tinh này suýt nữa đã cướp đi mạng sống của mẹ chúng.

Một đứa bắt đầu khóc, anh nhíu mày: "Mẹ tôi chắc đang ở ngoài, đưa các cháu cho bà ấy đi."

"Ở đây sẽ ảnh hưởng đến Chiêu Chiêu nghỉ ngơi."

Phạm Thúy Linh: "..."

Chưa thấy người cha nào ghét con như vậy.

"Thôi, đẩy ra cùng nhau," bà nói, "Anh không sao chứ?"

Anh vừa mới truyền m.á.u xong.

Dương Duy Lực cẩn thận đẩy giường bệnh của vợ: "Tôi ổn."

Phạm Thúy Linh nhìn vết thương trên tay anh: "Lát nữa ổn định rồi đi băng bó lại."

Chà... chưa từng thấy ai như vậy.

Đúng lúc này, cửa phòng sinh lại mở ra: "Bác sĩ, có một ca nữa cần bác xử lý."

"Chuyện gì vậy?"

"Đào An Di sẩy thai rồi."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 388: Chương 388



Thân phận của Đào An Di khá đặc biệt, thêm vào đó, thành t* c*ng của cô rất mỏng, nếu lần này sảy thai thì sau này sẽ khó có thể mang thai lại.

Những điều này, Phạm Thúy Linh đã nói rõ với Đào An Di khi cô mang thai, vì vậy Đào An Di mới quyết tâm giữ lại đứa bé.

Phiêu Vũ Miên Miên

Bất kể bố của đứa bé là ai, nhưng cô là mẹ của nó, thế là đủ.

Đào An Di đã tính toán kỹ, sau khi đứa bé chào đời, cô sẽ đưa nó đến một nơi thật xa, hai mẹ con nương tựa vào nhau.

Cũng coi như là một chút kỷ niệm cô để lại trên thế gian này.

Ai ngờ bây giờ, niềm hy vọng ấy đã tan biến.

Cô sẽ không bao giờ có thể làm mẹ nữa.

Trong lòng Đào An Di tràn ngập hận thù, nhưng hận ai?

Tất nhiên là Chu Chiêu Chiêu.

...

...

Cô luôn cảm thấy, kể từ khi gặp Chu Chiêu Chiêu, cuộc đời cô mới trở nên bi thảm như vậy.

Tất cả đều bắt nguồn từ Chu Chiêu Chiêu.

Đào An Di một mình nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà vàng vọt, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Bên tai là giọng nói của Trần Quốc Binh: "An An, đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn sẽ có con."

Con cái? Với Trần Quốc Binh?

Không, không thể nào.

"Cút đi," Đào An Di lạnh lùng nhìn Trần Quốc Binh nói, "Tôi không muốn nhìn thấy anh."

Trần Quốc Binh không nhúc nhích, Đào An Di cũng không đuổi anh ta nữa, hai người im lặng đối diện.

Cho đến khi tiếng nói từ hành lang bên ngoài vang lên: "Ba đứa bé nhà đội trưởng Dương đáng yêu quá."

"Đúng vậy, trông chẳng giống trẻ sơ sinh chút nào."

Đội trưởng Dương, ba đứa bé...

Trái tim vừa mới bình yên của Đào An Di lại dậy sóng: "Cô ta sinh rồi?"

"Cô ta" là ai, cả hai đều hiểu rõ.

Việc Chu Chiêu Chiêu sinh nở, Trần Quốc Binh không hề hay biết. Anh vừa giúp Vương thị đặt gánh xuống, dựng giá đỡ xong thì có tiểu binh chạy đến báo: Đào An Di động thai, đã được đưa vào viện.

Anh vội vàng chạy đến bệnh viện, rồi gặp bác sĩ đang tìm người nhà. Tình trạng của Đào An Di rất nguy hiểm.

Nếu không phải Phạm Thúy Linh quyết đoán xử lý kịp thời, chỉ cần chậm một chút, có lẽ t* c*ng của Đào An Di đã phải cắt bỏ.

"Tôi không biết," Trần Quốc Binh xoa xoa mặt nói, "Chắc là vậy."

Nói không ghen tị là giả, ai mà không muốn có một gia đình hạnh phúc như vậy?

Đào An Di cười lạnh một tiếng đầy châm biếm: "Con tôi chết, con của họ lại sống."

Trần Quốc Binh lo lắng nhìn cô: "Em định làm gì?"

Sao lại có thể liên hệ như vậy?

Có liên quan gì đâu?

"Xem anh sợ thành ra đồ vô dụng," Đào An Di chế nhạo, "Tôi có thể làm gì chứ? Bên ngoài còn có người canh gác."

Cô nằm đây, nhưng thân phận vẫn là tội nhân, chỉ chờ hồi phục sức khỏe rồi sẽ phải chịu hình phạt.

Trần Quốc Binh nhìn cô, không nói gì.

Không biết có nghe được lời cô vừa nói hay không.

Đào An Di cười nhạt, quay lưng về phía cửa sổ.

"Em có đói không?" Trần Quốc Binh hỏi, "Anh... đi mua đồ ăn cho em nhé?"

Đào An Di không đáp.

Trần Quốc Binh mặc nhiên cho rằng cô đồng ý, đứng dậy bước ra ngoài.

Vừa nghe tin cô sảy thai, Vương thị đã dẹp hàng ngay, nói sẽ tìm mua gà về hầm cho Đào An Di bồi bổ.

"An An, An An..."

Ai ngờ anh vừa bước ra được hai bước đã nghe tiếng gọi từ hành lang.

Giọng của Đặng Minh Huệ.

Sao bà ấy lại đến đây?

Trần Quốc Binh nghĩ vậy, nhanh chân mở cửa phòng bệnh: "Mẹ, sao mẹ lại đến?"

Đặng Minh Huệ trừng mắt nhìn Trần Quốc Binh: "Nếu không đến, làm sao biết con gái tôi chịu nhiều oan ức thế này?"

Nói xong, bà đẩy Trần Quốc Binh sang một bên, chạy vào trong ôm lấy Đào An Di: "An An, mẹ đến rồi, con gái bé bỏng của mẹ, đừng sợ nhé."

"Mẹ!" Đào An Di cuối cùng không nhịn được, ôm chặt lấy eo Đặng Minh Huệ khóc nức nở: "Mẹ cuối cùng cũng đến."

"Con của con, con của con không còn nữa." Cô khóc đến nghẹn lời.

Từ nhỏ đến lớn, Đặng Minh Huệ lần đầu thấy con gái khóc đau lòng như vậy.

Bà xót xa không nói nên lời.

Ngay cả Đào Chính Diệu cũng nói: "Con yên tâm, bố đã đến rồi, sẽ không để con chịu oan ức đâu."

Đào An Di gật đầu mạnh mẽ.

Chỉ tiếc, bố mẹ đến hơi muộn, đứa bé đã không còn.

Tuy nhiên, trong lòng Đào An Di lại có chút nhẹ nhõm.

Về phía Dương Duy Lực, cùng nhân viên y tế đẩy Chu Chiêu Chiêu về phòng, anh mới có chút tỉnh táo.

Nhìn Chu Chiêu Chiêu đang say giấu trên giường, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hôn lên: "Chiêu Chiêu, em nhất định phải tỉnh lại nhé."

Y tá tắm rửa xong cho ba đứa bé, Hứa Quế Chi cùng đưa chúng về phòng, thấy Dương Duy Lực ngồi bên giường Chu Chiêu Chiêu.

"Con trai," Hứa Quế Chi nói, "Lại đỡ mẹ bế cháu, mẹ đi lấy thứ này."

"Cứ đặt lên giường kia đi," Dương Duy Lực chỉ tay qua hướng chiếc giường bên cạnh, nói xong lại chăm chú nhìn Chu Chiêu Chiêu.

Dường như, anh chẳng nhớ đến việc nhìn ba đứa con của mình.

Thật đáng thương.

Hứa Quế Chi lắc đầu, cùng y tá đặt ba đứa bé lên giường.

Ba đứa trẻ cũng ngoan, không hề khóc lóc.

Nguyệt Nguyệt chỉ liếc nhìn Hứa Quế Chi rồi tiếp tục ngủ say.

"Một lát con trông cháu, mẹ về nhà lấy đồ," Hứa Quế Chi nói với Dương Duy Lực, "Tối nay chị Lưu nói sẽ mang cơm đến."

Chuyện nấu ăn hầm canh, Lưu Thục Mai đã nói trước, khi Chu Chiêu Chiêu sinh nở, chị sẽ tự tay nấu canh cho cô mỗi ngày.

Vì việc này, chị còn đặt riêng một cái nồi đất từ quê.

"Mẹ cứ sắp xếp đi." Dương Duy Lực nói, đang định nói thêm thì một trong ba đứa bé bỗng oà khóc.

"Cho nó ăn gì vậy?" Dương Duy Lực hỏi, "Khóc to thế này có phải đói không?"

Nhưng mẹ của chúng lại không thể ngồi dậy cho bú.

"Chưa ăn gì cả," Hứa Quế Chi vỗ trán, "Sợ đói, bác sĩ nói có thể cho uống chút nước ấm trước."

Hoặc sữa công thức.

"Con đi rửa bình sữa," anh vụng về nói.

Lần đầu làm bố, Dương Duy Lực vẫn chưa quen, còn hơi căng thẳng.

Nói xong, anh vội vàng đi rửa bình sữa.

Vừa ra đến cửa, anh đụng phải Trần Quốc Binh đang tìm mình.

"Sao anh lại ở đây?" Dương Duy Lực nghi hoặc hỏi, "Nhạc mẫu của anh đến rồi, anh biết không?"

Câu hỏi của anh không cần Trần Quốc Binh trả lời, ngay lập tức Dương Duy Lực nghe thấy tiếng nói từ trong phòng bệnh:

"Dương Duy Lực là cái thá gì? Con yên tâm, bố sẽ dốc hết sức để đòi lại công bằng cho con."

"Dương Duy Lực đừng hòng lộng hành nơi này."

Đào Chính Diệu nói đầy khí thế, quay đầu lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ.

Dương Duy Lực!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 389: Chương 389



Đào Chính Diệu trước đây từng phục vụ trong quân đội, hơn nữa ở cơ quan cũng là người nói một không hai. Giờ thấy con gái cưng của mình trở thành như thế này, lửa giận trong lòng ông bốc lên ngùn ngụt.

"Dương Duy Lực muốn làm gì hả?" Đào Chính Diệu giận dữ nói, "Không cần tình nghĩa hai nhà nữa sao?"

"Hồi nhỏ nó bị bắt nạt, chính là lão đi đòi công bằng cho nó đấy." Ông tức giận chống nạnh đi tới đi lui trong phòng.

"Lão năm đó đáng lẽ nên..."

Nên thế nào?

Câu nói sau cùng ông không thốt ra được, bởi vừa quay đầu đã thấy Dương Duy Lực lạnh lùng đứng ngoài cửa.

Đôi mắt không chút nhiệt độ liếc nhìn ông, rồi lại lạnh lùng nhìn Đặng Minh Huệ, không nói lời nào nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Không một lời, anh quay đi.

"Nó... nó có ý gì vậy?" Đào Chính Diệu ấp úng nói, "Tôi... tôi có nói gì đâu, với lại, lời tôi nói chẳng phải sự thật sao?"

...

...

"An An nhà tôi dù sao cũng lớn lên cùng nó, sao nó có thể tố cáo dễ dàng như vậy?"

Nhưng càng nói về sau, khí thế của ông càng yếu dần.

"Đúng vậy." Đặng Minh Huệ lẩm bẩm, "Với lại, vợ nó chẳng phải vô sự sao? Còn sinh được ba đứa."

Số nó sao mà tốt thế?

Nhìn lại con gái mình, sao lại khổ thế này? Khó khăn lắm mới có thai, vậy mà nói mất là mất.

"Chu Chiêu Chiêu này quá kỳ quái, tôi cảm thấy hình như cô ta chuyên khắc chế An An nhà mình vậy?" Đặng Minh Huệ thì thào.

"Đúng, chính cô ta khắc tôi." Đào An Di lạnh lùng nói, "Từ khi gặp cô ta, tôi chưa từng có việc gì suôn sẻ."

Nghĩ kỹ lại đúng là vậy.

"Cô ta chính là khắc tinh của tôi, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta." Đào An Di gào lên trong phẫn nộ.

"An An, con yêu của mẹ, đừng như vậy." Đặng Minh Huệ xót xa ôm con gái khóc, "Không sao đâu, không sao đâu."

Không biết là không sao cái gì?

Trần Quốc Binh im lặng quan sát mọi thứ trong phòng bệnh, sự điên cuồng của Đào An Di và sự nuông chiều vô điều kiện của Đặng Minh Huệ cùng chồng.

Đột nhiên cảm thấy bất lực.

Có những chuyện thậm chí không dám nghĩ sâu.

Trần Quốc Binh lẳng lặng rời khỏi phòng, căn phòng đó anh không dám bước vào, sợ mình sẽ không kìm được mà chất vấn họ.

Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, họ vẫn còn mặt mũi nào đổ lỗi cho Chu Chiêu Chiêu?

Thậm chí chưa từng hỏi thăm Chu Chiêu Chiêu sinh nở thế nào? Hoàn toàn không chút áy náy.

Trần Quốc Binh à, rốt cuộc anh đã cưới phải một người ích kỷ lạnh lùng thế nào?

Cả một gia đình này nữa.

Trong phòng vệ sinh, Dương Duy Lực đang cẩn thận giặt tã lót cho các con.

Phân su màu rất đậm, khó giặt, nhưng anh không hề thấy phiền, ngược lại còn giặt rất tỉ mỉ.

"Xin lỗi." Trần Quốc Binh cầm chậu đứng bên cạnh, áy náy nói.

Nếu không phải do Đặng Minh Huệ hai vợ chồng, Chu Chiêu Chiêu sao phải chịu nhiều oan ức thế?

"Chuyện này không liên quan đến anh." Dương Duy Lực tiếp tục giặt tã, "Lời xin lỗi của anh, tôi nhận."

Nhưng với nhà Đào An Di, không thể nào.

Dương Duy Lực nghĩ vậy, dừng động tác tay, nhìn Trần Quốc Binh tiều tụy như già đi mấy tuổi, "Anh tính sao?"

Vẫn chưa ly hôn à?

Trần Quốc Binh im lặng một lúc, "Cô ấy vừa mất con."

"Nếu." Dương Duy Lực có chút bất nhẫn nhìn anh, "Tôi khuyên anh nên điều tra kỹ một chút."

Điều tra gì anh không nói, cầm chậu tã đã giặt xong đi mất.

Trần Quốc Binh sững sờ, tay siết chặt chiếc chậu, không biết đang nghĩ gì?

Chu Chiêu Chiêu tỉnh lại vào trưa hôm sau, bị đánh thức bởi tiếng khóc vang dội của các con.

Tỉnh dậy, cô tưởng mình xuyên không rồi?

Sao cảm giác có gì đó không đúng?

Vừa nãy, rõ ràng cô còn ở trên không, chứng kiến những chuyện xảy ra sau khi cô chết.

Đó là hậu truyện của kiếp trước.

Phiêu Vũ Miên Miên

Sau khi cô cùng Chu Chính Vũ một nhà quyết sinh tử, thực ra Chu Chính Vũ may mắn không chết.

Nhưng sau đó bị Dương Duy Lực trở về trả thù rất thảm.

Cái cảm giác đó đúng là sống không bằng chết.

Kiếp trước, Dương Duy Lực sau này cả đời không lấy vợ, sống trong dằn vặt và hối hận.

Là một hồn ma, Chu Chiêu Chiêu đã đồng hành cùng Dương Duy Lực đến cuối đời, đau lòng không nói nên lời.

Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng lóe lên, cô lại xuất hiện trong phòng bệnh.

"Chiêu Chiêu?" Dương Duy Lực là người đầu tiên phát hiện cô tỉnh lại, xúc động nắm tay cô hỏi khẽ, "Em thế nào? Có đau không?"

"Không đau nữa." Chu Chiêu Chiêu nhìn Dương Duy Lực sững sờ, rồi nước mắt lăn dài.

Cô nhớ ra rồi, kiếp này Dương Duy Lực không chết, cô và Dương Duy Lực có con với nhau.

"Ôi, Chiêu Chiêu à, đừng khóc nữa," Hứa Quế Chi bên cạnh sốt ruột nói, "Em vừa sinh xong mà khóc sẽ hại mắt về sau."

Rồi quay sang Dương Duy Lực, "Con qua đó bế cháu lại đây, đừng làm vợ con khóc nữa."

Dương Duy Lực chưa kịp ngắm vợ thêm vài giây đã bị mẹ đuổi đi, "..."

"Được, con đi bế các cháu, em nhìn chúng đi." Anh dịu dàng nói với Chu Chiêu Chiêu.

"Hừ," Hứa Quế Chi mách với Chu Chiêu Chiêu, "Từ lúc cháu sinh đến giờ, nó chưa bế quá hai lần, nhìn còn có vẻ chán ghét nữa."

"Anh ấy lo cho em mà," Chu Chiêu Chiêu cười nói với Hứa Quế Chi, "Làm mọi người lo lắng rồi."

"Đứa bé ngốc," Hứa Quế Chi đỏ mắt nói, "Em bình an vô sự là hơn tất cả."

Lại nói, "Duy Lực đã gọi điện báo tin vui cho bố mẹ em rồi, chắc giờ họ đang trên đường đến đây."

Vốn định đến trước khi Chu Chiêu Chiêu sinh, ai ngờ cô lại gặp chuyện ngoài ý muốn.

"Duy Lực đã sắp xếp người ra ga đón rồi." Bà nói, "Chắc mai là đến nơi."

Chu Chiêu Chiêu gật đầu tỏ ý đã biết.

"Lại xem các cháu này." Dương Duy Lực bế con lên, nhưng ba đứa nên anh chỉ có thể bế hai, nhưng thực tế anh chỉ bế một đứa lại gần, "Đây là con gái chúng ta."

Hứa Quế Chi, "..."

Cái này... ba đứa con mà chỉ bế con gái trước, cũng không có gì sai.

Chu Chiêu Chiêu nhìn con gái, lại nhìn Dương Duy Lực cười tươi như hoa, thốt ra hai chữ, "Xấu quá."

Dương Duy Lực, "..."

Đứa bé trong tã, "..."

Rồi một tràng khóc thét xé lòng vang lên.

Chu Chiêu Chiêu giật mình, lập tức dỗ dành, "Đừng khóc, con mẹ xinh lắm."

"Chắc là đói rồi," Hứa Quế Chi nói, "Em tỉnh rồi thì thử xem có cho b.ú được không?"

Rồi bảo Dương Duy Lực, "Một lát nữa đi xem canh gà hầm xong chưa?"

"Xì..."

Chu Chiêu Chiêu đau đến nỗi rên lên, nhưng nhìn con gái trong lòng, khuôn mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện.

May thay, cô đã trở lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back