Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 160: Chương 160



Buổi học sáng là tiết của Từ Cảnh Châu, người này nhìn trẻ tuổi nhưng yêu cầu lên lớp cực kỳ nghiêm khắc.

Chu Chiêu Chiêu không dám đến muộn, sợ lại bị anh ta bắt lỗi.

Phải nói, Từ Cảnh Châu tuy ăn nói khó nghe nhưng dạy học rất có bản lĩnh.

Đây cũng là môn học Chu Chiêu Chiêu yêu thích nhất.

"Xin lỗi thầy." Cửa lớp bất ngờ mở, một nữ sinh mặt đỏ bừng bước vào.

Từ Cảnh Châu nhíu mày liếc nhìn rồi tiếp tục giảng bài.

Cô gái thở phào, nhanh chóng tìm chỗ ngồi.

"Cậu đi đâu thế?" Lưu Tương hỏi nhỏ, "Không phải đi sớm hơn bọn mình sao?"

Trương Hồng Quyên không đáp, Lưu Tương cũng không hỏi thêm, sợ bị thầy gọi lên bảng thì toi.

...

...

Sáng nay Chu Chiêu Chiêu đi vội chưa kịp ăn, giờ bụng đói cồn cào, tan học liền cùng Đào Hân Bảo lao thẳng đến căng tin.

Hai người ăn xong mới về ký túc xá.

Khi Chu Chiêu Chiêu lên giường thu dọn, cô phát hiện chiếc hộp để đầu giường có vẻ bị ai đó động vào.

"Có ai lên giường mình không?" Cô hỏi.

Lúc này cả phòng đều có mặt, nghe vậy đều lắc đầu: "Không có."

Sáng nay mọi người đều đi học cả.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Chuyện gì thế?" Lưu Tương với tư cách lớp trưởng kiêm trưởng phòng hỏi.

"Không có gì, chắc mình nhìn nhầm." Chu Chiêu Chiêu vừa nói vừa lấy bức thư tình của Dương Duy Lực ra.

Trong lòng cũng suy nghĩ về chuyện này.

Ai làm vậy nhỉ?

Phùng Khiêm Khiêm sau sự cố trước đã được chuyển phòng, bạn mới chuyển đến tên Vương Hân Dao, một cô gái chăm chỉ.

Hầu như không thấy cô ấy trong phòng.

Vì cô ấy không ở thư viện thì cũng đang trên đường đến phòng tự học.

Nghe Chu Chiêu Chiêu hỏi, Vương Hân Dao ngẩng lên nhìn rồi lại cúi đầu ăn cơm.

Khi Chu Chiêu Chiêu lên giường, cô ấy đã thu xếp đồ đạc chuẩn bị đến thư viện.

"Hân Dao giỏi thật đấy." Lý Đình thầm thì sau khi cô ấy đi, "Học giỏi thế còn chăm chỉ nữa, thật không công bằng."

Dù nói vậy nhưng giờ nghỉ trưa vẫn phải nằm.

Chu Chiêu Chiêu lại nhìn Trương Hồng Quyên, từ sau vụ Phùng Khiêm Khiêm, cô này cũng ít xuất hiện trong phòng.

"Hồng Quyên, sao sáng nay cậu đến muộn?" Lưu Tương hỏi.

"Tớ không lục đồ của Chiêu Chiêu." Trương Hồng Quyên mặt đỏ bừng nói, "Tớ... tối qua ăn phải đồ hỏng, sáng nay đau bụng."

Sắc mặt cô ấy quả thực không tốt.

Hơn nữa, từ lúc về đến giờ cô ấy đã đi vệ sinh hai lần.

"Ý tớ không phải thế." Lưu Tương giải thích, "Thầy Từ rất ghét người đến muộn."

Cô lo cô ấy sẽ bị trừ điểm.

Nghe vậy, mặt Trương Hồng Quyên càng tái đi, nhưng nghĩ thầy giáo hình như không hỏi tên nên lại yên tâm.

Ở giường trên, Chu Chiêu Chiêu không nghe rõ cuộc trò chuyện, cô đang đọc bức thư tình đầu tiên của mình.

Phải nói, chữ Dương Duy Lực rất đẹp, mạnh mẽ như chính con người anh.

Nhưng... nội dung bức thư khiến người ta bật cười.

Đây là cái gì thế này?

Chu Chiêu Chiêu đỏ mặt lấy thư che mặt.

Viết... quá đáng xấu hổ.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh nghiêm túc ngồi viết những lời này, mặt cô càng đỏ hơn.

Thôi thôi, sau này đừng bắt anh viết nữa!

Xấu hổ quá đi.

Chu Chiêu Chiêu giờ đã hiểu tại sao Lý Đình nhận thư tình lại vừa cười ngốc vừa ngượng ngùng.

Cô bây giờ cũng y hệt.

Ngốc nghếch, nhưng trong lòng ngọt ngào.

Đây có phải cảm giác yêu đương không?

Chu Chiêu Chiêu không rõ.

Ở giường đối diện, Trương Hồng Quyên nhìn Chu Chiêu Chiêu đang lăn lộn một cách ghen tị, rồi nằm xuống nhưng không ngủ, mắt nhìn chằm chằm không biết nghĩ gì.

Thư tình của Dương Duy Lực không chỉ có một bức. Tối đó dù không đến trường, nhưng sáng hôm sau bạn cùng lớp phụ trách nhận thư đưa cho cô một phong bì.

Chỉ nhìn nét chữ trên bì thư, Chu Chiêu Chiêu đã biết đó là thư của Dương Duy Lực.

Khác với lần trước, đây là bức thư có dán tem.

Nhưng giọng điệu bên trong vẫn như cũ, Chu Chiêu Chiêu không khỏi tưởng tượng cảnh Dương Duy Lực ngồi cắn bút viết thư.

Lại bật cười.

Nhưng đọc đến cuối thư, cô mới hiểu tại sao anh dùng cách gửi thư qua bưu điện.

Vì anh viết: "Có đi có lại, bao giờ anh mới nhận được thư hồi âm của em?"

Mong đợi!

Hai chữ này được viết to, đậm nét.

Tinh tế hơn, anh còn chuẩn bị sẵn cả tem dán.

Đây là kiểu không nhận được thư hồi âm không xong.

"Anh ấy muốn em viết thư trả lời, nên không đến tìm em nữa?" Đào Hân Bảo khó tin hỏi, "Thế em có viết không?"

Chà, đây có phải Dương Duy Lực mà cô biết từ nhỏ không?

Nói ra chắc cả đại viện kinh ngạc.

Chu Chiêu Chiêu cười dịu dàng: "Tất nhiên là viết rồi."

Dù giờ cô vẫn chưa hiểu tình yêu là gì, nhưng đặt mình vào vị trí của anh, nhận được thư của Dương Duy Lực khiến cô vui sướng, cô muốn truyền niềm vui ấy đến anh.

Tình cảm là chuyện của hai người, một phía hy sinh sớm muộn cũng mất cân bằng.

Đào Hân Bảo thè lưỡi: "Nhìn hai người mà em cũng muốn yêu đương."

"Thì yêu đi." Chu Chiêu Chiêu vừa viết thư vừa nói.

Rồi bất ngờ ngẩng đầu: "Em vừa nói gì?"

"Em nói," Đào Hân Bảo nhìn cô, "Nhìn hai người mà em cũng muốn có người yêu."

"Phù..." Cô thở dài, "Nhưng khó quá."

"Em thấy bọn mình đang yêu nhau không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Đương nhiên rồi," Đào Hân Bảo tròn mắt, "Thế không gọi là yêu thì gọi là gì?"

"Nhưng bọn mình đã đính hôn rồi," Chu Chiêu Chiêu nói, "Sắp cưới nữa."

"Vậy... là yêu sau hôn nhân?" Đào Hân Bảo cười tủm tỉm, "Nghe càng đáng ghen tị."

"Bao giờ em mới tìm được người như vậy đây?" Đào Hân Bảo lại thở dài, "Sao em không sinh sớm hơn vài năm nhỉ?"

Như vậy có lẽ đã gặp được anh ấy sớm hơn.

Đào Hân Bảo bĩu môi nghĩ ngợi.

Chu Chiêu Chiêu cũng suy nghĩ về lời cô ấy.

Yêu sau hôn nhân?

Cô và Dương Duy Lực?

Nghe cũng không tệ!

Nhưng ngày hôm sau về phòng, Chu Chiêu Chiêu phát hiện bức thư của mình dường như lại bị ai đó động vào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 161: Chương 161



Bức thư bị động vào.

Chu Chiêu Chiêu phát hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lần này cô không lên tiếng mà tiếp tục trò chuyện như không có chuyện gì.

Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, rốt cuộn ai là người đọc trộm thư của cô?

Người này có thể chỉ vì tò mò, hoặc có mục đích khác, nhưng dù thế nào, hành vi này khiến Chu Chiêu Chiêu vô cùng khó chịu.

Cô quyết định phải bắt bằng được thủ phạm.

Nhưng dùng cách nào đây? Chu Chiêu Chiêu vẫn chưa nghĩ ra.

Hôm nay Dương Duy Lực không nhịn được nữa, đúng giờ tan học đã đến đón cô.

"Em chắc chắn có người đọc thư anh viết?" Anh hỏi.

"Lần đầu có thể em nhầm, nhưng lần này em chắc chắn." Cô gật đầu nghiêm túc.

...

"Anh hiểu rồi." Dương Duy Lực nói.

"Anh có cách nào không?"

"Thư ngày mai anh sẽ xử lý đặc biệt," anh nói, "Đảm bảo kẻ đó không thể chối cãi."

Chu Chiêu Chiêu vui vẻ gật đầu, "Nghĩ đến thư anh viết bị người khác đọc trộm, em thấy kinh tởm quá."

Như có kẻ rình mò họ từ ngõ hẻm vậy, khiến người ta vô cùng khó chịu.

"Lần sau anh mua cho em cái hộp có khóa." Anh nói.

"Anh còn định viết tiếp?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh, "Thực ra... em chỉ đùa thôi."

"Anh thấy rất tốt," Dương Duy Lực nhìn xa xăm nói, "Đợi đến khi chúng ta già, có thể lấy những bức thư này ra đọc lại, cùng nhau hồi tưởng."

"Cũng có thể cho lũ cháu xem, để chúng học hỏi, xem ngày xưa ông nội đã theo đuổi bà nội thế nào."

Dương Duy Lực hiểu thế nào là lãng mạn.

Với anh, lãng mạn là hai người nắm tay nhau cùng già đi, nhìn con cháu đầy nhà.

Rồi trong một buổi chiều nắng đẹp, cùng nhau hồi tưởng về tuổi trẻ.

Đó chính là lãng mạn.

Điều lãng mạn nhất anh nghĩ đến, là được bên em cùng già đi.

"Ai đồng ý sinh con với anh?" Chu Chiêu Chiêu đỏ mặt đổi đề tài, "Một lát nữa mua đồ gì ở đầu ngõ nhé?"

Hôm nay là cuối tuần, Hứa Quế Chi gọi điện bảo Dương Duy Lực đưa Chiêu Chiêu về ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Chu Chiêu Chiêu đến nhà họ Dương sau lễ đính hôn.

"Đồ anh chuẩn bị xong rồi." Dương Duy Lực nói, "Về thẳng nhà là được."

Chu Chiêu Chiêu mặc bộ đồ Dương Duy Lực mua mấy hôm trước, vừa vào ngõ đã gặp anh hai cả nhà cũng vừa về.

"Hai đứa về rồi." Dương Duy Phong bế con gái cười chào em trai.

Sau chuyện của Nhã Nhã, Dương Duy Phong có ấn tượng tốt với em dâu tương lai.

Nhã Nhã dường như rất thích cô, thấy mặt không hề nhút nhát, cười toe toét với Chiêu Chiêu.

Chu Chiêu Chiêu vừa giơ tay, bé đã đòi bế ngay.

"Đứa bé này từ nhỏ đã thích người đẹp." Lưu Quyên Hảo cười nói.

"Nhã Nhã cũng xinh lắm." Chu Chiêu Chiêu cười nựng bé.

Vào sân không lâu, Dương Duy Lực đã đón Nhã Nhã từ tay cô.

Lưu Quyên Hảo hích chồng, ra hiệu bảo anh nhìn xem.

Chỉ bế bé một đoạn ngắn, em trai đã xót vợ, một tay bế con một tay xách đồ.

Chị dâu Triệu Vĩnh Mai từ bếp bước ra, thấy mọi người cùng về, cười nói: "Cơm sắp xong rồi, chuẩn bị dọn bàn đi."

Chu Chiêu Chiêu tiến đến chào hỏi: "Chị dâu, hôm nay nấu món gì thế? Em phụ chị nhé?"

"Không cần không cần," Triệu Vĩnh Mai vẫy tay, "Thịt kho tàu, sườn hầm khoai tây, gà xào ớt, cá chẽm hấp, à còn canh dê nữa, với mấy món rau."

"Trời này ăn canh dê là tuyệt nhất." Chu Chiêu Chiêu cười nói.

Mùa đông ăn canh dê, ấm bụng dễ chịu.

"Đúng vậy," Hứa Quế Chi cười nói, "Dê non người ta biếu đấy."

"Chắc ngon lắm." Chu Chiêu Chiêu nói.

Mọi người cùng vào nhà, Dương Gia Hân ngồi bên cửa sổ đọc sách, Dương Gia Mặc đang chơi cờ với Dương Quyền Đình, đứa bé cứ vài nước lại đòi đi lại.

"Đã đi quân không hối." Dương Quyền Đình nói.

"Cháu là trẻ con không phải quân tử, ông nhường cháu chút đi." Dương Gia Mặc gãi đầu nói, "Cho cháu đi lại một nước thôi, được không?"

"Được rồi." Dương Quyền Đình nhíu mày miễn cưỡng.

"Chú ba," Dương Gia Mặc thấy Dương Duy Lực mắt sáng rỡ, "Lại giúp cháu với."

"Đã cho cháu đi lại một nước rồi," Dương Quyền Đình nói, "Sao còn kêu cứu?"

"Ông đâu có nói không được nhờ người giúp." Dương Gia Mặc nũng nịu, kéo Dương Duy Lực lại.

Dương Duy Lực định từ chối, nhưng thấy Chu Chiêu Chiêu cũng hứng thú, liền chậm rãi tiến đến.

Xem một lúc, rồi thì thầm vài câu vào tai Dương Gia Mặc.

Nói xong, anh không đi, mà dẫn Chu Chiêu Chiêu cùng xem ván cờ.

Được Dương Duy Lực chỉ điểm, Dương Gia Mặc như được khai sáng.

Nhưng đi vài nước lại bí.

Dương Duy Lực ngồi xổm bên cạnh, tiếp tục hướng dẫn.

"Xem cờ không nói mới là quân tử." Dương Quyền Đình nghiêm mặt nói.

"Vậy thôi." Dương Duy Lực vung tay, "Đừng chơi nữa, sắp ăn cơm rồi."

"Đánh xong ván này." Dương Quyền Đình giận dữ nói.

Dương Gia Mặc lè lưỡi.

Ông nội cờ vờ, chỉ có cháu chịu chơi cùng. Bố và hai chú đều không thèm đánh với ông, vậy mà ông còn kén cá chọn canh.

Cả nhà đều vây quanh xem hai ông cháu đánh cờ.

"Ye, cháu thắng rồi." Cuối cùng Dương Ga Mặc reo lên.

Dương Quyền Đình ngạc nhiên nhìn bàn cờ, rồi cười mắng: "Thằng nhóc, không tồi."

Bởi về sau Dương Duy Lực gần như không chỉ đạo nữa.

Dương Duy Lực nhướng mày.

Lúc ăn cơm, anh ngồi đó bóc tôm cho Chu Chiêu Chiêu một cách tự nhiên.

Tôm cá đều là đồ mới đánh bắt sáng nay, rất tươi.

Nhưng anh bóc tôm trước mặt nhiều người như vậy, khiến Chu Chiêu Chiêu ngượng ngùng.

Dương gia đại ca và nhị ca nhìn nhau.

Không ngờ Dương Duy Lực lại có ngày này.

Luận chiều vợ, vẫn phải là Dương lão tam!

Triệu Vĩnh Mai nhìn Chu Chiêu Chiêu đầy ngưỡng mộ, rồi lại cúi đầu ăn cơm.

Còn Lưu Quyên Hảo trực tiếp trừng mắt với Dương Duy Phong.

Nhưng anh chàng này chỉ chăm chú gỡ xương cá cho con gái, không thèm để ý đến vợ.

Hứa Quế Chi thì hài lòng nhìn con trai út bóc tôm cho vợ, rồi lại liếc chồng đầy chán ghét.

Làm cha mà không có chút ý thức nào.

Dương Quyền Đình: "..."

Phiêu Vũ Miên Miên

Đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng nói:

"Hôm nay cả nhà về đông đủ thế? Chị Hứa, chị có nhà không?"

Là Hứa Khánh Phương.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 162: Chương 162



Hứa Quế Chi thường nói năng nhẹ nhàng, nghe nói thời nhỏ sống ở Giang Nam nên giọng nói mang chút ngọt ngào, khiến người nghe dễ chịu.

Nhưng Hứa Khánh Phương thì ngược lại, giọng to như cái loa.

Không hiểu tự tin từ đâu, mỗi lần nói chuyện chẳng bao giờ để ý người khác đang làm gì, cứ thế xông vào rồi hét toáng lên cho cả nhà biết.

Phượng Thư đời nhà Thanh chưa thấy người đã nghe tiếng, bà này cũng muốn bắt chước.

Bàn ăn, không khí vui vẻ đột nhiên đóng băng.

Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Hóa ra không chỉ mình cô không ưa người cô này.

Đáng buồn thay, nhân vật chính lại chẳng nhận ra, tự nhiên bước vào: "Ồ, cả nhà đang ăn cơm à? Vậy tôi đến đúng lúc quá."

"Vĩnh Mai, mau đi lấy thêm bát đũa nào." Hứa Khánh Phương ra lệnh.

...

...

Con dâu trưởng này, chẳng có chút nhạy bén nào.

Triệu Vĩnh Mai mặt cứng lại, vừa định đứng dậy đã bị Dương Duy Khôn ngăn lại: "Em cứ ăn đi, anh đi lấy."

"Để em đi." Dương Vĩnh Mai cúi đầu nói.

Nếu không, không biết Hứa Khánh Phương còn bịa chuyện gì nữa, thà chịu khó chạy một chút.

"Anh cả cũng biết chiều vợ nhỉ." Quả nhiên, Hứa Khánh Phương cười nhìn cô nói.

"Chị đến lúc này làm gì?" Hứa Quế Chi hỏi, "Hôm nay nghỉ sao không ăn cơm với nhà chị?"

"Đừng nhắc tới, lũ vong ân bội nghĩa." Hứa Khánh Phương vừa ăn vừa phàn nàn, "Đều chạy về nhà ngoại hết rồi."

Chờ mãi không thấy ai về, đành sang nhà Hứa Quế Chi.

Ai ngờ nhà người ta đang đoàn viên vui vẻ.

Nghĩ đến đây, Hứa Khánh Phương bật khóc.

Cả bàn ăn đều đặt đũa xuống, trừ một người.

Dương Duy Lực.

Anh bóc tôm bỏ vào bát cho Chu Chiêu Chiêu, lau tay nói: "Ăn đi, ngơ ngác gì thế?"

Lại gắp thức ăn cho Hứa Quế Chi: "Mẹ ăn đi, tay nghề chị dâu ngày càng cao siêu."

Triệu Vĩnh Mai mỉm cười nhạt.

Nhìn Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực ăn ngon miệng, cô cũng vui nhưng phần nhiều là ghen tị.

Hứa Khánh Phương vẫn khóc.

Đột nhiên, Dương Duy Lực đặt đũa xuống, tiếng động hơi lớn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về anh.

Hứa Khánh Phương cũng giật mình, quên mất khóc.

Chỉ thấy Dương Duy Lực cười với bà: "Mọi người ăn trước, cháu đi lấy thứ."

Nói rồi đứng dậy ra ngoài.

Không đi xa, chỉ đến phòng khách bên cạnh gọi điện: "Con không quan tâm, cho bác hai mươi phút nếu không đến đón thì đừng trách con."

"Còn nhớ kỹ, sau này nếu để bà ấy đến nhà con khóc lóc..."

Bên kia không biết nói gì, Dương Duy Lực đập mạnh ống nghe.

"Nhìn gì? Sao không ăn tiếp?" Anh ngồi xuống cạnh Chu Chiêu Chiêu, tiếp tục bóc tôm.

"Cháu gọi cho ai?" Hứa Khánh Phương quên mất khóc, hỏi.

"Bác đoán xem?" Dương Duy Lực cười.

Hứa Khánh Phương: "..."

Cười mà như không cười.

"Thôi, chị thấy em cũng chẳng muốn ăn, ra ngoài nói chuyện." Hứa Quế Chi thở dài nói.

"Nhưng em chưa ăn." Hứa Khánh Phương không chịu đi, gắp miếng sườn ăn.

Lúc này mới ngừng khóc.

Nhưng sau màn kịch của bà, không khí bàn ăn đã tẻ nhạt.

Bọn trẻ nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra tâm trạng người lớn, nhìn họ dò xét.

"Nào, Hân Hân ăn thử tôm này ngon lắm." Chu Chiêu Chiêu dịu dàng nói.

Bữa cơm vội kết thúc, Lưu Quyên Hảo bế Nhã Nhã, Chu Chiêu Chiêu cùng Triệu Vĩnh Mai vào bếp giúp.

"Hai chị nghỉ đi," Dương Duy Lực xắn tay áo, "Để bọn em dọn."

Quay sang anh cả và anh hai: "Đúng không?"

Dương Duy Khôn liếc nhìn, không nói nhưng đã hành động.

Dương Duy Phong thở dài, đứng dậy phụ giúp.

Triệu Vĩnh Mai lúng túng: "Hay... hay để chị làm?"

"Chị dâu cứ nghỉ đi." Dương Duy Lực cười, "Không sao, bọn em rửa sạch được."

Triệu Vĩnh Mai còn muốn nói, Chu Chiêu Chiêu đã kéo cô đi: "Chị dâu, anh ấy muốn làm thì để anh ấy làm."

"Nhưng đàn ông sao vào bếp được?" Triệu Vĩnh Mai nói.

"Anh cả chưa vào bếp bao giờ?" Lưu Quyên Hảo ngạc nhiên.

"Có... cũng có." Triệu Vĩnh Mai đỏ mặt.

Mới cưới, Dương Duy Khôn thường xuyên rửa bát, nhưng cô thương chồng đi làm vất vả nên không để anh làm.

Sau vài lần từ chối, Dương Duy Khôn không đề cập nữa.

Cô cũng quen rồi.

Hôm nay lại ở nhà mẹ chồng, để đàn ông rửa bát, Triệu Vĩnh Mai sợ mẹ chồng nghĩ mình không biết làm dâu.

Cô từ nông thôn ra, năm xưa nếu không nhà chồng sa cơ, làm sao được vào cửa này.

Vì thế, dù Hứa Quế Chi đối xử công bằng với hai con dâu, Triệu Vĩnh Mai vẫn luôn cảm thấy tự ti.

Cô không khỏi ghen tị với Chu Chiêu Chiêu.

Cùng xuất thân nông thôn, nhưng cô ấy có thể thoải mái nhìn chồng rửa bát.

Rốt cuộc vì sao?

"Cô ơi." Gia Hân rất thích cô ba tương lai, đưa bức tranh tự vẽ cho xem.

"Con tự vẽ à?" Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, "Gia Hân đang học vẽ?"

"Không có," Triệu Vĩnh Mai vén tóc nói, "Chỉ là nguệch ngoạc thôi."

"Chị dâu," Chu Chiêu Chiêu nói, "Gia Hân có năng khiếu hội họa đấy, nên bồi dưỡng cho cháu."

Tự vẽ mà sinh động như vậy, đúng là thiên phú.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Vẽ vời lung tung," Triệu Vĩnh Mai không để tâm, "Sách vở còn chẳng chịu học."

Với cô, vẽ tranh là việc vô bổ.

"Gia Hân có tố chất, chị nên nói với anh cả, đừng bỏ phí." Chu Chiêu Chiêu nói, "Hơn nữa, vẽ giỏi cũng giúp ích khi thi đại học."

"Thật sao?" Triệu Vĩnh Mai nghi ngờ, rồi lắc đầu, "Nghe nói học vẽ đắt lắm, con gái mà, thôi đi."

Ánh mắt hi vọng của Dương Gia Hân dần tắt lịm.

Nhưng đứa bé ngoan, dù thất vọng cũng không nói gì.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, ngắm bức tranh: "Gia Hân, tặng cô bức này nhé?"

"Vâng ạ." Dương Gia Hân vui vẻ đáp.

"Cô rất thích tranh của con." Chu Chiêu Chiêu cúi xuống cười, "Vẽ rất đẹp."

Cô định nói chuyện này với Dương Duy Lực.

Đột nhiên, tiếng Hứa Khánh Phương vang lên.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 163: Chương 163



Hứa gia có hai cô con gái, Hứa Quế Chi sinh ra khi gia đình còn khá giả, được nuông chiều từ nhỏ.

Nhưng đến khi Hứa Khánh Phương ra đời, Hứa gia bị hãm hại phải dời đến tỉnh thành, cuộc sống sa sút hẳn.

Cha Hứa mất việc, sống nơi đất khách quê người rồi lâm bệnh qua đời, mẹ Hứa cũng theo ông không lâu sau.

Trên đời chỉ còn hai chị em Hứa Quế Chi và Hứa Khánh Phương nương tựa nhau.

May mắn Hứa Quế Chi đã kết hôn với Dương Quyền Đình trước khi cha mất.

Hứa Khánh Phương sau này cũng lấy chồng.

Nhưng không lâu sau, phong trào cách mạng nổ ra, Dương Quyền Đình bị liên lụy phải về quê lao động.

Những năm tháng ấy, nhờ có Hứa Khánh Phương ngầm giúp đỡ, gia đình họ Dương mới vượt qua.

Đây cũng là lý do Dương Quyền Đình và Hứa Quế Chi không muốn trách móc Hứa Khánh Phương.

...

Phiêu Vũ Miên Miên

...

Năm đó, người em gái này sẵn sàng đánh đổi nguy cơ ly hôn để giúp họ.

Ân tình này không thể quên.

Vì thế, Hứa Quế Chi mới gọi em gái vào phòng riêng, vừa khuyên nhủ vừa hỏi thăm mấy đứa cháu.

Ngày thường không về đã đành, cuối tuần cũng không thèm ghé thăm mẹ, thật quá đáng.

Ai ngờ chưa kịp mở lời, Hứa Khánh Phương đã phàn nàn về Chu Chiêu Chiêu.

"Chưa cưới về đã xúi Duy Lực làm khó tôi," bà ta nói, "Chị không quản thì sau này nhà này còn chỗ cho em đứng nữa không?"

"Tiếp theo sẽ là chị làm mẹ chồng đấy."

"Em nói gì vậy, đây đương nhiên không phải nhà em," Hứa Quế Chi cười, "Em đừng có xúi bẩy nữa."

"Chuyện mẹ chồng nàng dâu, em phải thay đổi tư tưởng đi." Hứa Quế Chi nói, "Chúng ta đều là phụ nữ, đều từng làm dâu."

"Em nghĩ lại xem, thời mẹ chồng còn sống em chịu bao nhiêu khổ cực?" Bà chạm vào trán em gái, "Sao lại bắt con dâu chịu khổ như chúng ta ngày xưa?"

"Nhưng... nó nấu ăn dở tệ, không đáng bị nói sao?" Hứa Khánh Phương cãi.

"Dở thì em dạy nó, hoặc tự em nấu," Hứa Quế Chi đáp, "Dù sao cũng chẳng về mấy lần."

"Còn em?" Bà lắc đầu, "Mỗi lần về đều ra vẻ mẹ chồng, nó không ngốc, sao phải về để bị mắng?"

"Em có đâu?" Hứa Khánh Phương cảm thấy oan ức.

"Cái miệng em, chị không biết sao?" Hứa Quế Chi nghiêm mặt, "Chị nói trước, nếu không sửa, sau này đừng đến nhà chị nữa."

"Chị ơi, em là em ruột mà." Hứa Khánh Phương trợn mắt.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, càng sống càng thụt lùi." Hứa Quế Chi thở dài, "Chị không dọa đâu, cứ thế này sớm muộn cũng bị mọi người xa lánh."

Vừa dứt lời, tiếng nói bên ngoài vang lên.

Tiếp theo, Hứa Khánh Phương nghe thấy giọng con trai mình: "Mẹ làm gì thế?"

Vừa đến đã trách móc bà, "Nhà con về mẹ chê phiền, con đi rồi mẹ lại sang nhà dì làm gì?"

"Sao? Mẹ không được đến à?" Hứa Khánh Phương giận dữ, "Con dẫn vợ về nhà ngoại rồi, cần mẹ làm gì?"

Con trai bất lực lắc đầu: "Thôi, mình về trước đi."

Dương Duy Lực chỉ cho hạn 20 phút, trời biết anh ta chạy đến mệt thở không ra hơi.

Nhưng mà, làm sao Dương Duy Lực biết chuyện đó nhỉ?

"Về ngay đi." Thấy mẹ vẫn không hiểu, con trai kéo bà dậy, "Mẹ ơi là mẹ."

Không thể yên phận một chút sao?

"Mẹ không về, thái độ gì thế này." Hứa Khánh Phương tức giận.

"Dì, dì phân xử giúp," con trai cũng nổi nóng, "Con khó khăn lắm mới thuyết phục được vợ tuần này về nhà, cũng báo trước với mẹ rồi."

"Vậy mà mẹ? Về đến nhà chẳng thu dọn gì, ngay cả lò sưởi mẹ cũng tắt vì tiếc tiền." Anh bực tức, "Con nhỏ như vậy, ở nhà sao chịu được?"

"Vừa về đến nơi, mẹ đã chua ngoa đay nghiến, nào là 'có vợ quên mẹ'," anh lạnh giọng, "Ai mà muốn về?"

"Chị xem nó kìa." Hứa Khánh Phương oán giận khóc lóc.

"Chí Vĩ, nói chuyện tử tế với mẹ." Hứa Quế Chi nhắc nhở, "Mẹ có sai thế nào con cũng không được cái giọng đó."

"Về nhà nói tiếp." Hồ Chí Vĩ nghĩ đến cuộc điện thoại, nhẫn nhịn nói, "Có gì về nhà giải quyết."

Đừng ở đây làm trò cười.

"Thôi, cháu đến đón rồi thì về đi." Hứa Quế Chi nói.

Nhìn em gái như vậy, bà cũng đau đầu.

"Anh gọi họ đến?" Bên ngoài, Chu Chiêu Chiêu đưa khăn cho Dương Duy Lực, thì thầm.

Dương Duy Lực vừa rửa tay vừa liếc nhìn căn phòng, "Đừng để ý bà ta, sau này nếu còn nói gì, em cứ thẳng thắn đáp trả."

Chu Chiêu Chiêu nhìn anh, mím cười.

Dù sao thì.

Cô không ưa kiểu người như Hứa Khánh Phương.

"May mà cô ấy không phải mẹ anh." Cô khẽ nói.

Nếu có mẹ chồng như thế, cô phải suy nghĩ lại việc lấy anh.

"Tuần sau bọn em bắt đầu thi rồi." Cô nói, "Thư tình để sau kỳ thi nhé?"

Dương Duy Lực nhìn cô cười.

"Sao?" Cô hỏi.

"Thực ra, anh không định bắt em ngày nào cũng viết thư hồi âm." Anh cúi đầu khẽ cười.

Chu Chiêu Chiêu trừng mắt.

Đúng lúc đó, Hứa Khánh Phương bước ra nhìn thấy.

"Vô liêm sỉ." Bà ta nhếch mép.

Vừa dứt lời, ánh mắt băng giá của Dương Duy Lực đã đổ dồn về phía bà...
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 164: Chương 164



"Và cả cô nữa," Hứa Khánh Phương chỉ vào Triệu Vĩnh Mai, "Sao cô dám để chồng vào bếp?"

Bà ta nhìn Dương Duy Khôn vừa từ bếp bước ra đang lau tay, "Chồng cô là cán bộ ngồi phòng lãnh đạo."

Sao có thể như đàn bà lăn vào bếp nấu nướng?

Hứa Khánh Phương thực sự nghĩ, chị gái mình quá dễ dãi, nuông chiều con dâu thái quá.

"Ai quy định rửa bát phải là phụ nữ?" Dương Duy Khôn mỉm cười, "Dì đừng làm quá lên."

"Hồ Chí Vĩ," Dương Duy Lực đột nhiên lên tiếng, "Về nhà nhớ làm nhiều việc vào, đừng để mẹ cậu mất cân bằng tâm lý, sang nhà tôi nhìn ai cũng thấy khó chịu."

Anh thậm chí không thèm gọi "dì" nữa.

Ánh mắt lạnh băng của anh khiến Hứa Khánh Phương run lên.

Bà ta chưa kịp nói, Hồ Chí Vĩ đã kéo mẹ chạy mất, "Mẹ im đi."

...

"Kéo mẹ làm gì? Mẹ nói sai đâu." Hứa Khánh Phương vừa đi vừa cãi, "Chị xem bọn họ..."

Câu sau bị Hồ Chí Vĩ bịt miệng.

Triệu Vĩnh Mai hoảng sợ ôm chặt hai con, lo lắng nhìn Hứa Quế Chi.

Cô biết Hứa Khánh Phương không ưa mình, nhưng không ngờ bà ta dám chỉ trích cả Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu.

Chu Chiêu Chiêu cũng bị sốc.

Cô biết Hứa Khánh Phương hay thích chỉ đạo người khác, nhưng không ngờ lại vô duyên đến thế.

Bà ta bị điên chăng?

"Hôm nay bà ấy lại bị kích động gì à?" Hứa Quế Chi lo lắng.

Hồi đó nhà họ Dương gặp nạn, Hứa Khánh Phương không chịu cắt đứt quan hệ, mẹ chồng họ Hồ muốn con trai ly hôn.

Nhưng con trai kiên quyết không đồng ý.

Bà cụ tìm mọi cách hành hạ Hứa Khánh Phương.

Sau này nhà họ Dương bình yên, nhưng hễ gặp chuyện gì kích động, Hứa Khánh Phương lại trở nên cực đoan.

Nhìn ai cũng thấy bực bội.

"Có bệnh thì chữa." Dương Duy Lực lạnh nhạt.

Không lý nào để con dâu nhà họ Dương chịu đựng thái độ của bà ta.

Hơn nữa, có thực sự bị kích động mới đến nhà họ gây chuyện không?

Chưa chắc.

Dương Duy Lực không nói với gia đình nhiều, tính anh vốn không thích lải nhải.

Quan trọng là mẹ anh chỉ có một người em gái, lại là người sáng suốt, không bị ảnh hưởng.

Vì thế, anh mới cho phép bà ta thường xuyên đến nhà.

Nhưng giờ khác rồi, hai chị dâu thế nào anh không quan tâm, nhưng nếu dám đụng đến Chu Chiêu Chiêu, đừng trách anh bất kính.

Ơn nghĩa năm xưa, nhà họ Dương đã trả đủ rồi.

Bà ta còn muốn can thiệp vào cuộc sống của họ?

Không thể.

Những lời này, Dương Duy Lực không nói với Hứa Quế Chi, nhưng những người đàn ông trong nhà phải biết.

Còn hai anh trai thế nào, anh không quan tâm.

"Tôi cưới vợ về, không phải để người khác chỉ trỏ." Anh nói.

Dương Duy Khôn và Dương Duy Phong nhìn nhau im lặng.

"Thằng nhóc này, chỉ có mày biết chiều vợ à?" Dương Duy Phong cười mắng.

Chà, trước đây họ tưởng thằng em tính cách lạnh lùng, khó gần, có lẽ sẽ cô độc cả đời.

Ai ngờ nó lại là đứa sợ vợ nhất.

Hứa Quế Chi gọi Dương Duy Lực vào phòng, bàn chuyện cưới xin: "Bố mẹ muốn sau khi cưới, hai đứa chọn thời gian về quê thăm họ hàng."

Tảo mộ tổ tiên.

"Chiêu Chiêu còn phải đi học," Dương Duy Lực nhíu mày, "Vậy để Tết về vậy."

Quê lạnh, nhưng có thể chuẩn bị lò sưởi trước.

"Vậy em bàn với Chiêu Chiêu," Hứa Quế Chi nói, "Hay là sang năm Thanh minh xin nghỉ vài ngày?"

"Được." Dương Duy Lực gật đầu.

Về quê tảo mộ có nhiều việc phải làm.

"Em cần chuẩn bị gì không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Không, em chỉ việc về thôi." Anh nói.

Chu Chiêu Chiêu gật đầu, cô đều có thể.

Bên này, Lưu Quyên Hảo bóp tay Dương Duy Phong: "Anh xem Duy Lực kìa, trước em còn thương hại em dâu tương lai."

Lấy phải người lạnh lùng như vậy.

"Bây giờ chưa cưới sinh con mà," Dương Duy Phong nói, "Hơn nữa, anh chẳng tốt sao?"

"Tốt, nhưng anh chưa từng bóc tôm cho em trước mặt mọi người." Lưu Quyên Hảo ghen tị.

"Em không thích ăn tôm mà?" Dương Duy Phong ngạc nhiên.

"Có người bóc cho, xem em có thích không." Lưu Quyên Hảo lườm chồng.

Nhã Nhã chạy đến, cô bế con bỏ đi.

Dương Duy Phong: "..."

Phải tìm em trai nói chuyện mới được.

Chiều vợ thì kín đáo một chút, đừng phô trương thế.

"Em dâu..." Về đến nhà, Triệu Vĩnh Mai nói với Dương Duy Khôn, "Rất thích trẻ con."

Dương Duy Khôn "ừ" một tiếng.

Phiêu Vũ Miên Miên

Ba đứa trẻ trong nhà thích nhất lại là Dương Duy Lực lạnh lùng, vì nó chơi với chúng rất nhiệt tình.

Còn anh và Dương Duy Phong luôn giữ vẻ nghiêm túc của bậc bề trên.

Dù anh ít khi về nhà.

Thấy chồng thế, Triệu Vĩnh Mai không nói tiếp, chỉ khẽ thở dài: "Sau này ở nhà, anh đừng rửa bát nữa."

"Đàn ông đại trượng phu không làm việc đó."

Dương Duy Khôn ngẩng lên nhìn vợ: "Không ai quy định việc gì phải do đàn ông hay phụ nữ làm."

"Em sợ người khác biết sẽ cười anh."

"Sống cuộc sống của mình, để ý người khác làm gì?" Dương Duy Khôn định nói tiếp thì chuông điện thoại reo.

Ánh mắt vừa sáng lên của Triệu Vĩnh Mai lại vụt tắt.

Cô không nói gì, chắc chắn là gọi chồng đi làm thêm giờ.

"Có gì mai tính, thế nhé." Anh dập máy, xoa trán.

"Tối nay lại làm thêm à?" Cô không nhịn được hỏi.

"Không đi." Dương Duy Khôn nhìn vợ, chợt nhận ra không biết từ lúc nào, cô đã già đi nhiều, "Chuyện nhà, em đừng nghĩ nhiều, bố mẹ không phải người như thế."

Câu này anh đã nói nhiều lần, nhưng không biết vợ có nghe không.

"Em dâu là người tốt, bọn trẻ cũng thích nó, sau khi cưới em có thể dẫn chúng qua chơi."

Đừng suốt ngày ở nhà tự dằn vặt.

"Ừ." Triệu Vĩnh Mai gật đầu qua loa như mọi khi, "Em đi lấy đồ thay cho anh."

Dù cùng xuất thân nông thôn, nhưng cô ấy là sinh viên đại học, cô chỉ là người ít học, cô ấy có muốn tiếp xúc không?

Đằng sau, Dương Duy Khôn xoa trán mệt mỏi.

Chu Chiêu Chiêu không biết mình khiến hai chị dâu nghĩ ngợi nhiều, về đến ký túc xá, bức thư của cô lại bị người ta động vào!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 165: Chương 165



Thời gian này, Dương Duy Lực gần như ngày nào cũng gửi thư cho Chu Chiêu Chiêu. Anh còn chuẩn bị sẵn một chiếc hộp đựng thư đặc biệt cho cô.

Tất nhiên, những bức thư này đều được xử lý đặc biệt.

Dù chiếc hộp vẫn được đặt đúng vị trí cũ, nhưng Chu Chiêu Chiêu tinh ý nhận ra đã có người động vào.

Tối hôm đó, khi mọi người đã về đủ, Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc tuyên bố: "Mọi người đã có mặt, vậy tôi xin nói một việc."

"Nếu bây giờ tự giác thừa nhận, tôi sẽ bỏ qua." Cô nhìn mọi người nói.

"Chuyện gì vậy? Chiêu Chiêu?" Lưu Tương thấy thái độ cô, cũng trở nên nghiêm túc, "Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Có người đã xem trộm thư bạn trai tôi viết cho tôi." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Cái gì?" Lý Đình tròn mắt, "Sao... sao lại có chuyện này, đó không phải là thư tình của đội trưởng Dương viết cho cậu sao?"

Cô nói đến đây chợt nhớ ra, "Đúng rồi, thư của tôi trước đây cũng có người động vào."

...

...

Có một lần cô về phòng, phát hiện thứ tự các bức thư bị thay đổi.

Lúc đó, Lý Đình tưởng mình cẩu thả xếp nhầm.

"Ai vậy?" Cô nhíu mày, "Thật là kinh tởm."

Chỉ nghĩ đến việc thư tình bị người khác đọc trộm, cô đã thấy buồn nôn.

"Cơ hội chỉ có một lần này," Chu Chiêu Chiêu nói, "Nếu không tự giác, tôi sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm."

Giáo viên chủ nhiệm?

Lý Đình bụm miệng, "Vậy... tôi không truy cứu nữa."

Trường đại học không cho phép yêu đương, cô và Lưu Thao đều phải giấu giếm, nếu bị phát hiện thì không xong.

Vì vậy, dù phát hiện thư bị xem, cô cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực thì khác, nghề nghiệp của Dương Duy Lực cùng với việc đã xin phép đơn vị và nhà trường, được cả hai bên đồng ý.

Nên Chu Chiêu Chiêu mới có thể thẳng thắn yêu cầu điều tra.

Nhưng ai ngờ, đây lại là một tên quen tay?

Không chỉ đọc thư tình của cô, mà còn đọc cả thư tình Dương Duy Lực viết cho Chu Chiêu Chiêu.

Thật là táo tợn!

Lý Đình đảo mắt nhìn từng khuôn mặt trong phòng, rốt cuộc là ai đây?

Nhưng ai trông cũng không có vẻ gì là thủ phạm.

"Chiêu Chiêu, cậu chắc chắn có người động vào thư của cậu?" Lưu Tương - lớp trưởng kiêm trưởng phòng hỏi lại.

"Chắc chắn." Chu Chiêu Chiêu kiên định gật đầu.

"Rốt cuộc là ai, bây giờ đứng ra tôi vẫn có thể cho cơ hội." Cô nhắc lại.

"Không phải tôi." Lưu Tương nói, "Tôi không bao giờ làm chuyện này."

"Cũng không phải tôi."

"Không phải tôi."

Mấy người đều tranh nhau minh oan cho bản thân.

"Vậy được," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Chờ giáo viên chủ nhiệm đến vậy."

"Lưu Tương, làm ơn gọi điện cho cô chủ nhiệm." Cô nói.

Trong lúc chờ giáo viên, Chu Chiêu Chiêu bình tĩnh sắp xếp lại thư từ, những người khác thấy vậy cũng im lặng.

"Phải chờ bao lâu?" Vương Hân Dao nói, "Một lúc nữa tôi phải đi học tối."

Cô không phải cố ý, mà thực sự tối nào cũng đến lớp tự học.

Vương Hân Dao cực kỳ không thích bị làm gián đoạn kế hoạch.

"Đúng vậy, Chiêu Chiêu," Trương Hồng Quyên nói, "Có phải cậu nhìn nhầm không, ai rảnh đi đọc thư của cậu chứ?"

Chu Chiêu Chiêu cười: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người, sau khi chuyện này rõ ràng, tôi sẽ mời mọi người ăn cơm tạ lỗi."

Nghe cô nói vậy, Vương Hân Dao cũng không thể phản đối.

Nhưng lúc này phòng cũng yên tĩnh, cô ngồi lên giường đọc sách.

Trương Hồng Quyên thấy vậy: "Có phải hiểu lầm không?"

"Có phải hiểu lầm hay không, đợi giáo viên chủ nhiệm đến sẽ rõ." Chu Chiêu Chiêu bình thản nhưng kiên quyết.

Trương Hồng Quyên ngồi phịch xuống giường: "Dù sao tôi không xem."

"Trương Hồng Quyên," Đào Hân Bảo chế nhạo, "Chiêu Chiêu đâu có nói là cậu, cậu sốt ruột gì thế?"

"Tôi có sốt ruột đâu?" Cô tức giận, "Chúng ta cùng phòng, cần thiết phải như vậy không?"

"Vì thế mới sợ 'giặc trong nhà khó phòng'." Đào Hân Bảo nói.

"Tôi biết các cậu muốn bài xích tôi và Hân Dao, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi phòng để chiếm cả phòng." Trương Hồng Quyên bĩu môi.

Vương Hân Dao bật cười: "Tôi không cảm thấy bị bài xích, đừng kéo tôi vào."

"Cậu sao thế?" Trương Hồng Quyên nói, "Họ làm gì cũng cùng nhau, không bao giờ gọi chúng ta, không phải bài xích là gì?"

Vương Hân Dao: "Tôi thích một mình."

Trương Hồng Quyên: "..."

Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Sao trước giờ cô không phát hiện Vương Hân Dao lại thú vị thế nhỉ?

Trương Hồng Quyên bắt đầu khóc, kiểu khóc lặng lẽ không thành tiếng.

"Chuyện gì thế?" Giáo viên chủ nhiệm bước vào đúng lúc thấy Trương Hồng Quyên đang khóc, hỏi, "Hồng Quyên, em sao vậy?"

Giáo viên chủ nhiệm tên Trương Hồng Anh, chỉ khác Trương Hồng Quyên một chữ, lại cùng xuất thân nông thôn nên rất quan tâm cô.

Hơn nữa Trương Hồng Quyên học khá, thường xuyên giúp đỡ cô một số việc, nên ấn tượng của cô với học sinh này khá tốt.

Lúc này bước vào thấy cô ngồi khóc, lập tức hỏi: "Em xem trộm thư bạn trai của Chiêu Chiêu à?"

"Không phải em." Trương Hồng Quyên vội vàng, "Họ bài xích em, em... em làm gì cũng sai."

Phiêu Vũ Miên Miên

Cô tiếp tục khóc lóc oán giận.

"Như thế này," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười, "Tôi không biết cái gọi là 'bài xích' của cậu bắt nguồn từ đâu."

"Hôm nay mời cô giáo đến, là vì thư của tôi bị xem trộm." Cô nói, "Còn chuyện cậu nói bị bài xích, tôi cho là không có, nếu cậu cho là có, cậu có thể đợi sau khi chuyện này rõ ràng, rồi phản ánh với cô giáo."

Trương Hồng Quyên lại nghẹn lời.

"Người khác động vào thư cậu, cậu không bắt quả tang, làm sao điều tra?" Cô lẩm bẩm.

"Sao cậu biết tôi không có cách?" Chu Chiêu Chiêu cười.

Mặt Trương Hồng Quyên bỗng tái mét, nhưng chỉ trong chớp mắt.

"Cách gì vậy?" Đào Hân Bảo tò mò.

"Đơn vị của anh ấy có một loại bột đặc biệt, người chạm vào sẽ dính lên tay," Chu Chiêu Chiêu giải thích, "Chỉ cần nhúng vào nước xử lý đặc biệt sẽ hiện ra."

"Trời ơi, ghê quá." Lý Đình hào hứng.

Vì vậy, vẫn phải tìm bạn trai giỏi, như Lưu Thao nhà cô sẽ không nghĩ ra mấy trò này, nên cô chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng rốt cuộc là ai?

Thực ra đến lúc này, mọi người đều đã đoán ra.

"Chiêu Chiêu, xin lỗi," Trương Hồng Quyên khóc nói, "Em... em chỉ tò mò, không biết người khác yêu đương thế nào."

"Em xin thề, chỉ vì tò mò, không có ý gì khác."

"Cậu tha thứ cho em lần này nhé?" Cô khóc lóc, "Em xấu xí, gia cảnh lại không tốt, không ai thèm nhìn em đâu."

"Xin lỗi, tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, tôi không tha thứ." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng. "Cậu xấu xí, không phải do tôi gây ra."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 166: Chương 166



"Cậu xấu xí, không phải do tôi gây ra."

Cả phòng đều giật mình, không ai ngờ Chu Chiêu Chiêu lại nói thẳng như vậy.

Dù sao đi nữa!

Không thể vì cậu xấu xí mà đi đọc trộm thư tình của người khác!

Đây là đạo lý gì?

Trương Hồng Quyên thậm chí ngừng khóc, ngây người nhìn Chu Chiêu Chiêu, lại nhìn những người trong phòng: "Cô giáo, em chưa yêu bao giờ, chỉ tò mò thôi. Em biết mình sai, nhưng em chỉ xem thư của họ, không làm gì khác."

Kể cả tiền để cạnh thư, cô cũng không đụng vào.

Cô thực sự chỉ vì tò mò.

Ban đầu cũng không tò mò lắm, nhưng nhìn Lý Đình lúc khóc lúc cười lúc lại ngẩn ngơ, mới khiến cô tò mò.

Trong thư viết gì mà khiến người ta điên cuồng đến thế?

"Cậu mới điên cuồng!" Lý Đình không nhịn được, "Theo cậu nói, là lỗi của tôi sao?"

Trong ký túc xá đâu chỉ có mình cô, sao người khác không tò mò, chỉ mình cô tò mò?

Nhưng con người là vậy, sau khi đọc thư tình Lưu Thao viết cho Lý Đình, Trương Hồng Quyên lại tò mò Dương Duy Lực viết thế nào.

Thời gian quân sự, Trương Hồng Quyên nghe quá nhiều truyền thuyết về Dương Duy Lực.

Còn Lưu Thao, cô từng gặp khi anh ta đưa Lý Đình về, chỉ là chàng trai bình thường, không thể so với Dương Duy Lực.

Trương Hồng Quyên đọc thư của Lý Đình không bị phát hiện, trong lòng nảy sinh tâm lý may mắn.

Cô tự nhủ, chỉ đọc một bức thôi.

Nhưng thư Dương Duy Lực viết khác hẳn Lưu Thao, khiến cô càng muốn đọc tiếp.

Cứ thế, không thể dừng lại.

Mỗi bức đều muốn đọc.

Càng đọc càng mê.

Rồi mơ ước một ngày mình cũng gặp được người đàn ông như vậy.

Ghen tị với Chu Chiêu Chiêu, sao may mắn thế, tìm được người như Dương Duy Lực.

Tối hôm đó nghe Chu Chiêu Chiêu hỏi Lưu Tương tình yêu là gì, Trương Hồng Quyên sốc đến mức nào.

Trời ơi, chỉ đọc thư của họ thôi cô đã thấy ngọt ngào rồi.

Vậy mà Chu Chiêu Chiêu còn hỏi có phải tình yêu không?

Không phải tình yêu thì tình cảm Dương Duy Lực thể hiện trong thư là gì?

Trương Hồng Quyên cảm thấy bất bình thay cho Dương Duy Lực.

Cô gái như vậy, xứng với anh ta sao?

Chẳng qua chỉ xinh đẹp hơn một chút, có gì đáng nói?

Nhưng giờ đây, lại nghe Chu Chiêu Chiêu nói: "Cậu xấu xí, không phải do tôi gây ra."

Mặt Trương Hồng Quyên đỏ bừng.

"Cậu xinh đẹp thì sao?" Cô tức giận, "Tôi đã xin lỗi rồi, sao cậu còn khăng khăng thế?"

"Cậu xin lỗi, tôi phải tha thứ, coi như chuyện không xảy ra sao?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Trương Hồng Quyên nghẹn lời, rồi lại khóc: "Vâng, tôi xấu xí, tôi vô dụng..."

"Cậu muốn tôi làm gì mới tha thứ?" Cô đỏ mắt khóc lóc, "Tự tát vào mặt mình à?"

Nói rồi, cô tự tát vào mặt mình: "Tôi xấu xí, tôi không xứng, xin tha cho tôi..."

Chu Chiêu Chiêu bị dọa, lùi lại hai bước.

Những người khác cũng hoảng hốt: "Trương Hồng Quyên, cậu điên rồi?"

Ai lại tự tát vào mặt mình như vậy?

Hơn nữa còn đánh rất mạnh.

"Đủ rồi, cậu làm gì thế?" Trương Hồng Anh kéo tay cô, "Có chuyện giải quyết chuyện, sao lại tự hành hạ bản thân?"

Truyền ra ngoài thành chuyện gì?

"Cô giáo, em thực sự biết lỗi rồi." Trương Hồng Quyên khóc nức nở, "Xin cô giúp em nói giúp với Chiêu Chiêu, đừng truy cứu nữa được không?"

"Cả làng em chỉ mình em thi đậu đại học, họ trông chờ em tốt nghiệp về dạy học, để nhiều trẻ em khác cũng đỗ đạt."

Cô nói đầy bi thương, Trương Hồng Anh cũng phân vân: "Chiêu Chiêu, em xem..."

"Hay là, vì những đứa trẻ trong làng, cho cô ấy một cơ hội đi." Cô nói.

"Coi như cho cô một chút thể diện."

Nghe cô nói vậy, Chu Chiêu Chiêu đành đồng ý.

"Cô giáo, lần này em cho cô thể diện, nhưng nếu có lần sau, em sẽ đòi lại cả lần này." Cô nói.

"Được." Trương Hồng Anh gật đầu, lại giáo huấn Trương Hồng Quyên: "Em là sinh viên đại học, là người lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm với việc mình làm."

"Lần này cô giúp em nói giúp, nhưng lần sau..."

"Không có lần sau đâu, không có đâu." Trương Hồng Quyên lắc đầu, đầy hối hận, "Tò mò hại c.h.ế.t mèo, em không dám nữa."

Chu Chiêu Chiêu nhướng mày.

Trương Hồng Quyên nói xong, lại xin lỗi Chu Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu, xin lỗi, em cam đoan không tái phạm."

"Cậu tin em đi."

Cô định nắm tay Chu Chiêu Chiêu, nhưng bị tránh né.

Chu Chiêu Chiêu vén tóc, mỉm cười nhạt: "Hi vọng cậu nhớ kỹ."

"Chó đen không thể đổi được lông." Đào Hân Bảo tức giận, "Chiêu Chiêu, cứ tha cho cô ta sao?"

"Không thì sao? Cô giáo rõ ràng thiên vị cô ta mà." Lý Đình nói nhỏ.

May mà không truy cứu chuyện của cô.

"Sau này cất giữ đồ đạc cẩn thận." Lưu Tương nói, "Đặc biệt hai cậu, đồ vật quý giá tốt nhất nên khóa lại."

Phiêu Vũ Miên Miên

Chu Chiêu Chiêu cũng nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nhưng cô không ngờ, chuyện này về sau lại biến thành Chu Chiêu Chiêu dẫn cả phòng bắt nạt cô gái nông thôn Trương Hồng Quyên.

Khi Lý Đình nghe Lưu Thao kể lại, suýt nữa điên tiết.

"Ai ác đến mức bịa chuyện đen trắng lộn xộn vậy?" Cô nói.

"Chiêu Chiêu, em không biết gì cả." Trương Hồng Quyên sợ sệt nói, "Hay là hôm đó họ nghe nhầm rồi truyền ra ngoài?"

Cũng có khả năng.

"Vậy thì..." Trương Hồng Quyên nói nhỏ, "Em giải thích với mọi người nhé?"

Giải thích thế nào?

Nói không phải Chu Chiêu Chiêu bắt nạt cô, mà là cô đọc trộm thư của Chu Chiêu Chiêu?

Vậy chuyện của Trương Hồng Quyên sẽ bại lộ?

"Hay là thế này." Trương Hồng Quyên đề nghị, "Mấy ngày tới chúng ta cùng ăn cơm, cùng lên lớp nhé? Mọi người thấy chúng ta thân thiết, tin đồn sẽ tự tan."

"Người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng." Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt, "Thói quen mỗi người khác nhau, không cần cố như vậy."

Trương Hồng Quyên cúi đầu, không biết nghĩ gì.

Chu Chiêu Chiêu nhìn cô, nghe cô nói: "Chiêu Chiêu yên tâm, em sẽ giải thích rõ với mọi người, tuyệt đối không để họ hiểu lầm cậu."

Không hiểu sao, trong đầu Chu Chiêu Chiêu chợt hiện lên câu: "Vô sự mà tặng mỹ nhân, ắt có mưu đồ."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 167: Chương 167



Nhưng sau đó Chu Chiêu Chiêu đã quên chuyện này đi, vì cô phải tập trung ôn thi cuối kỳ.

Khi kỳ thi kết thúc, cô lại phải chuẩn bị cho đám cưới.

Tóm lại, thời gian này rất bận rộn, đâu còn thời gian để ý đến những toan tính nhỏ nhoi của Trương Hồng Quyên.

Ai ngờ, Chu Chiêu Chiêu không quan tâm, nhưng Trương Hồng Quyên lại khắc ghi chuyện này.

Đến khi thi xong, Trương Hồng Quyên chặn Chu Chiêu Chiêu ở cửa phòng: "Chiêu Chiêu, đây là món quà cưới em dành dụm mua tặng chị."

Lúc này mọi người vừa thi xong về, nghe nói là quà cưới cho Chu Chiêu Chiêu, đều tò mò đến xem.

Trương Hồng Quyên mặt mày thành khẩn: "Đây là thứ người nhà thường tặng trong đám cưới quê em, em thêu dơi và lựu, ngụ ý 'đa tử đa phúc'."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Ý nghĩa tuy tốt lành, nhưng không biết có phải cô suy nghĩ quá không, từ miệng Trương Hồng Quyên nghe sao kỳ kỳ.

...

...

"Hồng Quyên này, món quà của cậu," ai đó bên cạnh cười nói, "bây giờ là thời kỳ kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh một con thôi."

Trương Hồng Quyên cười gượng: "Em... em chỉ thấy người lớn quê em hay tặng vậy."

Chu Chiêu Chiêu chợt nhận ra điều kỳ lạ, thường chỉ người lớn tuổi mới tặng chúc "đa tử đa phúc" chứ?

Dù món quà có chân thành hay không, cô cũng không định nhận.

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng món quà này tôi không thể nhận." Cô nói.

"Tại sao?" Trương Hồng Quyên đỏ mắt, "Dù tay nghề em không khéo, nhưng đây là em tỉ mỉ từng mũi kim sợi chỉ thêu ra."

"Quá trân quý, tôi không dám nhận." Chu Chiêu Chiêu nói, "Cảm ơn cậu."

Nói xong cô vào phòng, phía sau Trương Hồng Quyên khóc lóc: "Chuyện đó em đã xin lỗi rồi, không phải bỏ qua rồi sao?"

"Vậy mà," cô vừa khóc vừa nói, "em đã cố gắng hòa nhập với mọi người, sao các chị không chấp nhận em?"

"Vì em nhà nghèo sao?" Trương Hồng Quyên nói, "Nghèo có tội sao? Em cũng không muốn nhà em nghèo vậy."

"Đúng rồi, sao có thể như thế?"

"Cái này thêu đẹp quá, không ngờ Trương Hồng Quyên có tay nghề thế."

"Kế hoạch hóa gì chứ, đây chỉ là lời chúc tốt đẹp, 'đa tử đa phúc' hay quá."

"Trước giờ ấn tượng về cô ấy rất tốt, không ngờ lại là người như vậy, thật 'biết mặt không biết lòng'."

"Trương Hồng Quyên đừng khóc nữa, vì người này không đáng."

"Tin đồn trước giờ còn nghi ngờ, hôm nay tận mắt chứng kiến rồi."

"Ừ, kiêu gì chứ? Chẳng qua may mắn lấy được nhà giàu thôi."

Trong chốc lát, lời chê bai Chu Chiêu Chiêu đầy rẫy.

Chu Chiêu Chiêu vốn không muốn để ý, nhưng mọi người càng nói càng quá đáng.

Rầm!

Cô mở cửa phòng.

"Là tôi, tôi sẽ không bình luận khi chưa rõ sự thật." Chu Chiêu Chiêu lạnh giọng.

Nhìn Trương Hồng Quyên: "Trương Hồng Quyên, cậu làm gì, tự nói hay tôi nói?"

"Em... em không biết chị nói gì?" Trương Hồng Quyên cúi đầu, "Nếu chị không thích... là em sai, em sẽ sửa."

"Vì kế hoạch hóa, tặng 'đa tử đa phúc' không phù hợp, em có thể đổi, chị thích gì em học thêu."

Lời vừa dứt, xung quanh xôn xao.

Trời ơi, Chu Chiêu Chiêu ghê gớm thế nào, bắt nạt người ta đến mức này.

"Cậu quá đáng đấy." Ai đó nói, "Làm người nên lương thiện một chút."

"Đúng," Chu Chiêu Chiêu cười lạnh, "tôi cũng khuyên một số người nên lương thiện."

"Tôi không biết mục đích của cậu là gì, nhưng khuyên cậu lần sau hãm hại người khác nhớ lau sạch đuôi."

Trương Hồng Quyên mặt tái mét, cúi đầu như kẻ bị oan.

"Tin đồn mấy hôm trước là cậu phát tán đúng không?" Cô tiếp tục, "Cậu nói tôi cùng cả phòng cô lập, bắt nạt cậu."

"Nhưng mọi người có biết trong phòng tôi có ai?"

"Lớp trưởng Lưu Tương là người thế nào ai cũng rõ, cô ấy sẽ cùng tôi làm chuyện xấu sao?"

"Lần trước cậu đọc trộm thư bạn trai tôi, tôi tưởng chúng ta đã rõ ràng, và cho cậu cơ hội."

"Trước mặt cô chủ nhiệm, cậu hứa thế nào?"

"Kết quả cậu quay ra nói chúng tôi bắt nạt cậu." Chu Chiêu Chiêu nói, "Ừ, nhà cậu từ nông thôn, nhưng sinh viên nông thôn nhiều, ai cũng giả bộ khổ sở như cậu sao?"

"Và cả ngoại hình của cậu."

"Tôi thấy lạ, nông thôn thì sao? Cứ bị cậu lôi ra để mọi người thương hại mãi."

"Nhà cậu nghèo, nhưng nghèo là có lý sao?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Nghèo là được làm chuyện vô liêm sỉ?"

"Nghèo xấu thì chúng tôi phải nhường nhịn cậu?"

Đây là lần đầu Chu Chiêu Chiêu nói nhiều như vậy trước đám đông.

Nói xong cô tức giận nhìn mọi người: "Và các bạn, ít nhất cũng thi đỗ đại học, đừng để người ta xúc phạm trí thông minh của mình."

Bị vài câu xúi giục đã nổi nóng.

Đúng là không có não.

Nghe cô nói vậy, nhiều người đỏ mặt.

Nhưng nghĩ kỹ, Chu Chiêu Chiêu nói không sai.

"Nhà tôi cũng ở nông thôn, tôi không thấy có gì phải thương hại."

"Đúng vậy, nhà tôi cũng thế."

"Tôi tuy xấu, nhưng không thấy mình thua kém ai."

Trong chốc lát, dư luận đảo chiều.

"Em không có, em chỉ muốn thân thiết với chị, muốn dự đám cưới." Trương Hồng Quyên lắc đầu.

Mấy hôm trước nhà gửi thư, bảo giới thiệu cho cô con trai lãnh đạo huyện.

Trương Hồng Quyên không muốn lấy, càng không muốn về huyện nhỏ đó.

Nhưng quyết định của bố cô khó thay đổi.

Vì vậy, cô muốn dự đám cưới Chu Chiêu Chiêu, nhân cơ hội quen biết người nhà chú rể, hoặc quân nhân.

Những người đó, hơn hẳn người bố cô chọn.

Bố cô, cô hiểu rõ.

Nếu biết cô quen người ở tỉnh thành, ông sẽ không bắt cô lấy người huyện nữa.

Cô tưởng kế hoạch thành công.

Không ngờ Chu Chiêu Chiêu nhìn thấu.

Trương Hồng Quyên hối hận, giá như trước đây cô cố gắng thân thiết với Chu Chiêu Chiêu.

Cô thực sự không ngờ, Chu Chiêu Chiêu lại thẳng thừng từ chối trước mặt nhiều người như vậy!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 168: Chương 168



Trương Hồng Quyên hối hận vì sao không sớm gây dựng quan hệ tốt với Chu Chiêu Chiêu. Ai ngờ một cô gái nông thôn lại có thể khiến Phùng Khiêm Khiêm - người thành phố - bị kỷ luật và phải chuyển phòng.

Đều tại Chu Chiêu Chiêu!

Nếu đêm đầu tiên trong buổi trò chuyện ký túc xá, cô ấy nói bạn trai là quân nhân, thì Trương Hồng Quyên đã không đối đầu.

Giờ muốn cải thiện quan hệ cũng khó.

Trương Hồng Quyên không khỏi ghen tị với mối quan hệ thân thiết giữa Lưu Tương và Chu Chiêu Chiêu.

Sau này Dương Duy Lực giới thiệu bạn trai, số phận Lưu Tương sẽ hoàn toàn thay đổi.

Còn mấy tin đồn kia, giá như cô không gây chuyện thì tốt rồi.

Nhưng cô đâu ngờ nhà lại vội vàng muốn "bán" cô đi như vậy!

"Vậy, tin đồn là cậu phát tán?" Lưu Tương lạnh lùng nhìn cô, "Tôi tưởng cậu chỉ hơi phiền phức, nhưng ít nhất bản chất tốt."

...

"Giờ mới biết mình nhìn người quá kém, người như cậu không chỉ xấu tính mà còn độc ác." Cô tức giận.

"Cả phòng cô lập cậu?" Lưu Tương nói tiếp, "Cậu tự biến giường mình thành chuồng lợn, dọn dẹp phòng qua loa, chúng tôi có nói gì đâu?"

"Biết hoàn cảnh khó khăn, mọi người cố gắng tế nhị khi tặng quà để không tổn thương lòng tự trọng của cậu."

"Đồ dùng chung trong phòng, cậu đóng góp đồng nào? Dùng nhiều nhất lại là cậu."

"Cậu còn dám nói Chiêu Chiêu cô lập cậu?" Lưu Tương tiếp tục, "Mỗi lần cô ấy về nhà mang đồ ăn, gà rán, cậu có bữa nào không ăn?"

Lại còn là người ăn nhiều nhất.

"Ăn hết vào bụng chó rồi sao?" Cô nghiêm khắc, "Trương Hồng Quyên, cậu tự hỏi lương tâm đi."

"Em không có," Trương Hồng Quyên vội biện bạch, "Em biết mọi người quan tâm, nên em muốn sửa sai."

"Món quà này em thêu rất lâu, tay em..." Cô giơ tay lên.

Mọi người xung quanh hít một hơi, thấy tay cô đầy vết kim châm.

"Vậy cậu đang dùng tình cảm ép buộc Chiêu Chiêu sao?" Đào Hân Bảo nói.

Cô nhìn mọi người: "Có phải các bạn nghĩ vì tặng quà cho Chiêu Chiêu mà thành thế này, nếu không nhận thì quá vô tình?"

Vài người bản năng gật đầu.

Đúng vậy mà?

Cô ấy vất vả thêu tặng, Chu Chiêu Chiêu lại không nhận.

"Nhưng tại sao Chiêu Chiêu phải nhận quà của cậu?" Đào Hân Bảo nói, "Một kẻ đ.â.m sau lưng, các bạn sẽ mời người như vậy đến dự đám cưới?"

"Không sợ cô ta phá hoại hay có mục đích gì sao?" Đào Hân Bảo cười lạnh, "Chiêu Chiêu lấy ai, mọi người biết rồi."

"Em không có, em chỉ muốn tặng quà." Trương Hồng Quyên biện giải.

Nhưng lời giải thích nghe thật yếu ớt.

Mục đích?

Mọi người chợt hiểu ra.

"Chẳng phải cô ta cũng muốn như Chiêu Chiêu?"

Tìm người thành phố hay quân nhân kết hôn, sao cũng hơn về quê lấy nông dân.

Nhưng cô ta sao so được với Chu Chiêu Chiêu?

Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực quen biết từ trước khi vào đại học, hơn nữa hôn nhân của họ được tổ chức và nhà trường đặc biệt phê duyệt.

Ánh mắt mọi người nhìn Trương Hồng Quyên trở nên khác.

Không ngờ cô ta trầm lặng trong lớp, nhưng lại là người thâm sâu như vậy.

"Hồng Quyên, bao giờ trả tiền tôi?" Một cô gái nhỏ nhẹ hỏi, "Cậu mượn lâu rồi."

Ban đầu nói mua sách, sau lại bảo mua quà cưới cho Chu Chiêu Chiêu, nhưng giờ cô ấy không nhận.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cô gái lo sợ không được trả.

"Nguyệt Nguyệt, cho em thêm vài ngày nữa nhé?" Trương Hồng Quyên nói, "Đợi trợ cấp tháng này phát, em sẽ trả ngay."

"Tháng trước cậu cũng nói vậy." Nguyệt Nguyệt khẽ nói.

"Được, trả đây." Trương Hồng Quyên khóc chạy vào phòng, lấy ví đưa mấy đồng cho Nguyệt Nguyệt, "Trả cậu."

Vì Nguyệt Nguyệt không kịp giữ, tiền rơi tõm xuống đất.

Trương Hồng Quyên trả cả tiền lẻ, tiền xu rơi lóc cóc.

"Sao cậu thế?" Ai đó tức giận.

Nhưng Trương Hồng Quyên không quan tâm, đẩy đám đông chạy mất.

Vở kịch đến đây kết thúc.

Mọi người giải tán.

Nhưng bàn tán về Trương Hồng Quyên vẫn tiếp diễn.

Dĩ nhiên, Chu Chiêu Chiêu cũng bị nhắc đến, nhưng không ảnh hưởng gì đến cô.

Kết quả thi học kỳ công bố, Chu Chiêu Chiêu đạt điểm khá, còn nhận được học bổng ba.

Đây là nguồn động viên lớn với cô.

...

Hôm nay, Dương Duy Lực hẹn dẫn Chu Chiêu Chiêu chụp ảnh cưới.

Từ đầu năm ngoái, thành phố bắt đầu rộ lên phong trào chụp ảnh cưới.

Nhiều bạn trẻ đua nhau chụp để theo kịp thời đại.

Tiệm ảnh đã được Dương Duy Lực đặt trước, Chu Chiêu Chiêu bị kéo đi trang điểm.

"Em tự trang điểm được không?" Chu Chiêu Chiêu nhìn cô gái bên cạnh bị đánh phấn trắng bệch, vội nói.

"Các chị không cần lo, để em tự làm."

"Được thôi." Thợ trang điểm thấy cô kiên quyết, đành đồng ý.

Da Chu Chiêu Chiêu vốn đẹp, cô chỉ kẻ lông mày, đánh má hồng nhẹ là xong.

"Ồ... đẹp quá." Thợ trang điểm đến xem rồi nói, "Chỉ cần thêm son môi."

Nhưng son ở đây nhiều người dùng rồi, Chu Chiêu Chiêu không muốn dùng.

"Mấy chị em công sở bây giờ đều tìm cách mua son, đánh son vào sẽ khác hẳn." Thợ trang điểm cố thuyết phục.

"Chuyện gì?" Dương Duy Lực bước đến.

"Em không muốn dùng son người khác dùng rồi." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Không dùng thì thôi," Dương Duy Lực nói, "Anh thấy em thế này đẹp rồi."

"Nhưng đánh son sẽ đẹp hơn." Thợ trang điểm nói.

"Ý cô là bạn gái tôi không đẹp?" Dương Duy Lực lạnh lùng nhìn cô ta.

Thợ trang điểm không chịu nổi ánh mắt đó, vội nói: "Đẹp, cô ấy là cô dâu xinh nhất tôi từng thấy."

"Ý tôi là, nếu đánh son sẽ càng đẹp."

"Vậy ở đây có son mới không?" Dương Duy Lực hỏi, "Mua một cây cho cô ấy."

Dùng cây mới là được!

Nhưng nói Chu Chiêu Chiêu không xinh, tuyệt đối không được!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 169: Chương 169



Bộ ảnh cưới vừa mới chụp xong, chưa kịp in thành phẩm, chủ tiệm ảnh đã vội tìm đến Chu Chiêu Chiêu với lời đề nghị: "Cô chú có thể cho phép cửa hàng in thêm vài bộ ảnh làm mẫu được không? Chúng tôi chỉ tính giá vốn thôi!"

Lời đề nghị được đưa ra rất chân thành. Suốt từ khi trào lưu chụp ảnh cưới nở rộ, bà chủ này thuộc lớp người đầu tiên mở studio ở tỉnh thành, nhưng chưa từng thấy cặp đôi nào ăn ảnh như Dương Duy Lực và Chu Chiêu Chiêu. Chàng trai tuấn tú khôi ngô, thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời. Nếu bộ ảnh này được trưng bày, chắc chắn sẽ thu hút vô số cặp đôi đến chụp ảnh.

"Xin lỗi chị, chúng tôi không đồng ý." Chu Chiêu Chiêu khéo léo từ chối.

Dương Duy Lực có thân phận đặc biệt, tất nhiên không thể để ảnh tùy tiện trưng bày được.

Bà chủ tiệm ảnh dù tiếc nuối nhưng cũng hiểu rõ đôi nam nữ trước mắt không phải người thường. Nếu họ đồng ý thì là may mắn, từ chối cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, trong lúc chụp ảnh, Chu Chiêu Chiêu đã gợi ý cho bà chủ một điều: lớp trang điểm không nên quá dày, nếu không sẽ khiến người trong ảnh trông khác xa ngoài đời. Dĩ nhiên, điều này cũng tùy trường hợp - lớp make up nhẹ nhàng chỉ phù hợp với những cô dâu xinh đẹp sẵn như cô. Ngoài ra, cô còn nhắc nhở về cách chọn son môi...

Có thể mở studio chuyên nghiệp, bà chủ tất nhiên có quan hệ rộng. Nhân tiện, bà đã nhập thêm mấy lô son mới, vừa có thể phục vụ khách hàng kén chọn, vừa kiếm thêm chút lợi nhuận.

Sau buổi chụp ảnh, đôi trẻ cùng nhau đến xem nhà mới - một căn hộ thuộc sở hữu của Dương Duy Lực.

"Ở đây gần trường em, sau này muốn về nhà hay ở ký túc xá đều được." Dương Duy Lực giải thích, "Nội thất anh đã chuẩn bị theo ý em rồi. Hôm nay em xem còn thiếu gì, nhân dịp nghỉ lễ chúng ta cùng đi mua sắm thêm."

Lời nói ấy khiến trái tim Chu Chiêu Chiêu ngọt ngào. Ở kiếp trước, những khoảnh khắc này đã không xảy ra. Nhưng kiếp này, khi cùng nhau trang hoàng tổ ấm, cô cảm nhận được hơi ấm khó tả.

Tòa nhà gạch đỏ ba tầng, căn hộ của họ nằm ở tầng ba với thiết kế sang trọng hiếm thấy.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Đây nguyên là khu biệt thự dành cho giới chức đặc biệt thời trước, thiết kế rất kỹ lưỡng." Trên đường lên nhà, Dương Duy Lực kể lại lịch sử tòa nhà, "Thời kỳ biến động, các căn hộ bị chia nhỏ. Mãi đến mấy năm gần đây mới được khôi phục nguyên trạng và bán lại."

Dĩ nhiên, chỉ giới thượng lưu mới có khả năng sở hữu. Dương Duy Lực may mắn nhận được giá nội bộ nhờ hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ nguy hiểm cho cấp trên.

"Nếu không, sống ở đây sẽ bị quy kết là phạm quy." Anh cười tự giễu.

Vừa đến cửa, họ gặp một người phụ nữ trung niên đang xách đồ bước ra. Dương Duy Lực chào hỏi thân thiện: "Chị Mã, đây là vợ sắp cưới của em."

"Nghe nói sắp đám cưới rồi phải không? Chúc mừng hai em!" Chị Mã cười tươi, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò khi ngắm nhìn Chu Chiêu Chiêu.

Dương Duy Lực thì thầm giải thích: "Chị Mã là giám đốc Sở Y tế, người rất nhiệt tình. Em có cửa hàng gà rán, quen biết sẽ có lợi."

Sau vài câu xã giao, họ bước vào căn nhà của riêng mình.

Căn hộ ba phòng ngủ (hai phòng ngủ, một phòng đọc sách) được bài trí ấm cúng khiến Chu Chiêu Chiêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Phòng chính và phòng sách đều tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Phòng khách có ban công rộng với cửa sổ lớn. Nội thất đã được chuẩn bị đầy đủ từ bộ sofa đến giường ngủ - tất cả đều là những món cô yêu thích.

Điểm trừ duy nhất là nhà bếp hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ dùng. Đặc biệt, căn hộ có nhà vệ sinh riêng - điều xa xỉ thời bấy giờ.

"Nếu em không thích sống ở chung cư, anh còn một căn nhà tứ hợp." Dương Duy Lực mở cửa sổ, chỉ tay về phía xa, "Nhưng ở đó xa trường em hơn."

"Anh... có cả nhà tứ hợp nữa?" Chu Chiêu Chiêu giật mình, "Em thích ở đây lắm, chúng mình sống ở đây nhé!" Nhưng cô vẫn hỏi thăm địa chỉ căn nhà kia.

Trời ạ! Sau này khu vực đó sẽ trở thành khu đất vàng, có tiền cũng khó mua được. Ai ngờ Dương Duy Lực lặng lẽ sở hữu bất động sản giá trị như vậy?

"Con phố kia toàn cửa hàng ăn uống." Anh chỉ tay về hướng đông nam, "Những ngày em mệt, chúng ta không cần nấu nướng."

"Chiêu Chiêu." Dương Duy Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng trầm ấm, "Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng ta."

Nhà ư?

Trái tim Chu Chiêu Chiêu bỗng thắt lại. Kiếp trước, sau khi Chu Chính Văn qua đời, cô sống trong cô độc. Rồi khi Dương Duy Lực gặp nạn, trái tim cô như c.h.ế.t theo. Giờ đây, có người nói với cô rằng nơi này chính là nhà - cảm giác ấy khiến lồng n.g.ự.c cô nghẹn lại, vừa ngọt ngào vừa xót xa.

Dương Duy Lực nhẹ nhàng lồng ngón tay anh vào kẽ tay cô.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn vàng ấm áp lác đác bật sáng trong các căn hộ. Mái nhà xám bỗng nhuốm màu cam nhạt. Không gian yên tĩnh đến mức Chu Chiêu Chiêu có thể nghe rõ nhịp thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh.

Khoảnh khắc này, tâm hồn cô bỗng bình yên lạ thường.

Đây chính là tổ ấm của cô!

Cô sẽ không phải sống trong nỗi sợ hãi những ngày thuê nhà, không còn lo bị đuổi ra đường vì không đủ tiền trọ.

"Dương Duy Lực." Cô gọi tên anh.

Ánh hoàng hôn nhuộm lên gương mặt điển trai của anh khi anh quay lại. Nụ cười dịu dàng hiện lên trong ánh chiều tà.

Chu Chiêu Chiêu chớp mắt, bất ngờ chồm lên hôn lên má anh.

"Em rất thích ngôi nhà của chúng ta." Cô cười hạnh phúc, lặp lại câu nói, "Được lấy anh, em vui lắm."

Đó là cảm giác chưa từng có trong hai kiếp người.

Ngày cưới càng gần, dù vẫn có chút hồi hộp, nhưng trên hết là niềm hân hoan khó tả. Được cùng người mình yêu xây dựng tổ ấm, trái tim cô tràn ngập hy vọng.

Cô tin, Dương Duy Lực cũng cảm nhận như vậy.

"Đồ ngốc." Anh bóp nhẹ mũi cô, áp mặt vào vai cô thở dài, "Anh chỉ muốn ngày mai đón em về luôn."

Trời mới biết, anh đã kìm nén cực khổ thế nào. Cô bé này đâu biết rằng, mọi lý trí của anh đều tan biến khi ở cạnh cô. Lúc này, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà thương đến no nê.

À mà... cũng hơi mong nhìn thấy cô khóc trong đêm tân hôn nữa!

Dương Duy Lực thầm cười gian xảo.
 
Back
Top Bottom