Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 690: Chương 690



Vương Cường đứng chờ ở bờ ruộng một lúc lâu mà vẫn không thấy Triệu Vịnh Mai đến, liền sốt ruột nói với mẹ Triệu: "Mẹ nuôi, cái tên phân tử xấu kia đang nói gì với Mai Mai vậy? Lâu thế này vẫn chưa xong."

Mẹ Triệu chỉ cười.

Vương Cường tức giận nói: "Không được, con phải đi xem sao, đừng để tên phân tử xấu đó bắt nạt Mai Mai nhà mình."

"Ừ." Mẹ Triệu gật đầu cười.

Được sự ủng hộ của mẹ Triệu, Vương Cường ngẩng cao đầu tiến về phía Triệu Vịnh Mai.

"Chuyện ở bờ ruộng có gì mà nói lâu thế?" Vương Cường khó chịu nói, "Mai Mai, lại đây ăn chút quả rừng cho đỡ khát."

Vừa nói, hắn vừa đưa tay định đút quả vào miệng Triệu Vịnh Mai, nhưng bị người khác chặn lại giữa chừng.

"Đồng chí Vương, nên chú ý chút ảnh hưởng chứ." Dương Duy Khôn lên tiếng.

"Ảnh hưởng gì?" Vương Cường bị chặn nên rất khó chịu, "Chuyện giữa tôi và Mai Mai, anh là người ngoài hiểu gì?"

"..."

"Tôi đúng là không hiểu," Dương Duy Khôn mỉm cười nhạt, "nhưng dù là em gái ruột cũng đã lớn rồi, nên giữ chừng mực."

"Đừng gây rắc rối cho cô ấy." Dương Duy Khôn nói thêm.

"Anh có ý gì?" Vương Cường lạnh lùng nhìn hắn, "Chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh."

"Phải." Dương Duy Khôn cười, "Sẽ có người liên quan."

Vương Cường: "..."

Ý gì đây?

Hắn đang định hỏi thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, rồi thấy Hồ Thúy Hồng mặt đỏ bừng chạy đến: "Anh Vương Cường, anh ở đây à, em tìm anh mãi."

"Có chuyện gì?" Vương Cường hỏi.

"Chúng ta có thể sang đó nói không?" Hồ Thúy Hồng do dự nhìn Triệu Vịnh Mai.

"Nếu không gấp thì nói sau đi." Vương Cường tỏ vẻ khó chịu.

Hồ Thúy Hồng mắt đỏ hoe: "Có phải em làm phiền anh không? Vậy em đi ngay đây."

Vương Cường: "..."

"Xin lỗi anh Vương Cường," Hồ Thúy Hồng cố nén nỗi buồn nói, "Em... em sẽ không làm phiền anh nữa, chỉ là nghĩ đến chuyện vé xem phim lần trước..."

"Thôi, là em sai, em đi đây." Nói xong, cô che miệng bỏ chạy.

Vé xem phim?

Vương Cường vội đuổi theo, chạy được hai bước lại quay lại nói với Triệu Vịnh Mai: "Mai Mai, cầm lấy mấy quả rừng này ăn tạm, lát anh quay lại tìm em nhé."

Nói xong, không quan tâm Triệu Vịnh Mai có muốn nhận hay không, hắn nhét hết số quả vào lòng cô.

Triệu Vịnh Mai không giữ được, vài quả rơi xuống đất.

Dương Duy Khôn cúi xuống nhặt những quả rừng rơi vãi, nhìn theo bóng Vương Cường đang đuổi theo Hồ Thúy Hồng mà nói: "Trước giờ hắn luôn như thế à?"

"Ừ." Triệu Vịnh Mai cười, hỏi hắn, "Ăn không?"

"Trông có vẻ ngon." Dương Duy Khôn lấy khăn tay từ túi ra lau sạch quả rừng rồi đưa cho Triệu Vịnh Mai, "Em nếm thử đi."

Triệu Vịnh Mai cắn một miếng, chua đến mức răng như rụng ra.

Cô nhăn cả mặt.

"Chua lắm?" Dương Duy Khôn cũng cắn một miếng, vị chua ấy khiến hắn muốn bay lên trời.

Cái này...

"Pha nước uống đi." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu để thêm một tuần nữa chắc quả này sẽ ngon hơn."

Phiêu Vũ Miên Miên

Vứt đi thì tiếc, nhưng ăn trực tiếp lại quá chua, pha nước có lẽ là lựa chọn tốt.

Mẹ Triệu ngồi trên bờ ruộng nói chuyện với Hứa Quế Chi đã nhìn thấy hết mọi chuyện, lắc đầu.

Không trách con gái mình không muốn gần Vương Cường, chỉ vài giọt nước mắt của Hồ Thúy Hồng mà hắn đã không cầm lòng được, nếu sau này lấy hắn thì cuộc sống sẽ ra sao?

Hứa Quế Chi ngồi bên cạnh, không nhân cơ hội khen ngợi con trai mình, chỉ cười nói chuyện phiếm với mẹ Triệu.

Những câu chuyện đời thường khiến mẹ Triệu cảm thấy rất thoải mái.

"Xem ra hôm nay chị đã biết rồi phải không?" Nói chuyện một lúc, Hứa Quế Chi đột nhiên nhìn về phía con trai và Triệu Vịnh Mai ở xa, "Tôi tuy không có con gái, nhưng cũng là người làm cha mẹ."

"Nói ra thật xấu hổ," Hứa Quế Chi nói, "nhưng có những chuyện không phải chúng ta có thể kiểm soát được."

Như phong trào lần này, như tình cảm của hai đứa trẻ.

"Mai Mai là đứa trẻ ngoan, từ lần đầu gặp tôi đã thích nó từ tận đáy lòng." Hứa Quế Chi cười nói, "Đây không phải lời nói dối, tôi không biết nói dối."

Mẹ Triệu gật đầu cười: "Tôi biết, con gái tôi tôi hiểu rõ."

Con gái cô tốt như vậy, xứng đáng được nhiều người yêu quý.

"Vậy tôi mạn phép nói thêm vài lời nữa nhé?" Hứa Quế Chi cười nói, "Con gái tốt như vậy, nếu sau này có duyên, tôi nhất định sẽ yêu thương bảo vệ nó như con đẻ của mình, điều này tôi có thể dùng cả tính mạng để đảm bảo."

"Vì vậy, xin chị hãy cho bọn trẻ một cơ hội." Hứa Quế Chi chân thành nói.

"Chị nói quá khách sáo rồi," mẹ Triệu cười, "nếu không phải thời thế thế này, chúng tôi còn không có tư cách ngồi đây nói chuyện."

"Đây chẳng phải cũng là duyên phận của hai đứa trẻ sao?" Hứa Quế Chi cười nói.

"Đúng vậy." Mẹ Triệu nói.

Lời cô vừa dứt, hai người cùng nhìn về phía đôi trai tài gái sắc ở bờ ruộng, sự đồng điệu giữa những người mẹ không cần nói ra.

Một người càng nhìn con dâu tương lai càng hài lòng.

Một người nhìn chàng rể tương lai cũng thấy rất vừa mắt.

Đặc biệt khi so sánh với Vương Cường vừa bị Hồ Thúy Hồng dẫn đi, rồi nhìn Dương Duy Khôn chỉ chăm chú vào Triệu Vịnh Mai, trong lòng mẹ Triệu đã có chút hài lòng.

Chiều hôm đó, sau khi tan làm, Dương Duy Khôn về nhà vội vã lấy đồ rồi đi ngay.

Vương Cường kiếm được quả rừng, hắn cũng không thể thua.

Tìm mãi mà không thấy quả nào ngọt, đang định bỏ cuộc thì bỗng thấy phía xa có những quả dâu rừng đỏ rực.

Dương Duy Khôn mừng rỡ chạy đến.

Nhưng không may trượt chân ngã xuống, khiến hắn kêu lên một tiếng.

Nơi này vắng tanh, không ai nghe thấy tiếng kêu của hắn.

Khi leo lên được, Dương Duy Khôn cẩn thận đặt giỏ rau sau lưng xuống.

Cũng coi như trong cái rủi có cái may, tuy bị ngã nhưng lại hái được dâu rừng.

Cùng lúc đó, Hồ Thúy Hồng cũng gặp người cô muốn tìm gần làng: "Việc này xong xuôi, tôi đảm bảo anh sẽ cưới được cô ấy."

"Anh chắc chắn cô ấy sẽ đi qua đó chứ?" Hoàng Tam do dự hỏi.

"Tất nhiên," Hồ Thúy Hồng nói, "người anh đã thấy rồi, tôi có lừa anh đâu."

"Không ngờ làng các cô lại có người đẹp thế." Hoàng Tam cười nói, "Xong việc này, anh mời em dự tiệc cưới."

Hồ Thúy Hồng gật đầu: "Vậy chờ tin tốt của anh."

Triệu Vịnh Mai không hề biết âm mưu của Hồ Thúy Hồng, cô vẫn như mọi khi đi hái rau cho lợn, nhân tiện đào thêm ít rau rừng.

Dạo này rau rừng khó kiếm, may mà cô có một chỗ bí mật vẫn còn chút rau.

Nếu hôm nay gặp được Dương Duy Khôn, sẽ chia cho hắn ít rau mang về.

Triệu Vịnh Mai đang nghĩ vậy thì chân cô trượt, cả người ngã về phía bờ sông...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 691: Chương 691



Dương Duy Khôn ôm trong lòng những quả dâu rừng vừa hái được từ núi, anh không nhịn được nếm thử một quả, vị chua ngọt thơm ngon khó tả.

So với thứ quả dại mà Vương Cường hái được, chúng ngon hơn gấp trăm lần.

Anh hái rất nhiều, gần như lấy hết những quả chín đỏ dưới tán cây, dĩ nhiên vẫn còn sót lại một ít để lần sau quay lại.

Vừa tưởng tượng cảnh Triệu Vịnh Mai vui mừng thế nào khi nhìn thấy những quả dâu này, Dương Duy Khôn vừa cầm giỏ ra bờ sông rửa chúng.

Loại dâu rừng này rất mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể dập nát.

Dương Duy Khôn rửa từng quả một cách cẩn thận, đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng bước chân ai đó tiến lại gần.

Hai người đàn ông mà anh chưa từng gặp.

"Tam ca, làm thế này liệu có được không?" Một người hỏi.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Thành hay không chỉ trong một nước cờ này thôi," người kia đáp, "Đây là mỡ lợn mà bà lão nhà tôi dành dụm cả đời để xào nấu."

...

...

Bà lão ấy vốn tiết kiệm từng hạt gạo, đến mỡ lợn xào rau cũng không dám dùng nhiều.

Nếu bà biết hắn lấy trộm mỡ lợn để làm chuyện này, chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn.

Nhưng nếu hắn có thể dẫn về một cô vợ, chẳng những bà không trách, mà còn vui mừng khôn xiết.

Nghĩ vậy, Hoàng Tam liền gạt bỏ hết lo lắng.

Hắn là con út trong nhà, được bà cưng chiều nên hư hỏng, đến giờ vẫn chưa lấy được vợ.

Hắn từng thấy Triệu Vịnh Mai, cô gái xinh đẹp, lại là người có gia giáo.

Dù bản thân là kẻ bất lương, nhưng Hoàng Tam rất tỉnh táo trong chuyện vợ chồng.

Hắn thân với anh trai Hồ Thúy Hồng, nhưng tuyệt đối không lấy loại phụ nữ như cô ta, nếu không gia đình sẽ chẳng lúc nào yên ổn.

Lấy vợ phải lấy người hiền lành, dù hắn là kẻ du thủ du thực, nhưng tiêu chuẩn chọn vợ lại rất cao.

Triệu Vịnh Mai hoàn toàn đáp ứng mong đợi của hắn.

Nhưng hắn cũng biết, với danh tiếng và điều kiện của mình, muốn cưới cô là chuyện không tưởng.

Dù bà nội coi hắn như báu vật, nhưng người khác chỉ muốn tránh xa.

Vì vậy, lần này chỉ có thể thành công, không được thất bại.

Hoàng Tam chuẩn bị kỹ lưỡng một "tai nạn" được dàn dựng, chỉ chờ Triệu Vịnh Mai xuất hiện.

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng cô.

Hoàng Tam sốt ruột: "Hay là cô ta không đến?"

Mỡ lợn chỉ có chút này, hôm nay hắn đã dồn hết vốn liếng vào đây.

Nhưng nghĩ đến vẻ mặt đầy tự tin của Hồ Thúy Hồng lúc nãy, hắn lại an lòng.

Hắn nghe đồn rằng, sau buổi xem phim hôm đó, Vương Cường đã không còn theo đuôi Hồ Thúy Hồng nữa, mà quay sang thích một cô gái trong làng.

Người đó là ai?

Hoàng Tam không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Triệu Vịnh Mai.

Hiểu tính Hồ Thúy Hồng, dù cô ta không thích Vương Cường, nhưng cũng không cho phép người khác cướp mất.

Vì vậy, cô ta tìm hắn cũng chỉ vì lợi ích cá nhân, thậm chí còn khao khát thành công hơn cả hắn.

Đúng như dự đoán của Hoàng Tam, Hồ Thúy Hồng biết đây là cơ hội duy nhất.

Với sự thông minh của Triệu Vịnh Mai, nếu lần này thất bại, cô sẽ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

Vì vậy, sau khi dặn dò Hoàng Tam, cô ta cùng một nhóm người trong làng ra chặn đường Triệu Vịnh Mai.

Đảm bảo cô phải đi theo lộ trình đã được sắp đặt.

Quả nhiên, Triệu Vịnh Mai vẫn như mọi ngày, vác giỏ trên lưng xuất hiện trong tầm mắt Hồ Thúy Hồng.

Đúng như dự tính, khi thấy Hồ Thúy Hồng và đồng bọn đứng chặn đường, Triệu Vịnh Mai lập tức chọn lối đi ven sông.

Hồ Thúy Hồng nhếch mép cười, nụ cười đầy âm mưu.

Triệu Vịnh Mai bước đi, lòng đầy nghi hoặc: Hôm nay sao lại kỳ lạ thế? Tại sao Hồ Thúy Hồng lại đứng đó?

Cha cô ta làm việc ở huyện, lại được cưng chiều vì là con một, chẳng phải làm ruộng hay kiếm công điểm.

Vậy tại sao cô ta lại ra đồng hái rau?

Triệu Vịnh Mai càng nghĩ càng thấy bất thường.

Trong khi đó, Dương Duy Khôn vui vẻ bước xuống núi, tay cầm giỏ dâu rừng, nghĩ đến nụ cười của Triệu Vịnh Mai khi thưởng thức chúng, anh càng thêm hạnh phúc.

Anh tiến về phía bờ sông, nhưng đột nhiên phát hiện hai kẻ đang lén lút làm gì đó.

Dương Duy Khôn không tò mò, những năm ở quê đã dạy anh không xen vào chuyện người khác.

Nhưng khi anh định đi vòng qua lau sậy để tìm chỗ rửa dâu, bất ngờ nghe thấy tên Triệu Vịnh Mai.

Dương Duy Khôn dừng chân, nhìn qua kẽ lau, thấy hai người đang cúi xuống bôi thứ gì đó lên mặt đất.

Dù không biết đó là gì, nhưng nhìn vẻ mặt gian xảo của họ, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Không lâu sau, anh thấy một bóng người từ xa tiến lại gần.

Dù khoảng cách xa, nhưng Dương Duy Khôn vẫn nhận ra ngay đó là Triệu Vịnh Mai.

Hai kẻ kia cũng nhanh chóng trốn vào chỗ ẩn nấp.

Nhưng vị trí của chúng lại khiến chúng không nhìn thấy Dương Duy Khôn, trong khi anh có thể quan sát rõ mọi hành động của chúng.

Triệu Vịnh Mai vừa đi vừa nghĩ: Hôm nay Hồ Thúy Hồng đang giở trò gì đây?

Cảm giác bất an khiến cô dừng bước.

Có nên quay lại xem sao?

Vì thấy Hồ Thúy Hồng đứng chặn đường, cô đã theo bản năng chọn lối đi ven sông.

"Sao cô ta dừng lại rồi?" Tên đồng bọn của Hoàng Tam thì thào.

"Không thể nào," Hoàng Tam đáp, "Đợi thêm chút nữa."

Thôi kệ, nghĩ lại cũng chẳng liên quan đến mình.

Triệu Vịnh Mai lắc đầu, tiếp tục bước đi, không nghĩ ngợi thêm về Hồ Thúy Hồng.

Con đường này thường là nơi cô gặp Dương Duy Khôn, anh hay tặng cô cá, tôm hay cua. Không biết hôm nay có gặp anh không?

Vừa nghĩ đến đó, đột nhiên chân cô trượt dài, chiếc giỏ trên lưng rơi xuống.

Tiếp theo, cảm giác như giẫm phải băng trơn mùa đông, cô lao thẳng về phía mặt sông.

"A!"

Triệu Vịnh Mai hét lên kinh hãi...

Rầm!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 692: Chương 692



Dương Duy Khôn không ngờ rằng, hai người này lại nhắm vào Triệu Vịnh Mai để tính toán.

Ban đầu, anh không rõ họ có âm mưu gì, nên đã chậm một bước.

Khi anh kịp nhận ra, Triệu Vịnh Mai đã giẫm phải thứ gì đó trơn trượt, không thể kiểm soát được và lao về phía mặt sông.

Lúc này, Dương Duy Khôn làm sao không đoán ra được âm mưu của Hoàng Tam?

Hơn nữa, bất kể họ tính toán gì, khi thấy Triệu Vịnh Mai rơi xuống sông, Dương Duy Khôn không chút do dự cũng nhảy theo.

Thời gian gần đây, anh thường xuyên quanh quẩn bên sông, biết rõ đoạn sông này nước sâu và chảy xiết nhất.

Anh không thể để Triệu Vịnh Mai gặp nguy hiểm.

Thế là, "ùm" một tiếng, Triệu Vịnh Mai rơi xuống sông, "ùm" một tiếng nữa, Dương Duy Khôn cũng nhảy theo.

Hoàng Tam lúc này đứng hình.

...

...

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Sao lại có thêm một người?

Người này là ai? Có phải do Hồ Thúy Hồng mời về thay thế không?

Nghĩ vậy, Hoàng Tam tức giận vô cùng!

Hắn hao tâm tổn sức bày mưu tính kế, cuối cùng lại có kẻ phá đám?

Không thể chịu được!

Hoàng Tam không nghĩ nhiều, cũng nhảy xuống sông.

Tiếng "ùm" thứ ba vang lên!

Nhưng khoan... chuyện gì đang xảy ra? Tại sao khi hắn nhảy xuống, chẳng thấy ai cả?

Đúng vậy, chẳng có một bóng người!

Triệu Vịnh Mai đâu rồi?

Trên mặt sông không hề có tiếng kêu cứu hay tiếng vùng vẫy của cô.

Ngay cả tiếng động khi người kia nhảy xuống cũng biến mất.

Trên sông, chỉ còn mình Hoàng Tam.

Chẳng lẽ đã chìm nghỉm dưới sông?

Hoàng Tam lặn một mạch xuống nước, cố tìm xem có ai không.

Nhưng vẫn không thấy gì!

Thật quái lạ, chẳng lẽ gặp phải ma nước?

Làm sao có chuyện đó được!

Hoàng Tam không tin, lại lặn xuống lần nữa, nhưng vẫn không thấy gì.

"Mày có thấy ai trên bờ không?" Hoàng Tam hỏi đàn em.

"Không có ai hết." Đàn em cũng ngơ ngác, "Tam ca, hay là chúng ta gặp phải... ma nữ rồi?"

Vừa dứt lời, một luồng gió lạnh thổi qua, khiến hắn run rẩy, suýt nữa quỳ xuống, miệng lẩm bẩm, "Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho con, chuyện này không liên quan đến con."

"Ma nữ xin tha cho con, con không cố ý đâu."

Hoàng Tam dưới nước cũng bị hắn làm cho sợ hãi, chẳng lẽ thật sự gặp ma nữ?

Hoàng Tam không chắc chắn nữa, định hét lên, nhưng ngay lúc đó, hắn cảm thấy có gì đó chạm vào chân mình.

"Cái gì vậy?"

Hoàng Tam hoảng hốt la lên, "Đừng bắt tôi!"

Vừa hét, hắn vừa bơi vào bờ, trong lòng nguyền rủa Hồ Thúy Hồng thậm tệ.

Con mụ này đưa ra cái kế gì mà quỷ quái thế, bảo rằng chỉ cần Triệu Vịnh Mai rơi xuống nước, hắn cứu cô lên rồi làm hô hấp nhân tạo, thế là cô sẽ phải lấy hắn.

Hoàng Tam biết bơi, nhưng chỉ là tự mò mẫm mỗi mùa hè, chẳng có kỹ thuật gì.

Gặp chuyện, hắn tự dọa mình, vừa khóc vừa bơi vào bờ.

Nhưng càng vội càng loạn, vì hoảng sợ mà quên mất cách bơi, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối.

Cuối cùng cũng lết được lên bờ, bụng đầy nước, người mệt lả.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không dám ở lại bờ sông lâu, nhỡ đâu ma nữ lên bờ bắt hắn thì sao?

Hoàng Tam không kịp nghĩ đến bộ dạng thảm hại của mình, cùng đàn em dìu nhau vừa khóc vừa chạy.

Trong khi đó, Hồ Thúy Hồng ước lượng thời gian cũng đã đến lúc, liền dẫn theo đám tiểu tỷ muội vừa cười vừa nói đi về phía bờ sông.

Phiêu Vũ Miên Miên

Theo kế hoạch, khi họ đến nơi, sẽ thấy cảnh Hoàng Tam ôm Triệu Vịnh Mai từ dưới nước lên và làm hô hấp nhân tạo.

Hô hấp nhân tạo thế nào?

Tất nhiên là miệng đối miệng, dù biết là để cứu người, nhưng đã bị s* s**ng, lại còn bị hôn nữa.

Triệu Vịnh Mai còn mặt mũi nào không chịu lấy Hoàng Tam?

Ai còn dám lấy một người con gái như thế?

Hôm nay, Triệu Vịnh Mai buộc phải lấy Hoàng Tam.

Hồ Thúy Hồng nghĩ vậy, nụ cười trên mặt càng thêm tươi. Sau chuyện này, danh tiếng của Triệu Vịnh Mai chắc chắn sẽ tan nát.

Xem cô còn dám tranh giành với cô nữa không?

"Ơ?" Đột nhiên, Hồ Thúy Hồng nghe thấy tiếng nghi hoặc của một tiểu tỷ muội bên cạnh, "Hai người kia... hình như là Hoàng Tam?"

Đến rồi!

Hồ Thúy Hồng nghe xong, nụ cười càng rạng rỡ, đang định nói thì liếc mắt nhìn, rồi đứng hình.

Tại sao cô lại thấy Hoàng Tam và đàn em chạy về phía họ với bộ dạng hốt hoảng?

Chẳng lẽ...

Hoàng Tam không cứu được Triệu Vịnh Mai, nên cô đã c.h.ế.t đuối?

Nghĩ đến khả năng này, Hồ Thúy Hồng đầu tiên giật mình, sau đó lại vui mừng khôn xiết.

Chết là đáng đời!

Cô ta c.h.ế.t rồi thì sẽ không còn ai đối đầu với cô nữa, cũng không ai dám nhắc đến cái tên Triệu Vịnh Mai trước mặt cô, nghe thôi đã thấy ghét!

"Hồ Thúy Hồng!"

Hoàng Tam xông đến, tát thẳng vào mặt cô, "Con mụ xảo trá, suýt nữa thì g.i.ế.c c.h.ế.t lão tử!"

Trước đây, Hoàng Tam biết Hồ Thúy Hồng đang lợi dụng hắn, nhưng hắn cũng được lợi, nên không sao.

Cùng lợi dụng nhau, cùng có lợi.

Nhưng bây giờ khác, hắn suýt nữa bị ma nữ kéo xuống âm phủ, tính mạng nguy hiểm, Hoàng Tam làm sao bình tĩnh được?

Hắn chỉ muốn một tát g.i.ế.c c.h.ế.t con mụ này!

Đồ phụ nữ xảo trá!

Cái tát này khiến Hồ Thúy Hồng choáng váng, cũng làm đám tiểu tỷ muội xung quanh sửng sốt.

Hồ Thúy Hồng luôn khoe khoang rằng cô có quan hệ rất tốt ở huyện.

Hoàng Tam là người huyện, vậy mà "quan hệ tốt" lại là bị tát vào mặt như thế này?

Thà không có cái gọi là quan hệ tốt ấy còn hơn.

"Hoàng Tam!" Hồ Thúy Hồng tức giận hét lên, "Anh dám đánh tôi?"

"Con mụ, lão tử đánh chính là mày." Hoàng Tam lạnh lùng nói, "Từ nay về sau, đừng có tìm đến tao nữa."

Hồ Thúy Hồng: "..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Triệu Vịnh Mai đâu?" Cô hỏi, "Anh không thành công?"

"Lão tử cũng không biết, vừa gặp phải ma nữ." Hoàng Tam nghiến răng nói, "Mẹ nó, suýt nữa thì mất mạng."

"Trên đời làm gì có ma nữ?" Hồ Thúy Hồng không tin.

Hoàng Tam cười lạnh, "Không tin thì mày tự xuống xem."

Hắn thôi, từ nay sẽ tránh xa con mụ này, không chỉ hắn, mà còn bảo cả đám đàn em tránh xa nó.

Đúng là độc dược.

Hồ Thúy Hồng không tin, định xuống sông xem, nhưng đám tiểu tỷ muội không đồng ý, "Hồng Hồng, hay là chúng ta về đi, nhỡ đâu gặp ma nữ thật thì sao?"

"Đúng vậy." Một người khác nói, "Mùa hè năm ngoái có người c.h.ế.t đuối, bơi rất giỏi, người lớn bảo chính vì bơi giỏi nên mới bị ma nữ kéo đi."

Vậy là, ma nữ thật sự tồn tại!

Nghe vậy, Hồ Thúy Hồng cũng sợ hãi!

Vậy phải làm sao đây?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 693: Chương 693



Triệu Vịnh Mai bị dọa sợ hãi.

Khoảnh khắc rơi xuống nước, cô nghĩ rằng mình sắp c.h.ế.t rồi.

Từ nhỏ, Triệu Vịnh Mai đã sợ nước. Dù thường đi qua sông nhưng cô chưa bao giờ dám xuống nước. Vào mùa hè nóng nực, cô chỉ dám xắn quần lên chơi ở vùng nước nông, chưa bao giờ dám bước vào vùng nước sâu, chứ đừng nói đến bơi lội.

Khi rơi xuống nước, điều đầu tiên cô nghĩ đến lại là Dương Duy Khôn, nghĩ rằng từ nay sẽ không được gặp anh nữa.

Nhưng ngay giây phút sau, cô đã được ai đó đỡ lên khỏi mặt nước. Triệu Vịnh Mai vừa định hét lên thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Đừng hét, là tôi đây. Thả lỏng đi, không sao đâu."

Không hiểu sao, nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể căng thẳng của Triệu Vịnh Mai lập tức thả lỏng. Cô không còn sợ hãi nữa, chỉ cảm thấy an toàn và yên tâm.

...

...

Dương Duy Khôn đưa cô đến phía sau đám lau sậy, rồi hai người nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hoàng Tam và tên đàn em.

Đợi đến khi hai người kia chạy xa, Triệu Vịnh Mai mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giữa hai người lúc này lại có chút ngượng ngùng.

Như Hồ Thúy Hồng đã nghĩ, bây giờ đang là cuối xuân đầu hạ, Triệu Vịnh Mai chỉ mặc một chiếc áo lót bên trong và một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Quần áo ướt sũng bám sát vào người, làm lộ rõ đường cong cơ thể.

Triệu Vịnh Mai đỏ mặt, không biết phải làm sao.

"Chờ tôi một chút." Dương Duy Khôn cũng nhận ra sự bối rối của cô, anh đứng dậy một cách không tự nhiên.

May mắn là trước đó, khi theo dõi Hoàng Tam, anh đã cởi áo khoác che lên giỏ dâu để tránh nắng.

"Áo của tôi đây, em vắt bớt nước đi." Dương Duy Khôn đưa áo khoác cho cô, "Khoác lên người đi, tôi đi lấy giỏ về. Chúng ta không thể ở đây lâu được."

Nếu một lát nữa Hoàng Tam dẫn Hồ Thúy Hồng quay lại, bị nhiều người nhìn thấy cảnh này thì không hay.

Triệu Vịnh Mai gật đầu.

Dương Duy Khôn không nhìn cô, sau khi đưa áo xong liền đi lấy giỏ của Triệu Vịnh Mai, đồng thời dọn dẹp lại chỗ ngồi lúc nãy.

"Trên mặt đất có dầu lợn," Dương Duy Khôn vừa đeo giỏ lên lưng vừa nói, "Rất trơn."

Triệu Vịnh Mai cũng biết điều đó.

"Nhưng tại sao?" Cô mặc áo của anh rồi bước ra, "Tôi không quen biết người đó."

"Muốn biết?" Dương Duy Khôn nhìn cô.

Phiêu Vũ Miên Miên

Triệu Vịnh Mai kiên quyết gật đầu.

Thực ra trong lòng cô đã có suy đoán, chỉ là muốn xác nhận lại cho chắc chắn.

"Được, đi theo tôi." Dương Duy Khôn nói rồi dẫn cô đến một nơi kín đáo.

Nấp ở đây, họ có thể nhìn thấy vị trí lúc nãy, khoảng cách không quá xa, đồng thời nghe được cả cuộc trò chuyện của những người kia.

"Hoàng Tam, mày đúng là bị điên," Hồ Thúy Hồng vẫn không tin trên đời có ma nước, vừa đi vừa nói, "Chắc chắn là mày nhìn nhầm."

"Một lát nữa chúng ta tìm kỹ lại xem, nhất định sẽ thấy người." Cô ta nói.

Thực ra không tìm thấy thì càng tốt.

"Một mình tao nhìn nhầm thì có thể, nhưng cả hai đứa tao đều thấy." Hoàng Tam nói, "Rơi xuống sông mà không có tiếng động gì."

Nếu chỉ có một mình hắn, có thể là nhầm lẫn, nhưng tên đàn em cũng đứng trên bờ nhìn thấy.

Kể từ khi Hoàng Tam nhảy xuống, Triệu Vịnh Mai đã biến mất.

Nếu không phải ma thì là gì?

"Mày không tin thì tự đi tìm đi." Thấy cô ta còn định nói, Hoàng Tam quát lên.

"Cái giỏ của cô ta vẫn còn ở đó." Tên đàn em yếu ớt nói.

Nhưng khi mấy người đến hiện trường thì đều há hốc mồm: "Giỏ đâu?"

Làm gì có cái giỏ nào?

"Mọi người xem, vẫn còn vết trượt đây." Hoàng Tam vội vàng giải thích, "Cô ta chắc chắn đã rơi xuống sông, tao dám khẳng định."

"Vậy thì đi tìm ở hạ lưu đi." Hồ Thúy Hồng nói, "Mọi người giúp tìm một chút, biết đâu bị nước cuốn xuống dưới."

Dù bị cuốn đi, khi họ tìm thấy thì có lẽ cũng đã quá muộn.

Hồ Thúy Hồng làm mặt lo lắng, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

Hoàng Tam thì mặt mày ủ rũ.

Hắn chợt nhớ ra, nếu thực sự không có ma nước, mà Triệu Vịnh Mai gặp chuyện gì, thì hắn chính là kẻ g.i.ế.c người.

"Hồ Thúy Hồng, tao nói cho mày biết, chuyện này là do mày xúi giục." Khi những người khác đi tìm, Hoàng Tam chặn Hồ Thúy Hồng lại, "Mày đừng hòng đổ tội."

"Tôi xúi giục cái gì? Tôi không biết." Hồ Thúy Hồng cười lạnh, "Miếng thịt đến miệng còn làm rơi, đúng là ngu."

Ngu đến chết.

"Mày!" Hoàng Tam tức giận muốn bóp c.h.ế.t cô ta, trừng mắt nhìn một cái rồi quay sang nói với đàn em, "Đi, chúng ta đi tìm người ngay."

Nếu thực sự có chết, cảnh sát điều tra thì hắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Hoàng Tam lúc này trong lòng vừa lo lắng vừa hối hận, giá như trước đó không nghe lời Hồ Thúy Hồng.

Trên đời quả thật không có bữa trưa miễn phí, sau này phải sống cho tốt mới được.

Nhưng Hoàng Tam đi dọc bờ sông tìm mãi, tìm rất lâu cũng không thấy bóng dáng Triệu Vịnh Mai đâu.

Lòng hắn càng thêm hoang mang.

"Đàn em, chuyện này không ổn," Hoàng Tam nói với tên đàn em, "Nếu Triệu Vịnh Mai thực sự chết, chúng ta sẽ phải ngồi tù."

"Ngồi tù?" Tên đàn em nghe xong chân mềm nhũn, "Tam ca, em còn chưa lấy vợ, em không muốn ngồi tù."

Sao lại phải ngồi tù chứ?

"Vậy chúng ta chạy đi." Hoàng Tam nói, "Trốn ra ngoài một thời gian xem sao."

Nếu thực sự có chuyện, cảnh sát tìm đến thì họ sẽ bỏ trốn.

Nếu không có chuyện gì, họ sẽ quay về.

"Nhưng con Hồ Thúy Hồng này," Hoàng Tam nói, "Nếu lần này tao không sao, tao sẽ dạy nó một bài học."

Con khốn này, dám lừa tao!

Hoàng Tam và đàn em bàn bạc một hồi, quyết định bỏ trốn. Khi Hồ Thúy Hồng tìm một lúc không thấy người, quay lại hỏi Hoàng Tam thì hắn đã biến mất từ lúc nào.

Cô ta tức giận chửi rủa một trận.

Rồi run rẩy bảo tiểu thư muội về làng dò la tin tức, còn bản thân thì trốn lên huyện, không dám trở về làng nữa.

Về phía Triệu Vịnh Mai, khi về đến nhà, mẹ cô liền phát hiện ra điều khác lạ: "Mai Mai, có chuyện gì vậy?"

Sao trên người lại mặc áo của người khác?

Vừa dứt lời, bà thấy phía sau Triệu Vịnh Mai còn có một người nữa, người đó đeo giỏ trên lưng, cúi đầu, ban đầu bà không nhìn rõ mặt.

Khi người đó ngẩng lên, hóa ra là Dương Duy Khôn.

Tên này sao lại đi cùng con gái mình?

"Bác, chúng ta vào nhà nói chuyện." Dương Duy Khôn nói, rồi nhanh chóng bước vào sân, đặt giỏ xuống, "Quần áo cô ấy bị ướt, chuyện cụ thể đợi cô ấy thay đồ xong rồi nói sau."

"À, bác nên nấu cho cô ấy ít nước gừng."

Mẹ Triệu Vịnh Mai: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 694: Chương 694



Khi Triệu Vịnh Mai vào phòng thay quần áo, mẹ cô cũng đi theo. Cô kể sơ qua về việc mình bị rơi xuống nước.

Bên ngoài, tiếng Dương Duy Khôn vang lên: “Mẹ, mẹ lấy cho anh ấy bộ quần áo của bố đi, anh ấy cứu con cũng bị ướt hết rồi.”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Được,” mẹ Triệu Vịnh Mai đáp, “Đợi thay quần áo xong rồi tính sau.”

Bà đi lấy quần áo cho Dương Duy Khôn, lại bảo con trai đi đun nước gừng cho hai người uống.

Lúc này, bố Triệu Vịnh Mai cũng về đến nhà. Vừa nhìn thấy Dương Duy Khôn ngồi uống nước trong nhà, ông đã nổi giận.

Vừa mới nói xong, giờ đã dám tự tiện vào nhà?

“Anh về rồi,” mẹ Triệu Vịnh Mai thấy chồng về liền nói, “Nếu không tôi đã bảo con trai đi tìm anh rồi.”

“Chuyện gì thế?” Ông Triệu nhìn Dương Duy Khôn với ánh mắt không thiện cảm, “Sao hắn ta lại ở đây?”

“Con bé Mai Mai nhà mình bị người ta hãm hại,” mẹ Triệu mặt mày ủ rũ nói, “Nếu không phải nhờ cậu ấy, giờ chúng ta đã đau đầu rồi.”

...

...

Hoàng Tam là người thế nào, dù Triệu Vịnh Mai không biết, nhưng người được Hồ Thúy Hồng mời đến thì chắc chắn chẳng ra gì.

Hơn nữa, hắn còn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.

“Thật không thể tin nổi!” Ông Triệu tức giận đ.ấ.m mạnh vào bàn, “Họ Hồ quá đáng lắm rồi!”

Dám dùng thủ đoạn này để hại con gái nhà họ.

“Không được, tôi phải đi tìm lão Hồ nói chuyện.” Ông Triệu giận dữ nói.

“Anh quay lại đây.” Mẹ Triệu kéo chồng lại, trừng mắt nói, “Anh cứ thế này lao đi lao lại, không sợ ảnh hưởng đến danh dự của con gái mình sao?”

“Nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt như vậy.” Ông Triệu nói.

“Chúng ta không có bằng chứng, Hồ Thúy Hồng không nhận thì anh làm gì được cô ta?” Mẹ Triệu nói, “Nếu chuyện này lan truyền, chỉ tổ làm hỏng thanh danh của Mai Mai nhà mình.”

“Vậy cứ bỏ qua sao?” Ông Triệu hỏi.

“Bác,” Dương Duy Khôn cười nói, “Đây là chuyện giữa bọn trẻ, hãy để bọn cháu tự giải quyết.”

“Cậu?” Ông Triệu trừng mắt nhìn hắn.

“Được,” mẹ Triệu mỉm cười nói, “Chuyện của người trẻ để người trẻ lo, nếu có chuyện gì tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.”

Qua việc Dương Duy Khôn làm hôm nay, mẹ Triệu càng đánh giá cao anh.

Vừa dũng cảm, vừa mưu lược, lại luôn nghĩ cho thanh danh của Triệu Vịnh Mai.

Sau sự việc này, mẹ Triệu đã có chủ ý trong lòng, ánh mắt nhìn anh càng thêm dịu dàng: “Vậy việc này phiền cậu nhé.”

“Không phiền, đó là việc cháu nên làm.” Dương Duy Khôn nói.

Vợ sắp cưới của anh bị bắt nạt, lẽ nào anh lại đứng nhìn?

Hôm nay là may mắn khi anh biết trước nên mới kịp thời cứu được.

Nhưng nếu sau này không may mắn như vậy thì sao?

Không chỉ bố mẹ Triệu Vịnh Mai tức giận, mà Dương Duy Khôn cũng rất phẫn nộ. Như mẹ Triệu nói, họ không có bằng chứng, vậy để anh ra tay là tốt nhất.

“Còn cách làm thế nào?” Dương Duy Khôn khẽ cười, “Cô ta thích dùng thủ đoạn này, vậy hãy để cô ta tự nếm trải hậu quả.”

“Cậu trai này tính cách cũng hợp ý tôi đấy.” Ông Triệu cười nói.

Dương Duy Khôn cười: “Bác đừng tức giận, hãy chờ xem màn kịch hay sau này.”

Sau khi anh rời đi, ông Triệu thở dài: “Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình hắn, tôi thật sự rất thích cậu ta.”

“Nếu không phải hoàn cảnh đó, nhà mình cũng không có cơ hội quen biết họ.” Mẹ Triệu nói.

Cũng có lý.

Hai người nhìn nhau, trong mắt dường như đều hiểu ý của đối phương.

Triệu Vịnh Mai vì bị hoảng sợ nên đêm đó bắt đầu sốt. Khi Dương Duy Khôn không yên tâm chạy đến thăm, anh thấy mẹ cô đang cố cho cô uống thuốc.

“Sốt ruột quá, sao không chịu uống thuốc thế này?” Mẹ Triệu xót xa nói với con gái, “Ngoan, Mai Mai há miệng uống thuốc đi.”

Đây là thuốc nam bà vừa lấy từ lương y trong làng để hạ sốt.

Nếu uống được thì sẽ không sao.

“Bác gái, để cháu làm.” Dương Duy Khôn nói.

“Cậu… cậu đến từ khi nào?” Ông Triệu trừng mắt nhìn anh, lại liếc sang con trai, “Đồ vô dụng, chỉ biết hướng ngoại!”

“Chị gái bị ốm, cháu nghĩ chị ấy muốn gặp anh ấy.” Triệu Vịnh Phong cười hì hì nói.

Dương Duy Khôn nhận lấy thuốc từ tay mẹ Triệu: “Cảm ơn bác gái.”

Trong lòng anh đầy biết ơn, đây là sự công nhận của gia đình Triệu dành cho anh.

Mẹ Triệu quyết định làm việc tốt đến cùng, kéo chồng ra ngoài.

“Anh… sao anh có thể để con gái…” Ông Triệu bất mãn nói, “Hai người họ ở một chỗ thế này…”

“Thôi nào,” mẹ Triệu kéo ông đi, “Vào phòng tôi nói chuyện với anh.”

“Chuyện gì mà không nói được ở đây?” Ông Triệu nói, nhưng sau đó im bặt vì thấy vợ đã nổi giận.

Sau khi mọi người rời đi, Dương Duy Khôn ôm Triệu Vịnh Mai vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Mai Mai, ngoan, uống thuốc rồi sẽ đỡ khó chịu.”

Nhưng người trong lòng anh không phản ứng gì.

Dương Duy Khôn nhìn cô, rồi nhìn chén thuốc trong tay: “Mai Mai, người anh muốn cả đời này chính là em, em cũng thế phải không?”

Người trong lòng vẫn im lặng.

“Em không trả lời, anh coi như em đồng ý nhé,” Dương Duy Khôn mỉm cười nói, “Cảm ơn em, Mai Mai.”

Nói xong, anh uống một ngụm thuốc, rồi khẽ áp môi lên môi Triệu Vịnh Mai, từ từ đưa thuốc vào miệng cô.

Thuốc rất đắng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn cho cô uống hết.

Sau khi cho cô uống thuốc, anh không rời đi ngay mà đợi đến khi chắc chắn cô không nôn ra, rồi lấy khăn trong chậu lau tay và trán cho cô.

Đến tận nửa đêm, khi cơn sốt của Triệu Vịnh Mai hạ hẳn, Dương Duy Khôn mới lặng lẽ rời đi.

“Cậu trai này cũng có chút ích lợi.” Nghe tiếng bước chân anh đi xa, ông Triệu lẩm bẩm, “Để xem hắn trả thù cho Mai Mai thế nào đã, rồi tôi sẽ cân nhắc.”

“Ngủ đi, anh không mệt thì tôi mệt rồi.” Mẹ Triệu nói.

Một ngày dài đằng đẵng.

“Nhưng ngày mai tôi phải đi nói chuyện với nhà Vương Cường,” mẹ Triệu nói, “Trước giờ chỉ nghĩ Hồ Thúy Hồng ngang ngược, không ngờ tâm địa lại xấu xa đến vậy!”

May mà Triệu Vịnh Mai gặp may, không thì cả đời này đã hỏng.

“Phải tránh xa.” Ông Triệu nói, “Nếu lấy về nhà, chẳng phải sẽ hại cả nhà sao?”

Còn Hồ Thúy Hồng, cô ta không biết những chuyện này. Trên đường chạy về huyện, cô ta bị đánh một trận.

Ai đánh cô ta?

Tất nhiên là Hoàng Tam.

Thật trùng hợp, hắn gặp cô ta trên đường. Nghĩ đến việc đáng lẽ được ở nhà hưởng thụ, giờ lại phải chạy trốn, Hoàng Tam tức giận vô cùng.

Gặp đúng đối tượng trút giận, hắn đâu thể bỏ lỡ cơ hội này?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 695: Chương 695



Hồ Thúy Hồng bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, đến răng cửa cũng bị gãy mất. Nhưng lúc này xung quanh chẳng có một bóng người, cô ta dù có giận dữ cũng không dám hé răng nửa lời.

Chỉ biết nuốt giận vào lòng, ghi hằn mối hận này vào tim.

Khi trở về nhà, cô ta cũng không dám nói với gia đình rằng mình bị Hoàng Tam đánh, vì nếu vậy, nhà chắc chắn sẽ tìm đến họ Hoàng, và chuyện cô ta xúi giục Hoàng Tam sẽ bại lộ.

Chưa đầy hai ngày sau khi nhịn nhục, một người bạn gái đã tìm đến Hồ Thúy Hồng.

“Cái gì? Triệu Vịnh Mai vẫn bình thường làm việc trong làng?” Hồ Thúy Hồng suýt nữa giận đến méo mặt.

Hoàng Tam đã làm cái trò gì vậy?

Chẳng lẽ hôm đó thực sự có thủy quỷ giúp Triệu Vịnh Mai?

Không thể nào, cô ta không tin một chút nào rằng trên đời này lại có thủy quỷ, chỉ có cái đầu lợn của Hoàng Tam mới tin thôi.

Không được, cô ta phải trở về làng xem tình hình, đồng thời dò xem Triệu Vịnh Mai biết được bao nhiêu chuyện hôm đó.

...

...

Nhưng cô ta không biết rằng, có người đang chờ cô ta trở về.

“Em nói cái gì?” Triệu Vịnh Mai tròn mắt nhìn em trai mình, “Ai rơi xuống hố phân vậy?”

“Hồ Thúy Hồng đấy.” Triệu Vịnh Phong hào hứng kể, “Hôm nay cô ta xui xẻo lắm, vừa về đến làng đã rơi tõm xuống hố phân. Chị không thấy cảnh đó đâu, thật là kinh khủng.”

Oe oe...

Phân bám đầy đầu, còn có cả những thứ gì đó… biết bò nữa, suýt nữa làm ngất xỉu mấy người chứng kiến.

“Mãi sau mới vớt lên được,” Triệu Vịnh Phong nhăn mặt nói, “Lần đầu suýt lên rồi, nhưng không hiểu sao đột nhiên lại rơi xuống nữa.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Đáng nói là lúc rơi xuống, Hồ Thúy Hồng còn đang la hét, thế là nuốt luôn một ngụm lớn.

Triệu Vịnh Phong rùng mình, “Ừi, nghĩ lại vẫn thấy ghê.”

Cậu về báo tin vui cho chị gái.

“Giờ người ta đã vớt lên rồi, nhưng cũng mất nửa linh hồn,” Triệu Vịnh Phong nói đến đây thì cảm thấy rất hả hê, “Đáng đời!”

Loại người xấu xa như vậy đáng bị rơi xuống hố phân!

“Chị,” Triệu Vịnh Phong khẽ hỏi, “Chị thấy sao? Sao cô ta lại xui xẻo thế, bảo rơi xuống hố phân là rơi ngay?”

“Chuyện này liệu có phải…” Cậu hạ giọng, “Là do anh Dương…”

Triệu Vịnh Mai không nói gì, hôm đó cô nghe thấy Dương Duy Khôn nói chuyện với bố trong sân.

“Chị không biết, nhưng em đừng hỏi nữa, coi như là tai nạn đi.” Triệu Vịnh Mai nói, “Làm ác thì trời cũng không dung, chúng ta chỉ cần ngồi xem là được.”

Nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Dương Duy Khôn.

Triệu Vịnh Mai dặn dò em trai xong, lặng lẽ ra bờ sông, quả nhiên thấy Dương Duy Khôn đang ngồi ở chỗ quen thuộc.

Sau sự việc lần trước, lẽ ra Triệu Vịnh Mai phải sợ dòng sông hơn, nhưng không hiểu sao khi thấy Dương Duy Khôn, lòng cô lại bình yên đến lạ.

“Nghe tin rồi hả?” Dương Duy Khôn cười, đưa cho cô một giỏ trong đó đựng đầy dâu rừng anh vừa hái.

“Thật là do anh?” Triệu Vịnh Mai ngạc nhiên, “Nhưng anh làm thế nào vậy?”

“Nói ra thì phải cảm ơn nó đã cho mình ý tưởng.” Dương Duy Khôn chỉ vào giỏ dâu, mời cô ăn, “Lúc hái nó, mình vô tình trượt chân, phát hiện ra có một thứ còn trơn hơn cả mỡ lợn.”

Quan trọng nhất là thứ này sau khi trơn trượt sẽ biến mất, không như mỡ lợn để lại dấu vết. Dùng xong cũng không lo bị phát hiện.

Vì vậy, sau khi thấy Hồ Thúy Hồng rơi xuống và còn uống một ngụm lớn, Dương Duy Khôn kinh tởm bỏ chạy ra đây.

Anh biết, nếu Triệu Vịnh Mai nghe tin chắc chắn sẽ tìm đến.

Chỉ là không ngờ cô lại đến nhanh thế!

“Ngọt quá.” Triệu Vịnh Mai bỏ một quả vào miệng, cảm nhận vị ngọt lan tỏa.

“Loại này phải nắm một nắm ăn mới ngon.” Dương Duy Khôn lại mời cô, “Ăn nhiều đi, mình phát hiện ra một khu bí mật, có thể hái được rất nhiều.”

Triệu Vịnh Mai nghe lời, nắm một nắm bỏ vào miệng, vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.

“Ngon quá.” Cô nói, nhưng không ăn nữa mà đưa giỏ dâu lại cho anh, “Anh mang về cho bác gái đi.”

“Nhà còn nhiều.” Dương Duy Khôn nói, “Đây là cho em, thấy cái túi kia không? Trong đó em mang về cho bác gái và mọi người.”

Vậy nên giỏ dâu này là phần riêng của cô, đã được rửa sạch sẽ.

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Triệu Vịnh Mai càng rạng rỡ hơn, cảm giác được chiều chuộng khiến tim cô ấm áp khó tả.

“Vậy anh cũng ăn đi.” Triệu Vịnh Mai đỏ mặt đưa dâu cho anh, “Ngọt lắm, em chưa bao giờ ăn loại quả nào ngon như vậy.”

“Sau này anh sẽ mua cho em.” Dương Duy Khôn nói.

“Ừ.” Triệu Vịnh Mai cười, gật đầu nhìn ra dòng sông.

Trong làng, Hồ Thúy Hồng tỉnh dậy sau cơn ngất nhưng ngay lập tức bị mùi hôi thối trên người mình làm cho ngất xỉu lần nữa.

“Cái này…” Bác gái Hồ Thúy Hồng nhăn mặt nói, “Hay là đợi bố mẹ nó về đã?”

“Mau làm đi, đây là chuyện có thể đợi được sao?” Người đàn ông trừng mắt nhìn vợ.

“Vậy anh đặt nó lên xe kéo rồi đưa về trước đi.” Người vợ nhăn nhó, “Tôi thật là không biết kiếp trước làm gì mà phải làm chuyện này.”

Không trách cô ta vô tâm, thật ra thì chẳng ưa nổi đứa cháu gái này.

Mỗi lần về làng, nó như một tiểu thư, chẳng làm gì mà chỉ đòi ăn ngon.

Nhà nội ngoại và chồng lại chiều nó, làm bác gái dù có bực cũng đành nuốt giận.

Hôm nay bố mẹ chồng không có nhà, chị dâu cũng đi vắng, nên việc này đành phải do cô ta làm.

Nghĩ đến đây, bác gái càng thấy bực bội, giá mà cô ta cũng đi ra ngoài cho xong.

Vừa làm vừa lẩm bẩm chửi, cô ta cùng chồng đưa Hồ Thúy Hồng về nhà tắm rửa, nhưng dù tắm thế nào vẫn thấy mùi hôi bám trên người nó.

Thậm chí, chính cô ta cũng cảm thấy mình dính mùi.

Về phía Vương Cường, sau khi nghe lời của mẹ Triệu Vịnh Mai, mẹ cậu cũng giận dữ nói: “Loại đàn bà này đúng là đồ tai họa.”

“Chị yên tâm, tôi sẽ không để Vương Cường lại gần nó nữa.” Mẹ Vương Cường nói, “Chúng ta thân thiết, tôi mở miệng xin lỗi…”

Chưa nói hết câu, bà đã thấy mẹ Triệu Vịnh Mai lắc đầu: “Mai Mai coi Vương Cường như anh trai, giống như đối với Vương Hải vậy.”

Mẹ Vương Cường thở dài: “Đều là do đứa con hư này không biết trân trọng.”

“Chỉ là hai đứa trẻ không có duyên với nhau thôi.” Mẹ Triệu Vịnh Mai nói.

“Mai Mai tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ tìm được nhà chồng tốt.” Mẹ Vương Cường nói, bỗng thấy mẹ Triệu Vịnh Mai cười, liền hỏi dò: “Chẳng lẽ Mai Mai đã có người thích rồi?”

“Là cậu trai nhà nào vậy?” Bà vui mừng hỏi.

Mẹ Triệu Vịnh Mai khẽ nói một cái tên vào tai bà: “Đứa trẻ đó tốt, chỉ là hoàn cảnh nhà nó khiến tôi và bố nó lo lắng, nên định cho chúng một năm để xem sao.”

“Ôi!” Mẹ Vương Cường thở dài: “Đúng là một cậu trai tốt.”

Hơn con trai bà không biết bao nhiêu lần, nếu không phải vì thân phận, đúng là một nhân duyên tốt.

Và ngay lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh từ bên ngoài!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 696: Chương 696



Vương Cường giúp đưa Hồ Thúy Hồng về nhà, người cũng dính đầy mùi hôi thối, chỉ muốn về nhà tắm rửa thay quần áo ngay. Ai ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ mình và mẹ Triệu.

"Mai Mai thích ai rồi?" Vương Cường mặt đen như cột nhà cháy, hỏi mẹ Triệu một cách căng thẳng, "Mẹ nuôi, Mai Mai có người thích rồi phải không?"

Chả trách dạo này cô ấy không chơi với anh nữa, mỗi lần nói chuyện cũng chỉ qua loa chiếu lệ.

Mẹ Triệu: "..."

"Mai Mai thích ai thì liên quan gì đến cậu?" Mẹ Vương tức giận trừng mắt con trai, "Cậu không phải lúc nào cũng coi cô ấy như em gái sao?"

Vương Cường: "Tôi... tôi nào có coi cô ấy như em gái?"

"Cậu tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc à?" Mẹ Vương tức đến mức muốn đánh vào đầu anh, nhưng vừa lại gần đã ngửi thấy mùi hôi thối trên người anh, "Trên người cậu là mùi gì thế? Tránh xa mẹ ra ngay."

"Thối c.h.ế.t đi được!" Mẹ Vương không chỉ tỏ ra ghê tởm mà còn dùng hành động để thể hiện sự khinh bỉ, đá Vương Cường ra khỏi cửa, "Ra ngoài mà ở."

Vương Cường: "..."

...

...

Có bà mẹ nào lại khinh con đẻ của mình đến thế không?

"Bà ơi, cháu biết," đúng lúc này, đứa cháu trai vừa đi xem náo nhiệt về cũng nhìn Vương Cường với ánh mắt khinh bỉ, "Chú ấy giúp người ta, dính phải phân rồi."

Không đợi Vương Cường nói, cậu bé liền bắt đầu kể vanh vách cho bà nghe chuyện Hồ Thúy Hồng rơi xuống hố phân của làng thế nào, rồi lại rơi xuống lần nữa và còn ăn phải "đặc sản" ra sao.

"Không ai dám đỡ cô ấy cả, chỉ có chú là không ngại mùi hôi, bế cô ấy lên xe kéo." Đứa cháu nói đến đây, khuôn mặt nhăn nhó như bị bóp méo.

Nó không hiểu nổi, rõ ràng đứng từ xa cũng ngửi thấy mùi hôi thối, lẽ nào mũi chú nó có vấn đề? Mất khứu giác rồi chăng?

"Vương Cường này, cậu đã hứa với mẹ thế nào?" Mẹ Vương vốn đã rất ghê tởm, nghe xong câu chuyện lại càng tức đến nổ đom đóm mắt.

Bà liền cầm cây chổi gần đó đuổi đánh Vương Cường một trận, "Cái thứ gì mà thơm tho hôi thối đều dính vào người hết vậy?"

"Mẹ đánh c.h.ế.t cái đồ không có đầu óc này." Mẹ Vương vừa đuổi vừa mắng, "Đồ vô liêm sỉ, mẹ đẻ ra cậu mà quên cho cậu cái đầu à?"

"Mẹ, đừng đánh nữa," Vương Cường vừa chạy vừa trốn, "Con chỉ giúp đỡ tí thôi mà."

Anh đã nói rõ với Hồ Thúy Hồng rồi, từ nay về sau chỉ là bạn bè bình thường.

Nhưng bạn bè gặp chuyện, lẽ nào anh lại đứng nhìn?

"Giúp đỡ tí thôi?" Mẹ Vương tức giận đánh vào tay anh, "Tay cậu sao mà nhiều chuyện thế? Hay cả làng chỉ có cậu có tay, người khác đều không có?"

Vương Cường: "..."

Anh đã hiểu rồi, khi mẹ tức giận thì lúc nào cũng có lý, anh không thể cãi lại nên chỉ biết trốn.

Nhưng câu hỏi lúc nãy vẫn chưa được giải đáp, "Mẹ, lúc nãy mẹ nói Mai Mai có người thích rồi? Người đó là ai?"

Vương Cường chợt nhớ ra, liền nắm lấy cây chổi mẹ đang đánh mà hỏi.

"Mai Mai thích ai thì kệ cô ấy, liên quan gì đến cậu?" Mẹ Vương tức giận mắng, nghĩ đến chuyện này lại càng tức, liền đánh thêm hai cái vào lưng anh, "Bây giờ mới biết quan tâm? Lúc trước làm gì rồi?"

Mai Mai là đứa trẻ tốt thế kia, bà luôn mong anh cưới cô ấy về, nhưng anh đã nói gì?

Em gái?

Cái thứ em gái gì chứ!

"Có phải là Dương Duy Khôn không?" Vương Cường chạy đến trước mặt mẹ Triệu, mắt đỏ ngầu hỏi, "Mẹ nuôi, có phải là Dương Duy Khôn không?"

"Cậu đi tắm rửa đi đã," mẹ Triệu không muốn trả lời câu hỏi của anh, đặc biệt là sau khi nghe chuyện Hồ Thúy Hồng rơi xuống hố phân mà Vương Cường còn giúp đỡ, thậm chí đưa về nhà, bà càng không ưa anh, "Mùi hôi quá."

"Mẹ nuôi!" Vương Cường kêu lên đầy uất ức.

"Vương Cường à," mẹ Triệu lùi lại vài bước, cố nén mùi hôi nói, "Dù cậu có biết đi nữa thì sao? Một số người một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không có cơ hội thứ hai đâu."

Một số người, một khi đã lỡ là mất.

Vương Cường mắt đỏ hoe, "Con biết mình sai rồi, mẹ nuôi, cho con thêm một cơ hội nữa đi."

Phiêu Vũ Miên Miên

Mẹ Triệu lắc đầu, "Chuyện tình cảm không thể ép buộc, không phải cứ cho cậu cơ hội là cậu sẽ nắm bắt được."

"Hơn nữa," bà lại cười, "Bao nhiêu năm rồi, cơ hội của cậu còn ít sao?"

Đã bao nhiêu lần cơ hội bị anh phớt lờ hoặc lãng phí?

"Con cũng chỉ vừa mới biết ai mới là người thực sự tốt với mình," Vương Cường vừa khóc vừa nói, "Con cũng chỉ mới biết thôi..."

Mẹ Triệu lại lắc đầu.

"Mẹ nuôi, người đó không thể mang lại hạnh phúc cho Mai Mai đâu," Vương Cường nghiêm túc nói, "Với thân phận của hắn, hắn có xứng đáng cưới Mai Mai không?"

Vì vậy, anh tuyệt đối không để Mai Mai lấy một tên phản động như thế.

Tuyệt đối không!

"Vương Cường à," mẹ Triệu thất vọng nói, "Cậu phải hiểu rằng, dù người đó là ai đi nữa, đó cũng là quyết định của Mai Mai."

"Còn cậu và Mai Mai, không có khả năng đâu."

Từ rất lâu rồi, Triệu Vịnh Mai đã không còn tình cảm gì với Vương Cường, chỉ đơn thuần coi anh như một người anh trai.

"Tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng lựa chọn của cô ấy." Mẹ Triệu nhìn thấy sự ngoan cố trong ánh mắt Vương Cường, nói.

"Người đó không được." Vương Cường sốt ruột nói.

Mẹ Triệu lắc đầu, "Điều này tôi sẽ cân nhắc, Mai Mai cũng sẽ cân nhắc."

Được hay không, không phải do Vương Cường phán xét.

"Cậu mau đi tắm rửa cái thân hôi thối này đi rồi hãy nói chuyện." Mẹ Vương quát.

Lúc nãy bà không ngắt lời Vương Cường, trong lòng vẫn còn chút hy vọng, mong con trai có thể thuyết phục được mẹ Triệu.

Nhưng tiếc thay, những lời anh nói quá đỗi thất vọng.

Dương Duy Khôn dù có thế nào đi nữa, tấm lòng với Triệu Vịnh Mai tuyệt đối là duy nhất.

Còn Vương Cường thì sao?

"Con..." Vương Cường còn muốn nói, nhưng thấy mẹ thất vọng lắc đầu, "Con không cần nói nữa, chỉ riêng việc con xử lý chuyện Hồ Thúy Hồng, Cường à, con đã không còn cơ hội nữa rồi."

Trên đời này, điều tối kỵ nhất là thái độ ba phải.

Không người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc người đàn ông của mình vừa ở bên mình vừa nhớ nhung người khác, đối xử với người khác tốt hơn cả mình.

Mẹ Vương trước đây còn nghĩ cách uốn nắn Vương Cường, nhưng sau chuyện này, bà hoàn toàn mất kiên nhẫn và niềm tin.

"Hồ Thúy Hồng thích tìm cậu ấy thì cứ tìm," mẹ Vương nói với chồng, "Đuổi cậu ấy đi xa, xem cô ta còn tìm được không?"

"Đuổi đi đâu?" Bố Vương cũng đau đầu, "Thằng nhãi này, đúng là đáng đòn!"

Theo ông, nên đánh cho một trận mới phải.

"Anh không có người quen ở ban chỉ huy quân sự huyện sao?" Mẹ Vương nói, "Xem có thể xoay xở đưa nó vào quân đội không?"

Trước đây bà không nỡ, nhưng giờ mới nhận ra mình suýt nữa đã hủy hoại con trai và cả gia đình.

Nếu thực sự để Hồ Thúy Hồng gả vào nhà.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Người đàn ông hỏi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 697: Chương 697



Vương mẫu không giấu giếm chồng mình. Đợi đến khi cả nhà tụ họp đầy đủ, bà lạnh nhạt liếc nhìn Vương Cường rồi kể lại tất cả những việc Hồ Thúy Hồng đã làm.

"Tuy không có bằng chứng, nhưng con hiểu rõ tính cách của Mai Mai nhất," sau khi kể xong, bà nói với Vương Cường, "Đứa bé này vốn thật thà, chưa bao giờ biết nói dối."

Vương Cường trầm mặc.

"Tại sao nó lại đối xử với Mai Mai như vậy?" Vương mẫu nhìn Vương Cường, "Nói cho cùng, chẳng phải là do con liên lụy sao?"

"Nhưng con nói nó thích con đến mức muốn gả cho con," Vương mẫu bình tĩnh nói với con trai, "Con nghĩ có bao nhiêu phần trăm sự thật? Đến mức phải mạo hiểm bày mưu hãm hại danh dự của Mai Mai, chỉ để được gả cho con?"

Vương Cường lắc đầu.

Anh cũng biết, Hồ Thúy Hồng không coi trọng anh. Trước đây chỉ là anh tự đơn phương, còn nàng ta chưa bao giờ thực sự muốn gả cho anh.

Bây giờ, vẫn vậy.

Làm chuyện này chỉ vì thời gian gần đây anh không còn theo đuôi nàng ta nữa, khiến Hồ Thúy Hồng cảm thấy bị đe dọa.

...

...

Nói thẳng ra, chỉ là ghen tuông và vì chút thể diện của bản thân.

Nhưng một người có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà hãm hại danh dự, hôn nhân, thậm chí là tính mạng của người khác.

Tâm địa của người đó độc ác đến mức nào?

Vương Cường nghĩ mà thấy lạnh sống lưng.

"Nó được Dương Duy Khôn cứu lên?" Vương Cường trầm mặc một lúc rồi nói, "Vì vậy, sau chuyện này, mẹ nuôi muốn gả Mai Mai cho Dương Duy Khôn."

"Đầu óc con toàn chứa nước cám à?" Vương mẫu vỗ một cái vào sau gáy Vương Cường, "Mẹ nuôi của con là người như thế sao?"

Cả hai người họ đều không phải loại người cổ hủ, đều thực lòng yêu thương con cái.

Tuyệt đối không vì lý do này mà gả Triệu Vịnh Mai cho Dương Duy Khôn.

Vương Cường xoa xoa sau gáy, "Con chỉ nói vậy thôi."

Sao cứ động tay động chân vậy? Hôm nay anh đã bị đánh đủ nhiều rồi, giờ người còn đau.

"Chuyện của Mai Mai con đừng có quản nữa," Vương mẫu nói với con trai, "Đã có bố mẹ nuôi lo, sau này con chỉ cần an phận lo cho bản thân mình là được."

"Con..." Vương Cường cúi gằm mặt, "Mẹ, con thực sự không còn chút cơ hội nào nữa sao?"

"Bây giờ mới biết hối hận?" Vương phụ lạnh nhạt hỏi.

"Bố, mẹ, Mai Mai là đứa chúng ta nhìn nó lớn lên," Vương Hải - người vẫn im lặng bấy lâu lên tiếng, "Thằng ba tuy trước kia bất cần, nhưng giờ đã thực sự hối cải..."

"Nó hối cải thì có ích gì?" Vương mẫu cười lạnh, "Mai Mai không thích nó, chỉ coi nó như anh trai."

Chỉ một điều này thôi, Vương Cường đã hết cửa.

"Nhưng cũng không thể để nó gả cho một phần tử xấu chứ." Vương Cường bực bội gãi đầu.

"Nhà họ giống như hổ mất thế," Vương phụ hút vài hơi thuốc rồi nói, "Tình hình bây giờ khó nói, biết đâu Mai Mai lại nhặt được báu vật."

Nếu chẳng may, nhà đó được phục hồi, thì việc Triệu Vịnh Mai gả cho họ chẳng phải là may mắn sao?

Bằng không, một cô nhà quê làm sao có thể gả vào nhà như thế?

"Thật sao?" Vương mẫu nghe vậy cũng rất vui.

Vương phụ ở huyện lái máy kéo cho nhà nước, kênh thông tin chắc chắn nhiều hơn họ.

"Vậy thì tốt quá." Vương mẫu xúc động nói.

"Nhà người ta nếu phát đạt, còn coi trọng Mai Mai nữa không?" Vương Cường nói, "Sao mọi người cứ nghĩ đến chuyện tốt đẹp vậy?"

Đoàng!

Một cái tát nữa giáng xuống sau gáy Vương Cường.

"Chỉ có con là khôn," Vương mẫu tức giận nói, "Bố mẹ nuôi không hiểu đạo lý đó sao? Nhà họ Dương không biết sao?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Những tin tức đó, có lẽ nhà họ Dương cũng biết.

Nhưng họ vẫn bày tỏ thành ý, mong muốn xin Triệu Vịnh Mai cho con trai họ một năm thời gian.

Nếu nhà họ được phục hồi, họ sẽ đến cầu hôn. Nếu một năm sau vẫn như vậy, họ cũng không còn mặt mũi nào để lãng phí thêm một năm tuổi xuân của Triệu Vịnh Mai nữa.

"Tên cáo già này," Vương Cường nghiến răng nói, "Thừa nước đục thả câu."

"Oán chỉ có thể oán bản thân mình," Vương phụ nói, "Bố thấy thằng bé đó không tệ, nếu con có được một nửa tâm tư của nó, bố cũng mừng lắm rồi."

Thật không thể so sánh, càng so càng muốn đánh!

"Mai bố sẽ tìm gặp thằng bạn cũ," Vương phụ nhìn Vương Cường nói, "Xem có thể nhờ quan hệ đưa con vào quân ngũ không."

"Bố!" Vương Cường đứng phắt dậy, "Con không đi."

Đoàng! Lại một cái tát nữa.

"Không đi thì cút ngay," Vương mẫu nói, "Mai mẹ sẽ tìm trưởng thôn chia nhà, con ở riêng, muốn làm gì thì làm, chúng tôi cũng chẳng thèm quản."

"Muốn đi lính còn chưa biết có đủ điều kiện không nữa." Vương phụ nói, "Dù sao thì con cũng không thể ở nhà được nữa, đi xa một chút cũng dứt được ý nghĩ của nó."

"Bố, con cam đoan sau này sẽ tránh xa Hồ Thúy Hồng." Vương Cường đoan chắc.

Nhưng lời cam đoan này nhà anh đã nghe quá nhiều, từ lâu không còn hy vọng gì vào những lời hứa của anh nữa.

Vì vậy, mọi người đều im lặng không nói gì.

Vương Cường, "..."

Ngay lúc này, đột nhiên có người gọi tên Vương Cường ngoài sân.

"Ai đó?" Vương Cường bực bội bước ra ngoài hỏi.

"Là tôi." Giọng của dì Hồ Thúy Hồng, "Cường à, cháu đang ở nhà à? Hồng Hồng nhà tôi tỉnh rồi, có chuyện muốn gọi cháu qua một chút."

Lẽ ra không nên để bà ta truyền tin, nhưng trong nhà quá hôi, bà ta không chịu nổi mùi đó, nên khi Hồ Thúy Hồng muốn tìm Vương Cường, bà ta liền nhân cơ hội ra ngoài.

Chạy một chuyến gọi Vương Cường qua, bà ta còn có thể ra ngoài hít thở.

Đây cũng là điểm bà ta khâm phục Hồ Thúy Hồng, tuổi nhỏ mà không chỉ khống chế được những người trong nhà, mà ngay cả Vương Cường cũng bị nắm trong lòng bàn tay, thật có bản lĩnh.

Dì của Hồ Thúy Hồng từ lâu đã biết mình không địch lại cháu gái, nên không tranh đua, chỉ nghĩ sau này nếu có con nhất định phải tránh xa Hồ Thúy Hồng.

Mưu mô quá nhiều, bị bán rồi còn không biết lại còn giúp nó đếm tiền.

"Dì," Vương Cường mặt mày khó chịu bước ra, lạnh nhạt nói, "Sau này chuyện của Hồ Thúy Hồng nhà dì đừng tìm cháu nữa, không liên quan gì đến cháu."

Dì Hồ Thúy Hồng, "..."

Lại còn trò gì nữa đây?

Lúc nãy đưa người về không vẫn bình thường sao? Hay là bị người nhà mắng rồi?

"Vậy thôi nhé?" Dì thở dài nói, "Chỉ tội nghiệp Hồng Hồng, ở nhà cứ ngóng cháu đấy."

"Đứa bé này, hôm nay chịu nhiều uất ức, vốn lại là đứa thích sạch sẽ nhất, không biết lát nữa có làm chuyện gì dại dột không," dì nói, "Cháu nếu có thể thì qua xem nó một chút đi."

Vương Cường bất đắc dĩ đáp ứng.

Trong lòng muốn đi, nhưng nghĩ đến biểu hiện của bố mẹ lúc nãy khi nghe dì gọi, lại kìm nén ý muốn của mình, cứng rắn nói, "Đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, không ai muốn, cũng sẽ không bận tâm."

"Tai nạn?" Dì Hồ Thúy Hồng lắc đầu, "Hồng Hồng nhà tôi tỉnh dậy là khóc, bảo không phải tai nạn, mà là có người cố ý hại nó."

"Cường à, coi như dì xin cháu, cháu qua xem nó một chút đi."

Vương Cường, "..."

Vậy cũng được.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 698: Chương 698



Vương Cường vốn không muốn đi, nhưng Hồ Thúy Hồng nói rằng đó chỉ là một tai nạn khiến anh động lòng.

Lại nghĩ đến chuyện Triệu Vịnh Mai bị hãm hại rơi xuống sông mà mẹ anh vừa kể, cùng âm mưu của Hoàng Tam muốn nhân cơ hội cứu cô để phá hủy danh tiếng, ép cô phải lấy hắn.

Vương Cường gật đầu: "Được thôi, tôi về nói một tiếng rồi quay lại."

Bà Hồ há miệng mắc quai, vội vàng gật đầu lia lịa: "Vậy... vậy tôi về báo với con bé Thúy Hồng nhà tôi."

Bên ngoài vẫn có người đồn rằng Vương Cường giờ đã chẳng còn thích Hồ Thúy Hồng nữa, mà lại để ý đến Triệu Vịnh Mai, không biết là ai bịa đặt chuyện này.

Nhưng xem kìa, vừa nghe tin là Hồ Thúy Hồng nhà họ tìm, anh ta chẳng nói hai lời liền đến ngay.

Bà Hồ đắc ý vặn vẹo eo đi về, phía sau, Vương Cường suy nghĩ một lát, rồi quay vào nhà nói với gia đình một tiếng.

Khi anh nói ra, mọi người trong nhà hầu như không có phản ứng gì lớn. Vương phụ lạnh lùng nhìn anh, Vương mẫu bực dọc vẫy tay: "Cút nhanh đi."

Vương Cường: "Con qua đó nói rõ ràng với cô ta..."

...

...

Vương Hải cười nhạt: "Có gì mà phải nói rõ ràng? Anh đã hứa hẹn gì với người ta rồi sao?"

Vương Cường nghẹn lời.

Anh cũng chẳng hứa hẹn gì, chỉ là Hồ Thúy Hồng giờ thành ra thế này, anh qua xem rồi nói rõ cho cô ta hiểu mà thôi.

"Thành ra thế nào?" Vương phụ đứng phắt dậy quát, "Là c.h.ế.t rồi hay sắp chết?"

"Đồ ngu si! Cái thứ như mày còn dám nhòm ngó đến Mai Mai?" Vương phụ giận đến mức muốn điên, "Mai Mai hôm qua suýt c.h.ế.t đuối, sao mày không thèm quan tâm?"

"Tao thấy mày nên làm rể nhà họ Hồ cho xong," Vương phụ mắng nhiếc, "Tao không hiểu sao lại đẻ ra cái thứ ngu ngốc như mày!"

Mấy giọt nước mắt cá sấu của Hồ Thúy Hồng mà anh ta đã mất hết nguyên tắc. Loại người này sớm muộn cũng phá hủy hạnh phúc của Mai Mai.

Ông chỉ muốn bóp c.h.ế.t đứa con trai này cho xong.

"Tống nó đi cho nhanh," Vương phụ nói, "Ném vào quân đội cho người ta quản thúc."

Nếu không, đứa con trai này thật sự sẽ thành đồ bỏ.

Vương Cường ủ rũ bước ra khỏi nhà, tai văng vẳng tiếng quát mắng của cha và ánh mắt thất vọng của mẹ.

Anh không hiểu, mình thật sự đã làm sai sao?

Đang lúc m.ô.n.g lung, bỗng anh thấy một bóng người, không suy nghĩ gì liền đuổi theo.

Là Dương Duy Khôn.

Không biết lúc này hắn định đi đâu? Nhưng nhìn hướng đi, có lẽ là đến nhà Triệu Vịnh Mai.

Nghĩ đến đây, Vương Cường cảm thấy nắm đ.ấ.m của mình đã cứng lại.

Tên khốn này dám nhân lúc nguy nan để kiếm chác, hắn cũng đủ tư cách để nhòm ngó Triệu Vịnh Mai sao?

"Dương Duy Khôn!" Vương Cường gọi giật lại.

"Có việc gì?" Dương Duy Khôn vốn đã phát hiện ra có người theo dõi mình, mà người đó chính là Vương Cường, nên hắn cũng không thay đổi lộ trình, cứ để anh ta đuổi theo.

Hắn muốn nói rõ ràng với Vương Cường rằng, Dương Duy Khôn này đang đi tìm Triệu Vịnh Mai.

Ai ngờ chưa đi được bao xa, Vương Cường đã không nhịn được mà gọi giật.

"Có chuyện gì không?" Dương Duy Khôn quay lại, lạnh lùng nhìn anh ta.

Trong lòng hắn cực kỳ khinh thường Vương Cường này. Nếu không phải vì anh ta, Triệu Vịnh Mai đã không phải chịu nhiều tủi nhục, càng không bị người khác hãm hại suýt mất mạng.

"Mày tránh xa Mai Mai ra," Vương Cường nói một cách cứng nhắc.

Nếu là trước đây, có lẽ anh còn có chút tự tin trước mặt Dương Duy Khôn, nhưng giờ đây, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không đủ can đảm khi nói câu này.

Dương Duy Khôn cười nhạt: "Câu này không phải mày nên nói với chính mình sao?"

"Mày!" Vương Cường tức giận trừng mắt nhìn Dương Duy Khôn.

"Nếu không phải vì mày suốt ngày đến tìm Mai Mai," Dương Duy Khôn lạnh lùng nói, "con điên kia đã không nghĩ ra cách bẩn thỉu như vậy để trả thù Mai Mai."

"Mai Mai cũng là tên mày có quyền gọi?" Vương Cường hét lên, "Chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho Mai Mai."

Dương Duy Khôn mỉm cười: "Vậy là đến giờ mày vẫn không tin đúng không?"

"Không sao, Mai Mai cũng không cần mày tin," Dương Duy Khôn cảm thấy buồn nôn trước thái độ của anh ta, "Từ giờ trở đi, khuyên mày nên tránh xa Mai Mai ra."

"Mày không có tư cách nói chuyện với tao như vậy," Vương Cường lạnh lùng nói, bất ngờ tung một quyền về phía Dương Duy Khôn.

Dương Duy Khôn lau vết m.á.u trên khóe miệng, l.i.ế.m môi, sắc mặt biến đổi, cũng xông lên đánh trả.

Nhưng hắn không đánh vào mặt Vương Cường, mà nhắm vào thân thể anh ta: "Nhớ kỹ, từ nay trở đi tránh xa Mai Mai ra."

Phiêu Vũ Miên Miên

Ban đầu, Vương Cường còn có sức phản kháng, nhưng chỉ sau vài hiệp, anh ta đâu còn là đối thủ của Dương Duy Khôn?

Dương Duy Khôn đánh người rất có chủ ý. Hắn để Vương Cường đánh trúng hai phát vào mặt, một cái ở khóe miệng, một cái ở đuôi mắt, trông rất thảm hại.

Nhưng trên mặt Vương Cường không có vết tích gì, chỉ là bản thân anh ta cảm thấy toàn thân đau đớn khó chịu.

Sau đó, Dương Duy Khôn cứ thế, với khuôn mặt bầm dập đi tìm Triệu Vịnh Mai.

Nếu như trước đây gia đình hắn không xảy ra chuyện, hắn đã không thèm dùng kế khổ nhục kế này.

Nhưng giờ đây, hoàn cảnh không bằng Vương Cường, nếu không chịu khổ một chút thì vợ cũng không lấy được.

"Ôi trời, mặt cháu sao thế này?" Bà Triệu lập tức phát hiện ra vết thương trên mặt Dương Duy Khôn, lo lắng hỏi, "Ai đánh cháu vậy?"

"Không có, cháu không cẩn thận va phải thôi," Dương Duy Khôn cố gắng cười, nhưng khóe miệng đau khiến hắn rên lên hai tiếng.

Bà Triệu trách móc: "Lại đây để cô bôi thuốc cho."

Triệu Vịnh Mai nghe tiếng động cũng bước ra từ phòng, im lặng nhìn mẹ bôi thuốc cho Dương Duy Khôn. Hắn không quên an ủi cô: "Em đừng lo, mấy vết thương nhỏ này vài ngày là khỏi, xì..."

"Có phải Vương Cường không?" Triệu Vịnh Mai hỏi.

Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu và biểu cảm của cô rất nghiêm túc.

Dương Duy Khôn không nói gì.

"Đồ ngốc!" Bà Triệu tức giận đặt lọ thuốc xuống, "Thật là hết thuốc chữa."

Tự mình làm chuyện không đúng, lại còn trách Dương Duy Khôn.

"Cháu cũng đánh trả rồi," Dương Duy Khôn cười hì hì, "Bác đừng thương hắn."

"Đánh là đúng," Bà Triệu nghiến răng nói, "Nếu không phải vì hắn không biết phân biệt phải trái, con bé Mai Mai nhà tôi đã không phải chịu khổ."

Nếu là người khác, bà đã tát cho mấy cái rồi.

Nhưng đứa trẻ này là bà nhìn nó lớn lên, lại là con trai của bạn thân, biết làm sao được?

Giờ Dương Duy Khôn nói đã đánh nó một trận, bà Triệu chỉ thấy đánh là đúng.

"Cháu đợi đây, bác có đồ ngon cho cháu," Bà Triệu cười nói với Dương Duy Khôn.

Bà càng ngày càng thích Dương Duy Khôn.

"Đau không?" Sau khi mẹ đi, Triệu Vịnh Mai nhìn những vết thương trên khuôn mặt tuấn tú của Dương Duy Khôn, xót xa hỏi.

"Lúc đầu hơi đau," Dương Duy Khôn chăm chú nhìn Triệu Vịnh Mai nói, "Nhưng giờ nghe em nói vậy, không đau nữa."

Triệu Vịnh Mai: "..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 699: Chương 699



Vương Cường đau đến mức không chịu nổi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không tìm Hồ Thúy Hồng, mà ôm bụng chịu đựng một lúc rồi lặng lẽ đến nhà Triệu Vịnh Mai.

Anh ta không thể để Triệu Vịnh Mai bị kẻ tiểu nhân như Dương Duy Khôn lừa gạt được!

Ai ngờ vừa đến cửa nhà Triệu Vịnh Mai, đã thấy hai người họ ngồi trong phòng khách, ánh mắt đầy tình tứ.

Đầu anh ta "rần" một tiếng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

"Dương Duy Khôn, đồ phản động," Vương Cường giận dữ xông tới định đánh Dương Duy Khôn lần nữa, "Cút xa Mai Mai ra!"

"Vương Cường, anh định làm gì?" Triệu Vịnh Mai tức giận đứng ra ngăn cản, "Đánh người ngoài đường chưa đủ, giờ còn đến tận nhà tôi để đánh người nữa sao?"

"Anh có quyền gì bảo anh ấy tránh xa tôi," Triệu Vịnh Mai nói, "Người cần tránh xa tôi chính là anh, tôi xin anh hãy tránh xa tôi ra!"

"Mai Mai, em đang nói gì vậy?" Vương Cường sửng sốt, nhìn Triệu Vịnh Mai không biết nói gì hơn, "Em bảo anh tránh xa em?"

Anh ta khó nhọc lặp lại câu nói đó.

...

...

"Đúng vậy," Triệu Vịnh Mai nói, "Em đã nói rồi, em luôn coi anh như anh trai, trước đây là thế, sau này cũng vậy."

Vương Cường: "Mai Mai, có phải em bị hắn lừa gạt không?"

Triệu Vịnh Mai mỉm cười, thực ra cô chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy Vương Cường còn vì một lý do khác: giao tiếp với anh ta quá khó khăn.

Anh ta luôn lấy suy nghĩ của mình để đoán ý cô, và chỉ tin vào những gì anh ta muốn tin.

Như lúc này, rõ ràng cô đã nói rất rõ ràng, nhưng anh ta vẫn không muốn tin, vẫn cố tìm đủ lý do.

"Vương Cường, chúng ta đều đã lớn rồi, không phải trẻ con ba tuổi rưỡi nữa." Triệu Vịnh Mai nói đến đây liếc nhìn Dương Duy Khôn, thẳng lưng nói, "Em biết mình đang nói gì, chưa bao giờ em rõ ràng về việc mình làm như lúc này."

"Không, em đừng nói nữa." Vương Cường bịt tai lại, "Anh không muốn nghe."

Anh ta chính là kiểu người tự lừa dối bản thân như vậy.

"Anh biết em định nói gì mà," Triệu Vịnh Mai lắc đầu, "Thực ra anh luôn biết rõ."

Vương Cường lắc đầu: "Em đừng nói nữa."

Triệu Vịnh Mai mím môi nhìn anh ta, nhưng vẫn kiên định đứng bên cạnh Dương Duy Khôn.

"Em thực sự chọn hắn?" Một lúc sau, Vương Cường mới bình tĩnh lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm Triệu Vịnh Mai, "Em biết gia đình hắn thuộc thành phần gì không?"

"Cho dù sau này gia đình hắn được phục hồi, em có dám chắc hắn sẽ không thay lòng đổi dạ?" Vương Cường hỏi.

"Em dám chắc." Không đợi Dương Duy Khôn lên tiếng, Triệu Vịnh Mai đứng phía trước anh đã nói rất kiên định, "Hơn nữa, em còn dám chắc anh ấy sẽ không vừa ở bên em vừa nhớ nhung người phụ nữ khác."

"Cho dù một ngày nào đó chúng em không còn ở bên nhau," Triệu Vịnh Mai tiếp tục, "thì cũng tuyệt đối không phải vì có người thứ ba xen vào, mà là do vấn đề của chính chúng em, không liên quan đến ai khác."

Ít nhất, cô có thể đảm bảo rằng nếu sau này kết hôn với Dương Duy Khôn, anh sẽ tuyệt đối chung thủy với cô và cuộc hôn nhân này.

Vương Cường mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Ở Dương Duy Khôn, cô có thể đảm bảo mình là duy nhất, bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đặt cô lên hàng đầu.

Mặc dù Triệu Vịnh Mai quen Dương Duy Khôn chưa lâu, nhưng cô có cảm giác này, cảm giác được nâng niu như báu vật.

Điều mà Vương Cường vĩnh viễn không làm được.

Vương Cường cúi gằm mặt im lặng, cuối cùng ngẩng lên nhìn Triệu Vịnh Mai với ánh mắt hoang mang: "Nếu, anh nói nếu anh có thể thay đổi những thứ trước đây, anh cũng có thể một lòng một dạ với em, anh còn có cơ hội không?"

"Tôi sẽ không cho anh cơ hội đó đâu." Dương Duy Khôn đứng chắn trước mặt Triệu Vịnh Mai, nhìn Vương Cường nói.

Vương Cường: "..."

Anh ta hằn học nhìn Dương Duy Khôn, nhưng Dương Duy Khôn chỉ bình thản nhìn lại, và điều khiến Vương Cường đau lòng hơn cả chính là chuyện sau đây, bởi vì Triệu Vịnh Mai đứng ra trước mặt Dương Duy Khôn: "Không liên quan gì đến anh ấy cả."

"Cho dù không có anh ấy, em cũng sẽ không lấy anh." Triệu Vịnh Mai nói, "Anh nói sẽ thay đổi quá nhiều lần rồi."

Nhiều đến mức cô không nhớ nổi và cũng chẳng buồn để ý nữa.

Vương Cường thất vọng nhìn hai người trước mặt, anh biết hôm nay mình đã thua cuộc hoàn toàn, không còn chút cơ hội nào nữa.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng có thể trách ai được?

Vương Cường chỉ cảm thấy trong lòng mình như mất đi một mảng lớn, anh không tìm thấy nó nữa.

"Anh ta không sao chứ?" Mẹ Triệu lo lắng nhìn Vương Cường thất thần bước ra ngoài, nói với Triệu Vịnh Phong: "Con đi theo xem, đừng để anh ta xảy ra chuyện."

Triệu Vịnh Phong nghe lời đuổi theo.

"Sao thế?" Triệu Vịnh Mai nhìn Dương Duy Khôn, "Anh cũng muốn đi xem sao?"

Dương Duy Khôn cười lắc đầu: "Mai Mai, anh rất vui."

Vui vì cô đã bảo vệ anh như vậy.

"Cảm ơn em đã tin tưởng anh như thế." Anh tiếp tục.

"Nếu một ngày nào đó anh có người anh thích, hoặc anh hối hận," Triệu Vịnh Mai thở dài nói, "Anh cứ nói với em..."

"Triệu Vịnh Mai," Dương Duy Khôn vốn đang tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng, "Anh sẽ không cho em cơ hội đó đâu."

Triệu Vịnh Mai nhìn anh: "Nhưng chuyện tương lai ai nói trước được?"

"Anh không quan tâm người khác thế nào, nhưng anh có thể khẳng định," Dương Duy Khôn nói, "Kiếp này anh đã nhận định em rồi, em đừng hòng thoát khỏi anh để đi tìm người khác."

"Anh nói gì thế?" Triệu Vịnh Mai trách móc liếc anh một cái, liếc nhìn mẹ đang đứng ở cổng, "Nếu anh không phụ em, em cũng sẽ không phụ anh."

"Mai Mai, ý em là em đồng ý lấy anh?" Dương Duy Khôn xúc động hỏi.

"Còn phải xem ý kiến của bố mẹ em." Triệu Vịnh Mai đỏ mặt nói.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến Dương Duy Khôn cảm động rồi: "Em yên tâm, anh sẽ cố gắng."

Mẹ Triệu quay đầu lại, thấy anh ta đang vui vẻ không hiểu vì điều gì, miệng cười tươi đến mức như muốn dính vào tai.

Nhìn lại con gái mình, cũng đang hớn hở như mùa xuân.

Ôi!

Con gái lớn thật là không giữ được lòng.

Mẹ Triệu suy nghĩ, có lẽ đã đến lúc nên cân nhắc chuyện của hai đứa họ rồi.

Nhưng liệu có quá sớm không?

Ai ngờ ngay lúc mẹ Triệu đang nghĩ như vậy, ở thành phố cũng xảy ra một số chuyện.

Tên của Dương Quyền Đình xuất hiện trên bàn nghị sự của một cuộc họp.

Và vì chuyện của ông, đã nổ ra một cuộc tranh luận không nhỏ, bàn cãi suốt hai ngày mới có kết quả.

Những chuyện này Dương Duy Khôn đều không biết.

Lúc này anh chỉ nghĩ làm thế nào để bố mẹ cô gái anh yêu đồng ý gả con gái cho mình.

Nhưng còn một chuyện nữa khiến anh không ngờ tới.

Chuyện anh nói chuyện với Triệu Vịnh Mai bên sông hôm đó đã bị mấy đứa trẻ đi bắt cá nhìn thấy.

Chúng còn đồn khắp làng.

Thế là xuất hiện tin đồn rằng Triệu Vịnh Mai lại thích kẻ phản động!

Chuyện này gây chấn động không nhỏ trong làng.
 
Back
Top Bottom