Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 250: Chương 250



Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Tiêu Thanh Như lười nấu bữa sáng nên đã mời Tống Viện tới căng tin giải quyết cái bụng.

Một cái màn thầu, một quả trứng gà, vừa dinh dưỡng lại ngon miệng.

Ăn xong, Tiêu Thanh Như đi làm, Tống Viện về nhà nói chuyện thẳng thắn với gia đình.

Vấn đề này cứ luôn đè nặng trái tim Tống Viện khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Thò đầu ra là dao, rụt đầu vào cũng là dao, vậy chi bằng dứt khoát một lần cho xong.

Nói rồi sẽ không gặp áp lực tâm lý nữa, Tống Viện nghĩ thầm như vậy.

"Đừng căng thẳng, cho cậu biết một chuyện, thật ra cha mẹ cậu đã biết chuyện của cậu với Tần Bắc từ lâu rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện ngạc nhiên: "Trước giờ tớ chưa từng nhắc tới Tần Bắc trước mặt họ, sao họ biết được chứ?"

"Có thể là vô tình biết."

Tống Viện lại càng căng thẳng hơn: "Vậy mà bọn họ lại không nói với tớ, thậm chí còn làm bộ như chưa hề hay biết, cố tình xem tớ diễn kịch?"

Tiêu Thanh Như an ủi cô ấy: "Có lẽ bọn họ cũng giống như cậu, không biết nên mở lời thế nào."

"Ai nha, chuyện này... Nếu tớ cho họ thấy rõ thái độ của mình ngay từ lúc bắt đầu thì có lẽ mọi thứ đã không phức tạp như vậy."

Nhưng nếu nghĩ lại, lúc ấy Tần Bắc luôn tìm cách né tránh Tống Viện, cô ấy đâu thể cho cha mẹ thấy thái độ của mình được.

Đâu thể nói với bọn họ là cô ấy muốn theo đuổi Tần Bắc, hay là cả đời này chỉ yêu mình Tần Bắc?

Tống Viện lặng lẽ ghi nhớ món nợ của Tần Bắc.

Đợi sau này có cơ hội, cô ấy sẽ trừng phạt Tần Bắc.

Tiêu Thanh Như khẽ vỗ bả vai Tống Viện: "Tớ đi trước đây."

Tống Viện kéo tay cô: "Hay là cậu xin nghỉ hôm nay đi, có cậu ở đó chắc chắn cha mẹ sẽ không mắng tớ, tớ cũng sẽ tự tin hơn nữa."

"Tớ mới xin nghỉ khoảng thời gian trước rồi, nghỉ nhiều sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Cô giáo Tống à, cậu hãy tự giải quyết chuyện của mình đi, tớ tin tưởng cậu."

Tống Viện nhìn Tiêu Thanh Như rời đi với ánh mắt ngóng trông.

Sau đó Tống Viện bước chậm về hướng nhà mình, tự xây dựng tâm lý vững chắc cho mình vô số lần, lúc này mới "thấy c.h.ế.t không sờn" bước vào cửa.

Thấy con gái cứ ấp úng vòng vo, mãi không chịu đi vào vấn đề chính, mẹ Tống hỏi: "Có phải con muốn nói chuyện con với Tần Bắc không?"

Tống Viện căng da đầu gật gật: "Bọn con đã hẹn hò."

"Cha mẹ biết."

Bởi vì đã biết tin từ chỗ Tiêu Thanh Như nên Tống Viện cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Vậy cha mẹ nghĩ sao?”

“Cha mẹ còn nghĩ như nào được nữa, đối tượng là do con chọn, nếu chúng ta ngăn cấm, con có ghét với giận cha mẹ không?”

Tống Viện mím môi: “Con biết cha mẹ là muốn tốt cho con, từ nhỏ đến lớn con sống ở nhà luôn được cưng chiều, chưa từng chịu thiệt thòi ấm ức. Nếu con ghét hận cha mẹ chỉ vì chuyện này thì có khác gì đám người lòng lang dạ sói?”

Mắt mẹ Tống hiện ý cười: “Thì cũng sợ con còn trẻ, suy nghĩ chưa đủ chín chắn nên giận cha mẹ chứ sao?”

Mấy chuyện kiểu này mẹ Tống cũng nghe nói nhiều nên khi biết chuyện của con gái với Tần Bắc, bà ấy không lên tiếng phản đối vội.

Vì sợ mình làm quá lại gây ảnh hưởng tới quan hệ giữa các thành viên trong nhà.

Sau này, khi nghe chồng khuyên nhủ, bà ấy mới dần dần chấp nhận chuyện này.

Tống Viện liếc nhìn người cha vẫn im lặng từ đầu đến cuối, sau đó cẩn thận dò hỏi: “Nếu hai người không phản đối chuyện con hẹn hò với Tần Bắc thì… Hai người có nghĩ bọn con nên tiến thêm một bước nữa không?”

Ở thời buổi này, tốc độ kết hôn của mọi người rất nhanh.

Có một số người chỉ gặp nhau một lần trong cuộc hẹn xem mắt nào đó, thấy hợp sẽ tiến tới hôn nhân.

Tống Viện thấy mình và Tần Bắc yêu nhau cũng được mấy tháng, hơn nữa cả hai cũng quen nhau từ lâu, hiểu biết khá nhiều về nhau.

Nếu nói tiến thêm một bước cũng không phải không thể.

Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là phải có sự ủng hộ từ gia đình.

Nếu không Tống Viện thà yêu đương với Tần Bắc cả đời, chỉ cần hai người được ở bên nhau, kết hôn hay không cũng chẳng quan trọng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 251: Chương 251



Cha Tống không phản đối, ông ấy cho Tống Viện một liều thuốc an thần: “Người sai không phải cậu ấy, hai đứa hẹn hò cũng tốt, kết hôn cũng chẳng sao, về cơ bản là không có ảnh hưởng gì tới gia đình mình.”

“Con sợ người khác đêm chuyện này ra để cười nhạo cha.”

“Nếu cha thật sự bị người ta cười nhạo chế giễu thì đó là do cha không đủ bản lĩnh, đâu liên quan gì tới hai đứa?”

Tống Viện thở phào một hơi, thầm nghĩ lời Thanh Như nói quả không sai.

Sau khi nhận được lời khẳng định chắc nịch từ cha, cục đá đè nặng trái tim cô ấy đã được dẹp bỏ hoàn toàn, điều này khiến cô ấy thoải mái hơn bao nhiêu.

“Cha, vậy con và Tần Bắc có thể suy xét được chuyện kết hôn rồi đúng không?”

Cha Tống lắc đầu: “Chưa được.”

“Tại sao không được?”

“Cha mẹ cần xem biểu hiện của thằng nhóc đó, xem có phải nó chỉ đang giả vờ hay không.”

Tống Viện nói tốt cho Tần Bắc: “Tư tưởng giác ngộ của Tần Bắc miễn chê, anh ấy lao động cần cù lại dũng cảm, không sa ngã, có thể tự nuôi nấng em trai một mình, con thấy anh ấy cũng không khác gì một thanh niên tiến bộ.”

Cha Tống lắc đầu trong bất lực: “Con đang bán dưa khen dưa ngon, bán mèo khen mèo à?”

Tống Viện cười đáp: “Thì cũng tại con muốn hai người chấp nhận anh ấy thôi mà.”

“Việc cha mẹ có chấp nhận cậu ta hay không phụ thuộc vào biểu hiện của cậu ta.”

“Nhưng anh ấy ở đội sản xuất, tất cả những gì anh ấy có thể làm chỉ là làm thuê ăn lương, làm gì có cơ hội thể hiện ạ?”

Cha Tống nói: “Phải có thời gian mới nhìn rõ lòng người.”

“Cha con nói rất có lý, có một số người đàn ông rất khôn lỏi, lúc chưa kết hôn thì như chó đội lốt người, kết hôn rồi mới lộ nguyên hình. Viện Viện à, chuyện kết hôn này con khoan hẵng vội, cứ quan sát đã rồi tính tiếp.”

Tống Viện rất có lòng tin với Tần Bắc, nhưng hiện tại cô ấy không phản bác lời cha mẹ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ chịu đồng ý chuyện cô ấy hẹn hò với Tần Bắc đã là tốt lắm rồi.

Nếu cô ấy còn làm loạn đòi kết hôn thì ra thể thống gì?

“Cha mẹ, con nghe hai người, sẽ quan sát thêm.”

“Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, chứ lại đòi c.h.ế.t đòi sống chỉ vì muốn gả chồng thì chịu.”

Tống Viện lắc tay mẹ làm nũng: “Con không phải Đỗ Vãn Thu, sao mà làm mấy việc này được chứ? Trong suy nghĩ của con, tình cảm gia đình không cần nhượng bộ vì tình yêu, ai có lý con sẽ theo người đó.”

Ba chữ “Đỗ Vãn Thu” đã biến thành danh từ đồng nghĩa với “vô liêm sỉ”.

Mẹ Tống không muốn nhắc tới cái con người xui xẻo kia nữa, bà ấy khẽ véo má con gái: “Bây giờ mới chịu dẻo mỏ dỗ cha mẹ vui, tại sao trước đó hẹn hò lại không thẳng thắn với cha mẹ?”

“Con sai rồi, say này nếu có xảy ra chuyện gì con sẽ thương lượng với hai người trước tiên.”

Mẹ Tống nói lời thấm thía: “Tần Bắc có thể tự nuôi sống em trai một mình chứng tỏ cậu ta là người có trách nhiệm, có cậu ta ở đội sản xuất bảo vệ con, cha mẹ cũng yên tâm.”

Trong suy nghĩ của bọn họ, Tần Bắc không phải lựa chọn tốt, nhưng họ không thể ngăn cản con gái mình tới với người nó thích.

Hai vợ chồng họ Tống không yêu cầu Tần Bắc phải có tương lai quá rộng mở, chỉ cần anh ấy có thể toàn tâm toàn ý với Viện Viện, không để cô ấy chịu thiệt thòi là họ đã vui rồi.

Tiêu Thanh Như cũng không biết bọn họ đã nói những gì, đến khi cô tan làm về nhà, Tống Viện đã quay lại đội sản xuất.

Nghĩ đến thái độ của hai vị phụ huynh nhà họ Tống, cô cảm thấy chuyện này chắc đã được giải quyết xong, không còn vấn đề nào nữa.

Chỉ mong đồng chí Tần kia có thể đối xử tốt với Tống Viện, quý trọng số phận khó thắng này.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 252: Chương 252



Tống Viện quay lại đội sản xuất, lần này Tần Bắc vẫn đợi cô ở giữa đường.

Hai người vừa tới nơi, Tống Viện bỗng nói: “Cha mẹ em đã biết chuyện chúng ta hẹn hò rồi.”

Bàn tay cầm tay lái xe đạp của Tần Bắc siết chặt, trái tim như nhảy vọt tới tận cổ họng, anh ấy hỏi với giọng căng thẳng: “Bác trai bác gái nói sao?”

Tống Viện chớp chớp mắt, cố tình trêu Tần Bắc.

“Anh đoán xem.”

Sao anh ấy dám đoán mấy chuyện kiểu này dựa trên suy nghĩ của mình được chứ?

Tần Bắc cúi đầu nói: “Đừng chọc anh.”

Có thể vì quá căng thẳng nên giọng Tần Bắc hơi run nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Tống Viện thấy anh ấy có biểu hiện khác thường như vậy.

Cuối cùng, Tống Viện không đành lòng nhìn Tần Bắc lo lắng cảnh giác nên cũng không úp mở nữa mà nói thẳng: “Cha mẹ em đồng ý.”

Tần Bắc không dám tin: “Đồng ý việc chúng ta hẹn hò ư?”

Tống Viện hất cằm, sau đó ừ một tiếng.

“Sau này chúng ta có thể hẹn hò một cách quang minh chính đại rồi, không cần sợ bị người ta phát hiện, cũng không cần để ý mấy lời đồn nhảm nhí bên ngoài nữa.”

Theo góc nhìn của Tống Viện, ngoài bạn bè người thân ra thì bọn họ có thể coi lời mấy người khác nói như gió thoảng bên tai.

“Đồng chí Tần, anh phải biểu hiện cho tốt vào đấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Niềm vui bất ngờ như cướp mất tâm trí của Tần Bắc, anh ấy tự hiểu là điều kiện của mình không tốt, người lớn nhà họ Tống thấy không hài lòng về anh ấy cũng là lẽ tất nhiên.

Nhưng thật không ngờ họ lại đồng ý!

Tần Bắc sợ mình nghe lầm nên cố tình hỏi lại lần nữa: “Bọn họ đồng ý thật sao?”

“Em nói dối anh làm gì?”

Tần Bắc cười: “Dù là nói dối hay không thì anh vẫn coi là thật.”

Đây là lần đầu tiên Tống Viện thấy Tần Bắc cười tươi như vậy, cô ấy xoa cánh tay: “Anh đừng cười, em thấy sợ.”

Tần Bắc khẽ xoa đầu Tống Viện: “Sợ cái gì? Anh đâu ăn thịt em.”

“Trông còn đáng sợ hơn cả ăn thịt người ý.”

Tần Bắc sờ mặt mình: “Thật sự đáng sợ thế sao?”

Tống Viện đáp: “Cũng có thể là do em chưa quen, hay là anh thử cười nhiều hơn nữa xem? Em nhìn quen rồi sẽ không thấy sợ nữa.”

“Nếu em thích thì anh sẽ học.”

Tống Viện mỉm cười: “Không cần làm lố quá, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Khoé miệng Tần Bắc khẽ nhếch, có thể là vì tâm trạng đang tốt nên anh ấy nhận ra việc cười rất đơn giản, cũng không có gượng gạo như tưởng tượng.

Để ý đến động tác nhỏ của Tần Bắc, đôi mắt Tống Viện ngập ý cười.

Mặc dù người đàn ông này không hiểu thế nào là lãng mạn, cũng không biết cách ăn nói nịnh nọt như mấy người khác, dỗ dành cô ấy vui vẻ.

Nhưng chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là Tống Viện lại thấy an toàn.

Đây chưa chắc là không phải một kiểu hạnh phúc.

Bởi vì người nhà họ Tống đã chấp thuận nên lần này hai người không tách nhau ra nữa mà cùng nhau quay lại đội sản xuất.

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, không hề cố gắng duy giữ khoảng cách.

Ban đầu mọi người không phản ứng.

Cảm thấy có lẽ họ gặp nhau giữa đường, trường học và nhà họ Tần nằm cùng phía, với lại trước đây Tống Viện từng mượn phòng bếp nhà họ Tần, hai người kết thân cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nhìn kỹ, Tần Bắc đang dắt xe đạp Tống Viện, thỉnh thoảng anh ấy còn quay đầu nhìn đồng chí nữ.

Tình huống này có gì đó không ổn.

Sự tò mò cùng xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.

Không lẽ Tần Bắc với cô giáo Tống đang hẹn hò?

Họ rất muốn hỏi nhưng lại sợ nói sai gì đó chọc giận Tống Viện, cuối cùng chỉ đành cố nhịn.

Dưới con mắt chú ý của tất cả mọi người, hai người càng đi càng xa, cuối cùng là biến mất ở chỗ ngoặt.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 253: Chương 253



Mãi đến khi không nhìn thấy bóng người, mấy người làm việc mới mồm năm miệng mười bàn tán.

“Chuyện gì thế nhỉ? Tại sao tôi không thể hiểu được? Quan hệ của bọn họ trở nên tốt đẹp như thế từ khi nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chắc chắn là đang hẹn hò, nếu không thì tại sao đồng chí nam lại dắt xe đạp giúp đồng chí nữ?”

“Điều kiện gia đình đồng chí Tống tốt như thế, liệu người ta có nhìn trúng Tần Bắc không? Chắc có hiểu lầm gì rồi.”

“Có thể là họ nghĩ tìm một người điều kiện kém sẽ đỡ việc hơn.”

“Tôi không đồng tình với quan điểm này đâu, người có điều kiện kém dạy con chả đâu vào đâu, toàn ra oai không. Vớ phải người đàn ông như thế có mà xui xẻo cả đời.”

“Tre ác không thể tạo ra măng tốt, tìm đàn ông phải tìm người có truyền thống gia đình tốt.”

“Hoàn cảnh nhà họ Tần không bình thường, tổ tiên nhà người ta quá phát đạt.”

“Chuyện quá khứ nhắc làm gì, những ngày tháng hiện tại mới là quan trọng.”

“Chắc người nhà họ Tống không đồng ý đâu nhỉ?”

“Ai mà biết được, nhưng chỉ cần cô giáo Tống kiên trì thì đến cuối cùng người nhà cô ấy sẽ đồng ý để bọn họ bên nhau thôi.”

“Vậy chẳng phải Tần Bắc kia có cơ hội trở mình rồi ư? Cưới cô giáo Tống, điều kiện nhà bọn họ sẽ tốt lên rất nhiều.”

“Thật ra điều kiện nhà họ Tần cũng không tệ như trong tưởng tượng của mọi người. Một mình Tần Bắc có thể lấy mười mấy cái công điểm, cậu em trai trong nhà cũng có thể ra đồng sớm lấy công điểm, không có việc cần tiêu tiền, tiền chỉ vào không ra, một năm có thể tích cóp được số tiền lớn cũng nên.”

“Tính toán vậy thì, nếu không có Tần Thiên kéo chân sau thì một mình Tần Bắc sống rất thoải mái, ăn uống no bụng, không bao giờ đói.”

“Không có Tần Thiên thì anh ta không có cơ hội tiếp xúc với cô giáo Tống đâu.”

“…”

Vô số ý kiến được đề ra, nhưng tất cả mọi người đều có chung một nhận định.

Đó là chỉ cần cưới Tống Viện thì Tần Bắc sẽ được sống hạnh phúc.

Điều kiện nhà họ Tống rất tốt, chắc chắn họ sẽ không trơ mắt nhìn con gái nhà mình chịu khổ.

Nói không chừng còn thường xuyên tiếp tế cho bọn họ.

Mà cô giáo Tống cũng đi dạy học ở trường, có trợ cấp, cuộc sống của họ sẽ thoải mái hơn người bình thường rất nhiều.

“Không biết hai người họ quen nhau từ bao giờ, nhưng có thể giấu mọi người lâu như vậy thì đúng là lợi hại.”

“Có lẽ là nhìn trúng nhau từ lâu rồi, nếu không tại sao Tần Bắc lại đồng ý cho cô giáo Tống mượn phòng bếp? Anh ta không phải người tốt bụng!”

“Không phải người tốt ư? Chẳng phải trước đây anh ta từng làm việc giúp Du Vãn à?”

“Đó là vì muốn kiếm tiền từ cô ta, nhưng nghe nói lúc cho cô giáo Tống mượn phòng bếp anh ta không thu tiền, còn để người ta thoải mái sử dụng cửi lửa trong nhà nữa. Mặc dù nói với bên ngoài là thay tiền học phí, nhưng ai hiểu vẫn hiểu.”

“Nói vậy là Tần Bắc đã lấy cớ này để làm rất nhiều chuyện cho cô giáo Tống, ngay cả phòng bếp trường học cũng là anh ta xây.”

“Lúc ấy Du Vãn vẫn đang theo đuổi Tần Bắc, chắc chắn là vì nguyên nhân này mà hai người xích mích cãi nhau.”

“Thảo nào Tần Bắc c.h.ế.t sống không chịu Du Vãn, cô giáo Tống tốt hơn Du Vãn về mọi mặt. Tính tình tốt không nói, đội sản xuất ai khó khăn là cô giáo Tống đều dốc hết sức giúp đỡ, để cô ấy làm giáo viên đúng là lãng phí tài năng, tôi thấy cô ấy nên đảm đương chức vụ cán bộ thôn mới đúng.”

“Điều quan trọng nhất là điều kiện gia đình cô ấy tốt hơn Du Vãn, nếu tôi là Tần Bắc, tôi cũng chọn cô giáo Tống.”

“Du Vãn quá kiêu ngạo, tính tình cô ta khó ai mà chịu nổi.”

“Thanh niên trí thức tìm thanh niên trí thức, rất xứng đôi, chỉ cần đừng gây hoạ gì cho thông chúng ta là được.”

Mọi người không muốn dây dưa với nhà họ Tần, nhưng bọn họ không can thiệp được vào chuyện của Tống Viện.

Tống Viện muốn hẹn hò với ai là quyền tự do của cô ấy, nếu chọc giận người ta thì họ biết đi đâu tìm giáo viên tốt như vậy nữa?

Bởi vậy, họ chỉ bàn tán vài câu sau lưng chứ không làm chuyện gì khác.

Đội trưởng đội sản xuất thở phào một hơi, anh ta chỉ sợ mấy người này rảnh rỗi sinh nông nổi, làm ảnh hưởng đến công việc của cô giáo Tống.

Nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì… Hầu hết mọi người trong đội sản xuất đều thấy hài lòng về cô giáo Tống.

Thân làm đội trưởng, anh ta luôn đối xử bình đẳng với mọi thành viên, nếu Tần Bắc có thể cưới cô giáo Tống thì cũng là chuyện tốt.

Sau này đội sản xuất với trường học như người một nhà, mấy đứa trẻ trong đội sản xuất sẽ càng để bụng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 254: Chương 254



Đưa Tống Viện về trường học xong, Tần Bắc muốn rời đi.

Nghe nói anh ấy muốn lên núi lấy củi, Tống Viện cũng muốn đi cùng.

"Nếu hai người đi thì sẽ lấy được nhiều hơn."

Tần Bắc không đồng ý: "Loại việc nặng này cứ giao cho anh, em ở lại trường đi, ngày mai lại phải dạy rồi, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt."

"Em sẽ không kéo chân sau anh đâu."

"Không phải vấn đề kéo chân sau hay không."

Tần Bắc ôn tồn nói: “Việc anh có thể giúp em cũng không nhiều, cho anh một cơ hội để thể hiện, được không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Âm cuối lưu luyến dịu dàng, lỗ tai Tống Viện bắt đầu nóng lên.

Cô ấy thầm mắng mình không có tiền đồ, sao có thể dễ dàng bị anh khiêu khích như vậy?

Cô ấy tùy tiện gật đầu: "Vậy em không khách sáo với anh nữa."

Khóe miệng Tần Bắc hơi cong lên: "Không có việc gì, sau này em có thể sai bảo anh thỏa thích."

Nếu còn cứ rề rà nữa thì sẽ hết ngày mất.

Mặc dù anh ấy rất muốn ở bên Tống Viện thêm một lúc nữa, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt.

"Anh đi trước nhé?"

"Ừ, anh đi đi."

Anh ấy lưu luyến nhìn Tống Viện mấy lần, rồi quay người rời đi.

Tống Viện vui vẻ, trước kia Tần Bắc khó gần muốn chết, không ngờ khi cả hai hẹn hò rồi, anh ấy lại giống như biến thành một người khác vậy.

Còn rất thú vị nữa chứ.

Tần Bắc đi rồi, một mình Tống Viện ở ký túc xá không có việc gì làm, bèn đi qua bên cạnh tìm Tần Thiên, dạy thêm cho thằng nhóc.

"Chị, đây là gì thế?"

"Trong khoảng thời gian này em biểu hiện rất tốt, đây là phần thưởng dành cho em."

Tần Thiên biết trường sẽ có phần thưởng cho ba học sinh đứng đầu, nhưng cậu không phải là học sinh chính thức, làm sao có thể nhận đồ của chị?

Thằng bé xua tay liên tục, nói: "Em không thể nhận được, chị thưởng mấy cái này cho người khác đi."

"Những gì chị dạy em em đã học được hết, còn thi được hai trăm điểm, đây là món quà em đáng được nhận."

"Nhưng em chưa đóng học phí."

"Anh em đóng giúp em rồi, vừa rồi còn đi lấy củi giúp chị nữa."

Nhìn thấy thằng nhóc thả lỏng, Tống Viện đổi đề tài.

"Hôm nay chị sẽ dạy em một bài mới, em phải nghiêm túc học đấy."

Tần Thiên lập tức ngồi thẳng lưng nói: "Cô Tống, chúng ta bắt đầu vào học thôi."

Tống Viện mỉm cười, bắt đầu dạy toán cho thằng bé.

Tần Thiên nghiêm túc nghe giảng, đầu óc cũng rất linh hoạt, còn biết suy một mà ra ba.

Bất giác, một tiếng trôi qua.

Năng lượng của trẻ con có hạn, học lâu như vậy nên cho thằng nhóc được nghỉ ngơi một chút.

Tống Viện đang muốn quay lại trường học, thì bị Tần Thiên gọi lại.

“Chị, hôm nay chị ở lại nhà em ăn cơm đi, hai con gà mái nhà em đẻ trứng rồi, mấy hôm nay có rất nhiều trứng gà."

Tần Thiên đầy mong đợi nhìn Tống Viện, ánh mắt sáng ngời, nhìn ra được thằng bé rất muốn cô ấy ở lại.

Tống Viện đồng ý: “Cung kính không bằng tuân mệnh."

Tần Thiên nghe xong thì rơi rơi vào trong sương mù, thằng nhóc chỉ biết chị đã đồng ý ở lại nhà cậu ăn cơm.

"Chị, ngoài trứng gà ra chị còn muốn ăn gì nữa? Mảnh ruộng nhà em còn có cải trắng, bí đỏ, ớt..."

“Vậy thì ăn sủi cảo nhân trứng và cải trắng đi."

Tần Thiên xấu hổ gãi đầu: "Nhà em không có bột mì, chị, chờ anh em về đi công xã mua được không?"

Bột mì trắng và gạo đắt hơn lương thực phụ (ngô, khoai, sắn...), nên anh em nhà họ Tần hiếm khi ăn bột mì trắng và gạo.

Đối với nhiều người mà nói, mùi vị của thức ăn không quan trọng, quan trọng là có thể lấp no bụng.

Tống Viện nói: “Lương thực phụ cũng có thể làm sủi cảo được, em đi nhổ mấy cây củ cải trắng về đi, bột bánh cứ giao cho chị."

"Dạ!"

Tần Thiên không chút đề phòng, lấy chìa khóa từ góc sân ra, đưa cho Tống Viện.

“Chị, lương thực để trong tủ, chị tự lấy nhé.”

Tống Viện trêu chọc thằng nhóc: “Em không sợ chị trộm lương thực nhà em à?"
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 255: Chương 255



“Không sợ!” Thằng nhóc lắc đầu thật mạnh.

"Em tin tưởng chị, chị rất vui, nhưng tùy tiện tin tưởng người khác không phải là điều tốt, bất cứ lúc nào em cũng phải cẩn thận hơn."

Tần Thiên gãi gãi đầu, cười nói: "Chị dạy bọn em làm người phải chính trực lương thiện, cho nên em chắc chắn chị cũng là người như vậy, em tin tưởng chị."

Trẻ con vẫn có chút ngây thơ, Tống Viện cũng không nói nhiều nữa.

"Chị, vậy em đi nhé?"

Tống Viện gật đầu: "Nhổ xong thì về ngay nhé."

"Em biết rồi ạ."

Mảnh đất cách nhà không xa, chỉ mất năm phút đi bộ.

Tống Viện về ký túc xá một chuyến, cầm một ít bột mì qua, một nửa bột mì với một nửa lương thực phụ, ăn mới không bị nghẹn.

Mới làm vỏ bánh xong thì Tần Thiên trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ấy, muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói, lông mày nhíu lại, trông dáng vẻ vô cùng xoắn xuýt.

"Em muốn nói gì à?"

"Chị, bọn họ nói chị và anh trai em đang hẹn hò, là thật ư?"

Nhìn thấy đôi mắt trong veo của thằng nhóc, Tống Viện khó hiểu cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô ấy biết đội sản xuất có một số người lắm mồm, cũng biết sau này chuyện giữa mình và Tần Bắc cũng không thể giấu được.

Nhưng không ngờ chưa đến nửa ngày, đã truyền đến tai thằng nhóc.

"Chị ơi, có phải thật không ạ?"

Tống Viện hỏi thằng nhóc: “Em muốn chị và anh trai em hẹn hò không?"

"Muốn ạ!"

"Vậy thì chúc mừng em, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, sau này chị sẽ là chị dâu của em."

Tần Thiên vui mừng nhảy cẫng lên hai cái.

Tốt quá rồi.

Chị sẽ là chị dâu của cậu.

Sau này bọn họ sẽ trở thành người một nhà rồi!

Nhìn thấy thằng nhóc vui vẻ, Tống Viện không khỏi bật cười.

Tần Bắc chỉ có một người thân là thằng nhóc, bất kể lý do là gì, cô ấy cũng muốn sống chung vui vẻ với thằng nhóc.

"Chị, vậy từ giờ em sẽ gọi chị là chị dâu nhé?"

Tống Viện xấu hổ nói: “Gọi giờ luôn thì có hơi sớm quá."

"Vậy thì khi nào em mới có thể đổi cách gọi?"

"Đến khi anh chị kết hôn."

"Khi nào anh chị kết hôn?"

Thằng nhóc vừa hỏi câu này xong, đúng lúc Tần Bắc cũng trở về, ánh mắt anh ấy lấp lánh nhìn Tống Viện.

Anh ấy cũng muốn biết, khi nào bọn họ mới có thể kết hôn?

Tống Viện giả ho một tiếng, nói: "Thuận theo tự nhiên, khi thời cơ đến, đương nhiên là kết hôn rồi."

Tần Thiên ồ một tiếng, muốn hỏi lại.

Thằng nhóc bị Tần Bắc ngăn lại: "Trẻ con không được hỏi nhiều."

"Vâng ạ."

Thằng nhóc ôm cải trắng đi ra ngoài, chủ động nhận công việc rửa rau.

Trong phòng bếp, Tống Viện hỏi Tần Bắc: “Anh có để ý không?"

Tần Bắc lắc đầu: "Bác trai bác gái đồng ý cho anh và em hẹn hò, đã là mừng lắm rồi, bây giờ kết hôn quả thực có hơi vội vàng, cứ để hai vị trưởng bối khảo sát chút nữa đi."

"Anh có thể nghĩ như vậy, em yên tâm rồi."

Tần Bắc nhếch miệng: "Anh cũng không phải là người không nói phải trái, em đừng có gánh nặng trong lòng."

"Em thì có gánh nặng gì được chứ? Em cũng không vội gả."

Trong mắt người đàn ông lộ ra nụ cười, Tần Bắc cúi đầu hôn lên trán Tống Viện: “Là anh nóng lòng muốn cưới em về nhà.”

Trong lòng Tống Viện cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại lo bị Tần Thiên nhìn thấy.

Cô ấy trừng mặt nhìn anh ấy: “Ở nhà còn có trẻ con đấy, chú ý hình tượng của mình một chút."

"Anh biết rồi mà!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười, yêu nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau mà không có gánh nặng tâm lý nào.

Phải nói rằng, có người nhà ủng hộ thì cũng tốt hơn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 256: Chương 256



Tần Bắc đi rửa tay rồi vào bếp giúp nấu ăn.

Hai người bọn họ, một người cán vỏ sủi cảo, một người làm nhân sủi cảo, sau đó gói lại với nhau.

Tần Thiên cũng muốn góp vui, nhưng lại bị anh trai đuổi ra khỏi bếp.

Thằng nhóc chỉ có thể ra cửa đào giun, cho gà mái ở nhà ăn, để nó đẻ nhiều trứng hơn, dành được nhiều lại có thể mời chị ăn cơm.

Sau khi tham gia công tác, ngày thường Tống Viện đều tự mình nấu ăn, đã quen với việc nấu nướng, lúc này làm sủi cảo cũng rất nhanh nhẹn.

Mấy phút đã làm xong.

Vừa cho sủi cảo vào nồi, Tần Thiên đã chạy trở về.

Thằng nhóc đứng bên bếp lửa, cố gắng nhón chân nhìn những chiếc sủi cảo trong nồi.

Tần Bắc sợ thằng nhóc bị bỏng, trầm giọng mắng: "Đừng lại gần."

"Vâng."

Thằng nhóc ngoan ngoãn lùi lại nửa bước.

Mũi thằng nhóc giật giật: “Thơm quá.”

Tống Viện cười nói: "Vậy lát nữa em có thể ăn nhiều một chút."

Thằng nhóc dùng sức gật đầu: "Dạ!"

Sủi cảo nhanh chóng chín, Tống Viện đang định lấy ra, lại bị Tần Bắc ngăn lại: "Để anh."

Vì vậy, giống như Tần Thiên, Tống Viễn ngoan ngoãn lùi lại, nhường vị trí của mình cho Tần Bắc.

Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Tần Bắc có chút dở khóc dở cười: "Hai chị em ngồi xuống trước đi."

Tần Thiên là một đứa trẻ nhanh nhẹn, vội vàng nói: "Em đi dọn bát đĩa lên bàn."

Tống Viện nói: “Em về phòng một cái, sủi cảo chấm giấm sẽ ngon hơn."

Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời đi.

Không đến ba phút, cô ấy đã quay trở lại.

Sủi cảo nóng hổi được lấy ra khỏi nồi, bởi vì dùng lương thực phụ, nhìn không được bụ bẫm đáng yêu như sủi cảo bột mì.

Nhưng ăn vẫn rất ngon.

Tần Thiên nheo mắt, chị đúng là lợi hại, có thể dùng lương thực phụ làm ra sủi cảo ngon như vậy.

Thằng nhóc nghĩ trong đầu, sau này phải đào nhiều giun hơn, để gà mái đẻ thêm trứng, như vậy mới có thể thường xuyên ăn sủi cảo nhân trứng.

Đây là lần đầu tiên Tần Bắc ăn đồ Tống Viện làm, ngay cả canh cũng có mùi vị hảo hạng.

Nhìn thấy anh ấy tâng bốc như vậy, Tống Viện không khỏi nói: "Trước kia ở nhà mẹ em toàn chê em nấu ăn không ngon, hai anh em các anh khen ngợi như thế, khiến em cũng tìm được chút tự tin."

Tần Bắc còn chưa kịp khen ngợi, Tần Thiên đã cười nói: "Đồ ăn chị làm là ngon nhất, còn ngon hơn cả anh trai em nhiều."

"Thằng nhóc nhà em, học được ở đâu cái kiểu đạp người này nâng người khác thế hả?"

Tần Bắc làm bộ muốn đánh thằng nhóc, thằng nhóc lại cười tránh, nói: "Ăn xong cơm hai anh chị nấu rồi, em chỉ có thể đưa ra so sánh như vậy."

Bầu không khí vốn đang thoải mái, bởi vì câu nói vô ý của trẻ con, chợt ngưng trệ trong giây lát.

Tống Viện lén quan sát vẻ mặt của Tần Bắc, thấy vẻ mặt anh ấy không thay đổi, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương, cô ấy không khỏi đau lòng.

Cô ấy gắp cho hai anh em mỗi người mấy cái sủi cảo: “Ăn mau đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

"Cảm ơn chị."

Tần Thiên không suy nghĩ nhiều, ăn đến mặt đầy thỏa mãn.

Tống Viện đưa tay xuống gầm bàn nắm tay Tần Bắc, im lặng an ủi anh ấy.

Đang định rút trở về thì bị người đàn ông nắm ngược lại.

Không giãy ra được, chỉ có thể để mặc anh ấy.

Nội tâm Tần Bắc mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Tống Viện, anh ấy không dám để lộ bản chất thật của mình.

Chỉ sợ dọa cô ấy sợ.

Lúc này anh ấy lại thả lỏng mình, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô ấy.

Tần Bắc thầm nghĩ, mình vẫn rất may mắn, gặp được người tâm hồn* phù hợp với mình.

*Chỉ nội tâm, tinh thần, tư tưởng.

Tần Bắc nhìn thấy sự bỏ ra của Tống Viện, quyết định sau này phải cố gắng hết sức yêu chiều cô ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ cứ nắm tay nhau như vậy, chầm chậm ăn hết sủi cảo trong nồi.

"Anh, anh và chị đi làm việc đi, em rửa bát cho."

Tần Bắc: ". . . "

Anh ấy tự nhủ, lời nói của trẻ con vô tư.

Không nên suy nghĩ nhiều.

"Làm việc chăm chỉ."

"Anh biết rồi."

Tống Viện phải về trường học, Tần Bắc đưa cô ấy đi, nhân tiện vác cho cô ấy hai bó củi lớn.

"Dùng hết rồi anh lại lấy cho em, phòng bếp này nhỏ quá, không để được nhiều."

"Ừ, bằng này em đã dùng được rất lâu rồi."

Tần Bắc lại nói: "Nếu không sau này em về nhà ăn cơm đi? Cũng không phải tự mình nấu nữa."

Tống Viện dí n.g.ự.c anh ấy: “Anh chê đội sản xuất chưa đủ đề tài để bàn tàn à?"

Tần Bắc nắm tay cô ấy lại: “Cho dù em không về nhà ăn cơm, bọn họ cũng sẽ nói.”

"Vậy cũng khác."

Tống Viện nghĩ thỉnh thoảng đến đó ăn một hai lần cũng được, nhưng ăn ở nhà anh ấy mãi cũng không thích hợp.

Mặc dù bây giờ bọn họ đang hẹn hò, nhưng còn chưa kết hôn, còn quá sớm để bắt đầu sống chung.

Tần Bắc cũng không miễn cưỡng cô ấy: "Sau này anh sẽ mang bữa sáng cho em, em có thể ngủ thêm mấy phút, nếu không lên lớp sẽ không có tinh thần."

Lần này Tống Viện không từ chối nữa, nhận ý tốt của anh ấy: "Bữa sáng không cần làm quá phức tạp đâu, cháo ngũ cốc, bánh ngô hay bánh bao cũng được."

Đây là những món ăn mà nhà bình thường hay ăn, hai anh em Tần Bắc cũng ăn như thế.

Sợ anh ấy lại tốn thời gian, phí sức vì cô, lúc này Tống Viện mới nói như vậy.

Có được người yêu hiểu lòng người như vây, Tần Bắc cảm thấy cuộc đời này mình không cầu gì khác nữa.

Lúc này trời còn chưa tối, rất nhiều người nhìn thấy Tần Bắc đi vào trường học.

Anh ấy không thể ở lại lâu, ôm Tống Viễn một cái, nói: “Chờ lát nữa anh lại tìm em."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 257: Chương 257



Tống Viện nhịn cười: “Lại trèo tường hả?”

"Ừ, trèo tường."

Mấy nam nữ trẻ tuổi nói yêu đương, chỉ cần có thời gian gian rảnh là muốn hẹn hò với đối phương.

Đội sản xuất không có rạp chiếu phim, cũng không có công viên.

Muốn hẹn hò cũng không dễ dàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu hai người ở chung một chỗ quá lâu, sẽ bị người khác sẽ bàn tán.

Không còn cách nào khác, Tần Bắc đành phải đến tìm Tống Viện vào đêm khuya.

Anh ấy vừa ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy có người đang tản bộ cách đó không xa, cứ nhìn về phía trường học bên này.

Tần Bắc mặt không biểu tình đi về nhà, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt dò xét của người khác.

"Cậu ta vào trong được mấy phút nhỉ?"

“Gần ba phút.”

"Bọn họ chắc không làm chuyện gì không nên làm chứ?"

"Thời gian ngắn như vậy, có thể làm gì?"

"Cũng không chắc đâu, thằng nhóc Tần Bắc này khá đấy, lại nghĩ ra chiêu ngư ông đắc lợi, rõ ràng là tôi để ý cô Tống trước, chỉ chưa tỏ tình mà thôi, mẹ tôi còn chuẩn bị xin cưới giúp tôi rồi."

"Ai làm giáo viên cũng thích giảng lý lẽ, cưới một cô vợ như thế, cuộc sống sau này cũng không dễ sống đâu."

“Nhưng cô Tống xinh, tôi sẵn lòng để cô ấy quản."

". . ."

Ở đội sản xuất, người quan tâm đến Tần Bắc và Tống Viện nhất, không ai khác chính là Du Vãn.

Vốn cô ta còn muốn lợi dụng chuyện bọn họ hẹn hò, khiến Tống Viện mất việc ở trường học.

Không ngờ, cô ta còn chưa kịp hành động, hai người kia đã công khai hẹn hò.

Du Vãn sắp bị bọn họ chóc tức phát khóc, dựa vào đâu Tần Bắc từ chối mình, lại có thể vui vẻ hẹn hò?

Lúc đầu không phải vì giúp hai anh em họ, mình mới không thèm thuê anh ấy làm việc.

Người này đúng là qua cầu rút ván mà!

Bởi vì tức giận, Du Vãn ngủ ở trong phòng cả một buổi chiều, sắp đến thời gian nghỉ mới chậm chạp dậy.

"Đồng chí Du, hôm nay đến lượt cô nấu ăn, cơm đâu? Chúng tôi vất vả làm việc cả ngày, về đến nhà ngay cả cơm cũng không có ăn."

Mặc dù Du Vãn và Lý Hoa đã kết hôn, nhưng hai người bọn họ vẫn ở lại điểm thanh niên trí thức.

Mọi người ở điểm thanh niên trí thức ăn cơm cùng nhau, hàng ngày thay phiên nhau nấu.

Vào ngày này, Lý Hoa xuống ruộng làm việc, để cô ta ở nhà một mình nấu ăn.

Không ngờ mọi người đã tan làm mà cô ta vẫn chưa nấu ăn xong.

Đột nhiên trong lòng cũng tức giận.

"Làm gì cũng không xong, không biết sao em còn muốn xuống nông thôn nữa, muốn gây phiền phức cho mọi người à? Tháng này nhà em không gửi tiền và phiếu đến, nếu em còn tiếp tục sa đọa như thế, sau này em lấy gì mà ăn?"

"Không phải còn có anh à?"

Lý Hoa hít sâu một hơi: "Một mình anh khó nuôi được hai người, mong em sau này làm việc chăm chỉ, chủ động một chút."

Bị người khác trách mắng cô ta đã thấy rất bực bội rồi, lúc này ngay cả Lý Hoa cũng không theo phe cô ta, cô ta tủi thân đến muốn rơi nước mắt.

"Tôi cũng không phải bảo mẫu của các người, tại sao tôi lại phải nấu ăn cho các người?"

"Đồng chí Du, cô không thể nói như vậy, mọi người đều thay nhau nấu cả, không ai chiếm lợi cô hết."

Du Vãn không quan tâm, trước đây ở điểm thanh niên trí thức có rất nhiều người giúp cô ta nấu ăn.

Nhưng kể từ khi cô ta và Lý Hoa lãnh chứng, những người đó đều không để ý cô ta nữa.

Bây giờ tất cả mọi người đều đứng phía đối diện cô ta, chỉ trích cô ta, chê bai cô ta.

Một sự chênh lệch quá lớn, khiến Du Vãn cảm thấy chịu không nổi.

Cô ta móc từ trong túi ra một tờ tiền: "Ai chịu đồng ý nấu thì tiền này là của người đó."

Sau đó cô ta đi trở về phòng.

Để lại tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.

Rõ ràng là Du Vãn làm sai trước, tại sao lại giống như bọn họ bắt nạt cô ta vậy nhỉ?

Lý Hoa cũng rất xấu hổ, chỉ có thể xin lỗi mọi người rồi đảm nhận công việc nấu nướng.

Nghĩ lúc đó, trong đội sản xuất có nhiều đồng chí nữ theo đuổi anh ta như vậy, nhưng anh ta lại không vừa ý ai.

Ngày đầu tiên Du Vãn xuống nông thôn, anh ta đã bị hấp dẫn.

Cô ta xinh như vậy, đẹp như thế.

Mặc dù tính tình nóng nảy, còn thích lười biếng, nhưng khi đó, anh ta cảm thấy cô gái như vậy mới đáng yêu và quyến rũ.

Chờ kết hôn, tiếp xúc với nhau nhiều rồi, Lý Hoa mới biết lấy một người vợ như vậy tàn khốc đến mức nào.

Nếu biết cuộc sống sau hôn nhân sẽ tồi tệ như vậy, thì từ đầu anh ta đã không bỏ nhiều công sức theo đuổi Du Vãn.

Trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra, Lý Hoa phát hiện Du Vãn không có điểm nào để đáng lấy cả.

Cơ bản không phải là một đối tượng để đồng hành cùng nhau.

Trong lòng anh ta oán giận cô ta, thảo nào bị người nhà đẩy về quê, giữ lại chị cô ta đi làm ở công xưởng.

Cô ta chính là một phế vật, chuyện gì cũng làm không xong!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 258: Chương 258



Hứa Mục Chu vẫn chưa làm nhiệm vụ về.

Tiêu Thanh Như ở nhà một mình, buổi tối không có việc gì làm, trời vừa tối là đi ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy, cô luôn cảm thấy vắng vẻ trong lòng, làm thế nào cũng không ngủ được.

Nằm trằn trọc ở trên giường, cho đến tận khi trời sáng.

Tiêu Thanh Như nghĩ chắc là ở một mình quá yên tĩnh, không có ai để nói chuyện, nên cô mới khác thường như vậy.

Vừa hay hôm nay được nghỉ, sau khi rửa mặt xong, cô trở về nhà mẹ.

Mẹ Tiêu bị cô dọa hết hồn: "Con thức khuya à? Sao không có tí tinh thần nào thế?"

Tiêu Thanh Như ngại nói mình bị mất ngủ, chỉ nói ban đêm nghe đài không chú ý đến thời gian, không cẩn thận nghe nửa đêm.

Mẹ Tiêu không nhịn được cằn nhằn: “Ở nhà không có ai quản con đúng là không được mà, như vậy đi, tối nay con về nhà ở cho mẹ."

"Dạ, nghe theo mẹ hết."

Mẹ Tiêu tính toán thời gian, nói: "Tiểu Hứa ra ngoài được nửa tháng rồi nhỉ? Không phải nên trở về rồi sao?"

"Con cũng không biết."

Mẹ Tiêu thở dài: “Lúc đầu các con hẹn hò, cha con đã nói không muốn con chịu khổ, khi đó mẹ cũng không cảm thấy gì, bây giờ mẹ mới biết, cha con đúng là có tầm nhìn xa."

Làm cha mẹ, mình có chịu khổ đến đâu đi nữa cũng không nửa lời oán giận.

Nhưng nhìn con mình chịu khổ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Tiêu Thanh Như không ngờ còn có chuyện như vậy: “Không phải hồi đó cha mẹ rất ủng hộ con và Hứa Mục Chu à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ban đầu cha của con không ủng hộ, muốn gả con cho một gia đình bình thường.”

“Nếu để Hứa Mục Chu biết, nhất định sẽ rất đau lòng.”

Mẹ Tiêu tức giận nói: "Con nói chuyện này cho thằng bé làm gì? Đừng có bắt nạt thằng bé mãi."

Tiêu Thanh Như mạnh miệng nói: "Con không có bắt nạt anh ấy."

"Mẹ thấy con bắt nạt Tiểu Hứa không ít đâu, chỉ là tính tình thằng bé tốt, bao dung con, nếu là người khác, nói không chừng đã cãi nhau rồi."

"Nào có khoa trương như thế."

"Con chưa hiểu sự đời thôi, không biết chuyện này phức tạp thế nào."

Ở trong mắt mẹ Tiêu, con gái bà vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cần được bảo vệ.

Bà thở dài: “Cũng chỉ có Tiểu Hứa mới chịu làm loạn cùng con."

Tiêu Thanh Như đồng ý với câu nói này, cô không phải là người không có mắt, lúc cô và Giang Xuyên hẹn hò, cô cũng không tùy hứng như vậy.

Có vẻn vẹn hai đoạn tình cảm trong đời, đã để Tiêu Thanh Như biết tầm quan trọng của việc chọn đúng bạn đời.

Có lẽ một số người cảm thấy tất cả đàn ông đều giống nhau, gả cho ai cũng không quan trọng.

Nhưng Tiêu Thanh Như biết chuyện này hoàn toàn khác nhau.

Mẹ Tiêu vào trong bếp, bưng một bát cháo và một cái bánh bao ra: “Con đến sớm một xíu là có thể ăn cùng nhau rồi, giờ chỉ có thể ăn đồ thừa thôi."

Tiêu Thanh Như không kén chọn, có ăn là tốt rồi.

“Con ăn trước đi, mẹ đi luộc trứng gà đường đỏ cho con."

Tiêu Thanh Như vội vàng từ chối: “Không cần đâu mẹ, ăn mấy thứ này là đủ rồi."

"Thân thể con không khỏe, phải bồi bổ."

Kể từ khi Tiêu Thanh Như được chẩn đoán có vấn đề về khả năng sinh con vào năm ngoái, trong suy nghĩ của mẹ Tiêu, con gái bà đã trở thành một người yếu ớt.

Chỉ cần ở nhà có đồ ngon, là hận không thể đút hết vào miệng Tiêu Thanh Như.

Bà hùng hùng hổ hổ đi vào trong bếp, chẳng mấy chốc một mùi thơm ngọt ngào đã lan tỏa trong không khí.

Để làm ấm cơ thể cho Tiêu Thanh Như, bà còn bỏ thêm mấy lát gừng vào.

"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, ăn xong rồi thì đi ngủ một giấc."

"Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rồi con thành cái gì?"

"Nào có ai tự chửi mình là heo."

Tiêu Thanh Như: "..."

Mặc dù đã ăn no, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn ăn hết trứng gà đường đỏ, dưới sự giám sát của mẹ Tiêu.

Sợ cô đầy bụng, mẹ Tiêu nói: "Đừng ăn bát cháo đó nữa, ăn nhiều không tốt cho cơ thể."

Không thể lãng phí thức ăn, đây là thứ đã khắc sâu trong xương tủy

Tiêu Thanh Như đã ăn vài miếng: “Để con ăn đi, cất lâu cũng không tốt."

"Mẹ giải quyết giúp con."

"Vậy có được không?"

"Có gì mà phải xấu hổ, trước kia đồ ăn các con còn dư, không phải mẹ cũng ăn hộ các con à?"

"Lúc còn bé khác, bây giờ khác."

Mẹ Tiêu nói đùa: "Có gì khác chứ? Lớn lên rồi thì không nhận mẹ nữa à?"

Tiêu Thanh Như làm nũng với mẹ: “Sao có thể chứ? Có người mẹ tốt như vậy mà không biết quý trọng, sau này sẽ bị thiên lôi đánh."

"Nói vớ vẩn cái gì thế?"

Mẹ Tiêu cầm bát lên ăn luôn, không chê tí nào.

"Con đi nghỉ ngơi đi, chăn nệm ở trong tủ, con tự dọn lấy."

Trở về nhà cha mẹ, Tiêu Thanh Như trở thành người được chăm sóc: "Mẹ, vất vả cho mẹ rồi."

"Đừng có rề rà nữa."

Tiêu Thanh Như nghe lời đi lên lầu.

Nằm ở trên chiếc giường quen thuộc, cô vẫn không ngủ được.

Loại cảm giác bồn chồn này, trước đây chưa từng xuất hiện.

Tiêu Thanh Như không biết mình bị làm sao.

Cuối cùng quy tất cả mọi chuyện cho, cô nhớ Hứa Mục Chu.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 259: Chương 259



"Thanh Như, mau dậy đi, cha con bảo con nghe điện thoại."

Cô mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng mẹ gọi ở dưới lầu.

Ý thức còn chưa tỉnh táo, cơ thể đã có phản ứng, Tiêu Thanh Như đột nhiên ngồi bật dậy.

Không biết cha tìm mình có chuyện gì, cô xỏ giày rồi nhanh chóng đi xuống lầu.

Cô nhấc ống nghe điện thoại lên: "Cha, cha tìm con có chuyện gì?"

"Con đến bệnh viện quân khu một chuyến đi."

Giọng nói trầm thấp của cha Tiêu, khiến lòng Tiêu Thanh Như như chìm xuống đáy.

Cô không phải kẻ ngốc, có thể để cha cô gọi điện cho cô, người ở bệnh viện chỉ có thể là Hứa Mục Chu.

"Con đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thanh Như cũng không về phòng lấy đồ, muốn lao ra ngoài luôn.

Thấy con gái hoảng hốt, sợ cô sẽ xảy ra chuyện, mẹ Tiêu vội vàng kéo tay cô nói: “Mẹ đi cùng con."

Lòng Tiêu Thanh Như nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Hứa Mục Chu còn đang đợi, cô không thể hoảng loạn được.

"Mẹ, mẹ ở nhà chờ tin đi ạ, con đi xe đạp."

"Con đừng vội, đi xe cẩn thận."

Mẹ Tiêu vừa dứt lời, cô đã đẩy xe đạp ra khỏi sân.

Con rể xảy ra chuyện, mẹ Tiêu làm sao có thể ngồi yên?

Bà gọi điện lại cho phòng làm việc của chồng, biết con rể đang bị thương, giờ đang phẫu thuật, tim mẹ Tiêu đập thình thịch, lo lắng đến cực điểm.

Suy đi nghĩ lại, bà cầm số tiền tiết kiệm của gia đình đến bệnh viện quân y.

Thầm cầu nguyện trong lòng đừng có chuyện gì xảy ra, nếu không sau này con gái bà phải làm thế nào?

Giang Xuyên nhìn thấy mẹ Tiêu, thấy vẻ mặt lo lắng của bà, liền nhịn không được dừng xe nói: "Bác gái, bác đi đâu vậy? Con đưa bác đi."

Bình thường mẹ Tiêu lười nói chuyện với Giang Xuyên.

Nhưng bây giờ trong lòng bà lo lắng, sợ con gái ở bệnh viện một mình không lo hết được, để tiết kiệm thời gian, đành lên xe của Giang Xuyên.

"Đi bệnh viện."

Giang Xuyên còn chưa kịp vui vẻ, nghe thấy đích đến là bệnh viện, lòng anh ta đột nhiên căng thẳng.

"Là Thanh Như..."

"Con bé không có việc gì."

Chỉ cần Thanh Như không sao là tốt rồi.

Giang Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khởi động xe đưa mẹ Tiêu đến bệnh viện.

Xe chạy nhanh, mấy phút đã đến nơi.

Đúng lúc gặp Tiêu Thanh Như ở cửa bệnh viện.

Mẹ Tiêu cảm ơn Giang Xuyên, rồi cùng con gái nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Bước chân hai mẹ con vội vã, Giang Xuyên muốn nói đôi câu, cũng không tìm được cơ hội mở miệng.

Anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y lái, chân mày nhíu chặt lại.

Thanh Như không phải là người dễ mất bình tĩnh, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, mới khiến cô hoảng hốt như vậy.

Cuối cùng, vẫn cảm thấy mình không thể cứ rời đi như vậy.

Nếu cần giúp đỡ, anh ta có thể giúp một tay.

Tìm một chỗ đậu xe thích hợp xong, Giang Xuyên lập tức xuống xe, bước nhanh về phía hai mẹ con Tiêu Thanh Như rời đi.

Vừa báo tên của Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như đã được y tá dẫn đến cửa phòng phẫu thuật.

Lãnh đạo của Hứa Mục Chu đích thân đợi ở cửa, lông mày nhíu lại, có thể nhìn ra tình huống rất nghiêm trọng.

Tiêu Thanh Như không quan tâm đến chuyện khác, lo lắng hỏi: "Hứa Mục Chu thế nào rồi? Tình huống hiện tại là gì?"

Sắc mặt lãnh đạo nghiêm túc: "Đồng chí Hứa đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tiếc là, chiếc máy bay cậu ấy lái gặp trục trặc, vậy nên đồng chí Hứa đã bị thương, về phần tình huống thế nào, phải chờ đến khi kết thúc phẫu thuật mới biết được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Không thể tiết lộ nội dung nhiệm vụ ra ngoài.

Tiêu Thanh Như biết có hỏi cũng không có kết quả.

Cô chỉ biết Hứa Mục Chu bị thương, bị thương rất nặng.

Trước mắt cô biến thành màu đen, chân cũng mềm nhũn, nếu không phải có mẹ đỡ, Tiêu Thanh Như đã đứng không vững rồi.

"Con ngồi xuống trước đi, tình hình còn chưa rõ ràng, con đừng tự dọa mình."

Trong lòng mẹ Tiêu hiểu rõ, máy bay gặp trục trặc, hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Nhưng lúc này, bà không thể nói những lời bi quan.

Sợ con gái sẽ không tiếp nhận nổi.

Năm nay Tiêu Thanh Như mới hai mươi tuổi, chuyện từng trải quá ít.

Làm sao con bé có thể chịu được đả kích như vậy?
 
Back
Top Bottom