Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 95: Tô Tiểu Tiểu hãm hại Dương Uyển Như



“Chúng tôi đã làm đơn, đã lấy giấy chứng nhận kết hôn. Trong đơn vị này, chúng tôi mới là vợ chồng thật sự. Cho nên tôi nghĩ, cô vẫn nên có chút tự giác.”

“Cô là vợ của liệt sĩ, còn anh ấy là một quân nhân đầy tiền đồ.”

Tô Tiểu Tiểu muốn tuyên bố chủ quyền, ai ngờ Dương Uyển Như nghe xong chỉ khẽ cong môi cười:

“Đúng vậy, nếu không phải bị người nhà ép buộc, tôi và anh ấy đã sớm ở bên nhau rồi. Anh ấy nói trong lòng anh ấy mãi mãi có tôi.”

Lửa giận trong lòng Tô Tiểu Tiểu “vù vù vù” mà bốc lên.

Dương Uyển Như này, chẳng những không nghe lời khuyên, lại còn khoe khoang quá mức.

Chẳng lẽ cô ta dám phá hoại hôn nhân của quân nhân?

Lại dám nói ra những lời như thế!

“Anh ấy có cô trong lòng thì sao? Anh ấy là chồng tôi!”

“Hai người mãi mãi cũng không thể ở bên nhau được. Cô vẫn nên chết cái ý nghĩ đó đi. Đợi con của chúng tôi sinh ra, cần dùng tiền càng nhiều.”

“Đừng lúc nào cũng nói mình yếu đuối. Nếu cô chịu khó lấy lòng cha mẹ chồng một chút, thì cuộc sống của cô đâu có khó như thế!”

“Không chịu hiếu thuận, không chịu làm việc, lại còn muốn đi quyến rũ đàn ông khác, lấy tiền từ đàn ông khác về nuôi con cho cô!”

“Dương Uyển Như, cô thật sự không biết xấu hổ à? Cô còn cần mặt mũi không?”

Tô Tiểu Tiểu thật sự nhịn không nổi nữa.

Người phụ nữ này không chỉ đáng ghét, mà còn mặt dày vô cùng.

Càng nghĩ càng tức!

“Thì đã sao? Cho dù con các người sinh ra, lời hứa của anh ấy với tôi vẫn còn hiệu lực. Anh ấy nói sẽ chăm sóc tôi và con cả đời!”

Dương Uyển Như cũng không chịu nổi những lời của Tô Tiểu Tiểu, liền phản bác lại.

“Nếu năm đó không có chuyện khác, anh ấy đã sớm cưới tôi rồi. Sao có thể đến lượt cô?”

Lúc này, lửa giận của Dương Uyển Như cũng bùng lên.

Hai người cãi vã kịch liệt.

Vì quá tức giận, Tô Tiểu Tiểu có hơi kích động, kích động đến mức bụng bắt đầu thấy khó chịu.

Cơn đau dần ập tới.

Cô khẽ nhíu mày, nhưng cố gắng không biểu hiện quá rõ, tiếp tục tranh cãi thêm vài câu với Dương Uyển Như.

Cãi thêm mấy câu, Dương Uyển Như tức giận đến run người.

Cô ta căm ghét việc Tô Tiểu Tiểu đến trước mặt mình tuyên bố chủ quyền. Khi đang định gọi con rời đi thì Tô Tiểu Tiểu lại bước tới gần:

“Cả đời này cô cũng đừng mơ. Tôi nhất định sẽ tìm cách lấy lại những lời hứa anh ấy từng nói với cô.”

“Từ nay về sau, anh ấy chỉ yêu mình tôi.”

Nói xong, Tô Tiểu Tiểu quay đầu, khóe mắt vô tình thấy một bóng người đang đi tới.

Dương Uyển Như không hề để ý, vẫn nghiến răng nghiến lợi tiến thêm một bước, cố tình khiêu khích.

Ai ngờ, vừa mới lại gần, Tô Tiểu Tiểu liền ngồi phịch xuống đất.

“Cô…”

“Tôi nói sai cái gì? Chẳng qua tôi chỉ nói tôi và anh ấy đã kết hôn thôi, sao cô lại đẩy tôi?”

Nói xong, Tô Tiểu Tiểu ôm bụng, gương mặt đầy đau đớn.

Dương Uyển Như ngẩn người, đúng lúc đó Bạch Quân Dịch từ bên ngoài trở về khu nhà gia đình.

Anh vừa xong việc ở đơn vị, định về nhà thì lại thấy cảnh này.

Tuy không nghe rõ họ nói gì, nhưng từ xa nhìn lại, trông giống như Dương Uyển Như đã đẩy Tô Tiểu Tiểu, khiến cô ngã ngồi dưới đất.

Bạch Quân Dịch vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy đến đỡ Tô Tiểu Tiểu:

“Tiểu Tiểu, em thấy sao rồi?”

Lần này bụng Tô Tiểu Tiểu thật sự đau, mồ hôi lạnh túa ra, cả người run rẩy.

Dương Uyển Như thấy Bạch Quân Dịch đã đỡ lấy Tô Tiểu Tiểu, liền hoảng hốt giải thích:

“Anh Dịch, thật sự không phải như vậy, em không hề đẩy cô ấy, em không có!”

Nhưng lúc này, mọi lời giải thích đều vô ích.

Bởi vì toàn bộ sự chú ý của Bạch Quân Dịch đều đặt lên người Tô Tiểu Tiểu.

Cô co người ngồi dưới đất, trông cực kỳ nguy hiểm.

Anh vội bế cô lên.

Bây giờ điều anh lo nhất chính là đứa bé trong bụng cô – vì đó là con ruột của mình.

“Em… em không sao.”

“Không liên quan đến chị Uyển Như đâu.” Tô Tiểu Tiểu nhăn chặt mày, bụng thỉnh thoảng lại co rút, “Có lẽ em sắp sinh rồi, anh đưa em đi bệnh viện trước đi, chị ấy cũng không cố ý đâu…”

“Có lẽ là nghe mấy lời em nói vừa rồi nên cô ấy thấy không vui, bởi vì cô ấy để ý đến anh.”

Tô Tiểu Tiểu làm ra vẻ tội nghiệp, Bạch Quân Dịch nghe xong thì rất tức giận.

Anh quay đầu nhìn Dương Uyển Như một cái, rồi vội vàng bế Tô Tiểu Tiểu đi bệnh viện.

Nhìn hai người rời đi, Dương Uyển Như ngẩng đầu, bất ngờ thấy Tô Tiểu Tiểu quay lại, còn nở một nụ cười đắc ý.

Rõ ràng là nụ cười khi đạt được mục đích!

Hay lắm!

Dương Uyển Như siết chặt nắm tay, không ngờ mình cũng có lúc bị gài bẫy như vậy.

Con Tô Tiểu Tiểu này thật quá ghê tởm!

Dám tính toán mình như thế!

“Tiểu Tiểu, em cố lên!”

Lúc đầu Tô Tiểu Tiểu quả thực có chút đắc ý, nhưng sau đó bụng ngày càng đau, mồ hôi toát ra khắp người, Bạch Quân Dịch cũng cảm nhận được sự khó chịu của cô.

Anh vừa bế người đi thẳng đến bệnh viện vừa trấn an:

“Không sao đâu.”

Tô Tiểu Tiểu vẫn giả vờ tỏ ra hiểu chuyện, chẳng mấy chốc đã được đưa vào bệnh viện quân khu.

Bác sĩ khám xong nói:

“Vợ cậu sắp sinh rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy vào phòng chờ sinh trước.”

“Cậu mau về lấy đồ đã chuẩn bị sẵn mang đến.”

Nói xong, bác sĩ lập tức đẩy Tô Tiểu Tiểu vào phòng chờ sinh.

Nghe vậy, Bạch Quân Dịch chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, lập tức chạy về nhà.

“Sao giờ này mới về?”

Vương Tú Phân than nhẹ một câu:

“Con dâu vẫn chưa thấy về, một lát nữa con đi tìm thử…”

Bà còn chưa nói hết thì Bạch Quân Dịch đã cắt lời:

“Mau đưa cho con mấy đồ Tiểu Tiểu đã chuẩn bị để sinh nở, vừa rồi con gặp cô ấy ở cổng khu tập thể.”

“Cô ấy sắp sinh rồi, con đã đưa vào bệnh viện, bác sĩ bảo con về lấy đồ!”

Nghe vậy, Vương Tú Phân giật mình hoảng hốt:

“Sao con không nói sớm? Mẹ đi lấy ngay, con lấy cái túi kia lại đây.”

Hai người vội vàng thu xếp đồ đạc.

Ông cụ nghe xong cũng lo lắng:

“Đến bệnh viện rồi nhớ sớm về báo tình hình cho ta biết!”

Cha của Bạch Quân Dịch và ông cụ không tiện đi, nên ở nhà.

Bạch San San cũng ở lại với họ.

Ba người vừa ra khỏi cổng khu tập thể, Vương Tú Phân lại nghĩ đến chuyện này, vẫn phải báo cho Vương Tú Liên một tiếng, bèn bảo Bạch San San đến nhà họ Tô.

Dù Bạch San San không vui, nhưng giờ phút này cũng chẳng còn cách nào khác, nhanh chóng đi đến nhà họ Tô.

Cô báo lại sự việc cho Vương Tú Liên.

“À?”

Vương Tú Liên biết con gái mình sắp sinh cũng là mấy ngày này thôi, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.

Bà dặn dò Bạch San San đi thẳng đến bệnh viện trước, còn mình thì vội vàng ghé qua chợ mua một con gà, mang về làm sạch rồi hầm trước.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 96: Tô Tiểu Tiểu sinh con



Con gái sắp sinh con, sinh xong chắc chắn phải ăn chút gì bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể.

Bà tự mình hầm gà trước, đợi đến giờ thì có thể mang qua.

Nhà cách bệnh viện quân khu không xa, Tô Tiểu Tiểu muốn ăn lúc nào cũng tiện.

Hôm nay Tô Niệm Niệm cũng đóng cửa hàng khá sớm, vừa về đến nhà thì thấy Vương Tú Liên hớt ha hớt hải chạy ra ngoài.

“Em gái con sắp sinh rồi, mẹ phải qua bệnh viện quân khu xem sao. Chút nữa ba con về, con nói cho ông ấy biết nhé! Cơm mẹ đã nấu xong rồi, hai ba con ăn chút thịt với canh thôi, đừng ăn hết, phải chừa lại cho Tiểu Tiểu đấy!”

Lúc này, Vương Tú Liên cũng chẳng còn tâm trí lo Tô Niệm Niệm có ăn vụng thịt gà hay không. Dù gì một con gà, hai bố con cũng chẳng thể ăn hết nổi.

Tô Kiến Quốc trong lòng cũng tự biết điều.

Giờ bà phải vội vàng đi xem con gái, lo lắng nhỡ lúc Tô Tiểu Tiểu sinh con lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nói xong bà liền chạy vội ra ngoài. Tô Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng Vương Tú Liên, khẽ nhướng mày.

Không ngờ đã lâu như vậy rồi. Dạo này Tô Tiểu Tiểu hầu như chẳng về nhà, cũng không giở trò gì, đến nỗi cô quên mất cô ta đã mang thai mấy tháng rồi.

Chủ yếu là vì gần đây cô quá bận.

Ngoài chuyện cửa hàng, còn phải đọc sách nghiên cứu bom và mật mã, lại còn ôn cả tài liệu ôn thi đại học tháng Sáu.

Ngày nào thời gian cũng kín đặc, đâu còn tâm trí để nghĩ chuyện của người khác.

Vừa vào nhà, hương gà hầm đã lan tỏa khắp nơi. Xem ra vì Tô Tiểu Tiểu sắp sinh, Vương Tú Liên quả thật đã chuẩn bị chu đáo.

“chậc chậc!”

Không hổ là con ruột.

Tô Niệm Niệm thầm cảm khái, rồi lại sờ cằm, nghĩ nếu như mẹ mình vẫn còn sống, gặp phải chuyện thế này, chắc cũng sẽ sắp xếp đâu vào đấy nhỉ?

Cô khẽ lắc đầu, gạt bỏ hết những suy nghĩ lộn xộn.

Chẳng bao lâu, Tô Kiến Quốc đã về.

Ngửi thấy mùi gà hầm, ông có chút ngạc nhiên:

“Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao lại còn hầm cả gà?”

“Mẹ vừa đi bệnh viện rồi, nói là Tô Tiểu Tiểu sắp sinh. Ăn cơm xong chúng ta qua đó xem sao?”

Tô Niệm Niệm vừa xào thêm một đĩa rau tươi. Hai người ăn xong rồi, đi qua thăm cũng vừa.

Còn nồi canh gà thì cứ để hầm tiếp, vì chưa biết khi nào Tô Tiểu Tiểu sinh xong có thể ăn được. Đến lúc đó Vương Tú Liên tự khắc sẽ về lấy.

Nghe con gái nói em gái sắp sinh, Tô Kiến Quốc trong lòng cũng thấy căng thẳng.

“Vậy hai ba con mình ăn nhanh đi, ăn xong thì qua đó ngay!”

Dù sao, cho dù không phải con ruột, nhưng cũng là đứa trẻ ông nhìn lớn lên. Thêm nữa lại có quan hệ với Vương Tú Liên, nên ông cũng có phần thiên vị Tô Tiểu Tiểu.

Sinh con là chuyện lớn. Ông vừa nói xong đã chủ động đi lấy bát đũa. Hai bố con rất nhanh đã ăn cơm xong.

---

Tại bệnh viện.

Tô Tiểu Tiểu được đưa vào phòng chờ sinh. Sau khi làm thêm một lượt kiểm tra, xác định đã vào giai đoạn sinh, bác sĩ lập tức chuẩn bị.

“Cổ t* c*ng đã mở khoảng năm phân rồi.”

“Còn phải chờ thêm.”

Khi Bạch Quân Dịch mang đồ cùng Vương Tú Phân chạy tới, bác sĩ chính là nói như vậy.

“Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?” Vương Tú Phân từng sinh con, cũng có kinh nghiệm, nhưng trong bụng Tô Tiểu Tiểu lại là đứa cháu trai đầu lòng của bà. Hai bàn tay bà siết chặt, lo lắng vô cùng.

Nhỡ đứa bé ở trong bụng lâu quá, bị ngạt thì phải làm sao?

Bà lo đến mức không yên lòng.

“Đã truyền dịch rồi, tốc độ mở cổ t* c*ng cũng nhanh, dự tính khoảng nửa tiếng nữa. Tình trạng của sản phụ hoàn toàn bình thường, mọi người đừng quá lo lắng.”

Bác sĩ trấn an vài câu. Bạch Quân Dịch và Vương Tú Phân đi tới đi lui ngoài hành lang, sau đó Bạch San San cũng chạy đến, cùng họ chờ đợi.

Không lâu sau, Vương Tú Liên xách đồ vội vã chạy tới.

“Thông gia, tình hình thế nào rồi?”

Thật ra Vương Tú Phân vốn không mấy ưa Vương Tú Liên, nhưng từ khi Tô Tiểu Tiểu gả đến nhà, mọi việc cũng coi như ổn thỏa. Bà nghĩ phần nào cũng nhờ người mẹ này dạy dỗ.

Dù bản thân Vương Tú Liên không được mấy tốt, có phần giả tạo, nhưng con gái dạy ra được coi như cũng tạm. Vì vậy thái độ của bà với Vương Tú Liên vẫn còn khách khí.

“Bác sĩ nói cổ t* c*ng đã mở năm phân, khoảng nửa tiếng nữa là có thể vào phòng sinh. Tạm thời vẫn ổn.”

Nghe Vương Tú Phân nói vậy, cuối cùng Vương Tú Liên cũng thở phào nhẹ nhõm, kiễng chân nhìn vào trong.

“Mẹ! Con đau quá!”

Cơn đau sinh nở khiến toàn thân Tô Tiểu Tiểu đổ mồ hôi, nghe thấy giọng mẹ, cô liền nghẹn ngào muốn khóc.

“Mẹ ở đây, mẹ ở ngay ngoài này!”

Vương Tú Liên cuống quýt đến mức không biết tay chân đặt đâu cho phải.

“Mẹ cô vào thăm cô ấy một chút đi, giúp giảm bớt căng thẳng. Sinh con mà căng thẳng quá sẽ khó sinh hơn!”

Một y tá từ phòng chờ sinh bước ra, bảo Vương Tú Liên vào trấn an con gái.

“Chồng cũng có thể vào.”

“Những người khác thì ở ngoài chờ thôi. Sinh xong là có thể gặp rồi, nếu vào hết sẽ tạo áp lực cho sản phụ.”

Nói xong, y tá quay đi lấy dụng cụ chuẩn bị. Hôm nay có ba sản phụ cùng sinh, một người đã vào phòng sinh, còn hai người đang chờ.

Nghe vậy, Vương Tú Liên và Bạch Quân Dịch lập tức đi vào.

Vừa thấy họ, Tô Tiểu Tiểu liền nước mắt lưng tròng.

“Đừng lo, đừng lo, sinh con là việc mà người phụ nữ nào cũng phải trải qua. Lát nữa con hít thở sâu, nghe theo nhịp của bác sĩ là được!”

Vương Tú Liên nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu.

Bà nhớ hồi sinh Tô Tiểu Tiểu là ở nhà, theo nhịp của bà đỡ. Nói chung chỉ biết hít thở đều, liên tục tự khích lệ bản thân. Cuối cùng không rõ bằng cách nào mà sinh được, chỉ nhớ khi sinh ra, Tô Tiểu Tiểu đỏ hỏn như con khỉ con.

Giờ bà chỉ có thể dùng cách đó để an ủi con gái.

“Tiểu Tiểu.”

Bạch Quân Dịch đứng ở phía bên kia, cũng nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu, “Em phải kiên cường lên, vất vả cho em rồi!”

Có người khích lệ hai bên, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy như có thêm sức lực.

Vừa rồi từng cơn co thắt bụng dữ dội, cách vài phút lại đau một lần, cô tưởng mình sắp không chịu nổi nữa.

Giờ lại thấy bản thân vẫn có thể cắn răng mà cố.

Đặc biệt khi nhìn thấy Bạch Quân Dịch, trong đầu cô lại không kìm được mà nghĩ tới Dương Uyển Như.

Mình nhất định phải vượt qua.

Dù có đau đớn thế nào đi nữa, chỉ cần chịu đựng, chỉ cần thuận lợi sinh được đứa bé này ra, thì với thân phận người đã trọng sinh, cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 97: Cô ấy luôn biết cảm thông, sao có thể hại Dương Uyển Như chứ



Giống như chính cô từng nói với Dương Uyển Như vậy.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cô nhất định khiến Bạch Quân Dịch hoàn toàn đoạn tuyệt với Dương Uyển Như.

Lần này không được thì lần sau.

Cô có vô số cơ hội, cả nghìn lần cũng được.

Dù sao thì cô mới là vợ danh chính ngôn thuận của Bạch Quân Dịch, hai người đã có giấy đăng ký kết hôn, trong quân đội cũng đã có hồ sơ lưu lại!

Dương Uyển Như thì tính là cái thá gì!

Trong lúc tự an ủi bản thân, t* c*ng của Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng mở được tám phân, bác sĩ kiểm tra xong liền đưa cô vào phòng sinh.

Tô Niệm Niệm và Tô Kiến Quốc vừa ăn cơm xong, người được đưa vào phòng sinh chưa bao lâu thì hai người cũng tới.

“Thế nào rồi?”

Tô Kiến Quốc hỏi một tiếng, Bạch Quân Dịch quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua người Tô Niệm Niệm rồi thu lại.

Vương Tú Liên siết chặt hai tay, vừa căng thẳng vừa đáp câu hỏi của Tô Kiến Quốc:

“Vẫn còn đang sinh, chưa biết tình hình thế nào!”

“Trong nhà vẫn đang hầm canh gà phải không?”

Tô Kiến Quốc gật đầu, lúc này Vương Tú Liên mới yên tâm, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Tô Niệm Niệm một cái.

Mọi người đều đang chờ, Dương Uyển Như thấy Bạch Quân Dịch đưa Tô Tiểu Tiểu vào bệnh viện thì nghĩ ngợi một lát, giao con lại cho mấy chị dâu trong quân đội trông giúp rồi cũng vội vàng chạy đến.

Rõ ràng cô chưa từng đẩy Tô Tiểu Tiểu.

Lần này hoàn toàn là bị hãm hại.

Cô nhất định phải đến giải thích rõ ràng, tuyệt đối không thể để Bạch Quân Dịch vì chuyện này mà có ấn tượng xấu về mình.

Tô Tiểu Tiểu muốn lấy chính đứa con trong bụng ra làm con cờ đánh cược, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để ả toại nguyện!

Bạch Quân Dịch yêu cô như vậy, yêu nhiều năm như thế, chỉ cần cô giải thích, anh nhất định sẽ tin!

Dương Uyển Như đến bệnh viện, thấy bên cạnh Bạch Quân Dịch có nhiều người như vậy, bèn tạm thời đứng tránh sang một bên.

Bạch Quân Dịch lo lắng đi qua đi lại, Tô Tiểu Tiểu đã vào phòng sinh nửa tiếng, vậy mà vẫn không có động tĩnh gì. Lẽ nào do lúc nãy ngã xuống mà xảy ra chuyện?

Anh có chút hoảng, nhưng chuyện này lại không thể nói ra với người khác, chỉ có thể đứng chờ ở cửa, đi tới đi lui.

Ngoảnh lại liền thấy Dương Uyển Như đứng xa xa, vẻ mặt áy náy. Do dự một lúc, Bạch Quân Dịch bước tới.

“Thế nào rồi?”

“Anh Quân Dịch, đừng lo lắng. Phụ nữ sinh con là chuyện rất bình thường. Lần trước em sinh Tiểu Thạch Đầu, tình hình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.”

“Nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi sinh ra. Em tin Tiểu Tiểu nhất định sẽ không sao.”

Dương Uyển Như vừa an ủi vừa thăm dò thái độ của Bạch Quân Dịch đối với mình, sau đó mới tính toán bước tiếp theo.

“Vì sao em lại đẩy Tiểu Tiểu?”

Tô Tiểu Tiểu đã vào phòng sinh lâu như vậy chưa ra, Bạch Quân Dịch thật sự lo cho đứa bé trong bụng cô ta. Nếu xảy ra chuyện thì biết ăn nói thế nào?

Rốt cuộc Dương Uyển Như và Tô Tiểu Tiểu đã làm gì?

Lần trước hai người còn hòa thuận lắm mà?

Sao hôm nay lại thành thế này?

“Em không có!”

Hai người đang nói chuyện, Tô Niệm Niệm đã sớm chú ý thấy Bạch Quân Dịch rời đi, nên len lén quay đầu nhìn vài lần.

Cảm thấy có kịch hay, cô chậm rãi di chuyển bước chân.

Đi đến chỗ góc tường, né để không bị Vương Tú Liên phát hiện. Ở đây lại nghe được rõ ràng cuộc đối thoại.

“Uyển Như,” Bạch Quân Dịch thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía phòng sinh, “anh thật không ngờ em sẽ làm ra chuyện thế này. Đứa bé trong bụng Tiểu Tiểu là con anh, sao em có thể đẩy cô ấy?”

Hớ!

Nghe được đoạn hội thoại kịch liệt, mắt Tô Niệm Niệm sáng rực.

Đúng là lợi hại.

Thì ra Tô Tiểu Tiểu là do bị đẩy một cái.

Nhưng theo hiểu biết của cô về Dương Uyển Như, chắc chắn cô ta sẽ không làm chuyện như vậy. Có lẽ là Tô Tiểu Tiểu cố tình mượn cớ này để vu oan.

Tính ra thì cũng vừa đúng kỳ sinh.

Chắc chắn là cố ý tạo chuyện!

Xem ra Tô Tiểu Tiểu bây giờ cũng đã biết được một số chuyện của kiếp trước, biết rằng mình phải bảo vệ hôn nhân, cho nên mới bắt đầu ra tay với Dương Uyển Như?

Cũng không đến nỗi ngốc, chỉ là cách làm có chút sai lầm thôi.

“Quân Dịch…”

Nghe thấy lời Bạch Quân Dịch, Dương Uyển Như lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp, “Em thật sự không có, em không hề đẩy Tiểu Tiểu, anh phải tin em…”

Tô Niệm Niệm đứng ở góc tường, khẽ nhún vai.

Giờ phút này Bạch Quân Dịch làm sao mà nghe lọt những lời đó?

Cho dù anh có thích Dương Uyển Như đến đâu, thì lúc này trong đầu cũng chỉ nghĩ đến đứa con trong bụng Tô Tiểu Tiểu. Đó là dòng dõi nhà họ Bạch!

Mặc dù miệng thì không tin, nhưng khi nhìn thấy Dương Uyển Như nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy oan ức, Bạch Quân Dịch lại chẳng nỡ trách cứ thêm.

Cuối cùng anh chỉ có thể thở dài một tiếng:

“Sau này em ít gặp Tiểu Tiểu thôi, đừng như vậy nữa. Dù sao trong bụng cô ấy là con của anh.”

Bạch Quân Dịch thở dài, không nói thêm gì. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, diễn một màn thâm tình.

Tô Niệm Niệm đứng sau vách tường nghe hết, chỉ biết bất lực bĩu môi.

Thật ra Dương Uyển Như cũng chẳng tốt đẹp gì, kiếp trước cô ta cũng từng đối xử với mình như thế. Lần này coi như Tô Tiểu Tiểu đã gián tiếp báo thù giúp cô.

Có điều lá gan của Tô Tiểu Tiểu cũng thật sự quá lớn, dám đem cả đứa bé ra làm trò đùa. Nếu lỡ như thật sự ngã xuống thì… hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Hai người kia còn đang thầm thì, Tô Niệm Niệm liền chẳng còn hứng thú xem tiếp.

Sự nhẫn nại mà Bạch Quân Dịch dành cho Dương Uyển Như, quả thực không phải tầm thường.

Tô Tiểu Tiểu lần này tuy thành công vu oan cho Dương Uyển Như, nhưng cũng chẳng thể khiến cô ta chịu bất cứ tổn thất thực chất nào.

Chỉ dựa vào những lời Bạch Quân Dịch vừa nói, Tô Niệm Niệm đã đoán được, lần này Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ uổng công mà thôi.

Người phụ nữ anh yêu mà vừa khóc, thì làm sao Bạch Quân Dịch có thể chịu đựng nổi?

Kiếp trước mình từng chịu khổ như vậy, kiếp này để Tô Tiểu Tiểu nếm trải lại một lần.

Nói thật, nhìn thấy cũng thấy hả dạ.

“Quân Dịch, anh không tin em sao?”

Dương Uyển Như càng thêm ấm ức.

Bạch Quân Dịch nói “sau này đừng thế nữa”, chẳng phải chính là tin vào lời Tô Tiểu Tiểu sao? Cho rằng chính cô đã đẩy ngã Tô Tiểu Tiểu.

Chuyện này thì không thể được.

Nếu anh tin Tô Tiểu Tiểu, vậy sau này cô còn đường nào?

Anh nhất định phải đứng về phía cô!

Khóe môi Bạch Quân Dịch lộ ra vẻ chua xót.

Anh cũng không phải hoàn toàn không tin Dương Uyển Như, chỉ là vừa lúc mình về tới cổng khu gia đình đã thấy hai người họ chạm mặt.

Cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng Tô Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ không lấy con ra làm trò đùa đâu.

Từ sau khi mang thai, hầu như mỗi tối Tô Tiểu Tiểu đều ôm bụng thủ thỉ với đứa bé, gương mặt dịu dàng ấy đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Huống hồ, cô ấy trước nay luôn biết cảm thông, chưa bao giờ để bụng chuyện Dương Uyển Như tồn tại, vậy thì sao có thể cố tình hãm hại cô ta?

Có lẽ dạo gần đây, bản thân mình đến thăm Dương Uyển Như ít hơn trước, nên cô mới thấy buồn mà thôi.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 98: Anh Dịch, anh đừng trách chị Uyển Như



Cũng có khả năng như vậy.

Dù nhìn từ góc độ nào, Dương Uyển Như hẳn là để ý đến mình nên mới làm như vậy.

Nhận thức được điều này, trong lòng Bạch Quân Dịch vẫn khá vui. Lại có hai cô gái vì mình mà tranh giành, sự tự tôn nam tính của anh được thỏa mãn cực kỳ, cuối cùng chẳng nói gì thêm.

Nhìn biểu hiện của Bạch Quân Dịch, Dương Uyển Như biết anh đã tin lời Tô Tiểu Tiểu, giờ cũng chỉ còn cách tạm thời nuốt giận.

Trong lúc nuốt giận, Dương Uyển Như căm Tô Tiểu Tiểu đến mức không thở nổi.

Trước đây, cô quá xem thường Tô Tiểu Tiểu.

Không ngờ Tô Tiểu Tiểu lại là người giỏi giang đến vậy.

Bây giờ Tô Tiểu Tiểu dám vu oan cho mình, cô sẽ không khách khí nữa.

Sau này nhất định sẽ để ý, tuyệt đối không để Tô Tiểu Tiểu sống sung sướng.

Xem ai mới là người cười cuối cùng.

Hai người lại ở đó thêm một lúc, Bạch Quân Dịch nói vài câu với Dương Uyển Như, rồi hai người mới đi.

Đến cửa phòng sinh, Vương Tú Phân và Vương Tú Liên đều thấy Dương Uyển Như nhưng không nói gì.

Bây giờ không phải lúc để nói chuyện.

Một, hai tiếng trôi qua, bên trong vẫn yên ắng, chỉ có bác sĩ và y tá ra vào.

Mọi người đều hơi sốt ruột.

Hôm nay có tổng cộng ba phụ nữ sinh con, hai người kia đã ra ngoài an toàn, đều sinh được hai cậu con trai.

Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa ra.

Một bác sĩ bước ra, Vương Tú Liên tiến lên nắm lấy tay bà: “Con gái tôi thế nào rồi? Sắp sinh chưa?”

Bác sĩ nhìn nét mặt sốt ruột của Vương Tú Liên, rút tay ra: “Tình trạng của sản phụ vẫn tốt, chỉ là khá vất vả, thời gian đau có thể lâu hơn một chút. Hiện tại không nguy hiểm, chỉ cần sinh con thành công là được, các vị yên tâm.”

Bác sĩ nói xong đi lấy đồ, rồi quay lại phòng sinh.

Tô Niệm Niệm đứng bên cạnh ngáp.

Cô thật sự không muốn ở lại đây, rất muốn đi ngủ.

Nhưng bây giờ không thể đi, vì cô cũng tò mò, Tô Tiểu Tiểu sinh con là trai hay gái? Mọi người đứng ngoài cửa đều lo lắng.

“Mẹ!”

Bạch San San không chịu nổi, kéo tay Vương Tú Phân: “Khi nào mới sinh, mẹ có thể cho con về trước không?”

Vương Tú Liên nghe vậy quay lại nhìn: “San San, con có thể về trước, tụi mình ở đây chờ cũng không tiện!”

Vương Tú Phân hơi bối rối, bà cũng muốn chờ xem Tô Tiểu Tiểu sinh có phải cậu nhóc kháu không.

Nhưng nếu con gái về thì phải đi cùng, nhà xa, trời cũng đã tối, Bạch San San một mình về không an toàn.

“Đợi thêm chút, đợi chị dâu ra rồi mình về cùng!”

Vương Tú Phân nắm tay Bạch San San ngồi xuống, lại đợi hơn một tiếng nữa, cuối cùng tiếng khóc “oái oái” của trẻ con từ phòng sinh vang lên.

Nghe tiếng trẻ khóc, mọi người đứng ngoài đều hồi hộp, Dương Uyển Như nhìn cánh cửa phòng sinh với ánh mắt độc ác.

Nếu lúc này Tô Tiểu Tiểu gặp sự cố, chết đi là tốt.

Cô đã bị Tô Tiểu Tiểu chơi khăm, thật hại mình!

Nghe tiếng trẻ khóc, mọi người nhón chân nhìn vào, Tô Niệm Niệm cũng không còn buồn ngủ nữa.

Không biết chờ bao lâu, cuối cùng cửa phòng sinh mở ra, một y tá ôm đứa trẻ trong chăn đi ra: “Ai là người nhà của Tô Tiểu Tiểu?”

“Chúng tôi đều là người nhà.”

Vương Tú Liên nói xong, y tá cười: “Ai là chồng của Tô Tiểu Tiểu, đến bế con nào. Đồng chí Tô Tiểu Tiểu đã sinh một cậu con trai, nặng 6 cân 6.”

Nghe là con trai, nụ cười trên mặt Vương Tú Phân nở rộ ngay lập tức.

Ngay cả Bạch San San cũng cảm thấy vui.

Sinh con trai, thì có người thừa hưởng dòng họ Bạch, bản thân cũng có cháu trai.

Bạch San San cảm thấy rất vui trong lòng, còn Dương Uyển Như thì bỗng nhiên u ám hẳn.

Nghe xong, Tô Niệm Niệm thản nhiên ngáp một cái, xem ra Tô Tiểu Tiểu cũng như ý, thật sự sinh được một cậu con trai.

Cô quay sang nhìn biểu cảm trên mặt Dương Uyển Như.

Lúc này Bạch Quân Dịch bận bế con, người khác cũng đang xem đứa bé, không có thời gian để ý đến hai người họ.

Nhưng Tô Niệm Niệm nhìn Dương Uyển Như, cô ta nhìn Bạch Quân Dịch bế con với ánh mắt đầy độc ác và hận thù.

Đặc biệt là khi nhìn đứa trẻ.

Nhìn một lúc, Dương Uyển Như vẫn ngẩng đầu nhìn về phía phòng sinh.

Tô Niệm Niệm đưa tay chạm cằm, suy đoán trong lòng, có vẻ như cuộc chiến giữa họ sắp nổ ra. Chẳng biết bao giờ mới thực sự kết thúc.

Thôi kệ, cứ để họ đấu đi. Chỉ cần Tô Tiểu Tiểu và Dương Uyển Như đấu nhau, sau này sẽ chẳng còn ai về nhà mà làm ầm ĩ với mình nữa. Như vậy cô cũng thoải mái hơn.

Hơn nữa, công việc kinh doanh của cô đang làm rất tốt, lại có thể giấu thêm một thời gian, vì họ hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến cô. Cái mà ở đời sau người ta gọi là “phát triển thầm lặng”! Càng kéo dài càng tốt.

“Đứa bé này trông thật đáng yêu!”

“Bình thường Tiểu Tiểu ăn uống tốt, nên con cũng mới trông xinh xắn như vậy, nặng hơn 6 cân cơ mà!”

“6 cân 6, đúng là con số đẹp, lại còn là cậu bé mập mạp, sau này nhà họ Bạch chắc chắn có phúc!”

Mấy người đứng đó nói những lời hay, Bạch Quân Dịch mới chợt nhớ ra, Tô Tiểu Tiểu vẫn còn trong phòng sinh, liền hỏi y tá: “Vợ tôi khi nào mới ra được?”

“Xử lý chút nữa là ra thôi, không có vấn đề gì đâu.” Y tá nói xong rồi lại quay trở lại phòng sinh.

Mấy người đứng ngoài cửa líu lo trò chuyện, Tô Niệm Niệm cũng bị Tô Kiến Quốc kéo ra xem một chút.

Đứa trẻ mới sinh mặt đỏ ửng, nhăn nhúm, chưa phát triển hoàn thiện, hoàn toàn không nhìn ra đẹp hay xấu. Không biết mấy người kia nói những lời hay đó kiểu gì nữa. Chẳng lẽ là cố khen?

Tô Niệm Niệm lắc đầu, với việc Tô Tiểu Tiểu sinh được một cậu con trai, cô không cảm thấy gì đặc biệt. Đời này, chỉ cần tránh xa Bạch Quân Dịch – một người đàn ông tham lam, sống kiểu “ăn trên ngồi trước” – là được.

Chỉ cần Tô Tiểu Tiểu không làm những chuyện khiến người ta phẫn nộ, cô cũng sẽ không đấu đá với cô ấy. Việc đó chẳng có ý nghĩa gì.

Xem xong, Tô Niệm Niệm đứng sang một bên, mọi người nói vài câu nữa, Tô Tiểu Tiểu cuối cùng cũng được đẩy ra.

Tô Tiểu Tiểu mặt tái, trán ướt đẫm mồ hôi, vì sinh con tốn quá nhiều sức lực, cô giờ hơi kiệt sức. Tóc tai cũng rối bời, nhưng Bạch Quân Dịch vẫn tiến tới: “Em vất vả rồi, Tiểu Tiểu, cảm ơn em đã sinh cho anh một cậu con trai mập mạp.”

“Không có gì.”

“À, Anh, chuyện của chị Uyển Như, anh đừng trách cô ấy, có lẽ thực sự vì lời em nói mà cô ấy không vui, nên mới đẩy em thôi. Bây giờ em và con đều ổn, anh đừng để trong lòng.”

Tô Tiểu Tiểu nói rất nhỏ, Bạch Tú Phân và mấy người khác đi sang bên kia xem con, nên không nghe thấy.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 99: Rốt cuộc là sai từ đâu?



Nhưng Dương Uyển Như lại ở bên cạnh.

Nghe câu đó, nhìn Bạch Quân Dịch nắm tay Tô Tiểu Tiểu gật đầu, Dương Uyển Như suýt nghẹt thở vì tức giận.

Tô Niệm Niệm đứng bên cạnh xem “vở kịch”, càng nhìn càng thấy thú vị.

Dạo này cô bị mê mệt một bộ phim truyền hình trong không gian, kể về chuyện gia đình thường ngày. Cứ mỗi ngày đều phải dành ra một tiếng để xem.

Nhìn lại, xem Tô Tiểu Tiểu đấu với Dương Uyển Như còn hấp dẫn hơn cả phim truyền hình nữa.

Dương Uyển Như tức giận đến mức suýt khó thở, còn Tô Tiểu Tiểu thì tỏ ra rất tự mãn.

Cô trở về phòng, nhìn con trai vừa sinh, vừa kéo Bạch Quân Dịch nói chuyện.

“Con trai trông giống anh quá.”

Tô Tiểu Tiểu và Bạch Quân Dịch nói chuyện mà như không có ai xung quanh, Tô Niệm Niệm khẽ chấm mũi, nhíu mày.

Cô vừa nhìn thấy đứa trẻ, mặt nhăn nhúm, làm sao mà biết giống ai chứ? Tô Tiểu Tiểu thật sự giỏi nói đùa. Cái gì cô cũng dám nói.

Dương Uyển Như nhìn hai người họ hạnh phúc bên con, trong lòng cực kỳ khó chịu, chỉ còn cách chào rồi bỏ đi.

Khuôn mặt Vương Tú Liên cũng đầy nụ cười, các nếp nhăn trên mặt gần như hiện ra hết.

Ngày xưa vì không sinh được con trai, nên thời gian ở nhà chồng cô rất khổ sở, sau đó lại vì chồng mà ly hôn. Cô phải đưa Tô Tiểu Tiểu ra ngoài tìm hạnh phúc khác.

May mà người cô lấy cũng ổn, cuộc sống không quá vất vả.

Giờ con gái cô cuối cùng cũng sinh được một cậu con trai, về nhà chồng sau này có thể ngẩng cao đầu, ai mà dám nói gì nữa, chỉ cần mang con đi là xong. Xem gia đình họ có sốt ruột không!

Nhưng Vương Tú Liên nghĩ nhà họ Bạch chắc không phải kiểu đó, hơn nữa còn có lão gia trấn giữ, chẳng vấn đề gì.

Cô mừng vì con gái chọn đúng người, sau này chắc chắn sống cuộc đời hạnh phúc. May mà ngày trước cô không cố chấp ngăn cản con.

Nhìn hai mẹ con họ vui vẻ, Tô Niệm Niệm lại ngáp, may là họ chỉ nói chuyện một lúc, Vương Tú Liên đi lấy cháo gà, Tô Niệm Niệm cùng đi về.

Về đến nhà, Tô Niệm Niệm chẳng nói gì, vào phòng ngủ luôn. Vương Tú Liên vội nấu mì cho con gái, còn chuẩn bị cháo gà, xé gà ngon nhất thành từng miếng đem ra bệnh viện.

Những việc này bận rộn ra sao, Tô Niệm Niệm đều không biết.

Cô vào phòng, tập thể dục một chút, xem qua thuốc men và vườn rau, rồi tắm xong đi ngủ. Ngủ ngon lành.

Dương Uyển Như về nhà.

“Mẹ, sao về muộn thế?”

Đứa bé còn nhỏ, liên tục ngáp, kéo tay mẹ. Dương Uyển Như vỗ đầu con: “Mẹ có chút việc bận, giờ đưa con về ngủ thôi.”

Trong lòng Dương Uyển Như rất khó chịu, nhưng chẳng làm gì được, chỉ có thể đưa con về dỗ ngủ trước.

Đứa trẻ ngủ xong, cô tiện tay cầm một con búp bê, tát liên tiếp vào mặt nó, coi như trút giận lên Tô Tiểu Tiểu.

Hôm nay cô chịu thiệt, nhưng sau này nhất định phải đòi lại công bằng. Không thể để Tô Tiểu Tiểu cứ thế ép cô. Ngày hôm nay chịu thiệt, rồi sẽ trả lại sau.

Giờ Dương Uyển Như ghét Tô Tiểu Tiểu đến cực điểm. Trước chỉ nghĩ Bạch Quân Dịch chăm sóc mình và con là đủ, giờ nghĩ lại, nhất định phải khiến Tô Tiểu Tiểu sống không hạnh phúc!

Tối hôm đó, không biết người khác thế nào, riêng Tô Niệm Niệm ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, cô dậy rồi đi thẳng ra cửa hàng.

Hôm nay Vương Tú Liên chắc chắn ở nhà chăm Tô Tiểu Tiểu, nếu cô ở nhà cũng dễ cãi vã, thà ra cửa hàng tìm chỗ đọc sách còn hơn.

Tô Niệm Niệm vừa đi, Vương Tú Liên đã về từ bệnh viện, tự tay nấu cơm cho con gái, rồi đưa tới bệnh viện.

Buổi trưa, lão gia và ba Bạch Quân Dịch cũng tới thăm bệnh.

Tối qua, mọi người trong nhà Bạch đã biết rằng Tô Tiểu Tiểu vừa sinh được một cậu con trai bụ bẫm cho gia đình, cả nhà cực kỳ phấn khích, hôm nay chỉ chờ đến để gặp đứa bé.

Sau khi xem xong cậu nhóc, lão gia và ba Bạch Quân Dịch liền tặng phong bao lì xì. Nhìn độ dày của phong bao, Tô Tiểu Tiểu đã đoán ra bên trong không ít tiền, miệng cười tươi: “Cảm ơn ba và ông ạ.”

“Cảm ơn con đã vất vả, sinh cho nhà Bạch một cậu cháu nối dõi!”

Nói xong, lão gia và ba Bạch Quân Dịch tiếp tục đi xem con.

Bạch Quân Dịch nhìn mọi người quây quần bên cạnh, trong lòng cũng rất vui.

Hôm nay Bạch San San cũng đến thăm cháu, sau khi ông và bố đi, cô vẫn ở bên cạnh chơi với bé.

Bạch Quân Dịch xin nghỉ hai ngày, định ghé qua bàn y tá một chút.

Vương Tú Phân đã về nhà đi chợ, Vương Tú Liên phụ trách nấu ăn, chắc chắn sẽ mang thức ăn ra bệnh viện, nếu không thì hơi mất lịch sự.

Bây giờ trong phòng chỉ còn Tô Tiểu Tiểu và Bạch San.

Nhìn Bạch San San chơi đùa với con trai mình, Tô Tiểu Tiểu tâm trạng rất tốt, nhớ lại kiếp trước, lúc này em dâu đã bắt đầu học hành chuẩn bị thi đại học.

Bạch San San kiếp trước học đại học, nghiên cứu về mật mã bom, tốt nghiệp xong thì vào quân đội với tư cách bí mật. Cho đến khi cô nghiên cứu ra mẫu bom mới đầu tiên, đã làm rung động toàn bộ đơn vị.

Sau đó, cô nhiều lần thể hiện xuất sắc, nghiên cứu các loại bom khác nhau, trực tiếp trở thành nhân tài trọng điểm được bảo vệ trong quân đội.

Những việc kinh doanh bán rau, làm mỹ phẩm trước đây đều là do Tô Niệm Niệm giới thiệu. Kiếp này, việc thi đại học của Bạch San San chắc chắn vẫn dựa vào trí tuệ của cô.

Tô Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: “San San, em định bao giờ đi học tiếp đây?”

Cô đã sinh con trai, quỹ đạo kiếp này có hơi khác kiếp trước, nên vẫn muốn hỏi rõ. Nếu Bạch San San đi học đại học, cô vẫn có thể nghiên cứu bom và mật mã, giống như kiếp trước. Dù không kinh doanh thành công như trước, vẫn là chuyện tốt. Con trai cô có một người cô giỏi giang như vậy, về sau cũng coi như thêm một chỗ dựa.

“Hả?”

Bạch San San đang chơi với bé, nghe những lời này của Tô Tiểu Tiểu còn hơi ngạc nhiên, nhíu mày: “Chị nói gì vậy? Em đã tốt nghiệp trung học rồi mà. Sao em còn phải đi học tiếp?”

Nghe vậy, trái tim Tô Tiểu Tiểu đập thình thịch, không thể tin là kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước.

“Em không có kế hoạch gì tiếp theo à?”

Kiếp trước, lúc này Bạch San San đã chuẩn bị sôi nổi hết mình, gặp ai cũng phải kể lại một lần, cả khuôn viên náo nhiệt hẳn lên. Dù lúc đó mình khổ cực đến mức nào, chuyện này vẫn nghe được.

Kiếp này rốt cuộc là sao?

Rốt cuộc là sai từ đâu?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back