Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 575: Chương 575



Cô nhóc chớp mắt nhìn mẹ rồi cũng đưa bàn tay mũm mĩm của mình lên trán Niệm Niệm, thở phào nhẹ nhõm: "Ôi…"

Cử chỉ có vẻ có khuôn có mẫu đó suýt nữa khiến Bạch Du bật cười.

Vào lúc này bà Bạch đang ở trong sân bắt sâu cho rau xanh, thấy cô thức dậy thì cầm giỏ ra ngoài mua thức ăn.

TBC

Bạch Du nhớ lại tối qua đã hứa làm bánh ngô cho Niệm Niệm, lập tức bế cô nhóc đến bếp rồi đặt cô bé vào ghế trẻ em, sau đó lại nhét vào tay cô bé một món đồ chơi để cô bé vừa tắm nắng vừa tự chơi.

Thấy cô nhóc không phản đối, cô vào bếp múc nửa bát nhỏ bột ngô, tiếp đó dùng nước sôi để tráng qua, làm như vậy bánh ngô làm ra sẽ mềm mịn hơn.

Tiếp theo đập vào hai quả trứng, hai thìa đường trắng, một ít men nở và gấp đôi lượng bột mì, sau đó thêm một lượng nước sôi vừa đủ khuấy đều theo một hướng, rồi đậy vải ủ đến khi nở gấp đôi, sau khi ủ xong thì dùng đũa khuấy đều để thoát khí rồi đổ vào đĩa hấp, rải lên trên những miếng táo tàu và mè đen đã cắt nhỏ, sau cùng cho vào xửng hấp.

Bánh ngô mềm xốp thơm ngọt, cắn một miếng, cả miệng tràn ngập hương thơm của ngô.

Cô nhóc ngửi thấy mùi thơm, không thèm chơi đồ chơi nữa mà ngoảnh đầu hét lên: "Mẹ, bảo bối ăn."

Bạch Du nhìn thấy dáng vẻ mèo con thèm ăn của cô bé thì đưa tay véo nhẹ khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của cô bé, sau đó đợi bánh ngô nguội bớt mới nhét vào tay cô bé một miếng nhỏ, ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Bạch Du còn tưởng là bà nội quên lấy đồ hoặc là Tôn Tường Vy dẫn con đến, nào ngờ vừa mở cửa, lại thấy thợ cả Ngũ và thím Triệu Kí Thu đứng trước cửa, tay xách một túi đồ.

Vừa rồi nghe hai người nói sẽ đến thăm Niệm Niệm, cô còn tưởng là lời khách sáo, không ngờ hai người lại thực sự đến.

Bạch Du vội vàng mời mọi người vào: "Thợ cả Ngũ, thím Triệu, hai người vào nhanh đi."

Thợ cả Ngũ: "Thật ngại khi làm phiền mọi người, thật sự không giấu giếm gì, tôi và vợ nhìn thấy Niệm Niệm lập tức nhớ đến con gái của chúng tôi nên muốn đến thăm cô bé."

"Không làm phiền đâu, lúc này Niệm Niệm đang ngủ, nếu biết hai người đến thăm, chắc chắn cô bé sẽ rất vui."

Bây giờ Bạch Du mới hiểu ra tại sao trước đó hai người lại có biểu cảm hơi kỳ lạ, hóa ra là nhớ tới con gái của họ.

Ngoài trái cây, hai vợ chồng còn mang theo một số đồ ăn nhẹ tự làm, kẹo lạc mè và bánh khoai lang tím, làm rất tinh xảo, còn cố ý làm thành từng miếng nhỏ, rất thích hợp cho trẻ em ăn, nhìn là biết đã bỏ nhiều tâm sức.

Xem ra hai vợ chồng thực sự thích Niệm Niệm, hoặc có thể nói là hai vợ chồng thực sự yêu thương con gái của họ nên mới chuyển tình cảm sang Niệm Niệm.

Sức khỏe của Triệu Kí Thu không tốt, đi một đoạn đường như vậy, sắc mặt trông có vẻ hơi tái nhợt nhưng vẫn ngồi bên giường Niệm Niệm một lúc lâu mới rời đi.

Hai vợ chồng đều là người biết điều, mặc dù hiện tại Bạch Du đã rời khỏi tòa soạn nhưng cũng lo lắng thân phận của họ sẽ gây rắc rối cho Bạch Du nên chỉ ở lại một lúc rồi phải rời đi, ngay khi hai người đi đến sân, không biết Bánh Khoai Tây từ đâu chạy về, trong miệng còn ngậm một thứ gì đó.

Bạch Du không để ý lắm, vì thỉnh thoảng Bánh Khoai Tây sẽ mang một số thứ từ bên ngoài về, đôi khi là một chiếc lá, đôi khi có thể là một viên đá, lần kỳ lạ nhất là bắt được một con chuột về nhưng sau khi bị cô mắng thì không còn tái phạm nữa.

Có lẽ trong mắt Bánh Khoai Tây, đây là món quà tốt nhất mà nó có thể tìm thấy, bình thường Bạch Du nhận được cũng sẽ xoa đầu nó khen ngợi, chỉ là lúc này có khách nên cô không đi qua.

Nhưng Triệu Kí Thu lại trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào thứ mà Bánh Khoai Tây ngậm trong miệng rồi toàn thân run rẩy: "Cái đó..."

Bạch Du bị dáng vẻ của bà ấy làm cho giật mình: "Thím Triệu đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói."

Cô tưởng là Bánh Khoai Tây nhặt được đồ của hai vợ chồng Triệu Kí Thu, hẳn là đồ khá quan trọng nhưng bị Bánh Khoai Tây cắn rách nên bà ấy mới kích động như vậy, cô đã chuẩn bị đền bù, nào ngờ khoảnh khắc sau lại thấy thợ cả Ngũ cũng run rẩy…

"Đồng chí Bạch, vật đó... Có thể giúp chúng tôi lấy ra khỏi miệng con ch.ó không?"

Bạch Du thấy hai vợ chồng đều kích động như vậy, khiến cô không thể không chú ý đến thứ mà Bánh Khoai Tây ngậm trong miệng.

"Bánh Khoai Tây, tới đây."

Bánh Khoai Tây nghe thấy tiếng chủ gọi thì lập tức vẫy đuôi chạy đến, còn đặt thứ mang về dưới chân Bạch Du, vẻ mặt nịnh nọt, dáng vẻ lấy lòng như thể đang nói: "Chủ nhân, tôi lại mang đồ tốt về cho cô rồi, mau khen cún con đi!"

Bạch Du nhặt thứ trên mặt đất lên, nhìn kỹ thì cũng có hơi kinh ngạc.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 576: Chương 576



Thế mà là một miếng ngọc bội.

Trên ngọc bội có gắn một nút thắt Trung Quốc làm thủ công, chỉ là nút thắt đó trông có vẻ đã lâu năm, màu sắc đã phai, lại còn bẩn thỉu, những sợi chỉ trên đó cũng bị mài mòn rất nhiều, có nhiều chỗ bị đứt ra.

Bạch Du cầm ngọc bội nhìn hai vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu: "Thợ cả Ngũ, hai người nhận ra ngọc bội này không?"

Thợ cả Ngũ run rẩy đưa tay nhận lấy ngọc ngọc, khoảnh khắc sau, hai hàng nước mắt chảy dài trên khóe mắt già nua của ông ấy: "Là... Là ngọc bội của Hiểu Đường... Là ngọc bội mà con bé vẫn đeo bên mình..."

Hiểu Đường?

Bạch Du ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, chẳng lẽ Hiểu Đường này là cô con gái mất tích của hai vợ chồng họ.

Chỉ là con gái của họ đã mất tích gần mười năm rồi, sao ngọc bọi của cô ấy lại đột nhiên được Bánh Khoai Tây tìm thấy?

Triệu Kí Thu cũng rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy như lá mùa thu rơi: "Đồng chí Bạch, đồng chí Bạch, cháu mau hỏi con ch.ó nhà cháu xem, rốt cuộc ngọc bội này là từ đâu mà có."

Mặc dù người đàn ông đáng ghét kia luôn miệng nói con gái họ đã c.h.ế.t nhưng tình mẫu tử luôn thiêng liêng, bà ấy luôn cảm giác con gái mình chưa chết, bà ấy chắc chắn vẫn còn sống ở một góc nào đó trên thế giới này, vì một số lý do đặc biệt nên cô ấy không thể quay về tìm họ.

Đây cũng là một lý do quan trọng giúp bà ấy tiếp tục sống.

Con gái mất tích gần mười năm, ngọc bội mà cô ấy vẫn đeo trên người đột nhiên xuất hiện, sao họ có thể không kích động?

Nhưng dáng vẻ của họ khiến Bánh Khoai Tây tưởng rằng mình lại làm sai chuyện gì đó, lập tức như quả cà bị sương đánh, ủ rũ nằm bẹp trên mặt đất, dùng chân chó che mắt, vẻ mặt lo lắng sợ bị mắng.

Bạch Du vội vàng ngồi xổm xuống xoa đầu nó, an ủi: "Bánh Khoai Tây làm thật giỏi, mỗi lần đều mang về nhiều đồ tốt như vậy, tao rất thích."

Đừng nhìn chú chó vườn này trông không đẹp lắm nhưng thực sự rất thông minh.

Đặc biệt là Bánh Khoai Tây như thể đã thành tinh, lúc này nghe thấy Bạch Du nói thì lập tức thay đổi vẻ ủ rũ vừa rồi, đuôi lại vẫy như cánh quạt, sủa hai tiếng về phía cửa chuồng chó.

"Chó ngoan." Bạch Du lại xoa đầu nó: "Mày có thể dẫn tao đến đó không?"

"Gâu..."

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Bánh Khoai Tây, Bạch Du mới đứng dậy: "Con chó nhà cháu có thể dẫn chúng ta đến nơi nhặt được ngọc bội, chỉ là sức khỏe của thím Triệu..."

Cô không rõ Bánh Khoai Tây đã chạy bao xa để nhặt được ngọc bội nhưng rõ ràng là sức khỏe và trạng thái tinh thần của Triệu Kí Thu hiện tại không thích hợp để đi theo.

Ngay tại lúc này, bà nội trở về.

Bà Bạch vừa vào cửa đã thấy trong sân có thêm hai người lạ, không khỏi khựng lại: "Tiểu Du, nhà mình có khách sao?"

Bạch Du: "Bà nội, đây là thợ cả Ngũ, là tiền bối rất chăm sóc cháu trước đây ở tòa soạn, đây là vợ của thợ cả Ngũ, thím Triệu, họ đến thăm Niệm Niệm, chỉ là chúng cháu phải ra ngoài một chuyến, bà có thể giúp cháu chăm sóc thím Triệu được không?"

Tuy bà Bạch tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn tuổi tác của hai vợ chồng này cũng xấp xỉ con trai cả của mình, người đàn ông tóc bạc trắng, người phụ nữ ốm yếu, cả hai đều nước mắt lưng tròng, rõ ràng là đã xảy ra chuyện lớn.

Bà không suy nghĩ gì đã đồng ý: "Bà có thể đồng ý với cháu, chỉ là cháu cũng phải hứa với bà, mọi chuyện phải lấy sự an toàn của bản thân làm trọng, biết chưa?"

Bạch Du gật đầu: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ không làm bừa."

Cô có bà, có chồng, có con gái, cô không còn là cô gái đơn độc như trước nữa, cho nên dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ không làm bừa.

Thợ cả Ngũ cũng biết mình đã gây rắc rối cho Bạch Du nhưng mười năm qua thì đây là lần đầu tiên xuất hiện manh mối liên quan đến con gái, ông ấy không thể làm ngơ.

Ông ấy nhìn vợ nói: “Bà nghỉ ngơi ở đây cho khỏe, tôi đi với đồng chí Bạch một lát sẽ trở lại.”

Thật ra Triệu Kí Thu cũng muốn đi theo nhưng bà ấy biết sức khỏe của mình không cho phép, đành ứa nước mắt gật đầu: "Được."

Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Bạch Du: “Đã làm phiền cháu rồi, đồng chí Bạch.”

Bạch Du khoát tay: “Không phiền đâu.”

Nói xong, cô đã cùng thợ cả Ngũ theo Bánh Khoai Tây ra khỏi sân.

**

Cùng lúc đó.

Xa tận Thủ đô, lúc này hai cha con Giang Khải Bang và Giang Khải vẫn quỳ trong sân tứ hợp viện, hai cha con từ hôm qua quỳ đến giờ, cũng đã quỳ suốt một ngày, hai người không ăn một hạt cơm, không uống một giọt nước, bây giờ hai người đều hoa mắt chóng mặt như sắp ngất xỉu dưới trời nắng gắt.

Giang Khải: "Cha, ông nội quá đáng quá rồi? Nếu cứ quỳ như thế này, đầu gối của chúng ta sẽ hỏng mất."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 577: Chương 577



Giang Khải Bang liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì.

Không phải ông ta không muốn nói mà là lúc này ông ta thậm chí không còn sức để nói.

Chỉ cần ông ta còn một chút sức lực, chắc chắn ông ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tên ngốc này trước!

Nếu không phải vì anh ta thì ông ta đã không mất mặt như vậy? Bây giờ những người ở Thủ đô quen biết ông ta chỉ sợ đều đang cười nhạo ông ta.

Nói gì mà Thanh Hoa Bắc Đại tranh nhau muốn có anh ta, nói gì mà đề thi bị người khác đánh tráo, nói toàn những lời nhảm nhí!

250 điểm, anh ta chỉ là một thằng ngốc!

Đầu ông ta cũng bị choáng váng nên mới tin lời thằng ngốc này, chạy đến bộ giáo dục đòi công lý, bây giờ thực sự hối hận đến xanh cả ruột.

Ngay khi hai cha con sắp ngất xỉu, cuối cùng ông Giang cũng để chú Vương thông báo cho họ vào.

Giang Khải còn tưởng rằng sau khi quỳ một ngày, dù ông nội có tức giận đến mấy thì lúc này cũng nên nguôi giận rồi, nào ngờ vừa bước vào, anh ta đã nghe ông nội nói…

"Bây giờ ông cho cháu hai lựa chọn, một là trở về Đại Tây Bắc, cả đời này không được phép rời khỏi Đại Tây Bắc nửa bước nếu không có sự cho phép của ông."

Giang Khải nghe xong lời này làm anh ta tức đến mức suýt nữa thì phun ra máu, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ: "Vậy xin hỏi ông nội, lựa chọn thứ hai là gì?"

Ông Giang nhìn vào đôi mắt kiêu ngạo của anh ta, lạnh lùng nói: "Nếu cháu không muốn, vậy thì từ hôm nay trở đi, cháu không còn là con cháu nhà họ Giang nữa!"

Lời này vừa dứt, phòng khách đã trở nên im lặng như tờ.

Giang Khải Bang vốn đã cảm thấychoáng váng, cổ họng khô khốc, vào lúc này nghe xong lời này thì lập tức tỉnh táo: "Cha..."

"Câm miệng cho tôi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với thằng ngốc như anh!"

Ông Giang chưa nghe hết lời đã quát lớn ngắt lời ông ta.

Giang Khải Bang: "..."

Biết thế thì đã không lên tiếng, sao ông ta lại không rút ra được bài học, lần nào cũng bị đứa con trai ngốc nghếch của mình hãm hại?

Giang Khải nắm chặt hai tay thành nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên: "Ông nội, từ nhỏ cháu đã có một câu hỏi muốn hỏi ông, anh ba cháu là cháu trai của ông, chẳng lẽ cháu không phải sao? Trong lòng ông, đã từng có lúc nào thật lòng nghĩ cho đứa cháu này chưa?"

Ông Giang nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Vậy, đây là câu trả lời của cháu?"

"Đây không phải câu trả lời của cháu, đây là con đường ông nội ép cháu phải lựa chọn, nếu cháu thực sự trở về Đại Tây Bắc, vậy thì cả đời này của cháu cũng chỉ như vậy, mãi mãi không có tương lai, mãi mãi không thể vượt qua anh ba cháu, cháu không cam lòng!"

Anh ta là người sáng tạo ra thế giới này, anh ta là người thống trị thế giới này!

Làm sao anh ta có thể cả đời sống quẩn quanh ở Đại Tây Bắc, năm sau là thời kỳ cải cách mở cửa, cho dù không có sự hỗ trợ của nhà họ Giang thì anh ta vẫn có thể dựa vào làn gió xuân của thời đại để trở thành người giàu nhất!

Trong sách, anh ta đã viết Giang Vũ trở thành người giàu nhất, mục đích là để cung cấp cho mình nguồn tiền vô tận, bây giờ Giang Vũ không thể theo đuổi sự nghiệp chính trị, vậy thì người giàu nhất này phải đổi thành tên anh ta!

Đứng trước thời cuộc, ngay cả một con lợn cũng có thể bay lên, huống chi là đứa con của vận may như anh ta?

Ông Giang chỉ ra cửa: "Vậy thì bây giờ anh hãy cút ra ngoài cho tôi, sau này đừng nói anh là con cháu nhà họ Giang! Cũng đừng mượn danh tiếng nhà họ Giang để làm những chuyện xấu, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân anh!"

Giang Khải cảm thấy hai chân lạnh ngắt nhưng vẫn ngẩng cao cằm nói: "Cháu, Giang Khải dù có c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét cũng không bước chân về nhà họ Giang nữa nhưng cháu hy vọng ông nội đừng hối hận!"

Anh ta nói xong thì quay người ra khỏi nhà họ Giang.

Đợi đến khi anh ta trở thành người giàu nhất, anh ta sẽ trở về để tát thẳng vào mặt mọi người nhà họ Giang.

Nghĩ đến năm sau chính là ngày c.h.ế.t của Giang Lâm, trong lòng anh ta tràn ngập cảm giác sung sướng.

"..."

Giang Khải Bang nhìn Giang Khải kiên quyết rời đi, thực sự hận không thể lập tức đánh gãy hai chân anh ta.

**

Bạch Du không biết Giang Khải đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang.

Lúc này, cô và thợ cả Ngũ đi theo Bánh Khoai Tây vòng tới vòng lui, chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại bên một đống rác.

"..."

Thợ cả Ngũ nhìn đống rác, lòng chùng xuống.

Nếu như miếng ngọc bội được nhặt ở đống rác thì có nghĩa là manh mối rất có thể lại bị đứt.

Ngay lúc này, thấy một người đàn ông cầm theo bình đựng nước tiểu đột nhiên bước ra khỏi ngôi nhà đổ nát bên cạnh đống rác.

Bạch Du nhìn kỹ, sửng sốt…

Là người đàn ông đã đụng phải cô vào sáng nay.

Ngay khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, Bạch Du không hiểu sao lại vô thức cảm thấy không thể để đối phương nhìn thấy mình.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 578: Chương 578



Cho nên cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, dùng địa hình bên cạnh che giấu thân hình của mình, vừa khẽ gọi thợ cả Ngũ bên cạnh cũng ngồi xổm xuống.

Mặc dù thợ cả Ngũ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng phản ứng rất nhanh, học theo Bạch Du ngồi xổm xuống, vị trí ông ấy đứng có một tảng đá vừa vặn che khuất thân hình ông ấy.

Đáng cười nhất phải kể đến Bánh Khoai Tây, thấy chủ ngồi xổm xuống, nó cũng vội nằm sấp xuống đất, còn dùng móng vuốt ôm lấy miệng mình làm ra vẻ không dám thở mạnh, nếu không phải địa điểm không thích hợp thì Bạch Du chắc chắn sẽ bật cười.

Dường như người đàn ông trung niên nhận ra có điều không ổn, nhìn về phía Bạch Du, đôi mắt lạnh lùng như rắn độc lạnh lùng, ánh mắt khác thường.

Ngoài tiếng gió thổi cỏ, xung quanh một mảnh tĩnh lặng, không một tiếng động.

Người đàn ông trung niên nhìn một lúc lâu, mới đổ thứ gì đó trong bình đựng nước tiểu vào đống rác bên cạnh, ngay khi Bạch Du nghĩ rằng gã ta sẽ rời đi sau khi đổ xong thì gã ta lại lê một chân què hướng Bạch Du trốn.

Một bước, hai bước, ba bước…

Nhìn người đàn ông trung niên càng lúc càng đến gần, Bạch Du căng thẳng đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô không ngờ người què này lại nghi ngờ nhiều đến vậy, lúc này lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh.

Còn thợ cả Ngũ bên cạnh cũng căng thẳng đến mức không dám thở mạnh nhưng dù sao ông ấy cũng là người từng trải qua sóng gió, nhân lúc người đàn ông chưa đến, ông ấy liếc mắt nhìn xung quanh muốn tìm một hòn đá hoặc một cây gậy vừa tay nhưng những hòn đá xung quanh thì quá lớn, quá nhỏ, càng không có cây gậy.

Dường như Bánh Khoai Tây cũng cảm giác được bầu không khí khác thường, móng vuốt từ miệng buông xuống, từ từ chuyển sang tư thế sẵn sàng, ngay khi người đàn ông trung niên gần như đi đến trước mặt, Bánh Khoai Tây từ dưới đất nhảy lên lao về phía người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên đã có sự chuẩn bị, nghiêng người sang một bên, tránh được đòn tấn công của Bánh Khoai Tây, miệng mắng: "Quả nhiên lại là con ch.ó điên này, tao đây g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Nói xong, gã ta giơ bình đựng nước tiểu trong tay đập vào Bánh Khoai Tây nhưng không trúng, mà bình đựng nước tiểu lại đập vào đất làm phát ra tiếng động lớn.

Bánh Khoai Tây quay đầu bỏ chạy, người đàn ông trung niên lê chân què đuổi theo vài bước: "Con chó điên kia, đừng để tao bắt được mày, nếu không tao đây sẽ g.i.ế.c mày nấu thịt chó!"

Dường như Bánh Khoai Tây hiểu được, nó còn quay đầu hướng người đàn ông trung niên sủa mấy tiếng rồi mới chạy xa.

Người đàn ông trung niên khạc hai bãi nước bọt xuống đất rồi nhặt bình đựng nước tiểu trên đất, chậm rãi đi về.

Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Bạch Du và thợ cả Ngũ mới đứng dậy, hai người nhìn nhau, mọi chuyện đều không cần nói ra.

Bạch Du nói: “Thợ cả Ngũ, chúng ta về rồi nói.”

Thợ cả Ngũ nhìn ngôi nhà đổ nát không xa, khó khăn gật đầu: "Được."

Hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường, không biết Bánh Khoai Tây chạy đi đâu nhưng Bạch Du không lo lắng về điều này, Bánh Khoai Tây đã sớm nắm rõ địa hình xung quanh, sau khi chạy ra ngoài cũng sẽ tự quay về.

Triệu Kí Thu đứng trong sân chờ đợi với tâm trạng nóng như lửa đốt, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào cửa, chiếc khăn tay trong tay bà ấy gần như bị bà ấy vò nát thành dưa chua.

Bà ấy lo lắng lần này lại không công mà về.

Giống như vô số lần trước, mỗi khi có người nói có tin tức về con gái họ, dù xa đến đâu, tình hình phức tạp đến đâu, họ cũng sẽ chạy đến nhưng lần nào họ cũng tràn đầy hy vọng mà đi, thất vọng mà về nên bà ấy lo lắng lần này cũng vậy.

Nhưng bà ấy cũng lo lắng manh mối này thực sự liên quan đến con gái mình.

Mọi người đều nói con gái họ đê tiện, không biết tự trọng, bỏ trốn theo đàn ông nhưng bà ấy không bao giờ tin, con gái là do bà ấy một tay nuôi lớn, không ai hiểu con gái bà ấy hơn bà ấy, Hiểu Đường của họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, chắc chắn con bé đã gặp nguy hiểm khiến con bé không thể trở về bên họ.

TBC

Cho nên ngọc bội này đột nhiên xuất hiện sau nhiều năm như vậy, hơn nữa còn xuất hiện ngay trước mắt họ, bà ấy không dám tưởng tượng con gái mình đã phải chịu đựng những gì, chỉ cần nghĩ đến việc con bé có thể bị tổn thương dù chỉ một chút, trái tim bà ấy đã như bị kim châm.

Một giờ đồng hồ, đủ để bà Bạch hiểu được chuyện đã xảy ra với hai vợ chồng, là người đã mất đi một đứa cháu trai, bà vô cùng đồng cảm: "Bà đừng suy nghĩ lung tung, nói không chừng sẽ có tin tức tốt thì sao."

Thực ra lời an ủi này nói ra rất nhạt nhẽo, khi phát hiện ra tin tức về đứa cháu thứ hai, bà cũng giống như bây giờ, đau đớn như cắt từng khúc ruột.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 579: Chương 579



Còn Ngũ Hiểu Đường so với đứa cháu thứ hai thì tình hình còn tệ hơn, đứa cháu thứ hai bị kẻ bắt cóc bắt đi, lại là con trai, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thằng bé có thể sống tốt nhưng khi Ngũ Hiểu Đường mất tích, cô ấy đã là một cô gái mười tám tuổi, lại còn xinh đẹp như vậy, bà không dám tưởng tượng nếu rơi vào tay kẻ xấu thì cô ấy sẽ phải chịu những chuyện gì.

Cho dù cô ấy còn sống, chỉ sợ…

Lúc này Triệu Kí Thu mới hoàn hồn nhưng chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Triệu Kí Thu lập tức quên mất những gì mình định nói, đứng dậy chạy nhanh ra cửa.

Bà Bạch vội vàng đuổi theo, thực sự là do dáng vẻ lảo đảo của Triệu Kí Thu trông quá đáng sợ.

"Sao rồi?" Triệu Kí Thu vừa nhìn thấy bạn già thì lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ấy, vội vàng hỏi: "Có tin tức của Đường Nhi không?"

Thợ cả Ngũ đỡ lấy thân hình của bạn già, giọng trầm thấp nói: "Chúng ta vào trong nói."

Bà Bạch thấy Bạch Du bình an trở về cũng thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người bình an trở về là tốt rồi, vừa rồi Tiểu Thư Thư cứ đòi tìm cháu nhưng con bé này rất hiểu chuyện, bà nói cháu đi làm việc, con bé lập tức không làm ầm ĩ nữa, vừa rồi ăn một miếng bánh, bây giờ đã ngủ rồi."

Bạch Du ôm bà nội: “Cám ơn bà nội, nếu không có bà, chuyện gì cháu cũng không làm được.”

Sự xuất hiện của bà nội giúp cô rất nhiều, nếu không có bà, cô cũng không thể quay lại làm việc, sau đó cũng không thể tham gia thi đại học.

Đôi khi cô cũng có chút áy náy, ban đầu cô để bà nội ở lại là muốn chăm sóc bà tốt hơn nhưng không ngờ lại để bà đến chăm sóc cô và cô nhóc, có lần cô nói chuyện này với bà, bà lại nói cô là đứa trẻ ngốc, bà nói bà rất thích cuộc sống hiện tại, có thể chăm sóc người khác, có thể được người khác cần đến.

Sau đó cô cũng nghe thợ cả Ngũ nói, người càng lớn tuổi càng lo lắng mình vô dụng, cho nên cảm thấy mình được người khác cần đến đối với người lớn tuổi còn hữu ích hơn cả uống thuốc, sau đó cô không còn băn khoăn về chuyện này nữa.

Mọi người lại ngồi xuống trong đình, thợ cả Ngũ đè nén cảm xúc dâng trào, kể lại đơn giản những chuyện vừa xảy ra.

Triệu Kí Thu không phải là người ngu ngốc, lập tức đoán ra điều gì đó, nắm tay chồng nói: "Hai người, hai người có nghi ngờ sự mất tích của Đường Nhi có liên quan đến người đàn ông đó không? Có phải Đường Nhi đang ở trong tay gã ta không?"

"Thím Triệu, thím bình tĩnh một chút." Bạch Du trấn an: “Cháu và thợ cả Ngũ thực ra đều không dám chắc điều gì nhưng người đàn ông trung niên đó hôm qua ở bệnh viện chúng cháu đã đụng phải gã ta, phải nói là gã ta đ.â.m sầm vào cháu và con từ phía sau, sau khi bị bà cháu mắng, gã ta không những không xin lỗi mà còn hung dữ muốn đánh chúng cháu, Niệm Niệm bị sốt phần lớn là do bị người đàn ông này dọa sợ.

"Còn về Bánh Khoai Tây, cháu đoán là hôm qua nó ở bên ngoài thấy chúng cháu và người đàn ông đó xảy ra xung đột, sau đó theo người đàn ông đó về nhà, ngọc bội có thể là do nó trộm từ nhà người đàn ông đó."

Hiện tại có thể khẳng định rằng ngọc bội chắc chắn có liên quan đến người đàn ông trung niên đó nhưng có liên quan đến Ngũ Hiểu Đường hay không, hay nói cách khác, có phải gã ta khiến Ngũ Hiểu Đường mất tích hay không thì hiện tại họ không có bất kỳ bằng chứng nào.

Triệu Kí Thu: "Vậy bây giờ phải nên làm như thế nào? Chúng ta có thể đi hỏi người nọ không? Ngay cả khi gã ta không biết Đường Nhi ở đâu thì gã ta chắc chắn cũng biết ngọc bội từ đâu mà có."

Bạch Du lắc đầu: "Tốt nhất không nên, để tránh bứt dây động rừng."

Nếu người đàn ông đó không liên quan đến sự mất tích của Ngũ Hiểu Đường thì còn tốt, nếu có liên quan, hoặc nói cách khác, nếu Ngũ Hiểu Đường còn sống thì việc họ đến tận cửa như vậy rất dễ khiến Ngũ Hiểu Đường bị tổn thương lần thứ hai, người đàn ông đó chắc chắn không phải là người dễ nói chuyện.

Thợ cả Ngũ gật đầu đồng ý: “Tôi cảm thấy đồng chí Bạch nói đúng, chuyện này không thể hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, tìm một cách thích hợp nhất.”

Vì họ không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào trong tay, hiện tại mọi thứ chỉ là phỏng đoán nên không thể báo án.

Gió nhẹ thổi qua, lay động khiến lá cây xào xạc, trong đình nhất thời im lặng.

Cùng lúc đó.

Người đàn ông trung niên khập khiễng trở về nhà mình, khóa cửa, đóng cửa sổ, cho đến khi trong nhà không còn một tia sáng và khe hở nào, gã ta mới đẩy thùng gạo ở góc ra để lộ một tấm ván gỗ mục nát, sau khi di chuyển tấm ván gỗ, một cánh cửa gỗ mới xuất hiện.

Người đàn ông trung niên mở cánh cửa gỗ lập tức xuất hiện một tầng hầm dưới mặt đất, gã ta lấy thang gỗ dưới gầm giường đặt xuống, sau đó trèo xuống theo thang.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back