Ngôn Tình Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 40: Chương 40


Bạch Du không hề kiêu căng trước những lời khen ngợi nhưng bà Bạch thì cười tít mắt, khóe miệng suýt kéo đến tận mang tai.

Bà Bạch vui vẻ nên ăn thêm một bát mì so với bình thường.

Tuy nhiên, cũng phải nói do món ăn Bạch Du làm quá ngon, chả tôm to bằng quả táo tàu, từng viên chiên vàng ươm, cắn một miếng giòn tan, vỏ bánh giòn tan bao bọc nhân bên trong, ngon vô cùng.

Chân vịt được tẩm ướp gia vị đậm đà, mềm mại và thấm đẫm hương vị, ngon đến mức không thể dừng lại.

Tần Tâm Hủy tan sở về nhà, nhìn thấy Bạch Du vẫn vô tư không biết vé xem phim đã bị lấy đi, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười mỉa mai.

Bây giờ ăn nhiều một chút cũng tốt, có lẽ sau ngày mai sẽ không bao giờ có cơ hội ăn nữa.

Biết rằng bà Bạch sẽ không nấu phần cơm cho mình, Tần Tâm Hủy cũng không hỏi nhiều, chào hỏi qua loa rồi vào phòng riêng.

Bạch Du không bỏ lỡ nụ cười mỉa mai trên khóe miệng Tần Tâm Hủy, cũng mỉm cười theo.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình ở phía sau.

Cười sớm quá có thể bị tát vào mặt đấy nhé.

Nghĩ đến việc có thể "bắt gọn" Giang Khải và Tần Tâm Hủy trong một mẻ lưới, Bạch Du cũng có chút mong chờ ngày mai đến.

Rất nhanh, ngày hôm sau đã đến.

Từ sáng sớm, Tần Tâm Hủy đã ra ngoài và còn đặc biệt trang điểm kỹ lưỡng hơn bình thường.

Bạch Du không vội vàng ra ngoài, cũng không có ý định theo dõi Tần Tâm Hủy.

Cô chỉ cần đến đúng giờ, đến khu vực gần rạp chiếu phim để chờ đợi là được.

Sau khi ăn sáng, cô mang theo lá thư đã viết vào tối hôm kia đến bưu điện, bỏ ra tám xu mua hai con tem.

Ra khỏi bưu điện, cô mới thong thả đi về phía rạp chiếu phim.

Vì xe đạp quá nổi bật nên cô đi bộ.

Đến rạp chiếu phim, cô đi lòng vòng xung quanh, sau đó tìm một chỗ khuất nhưng vẫn có thể quan sát được lối vào rạp.

Rồi cô mua hai chiếc bánh rán làm từ bột gạo nếp vàng.

Bánh rán làm từ bột gạo nếp vàng là một trong những món ăn vặt truyền thống của Bắc Kinh, được làm từ bột gạo nếp vàng sau khi tách vỏ, thêm nhân đường trắng hoặc đường đỏ, chiên đến khi vỏ bánh phồng lên là hoàn thành.

Bánh rán làm từ bột gạo nếp vàng ngon nhất khi mới làm xong, nóng hổi, cắn một miếng giòn tan, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong dẻo thơm, khiến người ta phải thốt lên khen ngợi.

TBC

Cô ngồi xổm bên vệ đường thong thả ăn, mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm hai bóng người.

Tối hôm qua cô đột nhiên nhớ tới kiếp trước, hôm nay ở gần rạp chiếu phim đã xảy ra một chuyện.

Có hai anh em, anh trai vì muốn tìm thức ăn cho em gái đói bụng vài ngày nên trộm tiền rạp chiếu phim, kết quả bị bắt tại chỗ, sau đó bị đưa đến nông trường lao động cải tạo, em gái bởi vì không có ai chăm sóc nên bị đưa đến viện phúc lợi, sau đó được một đôi vợ chồng không sinh con nhận nuôi.

Nhưng cuộc sống của cô bé cũng không vì vậy mà trở nên tốt hơn, ngược lại vào năm mười một tuổi thì dừng lại, lúc c.h.ế.t còn mang thai.

Bé gái mười một tuổi mang thai, vừa nghe đã không bình thường nhưng đôi vợ chồng kia nói với bên ngoài cô bé cùng lưu manh xã hội lăn lộn cùng một chỗ, bị làm cho to bụng không còn mặt mũi gặp người mới lựa chọn nhảy lầu.

Mọi người nhao nhao phỉ nhổ bé gái không có liêm sỉ. Mãi đến vài năm sau, đôi vợ chồng này bị người ta dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn chấm dứt tính mạng, chân tướng mới bị vạch trần.

Hóa ra, bé gái không hề tự sát, mà là do cặp vợ chồng kia mang tiếng người nhưng lòng dạ thú dữ. Đứa bé trong bụng bé gái là con của người cha nuôi, hai vợ chồng sợ bị phát hiện nên đã đẩy bé gái từ trên cao xuống.

Ngay lúc Bạch Du đang nghĩ về thông tin đọc được trên báo kiếp trước, một bé gái đi đến trước mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bánh rán vàng ươm trong tay cô, không ngừng nuốt nước miếng.

Bạch Du hoàn hồn, nhìn bé gái từ trên xuống dưới.

Bé gái da vàng hoe, tóc thưa thớt, nhìn qua đã biết là thiếu dinh dưỡng.

Nhưng chưa kịp Bạch Du lên tiếng, một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi vội vàng chạy đến, nắm lấy tay bé gái và nói: "Sao em lại chạy đến đây? Nào, anh trai đưa em về nhà."

Cô bé chớp mắt: "Anh, Nữu Nữu đói, Nữu Nữu muốn ăn bánh ngọt."

Ánh mắt Bạch Du rơi xuống mặt cậu bé, lập tức nhận ra, đây chính là hai anh em trên báo.

Tựa hồ chú ý tới ánh mắt Bạch Du, cậu bé nhìn qua, ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

Bạch Du lại không sợ: "Tôi có thể đưa miếng bánh gạo vàng này cho em gái cậu, còn có thể cho hai người năm đồng nhưng cậu phải giúp tôi làm một chuyện."

Cậu bé: "Chuyện gì?"

Bạch Du nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu không lo lắng tôi bắt cậu làm chuyện xấu sao?"

Cậu bé nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.

Tuổi còn nhỏ làm cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy, chẳng trách sau này trở thành bá chủ một phương.

Thủ đoạn của chàng trai đời trước có thể nói là vô cùng tàn nhẫn nhưng trong mắt cô, đôi vợ chồng kia đáng bị trừng phạt.

Bạch Du sờ mũi: "Đợt lát nữa sẽ có một cặp nam nữ đến đấy, tôi cần cậu giúp tôi va chạm một cái vào người con gái đó, tốt nhất là đẩy người con gái vào lòng người con trai."

Cậu bé: "Vậy thôi sao?"

Bạch Du: "Vậy thôi."

Cậu bé: "Được nhưng trước tiên cô phải đưa tôi tiền đặt cọc."

Trước yêu cầu này của cậu bé, Bạch Du đồng ý và đưa cho cô bé một chiếc bánh rán mật ong vàng khác.

Cô bé vui mừng đến mức híp mắt cười: "Anh ăn đi."

Cậu bé: "Nữu Nữu ăn đi, anh không đói."

Bạch Du dời mắt khỏi hai anh em, bắt đầu đợi Giang Khải và Tần Tâm Hủy.

Mười mấy phút sau, cuối cùng Giang Khải cũng xuất hiện.

Cô nuốt miếng bánh rán mật ong vàng cuối cùng.

Thời khắc săn mồi đã đến.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 41: Chương 41


Khác với Bạch Du, Giang Khải đạp xe đạp tới đây.

Xe đạp của anh ta có thanh song song, đầy đủ vỏ xích và đèn ma sát. Đây là mẫu xe mà thương hiệu Phượng Hoàng mới ra mắt năm nay, một chiếc này giá cũng phải đến một trăm tám mươi đồng.

So với chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ của cô thì chiếc xe đạp của Giang Khải quá phong cách, nguyên chặng đường anh ta đạp xe lại đây, ai ai cũng liếc nhìn.

Trước cửa rạp chiếu phim, anh ta đột nhiên phanh gấp, tiếng xăm xe đạp ma sát với mặt đất vô cùng chói tai, khiến mọi người lại nhìn qua đây.

Sao mà ra vẻ thế nhỉ?

Cẩn thận bị sét đánh đấy.

Bạch Du thầm chê bai trong lòng, sau đó lại ngước mắt nhìn thanh niên nói: “Nhìn kia, kia là người đàn ông rất biết ra vẻ đấy.”

Thanh niên nhìn Giang Khải, rồi quay qua nhìn cô với ánh mắt kiểu: “Gu của chị tệ thật đó.” Rồi nói: “Anh ấy là người chị thích hả?”

Bạch Du mặt dày, không hề biết ngượng ngùng là gì nói: “Sắp không phải rồi đó. À đúng rồi, nhóc tên gì thế?”

Thanh niên: “Lý Khắc, Khắc trong câu cha thắng được mẹ.”

Bạch Du: “…”

Giải thích kiểu này cũng ổn ha.

Giang Khải tưởng rằng Bạch Du chắc sẽ tới sớm như thường lệ, chỉ cần đi tới cửa rạp chiếu phim là sẽ gặp, nhưng nay nào có thấy Bạch Du đâu đâu?

Anh ta nhăn mày theo bản năng, xong lại giơ cái đồng hồ longines trên cổ tay lên xem mấy giờ rồi.

Tầm năm phút nữa là bắt đầu chiếu phim rồi mà không thấy bóng dáng Bạch Du đâu cả!

Chắc cô không cho anh ta leo cây ngay lúc này đâu đấy chứ?

Nghĩ đến lần trước cũng bị cho leo cây, sắc mặt lại càng khó coi.

Lý Khắc: “Hình như người yêu của chị có vẻ thiếu kiên nhẫn lắm, khi nào tôi bắt đầu hành động đây?”

Người yêu của cô gái này vừa thấy đã biết không phải người bình thường rồi, nào là xe đạp Phượng Hoàng, đồng hồ Longines, áo sơ mi sợi tổng hợp. Tất cả đều là những thứ cậu không thể mua được.

Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ cần làm xong chuyện này thì cậu có thể mua trứng gà cho Niệm Niệm bồi bổ thân thể.

Bạch Du khá là bình tĩnh: “Cậu cứ bình tĩnh đi, sắp có thêm con cá nữa xuất hiện rồi đó!”

Với hiểu biết của cô đối với Tần Tâm Hủy, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này đâu.

Quả nhiên, cô vừa mới dứt lời thì thấy Tần Tâm Hủy một thân váy áo xúng xính chạy ra từ một góc.

Giang Khải nhìn thấy Tần Tâm Hủy thì vô cùng kinh ngạc: “Sao lại là em? Bạch Du đâu?”

TBC

Tần Tâm Hủy muốn nói lại thôi: “Em họ… Sợ là sẽ không tới đây đâu ạ.”

Sắc mặt Giang Khải đen xì, giọng điệu cũng không hề thân thiện gì: “Ý của em là như thế nào? Chính miệng Bạch Du bảo là sẽ không tới đây hôm nay sao?”

Tần Tâm Hủy lắc đâu: “Em nghe lén thấy em ấy nói như thế với bà nội Bạch… Em ấy bảo là muốn cho anh nếm mùi bị người ta cho leo cây hoài, em ấy còn nói…”

Giang Khải nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, sắc mặt âm trầm như sắp ch** n**c tới nơi: “Cô ấy còn nói cái gì nữa?”

Tần Tâm Hủy: “Em ấy bảo từ xưa tới giờ anh toàn đối xử với em ấy như thế nên giờ em ấy trả lại hết những tủi thân đã phải chịu lên người anh. Anh Giang Khải, anh đừng giận em ấy nhé. Em ấy cũng chỉ là giận dỗi nhất thời mà thôi. Chi bằng anh về dỗ dành em ấy đôi chút đi xem sao ạ!”

“Dỗ cái gì mà dỗ!”

Giang Khải tức đến mức mặt mày hết hồng lại tím, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

Bạch Du giỏi lắm.

Dám năm lần bảy lượt cho anh ta leo cây, lại còn muốn anh ta quay về dỗ dành cô nữa hả?

Nằm mơ đi nhé!

Lý Khắc quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Du hỏi: “Con cá mà chị nhắc tới chính là chị họ của chị à?”

Bạch Du gật đầu: “Không sai, cái cô nàng ngốc nghếch kia chính là chị họ tôi đấy. Giờ thì cậu lên sân khấu được rồi đó.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 42: Chương 42


Lý Khắc hơi khựng lại, quay qua nhìn Niệm Niệm ngồi một góc yên lặng ăn bánh rán vàng: “Niệm Niệm, anh trai có chút việc, lát nữa anh về. Em ngồi ngoan ở đây chờ anh nhé, được không nào?”

Cái miệng nhỏ của Niệm Niệm nhét đầy bánh, trông vô cùng đáng yêu: “Niệm Niệm sẽ nghe lời ạ, anh mau quay về nhé.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lý Khắc lộ ra nụ cười. Cậu đưa tay xoa đầu em gái, sau đó quay người đi tới chỗ hai người Giang Khải cùng với Tần Tâm Hủy.

Niệm Niệm thấy anh trai rời đi cũng không khóc không nháo gì.

Cô bé bỏ bánh rán vàng lại vào trong túi, ôm vào trong lòng, ngồi ngoan yên tĩnh.

Hiếm khi nào Bạch Du gặp được đứa trẻ ngoan đến như thế này. Đời trước, Giang Hựu Hàm lấy chồng xong vẫn thường xuyên dẫn hai đứa con về nhà ngoại. Hai đứa con nhà cô ta thì nghịch tới mức làm người ta giận điên lên được.

Chỉ cần không được như ý thì chúng nó sẽ nhổ nước bọt vào người khác. Bản thân cô đã bị hai đứa bé đấy nhổ nước bọt vài lần rồi nên mới tức giận. Giang Hựu Hàm thì lại thấy cô tính tình trẻ con thích chấp nhặt.

Vì con của Giang Hựu Hàm nên đ.â.m ra Bạch Du ghét trẻ con lắm, đặc biệt là con trai.

Nhưng Niệm Niệm trước mặt thì ngoan tới nỗi mềm nhũn hết cả lòng mề.

Nếu nhìn kỹ thì tuy sắc mặt cô bé này vàng như nến nhưng ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn đen láy, lông mi vừa dài vừa dày như hai cái bàn chải nhỏ vậy.

Đột nhiên Bạch Du thấy có hơi quen mắt nhưng vẫn không nhớ ra là giống ai.

Niệm Niệm để ý ánh mắt của cô, giọng nói mềm nhũn cất lên: “Chị ơi.”

Bạch Du c.h.ế.t ngất trước sự đáng yêu của cô bé, nhìn bánh rán vàng trong tay cô bé, cô hỏi: “Sao em không ăn tiếp đi?”

Niệm Niệm lắc cái đầu nhỏ: “Dạ em để dành cho anh trai em ăn ạ.”

Ngoan đến đáng thương.

Bạch Du lại c.h.ế.t ngất trước sự đáng yêu của cô bé này, nhưng Lý Khắc đã bắt đầu hành động nên cô vội chuyển sự chú ý của mình sang bên kia.

Cô thấy cảnh Giang Khải nổi giận đùng đùng tính quay người bỏ đi thì đúng lúc này, nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, một bóng hình đột nhiên lao tới, đánh cái bốp lên đầu Tần Tâm Hủy.

Tần Tâm Hủy hét toáng lên, cả người lảo đảo, vừa hay ngã ngay vào người Giang Khải.

Giang Khải cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, mồm mắng: “Đi đứng kiểu gì thế hả.” Theo bản năng mà ôm lấy eo Tần Tâm Hủy.

Ngực hai người họ chạm vào nhau, kề sát không một khe hở.

“Tách!”

Tư thế ôm một tấm.

“Tách!”

Hai người đối diện nhau một tấm.

“Tách!”

Tần Tâm Hủy đỏ mặt thẹn thùng một tấm.

Có từng này ảnh chụp thì từ hôn không phải là vấn đề.

Còn chuyện họ có nhận hay không, chối bảo ngoài ý muốn thì cô không muốn để tâm tới cho lắm.

Tính ra, một người là chồng sắp cưới của cô, một người là chị họ của cô, hai người lại cùng xuất hiện ở rạp chiếu phim đã là một vấn đề rồi. Đến khi đó cô một mực muốn từ hôn thì ông cụ Giang cũng không làm khó cô được.

Bạch Du cầm máy ảnh chụp mấy tấm ảnh xong đang tính kết thúc công việc thì lại thấy Giang Khải với Tần Tâm Hủy nhìn nhau đắm đuối như keo nước, dính chặt lên người đối phương.

Chậc chậc, nhìn củi khô lửa bốc chưa kìa.

Mau đi thuê phòng đi kìa.

Bạch Du nhìn là biết hai người này có gian tình, đang tính giơ máy ảnh lên chụp tiếp thì Giang Khải đã vội buông eo Tần Tâm Hủy ra, lại còn lùi về sau hai bước. Chẳng qua ánh mắt cứ lơ đãng đảo qua cái eo nhỏ ôm gọn được trong một vòng tay cùng với bầu n.g.ự.c kia nữa: “Em không sao chứ?”

Khóe mắt Tần Tâm Hủy chan chứa ẩn tình: “Em không sao ạ, cảm ơn anh Giang Khải.”

Vốn dĩ cô ta muốn lấy trộm vé xem phim làm cho Giang Khải với Bạch Du không xem được phim, tốt nhất là cãi nhau ỏm tỏi lên nhưng ai ngờ Bạch Du còn chẳng thèm tới đây.

TBC
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 43: Chương 43


Tuy cô ta không biết tại sao Bạch Du lại không tới nhưng nếu ông trời đã giúp cô ta tới mức này thì nếu cô ta không cố mà tận dụng thì quả là phụ lòng trợ giúp của ông trời.

Giang Khải nói: “Anh thấy bảo bộ phim [Địa đạo chiến] này rất đẹp, không biết em đã xem lần nào chưa?”

Tim Tần Tâm Hủy đập bình bịch như sấm rền, khẽ cắn môi: “Em vẫn chưa xem ạ, cơ mà em vẫn luôn kiếm cơ hội để được coi phim này.”

Hầu kết Giang Khải cuộn lên rồi trượt xuống: “Chọn này chi bằng đúng ngày, chi bằng hôm nay xem luôn?”

Tần Tâm Hủy mở cờ trong bụng, ngoài mặt lại tỏ vẻ do dự, ra vẻ trà xanh: “Thế này thì không hay lắm anh ạ. Nếu như Du Du mà biết thì chắc chắn em ấy sẽ càng không vui. Vốn em ấy đã nghĩ em giành hết tình yêu thương của cô dành cho em ấy, giờ mà biết em đi xem phim cùng với anh như thế này thì chắc sẽ lại càng giận anh nhiều hơn đó ạ.”

Nghe thấy tên Bạch Du, sắc mặt Giang Khải lại xụ xuống: “Cô ta tức giận cái quái gì trong khi chính cô ta lại không tới đây! Còn nữa, chúng ta chỉ đến cùng một rạp chiếu phim, cùng xem chung bộ phim chứ có phải đi chung với nhau đâu? Có vấn đề gì đâu chứ?

Không thể không nói, Giang Khải đúng là cẩn thận thật.

Nếu không phải đã chụp ảnh lại thì lời anh ta nói cũng coi như là tạm được.

Tiếc là anh ta lại gặp phải Bạch Du.

“Tách!”

Bạch Du lại chụp thêm tấm hai người họ cùng nhau đi vào trong rạp chiếu phim

TBC

Có tấm ảnh này rồi thì có cố cãi cũng không có ích gì.

Đến lúc đó cô lại rửa thêm vài tấm gửi tới đơn vị công tác của hai người này dưới thư nặc danh tố cáo hai người họ có quan hệ nam nữ bất chính!

Giang Khải như cảm nhận được đằng sau có cái gì, dừng bước chân quay người lại nhìn.

Tần Tâm Hủy dừng lại theo anh ta, khó hiểu hỏi: “Anh Giang Khải, anh nhìn gì thế ạ?”

Giang Khải nhìn quanh một vòng cũng không nhận ra có chỗ nào không ổn thì mới lắc đầu: “Không sao đâu, chúng ta đi vào thôi, phim chiếu rồi đấy.”

Tần Tâm Hủy không nhịn được mà nhếch khóe miệng, đáp: “Dạ.”

Chờ hai người họ đi vào rạp chiếu phim rồi thì Bạch Du mới dám thở phào một hơi.

Lúc này Lý Khắc cũng đã quay lại: “Chuyện này xong chưa? Có cần tôi làm thêm chuyện gì nữa không?”

Bạch Du cất máy ảnh vào trong túi xách quân đội, móc ra bốn đồng cùng với một ít phiếu mua đồ đưa cho Lý Khắc nói: “Đây là chỗ tiền còn lại. Cậu làm tốt lắm. Mấy phiếu mua đồ này coi như là tiền thưởng thêm.”

Cũng không phải là do cô thánh mẫu mà chẳng qua cô thấy người có thể vì em gái mình mà sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng chắc chắn không phải người xấu.

Hơn nữa, cô cũng rất thích cô bé Niệm Niệm này, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn.

Lý Khắc chỉ nhận lấy ba đồng cùng với mấy tờ phiếu: “Chị đã đưa cho tôi rất nhiều rồi, mấy phiếu này coi như tôi mua cùng với chị.”

Nói rồi cậu duỗi tay qua chăm Niệm Niệm, nhưng ánh mắt Niệm Niệm thì nhìn chằm chằm vào túi xách mà Bạch Du đang đeo bên người: “Chị ơi, cái thứ màu đen tuyền vừa nãy có phải là máy ảnh không ạ?”

Bạch Du đã để ý tới ánh nhìn của Niệm Niệm từ lâu, chỉ là cô không ngờ Niệm Niệm có thể kiên nhẫn chờ tới tận bây giờ mới mở miệng nên đáp: “Ừa đúng rồi, là máy ảnh đó.”

Mắt Niệm Niệm lóe sáng, giọng non nớt vương mùi sữa: “Chị ơi, chị có thể cho Niệm Niệm xem chút không ạ? Tay Niệm Niệm sạch lắm ạ.”

Dứt lời cô bé còn giơ tay mình ra cho Bạch Du xem.

Đúng là rất sạch sẽ. Móng tay cô bé đã được cắn ngắn, không có bùn đất bám vào móng tay.

Bạch Du nhìn đôi mắt to đen láy của cô bé đang chớp chớp nhìn mình, thật sự không có cách nào từ chối cả.

Thế là cô lại lôi máy ảnh ra khỏi túi quân đội.

Niệm Niệm tiến lên trước, nghiêm túc nhìn một hồi lâu rồi mới nói: “Cảm ơn chị ạ, Niệm Niệm đã quan sát rất là cẩn thận ạ.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 44: Chương 44


Nếu đổi lại là những đứa bé khác thì có khi đã tranh thủ chạm vào một hai chỗ nhưng bé con này thì thật sự chỉ nhìn thật kỹ thôi.

Lòng Bạch Du mềm nhũn: “Không thì chị chụp cho hai anh em em một tấm ảnh nhé?”

Đôi mắt đen láy sáng trong như pha lê của Niệm Niệm lại càng lóe sáng, cô bé quay sang hỏi: “Anh ơi, có được không ạ?”

Lý Khắc gật đầu: “Được chứ, giờ anh hai có tiền rồi, có thể chụp ảnh cho Niệm Niệm.”

Ý là cậu phải trả tiền.

Bạch Du xua tay: “Không cần trả tiền đâu, cái này coi như tôi cho Niệm Niệm. Hẹn hai người năm ngày sau đến đúng chỗ này lấy ảnh chụp nhé.”

“Tanh tách.”

Nụ cười hồn nhiên xinh xắn của Niệm Niệm đã được camera ghi lại.

Bên cạnh là Lý Khắc đứng cứng đờ đờ, suýt chút nữa là không biết chân tay nên đặt ở đâu.

Hiếm khi nào nhìn thấy Lý Khắc lộ ra bộ dáng mà tuổi cậu nên có, Bạch Du không nhịn được mà cười thành tiếng.

TBC

Rửa ảnh mất tầm ba bốn ngày, cô hẹn quán rửa ảnh tầm bốn ngày sau sẽ đến lấy.

Bước ra khỏi quán chụp ảnh, Bạch Du đi thẳng về nhà.

Vì đôi cẩu nam nữ Giang Khải với Tần Tâm Hủy này mà lãng phí cả buổi sáng của cô, cô phải về ôn bài mới được.

Ai ngờ cô vừa đi tới cửa nhà đã nhìn thấy Giang Lâm đứng ngay trước cửa nhà cô, tay cầm túi da trâu đựng tài liệu.

Chẳng lẽ anh tới giao thư cùng với văn kiện gì đó cho cô hay sao?

Nhưng hôm qua cô vừa mới nhắc tới thôi, đáng ra không thể nào nhanh như thế này được.

Giang Lâm nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người bước tới là cô thì cũng vội cất bước đi tới chỗ cô.

Hai người chạm mặt dưới cây hoa quế.

Tháng tám, hoa quế tỏa hương, mùi nồng đậm.

Bạch Du: “Anh Giang Lâm tới tìm tôi sao ạ? Sao anh không vào nhà ngồi chờ ạ?”

Giang Lâm: “Trong nhà không có ai, tài liệu này là do bạn tôi mới đưa qua đây, cô nhìn xem có ổn không?”

Bạch Du nhận lấy túi da trâu mà anh đưa tới, mở ra, bên trong là một xấp bài thi, còn có mấy quyển sách liêm quan tới trung học phổ thông. Cô lật qua lại, cuối cùng vẫn không thể nào che giấu được nụ cười.

“Cảm ơn anh Giang Lâm nhé, chuyển lời cảm ơn của tôi tới bạn anh nữa nhé.”

Hôm qua cô mới nhắc tới chuyện này thôi mà nay anh đã có thể mang tới đây luôn như thế này có thể hiểu là từ qua tới nay, anh đã vì việc này mà bôn ba rất nhiều.

Chứ đâu có giống một số người, thứ gọi là giúp đỡ chỉ dừng ở lời nói mà thôi.

Hơn nữa tư liệu mà anh đưa cho cô thật sự trân quý. Nhưng bào thì này nhìn là có thể biết chính là những đề thi mà trường học dùng để kiểm tra học sinh suốt nhưng năm qua.

Với tư liệu quý giá kiểu này, không có quan hệ thân thiết thì khó mà có được.

Ánh mắt cô được phủ thêm ánh vàng của hoa quế, tràn ngập vui sướng cùng cảm kích.

Giang Lâm nhìn vào mắt cô nói: “Không cần khách sáo thế đâu, về tới đảo Quỳnh Châu rồi tôi sẽ tiếp tục để ý giúp cô.”

Nghe anh nhắc tới đảo Quỳnh Châu, Bạch Du liền hỏi: “Lần nay anh Giang Lâm về mấy ngày thế? Bao giờ anh đi?”

Giang Lâm: “Buổi chiều ngày mai.”

Bạch Du ngẩn người: “Nhanh vậy sao ạ? Thế để sáng mai tôi nấu chút thức ăn anh mang theo ăn dọc đường nhé.”

Giang Lâm: “Không cần phiền cô như thế đâu, trên đường tiện tôi sẽ mua.”

Bạch Du: “Không phiền gì cả. Anh Giang Lâm có kiêng ăn cái gì không?”

Giọng Giang Lâm nhẹ hơn hẳn: “Không.”

Không khí trở nên im lặng, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, thế là Bạch Du liền chào tạm biệt: “Thế thôi tôi về trước đây, mai tôi mang qua cho anh.”

Giang Lâm: “Mai tôi đến đây lấy là được.”

Bạch Du cũng không tranh giành chuyện này với anh, gật đầu quay người rời đi.

Giang Lâm nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của cô, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Chờ hai người họ rời đi, một người lén lút bước ra khỏi thân cây.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 45: Chương 45


Lại là Giang Hựu Hàm.

Vừa rồi cô ta nhìn thấy anh ba cười, lại còn cười với Bạch Du.

Anh ba lại còn tặng quà cho Bạch Du!

Chẳng phải sáng nay Bạch Du đi xem phim với anh năm nhà mình sao?

Sao giờ lại ở bên cạnh anh ba như thế này.

Giang Hựu Hàm càng nghĩ lại càng thấy không đúng.

Xoay người, nhấc chân chạy như điên: “Anh năm ơi, anh bị anh ba cắm sừng rồi!”

Về tới nhà, Bạch Du rửa mặt xong là lôi luôn bài kiểm tra mà Giang Lâm đưa ra làm.

Có thể là vì lâu không đọc sách nên nhiều phần kiến thức trông vô cùng quen thuộc nhưng cô lại không viết ra được. Có một phần bài thi thôi mà cô làm nó gian lao trắc trở quá.

Khó khăn lắm mới làm xong, cô lôi đáp án ra tự chấm điểm.

Cô được năm mươi chín điểm trên một trăm điểm.

Số điểm này không khác gì tát vào mặt Bạch Du một cái bỏng rát.

Cũng may, còn hai năm nữa mới thi đại học, cô vẫn còn đủ thời gian để tích cóp lại những phần kiến thức đã quên.

Một phút cũng không muốn trì hoãn thêm, Bạch Du lôi sách vở ra tiếp tục gặm nhấm.

Học tập làm cho thời gian trôi qua nhanh, chờ tới khi cô hiểu được hai chỗ kiến thức thì đã là một tiếng ba mươi phút sau đó rồi.

Bạch Du mát xa phần cổ cứng đờ, dọn sách vở sang một bên rồi lại lôi từ trong ngăn kéo ra giấy bút để viết thư bằng tay trái.

TBC

Tuy cô đã nói lời chia tay với Giang Khải, nhưng trong mắt người ngoài, hai người họ vẫn là một đôi, huống hồ hôn ước giữa hai nhà vẫn còn nguyên đó.

Giang Khải với Tần Tâm Hủy dám kéo nhau đi xem phim mà cô lại không tìm chút phiền toái cho họ thì uổng công cô sống lại lần nữa lắm.

Đến cả chuyện cô có thể viết chữ bằng tay trái, cả hai nhà Giang, Bạch, thậm chí cả Giang Khải cũng không hề hay biết.

Chẳng mấy chốc đã viết xong hai bức thư, chuẩn bị có được ảnh xong là gửi đi luôn.

Cô vừa mới cất thư đi xong thì bên ngoài vang lên tiếng cửa mở.

Bạch Du đi ra ngoài thấy bà nội cười hiền, không khỏi tò mò: “Bà ơi sao trông bà vui thế ạ? Có phải cha cháu về rồi không?”

Bà Bạch ngạc nhiên hỏi lại: “Đúng là cha cháu về thật, nhưng sao cháu lại biết chuyện này?”

Bạch Du đáp: “Tại lần này cha cháu đi công tác lâu như thế nên cháu đoán chắc hôm nay sẽ về ạ.”

Ở kiếp trước, từ khi cha cô mất cho tới hiện tại, cô đã không gặp ông mười mấy năm nay rồi.

Khi ông còn sống, Bạch Du còn từng oán trách ông.

Oán trách ông chỉ biết bận bịu công chuyện và bận chuyện đi tìm anh hai. Nếu như ông dành thêm chút thời gian ở nhà thì có khi mẹ của cô đã không dám bất công trắng trợn như vậy, cô cũng không cần phải chịu nhiều tủi thân tới như thế.

Chỉ là biết bao nhiêu oán hận lại hóa thành mây khói khi nhìn thấy ông trước khi c.h.ế.t lại đi nhìn ảnh chụp của cô.

Những năm tháng sau này, cô mới cảm nhận được câu nói: Có cha cô ở đây cô mới có nơi được gọi là nhà.

Bà Bạch chạy vội về nhà lấy tiền cùng với phiếu: “Cha cháu đi công tác chắc chắn không ăn được cái gì ngon cả. Bà định chạy vội ra chợ mua ít rau ít thịt, đi không nhanh thì chẳng mua được gì đâu.”

Bạch Du vội nói: “Cháu đi cùng với.”

Thế là hai bà cháu cầm theo cái giỏ cùng nhau ra ngoài.

Nhưng lúc bọn họ ra tới chợ vẫn coi như là đã muộn. Thời điểm mua thịt tốt nhất là vào buổi sáng. Giờ bà cháu mới đi thì cũng không còn nhiều thịt ngon nữa. Cuối cùng họ chỉ mua được hai cân thịt ba chỉ.

“Thịt ba chỉ cũng được. Cha cháu thích nhất là ăn thịt ba chỉ xào hành, thế hôm nay làm món này luôn.”

Nghĩ tới chuyện hôm nay con trai sắp về nên tâm trạng của bà Bạch tốt như thời tiết ngày hôm nay vậy.

Sau đó hai người họ đi mua rau tươi theo mùa.

Mua đồ ăn xong, họ quay về đi qua con hẻm thì thấy có người lén lút bán cá.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 46: Chương 46


Bọn họ đi qua thì thấy, ô hay thật, thế lại là cá hói đen đấy.

Con cá kia cũng ngon, trông tươi quá. Nghĩ tới chuyện làm nó thành thịt kho tàu, hấp hoặc là chiên nó lên thì Bạch Du đã thèm tới mức ch** n**c miếng.

“Bà ơi, hay mình cũng mua đi.” Bạch Du xúi giục.

Bà Bạch nhìn cháu gái thèm ăn như mèo con, cười nói: “Được, chúng ta mua cá nhé.”

Sau khi chọn lựa mãi trong đống cá hói đen, cuối cùng cũng chọn được con cá khoảng hai cân rưỡi, không cần phiếu nhưng một cân mất tận năm xu, cộng lại đã tiêu hết hai đồng hai hào năm xu mất rồi.

Về tới nhà cái là Bạch Du bận bịu ngay được.

Nếu đã có cá hói đen thì cô cũng không tính làm thịt ba chỉ xào hành nữa mà cô lôi rau muối mà bà mang từ Thiên Tân ra ngâm, chuẩn bị làm món bánh beo thịt heo muối.

Còn đầu cá hói đen thì cô sẽ làm món đậu phụ cay hầm đầu cá hói đen.

Cô lấy rau muối ra khỏi bình ngâm, cắt nhỏ, trộn đều với thịt ba chỉ đã được băm nhuyễn. Thịt ba chỉ thịt mỡ đan xen làm nhân bánh bèo vô cùng thích hợp.

Sau đó cô lại trộn thêm chút hành, sau đó cho nhân vào trong vỏ bánh, thoa một lớp lòng đỏ chứng bên ngoài bánh, sau đó đưa bánh vào trong lò nướng để quay.

Ở ngoài sân lớn có cái lò nướng to đùng, ai muốn dùng cũng có thể dùng được nhưng chỉ cần dùng xong thì lau rửa sạch sẽ là được.

Bạch Du dặn bà nội đứng ngoài sân trông bánh cho mình còn cô thì sẽ quay về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị món ăn khác.

Bạch Du cũng không dùng hết hai cân thịt ba chỉ để làm nhân bánh mà cô để lại một phần để xào rau dưa.

Thịt ba chỉ được thái thành lát, thêm hành gừng tỏi vào chảo xào đều lên, tiếng dầu xèo xèo vang lên. Vừa có mùi là cho rau vào ngay, cộng thêm chút nước dưa muối hòa với mùi thịt ba chỉ đã được đảo, xào qua xào lại là ngon ăn luôn.

Thời đại này vật tư thiếu thốn, cho dù là đại viện quân khu cũng không thể nào cơm no rượu say cả ngày được. Lúc này, mùi hương theo gió bay ra bên ngoài, mọi người thèm không sao chịu nổi.

Có mấy hàng xóm đi qua còn liếc mắt vào trong mà dòm dòm, thấy Tần Chính Nhân quay về thì chào hỏi: “Chủ nhiệm Tần, Bạch Du nhà bà đúng là có tài nấu nướng đấy nhé. Con bé nấu cơm mà cả cái đại viện này tầng nào cũng thơm mùi đồ ăn con bé nấu.”

Được khích lệ như thế nhưng Tần Chính Nhân lại chẳng cười được.

Bạch Du nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là bà về, ai nhờ quay đầu lại nhìn thấy mẹ mình.

Cô chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, không chào hỏi, quay đầu tiếp tục nấu cơm.

Tần Chính Nhân: “…”

Cảm giác bị con gái khinh bỉ.

TBC

Trong bếp tỏa ra mùi thơm vô cùng, Tần Chính Nhân lại không ăn uống được gì: “Du Du, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con.”

Bạch Du không hé răng.

Tần Chính Nhân hít sâu một hơi, nói tiếp: “Du Du, trước đây là mẹ làm sai, mẹ xin lỗi con được không?”

Bạch Du vẫn không hé răng.

Tần Chính Nhân: “Mẹ biết là con có nghe. Không phải là mẹ chiều chị họ con hơn mà chẳng qua khi đó nhà họ Tần xảy ra chuyện lớn như thế, mẹ nghĩ con bé là người có huyết mạch duy nhất với nhà họ Tần nên càng thương nó hơn. Nhưng mẹ lại không ngờ mẹ lại bỏ qua cảm nhận của con. Con nói đi được không? Phải như thế nào thì con mới tha thứ cho mẹ đây?”

Lần này Bạch Du lại nói, cô quay người, mặt không cảm xúc nhìn mẹ mfinh nói: “Bà thật sự muốn tôi tha thứ cho bà hả?”

Tần Chính Nhân tưởng rằng chuyện có chuyển biến, vội không chờ kịp mà gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần mẹ có thể làm được thì chắc chắn sẽ nghĩ cách đền bù cho con.”

Bạch Du cười nói: “Chắc chắn là bà làm được thôi. Bà chỉ cần đuổi được Tần Tâm Hủy ra khỏi nhà họ Bạch thì tôi sẽ tha thứ cho bà.”

“Không thể được!” Tần Chính Nhân phản bác lại theo bản năng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 47: Chương 47


Lần này về đây cốt là để bà ta thuyết phục Bạch Du đừng có mách lẻo gì với cha cô, nhưng ai ngờ con bé c.h.ế.t tiệt này mở miệng ra đã bóp vào chỗ đau của bà ta rồi.

Đúng là càng lớn càng đáng ghét!

Bạch Du nhún vai: “Vậy thì không cần phải thương lượng gì cả. Hơn nữa bà cũng biết đấy, không cần bà đồng ý thì tôi cũng có cách đuổi Tần Tâm Hủy đi.”

Gửi thư nặc danh tố cáo Tần Tâm Hủy chỉ là bước đầu, đuổi Tần Tâm Hủy ra khỏi nhà họ Bạch mới là mục đích của cô.

Tần Chính Nhân hít sâu một hơi, mềm giọng dỗ dành: “Du Du, thôi coi như là vì mẹ, con đừng đuổi Hủy Hủy đi được không?”

Bạch Du cười.

Tần Chính Nhân cảm thấy mình bị mạo phạm: “Con cười cái gì?”

TBC

Bạch Du nói: “Tôi cười vì không ngờ bà từng này tuổi rồi còn ngây thơ tới như thế. Chuyện tới nước này rồi, bà thật sự vẫn nghĩ rằng tất cả những gì tôi làm từ trước tới nay đều là vì tôi ghen ghét tình yêu bà dành cho Tần Tâm Hủy, muốn bà chú ý tới tôi sao?”

Lời này không khác gì lấy d.a.o g.i.ế.c người.

Nhưng chỉ cần là phụ nữ thì không ai thích bị người khác bảo mình là già cả.

Tần Chính Nhân tức tới mức mặt hết hồng lại tím: “Bạch Du, giờ người làm mẹ này nói con cũng không nghe đúng không?”

Bạch Du ngạc nhiên: “Ô giờ bà mới biết hả? Tôi không nghe lời bà nói thật mà.”

Tần Chính Nhân: “…”

Nhìn đứa con gái mồm miệng sắc bén trước mặt, đột nhiên bà ta lại thấy nhớ Bạch Du chất phác tự ti khi xưa, khi đó bà ta nói cái gì cô cũng không dám cãi lại bao giờ.

“Hai người đang nói cái gì thế?”

Đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói thuần hậu.

Cả người Tần Chính Nhân run rẩy, quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của chồng mình cùng với bà Bạch. Hai người họ không biết đã nghe được bao nhiêu chuyện trong phòng bếp này rồi.

Bà Bạch: “Thằng cả, vốn dĩ mẹ tính chờ cơm nước xong mới kể cho con nhưng giờ con nghe được cả rồi thì cũng không giấu giếm con làm gì nữa.”

Tần Chính Nhân không nhịn được mà run rẩy cả người: “Mẹ ơi, Phi Bằng đi công tác lâu như thế chắc chắn là rất mệt. Chi bằng mẹ để cho anh ấy nghỉ ngơi trước đi ạ…”

Tần Chính Nhân muốn trường kỳ kháng chiến nhưng bà Bạch lại không theo ý nguyện của bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi kể hết đầu đuôi những chuyện bà ta đã đối xử bất công cùng với chuyện Tần Tâm Hủy là như thế nào.

“… Người ở đại viện ai ai cũng khen Tiểu Du hiểu chuyện, nhưng nào có ai biết, không phải con bé sinh ra đã hiểu chuyện mà là do bị mẹ nó ép mà thành! Con sao mà biết được ngày đó mẹ tới đây, Tiểu Du ôm chầm lấy mẹ khóc nấc cả lên, trái tim mẹ như bị bóp nát luôn vậy!”

Nhớ lại bộ dạng khóc lóc ngày đó của cháu gái, bà Bạch không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

“Phi Bằng, em…”

Tay Tần Chính Nhân lạnh như băng, bà ta muốn giải thích nhưng yết hầu lại cứng đờ như bị cái gì đó siết chặt vậy.

Bạch Phi bằng liếc mắt nhìn vợ rồi quay qua nhìn Bạch Du nói: “Du Du, cha có lỗi với con, cha thật đáng tội. Cha lại không biết con phải chịu nhiều tổn thương tới như thế.”

Những năm qua ông bận rộn với công chuyện, xong công chuyện thì còn bao nhiêu thời gian là đi tìm con trai.

Con trai nhỏ năm đó mới có hai tuổi, tuy thằng bé hoạt bát thông minh nhưng mới có nhiêu đó tuổi chắc chắn không thể nhớ được bao nhiêu chuyện. Nếu như ông không đi tìm thì người một nhà bọn họ chỉ sợ không có cơ hội mà đoàn tụ lại với nhau.

Trong mắt ông, vợ ông là người phụ nữ ưu tú gì cũng có thể gánh vác được nên ông mới có thể yên tâm giao chuyện quản lý gia đình cùng với người nhà vào tay bà ta. Đương nhiên, ông cũng biết như thế có thể khiến bà ta tủi thân cho nên khi bà ta ngỏ ý muốn đưa Tần Tâm Hủy về nuôi dưỡng thì ông không suy nghĩ gì nhiều mà đồng ý luôn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 48: Chương 48


Những năm qua, bà ta mua đồ ăn đồ mặc cho Tần Tâm Hủy, bỏ tiền ra nuôi em trai, ông không oán thán lấy một câu mà ngược lại còn cố sức kiếm tiền, sợ bà ta không có mà tiêu.

Nhưng ông lại không thể ngờ, bà ta có thể vì quá yêu thương cháu gái mà quên luôn con gái của mình.

Nghĩ đến những tủi thân mà con gái phải chịu trong suốt những năm qua, ông chỉ hận không thể cho mình mấy bạt tai!

“Cha, con không trách cha, nhưng thật sự rằng con không muốn nhìn thấy Tần Tâm Hủy ở trong cái nhà này nữa.”

Bạch Du phất cái tay mới thái hành qua mắt, nước mắt chảy ào ào luôn.

Bà Bạch không nhìn nổi cháu gái khóc đau lòng tới thế: “Không sai, đáng ra nên đuổi Tần Tâm Hủy đi từ sớm mới phải.”

Bạch Du gật đầu phụ họa.

Thấy cả mẹ mình lần con mình đều đỏ bừng cả mắt lên như thế làm cho Bạch Phi Bằng thấy vô cùng khó chịu: “Được, cha đồng ý với con, mai cha sẽ khiến cho Tần Tâm Hủy dọn ra khỏi nhà mình.”

Tần Chính Nhân nghe thấy thế vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Phi Bằng, anh không thể làm như thế được, rõ ràng anh đã đồng ý với em…”

Bạch Phi Bằng: “Anh đồng ý với em chuyện nuôi dưỡng Tâm Hủy, mà anh cũng làm rồi đó thôi. Giờ Tần Tâm Hủy đã lớn, đi làm có thể tự nuôi sống được bản thân, với tư cách là họ hàng thân thích của con bé thì chúng ta cũng hết trách nghiệm rồi.”

Việc này vợ ông sai thật nhưng ông còn sai nhiều hơn nữa. Ông không nên lý tưởng hóa mọi chuyện lên như thế, nên từ nay trở đi, ông muốn sửa đổi lỗi lầm của mình.

Bước đầu tiên cần sửa sai đó chính là tiễn Tần Tâm Hủy ra khỏi căn nhà này.

Nhưng Tần Chính Nhân không nghĩ như thế, chỉ thấy sắc mặt bà ta ngày càng khó coi, đột nhiên bà ta trợn ngược hai mắt, hôn mê luôn.

Bạch Du nín khóc ngay lập tức, khều bà nội nhỏ giọng nói: “Mẹ cháu giả vờ đấy, bà cũng giả vờ luôn cho cháu!”

Bà Bạch có hơi ngạc nhiên. Nhưng sau đó thấy bà trợn ngược hai mắt, hôn mê luôn.

“Bà cụ đã có tuổi lại bị k*ch th*ch quá đà nên mới ngất xỉu. Người nhà là con là cháu, chiều theo ý bà được tới đâu thì cứ chiều. Còn cô đây ngất xỉu là vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, trở về chú ý tới chuyện nghỉ ngơi thì sẽ không có trở ngại gì đâu.”

Bác sĩ Diệp kiểm tra cho hai mẹ chồng nàng dâu xong, xác thực hai người không có trở ngại gì.

Bạch Phi Bằng nghe tới đây thì cuối cùng cũng có thể thả lỏng đôi chút,

Nhưng ông còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy con gái nói: “Bác sĩ, bà cháu thường ngày hay bị đau đầu, ù tai, thi thoảng còn bị khó thở nữa. Làm phiền bác sĩ kiểm tra toàn diện cho bà giúp cháu với ạ.”

Vốn dĩ Bạch Du còn định chờ tới thứ hai sẽ dẫn bà nội tới bệnh viện để bác sĩ khám toàn diện cho bà, nếu hôm nay đã có bác sĩ ở đây rồi thì tiện làm luôn.

Bà Bạch đang hôn mê nghe thấy cháu gái nói như thế thì lông mi khẽ run như lá cây lay động trước gió.

Bà không cần kiểm tra cái gì hết!

Người già rồi nào có ai không bị bệnh bị tật trong người? Con người cũng giống như đồ vật vậy, lâu rồi sẽ cũ, sẽ hỏng dần đi. Cần gì phải làm kiểm tra cơ chứ? Như thế chẳng phải là lãng phí tiền của hay sao?

Chẳng qua lúc này bà vẫn phải giả bộ ngất xỉu nếu không sẽ thất bại trước con dâu, thế là chỉ có thể lo lắng suông trong lòng thôi.

Bạch Phi Bằng nghe thấy con gái nói thế thì lại càng áy náy hơn: “Ông Diệp này, phiền ông kiểm tra kỹ càng cho mẹ tôi nhé.”

TBC

Hồi trước, mỗi lần ông gọi điện thoại về Thiên Tân, lần nào mẹ ông cũng bảo là bà còn khỏe lắm. Giờ nghĩ lại có khi do bà không muốn ông phải lo nghĩ nhiều nên mới nói như thế.

Con gái tủi thân bao nhiêu ông không biết, thân thể của mẹ có nhiều biểu hiện xấu ông cũng không biết. Làm cha hay làm con ông cũng không đủ tiêu chuẩn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 49: Chương 49


Đột nhiên ông thấy có hơi mê mang, những năm rồi ông không chịu buông bỏ, cật lực đi tìm con trai có khi nào là làm sai rồi không?

Thời buổi này, thiết bị y tế không thể so với sau này, cũng không có cái gọi là kiểm tra toàn diện. Bác sĩ Diệp là bạn học của Bạch Phi Bằng, ưu tiên kiểm tra thêm chút nữa.

Sau khi kiểm tra lại, bà Bạch chỉ bị cao huyết áp, cao huyết áp với loãng xương kéo theo bảy bảy bốn chín kiểu biểu hiện khác nữa.

Đến lúc này thì bà Bạch không giả vờ nổi nữa, bò dậy nói: “Thôi mình về thôi! Đây chắc chắn là bệnh viện ma rồi. Tôi chẳng có bệnh tật gì cả, bọn họ toàn nói linh ta linh tinh, chắc lại muốn moi tiền nhà mình đấy.”

Bạch Phi Bằng bất đắc dĩ nói: “Mẹ à, Hòa Hợp là bệnh viện chính quy đó.”

Bà Bạch xuống khỏi giường bệnh, vừa đi giày vừa phản bác lại: “Bệnh viện chính quy thì cũng có bác sĩ lòng dạ hiểm độc. Dù sao thì mẹ cũng không có bệnh tật gì cả, giờ chúng ta về nhà thôi.”

Bạch Du: “Bà à, có câu châm ngôn là bệnh nhỏ không trị ắt thành bệnh nặng. Chẳng lẽ bà lại không nghĩ tới chuyện chăm sóc sức khỏe cho tốt, chờ tới khi cháu kết hôn, có con hay sao ạ?”

Câu này vừa hay chọc phải chỗ ngứa của bà Bạch.

Bà quay đầu hỏi bác sĩ: “Thưa bác sĩ, bệnh này của tôi nếu uống thuốc đều đặn sẽ không chuyển biến nghiêm trọng đúng không?”

Bác sĩ Diệp gật đầu: “Tuy huyết áp của bà có hơi cao, cần phải uống thuốc hạ huyết áp, sau này cũng phải chú ý tới ăn uống, nghỉ ngơi và cả cảm xúc nữa. Bệnh này cũng không phải loại quá nặng, khống chế được thì sẽ không có việc gì cả nhưng nếu không để tâm tới nó thì nó rất dễ trở thành biến chứng cho bệnh khác. Cháu có một bệnh nhân cũng được chẩn đoán là cao huyết áp. Cháu có kê thuốc mà ông ấy không chịu uống đều đặn nên dẫn tới xuất huyết não. Tuy cứu được người nhưng lại bị liệt nửa người, giờ làm gì cũng phải có người ở bên cạnh để ý.”

“Thế thì cậu mau kê đơn cho tôi đi!”

Theo cái nhìn của bà Bạch thì liệt nửa người còn tệ hơn là c.h.ế.t quách đi.

Bà không muốn trở thành gánh nặng cho con cháu, hơn nữa bà còn muốn nhìn cháu gái thành gia lập thất cơ.

Bác sĩ Diệp cười gật đầu kê cho bà Bạch một ít thuốc hạ huyết áp, canxi để bổ sung canxi cho bà, còn đề cập tới một vài lưu ý cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày nữa.

Tất nhiên bà Bạch không quên chuyện dạ dày của Bạch Du không được ổn định, cũng bảo luôn bác sĩ kiểm tra kê thuốc cho cô.

“Kê thuốc xong rồi thì chúng ta mau về thôi.”

Mới có một lát đã tiêu hết mười mấy đồng rồi, cứ ở đây thêm thì không còn tiền mà mua quan tài đâu đấy.

Bà nội Bạch kéo tay Bạch Du muốn rời đi lắm rồi.

Bạch Du nhìn về phía giường bệnh nói: “Bà ơi, mẹ cháu vẫn còn đang hôn mê, chắc bà không quên mẹ cháu đâu nhỉ?”

Quả thực là bà Bạch vứt con dâu ra sau đầu lâu rồi, cơ mà bà cũng chẳng thèm giả vờ làm gì. Tần Chính Nhân vẫn còn thích giả bộ lắm, cái này thì không nhịn được.

Thế là bà Bạch bước tới, duỗi tay nhéo lên người Tần Chính Nhân.

“Á á á!”

TBC

Tần Chính Nhân không ngờ bà Bạch lại nhéo mình như thế, lại càng không ngờ bà dùng nhiều sức tới như vậy.

Chỗ bị nhéo bây giờ vừa đau vừa rát, chỉ sợ đã sưng hết cả lên rồi thôi.

Bà Bạch liếc nhìn bà ta: “Nếu tỉnh rồi thì đi thôi. Bác sĩ bảo cô không có vấn đề gì đâu.

“…” Tần Chính Nhân xấu hổ tới mức mặt nhỏ m.á.u được luôn.

Về tới nhà, Bạch Du hâm nóng lại đồ ăn.

Thật sự thì lúc này Bạch Phi Bằng chẳng muốn ăn cái gì cả. Ông chỉ thấy mình không đáng làm người, chỉ muốn về phòng nghỉ trong chốc lát nhưng ngoài phòng bếp cứ thoang thoảng mùi đồ ăn thơm nức vô cùng k*ch th*ch người khác thèm ăn.

Đúng lúc này bụng ông vang lên tiếng ọt ọt… Thật ra vẫn ăn được.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 50: Chương 50


Bà Bạch bưng đồ ăn nóng ra ngoài, nhìn ông cứ đứng đó như cột thì nói: “Cái thằng này lớn tướng rồi mà đứng nguyên đó không làm gì mà không biết xấu hổ nhỉ? Còn không mau sắp bát sắp đũa ra đây?”

Bà Bạch ra lệnh một cái thì Bạch Phi Bằng cũng chẳng quan tâm tới cảm xúc ngổn ngang cái gì nữa. Ông vội đi rửa tay, lấy bát đũa rồi bê thức ăn.

Đợi đến khi ba người họ đã ngồi xuống bàn ăn thì Tần Chính Nhân vẫn còn đang ngồi trên sô pha giận với dỗi.

Bà ta đang chờ có người mời mình ra ăn cơm. Ai ngờ cả ba người không một ai mở miệng hết.

Vốn dĩ Bạch Phi Bằng không thèm ăn, nhưng mùi thơm cứ thoang thoảng qua mũi làm ông không nhịn được mà cầm đũa lên gắp miếng cá.

Miếng cá trơn mềm, nước dùng đậm đà, vị cay k*ch th*ch vị giác. Chỉ với một miếng đã vô cùng lưu hương.

Đậu hũ thì mềm mịn vô cùng, rưới thêm chút nước sốt lên trên cộng với cơm trắng thơm nức mũi bên dưới làm cho Bạch Phi Bằng ăn hết sạch hai chén.

Bà Bạch thì lại càng thích thịt ba chỉ xào dưa, thịt ba chỉ đủ nạc mỡ đã được xào qua từ trước, nhai trong miệng rất thơm, rau xanh thì rất giòn.

Còn Bạch Du chỉ mới ăn hai cái bánh bao dưa chua thôi, chưa đã thèm nhưng đã thu tay lại.

Vỏ bánh giòn rụm, cắn một miếng là thịt nước bên trong tràn cả ra. Mùi rau cải bọc thịt vô cùng thơm, muốn ngừng mà không được.

Tần Chính Nhân nhìn ba người ăn uống thỏa thích đột nhiên có cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.

**

Giang Khải với Tần Tâm Hủy xem phim xong thì ai về nhà nấy.

Không có chuyện đi ăn cơm chung, càng không có chuyện dạo công viên mua đồ linh tinh gì đó.

Trong lòng Giang Khải vẫn phân được rõ ràng, tuy Tần Tâm Hủy làm cho anh ta rung động nhưng gia thế nhà Tần Tâm Hủy không là gì cả. Cha thì nằm liệt một chỗ, mẹ đẻ thì ly hôn rồi bỏ đi, cưới cô ta về chẳng khác gì rước thêm cục nợ.

Nhưng Bạch Du thì khác, ông nội lại thích Bạch Du tới như thế. Chỉ cần anh ta cưới được cô thì chẳng khác nào có được mối quan hệ cùng với tài nguyên tốt nhất của nhà họ Giang. Cho nên anh ta tính rằng tuy mình chẳng có tình cảm gì với Bạch Du thì anh ta cũng quyết sẽ cưới cô.

Chỉ là, khi về tới nhà, anh ta lại nhìn thấy tờ giấy mà Giang Hựu Hàm gửi lại cho mình.

Trong đó viết như này: Anh năm ơi, mới nãy em vừa nhìn thấy anh ba nói chuyện với Bạch Du đấy, em nghĩ là Bạch Du hết thích anh rồi rồi!

Giang Khải chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nội dung rồi vứt luôn tờ giấy vào trong thùng rác.

TBC

Không bàn tới chuyện anh ba có để ý tới Bạch Du hay không mà bản thân Bạch Du lại không có khả năng thích người khác. Bạch Du thích Giang Khải tới mức nào, trong lòng anh ta biết rõ.

Bạch Du không biết Giang Hựu Hàm làm gì sau lưng mình, bao nhiêu tâm tư của cô dồn hết vào phòng bên cạnh rồi.

“Dượng ơi, Hủy Hủy xin dượng đừng đuổi Hủy Hủy đi mà. Từ bé Hủy Hủy đã không có ông bà, cha thì liệt, mẹ thì rời nhà đi đâu không biết. Hủy Hủy lớn lên ở nhà họ Bạch, nơi này chính là gia đình của Hủy Hủy. Giờ dượng muốn đuổi Hủy Hủy đi thì Hủy Hủy thật sự không biết nên đi đâu mới được huhu hu…”

Một câu Hủy Hủy hai câu Hủy Hủy, Bạch Du nghe mà muốn nôn hết bữa tối ra ngoài.

Nhưng mà cô ta cũng coi như là thông minh.

Lúc này cô ta không phẫn nộ cũng chẳng oán giận gì, cũng không đổ ai nói linh tinh mà cứ chăm chăm vào là mình rất đáng thương, bảo là mình quyến luyến nhà họ Bạch lắm. Nếu đối phương là người mềm lòng thì khó mà kiên định được.

Đáng tiếc, đối phương lại là thẳng nam sắt thép Bạch Phi Bằng.

Bạch Phi Bằng xua tay chối thẳng: “Cháu là đứa trẻ ngoan nhưng tôi thương con tôi hơn nhiều. Hơn nữa, những năm qua cha con cũng khổ cực đủ đường. Giờ cháu đã trưởng thành, có công việc ổn định, đã là lúc nên chăm sóc cha mình rồi đó.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 51: Chương 51


Tần Tâm Hủy ngây ngẩn cả người.

Cô ta không ngờ mình đã khóc tới thế này mà Bạch Phi Bằng vẫn nhẫn tâm đuổi mình đi, lại còn lấy hiếu đạo làm cớ. Cô ta có muốn phản bác cũng không phản bác nổi.

Bạch Du đang thầm giơ tay tán thưởng cha mình ở trong lòng thì đột nhiên cửa phòng cô bị người khác gõ.

Hóa ra là mẹ cô.

Chỉ thấy Tần Chính Nhân cầm trong tay một cái túi xách to đùng dùng để đựng đồ chiến đấu trong quân đội, lạnh lùng nhìn cô nói: “Làm ầm ĩ tới mức nhà tan cửa nát thế này, đây hẳn là những gì mày muốn, chắc mày vui vẻ lắm đúng không?”

Nói rồi, chẳng đợi Bạch Du trả lời bà ta đã đi thẳng ra ngoài.

Chẳng mấy chốc mà gian phòng bên cạnh vang lên tiếng nói: “Hủy Hủy, giờ cháu dọn đồ luôn đi. Nếu như nhà họ Bạch này không chứa chấp được người nhà họ Tần chúng ta thì mình đi thôi!”

Bạch Phi Bằng: “Chính Nhân, bà nói vậy là có ý gì hả?”

Tần Chính Nhân: “Ý trên mặt chữ. Tôi vì nhà họ Bạch này mà sinh dưỡng và nuôi nấng ba đứa con. Những năm qua chuyện trong nhà ngoài ngõ một tay tôi lo hết. Nhưng tôi chẳng lấy một câu than vãn. Tôi chỉ có duy nhất một yêu cầu là mong ông đừng đuổi Hủy Hủy đi, nhưng chính ông không chứa nổi chúng tôi. Vậy được, thế thì tôi đi cùng con bé. Cuộc hôn nhân này của chúng ta chắc cũng không cần tiếp tục nữa đâu!”

Tần Chính Nhân và Tần Tâm Hủy rời đi, cha cô cũng ra ngoài.

Căn phòng lại trở nên yên ắng như trước.

TBC

Bạch Du giữ nguyên động tác khi mới nãy mẹ cô tiến vào phòng cô, thật lâu không cử động.

Cô không ngờ mẹ mình có thể vì Tần Tâm Hủy mà làm tới mức này, lại càng không ngờ mẹ muốn ly hôn với cha.

Bạch Du không muốn bà Bạch về nhà nhìn thấy bộ dạng uể oải của mình nên ra ngoài ngồi tạm ở đâu đó.

Gió thoảng bên tai, Bạch Du hít được mùi hoa quế.

Thời buổi này chẳng mấy ai sẽ ly hôn. Cho dù ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ thì lượng ly hôn vẫn rất ít. Hôn nhân giống như thứ đồ đã dùng lâu bị rách, bị hỏng vậy, khâu khâu vá vá vài lần là có thể sống qua cả đời.

Nếu cô thành nguyên nhân dẫn tới sự chia ly của cha mẹ thì chắc hẳn nước miếng mắng chửi tứ phương tám hướng đủ để dìm c.h.ế.t cô.

Giang Lâm đi về qua đoạn cây hoa quế nhìn thấy Bạch Du ngồi ở ghế đá co lại thành cục, giống như con mèo con bị người chủ bỏ lại vậy, trông vô cùng đáng thương.

Anh dừng bước chân, đi qua chỗ cô: “Sao cô lại trốn ở đây một mình thế này, có khác gì đứa trẻ không?”

Bạch Du bị giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Hoa quế rơi xuống, Giang Lâm đứng ở đó, ánh trăng trong vắt rơi xuống người anh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong anh lại càng thêm nhu hòa.

Bạch Du nhỏ giọng cãi lại: “Tôi không còn nhỏ nữa, không phải trẻ con.”

Giang Lâm nhướn mày: “Không phải trẻ con thì tại sao cô lại trốn ở đây một mình để khóc nhè thế?”

Bạch Du phản bác lại: “Tôi không khóc nhè.”

Giang Lâm: “Vậy thì, có chuyện gì thế?”

Bạch Du ủ rũ: “Nếu tôi nói, tôi là nguyên nhân khiến cha mẹ tôi ly hôn thì anh có chửi mắng tôi không?”

Giang Lâm: “Chắc là không. Cuộc hôn nhân nào mà có thể bị người ngoài phá hoại một cách dễ dàng chứng tỏ bản thân cuộc hôn nhân đó đã có vấn đề từ trước. Cô không cần vì chuyện của cha mẹ mà cảm thấy áy náy, càng không cần vì người khác mà trách móc bản thân nặng nề như thế.”

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Bạch Du.

Đồng thời, nó cũng làm cho cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Chỉ tiếc người tốt như này mà có kết quả tệ như vậy vào kiếp trước. Đời này cô chắc chắn sẽ nghĩ cách để anh không phải c.h.ế.t trẻ như thế.

Nghĩ tới đây, Bạch Du ngẩng đầu nói: “Cảm ơn anh Giang Lâm nhé.”

Nói rồi cô đứng dậy, ai ngờ ngồi bó gối lâu nên chân bị tê. Cô đứng không vững nên theo quán tính mà ngã nhào về đằng trước.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 52: Chương 52


Giang Lâm vội duỗi tay đỡ lấy cô.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng thét chói tai: “Hai người đang làm cái gì thế hả?”

Bạch Du đứng vững lại, quay đầu nhìn thấy Giang Khải.

Trông anh ta như ông chồng bắt được cảnh vợ ngoại tình tận giường ấy.

“Theo cậu thì chúng tôi đang làm cái gì cơ?”

Giang Lâm đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Giang Khải.

Giang Khải cao mét tám, ở đại viện với đơn vị cũng coi như là “chiều cao nổi bật” nhưng trước mặt Giang Lâm thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

“Anh ba, Bạch Du là vợ sắp cưới của tôi, vừa nãy anh kéo tay cô ấy như thế, anh không nghĩ nên giải thích với tôi hay sao?”

Đối diện với ánh nhìn của Giang Lâm, Giang Khải có cảm giác như đối diện với sự uy nghiêm vô hình làm cho anh ta suýt thì nói không nên lời.

Sắc mặt Giang Lâm lạnh hơn hẳn: “Chỗ này là đại viện quân khu, cậu nghĩ chúng tôi làm gì nhau ở chỗ này? Sự thật chỉ là cô ấy suýt ngã, tôi đỡ cô ấy mà thôi. Nếu như cậu thật sự coi cô ấy là vợ sắp cưới của mình thì không nên chất vấn cô ấy ở trước mặt mọi người như thế này, càng không nên nghi ngờ nhân phẩm của cô ấy! Tôi đã nghĩ chuyện lần trước đủ khiến cậu hối cải làm lại người mới, nhưng giờ xem ra cậu chẳng hề ăn năn. Tôi sẽ suy xét tới chuyện nói cả hai chuyện cho ông nội biết.”

“Xin lỗi anh ba, ban nãy tôi xúc động quá đà thôi. Tôi không nên hiểu làm anh với Du Du ạ.”

Đôi tay rũ xuống hai bên của Giang Khải siết chặt thành nắm đấm. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Lần thứ hai.

Đây là lần thứ hai anh ba chửi anh ta té tát trước mặt Bạch Du, mắng tới mức như thằng cháu luôn vậy, lại còn lôi cả ông nội ra mà uy h.i.ế.p anh ta!

Giang Lâm nhìn anh ta với gương mặt chẳng chút biểu cảm, lúc lâu sau mới cất lời: “Người cậu xin lỗi chỉ có một mình tôi thôi à?”

Giang Khải cắn môi, nhìn về phía Bạch Du nói: “Xin lỗi Du Du, tôi không nên nghi ngờ cô.”

Bạch Du nhếch môi thành nụ cười: “Nếu như anh biết mình xúc động quá thì về sau trước khi mở miệng thì nghĩ cho kỹ nhé.”

Giang Khải: “…”

Trước đó anh ta không tin nội dung trong tờ giấy mà Giang Hựu Hàm để lại, nhưng giờ nhìn thấy hai người họ đứng chung một chỗ, không hiểu sao anh ta lại thấy vô cùng chói mắt.

Anh ta nhìn Bạch Du: “Tại sao hôm nay cô lại không đến rạp chiếu phim? Tính thêm cả lần trước nữa thì cô đã cho tôi leo cây những hai lần rồi đấy.”

Bạch Du ra vẻ kinh ngạc, há miệng nói: “Hôm nay tôi thấy không được thoải mái nên đã nhờ chị họ tới thông báo cho anh rồi mà. Chẳng lẽ anh không gặp chị ta hay sao?”

Cô không tin Giang Khải dám đi kiếm Tần Tâm Hủy để mà đối chất.

Quả nhiên, nghe thấy tên Tần Tâm Hủy, đáy mắt Giang Khải hiện lên vẻ chột dạ: “Không gặp, có khi tôi lướt qua mà không biết.”

Lúc này anh ta không biết Bạch Du hay Tần Tâm Hủy nói dối nữa.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì chuyện anh ta và Tần Tâm Hủy đi xem phim với nhau không thể để cho người khác biết được, đặc biệt là Bạch Du.

Bạch Du thu hết sự chột dạ của Giang Khải vào trong mắt, nhưng cô không định vạch trần anh ta ngay lúc này mà tính để anh ta tự mãn khoe khoang tầm hai, ba ngày đã.

Chờ thêm hai ngày nữa cô lấy được ảnh rồi thì anh ta có muốn cười cũng chẳng cười nổi.

Nghĩ tới kế hoạch như ý của mình thì tâm trạng của Bạch Du cũng hòa hoãn hơn đôi chút, chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Lâm nói: “Chào anh Giang Lâm nhé, tôi về trước đây.”

Giang Lâm gật đầu chào: “Ừm, tạm biệt.”

Bạch Du chẳng thèm chào Giang Khải mà cứ thế đi qua anh ta luôn.

Dù sao chẳng mấy nữa mà mỗi người một đường, cô cũng chán chẳng thèm giả vờ tốt bụng ngoài mặt làm gì nữa.

Giang Khải: “…”

Nhìn Bạch Du rời đi, không biết tại sao anh ta lại thấy có chút hoảng hốt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 53: Chương 53


Giang Lâm cũng tính rời đi, chẳng qua vừa mới nhấc chân đã bị Giang Khải gọt lại: “Anh ba, chờ đã.”

Giang Khải dừng bước chân, lạnh lùng nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”

Giang Khải hơi ngừng lại: “Anh ba, có lời này, người làm em như tôi không biết có nên nói hay không.”

Giang Khải: “Cậu cứ nói đi.”

Giang Khải: “Tôi biết ông nội và các trưởng bối trong nhà đều coi trọng anh ba. Nhưng từ nhỏ, tôi đã là người khá bá đạo. Chỉ cần là thứ thuộc về tôi thì ai cũng đừng hòng tranh cướp!”

Ánh mắt của Giang Lâm như một cây kiếm sắc bén đ.â.m vào mặt anh ta, anh gằn từng chữ: “Bạch Du là người, không phải đồ vật.”

Giang Khải nghe mà lạnh sống lưng: “

Cho tới khi bóng hình Giang Lâm biến mất ở chỗ ngoặt, Giang Khải vẫn chưa hỏi câu muốn hỏi: “Anh ba, anh thích Bạch Du hả?”

Trước đó anh ta có thể khẳng định chắc chắn là anh ba của anh ta không thích Bạch Du nhưng giờ nhìn lại thì anh ta lại không chắc chắn nữa.

Ông nội anh ta thích anh ba nhà anh ta nhất, theo lý thuyết thì anh ba không cần cưới Bạch Du cũng đã có cả mối quan hệ lẫn tài nguyên to lớn. Vậy thì tại sao anh lại đột nhiên tiếp cận Bạch Du như thế?

Nghĩ lại cảnh ban nãy Bạch Du suýt chút nữa tựa vào lòng anh ba thì trong lòng Giang Khải dâng lên cảm giác vô cùng nguy cơ.

Bạch Du là của anh ta, anh ta tuyệt đối không để cho người nào cướp cô khỏi tay anh ta đâu!

**

Về tới nhà, bà nội đã biết chuyện mẹ của Bạch Du đi theo Tần Tâm Hủy từ miệng người ngoài rồi.

Vốn dĩ Bạch Du còn sợ bà nội không vui, ai ngờ bà lại nói: “Cháu cứ chờ đó mà xem, không tới hai ngày mẹ cháu lại xám xịt quay về thôi.”

Vào phòng, Bạch Du nằm thẳng cẳng lên giường, giang rộng thành hình chữ đại. Nghĩ lại cảnh mới nãy Giang Khải bị mắng không khác gì cháu trai người ta thì cô không nhịn được mà nở nụ cười.

Quạt vang lên tiếng kêu kẽo kẹt.

Trong đầu cô vang lên cuộc đối thoại với Giang Lâm khi nãy.

“Thế sao cô lại một mình trốn ở đây thế này?”

"Lại?"

Mới nãy cô không để ý tại sao Giang Lâm lại dùng từ “lại” khi nói chuyện với cô, chẳng lẽ trước đó cô cũng đã từng như thế này rồi sao?

Bạch Du nghĩ ngợi, những không nhớ ra cái gì.

Thôi, chắc có khi anh buột miệng nói vậy chứ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.

Còn sau này...

Đột nhiên Bạch Du ngồi phắt dậy, mặt đỏ như tôm luộc.

Khi mà Giang Lâm đỡ lấy cô thì hình như cô chạm vào n.g.ự.c anh thì phải.

Cứng đờ đờ, vô cùng rắn chắc hữu lực.

Mấu chốt là còn! Lớn! Hơn! Cô! Nữa!

Bạch Du hơi chạm ngực, cúi đầu nhìn, trong đầu hiện lên hình ảnh mình chạm vào n.g.ự.c anh.

Xúc cảm như thể vẫn còn trên đầu ngón tay... Càng nghĩ lại càng đỏ mặt.

Chết! Mất!

TBC

Cuối cùng thì cô đang nghĩ linh tinh cái gì không biết nữa?

Bạch Du lắc nguầy nguậy đẩy hết đống hình ảnh không nên có trong đầu, để sát mặt vào gần quạt một lúc mới thấy độ nóng trên mặt giảm đi đôi chút.

Tốc độ nhịp tim mãi mà không giảm xuống.

Nhưng Bạch Du lại ra vẻ không biết!

**

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm Bạch Du đã đi ra chợ mua thịt gà mới về.

Cô quyết định làm bánh thịt gà, ít hoa quế phơi khô đợt trước để làm bánh hoa quế, cộng thêm mấy cái bánh màn thầu

nữa.

Trời nóng quá, đồ ăn không để lâu được nên cô không tính làm nhiều.

Bạch Du lọc bỏ xương và da gà, ướp nửa tiếng với rượu hoa quế. Sau ba mươi phút thì cho thêm cà rốt cùng với hành lá đã được băm nhỏ, thêm một lòng đỏ trứng, thêm chút mỡ heo, muối, đường cùng với tiêu xay và một số loại gia vị

khác.

Trộn xong gia vị với thịt gà thì cô lại nhồi nhân bánh, sau đó cho vào lò nướng.

Bánh hoa quế thì dùng bột cao và bột nếp, thêm chút đường trắng và hoa quế là có thể làm xong

Cơ mà bánh hoa quế Bạch Du làm thơm hơn người khác làm, bí quyết chính là khi rây bột cô có cho thêm chút sữa mạch nha.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 54: Chương 54


Thật ra thì cho sữa bột sẽ ngon hơn, nhưng thời đại này không gia đình bình thường nào có sữa bột cả, hơn nữa, có chút sữa mạch nha đã ổn lắm rồi. Sữa mạch nha đủ dinh dưỡng, nó khiến vị của bánh hoa quế thêm thơm ngọt, mùi hương cũng thơm hơn nhiều.

Sau khi nặn bánh xong hết thì bỏ vào lồng gỗ mang đi hấp. Sau đó Bạch Du lại bắt tay vào làm màn thầu.

So với bánh thịt gà cùng với bánh hoa quế thì màn thầu làm dễ hơn hẳn.

Mùi thơm cứ thế bay từ cửa phòng ra bên ngoài làm cho mọi người trong đại viện thèm nhỏ dãi.

Bạch Phi Bằng vừa mới dậy đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, còn tưởng là con gái nấu cho mình ăn, không khỏi cảm động: “Cái con bé Du Du này đúng là quá hiểu chuyện, sáng sớm thế này đã làm bữa sáng cho cả nhà, khổ cho nó rồi.”

Chắc chắn là con gái biết ông thích ăn đồ mặn nên mới cố tình làm bánh gà.

Bảo sao người ta lại bảo con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, đợi chút nữa ông phải ăn nhiều nhiều mới được!

Bà Bạch liếc nhìn ông với ánh nhìn dè bỉu: “Giờ con mới biết là con bé vất vả như thế nào à? Cả một năm trời kia trưa nào con bé cũng nấu cơm trưa rồi đưa cơm trưa cho vợ con với Tần Tâm Hủy, thế mới gọi là vất vả nhé!”

Bạch Phi Bằng: “…”

Thấy con trai không dám hé răng nói gì, bà Bạch lại không buông tha dễ dàng cho ông như thế: “Chuyện của vợ chồng hai người các con, con tính giải quyết làm sao?”

Vốn dĩ năm đó bà muốn tìm cho con trai một người vợ ở ngay thôn quê này thôi. Bất đắc dĩ khi đó Bạch Phi Bằng lại cứu được Tần Chính Nhân bị rơi xuống nước ngay lúc tan tầm. Hai người họ đã tiếp xúc da thịt, không cưới cũng không được nên cưới nên bà đành phải chấp nhận.

Sau đó, suốt quá trình từ đính hôn tới kết hôn, mâu thuẫn hai bên gia đình chưa từng ngừng lại. Sau khi kết hôn thì lại càng nháo nhào hơn. Bà không muốn cãi nhau với con dâu cả nên dọn đến Thiên Tân ở cùng con trai thứ.

Chẳng qua bà Bạch mang tư tưởng của người thế hệ trước, tuy bà không thích con dâu cả thật nhưng không mong con trai ly hôn.

Huống hồ giờ cháu trai cháu gái đều lớn cả rồi, làm cha làm mẹ lại cãi nhau tới mức ly hôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân của con cái.

Bạch Phi Bằng trầm mặc một lát rồi nói: “Sau này con sẽ tìm cơ hội nói chuyện lại với cô ấy, giờ thì chờ mọi người bình tĩnh lại đã.”

Tần Chính Nhân bất công thật ra đã có manh mối từ lâu.

Từ khi còn nhỏ Tần Chính Nhân có quan hệ cực tốt với em trai. Từ khi em trai hẹn hò tới khi kết hôn đều có bóng dáng của Tần Chính Nhân. Tưởng chừng như khi người em thành gia lập thất xong thì người làm chị là bà ta sẽ buông tay.

Ai nhờ bà ta lại càng can thiệp sâu hơn, đến cả chuyện em dâu sinh con bà ta cũng phải tới chăm.

Lúc đó sức khỏe của em dâu không tốt, bà ta còn cố tình nghỉ hẳn hai tháng, dẫn em dâu về nông thôn ở. Em dâu bà ta sinh non Tần Tâm Hủy ngay dưới nông thôn, bà ta hỗ trợ chăm em dâu ở cữ.

Quay về nội thành, bà ta lại càng thường xuyên túi lớn túi bé đi thăm đứa cháu Tần Tâm Hủy này, quả thực là thương Tần Tâm Hủy tới tận xương tủy, đến mức hai đứa con đẻ còn phải ghen tị đỏ mắt.

TBC

Lúc đó ông còn nghĩ là do Tần Chính Nhân thích con gái nên mới chăm cháu gái tới như vậy. Ai ngờ chờ sinh con gái xong thì bà ta vẫn yêu thương Tần Tâm Hủy như thế.

Cho tới sau này nhà họ Tần xảy ra chuyện lớn, bà ta cứ thế đón luôn cháu gái về nhà mình ở.

Bà Bạch hừ lạnh, nói: “Mẹ không để tâm hai người các con muốn xử lý chuyện Tần Tâm Hủy như thế nào. Mẹ chỉ có đúng một yêu cầu là đừng có khiến Tiểu Du phải đau lòng nữa!”

Bạch Phi Bằng đồng ý, cầm đồ dùng ra ngoài rửa mặt, tiện coi lửa chỗ lò nướng xem nó như thế nào.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 55: Chương 55


Chẳng mấy chốc mà màn thầu cùng với bánh hoa quế đã chín.

Màn thầu trắng bóc to hơn cả nắm tay, mềm mại mượt mà trông rất ngon mắt.

Bánh hoa quế lại càng xinh đẹp hơn, mềm mịn. Ở bề mặt, hoa quế khô hoàn toàn in lên bề mặt bánh, vàng vàng trắng trắng, tỏa mùi hoa quế nhàn nhạt, cực kỳ mê người.

Bạch Du lấy mật hoa quế đã được ủ từ năm ngoái phết lên bánh hoa quế, sau đó cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

Mùi thơm ngọt mềm mại, vào miệng là tan. Mùi hoa quế bùng nổ trong miệng, vị ngon tới mức làm người ta không nhịn được mà muốn ăn thêm.

TBC

Cô chia bánh hoa quế thành hai phần, một phần chờ làm lạnh xong sẽ được bao trong giấy đỏ. Sau đó lấy túi nhỏ bọc bốn cái màn thầu lại, cầm thêm phần bánh hoa quế còn dư kia mang đi.

Bà Bạch nhìn thấy cô bước ra thì vội đưa khăn, nói: “Nhìn cháu kia, làm tới mức mồ hôi mồ kê đầm đìa thế này, mau lau đi này.”

Bạch Du nhận lấy khăn tay, lau trán đầy mồ hôi nói: “Bà ơi, bà mau nếm thử đi ạ. Chắc chắn bà sẽ thích bánh hoa quế này lắm. Bác sĩ có dặn bà không được ăn nhiều đường, cho nên cháu không bỏ đường vào đâu. Nhưng bề mặt bánh có mật hoa quế, lúc rây bột có cho thêm sữa mạch nha nên chắc chắn vị sẽ rất ngon.”

Nào phải là không tồi mà thơm muốn chết.

Mùi hương bay vào mũi, bà Bạch không nhịn được mà cầm lên cắn một miếng.

Mùi hoa quế và mùi sữa mạch nha cùng hoà vào nhau chạm vào vị giác. Quả nhiên rất thơm, ăn rất ngon, vị hơi ngọt nhưng lại vô cùng mềm mại, hợp với người già răng miệng không tốt như bà.

Chờ Bạch Phi Bằng bê đĩa bánh gà ra thì bà Bạch đã ăn hết hai cái bánh hoa quế, đang định ăn đến cái thứ ba.

Nhìn thấy con trai bị nóng đến mức chảy mồ hôi ròng ròng bà Bạch lại chẳng hề đau lòng mà còn chê bai: “Thằng cả, con chậm chạp quá rồi đó, mẹ sắp ăn hết bánh hoa quế rồi đây này.”

Bạch Phi Bằng nhìn bánh thịt gà đang cầm trong tay, chẳng thèm để ý mà nói: “Mẹ à, bác sĩ bảo là mẹ không được ăn nhiều đồ dầu mỡ cho nên bánh hoa quế chính là làm cho mẹ ăn đó, con ăn bánh gà là được rồi ạ.”

Kết quả lại nghe thấy Bạch Du nói: “Cha ơi, bánh gà con làm cho anh Giang Lâm đấy. Trước đó anh ấy đã tìm hộ con rất nhiều tư liệu học tập, hôm nay anh ấy về đảo Quỳnh Châu nên con làm thức ăn cho anh ấy mang đi đường coi như là tạ lễ, nhưng mà thời gian không kịp nên không làm phần của hai người.”

Bạch Phi Bằng hóa đá tại chỗ: “…”

Hóa ra ông canh lò nướng cả tiếng đồng hồ, nóng đến mồ hôi chảy đầy đầu mà kết quả lại là làm cho Giang Lâm?

Bà Bạch nhìn thấy con trai như thế thì suýt chút nữa cười thành tiếng: “Này thì khoe khoang trước mặt mẹ này, hay lắm. Bánh hoa quế này là của mẹ già này, con đừng mong giành giật được nhé!”

Bạch Phi Bằng: “…”

Giờ khắc này, mùi thơm đồ ăn tỏa khắp nhà họ Bạch, không khí nặng nề khi trước bay biến hết sạch.

Cuối cùng thấy cha cô đáng thương quá nên Bạch Du vẫn để lại cho ông một cái bánh gà.

Nhưng ăn xong miếng bánh gà kia, Bạch Phi Bằng lại thấy chi bằng đừng cho ông ăn còn hơn.

Tại vì bánh quá ngon, một cái không đủ nhét kẽ răng nữa!

Chẳng mấy chốc, cửa nhà họ Bạch bị gõ vang.

Bạch Phi Bằng đi mở cửa.

Nhìn thấy người tới là Giang Lâm, sắc mặt ông không được tốt cho lắm: “Cậu đấy hả, vào đi.”

Giang Lâm đảo mắt nhìn lên mặt ông: “Dạ thôi, cháu không vào đâu ạ. Chú Bạch, xin hỏi là Bạch Du có ở trong nhà không ạ?”

Kế hoạch có chút thay đổi nên giờ anh phải đi luôn.

Bạch Phi Bằng: “Con bé ở trong nhà, để tôi vào gọi con bé ra.”

Bạch Du nghe thấy tiếng nói thì vội cầm đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận từ trong phòng bếp chạy ra, khuôn mặt đỏ bừng lên vì nóng, mê người hơn cả khi trang điểm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 56: Chương 56


Giang Lâm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nói: “Cảm ơn cô nhé.”

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên người anh, ánh sáng lóe vào đôi mắt, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Không hiểu sao Bạch Du không dám nhìn vào mắt anh: “Anh Giang Lâm đừng khách sáo thế, anh đã giúp tôi nhiều lần như thế rồi, tôi chỉ làm chút thức ăn thôi mà.”

Giang Lâm: “Lát nữa là tôi đi luôn. Nếu sau này Giang Khải có mạo phạm cô thì cô có thể nói thẳng với ông nội, cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ lại cậu ta.”

Tuy bản thân Bạch Du nghĩ chẳng mấy chốc mà cô với Giang Khải sẽ đường ai nấy đi nhưng vẫn vô cùng cảm kích trước ý tốt của anh: “Cảm ơn anh Giang Lâm nhé.”

Thấy trong đại viện bắt đầu có người nhòm ngó, Giang Lâm nhìn cô một cái rồi nói: “Ừm, tôi đi đây.”

Bạch Du gật đầu, chờ cho bóng dáng của anh biến mất sau chỗ ngoặt thì mới quay người đi vào trong nhà thay quần áo chuẩn bị đi học.

Trong phòng khách, bà Bạch cùng với Bạch Phi Bằng mẹ nhìn con, con nhìn mẹ.

Nhà họ Bạch và nhà họ Giang là người quen cũ với nhau, Giang Lâm giúp Bạch Du là chuyện bình thường, Bạch Du nấu ăn đáp lễ lại cho anh cũng là chuyện bình thường nhưng không hiểu sao ai cũng cảm thấy không khí giữa hai người họ kỳ lạ ở đâu đó.

Càng lạ hơn là nhìn hai người họ vô cùng xứng đôi.

Bạch Phi Bằng húp bát cháo nhạt nhẽo, nói với giọng chua lè: “Con thấy Du Du nấu thức ăn cho Giang Khải nhiều rồi nhưng lần đầu tiên thấy con bé nấu ăn cho Giang Lâm.”

Bà Bạch biết chuyện Bạch Du không muốn làm người yêu Giang Khải nữa, rồi nghĩ tới chuyện nhìn hai người như kim đồng ngọc nữ thì không khỏi cảm thán: “Trước kia mẹ không thấy gì chứ giờ càng nhìn thì thấy đúng là tiểu Du với thằng bé A Lâm kia đúng là xứng đôi thật đấy.”

Bạch Phi Bằng: “?”

Lời mẹ nói mang theo chút tiếc nuối, trong tiếc nuối lại mang theo vẻ kiêu ngạo là như thế nào?

Bạch Du với Giang Khải mới là một đôi, mẹ như thế này chẳng phải là cầm gậy đánh uyên ương hay sao?

**

Giữa trưa, Giang Lâm đi xe lửa tới thành phố Quảng.

Đi cùng cô còn có nam sĩ quan Cát Đại Xuyên.

Hiện tại Cát Đại Xuyên là cán bộ huấn luyện quan quân. Tuy anh ấy chẳng có quan hệ gì với thủy tổ Grandet bủn xỉn nhưng tính bủn xỉn thì vô cùng lớn.

Vốn dĩ anh ấy cũng có một đối tượng sắp kết hôn, đó là một cô gái tốt, đáng yêu lại chịu thương chịu khó, chịu được vất vả. Cho dù cô gái đó biết anh ấy bị điều tới đảo Quỳnh Châu cũng không hề chê bai, nhưng hai ngày trước ngày xuất phát lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hai người họ đã chia tay.

Chuyện bắt đầu từ món đậu Edamame.

Bộ đội không thiếu đậu tương, năm nay lại được mùa nên làm thành đậu tương thêm món cho mọi người ăn cơm. Cát Đại Xuyên không ăn mà lại đóng gói phần của mình lại, chờ tới khi gặp đối tượng của mình thì mới lôi ra ăn chung với cô ấy, như thế vừa hay có thể tiết kiệm được tiền một phần cơm.

Kết quả cùng ngày đó, hai người họ bị đưa vào trong bệnh viện. Bác sĩ ra hỏi mãi mới biết được đậu tương kia đã nấu được hai ngày.

Trời hè nên đồ ăn

Thế là từ đó Cát Đại Xuyên vừa không còn người yêu, vừa có biệt danh “Mười tám cái rắm”.

Cũng vì chuyện này mà anh ấy làm chậm trễ hành trình, các quan quân khác tất nhiên không thể chờ một mình anh ấy nên đây là nguyên nhân tại sao anh ấy lại ngồi cùng toa xe lửa với Giang Lâm.

Cùng với tiếng còi xe “tu tu”, xe lửa sơn màu xanh chậm rãi chuyển động.

Ở thời đại này, xe lửa sơn màu xanh đã có giường nằm, người bình thường ngồi không nổi, cũng không mua nổi vé xe.

Toa xe giường mềm chia thành tầng trên tầng dưới, hai bên chia thành bốn cái giường nhỏ, ở giữa có cái bàn nhỏ, được chuẩn bị sẵn phích nước nóng, bên trong phích nước nóng có đầy nước ấm, bên cạnh đó còn được chuẩn bị một ít túi trà hoa lài.

Lúc này, Giang Lâm và Cát Đại Xuyên bày hết đống đồ ăn mang đi đường của mình lên bàn.

Thời tiết nóng bức, Giang Lâm mang thức ăn ra, vừa mới mở túi ra thì mùi hương thơm nức mũi ngay lập tức tỏa khắp toa xe.

Rõ ràng Cát Đại Xuyên đã ăn cơm chiều rồi, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì lại nuốt nước miếng theo bản năng: “Phó đoàn Giang, đồ ăn này của cậu mua ở tiệm bánh ngọt Phú Hoa Đường ở ven đường hả? Trông cũng tinh xảo phết nhỉ.”

Giang Lâm: “Không phải, một người bạn làm cho tôi.”

Giống hệt như những gì Cát Đại Xuyên nói thì quả thực là những món đồ này rất là tinh xảo.

Đặc biệt là bánh hoa quế kia. Bánh hoa quế màu trắng, bề mặt được phủ một lớp mật hoa quế, bên trên còn được điểm xuyết bằng một ít hoa quế nhỏ ly ti. Nhìn qua sắc hương vị đầy đủ.

Vốn dĩ anh không hề đói bụng nhưng mùi hoa quế cứ thoang thoảng qua chóp mũi làm anh không nhịn được mà cầm một miếng lên bỏ vào trong miệng.

Mùi hoa quế nổ tung trong khoang miệng, mùi vị tinh tế mềm mại, thơm ngọt ngon miệng.

Bình thường anh không ăn được đồ ngọt, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng món đồ ngọt này lại rất hợp gu ăn uống của anh.

Nghĩ tới đây, anh lại cầm bánh gà lên nhưng chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ngọt ngào.

Mùi rượu?

Giang Lâm có chút tò mò, há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, gương mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hơi sáng lên.

Là mùi rượu hoa quế.

Anh lại cắn thêm một miếng khác, nhai kỹ nuốt chậm.

Thật ra ăn vào miệng thì không đậm mùi rượu, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mùi rượu thơm nồng hòa quyện với mùi thịt, trong vị ngọt hòa với vị mặn, ngoài vỏ thì giòn xốp, bên trong thì mềm mại, mùi vị vô cùng phong phú, vô cùng ngon nghẻ.

Giang Lâm chậm rãi nuốt từng miếng bánh, nhìn cảnh đêm đen nhánh ngoài cửa sổ.

Mấy năm không gặp, không ngờ cô bé ngày xưa còn giành ăn với mình nay đã có thể làm được món điểm tâm ngon lành như thế này.

TBC

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm miếng bánh gà trong tay anh, cười nói: “Bạn của phó đoàn Giang giỏi phết nha, còn nhỏ tuổi mà đã có thể làm được món ăn trông ngon mắt, thơm tho như thế này nữa!”

Cát Đại Xuyên thề là anh ấy không hề đói bụng, nhưng mùi hương cứ thoang thoảng nơi chóp mũi làm cho anh ấy suýt chút nữa không nhịn được mà xì tiền ra mua lại đồ ăn chỗ phó đoàn Giang rồi.

Tất nhiên chuyện mua đồ ăn là không có khả năng.

Chính anh ấy đã tự làm lương khô rồi, đủ để cho anh ấy ăn từ giờ tới khi đi tới đảo Quỳnh Châu. Bộ đội bọn họ mỗi ngày được phát một phần tiền trợ cấp thức ăn. Anh ấy đã ăn phần mình tự làm nên cả chuyến đi này anh ấy đã có thể tiết kiệm được bảy, tám đồng rồi.

Hiển nhiên là Cát Đại Xuyên hiểu lầm nhưng Giang Lâm cũng chẳng giải thích.

Cát Đại Xuyên nhịn được nhưng người trung niên ngủ tầng trên thì không nhịn được: “Này đồng chí, món điểm tâm này của cậu quả thực quá mê người. Nếu như tiện thì không biết tôi có thể dùng tiền và phiếu của mình đổi lấy một ít được không?”

Giang Lâm nhàn nhạt đáp lại: “Xin lỗi, tôi không tiện lắm.”

dễ bị biến chất, huống hồ còn để hai ngày!

Đối tượng của anh ấy tức tới mức run người, ngày xuất viện ngay lập tức đề nghị chia tay. Cát Đại Xuyên nhanh nhảu xin lỗi, đau khổ cầu xin đối tượng cho anh ấy một cơ hội nữa.

Nói thật, gia cảnh của Cát Đại Xuyên không tồi, vóc người anh ấy cao to, tiền đồ cũng coi như là xán lạn, trừ cái tật bủn xỉn ra thì cũng không có gì xấu, vì một phần đậu tương bị biến chất mà đề nghị chia tay có vẻ như là hơi quá.

Chỉ là người yêu của anh ấy lại nói: “Đại Xuyên, em thật sự không thể nào ở bên cạnh anh được. Em vừa nhìn thấy anh thì sẽ nhớ tới bộ dạng anh đánh rắm tận mười tám lần đấy.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 57: Chương 57


Thế là từ đó Cát Đại Xuyên vừa không còn người yêu, vừa có biệt danh “Mười tám cái rắm”.

Cũng vì chuyện này mà anh ấy làm chậm trễ hành trình, các quan quân khác tất nhiên không thể chờ một mình anh ấy nên đây là nguyên nhân tại sao anh ấy lại ngồi cùng toa xe lửa với Giang Lâm.

Cùng với tiếng còi xe “tu tu”, xe lửa sơn màu xanh chậm rãi chuyển động.

Ở thời đại này, xe lửa sơn màu xanh đã có giường nằm, người bình thường ngồi không nổi, cũng không mua nổi vé xe.

Toa xe giường mềm chia thành tầng trên tầng dưới, hai bên chia thành bốn cái giường nhỏ, ở giữa có cái bàn nhỏ, được chuẩn bị sẵn phích nước nóng, bên trong phích nước nóng có đầy nước ấm, bên cạnh đó còn được chuẩn bị một ít túi trà hoa lài.

Lúc này, Giang Lâm và Cát Đại Xuyên bày hết đống đồ ăn mang đi đường của mình lên bàn.

Thời tiết nóng bức, Giang Lâm mang thức ăn ra, vừa mới mở túi ra thì mùi hương thơm nức mũi ngay lập tức tỏa khắp toa xe.

TBC

Rõ ràng Cát Đại Xuyên đã ăn cơm chiều rồi, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì lại nuốt nước miếng theo bản năng: “Phó đoàn Giang, đồ ăn này của cậu mua ở tiệm bánh ngọt Phú Hoa Đường ở ven đường hả? Trông cũng tinh xảo phết nhỉ.”

Giang Lâm: “Không phải, một người bạn làm cho tôi.”

Giống hệt như những gì Cát Đại Xuyên nói thì quả thực là những món đồ này rất là tinh xảo.

Đặc biệt là bánh hoa quế kia. Bánh hoa quế màu trắng, bề mặt được phủ một lớp mật hoa quế, bên trên còn được điểm xuyết bằng một ít hoa quế nhỏ ly ti. Nhìn qua sắc hương vị đầy đủ.

Vốn dĩ anh không hề đói bụng nhưng mùi hoa quế cứ thoang thoảng qua chóp mũi làm anh không nhịn được mà cầm một miếng lên bỏ vào trong miệng.

Mùi hoa quế nổ tung trong khoang miệng, mùi vị tinh tế mềm mại, thơm ngọt ngon miệng.

Bình thường anh không ăn được đồ ngọt, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng món đồ ngọt này lại rất hợp gu ăn uống của anh.

Nghĩ tới đây, anh lại cầm bánh gà lên nhưng chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ngọt ngào.

Mùi rượu?

Giang Lâm có chút tò mò, há miệng cắn một miếng, trong nháy mắt, gương mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hơi sáng lên.

Là mùi rượu hoa quế.

Anh lại cắn thêm một miếng khác, nhai kỹ nuốt chậm.

Thật ra ăn vào miệng thì không đậm mùi rượu, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, mùi rượu thơm nồng hòa quyện với mùi thịt, trong vị ngọt hòa với vị mặn, ngoài vỏ thì giòn xốp, bên trong thì mềm mại, mùi vị vô cùng phong phú, vô cùng ngon nghẻ.

Giang Lâm chậm rãi nuốt từng miếng bánh, nhìn cảnh đêm đen nhánh ngoài cửa sổ.

Mấy năm không gặp, không ngờ cô bé ngày xưa còn giành ăn với mình nay đã có thể làm được món điểm tâm ngon lành như thế này.

Cát Đại Xuyên nhìn chằm chằm miếng bánh gà trong tay anh, cười nói: “Bạn của phó đoàn Giang giỏi phết nha, còn nhỏ tuổi mà đã có thể làm được món ăn trông ngon mắt, thơm tho như thế này nữa!”

Cát Đại Xuyên thề là anh ấy không hề đói bụng, nhưng mùi hương cứ thoang thoảng nơi chóp mũi làm cho anh ấy suýt chút nữa không nhịn được mà xì tiền ra mua lại đồ ăn chỗ phó đoàn Giang rồi.

Tất nhiên chuyện mua đồ ăn là không có khả năng.

Chính anh ấy đã tự làm lương khô rồi, đủ để cho anh ấy ăn từ giờ tới khi đi tới đảo Quỳnh Châu. Bộ đội bọn họ mỗi ngày được phát một phần tiền trợ cấp thức ăn. Anh ấy đã ăn phần mình tự làm nên cả chuyến đi này anh ấy đã có thể tiết kiệm được bảy, tám đồng rồi.

Hiển nhiên là Cát Đại Xuyên hiểu lầm nhưng Giang Lâm cũng chẳng giải thích.

Cát Đại Xuyên nhịn được nhưng người trung niên ngủ tầng trên thì không nhịn được: “Này đồng chí, món điểm tâm này của cậu quả thực quá mê người. Nếu như tiện thì không biết tôi có thể dùng tiền và phiếu của mình đổi lấy một ít được không?”

Giang Lâm nhàn nhạt đáp lại: “Xin lỗi, tôi không tiện lắm.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 58: Chương 58


Người đàn ông trung niên có chút tiếc nuối nhưng vẫn pha trò cười: “Không sao đâu, không sao đâu, là do tôi đường đột rồi. Người nhà làm đồ ăn chính là tâm ý của người đó, chắc chắn là không thể bán được.”

Giang Lâm không tỏ ý kiến, duỗi tay cầm lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng.

Vì thế, Cát Đại Xuyên và người đàn ông trung niên kia cứ trơ mắt nhìn bánh gà cùng với bánh hoa quế cứ thế giảm bớt dần…

Cát Đại Xuyên nghĩ chắc hẳn là ngon lắm chứ không thì phó đoàn Giang sẽ không ăn luôn miệng như thế.

Mấu chốt là còn độc chiếm cơ!

So với kẻ vắt cổ chày ra nước như anh ấy thì anh còn vắt cổ chày ra nước hơn!

**

Bạch Du đi làm cả ngày cũng là nguyên một ngày nghe những câu chuyện vô cùng cay đắng.

Không phải là cô không thông cảm với những đồng chí nữ bị bạo lực gia đình hay là bị bố mẹ chồng chèn ép vì dù sao thì chính bản thân cô kiếp trước cũng nằm trong tình trạng y hệt như thế, chẳng qua cô chỉ bực dọc và thấy bất hạnh thay cho họ mà thôi.

Nhưng qua những người này, cô lại càng có thể ý thức được rằng dựa vào ai cũng không bằng tự dựa vào chính mình.

Chỉ có khi nào mình đủ mạnh mẽ, trưởng thành mới có thể nắm chặt được vận mệnh của mình ở trong tay.

Bà nội thương cô vất vả đi làm cả một ngày nên không để cho cô nấu cơm tối. Thế là Bạch Du về nhà cái là chui luôn vào trong phòng sách.

Tuy rằng vẫn còn hơn hai năm nhưng cô vẫn không dám chậm trễ.

Cô không quan tâm thiên phú trong học tập của mình có cao hay không. Đọc một lần không hiểu thì cô sẽ đọc lần hai, lần hai không hiểu thì đọc lần ba, cô không tin là đến mức này rồi mà cô lại học không vào.

Cô nhớ rõ sau khi giải phóng thì có rất nhiều người đăng ký thi đại học. Tuy những năm gần đây rất nhiều người bỏ bê chuyện học nhưng đừng bao giờ xem nhẹ năng lực của người khác.

Bạch Du không dám đắc ý dào dạt, cũng không dám lơi lỏng, cô điểm lại tri thức trong đầu, ghi tạc thật kỹ trong đầu.

Không biết đã học được bao lâu, sắc trời ngoài kia đã hoàn toàn tối đen.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Sau đó, bà Bạch tiến vào: “Tiểu Du ơi, bà đã làm món mì rồi đó, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cháu ra làm nước dùng thôi.”

Thật ra bà Bạch có thể làm nước dùng được nhưng lại không làm ngon như cháu gái.

Mì trộn tương ăn có ngon hay không thì nước dùng chính là linh hồn.

Bạch Du cười gật đầu, đứng dậy dọn gọn lại tài liệu trên bàn rồi theo bà đi vào phòng bếp.

Đúng như những gì bà Bạch nói, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, giá đỗ và cà rốt thái sợi đã được rải lên trên, mì thái sợi đã được nấu xong rồi, nằm nguyên trong bát.

TBC

Thái Vọng Xuân nhìn qua ngoài cửa sổ thấy Bạch Du cầm nồi cầm muỗng thì ngay lập tức đóng cửa cái “sập”.

Nguy hiểm thật đấy, suýt chút nữa lại ngửi thấy mùi đồ ăn ngon bên nhà họ Bạch rồi.

Chồng với con bà ấy mỗi lần ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức bên nhà họ bạch thì lại chê cơm bà ấy nấu như cám heo vậy…

Một ông già một thằng nhóc, muốn ăn gì thì ăn!

Nhưng mà cũng phải nói, trước đó Bạch Du cũng hay nấu cơm mà sao không thấy thơm như dạo này nhỉ?

Bạch Du bắt đầu nấu nước dùng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Bà Bạch bảo bà sẽ ra ngoài xem sao.

Chờ Bạch Du nấu nước dùng xong thì thấy Giang Khải ngồi trong phòng khách.

Người là do Bạch Phi Bằng dẫn về nhà.

Hai người gặp nhau ngay cửa đại viện, Giang Khải thì bảo là có việc muốn tìm Bạch Du thế là hai người họ dẫn nhau về nhà.

Tuy bà Bạch biết là Bạch Du chuẩn bị hủy hôn với Giang Khải nhưng bà lại không biết kế hoạch của cô như thế nào nên trước tiên cứ án binh bất động để cho Giang Khải bước vào nhà trước đã.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 59: Chương 59


Bạch Du làm bộ như không thấy: “Bà ơi, cha ơi ra ăn cơm ạ.”

Bạch Phi Bằng không rõ nguyên do nhưng thấy con gái không thèm để tâm tới Giang Khải thì nói: “Du Du, con vào nấu thêm một bát mì trộn nữa, chắc chắn là Giang Khải chưa ăn đâu.”

Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, cười như không cười nói: “Giờ này rồi còn tới nhà người khác chắc chắn đã ăn cơm rồi chứ chẳng lẽ lại thành loại không biết xấu hổ tới nhà người khác cọ cơm?”

“…”

Thật ra thì Giang Khải chưa ăn cơm chiều, nghe được lời này đành phải nói: “Chú ơi, chú cứ ăn đi ạ. Cháu đã ăn ở đơn vị rồi ạ. Du Du, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Bạch Du nhún vai: “Anh thì ăn xong rồi chứ tôi thì chưa ăn đâu, chờ tôi ăn xong thì nói tiếp.”

TBC

Giang Khải: “…”

Bạch Phi Bằng nghe thấy Giang Khải bảo là ăn rồi thì cũng không hề khách sáo.

Bạch Du làm hai loại nước dùng. Một loại là nước thịt làm nhân cho thêm hành, tỏi, ớt cay cùng với chút gia vị thành nước dùng. Một loại khác là nước tương vừng do chính cô tự làm.

Động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn làm cho bà nội một bát, chan một muỗng nước dùng, thêm tương vừng, quấy vài lần là có thể ăn được rồi.

Thời tiết mùa hè nóng bức, bà Bạch lo chuyện ăn uống của cháu gái nên cố tình dùng nước lạnh thấu tâm, làm cho sợi mì vô cùng đàn hồi.

Nước dùng thịt được xào vừa thơm vừa cay, thêm mùi hạt mè nồng đậm làm cho người ta rất thèm ăn.

Giang Khải nuốt nước miếng.

Giữa trưa, anh ta bận đi làm nên chỉ ăn qua loa. Giờ dạ dày trống trơn mà mùi đồ ăn ngon thì cứ ập vào mặt làm cho anh ta cảm thấy dạ dày nhói đau.

Đáng giận là Bạch Du lại còn vừa ăn vừa cảm thán: “Bà nội làm sợi mì đúng là ngon thật đó, rất là dai, cơ mà ngon nhất là còn tráng qua nước lạnh, điểm thêm giá đỗ cùng với cà rốt đúng là quá ngon. Bà ơi, nước sốt thịt này cực kỳ ngon, tương ớt do chính tay cháu chọn đó nhé, cay sảng khoái luôn nha. Mình ăn mì trộn tương thì sao có thể thiếu được tương vừng, không có tương vừng thì mỳ trộn tương không có linh hồn đâu ạ. Một miếng thịt bằm một ngụm nước trộn, sung sướng như tiên.”

Giang Khải: “…”

Bạch Du liếc mắt nhìn Giang Khải, thấy sắc mặt đối phương đen như sắp nhỏ thành nước thì cô thấy yên tâm hơn hẳn.

Bạch Du nhai kỹ nuốt chậm, một bát mì trộn thôi mà ăn cũng khoảng tầm ba mươi phút.

Chờ Bạch Du ăn xong, Giang Khải đã vội vàng lôi vé ra nói: “Hôm nay nhóm nhạc thính phòng Stuttgart của nước Đức sẽ biểu diễn tại Cung Dân Tộc. Tôi có người bạn là người kéo đàn violin trong buổi biểu diễn đó nên tôi đã xin được hai vé từ người bạn đó. Buổi tối ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem nhé.”

Một câu nói nổi lên ba tin tức khác nhau:

Thứ nhất, nhóm nhạc thính phòng Stuttgart là nhóm nhạc nổi tiếng nhất nước Đức, cũng là nhóm nhạc hàng đầu trên thị trường thế giới, muốn có được vé xem buổi biểu diễn của họ là cực kỳ khó.

Thứ hai, tôi đây có quan hệ rộng, có thể vì cô mà mua được vé.

Thứ ba, tôi đang lấy lòng cô đấy.

Bạch Du suýt chút nữa cười thành tiếng, liếc mắt nhìn cặp vé trong tay anh ta, cười nói: “Anh để lên bàn đi.”

Giang Khải nghĩ tới hai lần trước bị cho leo cây, lại nói: “Lần này cô chắc chắn sẽ đi cùng tôi đấy chứ?”

Bạch Du gật đầu: “Đúng thế.” Mới là lạ nhé.

Ngày mai cô sẽ sang tay vé này luôn.

Giang Khải trông cô không có vẻ là nói dối thì không hỏi tiếp nữa.

Bỗng anh ta nhớ lại hình như lâu lắm rồi Bạch Du chưa làm đồ ăn cho mình, thế là nói: “Tôi nhớ là trước đây cứ tới mùa này thì cô sẽ làm bánh hoa quế. Bánh hoa quế cô làm ngon hơn ngoài hàng bán nhiều.”

Bạch Du nhướn mày: “Anh muốn ăn à? Nhưng giờ tôi không có tâm trạng làm bánh.”

Giang khải: “…”

Trước đây Bạch Du nói muốn chia tay với anh ta, anh ta còn không tin là sự thật. Lúc Giang Hựu Hàm bảo Bạch Du thích người khác rồi, anh ta cũng không tin.
 
Back
Top Bottom