Trọng Sinh Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 100: Nước suối linh tuyền khiến người ta trở nên thông minh


“Kế hoạch tiếp theo của em là tìm một công việc nhẹ nhàng thôi,” Bạch San San vừa vuốt cằm vừa nói, “Gia đình đối xử với em cũng khá tốt, bản thân em cũng không có nhiều áp lực, chỉ cần một công việc thoải mái, không cần kiếm quá nhiều tiền, chỉ cần thấy bản thân có giá trị xã hội là đủ.”

Nghe xong, Tô Tiểu Tiểu thật sự không tin nổi.

“Sao em không định tiếp tục đi học nữa? Chị nhớ thành tích của em trước đây khá tốt mà?”

“Thành tích tốt thì lại càng phải tiếp tục ôn luyện, chắc chắn sẽ đỗ đại học. Bây giờ em còn cơ hội tham gia kỳ thi đại học, đây là cơ hội tốt mà!”

Tô Tiểu Tiểu nói hơi quá lời, hoàn toàn không để ý trong giọng điệu của mình có vẻ sốt ruột.

Nghe xong, Bạch San San nhíu mày càng thêm chặt: “Sao chị lại nói vậy? Chị vừa sinh xong, chẳng lẽ có vấn đề gì với việc sinh đẻ? Thành tích học tập của em vốn không tốt, có ôn luyện thêm cũng chẳng đỗ được đại học đâu!”

“Gì cơ?”

Tô Tiểu Tiểu như bị sốc.

Trước đây Bạch San San không phải như vậy, cô ấy đã đỗ đại học, mọi người gặp đều khen thông minh. Trong khu tập thể, nhiều người còn lấy cô ấy làm hình mẫu cho con cái nhà mình.

Lần này sao lại khác hẳn vậy?

Nhưng Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ kỹ, nhận ra rằng sau khi sống cùng Bạch San San lâu như vậy, cô ấy không còn thông minh như khi gặp trước đây.

Trước đây, Tô Tiểu Tiểu gặp Bạch San San vào dịp Tết. Khi đó Bạch San San đã kinh doanh mỹ phẩm, từ cách nói chuyện đến thái độ đều sắc bén và nhanh nhạy hơn bây giờ rất nhiều.

Lần này, sau khi mình trọng sinh trở lại, tưởng rằng mọi chuyện sẽ theo đúng quỹ đạo cũ, nhưng Bạch San San không hề thông minh như mình nghĩ. Có vẻ như chỉ là trí tuệ bình thường, không giống người có khả năng kinh doanh lớn hay kiến thức cao siêu.

Sao lại khác biệt nhiều vậy?

Chẳng lẽ… vì lần trước cô ấy đã bắt đầu kinh doanh, nên cư xử khéo léo hơn? Còn lần này, không có mạng lưới quan hệ mà Tô Niệm Niệm giới thiệu, lại không kinh doanh, nên chưa trưởng thành?

Nhưng cô ấy nói học kém, dù có ôn luyện cũng không đỗ đại học, sao lại thế? Lần trước cô ấy chỉ ôn lại một năm đã đỗ, gia đình còn khen cô thông minh, ôn luyện rất nhẹ nhàng mà vẫn đạt điểm cao. Sao bây giờ hoàn toàn khác?

“Chị đừng nghĩ nhiều nữa, chị vừa sinh xong, cứ nghỉ ngơi đi!”

“Em định đi làm một công việc nhẹ nhàng, sau này cố gắng ít xin tiền anh hơn, để tiền nuôi con anh chị được nhiều hơn.”

Bạch San San vừa dứt lời thì Bạch Quân Dịch bước vào.

“Ngốc nghếch, nói gì vậy!”

Anh bước đến, vỗ nhẹ vai Bạch San San: “Em là em gái của anh, mỗi tháng anh đưa cho em một ít tiền tiêu vặt, có gì sai đâu?”

“Đừng nghĩ nhiều, dù em đi làm, anh vẫn sẽ đưa tiền như bình thường, tiền dư ra thì em tự giữ, sau này mua sắm gì tốt cho bản thân cũng được!”

Bạch Quân Dịch thấy em gái cuối cùng cũng hiểu chuyện, nhưng em hiểu chuyện thì anh vẫn phải cho tiền. Vì là anh cả, kiếm cũng không ít, cho em gái một chút hoàn toàn bình thường.

Bạch San San cười tươi, nắm tay Bạch Quân Dịch, nũng nịu.

Anh cả quả thật vẫn là cưới Tô Tiểu Tiểu là tốt nhất.

Tô Tiểu Tiểu đối xử với anh tốt, lại chưa bao giờ đòi hỏi quà cáp, hơn hẳn Tô Niệm Niệm nhiều lần.

Cái bụng của Tô Tiểu Tiểu cũng thật sự ngoan ngoãn, vừa về nhà chồng chưa bao lâu đã sinh cho anh cả một cậu con trai mũm mĩm.

Bạch Quân Dịch chắc chắn vui vẻ, nên mới nói vậy. Thật tuyệt!

Họ nói chuyện ở đây, còn Tô Niệm Niệm đi đến cửa hàng, thấy không có việc gì làm, liền tìm một góc đọc sách.

Văn Tú và Lưu Viên Viên bận rộn một lúc, rồi cũng đến góc đó, hai người chăm chú nhìn cuốn sách trên tay Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm đang đọc sách chuẩn bị thi đại học.

“Chị Niệm Niệm, em có thể hỏi chị định làm gì không?”

Lưu Viên Viên và Văn Tú đều rất tò mò. Sau thời gian tiếp xúc với Tô Niệm Niệm, cả hai đều thấy cô ấy thật sự rất xuất sắc. Nếu có cơ hội theo học chị ấy, chắc chắn họ cũng sẽ giỏi hơn rất nhiều.

“Chị định thi đại học.”

Lời nói của Tô Niệm Niệm khiến Văn Tú và Lưu Viên Viên nhìn nhau kinh ngạc. Họ không nghe nhầm chứ?

“Chị nghĩ, nếu đỗ đại học, vừa học vừa làm kinh doanh cũng ổn, lại còn có tụi em ở cửa hàng giúp đỡ nữa.”

“Trước đây không đỗ đại học, lúc nào cũng thấy tiếc, giờ thì phải bù lại thôi!”

Cả hai cô gái đều đã học hết cấp ba, cũng coi như là có nền tảng kiến thức. Còn Tô Niệm Niệm, thành tích học tập trước đây chỉ tạm ổn, bởi cô lúc đó chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm, hoàn toàn không chú ý đến việc học. May mắn là trời cho cô cơ hội làm lại, tất nhiên phải nắm lấy.

“Chị Niệm Niệm, chị giỏi quá đi mất!”

Hai cô gái nhìn Tô Niệm Niệm với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Nếu các em cũng có ý định học tập, giờ chính là thời điểm tốt để rèn thêm kỹ năng,” Tô Niệm Niệm nói.

“Nếu các em muốn, chị có thể giúp đỡ, học thêm kỹ năng sẽ rất có ích cho tương lai của chúng ta.”

Nghe xong, Lưu Viên Viên và Văn Tú đều cảm thấy hứng thú. Làm việc ở cửa hàng lâu ngày, nghe Tô Niệm Niệm nói nhiều, họ nhận ra phụ nữ phải dựa vào bản thân. Bởi ngoài cha mình ra, trên đời này không có người đàn ông nào sẽ đối tốt vô điều kiện.

Một người đàn ông thích bạn, phần lớn chỉ vì bạn xinh đẹp, hoặc ăn nói duyên dáng. Hoặc chí ít, bạn phù hợp làm vợ anh ta. Nhưng đó không phải thứ họ muốn.

Cả nhóm bàn luận một lúc về vấn đề này. Khi gần tới giờ ăn, Tô Niệm Niệm đi mua cơm rồi cùng họ ăn.

Trong lúc ăn, cô nhấp một ngụm nước suối linh tuyền bên cạnh. Nước ngọt, uống rất dễ chịu. Ngay lập tức cô nhớ ra, thời gian này mình luôn uống nước suối linh tuyền, cơ thể không chỉ khỏe mạnh mà trí óc cũng trở nên linh hoạt hơn.

Điều rõ ràng nhất là phản ứng nhanh nhạy, trí nhớ cực tốt. Những kiến thức hôm nay học, dù một tháng sau cũng có thể nhớ lại mà không cần ôn tập. Gần như đạt đến mức “nhìn một lần nhớ cả đời”. Nước suối linh tuyền thật sự không phải dạng vừa.

Ban ngày uống, tối về lại dùng nước suối linh tuyền để tắm, rèn luyện cơ thể. Cơ thể ngày càng khỏe, dáng vóc ngày càng đẹp. Chưa kể trí tuệ và trí nhớ cũng nhờ đó mà cải thiện vượt trội.

Nước suối linh tuyền đúng là tuyệt phẩm.

Bây giờ đọc sách xong, cô có thể suy luận, liên hệ, tự học mà không cần ai chỉ dạy.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 101: Trí nhớ so với trước kia tốt hơn nhiều


Cô cảm thấy khả năng mình thi đỗ vào một trường đại học khối kỹ thuật vẫn rất lớn.

Sau khi có nhận thức này, Tô Niệm Niệm ngày nào cũng mang theo nước suối linh tuyền, đựng trong bình riêng và uống đều đặn.

Tối về nhà.

Tô Niệm Niệm nhìn thấy trong nhà có rất nhiều rau và thịt, còn đang thắc mắc thì Vương Tú Liên từ phòng đi ra:

“Đây đều là những món em gái con thích ăn. Mẹ chồng nó không biết nấu ăn ngon, mà nó lại thèm đồ mẹ nấu, nên mang hết đồ đến đây cho mẹ. Ngày nào mẹ cũng nấu xong rồi mang sang cho nó. Con đừng có mà lén ăn thịt đó!”

Nghe vậy, Tô Niệm Niệm bĩu môi. Trong lòng thầm nghĩ: Vương Tú Phân đâu phải nấu ăn dở, rõ ràng là muốn đẩy hết việc nấu nướng cho Vương Tú Liên.

Chỉ là chuyện mua ít đồ ăn thôi mà? Nếu Vương Tú Liên không nấu, thì Vương Tú Phân chẳng những phải mua đồ mà còn phải tự mình nấu nướng.

Giờ chỉ tốn chút tiền là xong, ai mà không muốn?

Đáng tiếc là Vương Tú Liên một lòng muốn chăm sóc con gái, chẳng hề nghĩ nhiều như vậy.

“Con có ăn cơm ở nhà đâu, lấy đâu ra mà ăn vụng chứ?”

Tô Niệm Niệm liếc một cái rồi trở về phòng. Còn Vương Tú Liên thì mang hết thịt cất vào bếp, lại còn đếm kỹ số lượng, sợ Tô Niệm Niệm ăn mất phần con gái mình.

Về đến phòng, Tô Niệm Niệm lập tức bước vào không gian, vừa đọc sách vừa nhớ lại chuyện kiếp trước.

Ở kiếp trước, thời điểm này Bạch San San đã đăng ký thi đại học, chuẩn bị tham gia kỳ thi rồi.

Tô Tiểu Tiểu là người trọng sinh, chắc chắn sẽ nhớ rõ chi tiết này.

Chuyện bán rau và kinh doanh mỹ phẩm không biết Tô Tiểu Tiểu nghĩ thế nào, nhưng cô ta chưa từng nghi ngờ đến mình.

Chỉ là, nếu lần này mình thi đỗ đại học, Tô Tiểu Tiểu nhất định sẽ sinh nghi, thậm chí có thể đoán ra sự khác biệt của mình.

Vậy nên, chuyện mình thi đỗ đại học, phải giấu được chừng nào hay chừng đó.

Khi nào không thể giấu nổi nữa, thì mới tính tiếp.

Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ, Tô Niệm Niệm lại tiếp tục đọc sách.

Trong bệnh viện, Tô Tiểu Tiểu đang tận hưởng sự chăm sóc thoải mái, nhìn đứa bé đang ngủ bên cạnh, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên đầy đắc ý.

Quả nhiên, lần trọng sinh này, cuộc sống của mình tốt hơn hẳn.

Không chỉ sinh được một đứa con trai bụ bẫm, mà còn thành công phá hoại được tình cảm giữa Dương Uyển Như và Bạch Quân Dịch.

Sau này, cơ hội để Bạch Quân Dịch đến tìm Dương Uyển Như chắc chắn sẽ ngày càng ít.

Chỉ cần cô ta tiếp tục tạo thêm vài “tình huống”, hai người kia chắc chắn sẽ xa cách hoàn toàn.

Điều duy nhất khiến cô ta không hài lòng chính là chuyện Bạch San San không chịu làm ăn buôn bán.

Thật sự không hiểu sai ở đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng ra, Tô Tiểu Tiểu đành gạt bỏ suy nghĩ.

Bạch Quân Dịch đang ngồi cạnh giường, cô ta liền ngồi dậy, nửa tựa vào người anh.

“Cảm ơn anh, Anh Dịch. Anh chăm sóc em chu đáo như vậy, em thật sự ngại quá.”

Bạch Quân Dịch vẫn còn vui mừng vì vợ sinh được con trai, liền đáp:

“Em nói gì thế, phải là anh cảm ơn em mới đúng, em đã vất vả nhiều rồi.”

Tô Tiểu Tiểu dựa trong vòng tay của Bạch Quân Dịch, trong lòng lại tính toán tiếp.

Dù kế hoạch lần này tạm coi như thành công, nhưng mấy ngày nay khi cô nhắc đến chuyện của Dương Uyển Như, Bạch Quân Dịch lại không tỏ ra khó chịu.

Có lẽ anh không hề tin, hoặc dù có tin thì cũng sẽ tha thứ cho Dương Uyển Như. Dù sao, mình vẫn an toàn, con cũng được sinh ra khỏe mạnh.

Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Tiểu tức đến nghiến răng.

Tại sao chứ?

Trong lòng Bạch Quân Dịch, Dương Uyển Như lại quan trọng đến vậy!

Hừ, không sao!

Cô ta sẽ nghĩ cách. Từ giờ, Dương Uyển Như đừng mong lấy thêm được một đồng nào từ chồng cô ta.

Chỉ có thể ngày càng ít đi!

“Ừm…” Tô Tiểu Tiểu vòng chặt tay ôm lấy Bạch Quân Dịch, mềm mại nói:

“Con của chúng ta cũng đã chào đời rồi, sau này chi tiêu chắc sẽ nhiều hơn, anh phải vất vả thêm rồi.”

Nghe câu nói đó, trong lòng Bạch Quân Dịch chẳng hề khó chịu, ngược lại còn hơi cảm động, anh vươn tay ôm lấy Tô Tiểu Tiểu.

“Không sao đâu, anh là đàn ông, anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi cả nhà.”

“Anh sẽ chăm sóc tốt cho em và con, em yên tâm!”

Khoảnh khắc này, ánh mắt hai người nhìn nhau đều tràn đầy dịu dàng.

Vương Tú Phân đi đến cửa, vừa hay bắt gặp cảnh này, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười.

Tình cảm của con trai và con dâu hòa thuận, đó chính là điều tốt nhất.

Hôm qua ông cụ còn nói, Tô Tiểu Tiểu là đại công thần của nhà họ, gả vào nhà chẳng những chịu khó làm lụng, mà sau này còn sinh cho họ một đứa cháu trai mập mạp.

Nhất định phải để con trai đối xử thật tốt với cô ấy, tuyệt đối không được ức h**p người ta.

“Ta đến xem đứa nhỏ.”

Vương Tú Phân đứng ở cửa nói xong, hai người mới phản ứng lại, có chút ngượng ngùng rời mắt đi.

Ở trong viện ba ngày, Tô Tiểu Tiểu sống đúng là cuộc đời tiên nữ.

Ngày nào Vương Tú Liên cũng mang cơm tới, Vương Tú Phân thì giúp bế cháu.

Mỗi ngày đều có đồ ngon, đứa bé cũng lớn nhanh trông thấy.

Ban đầu mới sinh, đỏ hỏn như con khỉ con, giờ đã nở nang rõ rệt.

Tô Tiểu Tiểu thỉnh thoảng lại chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hết ba ngày thì về nhà, bác sĩ nói thân thể Tô Tiểu Tiểu không có vấn đề gì lớn, chỉ cần một thời gian sau đi tái khám là được.

Nhưng việc ở cữ vẫn phải làm đầy đủ.

Ngày Tô Tiểu Tiểu xuất viện, Bạch Quân Dịch cũng quay lại đơn vị để huấn luyện.

Về nhà ở cữ, Vương Tú Liên tất bật lo lắng, thậm chí còn xin nghỉ việc để chuyên tâm chăm sóc con gái.

Chuyện này, Vương Tú Phân chẳng hề bất mãn chút nào, ngược lại còn cảm thấy bản thân thật may mắn khi có một bà thông gia như vậy, sau này mình bớt đi biết bao chuyện.

Khi Tô Niệm Niệm biết được, cô chẳng mấy để tâm.

Thời gian của bản thân ngày càng gấp rút, kỳ thi chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, cô không rảnh để để ý đến mấy chuyện vặt vãnh kia.

Họ thế nào thì mặc họ, chẳng liên quan gì đến mình.

Mỗi ngày, phần lớn thời gian Tô Niệm Niệm đều dành để đọc sách, Lưu Viên Viên và Văn Tú cũng cố gắng tạo cho cô một môi trường yên tĩnh, có chuyện gì không quan trọng thì không làm phiền.

Về đến nhà, Tô Niệm Niệm lại vào trong không gian, ôn tập thêm hai tiếng đồng hồ, sau đó tự ra đề để làm.

Khi làm bài, cô rõ ràng cảm nhận được trí nhớ của mình tốt hơn trước rất nhiều.

Không gian này quả thật mang đến cho cô lợi ích vô cùng to lớn.

Không chỉ hỗ trợ việc kinh doanh, còn cho cô một thư viện khổng lồ, lại có cả suối linh tuyền.

Lợi ích của linh tuyền thật sự quá nhiều.

Thường ngày, cô còn dùng linh tuyền kết hợp với thảo dược, chế cho Nguyễn Tĩnh một số viên hoàn bồi bổ cơ thể.

Dạo gần đây, tình trạng của Nguyễn Tĩnh tốt lên không ít, dù tóc vẫn bạc quá nửa, nhưng tinh thần phấn chấn, sắc mặt cũng hồng hào hẳn.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 102: Dương Uyển Như vĩnh viễn cũng không đấu lại được cô


Hôm nay cũng vậy.

Tô Niệm Niệm vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng, nhưng Vương Tú Liên gọi cô lại:

“Ngày mai, nhà em gái con mở tiệc mời khách. Nó vừa sinh một cậu con trai mập mạp, cả nhà đều vui mừng lắm.”

“Con cũng chuẩn bị một chút, đi cùng chúng ta. Con cũng phải mang quà theo, đừng để người ta coi thường nhà mẹ đẻ của em con, sau này nó ở nhà chồng sẽ khó sống đấy!”

Cái gì cơ?

Tô Niệm Niệm vỗ trán, mới phản ứng lại — từ lúc Tô Tiểu Tiểu sinh con đến giờ, cũng gần đầy tháng rồi. Theo phong tục, đúng là phải mở tiệc.

Nhưng gia đình quân nhân, đâu thể khoa trương như vậy?

Sao còn phải rình rang thế chứ?

Hơn nữa, lại còn muốn cô bỏ tiền ra mua quà?

“Mẹ,” Tô Niệm Niệm dừng bước, “con không có thời gian đi ăn với mọi người đâu.”

“Sao lại không có thời gian? Con chẳng phải tự mở cửa hàng sao? Đóng cửa một ngày, đi cùng chúng ta là được rồi. Lúc này, con không đi chống lưng cho em con thì còn lúc nào nữa?”

Vương Tú Liên rất khó chịu. Ý của Tô Niệm Niệm là gì đây? Dù sao hai người cũng lớn lên trong cùng một nhà.

Cho dù không cùng cha mẹ ruột, nhưng cũng không thể tuyệt tình, lạnh nhạt như vậy chứ!

“Con cũng phải nghĩ, sau này con gả đi đâu, chúng ta cũng sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho con. Con không thể đối xử với em mình thế này!”

Vương Tú Liên vẫn còn lải nhải, Tô Kiến Quốc trầm ngâm một lát rồi cũng mở miệng:

“Niệm Niệm, con vẫn nên đi một chuyến đi. Lần này khách khứa khá đông.”

“Con cũng ra ngoài gặp gỡ nhiều một chút, đừng suốt ngày vùi đầu vào việc buôn bán, cũng đừng mãi nhớ chuyện cũ nữa.”

Tô Kiến Quốc không nói nặng, nhưng thực chất ông muốn ám chỉ: đừng cứ day dứt mãi về Tần Tiêu Bắc, vì người đã chết rồi.

Người mất thì không thể sống lại.

Chỉ là, lần trước vào dịp Tết, khi nhắc tới chuyện này, suýt chút nữa Tô Niệm Niệm đã sụp đổ. Thế nên lần này ông không dám nói thẳng.

“Được, con sẽ đi.”

Cuối cùng Tô Niệm Niệm cũng đồng ý, nhưng hôm sau khi trở về, cô chẳng mua gì cả.

Thực ra, lý do cô đồng ý đi, là vì muốn xem một vở kịch hay.

Kiếp trước, cô biết rất rõ — Dương Uyển Như không phải người dễ bị bắt nạt.

Lần này Tô Tiểu Tiểu mượn cớ sinh con để tính kế Dương Uyển Như, chắc chắn cô ta sẽ phản công.

Dương Uyển Như tuyệt đối không phải loại người ngồi im chịu thiệt.

Nhìn hai người đó đấu đá nhau, Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy hả hê.

Cả hai đều chẳng phải hạng tốt lành gì.

Kiếp trước, cô bị Dương Uyển Như hãm hại không ít lần, thấy ả ta gặp xui thì quá tốt rồi.

Còn Tô Tiểu Tiểu, sau khi lấy chồng thì hai người không có nhiều qua lại, nhưng khi còn ở nhà, cô ta chiếm được không ít lợi lộc. Lần này trọng sinh, lại còn mưu toan hãm hại để mình thành góa phụ… Tốt nhất là để cô ta bận rộn đấu đá với Dương Uyển Như, không còn thời gian đi gây chuyện!

Dạo này thời gian học tập vốn đã chiếm gần hết, đi xem trò vui cũng coi như giải trí.

Nhưng bắt cô bỏ tiền ra mua quà? Không đời nào!

“Con sao lại chẳng mua gì hết?”

Vương Tú Liên thấy Tô Niệm Niệm tay không về, không khỏi bất mãn:

“Dù sao Tiểu Tiểu cũng là em gái con. Con buôn bán kiếm được chút tiền, hàng tháng nộp có tí tiền sinh hoạt, ta cũng không nói gì. Giờ đi thăm em, con lại có thái độ như thế, con có quá đáng quá không?”

Từ sau khi Tô Tiểu Tiểu sinh con, tình thương làm mẹ của Vương Tú Liên gần như trào dâng đến cực điểm.

Không chỉ chạy sang nhà người ta phụ chăm sóc, mà còn nấu nướng, khiến Vương Tú Phân – mẹ chồng Tiểu Tiểu – nhàn nhã hơn nhiều.

Bây giờ lại còn muốn mang cả đồ nhà mình sang biếu… Thật không biết nghĩ gì nữa!

“Tiền của con mấy hôm trước đã dùng hết để nhập hàng, còn làm thêm một lô bao bì, nên giờ chẳng còn dư đồng nào.”

Thấy Tô Kiến Quốc không nói gì, Tô Niệm Niệm đảo mắt, tiếp lời:

“Vốn dĩ thu nhập của con không nhiều, tiền đều dồn hết vào hàng hóa rồi, đều bị găm ở đó cả.”

“Con vốn không ăn cơm ở nhà, tối nào cũng về rất muộn, về là đi nghỉ luôn, gần như chẳng dùng gì của nhà mình cả.”

“Tiền sinh hoạt mỗi tháng con cũng đưa 5 đồng, thỉnh thoảng còn mua thêm ít rau, ít thịt về. Mẹ à, con người không thể cứ mãi nói ngược với lương tâm được, đúng không!?”

Tô Niệm Niệm thỉnh thoảng cũng mua cho họ một, hai cân thịt, mỗi tháng khoảng hai lần.

Số tiền đó với cô chẳng đáng gì, nên vẫn sẵn sàng mua.

Dù sao cũng chỉ mất một chút xíu trong thu nhập của mình, mà người trong đại viện nhìn vào còn khen cô biết làm ăn, lại hiếu thảo với cha mẹ, không có gì xấu cả.

Nghe xong, Tô Kiến Quốc suy nghĩ một lát.

Niệm Niệm nói cũng đúng.

Như vậy đã là rất không dễ dàng rồi, thịt vốn đâu rẻ.

“Chẳng phải chúng ta đã mua cho Tiểu Tiểu nhiều thứ rồi sao? Niệm Niệm cũng mua không ít. Dù gì nó chưa lấy chồng, vẫn là người một nhà, cũng không cần phải so đo tính toán quá nhiều.”

Tô Kiến Quốc mở miệng, câu mà Vương Tú Liên định nói lập tức bị nghẹn lại, trong lòng tức lắm.

Bà ta chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn Tô Niệm Niệm.

Dựa vào cái gì chứ!?

Sắc mặt Vương Tú Liên cũng chẳng dễ coi, còn Tô Niệm Niệm thì thản nhiên vào phòng thay bộ quần áo, rồi đi theo sau Tô Kiến Quốc, ba người cùng nhau sang nhà họ Bạch.

Tô Tiểu Tiểu ở cữ cực kỳ thoải mái, vì có mẹ ruột đến nấu nướng, ngày nào cũng được ăn toàn món mình thích.

Vương Tú Phân cũng thường xuyên mua thịt, bữa nào cũng có thịt hoặc sườn, đến mức Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình mập ra hẳn.

Cô nghĩ, sau khi ra cữ phải kiêng khem lại để từ từ gầy xuống.

Trước kia, lúc đi dạo trong đại viện, cô từng nghe người ta nói — Dương Uyển Như sau khi sinh con, chỉ vài tháng đã gầy về dáng cũ.

Còn có người thì mãi không gầy lại được.

Tô Tiểu Tiểu không tin.

Cô chắc chắn mình cũng thuộc tạng người dễ gầy lại, tuyệt đối không thể thua kém Dương Uyển Như về nhan sắc.

Chiều nay mở tiệc mời khách, để chúc mừng việc mình sinh được cậu con trai mập mạp cho nhà họ Bạch.

Cô còn cố ý “hiểu chuyện”, bảo Bạch Quân Dịch gọi cả Dương Uyển Như đến dự.

Tối hôm qua khi biết chuyện, Bạch Quân Dịch còn khá vui.

Tô Tiểu Tiểu ngồi trên giường, ngắm nhìn con trai đang ngủ say bên cạnh, khóe miệng cong lên.

Dương Uyển Như vĩnh viễn không đấu lại được cô.

Vĩnh! Viễn!

Tô Tiểu Tiểu còn đặc biệt chọn một bộ đồ đẹp, đội thêm mũ.

Giờ chỉ còn hai, ba ngày nữa là hết cữ, buổi chiều hoàn toàn có thể ra ngoài tiếp khách.

Thời tiết cũng đang ấm áp, không lo bị cảm lạnh.

Khách khứa đến càng lúc càng đông, ông cụ cười ha hả, liên tục chào hỏi những người bạn cũ trong quân đội.

Vợ chồng Vương Tú Phân cũng bận rộn tiếp đón khách.

Đúng lúc này, Bạch Quân Dịch trở về, dẫn theo Dương Uyển Như và Tiểu Thạch Đầu.

Nhìn thấy Bạch Quân Dịch dắt Tiểu Thạch Đầu vào, ánh mắt Tô Tiểu Tiểu thoáng trầm xuống vài giây, nhưng ngay sau đó cô vẫn nhanh chóng vẫy tay, nở nụ cười ngọt ngào:

“Anh Dịch.”
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 103: Dù Tần Tiêu Bắc đã mất, nhưng tôi từng hứa sẽ chờ, thì nhất định sẽ chờ


Nghe thấy tiếng gọi của Tô Tiểu Tiểu, Bạch Quân Dịch liền buông tay Tiểu Thạch Đầu, nhanh chóng bước lại.

“Hôm nay con trai chúng ta ngủ rất ngoan.” Tô Tiểu Tiểu thấy anh đến gần thì thuận thế ôm lấy cánh tay anh, giọng đầy ngọt ngào: “Giờ càng ngày càng giống anh rồi. Ông nội còn nói giống hệt anh hồi nhỏ, lớn lên nhất định sẽ đẹp trai như ba nó.”

Bạch Quân Dịch gần đây vẫn chìm trong niềm vui có con, nên nghe vậy liền cười hạnh phúc, vòng tay ôm eo cô, hai người bày ra một bức tranh vợ chồng mặn nồng.

Đúng lúc này, Tô Niệm Niệm vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh ấy.

Tô Tiểu Tiểu ngẩng lên thấy cô, vốn định tách ra nhưng lại cố tình tỏ ra càng thêm thân mật. Trong lòng cô ta cảm thấy thật khó xử: vừa phải nghĩ cách đuổi Dương Uyển Như khỏi bên cạnh chồng mình, không để cô ta vòi tiền, lại vừa phải tìm cách khiến Tô Niệm Niệm hoàn toàn chết tâm.

Cô ta tin rằng Niệm Niệm si mê Tần Tiêu Bắc chẳng qua là vì không có được Bạch Quân Dịch. Không có được một người, thì sẽ gửi gắm tình cảm lên người khác. Chắc chắn là vậy.

Hai người họ tiếp tục diễn màn tình cảm, Tô Niệm Niệm chỉ lặng lẽ tìm một góc ngồi xuống. Vương Tú Liên thì đang bận lấy đồ chuẩn bị cơm nước, giống như đang ở trong chính nhà mình.

Tô Kiến Quốc cũng đi qua bắt chuyện với ba của Bạch Quân Dịch, ông cười cởi mở chào hỏi.

Dương Uyển Như nắm tay Tiểu Thạch Đầu ngồi một góc.

“Mẹ,” Tiểu Thạch Đầu nhìn thấy mẹ không vui, kéo vạt áo, thì thầm: “Mẹ thấy khó chịu đúng không?”

“Sao lại nói thế?”

Dương Uyển Như xoa đầu con. Thật ra trong lòng cô không hẳn là buồn, mà là từ khi bị Tô Tiểu Tiểu tính toán hãm hại, cảm giác ghét chuyển thành hận.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu bám lấy tay Bạch Quân Dịch, vừa làm nũng vừa như cố tình khiêu khích, cô càng thêm tức tối. Nếu không vì Tô Tiểu Tiểu, số tiền Bạch Quân Dịch đưa cho mẹ con cô hẳn sẽ ngày càng nhiều, để cô có thể ở nhà yên ổn nuôi con. Chứ đâu như bây giờ!

Vì là quân nhân nên không thể làm tiệc lớn, họ chỉ đãi năm bàn trong sân. Nhà rộng, đủ chỗ nhưng có hơi chật chội.

Tô Niệm Niệm ngồi yên một góc, lặng lẽ ăn cơm. Phải công nhận tay nghề người nấu hôm nay rất khá, ngon hơn mấy hộp cơm ngoài hàng nhiều.

Cô chuyên tâm ăn, còn Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy vậy liền nhếch môi cười khẩy. Trong lòng nghĩ: chắc là vì mình và Bạch Quân Dịch vừa rồi thân mật quá, khiến Niệm Niệm khó chịu nên mới cắm đầu ăn như thế.

Ngay cả Dương Uyển Như cũng vậy.

Tô Tiểu Tiểu bày ra vẻ hiền lành đảm đang, vừa nói chuyện với khách vừa cố tình công khai tên con trai: tiểu danh là Triều Triều – nghĩa là tràn đầy sức sống.

Tên này do chính Bạch Quân Dịch đặt.

“Anh Dịch nhà tôi hy vọng con trai sẽ lớn lên mạnh mẽ, là một người đàn ông đàng hoàng, biết gánh vác, biết bảo vệ đất nước.”

“Đại danh là Bạch Quân Trạch.” – Tô Tiểu Tiểu mỗi câu đều liếc về phía Tô Niệm Niệm và Dương Uyển Như với ánh mắt khiêu khích.

Sau đó, cô ta còn nhắc đi nhắc lại mấy lần, khoe rằng tên này do chính ông cụ đặt, cực kỳ có ý nghĩa.

Tô Niệm Niệm nghe đến mức tai sắp mọc kén, may mà đồ ăn ngon nên vẫn cắm cúi ăn. Ăn đến no căng mới đặt đũa xuống.

Ngay lúc đó, Tô Tiểu Tiểu đã tươi cười bước đến:

“Niệm Niệm, chị có muốn đi xem bé không? Cả Uyển Như nữa, cùng đi chứ? Tiểu Thạch Đầu, con có muốn đi gặp em trai không?”

Nghe xong, lông mày Tô Niệm Niệm nhíu chặt hơn.

Đây lại là trò gì?

Rõ ràng Tô Tiểu Tiểu đang khiêu khích công khai.

Thật sự rất muốn xem hai người họ bùng nổ đánh nhau thế nào!

“Được thôi, vậy đi xem em bé nào.” Dương Uyển Như nhìn gương mặt đắc ý của Tô Tiểu Tiểu, trong lòng dâng lên một cơn ngứa ngáy, nhất quyết không để cô ta được như ý.

“Niệm Niệm, trước đây sao hai người lại đổi hôn sự thế?”

Cô cố tình đổi cách xưng hô thân mật, rồi bất ngờ đẩy câu chuyện sang Tô Niệm Niệm.

Trong đầu Dương Uyển Như nghĩ: Tô Niệm Niệm từng thích Bạch Quân Dịch đến vậy, nếu lôi chuyện này ra trước mặt Tô Tiểu Tiểu thì chắc chắn sẽ khiến cô ta khó chịu. Dù gì hôm nay là ngày vui của họ, làm Tô Tiểu Tiểu mất hứng cũng coi như xả được cơn tức.

Tô Niệm Niệm hoàn toàn không ngờ mình lại bị lôi vào.

“Tôi còn có việc, không đi xem em bé đâu.”

Cô hít một hơi, rồi lạnh lùng nói tiếp:

“Nhờ đồng chí Dương lần sau đừng nói mấy chuyện như vậy nữa. Việc đổi hôn sự, tôi và em gái đều rất hài lòng. Cho dù Tần Tiêu Bắc đã mất, nhưng tôi từng nói sẽ chờ anh ấy, thì nhất định sẽ chờ! Đồng chí Dương, lôi vết thương của người khác ra mà nói, thật sự không hay chút nào.”

Giọng cô nghẹn lại, lẫn chút nức nở. Nói xong liền quay người bỏ đi, dù sao cô cũng đã ăn no.

Ban đầu còn định ở lại xem kịch hay, ai ngờ ngọn lửa bị kéo thẳng về phía mình. Cô không định làm trò cho họ xem!

Cứ để mặc hai người kia ở lại muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ, đừng lôi mình vào là được. Mà lời Dương Uyển Như vừa nói, ngược lại cho cô một cái cớ để rời đi sớm, lại có thể giả vờ giận dỗi, tỏ ra bản thân rất để tâm chuyện này.

Còn lễ nghi? Khách sáo? Nói lời xã giao?

Không tồn tại!

Thậm chí, cô còn biết chắc những người nghe thấy sẽ nghĩ: cô thật sự yêu Tần Tiêu Bắc đến cùng cực, còn cảm thấy Dương Uyển Như nói năng chẳng biết chừng mực.

Quả nhiên, ra ngoài sống, hình tượng đều là do chính mình dựng lên cả!

Còn Tô Kiến Quốc với Vương Tú Liên, muốn ở lại tới lúc nào thì ở, cô chẳng quan tâm.

Dương Uyển Như thì không ngờ Tô Niệm Niệm lại kiên quyết như vậy.

Cô nhớ lại từng nghe nói: trong tang lễ của Tần Tiêu Bắc, Tô Niệm Niệm còn lấy thân phận vợ chính thức để tham dự. Khi đó, Dương Uyển Như vẫn nghĩ: chẳng lẽ cô ta chỉ tham tiền nhà họ Tần?

Bởi vì mẹ của Tần Tiêu Bắc vốn nổi tiếng là “phú bà nhỏ” trong đại viện, nhà ngoại buôn bán, bản thân bà cũng tự kinh doanh, gia cảnh thực sự không tầm thường.

Bao nhiêu người muốn gả vào nhà đó. Nhưng những năm trước, Tần Tiêu Bắc chẳng mấy khi nghĩ đến chuyện yêu đương, mẹ anh – bà Nguyễn Tĩnh – cũng không thúc ép.

Sau này không biết thế nào, Nguyễn Tĩnh lại quen biết với nhà họ Tô. Ban đầu là Tô Tiểu Tiểu đi xem mắt, sau lại đổi thành Tô Niệm Niệm.

Thế là Tô Niệm Niệm và Tần Tiêu Bắc thuận lý thành chương mà ở bên nhau. Rồi mới có tất cả những chuyện sau này.

Dương Uyển Như còn đang nghĩ đến đó thì giọng Tô Tiểu Tiểu bỗng cao vút lên:

“Chị Uyển Như, đâu phải chị không biết, chị tôi vẫn luôn giữ trọn lời hứa với vị hôn phu của mình. Chị nói vậy đúng là quá đáng rồi đó!”
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 104: Không hổ là đứa con mình dạy dỗ


“Chị sao có thể nhắc đến chuyện đau lòng của chị tôi vào lúc này chứ!”

Tô Tiểu Tiểu vừa nói xong, tất cả khách khứa đều ngoái lại nhìn. Dương Uyển Như lập tức xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Bên kia Bạch Quân Dịch đang trò chuyện với mọi người, nghe động tĩnh cũng bước lại gần.

Không ít người bắt đầu thì thầm bàn tán chuyện Tô Niệm Niệm vì Tần Tiêu Bắc mà thủ tiết. Cũng có nhiều người nói Tô Niệm Niệm đúng là một cô gái tốt, còn lời Dương Uyển Như vừa rồi thì thực sự quá đáng.

Ngay cả Bạch Quân Dịch cũng thấy không ổn. Hôm nay vốn chỉ là tiệc mừng cho con trai mình, sao Dương Uyển Như lại nhắc tới chuyện đổi hôn sự trước mặt Tô Niệm Niệm chứ?

Dù trong lòng anh đôi khi cũng khó chịu khi thấy Tô Niệm Niệm khóc vì Tần Tiêu Bắc – cứ như bản thân anh vĩnh viễn không bằng người đã mất kia. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ anh giấu trong lòng thôi. Còn bây giờ, để Dương Uyển Như nói toẹt ra trước mặt bao người…

“Uyển Như,” Bạch Quân Dịch cau mày, nhìn thấy cô cúi đầu đầy ấm ức, “Em không nghĩ đến những điều này. Xin lỗi, là em sai.”

Nói xong, cô vội vàng kéo con trai chạy ra ngoài.

Bạch Quân Dịch thấy dáng vẻ tủi thân của Dương Uyển Như thì đoán ngay cô buồn thật, thế là vội đuổi theo.

Tô Tiểu Tiểu khẽ nhướng mày, làm bộ như cũng thấy khó chịu rồi giả vờ đi vào phòng. Trong lòng thì đắc ý vô cùng! Cô chẳng thèm quan tâm Tô Niệm Niệm có thật sự đau lòng vì Dương Uyển Như nhắc tới Tần Tiêu Bắc hay không, chỉ cần mượn cớ để Dương Uyển Như mất mặt là đủ!

Khách khứa trong sân xì xào thêm vài câu.

Sắc mặt ông cụ Bạch trở nên rất khó coi. Rốt cuộc là ai cho phép Dương Uyển Như đến đây? Trước kia chuyện giữa cô và Bạch Quân Dịch ầm ĩ tới mức bao nhiêu mọi người đều biết. Hôm nay vốn dĩ là bữa cơm vui vẻ, sao lại phải làm thành thế này?

Ông cụ không vui, nhưng khi tiễn khách vẫn cố gắng nở nụ cười.

Ngoài cổng, Dương Uyển Như vừa khóc vừa nói:

“Em chỉ tiện miệng hỏi thôi, hoàn toàn không có ý gì khác. Xin lỗi, em lỡ lời rồi, làm anh mất mặt.”

Cô khóc đến mức nước mắt đầm đìa, dáng vẻ yếu đuối đáng thương. Bạch Quân Dịch vốn đang bực bội, nhìn thấy thế cũng chẳng nỡ trách thêm.

Ngược lại còn an ủi:

“Không sao đâu, sau này đừng nói những chuyện như vậy nữa. Đừng buồn quá.”

“Thời gian này Tiểu Tiểu còn ở cữ, anh không tiện đến thăm em. Sau này anh sẽ bù, sẽ đưa Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi.”

Tiểu Thạch Đầu đứng bên nghe, nhớ lại những lời người lớn bàn tán trong bữa cơm. Thằng bé nghĩ một lát, rồi bất ngờ bước lên nắm lấy vạt áo của anh.

Ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt long lanh:

“Chú Bạch, mọi người đều nói chú đã có con của mình rồi. Có phải vì có con mới nên chú không thích cháu nữa, không đưa cháu đi chơi nữa phải không? Mấy lời chú nói trước đây đều là gạt cháu, đúng không?”

Bạch Quân Dịch nghẹn lời.

“Bạn cháu cũng từng bảo cháu là bạn thân nhất của nó, nhưng khi có bạn mới, nó liền không chơi với cháu nữa! Chú có con rồi thì cũng chẳng thích cháu nữa, phải không?”

Lời lẽ non nớt nhưng rõ ràng, mạch lạc. Dương Uyển Như nghe xong cũng sững người, nhưng trong lòng lại thấy hả hê — đúng là đứa con mình dạy dỗ!

Bạch Quân Dịch nhìn gương mặt nhỏ bé của Tiểu Thạch Đầu, nhớ lại khoảng thời gian từng dẫn nó đi chơi, lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời.

“Tiểu Thạch Đầu, cháu yên tâm. Sau này chú Bạch vẫn sẽ đến thăm cháu, vẫn dẫn cháu đi chơi. Dù chú có con rồi, cũng sẽ không quên cháu đâu!”

Anh lại nhớ tới lời hứa với Dương Uyển Như: đã nói sẽ chăm sóc mẹ con cô, thì phải làm đến cùng. Dù vì lý do gì, cũng không thể thất hứa.

Bằng không, sao còn xứng gọi mình là một người đàn ông đứng thẳng giữa trời?

“Anh Dịch…” Dương Uyển Như vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào, “Em với Tiểu Thạch Đầu không muốn làm phiền anh nữa. Từ giờ anh đừng đến tìm mẹ con em nữa.”

Nói xong, cô kéo tay Tiểu Thạch Đầu đi thẳng.

Vừa đi vừa cố tình dặn con:

“Con à, chú Bạch giờ có con riêng rồi, con đừng níu kéo chú dẫn con đi chơi nữa. Chú phải lo cho con của chú, hiểu chưa?”

Vừa nói, cô còn khẽ vỗ hai cái vào lưng con.

Tiểu Thạch Đầu lập tức “oa” một tiếng khóc òa lên.

Bạch Quân Dịch đi theo sát phía sau, đưa hai mẹ con về đến cửa nhà:

“Uyển Như, anh… anh không có ý trách em, chỉ là…”

Còn chưa nói hết, Uyển Như đã dứt khoát đóng sập cửa trước mặt anh:

“Anh Dịch, em… em không thể tới nhà anh nữa. Về sau có chuyện gì, tiệc tùng gì cũng đừng gọi em. Em… em buồn lắm.”

Nói dứt câu, cô khóa trái cửa, để anh đứng ngoài.

Nhìn từ bên ngoài thì cô tủi thân, đáng thương, nhưng cửa vừa khép lại, khóe môi Dương Uyển Như đã khẽ nhếch lên.

Cô hiểu rõ Bạch Quân Dịch hơn ai hết.

Thời gian cô ở bên anh lâu hơn Tô Tiểu Tiểu nhiều.

Cô biết anh có chút sĩ diện đàn ông: đã hứa cái gì thì nhất định phải làm cho bằng được, nếu không sẽ thấy mình thất tín, sẽ áy náy khôn nguôi.

Mà anh từng nói sẽ chăm sóc mẹ con cô, thì chắc chắn anh sẽ giữ lời.

Lúc thì tỏ ra yếu đuối, lúc lại tỏ chút cá tính – vậy mới giữ chặt được lòng anh.

Ngoài cửa, Bạch Quân Dịch bị chặn lại, nhớ tới những lời Tiểu Thạch vừa nói, bỗng giơ tay đấm mạnh vào ngực mình.

Hóa ra trong lòng Uyển Như vẫn còn có anh.

Mà vừa rồi anh lại nặng lời chất vấn cô, còn chuyện sinh nở của Tô Tiểu Tiểu, bản thân anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Uyển Như…

Khó trách cô tức giận.

“Uyển Như… vài hôm nữa anh sẽ lại tới thăm em.”

Anh nặng nề thở dài, xoay người bỏ đi.

Bên trong, Dương Uyển Như cố nhẩm đếm đến mười rồi hé cửa nhìn ra.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt Bạch Quân Dịch quay lại.

Hai người chạm mắt nhau, anh liền nở một nụ cười.

Dương Uyển Như nhanh chóng rụt đầu vào, đóng cửa lại.

Bạch Quân Dịch tin rằng cô vẫn quan tâm đến mình, nên cũng tạm gạt bỏ hết những chuyện cũ, nhẹ nhõm quay về nhà.

Lúc anh trở về, phần lớn khách khứa đã ra về.

“Vừa rồi tôi ra ngoài giải thích với Uyển Như một chút, tiện thể tiễn khách luôn.”

Anh tìm đại một cái cớ rồi ngồi xuống tiếp tục ăn.

Món ăn đã nguội, Vương Tú Phân liền vội hâm nóng lại cho con trai.

Ông cụ thì cứ liên tục lườm Bạch Quân Dịch, còn Tô Tiểu Tiểu thì đang ở trong phòng dỗ con.

“Con à,” Vương Tú Liên nắm chặt tay con gái, nhỏ giọng dặn dò,

“Con phải nghĩ cách giữ chặt lòng Quân Dịch! Con biết đấy, mỗi tháng nó vẫn phải đưa tiền cho cái người đàn bà kia. Mẹ sẽ bày cho con một kế sách… Dù gì cũng sắp hết cữ rồi.”
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 105: Tiểu Tần mất, cô ấy khóc thảm lắm, đúng là đứa con gái si tình


Nói xong, Vương Tú Liên ghé sát lại, hai mẹ con thì thầm bàn bạc.

Chờ đến khi Vương Tú Liên nói hết kế hoạch, trên mặt Tô Tiểu Tiểu lập tức nở nụ cười, còn khẽ vỗ tay một cái:

“Mẹ, mẹ đúng là cao tay! Giá mà mẹ sớm nghĩ ra cách này thì đâu đến nỗi để ả đàn bà kia vơ vét nhiều tiền thế chứ!”

Tô Tiểu Tiểu bĩu môi, trong lòng hừ lạnh.

Dương Uyển Như quả thật lợi hại, mấy năm trước mà lấy được nhiều tiền như vậy.

Chồng chết thì phải khéo léo lấy lòng bố mẹ chồng, xin tiền nuôi con mới đúng. Đằng này lại đi nhờ một người đàn ông khác nuôi, đúng là quá mất mặt!

Nghe xong cách của Vương Tú Liên, cô cảm thấy vô cùng hả dạ.

Bên ngoài, Bạch Quân Dịch ăn xong cơm, khách khứa cũng đã về gần hết.

Vương Tú Liên thì bận rộn thu dọn bát đũa, quét dọn nhà cửa.

Mọi thứ xong xuôi mới cùng Tô Kiến Quốc về nhà.

Trên đường đi, Tô Kiến Quốc có chút bực dọc, đột nhiên mở miệng:

“Tiểu Tiểu sắp hết cữ rồi, mấy hôm nữa em về lại đơn vị đi làm đi, đừng xen vào chuyện người ta nữa.”

“Thế nào mà gọi là xen vào? Con gái em vừa sinh, mẹ chồng nó nấu ăn dở tệ, em làm ít cơm cho nó thì sao chứ?”

Tô Kiến Quốc nghẹn lời, không phản bác được, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Dù sao hai nhà cũng coi như thông gia, vậy mà hôm nay ăn cơm xong, Vương Tú Liên bận bịu hầu hạ dọn dẹp như người giúp việc, còn bên nhà kia thì ngồi trong phòng trò chuyện vui vẻ.

Thật sự quá mức thấp kém.

Nhưng nghĩ kỹ thì lời bà ấy nói cũng không sai, con gái mình thì đương nhiên phải chăm sóc.

“Còn chuyện của Niệm Niệm, ông cũng nên để tâm đi.” Vương Tú Liên khéo léo đổi chủ đề.

“Cứ để nó mãi ở nhà như thế, đến lúc thành gái ế thì người ta lại đồn ầm lên, nói là bố mẹ không thương con riêng. Lúc ấy chẳng phải họ bảo tôi là mẹ kế ác, chẳng lo cho con chồng à?”

Bà giả bộ khó chịu, nhưng trong lòng lại tính toán rõ ràng.

Là mẹ kế thì rất dễ bị soi mói, nếu không nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho Tô Niệm Niệm, bên ngoài thể nào cũng có lời ra tiếng vào.

Nghe vậy, Tô Kiến Quốc cũng thấy nên bàn sớm.

“Nhưng thái độ của nó thì bà cũng biết rồi. Mỗi lần nhắc đến chuyện này là lại khóc lóc, nhắc tới Tần Tiêu Bắc thì như sắp treo cổ tới nơi, chúng ta cũng hết cách.”

Hai người càng nói càng thấy mệt mỏi.

Trong khi đó, Tô Niệm Niệm về đến nhà thì ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa vươn vai đã nhớ đến chuyện hôm qua, trong lòng lập tức rủa thầm Dương Uyển Như một câu:

“Đúng là thần kinh!”

Không biết rốt cuộc kết quả thế nào, có khi chẳng có chuyện gì lớn.

Cô lắc đầu, rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

Vừa bước đến cửa, đã nghe thấy Vương Tú Liên gọi với:

“Niệm Niệm, chiều nhớ mua ít thịt về nhé. Hôm trước mẹ mua nhiều đồ rồi, giờ nhà hết tiền rồi, con cứ đi chợ trước, đợi mẹ có lương rồi trả lại.”

“Vâng.”

Tô Niệm Niệm nhàn nhạt đáp một câu, quay người đi luôn.

Cô biết thừa mẹ kế đang tính toán: hôm qua đi nhà họ Bạch không mua gì, nên hôm nay thế nào cũng phải ép mình bỏ tiền.

Thôi kệ, lát về thì mua bừa ít là xong.

Vào đến khu tập thể, cô theo thói quen đi qua cổng lớn, đúng lúc nghe thấy mấy chị dâu nói chuyện to:

“Dương Uyển Như hôm qua đúng là chẳng biết điều, ai đời lại lôi chuyện đổi hôn sự ra hỏi Niệm Niệm? Chuyện cũ qua lâu rồi, người ta đồng chí Tần Tiêu Bắc cũng mất rồi. Con bé Niệm Niệm trông thì như không sao, thực ra là đang cố gồng thôi.”

“Chuẩn luôn! Tôi nghe nói hôm Tần Tiêu Bắc mất, nó đi dự tang lễ mà khóc thảm lắm. Đúng là một đứa con gái si tình. Nếu không bị bố mẹ Tần ngăn lại, chắc nó đã làm lễ minh hôn rồi ấy! Cái bà Dương kia đúng là chẳng có não, toàn xát muối vào vết thương của người ta!”

“Ai mà chẳng biết Niệm Niệm một lòng giữ cho Tần Tiêu Bắc. Cứ nhắc đến chuyện đi xem mắt là y như rằng khóc lóc, làm ầm ĩ, thậm chí còn doạ thắt cổ tự tử! Tôi trước đây đi ngang nhà họ còn nghe thấy nó khóc, chắc là bố mẹ bắt đi xem mắt, nó gào thét nói mình quên không nổi Tần Tiêu Bắc, chết cũng không chịu đi.”

“Chưa hết đâu, chuyện hôm qua ấy, sau đó Dương Uyển Như bỏ đi, vậy mà Bạch Quân Dịch lại còn chạy theo! Tôi cũng chẳng hiểu nổi Tô Tiểu Tiểu nghĩ cái gì nữa!”

Người nói là một chị dâu vốn không ưa Tô Tiểu Tiểu, nghe được mẩu chuyện này từ đâu đó, sáng sớm đã mang ra kể cho mấy bà vợ quân nhân cùng đi chợ.

Tô Niệm Niệm nghe lỏm được vài câu.

Không ngờ chuyện hôm qua lại còn có diễn biến sau đó.

“Chậc chậc…”

Cô vừa đi vừa thầm nghĩ: rõ ràng Tô Tiểu Tiểu định mượn mình để đẩy Uyển Như vào thế khó, ai dè Bạch Quân Dịch lại còn đuổi theo.

Xem ra sau này mới thật sự có trò hay để coi.

Tô Niệm Niệm mỉm cười híp mắt, rồi đi thẳng đến cửa hàng.

Lưu Vân Yến lại ghé qua, mang theo cho cô một ít đề thi và sách.

“Thật sự cảm ơn chị nhiều nhé,” Niệm Niệm vỗ nhẹ tay, “em quên mất chị vốn là giáo viên, nên trước đây chẳng bao giờ hỏi xin đề thi cả.”

Hôm nọ, khi Niệm Niệm đang ngồi trong cửa hàng đọc sách cấp ba, đúng lúc Lưu Vân Yến tới gọi, tình cờ thấy.

Thế là mới biết Tô Niệm Niệm có ý định ôn thi đại học.

Nghe xong, Lưu Vân Yến hết sức ủng hộ, còn bảo có người thân là giáo viên cấp ba, có thể kiếm thêm sách và đề.

Kể từ đó, Tô Niệm Niệm có nguồn tài liệu dồi dào, giờ đã nắm vững hết kiến thức trung học phổ thông.

Thậm chí cả mấy kiến thức cơ bản về mật mã hay chất nổ, cô cũng thuộc kha khá.

“Đây, em cứ ôn trước mấy đề này. Tháng sau, khi còn hai tuần nữa đến kỳ thi, người thân chị sẽ ra thêm hai bộ đề dự đoán, chị cũng sẽ mang cho em.”

Tô Niệm Niệm lại cảm ơn rối rít, Lưu Vân Yến nắm chặt tay cô:

“May mà hồi đó em nhắc nhở chị, nếu không thì chị đã dính phải gã kia rồi.”

“Nghe nói sau đó hắn lại quen một cô khác, giờ cô đó có bầu, mà sính lễ chỉ có 28 tệ.”

“Giờ thì hai nhà đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin rồi.”

Nghe tới đây, Niệm Niệm cùng Văn Tú đều tròn xoe mắt:

“Thật sự có cô gái bị lừa hả?”

Trước đó Tô Niệm Niệm không nói thẳng, chỉ khuyên Lưu Vân Yến thử dò lại đối tượng xem mắt kia.

Kết quả là sau lần thử, hai người nhanh chóng chia tay.

Sau đó Niệm Niệm mới chia sẻ: có những gã đàn ông là “con trai cưng của mẹ”, chỉ nghe lời mẹ, một lòng muốn giảm hết chi phí cưới xin, tìm đại một cô về nhà làm osin không công.
 
Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng
Chương 106: Tiền không tiêu cho con ruột, lại đem nuôi đàn bà và con người ta bên ngoài


Lúc trước, mọi người còn cảm thấy Tô Niệm Niệm nói hơi quá. Nhưng khi nghe Lưu Vân Yến kể lại chuyện này, cả nhóm đều sững sờ.

“Thôi thì… có những chuyện, một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu!”

Tô Niệm Niệm lắc đầu, giọng nghiêm túc:

“Sau này tụi mình tìm người yêu thì phải mở to mắt, nghĩ xa một chút. Đừng để đi vào vết xe đổ.”

Cô quay sang an ủi Vân Yến:

“Chị Vân Yến, chị đừng nản. Chị tốt như vậy, nhất định sẽ có người biết trân trọng thôi.”

Lưu Vân Yến che miệng cười khẽ:

“Em nói chị hiểu hết. Nhưng bây giờ chị không còn quá coi trọng việc có tìm được người tốt hay không nữa. Chị chỉ muốn tập trung vào công việc, phấn đấu xem cuối năm có thể thăng hạng chức danh không. Còn muốn đi học thêm, không muốn chỉ làm cô giáo tiểu học mãi, mà muốn dạy ở trường cấp cao hơn.”

Nghe thấy cô bạn có chí tiến thủ, Tô Niệm Niệm vui mừng thay, lại cổ vũ một phen.

Phía Tô Niệm Niệm đang đi con đường truyền cảm hứng, thì bên kia, Tô Tiểu Tiểu lại bắt đầu bước vào trận chiến “đấu trí – đấu tâm” với Dương Uyển Như.

Sau bữa tiệc kéo dài gần một tuần, Bạch Quân Dịch lĩnh lương. Như cũ, anh đưa cho Dương Uyển Như 30 đồng, lại cho bé Tiểu Thạch 5 đồng tiêu vặt. Phần còn lại thì mang về nhà, chia cho ông nội và Bạch San San, nên chẳng còn bao nhiêu.

Tối hôm đó, Tô Tiểu Tiểu hỏi đến chuyện tiền nong, Bạch Quân Dịch thật thà kể lại.

Cô tức đến mức suýt nổ phổi.

Đã sinh con cho anh ta rồi, vậy mà anh ta còn đưa 30 đồng cho Dương Uyển Như, thậm chí cho đứa con riêng kia hẳn 5 đồng tiền tiêu vặt!

Thế khác gì so với lúc mình chưa tranh giành đâu?

“Anh Dịch…” – nhưng dù trong lòng lửa giận cuộn trào, Tô Tiểu Tiểu vẫn phải nhịn, hít sâu rồi dịu giọng – “Giờ con còn nhỏ, chi tiêu lớn, mình phải biết tiết kiệm hơn một chút.”

Nghe vậy, Bạch Quân Dịch thở dài, lấy cả khoản tiền dành cho bản thân ra, đưa thêm cho cô.

“Anh vất vả kiếm tiền, cũng phải giữ lại chút mà tiêu. Em ở nhà lo cho con, chúng ta sẽ cố gắng tiết kiệm.”

Cô vừa nói vừa làm bộ khách khí, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm thực hiện kế hoạch mẹ mình – Vương Tú Liên – bày ra.

Tháng đó, Tô Tiểu Tiểu thường xuyên rủ mấy chị dâu trong đại viện đi mua đồ, toàn là mua cho con.

Bạch San San ban đầu còn đi theo, muốn xem chị dâu có mua gì cho mình không. Nhưng nhìn quanh chỉ thấy toàn đồ cho đứa bé, cô ta ngại chẳng dám mở miệng. Dần dà, cũng không thèm đi cùng nữa.

Một tháng trôi qua, Tô Tiểu Tiểu sắm cho con không ít thứ tốt, đều là loại đắt đỏ.

Đến kỳ phát lương tiếp theo, Bạch Quân Dịch lĩnh tiền nhưng không vội đưa sang nhà Dương Uyển Như. Anh về nhà trước, nghe Tô Tiểu Tiểu kể chi tiêu tháng qua mà trợn tròn mắt.

“Nuôi một đứa trẻ… tốn kém đến mức này sao?”

Nghe vợ tính toán từng khoản, đầu anh choáng váng.

Nếu vẫn đều đặn gửi tiền cho Dương Uyển Như, thì gia đình này sẽ eo hẹp vô cùng.

Nhưng nếu không đưa, chẳng phải những lời hứa trước kia của anh biến thành cái tát vào mặt sao?

Thực ra, Tô Tiểu Tiểu cố tình tiêu toàn đồ tốt nhất cho con. Trong lòng cô nghĩ: Tiền mình không tiêu cho con trai mình, lại để nuôi đàn bà và coi người ta sao? Thà tiêu hết cho con mình còn hơn!

Cô vẫn nắm chặt tay chồng, ánh mắt dịu dàng:

“Không sao đâu anh, em sẽ cố gắng tiết kiệm hơn. Anh đừng làm việc vất vả quá. Để em đi lấy nước cho anh rửa chân.”

Một màn hiền thục – thấu tình đạt lý khiến Bạch Quân Dịch chẳng nỡ từ chối. Anh lại thêm phần áy náy, chỉ biết đưa thêm cho vợ một phần chi phí sinh hoạt.

Nhìn số tiền còn lại trong tay, anh khẽ thở dài.

Trước đây, chỉ sau một tuần lĩnh lương là anh đã mang tiền đến nhà Dương Uyển Như. Nhưng lần này, anh lùi lại tận mười ngày.

Thực sự không thể kéo dài hơn nữa, một buổi chiều anh xách một con cá sang nhà cô.

“Anh Dịch!”

Thấy anh đến, Dương Uyển Như mỉm cười:

“Chiều nay em vừa nấu món đậu phụ kho mà anh thích nhất.”

Đứng ở cửa, nhìn bóng dáng cô trong gian bếp nhỏ, búi tóc gọn gàng, vẻ mặt vui vẻ, Bạch Quân Dịch bỗng thấy cay đắng.

Gia đình anh bây giờ tốn kém quá, không thể bảo đảm cho mẹ con cô có cuộc sống như xưa.

Nhưng lời hứa ngày ấy rõ ràng vẫn vang bên tai…

Anh ép mình nuốt xuống nỗi khó xử, bước vào phụ một tay.

Bữa cơm hôm đó trôi qua trong không khí ấm áp. Ăn xong, anh rút tiền đưa cho cô:

“Xin lỗi em, Uyển Như. Từ ngày Tiểu Tiểu sinh con, chi tiêu trong nhà nhiều lắm… nên…”

Những lời phía sau tuy Bạch Quân Dịch chưa nói ra, nhưng Dương Uyển Như đã hiểu.

Trước đây, khi anh ta mới chỉ là phó doanh trưởng, mỗi tháng đều đưa cho mẹ con cô 30 đồng, gần như tuần nào cũng ghé một chuyến, mỗi lần đến đều mang theo chút thịt hoặc cá.

Sau này anh thăng chức, tiền đưa lên thành 40 đồng. Nhưng chẳng được bao lâu, Tô Tiểu Tiểu lấy lý do đang mang thai, chi tiêu nhiều, nên lại quay về mức 30 đồng như cũ.

Rồi nhờ có Tiểu Thạch hay quấn quýt đòi, mới được thêm 5 đồng riêng.

Thế mà bây giờ, con của Tô Tiểu Tiểu mới chỉ hơn hai tháng, số tiền lại ít đi mất 5 đồng.

Tiền tiêu vặt của Tiểu Thạch cũng không còn. Tính ra là hụt hẳn mười đồng.

Vậy sau này, khi con họ càng lớn, tiền chẳng phải sẽ còn ít đi nữa sao?

“Không cần đâu, không cần đâu.”

Trong lòng Dương Uyển Như tức đến phát điên, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Con nhỏ cần mua nhiều thứ, anh cứ mang hết tiền về đi. Mỗi tháng tôi vẫn còn 20 đồng do cha mẹ chồng để lại, ăn uống không thành vấn đề.”

“Ăn uống thì không sao, nhưng con cũng phải được bồi bổ dinh dưỡng chứ. Số tiền này em cứ cầm lấy đi. Sau này tôi sẽ cố gắng xin đi làm nhiệm vụ nhiều hơn, để kiếm thêm ít tiền thưởng!”

Bây giờ chi tiêu trong nhà quá căng thẳng, nhưng Bạch Quân Dịch không thể quên lời hứa trước kia, nên đành lấy cả khoản dành cho bản thân ra đưa thêm cho cô.

Anh nghĩ, cùng lắm sau này mình chịu khó đi làm nhiệm vụ, mỗi lần cũng có chút tiền thưởng, tuy không nhiều nhưng tích góp lại cũng không ít, coi như bù đắp cho mẹ con cô.

Nghe đến đây, trong lòng Dương Uyển Như càng bốc hỏa.

Chẳng lẽ cô chưa từng nuôi con sao?

Một đứa trẻ sao có thể tốn kém đến mức ấy!

Theo cách nói của Bạch Quân Dịch, thì lý do Tô Tiểu Tiểu phải tiêu nhiều như vậy, chỉ là vì cái gì cũng chọn loại tốt nhất cho con.

Đúng là đáng hận!

Tại sao cứ nhất định phải mua đồ tốt nhất?

Có rất nhiều thứ, không phải loại tốt nhất cũng dùng được kia mà!
 
Back
Top Bottom