Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 60: Chương 60



Đồ súc sinh!

Chu Hạo Đông kéo Chu Đại Chí ra ngoài, những cú đ.ấ.m liên tiếp trút xuống mặt hắn.

Chu Chiêu Chiêu vội vào trong đóng cửa, tìm tấm vải thô khoác lên người Vương Diễm Bình.

"Bác trưởng thôn, Hạo Đông ca đừng đánh nữa, mau đưa chị Diễm Bình đến bệnh viện." Làm xong, cô vội gọi.

Vương Diễm Bình lúc này đã mê man, nhưng vẫn nghe được giọng Chu Chiêu Chiêu, bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Chiêu Chiêu... cứu Nha Nha của chị..."

Đến lúc này, cô ấy vẫn chỉ nghĩ đến đứa con gái bé bỏng.

"Chị Diễm Bình đừng sợ, chị và bé sẽ không sao đâu." Chu Chiêu Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y cô. "Nhất định không sao."

"Các người định đưa vợ tôi đi đâu?" Chu Đại Chí thấy Chu Hạo Đông định bế vợ mình, giận dữ xông tới. "Buông ra!"

"Ngăn hắn lại." Chu Chiêu Chiêu nói với trưởng thôn và mấy người khác. "Chu Đại Chí, ngươi còn muốn đánh người nữa sao?"

Chu Đại Chí bị khí thế của Chu Chiêu Chiêu làm cho sững lại.

"Đây là chuyện nhà tôi, các người không có quyền can thiệp." Bà lão Chu chặn đường Chu Chiêu Chiêu. "Đây là con dâu nhà tôi!"

"Bà cũng biết cô ấy là con dâu nhà bà." Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn bà ta. "Bà cũng là phụ nữ, sao nỡ lòng nhìn con dâu bị con trai hành hạ như vậy?"

"Tránh ra!" Chu Chiêu Chiêu quát. "Hôm nay tôi nhất định phải đưa cô ấy đi, không ai được cản."

"Vô phép quá!" Bà lão Chu gào lên. "Con gái Chu Chính Văn ỷ thế h.i.ế.p người rồi!"

"Con gái Chu Chính Văn đánh người rồi!"

"Im miệng!" Chu Chiêu Chiêu nghiêm giọng. "Hạo Đông ca, anh bế chị Diễm Bình đến bệnh viện."

"Hôm nay tôi sẽ cho bà biết thế nào là ỷ thế h.i.ế.p người." Chu Chiêu Chiêu đứng trước dẫn đường. "Bà dám đụng vào tôi, bố tôi sẽ không tha cho bà đâu."

"Bác trưởng thôn, chị trưởng ban phụ nữ, mọi người đều chứng kiến rồi. Chuyện hôm nay chưa kết thúc đâu."

"Vương Diễm Bình là ân nhân cứu mạng tôi, tôi nhất định phải quản chuyện này."

"Ỷ thế h.i.ế.p người? Tôi sẽ cho bà biết thế nào là ỷ thế h.i.ế.p người thật sự."

"Các cháu cứ đưa người đi." Trưởng thôn tức giận nói. "Để tôi xử lý chuyện ở đây."

"Nha Nha..."

Vương Diễm Bình mê man, miệng không ngừng gọi tên con.

"Cô ấy cứ gọi Nha Nha mãi." Chu Hạo Đông nói.

"Mẹ ơi..." Nha Nha bị ông nội bế, sợ đến mức quên khóc, nghe tiếng mẹ liền oà lên. "Con muốn mẹ!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Bé giãy giụa muốn thoát khỏi tay ông nội để tìm mẹ.

"Ngoan nào!" Ông lão Chu dọa. "Không tao vứt mày lên núi Nam cho sói ăn thịt!"

Đứa bé có lẽ thường bị dọa như vậy nên lập tức ngừng khóc, nhưng lại bắt đầu nấc lên, trông càng đáng thương.

"Đưa bé cho tôi." Chu Chiêu Chiêu nghiêm mặt đòi bé.

"Đây là cháu nội tôi." Ông lão Chu không chịu.

"Ông điếc à? Bé đòi mẹ kìa." Chu Chiêu Chiêu nói. "Mẹ nó sắp bị con ông đánh c.h.ế.t rồi, ông không cho nó gặp mẹ lần cuối sao?"

"Nha Nha." Chu Chiêu Chiêu dịu giọng. "Chị bế em đi gặp mẹ nhé?"

"Vâng ạ." Nha Nha nấc lên đáp, đưa tay về phía Chu Chiêu Chiêu.

Dù còn rất nhỏ, nhưng bé biết chị này đang giúp mẹ mình.

"Nha Nha..."

Chu Chiêu Chiêu thừa lúc ông lão Chu không để ý, giật lấy bé.

"Con nhãi ranh!" Ông lão Chu giận dữ giơ tay định đánh.

"Ông dám đánh tôi thử xem!" Chu Chiêu Chiêu không sợ. "Bố tôi còn chưa bao giờ đụng một ngón tay vào tôi."

Phải nói, vài việc Chu Chính Văn làm trước đây đã khiến dân làng nể sợ, giờ Chu Chiêu Chiêu mượn oai hùm rất hiệu quả.

"Con... con nhãi ranh!" Bà lão Chu run giọng. "Tôi... tôi sẽ tố cáo các người, tố cáo xâm phạm nhà dân, ức h.i.ế.p người lương thiện!"

"Nhà tôi là thành phần cố nông, tôi sẽ tố cáo, sẽ bắt các người đi đấu tố!" Bà ta chỉ tay vào Chu Chiêu Chiêu.

Đây không phải lần đầu bà ta làm chuyện này.

Trước đây có nhà xích mích với họ Chu, vì thành phần không tốt nên bị bà ta tố cáo, kết cục gia đình tan nát.

Cũng vì vậy, nhà họ Chu bị dân làng xa lánh.

Mọi người đều nói bà lão Chu tạo nghiệp quá nhiều, nên không ai muốn gả con gái cho Chu Đại Chí.

Không ngờ Chu Đại Chí lại lấy được Vương Diễm Bình - cô thanh niên xung phong xinh đẹp, nết na nhất.

Hôm cưới, nhiều thanh niên trong làng tiếc nuối.

Giá như họ mạnh dạn tỏ tình trước, có lẽ Vương Diễm Bình đã là vợ họ rồi.

"Bà cứ đi tố cáo đi." Chu Chiêu Chiêu nói. "Bây giờ không còn công xã nữa, bà đến đồn công an mà tố."

"Chúng ta đi thôi." Cô bế Nha Nha, Chu Hạo Đông bế Vương Diễm Bình, cùng mọi người rời khỏi nhà họ Chu.

"Diễm Bình..." Chu Đại Chí gọi vợ, nhưng cô đã bất tỉnh.

"Mẹ ơi, giờ làm sao đây?" Chu Đại Chí đập đầu hỏi.

"Bà ơi, tính sao giờ?" Ông lão Chu cũng bó tay.

"Tính sao?" Bà lão Chu nghiến răng. "Tôi đi tìm Trương Hồng Hà, bảo bà ta dạy con gái cho tử tế."

"Trương thị có quản nổi không? Nghe nói Chu Chiêu Chiêu chẳng nghe lời bà ta." Chu Đại Chí lo lắng. "Chu Chính Văn giờ cũng ít về làng."

"Đừng lo." Bà lão cười lạnh. "Lão nương có bằng chứng trong tay, nếu bà ta không quản được thì cùng lắm ta tiết lộ hết, cần gì giữ bí mật cho bà ta nữa."

Bằng chứng?

Chu Đại Chí và ông lão Chu sáng mắt lên.

"Mẹ giỏi quá." Chu Đại Chí nói. "Mẹ yên tâm, đợi Diễm Bình về, con nhất định sẽ cố gắng để cô ấy sinh cháu trai cho mẹ."

Bà lão Chu phủi tay áo, ngẩng cao đầu bước đi.

Trong khi đó, Chu Hạo Đông và Chu Chiêu Chiêu dùng xe bò của trưởng thôn đưa Vương Diễm Bình đến bệnh viện.

"Xin bác sĩ làm giám định thương tật." Chu Chiêu Chiêu nói với nữ bác sĩ. "Làm ơn cứu cô ấy."

"Thương tật?" Nữ bác sĩ ngạc nhiên.

"Vâng, giám định thương tật." Chu Chiêu Chiêu đỏ mắt. "Cô ấy bị chồng đánh đập và hành hạ."

"Xin bác sĩ giúp chúng tôi làm giám định kỹ lưỡng."

Nhìn Vương Diễm Bình thoi thóp, Chu Chiêu Chiêu hối hận vì sao không đến sớm hơn.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của cô ở kiếp trước, cô thề sẽ không để chuyện đó tái diễn.

Nhưng nếu Vương Diễm Bình không chịu ly hôn thì sao?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 61: Chương 61



Chu Chính Văn và Dương Duy Lực cùng đến đồn công an.

Con gái gặp chuyện lớn như vậy, nếu ông bố không xuất hiện thì thật là vô dụng.

"Anh yên tâm, Chiêu Chiêu cũng là cháu tôi nhìn lớn lên, tôi sẽ không để cháu bị oan ức đâu." Cục trưởng Hoàng Vĩnh Kỳ đích thân tiếp đón, rót nước mời Chu Chính Văn.

"Năm đó nếu không có anh giúp đỡ, làm sao em có ngày hôm nay?" Hoàng Vĩnh Kỳ nói.

"Anh không đến thì lát nữa em cũng phải đi tìm." Ông ta tiếp tục, "Tên kia tuy cứng đầu, nhưng chúng em cũng không phải dạng vừa."

"Bên trong em đã dặn dò kỹ rồi." Hoàng Vĩnh Kỳ nói, rồi hạ giọng, "Chỉ là cái tên kia, em không biết xử lý thế nào, cần anh chỉ giáo."

"Tên kia" chính là Quách Phong Cầm.

"Cứ theo quy trình mà làm thôi." Chu Chính Văn cười, "Anh chỉ là tay buôn thôi, biết gì đâu?"

"Anh chỉ biết, ai dám động đến con gái anh, anh sẽ cho họ c.h.ế.t không kịp ngáp."

Những chuyện nhỏ nhặt trước đây cũng đành bỏ qua, Chu Chính Văn tự chiều con gái mình, không sao.

Nhưng lần này nếu không có Dương Duy Lực kịp thời đến, hậu quả thật khó lường.

"Bọn họ có quan hệ gì?" Chu Chính Văn châm điếu thuốc.

Là dân buôn, ông hiểu rõ lòng người.

Cam Vũ Lộ nói gì chuyện bị Chu Chính Văn làm mất mặt trong tiệc rượu nên ôm hận.

Nhân cơ hội quen anh em tên Cường, lại càng ngày càng ghét thái độ ngạo mạn của Chu Chính Văn nên trả thù lên Chu Chiêu Chiêu.

Toàn là chuyện nhảm nhí.

"Em sẽ cho người điều tra ngay." Hoàng Vĩnh Kỳ gật đầu.

Dĩ nhiên ông ta cũng nghĩ đến quan hệ bất chính, nhưng vì Chu Chính Văn có mặt nên chưa ra lệnh điều tra.

"Tốt." Chu Chính Văn cười, "Nhân tiện giúp anh xem thằng em trai anh có biết không?"

Ông hít một hơi thuốc dài, dập tắt điếu thuốc, "Xong việc anh đãi em bữa cơm."

"Anh khách sáo quá." Hoàng Vĩnh Kỳ cười, "Gà rán của cháu Chiêu Chiêu nghe đồn ngon lắm, để cháu cho em ít nhé?"

"Tôi còn chưa được ăn đây." Chu Chính Văn bật cười, vỗ vai ông ta, "Được, lo cho em."

Quách Phong Cầm bị nhốt trong phòng biệt giam, không ai thèm nói chuyện.

Ban đầu cô còn khá bình tĩnh, vì biết Chu Chính Vũ và Trương thị sẽ không bỏ mặc.

Nhưng từ sáng đến chiều, chẳng thấy ai đến, mấy tên công an cũng biến mất, không ai thẩm vấn cô.

Lúc đầu cô tưởng do thân phận mình, nhưng sau thấy không ổn.

Từ lúc bị nhốt đến giờ, cô chưa được uống ngụm nước nào.

Cuối cùng cửa cũng mở, Quách Phong Cầm vội ngẩng lên, một nữ cảnh sát mặt lạnh bước vào, đi thẳng sang phòng bên.

"Đồng chí cảnh sát..." Cô vội gọi.

"Không biết." Nữ cảnh sát cáu kỉnh.

Cánh cửa lại đóng sầm.

"Mở cửa ra!" Quách Phong Cầm chịu không nổi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị đối xử như vậy. "Thả tôi ra!"

"Gào cái gì?" Nữ cảnh sát quát. "Chờ đi, đến lúc tự khắc sẽ thẩm vấn."

"Ngồi đây suy nghĩ lại đi, lát nữa khai báo cho thật thà."

"Khai báo thành khẩn thì được khoan hồng, chống đối thì xử nặng."

Nữ cảnh sát nói xong lại đóng cửa. "Gào nữa là tội thêm nặng."

Phiêu Vũ Miên Miên

Quách Phong Cầm sợ hãi.

Định khóc, mới khóc được hai tiếng, cửa lại mở. "Khóc cái gì? Câm miệng lại!"

Thế là cô không dám khóc nữa, chỉ biết bịt miệng khóc thầm.

Nhưng buổi thẩm vấn vẫn không đến, cô ngồi dựa tường, không biết lúc nào ngủ thiếp đi.

Đúng lúc đó, cửa bật mở. "Quách Phong Cầm, đứng dậy đi theo tôi."

Quách Phong Cầm giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt đứng lên, đầu óc còn chưa tỉnh táo đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn.

Những gì diễn ra sau đó, với Quách Phong Cầm là cơn ác mộng kinh hoàng.

Nhưng người phụ nữ này kiếp trước có thể âm thầm giật dây, cùng Chu Chính Vũ soán ngôi Chu Chính Văn, ý chí của cô rất mạnh.

"Đúng là cục đá cứng." Nữ cảnh sát cười lạnh.

Nhưng đối với loại cứng đầu này, họ có nhiều cách.

Chu Chính Văn rời đồn công an, dẫn Dương Duy Lực đi gặp vài người bạn.

Có người làm trong chính phủ như Hoàng Vĩnh Kỳ, có người kinh doanh, thậm chí có người bán hàng rong.

Đây đều là mạng lưới quan hệ của ông.

Đã xác định Dương Duy Lực là con rể tương lai, đã đến lúc cho anh tiếp xúc với những người này. "Đừng coi thường những người nhỏ bé, đôi khi chính họ mới làm nên chuyện lớn."

"Cháu hiểu." Dương Duy Lực chân thành nói.

Chu Chính Văn vỗ vai anh, mỉm cười.

Hôm nay dẫn Dương Duy Lực đi gặp mọi người, ông âm thầm quan sát, phát hiện chàng trai này rất điềm tĩnh, dù gặp ai cũng không tự ti hay kiêu ngạo.

Lúc này, Chu Chính Văn nhìn Dương Duy Lực với ánh mắt hài lòng của một ông bố vợ.

Nhưng niềm vui này không kéo dài, bị Chu Minh Hiên phá hỏng.

"Bố ơi, tìm được bố rồi." Chu Minh Hiên thở hổn hển. "Mau đến bệnh viện huyện, chị con..."

Chưa nói xong, Dương Duy Lực đã biến mất.

"Chị con sao?" Tim Chu Chính Văn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. "Ai trong làng bắt nạt chị con?"

Khí thế lập tức thay đổi.

"Không... không phải chị con." Chu Minh Hiên hoảng hốt.

Cậu ta hình như gây hiểu lầm rồi.

"Vậy mày nói bậy cái gì?" Chu Chính Văn tát vào đầu con trai. "Nói rõ xem nào."

Chu Minh Hiên vội kể lại chuyện xảy ra trong làng.

"Con bé ngốc này." Chu Chính Văn lắc đầu.

"Chị con đúng là đại hiệp." Chu Minh Hiên thán phục. "Bố ơi, mau đến bệnh viện đi, con thấy bà lão Chu đi tìm bà nội rồi."

Không biết nói gì, nhưng mặt Trương thị rất khó coi, lại không dám phản ứng.

Đây là lần đầu Chu Minh Hiên thấy bà như vậy.

Sau đó, cậu thấy Trương thị theo bà lão Chu, khóa cửa đi thẳng về hướng bệnh viện.

Đi làm gì?

Câu trả lời quá rõ ràng.

"Đây là chuyện nhà người ta, con bé chưa chồng xen vào làm gì?" Trương thị giận dữ giơ tay định tát Chu Chiêu Chiêu.

"Mày..."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 62: Chương 62



Trương thị không ngờ rằng chuyện đã qua nhiều năm bỗng bị moi lên, lại còn bị đe dọa. Nếu không hoàn thành việc này, kẻ kia sẽ tiết lộ bí mật năm xưa.

Bí mật năm ấy…

Trương thị tưởng những người biết chuyện đã c.h.ế.t hết, nào ngờ Chu bà lại nắm rõ.

Nếu bà ta chỉ phỏng đoán vu vơ thì thôi, nhưng Chu bà biết quá rành mạch, thậm chí nhắc đúng mấy điểm then chốt.

Dù trăm ngàn không muốn, Trương thị cũng buộc phải đi một chuyến.

Bà không thể để bí mật này lộ ra.

"Chu Chiêu Chiêu, mày đúng là đồ tai họa!" Trương thị càng nghĩ càng tức giận. "Chuyện nhà người ta, mày nhúng mũi vào làm gì?"

Vương Diễm Bình sống c.h.ế.t có liên quan gì đến Chu Chiêu Chiêu?

Cớ sao phải ôm cái đống hỗn độn ấy vào người?

Đã vậy, vợ bị đánh thì đánh, nào có chuyện vừa đưa vào viện lại còn báo cảnh sát?

Bản thân Vương Diễm Bình còn chưa lên tiếng, một đứa con gái chưa chồng như Chu Chiêu Chiêu can dự vào chuyện nhà người ta, không biết xấu hổ!

Nếu không phải vì cô ta nhiều chuyện khiến Chu bà bị dồn vào đường cùng, Chu bà đã chẳng đe dọa bà.

Biết đâu chuyện này sẽ theo Chu bà xuống mồ mà biến mất.

Giờ đây, bí mật của bà rơi vào tay Chu bà, tương lai còn không biết bị vòi vĩnh thế nào!

Càng nghĩ, Trương thị càng hận, chỉ muốn túm tóc Chu Chiêu Chiêu lôi về.

Nhưng vừa giơ tay lên đã bị người khác chặn lại.

"Buông ra!" Trương thị giãy giụa tức giận, nhưng không thoát được, bèn bật khóc. "Giết người rồi…"

"Xin nhỏ giọng thôi," y tá đi tới nhắc nhở. "Đây là bệnh viện, không phải chợ."

Dương Duy Lực buông tay bà, quay sang hỏi Chu Chiêu Chiêu: "Em không sao chứ?"

Chu Chiêu Chiêu lắc đầu: "Em ổn."

Dương Duy Lực nén nghi ngờ trong lòng, đảo mắt nhìn cô kỹ lưỡng, thật sự thấy cô bình an mới yên tâm.

Khi Chu Chính Văn và Chu Tấn Huyên tới, cảnh sát cũng đã có mặt.

"Đây không còn là chuyện gia đình nữa," cảnh sát nói với Chu bà và Chu Đại Chí. "Đánh người là sai, nặng có thể phải ngồi tù."

Chu bà chân tay bủn rủn.

Trong làng đâu chỉ mỗi nhà họ đánh vợ, sao người khác chẳng sao, đến lượt con trai bà lại gặp họa?

"Không phải, đây là hiểu lầm thôi," Chu bà vội nói. "Con dâu tôi không sao đâu, vợ chồng nào chẳng cãi nhau?"

"Các đồng chí, nhà chúng tôi là thành phần cố nông, các đồng chí đừng oan cho người tốt."

"Bác yên tâm, cảnh sát chúng tôi không oan người tốt, cũng không bỏ sót kẻ xấu," cảnh sát trấn an.

Những vụ vợ chồng đánh nhau vào viện như này vốn hiếm, báo cảnh sát lại càng ít.

Thường thì họ sẽ khuyên hòa giải, đừng để đổ vỡ.

"Bà mau đưa cháu gái bà đi," Chu bà nói với Trương thị. "Chỉ cần nó không nhúng tay vào, nhà tôi chẳng có chuyện gì."

Đâu phải lần đầu đánh Vương Diễm Bình, chỉ là trước không nghiêm trọng thế này thôi.

Trước kia, nằm trên giường dưỡng vài ngày là khỏe.

Ban đầu Chu Đại Chí còn đánh vào mặt, nhưng sau học khôn, đánh mặt dễ bị người ngoài thấy, lại không làm việc được.

Hắn chuyên đánh những ch* k*n trên người, đôi khi Chu bà cũng nhúng tay.

Đánh cho sợ thì sẽ an phận ở nhà cùng Chu Đại Chí.

Không còn dám nghĩ đến chuyện về thành phố nữa.

"Con lớn, mau gọi con gái con về," Trương thị nói. "Đừng ở đây nhiều chuyện."

"Vương Diễm Bình là ân nhân cứu mạng Chiêu Chiêu, chuyện này nó phải quản," Chu Chính Văn lên tiếng. "Nó không quản được thì còn có tôi."

"Không lý nào người ta cứu con gái tôi, đến khi họ gặp nạn tôi lại đứng nhìn."

"Lỡ truyền ra ngoài, tôi Chu Chính Văn thành kẻ vong ân, sau này làm ăn kiểu gì?"

Trương thị tức run người: "Vợ chồng đánh nhau có gì lạ, ai lại đi báo cảnh sát?"

"Cảnh sát đâu rảnh lo chuyện vặt vãnh này?"

"Nếu xảy ra án mạng," Chu Chính Văn cười nhạt liếc hai cảnh sát, "sợ không ai gánh nổi trách nhiệm."

Hai cảnh sát nghe vậy lập tức nghiêm mặt.

Ban đầu còn định hòa giải cho hai vợ chồng về đoàn tụ.

Nhưng giờ nghe Chu Chính Văn quyết định nhúng tay, lại còn dọa án mạng, lập tức dẹp ý định qua loa, xử lý nghiêm túc.

Đúng lúc đó, cửa phòng mổ mở, nữ bác sĩ bước ra.

Thấy đông người, bà hơi ngạc nhiên, rồi nói với Chu Chiêu Chiêu: "Tôi đã xử lý vết thương cho cô ấy rồi."

"Bác sĩ," Chu Đại Chí chạy tới hỏi cuống quýt, "vợ tôi… cô ấy có sao không?"

"Anh là chồng bệnh nhân?" Nữ bác sĩ lạnh lùng nhìn hắn. "Vết thương trên người cô ấy là do anh đánh?"

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tôi… tôi…" Chu Đại Chí ấp úng.

"Vợ chồng cãi nhau đánh trọng thương tôi cũng từng gặp," nữ bác sĩ nói. "Nhưng đánh vợ tàn nhẫn như anh thì tôi mới thấy lần đầu."

"Tôi biết lỗi rồi, tôi thề không đánh nữa," Chu Đại Chí hối hận nói. "Bác sĩ, làm ơn cho tôi vào gặp cô ấy."

"Vết thương nhiều quá, chúng tôi đã gây tê, giờ cô ấy chưa tỉnh," nữ bác sĩ đáp. "Giờ mới biết hối hận? Sớm làm gì rồi?"

"Chờ ở đây đi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi."

"Sao… các người báo cảnh sát làm gì?" Chu bà hoảng hốt. "Các người là bệnh viện mà?"

"Chúng tôi là bệnh viện cứu người, nhưng các người suýt g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy, nếu có chuyện gì, bệnh viện không đảm đương nổi."

Nên lúc nãy trong phòng mổ, họ đã xin ý kiến trưởng khoa, quyết định báo cảnh sát.

Thời buổi này dù chưa có khái niệm bạo hành gia đình hay h.i.ế.p dâm trong hôn nhân, nhưng đánh người thập tử nhất sinh, lại còn dấu hiệu h.i.ế.p dâm khi khám vùng kín.

Không báo cảnh sát, lần sau người phụ nữ này có thể mất mạng.

"Chúng tôi chính là cảnh sát," hai người kia nói.

Vừa dứt lời, một tốp cảnh sát khác cũng tới.

Chu Đại Chí quỳ sụp xuống, đầu đập xuống đất: "Tôi có lỗi với Diễm Bình, tôi sai rồi, tôi không dám nữa."

"Các đồng chí cảnh sát, xin đừng bắt tôi."

Chu bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương thị, lẩm bẩm: "Bà không được bỏ rơi Đại Chí, phải cứu cháu trai tôi."

Trương thị: "Tôi biết làm sao giờ?"

Cảnh sát đến hai đợt rồi.

"Bà không giúp, tôi sẽ nói bí mật của bà ra," Chu bà nghiến răng nói nhỏ. "Con trai tôi có sao, nhà bà cũng đừng hòng yên ổn."

"Chu Chính Văn mà biết chuyện…"

Bà ta chưa nói hết, Trương thị đã đi tìm Chu Chính Văn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 63: Chương 63



Hai người tuy nói khẽ, nhưng Chu Chiêu Chiêu và Dương Duy Lực đứng ngay gần đó.

Chiêu Chiêu nghe không rõ, nhưng Dương Duy Lực nghe hết toàn bộ.

"Bà nội em có điểm yếu trong tay Chu bà," anh thì thào, "hình như liên quan đến bố em."

Liên quan đến bố cô?

Chu Chiêu Chiêu nhìn về phía Chu bà, đúng lúc bà ta cũng liếc lại, nhe răng cười đắc thắng.

Trương thị đành phải tìm Chu Chính Văn.

"Mẹ, con đã nói rồi, chuyện này phải can thiệp," Chu Chính Văn kiên quyết. "Mẹ nên khuyên Chu Đại Chí làm người tử tế đi."

"Vợ cũng là con người."

Chỉ nghe miêu tả, ông đã tưởng tượng ra Chu Đại Chí tàn nhẫn đến mức nào.

"Con lớn, coi như mẹ cầu xin con," Trương thị hạ giọng.

"Mẹ, có phải bà ta nắm điểm yếu gì của mẹ không?" Chu Chính Văn hỏi.

Đến mức phải dùng từ "cầu xin"?

Ngay cả chuyện Quách Phong Cầm trước kia, Trương thị cũng chưa từng thế này.

"Không có, làm gì có chuyện đó?" Trương thị tránh ánh mắt con trai. "Cùng làng với nhau, bà ấy từng giúp mẹ, thế thôi."

Nếu đơn giản thế thì lạ!

Chu Chính Văn lắc đầu: "Giờ dù con không can thiệp, cảnh sát cũng không tha cho hắn đâu."

Trương thị: "Vậy con can thiệp đi, bảo cảnh sát đừng quản chuyện này nữa."

"Dù sao Chu Đại Chí cũng là con trai duy nhất của bác gái con, không thể để nó bị bắt."

Nếu hắn bị bắt, bí mật của bà cũng khó giữ.

"Con thực sự không làm được," Chu Chính Văn từ chối.

Trương thị định nói tiếp thì thấy mấy cảnh sát từ phòng bệnh đi ra, lôi thẳng Chu Đại Chí đi.

"Không được, các đồng chí, con tôi biết lỗi rồi!" Chu bà ôm chặt lấy con trai. "Tôi thề sẽ đối xử tốt với con dâu."

"Khi nó khỏe, tôi coi nó như con gái ruột!"

"Không... tôi sẽ thờ nó như bà!"

Chu bà khóc lóc van xin.

"Mẹ, cứu con!" Chu Đại Chí rống lên.

"Bác đừng cản trở chúng tôi," cảnh sát nghiêm mặt. "Con bác không phải lần đầu đánh vợ, vết thương trên người cô ấy tích tụ mấy năm rồi."

Vừa vào khám, họ chỉ thấy vết thương trên cánh tay, nhưng bác sĩ nói còn nhiều hơn thế.

Đặc biệt ở những ch* k*n đáo.

Mấy cảnh sát đều là đàn ông m.á.u nóng, có người cũng đã lập gia đình, dù hay cãi vã nhưng ai lại đánh vợ dã man thế?

Đúng là thú vật!

Nhưng họ cũng hiểu, chuyện này thường kết thúc trong im lặng.

Vì phần lớn phụ nữ chọn cam chịu, vì con cái hoặc gia đình mà không dám ly hôn.

Họ từng chứng kiến nhiều.

Nhưng tàn ác như Chu Đại Chí thì hiếm.

Vì vậy, loại người này phải bắt giam vài ngày cho tỉnh ngộ.

Hy vọng sau này hắn sẽ thay đổi, đối xử tốt với vợ.

Nhưng họ cũng biết, đánh vợ một lần sẽ có nhiều lần tiếp theo.

Chu Đại Chí bị lôi đi giữa tiếng kêu gào thảm thiết của Chu bà.

"Trương thị!" Chu bà xông tới túm lấy bà. "Mau bảo con trai bà tìm cách đưa con tôi về!"

"Tiền bạc hay gì tôi cũng chịu," Chu bà khóc lóc. "Con tôi mà có mệnh hệ gì, nhà bà cũng đừng hòng yên ổn!"

Chu Hạo Đông đứng gần đó kinh ngạc trước sự hung hãn của Chu bà: "Thảo nào mẹ tôi bảo tránh xa!"

Hạo Đông cùng phố với Chu Đại Chí, nhiều lần gặp mặt, mẹ anh luôn dặn phải tránh xa nhà này.

Từ nhỏ, mẹ đã cấm anh chơi với Chu Đại Chí.

"Con thấy họ tốt mà?" Hồi đó Hạo Đông không hiểu.

Mẹ anh - Thẩm Hồng Quyên - chỉ lạnh lùng nói: "Người đời không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Chu bà tâm địa không ngay thẳng."

Lúc này Hạo Đông mới thấm thía lời mẹ.

Nhớ lại lúc bế Vương Diễm Bình, dù đã sinh con nhưng cô gầy gò đến mức nhẹ bẫng.

"Em vào thăm chị Diễm Bình," Chu Chiêu Chiêu nói.

Cả nhà họ Chu từ đến viện đến giờ chẳng ai quan tâm người vợ bị đánh.

Cũng không ai chăm sóc bé Nha Nha đang ngủ thiếp đi vì khóc quá sức.

Lòng Chiêu Chiêu chua xót, cô hiểu vì sao kiếp trước Vương Diễm Bình lại chọn con đường tuyệt vọng ấy.

Trong phòng bệnh, Vương Diễm Bình đã tỉnh, mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.

Cánh cửa mở, Chu Chiêu Chiêu bế Nha Nha bước vào.

"Nha Nha..."

"Cháu ngủ rồi," Chiêu Chiêu trấn an. "Chị đừng lo."

Phòng bệnh bốn giường nhưng chỉ có hai bệnh nhân, Chiêu Chiêu đặt bé gái lên giường bên cạnh.

"Cảm ơn em," Vương Diễm Bình nhìn lên trần nhà. "Chị thực sự muốn c.h.ế.t quá."

Phiêu Vũ Miên Miên

Đặc biệt khi lại bị Chu Đại Chí cưỡng h**p, nỗi tuyệt vọng ấy chẳng khác gì lần đầu.

"Giá như chị c.h.ế.t sớm hơn," cô khóc nức nở. "Nha Nha đã không phải chịu khổ cùng mẹ."

"Chị Diễm Bình, đừng nghĩ thế," Chu Chiêu Chiêu ngồi xuống nắm tay cô. "Đây không phải lỗi của chị, sao phải trả giá cho tội ác của kẻ khác?"

"Tại sao kẻ xấu sống thoải mái, còn ta phải gánh hậu quả?"

"Đất nước rộng lớn thế này, chị không muốn cùng Nha Nha đi ngắm non sông tươi đẹp sao?"

"Vả lại, nếu chị chết, chị được giải thoát, nhưng Nha Nha thì sao?"

"Cháu còn quá nhỏ, nỡ nào để con một mình trong hang sói ấy?" Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt cô. "Hay chị nghĩ họ sẽ đối xử tốt với cháu?"

Đối xử tốt với Nha Nha?

Làm gì có chuyện đó!

Cả nhà họ trọng nam khinh nữ, chán ghét Nha Nha từ lâu.

"Chị không muốn nhìn con lớn lên? Không muốn thấy con thành gia lập thất?" Chiêu Chiêu nói. "Nếu chị không còn, biết đâu họ sẽ bán Nha Nha đi."

"Hay chị nghĩ nếu Chu Đại Chí tái hôn, mẹ kế sẽ thương cháu?"

Làm sao có thể!

"Nhưng... chị không biết phải làm sao," Vương Diễm Bình bật khóc. "Cuộc sống này, chị chịu hết nổi rồi."

"Chị có thể ly hôn," Chu Chiêu Chiêu kiên quyết nói.

"Nhưng... họ sẽ không cho chị đem Nha Nha đi," Vương Diễm Bình che mặt khóc. "Chính vì con, chị mới cam chịu đến hôm nay."

Nếu không, cô đã ly hôn từ lâu.

"Họ sẽ đồng ý," Chu Chiêu Chiêu khẳng định. "Họ sẽ để chị đưa Nha Nha đi."

"Có thật không?"

Ánh mắt Vương Diễm Bình lần đầu lóe lên tia hy vọng.

Về sau, khi nhớ lại, Vương Diễm Bình luôn cảm thấy quyết định đúng đắn nhất đời mình là lần đó đã lên tiếng nhắc nhở Chu Chiêu Chiêu.

Và may mắn nhất cuộc đời cô, là được gặp Chu Chiêu Chiêu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 64: Chương 64



Ly hôn, Vương Diễm Bình không phải chưa từng nghĩ tới.

Ngay từ lần đầu bị Chu Đại Chí đánh, cô đã muốn ly hôn. Nhưng phụ nữ thời này ly dị vốn đã khó, đủ thứ dư luận có thể nhấn chìm người ta.

Huống chi cô lại là một thanh niên xung phong từ nơi khác đến.

Quan trọng nhất, Chu Đại Chí sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, càng không thể để cô đưa Nha Nha đi.

"Không thể nào, họ sẽ không chịu đâu." Nghĩ đến đây, Vương Diễm Bình lắc đầu.

"Chị Diễm Bình, chị có tin em không?" Chu Chiêu Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Vương Diễm Bình sững người, nhìn cô chằm chằm.

"Em là con gái Chu Chính Văn, em có cách buộc họ đồng ý ly hôn, còn không tranh giành Nha Nha với chị."

"Chiêu Chiêu, em không biết họ độc ác thế nào đâu," Vương Diễm Bình lắc đầu. "Họ sẽ không dễ dàng chịu thua, họ sẽ mở miệng đòi hỏi trời long đất lở."

"Em đừng quan tâm đến chị nữa," cô nói. "Hôm nay em đưa chị vào viện, chị đã biết ơn em lắm rồi."

Chỉ ai thực sự sống chung với gia đình này mới hiểu họ đáng sợ thế nào.

"Chị định tiếp tục chịu đựng thế này sao?" Chu Chiêu Chiêu liếc nhìn Nha Nha đang ngủ. "Rồi để con gái chị cùng chịu khổ theo?"

"Lần này em cứu được chị, lần sau thì sao?" Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Diễm Bình. "Liệu chị còn may mắn như vậy không?"

"Hay chị nghĩ họ sẽ thay đổi?"

Vương Diễm Bình lắc đầu.

Không bao giờ thay đổi.

Mỗi lần đánh xong, Chu Đại Chí đều quỳ xuống xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Nhưng rồi lần sau, hắn lại tiếp tục.

Và mỗi lần còn dã man hơn lần trước.

"Chị tự suy nghĩ đi," Chu Chiêu Chiêu đứng dậy. "Em muốn giúp chị, nhưng trước hết chị phải tự đứng lên đã."

"Nếu chị không có dũng khí đấu tranh vì bản thân và con gái," cô nói, "thì coi như em chưa từng nói gì."

"Còn chuyện chị cứu em, em sẽ báo đáp bằng cách khác."

"Chị không cần báo đáp." Thấy cô định đi, Vương Diễm Bình cắn răng ngồi dậy, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chiêu Chiêu. "Xin em giúp chị, giúp hai mẹ con chị."

Cô không muốn sống kiếp heo chó như trước nữa, càng không muốn Nha Nha chịu cảnh tương tự.

Nếu lần này tha cho Chu Đại Chí, về nhà hắn, sau này sẽ không ai cứu nổi cô.

Hơn nữa, nhà họ Chu luôn muốn có con trai. Nếu cô không sinh được, họ sẽ bắt cô đẻ tiếp cho bằng được.

Mấy năm ở làng, cô từng chứng kiến những gia đình vì muốn có con trai mà g.i.ế.c hại hoặc đem con gái đi cho.

Vương Diễm Bình rùng mình nghĩ tới.

Chu bà sẽ không đem cho đâu, bà ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé ngay khi sinh ra!

Chuyện này Chu bà hoàn toàn có thể làm được.

Nghĩ đến đây, toàn thân cô run lên. Không, cô không muốn như vậy.

Chu Chiêu Chiêu ngồi xuống nắm tay cô: "Chị yên tâm, em nhất định sẽ giúp hai mẹ con chị."

"Chị bị Chu Đại Chí cưỡng h.i.ế.p nên mới phải lấy hắn." Vương Diễm Bình kể lại.

Bị gia đình phản bội, cô đến đây làm thanh niên xung phong mà chưa từng nguôi ngoai, cũng ít bạn bè.

Người khác nhận được thư nhà đều vui, còn cô mỗi lần đọc thư đều khóc.

Và hôm đó cũng thế.

"Ban đầu chị bị che mắt bởi vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa của Chu bà." Vương Diễm Bình nhớ lại.

Khi cô nhận thư, trốn trong đống rơm khóc, Chu bà tìm đến, đưa cho cô cái bánh bao, còn ân cần lau nước mắt.

"Đừng khóc nữa con, sau này có gì buồn cứ tìm bác. Nhà bác tuy không có sơn hào hải vị, nhưng bánh bao thì luôn sẵn."

Khi con người yếu đuối nhất, lòng tốt nhận được sẽ được phóng đại vô hạn.

Vương Diễm Bình thực sự cảm động trước sự ấm áp của Chu bà. Ngây thơ nghĩ bà ta tốt thật.

Đặc biệt khi Chu bà nói: "Bác không có con gái, giá có được đứa ngoan như cháu thì tốt biết mấy."

Từ nhỏ đến lớn, chưa ai nói với cô như thế.

Vương Diễm Bình rất biết ơn vì được an ủi lúc tổn thương nhất.

Nhưng cũng hiểu thời buổi này nhà ai cũng khó khăn, nên không dám thực sự đến nhà ăn uống như lời Chu bà.

Ai ngờ cô không đến, Chu bà lại chủ động tìm đến trạm thanh niên xung phong.

Không chỉ vậy, còn mang theo đồ ăn ngon.

Bảo là con trai bà đi làm thuê, chủ nhà cho, tiếc không ăn mang về cho cô.

Vương Diễm Bình sao dám nhận? Vội vàng từ chối, nhưng lão bà không chịu.

Cứ thế qua lại, cô dần thân với Chu bà.

Ấn tượng ban đầu khá tốt, nhưng cô chưa từng đến nhà Chu Đại Chí, cảm thấy con gái đến nhà người ta không tiện.

Cho đến một ngày Chu bà ốm.

Vương Diễm Bình nghĩ bà ta thường tốt với mình, nên dùng tiền dành dụm mua bánh đến thăm.

"Giá như chị không bao giờ bước chân vào cái nhà đó." Nói đến đây, nước mắt Vương Diễm Bình rơi không ngừng.

Cơn ác mộng cuộc đời cô bắt đầu từ cánh cửa ấy.

"Đừng sợ," Chu Chiêu Chiêu siết c.h.ặ.t t.a.y cô. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

"Chỉ cần chúng ta có niềm tin."

"Ừm," sau bao năm kìm nén, giờ được giãi bày, lòng Vương Diễm Bình dần sáng rõ. "Chị nhất định sẽ ly hôn."

"Chiêu Chiêu, chị nhất định phải ly hôn."

Cô phải đứng lên mà chiến đấu!

"Tốt lắm." Chu Chiêu Chiêu mỉm cười hài lòng. "Giờ chúng ta bàn xem nên làm thế nào."

Hai người bắt đầu thảo luận, một lúc sau có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

Hóa ra là Dương Duy Lực.

"Tôi mua đồ ăn rồi, dùng bữa đi." Anh nói, liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ. "Mua cháo và sữa cho cháu, được không?"

"Sao lại không?" Vương Diễm Bình đỏ mắt. "Đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất cháu từng có."

"Đừng như vậy," Chu Chiêu Chiêu nói. "Sau này ly hôn rồi kiếm tiền, chị muốn mua gì cho Nha Nha cũng được."

"Thời buổi này chỉ cần chịu khó, kiểu gì cũng kiếm ra tiền."

"Ừm." Vương Diễm Bình gật đầu cảm kích.

Nhưng sau bữa ăn, Chu Chiêu Chiêu lại đau đầu. Vương Diễm Bình nằm viện có y tá chăm sóc, nhưng Nha Nha thì sao?

Phiêu Vũ Miên Miên

Cuối cùng, Chu Chiêu Chiêu đành đưa đứa trẻ về nhà.

Dương Duy Lực đạp xe, phía trước chở một đứa nhỏ, phía sau chở một cô gái.

Gió đêm phố huyện lướt qua, Chu Chiêu Chiêu chợt có ảo giác.

Như trở về kiếp trước, anh từng cũng đạp xe chở cô như thế.

"Em định làm thế nào?" Dương Duy Lực vừa đạp xe vừa hỏi.

"Anh có thấy em nhiều chuyện không?" Cô hỏi lại.

"Không." Anh cười. "Nếu không quan tâm, em đã không phải là Chu Chiêu Chiêu mà anh biết."

Cô gái dám yêu dám ghét, lại vô cùng lương thiện.

"Người trong núi tự có diệu kế." Chu Chiêu Chiêu cười đáp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 65: Chương 65



Nha Nha là một cô bé ngoan ngoãn, ít nói nhưng rất hiểu chuyện. Bé biết rõ cô chị xinh đẹp này đang tốt với mình.

Vì vậy khi mẹ bảo đi theo Chu Chiêu Chiêu, bé không hề phản đối.

Chu Chính Văn không ngạc nhiên khi thấy Nha Nha, nhưng Diêu Trúc Mai thì tỏ ra khó chịu.

"Bản thân chưa lấy chồng đẻ con, đã đi trông con người ta rồi." Bà nhăn mặt.

Tuy giận là giận.

"Vụng về quá, mày biết làm gì?" Bà đẩy Chiêu Chiêu ra, ôm lấy Nha Nha. "Mày đi tắm rửa trước đi, để tao lo cho nó."

Nha Nha sợ đến mức rơm rớm nước mắt nhưng không dám kêu nửa lời.

Nhưng chẳng mấy chốc, bé nhận ra người phụ nữ dữ dằn này rất xinh đẹp, và khi bà rửa mặt cho bé thật nhẹ nhàng.

Không như bà nội, lúc nào cũng kỳ cọ thô bạo đến mức tưởng chừng muốn lột da mặt bé.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Diêu Trúc Mai trừng mắt với Nha Nha.

"Dì đẹp." Nha Nha cuối cùng cũng dũng cảm thốt lên.

"Hừ," Chu Chính Văn vừa bước vào, nghe thấy liền cười. "Con bé này có mắt đấy."

"Với lại bà ấy là vợ tao," ông chỉ vào Diêu Trúc Mai. "Mày gọi bà ấy là dì, gọi tao là ông?"

Nha Nha ngơ ngác, không biết trả lời thế nào.

Lúc nãy, Chu Chiêu Chiêu bảo bé gọi Chu Chính Văn là ông.

"Thôi, đừng dọa con bé." Diêu Trúc Mai đẩy chồng đi. "Đừng cản chúng tôi."

"Đi nào Nha Nha, ta đi rửa chân."

Trước đó còn chê bai, giờ chỉ vì một câu nói của con bé mà vui như mở cờ trong bụng.

Đến tối còn nhất quyết đòi ngủ cùng Nha Nha.

Chu Chiêu Chiêu không cản, tranh thủ thời gian một mình suy nghĩ cách giải quyết chuyện của Vương Diễm Bình.

"Vụ Quách Phong Cầm có lẽ chỉ giam vài ngày rồi thả." Tối đó, Chu Chính Văn tìm cô nói.

Thời buổi này không có camera giám sát, Quách Phong Cầm lại cải trang khi thuê hai tên kia.

Hai tên đó cũng không chắc người thuê có phải là Quách Phong Cầm hay không.

Dù có lời khai của thầy Triệu, nhưng chỉ chứng minh cô ta từng xuất hiện ở đó, không chứng minh được gì khác.

Còn vụ thuê người đánh thầy Triệu, Cam Vũ Lộ đã nhận hết trách nhiệm, khẳng định không liên quan đến ai.

Không biết Quách Phong Cầm bỏ bùa mê gì mà khiến Cam Vũ Lộ gánh vác mọi chuyện.

"Không sao đâu bố." Chu Chiêu Chiêu cười. "Cô ta có ra ngoài cũng không sống yên ổn đâu."

Cam Vũ Lộ nhận hết tội để bảo vệ Quách Phong Cầm ư?

Buồn cười.

Cô đã đồng ý đâu?

"Bố cứ chờ xem trò vui." Chu Chiêu Chiêu chớp mắt.

"Được." Chu Chính Văn cười, không hỏi thêm.

Con gái đã lớn, có thể tự giải quyết nhiều chuyện.

Chẳng mấy chốc, ông hiểu ý Chiêu Chiêu.

Vợ Cam Vũ Lộ - Lưu Tú Nga - từ quê lên, thẳng tiến đến trại giam.

Nghe nói khi gặp mặt, bà ta đã tát Cam Vũ Lộ túi bụi.

Nếu không có cảnh sát can thiệp, có lẽ Cam Vũ Lộ đã bị rách mặt.

Không ai ngờ Lưu Tú Nga lại hung dữ đến vậy. "Mày với con Quách Phong Cầm kia, có quan hệ bất chính phải không?"

"Đừng có bịa chuyện." Cam Vũ Lộ quát. "Tao với cô ta không quen biết, đừng nghe lời đồn nhảm."

Lưu Tú Nga bĩu môi. "Mày không nhận cũng được, tao tự đi tìm con tiện nhân ấy."

Không lý nào vì một con đ* mà hủy hoại tương lai của con trai bà.

Đàn ông như Cam Vũ Lộ, bà đã thấu từ lâu, nên mấy năm nay dùng tiền hắn gửi về chăm lo cho con trai học hành.

Ai ngờ sắp đến kỳ thi đại học, hắn lại gây chuyện.

Lưu Tú Nga sao chịu được!

"Tao xin mày, đừng làm loạn nữa." Cam Vũ Lộ khẽ van xin. "Mày về quê đi, chuyện của tao sẽ có người lo, không ảnh hưởng đến con trai."

"Nếu mày gây chuyện, hậu quả khó lường."

Phiêu Vũ Miên Miên

Nếu Lưu Tú Nga cứng đầu, hắn sẽ tiêu đời.

Còn lý do hắn bảo vệ Quách Phong Cầm, không phải vì yêu, mà vì cô ta biết quá nhiều bí mật của hắn.

Nhưng Lưu Tú Nga không hiểu, nhất định phải gặp cho bằng được con đ* Quách Phong Cầm, xem cô ta dùng thủ đoạn gì mà mê hoặc chồng mình.

Tiếc là Quách Phong Cầm đang bị giam, không thể gặp.

Được thôi.

"Chu Chính Vũ, mày còn là đàn ông không?" Lưu Tú Nga tìm đến Chu Chính Vũ, mở mồm là chửi. "Vợ mày mày cũng không quản nổi?"

"Con điên này, mày là ai?" Chu Chính Vũ đang lo lắng cho vợ thì bị một người phụ nữ lạ mặt xông vào mắng.

"Vợ mày là Quách Phong Cầm?" Lưu Tú Nga hỏi.

Chu Chính Vũ gật đầu ngờ nghệch.

Lưu Tú Nga thất vọng.

Đồ ngốc này, công nhân nhà máy mà còn kém cả bà nông dân quê mùa.

"Mày không thấy vợ mày có gì khác thường sao?" Bà không biết phải nói gì hơn.

"Chồng tao là Cam Vũ Lộ."

"Tao không hiểu mày nói gì." Chu Chính Vũ lạnh mặt. "Tao và vợ tao rất tốt, còn Cam Vũ Lộ, tao biết, trước làm ở sở giáo dục."

Cam Vũ Lộ hắn biết, nhưng hắn không quan tâm.

Lưu Tú Nga tròn mắt.

Bà không ngờ lại có người đàn ông không màng đến việc bị cắm sừng.

Nhưng càng thế, càng khiến bà tò mò.

Sau khi gặp Cam Vũ Lộ, có lẽ bà sẽ vì con trai mà nhẫn nhịn. Nhưng sau màn đối thoại với Chu Chính Vũ,

Lưu Tú Nga quyết định sẽ gặp cho bằng được Quách Phong Cầm.

Bị giam ư?

Không sao, bà có thừa thời gian chờ đợi.

Sáng hôm sau, Chu Chiêu Chiêu dẫn Nha Nha đến bệnh viện thì thấy Chu bà đứng sẵn ở cổng, nhìn thấy Nha Nha liền nở nụ cười tươi như hoa.

"Nha Nha, cháu yêu của bà, một đêm không gặp, nhớ bà chứ?" Chu bà giơ tay ra đón.

Nhưng Nha Nha lại sợ hãi nép vào lòng Chu Chiêu Chiêu.

"Nha Nha," mặt Chu bà tối sầm. "Lại đây với bà."

"Không." Nha Nha ôm chặt lấy Chiêu Chiêu.

"Đồ con hư, thấy sang bắt quàng làm họ!" Chu bà giận dữ định giật lấy đứa bé, nhưng bị Chu Chiêu Chiêu ngăn lại. "Bà định làm gì?"

"Tôi là bà nó, tôi đưa nó về." Chu bà nói.

Trương thị đã hứa sẽ bảo Chu Chính Văn cứu Chu Đại Chí. Nhưng Chu Đại Chí đánh vợ đến mức nhập viện, nếu Vương Diễm Bình đòi ly hôn thì sao?

Vì vậy phải bắt được Nha Nha!

Có con trong tay, người phụ nữ kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Thậm chí không dám kiện Chu Đại Chí, còn phải cầu xin tha tội cho hắn!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 66: Chương 66



Nhưng Chu bà gặp phải Chu Chiêu Chiêu.

Cô con gái cưng của Chu Chính Văn.

Bà ta muốn dùng vũ lực - không được.

Muốn giở trò khóc lóc - Chu Chiêu Chiêu không mắc bẫy.

Phiêu Vũ Miên Miên

Chu bà tức điên người, tưởng rằng con nhỏ Nha Nha sẽ biết điều, nào ngờ nó cũng là đồ vong ân.

Đứa trẻ hai tuổi rưỡi, tự nhiên biết ai tốt với mình.

Dù chỉ tiếp xúc với Chu Chiêu Chiêu một ngày, Nha Nha biết cô này là người tốt.

Hơn nữa, cô ấy đang cứu mẹ mình.

Còn bà nội rất xấu, thường xuyên đánh mẹ.

Họ nói là đang chơi trò chơi, nhưng bé biết, mỗi lần "chơi" xong, mẹ phải nằm liệt giường mấy ngày.

Có lần bé vô tình đụng vào chân mẹ, mẹ đau đến rơi nước mắt.

Đây không phải trò chơi, trò chơi phải vui vẻ chứ.

Chu bà chửi rủa om sòm. Bà ta đến từ sáng sớm muốn gặp Vương Diễm Bình, nhưng y tá không cho vào.

Nên bà định đứng rình ở cổng, thử bắt Nha Nha trước.

Nào ngờ con nhỏ này cũng phản bội.

Điều khiến bà ta càng không ngờ tới còn ở phía sau - Vương Diễm Bình vừa khỏe đã thẳng tay kiện cả nhà họ Chu ra tòa.

Thời buổi này chưa có khái niệm bạo hành gia đình, nhưng Vương Diễm Bình bị đánh suýt chết, quan trọng hơn, đã có biên bản cảnh sát.

"Ly hôn còn phải ra tòa à?"

Từ ngày Vương Diễm Bình bất tỉnh được Chu Hạo Đông bế ra khỏi nhà Chu Đại Chí, chuyện này đã lan khắp làng.

Giờ cô kiện Chu Đại Chỉ đòi ly hôn, với dân làng Tân Trại, đây là chuyện chưa từng nghe thấy.

Thứ nhất, làng chưa từng có ai ly dị.

Thứ hai, ly hôn qua tòa án lại càng hiếm.

Dư luận xôn xao.

Có người nói Vương Diễm Bình vốn không muốn sống với Chu Đại Chí, muốn về thành phố nên mới thế.

Cũng có kẻ chửi Chu Đại Chí là đồ thú vật, nhà Chu bà độc ác, đối xử với con dâu như súc vật, ly hôn là đáng đời.

Đủ mọi ý kiến.

Lời đồn cũng đến tai Vương Hiểu Quyên - quả phụ trong làng.

Nghe tin Chu Đại Chí sắp ly hôn, lòng Vương Hiểu Quyên nóng lên.

Số cô không may, chồng c.h.ế.t sớm.

Vốn tâm đầu ý hợp với Chu Đại Chí, nào ngờ Chu bà chê cô là quả phụ xui xẻo.

Lại còn cưới được Vương Diễm Bình - bông hoa thanh niên xung phong.

Vương Hiểu Quyên tức lắm, nhưng biết làm sao?

Muốn tìm trai làng khác, nhưng tiếng xấu mấy năm trước khiến chẳng ai dám cưới.

Người muốn cưới cô thì cô lại chê.

Giờ thì khác, Chu Đại Chí ly hôn, cô sẽ có cơ hội.

Nhưng Vương Hiểu Quyên không ngu như lần trước, không để Chu bà phá hoại nữa.

Còn chuyện Chu Đại Chí đánh vợ, với cô chẳng có gì to tát.

Nhà họ Chu xấu xa nhất là Chu bà, nhưng Chu bà lại cưng chiều Chu Đại Chí nhất.

Chu Đại Chí vốn không có chính kiến, dễ bị lung lay.

Chu bà có thể bảo hắn đánh vợ, cô cũng có thể khiến hắn bất hiếu đánh cả mẹ.

Chu bà từng khinh rẻ cô thế nào, sau này cô sẽ trả gấp bội.

Nhưng trước hết, phải làm sao để Chu Đại Chí ly hôn đã!

Nếu ai đó trong làng biết phản ứng của Vương Hiểu Quyên, chắc sẽ kinh ngạc, nhưng không bao gồm Chu Chiêu Chiêu.

Chu Đại Chí đúng là đồ bỏ đi, nhưng vẫn có người nhớ thương.

Kiếp trước, mãi đến khi bi kịch của Vương Diễm Bình xảy ra, Vương Hiểu Quyên mới ôm xác Chu Đại Chí khóc: "Nếu anh nghe em ly hôn sớm, đâu đến nỗi này."

Lúc đó mọi người mới biết hai người đã ngoại tình từ lâu.

Chu Chính Vũ đẩy xe đạp về làng, nghe đủ thứ tin đồn. Ngày thường, hắn đã dựng xe lại hút thuốc tán gẫu.

Nhưng hôm nay hắn chẳng có tâm trạng.

Giống Chu Đại Chí, Quách Phong Cầm vẫn bị giam. Và những lời Lưu Tú Nga nói, dù hắn phủ nhận quyết liệt, tỏ ra không quan tâm.

Nhưng trên đời, đàn ông nào thực sự không để ý khi bị cắm sừng?

Về đến nhà, không biết có phải ảo giác không, hắn thấy căn nhà cũng khác xưa.

"Tôi biết rồi," giọng Trương thị vang lên. "Tôi đã nói lát nữa sẽ đi tìm thằng lớn."

"Ngày mai là hạn cuối, nếu không thấy Đại Chí, bí mật của bà cũng đừng hòng giữ kín." Giọng Chu bà.

"Nhắc trước, đừng nghĩ kế hiểm, tôi mà có mệnh hệ gì, bí mật của bà cũng bay màu."

Trương thị run rẩy vì tức giận, nhưng đành bất lực.

"Ôi," Chu bà nhìn thấy hắn. "Chính Vũ về rồi, vào thăm mẹ đi."

Chu Chính Vũ gật đầu ngờ nghệch.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi. "Con mụ Chu bà lại đến làm gì?"

"Con đừng lo." Trương thị đứng dậy. "Ăn cơm chưa? Mẹ đi nấu cho con."

Nói rồi bà vào bếp.

"Thằng Mẫn chạy đâu rồi?" Khi cơm dọn lên, Chu Chính Vũ hỏi. "Nhà có việc mà không thấy nó đâu."

"Nó bảo đi chơi một lát," Trương thị xới cơm cho con trai. "Con gái lớn rồi, ở nhà làm gì?"

Chu Chính Vũ im lặng, cúi đầu ăn, được vài miếng lại bỏ đũa. "Mẹ, đi tìm anh cả đi."

"Phong Cầm một mình trong đó, con ăn không nổi."

Hắn thở dài.

Trương thị cũng mất cả ngon miệng, đặt đũa xuống. "Lát nữa mẹ đi."

Bà đang đau đầu, một bên là chuyện Quách Phong Cầm, một bên là sự đe dọa của Chu bà, nên giải quyết cái nào trước?

Bắt Chu Chính Văn giúp cả hai chắc không được.

"Lần này Phong Cầm quá đáng thật," Trương thị nói. "Chiêu Chiêu dù sao cũng là cháu ruột của nó."

"Mẹ, con biết." Chu Chính Vũ nói. "Phong Cầm không định làm gì Chiêu Chiêu đâu, do mấy tên kia thấy nó xinh nổi lòng tham."

"Với lại, Chiêu Chiêu có sao đâu." Hắn nói thêm.

Câu này khiến Trương thị chợt tỉnh.

Đúng vậy, Chu Chiêu Chiêu không sao, Quách Phong Cầm cũng sẽ ổn.

Vậy nên ưu tiên chuyện của Chu Đại Chí trước.

Nếu không, nếu bí mật kia bị Chu Chính Văn biết, trời sẽ sập mất.

"Không sao thì lo làm gì?" Trương thị nói. "Giam vài ngày cũng tốt, cho anh con có bậc thang mà xuống."

Chu Chính Vũ ậm một tiếng.

Sau đó hắn im lặng, ngay cả khi Trương thị đi ra trại gà, hắn cũng không theo.

Khi Trương thị đi khỏi, Chu Chính Vũ thu dọn một chút rồi cũng ra ngoài.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 67: Chương 67



Vương Diễm Bình xuất viện được Chu Chiêu Chiêu đưa thẳng về trại gà.

"Chị cứ ở đây dưỡng thương," Chu Chiêu Chiêu nói, "khỏe rồi sẽ làm việc tại trại. Chu bà không dám đến đây gây sự đâu."

Vừa dứt lời, tiếng ồn ào bên ngoài vang lên.

Trương thị đến.

Chu Chiêu Chiêu không ngạc nhiên, tựa cửa sổ nghe Trương thị nói chuyện với Chu Chính Văn.

Nhưng cũng có chút bất ngờ.

Bởi lần này Trương thị không phải vì Quách Phong Cầm, mà là vì Chu Đại Chí.

"Con lớn à, năm xưa mẹ chịu ơn Chu bà," Trương thị khẩn khoản, "không có bà ấy, không có ngày nay của nhà mình. Con thương mẹ, cứu nó ra đi."

"Giám đốc Hoàng ở công an, không phải thân với con sao?"

"Chu bà nắm điểm yếu gì của bà?" Chu Chiêu Chiêu nhíu mày.

Bí mật khiến Trương thị sợ hãi đến mức bỏ cả con dâu để giúp người ngoài, nhất định phải rất kinh thiên động địa.

"Bà ta độc lắm," Vương Diễm Bình nói, "mấy năm sống cùng, tôi không đoán nổi ý nghĩ của bà ta."

"Bà ta có nhiều bí mật," cô tiếp tục, "Chu bà không phải bà già nông thôn bình thường."

Trước đây không dám nghĩ, giờ nhớ lại, từng sự việc đều kỳ quái.

"Rốt cuộc là gì?" Chu Chiêu Chiêu không tài nào đoán ra.

Chu Chính Văn cũng không hiểu, nhưng anh giữ kín nghi ngờ trong lòng, chỉ an ủi Trương thị: "Được, ngày mai con sẽ tìm giám đốc Hoàng hỏi."

"Con đi ngay đi," Trương thị sốt ruột, "tối đến nhà riêng dễ nói chuyện."

"Vâng," Chu Chính Văn đáp, "mẹ về trước, đêm khuya con không biết mấy giờ mới xong."

"Xong con sẽ đến nhà báo với mẹ."

Trương thị cũng không muốn ở lại, lúc đi thấy Chu Chính Vũ mặt mày khó coi, bà không yên tâm.

Nhưng về nhà, Chu Chính Vũ lại không có ở đó.

Vợ bị giam, chồng đi tìm cách cứu, Trương thị thấy cũng bình thường.

Đêm đó, Trương thị trằn trọc, Chu Chính Vũ về khuya, bà khoác áo dậy hỏi vài câu rồi lại lên giường.

Sáng sớm, Chu Chính Văn mới đến.

"Hoàng Vĩnh Kỳ còn nhớ chút tình xưa," Chu Chính Văn nói, "nhưng nghe con xin cho Chu Đại Chí thì khó xử."

"Sao vậy?" Trương thị hỏi.

"Chà," Chu Chính Văn thở dài, "Chu Đại Chí xui quá, lúc Vương Diễm Bình nhập viện vừa gặp phóng viên báo chí."

"Lại là thanh niên xung phong, chuyện này đã lên báo rồi." Anh đưa tờ báo mua ở sạp cho Trương thị.

Nhưng Trương thị mù chữ, Chu Chính Văn chỉ vào bài báo: "Đây này."

"Tuy không lớn, nhưng đã lên mặt báo."

"Giờ nhiều người quan tâm, hôm qua mấy cuộc gọi đến văn phòng Hoàng Vĩnh Kỳ, từ Bộ Dân chính đến Huyện ủy, yêu cầu xử lý nghiêm."

Chu Chính Văn không nói dối, sự việc thật sự lên báo, nhưng không phải tình cờ, mà có người gọi điện báo cho tòa soạn.

Thời nào cũng vậy, chuyện không bị phanh phui thì không ai quan tâm, nhưng đã lên báo thì không thể làm ngơ.

Đặc biệt hiện nay, thanh niên xung phong kết hôn ở nông thôn cũng có thể về thành phố.

Bài báo gây chấn động.

Trương thị choáng váng.

Vợ chồng đánh nhau mà cũng lên báo?

Nhưng bà không nghĩ, đánh vợ đến mức nhập viện thì là bình thường sao?

"Mẹ, con nói thật, chuyện này mẹ đừng nhúng tay nữa, con cũng bất lực."

"Vậy phải làm sao?" Trương thị mất phương hướng.

Chu bà sẽ không chấp nhận lý do này.

"Trừ khi đồng ý ly hôn với Vương Diễm Bình," Chu Chính Văn nói, "chỉ cần cô ấy không kiện nữa, Chu Đại Chí sẽ được thả."

Bởi nạn nhân không truy cứu, tất nhiên sẽ được tha.

Trương thị: "Thôi, để mẹ đi nói với bà ta."

Nhưng Chu bà sao dễ dàng đồng ý?

Bà ta khó khăn lắm mới cưới được cô dâu xứng đáng cho con trai, giờ bảo ly hôn?

Chu Đại Chí lần đầu lấy vợ đã khó, huống chi là ly hôn rồi.

"Ly hôn? Cút xéo!" Chu bà nổi giận, mắng Trương thị một trận, "Mày không có ý tốt, tao biết cả, Vương Diễm Bình đã được đưa về trại gà rồi."

"Đừng lấy mấy tờ báo rác lừa tao, tao không tin."

Dù Trương thị thường ngày rất lợi hại, trong nhà họ Chu không ai dám cãi lời.

Nhưng trước mặt Chu bà, bà như câm như điếc, không nói nên lời.

"Con tao mà có mệnh hệ gì, con mày cũng đừng hòng yên ổn," Chu bà đe dọa, "ngày kia không thấy con tao về, xem ai c.h.ế.t trước."

"Vậy mày muốn tao làm gì?" Trương thị cũng tức giận, "Tao đã làm hết cách, ai bảo nhà mày đối xử với con dâu như súc vật?"

"Mày cũng là làm dâu mà."

Chu bà không ngờ Trương thị dám dạy khôn, liền tát thẳng vào mặt.

Cái tát khiến Trương thị choáng váng, rồi bùng nổ cơn thịnh nộ.

Mấy năm nay bà chưa từng bị nhục như vậy.

"Đồ đào mả mất dạy," Trương thị chửi rủa, "Mày dám đánh tao."

Vừa chửi vừa đánh trả.

Hai người ngang sức ngang tài, nhanh chóng vật lộn.

Cảnh tượng thật là kinh hoàng.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Tao đào mả còn hơn mày trộm con người ta," Chu bà không chịu thua, "đẻ không nổi, đi ăn cắp con."

"Chu bà, mày im đi!" Trương thị hét lên.

"Tao cứ nói, Chu Chính Văn không phải con mày, mày trộm con người ta, khiến mẹ nó phát điên," Chu bà giật tóc Trương thị, gào lên, "Mày hưởng phúc, tao cho mày hưởng."

"Con tao không yên, tất cả cùng chết."

"Tao liều với mày!" Trương thị gầm lên, "Đồ đào mả vô đạo!"

"Làm nhiều chuyện xấu, giờ gặp báo ứng!"

"Không xấu bằng mày, hại mẹ đẻ Chu Chính Văn phát điên, Trương thị, mày ngủ không sợ quỷ báo thù?"

"Mày đào mả không sợ, tao sợ cái gì!"

Rầm!

Cửa nhà Chu Đại Chí bị đạp mạnh, Chu Chính Văn mặt xám xịt đứng trên ngưỡng, ánh mắt âm trầm nhìn hai người đang vật nhau dưới đất.

"Mày nói cái gì?"

"Ai trộm con?"

"Hại ai phát điên?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 68: Chương 68



Chu Chính Văn chưa bao giờ nghĩ mình không phải con ruột của Trương thị!

Từ nhỏ đến lớn, dù Trương thị luôn thiên vị Chu Chính Vũ hơn, nhưng Chu Chính Văn hiểu chuyện nên không oán trách.

Đặc biệt sau khi cha mất, anh gánh vác gia đình từ sớm.

Vì nhà, Chu Chính Văn chịu nhiều khổ cực.

Những ngày theo sư phụ làm công trường, gạch rơi trúng chân, thời đó y tế kém, đi viện tốn tiền, anh chỉ nhờ người mua ít thuốc cầm m.á.u rắc lên, băng vải rồi lại tiếp tục làm.

Vì thế, ngón út chân phải đến giờ vẫn dính vào ngón đeo nhẫn.

Tiền kiếm được những năm ấy anh đều gửi về nhà, lo cho anh em ăn học.

Nhưng Chu Chính Vũ không phải loại chịu học, lại còn học đòi hút thuốc.

Bắt gặp, Chu Chính Văn tức giận định đánh em, nhưng bị Trương thị ngăn lại.

Trương thị tát Chu Chính Văn một cái đánh bốp, ôm Chu Chính Vũ khóc lóc, vừa khóc vừa chửi: "Đồ vô ơn, dám đánh em trai, mày muốn c.h.ế.t à?"

"Đồ súc sinh, dám ra tay với em ruột."

"Giá như năm xưa tao g.i.ế.c mày luôn!"

Đó là lần đầu Chu Chính Văn đánh em, kết quả nhận về trận mắng kinh hoàng.

Phiêu Vũ Miên Miên

Có lẽ vì quá lâu rồi, hoặc do công việc bận rộn, anh đã quên khuấy chuyện này.

Nhưng giờ đây, ký ức ấy ùa về rõ mồn một.

Lúc đó anh không hiểu.

Chỉ đơn giản nghĩ mẹ thiên vị con út, vì từ nhỏ đã quá quen với điều này.

Nhưng giờ nghĩ lại, có bà mẹ nào lại dùng lời lẽ độc địa như chửi súc vật để mắng con ruột?

Hóa ra, anh không phải con đẻ của bà!

"Không, con lớn, đừng nghe con điên này," Trương thị hoảng hốt gào lên, "nó bịa chuyện, đồ đào mả vô lại, đừng tin nó."

"Đáng đời nhà mày không cưới được vợ, đẻ không ra con trai!"

Không cưới được vợ, không có con trai!

Câu nói vô ý của Trương thị chạm đúng nỗi đau của Chu bà. Vốn định che giấu sự thật, nhưng giờ chẳng cần thiết nữa.

Nhưng Chu bà vẫn khôn ngoan hơn.

Dù giận dữ, bà nhanh chóng suy tính lợi hại, tìm ra cách có lợi nhất.

"Chu Chính Văn, muốn biết sự thật không?" Bà nắm tay anh, "Chỉ cần đưa con trai tôi ra khỏi đồn, và không để Vương Diễm Bình ly hôn."

"Tôi sẽ nói cho anh biết."

"Chu bà, đồ điên, tao g.i.ế.c mày!" Trương thị cuống cuồng xông tới.

Hai người lại vật lộn.

Đám đông xung quanh sững sờ, nhìn Chu Chính Văn đứng im, rồi nhìn hai bà lão đánh nhau.

Nhưng trong lòng ai cũng có câu trả lời.

Và đều tin lời Chu bà.

Đơn giản vì Trương thị thiên vị quá lộ liễu, giờ thì đã rõ.

Hóa ra không phải con đẻ, thảo nào!

Hai bà đánh mệt, thở hổn hển nhìn nhau.

"Rốt cuộc là sao?" Trưởng thôn mặt đen như mực, "Các bà coi mình là gì?"

"Chu Chính Văn, nếu đồng ý, tôi sẽ nói bí mật thân thế của anh," Chu bà nhìn anh, "Nếu muốn bị lão già trơ trẽn này lừa cả đời, không nhận mẹ ruột, thì thôi."

"Con tôi chỉ bị giam vài ngày, còn anh?" Bà ngửa mặt cười lớn, "Nhận giặc làm mẹ."

"Tao g.i.ế.c mày!" Trương thị gào thét.

"Kéo bà ấy ra." Trưởng thôn ra lệnh, mấy người lập tức giữ Trương thị lại.

"Con lớn, Văn à," Trương thị khóc lóc, "Con là má mang nặng đẻ đau, đừng nghe lời con điên này."

"Năm đó má có bầu, cả làng đều thấy."

Đúng vậy.

Năm đó bà ta thật sự mang thai, nên chẳng ai nghi ngờ.

Vậy vấn đề là, mẹ ruột Chu Chính Văn là ai?

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Chu bà.

Lúc này mọi người mới thực sự nhìn rõ bà ta.

Xuất thân đào mả, tâm lý vững vàng hơn người, không những không hoảng, còn bình tĩnh chỉnh lại mái tóc rối.

So với Trương thị hốt hoảng, càng thấy rõ ai là kẻ nói dối.

Vậy, Chu Chính Văn sẽ chọn thế nào?

"Chuyện Chu Đại Chí, tôi không can thiệp." Anh lên tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu bà, khiến kẻ đào mả cũng phải run sợ.

Chu bà mất bình tĩnh.

Bà tưởng đã nắm được tính tò mò của Chu Chính Văn, nhất là khi Trương thị hoảng loạn thế kia, lẽ nào anh không muốn biết mẹ ruột?

Nhưng không ngờ, ngay cả vậy, Chu Chính Văn vẫn không giúp con trai bà.

"Cho bà cơ hội cuối." Chu Chính Văn tiếp tục, "Bà có thể nói ra, tôi cam kết không can thiệp vào chuyện Chu Đại Chí."

Anh nhấn mạnh lập trường.

Chu bà hiểu.

Chu Chính Văn không giúp bà, nhưng chỉ cần anh không nhúng tay, mỗi Chu Chiêu Chiêu cũng không làm nên chuyện.

Nhưng bà vẫn cố vớt vát.

"Anh không tò mò về thân thế mình sao?"

Đây cũng là điều mọi người muốn hỏi.

"Tôi có thể tự điều tra." Chu Chính Văn nói.

Dù Chu bà có nói hay không, anh nhất định sẽ tìm hiểu.

Câu nói này, như một ân huệ dành cho Chu bà.

"Chu Chính Văn, đồ bất hiếu, tao vất vả nuôi mày khôn lớn, mày đối xử với tao thế này?" Trương thị khóc lóc thảm thiết, "Nghe vài lời xúi giục đã không nhận mẹ."

"Bố mày ơi, nhìn xem con trai ngươi đây," bà vừa khóc vừa lao đầu vào tường, nhưng bị ngăn lại.

Muốn dùng kế "khóc lóc đòi chết" không dễ!

"Tôi nói," Chu bà sợ Chu Chính Văn mềm lòng, vội hét lên, "Trương thị không phải mẹ đẻ anh, năm đó bà ta sinh thai chết, trùng ngày với mẹ ruột anh."

"Bà ta dùng đứa c.h.ế.t thay anh."

"Còn mẹ anh vì chuyện này mà phát điên."

Phát điên?!

Vậy người này chính là...!
 
Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi
Chương 69: Chương 69



Chu Chính Văn đứng như trời trồng, toàn thân lạnh buốt.

"Bố." Chu Chiêu Chiêu lo lắng đỡ lấy ông, "Bố có sao không?"

Làm sao mà không sao được?

Mẹ ruột vì mình bị trộm mất mà phát điên!

Trong làng, chỉ có một người duy nhất khớp với mô tả này.

Chính là mẹ ruột của ông!

"Mày nói cái gì?"

Ngay lúc này, có một người còn kích động hơn cả Chu Chính Văn. Ông lão gầy gò nắm chặt cổ áo Trương thị, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm: "Có phải mày trộm con tao không?"

...

"Có phải mày không!"

Ông lão thân hình gầy gò, lưng còng vì năm tháng. Sau khi mất con, lại thêm vợ phát điên, ông càng thêm tiều tụy.

Nhưng giờ đây, dáng vẻ yếu ớt bỗng trở nên cứng rắn. Bàn tay run run siết chặt cổ áo Trương thị: "Có phải mày trộm con tao?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Người này chính là bác ruột của Chu Chính Văn - Chu Toàn Hải.

"Tôi..." Trương thị muốn nói nhưng cổ bị bóp nghẹt, "Cứu... cứu tôi..."

Bà ta còn chưa muốn chết.

"Mày nói, có phải mày trộm con tao không?" Chu Toàn Hải dùng hết sức lắc mạnh Trương thị, đòi một câu trả lời.

Dù trong thâm tâm, ông đã rõ câu trả lời.

Mấy người phụ nữ trong làng nhìn cảnh này, nghĩ đến vợ ông - Hứa Thúy Hoa nổi tiếng điên loạn, đều rơi nước mắt.

Nhất là những người lớn tuổi.

Ngày xưa Hứa Thúy Hoa hiền lành tốt bụng thế nào. Chỉ vì sinh con không giữ được, đứa bé vốn sống sót nhưng do đêm ngủ say, bà vô tình đè c.h.ế.t con.

Hứa Thúy Hoa không chấp nhận sự thật, tinh thần dần không ổn định.

Hai vợ chồng kết hôn bao năm, mãi mới có con trai, nào ngờ vì sơ suất mà mất con. Ai mà chịu nổi?

Về sau họ không còn con cái, cuộc sống những năm qua ai cũng rõ.

Lẽ ra có người cháu tài giỏi như Chu Chính Văn, đời sống cũng đỡ khổ.

Nhưng hai nhà từ lâu đã không qua lại.

Hồi Chu Chính Văn còn nhỏ, có lần Hứa Thúy Hoa lên cơn nắm tay cháu không buông.

Trương thị đến bà còn cắn vào tay, đập vỡ đầu bà ta.

Trương thị sao chịu nhục? Hai nhà khi ấy còn ở gần, thường xuyên cãi vã đánh nhau.

Khi Chu Chính Văn ngày càng thành đạt, Trương thị thường xuyên đến nhà Chu Toàn Hải chửi mắng.

Cuối cùng Chu Toàn Hải đành dắt vợ ra khu đất sau làng dựng nhà nhỏ sống tạm.

Hôm nay ông vào làng mượn đồ, không ngờ chứng kiến cảnh này.

Chu Toàn Hải nhớ lại những năm bị Trương thị ức h**p, những lần bà ta chế nhạo vợ chồng ông "muốn con mà phát điên", những câu nói "ác đức nên tuyệt tự"...

Từng lời, từng chữ đều như d.a.o cứa vào tim.

Đôi khi nhìn Chu Chính Văn thành công, họ cũng mơ ước, nếu con mình còn sống, liệu có tài giỏi như cậu?

Nhưng càng nghĩ càng đau lòng.

Giờ đây, có người nói rằng Chu Chính Văn chính là con ruột của họ, đứa bé năm xưa không chết, mà bị Trương thị đánh tráo.

Bà ta dùng thai c.h.ế.t thay con họ.

"Tao g.i.ế.c mày!" Chu Toàn Hải liên tục tát vào mặt Trương thị.

"Ho... tôi không..." Trương thị vừa ho vừa tránh, nhưng làm sao thoát được.

Xung quanh chẳng ai muốn can ngăn.

Trương thị quá độc ác!

Chu Toàn Hải và Hứa Thúy Hoa quá đáng thương.

"Con lớn, cứu mẹ!" Tiếng hét của Trương thị kéo Chu Chính Văn về thực tại.

Chu Chiêu Chiêu lo lắng nhìn cha, sợ ông không chịu nổi cú sốc này.

Chu Toàn Hải đang điên cuồng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Chu Chính Văn.

Nước mắt chảy dài.

Chu Chính Văn nhìn người mà mình gọi cả đời là bác, nước mắt cũng tuôn rơi.

"Con lớn, đừng tin chúng," Trương thị sợ hãi, nhân lúc Chu Toàn Hải lơ đễnh liền thoát ra chạy đến bên Chu Chính Văn, "Con là má mang nặng đẻ đau mà."

"Chúng nó thông đồng với nhau, đừng tin."

Lúc này, bà biết mình chỉ có thể bám vào Chu Chính Văn.

Và phải bám cho bằng được.

Nếu không...

Trương thị không dám nghĩ đến hậu quả.

Những năm gần đây nhờ Chu Chính Văn thành đạt, bà ta trong làng như bà hoàng.

Mỗi năm sinh nhật đều tổ chức linh đình, mời đoàn hát về biểu diễn, khách khứa toàn người có chức có quyền.

Bà ta đắc tội với quá nhiều người.

Nhưng điều quan trọng là, nếu Chu Chính Văn không còn là con bà, liệu có hiếu thuận nữa?

Nếu biết sự thật, hắn không xé xác bà ta sao?

Vì vậy, Trương thị quyết không thừa nhận.

Nhưng bà không nhận, không có nghĩa không ai nói.

"Trương thị, trong hộc bí mật nhà mày còn giữ tấm khăn quấn xác thai nhi, cùng một đoạn dây rốn đấy." Chu bà cười lạnh.

"Không tin thì cứ lục cái hộc trong phòng bà ta ra xem."

Chu bà là dân đào mả, bí mật của Trương thị bà đã biết từ lâu.

"Mày bịa đặt!" Trương thị nói, "Đó là đồ của con tôi, tôi giữ làm kỷ niệm, không được à?"

"Câm miệng!" Chu Chính Văn mắt đỏ ngầu nhìn Trương thị, ánh mắt như muốn xé xác bà ta ngay lập tức.

Nhưng ông không làm thế, mà bước đến trước mặt Chu Toàn Hải.

Quỳ sụp xuống.

"Cha!"

Chu Toàn Hải nước mắt giàn giụa, nhìn đứa con quỳ trước mặt, tay run run muốn đỡ dậy nhưng không còn sức.

Miệng mấp máy, không thốt nên lời.

Chỉ biết để nước mắt tuôn rơi...

Trương thị nhìn hành động của Chu Chính Văn, ngồi phịch xuống đất.

"Con lớn, con không nhận mẹ nữa sao?" Bà khóc lóc, "Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, cho con ăn học..."

"Con không thể bạc đãi mẹ thế!"

"Cho dù mẹ có đánh tráo con, thì sao?" Trương thị gào thét, "Những năm qua mẹ nuôi con khỏe mạnh."

"Con không thể vô ơn!"

"Nếu không có mày," Chu Chính Văn giận dữ hét lên, "mẹ tôi đã không điên, gia đình tôi đã không ra nông nỗi này."

"Trương thị, tôi sẽ không kiện mày." Chu Chính Văn quỳ trên đất bình tĩnh nói, "Ngồi tù với mày còn quá nhẹ."

"Mày cứ chờ đi." Ông cười lạnh.

Ngồi tù?

Không, ông muốn bà ta sống trong hối hận mỗi ngày!

Muốn bà ăn năn từng việc đã làm!
 
Back
Top Bottom