Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 710: Chương 710



Màn kịch hay ho của Triệu Vịnh Mai đã không được chứng kiến, bởi mấy chiếc xe ô tô con kia chính là để đón Dương Quyền Đình và gia đình trở về thành phố.

Triệu Vịnh Mai còn chưa kịp đến nơi, đã nghe thấy tiếng bàn tán xì xào của đám đông:

"Chẳng lẽ ông ấy được phục chức rồi?"

"Người bước ra từ chiếc xe con kia nhìn như một nhân vật lớn vậy." Có người thì thào.

Ngay khi lời nói vừa dứt, vị "nhân vật lớn" kia bỗng đỏ mắt, lao đến trước mặt Dương Quyền Đình, cung kính cúi đầu nói:

"Lãnh đạo cũ, để ngài chịu khổ rồi."

"Tiểu Trương à," Dương Quyền Đình mỉm cười đáp, "Chúng tôi đều ổn cả, không có gì phải chịu khổ."

Hơn nữa, mấy năm qua nếu không nhờ Tiểu Trương âm thầm giúp đỡ, không biết giờ ông đã trở thành như thế nào rồi.

"Giờ thì tốt rồi." Tiểu Trương cười nói, "Tôi lại có thể theo ngài nữa."

Bên ngoài đều nói anh ta may mắn không bị liên lụy vì Dương Quyền Đình, nhưng chỉ có anh ta biết rõ sự thật.

Nếu không phải Dương Quyền Đình gánh hết mọi trách nhiệm, nếu không phải Dương Quyền Đình đẩy anh ta ra khỏi vòng nguy hiểm, có lẽ giờ anh ta đã bị những kẻ kia hành hạ đến mức không còn hình dạng con người.

...

...

"Tôi sẽ giúp ngài thu dọn đồ đạc," Tiểu Trương nghĩ đến đây càng thêm phấn khích, "Chúng ta rời khỏi nơi này ngay bây giờ."

Một nơi tồi tàn như thế này, lãnh đạo lại phải sống ở đây suốt thời gian dài, anh ta nhìn thấy mà đau lòng.

Đi ngay bây giờ?

Mọi người sửng sốt, có người lập tức thì thào:

"Vậy nếu họ đi rồi, còn muốn Mai Mai nữa không?"

Không ai biết được.

"Khoan đã." Dương Quyền Đình nói với Tiểu Trương, "Đồ đạc gần như đã thu xếp xong, nhưng tôi còn một việc cần anh giúp."

"Việc gì vậy, lãnh đạo?" Tiểu Trương đứng thẳng người hỏi.

Giờ được phục vụ lãnh đạo, anh ta cảm thấy tràn đầy năng lượng.

"Duy Khôn đã đính hôn rồi," Dương Quyền Đình nói, "Nhưng lễ đính hôn tổ chức quá sơ sài, thật có lỗi với cô gái kia."

Tiểu Trương choáng váng, anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm.

Dương Duy Khôn đính hôn rồi? Cậu con trai lớn giống lãnh đạo nhất của nhà họ Dương đã đính hôn rồi?

Với ai?

Ở cái làng này, chắc chắn chỉ có thể là một cô gái quê mùa!

Nhưng, Dương Duy Khôn là ai chứ? Sao có thể đính hôn với một cô gái quê được?

Khoan đã, lãnh đạo nói vậy có ý gì?

Tiểu Trương cảm thấy bối rối.

Dân làng nghe ông nhắc đến chuyện đính hôn cũng giật mình, Triệu Vịnh Hồng và Hồ Thúy Hồng vừa chạy đến càng tỏ ra vui mừng.

"Còn phải làm gì nữa? Chắc chắn là hủy hôn rồi." Triệu Vịnh Hồng nói nhỏ.

Nhưng giọng cô ta không hề nhỏ chút nào, ít nhất là những người xung quanh đều nghe thấy.

Mọi người tuy không nói ra, nhưng trong lòng đều hiểu, nhà họ Dương đã trở lại, Dương Quyền Đình không chỉ được phục chức mà có vẻ còn được thăng chức.

Nếu không phải vì cuộc vận động kia, một gia đình lớn như nhà họ Dương sao có thể đến một ngôi làng nhỏ như thế này?

Càng không thể nào để mắt đến một cô gái quê nơi thôn dã.

Có người đã sớm nhận ra Triệu Vịnh Mai đang đứng đó, giờ đây đang nhìn cô với ánh mắt thương cảm.

Cô gái này thật đáng thương, nếu kết hôn sớm thì có lẽ đã tốt hơn.

Nhưng rồi lại nghĩ, kết hôn còn tệ hơn, nếu bị ly hôn, sẽ thành gái hai đời, trong làng còn tìm được nhà chồng nào tử tế?

Dù thế nào đi nữa, dù đã kết hôn hay chưa, cô gái này cũng là kẻ xui xẻo.

Thật đáng tiếc!

Ngay khi mọi người đang chờ đợi Dương Quyền Đình nói câu "thôi thì hủy hôn đi", thì ông lại tiếp tục:

"Vì vậy, tôi muốn ngày mai sẽ long trọng đến nhà tổ chức lại một bữa tiệc đính hôn cho hai đứa."

"Khi chúng tôi trở về thành phố, chuẩn bị đầy đủ đồ cưới hỏi, sẽ tổ chức lễ thành hôn cho chúng." Dương Quyền Đình nói, "Vì vậy, bây giờ anh hãy đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho tiệc đính hôn."

"Ngày mai sẽ tổ chức tại trụ sở đội," Dương Quyền Đình nhìn đội trưởng cười nói, "Đội trưởng, mượn sân trụ sở đội một ngày được không?"

"Được, không vấn đề gì." Đội trưởng lớn tiếng đáp.

Trời ơi, lúc này đây, anh ta cảm thấy thật tự hào.

Trước đây, vì thường xuyên giúp đỡ gia đình Dương Quyền Đình, nhiều người trong làng và hợp tác xã đã có ý kiến, thậm chí có người còn tìm cách hạ bệ anh ta khỏi vị trí đội trưởng.

Bây giờ, ha ha...

Đội trưởng đầy tự hào đưa mắt nhìn về phía Triệu Vịnh Mai.

Cô gái này vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì, khiến anh ta không khỏi thán phục.

Trong làng này, không có cô gái nào sánh được với Triệu Vịnh Mai, từ tầm nhìn đến khí chất, không chỉ trong làng, ngay cả huyện cũng hiếm có ai có thể bình tĩnh như vậy trước mọi chuyện.

Những kẻ trong làng kia, trước đây nói những lời chua ngoa thế nào, giờ đây lại càng ghen tị với Triệu Vịnh Mai.

"Không, không thể nào." Người đầu tiên không thể chấp nhận chính là Hồ Thúy Hồng, "Nhà họ là thành phần xấu, thành phần xấu!"

"Chắc chắn là nhầm lẫn rồi, nhất định là nhầm lẫn." Hồ Thúy Hồng vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu, "Cô ta chỉ là một cô gái quê, sao xứng?"

Nhà họ Dương trước đây là một gia đình quyền thế.

Cụ thể lớn đến mức nào, Hồ Thúy Hồng cũng không biết, chỉ nghe anh trai có thế lực nhất của cô nói:

"Trước đây là địa vị mà tôi ngước nhìn cũng không thấy."

Lúc đó, cô ta còn đắc ý nói:

"Dù thế nào đi nữa, giờ cũng đã rơi khỏi thần đàn, nằm trong tay anh rồi."

Nhưng bây giờ, họ đã trở lại vị trí cũ, đó vẫn là thứ cô ta không bao giờ có thể chạm tới.

Tại sao?

Tại sao lúc đó cô ta lại quan hệ với Vương Vĩ? Tại sao Dương Duy Khôn không thể nhìn cô ta thêm một lần nữa? Tại sao lúc đó cô ta không thể kiên định hơn?

Hồ Thúy Hồng giờ đây chỉ toàn những câu hỏi tại sao. Cô ta hối hận! Mình thật sự có mắt như mù.

"Không, các người không thể cưới Triệu Vịnh Mai, cô ta chỉ là một cô gái quê, không xứng đáng." Hồ Thúy Hồng kích động hét lên, "Cô ta không biết chữ, không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Dương."

Ngay lập tức, Hồ Thúy Hồng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Dương Duy Khôn, nhưng lúc này cô ta đã không còn quan tâm, vội túm lấy tay áo anh nhưng bị Dương Duy Khôn ghê tởm né tránh.

"Dương Duy Khôn, tôi mới là người thật sự thích anh, là tôi đây." Hồ Thúy Hồng vừa khóc vừa nói, "Tôi với Vương Vĩ chỉ là giận dỗi, người tôi thích là anh mà."

"Cút đi." Dương Duy Khôn ghê tởm nói, lại kéo Triệu Vịnh Mai vào phía sau mình, "Loại đàn bà trơ trẽn như ngươi, nhìn thêm một giây tôi cũng thấy nhơ mắt."

Một kẻ tồi tệ như vậy, còn dám nói thích?

"Ngươi cũng xứng bàn về chữ thích?" Dương Duy Khôn cười nhạo, "Vương Vĩ ngươi nói không thích, vậy Lý Tiểu Hải thì sao? Chu Hoằng Dương thì sao? Còn muốn tôi nói tiếp không?"

Mỗi cái tên Dương Duy Khôn nói ra, mặt Hồ Thúy Hồng lại tái đi một phần.

Cô ta không ngờ rằng, những tên đàn ông từng quan hệ với mình, Dương Duy Khôn lại biết rõ như vậy.

Rõ ràng lúc đó cô ta đã làm rất kín đáo.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Anh là quỷ, anh là quỷ." Hồ Thúy Hồng bịt tai, "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Hồ Thúy Hồng hét lên một tiếng, rồi bỏ chạy.

Nhưng, cú sốc của cô ta vẫn chưa kết thúc.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 711: Chương 711



Tiểu Trương, trước đây từng là trợ lý của Dương Quyền Đình, hiệu suất làm việc tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cao.

Chẳng mấy chốc, cậu ta đã mua đầy đủ nguyên liệu cần thiết cho tiệc cưới.

Dĩ nhiên, một phần là nhờ có tiền có phiếu, hai là có xe vận chuyển thuận tiện nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Chưa đến ngày hôm sau, ngay chiều hôm đó, đội trưởng đã bố trí những người nấu ăn giỏi trong làng đứng bếp, chuẩn bị cho tiệc đính hôn vào ngày mai.

Những người nhiệt tình trong làng cũng đến giúp đỡ.

Dương Quyền Đình tuyên bố mời cả làng đến dự tiệc, trưởng thôn còn đặc biệt cho họ nghỉ làm một ngày vào ngày mai.

Không cần đóng lễ, không cần lao động, lại còn được ăn ngon, đúng là giống như mơ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Dân làng đến giúp đỡ, nhà Triệu Vịnh Mai cũng chật kín người.

Chuyện hôn sự của Triệu Vịnh Mai và Dương Duy Khôn, họ cũng đã theo dõi từ đầu đến cuối.

...

...

Nhưng ai ngờ kết cục lại như thế này!

Nhà họ Dương lại phất lên, Dương Quyền Đình thăng chức, tương lai của Dương Duy Khôn – con trai cả của ông – cũng không thể đoán trước được.

Sao trước đây họ lại không có tầm nhìn như Triệu lão tam và Triệu Vịnh Mai nhỉ?

Nếu biết trước sẽ như vậy... thôi, dù biết trước họ cũng không thể gả con gái cho con trai của một phần tử xấu được.

Đó là chuyện không tưởng.

"Tam thúc chắc chắn biết điều gì đó?" Triệu Vịnh Hồng khóc như mưa, vừa nói vừa đập đùi, "Nên mới gả Triệu Vịnh Mai cho Dương Duy Khôn."

"Ông ta hại tôi quá đau." Triệu Vịnh Hồng vừa khóc vừa trách móc mẹ, "Nếu ông ta nói trước với tôi, tôi nhất định sẽ giữ chặt Dương Duy Phong."

"Đều là lỗi của mẹ," Triệu Vịnh Hồng trút hết hận thù lên người mẹ, "Lúc đó con muốn lấy anh ta, sao mẹ lại ngăn cản?"

Mối nhân duyên giàu sang ngất trời này cứ thế tuột khỏi tay cô.

Dù rằng Dương Duy Phong chưa chắc đã lấy cô, nhưng lúc này Triệu Vịnh Hồng không nghĩ nhiều đến vậy.

"Mẹ," Triệu Vịnh Hồng nắm chặt áo mẹ, mắt mở to, "Mẹ giúp con, con không muốn cả đời sống trong cái làng nhỏ này."

"Hồng Hồng, con tỉnh táo lại đi," Triệu mẫu thở dài, "Bố mẹ sẽ tìm cho con một nhà chồng tốt."

Nhưng bây giờ muốn lấy Dương Duy Phong là chuyện không thể.

Đừng nói bây giờ, ngay cả khi nhà họ Dương chưa được phục hồi, cô cũng không có cơ hội.

Nghĩ đến đây, mẹ Triệu Vịnh Hồng không khỏi hối hận vì đã để con gái chơi với Hồ Thúy Hồng.

Không những không được dạy dỗ tử tế, lại còn có tâm cao nhưng phận thấp!

Con tưởng con xinh đẹp như Triệu Vịnh Mai sao?

"Mẹ, con nói mẹ nghe," Triệu Vịnh Hồng lắc đầu, cúi sát vào tai mẹ thì thầm vài câu.

"Cái này..." Mẹ Triệu Vịnh Hồng trợn mắt nhìn con gái, chỉ thấy cô đang nhìn mình đầy hy vọng, "Tắt đèn đi, ai mà nhìn thấy gì? Đợi khi gạo đã thành cơm, anh ta còn chối cãi được sao?"

Lúc đó, dù Triệu Vịnh Mai có khóc cũng vô ích, chẳng lẽ cô không biết khóc sao? Không chỉ khóc, cô còn sẽ khóc lóc, ăn vạ, thậm chí đòi treo cổ. Nhà họ Dương vì tự bảo vệ mình cũng sẽ phải đồng ý.

Dù sau này Dương Duy Khôn có yêu cô hay không, chỉ cần cô được làm dâu nhà họ Dương, những chuyện đó không quan trọng.

Tình yêu của đàn ông, haha, có thể kéo dài bao lâu?

"Nhưng... nếu anh ta phát hiện thì sao?" Mẹ Triệu Vịnh Hồng vẫn không tin lắm, ngây người nhìn con gái. "Chuyện này của đàn ông cũng không phải muốn là được đâu."

"Nhà cậu con trước đây không có thuốc k*ch th*ch cho lợn sao?" Triệu Vịnh Hồng nói, "Mẹ hỏi bà ngoại xin một ít về."

Cô sẽ tìm cách cho Dương Duy Khôn uống, lúc đó còn không muốn làm gì thì làm?

"Việc này..." Mẹ Triệu Vịnh Hồng vẫn do dự.

"Mẹ, mẹ có muốn làm nhạc mẫu của Dương Duy Khôn không? Mẹ có muốn áp đảo tam thẩm không? Hay mẹ muốn bị bà ta đè đầu cả đời?"

Mẹ Triệu Vịnh Hồng: "... Được, mẹ đi xin ngay."

Người vợ thứ ba này từ khi về nhà họ Triệu đã luôn áp đảo bà. Một người xuất thân không tốt, không có gia đình ruột, lại được chồng yêu chiều cả đời.

Nếu để Triệu Vịnh Mai lấy Dương Duy Khôn, có nhà họ Dương làm thông gia, bà ta còn không đè đầu cưỡi cổ bà sao?

Nhưng nếu bà trở thành nhạc mẫu của Dương Duy Khôn, lúc đó bà ta còn không phải cúi đầu trước bà?

Nghĩ thôi đã thấy sướng!

Nghĩ vậy, bước chân của Vương thị – mẹ Triệu Vịnh Hồng cũng nhanh hơn.

Về sau, mỗi lần nhớ lại, bà luôn hối hận vì sao lúc đó lại mê muội đồng ý làm chuyện điên rồ như vậy với con gái.

Trương thư ký làm việc rất chắc chắn, quy mô đám cưới cũng giản dị, không gây phiền phức gì cho lão lãnh đạo của mình.

Đối ngoại đều thống nhất khẩu hiệu: đáp lễ sự quan tâm của bà con làng xóm, đồng thời tổ chức tiệc đính hôn cho con trai cả.

Không nhận lễ, cũng không tiếp đón người ngoài làng. Vì vậy, khi lãnh đạo xã và huyện muốn nhân cơ hội đến dự, cũng bị Trương thư ký từ chối bằng nụ cười ôn hòa nhưng kiên quyết.

Xin lỗi, không hợp quy củ.

Những vị lãnh đạo kia hứng khởi đến, thất vọng về, nhưng ai dám nói gì?

Không dám.

Giúp đỡ lúc khó khăn thì khó, còn xu nịnh lúc thành công thì dễ, chỉ trách họ trước đây không có mắt!

Nhân tiện, họ cũng hỏi thăm cô gái sắp lấy Dương Duy Khôn, không khỏi giơ ngón tay cái khen ngợi.

Cái tầm nhìn này quả là không ai sánh bằng, thật đáng ghen tị!

Còn cô gái bị ghen tị kia – Triệu Vịnh Mai – lúc này đang ngồi trong phòng, chờ đợi buổi tiệc đính hôn sắp diễn ra.

"Con đang lo lắng điều gì vậy?" Triệu mẫu bước vào, thấy con gái ngồi thẫn thờ, liền hỏi.

"Mẹ, kỳ lạ thật, trước đây nhà anh ấy như vậy con cũng không sợ, giờ đột nhiên tốt lên, con lại sợ." Triệu Vịnh Mai nói.

"Đừng sợ," Triệu mẫu nói, "Nếu anh ta dám làm điều gì phụ bạc con, chúng ta sẽ ly hôn, cửa nhà luôn rộng mở đón con."

Dương Duy Khôn đứng ở cửa: "..."

Anh nên vào hay nên rút lui đây?

"Bác, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ bạc Mai Mai," Dương Duy Khôn nói, "Nói nhiều cũng không bằng hành động, bác cứ đợi cháu chứng minh bằng hành động."

Triệu mẫu không hề ngại vì lời mình vừa nói: "Vậy bác sẽ chờ xem biểu hiện của cháu."

"Nếu sau này cháu thấy Mai Mai không tốt, hoặc tình cảm hai đứa phai nhạt, cháu đưa con bé về cho bác." Giọng Triệu mẫu nghẹn lại, "Con gái của bác, bác tự thương, nó có bố mẹ."

"Mẹ..."

"Mẹ," Dương Duy Khôn gọi theo, "Cháu xin lấy mạng sống của mình thề, cả đời này sẽ đối tốt với Mai Mai."

"Sẽ không có những cái 'nếu' như bác nói." Dương Duy Khôn quỳ một chân, giơ tay thề, "Nếu Dương Duy Khôn phản bội lời thề hôm nay, nguyện..."

"Được rồi," Triệu mẫu ngắt lời, đỡ anh dậy, "Mẹ tin cháu."

"Mẹ giao Mai Mai cho cháu rồi."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 712: Chương 712



Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi tối, sân ngoài trụ sở đội được bày biện rất nhiều bàn lớn nhỏ khác nhau, tất cả đều mượn từ các hộ dân trong làng.

Nhà ai có bàn thì mang đến, tất nhiên, kèm theo đó là bát đũa của gia đình mình.

Tất nhiên, không phải ai cũng có thể tùy tiện vào sân trụ sở đội để giúp đỡ. Những người được chọn đều là những phụ nữ nhanh nhẹn, sạch sẽ do đội trưởng đích thân chỉ định.

Đàn ông ngồi ngoài trò chuyện, cười nói, cả làng như sôi lên trong không khí náo nhiệt.

Tiệc bắt đầu.

Dân làng từ già đến trẻ đều ngồi vào bàn, ai nấy đều vui vẻ chúc mừng Dương Duy Khôn và Triệu Vịnh Mai.

Triệu lão tam bị mọi người vây quanh, lời khen ngợi liên tục vang lên.

Không xa đó, Triệu lão đại ngồi một mình với vẻ mặt u ám, nhìn cảnh này suýt nữa thì tức đến phun máu.

Bữa cơm này không ăn cũng được!

...

...

Nhưng vừa định đứng dậy, bụng lại cồn cào khó chịu.

"Thơm quá!" Một đứa trẻ thèm ăn ngửi thấy mùi thức ăn, vui vẻ nói. "Con vừa thấy miếng thịt to lắm, còn có cả gà và cá nữa!"

Những món này, ngay cả Tết cũng chưa chắc được ăn.

Triệu lão đại vừa đứng lên, lại không đành lòng ngồi xuống.

Có người nhìn thấy, khẽ cười lạnh.

Nếu không phải vì hắn cũng là dân làng, thì đừng hòng được ngồi vào bàn tiệc hôm nay.

Đúng là mặt dày, mấy ngày trước còn gây chuyện ầm ĩ, giờ đã quên hết rồi sao?

Không ai thèm để ý đến Triệu lão đại, mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy hắn.

Gia đình Triệu lão nhị đã được mời ngồi vào bàn tốt nhất – đó là họ hàng nhà gái của Triệu Vịnh Mai.

Món nguội được dọn lên trước, theo quy củ của tỉnh Thiểm, tám món nguội một món cũng không thể thiếu.

Tiếp theo là món nóng, đúng như lời đứa trẻ nói, gà, cá, thịt kho... đủ cả.

Vừa dọn lên, mọi người đã thi nhau gắp sạch.

Ai chậm tay có khi chẳng được miếng nào, nhưng trong thời buổi này, chẳng ai chê ai.

Trên khuôn mặt mọi người đều rạng rỡ niềm vui.

Giá như ngày nào cũng được ăn no, ăn ngon như thế này thì tốt biết mấy!

Khi Dương Duy Khôn và Triệu Vịnh Mai xuất hiện, cả hội trường lại càng thêm náo nhiệt.

Những lời chúc tụng như không mất tiền liên tục tuôn ra, ai nhìn thấy Triệu Vịnh Mai cũng đều tỏ ra ngưỡng mộ.

Câu nói được nhắc đến nhiều nhất chính là: "Cô gái này quả là có tầm nhìn!"

Hồ Thúy Hồng không đến. Hôm trước về nhà chồng, cô ta tức đến phát điên, nghe tin nhà họ Dương được phục chức lại càng không thể tin nổi, liền chạy lên huyện tìm anh trai. Ai ngờ vừa đến nơi đã thấy người anh có thế lực nhất nhà bị bắt.

Hồ Thúy Hồng nào còn tâm trí để ý đến chuyện của Triệu Vịnh Mai, cô ta vội đi tìm Vương Vĩ, muốn hỏi rõ ngọn ngành. Ai ngờ Vương Vĩ thay vì dịu dàng như trước, lại lạnh lùng nói:

"Nếu em viết đơn tố cáo anh trai, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hôn nhân, em vẫn là dâu nhà họ Vương."

"Tố cáo anh trai? Anh điên rồi sao?" Hồ Thúy Hồng tròn mắt.

Sao cô ta có thể tố cáo anh trai mình?

Chẳng phải là hại c.h.ế.t anh ấy sao?

"Anh trai em là cấp trên của anh mà." Hồ Thúy Hồng nói.

"Nếu em không muốn anh cũng bị bắt như anh trai em, thì mau đi tố cáo đi." Vương Vĩ mặt mày dữ tợn.

"Tốt nhất là nghĩ xem anh trai em có thu nhập bất chính hay tội lỗi gì không," Vương Vĩ nói, "như vậy chúng ta mới có thể thoát thân."

Hắn đúng là xui xẻo, tưởng rằng cưới được Hồ Thúy Hồng sẽ thăng quan tiến chức.

Ai ngờ anh trai cô ta lại bị điều tra và bắt giữ nhanh đến thế, giờ muốn gặp mặt cũng không được.

Dĩ nhiên, trong tình cảnh này, ai dám đến gặp? Tránh còn không kịp.

"Em nghe rõ chưa?" Vương Vĩ túm tóc Hồ Thúy Hồng, quát lớn.

"Á... anh làm em đau quá!" Hồ Thúy Hồng kêu lên.

"Anh hỏi em nghe rõ chưa?" Vương Vĩ mắt đỏ ngầu, "Mau đi tố cáo anh trai em ngay, nếu không chúng ta đều c.h.ế.t hết, hiểu không?"

Hồ Thúy Hồng khóc lắc đầu.

Cô ta không hiểu tại sao lại như vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao anh trai lại bị bắt?

Khi cô ta định đi tìm mẹ để hỏi rõ, lại thấy bà cũng mặt mày bơ phờ, mắt đỏ hoe: "Con đi nói với Vương Vĩ, xem có cách nào bảo lãnh anh trai con ra không."

Bảo Vương Vĩ giúp anh trai?

Hồ Thúy Hồng nhớ lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn, lập tức do dự.

Hắn còn bắt cô ta tố cáo anh trai nữa.

Hồ Thúy Hồng một lần nữa rơi vào bế tắc.

Một bên là anh trai, một bên là chồng, cô ta phải làm sao đây?

Triệu Vịnh Mai biết chuyện anh trai Hồ Thúy Hồng cũng là nhờ nghe mọi người bàn tán trong tiệc đính hôn.

"Bả sao hôm nay không thấy Hồ lão thái xuất hiện." Ai đó nói.

"Đáng đời, cuối cùng cũng bị quả báo." Người khác đáp.

Anh trai Hồ Thúy Hồng tuy cũng xuất thân từ làng này, nhưng đã làm không ít chuyện khiến dân làng phải ghê tởm.

Không nói đâu xa, chỉ cần ai dám làm phật lòng Hồ lão thái, hắn liền sai người bắt đi đấu tố.

Nhà Tiểu Trụ ở phía đông làng chỉ vì con lợn sau nhà sổng chuồng, chưa kịp dẫm lên rau nhà Hồ lão thái, bà ta đã tự té ngã.

Thế là cả nhà Tiểu Trụ, kể cả đứa con mới mười một tuổi, đều bị lôi đi đấu tố.

Mẹ Tiểu Trụ vốn yếu ớt, về nhà chưa được hai ngày thì chết.

Phiêu Vũ Miên Miên

Bố Tiểu Trụ cũng bị hành hạ đến mức tàn phế một chân, cả nhà c.h.ế.t chóc, tàn tật, cuộc sống thảm không thể tả.

Đáng giận nhất là nhà họ Hồ còn vu cho con lợn đó là "đuôi tư bản", rồi thẳng tay bắt đi.

Thực ra ai cũng biết, số phận cuối cùng của con lợn là vào bụng họ Hồ.

Hồ lão thái còn ngang ngược khắp làng, ngoại trừ đội trưởng không dám động đến, nhà nào thấy bà ta cũng phải tránh xa.

Giờ đây, quả báo đã đến.

Mọi người bàn tán không ngớt.

Ở một góc khuất, Hồ Thúy Hồng cúi đầu ăn vội bát cơm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dương Duy Khôn từ xa.

"Sao thế?" Triệu Vịnh Mai hỏi anh.

"Không có gì." Dương Duy Khôn mỉm cười nhìn cô, "Em có mệt không?"

"Không mệt." Triệu Vịnh Mai lắc đầu, "Em chỉ cảm thấy rất vui."

Dương Duy Khôn cũng vui, và hạnh phúc.

Triệu Vịnh Hồng nheo mắt nhìn họ, lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Chỉ khi ánh mắt đó biến mất, Dương Duy Khôn mới quay đầu nhìn lại vị trí cũ.

Bữa tiệc đính hôn kéo dài rất lâu, dù đến cuối các món trên bàn đều đã hết sạch, nhưng chẳng ai muốn về, mọi người vẫn quây quần trò chuyện, mãi đến khuya mới tan.

Tưởng rằng mọi chuyện hôm nay đã kết thúc, ai ngờ một tiếng thét chói tai đã phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya.

"Tiếng gì vậy?"

"Hình như là từ phía miếu hoang."

"Đi xem nào!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 713: Chương 713



Trong ngôi miếu hoang, Triệu Vịnh Hồng suýt nữa đã ngất đi vì cảnh tượng trước mắt.

Chính xác mà nói, cô không ở trong miếu, mà là ở chuồng lợn ngay cạnh đó.

Và vừa rồi, cô đã bị một con lợn đực đè lên người!

Cơn đau xé lòng khiến Triệu Vịnh Hồng liên tục ngất đi rồi lại tỉnh dậy trong tiếng thét kinh hoàng.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện sức nặng trên người đã biến mất.

Nhưng ngay giây phút sau, cô lại muốn ngất đi lần nữa.

Bởi vì cô nhìn thấy xung quanh chuồng lợn đứng đầy những người dân làng, toàn những khuôn mặt quen thuộc, nhưng biểu cảm của họ lại vô cùng đa dạng.

Triệu Vịnh Hồng muốn ngất đi lần nữa, nhưng dù nhắm mắt, tai cô vẫn nghe rõ những lời bàn tán xung quanh.

"Không trách cô ta bỏ dở tiệc, hóa ra là chạy đến đây làm chuyện với lợn?"

"... ..."

"Trời ơi, cái đất này khát đến mức nào vậy?"

"Lợn đực cũng được luôn?"

"Cậu không thấy con lợn đó sao? Đó là con lợn đực giống tốt nhất của đội ta."

"Vậy là cô ta tự coi mình là lợn nái? Hay là đang tranh giành với lợn nái?"

Triệu Vịnh Hồng nhắm mắt giả vờ ngất, nhưng suýt nữa đã nhảy dựng lên để đánh nhau với kẻ nói câu đó.

Cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng, thuốc k.í.c.h d.ụ.c dành cho lợn mà mẹ cô bỏ vào bát của Dương Duy Khôn, và cô cũng tận mắt thấy anh ta vào trong miếu hoang.

Nhưng tại sao lại thành ra như thế này?

Cô không nhớ gì cả, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã bị con lợn đực đè lên người, không thể cử động, chỉ có thể liên tục ngất đi rồi lại tỉnh dậy trong đau đớn.

Triệu Vịnh Hồng muốn c.h.ế.t ngay lập tức!

Cuộc đời cô, coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!

"Đây... rốt cuộc là chuyện gì?" Triệu lão đại nghe tin chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng của con gái, liền đá Triệu Vịnh Hồng một cước, "Đồ vô liêm sỉ, tao sao lại đẻ ra cái thứ đồ bỏ đi như mày?"

"Bố," Triệu Vịnh Hồng dùng hết sức bình sinh ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Triệu lão đại, "Là Triệu Vịnh Mai, là cô ta hại con."

"Triệu Vịnh Hồng, mày vô liêm sỉ còn muốn kéo cả Mai Mai vào sao?" Đội trưởng khinh bỉ nói, "Mai Mai hôm nay đính hôn, bận rộn suốt, hại mày cái gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Mau gọi hai người phụ nữ đến, kéo cô ta ra khỏi chuồng lợn." Đội trưởng ghê tởm nói, "Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Làng của họ lần này chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Và những cô gái trong làng, sau này làm sao mà lấy chồng đây?

Cùng sống trong một làng với thứ đồ như thế này, danh tiếng của các cô gái trong làng cũng bị ảnh hưởng theo.

Đội trưởng trong lòng đắng ngắt, lo lắng vô cùng!

Cũng không thể trách mọi người nghĩ như vậy, nếu Triệu Vịnh Hồng vừa tỉnh dậy đã khóc lóc, giả vờ yếu đuối đáng thương, thì mọi người chắc chắn sẽ thông cảm cho cô, cho rằng cô bị người khác hãm hại.

Nhưng vừa mở miệng, cô đã kéo Triệu Vịnh Mai vào, vấy bẩn lên cô ấy, vậy thì ai còn tin lời cô nói?

Nếu hôm nay Triệu Vịnh Hồng nói bất kỳ ai khác, mọi người có lẽ còn phải suy nghĩ một chút.

Nhưng Triệu Vịnh Mai là ai? Là nhân vật chính của tiệc đính hôn hôm nay.

Cô ấy suốt ngày ở trụ sở đội, không phải rót rượu cho mọi người thì cũng bị kéo đi nói chuyện.

Cả làng đều nhìn thấy, cô ấy lấy đâu ra thời gian để hãm hại Triệu Vịnh Hồng?

Lúc này thấy cô ta còn muốn kéo Triệu Vịnh Mai vào, chút thương hại vốn có dành cho Triệu Vịnh Hồng cũng tan biến.

Đây là loại người gì vậy? Đáng đời bị lợn đè lên!

Khạc! Đồ vô liêm sỉ, hại c.h.ế.t cả làng rồi.

"Mẹ con đâu? Mẹ con đâu?" Triệu Vịnh Hồng như điên dại, tìm khắp nơi Vương thị, cô muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng lúc này không ai biết Vương thị đang ở đâu.

Triệu lão đại đá Triệu Vịnh Hồng một cước, chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo, lúc này cũng không có mặt, cuối cùng đội trưởng đành phải nhờ hai người phụ nữ giúp cô ta làm sạch cơ thể.

Còn sự thật rốt cuộc là gì? Có mấy người quan tâm chứ?

Một số nhà có con gái chưa lấy chồng bắt đầu lo lắng, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sau này con gái họ phải lấy chồng thế nào?

Một sự thỏa thuận ngầm cũng được hình thành, mọi người khi nói chuyện trong làng sẽ không nhịn được mà chửi vài câu nhà Triệu Vịnh Hồng.

Nhưng với người ngoài, tất cả đều im lặng như tờ.

Cũng may hôm nay những người đến dự tiệc đều là dân làng, còn mấy vị khách lớn đến đón Dương Quyền Đình, tự nhiên cũng sẽ không nhắc đến chuyện này.

"Làm tốt lắm," Dương Duy Khôn nói với Trương thư ký, "Cảm ơn cậu, sau này nếu có việc gì cần tôi giúp, cứ nói thẳng."

"Đại công tử khách sáo rồi," Trương thư ký cười nói, "Giúp lãnh đạo xử lý những việc này vốn là trách nhiệm của tôi."

Chỉ là không ngờ Dương Duy Khôn lại tàn nhẫn đến mức này, trực tiếp ném cô gái kia vào chuồng lợn, lại còn là chuồng của con lợn đực đã ăn thuốc k*ch d*c.

Kết quả có thể tưởng tượng được.

Nhưng đáng trách là cô ta không biết sống chết, dám cả gan định cho đại công tử uống thuốc k*ch d*c, lại còn là loại thuốc dành cho lợn đực.

Đây không phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?

Trương thư ký mỉm cười nghĩ, cô gái này rốt cuộc là tầm nhìn hạn hẹp, chưa từng chứng kiến thủ đoạn của đại công tử nhà họ.

Cũng là chạm vào giới hạn của Dương Duy Khôn rồi, nghĩ lại cô gái này cũng độc ác lắm, có kết cục như hôm nay cũng không oan chút nào.

Cô ta không chỉ muốn cho Dương Duy Khôn uống thuốc để có một đêm mặn nồng, mà còn lên kế hoạch cho Triệu Vịnh Mai uống thuốc.

Nếu không, cậu nghĩ ai là người cho lợn đực ăn thuốc k*ch d*c?

Chính là Triệu Vịnh Hồng.

Kế hoạch của cô ta là không chỉ có được thân xác Dương Duy Khôn, mà còn chiếm được trái tim anh, nên mới dùng lợn đực để đè lên Triệu Vịnh Mai.

Ngay cả việc tìm một người đàn ông khác cho Triệu Vịnh Mai cô ta cũng không muốn, phải tìm một con lợn đực để làm nhục cô ấy, như vậy mới có thể dập tắt ý định của Dương Duy Khôn với Triệu Vịnh Mai.

Thử nghĩ xem, một người đàn ông dù có rộng lượng đến đâu, cũng không thể chịu được việc chia sẻ người phụ nữ của mình với một con lợn đực chứ?

Chỉ tiếc, cô ta tưởng mình làm chuyện không ai biết, nhưng thực ra tất cả đã bị Dương Duy Khôn phát hiện từ sớm.

Sau đó lấy độc trị độc, để cô ta tận hưởng cảm giác bị lợn đực đè lên.

Trương thư ký không cảm thấy có vấn đề gì với việc này, ngược lại còn rất mừng, dù ở nơi này, khí phách của đại công tử nhà họ vẫn không bị mài mòn.

Như vậy, khi trở về thành phố với những cuộc tranh đấu đầy m.á.u lửa, anh cũng có thể đứng vững một mình.

Triệu Vịnh Mai thì không biết gì cả, chỉ là cô vốn là người thông minh, sau khi nghe những chuyện này liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô và Triệu Vịnh Hồng lớn lên cùng nhau, tình cảm giữa hai người vốn không tốt, nhưng cô cũng hiểu tính cách của cô ta, nói cô ta không chịu nổi sự khát khao?

Chắc chắn không phải.

"Anh có biết chuyện của cô ta là thế nào không?" Triệu Vịnh Mai hỏi Dương Duy Khôn.

"Biết," Dương Duy Khôn cũng không định giấu cô, trực tiếp nói, "Là anh làm."

"Tại sao?" Triệu Vịnh Mai hơi kinh ngạc.

"Bởi vì những thủ đoạn đó là cô ta định dùng lên em, để em phải chịu tiếng xấu." Dương Duy Khôn nói.

Vì vậy, người như thế đáng đời!

"Tại sao chứ?" Triệu Vịnh Mai bị kích động, buồn bã nói, "Cô ta không thích em đến vậy sao?"

"Cô ta không xứng." Dương Duy Khôn xót xa ôm vị hôn thê vào lòng, "Em có anh thích là đủ."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 714: Chương 714



Sau buổi tiệc đính hôn, gia đình Dương Quyền Đình trở về thành phố. Trước khi lên đường, Hứa Quế Chi vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Vịnh Mai, ân cần dặn dò: "Con yên tâm, đợi khi mọi thứ ở thành phố ổn định, mẹ sẽ quay lại đón con."

Dương Duy Khôn khoanh tay, nhìn mẹ với ánh mắt dịu dàng xen lẫn chút ghen tị. Có vẻ như bà thích Triệu Vịnh Mai hơn cả chính anh.

"Mẹ thích cậu quá, biết làm sao đây?" Dương Duy Khôn càu nhàu.

Triệu Vịnh Mai ngơ ngác: "Gì cơ?"

"Nếu sau này hai người đi chơi mà bỏ rơi tôi thì sao? Tôi ghen đấy." Anh giả vờ buồn bã.

Triệu Vịnh Mai trừng mắt: "Anh đúng là..."

"Đợi tôi về." Dương Duy Khôn bỗng trở nên nghiêm túc.

...

Phiêu Vũ Miên Miên

Triệu Vịnh Mai gật đầu, mặt đỏ ửng. Khi xe bắt đầu chuyển bánh, cô không kìm được lòng, đưa mắt nhìn theo.

Bất ngờ, Dương Duy Khôn bước xuống xe, kéo cô vào một góc khuất.

"Sao thế?" Triệu Vịnh Mai ngạc nhiên.

"Em có muốn đi cùng tôi không?" Anh hỏi.

Triệu Vịnh Mai tròn mắt: "Như thế có được không?"

"Tôi không muốn xa em." Dương Duy Khôn ôm chặt cô, giọng khàn khàn, "Nhất là khi em nhìn tôi như vừa nãy."

Ánh mắt ấy khiến anh chỉ muốn giấu cô đi, mang theo bên mình.

Triệu Vịnh Mai cũng siết chặt vòng tay. Hai người vừa mới thành đôi mà đã phải chia xa, thật khó chịu.

"Tôi sẽ nói với bác gái." Dương Duy Khôn hôn nhẹ lên trán cô.

Ban đầu, anh không định đưa cô đi vì sợ cô gặp nguy hiểm ở thành phố. Anh dự định đợi mọi chuyện ổn định rồi mới tổ chức hôn lễ.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Vịnh Mai đỏ mắt tiễn anh, Dương Duy Khôn không thể nào rời đi.

Hơn nữa, trong làng còn có người như Triệu Vịnh Hồng, ai dám chắc sẽ không có kẻ thứ hai?

Anh muốn cô ở bên mình, nơi an toàn nhất.

"Là trưởng tức của nhà họ Dương, cô ấy cần học cách đối mặt với mọi chuyện." Dương Duy Khôn thuyết phục mẹ Triệu Vịnh Mai, "Bác yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy."

Cả Hứa Quế Chi lẫn mẹ Triệu Vịnh Mai đều bất ngờ trước đề nghị này.

Hứa Quế Chi vui vẻ đồng ý: "Chị yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Mai Mai chu đáo. Để cháu đi cùng tôi làm bạn, được không? Ít lâu nữa tôi sẽ đưa cháu về."

Dĩ nhiên, lúc đó cũng là lúc chuẩn bị cho đám cưới.

Mẹ Triệu Vịnh Mai đành gật đầu. Bà hiểu rằng con gái đi cùng Dương Duy Khôn là tốt nhất, nhất là khi hai đứa đang yêu say đắm.

Đêm qua, Triệu Vịnh Mai khóc đến mắt sưng húp, sáng nay còn dùng nước lạnh chườm, tưởng bà không biết.

Con gái lớn rồi, lòng đã thuộc về người khác.

Kế hoạch ban đầu bị xáo trộn khi Triệu Vịnh Mai phải thu xếp đồ đạc. Thế là cô bị Dương Duy Khôn "dụ dỗ" lên xe, rời khỏi huyện.

Chỉ khi xe vượt qua thị trấn, Triệu Vịnh Mai mới nhận ra mình sắp đến thành phố – chuyến đi xa nhất đời cô.

Cô bị say xe, dù Dương Duy Khôn đã thử nhiều cách nhưng vẫn không đỡ.

Cuối cùng, họ cũng đến ngôi nhà tứ hợp viện cũ của gia đình họ Dương. Trương thư ký đã dọn dẹp sạch sẽ từ trước.

"Từ khi nhà anh chuyển đi, ngôi nhà này chưa ai ở," Trương thư ký giải thích, "Ban đầu có kế hoạch khác, nhưng lãnh đạo cấp trên đặc biệt yêu cầu giữ nguyên."

Nhờ vậy, ngôi nhà mới không bị tàn phá như những tứ hợp viện khác trong thời kỳ hỗn loạn.

Dương Duy Khôn nhường phòng mình cho Triệu Vịnh Mai, còn anh dọn vào phòng sách, kê một chiếc giường tầng.

"Em nằm nghỉ đi, tôi đi lấy nước cho em." Anh nói.

"Em muốn tắm," Triệu Vịnh Mai mệt mỏi, "Người khó chịu quá."

"Được, tôi sẽ đun nước." Dương Duy Khôn kiên nhẫn đáp.

Lúc quay lại, anh mang theo một bát cháo kê: "Em ăn chút gì đã rồi hãy tắm."

Cháo do người giúp việc chuẩn bị sẵn. Biết gia đình họ Dương hôm nay về, bà đã nấu sẵn cả bữa.

Triệu Vịnh Mai ăn được nửa bát cháo với dưa chua, người đỡ mệt hơn. Lần đầu đi xe hơi, cô bị say đến mức xanh mặt.

Sau khi ăn và tắm rửa, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Dương Duy Khôn!" Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

"Anh ra ngoài đi, em ổn rồi." Triệu Vịnh Mai nói.

"Đợi tôi về." Anh mỉm cười, "Em cứ nghỉ thêm đi."

"Nghe nói cậu về, tôi đến thăm ngay đấy!" Một cô gái hào hứng nói, "Thế nào, đủ bạn bè chưa?"

"Chỉ thế thôi?" Dương Duy Khôn lạnh nhạt.

"Cậu còn muốn gì nữa?" Cô gái cười, "Tối nay tôi đãi lẩu nhé?"

"Để hôm khác, hôm nay không tiện." Anh từ chối.

"Tại sao?"

"Vợ sắp cưới của tôi không khỏe."

"Cậu thật sự đính hôn rồi?" Cô gái tròn mắt, bật cười, "Trời ơi, ai vậy? Tôi phải gặp mới được, xem ai 'mù' thế nào mà lại chọn cậu!"

"Mao Vệ Hồng, cô muốn ăn đòn à?" Dương Duy Khôn trừng mắt.

"Nói thật mà!" Mao Vệ Hồng không sợ, tiếp tục cười, "Thôi, tối nay để sau. Khi nào cô ấy khỏe, tôi gọi mấy đứa bạn cùng mừng cậu."

"Ừ." Dương Duy Khôn gật đầu, "À, cô đi lấy cho tôi ít hoa quả."

Ăn hoa quả có lẽ sẽ đỡ say xe.

Mao Vệ Hồng lườm anh: "Cậu chỉ biết bóc lột tôi!"

Dù vậy, cô vẫn đồng ý: "Chờ nhé, tôi về xem nhà có gì. Cam được không?"

"Cam thì tốt nhất." Dương Duy Khôn không ngại liệt kê thêm vài loại trái cây phương Nam.

"Đúng là không khách sáo chút nào!" Mao Vệ Hồng lè lưỡi, "Tôi đi lấy đây."

Nhà cô cách nhà Dương Duy Khôn không xa. Gia đình cô may mắn không bị ảnh hưởng bởi biến động, nhưng mấy năm nay vẫn sống khép nép.

"Cô ấy là ai vậy?" Triệu Vịnh Mai hỏi, "Hai người thân thiết quá."

"Mao Vệ Hồng, tính cách như con trai vậy," Dương Duy Khôn giải thích, "Hồi nhỏ hay theo tôi. Khi nào em khỏe, tôi sẽ giới thiệu em với họ."

Mấy người bạn khác cũng vừa trở về, đã đến lúc họp mặt.

"Ừ." Triệu Vịnh Mai gật đầu, nhưng trong lòng thoáng chút buồn khi thấy Mao Vệ Hồng và Dương Duy Khôn thân thiết như vậy.

Cô tự trách mình sao lại nghĩ lung tung.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 715: Chương 715



Triệu Vịnh Mai không ngờ cuộc sống ở thành phố lại như thế này. Mỗi sáng thức dậy, bảo mẫu trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa ăn, chỉ chờ cô dùng.

Dương Quyền Đình từ khi trở về thành phố hiếm khi xuất hiện ở nhà. Dương Duy Khôn ban đầu còn ở nhà cùng cô hai ngày, nhưng sau khi cô hồi phục hoàn toàn, anh cũng bắt đầu bận rộn.

Tuy nhiên, mỗi chiều anh đều về sớm, đạp chiếc xe đạp cũ kỹ chở Triệu Vịnh Mai đi dạo quanh.

"Đợi khi xong việc, anh sẽ đưa em đi chơi thật vui." Dương Duy Khôn nói.

"Anh cứ bận việc của anh, em ở nhà cũng rất ổn." Triệu Vịnh Mai đáp, "Chị Bình nấu ăn ngon lắm, em đang học nấu ăn cùng chị ấy."

Cô không ngờ chị Bình trông bình thường mà nấu ăn lại tinh tế và khéo léo đến vậy. Sau khi thân thiết hơn, cô mới biết tổ tiên chị Bình từng là ngự thiện trong cung, đến đời chị, ông nội làm đầu bếp cho lãnh đạo ở thủ đô. Chị kết hôn rồi theo chồng về tỉnh Thiểm, sau đó được phân công đến nhà họ Dương.

Chị Bình rất hợp tính với Triệu Vịnh Mai, thấy cô có khiếu nấu ăn nên sẵn lòng chỉ dạy.

"Phụ nữ chúng ta, dù đi đâu cũng phải có một kỹ năng để tự lập. Đó chính là chỗ dựa của mình." Chị Bình tâm sự.

...

...

Cũng vì quý cô gái này nên chị mới nói nhiều hơn bình thường. Mỗi khi nấu ăn hay trò chuyện, chị đều tranh thủ chỉ bảo cô những điều cần thiết.

"Em muốn bái chị Bình làm sư phụ." Triệu Vịnh Mai suy nghĩ mấy ngày, hôm nay mới có dịp nói với Dương Duy Khôn, "Như vậy có ảnh hưởng gì đến gia đình không?"

Trước kia ở quê, cô chỉ nghe nói nhà họ Dương rất có thế lực, nhưng giờ đến thành phố, cô mới thực sự cảm nhận được sự hùng mạnh của gia tộc này.

Đặc biệt là mấy hôm trước, khi xem tin tức trên TV, Triệu Vịnh Mai bất ngờ thấy hình ảnh của Dương Quyền Đình.

Điều này khiến cô vô cùng choáng ngợp.

Những ngày qua, cô luôn tự hỏi liệu lựa chọn của mình có đúng không?

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng mỗi khi thấy anh vội vã về nhà ăn cơm cùng, lại lo lắng cô buồn chán, lòng Triệu Vịnh Mai lại mềm lại.

Một người đàn ông tốt như vậy, nếu buộc phải buông tay, cô sẽ đau lòng lắm.

"Không có gì phải lo lắng cả." Dương Duy Khôn nói, "Em muốn làm gì cứ làm, đừng suy nghĩ nhiều."

"Anh cưới em là để yêu thương em, chứ không phải để trói buộc em, bắt em không được làm cái này cái kia." Anh nói tiếp, "Cứ mạnh dạn làm đi, có chuyện gì lớn, đã có anh đứng ra lo."

"Nhưng cũng phải xem chị Bình có đồng ý không đã." Triệu Vịnh Mai cười ngọt ngào, "Nếu không được cũng không sao, trong lòng em vẫn coi chị ấy như sư phụ."

Chỉ với những điều chị Bình dạy và những lời tâm huyết chị phân tích về tình hình các gia đình trong thành phố, Triệu Vịnh Mai đã sớm coi chị như một người thầy.

"Được." Dương Duy Khôn gật đầu, "Cuối tuần anh sẽ đưa em đi shopping."

"Ừm." Triệu Vịnh Mai đồng ý, "Chúng mình cũng đi xem phim nhé."

"Em nghe nói trong thành phố có rạp chiếu phim riêng, xem rất hay."

"Cô bé này biết nhiều thật đấy?" Dương Duy Khôn cười, "Em còn cướp lời của anh nữa."

Anh vốn định đưa cô đi mua sắm rồi xem phim.

Triệu Vịnh Mai bật cười.

Gió đêm lướt qua mái tóc, mang theo hương hoa dịu nhẹ, Triệu Vịnh Mai cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, khi đang cùng chị Bình hái rau trong vườn, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh.

Một cô gái tóc uốn sóng, ăn mặc thời thượng bước vào. Cô ta liếc nhìn hai người rồi dừng mắt ở Triệu Vịnh Mai.

"Cô là Triệu Vịnh Mai?" Cô gái hỏi với giọng điệu khẳng định, "Có chuyện muốn nói, ra ngoài một chút được không?"

"Cô là ai vậy?" Chị Bình nhíu mày, "Chúng tôi không quen cô, vào nhà không gõ cửa mà còn gọi người ta ra ngoài?"

"À, lỗi của tôi." Cô gái cười, "Chị là chị Bình phải không? Tôi từng nghe nói về chị. Tôi là Quan Trí Di, nhà họ Quan chắc chị biết chứ?"

"Ừ." Chị Bình lạnh nhạt đáp, "Nghe qua."

Rồi quay sang Triệu Vịnh Mai nói, "Chính là nhà họ Quan đó."

Triệu Vịnh Mai từ ánh mắt đầy thách thức của cô gái khi bước vào đã đoán ra cô ta là Quan Trí Di.

Nghe nói trước đây, hai gia đình Dương và Quan có ý định mai mối con cháu.

Nhưng chưa kịp đề cập thì nhà họ Dương gặp biến cố.

Sau khi nhà họ Dương suy sụp, nhà họ Quan nhanh chóng cắt đứt quan hệ, không những không giúp đỡ mà còn tránh xa, như thể chưa từng có ý định kết thông gia.

"Không biết tiểu thư Quan tìm tôi có việc gì?" Triệu Vịnh Mai hỏi.

Cô thấy mình và cô ta không có gì để nói, càng không cần thiết phải ra ngoài trò chuyện.

"Có thể cho tôi vài phút không?" Quan Trí Di nhìn Triệu Vịnh Mai, đánh giá trang phục của cô.

Nếu không biết trước Dương Duy Khôn yêu một cô gái quê, cô ta không thể tin nổi anh lại thích một người trông quê mùa và tầm thường như vậy.

"Cô muốn nói về Dương Duy Khôn? Vậy cô nên tìm anh ấy." Triệu Vịnh Mai thẳng thắn đáp.

Cô đoán được Quan Trí Di muốn nói gì.

"Sao? Cô không đủ can đảm nghe thì làm sao làm dâu nhà họ Dương?" Quan Trí Di không ngờ Triệu Vịnh Mai lại từ chối mình.

"Việc này không cần cô lo." Triệu Vịnh Mai nói, "Nếu là chuyện của Dương Duy Khôn hay hôn nhân của chúng tôi, cô nên tìm anh ấy."

Triệu Vịnh Mai thở dài, "Hôn nhân là chuyện hai người, nếu anh ấy không muốn, tôi cũng không ép."

"Nếu là chuyện khác, tôi càng không cần ra ngoài với cô, vì chúng ta không quen biết." Triệu Vịnh Mai mỉm cười, "Tiểu thư Quan, cô thấy có đúng không?"

"Cô!" Quan Trí Di tức giận trừng mắt.

"Nói hay lắm." Đúng lúc này, một tràng vỗ tay vang lên từ cửa. Triệu Vịnh Mai quay lại, ngạc nhiên.

Hóa ra là Mao Vệ Hồng.

"Quan Trí Di, cô còn mặt mũi nào đến đây?" Mao Vệ Hồng khoanh tay trước ngực, giọng đầy châm biếm, "Cô tìm vợ sắp cưới của Khôn Tử để làm gì?"

"Để tôi đoán xem," Mao Vệ Hồng ngắt lời, "Định đưa tiền rồi nói cô ấy không xứng với Dương Duy Khôn?"

"Phụ nữ như cô không xứng với anh ấy đâu." Mao Vệ Hồng bắt chước giọng điệu của Quan Trí Di.

"Phụt!" Cô tự nhổ nước bọt, "Xứng hay không đâu phải do cô quyết định?"

"Có gan thì đi tìm Dương Duy Khôn, lại đến đây tìm cô ấy, chắc là biết hôm nay nhà không có ai phải không?"

Quan Trí Di: "..."

Cô ta muốn xé miệng Mao Vệ Hồng.

Vì cô ta đoán đúng hết!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 716: Chương 716



Hôm nay, Quan Trí Di đến đúng là đã dò la trước thông tin.

Gia đình họ Dương hôm nay không có ai ở nhà, chỉ có chị Bình và Triệu Vịnh Mai.

Cô ta vốn đã thích Dương Duy Khôn từ lâu, gia đình họ Quan cũng có ý định muốn cô gả cho anh.

Nhưng ai ngờ nhà họ Dương gặp biến cố, cả gia đình bị điều đi lao động ở nông thôn. Chuyện hôn nhân của hai người vốn chỉ mới là ý định chứ chưa được đưa ra bàn bạc rõ ràng, nên đương nhiên không thể nhắc đến nữa.

Không những không nhắc đến, mà còn phải tránh xa để khỏi bị liên lụy.

Gia đình họ Quan cũng chỉ vì tự bảo vệ mình, không còn cách nào khác.

Nhưng ai ngờ nhà họ Dương lại trở về, chức vụ của Dương Quyền Đình giờ còn cao hơn cả cha cô.

Thế là ý đồ của nhà họ lại nhen nhóm lên.

Chỉ cần chưa kết hôn, thì mọi thứ đều có thể xoay chuyển, huống chi anh ta lại còn đính hôn với một cô gái quê mùa, chắc chắn chỉ là giải pháp tạm thời khi còn ở nông thôn.

...

...

Vì vậy, hôm nay Quan Trí Di đã tìm đến Triệu Vịnh Mai.

Ý của cô ta rất rõ ràng: nếu Triệu Vịnh Mai muốn có việc làm hoặc cần tiền, cô ta đều có thể đáp ứng, chỉ cần cô đồng ý rời xa Dương Duy Khôn và hủy hôn ước với anh.

Quan Trí Di hiểu rõ tính cách Dương Duy Khôn, anh sẽ không bao giờ làm chuyện phản bội.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể bắt đầu từ Triệu Vịnh Mai, chỉ cần cô đồng ý hủy hôn, thì cô ta sẽ có cơ hội thuyết phục Dương Duy Khôn cưới mình.

Nhưng không ngờ, Triệu Vịnh Mai đã nhìn thấu ngay ý đồ của cô ta, và còn có Mao Vệ Hồng - một nhân vật khiến cô ta căm ghét.

"Sao cô lại dai dẳng như vậy?" Quan Trí Di tức giận nói. "Đâu đâu cũng có cô, chuyện này liên quan gì đến cô chứ?"

"Cô đã không biết xấu hổ như thế, thì tôi có gì mà không thể đến?" Mao Vệ Hồng lườm cô ta một cái. "Đi nhanh đi, lát nữa Khôn Tử về, cô đoán xem anh ấy sẽ làm gì?"

Quan Trí Di: "..."

Nếu Dương Duy Khôn biết chuyện, anh chắc chắn sẽ không khách khí gì. Tính cách anh thế nào, cô ta cũng hiểu phần nào.

"Nếu cô không muốn đi thì thôi." Quan Trí Di mặt mày ngượng ngùng nói. "Tôi chỉ đến hỏi thăm, không có ý gì khác."

Mao Vệ Hồng khẽ cười khẩy.

Không có ý gì khác? Ý đồ của cô ta gần như dán lên mặt rồi, còn bảo không có ý gì?

Phụt, mặt dày thật đấy, đúng là người nhà họ Quan.

"Cô..." Quan Trí Di liếc Mao Vệ Hồng một cái, vội vã rời đi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười khẩy của cô từ phía sau.

Hôm nay cô ta thật sự nên xem lịch trước khi ra ngoài. Tính toán đủ đường, dò biết nhà họ Dương không có ai, nhưng lại giữa đường xuất hiện Mao Vệ Hồng.

Còn Triệu Vịnh Mai, một cô gái quê mùa, cũng không phải loại người chưa từng biết thế sự như vẻ ngoài của cô.

Tóm lại, hôm nay Quan Trí Di đến đầy tự tin, nhưng ra về trong thất vọng.

Ở nhà, cô đã hứa với gia đình rằng sẽ thuyết phục được Triệu Vịnh Mai.

Bây giờ, cô phải giải thích thế nào đây?

Trong khi đó, Mao Vệ Hồng tự nhiên nắm tay Triệu Vịnh Mai:

"Con người đó mặt dày lắm, lại còn thích ra vẻ ta đây."

"Nếu lần sau cô ta dám đến tìm cô nữa, đừng khách khí. Không, chuyện hôm nay nhất định phải kể lại với Dương Duy Khôn." Mao Vệ Hồng nói tiếp. "Anh ta đẹp trai quá nên lắm hoa dại vướng vào."

Triệu Vịnh Mai chợt hiểu ra lý do tại sao hôm đó Dương Duy Khôn trò chuyện với Mao Vệ Hồng lại thoải mái đến vậy.

Tính cách thẳng thắn như thế, ai mà không thích?

"Ừm, em biết rồi, cảm ơn chị." Triệu Vịnh Mai cảm kích nói. "Lúc nãy may có chị, nếu không em không biết phải ứng phó thế nào."

"Cô khiêm tốn quá, lúc nãy cô nói rất hay." Mao Vệ Hồng vẫy tay cười lớn. "Tôi thấy hai người hợp nhau lắm."

Ngay từ khi nghe tin Dương Duy Khôn đưa về một cô gái quê, cô đã nói rằng cô gái này chắc chắn có điểm gì đó thu hút anh, chứ không phải như mọi người nói rằng anh phải chấp nhận vì hoàn cảnh ở nông thôn.

Vớ vẩn!

Dương Duy Khôn là loại người lấy hôn nhân làm thỏa hiệp, chịu khuất phục cả đời sao?

Nếu thế, thì đó không phải là Dương Duy Khôn rồi.

"Đi, tôi dẫn cô đi chơi." Mao Vệ Hồng nói. "Dương Duy Khôn bận rộn thì mặc kệ, nhưng nhốt cô ở nhà một mình là sao?"

"Chúng ta đi chơi thôi." Mao Vệ Hồng kéo tay Triệu Vịnh Mai, quay sang nói với chị Bình. "Chị Bình ơi, em dẫn Mai Mai đi chơi nhé!"

"Được." Chị Bình cười đáp. "Hai đứa có về ăn trưa không?"

"Dĩ nhiên là không rồi." Mao Vệ Hồng cười nói. "Em dẫn cô ấy đi ăn ngon."

"Chị đợi em một chút, em đi thay quần áo." Triệu Vịnh Mai cười nói.

Còn phải mang theo tiền nữa, không thể đi tay không được.

"Ừ." Mao Vệ Hồng mỉm cười. "Lần trước định mời hai người đi ăn, nhưng Dương Duy Khôn giấu kín không cho tôi gặp cô, lại còn bảo cô không khỏe."

Hừ, đồ đàn ông khó ưa!

"Lần trước em bị say xe, thật sự không khỏe." Triệu Vịnh Mai giải thích. "Chị ngồi đợi một chút, em đi thay đồ."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Ừ, đi đi." Mao Vệ Hồng vẫy tay, ngồi xuống cạnh chị Bình. "Em ngồi đây giúp chị Bình nhặt rau."

"Thôi đi." Chị Bình cười nói. "Đừng có nhặt xong rau không dùng được nữa."

"Em hồi đó còn nhỏ mà." Mao Vệ Hồng cười đáp. "Có chút không phân biệt được ngũ cốc."

Trong lúc hai người trò chuyện, Triệu Vịnh Mai đã thay xong quần áo, trên vai đeo một chiếc túi vải quân dụng màu xanh, bên trong đựng tiền tiết kiệm của cô.

"Cô xinh quá." Mao Vệ Hồng nhìn Triệu Vịnh Mai, cười nói.

Gương mặt Triệu Vịnh Mai thanh tú, xinh đẹp, toát lên vẻ dịu dàng, đằm thắm.

Không như Quan Trí Di, dù tóc uốn lượn sóng hợp thời trang, váy áo đẹp đẽ, nhưng khi đứng cạnh Triệu Vịnh Mai, lại lộ rõ vẻ phàm tục.

Phải nói, gu thẩm mỹ của Dương Duy Khôn cũng thật đặc biệt, ánh mắt thật chuẩn.

Mao Vệ Hồng cùng Dương Duy Khôn lớn lên ở thành phố, rõ nhất nơi nào vui chơi, nơi nào ăn uống ngon.

Cô chở Triệu Vịnh Mai trên chiếc xe đạp nhỏ, rong ruổi khắp nơi.

Dương Duy Khôn hôm nay sau khi xong việc, đang cùng bạn bè đạp xe về nhà. Một người bạn nói:

"Khôn Tử, còn sớm, đi uống chút gì không?"

"Không đi, tôi về nhà với người yêu." Dương Duy Khôn không chút do dự từ chối.

Người bạn cười bật:

"Này, đúng là kiểu 'trọng sắc khinh bạn' mà!"

"Từ ngày cậu về, bọn tôi rủ bao nhiêu lần rồi? Cậu chưa đi lần nào." Một người khác nói.

"Hay là gọi cả em dâu tương lai đi cùng?" Người bạn cười đề nghị.

"Chị dâu tương lai." Dương Duy Khôn trừng mắt. "Để tôi về hỏi đã."

Phải xin phép trước đã.

Nhưng thực ra, anh chỉ muốn có không gian riêng cho hai người.

"Cậu sau này chắc chắn sẽ là một người chồng sợ vợ." Người bạn vỗ vai anh cười nói. "Càng thế, bọn tôi càng tò mò về chị dâu tương lai."

"Mai Mai của tôi rất ngoan, mấy người đừng có dạy xấu..." Dương Duy Khôn chưa nói hết câu, bỗng thấy hai cô gái đạp xe vui vẻ đi ngang qua đường.

Một trong hai tay cầm chai nước ngọt, vẻ mặt thoải mái.

"Đó... không phải Mao Vệ Hồng sao?"

"Đúng vậy, cô gái ngồi sau xe là ai thế?"

Dương Duy Khôn: "..."

Còn ai nữa? Mai Mai của anh chứ ai!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 717: Chương 717



Mao Vệ Hồng không chỉ dụ dỗ vợ yêu của hắn đi chơi, còn dẫn cô ấy đến chính quán ăn mà hắn đã chuẩn bị sẵn để tạo bất ngờ cho buổi tối.

Đơn giản là phá tan mọi kế hoạch và nhịp độ mà Dương Duy Khôn đã dày công sắp đặt.

"Anh ấy bị sao vậy?" Ngô Đại Vĩ run rẩy hỏi Hùng Thanh Hoa, "Sao trông như sắp đi đánh nhau thế?"

Biểu cảm kia đáng sợ thật!

"Đi." Dương Duy Khôn lạnh lùng nói.

"Ừ." Hai người bạn từ thuở nhỏ liếc nhau, rồi đạp xe theo sau, "Ơ? Khôn tử, cậu định đi đâu thế?"

Vừa nãy không phải bảo về nhà sao? Giờ lại quay đầu?

"Đi ăn." Dương Duy Khôn đáp ngắn gọn.

"Ai chọc giận anh ấy thế?" Ngô Đại Vĩ hỏi.

...

...

"Ai mà biết?" Hùng Thanh Hoa cười khẽ, đạp xe theo sau, "Đến đó thì biết ngay."

Vừa nãy còn bình thường, không thể tự nhiên nổi giận được.

"Chẳng lẽ lại giận vì Mao Vệ Hồng đi ăn ngon mà không rủ bọn mình?" Ngô Đại Vĩ vừa đạp xe vừa nói.

Hùng Thanh Hoa liếc nhìn anh ta, "Cậu nghĩ nhiều quá."

Theo hắn, chuyện này chẳng liên quan gì đến Mao Vệ Hồng, mà rất có thể là do cô gái ngồi sau xe của cô ấy.

Bằng không, Dương Duy Khôn đã định về nhà với người yêu, vậy mà khi thấy Mao Vệ Hồng chở một cô gái đi qua, hắn liền đổi ý đi ăn.

Chà chà...

Đúng là một kẻ "nô lệ tình yêu"!

Nghĩ đến đây, Hùng Thanh Hoa còn huýt sáo vui vẻ.

Ngô Đại Vĩ, "... Cậu biết gì rồi phải không?"

"Tôi biết gì chứ?" Hùng Thanh Hoa cười đáp, "Chỉ là lát nữa sẽ có kịch hay xem thôi."

Nghĩ đến cảnh Dương Duy Khôn biến sắc mặt, gặp được vị hôn thê mà hắn giấu kín, cùng với Mao Vệ Hồng đáng thương, nụ cười trên mặt Hùng Thanh Hoa càng rạng rỡ hơn.

Mao Vệ Hồng hoàn toàn không biết mình đang đứng trước nguy hiểm, cô còn đang hào hứng giới thiệu với Triệu Vịnh Mai về quán ăn sắp tới.

"Nói đến quán ngon này thì phải nhờ Khôn cẩu... à không, Khôn tử dẫn bọn mình đến đấy." Mao Vệ Hồng cười khúc khích, "Tên đó sành ăn lắm."

Không hổ là biệt danh "Khôn cẩu", cái mũi hắn nhạy cảm với đồ ăn ngon cỡ nào, chỉ cần ngửi thấy mùi là tìm ra ngay.

"Em có thấy lạnh sau lưng không?" Triệu Vịnh Mai hỏi.

"Có chút." Mao Vệ Hồng đáp, "Chắc do trong ngõ có gió thổi qua."

Hai người không để ý nhiều, tiếp tục đạp xe về phía trước.

"Đợi sau này em học đi xe đạp rồi sẽ chở chị." Triệu Vịnh Mai ngại ngùng nói.

"Em muốn học, chiều nay chị dạy luôn cũng được." Mao Vệ Hồng nói, "Loại xe của chị dễ học lắm, không như xe đạp 28 khó nhằn đâu."

"Hồng Hồng, cảm ơn chị." Triệu Vịnh Mai cảm động nói.

"Chuyện nhỏ." Mao Vệ Hồng cười đáp, "Đến rồi."

Tuy nhiên, từ nhà đạp xe đến đây lại còn chở thêm một người quả thực rất mệt.

Nhưng khi hai người vừa khóa xe định bước vào, Triệu Vịnh Mai bất ngờ nhìn thấy một người quen!

"Anh... sao lại ở đây?" Triệu Vịnh Mai ngạc nhiên nhìn Dương Duy Khôn, "Anh cũng đến đây ăn à?"

Dương Duy Khôn liếc nhìn Mao Vệ Hồng, rồi đáp, "Ừ, đến đây ăn."

"Tốt lắm, Khôn cẩu, mình đi ăn ngon mà không rủ Mai Mai." Mao Vệ Hồng nghe vậy liền nổi giận, "Khổ thân em phải vất vả lắm mới dụ được Mai Mai đi cùng."

Vậy mà tên khốn này lại lén đi ăn một mình.

"Sao anh nhìn em như thế?" Mao Vệ Hồng nói đến đây bỗng im bặt, vì ánh mắt Dương Duy Khôn đang nhìn cô đầy sát khí.

"Nếu em không dẫn cô ấy đến đây," Dương Duy Khôn lạnh lùng nói, "Thì tối nay tôi sẽ tự đưa cô ấy đi ăn."

Người phụ nữ này không chỉ phá hỏng kế hoạch của hắn, còn ở đây xúi giục làm rạn nứt tình cảm giữa hắn và Mai Mai.

"Ai biết anh nói thật hay không?" Mao Vệ Hồng ôm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Vịnh Mai, "Biết đâu anh chỉ là nhất thời hứng lên thôi."

"Không tin thì hỏi đi." Dương Duy Khôn nói, "Hỏi xem tôi đã đặt phòng riêng chưa?"

Mao Vệ Hồng bĩu môi.

"Con bé này," Hùng Thanh Hoa từ phía sau xoa đầu cô, "Một số món cần đặt trước, em hỏi là biết ngay."

Phòng riêng có thể đặt lúc đến, nhưng món ăn thì phải đặt trước, nếu không chỉ ăn được những món thông thường.

"Vậy bọn mình có phúc rồi!" Mao Vệ Hồng hào hứng nói, "Vẫn là anh giỏi nhất, Khôn cẩu."

"Cái gì?" Ánh mắt Dương Duy Khôn lại muốn g.i.ế.c người.

"Khôn tử, anh Khôn." Mao Vệ Hồng cười tủm tỉm, "Mai Mai, anh ấy đáng sợ quá."

"Đừng sợ." Triệu Vịnh Mai an ủi cô, rồi quay sang Dương Duy Khôn, "Anh đừng có hù dọa em ấy nữa. Hồng Hồng tốt với em lắm."

"Em ấy còn hứa dạy em đi xe đạp nữa."

Dương Duy Khôn, "..."

Được, càng muốn g.i.ế.c người hơn rồi đấy.

"Em ấy?" Dương Duy Khôn khoanh tay, nhìn Mao Vệ Hồng đầy châm biếm, "Xe đạp của em ấy còn là tôi dạy đấy, dốt đặc cán mai, suýt nữa làm thầy phát điên."

"Em chắc chắn muốn em ấy dạy?"

Cái này... Triệu Vịnh Mai không ngờ lại như vậy, ngây người nhìn Mao Vệ Hồng.

"Khôn cẩu, anh làm hỏng danh tiếng của em, em g.i.ế.c anh đấy." Mao Vệ Hồng tức giận la hét, "Em dốt chỗ nào? Rõ ràng là anh dạy không tốt."

"May mà còn có nhân chứng." Dương Duy Khôn nhìn Hùng Thanh Hoa và Ngô Đại Vĩ, "Không thì nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch."

"Hai người... Hùng Thanh Hoa, anh nói xem em có dốt không?" Mao Vệ Hồng giận dữ nhìn hắn.

"Ừ," Hùng Thanh Hoa cười trìu mến, "Không dốt, không dốt chút nào."

"Chỉ là khả năng phối hợp hơi kém, không sao cả."

Nếu không bổ sung câu này, Mao Vệ Hồng còn cảm kích hắn, nhưng giờ thì còn gì để nói?

"Mai Mai, bọn họ bắt nạt em." Mao Vệ Hồng giả vờ khóc lóc.

"Đừng khóc," Triệu Vịnh Mai vội vàng an ủi, "Em tin chị."

"Thế còn anh?" Dương Duy Khôn ghen tị hỏi.

Triệu Vịnh Mai, "..."

Khổ thân cô!

"Ha ha, em đùa thôi." Mao Vệ Hồng bật cười, "Nếu muốn học đi xe đạp, chắc chắn phải nhờ Khôn tử dạy."

"Anh ấy khỏe, đỡ phía sau là em học nhanh lắm." Mao Vệ Hồng vừa nói vừa liếc mắt với Dương Duy Khôn.

Dương Duy Khôn gật đầu.

Nụ cười trên mặt Mao Vệ Hồng càng rạng rỡ hơn.

"Nhưng chị bảo xe đạp 28 khó học lắm mà." Triệu Vịnh Mai nói.

"Không sao, em cứ lấy xe của chị mà học." Mao Vệ Hồng vỗ n.g.ự.c đáp.

Thôi được vậy.

Triệu Vịnh Mai đành gật đầu.

Nhưng không ngờ Mao Vệ Hồng thì thầm với Dương Duy Khôn, "Em muốn băng đĩa mới nhất của thần tượng."

"Đồng ý." Dương Duy Khôn đáp.

Mao Vệ Hồng chép miệng, "Khôn cẩu, không ngờ anh cũng có ngày nay!"

"Em không muốn thì thôi."

"Muốn, sao lại không muốn?" Mao Vệ Hồng vội nói, "Cảm ơn anh."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Em Mai Mai của em tốt quá."

"Nhầm rồi, là của anh."

Mao Vệ Hồng, "..."

Khôn cẩu!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 718: Chương 718



Trong thời gian ở tỉnh thành, Triệu Vịnh Mai được tiếp xúc với một cuộc sống hoàn toàn khác so với trước đây.

Cô học cách giao tiếp với những người mới quen, theo chị Bình học làm nhiều món ăn ngon.

Cô cũng học cách đi xe đạp và bắt xe buýt.

Tóm lại, tất cả đều là những điều mới mẻ mà trước đây ở làng quê cô chưa từng biết đến.

Cô còn được làm quen với những người vô cùng tốt bụng.

Như Mao Vệ Hồng và những người bạn thân của Dương Duy Khôn.

Không biết có phải vì thái độ của cô ngày hôm đó hay lời nói của Mao Vệ Hồng đã khiến Quan Trí Di tức giận hay không, nhưng từ đó về sau, cô không gặp lại cô gái đó nữa.

Tuy nhiên, đôi lúc Triệu Vịnh Mai cũng cảm thấy hoang mang, không biết mình có thực sự phù hợp với cuộc sống nơi đây không?

Đặc biệt là khi nhìn thấy Dương Duy Khôn vui đùa cùng những người bạn thuở nhỏ, cô thường cảm thấy ghen tị.

...

...

Ghen tị vì họ có thể thoải mái vui đùa bên nhau.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Dương Duy Khôn cười hỏi, nắm tay Triệu Vịnh Mai. “Nhớ nhà rồi phải không?”

Triệu Vịnh Mai gật đầu.

Đúng là cô đang nhớ nhà.

“Hai ngày nữa, anh sẽ đưa em về.” Dương Duy Khôn mỉm cười nói. “Vì vậy, nhiệm vụ của chúng ta trong hai ngày tới khá quan trọng đấy.”

“Nhiệm vụ gì vậy?” Triệu Vịnh Mai ngạc nhiên hỏi.

“Mua quà cho bố mẹ, em trai và cả dân làng nữa.” Dương Duy Khôn nhẹ nhàng véo mũi cô. “Em không thể về tay không được.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả.” Dương Duy Khôn nói. “Em cũng đừng lo lắng về chuyện tiền bạc.”

Anh vừa nói vừa đặt một chiếc hộp sắt vào tay cô. “Anh đã muốn đưa em cái này từ lâu rồi.”

“Cái gì vậy?” Triệu Vịnh Mai hỏi.

“Mở ra xem đi.” Dương Duy Khôn dùng cằm ra hiệu cho cô.

“Anh đưa em những thứ này làm gì?” Triệu Vịnh Mai mở hộp, bên trong chứa rất nhiều tiền và một cuốn sổ tiết kiệm.

“Quy định của nhà họ Dương, vợ quản lý tiền.” Dương Duy Khôn cười, hai tay đút túi.

Ngay từ ngày đầu đến tỉnh thành, anh đã đề cập đến việc đưa tiền cho Triệu Vịnh Mai, nhưng cô kiên quyết từ chối.

Anh không ép, muốn cho cô thời gian để làm quen.

“Em không thể nhận.” Triệu Vịnh Mai đỏ mặt nói.

“Em không muốn lấy anh?” Dương Duy Khôn hỏi. “Hay em định về nhà nói với mọi người rằng chúng ta không hợp nhau?”

Triệu Vịnh Mai: “…”

Cô thực sự có chút d.a.o động, nhưng không ngờ Dương Duy Khôn lại nhạy cảm đến mức này.

“Triệu Vịnh Mai, em đừng hòng.” Dương Duy Khôn nghiêm mặt nói. “Đời này em đừng nghĩ thoát khỏi anh.”

“Em không có.” Triệu Vịnh Mai lắc đầu. “Em thừa nhận đã có vài lần nghĩ như vậy.”

“Vài lần?” Giọng Dương Duy Khôn cao hơn.

Anh chỉ cảm nhận được một lần cô d.a.o động, không ngờ lại có nhiều đến thế.

“Anh xin lỗi.” Dương Duy Khôn áy náy nói. “Là do anh chưa làm tốt.”

Nếu không, cô đã không có cảm giác như vậy.

“Không phải lỗi của anh.” Triệu Vịnh Mai lắc đầu. “Có lẽ em không phù hợp với nơi này.”

Chưa kịp nói hết câu, nụ hôn của Dương Duy Khôn đã ập xuống.

“Ừm…”

Triệu Vịnh Mai không ngờ anh lại hôn cô đột ngột như vậy, hơn nữa cửa còn chưa đóng, bên ngoài vẫn nghe thấy tiếng Hứa Quế Chi và chị Bình trò chuyện.

Anh thật quá liều lĩnh!

Nếu có ai đó bước vào, cô sẽ mất mặt mất.

“Đừng.” Triệu Vịnh Mai vùng vẫy.

“Mai Mai, đừng bỏ rơi anh.” Dương Duy Khôn không hôn cô nữa nhưng vẫn ôm chặt. “Chuyển đến một nơi mới, em chưa quen là chuyện bình thường.”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Vì anh, được không?” Giọng Dương Duy Khôn như van nài.

Triệu Vịnh Mai im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.

“Cảm ơn em.” Dương Duy Khôn cười, áp trán vào trán cô. “Mai Mai.”

Khi hai người bước ra ngoài, Hứa Quế Chi và chị Bình nhìn nhau, đều thấy nụ cười trong mắt đối phương.

“Ra ngoài à?” Hứa Quế Chi hỏi.

“Vâng, đưa Mai Mai đi mua đồ.” Dương Duy Khôn hơi ngại ngùng nói.

“Đợi đã.” Hứa Quế Chi gọi con trai vào phòng. “Cầm lấy số tiền này, mua quà cho bố mẹ Mai Mai và dân làng.”

“Vâng.” Dương Duy Khôn không khách khí, nhận lấy tiền. “Cảm ơn mẹ.”

“Mai Mai mới đến tỉnh thành, giống như ngày xưa chúng ta về quê vậy.” Hứa Quế Chi nói. “Cũng tại mẹ dạo này bận quá, không quan tâm đến con bé.”

“Mẹ đừng tự trách, là do con chưa xử lý tốt.” Dương Duy Khôn nói. “Mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Hóa ra, mọi người đều nhận ra sự buồn bã gần đây của Triệu Vịnh Mai.

Triệu Vịnh Mai chưa bao giờ nghĩ rằng mua sắm lại có thể như thế này!

“Nhiều quá!” Cô tròn mắt nhìn đống đồ chất đầy trước mặt. “Tốn bao nhiêu tiền vậy!”

“Không nhiều lắm, chủ yếu là cần phiếu.” Mao Vệ Hồng, người đi cùng, ghen tị nói. “Hôm nay tôi mới thấy cảnh tượng này.”

“Những phiếu này là bồi thường cho gia đình chúng tôi trong những năm qua.” Dương Duy Khôn giải thích với Triệu Vịnh Mai. “Mẹ cho một ít, anh cũng có một ít.”

“Đừng áp lực.” Dương Duy Khôn nói nhỏ với cô. “Đây cũng là cách bồi thường của cấp trên cho gia đình, bù đắp những năm tháng khó khăn.”

“Nhờ sự giúp đỡ của dân làng những năm đó, gia đình chúng ta mới vượt qua được.” Dương Duy Khôn nói. “So với những gì họ đã làm, món quà này chẳng là gì.”

Trên đường về, Dương Duy Khôn là người lái xe.

Triệu Vịnh Mai lúc này mới biết anh biết lái xe. “Chồng em biết nhiều thứ lắm, nếu em muốn học, anh sẽ dạy sau.”

“Em mới học đi xe đạp xong.” Triệu Vịnh Mai lo lắng nhìn về phía trước, không quên cảm giác say xe lần trước.

“Ngồi xe nhiều lần sẽ quen thôi.” Dương Duy Khôn cười nhìn cô. “Nghe nói người say xe nếu biết lái sẽ không bị say nữa.”

“Thật không?” Triệu Vịnh Mai không tin.

“Đương nhiên là thật.” Dương Duy Khôn nói. “Em muốn thử không?”

“Không.” Triệu Vịnh Mai không ngờ anh lại hành động ngay lập tức. “Anh lái xe đi.”

Nhờ sự phân tâm của Dương Duy Khôn, hoặc có lẽ do anh lái xe ổn định, Triệu Vịnh Mai không bị say xe trên đường về.

Khi đến huyện, Dương Duy Khôn không dừng lại, không muốn gặp gỡ những người ở đó, mà lái thẳng về làng.

Bọn trẻ con chạy theo xe reo hò: “Chị Mai Mai về rồi, anh Khôn về rồi!”

Triệu Vịnh Mai bước xuống xe, chia kẹo trái cây đã chuẩn bị sẵn cho chúng. “Cầm lấy ăn đi, ai cũng có phần.”

Hai vợ chồng Triệu lão tam nghe tin cũng chạy ra. Bà Triệu nhìn thấy con gái hồng hào, biết rằng con bé không phải chịu khổ ở tỉnh thành.

“Bố, mẹ, chúng con về rồi.” Dương Duy Khôn nói.

Hai vợ chồng Triệu lão tam sững sờ: “Ừ, vào nhà đi.”

Tiếng cười nói rộn rã vang lên khắp làng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 719: Chương 719



Lần này trở về, Triệu Vịnh Mai không chỉ mua rất nhiều quà cho bố mẹ và anh em, mà còn mang theo vô số món quà cho trẻ em và người già trong làng.

Những đứa trẻ nhận được đồ dùng học tập và sách vở, còn các cụ già thì được tặng bánh ngọt mềm và quần áo.

Nói chung, tất cả những ai từng giúp đỡ gia đình cô trước đây đều nhận được quà từ nhà họ Dương.

Những người không nhận được quà chỉ biết ngồi ở nhà tức giận, tự trách mình ngày đó quá hẹp hòi, thậm chí còn nhiều lần gây rắc rối cho nhà họ Dương.

Bây giờ họ Dương đã được phục chức, không tính sổ với họ đã là khoan dung lắm rồi.

"Mai Mai đi tỉnh về trông xinh đẹp hẳn," có người ghen tị nói.

Nhìn xem, cô ấy có con mắt tinh tường thế nào, tìm được một người chồng làm quan ở tỉnh thành, sau này còn được làm bà quan ở thành phố nữa.

So sánh với nhà họ Hồ, khác biệt quá rõ ràng.

Hồ Thúy Hồng hôm nay lại bị đánh chạy về nhà, nhưng vừa bước vào làng đã nhận thấy không khí khác lạ, hình như có chuyện gì vui đang diễn ra?

...

...

Sao ai nấy đều tràn ngập niềm vui thế?

"Sao mày lại về?" Người dì họ Hồ nhìn Hồ Thúy Hồng với vẻ khó chịu, "Con gái đã có chồng mà ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ, sẽ mang xui xẻo đến cho gia đình."

"Đúng là xui xẻo," bà Hồ cáu kỉnh nói, "Không có việc gì thì đừng có về."

"Mắt bà mù rồi à? Không thấy tôi bị đánh sao?" Hồ Thúy Hồng tức giận nói, "Đây là nhà tôi, tôi muốn về thì về."

"Nhà của mày?" Bà Hồ cười lạnh, "Được, vậy mày về đây, chúng ta chia nhà."

Bà ta không muốn sống thêm một phút nào nữa.

"Hồ lão tam, mày ra đây ngay," bà Hồ hét vào căn phòng của bà cụ họ Hồ, "Tao muốn chia nhà, không chia thì tao ly hôn."

Bà cụ họ Hồ nằm trên giường thở hổn hển.

Kể từ khi đứa cháu trai mà bà yêu quý nhất bị điều tra, con trai thứ hai - bố mẹ của Hồ Thúy Hồng - cũng bị điều tra theo.

Khi nghe tin, bà cụ suy sụp hoàn toàn, rồi bị tai biến liệt giường.

May mắn là trong nhà còn có đứa con thứ ba chăm sóc bà, nhưng cô con dâu vốn ngoan ngoãn giờ đây cũng bắt đầu tỏ thái độ khó chịu.

Điều khiến bà cụ đau lòng hơn cả là cuộc sống của Hồ Thúy Hồng quá khổ sở.

Đó là đứa cháu gái mà bà yêu quý nhất.

Ngày trước, bà nghĩ rằng gả cho Vương Vĩ, có nhà ngoại hậu thuẫn, hắn sẽ đối xử tốt với Thúy Hồng.

Nhưng ai ngờ nhà ngoại lại sụp đổ nhanh chóng, và Vương Vĩ cùng gia đình thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn nữa!

Ban đầu, hắn bắt Thúy Hồng tố cáo anh trai mình, nhưng cô ta không chịu, nên Vương Vĩ liên tục đánh đập cô.

Hoặc là... ngược đãi Thúy Hồng theo những cách tàn nhẫn hơn.

Bà cụ biết chuyện này, lòng đau như cắt, ban đầu còn nói được vài câu, nhưng giờ đây bị kích động đến mức méo miệng, không nói nên lời.

Thỉnh thoảng, nước dãi còn chảy ra không kiểm soát.

Chỉ có đứa con thứ ba là không chê bai, tận tụy chăm sóc bà.

"Mày... mày... nhìn xem..." Bà cụ gắng gượng nói với con trai.

"Mẹ, mẹ đừng lo cho Hồng Hồng nữa," Hồ lão tam đặt lọ thuốc xuống nói, "Mỗi lần nó về là bệnh của mẹ lại nặng thêm."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Theo tôi, cái nhà này bị Hồng Hồng phá hoại hết rồi." Người chú vốn hiền lành giờ cũng oán giận đứa cháu gái này.

"Nếu không phải vì những việc nó làm mà đắc tội với nhà họ Dương, có lẽ nhà anh hai đã không gặp họa." Hồ lão tam nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.

Bà cụ giơ tay, ấp úng muốn nói gì đó, nhưng con trai bà đã không còn kiên nhẫn lắng nghe.

"Chia nhà thì chia," Hồ Thúy Hồng nói, "Cái nhà này vốn là do bố tôi xây."

"Đồ vô ơn!" Bà ba họ Hồ chống nạnh tức giận, "Mày cũng biết là nhà của bố mày, không phải của mày!"

"Mày đã có chồng, giờ mày họ Vương rồi." Bà ba tiếp tục, "Về nhà lần nào là khóc lần đấy, như đám ma vậy. Bệnh của bà mày vừa đỡ chút nào, mày về là nặng thêm."

"Mày vui rồi, vỗ tay bỏ đi, để chúng tao ở lại hầu hạ?" Bà ba càng nói càng tức, "Cái ngày này không sống nổi nữa, ai muốn hầu thì hầu."

"Tôi không được về thăm bà tôi sao?" Hồ Thúy Hồng đỏ mắt nói, "Bà..."

"Thôi, đừng gào nữa." Hồ lão tam bước ra với khuôn mặt lạnh lùng, "Nếu mày thực sự có hiếu thì đừng về, cũng đừng tìm bà, bà đã như thế rồi, mày tha cho bà đi."

"Chú ba, trước đây chú không như thế này." Hồ Thúy Hồng nói, "Có phải vì bố mẹ tôi giờ không còn là cán bộ nữa, nên chú có thể tùy tiện bắt nạt tôi?"

"Chú ba, nhà họ Dương bị hạ xuống đây mà vẫn phục chức được, sao chú biết bố mẹ tôi và anh tôi không làm được?" Hồ Thúy Hồng hỏi.

Hồ lão tam bị chặn họng.

"Vậy thì đợi khi bố mẹ mày phục chức," bà ba nói, "Lúc đó để họ phán xem ai đúng ai sai."

"Nếu thấy tôi sai, tôi quỳ xuống xin lỗi mày cũng được." Bà ba nói thêm.

Hồ Thúy Hồng tức đến nghiến răng.

"Nè, mày biết không?" Bà ba bỗng cười nói, "Hôm nay Triệu Vịnh Mai và người yêu về làng, xì xào... nghe nói mang cả một xe đầy đồ."

"Những ai thân thiết với họ trong làng đều nhận được quà." Bà ba tiếp tục, "Nói đến người giỏi nhất làng này, vẫn là Triệu Vịnh Mai, nhìn xem con mắt chọn chồng của cô ấy tinh tường thế nào."

"Nhà họ Dương đã phục chức, mà còn là chức lớn, thế mà con rể vẫn coi Triệu Vịnh Mai như báu vật, che chở hết mực." Ánh mắt bà ba lộ rõ sự ghen tị.

"Không như một số người, khi thịnh vượng thì đến nịnh bợ," bà ba chế giễu, "Khi gặp chuyện, thì tránh xa cả dặm."

"Đó chỉ là giả vờ thôi," Hồ Thúy Hồng kiên quyết nói, "Lần này hắn về chắc chắn là để hủy hôn với Triệu Vịnh Mai."

"Triệu Vịnh Mai là một cô gái quê mùa, làm sao có thể lấy được Dương Duy Khôn, gia nhập nhà họ Dương!" Hồ Thúy Hồng hét lớn, "Mày đợi đi, Triệu Vịnh Mai chắc chắn sẽ bị Dương Duy Khôn ghét bỏ, cô ta sẽ trở thành người phụ nữ bị ruồng bỏ."

Giống như cô bây giờ.

Vương Vĩ đã ra tối hậu thư, nếu cô không đưa ra quyết định, không tố cáo anh trai mình, thì hắn sẽ ly hôn với cô.

Không có lý do gì để giữ một người vợ chỉ mang họa đến cho nhà chồng.

Lần này về, Hồ Thúy Hồng muốn bàn bạc với bà nội về chuyện này.

Trong lòng, cô không muốn làm, nhưng Vương Vĩ nói nếu không làm thì sẽ ly hôn.

Hắn còn đánh cô một trận, bảo cô cút về nhà mẹ đẻ.

Hồ Thúy Hồng hoang mang nhìn chú ba và dì ba, rồi quay đầu bật khóc chạy đi.

Cô không về thẳng huyện, mà vô thức chạy đến gần nhà Triệu Vịnh Mai.

Lúc này, nhà Triệu Vịnh Mai đã tụ tập rất đông người, lũ trẻ con nhảy nhót xung quanh chiếc xe hơi đậu trước cửa.

Cô nhìn thấy những người dân làng mà trước đây cô khinh thường, giờ đang cười nói vui vẻ.

Triệu Vịnh Mai rót nước mời mọi người, còn Dương Duy Khôn đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cô một giây.

Vừa nhìn cô với vẻ trìu mến, vừa thoải mái trò chuyện với dân làng, không chút ngại ngần.

Tất cả tạo nên một khung cảnh ấm áp và hạnh phúc!
 
Back
Top Bottom