Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 80: Chương 80



Nhà họ Dương, Dương Duy Lực vừa đến tỉnh thành xử lý công việc, chợt nhớ đến chuyện Chu Chiêu Chiêu gặp nạn mấy ngày trước, liền xoay vô-lăng, lái xe thẳng về nhà.

Trong sân, Dương Gia Mặc - con trai của anh cả Dương Duy Khôn và Dương Gia Du - con gái của anh hai Dương Duy Phong đang chơi trò ném túi cát. Thấy anh trở về, hai đứa trẻ vui mừng chạy ào tới.

“Chú ba về rồi!”

Tiếng reo hò của lũ trẻ làm gián đoạn cuộc trò chuyện trong nhà. Mọi người ngẩng lên, thấy Dương Duy Lực bước vào, mỗi tay ôm một đứa nhỏ.

Cả nhà này, chỉ có anh là đủ sức vừa bế hai đứa vừa đi lại nhẹ nhàng như không.

Hai đứa trẻ thích thú ríu rít trong vòng tay anh.

“Ôi, ai về thế này?” Hứa Quế Chi cười nhìn con trai thứ ba, trêu chọc, “Hay là đi nhầm cửa rồi?”

“Nhầm cửa à?” Dương Duy Lực giả vờ ngơ ngác nhìn quanh sân, “Vậy con ra ngoài tìm lại vậy?”

“Đồ vô lại!” Hứa Quế Chi vừa giận vừa cười, giơ tay định đánh, “Mẹ tưởng con định ‘ba lần qua cửa mà không vào’ như vua Vũ nhà Hạ cơ!”





Ý bà là nhắc đến lần trước anh cùng Chu Chiêu Chiêu lên tỉnh thành mà không về nhà.

“Hừ!” Dương Quyền Đình lạnh lùng hừ một tiếng, “Nó tưởng nó là ai chứ?”

“Nếu không sợ mọi người ở nhà loạn xạ, con cũng chẳng về đâu.” Dương Duy Lực đặt hai đứa trẻ xuống, nói.

Vừa dứt lời, anh đã bị mẹ đánh vào gáy, “Nói bậy bạ gì thế? Ai loạn xạ?”

May mà anh đang cúi xuống đặt trẻ, nếu không với cái dáng cao lớn của anh, bà cũng chẳng với tới.

“Con không về, lần sau chắc mọi người tự ý làm đám cưới cho con luôn.” Dương Duy Lực cười nói.

“Vô lại!” Dương Quyền Đình mặt lạnh như tiền, “Ai dám tự ý quyết định hôn sự cho mày?”

Ba đứa con, thằng này chủ ý nhất, không một lời báo trước mà chạy đến cái huyện nhỏ kia, Dương Quyền Đình tức đến phát điên.

“Không có ư? Vừa nãy con vào cổng gặp bác Trương, bác ấy còn hỏi bao giờ con cưới con bé nhà họ Đào?” Dương Duy Lực thản nhiên nói.

“Cái gì?” Hứa Quế Chi nhìn chồng.

“Đừng nhìn tôi, tôi không biết chuyện này.” Dương Quyền Đình nói, “Thằng này tự mình quyết định hết, ai làm chủ được nó?”

“Con cũng nghe đồn,” Dương Duy Khôn nói, “Nếu không phải Duy Lực về kịp, con cũng định hỏi hai bác.”

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

“Hôm nay con về là để báo một việc,” Dương Duy Lực nói, “Con sắp kết hôn rồi.”

“Cái gì?”

“Là con bé nhà họ Đào đó à?”

“Thật sự thành rồi sao?”

Hai câu sau là từ hai người anh. Dương Duy Lực lạnh lùng liếc họ, “Liên quan gì đến nhà họ Đào?”

“Là cô gái lần trước con dẫn đi mua quần áo ở bách hóa à?” Hứa Quế Chi cười hỏi, “Vậy là đã đuổi kịp rồi hả?”

“Chưa.” Dương Duy Lực rót nước uống một ngụm, đáp.

“Phụt—”

Hai người anh không nhịn được, bật cười.

“Đúng là mặt dày,” Dương Duy Phong nói, “Người ta chưa đuổi kịp đã nói kết hôn.”

“Sắp rồi.” Dương Duy Lực nói.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Con yên tâm, chúng tôi sẽ không phá hạnh phúc của con đâu,” Hứa Quế Chi nhìn anh với ánh mắt tràn đầy yêu thương, “Khi nào thì dẫn cô ấy về cho mọi người gặp mặt?”

“Đợi con đuổi kịp đã.” Dương Duy Lực nói, “Sắp rồi.”

“Chuyện trong khu tập thể, mẹ giúp con xử lý ổn thỏa,” Dương Duy Lực nói, “Con không muốn có tin đồn thất thiệt gây hiểu lầm.”

Chà, đã bắt đầu bảo vệ rồi hả?

Cả nhà họ Dương càng thêm tò mò.

“Ồ ồ,” hai đứa trẻ nhảy cẫng lên, “Chúng cháu sắp có dì nhỏ rồi!”

“Đúng, các cháu sắp có dì nhỏ rồi.” Dương Duy Lực kẹp hai đứa trẻ vào nách, chạy vòng quanh sân.

Hai đứa nhỏ thích nhất trò này của chú ba, reo hò thích thú.

Tiếng cười giòn tan của lũ trẻ vang khắp sân, lan ra cả bên ngoài.

“Duy Lực về rồi hả?”

“Hình như vừa thấy xe anh ấy vào.” Có người trả lời.

Chẳng mấy chốc, tin tức này lan đến nhà họ Đào. Đào An Di nghe nói Dương Duy Lực về, vui mừng trang điểm chỉn chu, vội vàng chạy sang nhà họ Dương.

Vừa ra đến cổng gặp Đào Tân Bảo, Đào An Di dừng bước, lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi bỏ đi.

“Anh Duy Lực về rồi hả?” Đào Tân Bảo nghe thấy cũng chạy theo.

“Mày đi đâu?” Đặng Minh Huệ kéo con gái lại, “Chị mày đi thì đi.”

Sao mấy đứa nhà họ Đào đứa nào cũng mê muội thế?

“Con đi xem náo nhiệt thôi,” Đào Tân Bảo cười nói, “Nhân tiện báo cho anh Duy Lực một chuyện.”

Anh ấy chắc không biết hôm nay Chu Chiêu Chiêu cũng lên tỉnh thành, nên cô phải nhanh chóng báo tin này.

“Lần sau khi nào về?” Hứa Quế Chi nắm tay con trai, “Mẹ vừa muối dưa, con mang về ăn.”

“Nó có một mình, cơm còn chẳng nấu, mang dưa về để thối à?” Dương Quyền Đình vừa cuốc đất vừa lẩm bẩm.

“Lo việc của ông đi,” Hứa Quế Chi trừng mắt, “Tôi muối dưa, tôi thích cho con tôi mang về, thối cũng được.”

“Cảm ơn mẹ,” Dương Duy Lực nói, chợt nhớ đến Chu Chiêu Chiêu nhà bên, lại thêm, “Mẹ cho con nhiều một chút.”

Hứa Quế Chi hiểu ý con trai ngay.

“Biết rồi.” Bà cười đi lấy dưa muối.

Vừa bước vào bếp, đã nghe tiếng ai đó chào Dương Quyền Đình ngoài sân:

“Bác Dương, để cháu cuốc đất giúp bác.”

Hứa Quế Chi lắc đầu bật cười.

Quả nhiên nghe thấy tiếng chồng:

“Các cháu trẻ không làm được đâu, để bác tự làm.”

“Vậy cháu giúp cắt tỉa mấy khóm hoa này.”

Lập tức, nụ cười trên mặt Hứa Quế Chi tắt ngấm.

“An An đến rồi à,” bà vội gọi, “Mấy khóm hoa đó không cần cắt tỉa đâu.”

“Dì ơi.” Đào An Di cũng biết mình không làm được, huống chi Hứa Quế Chi quý mấy khóm hoa lắm, cô chỉ làm ra vẻ thôi.

“Dì đang làm gì thế ạ?” Cô tiến lại gần hỏi, “Cháu giúp dì nhé?”

Vừa nói, mắt vừa liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Dương Duy Lực.

“Duy Lực về, bảo mang ít dưa muối đi,” Hứa Quế Chi cười nói, “Dì đang lấy cho nó.”

“Nhiều thế ạ.” Đào An Di cười nói, “Cháu giúp dì nhé.”

Nói rồi giúp Hứa Quế Chi giữ lọ thủy tinh.

“Một mình nó ăn sao hết?” Hứa Quế Chi nói, “Nó bảo mang về cho bạn.”

Bạn?

Hứa Quế Chi không nói rõ, nhưng người khiến Dương Duy Lực để tâm, chắc chắn không phải bạn bình thường.

Nụ cười trên mặt Đào An Di thoáng tắt, nhưng ngay lập tức trở lại bình thường.

Dương Duy Lực từ trong phòng thu dọn đồ xong, ra sân gọi:

“Mẹ, xong chưa ạ?”

“Xong rồi.” Hứa Quế Chi từ bếp bước ra.

“Anh Duy Lực, anh về rồi à.” Đào An Di cười chào, cùng lúc đó, giọng Đào Tân Bảo cũng vang lên:

“Anh Duy Lực, anh lên tỉnh thành cùng Chiêu Chiêu hả?”

“Hôm nay cô ấy lên tỉnh thành à?” Dương Duy Lực ngạc nhiên hỏi Đào Tân Bảo.

“Đúng vậy, vừa gặp chị ấy ở tiệm KFC trước bách hóa,” Đào Tân Bảo nói, “Hình như nói làm xong việc sẽ ra bến xe.”

“Mẹ, con đi trước đây.” Lời cô chưa dứt, Dương Duy Lực đã nhanh tay cho hai lọ dưa vào túi.

“Đào Tân Bảo, mày cố tình chống đối tao phải không?” Đào An Di nghiến răng nói nhỏ.

Khi cô chạy ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy đèn đuôi xe Dương Duy Lực khuất dần trong ngõ hẻm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 81: Chương 81



Lúc này, Chu Chiêu Chiêu đang cùng Vương Diễm Bình dạo phố mua sắm.

Quần áo ở bách hóa quá đắt, nhưng gần đó có một con phố chuyên bán buôn, giá rẻ hơn nhiều.

"Mua ít đồ cho Nhã Nhã đi," Chu Chiêu Chiêu nói.

"Nhưng chỗ này chỉ bán sỉ, không bán lẻ đâu," Vương Diễm Bình thì thào.

"Vậy thì mua sỉ luôn, giữ lại vài bộ cho Nhã Nhã, số còn lại mang về huyện bán," Chiêu Chiêu cười nói.

"Chiêu Chiêu," Vương Diễm Bương thán phục, "đúng là 'hổ phụ sinh hổ tử', đầu óc em nhanh nhạy quá."

Sao cô không nghĩ ra nhỉ?

"Chúng ta phối thành bộ sẵn, sau đó để Nhã Nhã làm người mẫu," Chiêu Chiêu cười nói.

"Người mẫu là gì?" Vương Diễm Bình tò mò hỏi.

...

...

"Là người chuyên mặc thử quần áo cho người khác xem đó," Chiêu Chiêu giải thích.

Kết quả là hai người xem cái nào cũng thích, cái nào cũng đẹp.

Nếu không có Vương Diễm Bình ngăn lại, Chiêu Chiêu có lẽ đã mua hết cả cửa hàng.

Hai người mải mê dạo chợ, nhưng lại khổ cho Dương Duy Lực.

Thời buổi này làm gì có điện thoại di động, đến máy nhắn tin cũng chưa phổ biến.

May mà chỉ có một bến xe về huyện Chu Thủy, nhưng anh tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Chiêu Chiêu.

Thậm chí, Dương Duy Lực còn nhờ phát thanh viên của bến xe thông báo, nhưng vẫn không có kết quả.

"Có lẽ cô ấy đã lên xe rồi, hoặc chưa đến bến," nhân viên bến xe nói với Dương Duy Lực.

Anh thất vọng cảm ơn rồi bước ra, bỗng thấy bứt rứt khó chịu, định lấy điếu thuốc hút cho đỡ buồn.

Nhưng thuốc chưa kịp châm lửa, đã thấy Chu Chiêu Chiêu và Vương Diễm Bình xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ hướng về phía bến xe.

Chiêu Chiêu vừa đi vừa nói: "Yên tâm, chắc chắn kịp chuyến cuối."

"Nếu không kịp thì tìm nhà nghỉ gần đây ở tạm, sáng mai dậy sớm... Xin nhường đường..." Lời cô chưa dứt, một bóng đen đã chắn ngang.

"Sao anh lại ở đây?" Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẫn phong cách quen thuộc: áo đen.

Dương Duy Lực mỉm cười: "Anh đang đợi em."

"Hôm nay lên tỉnh sao không báo anh? Anh có thể đưa em đi," anh nói.

"Em tự đi cũng được mà."

Quen sống tự lập từ kiếp trước, cô đã quen tự giải quyết mọi việc.

"Đi thôi." Anh nhận lấy túi đồ từ tay cô, lại chia bớt cho Vương Diễm Bình một ít.

"Anh ơi!" Một nhân viên bến xe chạy theo, "Tôi chợt nhớ, có khi người anh tìm đi tàu hỏa về rồi?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Bên đó cũng có xe qua huyện Chu Thủy."

"Không cần, tôi đã tìm thấy cô ấy rồi." Dương Duy Lực chỉ tay về phía Chiêu Chiêu.

Nhân viên gật gù hiểu ý: Xinh đẹp thế này, không trách anh ta sốt ruột!

Chiêu Chiêu định ngồi phía sau, nhưng Dương Duy Lực đã mở sẵn cửa ghế phụ.

"Tôi ngồi sau." Vương Diễm Bình cười nói.

Nhưng đây là lần đầu cô ấy ngồi xe địa hình, không biết mở cửa thế nào. Dương Duy Lực lịch sự mở giúp.

"Dây an toàn." Anh nghiêng người sang, cẩn thận thắt dây an toàn cho Chiêu Chiêu, "Đường xóc, ngồi trước nên thắt dây cho chắc."

Mặt Chiêu Chiêu bừng đỏ.

Lần trước ngồi xe, có thấy anh làm thế đâu.

"Lần này anh lên tỉnh, có phải công tác như lần trước không?" Chiêu Chiêu hỏi.

"Giải quyết chút việc," anh đáp, "Và về nhà một chuyến."

"Ồ." Chiêu Chiêu chợt nhớ đến Đào An Di.

"Hôm nay em gặp một cô gái," cô giả vờ thản nhiên, "Chính là người hôm ở bệnh viện chào anh đó."

"Cô ta bắt nạt em?" Gương mặt Dương Duy Lực đột nhiên lạnh đi.

"Không những bắt nạt, còn định mua chuộc chị Diễm Bình làm gián điệp nữa." Chiêu Chiêu cười nhạt.

"Anh sẽ xử lý." Giọng anh nghiêm túc.

Chiêu Chiêu không nói gì thêm, quay ra nhìn cửa sổ.

Vì có Vương Diễm Bình ngồi sau, nhiều lời khó nói, suốt quãng đường về huyện, hai người im lặng.

Biết Vương Diễm Bình hiện ở trại gà, Dương Duy Lực lái xe thẳng đến thôn Tân Trại.

"Chị Vương," khi xe dừng hẳn, anh quay lại nói, "Chị xuống trước, tôi có chuyện muốn nói với Chiêu Chiêu."

Vương Diễm Bình hơi ngỡ ngàng, liếc nhìn Chiêu Chiêu: "Vậy tôi xuống trước nhé?"

Chiêu Chiêu gật đầu.

Ai ngờ vừa thấy Vương Diễm Bình bước xuống, Dương Duy Lực đã đạp ga phóng đi.

"Anh định làm gì?" Chiêu Chiêu nghi hoặc, "Em về đến nhà rồi mà?"

Không cho cô về sao?

"Đi theo anh một chỗ." Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, "Đến nơi rồi nói."

Thôi được, giờ có bảo dừng xe anh cũng không nghe.

Hơn nữa, Vương Diễm Bình về sẽ nói với nhà cô là đi cùng Dương Duy Lực.

Lúc này, màn đêm buông xuống, bầu trời như được phủ một tấm màn màu chàm.

Xa xa, dãy Nam Sơn sừng sững in bóng trên nền trời.

Xe Dương Duy Lực dừng lại êm ru.

"Xuống đi." Anh tháo dây an toàn cho cô, lấy áo khoác từ ghế sau đưa cô mặc thêm, "Tối trời lạnh đấy."

Hai người đi bộ một đoạn ngắn.

"Em tin tưởng anh như vậy sao?"

Trên đường đi, cả hai đều im lặng, Chiêu Chiêu cũng không hỏi anh định dẫn mình đi đâu.

Dương Duy Lực bất chợt lên tiếng.

"Anh muốn dẫn em đi đâu cũng được, chẳng lẽ anh lại bán em sao?" Chiêu Chiêu cười đáp.

"Nhỡ anh là kẻ xấu thì sao?"

"Vậy anh có phải kẻ xấu không?" Cô hỏi lại.

Dương Duy Lực bật cười.

"Nhắm mắt lại." Anh nói, "Nếu sợ, có thể nắm tay anh."

Chiêu Chiêu: "..."

Cảm giác như anh đang cố tình trêu ghẹo cô.

Nhưng nghĩ lại, cô vẫn đưa tay cho anh.

Đêm thu se lạnh, bàn tay nhỏ của Chiêu Chiêu chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Dương Duy Lực, lập tức bị anh nắm chặt.

Không cho cô cơ hội hối hận.

May mà chỉ đi một đoạn ngắn.

"Được rồi." Giọng trầm ấm vang lên, "Em có thể mở mắt rồi."

Khi mở mắt ra, Chiêu Chiêu choáng ngợp trước khung cảnh trước mặt.

Giữa thung lũng nhỏ, từng đàn đom đóm nhảy múa như những ngôi sao lấp lánh.

Đẹp đến nghẹt thở.

"Chiêu Chiêu." Dương Duy Lực gọi tên cô, khi cô quay lại, ánh mắt sâu thẳm của anh chạm vào đáy lòng cô, "Em biết hôm nay anh về nhà làm gì không?"

Chiêu Chiêu bản năng lắc đầu.

Bỗng anh giơ trước mặt cô một bó hoa dại, vừa hái lúc nào không hay:

"Anh nói với gia đình, anh muốn lấy vợ."

"Mẹ hỏi bao giờ anh đưa vợ về."

"Chiêu Chiêu, anh có thể đưa em về nhà không?" Dương Duy Lực quỳ một chân xuống đất, "Em có muốn lấy anh không?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 82: Chương 82



Bầu trời màu chàm đêm điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh như viên ngọc quý. Không xa, từng đàn đom đóm lấp ló, khi cao khi thấp, tựa như vô số tiên nữ nhỏ xinh đang cầm đèn lồng xanh bay lượn khắp nơi.

Như đang tìm kiếm giấc mơ bị lạc mất trong ánh ban ngày.

Chu Chiêu Chiêu đứng đó, cúi nhìn bó hoa dại không tên trong tay Dương Duy Lực.

Từ khi nào anh trở nên lãng mạn thế này?

"Em..." Quả nhiên, giây sau, giọng người đàn ông đang quỳ một gối vang lên đầy căng thẳng, "Nếu không thích, anh... anh có thể đổi cách khác."

Thật ra là thời gian quá gấp, giữa đường đổ xăng, anh vội gọi điện cho Hầu Kiến Ba nhờ tư vấn.

"Dạo trước em vợ tôi cầu hôn vợ nó, làm khá lãng mạn," Hầu Kiến Ba nói, "Thấy vợ tôi còn ghen tị nữa."

"Hay anh thử xem?"

Em vợ Hầu Kiến Ba làm việc ở nước ngoài, tiếp xúc nhiều với tư tưởng mới.

...

"Đời người chỉ cầu hôn một lần, không thể hời hợt như ngày xưa," Hầu Kiến Ba cảm thán, "Gần đây tôi còn nghĩ, hay là bù đắp cho vợ một lần."

"Nghề chúng ta chẳng mấy khi ở nhà, người ta vì đâu phải gả cho mình?"

Vì vậy nhất định phải đối xử thật tốt với vợ.

Suốt quãng đường, Dương Duy Lực đều đang suy nghĩ vấn đề này.

Nhưng vốn dĩ anh không phải người lãng mạn, ba anh em nhà họ Dương, chỉ có anh hai khá một chút.

Khi xe sắp đến trại gà, Dương Duy Lực vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch gì.

Đúng lúc đó, anh chợt nhớ một lần làm nhiệm vụ trong núi, từng thấy vô số đom đóm. Cảnh tượng lúc ấy, ngay cả anh cũng bị thu hút.

Vì vậy, khi nghĩ đến một nơi lãng mạn, nơi đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là đây.

Trên đường đi, thấy có hoa dại, anh liền hái một bó.

Bây giờ nhìn lại, phải chăng anh quá hấp tấp?

Dương Duy Lực không khỏi lo lắng.

"Chiêu Chiêu," anh nói, "Anh không giỏi dỗ con gái vui, nếu em không thích, cứ nói thẳng, anh sẽ sửa."

Thấy cô im lặng, anh tiếp tục, "Nhưng xin em hãy tin vào tấm lòng anh."

"Ngày cứu em ra, anh đã tự nhủ, cả đời này nhất định phải chăm sóc tốt cho em."

"Em có thể cho anh cơ hội được không?"

Chiêu Chiêu vừa kinh ngạc trước cảnh đẹp trước mắt, sau lại chấn động vì những lời anh nói.

Nên biết, Dương Duy Lực kiếp trước vốn là người không giỏi biểu đạt tình cảm.

Để anh nói ra những lời này, trong lòng Chiêu Chiêu vô cùng vui sướng.

Nhớ lại kiếp trước, hai người vì không giỏi giao tiếp mà sinh ra bao hiểu lầm, nhớ lại lần cuối cùng không kịp gặp mặt.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nước mắt cô không khỏi lăn dài.

Dương Duy Lực hoảng hốt.

"Đừng khóc." Anh vốn không giỏi an ủi con gái, huống chi là Chiêu Chiêu đang khóc, "Nếu anh làm không tốt, em cứ đánh cứ mắng, đừng tự mình chịu ủy khuất."

Không ngờ, anh càng nói, Chiêu Chiêu càng khóc.

Cuối cùng, cô lao vào lòng anh, vừa khóc vừa dùng nắm đ.ấ.m đập vào n.g.ự.c anh.

Dương Duy Lực lúc đầu không biết làm sao.

Sau đó, đôi tay vốn không biết đặt ở đâu, ôm chặt lấy cô, "Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu..."

Khóc một hồi, Chiêu Chiêu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghiêm mặt đẩy anh ra.

Dương Duy Lực: "..."

"Muốn em lấy anh cũng được," cô nói, "Nhưng trước tiên phải giải quyết hết đám hoa đào tơ của anh đã."

"Hoa đào tơ?" Anh ngơ ngác.

"Cô gái trước cổng nhà anh, nếu không nhầm thì bố làm ở huyện ủy phải không?" Chiêu Chiêu nói, "Còn Đào An Di kia, chúng ta còn chưa có gì, cô ta đã ngấm ngầm làm bao chuyện?"

"Sắp xếp gián điệp bên cạnh em rồi." Cô cười lạnh.

"Con gái Hồ chủ nhiệm anh đã giải quyết xong," Dương Duy Lực lại kéo cô vào lòng, "Còn Đào An Di, nếu cô ta không sợ đau, anh không ngại đánh thêm vài lần."

"Chỉ sợ có người sẽ xót?" Chiêu Chiêu đẩy anh ra.

"Nói chuyện nghiêm túc," Dương Duy Lực nghiêm mặt, "Anh xót ai, em không biết sao?"

Chiêu Chiêu hừ một tiếng, quay mặt đi.

Dương Duy Lực vừa giận vừa cười, kéo tay cô, "Đồ vô tâm, lên tỉnh cũng không báo anh."

"Ai bảo anh suốt ngày bận không thấy bóng hình, chúng ta có quan hệ gì đâu, em phải báo cáo với anh làm gì?" Chiêu Chiêu bĩu môi.

"Vậy bây giờ thì sao?" Dương Duy Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, Chiêu Chiêu muốn rút lại, nhưng làm sao thoát được.

"Dù sao anh phải nhớ kỹ," Chiêu Chiêu nói, "Nếu anh dám làm gì có lỗi với em, em sẽ..."

Lời chưa dứt, miệng đã bị anh bịt lại.

"Sẽ không có chuyện đó." Anh nói, rồi cười hì hì, "Vậy là em đồng ý lấy anh rồi?"

Chiêu Chiêu trừng mắt, "Buông tay em ra."

Ai ngờ anh không những không buông, lại càng ôm chặt hơn.

"Chiêu Chiêu, anh vui quá." Dương Duy Lực hưng phấn nói, "Anh thật sự rất vui."

"Em không thể để anh yên tâm sao?" Anh lại nói, "Chiêu Chiêu?"

"Em đồng ý." Chiêu Chiêu bật cười, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh.

"Cái này là..." Trên tay cô, Dương Duy Lực đã đeo vào một chiếc nhẫn, "Anh mua khi nào vậy?"

"Ngày xưa ông cụ cầu hôn mẹ anh cũng dùng chiếc nhẫn này." Dương Duy Lực nói.

Nhưng trên anh còn có hai người anh trai, sao chiếc nhẫn lại đến tay anh?

Nhưng Dương Duy Lực không có ý định giải thích, nhẹ nhàng nâng cằm cô, "Chiêu Chiêu, anh muốn hôn em, được không?"

Sao lại có người như thế chứ?

Hôn còn phải xin phép?

Mặt Chiêu Chiêu đỏ bừng, trừng mắt, quay đầu đi, "Không được."

Dương Duy Lực cười.

Chiêu Chiêu đỏ mặt đẩy anh, "Buông em ra, chân em bị muỗi đốt rồi."

Nơi này đẹp thì đẹp, nhưng muỗi nhiều quá.

Dương Duy Lực: "..."

Không ngờ mình lại thua mấy con muỗi.

Nhưng Chiêu Chiêu vốn dễ bị muỗi đốt, giờ đã bị mấy nốt trên tay.

Thế là, buổi hẹn lãng mạn kết thúc sớm.

Lúc lên xe, Dương Duy Lực liếc nhìn Chiêu Chiêu mấy lần.

"Anh nhìn em làm gì?" Chiêu Chiêu nghi hoặc.

"Chưa hôn được." Dương Duy Lực nói, "Tiếc quá."

Đúng lúc cầu hôn thành công, lẽ ra phải hôn ngay.

Dương Duy Lực muốn tự tát mình, sao lại hỏi câu ngớ ngẩn đó?

Trên đường về, dù anh cố lái chậm, nhưng rốt cuộc vẫn sớm đến trại gà.

"Em về rồi." Chiêu Chiêu nhanh tay tháo dây an toàn.

Dương Duy Lực cười khổ, bỗng nghe cô gọi, "Dương Duy Lực."

Sao vậy?

Anh bản năng nghiêng người sang.

Nhưng giây sau, cổ anh đã bị Chiêu Chiêu ôm lấy, đôi môi mềm mại của cô chạm vào môi anh.

"Em cũng rất vui." Cô nói.

Nói xong, không đợi anh phản ứng, Chiêu Chiêu nhanh chóng mở cửa bước xuống.

"Chị!"

"Chiêu Chiêu!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 83: Chương 83



Thế nào gọi là "xấu hổ c.h.ế.t đi được"?

Chính là lúc này.

Chu Chiêu Chiêu không ngờ lần đầu chủ động hôn Dương Duy Lực lại bị cả nhà bắt gặp.

"Sao mọi người... lại ở đây?" Cô ngớ người hỏi.

Tại sao giữa đêm khuya không ngủ, lại đứng đầy ở cổng trại gà?

Phiêu Vũ Miên Miên

Quan trọng nhất là còn tận mắt chứng kiến cảnh cô "cưỡng hôn" Dương Duy Lực?

Chiêu Chiêu muốn độn thổ đến nơi.

Nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền: "Sao mọi người lại ở đây?"

"À..." Chu Chính Văn tỉnh táo lại sau cú sốc, chỉ lên trời nói: "Trăng đêm nay đẹp quá, chúng tôi ra ngắm trăng... à không, ngắm sao."

...

"Chú, cô." Dương Duy Lực từ xe bước xuống chào hỏi.

"Con gái chú... thật sự theo tài xế này à?" Diêu Trúc Mai thì thào hỏi chồng: "Sao còn chủ động... cái đó..."

Bà vốn định phản đối, nhưng vừa tận mắt thấy Chiêu Chiêu kéo cổ Dương Duy Lực mà hôn.

Con gái bà quả nhiên dũng mãnh!

"Tài xế thì sao?" Chiêu Chiêu nghe vậy liền không vui: "Mẹ nói chuyện chú ý chút đi. Vả lại, con đã nhận lời cầu hôn của anh ấy rồi."

"Sau này nếu không có gì thay đổi, anh ấy sẽ là con rể của mẹ."

Diêu Trúc Mai: "..."

Thế là đã định rồi sao?

Bà kinh ngạc nhìn chồng, lắc tay ra hiệu nói vài câu ngăn cản.

Ai ngờ Chu Chính Văn lại nói: "Ăn tối chưa? Vào dùng bữa đi?"

Diêu Trúc Mai: "?!"

"Không ạ, chú." Dương Duy Lực nói: "Đã khuya rồi, cháu về trước. Chú xem khi nào tiện, cháu đến thăm ạ?"

"Vậy mai đi." Chu Chính Văn nói: "Mai tôi rảnh."

Mãi đến khi đèn xe khuất bóng, Diêu Trúc Mai mới hoàn hồn: "Anh đã biết hai đứa nó quen nhau từ trước?"

"Lần trước nó cứu Chiêu Chiêu, tôi đã biết rồi." Chu Chính Văn nói.

Lại nhìn Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Chiêu Chiêu đâu còn tâm trạng ăn uống, lắc đầu đi thẳng vào nhà.

Đằng sau, Chu Minh Hiên hét: "Chị đúng là bá đạo!"

Nói lên tiếng lòng của cả nhà.

"Đợi đã!" Diêu Trúc Mai đuổi theo: "Rốt cuộc chuyện này thế nào?"

Lại quay sang chồng: "Anh còn là bố ruột không? Anh đồng ý cho con gái gả cho tài xế?"

"Tài xế thì sao?" Chu Chính Văn nghiêm mặt: "Với năng lực của nó, cả đời không chỉ là tài xế đâu."

"Hơn nữa, nếu nó muốn, tôi có thể giao cả trại gà này cho nó."

"Anh điên rồi?" Diêu Trúc Mai hoảng sợ: "Anh đưa trại gà cho người ngoài, thế Hiên Hiên nhà mình thì sao?"

"Mẹ, con không muốn trại gà, con muốn tự lập nghiệp." Chu Minh Hiên nói.

"Tự lập cái gì!" Diêu Trúc Mai muốn đánh cho thằng con ngốc tỉnh ngộ.

"Quả nhiên là con trai của Chu Chính Văn!" Chu Chính Văn cười ha hả.

Chỉ mỗi Diêu Trúc Mai tức giận đứng đó.

"Con thật sự định thế sao?" Bà hỏi Chiêu Chiêu: "Thật sự muốn lấy nó?"

"Vâng." Chiêu Chiêu nói: "Mẹ đừng nói xấu anh ấy nữa, con sẽ giận đấy."

"Đồ con gái bất hiếu! Chưa cưới đã hướng ngoại rồi!" Diêu Trúc Mai buồn bã: "Mẹ là mẹ con, mẹ lo cho con, vậy mà con..."

"Mẹ, trước mẹ bảo Thẩm Quốc Lương cái gì cũng tốt, kết quả thế nào?" Chiêu Chiêu hỏi lại.

"Nhưng cũng không thể tùy tiện gả bừa!" Diêu Trúc Mai nói: "Đàn bà lấy chồng là lần đầu tái sinh, có thể thay đổi cả đời con."

Những đạo lý này trước đây bà không hiểu, may nhờ chuyến đi Hàng Châu, trò chuyện với mấy chị em mới ngộ ra.

Số phận bà chẳng phải cũng nhờ lấy Chu Chính Văn mà thay đổi sao?

"Mẹ, hôm nay con mệt lắm rồi." Chiêu Chiêu ngáp dài: "Con muốn đi ngủ."

Diêu Trúc Mai tức điên lên.

Về phòng liền trút giận lên chồng: "Anh không quản à? Anh thật sự để nó gả cho tài xế?"

"Rồi mặt mũi chúng ta để đâu?"

"Diêu Trúc Mai!" Chu Chính Văn quát: "Em có mấy đồng bẩn mà đã quên mình là ai rồi à?"

"Tôi Chu Chính Văn chỉ là nông dân, con gái lấy tài xế thì sao?"

"Dương Duy Lực kiếm cơm bằng chính sức mình, tôi thấy không có gì phải xấu hổ."

"Đứa con rể này, Chiêu Chiêu thích thì tôi nhận." Chu Chính Văn nói: "Em không nhận, tôi sẽ mua nhà cho chúng ở tỉnh, xoay xở đưa Dương Duy Lực lên đó làm việc."

"Để chúng không phải nhìn mặt em mà bực."

"Cũng để mẹ con không sinh phân ly."

Diêu Trúc Mai bị chồng mắng, mặt mũi không còn chỗ để, khóc lóc: "Em cũng chỉ vì nó tốt."

"Thôi." Chu Chính Văn dịu giọng: "Em tin vào mắt tôi, Dương Duy Lực là thanh niên tốt, Chiêu Chiêu theo nó tôi yên tâm."

"Sẽ không để con gái em khổ đâu."

Lại dặn: "Ngày mai Dương Duy Lực đến, em không được giữ thái độ khinh người nữa."

"Bỏ thành kiến cũ đi, em sẽ thấy hắn rất tốt."

Diêu Trúc Mai thở dài.

Dù trong lòng không muốn, nhưng trong nhà này bà không có quyền quyết định.

Bên này, Dương Duy Lực lái xe về nhà, tắt máy rồi mà vẫn không bình tĩnh lại được.

Định hút thuốc, bật lửa hai lần mới châm được điếu.

Hút xong điếu thuốc, anh có quá nhiều niềm vui muốn chia sẻ, liền dập tắt thuốc đi tìm Hầu Kiến Ba.

"Gì vậy?" Hầu Kiến Ba mắt nhắm mắt mở bò dậy: "Có tình huống?"

"Không." Dương Duy Lực nói.

Hầu Kiến Ba nghe xong lập tức ngã lăn ra ngủ tiếp.

"Nó nhận lời cầu hôn của tôi rồi." Dương Duy Lực nói.

Hầu Kiến Ba không phản ứng gì.

"Tối nay tôi cầu hôn, nó đồng ý rồi." Dương Duy Lực nhắc lại.

Hầu Kiến Ba bật dậy như lò xo: "Cái gì? Ai đồng ý?"

Ha ha ha...

Anh ta vỗ vai Dương Duy Lực: "Mày khá lắm!"

"Mai tôi đến nhà nó, nên mang gì?" Dương Duy Lực hỏi.

Hầu Kiến Ba định nói thì chuông điện thoại reo.

Hai người nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc.

"Vâng! Lập tức xuất phát!" Hầu Kiến Ba nói vào điện thoại: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Cúp máy, anh nhìn Dương Duy Lực: "Mai mày không đi được rồi."

"Khi nào đi?"

"Ngay bây giờ!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 84: Chương 84



Ngay lập tức!

"Tôi gọi điện đã." Dương Duy Lực nói. Chu Chính Văn có lắp điện thoại ở trại gà.

"Được." Hầu Kiến Ba gật đầu, "Nhanh lên, tôi xuống lấy xe trước."

Dương Duy Lực gật đầu, nhấc điện thoại lên, nhưng ai ngờ bên kia lại đang bận.

Không nản lòng, anh gọi lại lần nữa, vẫn bận.

Dương Duy Lực bực bội đặt máy xuống, hít một hơi sâu, gọi lại lần thứ ba - vẫn bận.

"Sao thế?" Hầu Kiến Ba đợi mãi không thấy anh xuống, sốt ruột chạy lên, "Không gọi được à?"

"Bận suốt." Dương Duy Lực lạnh giọng.

"Hay điện thoại không đặt đúng chỗ?" Hầu Kiến Ba nói, "Lúc này... Thế nào? Có qua đó một chuyến không?"

...

Dù sao ngày mai cũng là lần đầu chính thức đến nhà ra mắt.

Dương Duy Lực liếc nhìn đồng hồ: "Thôi."

"Chuyện gì mà trớ trêu thế?" Hầu Kiến Ba vỗ vai anh, "Sao lại trùng vào lúc này?"

Hai người không thể chần chừ thêm, Hầu Kiến Ba lái xe phóng khỏi huyện, hướng về phía ngược lại nhà Chu Chiêu Chiêu.

Cùng lúc đó, Diêu Trúc Mai vừa gác máy, lau nước mắt nói với chồng:

"Chị Vương tội nghiệp quá, Lưu Chí Dũng đúng là đồ vô lại!"

Chị Vương là người quen Diêu Trúc Mai trong chuyến đi Hàng Châu, hai người rất hợp tính nên đã trao đổi số điện thoại.

"Tưởng Lưu Chí Dũng đàng hoàng, ai ngờ là thứ chó má." Bà khóc nức nở, "Con cái lớn rồi, vì con đàn bà vô liêm sỉ mà đòi ly dị chị Vương."

"Thôi, đừng khóc nữa." Chu Chính Văn ngồi bên đau đầu, "Chị Vương của em là người thông minh, chắc chắn có chuẩn bị."

"Chuẩn bị gì?"

"Chị Vương nói gì với em?" Chu Chính Văn hỏi.

Diêu Trúc Mai cảnh giác nhìn chồng.

Chu Chính Văn bật cười: "Xem kìa, giờ em còn đề phòng cả tôi. Chị Vương không lường trước sao?"

"Người phụ nữ ấy là hào kiệt," ông nhấp ngụm nước, "Lưu Chí Dũng đấu với chị ấy, thua đau lắm."

Nói xong, Chu Chính Văn đứng dậy vươn vai: "Thôi, đừng lo cho người ta nữa, đi ngủ đi, mai còn phải tiếp con rể tương lai."

Con rể tương lai!

Diêu Trúc Mai bĩu môi.

Nhưng sáng hôm sau bà vẫn dậy sớm chuẩn bị. Ai ngờ đợi đến trưa vẫn không thấy bóng Dương Duy Lực.

Diêu Trúc Mai tức giận: "Tối qua mới hứa hôm nay đến, giờ là ý gì?"

"Bà bớt lời đi." Chu Chính Văn liếc nhìn phòng Chiêu Chiêu, "Chắc có việc gì đó bận đột xuất."

"Dù trời sập cũng phải báo chứ? Gọi điện thoại được không?" Diêu Trúc Mai nói, "Nhà mình có điện thoại mà."

Đây cũng là điều Chu Chính Văn không hiểu.

Lẽ ra, Dương Duy Lực phải biết số nhà họ.

"Con đi tìm anh ấy." Cánh cửa phòng Chiêu Chiêu mở ra, đôi mắt cô đỏ hoe, "Con phải hỏi cho rõ."

Tối qua còn ngọt ngào chuẩn bị buổi cầu hôn lãng mạn.

Chiếc nhẫn trên tay cô, là anh tự tay đeo cho đêm qua.

Vậy mà hôm nay, biệt tích không một lời.

"Hay anh ấy bị ốm?" Diêu Trúc Mai thấy mắt con gái đỏ, không dám phàn nàn nữa.

"Đi xem sao." Chu Chính Văn nói, "Đừng buồn, hoặc là ốm hoặc có việc gấp."

Chiêu Chiêu gật đầu.

Phiêu Vũ Miên Miên

Chợt nhớ kiếp trước anh cũng thế, thỉnh thoảng biến mất không lý do, hỏi thì chỉ bảo đi công tác.

Cũng vì thế mà hiểu lầm giữa hai người ngày càng sâu.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t bất ngờ của anh kiếp trước, Chiêu Chiêu đạp xe càng nhanh.

Nhà anh không có người, đến cơ quan, bác bảo vệ đã nhận ra cô.

Thấy cô liền lắc đầu: "Hôm nay không thấy đến."

"Bác có biết anh ấy đi đâu không?" Chiêu Chiêu hỏi.

"Không biết." Bác bảo vệ hạ giọng, "Không phải bác giấu, nhưng bọn tôi không tiện hỏi han."

Dò hỏi lịch trình của Dương Duy Lực cũng như dò xét cấp trên, còn muốn giữ việc không?

"Đừng lo." Bác an ủi, "Anh ấy thường thế, đi công tác mấy ngày không về là chuyện thường."

Nhưng tối qua anh còn hứa sáng nay đến nhà cô.

Chiêu Chiêu kìm nén cay đắng, chào bác rồi đi.

Cô lang thang trên phố, không biết phải đi đâu.

"Chu Chiêu Chiêu, nghĩ gì thế?" Vương Hải Dương gọi cô, "Gọi mấy tiếng không nghe thấy?"

"À, cậu à." Chiêu Chiêu đáp vô hồn.

"Sao thế?" Anh ta hỏi.

"Không có gì." Cô lắc đầu, "Cậu có việc gì không?"

"Lời cậu nói hồi đó," Vương Hải Dương nói, "Giờ tôi mới hiểu, cảm ơn cậu."

"Lời gì?" Chiêu Chiêu ngơ ngác.

"Nhà tôi không có mỏ, cũng không có ông bố quyền thế, chỉ có thể dựa vào chính mình." Anh cười khổ, "Vậy mà tôi ngốc nghếch đi theo Thẩm Quốc Lương."

"Xảy ra chuyện gì sao?" Chiêu Chiêu hỏi.

"Không, chỉ là chợt tỉnh ngộ." Vương Hải Dương nói, "Nên tôi muốn ra ngoài kiếm tìm cơ hội."

"Định đi đâu?"

"Chưa biết." Anh ta bối rối, thiên địa rộng lớn mà không biết mình làm được gì.

"Thử đến miền Nam xem." Chiêu Chiêu gợi ý, "Mấy năm trước lập đặc khu mới, Bắc Thượng Quảng, chỉ cần dám nghĩ dám làm, nhất định thành công."

"Ừ." Vương Hải Dương cười, cảm khái, "Chu Chiêu Chiêu, cậu biết không? Khi tôi nói muốn ra ngoài, ai cũng cho là điên."

Ngay cả gia đình cũng không ủng hộ.

Không ngờ Chu Chiêu Chiêu - người anh từng coi thường - lại là người đầu tiên động viên.

"Thế giới rộng lớn, nếu có thể tôi cũng muốn đi." Chiêu Chiêu nhìn trời mỉm cười, "Có lẽ tôi có trái tim không an phận."

Vương Hải Dương theo ánh mắt cô nhìn lên: "Tôi không muốn làm ếch ngồi đáy giếng."

"Số nhà tôi cậu biết đấy." Chiêu Chiêu nói, "Nếu gặp khó khăn, cứ gọi về."

"Cảm ơn." Vương Hải Dương chân thành, "Chu Chiêu Chiêu."

"Chúc cậu thành công." Chiêu Chiêu cười.

Cuộc trò chuyện này xoa dịu phần nào nỗi buồn trong lòng cô.

Mọi chuyện, đợi Dương Duy Lực về sẽ rõ.

Bây giờ, cô phải nhanh chóng tìm cách tiêu thụ đống quần áo kia.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 85: Chương 85



Nếu là Chu Chiêu Chiêu kiếp trước gặp chuyện này, có lẽ sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ tức giận.

Nhưng bây giờ, cô không tức giận, chỉ lo lắng.

Vì vậy, cô cần bận rộn để không nghĩ ngợi lung tung.

Hôm qua mua sắm quá tay, khi cô từ huyện về, Vương Diễm Bình đã phân loại xong đống quần áo.

Giờ cô ấy không làm ở phòng ấp trứng nữa, Chu Chính Văn bảo cô chuyên phụ trách cùng Chiêu Chiêu.

"Tìm thấy anh ấy chưa?" Vương Diễm Bình hỏi, "Hay có việc gấp nên không kịp báo?"

"Dù gấp cũng nên gọi điện chứ." Chiêu Chiêu nói.

Ít nhất để cô yên tâm.

"Hay tối qua anh ấy định gọi, nhưng nhà em bận máy?" Vương Diễm Bình thận trọng nói, "Tối qua tôi ra nhà vệ sinh, nghe thấy cô ấy nói chuyện rất lâu."

...

Nếu Dương Duy Lực không may gọi đúng lúc đó, chắc chắn không thể liên lạc được.

"Tính cách anh Duy Lực, dù tôi mới quen," Vương Diễm Bình nói, "Nhưng anh ấy không phải người thất hứa."

Đúng vậy.

Kiếp trước, người này không hứa hẹn bừa, nhưng đã hứa thì nhất định làm được, ngoại trừ chuyện qua đời đột ngột.

Nhưng không hiểu sao, chuyện này lại bị đồn ra ngoài.

Trong làng đủ thứ lời đàm tiếu.

"Đến tài xế cũng chê," có người hả hê, "Chu Chiêu Chiêu sợ ế đến già."

"Chu Chính Văn chiều con gái quá, ai cũng chê, cuối cùng thích tài xế, ai ngờ bị từ chối."

"Ha ha ha..."

"A!"

Đám người đang nói xấu ở đầu làng bỗng bị hắt thứ gì đó hôi thối, liền hét lên.

"Diêu Trúc Mai điên rồi à?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Bà làm gì thế?"

"Thối quá!"

"Ướt nhẹp cái gì vậy?"

"Lũ vô lại, dám nói xấu con gái tôi," Diêu Trúc Mai dùng trứng gà lộn ném vào họ.

"Bọn mày cũng đòi cưới con gái nhà tao, xin lỗi..." Vừa chửi vừa ném, "Bọn mày không xứng ăn trứng gà lộn."

Chỉ xứng ăn cứt.

Nên mới phun ra toàn phân.

Trứng gà lộn!

Mọi người mới biết thứ nhớp nháp trên người là trứng gà lộn.

Loại trứng này có giá trị dinh dưỡng, cũng có người thích ăn.

Nhưng số trứng Diêu Trúc Mai mang theo có mấy quả đã hỏng, định cho lợn ăn.

Bà vốn đang bực bội, định mang trứng cho người quen rồi đi dạo cho khuây khỏa.

Ai ngờ nghe lũ này bôi nhọ con gái mình.

Diêu Trúc Mai đôi khi mù quáng, nhưng có điểm giống Chu Chính Văn - đó là bênh con.

Con tôi, tôi mắng được, nhưng người ngoài không được.

Không ăn cơm nhà người, sao dám nói bậy?

"Đồ điên, con gái ế chồng còn đổ lỗi," có người tức giận.

"Xin lỗi..." Diêu Trúc Mai xông lên định đánh nhau, "Con mẹ mày mới ế."

...

Khi Chiêu Chiêu nghe tin chạy đến, hai người đã bị dân làng can ngăn.

Nhưng tóc Diêu Trúc Mai bị giật rối, mặt cũng bị cào một vệt.

"Ai đánh?" Chiêu Chiêu lạnh lùng hỏi, "Ai đánh mẹ tôi?"

"Vương Hổ." Diêu Trúc Mai chỉ một gã đàn ông, "Hắn giật tóc tôi, em gái hắn cào mặt."

Vương Hổ sợ hãi lùi lại, "Có... có mấy người, sao chỉ nhớ tôi, tôi không..."

Chưa nói xong, Chiêu Chiêu đã đ.ấ.m thẳng vào mắt hắn.

"Đồ khốn!" Vương Hổ ôm mắt giận dữ, nhưng ngay sau đó, Chiêu Chiêu cầm gậy đánh túi bụi.

"A..."

Mọi người sửng sốt, không ngờ Vương Hổ to lớn vậy mà bị Chiêu Chiêu đánh te tua.

"Mày mới là đồ khốn, cả nhà mày đều khốn nạn." Vừa đánh vừa chửi, "Đồ vô liêm sỉ, muốn anh hùng báo thù cho Chu Mẫn Mẫn?"

"Nhà người ta có thèm mày đâu."

Cái gì?

Vương Hổ thích Chu Mẫn Mẫn?

"Đừng đánh anh tôi." Vương Đại Mỹ xông vào định giúp, nhưng Chiêu Chiêu tát thẳng một cái.

"Đang định tìm mày, tự chui đầu vào." Nói rồi tát liên tiếp.

"A..."

Hai anh em sợ hãi nhìn Chiêu Chiêu.

Từ khi nào cô trở nên hung dữ thế?

Đánh nhau ghê thế!

"Ai dám nói xấu nhà tôi, hãy hỏi cây gậy này," Chiêu Chiêu quét mắt đám đông, "Ai dám bắt nạt người nhà tôi, tôi liều mạng."

Mọi người sợ hãi, vội vàng hứa sẽ không dám.

Chiêu Chiêu đỡ Diêu Trúc Mai, "Không đánh được thì đừng đánh, nhớ báo tôi, tôi sẽ dạy chúng."

Diêu Trúc Mai: "..."

Cô làm thế là vì ai?

Nhưng bỗng thấy tự hào vì được con gái bảo vệ.

Nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất.

"Con học đánh nhau từ khi nào?" Bà hỏi, "Đồ con hư, hung dữ thế sau này ai dám lấy?"

"Ồ, không lấy thì thôi, có sao đâu." Chiêu Chiêu bất cần, "Mẹ đừng lo, họ muốn nói gì thì nói, con không mất gì."

"Vương Hổ chỉ vì Chu Mẫn Mẫn mà ra mặt."

Diêu Trúc Mai bị con gái dạy khôn, không biết nói gì.

"Nếu không bận, giúp chúng con sắp xếp quần áo," Chiêu Chiêu nói, "Phải bán hết đống này."

"Dáng cô đẹp, làm người mẫu cho chúng cháu đi." Vương Diễm Bình đề nghị.

Hôm qua họ không chỉ mua đồ trẻ con, còn mua cả đồ phụ nữ.

Diêu Trúc Mai ban đầu không muốn, nhưng bị Chiêu Chiêu dụ dỗ: "Bán được đồ, cái nào mẹ mặc vừa thì tặng mẹ."

Thế là bà đồng ý.

Khi Dương Duy Lực gọi điện lại, trong nhà không có ai bắt máy.

"Bận hay không có người?" Hầu Kiến Ba hỏi.

"Không ai nghe." Dương Duy Lực thở dài.

Khó khăn lắm mới tìm được cái điện thoại.

Hầu Kiến Ba vỗ vai anh: "Hôm nay không liên lạc được, sau này càng khó."

Dương Duy Lực cũng biết.

Tìm được điện thoại ở nơi hoang vu này đã may mắn lắm rồi, nhưng biết làm sao?

Chỉ mong Chiêu Chiêu không giận, càng không hiểu lầm anh.

Trả tiền, mua thêm bao thuốc, hai người định rời đi thì chủ tiệm gọi:

"Điện thoại, có người tìm."

Dương Duy Lực sửng sốt, chạy vội lại.

"Chiêu Chiêu?"

"Dương Duy Lực!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 86: Chương 86



Diêu Trúc Mai ban đầu còn ngại ngùng, nhưng Hà Phương - mẹ Khấu Cẩm Khê - đã động viên: "Bộ này đẹp thế, chị mặc lên trẻ hẳn ra."

"Mẹ," Khấu Cẩm Khê nói, "Mẹ cũng thử một bộ đi, làm người mẫu cho Chiêu Chiêu."

Hà Phương là người thẳng tính, gật đầu ngay: "Chiêu Chiêu đừng ngại, cái váy này dì thích lắm, dì mua luôn."

Lại nói thêm: "Đợi dì đi thử đã."

Vì bán hàng rong không có chỗ thử đồ, Hà Phương phải vào nhà vệ sinh công cộng thay váy.

Khi bước ra, ai nấy đều trầm trồ.

Thấy Hà Phương làm được, Diêu Trúc Mai cũng lấy lại tự tin, thay đồ xong nhiệt tình quảng cáo.

Thêm Nhã Nhã đáng yêu nữa, chẳng mấy chốc đống quần áo đã bán sạch.

Vương Diễm Bình vội bảo Chiêu Chiêu về lấy thêm hàng.

...

Chiêu Chiêu đạp xe về nhà, vừa bước vào đã nghe tiếng chuông điện thoại.

Nhưng khi cô nhấc máy, đầu dây bên kia đã cúp.

Điện thoại nhà Chu Chính Văn có hiển thị số, mỗi tháng tốn thêm tiền.

Chiêu Chiêu nhìn dãy số lạ, không hiểu sao linh tính mách bảo đó là Dương Duy Lực.

Cô ghi nhớ số điện thoại rồi gọi lại.

"A lô..."

Một giọng ông lão với thứ tiếng địa phương khó nghe vang lên.

Chiêu Chiêu cố gắng hỏi: "Người vừa gọi đến còn ở đó không?"

May mà bên kia hiểu ý.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vội vã cùng hơi thở gấp gáp vang lên: "Chiêu Chiêu?!"

Giọng Dương Duy Lực.

"Dương Duy Lực."

Hai người đồng thanh gọi tên nhau.

Rồi cùng im lặng một lúc.

"Anh xin lỗi," Dương Duy Lực lên tiếng trước, "Có việc đột xuất phải đi công tác, xin lỗi vì thất hứa."

"Tối qua anh có gọi về nhà em không?" Chiêu Chiêu hỏi.

"Có, nhưng máy bận suốt."

"Em không sao," Chiêu Chiêu nghe vậy trong lòng bỗng nhẹ nhõm, "Dương Duy Lực, em đợi anh về."

"Ừ." Gương mặt anh bừng sáng, "Anh sẽ về sớm."

"Đợi anh."

"Vâng," Chiêu Chiêu đáp, chợt nhớ chuyện kiếp trước vội dặn dò, "Nhất định phải bình an trở về."

Cúp máy, Dương Duy Lực bước đi với bước chân kiên định.

Chiêu Chiêu ngồi ngẩn ngơ một lúc, mãi đến khi nghe tiếng Chu Minh Hiên bên ngoài mới tỉnh lại.

Buổi tối ở huyện rất đông người đi dạo, quần áo của họ đã phối sẵn, không cần suy nghĩ, lại hợp thời trang hơn phố thương mại.

Đặc biệt chiếc váy Diêu Trúc Mai và Hà Phương mặc, đúng mốt mới nhất.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tưởng bán không được," Vương Diễm Bình nói, "Ai ngờ cháy hàng."

Đến cuối gần như là tranh nhau mua.

Đếm tiền xong, Chiêu Chiêu vung tay: "Đi ăn đồ nướng nào!"

Diêu Trúc Mai thấy con gái vui vẻ, nuốt lời chê vào trong.

Mấy người rời đi, Chu Mẫn Mẫn từ góc tối bước ra, nhìn theo với ánh mắt u ám.

"Chu Chiêu Chiêu, mày giỏi cách mấy cũng chỉ quanh quẩn cái huyện nhỏ này." Còn cô, sắp lên tỉnh rồi.

Chân Thẩm Quốc Lương đã tàn phế, dù có hồi phục cũng không thể bình thường, một chân ngắn một chân dài.

Lần này, Chu Mẫn Mẫn không khóc lóc đòi lấy hắn nữa.

Đợi vào đại học, cô sẽ gặp người con trai ưu tú hơn Thẩm Quốc Lương.

Một kẻ tàn tật từng bỏ rơi cô, sao xứng?

Còn Chu Chiêu Chiêu, chỉ lấy được tài xế, có tương lai gì?

Chu Mẫn Mẫn đã tỉnh ngộ.

Cuộc đời Chiêu Chiêu nhìn thấu tương lai, còn cô mới chỉ bắt đầu, sẽ còn rực rỡ hơn.

Mấy ngày sau, Chiêu Chiêu nhận điện thoại của Vương Hải Dương.

"Tôi đến Thâm Quyến rồi," giọng anh hào hứng, "Chu Chiêu Chiêu, giờ tôi mới hiểu lời cô nói."

Thế giới rộng lớn, không cần cả đời quanh quẩn huyện nhỏ.

Trai hữu chí bốn phương, anh nên ra ngoài nhìn ngắm đất nước đang phát triển.

"Tôi gọi để báo đã tìm được việc," Vương Hải Dương cười, "Nhất định sẽ cố gắng."

"Cố lên." Chiêu Chiêu mỉm cười.

Cúp máy, lòng cô nhẹ nhõm hơn.

Trước ngày nhập học, Dương Duy Lực vẫn bặt vô âm tín, Chiêu Chiêu lại lo lắng.

Thời buổi này không có điện thoại di động, muốn liên lạc cũng không được.

Thấm thoắt đã đến ngày nhập học.

Trong thời gian này, Chiêu Chiêu và Vương Diễm Bình tranh thủ lên tỉnh vài lần, thuê thợ mộc trang trí cửa hàng, cuối cùng cũng hoàn thành trước khi nhập học.

Lúc này, Vương Diễm Bình mới hiểu tại sao Chiêu Chiêu chọn địa điểm này.

"Thì ra em thi đỗ đại học ở đây?" Cô ngạc nhiên.

Chiêu Chiêu cười: "Ừ, nhưng phải giữ bí mật."

Chưa đến ngày nhập học, nếu Quách Phong Cầm biết, sợ lại sinh chuyện.

Thôn Tân Trại, Chu Mẫn Mẫn xách vali bước đi oai vệ, vừa đi vừa chào hỏi dân làng.

"Hôm nay cháu lên trường nhập học." Cô khoe khoang.

Dù bố cô không phải anh em ruột với Chu Chính Văn, nhưng sao?

Cô vẫn là nữ sinh duy nhất trong thôn đỗ đại học.

Chu Chiêu Chiêu có kiếm được tiền cũng chỉ là mùi đồng tiền, còn cô là sinh viên đàng hoàng, ăn lương nhà nước.

Sau này, khoảng cách giữa họ sẽ ngày càng xa.

Hai mẹ con vừa đi vừa khoe khoang, sợ người khác không biết họ sắp nhập học.

"Tởm lợm," sau khi họ đi, có người bĩu môi, "Đỗ đại học mà như cứu được cả thế giới."

Đỗ đại học, đương nhiên là oai!

"Sao Chiêu Chiêu học giỏi thế lại không đỗ nhỉ?" Có thanh niên thắc mắc.

Kết quả lại để Chu Mẫn Mẫn tiểu nhân đắc chí.

Nhưng họ không biết, Chu Mẫn Mẫn đã sớm hết thời.

"Cô nói gì? Đã có người nhập học rồi? Không thể nào!" Chu Mẫn Mẫn hét lên, "Tôi chưa nhập học mà!"

"Cô xác định tên là Chu Chiêu Chiêu?" Giáo viên nghiêm khắc nhìn cô, "Cho xem giấy tờ và thông báo trúng tuyển."

"Thưa thầy, tôi là mẹ cháu," Quách Phong Cầm cười nói, "Đây là giấy báo và hộ khẩu."

Giáo viên kiểm tra kỹ, liếc nhìn hai mẹ con, rồi nói nhỏ với đồng nghiệp.

Người đó đứng dậy đi ra.

Chu Mẫn Mẫn lo lắng nhìn mẹ.

"Thưa thầy, giấy tờ chúng tôi đầy đủ, làm thủ tục được chứ?" Quách Phong Cầm hỏi.

"Giấy tờ này có vấn đề," giáo viên nói, "Cần hợp tác điều tra."

Ngay lúc đó, hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 87: Chương 87



Đến phút cuối rồi, Quách Phong Cầm làm sao có thể chấp nhận thất bại?

Hơn nữa, con gái bà được vào đại học, đây là thứ duy nhất họ có thể khoe khoang bây giờ.

Nếu Chu Mẫn Mẫn không được học đại học, tương lai họ sẽ sống thế nào?

"Đồng chí, nhất định là nhầm lẫn rồi," Quách Phong Cầm vội vàng giải thích, "Tôi là giáo viên, đây là thẻ giáo viên của tôi, con gái tôi thật sự đã thi đỗ đại học."

"Cháu ấy chính là Chu Chiêu Chiêu, các đồng chí không được oan uổng cháu."

"Điều này quá bất công với một đứa trẻ đã nỗ lực hết mình để thi đỗ đại học." Quách Phong Cầm kích động nói, "Các đồng chí không thể..."

Không thể thế nào?

Câu sau bà ta không nói ra được, bởi vì bà đã nhìn thấy Chu Chiêu Chiêu thật sự, cùng với Chu Chính Văn và vợ chồng họ.

Quách Phong Cầm choáng váng suýt ngã, may mà cảnh sát bên cạnh kịp thời đỡ lấy bà, "Có phải hay không, chúng tôi điều tra một chút là biết ngay."

...

"Chính sách của chúng tôi là không bỏ sót một kẻ xấu, nhưng cũng không oan uổng một người tốt." Cảnh sát nói.

Nhưng Quách Phong Cầm khi nhìn thấy gia đình Chu Chiêu Chiêu đã biết, họ tiêu rồi.

Chu Mẫn Mẫn thậm chí sợ đến mức không dám nói năng gì.

Nhìn biểu hiện của hai mẹ con, cảnh sát còn không hiểu sao?

"Anh cả, tha cho chúng em đi."

Vừa vào phòng bên cạnh, Quách Phong Cầm quỳ sụp xuống đất, "Tất cả đều là do em mê muội, Mẫn Mẫn và Chính Vũ đều không biết gì."

Quách Phong Cầm là người rất biết căn cứ vào tình hình nhanh chóng đưa ra phán đoán, nếu hôm nay chỉ có mình Chu Chiêu Chiêu, hoặc Chu Chính Văn và Chu Chính Vũ vẫn là anh em ruột, có lẽ bà ta đã không nhận tội nhanh như vậy.

Nhưng tình hình hiện tại khác rồi.

Nhìn biểu hiện của Chu Chính Văn, có lẽ đã sớm biết chuyện. Chỉ có Diêu Trúc Mai có lẽ mới biết, nên vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Tạm thời mê muội?" Diêu Trúc Mai bị câu nói này chọc giận, "Cái tạm thời của mày đủ lâu rồi đấy."

"Từ khi nhận giấy báo đến giờ, các người vì nó trượt đại học không ít lần chế giễu nó." Diêu Trúc Mai tức giận xông lên túm tóc Quách Phong Cầm, "Sao các người có thể đối xử với nó như vậy!"

Bà còn coi Chu Mẫn Mẫn như con gái ruột của mình, hai đứa trẻ xảy ra mâu thuẫn, bà đều thiên vị Chu Mẫn Mẫn.

Lần này Chu Chiêu Chiêu thi không tốt, bà thường xuyên mắng cô, bảo cô học tập Chu Mẫn Mẫn.

"Bình thường thi tốt có ích gì?"

Đến lúc cần dùng lại kéo chân.

Nhưng bà không ngờ, căn bản không phải Chu Chiêu Chiêu thi không tốt, mà là có người đã chiếm đoạt thành tích của cô.

"Còn năm ngoái, trước khi thi nó ăn bánh bao do mày đưa," Diêu Trúc Mai lúc này đầu óc như được khai sáng, "Nó đau bụng có phải là do mày bỏ thứ gì vào bánh bao không?"

Năm ngoái Chu Chiêu Chiêu lần đầu thi đại học, Chu Mẫn Mẫn thấp hơn một khóa.

"Mày là mưu đồ đã lâu, căn bản không phải tạm thời mê muội." Diêu Trúc Mai càng nghĩ càng tức giận.

Sáng nay Chu Chính Văn bảo bà cùng lên tỉnh, bà còn không vui, đặc biệt là đến trường sư phạm.

Bà còn tưởng hai cha con điên rồi.

"Hôm nay sinh viên nhập học, mẹ chạy đến làm gì?" Chỉ tổ xấu hổ.

Câu sau bà không nói ra, nhưng lúc này Diêu Trúc Mai chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Trên thực tế, bà cũng làm như vậy.

Đánh xong Quách Phong Cầm, bà tự tát mình hai cái.

"Tôi mù quáng quá," bà khóc lóc nói, "Đồ vô lại, tôi còn coi mày như em gái ruột mà bảo vệ."

Diêu Trúc Mai là đứa trẻ mồ côi, không có anh chị em, từ ngày đầu về nhà chồng, bà thật sự coi người em dâu có học thức, khéo nói này như em gái ruột.

Bà luôn nhớ năm xưa nếu không phải Chu Chính Vũ kéo áo bà nói với Trương thị giữ bà lại, bây giờ bà đã c.h.ế.t đói rồi.

Vì vậy, bà luôn coi Chu Chính Vũ như em trai ruột, đối xử với nhà thứ hai càng không cần nói.

Nhưng họ đối xử với nhà bà thế nào?

"Sao mày có thể đối xử với Chiêu Chiêu của tôi như vậy?" Diêu Trúc Mai khóc đến nỗi thảm thiết, "Lòng dạ mày sao ác thế!"

"Chị dâu, em sai rồi," Quách Phong Cầm để mặc bà trút giận, khóc lóc nói, "Em có lỗi với chị và anh, có lỗi với Chiêu Chiêu."

Thái độ nhận lỗi vô cùng tốt.

Bởi vì bà biết, hôm nay chỉ có Diêu Trúc Mai mới có thể cứu bà.

Chu Chính Văn và Chu Chiêu Chiêu nhất định sẽ không tha cho bà.

Ngồi tù?

Không, bà không muốn ngồi tù.

"Chị dâu, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi." Quách Phong Cầm quỳ trên đất không ngừng khóc lóc nói với Diêu Trúc Mai, "Chị tha thứ cho em lần nữa đi."

Tha thứ?

"Xin chị nói giúp với anh và Chiêu Chiêu, đừng kiện chúng em." Quách Phong Cầm khóc nói, "Em thật sự biết sai rồi."

"Em mà ngồi tù, Chính Vũ làm sao? Mẫn Mẫn làm sao?" Quách Phong Cầm tiếp tục nói, "Mẹ già bên đó biết làm sao?"

Lúc này Quách Phong Cầm hối hận, sáng nay xuất phát nên gọi Trương thị đi cùng.

Nhưng hôm nay, bà đã từ chối Trương thị.

Con gái lên đại học, mang theo một bà già không biết chữ làm gì?

Nếu Trương thị ở đây, ít nhất sẽ giúp bà chịu một phần phẫn nộ, thậm chí giúp bà nói vài lời xin tha.

Diêu Trúc Mai nhất thời không biết nói gì.

Phiêu Vũ Miên Miên

Quách Phong Cầm nói cũng không sai, nếu bà ta xảy ra chuyện, nhà thứ hai coi như xong.

"Vậy nên, đại học này của tôi nên nhường cho Chu Mẫn Mẫn học phải không?" Chu Chiêu Chiêu cười nhạt nói, "Có phải mỗi người phạm sai lầm, khóc lóc xin xỏ một chút là không sao?"

"Năm ngoái mày hủy hoại một năm của tôi, kỳ thực là chuẩn bị cho năm nay phải không?" Chu Chiêu Chiêu nói.

"Chiêu Chiêu, dì biết sai rồi, xin lỗi." Quách Phong Cầm nói.

"Không, mày chỉ sợ ngồi tù." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nói, "Đầu tiên là đại học của tôi, sau đó là gì?"

"Mày từng bước nuốt chửng trại gà của nhà chúng tôi," Chu Chiêu Chiêu tiếp tục nói, "Đúng không?"

Làm sao có thể?

Diêu Trúc Mai tròn mắt nhìn Quách Phong Cầm.

"Không, làm sao có thể." Quách Phong Cầm đương nhiên không thừa nhận.

Kỳ thực, thời gian này bà cùng Chu Chính Vũ âm mưu, chẳng phải chính là điều này sao?

Chỉ cần Chu Chính Văn xảy ra chuyện, họ sẽ lập tức chiếm đoạt trại gà, biến thành của mình.

Chu Chiêu Chiêu là con gái, sớm muộn gì cũng lấy chồng.

Còn Chu Minh Hiên mới mười một tuổi, dễ dàng lừa gạt, nếu không được, xúi giục phạm tội đưa vào trường giáo dưỡng, đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Không thể sao?" Trong lòng vừa nghĩ như vậy, đã nghe thấy giọng Chu Chiêu Chiêu, "Kỳ thực nghĩ lại, phần thắng còn khá lớn."

"Nếu bố tôi xảy ra chuyện gì, một đứa con gái lấy chồng, một đứa con trai còn non nớt, có thể làm nên chuyện gì?"

Kiếp trước chẳng phải chính là như vậy sao?

"Chú cảnh sát, chúng cháu tuyệt đối không tha cho bà ta." Chu Chiêu Chiêu nói.

"Bà ta đã thừa nhận rồi, vậy các chú bắt bà ta đi đi."

"Chu Chiêu Chiêu, sao mày không thể tha thứ cho mẹ tao." Chu Mẫn Mẫn khóc lóc nói, "Dù sao mày cũng đã nhập học rồi, cũng không ảnh hưởng gì đến mày?"

"À, chú cảnh sát," Chu Chiêu Chiêu tiếp tục nói, "Trường cháu còn có mấy bạn học giỏi nhưng không đỗ, mong các chú điều tra luôn."

Cô cũng đã sớm thông báo cho mấy bạn đó, bảo họ đến sở giáo dục và trường thi hỏi.

"Cháu nghi ngờ, bà ta là tội phạm chuyên nghiệp."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 88: Chương 88



Mãi đến khi cảnh sát đến bắt Quách Phong Cầm, bà ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhìn Chu Chiêu Chiêu với ánh mắt kinh hãi.

Vậy rốt cuộc cô còn biết những gì?

Làm sao cô đoán ra kế hoạch của họ? Chu Chính Vũ? Thẩm Kiến Tân? Hay Thẩm Quốc Lương?

Điều tra lại thành tích của mấy đứa trẻ học giỏi nhưng thi trượt?

Quách Phong Cầm bỗng mất bình tĩnh.

Vụ bắt cóc Chu Chiêu Chiêu trước đây có Cam Vũ Lộ che chắn, lại không có chứng cứ chứng minh bà ta tham gia, nên giờ vẫn an toàn.

Nhưng chiếm đoạt thành tích thi đại học của người khác, đây là việc bà ta trực tiếp tham gia, người liên lạc là bà, người nhận tiền cũng là bà.

Nếu không, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi ở trường, làm sao mua được nhà ở khu cán bộ lương thực?

Quan trọng nhất, việc này bà ta làm không chỉ một lần!

...

Hiểu chưa?

Không phải không chỉ lần này, mà là không chỉ một khóa!

Nếu bị phát hiện, bà ta coi như xong đời.

"Tôi không có, đừng vu oan cho tôi," Quách Phong Cầm giãy giụa, "Đồng chí cảnh sát, tôi không làm, cô ta vì hận tôi nên mới vu khống."

"Tôi thật sự chỉ làm một lần này thôi." Bà ta khẩn khoản, "Các đồng chí không được bắt tôi."

"Yên tâm, chúng tôi không oan uổng ai." Cảnh sát nghiêm túc nói.

Cách một tiếng, Quách Phong Cầm bị còng tay.

"Mẹ," Chu Mẫn Mẫn hoảng loạn, "Đừng bắt mẹ cháu, mẹ ơi, con phải làm sao?"

"Mẫn Mẫn, cầu xin bà nội cứu mẹ, mẹ không làm những chuyện đó." Quách Phong Cầm gào thét như điên, "Chu Chiêu Chiêu, mày vu oan cho tao, mày sẽ c.h.ế.t không toàn thây."

"Quách Phong Cầm," Chu Chiêu Chiêu không sợ lời nguyền của bà, "Có oan uổng hay không, trong lòng bà rõ nhất."

"Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt." Cô nói, "Khi bà hủy hoại cuộc đời người khác, có nghĩ mình sẽ c.h.ế.t thế nào không?"

"Mẹ tôi đã thế này rồi, mày còn nói." Chu Mẫn Mẫn khóc lóc.

"Tự bà ta chuốc lấy." Chu Chiêu Chiêu nhìn Chu Mẫn Mẫn, "Còn mày, giống hệt mẹ mày, là tòng phạm."

"Tao liều c.h.ế.t với mày." Chu Mẫn Mẫn như điên lao vào Chu Chiêu Chiêu.

Giơ tay định đánh.

"Chiêu Chiêu." Chu Chính Văn và Diêu Trúc Mai hốt hoảng.

"Buông ra." Chu Chiêu Chiêu chặn tay Chu Mẫn Mẫn, lạnh lùng nhìn cô ta.

Bốp một tiếng.

Chu Chiêu Chiêu tát thẳng vào mặt Chu Mẫn Mẫn, "Chu Mẫn Mẫn, mày còn tưởng tao sẽ để mày bắt nạt như xưa sao?"

Cô đẩy mạnh khiến Chu Mẫn Mẫn ngã phịch xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Cảnh tượng này diễn ra ngay tại nơi nhập học, được nhiều người chứng kiến.

Nhiều người lần đầu nghe nói có kẻ chiếm đoạt thành tích đại học của người khác.

Đương nhiên, trong đó cũng có người trầm tư.

Bởi họ cũng có bạn học giỏi nhưng thi trượt như Chu Chiêu Chiêu nói.

Hay cũng bị chiếm đoạt?

Không được, phải gọi điện về hỏi ngay.

Thi đại học, là ước mơ của bao người, cũng là con đường thay đổi số phận.

Khổ luyện bao năm, vì cái gì?

Nếu bị người khác chiếm đoạt thì quá bi thảm.

Sau này, mỗi khi Chu Chiêu Chiêu đi học hay tan lớp, đều có người đến cảm ơn cô.

"Nếu không có lời nhắc của cậu hôm đó, có lẽ bạn tôi cả đời kẹt lại thôn nhỏ."

"Cảm ơn cậu, nếu không tôi đã không thể vào đại học."

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.

Chu Chiêu Chiêu nhập học thành công, Khấu Cẩm Khê lúc này mới biết cô bị chiếm đoạt thành tích.

Ôm cô khóc nức nở, "May quá, Chiêu Chiêu."

Càng gần ngày khai giảng, cô càng không nỡ rời xa.

"Giờ tốt rồi, chúng ta lại được cùng nhau." Khấu Cẩm Khê vừa khóc vừa cười.

Diêu Trúc Mai vẫn chưa tiếp nhận sự thật.

Ngơ ngác nhìn con gái, nói với chồng, "Trước đây tôi đã quá đối xử bất công với nó."

Chu Chính Văn vỗ vai vợ.

"Mày đừng đắc ý," Chu Mẫn Mẫn hằn học, "Mày có vào đại học cũng thế thôi, cuối cùng vẫn lấy thằng tài xế."

"Chu Chiêu Chiêu, chúng ta chờ xem, tao đợi ngày mày khóc."

"Tao khóc hay không là chuyện tương lai, ít nhất hiện tại mày đang khóc là đủ rồi." Chu Chiêu Chiêu nhìn Chu Mẫn Mẫn.

"Mẫn Mẫn, cháu này..." Diêu Trúc Mai thở dài bất lực.

"Đừng giả nhân giả nghĩa," Chu Mẫn Mẫn không nhớ ơn bà, ngược lại còn hận, "Bác nói coi mẹ cháu như em gái, coi cháu như con ruột, sao lúc nãy không giúp?"

"Cháu ghét bác!" Chu Mẫn Mẫn giận dữ đẩy Diêu Trúc Mai rồi bỏ chạy.

Diêu Trúc Mai không giữ thăng bằng, trẹo chân.

"Đau quá."

Nhưng lòng còn đau hơn.

Phiêu Vũ Miên Miên

Từ nhỏ đến lớn, vì Chu Mẫn Mẫn, bà không ít lần trách mắng Chu Chiêu Chiêu.

Diêu Trúc Mai trong lòng vô cùng hối hận.

Nhưng chuyện sau đó càng khiến bà hối hận hơn.

"Đây là cửa hàng của các con?" Ngồi trên ghế mây tầng hai, Diêu Trúc Mai vẫn không tin nổi, Chu Chiêu Chiêu không biết từ lúc nào đã mở tiệm gà rán trước cổng trường.

"Đúng vậy, mẹ không thấy chị Diễm Bình đang bận dưới nhà sao?" Chu Chiêu Chiêu nói.

Không chỉ Vương Diễm Bình và Khấu Cẩm Khê, họ còn thuê một sinh viên năm hai làm thêm.

Mấy ngày thử nghiệm, lại thêm mới khai giảng, nhiều phụ huynh đưa con nhập học, tự nhiên nhìn thấy tiệm gà.

Còn có cư dân quanh đây dẫn con đi dạo.

Ngành nghề mới, đi ngang qua đã ngửi thấy mùi thơm, tự nhiên muốn nếm thử.

"Đúng vậy," Chu Chiêu Chiêu nói, "Mấy ngày trước con bận việc này."

Diêu Trúc Mai im lặng.

Hôm nay Chu Chiêu Chiêu đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bà.

Bà cảm thấy, đứa con gái này vừa giống vừa không giống con mình.

Chỉ có điều không vừa ý là chuyện tình cảm.

Một tài xế.

Trước đây Diêu Trúc Mai chê Dương Duy Lực vì điều này, nhưng lúc đó Chu Chiêu Chiêu cũng không có công việc ổn định, nên bà đành chấp nhận.

Nhưng giờ, Chu Chiêu Chiêu trở thành sinh viên, càng khiến Dương Duy Lực - một tài xế - không xứng với con gái bà.

Nhưng tính cách Chu Chiêu Chiêu bà cũng hiểu, là đứa không đ.â.m đầu vào tường không chịu quay đầu.

Diêu Trúc Mai lo lắng.

Đúng lúc này, bà nghe thấy tiếng gọi Chu Chiêu Chiêu.

Một cô gái, phía sau là cặp vợ chồng trung niên, có lẽ là bố mẹ cô ta.

"Chiêu Chiêu, sao cậu ở đây?" Đào Tân Bảo ngạc nhiên hỏi.

"Đào Tân Bảo, sao cậu cũng ở đây?" Chu Chiêu Chiêu cùng ngạc nhiên.

"Tớ đến nhập học. Còn cậu?"

Hai người đồng thanh, rồi cùng bật cười, "Thật sao? Cậu học ngành gì?"

"Ngôn ngữ Trung Quốc."

Hỏi ra mới biết hai người cùng ngành.

Lúc này, ở tận Tây Bắc xa xôi, Dương Duy Lực nhìn lên trời, "Hôm nay chắc cô ấy nhập học rồi."

"Cố lên... cố lên." Hầu Kiến Ba thở hổn hển vỗ vai anh, chưa kịp nói tiếp đã thấy Dương Duy Lực biến sắc, kéo anh sang một bên...

"Coi chừng!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 89: Chương 89



Chu Chiêu Chiêu đang nói chuyện với Đào Tân Bảo bỗng giật mình.

"Cậu sao thế?" Đào Tân Bảo hỏi.

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu.

Không hiểu sao, đột nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp.

"Dạo này cậu có gặp Dương Duy Lực không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, Đào Tân Bảo lắc đầu, "Anh ấy ít khi về khu tập thể lắm."

Dù có về, cô cũng không dám tìm anh chơi.

Chu Chiêu Chiêu lại nhớ đến cuộc điện thoại của anh, rất mơ hồ, không nói rõ đang làm nhiệm vụ gì.

"Hai người không cãi nhau chứ?" Đào Tân Bảo đột nhiên hỏi.

"Không." Chu Chiêu Chiêu vội lắc đầu, "Không có gì."

...

Đào Tân Bảo thấy vậy cũng không hỏi thêm.

Lần này lên tỉnh, Chu Chính Văn đưa cả Chu Toàn Hải và Hứa Thúy Hoa đi cùng. Xử lý xong việc của Chiêu Chiêu, ông dẫn bố mẹ và hai mẹ con Khấu Cẩm Khê đi chơi vườn thú.

Những người này, ngoài Chu Chính Văn và Chu Chiêu Chiêu thường xuyên ra ngoài, những người còn lại rất ít lên tỉnh.

Đặc biệt là Chu Toàn Hải và vợ, cả đời đi xa nhất có lẽ chỉ đến huyện.

"Hôm nay chúng ta đi vườn thú trước, ngày mai tôi đưa mẹ đến bệnh viện Kinh Tây." Chu Chính Văn nói.

Bệnh viện Kinh Tây là bệnh viện tốt nhất tỉnh, ông muốn kiểm tra toàn diện cho Hứa Thúy Hoa, xem bệnh tình có chữa được không.

Từ khi dọn đến trại gà, có người thân bên cạnh, tâm trạng Hứa Thúy Hoa khá hơn nhiều, dạo này đã nhận rõ người.

"Chị, chị giỏi quá." Chu Minh Hiên ngưỡng mộ nhìn chị gái.

Trải nghiệm hôm nay quá sức tưởng tượng của cậu.

Cậu tưởng Chu Chiêu Chiêu chỉ tỉnh ngộ, nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Mẫn Mẫn.

Không ngờ chị còn giấu chiêu này.

Chuyện này chắc chắn chị phát hiện từ lâu, nhưng kiên nhẫn đến hôm nay mới bùng nổ.

Nghĩ lại sáng nay trong làng, vẻ mặt đắc ý của Quách Phong Cầm và Chu Mẫn Mẫn.

Quả nhiên không c.h.ế.t không yên, leo càng cao ngã càng đau.

Bị bắt quả tang, xem Quách Phong Cầm còn giãy giụa thế nào.

Đúng là đã đời!

Hỏi Chu Minh Hiên bây giờ ngưỡng mộ ai nhất, tất nhiên là chị gái Chu Chiêu Chiêu.

"Em còn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ?" Chu Chiêu Chiêu nói, "Giờ chị đã mở tiệm gà rán, học kỳ này em không được trễ hẹn đấy."

"Chuyện nhỏ." Chu Minh Hiên đắc ý, "Em tưởng em rảnh à? Em đã xem qua sách lớp năm rồi."

"Mấy kiến thức đó dễ ẹc, top ba lớp không thành vấn đề."

"Vậy em biết trẻ con tỉnh thành đang học gì không?" Chu Chiêu Chiêu hỏi, "Nếu em chỉ nhìn vào lớp học của mình, thì quá hạn hẹp."

Đúng lúc nói chuyện, một cậu bé tầm tuổi Chu Minh Hiên vác đàn cello đi ngang qua, liếc nhìn cậu rồi tiếp tục bước.

Bên cạnh, mẹ cậu nói: "Học xong cello con tự đi học toán Olympic và thư pháp nhé?"

Chu Minh Hiên há hốc mồm.

"Được ạ." Cậu bé đáp, "Con đã bảo mẹ không cần đưa rồi mà."

Hai mẹ con vừa nói vừa đi.

"Chị, toán Olympic và thư pháp là gì?" Chu Minh Hiên hỏi.

Chu Chiêu Chiêu vỗ vai em trai: "Nếu em hứng thú với toán, có thể nghiên cứu toán Olympic."

"Lát chị tìm mấy cuốn sách liên quan cho em mang về."

Chu Minh Hiên gật đầu.

Đi vườn thú là thứ cậu thích nhất, Hứa Thúy Hoa dường như cũng vui vẻ hơn.

Sau khi tham quan, Chu Chính Văn đưa mọi người đi ăn tối.

Chiều tối, Chu Chiêu Chiêu mới về trường.

Khi nhập học cô đã biết phòng ký túc xá, chỉ là chăn màn còn để ở tiệm gà chưa mang theo.

Tối nay Chu Chính Văn ở khách sạn, cô mang đồ lên ký túc xá.

Vương Diễm Bình muốn đưa đi, nhưng Chu Chiêu Chiêu từ chối.

Chuyện nhỏ này cô tự làm được.

Phòng ký túc sáu người, ngoài giường cô còn một giường trống, bốn người khác đã ổn định. Khi Chu Chiêu Chiêu bước vào, bốn ánh mắt cùng đổ dồn về phía cô.

"Chào mọi người, mình là Chu Chiêu Chiêu." Cô tự giới thiệu, "Lớp ba khoa Văn."

"Chính là Chiêu Chiêu à, tụi mình đợi cậu lâu rồi." Một cô gái mặt tròn ngồi giường dưới gần cửa nói, "Mình là Lưu Tương, phòng mình chắc cùng lớp."

Khoa Văn trường họ mạnh, nữ sinh đông, nên hầu như cùng lớp ở chung phòng.

"Mình là Trương Hồng Quyên." Cô gái ở giường trên Lưu Tương nói.

"Mình là Lý Đình."

"Mình là Phùng Khiêm Khiêm." Phùng Khiêm Khiêm hơi kiêu kỳ bổ sung, "Nhà mình ở tỉnh thành."

Những người khác đều từ nơi khác đến.

Chu Chiêu Chiêu cười chào từng người, giường cô ở ngay trên Phùng Khiêm Khiêm, "Tí nữa mình trải giường, cậu ngồi tạm bên ai đó nhé."

"Vậy nhẹ tay thôi." Phùng Khiêm Khiêm nhíu mày, "Đừng làm rơi bụi bẩn xuống."

"Mình sẽ chú ý." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười.

"Cậu xinh quá." Lưu Tương không nhịn được khen, "Các cậu thấy không?"

"Ừ, da trắng quá, như em bé vậy." Trương Hồng Quyên và Lý Đình đồng thanh.

Mặt Phùng Khiêm Khiêm khó coi.

Vốn dĩ cô cũng xinh, nhưng da ngăm, so với Chu Chiêu Chiêu càng đen hơn.

"Mình rất tò mò, làm sao cậu biết có người chiếm đoạt thành tích của mình?" Lưu Tương hỏi.

Câu hỏi này Phùng Khiêm Khiêm cũng muốn hỏi.

"Mình đoán thôi, không cam tâm nên đến xác minh." Chu Chiêu Chiêu vừa nói vừa dọn giường.

"Hôm nay nhiều người nghe chuyện của cậu, đều gọi điện về cho bạn." Trương Hồng Quyên nói nhỏ, "Mình cũng có bạn tình hình giống cậu."

Top năm lớp, nhưng rốt cuộc không đỗ đại học.

Cô nghe chuyện Chu Chiêu Chiêu, vội gọi điện về nhà bạn.

Hy vọng bạn ấy có tin tốt.

"Vậy nếu giấy báo nhập học bị xé rách, có được không?" Lý Đình hỏi.

"Có thể mang giấy tờ đến trường làm lại." Chu Chiêu Chiêu nói, "Nhưng thứ quan trọng thế, sao lại xé?"

Lý Đình thở dài: "Nhà không cho đi học."

"Muốn bạn ấy đi làm kiếm tiền." Cô bổ sung.

"Vậy khó gì?" Chu Chiêu Chiêu dừng tay, "Mang theo hộ khẩu, tốt nhất trường cũng cấp giấy chứng nhận, nói dối nhà là đi làm."

"Đến lúc lén đi nhập học là được."

Theo cô, cách nào cũng có.

"Lúc đó có thể xin vay học bổng, hoặc làm thêm ngoài giờ, kiểu gì cũng kiếm được tiền học phí và sinh hoạt phí." Cô cười.

"Chiêu Chiêu, cậu giỏi quá, biết nhiều thứ ghê." Lý Đình lúc này đã ngưỡng mộ không thôi.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Mình phải đi ngay." Cô nhảy xuống giường xỏ giày, "Gọi điện bảo bạn ấy cách này."

"Trường bạn ấy chưa nhập học."

Hy vọng kịp thời.
 
Back
Top Bottom