Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
432,728
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMdirtOGfrL54md3SPtDo8jtb8em55qHxrNds02zAQnECuL46wouYohF8T6FUj4nOFd70hOdypDchVhSB6hfXaeZjpen6B1TxuEyGu-TprwKJwpj9XXTRe4QlilaSb3Gx8AX5OIyucytaqNtZt932iX=w215-h322-s-no-gm

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Tác giả: Đông Phương Ký Bạch
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vì không muốn nuôi con giúp người khác, Tiêu Thanh Như hủy hôn với trúc mã.

Đang chuẩn bị một lòng gây dựng sự nghiệp, lại bị người từ kinh thị tới để mắt tới.

Hứa Mục Chu là phi công có triển vọng trẻ tuổi nhất, lần đầu tiên gặp mặt đã đem lòng yêu em gái của bạn mình. Nghe nói cô đã đính hôn rồi, anh chỉ có thể đè tâm tư của mình xuống.

Đột nhiên có một ngày, người trong lòng từ hôn! Hứa Mục Chu mưu đồ đã lâu, chủ động xuất kích, cuối cùng cưới được Tiêu Thanh Như về nhà.

---- Sau khi bị thương...

Hứa Mục Chu: "Vợ, chúng ta ly hôn đi." Tiêu Thanh Như: "Anh nghĩ hay lắm." "Anh là người tàn phế." "Phế hay không thì phải kiểm tra thử mới biết được."​
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 1: Chương 1



Mùa đông năm 1970.

Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh.

Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng.

Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa.

Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện.

Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề.

Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng r*n r* vỡ vụn tuôn ra.

Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh.

Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio.

"Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây.

"Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân bốn cẳng lên lầu.

Không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp đẩy cửa phòng Tiêu Thanh Như ra, thấy cô vô lực co quắp ở trên giường, dáng vẻ cực kỳ thống khổ.

Quỳ một gối xuống bên giường, khẩn trương thăm dò trán Tiêu Thanh Như, sờ thấy một tay mồ hôi.

"Thanh Như, em thế nào rồi?""Đau bụng.

"Hai chữ ngắn ngủi nhưng tốn hết sức lực.

Con gái mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, Giang Xuyên cho là cô đang tới tháng.

Trong lòng nghi ngờ, loại tình huống này trước kia chưa từng xảy ra, lần này là làm sao vậy?Biểu cảm trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, "Chịu đựng, tôi đưa cô đi bệnh viện.

"Tiêu Thanh Như sắc mặt trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi mịn, lúc này ngoại trừ gật đầu thì cũng nói không ra lời.

Cầm lấy một chiếc áo khoác quân đội khoác lên trên người Tiêu Thanh Như, lại trùm khăn quàng cổ, đội mũ lên giúp cô.

Viện gia chúc cách bệnh viện quân khu không xa, Giang Xuyên cõng cô lên liền chạy ra ngoài.

Tuyết rơi xuống mặt đường không dễ đi, Giang Xuyên vừa muốn chạy mau một chút, còn vừa phải lưu ý người trên lưng, không thể để cho cô ngã xuống.

Thanh Như từ nhỏ đã không chịu khổ, nếu như ngã đau nói không chừng sẽ rơi hạt đậu vàng.

Hơn nữa anh ta c*̃ng không nỡ để cô chịu đau.

Dựa vào tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, cơn gió lạnh lẽo thổi vào mặt, mang theo cảm giác nhói nhói, trong lòng Tiêu Thanh Như lại như có lửa nóng.

Có Giang Xuyên ở bên người cô, hình như thân thể c*̃ng không còn khó chịu như trước nữa.

Hai tay vòng chặt cổ của người đàn ông, vô lực ghé vào trên lưng của anh ta, "Giang Xuyên, cám ơn anh.

"Trong ngữ điệu dịu dàng tràn đầy ỷ lại, người đàn ông ngoắc ngoắc môi, "Em là người yêu của anh, cần phải khách khí với anh như thế?"Tiêu Thanh Như im lặng nhếch nhếch miệng, "Chỉ nói như thế một lần.

""Ôm chặt anh.

"Xốc người lên, tăng nhanh bước chân.

Cách đó không xa dưới lầu gia chúc, chị dâu Vương đang nóng nảy dạo bước, lúc nhìn thấy bọn họ con mắt phụt sáng lên.

Chạy chậm đến đi trước mặt bọn họ, "Đồng chí Giang, Vãn Thu sắp sinh! Lúc này mọi người đều đang làm việc, tôi tìm không thấy người hỗ trợ.

""Cậu nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện! Nếu như chậm trễ xảy ra vấn đề gì thì sẽ không tốt.

"Đỗ Vãn Thu là quả phụ của bạn tốt Giang Xuyên, trong bụng còn có di phúc tử[1], bình thường chỉ cần giúp được một tay thì Giang Xuyên đều sẽ giúp.

[1] Ý chỉ con mồ côi từ trong bụng mẹ.

Đưa tiền.

Đưa phiếu.

Đưa đồ ăn.

Có đôi khi còn đến nhà phụ giúp mấy việc cần đàn ông.

Bởi vì chuyện này, Tiêu Thanh Như còn cùng Giang Xuyên gây gỗ mấy lần.

Cô cảm thấy Giang Xuyên phải cùng Đỗ Vãn Thu giữ một khoảng cách, có gì cần hỗ trợ phải để cô ra mặt.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 2: Chương 2



Trong tư tâm, cô không muốn vị hôn phu của mình tiếp xúc nhiều với những người phụ nữ khác.

Nhưng Giang Xuyên cho rằng kia là quả phụ của anh em tốt, mang thai nên làm cái gì cũng không tiện, anh ta cũng chẳng qua là thuận tay giúp một chút mà thôi, không cần phải để ý.

Dù là bên trong viện gia chúc có người nói ra nói vào, Giang Xuyên c*̃ng kiên trì cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần anh ta không thẹn với lương tâm là được.

Tiêu Thanh Như cùng Giang Xuyên là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên chung một viện, mặc dù đối với chuyện này có ý kiến khác nhau, nhưng cuối cùng Tiêu Thanh Như vẫn thỏa hiệp.

Cô không nỡ chia tay Giang Xuyên, luyến tiếc tình nghĩa thanh mai trúc mã, c*̃ng luyến tiếc mối tình đầu này.

Lúc này nghe được tiếng hô hoán của chị dâu Vương, trái tim Tiêu Thanh Như bỗng nhiên nhấc lên.

Giang Xuyên sẽ lựa chọn thế nào?Có khi nào lần này cô lại bị vứt sang một bên hay không?Giật giật khóe miệng, "Chị dâu Vương, chúng em còn có việc, chị tìm người khác hỗ trợ đi, nhóm chị dâu bên trong viện gia chúc đều rất nhiệt tình, khẳng định sẽ đồng ý phụ một tay.

""Cái này.

.

.

" Chị dâu Vương chần chờ một lát, "Phụ nữ khí lực không lớn bằng đàn ông, ôm không nổi phụ nữ có thai, nếu như khiến người bị thương, trách nhiệm này chúng ta không gánh nổi.

"Có thể là người sinh bệnh đều yếu ớt, lúc này Tiêu Thanh Như muốn tùy hứng một lần, "Nếu quả thật xảy ra vấn đề, Giang Xuyên c*̃ng không gánh nổi trách nhiệm, bằng không chị đi mời bác sĩ đi.

""Đồng chí Tiêu, chị cũng chẳng còn cách nào khác mới mở miệng nhờ đồng chí Giang hỗ trợ, chồng Vãn Thu đã không còn, một người lẻ loi trơ trọi rất là thương cảm, chúng ta cứ xem như làm chuyện tốt được hay không?"Tiêu Thanh Như cố chấp đáp lại, "Chúng em c*̃ng có việc gấp, không giúp được.

"Giang Xuyên quay đầu nhìn Tiêu Thanh Như, khó xử mở miệng, "Thanh Như, anh đưa đồng chí Đỗ đi bệnh viện trước rồi mới trở lại đón em.

""Anh không thể đưa em đi trước sao?""Đồng chí Đỗ tình huống rất khẩn cấp.

"Cảm giác tủi thân quét sạch toàn thân, hốc mắt chua xót, ánh mắt trong nháy mắt trở nên mơ hồ, "Em c*̃ng rất đau.

"Giang Xuyên sốt ruột nói: "Sinh con là chuyện lớn, không thể trì hoãn, nếu như xảy ra vấn đề khả năng chính là một xác hai mệnh.

""Thanh Như, chẳng mấy chốc anh sẽ trở lại đón em, anh cam đoan với em.

"Nước trong thân thể hóa thành nước mắt, từ hốc mắt trào lên.

Tiêu Thanh Như không muốn khóc, nhưng cô thật sự khống chế không nổi, thân thể rất đau, trong lòng càng đau.

"Sinh con không có nhanh như vậy, bên người Đỗ Vãn Thu cũng không phải là không có bất kỳ ai, anh không phải bác sĩ, càng không phải là chồng cô ấy, anh có hoặc không có thì có cái gì khác nhau?""Em nói mê sảng cái gì đó hả? Anh chẳng qua là giúp bạn bè chăm sóc vợ anh ấy.

"Tiêu Thanh Như nắm chặt cánh tay, "Em không muốn anh đi! Em muốn anh đưa em đi bệnh viện trước!""Đừng hồ nháo.

""Em không có hồ nháo.

""Thật xin lỗi.

"Giang Xuyên không dám nhìn vào mắt Tiêu Thanh Như, sợ nhìn thấy nước mắt của cô.

Phụ nữ sinh con tương đương với qua Quỷ Môn quan, so sánh với nỗi đau khi tới tháng, cái nào nặng cái nào nhẹ, liếc qua thấy ngay.

Giang Xuyên buông Tiêu Thanh Như xuống, cởi khăn quàng cổ trên cổ, đệm trên ghế đàn mộc dài ở một bên.

"Em ở đây chờ anh, anh sẽ mau chóng trở lại.

"Người đàn ông nhanh chóng rời đi, chạy lên lầu viện gia chúc ở một bên, sau một trận rối loạn, ôm một người phụ nữ có thai phần bụng hở ra xuống lầu.

Từ đầu đến cuối, anh ta đều không có nhìn vị hôn thê đang ngồi tại trên ghế dài, sắc mặt tái nhợt đến không có huyết sắc.

Tiếng bước chân vội vàng dần dần đi xa, bóng lưng cuối cùng c*̃ng biến mất ở trong tầm mắt của Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như đã đếm không hết đây là lần thứ mấy Giang Xuyên vì Đỗ Vãn Thu mà vứt bỏ cô rồi.

Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, Tiêu Thanh Như cố hết sức lực đứng lên.

Không đi được hai bước thân thể ngã xuống, ngã vào trong đống tuyết đã được cào bên cạnh.

Lạnh quá.

Đau quá.

Lần này, cô không cần Giang Xuyên nữa.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 3: Chương 3



Thời khắc hôn mê, Tiêu Thanh Như cảm giác có người bế mình lên.

"Đồng chí Tiêu, tỉnh.

"Cái ôm ấm áp như lò lửa lớn, hòa tan thân thể đông cứng của cô, khiến cô sinh lòng nhớ nhung.

Con mắt hơi mở ra một khe nhỏ, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt cương nghị.

Lúc hô hấp phả ra khí trắng làm mờ ngũ quan, chỉ có đôi mắt sắc bén như ưng kia lưu lại ở trong đầu óc của cô.

Thân thể không tự chủ được sáp lại gần nơi phát ra ấm áp, thấp giọng nỉ non, "Đau.

"Người đàn ông ôm cô khẩn trương hỏi: "Đau ở chỗ nào?"Nhưng Tiêu Thanh Như đã không còn khí lực trả lời, dần dần đã mất đi ý thức.

Hứa Mục Chu không nghĩ tới lần nữa nhìn thấy Tiêu Thanh Như sẽ là cảnh tượng như vậy.

Đất trời tuyết trắng, ngoại trừ người đi làm, những người khác ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài.

Nếu như không ai phát hiện cô, hậu quả sẽ là như thế nào anh không dám nghĩ.

"Đồng chí Tiêu?"Lung lay cánh tay, "Tỉnh!"Người trong ngực đã ngất đi, thân thể mềm nhũn, tay vô lực rủ xuống, không hề đáp lại.

Hứa Mục Chu lần đần tiên cảm nhận được tư vị của sợ hãi, "Thanh Như, tôi đưa em đi bệnh viện.

""Đừng ngủ!"Tiếng bước chân hốt hoảng từ xa mà đến gần, người xếp hàng xem bệnh không tự chủ được nhìn qua.

"Nhường một chút!""Phiền nhường một chút!""Bác sĩ! Mau đến khám cho cô ấy!""Nhanh!"Trong bệnh viện không thể lớn tiếng ồn ào, nhưng Hứa Mục Chu quá mức bối rối, đã không lo được nhiều như vậy.

Thấy vậy, tất cả mọi người tự giác nhường ra một con đường, ưu tiên cơ hội khám bệnh cho người vội vàng đến kia.

Nhân viên y tế xem xét trạng thái của Tiêu Thanh Như liền biết vấn đề rất nghiêm trọng.

Vội vàng nói: "Trước tiên anh buông bệnh nhân xuống, cởi áo khoác cô ấy ra, chúng tôi phải kiểm tra sau đó mới biết được tình huống.

"Hứa Mục Chu không dám chậm trễ, vội vàng làm theo.

Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thanh Như tái nhợt đến trong suốt, anh không khỏi cắn chặt hàm răng.

"Nhất định phải chữa được cho cô ấy!"Thiên kim của Tiêu Tư lệnh, còn là diễn viên vũ đạo có thiên phú nhất đoàn văn công, toàn bộ quân đội có ai không biết?Bác sĩ một mặt nghiêm túc, "Chăm sóc người bị thương là trách nhiệm của chúng tôi, phiền đồng chí ra ngoài chờ, chậm trễ thêm một phút, đối với người bệnh mà nói chính là thêm một phần nguy hiểm.

"Bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng khám, cả người Hứa Mục Chu đều hoảng hốt.

Tiêu Thanh Như như thiên nga trắng tỏa sáng lấp lánh, cô hẳn là ở trên sân khấu, ở trong tiếng vỗ tay, chứ không phải mặt không còn chút máu nằm ở trên giường bệnh.

Hai tay vô thức xiết chặt.

Anh không muốn Tiêu Thanh Như xảy ra chuyện.

Một chút cũng không muốn.

Qua hồi lâu, mới phản ứng được còn chưa thông báo cho người nhà của Tiêu Thanh Như, nếu có tình huống như thế nào, phải cần người nhà ở đây.

Quay đầu mắt nhìn đóng chặt cửa, bước nhanh rời đi.

"Đồng chí bác sĩ, mượn dùng điện thoại một chút.

""Dùng đi.

"Liên tục gọi mấy cuốc điện thoại, mới liên hệ được cha Tiêu và mẹ Tiêu.

Trở lại phòng khám, bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ cho Tiêu Thanh Như xong rồi.

"Đồng chí Tiêu là bị viêm ruột thừa, thời gian chậm trễ quá lâu, hiện tại nhất định phải giải phẫu, người nhà đã tới chưa?""Phẩu thuật trước đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.

"Tình huống hiện tại, dù cho Hứa Mục Chu không nói, bác sĩ cũng sẽ triển khai biện pháp khẩn cấp.

Nhưng mà, đã có người nói anh sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm, bác sĩ c*̃ng không có ý kiến.

Tay run run, ký xuống tên của mình.

Tận mắt nhìn thấy Tiêu Thanh Như được đưa vào phòng giải phẫu, Hứa Mục Chu như tùng bách thẳng tắp đứng tại cổng, nắm chặt tay bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương đều trắng bệch.

Nhịp tim rất nhanh, so với lần đầu tiên lái phi cơ thi hành nhiệm vụ thì còn nhanh hơn.

Trong cổ họng giống như là kìm nén một cỗ khí, ra không được, mặt căng cứng, đến mức hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 4: Chương 4



Người chạy tới đầu tiên là mẹ của Tiêu Thanh Như, đối phương chạy chậm đến đi cửa phòng giải phẫu, "Tiểu Hứa, Thanh Như nhà dì ra sao rồi?"Hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, ngăn chặn cỗ uất khí này, "Còn đang giải phẫu, bác sĩ nói là viêm ruột thừa.

"Mẹ Tiêu lo lắng bước đi hai bước, "Nếu là viêm ruột thừa thì tình hình khẳng định rất nghiêm trọng, sớm biết hôm nay dì không ra khỏi cửa, cũng sẽ không để lâu như vậy mới đến bệnh viện.

""Dì, trước tiên bác đừng có sốt sắng, đồng chí Tiêu khẳng định sẽ không có chuyện gì.

"Mẹ Tiêu đời này chỉ có một trai một gái, một trái tim đều đặt vào trên người bọn họ.

Lúc này con gái nằm ở trong phòng giải phẫu, tình huống như thế nào bà ấy hoàn toàn không biết, sao có thể không lo lắng?Cố gắng bình ổn tâm tình, mẹ Tiêu lúc này mới nhớ tới một chuyện khác, "Thanh Như hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Hứa, làm sao cháu gặp được con bé?"Việc này không có gì phải giấu diếm, Hứa Mục Chu một năm một mười nói rõ chi tiết.

"Thanh Như không phải đứa nhỏ làm việc l* m*ng, bị bệnh con bé có thể tìm hàng xóm xung quanh giúp đỡ, cũng có thể gọi điện thoại cho bố nó, làm sao lại một mình đi ra ngoài?""Hơn nữa còn ngã xuống trong đống tuyết, nếu không phải cháu phát hiện kịp thời, vậy, vậy hậu quả khó mà lường được.

"Trong mắt Hứa Mục Chu b*n r* ánh sáng lạnh lùng, nếu như không phải Tiêu Hoài Thư nhờ anh đến nhà họ Tiêu kiểm tra ống nước giúp thì anh c*̃ng sẽ không phát hiện Tiêu Thanh Như.

Cho nên, rốt cuộc vì sao cô đến nơi cách nhà xa như vậy?Cái này không hợp lý.

Mẹ Tiêu ở nguyên chỗ xoay hai vòng, "Không được, bác phải gọi điện thoại cho lão Tiêu, nếu như tình huống không tốt phải để ông ấy ra mặt mời một giáo sư đến xem bệnh giúp Thanh Như.

""Dì, cháu đã gọi điện thoại cho Tiêu Tư lệnh rồi.

"Nghe anh nói như vậy, mẹ Tiêu mới yên tâm chút, cảm kích nói: "Hôm nay thật sự phải cảm ơn cháu, về sau cháu chính là ân nhân của nhà chúng ta, một mình cháu từ kinh thị xa xôi đến, có gì cần hỗ trợ cứ việc nói.

"Hứa Mục Chu vâng một tiếng, "Cháu và Tiêu Hoài Thư là bạn bè, em gái của cậu ấy tất nhiên cũng là em gái của cháu, ngài không cần khách khí như thế.

"Mẹ Tiêu liên tục gật đầu, "Chờ Thanh Như khỏe lại, dì sẽ làm sủi cảo cho mấy đứa ăn, đến lúc đó và Hoài Thư đồng thời trở về.

"Hứa Mục Chu gật đầu, chỉ chỉ ghế dài bên cạnh, "Giải phẫu không có nhanh như vậy, dì ngồi đỡ một lát đi.

"Mẹ Tiêu quét ánh mắt qua, thấy được áo khoác quân đội, mũ của con gái, còn có hai chiếc khăn quàng cổ.

Đi mau hai bước, cầm lấy chiếc khăn màu xám kia, "Đây là khăn quàng cổ của Tiểu Giang, mấy ngày trước Thanh Như vừa đan cho thằng bé, tại sao lại ở chỗ này?"Đây là Hứa Mục Chu mang về từ hiện trường.

Tất cả đều đã có đáp án.

Vì sao sinh bệnh còn đến nơi cách nhà xa như vậy? Bởi vì là bị Giang Xuyên mang đi!Mẹ Tiêu không ngu ngốc, cũng nghĩ đến điểm này.

"Cái tên đáng đâm ngàn đao này, khẳng định lại nửa đường vứt bỏ Thanh Như!"Hốc mắt ướt át, nổi lên một vòng đỏ, "Đỗ Vãn Thu ở tòa gia chúc bên cạnh, khẳng định là cô ta lại gọi người đi.

""Nếu như Thanh Như xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho hai người bọn họ!"Mẹ Tiêu vừa khóc, vừa mắng, trên đời này tại sao có thể có người không tim không phổi như thế?Quả phụ của anh em quan trọng, hay là vị hôn thê của mình quan trọng, chẳng lẽ anh ta không biết sao?Hơn nữa Thanh Như còn bệnh, trời đông giá rét, sao có thể ném cô ở nửa đường?Hứa Mục Chu di chuyển quai hàm, anh biết mình không có tư cách tức giận nhưng tức giận vẫn không bị khống chế từ đáy lòng dâng lên.

Giang Xuyên, anh đã nhớ kỹ.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 5: Chương 5



Người đàn ông trung niên mặc quân trang phẳng phiu, mang theo khí thế uy nghiêm dẫn theo cảnh vệ viên xuất hiện.

Hứa Mục Chu đứng nghiêm chào.

Tiêu Tư lệnh gật đầu, "Thanh Như thế nào rồi?""Còn đang phẩu thuật.

""Hôm nay cảm ơn cậu, hôm nào tới nhà làm khách, để Thanh Như tự mình cảm ơn cậu.

""Tiện tay mà thôi.

"Tiêu Tư lệnh trong mắt tràn đầy khen ngợi, phi công hai mươi hai tuổi đã bộc lộ tài năng, là nhân tài hiếm có.

Phẩm hạnh còn đoan chính như vậy, về sau tiền đồ không đong đếm được.

Khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi đến bên cạnh vợ.

Chồng vừa đến, mẹ Tiêu liền có chỗ dựa, "Lão Tiêu, bây giờ Thanh Như mười tám tuổi, con bé còn đang ở độ tuổi thanh xuân, nếu như xảy ra chuyện.

.

.

"Vỗ vỗ bả vai vợ, cắt ngang lời bà, "Em đừng quá lo lắng, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.

"Mắt nhìn về phía phòng giải phẫu, người đàn ông từ trước đến nay cảm xúc nội liễm trong mắt lại tràn đầy lo lắng.

Từ khi Tiêu Thanh Như tiến vào phòng phẫu thuật đến khi phẫu thuật kết thúc, ròng rã hai giờ.

Ra ngoài đầu tiên chính là bác sĩ, Hứa Mục Chu sải bước xông lên phía trước, "Bác sĩ, đồng chí Tiêu thế nào rồi?""Phẫu thuật rất thành công, lại ở viện quan sát ba ngày, không có vấn đề thì có thể xuất viện về nhà.

"Hứa Mục Chu nói cảm ơn, cả người c*̃ng buông lỏng xuống theo.

Lúc này mới cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, hóa ra là đổ mồ hôi.

Mẹ Tiêu vỗ vỗ ngực, "Cám ơn trời đất, về sau cũng đừng phát sinh chuyện như vậy nữa, trái tim này của tôi thật sự không chịu nổi.

""Em cái miệng quạ đen này, nói cái gì xúi quẩy thế?"Ngoài miệng nói khí phách như vậy nhưng giọng điệu cũng rất dịu dàng, cảnh vệ viên sớm đã quen với phương thức ở chung của hai vị này rồi.

Bất kể ở bên ngoài uy phong cỡ nào, về nhà cũng là người đàn ông bình thường sợ vợ mà thôi.

Lúc này, cửa phòng phẫu thuật lại một lần mở ra, Tiêu Thanh Như được y tá đẩy ra.

Lần này, Hứa Mục Chu không có tiến lên.

Cách đám người xa xa nhìn Tiêu Thanh Như, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng mà người đã tỉnh.

Tỉnh thì tốt rồi, Hứa Mục Chu nghĩ như vậy.

Đồ vật thuộc về Tiêu Thanh Như để ở trên ghế đã được cảnh vệ viên mang đi, nơi này không có chuyện của anh nữa, người đàn ông cao lớn cuối cùng do dự một chút, chọn rời đi.

Tiêu Thanh Như được đưa đến phòng bệnh, ở phòng một người có điều kiện tốt nhất.

Thuốc tê còn chưa hết, cô có thể nghe được tiếng nói của người chung quanh nhưng lại không thể nào tập trung được tinh thần.

Phảng phất sau một khắc thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.

"Đồng chí Tiêu, hiện tại còn không thể ngủ.

"Nghe thấy y tá nói như vậy, Tiêu Thanh Như cố gắng mở mắt ra, nhưng kiên trì không được mấy giây, lại nhắm mắt lại.

"Người nhà nói chuyện với bệnh nhân nhiều một chút, tuyệt đối đừng để cho người ngủ thiếp đi, trước tiên quan sát hai giờ, không sao thì có thể ngủ.

""Được được, vất vả cho mọi người rồi.

""Vì nhân dân phục vụ, đây là việc chúng tôi nên làm.

"Truyền nước biển xong, dặn dò những gì cần chú ý, y tá rời khỏi phòng bệnh.

Mẹ Tiêu cúi người vỗ nhẹ nhẹ mặt con gái, "Thanh Như, đừng ngủ, chúng ta nói chuyện đi.

"Tiêu Thanh Như mơ mơ màng màng lên tiếng, mí mắt rất nặng nề, chỉ muốn ngủ.

"Con nói cho mẹ nghe, có phải thằng nhóc Giang Xuyên kia vứt con ở giữa đường hay không?"Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tiêu Thanh Như lại ch** n**c mắt xuống, nói chữ được chữ mất, duy nhất có thể nghe rõ chỉ có hai chữ Giang Xuyên.

Cha Tiêu dùng sức vỗ bàn một cái, "Đã xảy ra chuyện gì? Cái gì là Giang Xuyên vứt Thanh Như ở giữa đường?""Còn có thể là gì? Lại đi quản chuyện nhà khác chứ sao.

"Mẹ Tiêu nghiến răng nghiến lợi, "May mắn Thanh Như nhà chúng ta không có việc gì, bằng không em sẽ không tha cho nó.

"Đã mang người ra cửa thì nên phụ trách tới cùng, bỏ người ta trong đống tuyết là thế nào?Dầu gì cũng phải tìm người ở lân cận nhờ người ta trông chừng Thanh Như mới phải.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 6: Chương 6



Cái tên này đáng giết ngàn đao, còn là vị hôn phu thanh mai trúc mã với Thanh Như nữa, sao anh ta lại tàn nhẫn như vậy?Nhìn dáng vẻ con gái im lặng rơi lệ, hai vợ chồng đau lòng vô cùng.

Mẹ Tiêu là phụ nữ, cảm tính hơn đàn ông một chút, "Tôi đã nói hủy bỏ hôn ước, ông còn nói lật lọng không tốt, nếu như sớm tách hai đứa nó ra thì có thể phát sinh loại chuyện như hôm nay hay sao?"Cha Tiêu ở trước mặt vợ có chút không ngóc đầu lên được, ấp úng nói: "Nếu như nó không mang người đi ra ngoài, Thanh Như ở nhà một mình, nói không chừng sẽ trì hoãn lâu hơn.

""Vậy cũng tốt hơn chôn ở trong đống tuyết! Thân thể phụ nữ không giống đàn ông các ông, sợ nhất là cảm lạnh!"Cha Tiêu thở dài một hơi, "Đây không phải là Thanh Như cũng không muốn chia tay với thằng nhỏ họ Giang kia hay sao? Bằng không tôi còn có thể cưỡng ép buộc hai đứa nó lại với nhau được à?"Lời nói này nói đúng vào trọng tâm, hiện tại lưu hành tự do yêu đương, bọn họ không can thiệp quá nhiều được.

Mẹ Tiêu đau lòng lau nước mắt giúp con gái, nhẹ giọng dỗ dành, "Thằng nhỏ Giang Xuyên kia là người không thể trông cậy, chúng ta không cần cậu ta nữa, có được hay không?""Ừm, từ bỏ.

"Hai vợ chồng liếc nhau, việc này phải là rất đau lòng mới có thể khiến con gái nói ra những lời này?Một bên khác, sau khi Giang Xuyên đưa Đỗ Vãn Thu đến bệnh viện, bận trước bận sau, hết tìm bác sĩ thì đi đóng tiền.

Sinh thường không phải cứ vỡ ối là có thể sinh, trì hoãn một đỗi, thời gian đã qua mấy giờ.

Bọn người tiến vào phòng sinh thì Giang Xuyên mới thoát thân được, trở về viện gia chúc.

Chỉ là Tiêu Thanh Như đã không ở nơi đó.

Đang chuẩn bị đi bệnh viện hỏi một chút, đột nhiên bị một người đàn ông chặn đường đi.

Giang Xuyên nhận ra Hứa Mục Chu, đây là bạn tốt của Tiêu Hoài Thư, một kẻ đáng gờm từ kinh thị tới.

Người này trước đó từng đến nhà họ Tiêu ăn cơm một lần, vừa vặn anh ta cũng có mặt.

Vốn dĩ bởi vì đối phương là phi công nên ấn tượng của anh ta đối với Hứa Mục Chu cũng không tệ lắm, lúc này thấy anh cố ý gây chuyện, chút thiện cảm này liền tan thành mây khói.

"Anh có ý gì?""Không có ý gì, chỉ muốn tìm đồng chí Giang so tài một chút.

"Giang Xuyên vội vã đi bệnh viện, lạnh lùng nói: "Hôm nay không rảnh, nếu anh thật sự muốn so tài thì có thể tìm thời gian khác.

""Tôi chỉ muốn hôm nay.

"Đối phương không buông tha, Giang Xuyên khó thở, "Đánh nhau là trái với kỷ luật.

"Hứa Mục Chu chậc một tiếng, "Đánh nhau cái gì? Nói là so tài!"Không đợi Giang Xuyên cự tuyệt, đấm một quyền vào bụng đối phương, nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Tiêu Thanh Như, mắt sắc của Hứa Mục Chu càng sâu.

Ra tay phải gọi là nhanh - chuẩn - ác, còn chuyên chọn những nơi người khác không thấy được mà đánh.

Giang Xuyên từ nhỏ lớn lên ở viện gia chúc, hiện tại c*̃ng tiến vào bộ đội, tự nhiên không phải ăn chay.

Thế là cứ như vậy mà đánh nhau, từng quyền nện xuống, không ai nhường ai.

Cho đến khi bị đồng chí cảnh vệ phát hiện, lúc này mới ngừng lại.

"Đánh nhau là hành vi trái kỷ luật, hiện tại cùng chúng tôi trở về chấp hành giáo dục.

"Hứa Mục Chu sờ khóe miệng, "Chúng tôi không có đánh nhau, là so tài, không tin các anh hỏi anh ta.

"Giang Xuyên đau đến sắp gập cả người, nhưng bởi vì sốt ruột đi bệnh viện thăm Tiêu Thanh Như, dù cho không muốn để Hứa Mục Chu được lợi nhưng vẫn phải hùa theo lời nói của anh.

"Không sai, chúng tôi vừa rồi là đang so tài, đồng chí anh xem chúng tôi đều không bị tổn thương, làm sao có thể là đánh nhau? Chúng ta rất chú ý đến kỷ luật đó.

"Nói hết lời cuối cùng cũng qua mặt được.

"Họ Hứa, việc này hôm nay tôi nhớ kỹ, đến mà không trả lễ thì không hay.

"Hứa Mục Chu thở dài một hơi, trong lòng thư thản không ít, "Tôi chờ anh.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 7: 7: Nên Làm Như Thế Nào Cậu Tự Suy Xét 1



Giang Xuyên một lần nữa trở lại bệnh viện tìm y tá hỏi thăm phòng bệnh mà Tiêu Thanh Như đang nằm.

Anh ta đứng ở cửa lưỡng lự một lúc lâu mới giơ tay lên gõ cửa.

Giọng người đàn ông uy nghiêm vang lên: "Mời vào.

"Cho dù Giang Xuyên được cha Tiêu nhìn từ nhỏ đến lớn nhưng trong lòng anh ta vẫn không kiềm được mà hồi hộp, phải hít sâu một hơi lúc này mới đẩy cửa đi vào.

"Chào bác trai.

""Chào bác gái.

"Mẹ Tiêu không thèm nhìn Giang Xuyên, hoặc nói cách khác là không thèm để ý tới anh ta, miệng vẫn luôn lải nhải nói chuyện với con gái: "Con cố kiên trì thêm chút nữa là có thể lập tức ngủ.

"Tiêu Thanh Như mê man, hoàn toàn không chú ý tới Giang Xuyên đang đứng ở cạnh giường bệnh.

Cô dạ một tiếng, sau đó hai mắt lại híp lại.

Dáng vẻ cố gượng lại cơn buồn ngủ rất đáng thương làm cho mẹ Tiêu vô cùng đau lòng, bà đưa tay vuốt mái tóc rũ xuống ở bên má của Tiêu Thanh Như.

Nếu có thể, bà rất muốn thay con gái chịu khổ.

"Bác gái, không phải Thanh Như chỉ đau bụng thôi sao? Sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?"Đau bụng?Thật buồn cười, có ai đau bụng mà lại yếu như Thanh Như, thậm chí còn phải phẫu thuật?Tuy rằng biết bệnh của con gái không phải do Giang Xuyên gây ra nhưng mẹ Tiêu vẫn không chịu được mà sinh lòng oán giận.

Đều nói tiễn Phật tiễn đến phương Tây, nếu anh ta không thể làm được chuyện này nhất định cũng đừng cho người ta hy vọng.

Bà thất vọng nhìn Giang Xuyên: "Con bé vừa mới làm phẫu thuật, cậu không thấy sao?""Phẫu thuật?"Đầu óc Giang Xuyên mông lung chớp mắt một cái: "Con không biết tình huống lại nghiêm trọng như vậy, nếu biết trước! ""Bây giờ cậu nói mấy lời này thì có ích lợi gì?" Mẹ Tiêu cắt ngang lời của anh ta: "Cậu có lòng đưa Thanh Như đến bệnh viện, chúng tôi cảm ơn cậu, nhưng mà chuyện cậu bỏ lại con bé giữa đường chúng tôi không thể nào tha thứ được, sau này càng không dám giao con bé cho cậu.

"Giang Xuyên mấp máy đôi môi khô ráp, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một trận khủng hoảng: "Bác gái, con biết việc này là con không đúng, con hy vọng bác cho con một cơ hội để con lấy công chuộc tội.

"Cho dù thái độ của anh ta có thành khẩn đi chẳng nữa thì mẹ Tiêu cũng không dao động một chút nào.

Bà là một người mẹ, phải luôn nghĩ cho con gái, không thể nhân nhượng.

Bà nhìn thẳng vào mắt Giang Xuyên: "Nếu lần sau lại có chuyện xảy ra trên người Thanh Như và Đỗ Vãn Thu, cậu sẽ chọn ai?""Con! " Giang Xuyên mở miệng chuẩn bị nói chuyện.

Mẹ Tiêu nâng tay lên ngăn anh ta lại: "Người ta hay có câu lời đã nói ra như đinh đóng cột, có một số việc nếu như cậu làm không được vậy thì đừng nói ra.

"Cho dù lời nói của Giang Xuyên có dễ như thế nào nghe nhưng mà lúc thật sự gặp chuyện, anh ta sẽ không do dự mà chọn Thanh Như sao?Hành động là câu trả lời tốt nhất, anh ta đã có đáp án từ lâu rồi.

Giang Xuyên không biết bản thân mình nên nói cái gì, cũng không biết nên làm gì mới có thể làm cho người nhà Tiêu Thanh Như nguôi giận, anh ta đứng nghiêm túc bên cạnh giường bệnh, im lặng bày tỏ sự áy náy của mình.

Nhìn thời gian, cách thời gian phẫu thuật kết thúc được hai giờ.

Mẹ Tiêu không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhìn con gái ngủ.

Trong đầu luẩn quẩn lời nói của Hứa Mục Chu, sau đó trong lòng bỗng hoảng sợ.

"Lúc Thanh Như tỉnh có thể sẽ đói, em quay về nấu cho con bé một chút cháo trắng đi.

""Vậy ai sẽ chăm sóc Thanh Như?""Anh.

""Anh không đi làm sao?"Cha Tiêu nói: "Có, chờ em đến đây anh mới đi hoặc anh nhờ một y tá đến đây trông Thanh Như.

"Giang Xuyên lập tức tỏ thái độ: "Để con chăm sóc cô ấy, đúng lúc hôm nay con được nghỉ, con có rất nhiều thời gian.

"Hai người lớn không hẹn mà cùng nhau lộ ra biểu cảm không tin tưởng anh ta.

Mẹ Tiêu thẳng thắn nói: "Bây giờ Thanh Như còn đang truyền dịch, nếu cậu có việc bận đột xuất thì sao, giao con bé cho cậu không tốt lắm.

"Giang Xuyên áy náy vô cùng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào bọn họ: "Lần này cho dù trời có sập xuống con cũng sẽ không đi.

"Cha Tiêu hắng giọng nói: "Được, vậy giao Thanh Như cho cậu.

"Giang Xuyên đã chuẩn bị tâm lý kiên trì chiến đấu lâu dài, không ngờ rằng cha Tiêu lại dễ dàng nhượng bộ như vậy, anh ta mừng rỡ: "Bác trai, lần này con nhất định sẽ không để cho hai người thất vọng.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 8: 8: Nên Làm Như Thế Nào Cậu Tự Suy Xét 2



Mẹ Tiêu còn muốn nói chuyện lại bị chồng kéo ra khỏi phòng bệnh.

"Có phải anh bị đập trúng đầu rồi không? Sao có thể đưa con gái để cho nó chăm sóc chứ? Nếu xảy ra chuyện gì anh sẽ hối hận không kịp.

""Là anh cố ý đấy.

""Hả?" Bà quan sát chồng: "Anh có ý đồ gì thế?""Nếu nó biểu hiện tốt, chứng minh mắt nhìn con gái của chúng ta cũng không quá kém.

Còn nếu lần này nó lại bị gọi đi, như vậy cho dù anh không cần mặt mũi cũng phải giúp con gái hủy bỏ hôn sự này.

"Ông vỗ vai của vợ: "Em yên tâm, anh sẽ bảo người khác để ý phòng bệnh, sẽ không để cho Thanh Như gặp chuyện không may.

"Bà bực bội hất tay chồng ra: "Cho dù biểu hiện lần này của nó có tốt đến mấy em cũng sẽ không đồng ý Thanh Như qua lại với nó, người này đối với em đã không còn uy tín gì nữa rồi, chưa kể thời gian sau này còn rất dài, trong phút chốc tốt thế cũng chẳng có ích gì.

"Quay đầu lại nhìn về phòng bệnh, nếu chồng đã nói sẽ sắp xếp người chú ý phòng bệnh thì nhất định ông nói được thì làm được.

"Em mau về nấu cháo đi, nấu xong thì nhanh chóng quay trở lại.

"Mẹ Tiêu liên tục gật đầu: "Em đi nhanh về nhanh.

"Vợ đã đi xa, cha Tiêu đẩy cửa ra: "Cậu theo tôi ra đây.

""Nhưng còn Thanh Như! "Người cảnh vệ đứng dậy, cười nói: "Tôi sẽ trông coi đồng chí Tiêu, đồng chí Giang anh cứ yên tâm mà đi.

"Anh ta lo sợ bất an đi theo sát cha Tiêu đến một góc không người.

"Bác trai.

"Ông không hề vòng vo với anh ta mà đi thẳng vào vấn đề nói: "Cậu nghĩ sao về Đỗ Vãn Thu?""Cô ta là góa phụ, vợ của anh em cậu.

""Chồng của cô ta không chỉ có một người anh em, cậu có thấy người nào khác cũng chu đáo giống như cậu không?"Giang Xuyên không biết phải làm sao: "Con nghĩ cứ giúp được thì cứ giúp.

"Sống đến tuổi này, cha Tiêu rất hiểu bốn chữ ‘lời người đáng sợ’ là có ý gì.

"Tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là hủy hôn sự với Thanh Như, sau này cậu muốn quan tâm đến ai là chuyện của cậu.

""Bác trai, con không hủy hôn.

"Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Giang Xuyên: "Con gái của tôi không cho phép bị người khác bắt nạt.

"Môi anh ta giật giật muốn giải thích rồi lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Dù sao Thanh Như thật sự chịu ấm ức.

Lần này suýt chút nữa còn xảy ra chuyện lớn.

Giống như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Xuyên, cha Tiêu tiếp tục nói: "Lựa chọn thứ hai của cậu, cậu phải hứa sau này không được gặp Đỗ Vãn Thu nữa, sau này chuyện của cô ta đều không liên quan gì đến cậu.

""Bác trai, nếu con mặc kệ bọn họ, cuộc sống mẹ góa con côi sẽ vô cùng khó khăn.

"Giọng điệu của cha Tiêu càng thêm trầm thấp: "Bên phía Đỗ Vãn Thu đã có tổ chức sắp xếp riêng, chờ cô ta sinh con xong sẽ đưa về quê, thậm chí còn được sắp xếp công việc, hơn nữa còn có tiền trợ cấp, cuộc sống của cô ta và đứa nhỏ cũng không đến nỗi nào khó khăn.

""Nhưng mà! ""Không có nhưng nhị gì cả.

"Nói xong câu này, cha Tiêu cũng không nói thêm gì nữa.

"Nên làm như thế nào, tự cậu suy xét đi.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 9: 9: Giang Xuyên Chúng Ta Chia Tay Đi 1



Bởi vì tác dụng thuốc tê, Tiêu Thanh Như thật sự ngủ rất sâu.

Giang Xuyên ngồi ở trên ghế, nâng tay muốn v**t v* gương mặt của Tiêu Thanh Như.

Rồi lại bởi vì sắc mặt của đối phương quá nhợt nhạt, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn cho nên anh ta chậm rãi thu tay về.

Anh ta nhỏ giọng nói: "Thanh Như, anh thật sự không có cố ý.

""Em có thể tha thứ cho anh không?"Câu hỏi này không có ai trả lời.

Chỉ còn lại nội tâm dày vò đang nhiều lần tra tấn Giang Xuyên, liệu Thanh Như sẽ trách anh ta sao?Chuyện này có thể làm cơ thể cô tổn thương hay không?Càng suy nghĩ nhiều lại càng thêm cắn rứt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến lúc y tá đi vào thay thuốc, người ở trên giường bệnh mới dần dần tỉnh táo lại.

"Thanh Như, em tỉnh rồi sao?"Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Xuyên, trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ nhớ lại hình ảnh anh ta ôm Đỗ Vãn Thu rời đi.

Không còn cảm giác vui sướng mỗi khi nhìn thấy anh ta như ngày xưa nữa: "Sao anh lại ở đây?"Vẻ mặt Giang Xuyên có chút cứng đờ, anh ta áy náy nói: "Bác gái về nhà nấu cháo rồi, họ kêu anh ở lại đây chăm sóc em, Thanh Như anh không cố ý bỏ lại em.

""Uhm, tôi biết, tình huống của đồng chí Đỗ khẩn cấp hơn, anh lo lắng cho cô ra là rất đúng.

"Rõ ràng là lời nói khéo léo thấu hiểu lòng người nhưng lại khiến sống lưng Giang Xuyên phát lạnh.

Là bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên, bọn họ rất hiểu rõ tính tình của nhau.

Chỉ những lúc ở trước mặt người ngoài Thanh Như mới có thể vừa lễ phép lại xa cách như thế.

Giữa bọn họ không nên như vậy.

Giang Xuyên sốt ruột nắm tay cô: "Thanh Như, anh thật sự không phải cố ý, sắp xếp cho đồng chí Đỗ xong anh đã quay về tim em, chỉ là đã chậm một bước.

"Thật sự chỉ là đã chậm một bước sao?Tiêu Thanh Như khẽ nhếch môi châm biếm, cô dùng sức rút tay về: "Tôi ở đây cũng không sao, anh đi đi.

""Không, anh không đi.

"Thanh Như còn đang giận dỗi, nếu anh ta đi chẳng phải tội sẽ càng thêm nặng hay sao?Phải dỗ dành người cho thật tốt.

"Thanh Như, em có khát không?""Thanh Như, em có đói bụng không?"Mặc kệ anh ta nói cái gì, Tiêu Thanh Như đều làm như gió thoảng bên tai, lời vào tai này lại ra tai kia.

Loại cảm giác lạnh thấu tim gan này, cô không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

Có một vài người chắc đã định trước không thuộc về mình.

Cô cũng có lòng tự trọng, vì một người đàn ông chẳng ra gì mà hạ mình chịu đựng anh ta hết lần này đến lần khác, loại chuyện này cô không làm được.

Dừng lại ở đây đi.

"Chờ đến khi anh được nghỉ phép, sức khỏe của em cũng sẽ tốt hơn, đến lúc đó chúng ta lên thành phố xem phim nhé?""Nếu em không muốn đi xem phim thì chúng ta đi dạo ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, anh đã để dành được mấy tấm phiếu vải đúng lúc có thể cho em mua một chiếc váy.

""Trước kia không phải em nói muốn cùng anh chụp ảnh chung sao, đến lúc đó chúng ta nhân tiện đi đến tiệm chụp ảnh để chụp nhé.

"Thấy Tiêu Thanh Như không phản ứng, Giang Xuyên càng trở nên lo lắng: "Không phải em khen món thịt kho tàu ở tiệm cơm quốc doanh ngon lắm sao, đến lúc đó anh dẫn em đi ăn nhé.

"Anh ta càng nói, ánh mắt của Tiêu Thanh Như lại càng lạnh, thậm chí còn tỏ ra vẻ phiền phức xen lẫn chán ghét.

Đây là cảm giác mà Giang Xuyên chưa từng trải qua trước đây, dường như trong lòng cô anh ta đã không còn quan trọng nữa.

Anh ta lại nắm lấy tay Tiêu Thanh Như, trong giọng nói mang theo ý van xin.

"Thanh Như, em đừng có như vậy.

""Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh được không?"Tiêu Thanh Như muốn rút tay lại nhưng không thành công, trong mắt cô mang theo tức giận: "Lúc anh hết lần này đến lần khác lựa chọn người khác, anh nên nghĩ đến kết quả này.

""Tôi là người không phải thần tiên, tôi không thể chịu được cảm giác chồng chưa cưới của mình luôn đặt người phụ nữ khác vào vị trí ưu tiên, cho nên Giang Xuyên, chúng ta kết thúc rồi.

"Lời dứt khoát nói ra khỏi miệng, trong lòng Tiêu Thanh Như cũng thả lỏng, cô nên làm như thế từ lâu rồi.

.
 
Back
Top Bottom