Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 90: Chương 90



Cô biết nhiều không?

Không hẳn.

Những kiến thức này đều là lần trước Dương Duy Lực kể cho cô trên đường đi làm lại giấy báo nhập học.

Cũng lúc đó Chu Chiêu Chiêu mới biết, dù giấy báo nhập học bị mất hay xé rách, vẫn có thể đi học.

Càng lúc đó mới biết, chiếm đoạt thành tích người khác bị bắt sẽ phải ngồi tù.

Vì vậy cô không để Chu Chính Văn lập tức đối chất với Quách Phong Cầm, mà chọn đúng ngày nhập học bắt quả tang.

Chỉ là Chu Chiêu Chiêu không ngờ, cô chỉ thử Quách Phong Cầm, nhưng nhìn biểu hiện lúc đó, cô biết mình đoán đúng.

Bà ta không phải lần đầu làm chuyện này.

Chờ ngồi tù đi, Chu Chiêu Chiêu nghĩ.

...

Giường nhanh chóng được dọn xong, đây là lần đầu cô ngủ ở ký túc xá đại học, nằm trên giường mãi không ngủ được.

Phiêu Vũ Miên Miên

Kiếp trước, Chu Mẫn Mẫn có cũng ở đây không?

Mỗi lần về quê gặp Chu Mẫn Mẫn, đều thấy cô ta vênh váo khoe khoang chuyện đại học.

Còn lúc này, Chu Mẫn Mẫn vì Quách Phong Cầm bị bắt, không thể nhập học, Chu Chính Văn mua vé tàu đưa cô về huyện.

Chu Mẫn Mẫn khóc lóc nắm tay ông không chịu buông, nhưng Chu Chính Văn nghĩ đến việc đứa trẻ này cũng không ít lần bắt nạt Chiêu Chiêu.

Chiếm đoạt thành tích đại học của Chiêu Chiêu cô ta cũng tham gia, lòng liền cứng rắn.

Đứa trẻ này, giống hệt mẹ nó.

"Về nói với bố cháu." Chu Chính Văn đưa cho cô mười đồng, "Sau này sống tốt vào."

Đừng như Quách Phong Cầm toàn làm chuyện xấu.

Chu Mẫn Mẫn khóc thảm thiết, nhưng lần này dù cô van xin thế nào, Chu Chính Văn cũng không mềm lòng, cuối cùng cô đành lên tàu về huyện.

Chuyện này, phải nhờ Chu Chính Vũ nghĩ cách, người khác không dựa được.

Còn phải mách bà nội xem nhà Chu Chính Văn đối xử với cô thế nào.

Cô muốn bà nội trả thù, dạy cho Chu Chiêu Chiêu một bài học.

Lúc này Chu Mẫn Mẫn vẫn còn mơ mộng, chưa nhận rõ biến cố gia đình.

Công an rất coi trọng vụ này, thêm vào đó lại có người tố cáo con mình bị chiếm đoạt thành tích.

Vì vậy, vụ án Quách Phong Cầm trở thành trọng điểm.

Thậm chí cục trưởng công an nghiêm khắc nói trong cuộc họp: "Vụ án này ảnh hưởng cực lớn, phải xử lý nghiêm."

"Vì vậy tôi đề nghị, đưa vụ án này thành trọng điểm tháng này, truyền đạt đến các phân cục và đồn công an, tuyên truyền pháp luật rõ ràng."

Vì vậy, năm nay quả nhiên có trường hợp sinh viên học nửa chừng bị thay người, cũng có trường hợp giấy báo nhập học bị hủy hoại.

Những đứa trẻ này tưởng cuộc đời không còn ánh sáng, nào ngờ một ngày, mặt trời lại chiếu rọi.

Về sau họ mới biết, nguyên nhân là có cô gái tên Chu Chiêu Chiêu nghi ngờ thành tích bị chiếm đoạt, báo cảnh sát bắt kẻ xấu, mới có chuyện sau này.

Hôm sau Chu Chiêu Chiêu cùng Chu Chính Văn đưa Hứa Thúy Hoa đến bệnh viện Kinh Tây khám.

"Bà ơi, đừng sợ." Chu Chiêu Chiêu an ủi Hứa Thúy Hoa, "Bác sĩ chỉ kiểm tra thôi."

"Không sợ, không sợ." Hứa Thúy Hoa cười xoa đầu cháu gái, "Bà giờ không sợ gì nữa."

Con trai còn sống là hơn tất cả.

Dù trí nhớ lúc tỉnh lúc mê, nhưng với Hứa Thúy Hoa đã mãn nguyện.

Ít nhất lúc tỉnh táo biết con trai còn sống, lại sống tốt như vậy, bà đã thỏa lòng.

Kết quả kiểm tra cần thời gian, Chu Chiêu Chiêu để Chu Chính Văn ở lại với ông bà, cô tự đi lấy phiếu xét nghiệm và thuốc.

Lần này kiểm tra, Chu Toàn Hải vốn không muốn, bị Chu Chiêu Chiêu thuyết phục cũng làm luôn.

Thời buổi này người già đã đành, ngay cả Chu Chính Văn hai vợ chồng, nếu không có triệu chứng khó chịu cũng không đến bệnh viện.

Chu Chiêu Chiêu cầm phiếu kiểm tra đi về, bị một bà lão kéo lại, bà ta bế một đứa bé: "Cô ơi, giúp bà bế cháu một chút được không?"

"Bà vào nhà vệ sinh một lát."

Bà lão trông rất vội, Chu Chiêu Chiêu nhìn quanh: "Bà ơi, đằng kia có y tá, bà nhờ họ giúp đi."

"Cháu giúp bà bế một chút thôi, bà sắp không nhịn được rồi." Bà lão nói, "Nhìn cháu là người tốt bụng, bà thật sự không kịp nữa."

Nói rồi, bà định đưa đứa bé vào tay Chu Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu sợ hãi lùi lại: "Bà làm gì thế?"

Nhưng tốc độ của cô không bằng bà lão.

Đứa bé bị nhét vào lòng, Chu Chiêu Chiêu chưa từng bế trẻ con, người cứng đờ.

"Cháu đứng đây đợi bà nhé, đừng đi đâu." Bà lão vừa nói vừa chạy vào nhà vệ sinh.

Chu Chiêu Chiêu biết nói sao?

Đứa bé trong lòng cô vẫn ngủ yên.

"Cháu may mắn quá." Chu Chiêu Chiêu ngưỡng mộ nhìn nó, "Không cần lo lắng gì, chỉ cần ngủ yên."

Cô đang nói chuyện với đứa bé, không thấy mấy người chạy vào, họ nhìn quanh rồi dừng ở Chu Chiêu Chiêu.

Nhưng thấy cô dịu dàng nói chuyện với đứa bé, chắc là con cô.

Rất nhanh, họ rời đi tìm nơi khác.

Họ không biết, sau khi họ đi không lâu, Chu Chiêu Chiêu phát hiện ra điều bất thường.

Đứa bé ngủ quá say.

"Y tá ơi." Cô bế đứa bé đến trước mặt y tá, "Chị xem giúp em, đứa bé này có vấn đề gì không?"

"Đây không phải con em?" Y tá hỏi.

"Không phải, em đang đi lấy phiếu xét nghiệm cho bà, một bà lão bảo bà vào nhà vệ sinh, nhờ em trông hộ." Chu Chiêu Chiêu giải thích.

Ai ngờ vừa nói xong, bà lão đã quay lại: "Cô này, tôi chỉ nhờ bế cháu một chút, sao lại chạy đi đâu?"

"Đừng làm cháu sợ." Bà nói, "Đưa cháu đây."

Nhưng Chu Chiêu Chiêu không đưa: "Bà nói đây là cháu bà, có bằng chứng gì không?"

"Cô này thế nào đấy? Cháu rõ ràng là tôi đưa cô bế hộ." Bà lão sốt ruột, "Ai chứng minh được?"

"Vậy gọi cảnh sát vậy." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nếu cảnh sát chứng minh được, tôi sẽ trả cháu."

Bà lão nghe nói gọi cảnh sát, sắc mặt biến đổi.

Đột nhiên xông đến định giật đứa bé.

"Coi chừng!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 91: Chương 91



Chu Chiêu Chiêu và y tá giật mình.

Hai người vốn chỉ đang thử bà ta, nào ngờ bà lão này thật sự có vấn đề.

Không những thế, còn định giật đứa bé từ tay cô.

Chu Chiêu Chiêu hoảng hốt, định tránh bà lão, nhưng bà ta nhìn gầy gò mà sức lực kinh người.

Đôi tay khô gầy siết chặt tấm chăn bọc đứa bé, "Trả cháu đây."

Chu Chiêu Chiêu đương nhiên không thể đưa.

Hai người giằng co, lưng Chiêu Chiêu đập mạnh vào bàn, cô đau đến mức kêu lên.

Thế mà đứa bé trong lòng vẫn ngủ say.

Chắc chắn có vấn đề.

...

"Trả tao." Bà lão trợn mắt nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Con bé, đừng tự rước họa vào thân."

Đây là lời cảnh cáo Chu Chiêu Chiêu.

Cô nghe vậy lập tức hét lên: "Cứu với, cướp trẻ con!"

Rước họa?

Không, tà không bao giờ thắng chính.

Nếu đứa bé này không gặp cô, thì đành chịu, nhưng đã gặp thì không thể bỏ qua.

Hơn nữa, nhất định phải quản.

Chu Chiêu Chiêu ôm chặt đứa bé, bà lão nghiến răng cắn mạnh vào tay cô.

"A..."

Đúng lúc đó, người xung quanh nghe tiếng hét liền xông đến kéo bà lão ra.

"Sao lại cắn người?"

"Trời ơi, nó ôm cháu tôi không chịu trả." Bà lão khóc lóc, "Trả cháu đây..."

Lời chưa dứt, sắc mặt bà đột nhiên biến đổi, định bỏ chạy.

Nhưng lúc này đông người vây quanh, vừa chạy đã bị chặn lại: "Bà không lấy cháu nữa?"

Bà lão muốn đẩy người đó, nhưng không lay chuyển được.

Mấy người lúc nãy đã quay lại.

Bà lão biết mình không thoát được, đột nhiên quay người, lao về phía Chu Chiêu Chiêu.

Bà ta không sống được, nhưng đứa bé này cũng phải c.h.ế.t theo.

Còn con nhỏ Chu Chiêu Chiêu, lúc nãy đưa đứa bé cho nó bế, là vì thấy nó có vẻ tốt bụng, đứa bé ở với nó sẽ tránh được sự chú ý.

Họ không ngờ đứa bé lại ở ngay trước mắt, trong tay một cô gái.

Nhưng bà ta thành công tránh được truy lùng, nào ngờ Chu Chiêu Chiêu phát hiện ra bà cho đứa bé uống thuốc ngủ?

Đứa bé ngủ quá say, khiến Chu Chiêu Chiêu cảnh giác.

Đều là tại con nhỏ này.

Nếu nó không nhiều chuyện, trả lại đứa bé, giờ bà ta đã trốn thoát.

Bà lão nghiến răng như muốn liều mạng với Chu Chiêu Chiêu.

Chu Chiêu Chiêu cũng hoảng sợ.

Nhưng từ nãy cô đã cảnh giác với bà lão, lúc nãy bị đụng là do hỗn loạn.

Nhưng cô vẫn đánh giá thấp sự nguy hiểm của bà ta.

Và bà ta không phải bà lão bình thường.

"Coi chừng."

"Đứa bé."

Tay Chu Chiêu Chiêu bị đụng mạnh, đứa bé văng ra.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nếu rơi xuống đất thì không xong.

"Không!" Chu Chiêu Chiêu vội nhảy lên định đỡ, nhưng vẫn chậm một bước.

Xoẹt...

Cánh tay bị thương của cô đập mạnh xuống đất, đau đến mức nhăn nhó.

"Đứa bé."

Cô ngẩng đầu, thấy đứa bé được một người đàn ông to khỏe cứu.

Chu Chiêu Chiêu thở phào.

Còn bà lão bị mấy người kia bắt giữ.

"Thả tao ra." Bà lão vẫn gào thét, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát đưa đi.

Chu Chiêu Chiêu và đứa bé được đưa vào cấp cứu.

"Chiêu Chiêu." Chu Chính Văn không ngờ con gái đi lấy phiếu xét nghiệm cũng gặp chuyện, "Con sao thế?"

"Bố." Chu Chiêu Chiêu gọi, "Con không sao, chỉ xước da thôi."

"Ông yên tâm, phu nhân chúng tôi nói sẽ chữa trị vết thương cho cô gái chu đáo." Một người đi cùng nói.

"Rốt cuộc chuyện gì?" Chu Chính Văn nghiêm khắc nhìn con gái.

Chu Chiêu Chiêu kể lại sự việc, cuối cùng nũng nịu: "Đứa bé nhỏ như vậy, con không đành lòng..."

Chu Chính Văn tức đến phát điên: "Con bé này càng ngày càng liều."

Không được, lát nữa phải nói chuyện nghiêm túc với Chiêu Chiêu.

Sau này không được hành động bốc đồng nữa.

An toàn là trên hết.

Nhìn vẻ mặt cô, lời trách mắng của ông nuốt vào trong.

"Cảm ơn cháu." Một lúc sau, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bế đứa bé đi vào.

Người phụ nữ cảm kích nói: "Nếu không có cháu, có lẽ đã mất con tôi rồi."

"Cháu tên gì? Nhà ở đâu?" Người phụ nữ tự giới thiệu, "Cô tên Hoàng Mỹ Khê, người tỉnh thành, đứa bé này là cô khó khăn lắm mới sinh được."

"Nếu nó xảy ra chuyện gì, cô... cũng không sống nổi."

Nói xong, ra hiệu cho người bên cạnh tặng quà cho Chu Chiêu Chiêu.

Nói thật, Chu Chính Văn cũng là người từng trải, nhưng vẫn choáng váng trước một hộp tiền mặt.

"Không được." Chu Chiêu Chiêu vội nói, "Cháu cứu đứa bé không phải vì tiền của cô."

Lúc đó cô còn không biết bố mẹ đứa bé là ai.

"Vậy nếu cháu không chê," Hoàng Mỹ Khê nhìn đứa bé dịu dàng, "Chúng ta làm chị em kết nghĩa nhé, sau này cháu là dì của bé."

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Cô thật sự không nghĩ đến chuyện này.

"Cháu yên tâm, cô không phải người xấu." Hoàng Mỹ Khê cười, "Cô có ý riêng, cháu là ân nhân cứu mạng của bé, nếu thường xuyên ở bên cháu, bé sẽ có phúc."

Lúc sinh con, thầy bói nói đứa bé sẽ gặp nạn, nếu vượt qua được thì cả đời vinh hoa phú quý.

Nếu không vượt qua, thì cha mẹ con cái ly tán.

Lúc đầu cô không tin, nhưng giờ thì tin rồi.

Chu Chiêu Chiêu khó xử, liếc nhìn Chu Chính Văn, thấy ông gật đầu, nói: "Hay để cháu suy nghĩ đã."

"Được, không vội." Hoàng Mỹ Khê cười, "Chúng ta để lại địa chỉ liên lạc nhé?"

Chu Chiêu Chiêu đưa địa chỉ nhà và trường đại học.

"Đại học Sư phạm à!" Hoàng Mỹ Khê cười, "Cô là giảng viên trường đó."

Chỉ là cô dạy nhạc, còn Chiêu Chiêu học văn.

"Chúng ta thật có duyên." Cô cảm thán, "Sau này có thể gặp ở trường."

Chu Chiêu Chiêu cũng không ngờ, đang định nói thì nghe tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài: "Nhanh lên, sắp đến rồi."

Giọng này sao quen thế?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 92: Chương 92



Chu Chiêu Chiêu quay đầu, thấy Hầu Kiến Ba cùng ba bác sĩ cấp cứu đẩy một chiếc giường bệnh chạy về phía này.

Trái tim cô đột nhiên thắt lại.

"Hầu Kiến Ba," cô gọi, "Sao anh lại ở đây?"

Nếu không nghe giọng nói, Chu Chiêu Chiêu suýt nữa không nhận ra Hầu Kiến Ba.

Anh ta mặt mũi lem luốc, quần áo bẩn thỉu không còn nhìn rõ màu.

Chỉ có giọng nói là đặc biệt.

Hầu Kiến Ba sững lại, ngẩng đầu thấy Chu Chiêu Chiêu đang đứng trước cửa phòng cấp cứu.

Hầu Kiến Ba liếc nhìn người bất tỉnh trên giường, rồi lại nhìn Chu Chiêu Chiêu, vừa định nói thì thấy cô gái đã khóc lóc chạy tới.

"Dương Duy Lực, đồ lừa đảo," Chu Chiêu Chiêu vừa khóc vừa nói, "Anh không hứa sẽ bình an vô sự sao?"

...

"Anh còn nói sẽ an toàn trở về cưới em."

Nhưng giờ là thế nào?

Người trên giường còn thảm hại hơn Hầu Kiến Ba, trán bị thương m.á.u chảy không ngừng, loang lổ trên mặt cùng với bụi đất đen, không phân biệt được đâu là vết thương.

"Chu Chiêu Chiêu, không phải..."

"Em không quan tâm," Chu Chiêu Chiêu ngắt lời Hầu Kiến Ba, "Dương Duy Lực, anh phải tỉnh lại, không được bỏ rơi em."

Cảm giác kiếp trước dường như quay trở lại.

Người thân, từng người một rời xa cô.

Chu Chiêu Chiêu ôm đầu ngồi xổm khóc nức nở, chẳng lẽ cô thật sự như Trương thị nói, là người không may mắn?

Mệnh quá cứng, nên khắc c.h.ế.t họ?

Cô ngồi khóc thảm thiết, nếu thật sự như vậy, cô nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy họ.

Đúng lúc này, một bàn tay lớn đặt lên đầu cô, sau đó Chu Chiêu Chiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Đừng sợ." Giọng Dương Duy Lực vang lên, "Anh không sao."

Vừa rồi, anh chỉ đi xử lý chút việc, để Hầu Kiến Ba đến phòng cấp cứu trước, nào ngờ vừa tới đã thấy Chu Chiêu Chiêu khóc.

Vừa khóc vừa gọi tên anh.

Dương Duy Lực còn không hiểu sao?

Cô bé vừa rồi chắc nhầm người bị thương trên giường là anh.

"Dương Duy Lực?" Chu Chiêu Chiêu nghe tiếng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ hoe còn đọng nước mắt, "Anh... sao anh ở đây?"

Cô lắp bắp chỉ về phía phòng cấp cứu, rồi nhìn Dương Duy Lực nguyên vẹn đang ngồi xổm trước mặt.

Cuối cùng không nhịn được, oà khóc.

"Anh không sao, đừng sợ." Dương Duy Lực xót xa ôm cô vào lòng vỗ về, "Đừng khóc, em xem anh có nguyên vẹn không?"

Nói xong, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô.

Nhưng tay quá bẩn, để lại vệt đen trên gương mặt trắng nõn.

Anh định dùng áo lau, nhưng áo cũng bẩn, cuối cùng đành bỏ cuộc, "Anh không sao, anh hứa sẽ bình an."

Vốn dĩ nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, chỉ cần bàn giao xong, anh và Hầu Kiến Ba có thể trở về vị trí cũ.

Nhưng không ngờ trên đường về xảy ra ngoài ý muốn.

Núi đột nhiên nổ.

May mà họ phản ứng nhanh, tài xế cũng là người giàu kinh nghiệm.

Nhưng dù vậy, chiếc xe suýt nữa mất tích, đây là âm mưu có chủ đích.

Nếu thất bại, sẽ cùng c.h.ế.t tại đây.

Bẫy được thiết kế sẵn, xe họ đi qua sẽ kích hoạt.

Chỉ là một đồng đội trên xe không may mắn, bị thương nặng.Phiêu Vũ Miên Miên

Sau đó cấp trên lập tức điều trực thăng đưa họ đến bệnh viện tốt nhất gần nhất, chính là bệnh viện Kinh Tây.

Không ngờ lại gặp Chu Chiêu Chiêu ở đây.

Cô hiểu nhầm người bị thương là anh, khóc đến nỗi thảm thiết.

Trái tim Dương Duy Lực vừa chua xót vừa ngọt ngào ấm áp.

"Anh thật sự không sao?" Cô gái mắt đỏ hoe nhìn anh, "Không lừa em chứ?"

"Anh không sao, chỉ hơi bẩn thôi." Dương Duy Lực nói, nhưng thấy cô ở đây lại lo lắng hỏi, "Sao em ở đây? Bị bệnh hay bị thương?"

Anh căng thẳng nhìn Chu Chiêu Chiêu từ đầu đến chân, "Em bị thương rồi?"

"Chỉ vừa đụng nhẹ thôi," Chu Chiêu Chiêu có chút áy náy nói, "Không đáng kể."

"Không đáng kể gì," Chu Chính Văn nói, "Liều mạng cứu người, đụng cả lưng lẫn chân."

"Đã khám chưa? Còn đau không?" Dương Duy Lực hỏi.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu, "Hết đau rồi."

"Người này là ai?" Ở xa, Hoàng Mỹ Khê hỏi người bên cạnh, "Nghe tên có vẻ quen."

"Chắc là em trai Dương Duy Khôn." Người đó trả lời, "Con thứ ba nhà họ Dương."

"Thì ra là anh ta." Hoàng Mỹ Khê cười, "Đi thôi."

Dù sao đã có địa chỉ của Chu Chiêu Chiêu, sau này sẽ đến thăm riêng.

Bây giờ không làm phiền đôi trẻ âu yếm.

Nghĩ vậy, Hoàng Mỹ Khê lại nhìn hai người, khá đẹp đôi.

Hai người tiếp tục thì thầm trò chuyện.

Bên cạnh, Diêu Trúc Mai bĩu môi, cuối cùng thở dài, cây cải nhà mình bị con lợn này cắn mất rồi.

Cái thế này, nhìn cũng không tách ra được.

"Một sinh viên đại học," Diêu Trúc Mai lẩm bẩm, "Sao lại thích thằng tài xế?"

Câu này, vừa hay bị Hoàng Mỹ Khê nghe thấy, cô cười nhìn Diêu Trúc Mai, "Bà đừng coi thường tài xế này."

"Con gái bà có mắt."

Dương Duy Lực, dù ở tỉnh không nổi tiếng bằng hai anh trai, nhưng được lão gia nhà cô thường xuyên khen ngợi, sao có thể tầm thường?

Diêu Trúc Mai không tin lời cô.

Tài xế thì có tương lai gì?

Dĩ nhiên, bà sẽ không nói với Hoàng Mỹ Khê, chỉ định bảo Chu Chính Văn nghĩ cách, xem có thể để Dương Duy Lực học làm kinh doanh không?

Hoặc lên tỉnh làm tài xế cho lãnh đạo nào đó cũng được.

Không thể để Chu Chiêu Chiêu học ở tỉnh, còn Dương Duy Lực ở huyện lái xe chứ?

Xa nhau như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Chu Chiêu Chiêu lại là đứa cố chấp, bị Thẩm Quốc Lương phụ bạc một lần, nhìn cô quan tâm Dương Duy Lực còn hơn cả Thẩm Quốc Lương, nếu Dương Duy Lực... chắc chắn sẽ đả kích nặng nề.

Diêu Trúc Mai nghĩ đến đây, càng kiên quyết hơn.

Nếu Dương Duy Lực không chịu lên tỉnh, bà sẽ dốc toàn lực chia tay hai người.

Bên này, Chu Mẫn Mẫn về huyện đến xưởng sửa chữa tìm Chu Chính Vũ, nhưng không thấy, lại vội về nhà tìm.

Nhưng Trương thị cũng không biết Chu Chính Vũ đi đâu.

Mãi mới đợi được Chu Chính Vũ mệt mỏi trở về, hỏi ra mới biết anh ta bị điều đi sửa chữa đồ ở nơi khác.

"Bố ơi, bố phải cứu mẹ con." Chu Mẫn Mẫn khóc lóc.

"Bố biết rồi." Trong ánh mắt mệt mỏi của Chu Chính Vũ lóe lên sự âm hiểm, "Mẹ con sẽ sớm về."

Kế hoạch của anh ta cũng phải đẩy nhanh.

Nhưng đúng lúc này, vợ Cam Vũ Lộ là Lưu Tú Nga tìm đến nhà, "Quách Phong Cầm đồ tiện nhân, mày hại chúng tôi quá khổ!"

Cam Vũ Lộ trong tù tự sát rồi!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 93: Chương 93



Cùng lúc đó, Dương Duy Lực cũng nhận được tin Cam Vũ Lộ tự sát.

Lúc này anh đang ở bệnh viện thăm đồng đội bị thương, Hầu Kiến Ba đến báo tin.

"Buôn bán giấy báo đại học không phải lần đầu," Hầu Kiến Ba nói, "Từ khi khôi phục thi đại học đến giờ, lần nào cũng có."

Không trách tuổi trẻ đã làm phó cục trưởng giáo dục.

Nếu không xảy ra chuyện này, năm nay chắc chắn lên chức cục trưởng.

Nghĩ xem, nếu hắn làm cục trưởng, sẽ hại bao nhiêu đứa trẻ?

Cam Vũ Lộ cũng biết mình tội đáng chết, nên mới tự sát.

"Không hẳn," Dương Duy Lực lắc đầu, "Có thể còn nguyên nhân khác."

Dù là buôn bán, án tù cũng không đến mức chết.

...

"Có bị đe dọa không?" Hầu Kiến Ba suy nghĩ.

"Quách Phong Cầm cũng phải theo dõi sát," Dương Duy Lực nói, "Biết đâu khai thác được gì từ bà ta?"

Hầu Kiến Ba gật đầu, lại hỏi: "Bên kia sắp xếp ổn chưa?"

"Thủ tục đã hoàn tất," Dương Duy Lực nói, "Máy bay về nước chắc trong nay mai."

Lúc đó nhà nước sẽ cử máy bay đón họ.

"Cuối cùng cũng không uổng công chúng ta." Hầu Kiến Ba cười.

"Ừ," Dương Duy Lực gật đầu, "Đợi họ về, tôi muốn kết hôn."

"Đơn xin kết hôn phê rồi?" Hầu Kiến Ba cười hỏi, thấy anh gật đầu, đ.ấ.m nhẹ vào vai, "Được đấy."

"Nhưng Chiêu Chiêu đang học đại học, kết hôn được không?"

Dương Duy Lực bẻ đôi quả táo: "Tôi sẽ xin phép trường cô ấy."

Dù luật không cấm sinh viên kết hôn, nhưng trường thường không cho phép.

Nhưng Dương Duy Lực có thân phận đặc biệt, xin phép có lẽ trường sẽ đồng ý.

Hầu Kiến Ba vỗ vai cười: "Cậu cũng có ngày này."

Lại nói: "Vợ tôi biết chắc không tin nổi."

Vợ anh trước kia từng giới thiệu gái cho Dương Duy Lực, nhưng hắn không hứng thú, khiến vợ anh nghi ngờ hắn không thích con gái.

Ai ngờ không phải không thích, mà chưa gặp người ưng ý.

Giờ có người rồi, nhìn hắn sốt ruột thế nào.

Đi xin phép? Làm đơn?

Hầu Kiến Ba lắc đầu cười, đúng là phong cách Dương Duy Lực.

Bên trường, Chu Chiêu Chiêu từ bệnh viện về liền đi học, tối nay có họp lớp và nhận sách.

"Chiêu Chiêu," Lưu Tương gọi cô, "Cậu có muốn ứng cử ban cán sự không?"

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu: "Mình có lẽ không có thời gian, còn cậu?"

"Mình muốn thử," Lưu Tương nói, "Vậy lúc đó cậu bầu cho mình nhé?"

"Được." Chu Chiêu Chiêu suy nghĩ.

Nhưng khi đến lớp, cô bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại: "Cậu nhờ vài bạn giúp chuyển sách vào lớp."

Lại nói: "Chu Chiêu Chiêu, tối nay bầu ban cán sự, cậu định ứng cử vị trí nào?"

Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Thưa cô, em chưa từng làm cán bộ lớp."

Hồi cấp ba không làm, nên cô cũng không nghĩ đến.

"Chuyện của em cô đã nghe," giáo viên nói, "Cô thấy em có tố chất làm lớp trưởng."

Trùng hợp thay, hôm bắt Quách Phong Cầm, giáo viên có mặt.

Cô thấy ít học sinh có khả năng tư duy logic và xử lý tình huống như Chu Chiêu Chiêu.

Biết bị chiếm đoạt thành tích nhưng không lập tức tố cáo, mà chọn bắt quả tang.

Thậm chí nhắc nhở cảnh sát và các bạn đi kiểm tra.

Còn đưa ra nhiều giải pháp.

Giáo viên rất ấn tượng: "Thế nào, thử sức nhé?"

"Thưa cô, em sắp tới có lẽ rất bận."

"Bận gì?" Giáo viên cười, "Không ảnh hưởng, làm lớp trưởng rèn luyện tốt hơn."

Nhưng Chu Chiêu Chiêu vẫn không muốn, cô định năm sau mở thêm cửa hàng ở trường khác.

Bận thế, đâu có thời gian lo việc lớp?

"Lớp phó thì sao?" Giáo viên nói, "Ứng cử lớp phó, hỗ trợ lớp trưởng?"

"Hơn nữa làm cán bộ lớp, sau này phân công công tác cũng có lợi."

"Vâng." Chu Chiêu Chiêu đành gật đầu.

Dù sao cũng chưa chắc trúng cử.

"Cô giáo bảo gì?" Lưu Tương hỏi.

"Nhờ tìm người chuyển sách," Chu Chiêu Chiêu nói, "Và muốn em ứng cử ban cán sự."

"Cậu định chạy chức gì?" Lưu Tương hồi hộp.

"Lớp phó." Chu Chiêu Chiêu cười khổ, "Cậu muốn gì?"

"Lớp trưởng." Lưu Tương thở phào.

"Cậu từng làm lớp trưởng?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Ừ," Lưu Tương tự hào, "Ba năm cấp ba em đều làm lớp trưởng, ba lần cán bộ lớp xuất sắc cấp huyện, bốn lần cấp trường."

"Vậy cậu giỏi quá." Chu Chiêu Chiêu cười nắm tay cô, "Mình ủng hộ cậu."

"Chiêu Chiêu, xin lỗi," Lưu Tương áy náy, "Mình hẹp hòi quá, tưởng cậu tranh giành."

Không ngờ cô ấy còn ủng hộ mình.

"Vì cậu thật sự giỏi mà." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Cả hai tụi mình đều ủng hộ." Lý Đình chạy theo nói, "Vậy phòng mình oai quá."

Mấy người bê sách vào lớp.

Phùng Khiêm Khiêm nhìn họ, khịt mũi, tiếp tục nói chuyện với người khác.

Lúc nãy chuyển sách cô không đi.

Mệt lắm.

"Phùng Khiêm Khiêm," Lý Đình đặt sách xuống cười nói, "Tối nay Lưu Tương và Chiêu Chiêu ứng cử ban cán sự, nhớ bầu cho họ nhé."

"Không hay đâu," Phùng Khiêm Khiêm nói, "Bầu ban cán sự phải xem năng lực, ai giỏi hơn người đó làm."

Lý Đình lè lưỡi.

"Như Từ Hùng Phi lớp mình rất giỏi, hình như từng là cán bộ lớp xuất sắc cấp tỉnh." Bạn gái bên cạnh Phùng Khiêm Khiêm nói.

"Ừ, cấp ba cậu ấy luôn là lớp trưởng." Phùng Khiêm Khiêm nói, "Rất giỏi, nên tôi định bầu cậu ấy."

Lý Đình: "..."

"Làm sao đây?" Lưu Tương nghe vậy lo lắng, "Cán bộ lớp cấp tỉnh..."

"Cố gắng hết sức," Chu Chiêu Chiêu an ủi, "Mình thấy cậu được, chuẩn bị tốt bài phát biểu đi."

"Ừ." Lưu Tương được khích lệ, chăm chú suy nghĩ.

Đúng lúc này, cửa lớp ồn ào, giáo viên chủ nhiệm bước vào: "Chu Chiêu Chiêu, ra ngoài một chút, có người tìm."

Ai tìm cô chứ?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 94: Chương 94



Buổi họp lớp diễn ra vào lúc hoàng hôn, trời chưa tối hẳn, ánh nắng chiều xuyên qua những tán cây cổ thụ trong trường, rải những đốm sáng lấm tấm.

Người đàn ông đứng dưới bóng cây, cúi đầu nên không rõ biểu cảm.

Như có sự đồng cảm kỳ lạ, ngay khi Chu Chiêu Chiêu bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Dương Duy Lực khẽ mỉm cười, thấy cô gái của mình thoáng ngỡ ngàng rồi nở nụ cười tươi tắn tiến về phía anh.

Nhảy nhót vui vẻ, hiếm khi thấy cô hoạt bát như vậy.

"Sao anh đến đây?" Chu Chiêu Chiêu đến gần hỏi.

"Có chuyện muốn nói với em." Dương Duy Lực nhìn cô, "Bây giờ có rảnh không?"

"Vậy đợi em một chút nhé?" Chu Chiêu Chiêu nghĩ đến buổi họp lớp, nói, "Hôm nay lớp em họp, không tham gia không được."

"Em có ứng cử không?" Dương Duy Lực hỏi.

...

"Vốn dĩ không định," cô bĩu môi kể lại lời giáo viên chủ nhiệm, "Nên thử xem sao."

"Anh vào trong đợi em được không?" Dương Duy Lực nói.

Chu Chiêu Chiêu ngạc nhiên, rồi gật đầu: "Cũng được."

Dương Duy Lực theo cô vào trong.

Chu Chiêu Chiêu đi xin phép giáo viên.

Giáo viên hơi bất ngờ nhưng không phản đối, gật đầu đồng ý.

Dương Duy Lực thẳng tiến đến hàng ghế cuối.

Ánh mắt mọi người đổ dồn theo anh cho đến khi anh ngồi xuống.

"Chiêu Chiêu, anh kia là ai vậy?" Lý Đình tò mò hỏi, "Đẹp trai quá, không phải sinh viên trường mình chứ?"

Chu Chiêu Chiêu vốn định để anh lặng lẽ vào, không ngờ Dương Duy Lực lại gây chú ý thế.

"Người quen thôi." Cô nói.

Chỉ là người quen?

Mấy cô gái khác rõ ràng không tin.

Đúng lúc này, giáo viên tuyên bố bắt đầu bầu ban cán sự.

Mấy cô gái đang tò mò cũng tập trung lại.

Từ Hùng Phi quả nhiên giỏi, bài phát biểu khuấy động không khí, khiến Lưu Tương áp lực.

"Bình tĩnh, cố lên." Chu Chiêu Chiêu nắm tay cô, "Cậu có thể từ góc độ khác, nghĩ xem, đứng trên lập trường của sinh viên."

Nếu không so được về thành tích, hãy tìm hướng đi mới.

"Những điều sinh viên quan tâm nhất, mong muốn nhất, nhu cầu..." Chu Chiêu Chiêu thấy cô bối rối nói.

"Cảm ơn cậu, Chiêu Chiêu." Lưu Tương như vỡ lẽ.

Chu Chiêu Chiêu cười: "Mình nói bừa thôi, chưa chắc có ích."

"Có ích lắm." Lưu Tương nghiêm túc nói.

Đến lượt Lưu Tương, bài phát biểu không hào hùng như Từ Hùng Phi, nhưng chạm đến trái tim mọi người.

Khi Chu Chiêu Chiêu lên, cô tưởng mình không ai biết, nào ngờ nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt.

Nhiều người vì chuyện hôm nhập học đã gọi điện về, quả nhiên phát hiện bị chiếm đoạt thành tích.

Vì vậy, mọi người đều biết ơn Chu Chiêu Chiêu.

Thấy cô ứng cử, ai cũng vui.

Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến, cô cảm thấy mình bị giáo viên "lừa".

Bài tự giới thiệu của cô rất ngắn gọn: "Mình chưa từng làm cán bộ lớp, nhưng muốn thử sức, cảm ơn mọi người."

Đứng trên sân khấu, cũng là một cách rèn luyện.

Các bạn dưới sân khấu bất ngờ trước sự ngắn gọn này, so với hai người trước, bài của cô đơn giản nhưng chân thành.

Dương Duy Lực khẽ nhếch mép.

Bắt đầu bỏ phiếu, Chu Chiêu Chiêu không ngờ, phiếu bầu của Lưu Tương nhiều hơn Từ Hùng Phi, còn cô chỉ kém anh một phiếu.

Giờ phải làm sao?

Giáo viên chủ nhiệm có cách, xếp theo số phiếu.

Cuối cùng, Lưu Tương làm lớp trưởng, Từ Hùng Phi bí thư đoàn, Chu Chiêu Chiêu lớp phó.

Phiêu Vũ Miên Miên

Còn học tập là trạng nguyên khóa này, Lý Tiểu Cương.

Chu Chiêu Chiêu không ngờ, Đào Tân Bảo cũng trúng cử cán sự văn thể.

Đào Tân Bảo như có kiến bò trong lòng.

Vừa kết thúc, cô lập tức ngồi cạnh Chu Chiêu Chiêu.

"Chiêu Chiêu, cậu ghê thật đấy." Cô thì thầm, "Anh Duy Lực mà cậu cũng dụ được vào lớp."

"Ai dụ dỗ gì, anh ấy có việc tìm tôi." Chu Chiêu Chiêu muốn bịt miệng cô.

"Chiêu Chiêu," Từ Hùng Phi cười chào, "Tôi nghe danh cậu lâu rồi, sau này nhờ cậu giúp đỡ."

Chu Chiêu Chiêu ngơ ngác, từ khi nào cô nổi tiếng thế?

"Hôm nhập học tôi cũng có mặt." Từ Hùng Phi cười nói, "Cậu rất giỏi."

"Cảm ơn." Chu Chiêu Chiêu đáp.

Đằng xa, Dương Duy Lực nheo mắt nhìn mấy chàng trai đứng cạnh Chu Chiêu Chiêu.

"Chiêu Chiêu, tôi hỏi cậu một câu được không?" Một chàng trai cao gầy hào hứng.

"Gì vậy?" Chu Chiêu Chiêu nhìn anh ta.

"Cậu có bạn trai chưa?" Chàng trai liếc Từ Hùng Phi, hỏi.

Chu Chiêu Chiêu sững lại, không ngờ anh ta dám hỏi thẳng thế.

Hay tại vì là dân tỉnh thành?

Nhưng Từ Hùng Phi cũng đang nhìn cô.

Chu Chiêu Chiêu không biết trả lời thế nào.

"Đương nhiên là có rồi." Đào Tân Bảo khoác tay cô, "Chu Tiến, cậu muốn tôi kể hết tình sử của cậu cho mọi người nghe không?"

Đồ vô dụng này, như con công xòe đuôi, còn dám theo đuổi Chiêu Chiêu.

"Tôi hỏi giúp Từ Hùng Phi, sao nào?" Chu Tiến vỗ vai Từ Hùng Phi, "Không được à?"

Từ Hùng Phi từ nhỏ xuất sắc, là con nhà người ta.

Anh ta không được, chứ Từ Hùng Phi cũng không xong?

"Đương nhiên không được." Đào Tân Bảo nói.

"Cậu..." Chu Tiến trợn mắt, rồi cười, "Tôi hỏi cậu ấy, đâu phải hỏi cậu, cậu là ai?"

"Thôi nào," Chu Chiêu Chiêu vội hòa giải, "Xin lỗi, tôi có người yêu rồi."

Cái gì?

Có người yêu rồi?

Chu Tiến nhìn Từ Hùng Phi, hắn với Từ Hùng Phi là bạn thân, từ trước đến giờ hắn không quan tâm con gái, nào ngờ hôm nhập học gặp Chu Chiêu Chiêu, đã phải lòng ngay.

"Ờ..." Từ Hùng Phi vốn tự tin, hắn nghe nói Chu Chiêu Chiêu từ huyện Chu Thủy lên, chắc chưa có bạn trai.

Dù có cũng không sao, hắn tin vào ánh mắt của cô, đồng thời tự tin vào bản thân.

Không sợ, có bạn trai thì sao? Chưa cưới là còn cơ hội.

Từ Hùng Phi rất tự tin.

Nhưng rồi, người đàn ông ngồi cuối lớp đứng dậy tiến lại, đứng trước mặt Chu Chiêu Chiêu, thậm chí còn cười âu yếm: "Không giới thiệu anh với bạn cùng lớp?"

Chu Chiêu Chiêu trừng mắt cảnh cáo, rồi nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là người yêu tôi, Dương Duy Lực."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 95: Chương 95



Đây là lần đầu tiên Chu Chiêu Chiêu giới thiệu Dương Duy Lực trước mặt mọi người.

Dù trước đó anh đã cầu hôn, dù trên cổ cô đeo chiếc nhẫn đính hôn (vì đi học đeo trên tay bất tiện nên cô dùng dây chuyền đeo vào cổ).

Nhưng hai người công khai xác nhận quan hệ trước đám đông, đây là lần đầu.

Tuy nhiên, Dương Duy Lực rõ ràng không hài lòng với cách giới thiệu này.

"Chào các bạn," anh nói, "Tôi là Dương Duy Lực, là vị hôn phu của Chu Chiêu Chiêu."

Người yêu? Bạn trai?

Không, là vị hôn phu!

Chu Chiêu Chiêu giật mình, nhưng không phản đối, dù sao cô cũng đã nhận nhẫn đính hôn rồi.

Nhưng những người xung quanh thì sốc.

...

"Xin hỏi, anh học chuyên ngành khác trong trường à?" Từ Hùng Phi hỏi.

"Không." Dương Duy Lực trả lời.

"Vậy anh học trường nào?" Chu Tiến hỏi.

"Tôi không phải sinh viên." Dương Duy Lực khẽ nhếch mép, may mà hôm nay đến.

Nếu không, không biết Chu Chiêu Chiêu lại thu hút người khác giới thế này.

Không phải sinh viên?

Ánh mắt mọi người nhìn Dương Duy Lực trở nên kỳ lạ, đồng thời thương hại nhìn Chu Chiêu Chiêu.

Rõ ràng đã vào đại học, sau này muốn người yêu nào chẳng được?

Phiêu Vũ Miên Miên

Từ Hùng Phi và Chu Tiến cũng nghĩ vậy, nhưng Từ Hùng Phi từng làm cán bộ lớp, kiểm soát biểu cảm tốt hơn.

"Xin chào, tôi là Từ Hùng Phi." Anh giơ tay ra.

Khi bắt tay, Từ Hùng Phi cảm nhận được lực từ cánh tay Dương Duy Lực.

Đừng hiểu nhầm, Dương Duy Lực không thèm dùng cách này để dạy bài học.

Là Từ Hùng Phi muốn thử thách anh.

Kết quả bị đánh bại.

Quan trọng nhất, đối phương còn giữ thể diện cho hắn, chỉ trong chốc lát để hắn cảm nhận sức mạnh.

Biết khó mà lui.

Nếu không, sẽ thua thảm hại.

Như chuyện có cảm tình với Chu Chiêu Chiêu, cũng vậy.

Nhưng Từ Hùng Phi vốn không phải người dễ bỏ cuộc.

Hơn nữa, hắn rõ ưu thế của mình.

So thể lực không bằng, nhưng hắn có trí tuệ.

Nghĩ vậy, Từ Hùng Phi thoải mái hơn, còn bốn năm, chỉ cần Chu Chiêu Chiêu chưa kết hôn, hắn vẫn có cơ hội.

Gần nước thì được nước trước.

Từ Hùng Phi tự tin.

Chu Chiêu Chiêu không hiểu những đấu trí giữa đàn ông, nhưng khiến người khác kinh ngạc.

"Chiêu Chiêu, cậu đính hôn rồi?" Lý Đình bịt miệng.

Trời ơi!

Kinh ngạc hơn, còn có Đào Tân Bảo.

"Cậu... cậu..." Đào Tân Bảo lắp bắp, "Hai người... đính hôn rồi?"

Trời ạ, Chu Chiêu Chiêu quả nhiên là thần tượng của cô, nhanh chóng thu phục Dương Duy Lực!

"Anh Duy Lực," Đào Tân Bảo hào hứng, "Chuyện này, em... em có thể nói với mọi người không?"

"Tất nhiên," Dương Duy Lực mỉm cười, "Mấy ngày nữa anh sẽ đưa cô ấy về khu tập thể."

Đào Tân Bảo càng phấn khích.

"Hai người quen nhau?" Phùng Khiêm Khiêm lên tiếng hỏi.

Nhà Phùng Khiêm Khiêm cũng ở tỉnh thành, cô không thân với Đào Tân Bảo nhưng biết cô là con nhà khu tập thể, không cùng đẳng cấp.

Không khỏi nhìn Chu Chiêu Chiêu bằng ánh mắt khác.

Chu Chiêu Chiêu không muốn bị vây quanh, xin phép giáo viên rồi kéo Dương Duy Lực đi.

"Anh muốn nói chuyện gì?" Cô ôm sách hỏi.

Dương Duy Lực tự nhiên nhận lấy sách, "Ngày 1/10 anh muốn đưa em về nhà, được không?"

Gặp phụ huynh?

Chu Chiêu Chiêu suy nghĩ, "Cũng được."

Cô định làm hoạt động ở tiệm gà dịp Quốc khánh, nhưng không ảnh hưởng.

Vừa nói xong, thấy Dương Duy Lực cười.

"Anh cười gì?" Chu Chiêu Chiêu tò mò.

Dương Duy Lực không trả lời, chỉ xoa đầu cô, "Lưng và vết thương còn đau không?"

"Làm rối tóc em rồi." Chu Chiêu Chiêu phụng phịu, "Hết đau lâu rồi."

Tay bị bàn tay lớn của anh nắm chặt.

Mặt Chu Chiêu Chiêu đỏ bừng.

"Anh phải về một chuyến." Anh nói, "Cam Vũ Lộ c.h.ế.t rồi."

"Cái gì?" Chu Chiêu Chiêu kinh ngạc.

"Tại sao?" Cô nghi hoặc, "Vì chuyện thi đại học?"

Cũng không đến mức phải c.h.ế.t chứ!

"Nên anh phải về điều tra." Dương Duy Lực nói, "Xử lý xong, anh sẽ đến tìm em."

Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

"Quách Phong Cầm thì sao?" Cô hỏi.

Quách Phong Cầm biết quá nhiều chuyện của Cam Vũ Lộ.

"Đừng lo." Dương Duy Lực cười, tay vẫn không buông, "Tiễn anh ra ngoài nhé?"

Chiêu Chiêu gật đầu.

Hai người từ ngày cầu hôn đến giờ, chưa có thời gian ở bên nhau.

"Đồng đội anh thế nào rồi?" Cô hỏi.

"Đưa đi kịp, không nguy hiểm tính mạng." Dương Duy Lực nói.

Chỉ là chân bị thương nặng, có lẽ không đi lại bình thường được, sau này không thể làm nhiệm vụ cũ, phải chuyển về địa phương.

Nhưng may mắn còn sống.

"Vậy thì tốt." Chu Chiêu Chiêu cười.

Vì nắm tay, hai người đứng rất gần.

"Chưa kịp hỏi em," Dương Duy Lực nói, "Em có nhớ anh không?"

Chu Chiêu Chiêu: "...Có."

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp, "Hôm đó anh không đến, em đã nghĩ anh gặp chuyện gì? Anh không muốn cưới em nữa?"

"Nhưng..." Cô cười, "Sau đó em nghĩ thông suốt, anh hứa sẽ bình an, nếu anh gặp chuyện em sẽ không buồn đâu."

"Còn nếu anh hối hận muốn bỏ trốn?" Cô nhìn Dương Duy Lực, "Đó là tổn thất của anh, em sẽ tìm người tốt hơn..."

Chưa nói xong, mặt Dương Duy Lực đã tối sầm.

"Chu Chiêu Chiêu, em thử xem." Anh lạnh giọng.

"Vậy nên sau này anh phải bình an." Chu Chiêu Chiêu nghiêm túc nhìn anh, "Đừng để em lo lắng, cũng đừng cho em cơ hội suy nghĩ lung tung."

Trời mới biết, lúc ở bệnh viện thấy Hầu Kiến Ba như vậy, cô tưởng người bị thương là Dương Duy Lực.

Lúc đó Chu Chiêu Chiêu như rơi vào hố băng, cho đến khi Dương Duy Lực xuất hiện, cô mới sống lại.

"Không đâu." Anh nhìn cô, nếu không có người, anh thật sự muốn ôm cô vào lòng.

"Đợi anh về." Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, "Giờ anh đưa em về."

Đưa?

Chu Chiêu Chiêu cười.

Người này, từ đầu đã tính làm vậy rồi chứ gì?

Nhưng trong lòng lại ấm áp.

Hai người không biết, chuyện hôm nay đã bị lan truyền.

Những kẻ định theo đuổi Chu Chiêu Chiêu, tim vỡ tan tành.

"Không thể nào." Trong nhà họ Đào, Đào An Di ném vỡ chiếc cốc yêu thích, "Sao anh ấy có thể lấy một con nhà quê!"

"Mẹ, mẹ phải giúp con!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 96: Chương 96



"Gia đình họ Dương rốt cuộc là ý gì đây?"

Đào Hoằng Khang – cha của Đào An Di – hôm nay đúng dịp ở nhà, nghe thấy động tĩnh liền tức giận nói: "Nếu không muốn thì sớm nói ra, cớ gì kéo dài đến bây giờ mới khiến con gái ta bị lỡ thì?"

Đào An Di và mẹ liếc nhìn nhau.

Đào Hoằng Khang hiếm khi quan tâm chuyện gia đình, nên hoàn toàn không biết Dương Duy Lực thực ra chẳng ưa Đào An Di.

Mọi thông tin ông có được đều từ vợ và con gái.

Ở nhà, Đào An Di luôn nói rằng sau khi Dương Duy Lực trở về từ huyện Chuỷ Thủy sẽ thưa chuyện với gia đình về hai người họ.

Nhưng giờ đột nhiên nghe tin Dương Duy Lực quen người khác, Đào Hoằng Khang sao không giận cho được?

Đây chẳng phải là đem mặt mũi nhà họ Đào đặt dưới đất mà chà đạp sao?

"Năm đó nếu không phải cha ta, Dương Quyền Đình đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần rồi." Đào Hoằng Khang tính khí nóng nảy, giận dữ nói, "Làm gì có cơ nghiệp nhà họ Dương ngày nay?"

...

...

Đào Hoằng Khang đang nói về thời nhỏ của Dương Quyền Đình. Lúc đó, ông nội Dương Duy Lực thường xuyên đi đánh trận, Dương Quyền Đình lớn lên nhờ sự cưu mang của bà con lối xóm.

Thời điểm đó, gián điệp rất nhiều, cha của Đào Hoằng Khang đã giúp đỡ đưa Dương Quyền Đình đến nơi an toàn.

Vì thế, ông mới nói như vậy.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhưng ông quên mất rằng, những năm trước, khi phong trào diễn ra, Dương Quyền Đình cũng đã ra sức giúp đỡ cha của Đào Hoằng Khang, thậm chí công việc của ông cũng bị ảnh hưởng.

Cũng coi như trả hết ân tình năm xưa.

Mấy năm nay, nhà họ Đào luôn lấy chuyện cũ ra nói, nhưng nhà họ Dương chưa từng nói gì.

Dương Quyền Đình là người biết ơn, những ai từng giúp đỡ ông, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc, ông đều cố gắng giúp đỡ.

Nhưng chuyện tình cảm của con cháu, đó không phải việc ông có thể can thiệp.

Hơn nữa, chuyện của Dương Duy Lực, ông muốn quản cũng không được.

Nhưng Đào Hoằng Khang không biết điều đó. Những năm gần đây, nhà họ Đào ngày càng sa sút so với nhà họ Dương, ông chỉ nghĩ rằng nhà họ Dương coi thường nhà họ Đào.

Bằng không, rõ ràng trước đây đã thống nhất, kéo dài đến khi con gái ông lớn tuổi mà không kết hôn, giờ lại phủi tay, đâu có đùa kiểu này!

"Tôi sẽ đi tìm Dương Quyền Đình hỏi cho ra lẽ." Đào Hoằng Khang mặt đen như mực, định bước ra ngoài. Lý Nguyệt Hà đâu dám để ông đi tìm nhà họ Dương trong tình trạng này?

"Anh à, chuyện này để An Di tự giải quyết trước đi." Lý Nguyệt Hà nói, "Anh chạy sang chất vấn bây giờ, chẳng phải là làm rách mặt cả hai nhà sao?"

"Cho dù Dương Duy Lực có muốn quay đầu, e rằng cũng không thể nữa."

Đào Hoằng Khang ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.

Ông đẩy cặp kính dày, nhìn cô con gái yêu quý: "Nếu hắn thực sự thay lòng đổi dạ, loại đàn ông này không cần cũng được."

"Con gái của Đào Hoằng Khang không sợ không lấy được chồng."

Nhưng Đào An Di chỉ thích Dương Duy Lực. Cô chờ đợi bao nhiêu năm chính là để được lấy hắn.

Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Chu Chiêu Chiêu, khiến Đào An Di sao không giận cho được!

Nhưng cô không dám nói điều này với Đào Hoằng Khang, chỉ biết đỏ mắt gật đầu.

Đào Hoằng Khang còn việc ở tòa soạn, thấy vậy liền ra ngoài.

"Mẹ." Đào An Chi đỏ mắt nhìn Lý Nguyệt Hà.

"Con đừng lo, để mẹ tìm hiểu tình hình đã." Lý Nguyệt Hà nói, "Chúng ta sẽ cùng nghĩ cách."

Lý Nguyệt Hà cũng là giảng viên trường Sư phạm, nhưng không phải khoa Văn.

"Loại tiểu cô nương từ nơi nhỏ bé như vậy, chỉ cần gặp được người đàn ông điều kiện tốt hơn một chút, biết ngọt ngào lãng mạn một chút là bị dụ dỗ ngay." Lý Nguyệt Hà cười nói, "Loại tiểu cô nương như vậy mẹ gặp nhiều rồi."

"Con đừng lo," bà an ủi con gái, "Loại đàn ông kiêu ngạo như Dương Duy Lực, sao có thể chịu được việc đội mũ xanh trên đầu?"

Cháu trai của bà chính là lựa chọn tốt nhất.

Đào An Di nghe xong, lập tức hiểu ra ý đồ của mẹ.

Năm đó, Đào Hoằng Khang cũng có người phụ nữ mình thích, chính là bị Lý Nguyệt Hà dùng cách này chia rẽ.

Đến nay, Đào Hoằng Khang vẫn không biết chuyện này.

Chu Chiêu Chiêu đương nhiên không biết chuyện này. Kết quả kiểm tra của Hứa Thúy Hoa đã có, cô cùng bà đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra của Châu Toàn Hải cũng đã có, không có vấn đề gì lớn. Còn Hứa Thúy Hoa, bác sĩ kê đơn thuốc trước: "Loại bệnh tâm thần này khó nói trước, đôi khi chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể k*ch th*ch thần kinh, khỏi bệnh."

Nhưng phần lớn, trường hợp như bà, trạng thái tốt nhất là duy trì hiện tại.

Châu Chính Văn và Chu Chiêu Chiêu không quá thất vọng với kết quả này.

Hứa Thúy Hoa như một đứa trẻ nắm tay Châu Chính Văn: "Về nhà."

Bà không thích ở đây.

"Ừ, về nhà." Châu Chính Văn nắm tay mẹ.

Mấy ngày nay họ ở khách sạn, ban ngày dẫn Hứa Thúy Hoa đi tham quan thành phố.

Đã đi sở thú, dạo vườn bách thảo, mua quần áo ở bách hóa rồi.

Giờ kết quả kiểm tra đã có, không có bệnh gì nghiêm trọng, ông cũng yên tâm.

"Bố," về đến khách sạn, Chu Chiêu Chiêu kể lại chuyện Cam Vũ Lộ cho Châu Chính Văn nghe, "Về nhà bố vẫn phải để ý, đặc biệt là Châu Chính Vũ."

"Hắn không dám đâu." Châu Chính Văn không để tâm, nói.

Người em trai này, ông hiểu rõ, không có gan đó.

"Bố, thỏ cùng đường còn cắn người," Chu Chiêu Chiêu lo lắng chính là điều này, "Châu Chính Vũ không phải người hiền lành như vẻ ngoài."

"Căn nhà của Cục Lương thực, hắn biết rõ," cô tiếp tục, "Vậy bố nghĩ, chuyện của Cam Vũ Lộ và Quách Phụng Cầm, hắn không biết sao?"

Châu Chính Văn giật mình, lập tức nhíu mày suy nghĩ.

Là người trong nhà, vợ có biểu hiện khác thường, không tin Châu Chính Vũ không nhận ra.

Vậy tại sao hắn không nói?

Vì sợ Quách Phụng Cầm sẽ bỏ hắn? Hay còn mưu đồ khác?

Sắc mặt Châu Chính Văn càng lúc càng nghiêm trọng.

Cuối cùng gật đầu: "Con yên tâm đi học, bố sẽ để ý."

Nhưng Chu Chiêu Chiêu nghĩ đến tai nạn năm xưa của ông, không thể nào yên tâm.

"Dù sao bố cũng phải cẩn thận," cô nói, "Nếu đi xa, nhất định phải báo trước cho con."

Để cô còn nhắc nhở Châu Chính Văn chú ý xe cộ, tốt nhất kiểm tra xe trước.

Không được, nghĩ vậy, cô nên lắp điện thoại cho cửa hàng.

Để tiện liên lạc, nhà có chuyện gì cô cũng có thể biết ngay.

"Được rồi," Diêu Trúc Mai đến đúng lúc nghe câu cuối, "Bố con lớn như vậy, bao năm nay đi đâu chẳng được, cứ phải báo với con sao?"

"Con cứ lo học hành cho tốt, đừng quan tâm chuyện nhà nữa." Diêu Trúc Mai nói.

Học hành mới là chính.

"Còn chuyện Dương Duy Lực, muốn cưới con gái ta, lại chẳng thấy đến..." Diêu Trúc Mai đến giờ vẫn bực bội chuyện này.

Chu Chiêu Chiêu còn muốn nói gì đó, bị Châu Chính Văn ngắt lời: "Mẹ con nói đúng, bố sẽ chú ý, con lo học hành đi."

"Bố nhất định phải cẩn thận." Chu Chiêu Chiêu dặn dò.

Chu Chiêu Chiêu dặn đi dặn lại, nhưng Châu Chính Văn vẫn chủ quan.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 97: Chương 97



Trong nhà giam, Châu Chính Vũ vất vả nhờ quan hệ mới gặp được Quách Phụng Cầm.

"Chính Vũ..." Quách Phụng Cầm bị giam nhiều ngày, tinh thần suy sụp hoàn toàn, khi thấy Châu Chính Vũ liền hấp tấp nắm chặt song sắt.

Châu Chính Vũ mắt cay xè, đau lòng nhìn cô: "Sao em gầy đi thế này?"

"Bên ngoài tình hình thế nào rồi?" Quách Phụng Cầm đỏ mắt hỏi, "Mẫn Mẫn đâu? Con bé ổn chứ?"

Quách Phụng Cầm chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã hết mực cưng chiều Chu Mẫn Mẫn. Bị giam giữ, điều cô lo lắng nhất chính là con gái.

Bị bắt đột ngột như vậy, không biết Mẫn Mẫn xoay sở ra sao? Mỗi lần nghĩ đến, tim cô đau như cắt, chỉ mong thoát khỏi nơi này ngay lập tức.

"Mẫn Mẫn về nhà rồi, mấy hôm trước bị ốm." Châu Chính Vũ nói, "Lần này vốn định dẫn con bé theo, nhưng anh không cho."

Chủ yếu là đến cũng không vào được, hơn nữa anh còn có chuyện quan trọng cần bàn với Quách Phụng Cầm.

"Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi." Quách Phụng Cầm khóc nức nở, "Là em bất cẩn, hại con bé rồi..."

...

...

Biết vậy ngay từ đầu nên thẳng tay xử lý luôn.

Cô không nên mềm lòng.

"Em nghe anh nói đã," Châu Chính Vũ hạ giọng, "Cam Vũ Lộ gặp chuyện rồi."

"Anh ấy... sao vậy?" Quách Phụng Cầm thoáng hoảng hốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Anh ấy không thể gặp chuyện được, nếu có chuyện..."

Tức là người phía trên không muốn bảo vệ anh ta nữa.

Quách Phụng Cầm ngồi phịch xuống, mấp máy môi, cuối cùng nói: "Anh ấy... chắc không còn nữa rồi."

Bằng không, Châu Chính Vũ đã không tới nói chuyện này.

Châu Chính Vũ mặt mày khó coi gật đầu.

"Chuyện của anh ấy, có liên lụy đến em không?" Anh lo lắng hỏi.

Điều này, Quách Phụng Cầm cũng không rõ.

"Em chỉ biết anh ấy có người phía trên, làm việc rất kín đáo, em... chỉ tham gia mỗi vụ thi đại học này thôi." Quách Phụng Cầm nói đến đây siết c.h.ặ.t t.a.y Châu Chính Vũ, "Chính Vũ, em thực sự chỉ có chuyện này thôi."

Phiêu Vũ Miên Miên

"Những việc em và anh ấy làm, đều vì gia đình ta, vì anh và Mẫn Mẫn." Cô vội vàng giải thích, "Trong lòng em... chỉ có anh, anh biết mà."

"Ừ." Châu Chính Vũ trầm mặc một lát rồi nói, "Em đừng suy nghĩ lung tung, anh không nghi ngờ gì đâu."

Nhưng trong lòng nghĩ gì, chỉ có anh ta tự biết.

"Nhân tiện," Châu Chính Vũ như vô tình hỏi, "Tiền trong nhà em giấu chỗ nào rồi?"

"Anh tìm người vận động, xem có thể đưa em ra khỏi chốn quỷ quái này không." Anh đau lòng nói.

Quách Phụng Cầm liền nói một chỗ giấu tiền.

"Chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Châu Chính Vũ thở dài, "Em không biết bên ngoài đang điều tra chuyện cũ rồi, anh muốn nhanh đưa em ra, cả nhà ta đi nơi khác."

"Chúng ta tìm chỗ không ai biết, bắt đầu lại từ đầu."

"Còn một chỗ nữa." Quách Phụng Cầm suy nghĩ rồi nói, "Dưới viên gạch dưới giường nhà mình."

"Đó vốn là tiền em để dành làm của hồi môn cho Mẫn Mẫn." Cô có chút lưu luyến nói.

"Giờ đưa em ra trước đã." Châu Chính Vũ nói, "Tiền kiếm lại được mà."

Còn người là còn của.

Quách Phụng Cầm cũng nghĩ vậy, nên gật đầu cười.

Chỉ là cô không biết, Châu Chính Vũ vừa ra khỏi trại giam, sắc mặt liền thay đổi.

Anh ta âm trầm ngoái nhìn lại, rồi bỏ đi không chút do dự.

Sau khi anh ta rời đi, lập tức có người báo lại việc Châu Chính Vũ đến trại giam cho Dương Duy Lực.

Vụ Cam Vũ Lộ tự sát, bề ngoài do Hầu Kiến Ba điều tra, nhưng Dương Duy Lực âm thầm theo dõi.

Rất nhanh, anh biết được Châu Chính Vũ vào tù gặp Quách Phụng Cầm.

Càng biết, sau khi ra tù, Châu Chính Vũ không về nhà cũng không đến xưởng sửa chữa, mà đi gặp một người.

Người đó chính là Thẩm Kiến Tân.

Hai người bàn bạc gì, trong phòng VIP chỉ có họ, ngay cả nhân viên phục vụ vào dọn đồ cũng không nghe được gì.

Lén lút như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Dương Duy Lực lập tức cho người theo dõi sát sao hai kẻ này, anh tin sớm muộn cũng lộ ra manh mối.

Cùng lúc đó, sân bay thủ đô cũng đón một đoàn nhà khoa học trở về sau bao khó khăn.

Một người đàn ông đeo kính dày, khi tháo kính xuống ngước nhìn bầu trời thủ đô, khóe mắt ươn ướt.

Cuối cùng, ông cũng trở về.

Chu Chiêu Chiêu ở tận tỉnh Thiểm không hề hay biết chuyện này.

Khấu Cẩm Khê đến tìm Chu Chiêu Chiêu chơi, không ngờ thấy cô đang bị một chàng trai chặn ở cửa.

"Chiêu Chiêu, từ lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi." Chàng trai cầm bó hoa tỏ tình chân thành, "Dù biết em đã có người yêu, nhưng điều đó không ngăn cản anh theo đuổi em."

"Em có thích anh hay không là chuyện của em, nhưng không ảnh hưởng đến quyết tâm của anh."

"Chiêu Chiêu, em nhận lòng thành của anh được không?" Chàng trai trang trọng đưa hoa cho Chu Chiêu Chiêu, "Hoa hồng đỏ rực tượng trưng cho tình cảm của anh lúc này."

"Chỉ có hoa hồng đỏ thắm mới xứng với em."

Khấu Cẩm Khê tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin mới nhập học chưa bao lâu mà đã có chuyện này.

Quan trọng nhất, chàng trai này còn khá đẹp trai.

Chỉ là cách tỏ tình hơi thẳng thắn quá.

Chọn đúng giờ tan học, đây đích thị là một màn biểu diễn công cộng.

"Bạn này," Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nhạt, "Bạn nói biết tôi có người yêu?"

Chàng trai gật đầu: "Em nhận tấm lòng của anh được không?"

Anh ta đưa hoa tới.

"Không được." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Nhân phẩm bạn có vấn đề."

"Rõ biết tôi có người yêu, còn cố tình theo đuổi, đây không phải là phá hoại tình cảm của chúng tôi sao?" Cô cười lạnh, "Bạn hoặc là có mục đích khác, hoặc là nhân phẩm kém cỏi."

"Theo đuổi người mình thích có gì sai?" Chàng trai chất vấn, "Chúng ta là sinh viên đại học thời đại mới, có tri thức có tư tưởng, cần thoát khỏi ràng buộc, theo đuổi điều mình thực sự yêu thích."

Lời lẽ đầy nhiệt huyết.

"Bạn thích, nhưng đã hỏi tôi có thích không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, "Bạn thích là cứ theo đuổi, giành giật? Đây không phải tư tưởng thời đại mới, mà là ích kỷ."

"Tình cảm của bạn chỉ mang đến phiền phức và áp lực cho tôi, khiến tôi chán ghét, tôi không cần." Cô nghiêm khắc nói, "Hơn nữa, tình cảm giữa tôi và người yêu rất bền chặt, không phải thứ tình cảm nhất thời của bạn có thể phá vỡ."

"Dù bạn có mục đích gì, xin hãy tránh xa tôi," cô nói, "Tôi sẽ không bao giờ thích loại người như bạn."

Chàng trai không nản lòng, ngược lại cười nói: "Bó hoa này em không thích à? Lần sau anh sẽ mang loại khác."

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, anh ta bỏ đi.

Người này... mặt dày thật!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 98: Chương 98



Chu Chiêu Chiêu nheo mắt nhìn theo bóng lưng của chàng trai.

"Chiêu Chiêu." Khấu Cẩm Khê gọi cô, tức giận nhìn về phía chàng trai nói, "Gã đó là ai vậy? Sao cứ như người mất trí vậy."

"Chỉ là thằng điên thôi." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười nhạt.

"Cậu không quen hắn?" Phùng Khiêm Khiêm ngạc nhiên nhìn Chiêu Chiêu, "Vậy sao hắn lại theo đuổi cậu?"

Nghĩ mà tức.

Sao chuyện tốt nào cũng rơi vào tay Chu Chiêu Chiêu vậy?

"Đó là Phương Húc Khải, các cậu không biết cậu ấy sao?" Phùng Khiêm Khiêm lườm một cái, "Mấy người..."

Phùng Khiêm Khiêm vốn định nói "nhà quê", nhưng thấy sắc mặt Chu Chiêu Chiêu không vui, liền ngậm miệng.

"Trên đời người giỏi nhiều vô kể," Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Tôi chỉ là người bình thường, không cần phải biết hết từng người."

...

...

"Nếu cậu quen hắn," cô tiếp tục, "Xin hãy nhắn hắn, đừng làm mấy trò vô vị này nữa."

"Tôi..."

Phùng Khiêm Khiêm suýt nghẹn.

Giá mà cô quen được Phương Húc Khải thì tốt.

"Thì ra cậu cũng không quen." Khấu Cẩm Khê cười, "Không phải, là cậu biết người ta nhưng người ta không biết cậu."

Khấu Cẩm Khê không cùng ngành với Chu Chiêu Chiêu, nhưng trùng hợp là bạn thân của Phùng Khiêm Khiêm - Lý Lệ Viên lại cùng ngành cùng ký túc xá với Khấu Cẩm Khê.

"Tôi không quen thì sao?" Phùng Khiêm Khiêm mặt mày khó coi, Chu Chiêu Chiêu ghê gớm cô không dám trêu, nhưng một đứa mồ côi cha thì có gì đáng sợ?

"Vẫn hơn cậu." Cô lườm một cái.

Chu Chiêu Chiêu thực sự không hiểu chỗ "hơn" này là hơn ở đâu?

Phùng Khiêm Khiêm còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Chiêu Chiêu đã kéo Khấu Cẩm Khê bỏ đi.

"Đừng để ý đến cô ta." Chu Chiêu Chiêu nhìn vẻ tức giận của Khấu Cẩm Khê cười nói, "Đó là loại không biết điều."

"Mấy người này không hiểu đầu óc nghĩ gì." Khấu Cẩm Khê chế nhạo, "Nghĩ tôi không có cha là dễ bắt nạt?"

"Ý cậu là sao?" Chu Chiêu Chiêu dừng lại nhìn Khấu Cẩm Khê, "Không có cha là dễ bị bắt nạt?"

"Không có gì đâu," Khấu Cẩm Khê bĩu môi, "Chỉ là tối nhập học mọi người trong ký túc xá trò chuyện, có người hỏi sao chỉ có mẹ đưa đi, cha đâu?"

Lúc đó cô nói thẳng, cha cô mất từ nhỏ, nhà cũng không có ảnh, cô thậm chí không biết mặt cha.

Cô chưa bao giờ thấy chuyện này có gì, nên cứ thế kể ra.

Ai ngờ vào miệng Phùng Khiêm Khiêm và Lý Lệ Viên, lại trở thành trò cười để khinh thường cô?

"Chuyện này sao không nói với tôi?" Chu Chiêu Chiêu giờ mới hiểu ý "hơn cậu" của Phùng Khiêm Khiêm.

"Không được," cô nói, "Chúng ta đi tìm cô ta."

"Thôi mà," Khấu Cẩm Khê vẫy tay, "Từ nhỏ đến giờ gặp loại này nhiều rồi, không để ý là được."

Nhưng Chu Chiêu Chiêu vẫn rất xót.

"Lần sau mà còn thấy họ như vậy, tôi sẽ dạy cho một bài học." Chu Chiêu Chiêu nói.

Lại nói, "Khê Khê, sau này gặp chuyện này cứ thẳng thừng đáp trả."

Nếu không, cứ bị bắt nạt mãi.

"Ừ, lần sau có chuyện, tôi sẽ tìm cậu trả thù." Khấu Cẩm Khê cười nói.

Nhưng cô thực sự không thấy có gì, có lẽ quen rồi.

Tối nay có tiết giáo viên xin nghỉ, nên hai người từ chiều đến tối đều rảnh, ngày mai lại là cuối tuần, được nghỉ hai ngày, hai người bàn nhau về nhà một chuyến.

Tiệm gà rán bây giờ dù chưa được một tháng nhập học, Vương Diễm Bình đã quản lý suôn sẻ.

Cô là quản lý, Khấu Cẩm Khê và một bạn năm hai khác đến làm thêm.

Đằng nào cũng cần người làm thêm, sao không nhờ luôn Khấu Cẩm Khê?

Phiêu Vũ Miên Miên

Chỉ là cuối tuần về nhà, nên cần báo trước với Vương Diễm Bình.

"Được rồi, bên này không có gì, hai đứa đi đi." Vương Diễm Bình nói với họ.

Tiệm lúc này còn hơi đông.

"Chị Diễm Bình, gói cho em hai phần gà," Chu Chiêu Chiêu nói, "Tiền đây ạ."

Cô đến tiệm lấy gà cũng phải trả tiền.

Mọi người trong ký túc xá không biết tiệm gà này là của cô, chỉ nghĩ cô như Khấu Cẩm Khê đến làm thêm.

Trường có tuyến xe buýt thẳng đến bến xe, hai người sợ đi muộn hết xe, nói với Vương Diễm Bình xong liền vội đi.

Cố gắng cuối cùng cũng kịp chuyến xe cuối về huyện.

Khi về đến huyện Chuỷ Thủy, trời đã tối.

Chu Chiêu Chiêu định tối nay ngủ lại huyện, sáng mai về trại gà.

Nhưng vừa xuống xe ở bến, cô đã thấy bóng Dương Duy Lực.

Người này, chẳng lẽ đến đây có việc?

Trực giác mách bảo hình như không phải có việc, mà là đợi cô.

Nhưng... họ về là tùy hứng, sao anh biết?

"Sao anh lại ở đây?" Xuống xe thấy Dương Duy Lực, Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Gương mặt trắng hồng, đôi mắt hạnh long lanh không giấu nổi vui sướng.

"Đợi em." Dương Duy Lực nói, "Vừa hay biết chiều nay em không có tiết, anh đến thử vận may."

Còn cách nào biết không có tiết, anh không nói cô cũng không hỏi.

"Đợi lâu chưa?" Chu Chiêu Chiêu đưa túi cho anh, hai người như cặp đôi lâu năm trò chuyện.

Đằng sau lẳng lặng theo Khấu Cẩm Khê.

"Không lâu." Dương Duy Lực nói, "Anh tính toán thời gian, đoán em có thể về chuyến cuối."

"Chiêu Chiêu, tôi về trước nhé." Ra khỏi bến xe, Khấu Cẩm Khê vội nói.

Làm bóng điện mờ thế này không hay.

"Phần gà này em mang về ăn cùng dì đi." Chu Chiêu Chiêu đưa một phần gà cho cô.

"Không cần đâu, hai người ăn đi." Khấu Cẩm Khê nói xong bỏ chạy.

Hai người này đứng cùng nhau khiến người ta chỉ muốn yêu đương.

"Về nhà hay về trại gà?" Dương Duy Lực hỏi.

Anh lái xe đến.

Về nhà?

Chu Chiêu Chiêu giật mình, mặt đỏ bừng.

"Về... nhà trước đi." Cô khẽ nói.

Dương Duy Lực liếc nhìn, ánh mắt nóng bỏng khiến Chu Chiêu Chiêu thoáng muốn rút lui.

Nhưng Dương Duy Lực đâu cho cô cơ hội?

Anh thắt dây an toàn cho cô rồi đạp ga phóng thẳng về khu nhà hai người.

Chu Chiêu Chiêu căng thẳng ôm chặt túi xách.

Trước giờ thấy huyện rộng, sao hôm nay chốc lát đã tới nơi.

Xuống xe, Dương Duy Lực tự nhiên xách hành lý, hai người im lặng lên lầu.

"Em sợ gì vậy?" Dương Duy Lực cười hỏi.

Chu Chiêu Chiêu trừng mắt, "Tôi có gì phải sợ."

Vừa dứt lời, cô đã bị Dương Duy Lực dồn vào tường.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 99: Chương 99



Chu Chiêu Chiêu thốt lên kinh ngạc. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Dương Duy Lực đang chăm chú nhìn mình.

Như một vũng nước sâu muốn cuốn lấy cô vào trong.

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau.

Không khí u tối dường như trở nên đầy ám muội.

Ngay lúc này, nhà bên cạnh bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếp theo là giọng đàn ông dạy con: "1 + 3 = 4, tối nay bố phải dạy con bao nhiêu lần mới nhớ?"

Giọng điệu đầy kiềm chế và bực bội.

Phụt một cái, Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Bầu không khí lãng mạn bị phá vỡ bởi tiếng dạy con.

Dương Duy Lực nhìn cô bằng ánh mắt đầy cưng chiều, bất lực xoa xoa mái tóc của cô: "Đi mở cửa đi."

...

"Ừ." Chu Chiêu Chiêu cắn nhẹ môi dưới, mặt đỏ bừng đi mở cửa.

Căn phòng đã lâu không có người ở, không khí hơi ngột ngạt. Chu Chiêu Chiêu đặt túi xách xuống liền đi mở cửa sổ thông gió.

Khi cô làm xong việc, phát hiện Dương Duy Lực đang nhìn mình không chớp mắt.

"Sao thế?" Cô bị anh nhìn ngại ngùng, một tay vén tóc mai gài sau tai nói, "Trong nhà không có nước nóng..."

Chưa nói xong, đã thấy đàn ông bước đến phía mình.

Giây tiếp theo, anh ôm chặt cô vào lòng.

"Nhớ anh." Cô nép trong n.g.ự.c anh nói.

Đây là câu trả lời cho câu hỏi lần trước của anh.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Dương Duy Lực, sau đó, giọng trầm ấm của anh vang lên: "Ừ, anh biết."

Từ giây phút nhìn thấy cô ở bến xe, anh đã biết.

"Đợi chút." Anh chợt nhớ ra điều gì đó, buông Chu Chiêu Chiêu ra rồi đi ra ngoài.

Cửa không đóng, Chu Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng bên cạnh.

Trong nhà tuy lâu không ở nhưng không quá bẩn. Chu Chiêu Chiêu đi lấy nước lau bàn thì nghe thấy tiếng Dương Duy Lực.

"Lại đây." Anh nói.

"Gì vậy?" Cô đặt đồ xuống, nghi hoặc nhìn Dương Duy Lực.

"Đưa tay ra." Anh thần bí nói.

Chu Chiêu Chiêu đưa tay ra.

Bàn tay to của Dương Duy Lực phủ lên tay cô, trong lòng bàn tay được đặt một vật.

Hóa ra là một con búp bê nhỏ được khắc bằng gỗ.

"Anh khắc à?" Chu Chiêu Chiêu kinh ngạc.

"Gỗ bình thường, không tinh xảo lắm." Anh đánh giá đơn giản, "Cho em chơi."

"Rất giống." Chu Chiêu Chiêu ngắm kỹ con búp bê, "Đôi mắt rất giống em."

Dương Duy Lực thấy cô thực sự thích, yên tâm.

Chu Chiêu Chiêu quá thích món quà này: "Em không biết anh còn có tài này?"

"Lần sau làm đồ chơi đẹp hơn cho em." Anh nói.

Lại đưa cho cô một cái túi.

"Cái này nữa là gì?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

Chẳng lẽ vẫn là quà?

"Súng lục." Dương Duy Lực khẽ nhếch mép, "Không phải em hứa với em trai sẽ làm cho nó khẩu s.ú.n.g xích sao?"

Chu Chiêu Chiêu suýt quên mất chuyện này.

"Vậy cũng phải đợi nó thi đứng top 3 đã." Chu Chiêu Chiêu nói, nhưng vẫn không ngừng ngắm nghía khẩu s.ú.n.g anh làm.

Có thể tưởng tượng, Chu Minh Huyên mang khẩu s.ú.n.g này ra ngoài sẽ ngầu thế nào, đủ để hạ gục mọi đứa trẻ.

"Nó chắc chắn sẽ khoe khoang khắp nơi." Chu Chiêu Chiêu bĩu môi.

"Lấy lòng em trai, sau này dễ làm việc."

Chu Chiêu Chiêu: "?"

Mặt lại đỏ bừng: "Người này, sao giờ mặt dày thế."

"Nếu anh mặt dày, lúc nãy đã không như vậy rồi." Giọng Dương Duy Lực thoáng chút tiếc nuối.

Anh cầm khăn trên bàn đi lau bàn.

Lúc nãy, anh không nên dễ dàng buông cô như vậy.

Chu Chiêu Chiêu bật cười.

Nhưng không dám cười quá đà để tránh chọc giận ai đó: "Chúng ta cùng dọn dẹp nhé."

Căn phòng không lớn, thêm nữa Dương Duy Lực làm việc vừa nhanh vừa tốt, chẳng mấy chốc đã dọn xong.

"Tối nay muốn ăn gì?" Dương Duy Lực hỏi cô.

Bây giờ đã gần 9 giờ, may mà lúc lên xe Chu Chiêu Chiêu đã ăn chút gì đó, nhưng giờ cũng đói rồi.

"Thịt hấp bột được không?" Dương Duy Lực hỏi, "Anh biết một quán chỉ bán buổi tối."

"Được." Chu Chiêu Chiêu gật đầu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Quán cách xa, nhưng Dương Duy Lực không muốn lái xe, Chu Chiêu Chiêu cũng nghĩ vậy.

Đêm ở huyện lúc này không như sau này đèn điện sáng trưng.

Trên con phố tối, ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng hai người.

Ra khỏi cổng khu nhà, Dương Duy Lực đã tự nhiên nắm tay Chu Chiêu Chiêu.

Lúc này trên phố ít người, thi thoảng có xe chạy qua. Đêm yên tĩnh, hai người lặng lẽ bước đi.

Trăng thanh gió mát, bầu trời tối không biết lúc nào xuất hiện vài áng mây, trăng lẩn vào trong mây.

Một lát sau, lại tò mò nhìn qua mây xuống đôi nam nữ dạo bước trên phố.

Rất ấm áp.

Đây là cảm giác bình yên và an ổn Chu Chiêu Chiêu chưa từng có.

Đến quán, không ngờ giờ này vẫn đông khách. Quán nhỏ nhộn nhịp tấp nập, tạo nên sự tương phản rõ rệt với con phố yên tĩnh bên ngoài.

Chu Chiêu Chiêu đặc biệt thích món thịt hấp bột ở Chuỷ Thủy, đây là món ngon không nơi nào có được.

Dương Duy Lực lặng lẽ nhìn cô.

"Sao anh không ăn?" Chu Chiêu Chiêu hỏi.

"Anh thích nhìn em ăn." Dương Duy Lực cười khẽ, rót cho mình một ly trà.

Bởi vì mỗi lần gặp cô, lòng anh đều cảm thấy vô cùng an ổn và mãn nguyện. Như lúc này, dù không làm gì, chỉ cần nhìn cô thôi, Dương Duy Lực cũng cảm thấy cuộc sống này mới có ý nghĩa.

Cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt bỗng trở nên tươi mới.

Cô có gì đáng nhìn thế?

Nhưng Chiêu Chiêu thực sự đói, không suy nghĩ sâu xa, tiếp tục ăn ngon lành.

"Học hành trên trường thế nào?" Anh hỏi.

"Mọi người đều rất nỗ lực, áp lực lớn lắm." Chu Chiêu Chiêu vừa ăn vừa nói, "Vào đại học mới biết trên trời còn có trời."

"Như lớp trưởng Từ Hùng Phi lớp em, em mới biết cậu ấy không chỉ là lớp trưởng xuất sắc suốt cấp ba, học lực cũng cực tốt."

"Kiến thức Hán học rất sâu, biết rất nhiều điển tích." Chu Chiêu Chiêu nói, "Không trách mấy hôm trước thi đứng đầu."

"Đúng là quá giỏi."

Vừa dứt lời đã nghe thấy giọng Dương Duy Lực bên cạnh: "Đứng đầu khó lắm sao?"

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Đó là đứng đầu đấy!

"Hồi xưa anh cũng thường đứng đầu." Anh lim dim nhìn cô, mặt không biểu cảm nói.

Chu Chiêu Chiêu: "..."

Vậy mà còn đi học lớp đêm của cô?

Im lặng vài giây, Dương Duy Lực thấy Chu Chiêu Chiêu ngửa cổ nhìn trời.

"Em nhìn gì thế?" Anh tò mò hỏi.

"Thấy không?" Chu Chiêu Chiêu nói.

"Cái gì?"

"Trên trời có rất nhiều bò đang bay kìa."

Dương Duy Lực: "..."

"Biết tại sao không?"

Dương Duy Lực ngơ ngác lắc đầu.

Chỉ thấy cô gái mặt nghiêm túc nói: "Bởi vì có người tên Dương Duy Lực ở dưới đất đang thổi phồng hết cỡ!"

Dương Duy Lực: "..."
 
Back
Top Bottom