Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMkE4NLPAPYFcIjLNbWyu7jkAhAtt77Iog3RKfFSnXk1I2B-irtfpGhFdPI2dBxyDRBKdXpyVNm2WGVrNDNa57rsb7vg3xdW9m8f-FVj-Zueho7oy294eYTchZUv2jh3Szq2AOm7HksjXMPnTHVFErK=w215-h322-s-no-gm

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Tác giả: Bặc Nguyên
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Số phận nghiệt ngã đẩy đưa Bạch Du đến với cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Không thể sinh con, cô bị chồng ruồng bỏ, rồi mang bệnh nan y qua đời trong cô đơn. Cay đắng hơn, Giang Khải - gã chồng tệ bạc - lại nhanh chóng cưới người chị họ của Bạch Du, hưởng trọn phú quý mà lẽ ra thuộc về cô.

May mắn thay, cô được trọng sinh trở lại tuổi 18, mang theo ký ức kiếp trước. Quyết tâm thay đổi cuộc đời, Bạch Du dứt khoát chia tay Giang Khải, đạp đổ kịch bản bi thương đã được định sẵn.​
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 1: Chương 1



"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?"

"Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?"

Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian.

Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể ch** n**c. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy.

Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen.

Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy?

Khi đang thở dài, bỗng thấy hàng mi cong vút của Bạch Du rung động, bà vội vàng hỏi: "Du Du, con tỉnh rồi à? Tỉnh thì tốt, nếu không tỉnh lại thím chắc phải bế con trạm y tế."

Bạch Du nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Thím là... thím Thái?"

Thái Vọng Xuân hoảng hốt đến mức cây quạt trong tay suýt rơi xuống đất: "Du Du, thím là thím Thái đây, con bé này, chẳng lẽ té xỉu đến hỏng não rồi sao? Sao ngay cả thím cũng không nhận ra?"

Bạch Du nhìn người phụ nữ trẻ lại mười mấy tuổi, hoảng hốt nhớ ra mình đã chết.

Chỉ là sau khi chết, linh hồn của cô vẫn không tan biến.

Cũng phải đến sau khi c.h.ế.t cô mới biết được, hóa ra cô là nhân vật trong một quyển tiểu thuyết.

Nhớ lại cuộc đời mình, cha cô là chủ nhiệm tổ chức, mẹ là chủ nhiệm đoàn văn công, ai trong đại viện cũng khen cô số hưởng.

Nhà họ Bạch và nhà họ Giang vì đời trước đã định ước, đợi cô trưởng thành sẽ cho cô chọn một người con cháu trong nhà họ Giang làm chồng.

Cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Giang Khải, cô đã bị thu hút như con ruồi nhìn thấy mật, ngay lập tức say đắm.

Lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi, chỉ mới bốn năm tuổi, căn bản chẳng hiểu gì, nhưng ô đã bị mê muội, mỗi ngày đều bám theo Giang Khải như cái đuôi nhỏ, gọi Giang Khải là "anh Khải", "anh Khải".

Càng khó hiểu hơn là, rõ ràng Giang Khải không thích cô, nhưng cô lại bất khuất kiên cường, càng bị lạnh nhạt càng hăng hái hơn.

Từ nhỏ đến lớn, cô vì Giang Khải mà si mê, vì Giang Khải mà cuồng nhiệt, vì Giang Khải mà mù quáng lao đầu vào tường, dù Giang Khải đối xử với cô lạnh nhạt như thế nào, cô cũng không thể không thích hắn.

Năm 18 tuổi, cô và Giang Khải đăng ký kết hôn.

Sau khi kết hôn, cô phải đối mặt với bà mẹ chồng khẩu phật tâm xà, cô em chồng hung hăng, Giang Khải chỉ biết đứng nhìn cô chịu nhục, khiến cô phải sống những ngày tháng đau khổ.

Nhưng đây là con đường do chính nàng lựa chọn, không thể trách ai khác.

Nhưng trớ trêu thay, cô lại bị phát hiện ra là không thể sinh con.

Sức khỏe của cô hoàn toàn bình thường, kinh nguyệt đều đặn mỗi tháng, người khác đến kỳ kinh nguyệt đau đớn đến mức phải lăn lộn trên giường, thậm chí ngất xỉu, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải những điều đó.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là, đi khám ở vài bệnh viện, tất cả đều kết luận rằng cô khó thụ thai, nhưng không ai giải thích được lý do cụ thể.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 2: Chương 2



Càng khiến người ta thấy khó hiểu là, rõ ràng Giang Khải không thích cô nhưng cô vẫn cứ cứng đầu, càng bị kiềm chế thì bùng nổ càng mạnh.

Từ nhỏ đến lớn, cô như si như cuồng Giang Khải, đ.â.m đầu mãi vào anh ta. Dù cho Giang Khải có nhìn cô thế nào đi nữa, cô vẫn không có cách nào ngừng thích anh ta.

Vào năm mười tám tuổi, cô và Giang Khải đăng ký kết hôn.

Sau khi gả đi, mẹ kế mặt thiện tâm ác, cô em chồng bá đạo, Giang Khải chỉ ba phải bảo cô hãy nhẫn nhịn khiến cuộc sống vào dâu con của cô chẳng mấy tốt đẹp.

Nhưng đây là con đường mà cô chọn, chẳng thể trách người khác.

Nhưng cô lại bị chẩn đoán là không thể sinh con.

Rõ ràng cơ thể cô không có vấn đề gì cả, kinh nguyệt đến đều, những người khác ngày đầu hành kinh sẽ đau đến mức lăn lộn trên giường, thậm chí nghiêm trọng hơn còn bị ngất xỉu nhưng cô chưa từng bị như thế.

Điều kỳ lạ là đi khám ở mấy cái bệnh viện người ta đều nói cô khó mang thai, về phần vì sao khó mang thai lại không nói rõ ràng.

Nhà họ Giang quyền lớn thế lớn, khi đó anh trai Giang Lâm của Giang Khải bất ngờ qua đời khi đang làm nhiệm vụ, lại chưa kết hôn nên không có con cái gì. Ba người con dù thế nào cũng phải có một đời sau, thế là cô bắt đầu đi trên con đường vất vả phục hồi cơ thể.

Những đó, thuốc cô uống còn nhiều hơn cơm cô đã ăn, trong thời gian mấy năm, cô ngày ngày uống thuốc Đông y như uống nước nhưng vẫn không thể có thai.

Càng kỳ quái hơn là, vào năm thứ năm cô và Giang Khải kết hôn, anh ta lại ôm một đứa trẻ từ bên ngoài về.

Lúc ấy mẹ kế Lâu Tú Anh ôm đứa trẻ nói với cô: "Con cũng đừng trách Tiểu Khải, ai bảo cái bụng của con không chịu nghe lời. Con cũng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Giang tuyệt hậu vì con chứ? Hơn nữa đứa nhỏ này còn có thể chu cấp cho con khi con về già mà, con phải biết thỏa mãn đi.”

Cô bị lừa gạt, bị phản bội, bị ép nuôi con của người khác, thế mà lại bảo cô nên biết đủ? Lúc ấy cô ghê tởm đến mức không chịu nổi.

Cảm giác đầu tiên là cô không thể sống cuộc sống này mãi được.

Cô muốn ly hôn.

Kết quả kỳ lạ là, ngày hôm sau không biết vì sao cô lại bỏ cái suy nghĩ muốn ly hôn đó đi, từ đó không hề nhắc đến nữa.

Đứa trẻ kia được nuôi ở chỗ Lâu Tú Anh, là con trên danh nghĩa của cô nhưng lại không thân thiết với cô, thậm chí còn không muốn gọi cô một tiếng "mẹ”.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 3: Chương 3



Cô cứ nghĩ cuộc sống sẽ trôi qua như thế này mãi.

Nhưng đến năm thứ mười cô và Giang Khải kết hôn, anh trai cô tự sát, ba cô qua đời vì làm việc quá sức, cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư v.ú giai đoạn cuối.

Thế là việc bất thường hết chuyện này đến chuyện kia ập tới!

Cuối cùng cô một mình lẻ loi c.h.ế.t ở bệnh viện, sau khi c.h.ế.t linh hồn của cô luôn đi theo Giang Khải.

Thế nên cô mới biết đứa trẻ Giang Khải ôm về là con của anh ta và chị họ Tần Tâm Hủy, cũng mới biết Tần Tâm Hủy là nữ thần trong lòng Giang Khải, hai người đã lén lút ở bên nhau từ lâu rồi.

Một năm sau khi cô qua đời, Giang Khải cưới Tần Tâm Hủy vào cửa, không chỉ hạnh phúc trong tình yêu mà ở chốn quan trường Giang Khải cũng như bật hack vậy, Tần Tâm Hủy cũng theo đó mà hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

Chẳng trách cô cứ cảm thấy cả đời mình đều làm những chuyện không theo ý muốn, thì ra cô chỉ là một nhân vật bia đỡ đạn trong sách.

Về phần người vợ c.h.ế.t sớm là cô đây, thỉnh thoảng có người nhắc đến thì cũng bĩu môi: "Đó là người không có số hưởng.”

Có người mắng cô là "Thiên sát cô tinh”, "Sao chổi”, khắc c.h.ế.t người nhà. Cũng may là cô c.h.ế.t sớm, nếu không thì không biết sẽ còn khắc c.h.ế.t bao nhiêu người nữa đây.

Thứ được ca ngợi nhiều nhất là nam nữ chính vượt qua vô vàng gian khổ cuối cùng cũng đến được với nhau.

Không sai, sự tồn tại của bia đỡ đạn là cô đây chính là tảng đá thử vàng trên con đường tình yêu của nam nữ chính, là minh chứng cho tình yêu "đẹp đẽ” của hai người họ.

Mẹ mày chứ đẹp đẽ!

Cả nhà cô chết, cô bị bệnh, chẳng ai có kết quả tốt.

Đối với người khác mà nói, có lẽ cô cũng chỉ là một bia đỡ đạn không có gì quan trọng trong sách, c.h.ế.t thì cũng đã c.h.ế.t rồi. Nhưng đối với cô, đó là cuộc sống của cô.

Người c.h.ế.t cũng là người thân của cô!

TBC

Nghĩ đến cốt truyện của quyển sách, trái tim Bạch Du như siết chặt lại.

Sau này, cô bị một luồng ánh sáng hút vào.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cô đã trở về năm mười tám tuổi, cô vẫn chưa kết hôn với Giang Khải.

Bạch Du đè nén sóng to gió lớn trong lòng, nói với Thái Vọng Xuân: "Thím Thái, cháu không sao rồi, cảm ơn thím.”

Thái Vọng Xuân thấy sắc mặt của cô đã hồng hào hơn, lúc này mới dìu cô dậy: "Cháu bị cảm nắng đấy, cháu gọi điện thoại cho mẹ nói rằng hôm nay mình không đến đưa cơm đi, quay về uống nhiều nước rồi nghỉ ngơi nhiều vào.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 4: Chương 4



Bạch Du biết ơn nói: "Cảm ơn thím, cháu biết rồi.”

Thái Vọng Xuân còn phải nấu cơm trưa, bà ấy thấy Bạch Du không sao nên phe phẩy quạt hương bồ rời đi.

Nắng buổi trưa chiếu vào phòng khách, tấm lịch trên tường ghi rõ ngày: 16/08/1976.

Cô nhớ rằng ngày này ở kiếp trước, cô bị cảm nắng nên ngất xỉu mười mấy phút, cũng bởi vì thế mà chậm trễ việc đưa cơm đến cho mẹ và Tần Tâm Hủy, mẹ của cô mắng cô một trận té tát ngay trước mặt mọi người.

Nhưng kiếp này, mẹ của cô sẽ không còn cơ hội đó nữa.

Bên cạnh tấm lịch là một cái gương, đó là gương để người trong nhà chỉnh lại quần áo lúc đi ra ngoài.

Bạch Du mím môi đi tới trước gương.

Nói thật, cô đã không nhớ nổi dáng vẻ của mình vào năm mười tám tuổi nữa.

Hít sâu một hơi, cô nhìn bản thân trong gương.

Trong gương, cô thấy mình mặc một bộ quần áo bình thường, mái tóc dài đen bóng được tết thành hai bím, trông rất trẻ trung.

Chỉ là phần tóc mái vừa nhiều vừa dài gần như che hết nửa khuôn mặt, vừa đi vừa về nấu cơm đưa cơm trong thời gian dài khiến làn da của cô biến thành màu lúa mì, cả người trông không khác gì nắm đất, cục than.

Thật ra cô không thích để tóc mái chút nào, chỉ là mẹ cô nói rằng đường nét trên khuôn mặt cô quá sắc sảo. Nếu không che bớt khuôn mặt đi thì sẽ khiến người ta có ấn tượng cô không đàng hoàng.

Cô lấy hai cái kẹp trong ngăn tủ bên cạnh ra, kẹp phần tóc mái dài sang hai bên để lộ cái trán trơn bóng.

Trong gương lập tức xuất hiện gương mặt góc cạnh xinh đẹp, nhất là đôi mắt ngập nước, như ánh nắng mùa thu bị vò nát rồi rót vào trong mắt.

Ngón tay thon dài tinh tế của Bạch Du chạm vào mặt mình, bàn tay hơi run lên.

TBC

Cô đã quay về thật rồi, quay về năm mười tám tuổi. Lúc này cô vẫn chưa đăng ký kết hôn với Giang Khải, lúc này người nhà của cô vẫn chưa xảy ra chuyện.

Tất cả vẫn còn kịp.

Kiếp trước cô đã sống một đời mơ màng, kiếp này dù thế nào cô cũng phải làm chủ cuộc sống của chính mình.

Kiếp này cô phải học cho thật giỏi, tham gia thi đại học, trở nên nổi bật, cô còn muốn bảo vệ người nhà, để họ hưởng phúc cùng mình.

Bạch Du nhìn chằm chằm bản thân trong gương, mãi đến khi bụng đói kêu vang, lúc này cô mới nhớ ra mình chưa ăn cơm trưa.

Vừa đi vào phòng bếp, một mùi hương thơm lừng xộc thẳng vào mũi.

Canh xương đang sôi ùng ục trên bếp lửa nhỏ, mùi thơm êm dịu không ngừng bay tới.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 5: Chương 5



Bạch Du đi tới mở nắp nồi, xương ống được hầm ra nước canh màu trắng sữa, trên bếp lò đã có sợi mì và nguyên liệu nấu ăn được cắt sẵn.

Rửa tay xong, cô khéo léo cầm sợi vì đặt lên thớt nhào vài lần, sau đó kéo thành sợi mì nhỏ rồi bỏ vào nồi canh xương.

Nước canh sôi lên, cô khuấy vài lần rồi cho nấm hương, mộc nhĩ và rau xanh cắt nhỏ vào.

Nước canh màu trắng sữa cộng theo rau xanh, trông thật hấp dẫn.

Về điểm này, thật ra Bạch Du phải cảm ơn Giang Khải.

Giang Khải là một người kén ăn, vì lấy lòng Giang Khải mà cô cố ý theo học một người hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, nghiêm túc học nấu ăn với đối phương nhiều năm.

TBC

Giang Khải không thích con người cô nhưng lại khen ngợi hết lời đối với những món ăn cô nấu ra.

Bạch Du múc cho mình một bát mì xương, cô ngồi xuống, sau đó thong thả ăn một miếng mì.

Sợi mì vừa dai vừa có độ đàn hồi, được bao bọc bởi nước canh xương đậm đà, trong miệng toàn là mùi thơm, ngon đến mức khiến người ta ăn như muốn nuốt cả lưỡi.

Mộc nhĩ dai giòn sần sật, nấu hương thấm đẫm nước canh, mỗi thứ đều rất tươi ngon.

Nước canh đậm đà khiến cô ăn hết một bát khá nhiều mì sợi.

Trong nồi còn lại khá nhiều mì, Bạch Du bưng cả cái nồi lên.

Sau đó cô đi sang nhà Thái Vọng Xuân ở bên cạnh: "Thím Thái, trưa nay cháu nấu mì xương ống, còn lại một ít cháu mang cho thím ăn.”

Nét mặt Thái Vọng Xuân đầy vui mừng: "Nhiều vậy sao? Cháu không mang cho mẹ cháu và chị họ à?”

Bạch Du: "Không ạ.”

Không chỉ hôm nay không đi mà sau này cũng không đi nữa.

Thái Vọng Xuân cười toe toét: "Ôi thật ngại quá, mau, cháu mau vào nhà ngồi một lát, thím lấy cho cháu chén nước đường đỏ.”

Ở thời đại này, khách tới nhà được mời chén nước đường đỏ là đã tốt lắm rồi. Hiển nhiên, việc Bạch Du mang mì xương ống tới đã in sâu vào lòng Thái Vọng Xuân.

Bạch Du lắc đầu: "Thôi ạ, lát nữa cháu còn phải đi làm, hôm nay thật sự cảm ơn thím.”

Thái Vọng Xuân khoát tay liên tục: "Chút chuyện nhỏ này cần gì phải cảm ơn nhưng sau này cháu gặp chuyện gì cần thím giúp đỡ thì cứ nói, chỉ cần thím làm được, thím nhất định sẽ giải quyết cho!”

Bạch Du cười: "Vậy cảm ơn thím trước nhé, sau này có cần cháu sẽ không khách sáo với thím nữa đâu.”

Thím Thái là người nhiều chuyện nổi danh trong đại viện quân đội, bàn tán hết chuyện nhà này đến nhà khác, không có chuyện gì mà bà ấy không biết, rất nhiều người không thích bà ấy.

Nhưng loại người này cũng có chỗ tốt, chỉ cần dùng đúng chỗ là sẽ trở thành một thanh đao bất khả chiến bại.

Chuyện đầu tiên làm sau khi trùng sinh: Từ chối việc đưa cơm cho mẹ và Tần Tâm Hủy.

Về phần cô không đưa cơm, trưa nay mẹ cô và Tần Tâm Hủy sẽ ăn gì?

Ai quan tâm làm gì, nếu không được thì cứ để bị đói đi.

Không có gì mà nhịn đói hai bữa không thể giải quyết.

***

Đoàn văn công.

Tần Chính Nhân đang đợi Bạch Du đưa cơm trưa tới.

Mấy ngày nay khí trời nóng bức, Hủy Hủy ăn không ngon miệng, buổi sáng trước khi đi làm bà ta đã dặn Bạch Du nấu món mì xương ống Hủy Hủy thích nhất.

Nước súp của mì xương ống đậm đà, kết hợp với một số món ăn kèm ngon miệng, hương vị kia đúng là rất tuyệt.

Nghĩ đến mì xương ống, Tần Chính Nhân vô thức nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng bà ta đợi rồi lại đợi, đợi đến khi người trong phòng làm việc cơm nước xong xuôi, sau khi nghỉ ngơi thì tiếp tục làm việc mà vẫn không Bạch Du tới đưa cơm cho mình.

Phó chủ nhiệm Phương ăn cơm trưa xong ngủ một giấc quay lại, lúc vào đơn vị thì thấy Tần Chính Nhân xụ mặt gặng hỏi người ở đầu dây bên kia: "Sao bây giờ mày còn chưa đưa cơm tới?”

Giọng nói lạnh lùng của Bạch Du từ đầu dây bên kia truyền đến: “Bởi vì tôi không muốn đưa.”

Không chỉ hôm nay không muốn đưa, ngày mai ngày mốt, sau này đều không muốn đưa.

Nét mặt của Tần Chính Nhân sầm xuống: "Mày không đưa cơm tới, vậy tao với Hủy Hủy ăn cái gì?”

"Ăn… Phân.”

Phó chủ nhiệm Phương đi ngang qua Tần Chính Nhân, đúng lúc nghe được câu nói này: “?”

Thì ra cách thức chung sống của chủ nhiệm Tần và con gái đơn giản lại thô bạo như thế ư?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 6: Chương 6



Thiết bị điện thoại thời này vẫn chưa được hoàn thiện, âm thanh bị rò rỉ ra rất nhiều, Phó chủ nhiệm Phương còn tưởng mình nghe nhầm.

Vừa nãy con gái Chủ nhiệm Tần bảo bà ta ăn ** sao? Chẳng phải Bạch Du là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn nghe lời sao?

"..."

Hiển nhiên Tần Chính Nhân cũng không ngờ có ngày mình lại bị con gái ngoan giận dỗi như vậy.

Sắc mặt bà ta lúc đỏ lúc xanh, trông còn đặc sắc hơn cái bảng màu.

Bầu không khí có vẻ lúng túng.

Phó chủ nhiệm Phương cười khan, nói: "Chủ nhiệm Tần còn chưa ăn trưa sao?"

Hết chuyện để nói rồi à?

Tần Chính Nhân cảm thấy chắc chắn người đàn bà này đã cười nhạo mình, thế là sắc mặt lại lạnh đi ba phần, nói: "Con gái tôi bận việc ở đơn vị nên tôi bảo nó phải đặt công việc lên hàng đầu."

Nếu không phải chính tai nghe được thì có khi Phó chủ nhiệm Phương sẽ tin lời này: "Tôi vẫn còn mấy cái bánh đậu xanh, chẳng qua không còn mới lắm, nếu Chủ nhiệm Tần không ngại thì cứ cầm lấy mà ăn."

Tần Chính Nhân lập tức từ chối, giọng điệu cứng rắn: "Không cần, tôi không đói."

Không ăn thì thôi!

Phó chủ nhiệm Phương cũng không có hứng thú chơi trò mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, thế là nhún vai quay đi.

Tần Chính Nhân ngồi ở vị trí của mình, càng nghĩ lại càng tức.

Trong lúc bụng kêu ọc ọc vì đói, bà ta chợt nhớ đến chuyện trưa nay Tần Tâm Hủy cũng không có gì ăn, thế là vội vàng gọi điện đến đơn vị của cô ta.

Tần Tâm Hủy cúp điện thoại, gương mặt xinh đẹp, trắng nõn lập tức lộ ra vẻ tủi thân.

Có thể được Tần Chính Nhân thiên vị như vậy nên Tần Tâm Hủy tất nhiên không xấu được, thậm chí có thể nói là cực kỳ xinh đẹp, da trắng như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê.

Quan trọng nhất là cô ta trông giống Tần Chính Nhân đến năm phần, nhìn hai người họ còn giống mẹ con hơn cả Bạch Du.

Cán sự Trần cùng làm trong văn phòng với cô ta thấy thế thì hỏi: "Tâm Hủy, cô cậu nói thế nào, sao đến giờ này rồi mà em họ cậu còn không đưa cơm đến cho cậu?"

Tần Tâm Hủy muốn nói lại thôi: "Cô mình nói em họ cãi nhau với cô ấy nên tâm trạng không tốt, không muốn đưa cơm cho chúng mình."

Cán sự Trần nghe vậy thì xù lông: "Tâm trạng không tốt thì không đưa cơm à? Thế thì quá tùy hứng rồi! Không muốn thì phải nói sớm chứ, giờ này thì căn tin cũng đóng cửa rồi, cậu biết ăn cái gì đây?"

Tần Tâm Hủy mím môi, hiểu chuyện nói: "Trong tủ vẫn còn bánh ngọt, mình ăn tạm cũng được, bình thường em họ không như thế đâu..."

Cán sự Trần không đồng tình: "Tâm Hủy, cậu quá hiền lành! Bị người ta bắt nạt mà còn biện hộ cho người ta, cũng không phải lần đầu tiên em họ cậu tỏ thái độ với cậu, mình thấy cô ta cố ý bắt nạt cậu thì có!"

Tần Tâm Hủy không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống, lông mi thật dài khẽ rung động như hai cánh bướm yếu ớt.

Nhìn từ góc độ của cán sự Trần, dáng vẻ đau lòng của Tần Tâm Hủy đã xác nhận lời nói của cô ta.

Tần Tâm Hủy có thể nhịn được cục tức này nhưng cô ta không nhịn được!

Cô ta nhất định phải để mọi người nhìn rõ bộ mặt xấu xa của em họ của Tần Tâm Hủy mới được!

TBC

Cùng lúc đó, Bạch Du cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống cô dám đáp trả lại mẹ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thời tiết đầu hạ mà ăn dưa hấu ướp lạnh thì hết sảy!

Tán cây xanh ngoài cửa sổ đong đưa theo gió, ánh nắng giữa trưa chiếu vào trong phòng như rải một lớp ánh vàng lên bàn làm việc.

Kể ra thì cô cũng không thích công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ, kiếp trước cô muốn đến Bộ Tuyên truyền giải phóng quân nhưng Tần Tâm Hủy cũng muốn đi.

Cuối cùng, mẹ cô đã gạch tên cô ra khỏi danh sách ở Bộ Tuyên truyền, ngay cả cơ hội phỏng vấn cô cũng không có, mà Tần Tâm Hủy lại thành công vào được Bộ Tuyên truyền.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 7: Chương 7



Đều là đi làm việc nhưng tiền lương ở Bộ Tuyên truyền nhiều hơn ở Hội Liên hiệp Phụ nữ tám đồng một tháng, chưa kể ngày nào làm việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ cũng phải đối mặt với đủ loại chuyện gia đình, đối mặt với một đám người đến kể khổ. Cô thật sự rất mệt mỏi với công việc này.

Tất nhiên sau đó mẹ cô cũng an ủi cô, còn mua tặng cô một cây bút máy hiệu Anh Hùng làm quà.

Khi đó cô vui mừng khôn xiết, thế nhưng sau đó lại phát hiện mẹ cô cũng mua cho cả Tần Tâm Hủy, lại còn tận hai cái!

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ngoài cửa.

Bạch Du ngẩng đầu nhìn lên, chỉ bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp và trong sáng.

Là Lâm Hướng Tuyết.

Lâm Hướng Tuyết là con cưng của trời chân chính, là con gái duy nhất ở đời thứ ba của nhà họ Lâm, thế mà cô ấy lại có tính cách rộng rãi, hào phóng, không hề kiêu căng, ngạo mạn, đạt được rất nhiều hảo cảm của mọi người trong đơn vị.

Nhưng không biết tại sao mà kiếp trước Bạch Du lại ngứa mắt cô ấy, còn đối địch với Lâm Hướng Tuyết khắp nơi.

Cuối cùng, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng gay gắt, không ai chịu nhường ai, cuối cùng cô bị cô lập trong Hội Liên hiệp Phụ nữ, cuộc sống rất mệt mỏi.

Thế nên về sau khi mẹ bảo cô nhường lại công việc này cho Tần Tâm Hủy, cô lập tức đồng ý.

Giờ nghĩ lại mới thấy, việc cô chán ghét Lâm Hướng Tuyết, đối địch với Lâm Hướng Tuyết giống như chỉ để làm nền cho việc tặng lại công việc cho Tần Tâm Hủy.

Nghĩ đến đây, Bạch Du nở nụ cười thân thiện với Lâm Hướng Tuyết: "Chào cán sự Lâm."

Lâm Hướng Tuyết: ?

Cô ấy vừa đi vào đã để ý thấy Bạch Du không giống bình thường lắm, tóc mái dày cộm ngang trán đã được vén lên. để lộ đường nét gương mặt rạng rỡ, khí chất trên người cũng không u ám như thường ngày.

Cô ấy cảm thấy Bạch Du nên như thế này từ lâu mới phải, để tóc mái dày như vậy đúng là uổng phí cái gương mặt xinh đẹp đó.

Chẳng qua cô ấy không ngờ Bạch Du lại chủ động chào hỏi mình, dù sao hai người họ làm cùng đơn bị nhưng bình thường lại không thân thiết lắm, không chỉ không thân mà cô ấy còn cảm giác Bạch Du không thích mình lắm.

Bạch Du giả vờ không nhìn thấy sự kinh ngạc và cảnh giác trong mắt Lâm Hướng Tuyết, cô mỉm cười thẹn thùng, nói: "Cán sự Lâm, thật ra tôi... Có chút việc muốn nhờ cô."

Lâm Hướng Tuyết: "Chuyện gì vậy?"

Bạch Du cúi người xuống, lấy một cái túi lớn dưới gầm bàn lên, mở ra rồi nói: "Tôi có mấy món đồ không dùng được, cán sự Lâm quen biết rộng hơn tôi, không biết có thể nhờ cô chuyển nhượng giúp tôi mấy món này không?"

Chỉ thế thôi à?

Nghe Bạch Du nói có chuyện muốn nhờ mình nên mới chào hỏi trước, Lâm Hướng Tuyết yên tâm hơn nhiều.

TBC

Cô ấy bước đến nhìn xem, chỉ thấy trong túi có một cái váy dài màu xanh lam gấp gọn được làm bằng sợi tổng hợp và một đôi giày da nữ màu trắng có khóa chữ T.

Dạo trước anh cả mới gửi cái váy liền làm từ sợi tổng hợp này từ thành phố Quảng về cho cô, nhưng còn chưa kịp mặc đã bị mẹ đưa cho Tần Tâm Hủy, bởi vì cô ta sắp biểu diễn văn nghệ, đang thiếu váy để mặc.

Lấy thì cứ lấy, đã thế mẹ cô còn không quên đả kích con gái: "Da con đen xì xì, mặc màu lam thì lại càng đen hơn, da Hủy Hủy trắng nên cho con bé mặc cái váy này mới không bị phí."

Còn đôi giày thì là Giang Khải tặng.

Đôi giày này không vừa chân cô, lần nào đi cũng ma sát vào gót chân khiến cô bị tróc da, nhưng vì muốn lấy lòng anh ta nên cô chưa từng nhắc đến chuyện này.

Bạch Du nói xong, lại lấy một cái bút máy trong ngăn kéo đặt bên cạnh cái váy.

Giữ mấy thứ này lại chỉ tổ buồn nôn, tốt nhất là đem bán lấy tiền.

Lâm Hướng Tuyết nhíu mày, hỏi: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái bút này là mẹ cô mua cho cô mà?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 8: Chương 8



Bạch Du rất trân trọng cái bút này, bình thường sẽ không cho ai chạm vào.

Bạch Du nhăn mặt trả lời: "Ừm, nhưng dạo này mình hơi bí."

"Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi."

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lâm Hướng Tuyết đoán là dạo này nhà họ Bạch gặp khó khăn nên Bạch Du mới phải bán đồ dùng hàng ngày để trợ cấp.

Vừa rồi Bạch Du còn khen cô ấy có quan hệ rộng, còn nhìn cô ấy với ánh mắt chân thành như vậy, một tia chần chừ cuối cùng trong lòng Lâm Hướng Tuyết đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Du lại nở nụ cười chân thành: "Thế thì nhờ cả vào cán sự Lâm nha, được ít cũng không sao."

TBC

Quả nhiên, chân thành là chiêu thức hiệu quả nhất.

Lâm Hướng Tuyết nghe cô nói vậy thì lại tưởng Bạch Du rất thiếu tiền.

Thế là, cô ấy thật lòng tính giá cho cô: "Trông kiểu dáng cái váy này rất đẹp, mình cảm thấy có thể bán được mười ba đồng... Còn đôi giày da này thì cậu đã từng đi rồi nhưng nhìn vẫn còn mới chín phần, ngoài cửa hàng bán mười sáu đồng, nếu bán mười hai đồng thì chắc sẽ có người mua đấy... Cây bút này ngoài cửa hàng bán khoảng hai mươi mốt đồng, cậu đã dùng hơn một năm rồi, chắc sẽ bán được tầm mười lăm đồng."

Bạch Du nhanh chóng tính toán trong lòng, nếu tính theo cái giá mà Lâm Hướng Tuyết đưa ra thì đến lúc đó cô có thể nhận được bốn mươi đồng.

Hai mắt cô sáng rực lên.

Sau khi giao đồ cho Lâm Hướng Tuyết, Bạch Du không cố ý thân cận nữa.

Một lát sau, những đồng nghiệp khác lần lượt đi làm, có mấy người phát hiện kiểu tóc mới của Bạch Du, nhưng bọn họ cũng chỉ thầm kinh ngạc chứ không hỏi ra miệng.

Công việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ khá thong thả nhưng lại rất thách thức lòng kiên nhẫn.

Buổi chiều có hai, ba người phụ nữ đến, họ đều bị bạo lực gia đình nên đến Hội Liên hiệp Phụ nữ tìm kiếm sự giúp đỡ.

Chẳng qua cái gọi là sự giúp đỡ đối với bọn họ chỉ là muốn người của Hội Liên hiệp Phụ nữ đi thuyết phục chồng bọn họ sau này đừng bạo lực gia đình nữa, không một ai nghĩ đến chuyện ly hôn.

Thật ra bọn họ chỉ muốn tìm người để tố khổ, để trút hết những nỗi khổ trong lòng ra thôi.

Bạch Du bị ép nghe một đống nỗi khổ của bọn họ thì cảm giác cả người mình sắp bị ướp thành mướp đắng đến nơi rồi.

Lâm Hướng Tuyết đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy cô như vậy thì bật cười nói: "Trông cậu bây giờ giống hệt lúc mẹ mình bắt mình ăn mướp đắng."

Bạch Du xoa xoa lông mày, nói: "Từ nhỏ mình đã sợ người khác khóc lóc trước mặt rồi, mình cũng chẳng biết khuyên bọn họ thế nào nữa."

Dù có làm lại thì cô cũng không thể thích công việc này được, có lẽ cô nên nghĩ cách xem có thể đổi sang việc khác không.

"Cứ khuyên mấy câu là được, thật ra bọn họ chỉ muốn tìm người để kể khổ thôi."

Không ngờ Lâm Hướng Tuyết lại hiểu rõ vấn đề này như vậy.

Nói rồi, cô ấy móc bốn mươi đồng trong túi ra đưa cho cô, nói: "Đã bán hết đồ rồi."

"Nhanh vậy sao?" Bạch Du biết cô ấy quan hệ rộng nhưng không ngờ hiệu suất làm việc lại cao như vậy: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, sau khi tan làm mình mời cậu đến Nhà hàng Quốc Doanh ăn sủi cảo nha."

Lâm Hướng Tuyết nghĩ đến món sủi cảo thơm ngào ngạt ở Nhà hàng Quốc Doanh thì khẽ l.i.ế.m môi, nhưng sau đó lại thở dài nói: "Nếu biết hôm nay cậu muốn mời cơm thì mình đã không đồng ý đi xem mắt với mẹ!"

Thấy dáng vẻ ham ăn của cô ấy, Bạch Du mỉm cười nói: "Thế chúng ta hẹn lần sau vậy."

Lâm Hướng Tuyết nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng tinh: "Được, chúng ta hẹn lần sau."

Mấy đồng nghiệp trong Hội Liên hiệp Phụ nữ nhìn thấy hai người họ nói nói cười cười thì không khỏi tò mò, hai người này thân thiết từ bao giờ vậy?

Sau khi tan làm, Bạch Du một mình đi đến Nhà hàng Quốc Doanh.

Cô gọi một phần sủi cảo hành và thịt kho tàu.

Lượng đồ ăn thời này rất nhiều, một phần sủi cảo có đến hai mươi cái, miếng lớn lại nhiều nhân, một đĩa sủi cảo đầy ắp trông như những thỏi vàng ròng mập mạp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 9: Chương 9



Thịt kho tàu được hầm kỹ, cắn một miếng thì thấy mềm nhũn như tan trong miệng, thịt mỡ óng ánh sáng long lanh, nước sốt đậm đà thơm ngon, chỉ mới ngửi đã khiến người ta ch** n**c miếng rồi.

Ăn xong, cô cảm tưởng mình no đến mức không đi được luôn.

Giận dỗi thì thoải mái thật đấy nhưng hành động buổi trưa của Bạch Du bị tính sổ rất nhanh.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy mẹ cô khoanh tay trước n.g.ự.c ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt còn đen hơn đ.í.t nồi đã dùng mười năm.

Bạch Du không khỏi hoảng hốt.

Mẹ cô có làn da trắng đặc trưng của người nhà họ Tần, dáng người cao gầy thon thả, khi còn trẻ lại là một nhành hoa trong đoàn văn công, mặc dù đã sinh ba người con rồi nhưng vẫn xinh đẹp không giống một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi tuổi chút nào.

Hồi nhỏ, cô còn cảm thấy rất tự hào vì có một người mẹ xinh đẹp như vậy, cũng từng vì mình không được xinh đẹp như mẹ mà phiền lòng, còn lén lút khóc không biết bao nhiêu lần.

Kiếp trước, sau khi ly hôn, một mình cô rời khỏi thủ đô, nhớ đến người mẹ đã mấy năm không gặp.

TBC

"... Rốt cuộc mày có đang nghe tao nói chuyện không thế? Tao bảo mày đi xin lỗi Hủy Hủy ngay lập tức, vì mày mà chiều nay Hủy Hủy bị ngất xỉu ở đơn vị đó!"

Nghĩ đến việc trưa nay Tần Tâm Hủy không có cơm ăn nên buổi chiều mới ngất xỉu, Tần Chính Nhân vô cùng đau lòng, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ không biết hối cải của Bạch Du, lửa giận trong lòng bà ta lại dâng lên.

"Mày chẳng có chỗ nào bằng Hủy Hủy thì cũng thôi đi, lúc trước ít ra còn biết hiếu thảo, nhưng mày thử nghĩ lại xem hôm nay mày đã làm cái gì đi? Đã cố ý không đi đưa cơm lại còn nói chuyện khó nghe như vậy, mày làm tao quá thất vọng đấy!"

"Nhà họ Giang đã chê mày không đủ xinh đẹp, không đủ rộng lượng rồi, nếu để bọn họ biết hành động hôm nay của mày thì kiểu gì cũng từ hôn cho xem! Tao sẽ tạm thời giữ bí mật chuyện hôm nay cho mày, nhưng mày phải hứa không bao giờ được tái phạm nữa, còn phải đi xin lỗi Hủy Hủy, nếu không từ lần sau đừng gọi tao là mẹ nữa!"

Mẹ cô rất biết cách đả kích cô.

Nếu là kiếp trước, Bạch Du nghe được mấy câu này thì kiểu gì cũng đau lòng, nhưng lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh.

Một khi con người ta đã không quan tâm một người khác thì chẳng có chuyện gì đả kích được.

Nhớ đến cảm giác sảng khoái sau khi bật lại mẹ hồi trưa, lòng cô lại ngứa ngáy.

Thế là, vì để được sảng khoái thêm một lần nữa, cô lạnh lùng nói: "Bà nội nói muốn lên thủ đô."

Sau đó, Tần Chính Nhân lắp bắp như con gà bị bóp cổ: "Mày... Mày nói gì cơ?"

Bạch Du mỉm cười thản nhiên, vài tia sáng nhỏ vụ lóe ra từ đôi mắt: "Bà nội không đành lòng thấy tôi bị bắt nạt trong chính nhà mình nên mới muốn đến thủ đô dạy dỗ mấy người mặt dày không biết xấu hổ một trận. Tính thời gian thì có lẽ bây giờ bà nội đã đang ngồi trên tàu hỏa lên thủ đô rồi."

Tần - mặt dày muốn ăn đòn - Chính Nhân: ...

Tần Chính Nhân im lặng một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Bà mày muốn lên thủ đô thật à?"

Bạch Du gật đầu: "Trước khi tan làm tôi đã gọi điện cho bà rồi."

Tần Chính Nhân: "..."

Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô nhìn thấy vẻ mặt như vậy của mẹ, Bạch Du cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Lúc trước, mẹ cô gả vào nhà họ Bạch thì được xem như là gả thấp, khi đó nhà họ Tần là một gia đình cán bộ, còn nhà họ Bạch chỉ là bần nông, thế nên nhà họ Tần rất coi thường nhà họ Bạch. Nghe nói lần đầu tiên người nhà họ Tần đến nhà họ Bạch, vì thấy phân gà trên đường và giọng địa phương mà người nhà họ Bạch đã bị bắt bẻ đủ điều.

Cũng vì không chịu được mùi nước tiểu và phân ở quê nên ngày đầu tiên sau khi lấy chồng, mẹ cô đã chuyển về thành phố ở. Từ đó, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không được hòa thuận. Về sau, cha Tần xảy ra chuyện nên nhà họ Tần dần dần xuống dốc, mà nhà họ Bạch thì lại ngày càng phất lên, thế mà mẹ cô tự giác thấp hơn bà nội một bậc.
 
Back
Top Bottom