Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 150: Chương 150



Dương Duy Lực lần theo hướng tiếng động, từ xa đã thấy một ngôi miếu hoang ẩn hiện giữa rừng cây.

Trong màn mưa dường như còn phảng phất mùi m.á.u tanh.

Là quân nhân, Dương Duy Lực có khứu giác cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng lần theo mùi m.á.u tìm đến.

Trong miếu có dấu vết đánh nhau, vũng m.á.u trên nền đất. Anh quỳ xuống dùng tay chạm vào vũng máu, chân mày nhíu lại.

Đột nhiên, tai anh khẽ động.

Dương Duy Lực đứng phắt dậy, cảnh giác chạy về hướng có tiếng động.

Cách miếu không xa có một con suối, một bóng người nằm gục trên tảng đá cạnh bờ.

Khoảnh khắc đó, tim Dương Duy Lực như ngừng đập.

Người đàn ông từng bình thản trước mọi sóng gió, giờ phút này lại run sợ.

...

...

Anh gần như không dám bước tới.

Tình cảm cha con Chu Chính Văn và Chu Chiêu Chiêu vô cùng sâu nặng, nếu chuyện gì xảy ra, cô sẽ đau lòng đến mức nào?

Dù trước đó cô luôn tỏ ra bình tĩnh.

Ư ử...

Người kia chưa chết, đang r*n r* đau đớn.

Giọng này?

Dương Duy Lực chạy nhanh tới, chỉ thấy người đó nằm sấp trên đá, toàn thân đầm đìa máu, nghiêm trọng nhất là mất một nửa cánh tay.

"Cứu... cứu tôi..." Thẩm Kiến Tân mê man kêu lên.

"Chu Chính Văn đâu?" Dương Duy Lực hỏi.

"Cứu tôi." Thẩm Kiến Tân đau đớn van xin, "Xin hãy cứu tôi..."

Hắn đau đến mức sợ hãi tột cùng.

Giá như biết trước sẽ gặp gấu đen, hắn đã không tham lam tiền bạc của Chu Chính Văn.

Thẩm Kiến Tân hối hận rơi nước mắt.

Nhưng đã quá muộn.

Tay còn lại ít bị thương hơn bám vào ống quần Dương Duy Lực, "Xin anh, cứu tôi."

"Chu Chính Văn ở đâu?" Dương Duy Lực hỏi lại.

Nhưng Thẩm Kiến Tân đã đau đến ngất đi.

Dương Duy Lực quan sát xung quanh, đưa hắn trở lại miếu hoang.

Rồi tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng lần này, dọc theo con suối tìm lên xuống rất xa, vẫn không thấy bóng dáng Chu Chính Văn.

Chu Chính Vũ cũng biến mất.

Hai anh em như bốc hơi khỏi mặt đất.

Điều khiến Dương Duy Lực nghi ngờ là, tiếng gầm của gấu đen lúc nãy giờ cũng im bặt.

Chỉ còn lại dấu chân trên mặt đất, nhưng đến bờ suối thì mất hút.

Lòng Dương Duy Lực chùng xuống.

Dòng nước ở đây chảy xiết, chỉ sơ sẩy là có thể bị cuốn trôi.

Anh quay lại miếu, giờ chỉ còn Thẩm Kiến Tân biết rõ chân tướng sự việc.

"Duy Lực."

"Đội trưởng."

Lúc này, Chu Chiêu Chiêu và mọi người cũng đã tới, thấy Dương Duy Lực, cô hỏi, "Anh... có phát hiện gì không?"

Dương Duy Lực nhìn cô, cuối cùng nói, "Phía sau miếu có con suối, anh tìm thấy Thẩm Kiến Tân bên bờ."

Nhưng không thấy Chu Chính Văn.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, "Bố em sẽ không sao đâu."

Dương Duy Lực dẫn cô vào miếu, Thẩm Kiến Tân vẫn bất tỉnh, m.á.u từ cánh tay cứa đứt vẫn chảy không ngừng khiến hắn ngất lịm.

"Phải đưa hắn đến bệnh viện ngay." Ai đó nói nhỏ.

Chưa dứt lời, Chu Chiêu Chiêu đã giẫm lên tay hắn.

Người đó lập tức im bặt.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cơn đau khiến Thẩm Kiến Tân tỉnh lại.

"Bố tôi đâu?" Chu Chiêu Chiêu quỳ xuống hỏi.

"Gấu... gấu đen..." Thẩm Kiến Tân thều thào mấy chữ rồi lại ngất đi.

"Tỉnh lại!" Chu Chiêu Chiêu lắc hắn, "Gấu đen gì? Tôi hỏi bố tôi đâu?"

"Chiêu Chiêu." Dương Duy Lực đặt tay lên vai cô, kéo cô đứng dậy, "Hắn ngất rồi."

"Duy Lực, bố em sẽ không sao." Chu Chiêu Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, "Phải không?"

Dương Duy Lực không trả lời, "Anh sẽ cho người đưa hắn đến bệnh viện trước."

"Hắn hại c.h.ế.t bố em." Chu Chiêu Chiêu phẫn nộ.

Loại người này, đáng lẽ nên để gấu đen xé xác.

Nhưng tại sao?

Tại sao người gặp nạn lại là Chu Chính Văn?

Chẳng lẽ người tốt đoản mệnh, kẻ ác sống lâu?

"Chiêu Chiêu." Dương Duy Lực ôm chặt cô vào lòng, "Em bình tĩnh lại, anh..."

"Em không thể bình tĩnh!" Chu Chiêu Chiêu giận dữ, "Tại sao hắn có mặt ở đây?"

"Bố em bị hắn hại chết, em muốn hắn đền mạng!"

"Chiêu Chiêu." Dương Duy Lực siết chặt vòng tay, "Em bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm bác ấy, nhất định tìm được."

Nhưng liệu có thể?

Thẩm Kiến Tân mất nửa cánh tay nằm bên suối, Chu Chính Văn và Chu Chính Vũ dù không bị gấu ăn thịt, nhưng dòng nước chảy xiết kia, sâu thăm thẳm.

Nếu rơi xuống thì sống c.h.ế.t khó lường.

Mọi người nhìn nhau, thấy Dương Duy Lực ra hiệu.

Hầu Kiến Ba vội vàng cùng mọi người khiêng Thẩm Kiến Tân đi.

Thành thật mà nói, Chu Chiêu Chiêu lúc nãy khiến Hầu Kiến Ba cũng phải sợ hãi.

Cái thế ấy, nếu không có Dương Duy Lực ngăn cản, liệu cô có g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Kiến Tân?

Nhưng Hầu Kiến Ba cũng hiểu tâm trạng cô.

Chuyện này xảy đến với ai cũng sẽ phẫn nộ.

"Tìm thấy một chiếc giày." Đột nhiên có người chạy vào báo, "Tôi tìm thấy chiếc giày này bên suối."

Chu Chiêu Chiêu đẩy Dương Duy Lực chạy tới xem.

"Giày của Chu Chính Vũ." Cô ngã phịch xuống đất.

Giày của Chu Chính Vũ bên bờ suối, nhưng người lại biến mất, có lẽ đã bị gấu ăn thịt hoặc rơi xuống nước.

Dương Duy Lực quỳ xuống quan sát kỹ vũng m.á.u trên nền.

Chu Chiêu Chiêu ngây người nhìn anh.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh, không hiểu anh đang làm gì.

"Có lẽ bác ấy không sao." Dương Duy Lực nói.

Anh đứng dậy quan sát xung quanh, bất ngờ phát hiện điều gì đó trên cột miếu, vội chạy tới.

"Ở đây cũng có máu." Anh nói khẽ.

Rồi tiếp tục tìm kiếm, leo lên bệ thờ, "Chỗ này... cũng có..."

Chu Chiêu Chiêu bật dậy, đi theo anh.

"Đây nữa." Dương Duy Lực quay lại nhìn cô.

Chu Chiêu Chiêu theo bước anh.

Dương Duy Lực đưa tay kéo cô lên.

Chu Chiêu Chiêu căng thẳng nhìn anh, đặt tay lên tay anh, Dương Duy Lực nhẹ nhàng kéo cô đứng cạnh mình.

Từ góc nhìn này, Chu Chính Văn nằm phía sau tượng thần.

Có vẻ như lúc nãy đã trốn ở đây, rồi ngất đi.

"Không sao đâu." Dương Duy Lực ôm cô vào lòng.

Nước mắt Chu Chiêu Chiêu bỗng trào ra.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 151: Chương 151



Khi gặp gấu ngoài tự nhiên, tuyệt đối không được chạy, nếu không sẽ khiến gấu đuổi theo.

Nhưng điều này thực sự thử thách tâm lý con người.

Chu Chính Vũ phía sau không nhìn thấy gấu, chỉ có thể tưởng tượng, rồi tự mình dọa mình.

Vốn dĩ, con gấu có lẽ chỉ đi ngang qua cửa miếu, nhưng hắn vừa hét lên vừa đẩy Thẩm Kiến Tân một cái.

Thế là Thẩm Kiến Tân cũng phải chạy theo.

Gấu đen nghe tiếng động liền đuổi theo, Chu Chính Vũ chạy nhanh như gió.

Xui xẻo thay, hướng hắn chạy lại thẳng ra phía sông, trước mặt là dòng nước chảy xiết, sau lưng là gấu đen hung dữ.

Chu Chính Vũ không suy nghĩ nhảy ngay xuống sông.

Hắn biết bơi, rơi xuống sông vẫn còn cơ hội sống. Nhưng Thẩm Kiến Tân thì khác, hắn không biết bơi.

...

...

Chỉ chần chừ một chút, gấu đã đuổi kịp.

Một cái đớp cắn đứt nửa cánh tay hắn.

Khi gấu tấn công lần thứ hai, dù đau đớn nhưng Thẩm Kiến Tân vẫn né được.

Nơi này địa hình trơn trượt, trong lúc né tránh, con gấu không may trượt chân rơi xuống sông.

Còn Thẩm Kiến Tân thì ngất đi bên bờ sông.

Trở lại phía Chu Chính Văn, ông kiên quyết đứng im bất động.

Phiêu Vũ Miên Miên

Gấu đen vốn đã mù, lại bị tiếng động của Chu Chính Vũ và Thẩm Kiến Tân thu hút, nên chạy qua người ông mà đuổi theo hai người kia.

Khi gấu đã đi xa, Chu Chính Văn mới dám cử động, nhưng vấn đề là sau trận đối đầu vừa rồi, ông đã kiệt sức.

Từ sớm, Chu Chính Văn đã quan sát kỹ địa hình ngôi miếu, ông khó khăn trèo lên bệ thờ, thì thầm xin lỗi tượng thần rồi chui vào khe hở phía sau.

Vị trí này vô cùng khéo léo.

Chỉ những người cao lớn đứng sát bệ thờ mới có thể phát hiện ra ông.

Sau khi chui vào được, Chu Chính Văn cũng kiệt sức hoàn toàn, ngất đi.

Khi tỉnh lại, ông đã nằm trong bệnh viện quân y tỉnh Xuyên.

Nhìn tấm ga giường trắng cùng chai truyền dịch trên đầu, Chu Chính Văn tưởng mình đã lên thiên đường.

"Bác đã tỉnh rồi." Kế tiếp là khuôn mặt Dương Duy Lực cùng giọng nói xúc động, "Bác thấy thế nào? Chiêu Chiêu đi lấy tăm bông rồi."

Chu Chính Văn đã ngủ li bì suốt ba ngày, môi khô nứt nẻ, Chu Chiêu Chiêu đi tìm tăm bông để thấm nước cho ông.

Chu Chính Văn muốn nói, nhưng do ngủ quá lâu, cổ họng khô rát không phát ra thành tiếng.

"Bác đừng nóng, uống chút nước đã." Dương Duy Lực pha nước ấm, thử nhiệt độ bằng mu bàn tay rồi đỡ cổ Chu Chính Văn cho ông uống.

"Tôi đang ở đâu?" Ông hỏi Dương Duy Lực.

"Trong bệnh viện," Dương Duy Lực cười đáp, "Chúng cháu đã cứu bác từ ngôi miếu hoang, giờ chúng ta đang ở bệnh viện quân y tỉnh Xuyên."

Chu Chính Văn nhớ lại, ông đã dùng hết sức lực cuối cùng trốn sau pho tượng.

Ông mỉm cười, muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng mí mắt nặng trĩu, lại chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, thấy Chu Chiêu Chiêu đang ngủ gật bên giường.

Quầng thâm dưới mắt khiến Chu Chính Văn đau lòng.

Chu Chiêu Chiêu đang ngủ, bỗng cảm thấy có ai đó nắm tay mình, cô mở mắt, thấy người bệnh trên giường đang mỉm cười nhìn cô.

Đó là nụ cười của người cha cô yêu quý nhất.

"Bố!" Chu Chiêu Chiêu lao tới ôm chặt lấy ông, "Bố làm chúng con sợ c.h.ế.t đi được."

"Bố không sao." Chu Chính Văn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng con gái.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi." Diêu Trúc Mai giặt quần áo về thấy chồng con đang trò chuyện, cũng xúc động lau nước mắt.

Mấy ngày qua như một cơn ác mộng.

"Duy Lực đâu?" Chu Chính Văn hỏi.

Lần đầu tỉnh dậy, Dương Duy Lực có ở đó.

"Anh ấy đi xử lý công việc rồi." Chu Chiêu Chiêu nói, "Đây là bệnh viện quân y, bố cứ yên tâm dưỡng bệnh ở đây."

Dương Duy Lực đi giải quyết hậu sự, Thẩm Kiến Tân cũng được chuyển đến đây, nhưng tình trạng nghiêm trọng hơn nhiều.

Cánh tay không giữ được.

Hơn nữa, tham gia bắt cóc sẽ phải ngồi tù.

Vừa nghĩ đến đó, cửa phòng bỗng mở.

Nhờ Dương Duy Lực, Chu Chính Văn được bố trí ở phòng bệnh cán bộ, chỉ có hai giường và giường kia chưa có bệnh nhân.

Tiếng gõ cửa vang lên hai cái rồi cửa mở.

Vương Vân - vợ Thẩm Kiến Tân khóc lóc bước vào, quỳ sụp xuống trước giường bệnh, "Chính Văn à, cậu cứu Kiến Tân với."

Vương Vân vừa khóc vừa nói, "Các cậu bạn thân bao năm, hắn chỉ nhất thời mờ mắt, cậu tha thứ cho hắn đi."

"Hắn cũng bất đắc dĩ," Vương Vân nói, "Cậu biết hoàn cảnh nhà chúng tôi ở họ Thẩm mà."

Vương Vân vừa vào đã một tràng thanh minh, khiến mọi người trong phòng sững sờ.

Nhưng rất nhanh, không khí trở nên lạnh lẽo.

"Bạn thân bao năm?" Chu Chiêu Chiêu giữ tay bố, lạnh lùng nhìn Vương Vân, "Bạn thân bao năm lại ra tay hại bố tôi?"

"Loại bạn thân này không cần cũng được."

"Bà còn mặt mũi nào đến đây xin bố tôi tha thứ," Diêu Trúc Mai cũng đầy phẫn nộ, "Bà xem hắn làm bố tôi thành ra sao rồi?"

"Nhà bà khó khăn, vậy nhà ai dễ dàng?" Bà chế giễu.

Khó khăn gì mà ở huyện Châu Thủy vẫn sống đàng hoàng.

Ít nhất không đến nỗi đói khát.

Còn đứa con trai Thẩm Quốc Lương của họ, nuôi như công tử bột.

Thế mà gọi là khó khăn?

Đúng là trò cười cho thiên hạ!

"Chị dâu ơi, xin cậu," Vương Vân khóc lóc, "Chính Văn, xin hai vợ chồng cậu."

"Quốc Lương chân đã thế, nếu Kiến Tân lại gặp chuyện, nhà chúng tôi coi như tan nát."

"Lúc hắn làm những chuyện này, có nghĩ đến hậu quả không?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Bố tôi cũng là trụ cột gia đình chúng tôi."

"Nếu bố tôi mất, nhà chúng tôi cũng đổ vỡ."

"Cút ngay đi," Diêu Trúc Mai tức giận quát, "Không đi tôi gọi bảo vệ đấy."

"Vương Vân," Chu Chính Văn nhìn người phụ nữ vẫn im lặng từ nãy, "Chuyện này bà có biết không?"

Vương Vân sững người.

Là vợ chồng, bà không biết sao?

Nhưng bà cùng Thẩm Kiến Tân đều là con bạc, đều nghĩ nếu việc này thành công, cả nhà không những về được tỉnh, mà còn có thể lên Bắc Kinh.

Vì vậy, bà chẳng những không khuyên can mà còn ủng hộ.

Nhưng ai ngờ lại thất bại?

Thẩm Kiến Tân thành tàn phế, còn phải ngồi tù.

Vậy là cả đời này đừng mơ trở về, hơn nữa, những năm qua Thẩm Kiến Tân gây nhiều kẻ thù, còn Thẩm Quốc Lương gây rối trong huyện đều bị hắn dùng quyền lực che đậy.

Nếu Thẩm Kiến Tân không còn?

Vương Vân không dám nghĩ tiếp.

Những người đó, nhất định sẽ xé xác nhà bà ra!

Nghĩ đến đó, Vương Vân run lẩy bẩy.

Hối hận ư?

Đáng đời!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 152: Chương 152



Chu Chính Văn có thể trạng tốt, nhưng dù vậy cũng phải nằm viện gần một tháng mới có thể chuyển về huyện Châu Thủy.

May mắn là, chân bị thương của ông đã được các bác sĩ quân y cứu chữa thành công.

Tuy nhiên, mỗi khi trời mưa hay thay đổi thời tiết, chân ông vẫn sẽ đau nhức.

Nhưng với Chu Chính Văn, điều này không đáng kể, việc giữ được mạng sống đã là may mắn lớn nhất.

Thẩm Kiến Tân cũng may mắn không kém, tưởng chừng mất m.á.u quá nhiều sẽ chết, ai ngờ hắn vẫn sống sót.

Đúng là ứng nghiệm câu "họa hại lưu thiên niên".

Nhưng họa hại vẫn là họa hại, không chỉ mất nửa cánh tay, mặt trái còn bị gấu quật một nhát.

Vương Vân đến xin tha tội không đạt được mục đích, mà còn bẽ mặt ra về.

Chờ đợi họ, sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.

...

...

Dĩ nhiên, những chuyện này không ảnh hưởng đến Chu Chiêu Chiêu.

Khi Chu Chính Văn bình phục, hôn sự của cô và Dương Duy Lực lại được đưa ra bàn bạc.

Lần Chu Chính Văn gặp nạn, Dương Duy Lực và nhà họ Dương đã giúp đỡ rất nhiều, có được nhiều người cùng tham gia tìm kiếm cứu hộ, đều nhờ anh cả Dương Duy Khôn.

Bạn học của Dương Duy Khôn chính là cục trưởng cục công an nơi xảy ra sự cố.

Khi ông xuất viện, về nhà dưỡng thêm một thời gian, cũng gần đến cuối năm.

Hôn sự của Chu Chiêu Chiêu cũng phải tính toán rồi.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Chu Chiêu Chiêu dạo này bận rộn ôn tập, vừa về đến ký túc xá đã nghe mấy cô gái hành lang thì thầm bàn tán: "Nghe nói sau này sẽ dạy lớp mình đấy."

"Thật sao? Phấn khích quá!"

Thấy Chu Chiêu Chiêu đi tới, mấy cô gái cười nói: "Chiêu Chiêu, cậu nghe tin chưa?"

"Nghe tin gì?" Chu Chiêu Chiêu nghi hoặc.

"Giáo sư Từ Cảnh Châu sắp về rồi." Đào Hân Bảo ôm chặt Chu Chiêu Chiêu, "Nghe nói có thể mấy ngày nữa sẽ lên lớp dạy chúng ta."

"Từ Cảnh Châu là ai?" Chu Chiêu Chiêu ngơ ngác hỏi.

Vì chuyện của Chu Chính Văn, cô xin nghỉ một thời gian, về sau toàn bù bài vở, ngày ngày chỉ ở thư viện hoặc phòng tự học, không có thời gian quan tâm chuyện trường lớp.

Không khí im lặng một giây, rồi mấy cô gái tròn mắt nhìn cô, "Cậu không biết Từ Cảnh Châu sao!"

"Anh ấy là giáo sư trẻ tuổi, tài giỏi và đẹp trai nhất trường ta!" Một cô gái hào hứng nói.

Ừ thì, Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Hình như cô có nghe qua, nhưng không để ý lắm.

"Ồ." Chu Chiêu Chiêu gật đầu, rồi xách cặp vào phòng.

Thế thôi sao?

Phiêu Vũ Miên Miên

Mấy người nhìn nhau, nhưng nhanh chóng lại tiếp tục phấn khích.

Chu Chiêu Chiêu tưởng chuyện này không liên quan đến mình, nào ngờ trên đường đến cửa hàng gà rán chiều nay, đ.â.m phải một người đàn ông.

Chiếc xe đạp mini của Chu Chiêu Chiêu được Dương Duy Lực gửi xe lên tỉnh cho cô dùng.

Và rồi, ở một góc phố, chiếc xe mini của cô đã đ.â.m vào một người.

Người này trên tay đang cầm chiếc bánh hamburger mới ra lò của cửa hàng cô.

Vương Diễm Bình đúng là thiên tài, trong lĩnh vực này cực kỳ có khiếu.

Thấy cửa hàng gà rán làm ăn phát đạt, cô bắt đầu nghiên cứu món hamburger của KFC.

Ai ngờ, thật sự cho ra lò.

Hiện tại hamburger của họ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

"Xin lỗi anh." Chu Chiêu Chiêu vội vàng xin lỗi, vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.

"Khoan đã." Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.

Giọng nói khá hay, nhưng lại đầy vẻ khó chịu, "Tóc của em mắc vào cúc áo tôi rồi."

"Ồ, xin lỗi." Chu Chiêu Chiêu khom người, "Làm ơn giúp em gỡ ra."

"Đợi chút." Người đàn ông nhíu mày, cố gắng gỡ tóc ra nhưng càng lúc càng rối.

"Xong chưa ạ?" Tư thế này khiến Chu Chiêu Chiêu rất khó chịu.

Bản năng muốn đứng thẳng lên.

"Sắp xong rồi." Người đàn ông nói.

Rồi Chu Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng "rắc", sau đó, cô được tự do.

Trên tay người đàn ông, là một chiếc kéo nhỏ và... một lọn tóc của cô.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

"Anh bị bệnh gì vậy?" Cô tức giận nói, "Tại sao cắt tóc em?"

Tóc của cô!

Bị cắt mất một lọn.

Chu Chiêu Chiêu tức đến nỗi suýt xông vào đánh nhau.

Nhìn người ra người ra ngợm, sao không làm chuyện người vậy?

"Xin lỗi, tôi đang vội." Kết quả, người đàn ông chẳng chút hối lỗi, trái lại còn nhét lọn tóc vừa cắt vào tay Chu Chiêu Chiêu.

"Nhường đường." Anh ta nói.

Rồi, thản nhiên bỏ đi.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Sao cô lại gặp phải loại người này?

"Khoan đã, anh đứng lại." Chu Chiêu Chiêu gọi.

Người đó quay đầu nhưng không nói gì, dường như đang chờ cô nói tiếp.

Chu Chiêu Chiêu tức đến phát điên, "Anh cắt tóc em, không có gì để nói sao?"

"Đây là cách giải quyết nhanh nhất." Người đó đáp.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Tức đến phì cười.

"Nếu em muốn bồi thường," người đàn ông liếc nhìn cô, rồi lấy ví ra, "Xin lỗi, tôi đang vội."

Cùng một cách thức như nhét tóc vào tay cô, anh ta đưa cho cô mấy tờ tiền.

Hai mươi đồng.

Với giá cắt tóc hiện tại, đủ cho cô làm một lần uốn đẹp.

Cách làm thô bạo, cũng đầy tính xúc phạm.

"Em bảo anh đứng lại." Chu Chiêu Chiêu tức giận nói.

Khi người đàn ông bực dọc quay đầu, Chu Chiêu Chiêu giận dữ đổ hết chè đậu xanh trong cốc lên người anh ta.

Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, cô oai phong nhét lại tờ hai mươi đồng vào tay anh.

Đồng thời, từ trong túi lấy ra hai mươi đồng khác: "Mua áo sơ mi mới."

Hai mươi đồng, đủ mua một chiếc áo sơ mi.

Người đàn ông đơ ra tại chỗ.

Nhưng Chu Chiêu Chiêu đã oai vệ dựng xe lên, một hồi chuông leng keng, cô đạp xe bỏ đi.

Cô thiếu hai mươi đồng đó sao?

Tức c.h.ế.t đi được!

"Em chưa từng thấy ai nhìn được ra dáng mà hành xử không ra gì như vậy," đến cửa hàng, Chu Chiêu Chiêu bực bội tâm sự với Vương Diễm Bình, "À, anh ta còn cầm bánh hamburger thử nghiệm của mình nữa."

"Từ nay đừng cho loại người vô văn hóa đó nếm thử, chỉ biết chiếm tiện nghi."

Vương Diễm Bình: "... Người cậu nói có phải mặc áo sơ mi trắng, quần đen không?"

"Đúng vậy, nhưng giờ chắc thành màu xanh rồi." Chu Chiêu Chiêu nói.

Lại hỏi, "Cậu quen?"

"Em định nói với chị," Vương Diễm Bình nói nhỏ, "Bánh hamburger của chúng ta, anh ấy đã góp nhiều ý kiến nên mới ngon như vậy."

"Là anh ta?" Chu Chiêu Chiêu cũng ngượng chín mặt.

Nhưng, sao có thể?

Càng xấu hổ hơn khi ngày hôm sau lên lớp.

Ai có thể nói cho cô biết, người đàn ông đứng trên bục giảng kia là sinh vật gì không?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 153: Chương 153



Chu Chiêu Chiêu nhìn người đàn ông đứng trên bục giảng, lập tức nhớ đến lọn tóc bị cắt của mình.

Lúc mới trọng sinh về, mái tóc của Chu Chiêu Chiêu thật sự không thể tệ hơn, sau đó cô chăm sóc tóc rất cẩn thận, sợ nó lại như kiếp trước sinh chấy rồi phải cắt ngắn.

Tóc cô vốn đã đẹp, chăm sóc kỹ lưỡng nên nhanh chóng trở nên đen mượt dày dặn.

Nhưng hôm qua, đã bị người đàn ông đứng trên bục kia - bề ngoài thanh lịch nhưng thô lỗ - cắt mất một lọn.

Về cửa hàng gà rán, cô xõa tóc ra xem, lại tức đến phát điên.

Đúng ngay một lọn ở sát tai, dù cô cố gắng che đi thế nào cũng vẫn lộ ra.

Mái tóc này, buộc phải cắt ngắn rồi.

Nhìn mái tóc chăm sóc bao ngày, Chu Chiêu Chiêu tức đến nghẹn lời.

"Chính là anh ấy, đẹp trai quá." Đào Hân Bảo bên cạnh vẫn đang mê mẩn, kéo tay Chu Chiêu Chiêu hào hứng, "Chiêu Chiêu nhìn kìa, anh ấy là Từ Cảnh Châu."

...

...

"Ôi trời, không ngờ lại dạy lớp chúng ta." Ngay cả Lưu Tương vốn điềm tĩnh cũng phấn khích.

"Người ra người ngợm ra ngợm." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng buông một câu.

"Chiêu Chiêu?" Lưu Tương sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô, "Cậu vừa nói gì?"

"Không có gì." Chu Chiêu Chiêu nén giận đáp.

"À này," Đào Hân Bảo chợt nhớ ra hỏi Chu Chiêu Chiêu, "Chiêu Chiêu cắt tóc ở tiệm nào thế? Đẹp đấy."

Chu Chiêu Chiêu chỉ thấy tim mình đau nhói.

Cắt ở đâu?

Tự cắt đấy.

Hôm qua vừa soi gương cắt tóc vừa chửi, không biết vị giáo sư Từ kia có cảm nhận được không?

Vừa nghĩ vậy, đột nhiên Từ Cảnh Châu trên bục hắt xì một cái.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Đáng đời.

"Bạn kia, đứng lên trả lời câu hỏi này." Đúng lúc Chu Chiêu Chiêu đang mừng thầm, Từ Cảnh Châu đột nhiên lên tiếng, và người bị gọi chính là cô.

Người này nhất định cố ý!

Nhưng vấn đề là, Chu Chiêu Chiêu lúc nãy chỉ tập trung tức giận và chửi rủa trong đầu, hoàn toàn không nghe Từ Cảnh Châu giảng gì.

"Trong lớp học của tôi, các bạn chú ý nghe giảng, nếu không muốn nghe có thể ra ngoài bất cứ lúc nào." Từ Cảnh Châu cúi đầu lật sách, "Tôi sẽ không trừ điểm."

Không muốn học thì đừng đến, đã đến thì phải nghiêm túc.

Ý là vậy, nhưng Chu Chiêu Chiêu vẫn tức điên lên, người này dám nói cô như thế?

"Cậu... sao vậy?" Đào Hân Bảo bên cạnh hỏi nhỏ.

"Không có gì." Chu Chiêu Chiêu nghiến răng.

Muốn dùng cách này khiến cô bỏ học? Cô không ngốc thế đâu.

Từ Cảnh Châu? Giáo sư Từ?

Một ngày nào đó cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Vì vậy, trong những tiết học sau, Chu Chiêu Chiêu chăm chú nghe giảng, và những câu hỏi ngày càng sắc bén.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tuy nhiên, Từ Cảnh Châu thực sự có năng lực, đối với mọi câu hỏi của Chu Chiêu Chiêu đều có thể trả lời, không chỉ vậy còn khen ngợi, "Tư duy của bạn này rất tốt, mọi người nên học hỏi."

Chu Chiêu Chiêu cảm thấy, Từ Cảnh Châu đang chế giễu cô, giống như chế giễu kiểu tóc của cô vậy.

Gặp câu hỏi không biết, thậm chí còn xin lỗi, "Xin lỗi, kiến thức này tôi chưa nắm rõ, đợi tôi tra cứu tài liệu rồi trả lời sau."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

"Chiêu Chiêu, cậu làm sao thế?" Lưu Tương sau giờ học hỏi, "Cậu có hiềm khích gì với giáo sư Từ à?"

Cả buổi học như có s.ú.n.g đạn.

"Không có." Chu Chiêu Chiêu nghiến răng.

Cô không thể nói ra chuyện tóc bị Từ Cảnh Châu cắt, quá xấu hổ.

Từ Cảnh Châu là khi nghe Chu Chiêu Chiêu trả lời câu hỏi, thấy giọng quen quen, lúc đó chưa nhớ ra, nhưng cô gái này vẻ mặt giận dữ, câu hỏi đều rất sắc bén, dường như đang tức giận với anh, anh mới nhận ra.

Nhìn lại mái tóc ngắn của cô, Từ Cảnh Châu cũng hiểu ra.

Nhưng không cảm thấy có lỗi về chuyện hôm qua, bởi theo anh, đó là cách giải quyết nhanh gọn hiệu quả nhất.

Bởi lúc đó tóc rối khá nghiêm trọng, nếu muốn gỡ ra vừa tốn thời gian chưa chắc thành công, vừa khiến hai người ở tư thế kỳ quặc, dễ gây hiểu lầm.

Còn một lý do nữa, là Từ Cảnh Châu lúc đó nghi ngờ Chu Chiêu Chiêu cũng như những cô gái khác muốn dùng cách kỳ lạ thu hút sự chú ý của anh.

Không phải anh đa nghi, mà là từ khi về nước đến nay, gặp quá nhiều tình huống "tình cờ" kỳ lạ khiến anh không thể không nghi ngờ.

Nhưng chuyện của Chu Chiêu Chiêu, có vẻ thực sự là anh hiểu lầm rồi.

Dù vậy, Từ Cảnh Châu vẫn không nghĩ cách xử lý của mình là sai.

Biết không gỡ được thì tốt nhất là cắt đi cho nhanh.

Chỉ là... anh hình như quên mất tầm quan trọng của mái tóc với con gái.

"Anh đấy," Phó Lôi nghe xong cũng lắc đầu, "Nếu là tôi, có lẽ sẽ đánh nhau với anh."

"Tóc quan trọng với con gái lắm," Phó Lôi nói, "Tính cách này không sửa, đúng là đáng đời không có bạn gái."

Từ Cảnh Châu lạnh lùng liếc cô một cái, không nói gì.

Phó Lôi nhấp ngụm nước trên bàn nói, "Ngay cả Duy Lực cũng có người yêu rồi, anh phải nhanh lên chứ."

"Còn em?" Từ Cảnh Châu nhìn cô, "Mấy năm nay vẫn độc thân à?"

Anh không biết, khi hỏi câu này, ánh mắt mình đã lơ đãng nhìn ra cửa sổ, không dám nhìn thẳng vào cô.

Phó Lôi cười không đáp, chỉ giơ tay vẫy về phía cửa, "Đây này."

Trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.

Dương Duy Lực hôm nay đến trường đón Chu Chiêu Chiêu, thấy mái tóc mới của cô cũng hơi bất ngờ.

"Em gặp phải một người cực kỳ đáng ghét," Chu Chiêu Chiêu cuối cùng cũng tìm được người đồng cảm, "Tóc em vô tình mắc vào áo anh ta, hắn ta lại dùng kéo cắt mất tóc em."

"Sao trên đời lại có người đáng ghét như vậy chứ!"

Rồi không đợi Dương Duy Lực hỏi, cô tức giận kể lại sự việc.

"Lần sau nếu gặp lại người đó, anh sẽ thay em dạy hắn một bài học." Dương Duy Lực nói.

Nhưng tóc đã cắt rồi, đánh một trận thì sao?

"Thôi bỏ đi," Chu Chiêu Chiêu bĩu môi, "Người đó giờ là giáo sư mời về của trường em, bảo bối của mọi người."

Đánh nhau? Không đáng.

Giáo sư mới về?

Dương Duy Lực khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng thấy Phó Lôi đang vẫy tay, "Đây này."

Tiếp đó, anh nghe thấy tiếng Chu Chiêu Chiêu nghiến răng, "Chị Phó và người đàn ông ngồi đối diện có quan hệ gì vậy?"

Lại nói, "Người đàn ông đó có làm gì có lỗi với chị Phó không?"

Một vẻ không dám nhìn thẳng, rõ ràng là có tội.

Đúng là đồ khốn!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 154: Chương 154



Từ Cảnh Châu không ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy.

Cô gái bị anh cắt tóc hôm đó, không chỉ là học sinh của anh, mà còn là vị hôn thê của Dương Duy Lực!

Trong khoảnh khắc đó, Từ Cảnh Châu hối hận vì sự cẩu thả của mình.

"Chị Phó," Chu Chiêu Chiêu cười chào Phó Lôi, rồi nhìn lạnh lùng sang Từ Cảnh Châu, "Không ngờ chị quen giáo sư Từ."

"Tóc em..." Phó Lôi ngạc nhiên nhìn Chu Chiêu Chiêu, rồi liếc Từ Cảnh Châu, hỏi anh, "Người bị em cắt tóc hôm đó là Chiêu Chiêu?"

Từ Cảnh Châu ngượng ngùng gật đầu, "Hôm đó anh đang vội đi gặp hiệu trưởng."

"Anh vội là lý do để cắt tóc người khác?" Chu Chiêu Chiêu tức giận trừng mắt, thì thầm với Phó Lôi, "Chị Phó, sao chị lại quen loại người này?"

"Chị nên tránh xa, không muốn tóc bị cắt đấy."

Từ Cảnh Châu bất lực nhìn Dương Duy Lực, ý bảo anh kiềm chế bạn gái mình, nào ngờ Dương Duy Lực lại đồng tình gật đầu.

...

...

Từ Cảnh Châu: "..."

Bữa ăn này là bữa khó nuốt nhất từ khi Từ Cảnh Châu về nước.

Anh hối hận vì đã nhận lời Dương Duy Lực đi ăn lẩu.

"Giáo sư Từ không ăn được cay sao?" Chu Chiêu Chiêu giả vờ ngây thơ hỏi, "Nếu không ăn được, em gọi cho anh bát nước sôi chần qua nhé?"

Từ Cảnh Châu thực sự không chịu nổi, định gật đầu, nhưng thấy Phó Lôi ăn ngon lành, đành nghiến răng nói, "Không sao, anh chịu được."

"Chịu được cái gì?" Phó Lôi cười gọi phục vụ mang bát nước sôi để trước mặt anh, "Không ăn được cay đừng cố, nồi lẩu tam tần cũng ngon."

Nhưng lẩu tam tần, lúc nãy Chu Chiêu Chiêu không nói chỉ trẻ con mới ăn, người lớn đều ăn lẩu cay sao?

Giờ mới nhận ra, Chu Chiêu Chiêu đang cố ý.

Nhưng Dương Duy Lực ngồi bên cạnh, anh đành bất lực nói, "Chuyện cắt tóc, xin lỗi vì lúc đó anh không suy nghĩ thấu đáo."

"Một câu xin lỗi là xong?" Dương Duy Lực bóc tôm cho Chu Chiêu Chiêu, lạnh lùng nhìn anh, "Giáo sư Từ xin lỗi thiếu chân thành quá."

"Dương Duy Lực," Từ Cảnh Châu gọi tên anh, "Giờ cậu thành ra thế này rồi sao?"

Sợ vợ đến vậy?

"Sao?" Dương Duy Lực mắt phượng lạnh lùng nhìn anh, "Cậu có ý kiến?"

Từ Cảnh Châu hoàn toàn bất lực, hỏi Phó Lôi, "Thằng này bị quỷ nhập hay sao? Hay là người khác?"

"Thế không tốt sao?" Phó Lôi cười hỏi lại, "Hơn nữa, anh xin lỗi không nên có chút thành ý sao?"

"Vậy cậu muốn gì?" Từ Cảnh Châu nghiến răng.

"Cô ấy là học sinh của anh, thôi thì sách trên giá của anh, tùy chọn một cuốn đi." Dương Duy Lực nói nhẹ nhàng, nhưng Từ Cảnh Châu tức đến phì cười, "Được."

Ai biết anh đều hiểu, Từ Cảnh Châu rất thích sưu tầm sách, cuốn sách Dương Duy Lực nói chính là bộ sưu tập của anh.

Chu Chiêu Chiêu có chút mơ hồ, nhưng thấy anh đau lòng như vậy, đoán là cuốn sách rất có giá trị, lập tức nở nụ cười tươi hơn.

Biểu hiện này khiến Từ Cảnh Châu kinh ngạc, không hiểu sao Dương Duy Lực lại thích một cô gái... "thực dụng" như vậy.

"Anh đưa em về nhé." Ăn xong, Từ Cảnh Châu nói với Phó Lôi.

Phiêu Vũ Miên Miên

Khi hai người đi rồi, Chu Chiêu Chiêu mới hỏi Dương Duy Lực, "Lúc nãy nói gì vậy?"

"Cẩn thận!"

Dương Duy Lực định trả lời, đột nhiên thấy một chiếc xe lao về phía họ, vội ôm Chu Chiêu Chiêu né sang bên.

Chiếc xe đ.â.m sầm vào tường rồi dừng lại.

Mọi người xung quanh sững sờ, sau đó thấy một người đàn ông say rượu loạng choạng bò ra từ xe.

Mạng lớn thật, may mà tốc độ không nhanh, chỉ đ.â.m vào tường.

Nếu không, hậu quả khôn lường.

"Em không sao chứ?" Dương Duy Lực lo lắng nhìn Chu Chiêu Chiêu.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.

Lúc xe lao tới, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, may mà Dương Duy Lực phản ứng nhanh.

"Anh đưa em về." Dương Duy Lực đỡ cô nói.

Lại nhìn người say rượu kia.

"Sao có thể như vậy?" Chu Chiêu Chiêu tức giận, "Say xỉn rồi còn lái xe."

Chết một mình còn chưa đủ, còn hại người khác.

"Ừ." Dương Duy Lực gật đầu hứa, "Anh uống rượu sẽ không lái xe."

Chu Chiêu Chiêu tưởng Từ Cảnh Châu sẽ đợi vài ngày mới đưa sách, nào ngờ hôm sau tan học, anh ta mặt lạnh như tiền gọi cô sang một bên, "Cái này cho em."

"Hả?"

"Hả cái gì?" Từ Cảnh Châu nhíu mày, "Nhanh lấy đi trước khi anh đổi ý."

Nếu không, anh sẽ hối hận.

"Cảm ơn giáo sư Từ." Chu Chiêu Chiêu không khách khí nhận lấy túi.

"Em... phải trân trọng nó." Anh dặn dò.

"Em nhất định sẽ." Chu Chiêu Chiêu vẫy tay định đi.

"Chu Chiêu Chiêu," Từ Cảnh Châu gọi lại, "Em và Phó Lôi thân thiết lắm à?"

"Bình thường." Chu Chiêu Chiêu nghi hoặc, "Sao vậy?"

"Không có gì, đi đi." Anh vẫy tay đuổi.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Nếu không thấy lúc nãy anh đau lòng như vậy, cô thực sự muốn ném sách vào mặt anh.

Thôi, xem anh là thầy giáo vậy.

Chu Chiêu Chiêu chợt nghĩ đến câu hỏi về Phó Lôi của anh, liên tưởng đến tối qua, bỗng tròn mắt.

Hóa ra lúc vào quán lẩu tối qua cô thấy kỳ lạ, là vì Từ Cảnh Châu và Phó Lôi có gì đó không ổn.

Nhưng cụ thể là gì, Chu Chiêu Chiêu cũng không rõ.

Chu Chiêu Chiêu ôm sách bước ra khỏi giảng đường, định xem là sách gì, ngẩng đầu thấy một người đứng dưới gốc cây.

Mắt đẫm lệ nhìn cô.

Như thể Chu Chiêu Chiêu là kẻ phụ bạc vậy.

Đào An Nghi thay đổi từ vẻ kiêu kỳ trước đây, mặt lạnh như băng nhìn Chu Chiêu Chiêu đầy thương hại.

"Chiêu Chiêu, chị có thể nói chuyện với em được không?" Thấy cô ra, Đào An Nghi cắn môi nói.

Lúc này vừa tan học, giảng đường đông người qua lại, lập tức có nhiều người tò mò dừng lại.

"Em và chị không có gì để nói." Chu Chiêu Chiêu đáp.

"Những tin đồn trong khu đại viện, chị thực sự không biết," Đào An Nghi oán giận nói, "Em có thể nói với Dương Duy Lực, đừng nhắm vào chị nữa được không?"

"Chị rất thích làm phóng viên, chị muốn mọi người nghe thấy sự thật," cô rơi lệ nói, "Chị không thể mất công việc này, xin em..."

"Đồng chí Đào An Nghi," Chu Chiêu Chiêu ngắt lời, "Em thực sự không hiểu chị nói gì, cũng xin chị đừng gây hiểu lầm ở đây."

"Thứ nhất, bạn trai em là người chính trực, điều này các bạn cùng khóa quân sự đều biết."

"Thứ hai, chị không thể làm phóng viên, có lẽ là do đức hạnh không đủ, em khuyên chị nên tự xem lại mình."

"Hỏi thử, một người dẫm nhiều thuyền, nhân cách không tốt, có thể đưa tin sự thật sao?"

Mọi người xôn xao.

"Nhưng nếu không phải em, sao chị lại thành ra thế này?" Đào An Nghi mặt trắng bệch nói, "Nếu không có em, anh ấy đã chọn cưới chị rồi."

"Là em phá hoại chúng chị, giờ còn muốn đuổi chị đi."

"Không, dù không có Chiêu Chiêu, dù cả đời này anh không kết hôn, cũng sẽ không chọn em."

"Anh nói gì?" Đào An Nghi mặt trắng bệch không tin nổi nhìn Dương Duy Lực vừa tới, "Chị không tin, anh nói dối."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 155: Chương 155



Đào An Nghĩa điên cuồng gào thét.

Không nghi ngờ gì nữa, những lời của Dương Duy Lực đối với cô mà nói chính là một đòn đau đớn tột cùng.

Trước khi nghe những lời này, ít nhất cô còn có thể tự lừa dối bản thân rằng:

Nếu không có sự tồn tại của Chu Chiêu Chiêu, rồi sẽ có một ngày cô kiên trì đến cùng, dùng tấm lòng chân thành của mình để làm tan chảy tảng băng lạnh lùng là Dương Duy Lực.

Nhưng bây giờ, chính đương sự đã thừa nhận rõ ràng: Dù có ai khác hay không, cô cũng không bao giờ có cơ hội.

Điều này khiến Đào An Nghĩa làm sao có thể chấp nhận được?

"Không phải như vậy! Rõ ràng anh đối xử với em khác với những người khác mà!" Đào An Nghĩa lắc đầu, từ chối tin vào lời của Dương Duy Lực.

Dương Duy Lực lạnh lùng nhìn cô, "Tôi không thấy cô có gì khác biệt so với người khác."

"Nếu cô cứ tiếp tục gây rối như thế này, chúng ta sẽ mời người nhà cô đến để nói chuyện rõ ràng."

...

...

"Vị hôn thê của tôi còn trẻ, đang trong quá trình học tập, cô ấy không nên bị những chuyện này làm phiền."

"Ban đầu, tôi nghĩ sẽ lưu lại chút thể diện cho gia đình họ Đào, nhưng cô lại liên tục đến quấy rối cô ấy. Tôi không thể để một người không liên quan khiến cô ấy tức giận được."

Người không liên quan!

Đào An Nghĩa như bị sét đánh, lảo đảo lùi lại hai bước.

Đây có phải là Dương Duy Lực lạnh lùng và nguyên tắc mà cô từng biết không?

Anh ta lại có thể bảo vệ người mình yêu đến mức này!

Và còn tự nguyện bị một cô gái quê mùa như Chu Chiêu Chiêu khống chế!

Đào An Nghĩa nhìn Dương Duy Lực trước mặt, chỉ cảm thấy xa lạ đến lạnh người.

Cô không khỏi tự hỏi: Những năm tháng kiên trì của mình rốt cuộc là vì cái gì?

Hôm nay đến đây, có đáng không?

Cô khóc lóc thảm thiết, thu hút không ít người hiếu kỳ đến xem.

Dù ở thời đại nào, chuyện tình cảm nam nữ rối rắm luôn là đề tài thu hút sự chú ý.

"Nếu đây là cơ hội cuối cùng mà cô không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi." Dương Duy Lực lạnh giọng nói.

"Anh... anh muốn làm gì?" Đào An Nghĩa đột nhiên có cảm giác bất an.

"Tôi đã mời bố mẹ cô đến rồi," Dương Duy Lực nói, "Cô muốn nói gì, vậy hãy nói cho rõ ràng ngay hôm nay."

Nhưng... cô muốn nói gì?

Kể từ khi chuyện kia bị đồn ra trong đơn vị, cuộc sống của cô trở nên vô cùng khó khăn, bị mọi người xa lánh.

Mấy ngày nay, gia đình đã đồng ý sắp xếp cho cô một công việc ở Thâm Quyến, chỉ chờ cô đến nhận nhiệm vụ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng nếu cứ bỏ đi như thế, Đào An Nghĩa không cam lòng.

Vì vậy, cô đến trường tìm Chu Chiêu Chiêu.

Thực ra cũng không có gì để nói, chỉ là muốn đến gây khó dễ cho cô ta, để bạn học biết được bộ mặt thật của Chu Chiêu Chiêu.

Nhưng cô không ngờ rằng, vừa đến chưa được bao lâu, Dương Duy Lực đã xuất hiện.

Không phải anh theo dõi cô, mà hôm nay anh định đưa Chu Chiêu Chiêu đi mua sắm.

Ai ngờ lại gặp phải chuyện phiền phức này.

Dương Duy Lực lo lắng nhìn Chu Chiêu Chiêu, không biết cô có tức giận hay không.

"Gọi... gọi người nhà em?" Đào An Nghĩa lắp bắp, "Gọi họ đến làm gì?"

"Cô không phải luôn nói vị hôn thê của tôi phá hoại tình cảm của cô sao? Vậy thì hãy nói rõ ràng, phá hoại như thế nào?"

"Em không muốn!" Đào An Nghĩa run rẩy nói, "Anh định bức tử em sao? Ông nội em sẽ không tha cho em đâu!"

Lão gia trước kia yêu thương cô đến nhường nào, thì bây giờ lại càng muốn cô biến mất khỏi tỉnh thành.

Sáng nay khi cô định chào tạm biệt, lão gia thậm chí không thèm gặp mặt.

Nếu bây giờ biết cô không những không đi, mà còn đến trường gây rối với Chu Chiêu Chiêu, chắc sẽ tức điên lên mất.

"Cô không muốn cũng được." Dương Duy Lực thản nhiên nói.

Một số chuyện, anh muốn nói rõ trước mặt mọi người.

Việc Dương Duy Lực đột nhiên mời họ đến khiến gia đình họ Đào vô cùng nghi hoặc.

Cha của Đào An Nghĩa thậm chí còn nghĩ: "Phải chăng Duy Lực biết An Nghĩa sắp đi Thâm Quyến, nên đến hòa giải?"

Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy Đào An Nghĩa ngồi đó với khuôn mặt tái mét, ông ta hiểu ngay tình hình.

"Mọi người đã đến rồi, vậy hãy nói cho rõ ràng." Dương Duy Lực vẫn lạnh lùng như thường, không vì sắc mặt khó coi của lão gia họ Đào mà thay đổi.

"Từ nhỏ đến lớn, số lần tôi tiếp xúc với cô ấy đếm trên đầu ngón tay." Dương Duy Lực nói, "Cô ấy ở trong đại viện nói, tôi chuyên gửi đồ cho cô ấy."

Anh nhìn cha Đào An Nghĩa, "Lần đó là do bác nhờ tôi điều tra một số chuyện, bác nói không tiện gửi về nhà, nên gửi cho Đào An Nghĩa để tránh sự chú ý."

"Đúng là có chuyện này." Cha Đào An Nghĩa mặt đỏ bừng.

Ông không ngờ rằng những món đồ mà con gái khoe là do Dương Duy Lực gửi, lại chính là lần đó.

Ông quay đầu nhìn Đào An Nghĩa.

"Những món đồ nhỏ và sách vở kia," ông hỏi, "đều là con tự mua phải không?"

Rồi sau đó nói là Dương Duy Lực tặng cô ta.

Vì vậy, cả nhà mới tin rằng Dương Duy Lực có tình cảm đặc biệt với Đào An Nghĩa.

Ít nhất là khác biệt so với những người khác.

Vì thế, khi biết Dương Duy Lực định hôn với người khác, cả nhà lập tức nổi giận.

Đây chẳng phải là lừa gạt họ sao?

Cha Đào An Nghĩa lập tức định đến nhà họ Dương lý luận, nhưng bị Đào An Nghĩa ngăn lại, nói để hai người họ tự giải quyết.

Nhưng kết quả là danh tiếng của Đào An Nghĩa càng thêm tồi tệ!

Vì vậy, khi Dương Duy Lực đề nghị gặp mặt, cha Đào An Nghĩa không do dự đồng ý ngay.

Đào An Nghĩa chỉ đơn thuần muốn trả thù Chu Chiêu Chiêu trước khi rời đi, nếu cô không vui, Chu Chiêu Chiêu cũng đừng hòng yên ổn.

Nhưng cô không ngờ Dương Duy Lực lại ra tay như thế, trực tiếp gọi bố mẹ cô đến.

"Hôm nay cô ấy đến trường tìm vị hôn thê của tôi, đã gây ảnh hưởng không nhỏ." Dương Duy Lực tiếp tục, "Nếu chú Đào không quản được, vậy tôi sẽ dùng cách của mình để bảo vệ quyền lợi của chúng tôi."

"Duy Lực, chú xin lỗi cậu," cha Đào An Nghĩa nói, "Là do chú dạy con không nghiêm."

"Phương pháp" của Dương Duy Lực?

Anh là quân nhân, hơn nữa hôn nhân của anh và Chu Chiêu Chiêu đã được tổ chức chấp thuận. Nếu Đào An Nghĩa cứ bôi nhọ họ, một khi xử lý nghiêm túc, người chịu thiệt chỉ có thể là Đào An Nghĩa, thậm chí liên lụy đến cả gia đình họ Đào.

Trong nhà họ Đào, Đào An Nghĩa không sợ mẹ, càng không sợ lão gia, nhưng lại sợ nhất chính là cha.

"Bốp!"

Cha Đào An Nghĩa trực tiếp tát một cái vào mặt cô, "Đồ không biết xấu hổ! Bố dạy con như thế à?"

Đứa con gái ngày nhỏ ngoan ngoãn là thế, sao lớn lên lại trở thành như thế này?

"Bố," Đào An Nghĩa ôm mặt khóc nói, "Đúng, con là đồ không biết xấu hổ, làm mất mặt bố mẹ."

"Bố có dạy con không?" Cô ngẩng cao đầu, đỏ mắt nhìn cha, "Khi con làm tốt, bố khoe khoang với người khác. Khi con làm sai, bố đánh con."

"Còn anh," cô chỉ vào Dương Duy Lực, "Anh tưởng cô ta yêu anh sao? Cô ta chỉ là nhìn vào gia thế của anh, tham phú quý mà thôi!"

Chỉ có cô, mới thật lòng yêu anh.

"Chu Chiêu Chiêu," cô nhìn chằm chằm vào Chu Chiêu Chiêu, "Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 156: Chương 156



"Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau"?

Dương Duy Lực đã mời cha Đào An Nghĩa đến tận nơi, lẽ nào lại để mặc cô ta đe dọa Chu Chiêu Chiêu ngay trước mặt mình?

Anh lập tức ra hiệu, mấy người đang ngồi phía xa tiến lên vây lấy Đào An Nghĩa.

"Dương Duy Lực, anh định làm gì?" Đặng Minh Huệ - người vốn đang nhẫn nhịn - giận dữ quát lên, "Tôi xem ai dám động vào con gái tôi!"

Dù Đặng Minh Huệ cũng thất vọng về Đào An Nghĩa, nhưng đó vẫn là con gái ruột của bà.

Hơn nữa, đợi khi cô ta đến Thâm Quyến, đổi môi trường sống rồi bắt đầu lại từ đầu.

Trên đời này đàn ông tốt nhiều vô kể, bà không tin con gái mình xuất sắc như thế lại không tìm được người đàn ông nào hơn Dương Duy Lực?

Nhưng ai ngờ được, Dương Duy Lực lại điều tra ngầm Đào An Nghĩa.

Nếu Đào An Nghĩa thật sự bị những người kia mang đi, thanh danh của cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ.

...

...

Đúng vậy, việc Đào An Nghĩa cùng lúc qua lại với nhiều người đàn ông, Đặng Minh Huệ không cảm thấy có gì sai trái.

Trái lại, bà còn cho rằng con gái mình quá ưu tú nên mới thu hút được nhiều người theo đuổi.

Đây cũng là lý do bà tin rằng Đào An Nghĩa có thể làm lại từ đầu ở Thâm Quyến.

Nhưng nếu bị cơ quan chức năng điều tra, thanh danh của cô ta mới thực sự bị hủy hoại.

Thử hỏi, gia đình quyền quý nào dám cưới một cô gái từng bị cơ quan điều tra làm dâu?

Dù cuối cùng không có vấn đề gì, nhưng đây sẽ là vết nhơ theo cô ta suốt đời.

"Chú Đào nên xem qua những thứ này trước." Dương Duy Lực rút từ trong cặp ra một số thư từ và áp phích đưa cho cha Đào An Nghĩa.

Đào An Nghĩa nhìn thấy những thứ đó, lập tức lùi lại mấy bước, suýt ngã.

"Không, không phải!" Cô ta giận dữ xông lên, giật lấy rồi xé nát những tờ giấy trong tay cha.

"Đây chỉ là bản sao." Dương Duy Lực bình thản nói.

Dù cô ta xé nát chúng, cha Đào An Nghĩa vẫn kịp đọc được vài dòng.

Ông nhìn con gái với ánh mắt khó tin, "Con..."

Ông không thể ngờ được, đứa con gái luôn tỏ ra ưu tú trước mặt mình, bản chất lại là một kẻ phản xã hội?

Chẳng lẽ... con bé thực sự bị mua chuộc?

Không, không thể nào.

Cha Đào An Nghĩa sốt ruột nhìn Dương Duy Lực, "Duy Lực, chú thật sự không biết gì về những chuyện này."

"Chú yên tâm, tổ chức sẽ không oan uổng một người tốt." Dương Duy Lực trấn an.

"Không, các người không được bắt tôi, tôi không có tội!" Đào An Nghĩa gào lên, "Tôi phải đi Thâm Quyến, tôi là phóng viên, các người đang lạm quyền, tôi sẽ kiện các người!"

"Con đừng nói nữa!" Đặng Minh Huệ vội bịt miệng con gái.

Đứa bé này, điên rồi sao?

"Mẹ ơi, cứu con với, con vừa nói bậy đấy, bố ơi, con chỉ vì ghen tị nên mới như vậy, con biết lỗi rồi." Đào An Nghĩa khóc lóc van xin.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.

Cô không thể hiểu nổi Đào An Nghĩa đang nghĩ gì, dù là vì ghen tị, có những việc có thể làm, nhưng có những việc tuyệt đối không được đụng vào.

Đây vốn là một thời kỳ nhạy cảm.

Đào An Nghĩa còn muốn giãy giụa, nhưng mấy người kia không phải dạng vừa, trực tiếp xuất trình thẻ tùy thân rồi áp giải cô ta đi.

"Lão Đào, giờ phải làm sao?" Đặng Minh Huệ khóc lóc nói, "Anh phải cứu An An nhà mình."

Cha Đào An Nghĩa nhìn Dương Duy Lực, "Duy Lực, cháu... cần phải làm quá tuyệt tình như vậy sao?"

Lời này rõ ràng là trách móc Dương Duy Lực.

Chu Chiêu Chiêu cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là ông ta không biết dạy con, giờ lại quay sang trách Dương Duy Lực.

Cô không chịu được.

"Dương Duy Lực nhà tôi tốt bụng mới giúp các vị," Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Nếu không phải anh ấy cảnh giác, có lẽ hôm nay người bị điều tra còn có cả chú nữa đấy."

Cha Đào An Nghĩa lạnh cả sống lưng.

Cuối cùng, ông thở dài đầy hối hận rồi bỏ đi.

Giờ ông phải về nhà bàn bạc với lão gia, hy vọng chuyện của Đào An Nghĩa sẽ không ảnh hưởng đến gia đình họ Đào.

Bước ra khỏi cửa, dáng lưng cha Đào An Nghĩa dường như còng hơn trước.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hậu bối nhà họ Đào quả thực không bằng nhà họ Dương, tương lai...

Vốn hy vọng Dương Duy Lực cưới Đào An Nghĩa để giúp đỡ gia đình, giờ xem ra, không vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Dương đã là may mắn lắm rồi.

"Anh nhìn em làm gì thế?" Khi mọi người đã đi hết, Chu Chiêu Chiêu xấu hổ sờ lên mặt.

Người này, từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào cô.

"Em đẹp." Dương Duy Lực nói.

Chu Chiêu Chiêu trừng mắt, hỏi, "Đào An Nghĩa thật sự là... cái đó sao?"

Cô tò mò và kinh ngạc, vì bình thường Đào An Nghĩa không hề có biểu hiện gì.

"Chưa chắc," Dương Duy Lực nói, "Nhưng những bức thư và lời lẽ đó đúng là do cô ta viết ra."

"Hơn nữa, cô ta cũng bị một số người để ý rồi." Dương Duy Lực hạ giọng.

Người để ý?

Kiếp trước, Chu Chiêu Chiêu từng nghe nói, vào những năm 80 có rất nhiều gián điệp ẩn thân trong dân thường, có thể là người bán bánh bao, cũng có thể là nhân viên văn phòng.

Nhưng chỉ cần có cơ hội, họ sẽ phá hoại hoặc dụ dỗ người khác gia nhập tổ chức của họ.

Những người như Đào An Nghĩa, dù không có những phát ngôn kia, cũng là đối tượng trọng điểm của bọn họ.

Huống chi cô ta còn có dấu hiệu như vậy.

"Vậy cô ta đã..." Chu Chiêu Chiêu lo lắng hỏi.

"Hiện tại chắc là chưa, nhưng sau này thì khó nói." Anh nói, rồi chuyển chủ đề, "Em đói không? Chúng ta đi ăn trưa nhé."

Chu Chiêu Chiêu sờ bụng, quả thực hơi đói.

Ăn xong, Dương Duy Lực dẫn Chu Chiêu Chiêu đi mua quần áo.

Ngày đầu năm, hai bên gia đình sẽ chính thức gặp mặt, sau đó chọn ngày lành để kết hôn.

Nghĩ đến việc sắp kết hôn, Chu Chiêu Chiêu cảm thấy như đang mơ.

Kiếp trước, cô bị Chu Mẫn Mẫn hãm hại nên mới phải lấy Dương Duy Lực. Sau khi trọng sinh, Chu Chiêu Chiêu tự phản tỉnh, cô đã quá ngốc nghếch nên mới hiểu lầm một người đàn ông tốt như Dương Duy Lực.

Nhưng lời của Đào An Nghĩa vừa rồi lại khiến cô suy nghĩ.

Liệu kiếp này, cô lấy Dương Duy Lực có thật sự vì tình yêu không?

"Tình yêu... rốt cuộc là gì nhỉ?" Chu Chiêu Chiêu khẽ hỏi.

"Tình yêu à," Lưu Tương bỗng chen vào nói nhỏ, "Em nhìn cô ấy kìa."

Chu Chiêu Chiêu theo ánh mắt cô ấy, thấy Lý Đình đang ngồi trên giường cười ngốc nghếch.

"Chuyện gì thế?" Chu Chiêu Chiêu hỏi nhỏ.

"Dạo trước cô ấy đi dự liên hoan đồng hương, quen được một anh chàng." Lưu Tương giải thích, "Mấy hôm nay hai người thường cùng nhau đi ăn, lên thư viện tự học."

Mỗi lần trở về, cô ta đều có vẻ mặt ngây ngô như vậy.

"Còn em với người nhà em thì sao?" Lưu Tương bỗng trêu chọc, "Hai người có thường ngọt ngào như vậy không?"

Bình thường?

Chu Chiêu Chiêu định trả lời, bỗng thấy Lý Đình cười ngọt ngào, áp tờ giấy lên mặt.

Đây là?

"Anh chàng đó viết thư tình cho cô ấy." Lưu Tương thì thầm, "Mỗi ngày một bức, về đến ký túc xá là cô ấy lại như thế này."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Thư tình?

Nói đến, hình như cô chưa từng nhận được thư tình của Dương Duy Lực!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 157: Chương 157



Dạo gần đây, Chu Chiêu Chiêu có chút m.ô.n.g lung. Nhìn Lý Đình lúc thì cười ngốc nghếch, lúc lại phụng phịu giận dỗi, cô không khỏi tự hỏi mối quan hệ giữa mình và Dương Duy Lực rốt cuộc là thế nào?

"Chẳng lẽ những người yêu nhau đều như vậy sao?" Trong buổi trò chuyện đêm khuya của ký túc xá, Chu Chiêu Chiêu bối rối hỏi mọi người.

"Anh ấy chưa từng nói lời yêu với em?" Lý Đình ngạc nhiên hỏi, "Cũng chưa viết thư tình cho em?"

Chu Chiêu Chiêu giật mình, gật đầu: "Lời yêu... có lẽ từng nói qua, nhưng thư tình thì chưa."

"Trời ơi, Chiêu Chiêu em dễ chiều quá!" Lý Đình kêu lên, "Sao có thể nhận lời yêu mà chưa từng nhận được một bức thư tình nào?"

Người yêu cô ấy ngày nào cũng viết thư, thế mà cô còn phải cân nhắc kỹ. Còn Chu Chiêu Chiêu, chưa nhận được bức thư nào đã đồng ý?

"Nhưng đó là Dương Duy Lực mà." Lưu Tương không đồng tình nói, "Bắt anh ấy viết thư tình? Các cậu nghĩ gì vậy?"

Trước đây không hiểu, nhưng sau kỳ quân sự, họ đã biết người yêu của Chu Chiêu Chiêu lợi hại đến mức nào.

Chu Chiêu Chiêu nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào màn mà không nói gì thêm.

...

"...Nhưng cũng không thể một bức thư tình cũng không có chứ," Lý Đình nói, "Như thế... đâu giống đang yêu đương?"

"Khác gì thời bố mẹ chúng ta đâu?" Cô lẩm bẩm một mình.

Thấy Chu Chiêu Chiêu im lặng, cô vội nói: "Nhưng Chiêu Chiêu, đội trưởng Dương khác với bọn mình mà."

Nhưng lời an ủi này rõ ràng không có tác dụng với Chu Chiêu Chiêu.

"Chiêu Chiêu," Đào Hân Bảo lo lắng nhìn cô, "Thực ra tình yêu mỗi người mỗi khác, không nhất thiết phải có thư tình đâu."

"Vậy sao?" Chu Chiêu Chiêu ngơ ngác nhìn cô, "Có lẽ vậy."

Mấy người trong phòng nhìn nhau, Lý Đình càng thấy ân hận, không biết phải khuyên cô thế nào.

Cả phòng vì chủ đề này mà trở nên im ắng.

Chu Chiêu Chiêu tưởng mình sẽ không để ý mấy chuyện này, nào ngờ đêm đó lại mơ thấy Đào An Nghĩa cười nhạo cô: "Em tưởng đã chiếm được trái tim anh ta? Mơ đi!"

"Dương Duy Lực vốn là người không có trái tim, không có tình cảm, làm sao có thể yêu em?"

Cô quay đầu lại, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Dương Duy Lực.

Chu Chiêu Chiêu tỉnh giấc từ rất sớm, không ngủ lại được nên cầm sách tiếng Anh ra ngoài học bài.

Ai ngờ xui xẻo gặp phải một đôi tình nhân cũng dậy sớm học bài.

Có lẽ nghĩ sáng sớm sẽ không có ai, họ học được một lúc rồi bắt đầu âu yếm nhau.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Sáng sớm đã bị "ném cẩu lương", không nhịn được nên tìm chỗ khác.

Nhưng tâm trí đã không thể tập trung nữa.

Dạo này Chu Chiêu Chiêu rất kỳ lạ, cô thường xuyên quan sát những cặp đôi yêu nhau trong trường.

Rồi nhìn cách họ tương tác, cô càng thêm bối rối.

Kiếp trước, cô luôn hiểu lầm Dương Duy Lực. Sau khi anh qua đời, cô dành rất nhiều thời gian để nhớ về anh.

Vì thế, sau khi trọng sinh, bản năng mách bảo cô nên lấy anh.

Tránh những nguy hiểm kiếp trước, rồi hai người sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng đột nhiên có người nói với cô, tình yêu phải như thế này như thế kia, khiến Chu Chiêu Chiêu không khỏi nghi ngờ bản thân.

Nhìn đi nhìn lại, cô cảm thấy mình và Dương Duy Lực giống như vợ chồng già hơn là người yêu.

Như thế, có ổn không?

Chu Chiêu Chiêu cũng không hiểu.

Dù đã trải qua hai kiếp người, nhưng với tình yêu, cô vẫn như tờ giấy trắng.

Thấm thoắt đã đến ngày đầu năm.

Chu Chính Văn và vợ đến tỉnh thành trước một ngày, ở tại khách sạn Dương Duy Lực đã thuê sẵn.

Hôm sau là ngày hai nhà chính thức gặp mặt, cũng là ngày đính hôn của Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực.

Gọi là đính hôn, nhưng thực chất chỉ là thống nhất ngày cưới và lễ vật.

Người lớn nói chuyện, Chu Chiêu Chiêu lại mơ màng.

"Em sao thế?" Dương Duy Lực cúi xuống hỏi ân cần.

"Không có gì." Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.

Nhưng suốt buổi lễ, cô như người mất hồn, đến mức Diêu Trúc Mai còn kéo cô vào nhà vệ sinh hỏi nhỏ: "Tối qua không ngủ được sao?"

Sao hôm nay trông em uể oải thế?

"Vâng, em ngủ không ngon." Chu Chiêu Chiêu trả lời qua loa.

Nhưng không qua mắt được Dương Duy Lực.

"Em bị làm sao vậy?" Khi chỉ còn hai người, anh hỏi khẽ, "Có chuyện gì không vui?"

"Không." Chu Chiêu Chiêu lại lắc đầu.

Cô tự hỏi, phải chăng mình đang quá đỏng đảnh?

Chẳng qua chỉ là mấy bức thư tình?

Không có thư tình thì không phải tình yêu sao?

"Chiêu Chiêu," Dương Duy Lực nắm tay cô, thở dài nói, "Em thế này mà bảo không sao?"

Từ khi quen cô đến giờ, hiếm khi thấy cô ủ rũ thế này.

"Hôm nay chỉ là đính hôn, nếu em cảm thấy cưới sớm quá..." Anh vừa nói đến đây, Chu Chiêu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

Anh bật cười, xoa đầu cô: "Không muốn lấy anh hả? Ừm?"

"Em không có." Chu Chiêu Chiêu vội nói, rồi lại hỏi khẽ, "Anh thấy chúng ta... có phải là người yêu không?"

Cô bối rối quá, muốn hỏi ai đó, nhưng không biết hỏi ai.

"Vậy theo em, thế nào mới là người yêu?" Dương Duy Lực không trả lời, mà hỏi ngược lại.

"Anh kỳ lạ thật, rõ ràng em hỏi trước." Cô phụng phịu.

"Như Lý Đình ký túc xá em, người yêu cô ấy ngày nào cũng viết thư tình."

"Anh hiểu rồi, anh sẽ viết cho em." Dương Duy Lực cười dịu dàng, bóp nhẹ tay cô, "Là anh không chu đáo."

Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn anh: "Thật sao?"

"Ừ." Anh gật đầu nghiêm túc.

Đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh còn tưởng cô hối hận việc đính hôn.

Thấy vậy, Chu Chiêu Chiêu lại hối hận: "Cũng không nhất thiết phải viết đâu."

Phiêu Vũ Miên Miên

Anh khiến cô cảm thấy mình như đang làm nũng vô lý vậy.

Dương Duy Lực khác với người yêu của Lý Đình. Anh ấy là sinh viên, có nhiều thời gian rảnh.

Còn Dương Duy Lực bận rộn công việc, cô lại đòi anh viết thư tình?

Dương Duy Lực khẽ quỳ một chân, cúi người ngang tầm mắt cô.

Chu Chiêu Chiêu nhìn vào đôi mắt anh, cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Nhưng Dương Duy Lực vốn là người giấu kín mọi cảm xúc.

Ánh mắt anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong đôi mắt trong veo của cô đầy rẫy sự băn khoăn.

Hai ánh mắt giao nhau.

"Chiêu Chiêu," anh gọi tên cô, giọng nói dịu dàng đầy trìu mến, "Lần đầu tiên yêu một người, xin em chỉ giáo."

Vì vậy, anh cũng không biết phải làm sao. Nhưng chỉ cần cô đề nghị, anh sẵn sàng thử.

"Xin anh chỉ giáo." Cô nói.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 158: Chương 158



Chu Chiêu Chiêu cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp lạ thường, bầu trời xanh ngắt điểm xuyết vài áng mây trắng bồng bềnh. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống khiến người ta thấy dễ chịu vô cùng.

Cô tự nhủ, mình và Dương Duy Lực vốn dĩ không giống người khác.

Hoặc có lẽ, như Lý Đình nói, cô là cô gái dễ dãi?

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Dương Duy Lực lớn tuổi hơn, nhưng cũng là lần đầu yêu, giống cô - một kẻ không có kinh nghiệm.

Nhưng anh sẵn sàng học hỏi, điều đó với Chu Chiêu Chiêu đã là quá đủ.

Dương Duy Lực thuộc tuýp người hành động, nói là làm.

Ngay hôm sau khi đón Chu Chiêu Chiêu đi mua quần áo, anh đã hoàn thành bức thư tình đầu tiên.

"Về trường rồi hẵng đọc." Dương Duy Lực dặn dò.

...

...

Chu Chiêu Chiêu không biết rằng, sau khi chia tay cô tối qua, Dương Duy Lực đã tập hợp mấy đứa bạn thân để tham khảo cách yêu đương.

Cũng chính lúc này, anh chợt nhận ra lý do Chu Chiêu Chiêu băn khoăn - có vẻ họ tiến quá nhanh.

Anh chưa từng thực sự theo đuổi cô gái nhỏ, chưa để cô cảm nhận hương vị tình yêu, đã vội vàng "dụ" cô lên thuyền của mình.

"Giỏi thật, lão Lực không hổ là lão Lực." Cố Dật Phi vỗ vai anh cười lớn, "Tốc độ thần tốc luôn."

Ánh mắt lạnh băng của Dương Duy Lực khiến hắn phải nuốt lời.

"Được rồi, tôi nhanh, được chưa?" Cố Dật Phi trêu chọc, "Lão Lực hỏi đúng người rồi đấy."

Hắn chỉ về phía Từ Cảnh Châu đang mặt lạnh như tiền, "Còn hơn thằng này."

Thằng bạn này suốt ngày mặt ủ mày ê như gái góa, nhìn mà phát ngán.

"Cậu nên học lão Duy Lực đi," Cố Dật Phi nói, "Gái mà cậu thích thì cứ thẳng tiến, tóm cổ về đã rồi tính sau."

Từ Cảnh Châu thích Phụ Lôi - chuyện này chỉ mấy đứa bạn thân biết.

"Cậu hiểu cái đếch gì." Từ Cảnh Châu lạnh nhạt, "Ai cũng như cậu, công tử ăn chơi?"

Rồi quay sang Dương Duy Lực, "Cậu chắc muốn hỏi hắn?"

Dương Duy Lực nhìn hắn, "Con gái người ta có gì, Chiêu Chiêu nhà tôi cũng phải có."

Oe...

Vừa dứt lời, Cố Dật Phi đã làm động tác nôn ọe, "Trời ơi, không ngờ cậu lại là Dương Duy Lực như thế này."

Cái gì mà "người ta có gì, cô ấy cũng phải có".

Hơn nữa, với phong cách của Dương Duy Lực, không chỉ có, mà còn phải là thứ tốt nhất.

Cố Dật Phi chợt nhận ra, trước mặt Dương Duy Lực, hắn chỉ là thằng vô dụng.

"Không trách cậu đuổi nhanh thế." Cố Dật Phi giơ ngón cái, "Để anh em hôm nay truyền thụ hết bí kíp."

Liếc Từ Cảnh Châu đang giả vờ lạnh lùng nhưng thực ra đang dỏng tai nghe, hắn nói, "Cậu cút đi."

Muốn nghe lén? Cửa đóng then cài.

Nhưng ngay sau đó, Từ Cảnh Châu đã vật ngửa hắn, "Đừng có chân tay lung tung."

"Đm," Cố Dật Phi giận dữ, "Mày là người không? Lúc nào luyện cái thủ đoạn này vậy?"

"Cậu không nói nhanh, Duy Lực nổi điên đấy." Đào Chí Hàn - người đang lặng lẽ uống rượu - lên tiếng.

Hai người lập tức im bặt.

"Muốn con gái vui, thư tình là bắt buộc," Cố Dật Phi ho khan nói, "Tiếp đến là hoa tươi, quần áo túi xách các kiểu."

"Rồi đi xem phim, tạo chút lãng mạn nho nhỏ."

"Làm một vòng như vậy, không đứa con gái nào cưỡng lại được." Cố Dật Phi tự tin nói.

Dương Duy Lực "ừ" một tiếng, "Chỉ thế?"

"Chỉ thế?" Cố Dật Phi cảm thấy bị xúc phạm, "Được rồi, vậy tôi phải ra chiêu độc."

"Mấy thứ này chỉ dành cho gái bình thường," hắn nói, "Muốn chiếm trọn một người, muốn cô ấy c.h.ế.t sống vì cậu, biết điều quan trọng nhất là gì không?"

"Hỏi mấy cậu làm gì," Cố Dật Phi tự hỏi tự đáp, "Là trái tim."

"Chị Lôi đến giờ vẫn không quên được huynh Dực, chính là vì lý do này." Nói đến đây, hắn thương hại vỗ vai Từ Cảnh Châu.

"Cút." Từ Cảnh Châu lạnh lùng đẩy hắn ra.

"Thật đấy, anh em không lừa cậu," Cố Dật Phi nói, "Muốn cô ấy quên huynh Dực, cậu phải công phá trái tim."

Từ Cảnh Châu im lặng.

Dương Duy Lực cũng đang suy nghĩ về lời hắn, thì Cố Dật Phi cười toe toét tiến lại gần, "Thư tình không dễ viết đâu, nhưng anh em có cuốn 'Tuyệt kỹ viết thư tình', cậu muốn không..."

Hắn ra hiệu, "Bán rẻ cho cậu."

"Không cần." Dương Duy Lực không thèm nhìn, "Sợ ngấy không nuốt nổi cơm."

Bị làm phản cảm.

"Sao cậu lại thế?" Cố Dật Phi càu nhàu.

"Về." Dương Duy Lực đứng dậy, nói với Đào Chí Hàn, "Tôi về trước, tối nay tính vào tôi."

"Không phải, lão Lực, thật không muốn sao?" Cố Dật Phi không cam lòng hỏi theo.

Dương Duy Lực vẫy tay.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Công phá trái tim?" Đào Chí Hàn cười vỗ vai Cố Dật Phi.

"Lúc nào đưa chị dâu cho anh em gặp mặt."

"Để sau." Dương Duy Lực nói xong đẩy cửa bước ra.

"Công phá trái tim?" Cố Dật Phi bĩu môi, "Theo tôi, trái tim lão Lực sớm bị người ta chiếm rồi."

Không thể phủ nhận, hắn càng tò mò về Chu Chiêu Chiêu.

"Cô gái đó, rốt cuộc thế nào vậy?" Cố Dật Phi hỏi Từ Cảnh Châu.

Thế nào?

Từ Cảnh Châu nghĩ đến khuôn mặt dữ dằn của cô, lại còn cười toe toét để Dương Duy Lực bóc lột hắn một bộ sách quý, không khỏi rùng mình, "Không dữ đâu."

Chu Chiêu Chiêu không ngờ mình lại để lại ấn tượng như vậy với Từ Cảnh Châu.

Dương Duy Lực bảo về trường mới đọc thư, dù tò mò nhưng cô vẫn nghe lời.

"Sao hôm nay lại mua quần áo?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Không phải mới mua xong sao?

"Lần trước em thích kiểu đó đã có size của em rồi." Dương Duy Lực giải thích.

Lần trước bộ đồ Chu Chiêu Chiêu thích chỉ còn size lớn, không có cỡ của cô.

"Em đột nhiên không thích nữa." Chu Chiêu Chiêu nói.

Thực ra là bộ đó hơi đắt, lại không có size nên cô đã xem kiểu khác.

Lương tháng của Dương Duy Lực có hạn, mua vài bộ là hết sạch.

"Thật không thích?" Dương Duy Lực hỏi lại.

"Không thích." Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, "Hay là... đi xem phim đi, nghe nói có phim mới hay lắm."

Thực ra cô cũng chưa xem, chỉ nghe Lý Đình trong ký túc xá kể.

Hôm nay Lý Đình cũng đi xem với bạn trai.

"Được." Dương Duy Lực gật đầu.

Trong lòng ghi chú, sau này phải thường xuyên đưa cô đi xem phim.

Nhưng sau khi xem xong, Dương Duy Lực nhíu mày.

Cuốn sổ ghi chú trong lòng phải viết lại: Xem phim được, nhưng tránh mấy phim tình cảm sướt mướt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 159: Chương 159



Tỉnh thành quả không hổ là tỉnh thành, ngay cả những bộ phim mới nhất từ Hồng Kông cũng được chiếu ở đây.

Suốt buổi xem phim, Chu Chiêu Chiêu mắt đỏ hoe, đến cuối cùng nước mắt không ngừng rơi.

"Như Hoa đáng thương quá." Ra khỏi rạp, cô vừa lau nước mắt vừa nói.

Dương Duy Lực kiên nhẫn đưa khăn tay cho cô, "Nhưng cuối cùng cô ấy cũng tỉnh ngộ, quyết định đầu thai kiếp khác cũng là kết cục tốt."

Chu Chiêu Chiêu gật đầu, vừa định nói thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Em chỉ thấy Thập Nhị Thiếu quá vô liêm sỉ, anh lại còn thông cảm cho loại người này?"

"Như Hoa có lỗi gì? Cô ấy có tội tình gì?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Giọng nói này... hình như là Lý Đình.

"Chiêu Chiêu!" Lý Đình cũng nhận ra cô ngay lập tức, "Chào thủ trưởng!"

Cô vô thức định giơ tay chào, lại thấy không đúng, cười nói: "Hai người cũng đi xem phim à?"

...

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu ngẩng lên, thấy mắt Lý Đình cũng đỏ hoe.

Hai người bật cười.

"Đình Đình." Người yêu Lý Đình gọi từ phía sau.

"Em về trường không?" Lý Đình không thèm để ý, hỏi Chu Chiêu Chiêu.

"Về chứ." Chu Chiêu Chiêu đáp, "Về cùng nhau nhé?"

Dương Duy Lực đi xe tới, có thể chở thêm họ.

"Cảm ơn Chiêu Chiêu." Lý Đình cười tươi, khoác tay cô, mặc kệ người yêu đứng sau.

Người yêu cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng, mặt lạnh theo sau.

Chu Chiêu Chiêu lè lưỡi với Dương Duy Lực.

Không hiểu sao hai người này xem phim mà cũng cãi nhau?

Đến cổng ký túc xá, Lý Đình ngượng ngùng cảm ơn Dương Duy Lực: "Cảm ơn đội trưởng Dương."

Rồi không thèm nhìn Lưu Thao, đi thẳng vào trong.

Lưu Thao đứng suy nghĩ một lúc, cuối cùng đuổi theo: "Em bực bội chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Lý Đình lạnh nhạt.

"Chẳng phải chỉ vì anh nói Thập Nhị Thiếu không có lỗi, em liền giận?" Lưu Thao nói, "Đây chỉ là phim, anh bình luận một câu cũng không được sao?"

"Hơn nữa, nhà bình thường nào muốn cưới kỹ nữ?"

"Anh thấy Như Hoa đáng thương không?" Lý Đình giận dữ hỏi.

"Em không muốn gặp anh mấy ngày tới, chúng ta tạm thời xa nhau đi."

"Được, muốn chia tay phải không?" Lưu Thao cũng nổi giận, "Chia tay thì chia tay, anh sợ gì?"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Sao tự nhiên lại chia tay?

"Hai người bình tĩnh chút đi." Cô vội can ngăn, "Chỉ là bộ phim thôi mà, sao phải cãi nhau?"

"Chiêu Chiêu." Lý Đình khóc nức nở, "Em xem anh ấy, rõ ràng đã muốn chia tay từ lâu. Được thôi, chia tay thì chia tay, để chỗ cho con nhỏ lớp em ấy."

"Em đừng nói nữa." Chu Chiêu Chiêu vội ngăn cô.

"Nhường chỗ cho ai? Em không ưa anh thì nói thẳng." Lưu Thao giận dữ, "Cần gì phải viện cớ."

"Em viện cớ gì..." Lý Đình khóc lóc.

"Đừng khóc nữa." Chu Chiêu Chiêu không biết an ủi thế nào, "Có gì nói chuyện tử tế với nhau đi."

"Đi, nói chuyện một chút." Dương Duy Lực kéo Lưu Thao đi, quay lại nói với Chu Chiêu Chiêu, "Hai em lên trước đi."

Lý Đình thực ra không thực sự muốn chia tay, có người cho bước lui liền khóc chạy về phòng.

Chu Chiêu Chiêu cũng vội theo sau.

"Em làm gì thế?" Vừa vào phòng đã thấy Lý Đình lấy chiếc hộp quý giá ra lục lọi.

Cô biết, trong hộp này đựng toàn thư tình Lưu Thao viết cho Lý Đình.

"Em trả lại cho anh ta." Lý Đình vừa khóc vừa định xé chúng.

"Em làm gì vậy?" Chu Chiêu Chiêu vội ngăn lại, "Bình tĩnh đã."

Những người khác trong phòng cũng bị dọa đến nơi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lưu Tương tò mò hỏi.

"Em cũng không rõ." Chu Chiêu Chiêu thở dài, "Xem phim xong tự nhiên cãi nhau."

Xem phim không phải là chuyện lãng mạn sao?

"Tư tưởng anh ta có vấn đề." Lý Đình nói, "Lại còn thông cảm cho cái tên Thập Nhị Thiếu đốn mạt đó."

"Đàn ông và phụ nữ vốn có cách nhìn khác nhau về nhiều chuyện." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhưng em không thể vì thế mà bảo anh ấy có vấn đề."

Đến mức chia tay thì càng không nên.

"Đúng vậy, em bình tĩnh đã." Lưu Tương khuyên, "Lưu Thao tốt thế cơ mà, xem anh ấy viết bao nhiêu thư tình cho em."

"Thế đội trưởng Dương nhà chị thì sao?" Lý Đình hỏi, "Cùng là đàn ông, anh ấy có thông cảm cho Thập Nhị Thiếu không?"

Chu Chiêu Chiêu bí lời.

Nhớ lại lúc xem phim, anh không nói gì, nhưng cô biết anh không thích kiểu người vô trách nhiệm như Thập Nhị Thiếu.

Nhưng cô không thể nói điều này với Lý Đình.

"Xem đi." Lý Đình nói, "Đội trưởng Dương sẽ không bao giờ thông cảm cho loại đàn ông vô trách nhiệm trong tình yêu."

Lý Đình là cô gái mới vào đại học, gia đình khá giả, kỳ vọng vào tình yêu khiến cô khó chấp nhận quan điểm của Lưu Thao.

Nên mới giận dữ.

Nhưng với Chu Chiêu Chiêu từng trải qua sinh tử kiếp trước, cô không hiểu được Lý Đình.

Chẳng lẽ cãi nhau là phải chia tay?

Đêm đó nằm trên giường, Chu Chiêu Chiêu tự hỏi: Rốt cuộc tình yêu là gì?

Cô từng nghĩ, những bức thư tình Lưu Thao viết cho Lý Đình chính là tình yêu.

Nhưng sự việc hôm nay lại khiến cô bối rối.

Một cặp đôi ngọt ngào mấy ngày trước, giờ lại vì một bộ phim mà suýt chia tay.

Đó có phải tình yêu không?

Chu Chiêu Chiêu chìm vào suy nghĩ.

Đêm đó, Lý Đình ngủ ngon lành, còn Chu Chiêu Chiêu trằn trọc không yên.

Sáng hôm sau, cô thâm quầng mắt xuống ký túc xá, bất ngờ thấy Lưu Thao ngốc nghếch đứng dưới lầu, tay cầm bữa sáng.

Là món bánh giòn Lý Đình thích nhất.

Lý Đình vốn còn giận dỗi, nhưng không biết Lưu Thao nói gì, cuối cùng cũng ngượng ngùng nhận bánh ăn.

Hai người làm lành rồi sao?

Nhìn bóng lưng họ rời đi, Chu Chiêu Chiêu lại một lần nữa bối rối.

Đồng thời, cô tò mò không biết tối qua Dương Duy Lực nói gì với Lưu Thao?

Khiến chàng trai định chia tay không những thay đổi thái độ, mà còn sáng sớm đứng đợi dỗ bạn gái?

Ái chà!

Chu Chiêu Chiêu vỗ trán.

Trí nhớ mình tệ thật, tối qua vì chuyện của Lý Đình mà quên mất đọc thư tình Dương Duy Lực viết, để trong hộp đầu giường rồi quên bẵng đi.

Nhưng giờ sắp vào học, cô đành vội đến lớp, đợi trưa về mới đọc được.

Cô không biết rằng, lúc này trong phòng có một bàn tay đang với lên giường cô, mở bức thư tình đó ra...
 
Back
Top Bottom