Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 190: Chương 190



Tiêu Thanh Như trợn mắt, lúc đang nhìn xung quanh thăm dò lại phát hiện Hứa Mục Chu đang nghiêm túc viết gì đó.

Chỉ cần được ở bên cạnh anh, dù đi đâu, dù thứ chờ đợi bọn họ có là gì chăng nữa, Tiêu Thanh Như vẫn không hề sợ hãi.

Cô lại nằm xuống lần nữa, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, từ từ nhắm mắt.

Lúc này, xe lửa bắt đầu chuyển bánh, tiếng loảng xoảng leng keng vang lên, Tiêu Thanh Như mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Xe lửa dừng ở trạm mấy lần, mãi đến tận giữa trưa vẫn không có hành khách nào vào khoang của bọn họ.

Bởi vậy nên Tiêu Thanh Như ngủ rất ngon.

Lúc Tiêu Hoài Thư cầm bữa cơm trưa nóng hổi quay lại cô vẫn chưa tỉnh.

Hứa Mục Chu đứng bên mép giường nhìn cô một lúc lâu, băn khoăn không biết có nên đánh thức cô dậy ăn cơm hay không.

“Để con bé ngủ đi, lúc nào dậy thì ăn.”

Nếu là trước đây thì Hứa Mục Chu sẽ làm như vậy thật, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, vợ anh còn phải uống thuốc nữa.

Kết quả là anh còn chưa băn khoăn xong, Tiêu Thanh Như đã tỉnh.

Cô duỗi tay trong mơ mang, định ôm Hứa Mục Chu theo thói quen.

Người đàn ông lập tức tiến lại gần, vỗ nhẹ lên chiếc chăn bông trên người cô, trông hai bọn họ vô cùng thân mật.

“Tiêu Thanh Như, mau dậy nhanh đi, anh sắp ăn hết thịt rồi.”

Giọng nói của Tiêu Hoài Thư đã đưa mọi người trở về thực tại.

“Mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu bằng ánh mắt ấm ức.

Đêm hôm trước bọn họ thu dọn hành lý tới tận khuya, ấy vậy mà cô còn bị tên nhãi này lôi kéo làm tận hai hiệp, cuối cùng là sáng dậy mới thiếu năng lượng.

Hứa Mục Chu sờ mũi, giả vờ ho khụ khụ mấy tiếng: “Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp, bọn anh sẽ không quấy rầy em.”

Tiêu Thanh Như nằm trên giường một lúc, cuối cùng mới thò người xuống một cách khó khăn.

Hứa Mục Chu đi lấy nước ấm.

Sau khi lau mặt bằng khăn lông nóng, cô mới tỉnh táo hơn chút.

Tiêu Hoài Thư trêu chọc: “Em rể đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng, rất biết cách chăm sóc người khác.”

Đột nhiên Tiêu Hoài Thư lại có suy nghĩ rằng em gái nhà mình gả cho Hứa Mục Chu cũng không thiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù tuổi hơi lớn chút, nhưng ít ra Hứa Mục Chu rất yêu thương em gái anh ấy.

Tốt hơn thằng nhóc Giang Xuyên kia gấp nhiều lần.

Bữa trưa của bọn họ có cơm và món kho, có thịt thà đầy đủ, là mẹ Tiêu chuẩn bị cho bọn họ.

Trước khi ăn họ cho hộp cơm bằng nhôm vào nước nóng đun, mặc dù không ăn thua lắm nhưng vẫn tốt hơn là ăn nguội.

Có rất nhiều người ngồi trong xe lửa chỉ có thể gặm lương khô, điều kiện của họ đã là tốt lắm rồi.

Tiêu Thanh Như ăn không hết một hợp cơm, vì thế cô đã chia cho Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư mỗi người một ít.

“Bắt đầu từ chiều nay chúng ta sẽ ăn màn thầu.” Tiêu Hoài Thư nói.

Đây là lần đầu tiên em gái xa nhà, mặc dù biết cô có thể chịu được khổ nhưng Tiêu Hoài Thư vẫn rất đau lòng.

Nghĩ kỹ mới thấy lấy chồng xa thật sự rất bất tiện.

Cũng may là Hứa Mục Chu ở Tây Bắc, nếu không bọn họ muốn gặp Thanh Như cũng khó.

“Anh, chúng em có mang bánh bao chay, màn thầu để ngày mai ăn.”

“Tuyệt, mặc dù không phải bánh bao thịt nhưng vẫn thơm hơn màn thầu nhiều.”

Ăn xong, Hứa Mục Chu chịu trách nhiệm rửa hộp cơm.

Sau khi rửa sạch hộp cơm, anh lại giục Tiêu Thanh Như uống thuốc.

Tiêu Hoài Thư thấy khó hiểu: “Thanh Như bị sao à? Sao phải uống thuốc?”

Chuyện đó chỉ có hai vợ chồng bọn họ với mẹ Tiêu biết, giờ tình hình của Tiêu Thanh Như đã có chuyển biến tốt hơn, vậy nên họ không nói cho Tiêu Hoài Thư nghe sự thật.

Chủ yếu là sợ Tiêu Hoài Thư nổi giận lại đi tìm Giang Xuyên tính sổ.

Dù đánh thắng hay thua thì người bất lợi vẫn là bọn họ.

Tiêu Thanh Như trả lời mà mặt không đổi sắc: “Thuốc bổ điều hoà cơ thể thôi.”

“Anh dễ bị lừa thế à?”

“Thuốc điều hoà cơ thể thật mà, không tin anh cứ đọc hướng dẫn.”

Tiêu Hoài Thư thật sự cầm tờ hướng dẫn lên xem, nhưng chỉ hiểu được nửa.

Thấy Hứa Mục Chu không có phản ứng gì đặc biệt nên cuối cùng anh ấy cũng tin đây là thuốc điều hoà cơ thể nữ giới.

Nếu không chắc chắn thằng nhóc này sẽ cưng Thanh Như lên tận mây xanh.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 191: Chương 191



Ngủ cả buổi sáng, đến chiều Tiêu Thanh Như không muốn ngủ nữa.

Cô ngồi ở giường dưới đọc báo với Hứa Mục Chu.

Không cần phải nói những lời sến súa hay làm cái gì, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngọt ngào.

Tiêu Hoài Thư cảm thấy mình đi theo chỉ để ăn cơm chó, nhìn vợ chồng son nhà người ta đối đãi ngọt ngào với nhau, còn anh ấy chỉ có một mình, trừng mắt nhìn, xấu hổ vô cùng.

Tiêu Hoài Thư thầm thở dài một hơi, nếu biết trước thế này anh ấy đã không đi.

Cũng không hiểu lúc đó đầu có bị úng nước thế nào mà anh ấy lại đưa ra quyết định như vậy?

Khi tàu dừng ở trạm tiếp theo, có hành khách vào khoang của bọn họ.

Nhìn trông cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, có lẽ khoảng hơn hai mươi.

Người nọ mặc một bộ quân trang cũ sờn, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh mắt trong sáng, nhìn là biết người đứng đắn.

Đối phương cất hành lý xong bắt đầu bắt chuyện với bọn họ.

Trong khoang chỉ có mình Tiêu Thanh Như là nữ, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Mặt đồng chí nam kia đỏ lại hồng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.

Khi bắt gặp ánh mắt Hứa Mục Chu, người nọ mới vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chào mọi người, tôi tên Phương Kiến Quốc, là người Bắc Kinh, tôi là thanh niên tri thức ở vùng nông thôn này.”

Khoang xe trở nên yên lặng, Phương Kiến Quốc cũng không ngại ngùng hay gì, anh ta tiếp tục hỏi: “Mọi người cũng về nhà thăm người thân nhỉ? Mọi người tới Bắc Kinh ư, nếu vậy thì chúng ta cùng đường đó.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp một đồng chí thân thiện như vậy, thấy không đáp lời sẽ hơi thất lễ nên gật đầu nói: “Ừm, chúng ta cùng đường.”

“Vậy thì tốt quá, tuổi chúng ta chắc cũng xấp xỉ nhau, chắc là sẽ có điểm chung để nói, đoạn đường này không nhàm chán rồi.”

Phương Kiến Quốc lại liếc nhìn Tiêu Thanh Như, lần này vành tai anh ta đỏ ửng.

Hứa Mục Chu nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này mù rồi à?

Coi anh là người c.h.ế.t hay sao?

Hứa Mục Chu cất cao giọng: “Vợ à, em có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”

Ngồi trong xe lâu nên cơ thể có hơi cứng đờ, Tiêu Thanh Như đề nghị: “Vậy chúng ta ra ngoài trạm đứng lát đi.”

Hai vợ chồng cứ thế rời đi, để lại Tiêu Hoài Thư ngồi trông hành lý.

Phương Kiến Quốc sờ gáy nói: “Nhìn đồng chí nữ kia trẻ thế mà đã kết hôn rồi ư?”

Tiêu Hoài Thư nhếch miệng cười, anh ấy vốn tưởng là có trò hay để xem, không ngờ Hứa Mục Chu lại nóng vội như vậy, chưa chi đã sốt sắng công bố mối quan hệ với Thanh Như.

Tiêu Hoài Thư khẽ vỗ bả vai Phương Kiến Quốc: “Nhóc con, yêu từ cái nhìn đầu tiên khó lắm, vừa dễ tổn thương trái tim vừa tổn hại cơ thể.”

Phương Kiến Quốc tán đồng ý kiến này, cũng may là vừa nãy anh ta mới chỉ động lòng chút thôi, chưa kịp mọc rễ nảy mầm gì.

Nếu người ta đã kết hôn thì anh ta cũng chỉ còn cách gạt bỏ suy nghĩ này đi.

Lối đi nhỏ nối tiếp giữa các khoang xe không có người, Tiêu Thanh Như cười Hứa Mục Chu: “Anh đúng là có m.á.u ghen kinh khủng, không sợ ghen c.h.ế.t luôn à?”

“Anh ta vừa vào đã nhìn chằm chằm vợ anh, chẳng lẽ anh không được làm rõ thân phận?”

“Được chứ sao không được.”

Tiêu Thanh Như nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng ánh mắt khi nãy của anh hơi quá chút.”

Hứa Mục Chu nhướng mày: “Anh là người đàn ông của em, đây là chuyện đáng để khoe ra nhất.”

Chỉ cần Hứa Mục Chu muốn, anh có thể dỗ Tiêu Thanh Như vui vẻ.

Ghen vì anh yêu cô.

Khoe khoang cũng là vì yêu cô.

Tiêu Thanh Như không biết người khác có thích nghe lời ngon tiếng ngọt không.

Nhưng chiêu này rất có tác dụng với cô.

Tiêu Thanh Như chỉ biết thở dài, xem ra cô cũng là kiểu ưa nói ngọt, ăn mềm không ăn cứng.

Ở nơi công cộng, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Mặc dù không thể làm chuyện thân mật nhưng chỉ cần đứng yên lặng một chỗ, cùng ngắm nhìn một khung cảnh cũng đủ khiến họ thư giãn đầu óc.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 192: Chương 192



Hai người rời đi trong nửa tiếng đồng hồ.

Lúc quay về thấy Tiêu Hoài Thư và Phương Kiến Quốc đang trò chuyện hăng say.

Thấy bọn họ đi vào, Tiêu Hoài Thư đã gấp gáp hỏi Hứa Mục Chu: “Cậu có biết anh ta là ai không?”

Còn chưa kịp đợi đối phương trả lời, Tiêu Hoài Thư đã nói: “Là em trai sinh đôi của Phương Ánh Thu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như: “…”

Hoá ra lại là “người một nhà”.

Bấy giờ Phương Kiến Quốc bỗng phản ứng lại: “Anh bạn này, tôi còn tưởng chúng ta chỉ là người chung đường, không ngờ anh lại đang giả bộ với tôi, hoá ra anh còn biết chị tôi nữa!”

Rõ ràng Phương Kiến Quốc không để lộ nhiều thông tin, nhưng tại sao người này lại đoán ra được?

“Không công bằng, anh đã biết thân phận tôi rồi, nhưng tôi chưa biết gì về mọi người.”

Tiêu Hoài Thư nở nụ cười với hàm ý sâu xa: “Đợi tới Bắc Kinh rồi anh sẽ biết.”

Phương Kiến Quốc tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, chắc chắn là do anh ta làm việc ở nông thôn lâu nên người cũng đần đi, vậy mới không đề cao cảnh giác với đám người này.

Nếu chẳng may gặp bọn buôn người thì không biết anh ta có bị lừa bắt luôn không?

Nhưng nhìn trang phục và khí chất trên người họ… Chắc đều là quân nhân.

Vậy không có vấn đề gì lớn.

Bởi vì cùng có quan hệ với Ánh Thu nên bọn họ cũng không ngượng ngùng với nhau mấy.

Con đường tới Bắc Kinh hết sức suôn sẻ.

“Chị của tôi tới đón, tôi không đi cùng mọi người được nữa rồi.”

Tiêu Hoài Thư ôm bả vai Phương Kiến Quốc như thể họ là anh em tốt của nhau: “Chúng ta cùng ra trạm đi, vừa hay có thể gửi lời chúc mừng năm mới tới chị anh.”

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu liếc nhìn nhau, đúng là không khác gì chồn chúc tết gà, không có thiện chí.

Lúc tới còn do dự, bây giờ mới biết chủ động xuất kích.

Tiêu Thanh Như cong môi cười, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi thì cô sẽ có chị dâu.

Bốn người cùng ra khỏi ga tàu hoả, Tiêu Thanh Như vừa liếc mắt một cái đã thấy cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh xe jeep.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, da trắng như tuyết, có nét dịu dàng duyên dáng của một người phụ nữ, nhưng nhìn kỹ lại không thể che giấu được khí chất mạnh mẽ sắc sảo.

Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Tiêu Thanh Như.

Nhưng cô có thể chắc chắn đây là Phương Ánh Thu – người phụ nữ khiến anh trai cô ngày nhớ đêm mong.

Phương Ánh Thu cũng rất ngạc nhiên khi thấy bọn họ.

“Sao mọi người lại đi với nhau?”

“Phương Kiến Quốc trả lời thành thật: “Quen biết trên xe lửa.”

“Vậy đúng là trùng hợp thật.”

Phương Ánh Thu chào hỏi bọn họ.

Khi tới Tiêu Thanh Như, Tiêu Hoài Thư giành giới thiệu: “Đây là em gái tôi, tên Tiêu Thanh Như.”

Phương Ánh Thu rất tự nhiên bắt tay với cô: “Thì ra đây là người Hứa Mục Chu yêu, trước đây tôi từng nghe nói Hứa Mục Chu ăn cơm hay đi ngủ cũng phải nhìn ảnh của người yêu mới chịu. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu rồi cười như không cười, cô cũng không ngờ anh lại làm lố quá như vậy!

“Đồng chí Phương, trăm nghe không bằng một thấy, cô khiến phái nữ chúng tôi có thể kiêu ngạo rồi.”

Nghe lời khen tới xấu hổ, lỗ tai Phương Ánh Thu ửng đỏ: “Phục vụ vì nhân dân ấy mà, giống nhau cả thôi.”

“Lên xe đi, tiện đường nên để tôi chở mọi người.”

Nhà họ Phương ở quân khu, không cùng hướng đi về nhà Hứa Mục Chu.

Ban đầu hai vợ chồng nhà họ Hứa tính tới đón bọn họ, sau lại nghe nói có ba người, đạp xe đạp không tiện nên đã bảo họ ngồi xe bus về nhà.

Hai vợ chồng già sẽ chuẩn bị cơm và ngồi chờ bọn họ ở nhà.

Tiêu Thanh Như sợ làm phiền đến Phương Ánh Thu nên liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Thư, chờ anh ấy quyết định.

“Chúng tôi tự về là được rồi, cô mau đưa đồng chí Phương về nhà đi.”

Phương Ánh Thu không phải kiểu người ngại khó nề hà: “Đi xe nhanh lắm, có tốn bao thời gian đâu? Đừng dong dài nữa, mau lên xe đi.”

Vì để tạo cơ hội cho ông anh già nên Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã lên xe.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 193: Chương 193



Phương Ánh Thu ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu hỏi bọn họ: “Địa chỉ?”

Hứa Mục Chu nói tên chỗ ở.

Là người Bắc Kinh chính cống nên Phương Ánh Thu rất am hiểu đường xá nơi đây.

Từ lúc nhỏ cô ấy đã thích chơi đùa với đám bạn trong khuôn viên lớn, vậy nên không ngóc ngách xó xỉnh nào mà cô ấy không tìm được.

Phương Ánh Thu khởi động xe, đưa bọn họ tới nơi cần đến.

Tiêu Thanh Như ngồi giữa Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư, cô quay đầu quan sát biểu cảm của anh trai.

“Nhìn cái gì vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mặt anh rửa chưa sạch.”

Mặt Tiêu Hoài Thư như sắp nứt ra, nhìn Tiêu Thanh Như bằng ánh mắt hết sức “hung tợn”.

Con nhóc này, ba ngày không ăn đánh đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi.

Tuy nghĩ vậy nhưng Tiêu Hoài Thư lại thành thật sờ lên mặt, không phải chứ, sáng này anh ấy đã tốn mười mấy phút để tu chỉnh lại nhan sắc mà.

Tiêu Thanh Như bật cười thành tiếng, xem ra anh trai cô đã thật sự rung động rồi.

Suy cho cùng, chỉ cần đứng trước mặt người mình thích, dù có là trai hay gái thì vẫn sẽ để ý hình tượng của mình thôi.

Nghe thấy tiếng cười của em gái, Tiêu Hoài Thư biết mình lại bị chơi.

Anh ấy xấu hổ buông tay xuống, miệng nói: “Em ngứa đòn đúng không? Sao dám làm vậy hả?”

Sau đó Tiêu Hoài Thư làm động tác chuẩn bị gõ trán em gái.

Nhưng Tiêu Thanh Như đã nhanh chóng trốn sang bên Hứa Mục Chu.

Người đàn ông nhướng mày, khẽ hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ, tôi không nghe rõ.”

“Chậc, cậu lại cưng chiều con bé!”

Hứa Mục Chu tỏ vẻ ghét bỏ, anh cưng chiều vợ mình là lẽ tất nhiên mà?

Một chọi hai không có phần thắng, Tiêu Hoài Thư đành lặng lẽ hành quân.

Phương Ánh Thu nhìn qua gương chiếu hậu, thì ra người này cũng giống như “bánh bao mềm”.

Lại còn rất đáng yêu.

Có lẽ vì các cặp song sinh thường có mối liên hệ đặc biệt nên Phương Kiến Quốc cũng quay đầu nhìn Tiêu Hoài Thư.

Sao cứ cảm thấy hai người này có gì đó không đúng lắm?

Xe chạy hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tới ngõ nhà họ Hứa.

Hai vợ chồng già đang chờ bọn họ bên trong, không biết cả hai đã đứng bao lâu, nhưng bên cạnh có một rổ rau đã được nhặt sạch.

Ban đầu họ không nhìn về phía chiếc xe jeep, mãi đến khi Hứa Mục Chu xuống xe họ mới nhìn ra.

Mẹ Hứa vội chạy ra nghênh đón, câu đầu tiên bà ấy nói là: “Con dâu của mẹ đâu?”

“Cẩn thận.”

Hứa Mục Chu đỡ cửa xe, bảo Tiêu Thanh Như xuống.

Mẹ chồng nàng dâu gặp nhau là bắt đầu hàn huyên đủ thứ chuyện.

Người trong ngõ ai cũng biết hôm nay Hứa Mục Chu đưa cô dâu mới về nhà, vừa nghe thấy động tĩnh đã vội chạy ra xem náo nhiệt.

Ban đầu họ vốn cho rằng nếu là người Tây Bắc thì dù gia đình có điều kiện tốt đến mấy cũng không quá xinh đẹp.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như, ai nấy cũng sững sờ.

Làn da trắng mơn mởn như búng ra nước, đôi mắt vừa to tròn vừa sáng, khuôn mặt trái xoan hơi tròn to bằng lòng bàn tay, vừa nhìn đã thấy rất có phúc.

Trong đầu mọi người cùng xuất hiện một suy nghĩ, thảo nào có thể khiến thằng nhóc Hứa Mục Chu thông suốt, không phải ai cũng xinh đẹp được như vậy.

Nhìn khuôn mặt cộng với dáng người không chỗ chê đó, dù có mặc áo khoác quân trang dày nặng đến đâu cũng đủ thấy dáng người chuẩn không cần chỉnh.

Lúc bước từ trên xe xuống, áo khoác Tiêu Thanh Như mặc không đóng cúc nên mọi người có thể nhìn thấy dáng người hoàn hảo của cô.

Nghe nói m.ô.n.g to thường rất dễ sinh con, xem ra Hứa Mục Chu đã tìm được một đồng chí nữ tốt về mọi mặt.

Những người vốn ôm tâm thế chế giễu giờ chỉ biết giấu nhẹm đi.

Con dâu nhà họ Hứa có gia thế tốt, cũng có công việc riêng, không những thế còn xinh đẹp rạng ngời, nếu bọn họ vẫn bới lá tìm sâu thì thật tốn công vô ích.

Mọi người đều sống chung trong một con ngõ nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu mối quan hệ trở nên căng thẳng cũng không phải chuyện gì tốt.

Người xưa có câu nói rất đúng, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, đến khi gặp chuyện cấp bách thật thì người cứu giúp bọn họ cũng chỉ có thể là mấy người hàng xóm già này thôi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 194: Chương 194



Tiêu Hoài Thư và chị em nhà họ Phương cũng xuống xe.

“Biết bọn họ là chiến hữu từng học cùng nhau, mẹ Hứa mời hai chị em họ vào nhà ăn cơm.”

“Cảm ơn đồng chí Phương đã đưa mấy đứa nhỏ về, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong nhà rồi, mọi người vào nhà ăn cùng cho vui.”

Phương Ánh Thu từ chối: “Em trai cháu xuống nông thôn cũng được hai năm rồi, khó khăn lắm năm nay mới có cơ hội về nhà thăm người thân, người trong gia đình cũng đang mong lắm, có cơ hội cháu sẽ tới chơi sau.”

Mẹ Hứa hiểu cảm giác trông ngóng con về nhà nên cũng không gượng ép nữa, chỉ bảo cha Hứa về nhà gói vài cái bánh bao nhân thịt cho chị em nhà họ Phương.

“Cầm theo có gì còn ăn trên đường đi mà lót dạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Với ánh mắt chấp thuận của Phương Ánh Thu, Phương Kiến Quốc tung ta tung tăng nhận.

“Cảm ơn thím, hai ngày nay bọn cháu không được ăn cơm nóng rồi, cái này quý giá lắm đấy ạ.”

Nghĩ đến đứa con dâu vốn luôn được nhà họ Tiêu cưng chiều chăm lo hết mực lại phải chịu khổ như vậy, mẹ Hứa đau lòng muốn chết, chặng đường về đây cũng không dễ dàng gì.

Đợi đến khi Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư khuân hết hành lý xuống xe, Phương Ánh Thu mới rời đi.

Tiêu Hoài Thư vội nói: “Hôm nay phải cảm ơn cô rồi, bao giờ cô rảnh? Tôi mời cô một bữa cơm.”

“Dạo gần đây tôi rảnh.”

Chắc chắn đêm ba mươi phải đón giao thừa với gia đình.

Tiêu Hoài Thư lại hỏi: “Vậy ngày đầu năm mới được không? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, vừa hay dẫn em gái tôi đi dạo quanh một vòng nữa.”

Ý cười chợt loé trong ánh mắt Phương Ánh Thu, cô ấy nghĩ thầm: Chắc chắn Hứa Mục Chu không muốn dẫn bọn họ đi chơi cùng.

“Nếu anh đã có thành ý như vậy thì cũng được thôi, dù sao ở nhà không có gì làm cũng chán.”

Sau khi thống nhất thời gian, hai chị em nhà họ Phương rời đi.

Mẹ Hứa là người từng trải nên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu tình hình.

Thảo nào tự nhiên anh trai Thanh Như lại mới tới Bắc Kinh, thì ra là để theo đuổi con gái nhà người ta.

Bà ấy nghĩ thầm trong lòng, có lẽ phải dành chút thời gian để gọi cho bà thông gia thông báo về chuyện này rồi.

“Nào nào nào, vào nhà thôi.”

Đàn ông chịu trách nhiệm vác đồ, Tiêu Thanh Như đi tay không với mẹ Hứa trước.

Chào hỏi sơ qua với hàng xóm xong, mẹ Hứa bắt đầu giới thiệu cô với mọi người.

Tính Tiêu Thanh Như vốn thân thiện nên cô cũng không hề tỏ ra khách sáo hay gì, hầu hết mấy người hàng xóm đều rất thích cô.

Chỉ là ngại thân phận của cô nên không dám đối đãi quá nhiệt tình, sợ có người lại cho rằng họ có quan hệ mờ ám ngoài luồng.

Có một số người còn đổi mục tiêu sang Tiêu Hoài Thư, nghe nói anh ấy là anh trai ruột của Tiêu Thanh Như, vẫn độc thân và chưa kết hôn, đầu óc họ lập tức hoạt động.

Đây chính là con trai cả của Tư lệnh, đã vậy còn anh tuấn lịch lãm phong độ, nếu gả con gái mình cho người này thì chẳng phải phát tài rồi ư?

Dù sao thì con gái lấy chồng cũng như bát nước hắt đi, cuối cùng số tài sản thuộc về ai cũng chẳng phải bàn nữa rồi.

Những người đó cứ hỏi đi hỏi lại về Tiêu Hoài Thư, nhưng mẹ Hứa đã ngăn cản họ.

“Bọn nhỏ ngồi xe lửa suốt hai ngày nên giờ cũng mệt lắm rồi, trước mắt để chúng vào nhà ăn cơm rồi ngủ một giấc cho ngon đã, có gì thì nói sau.”

Tiêu Hoài Thư lau mồ hôi, đây không phải lần đầu anh ấy tới nhà họ Hứa, nhưng đây là lần đầu anh ấy gặp tình trạng này.

Nhiệt tình quá cũng rất đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như tới nhà chồng, mặc dù diện tích tứ hợp viện không lớn nhưng cả toà sân đều là của nhà họ Hứa nên nhìn rất rộng rãi.

Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn ra là có người đặc biệt dọn dẹp qua.

Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như về phòng bọn họ, mẹ Hứa dẫn Tiêu Hoài Thư tới phòng dành cho khách.

Vẫn là căn phòng trước kia, nó được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, giường được dọn sẵn để mọi người có thể vào ở.

“Hoài Thư, đặt hành lý xuống trước đi, chúng ta xuống ăn cơm.”

“Dạ.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 195: Chương 195



Tiêu Hoài Thư bỏ hành lý xuống, sau đó lại lấy năm món quà mang từ nhà lên.

Có rượu, lá trà, đường đỏ và đồ hộp.

“Cháu tới đã là quý hoá lắm rồi, còn quà cáp làm gì nữa?”

“Đây là đồ cha mẹ cháu chuẩn bị, chỉ là chút thành ý nhỏ thôi.”

Mẹ Hứa cười nói: “Cha mẹ cháu khách sáo quá.”

Trong một căn phòng khác, Tiêu Thanh Như nhìn chữ hỉ màu đỏ thẫm treo trên tường, cô khẽ cười.

“Cảm giác như quay lại đêm tân hôn ấy.”

Hứa Mục Chu nhướng mày: “Không phải ngày nào chúng ta bên nhau cũng là đêm tân hôn ư?”

Vừa kết hôn đã phải rời xa nhau ba tháng, thời gian họ được ở bên nhau cũng không nhiều lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu thật sự có cảm giác mỗi ngày được ở bên vợ đều là ngày tân hôn.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi ra ngoài.

Tiêu Thanh Như nhìn quanh một vòng mà không thấy Tiêu Hoài Thư: “Mẹ, anh con đâu?”

Mẹ Hứa đang bày bát đũa, bà ấy đáp: “Thằng bé ra ngoài nghe điện thoại rồi, nói là gọi báo bình an về cho nhà. Ở ngoài đầu hẻm có buồng điện thoại, chắc nó sẽ về nhanh thôi.”

Ban đầu Tiêu Thanh Như định ăn cơm xong sẽ đi gọi điện về cho nhà, dù sao thì cha mẹ chồng cũng nấu cơm nước xong xuôi hết rồi, nên cũng không phải đợi lâu lắm.

Nhưng giờ có người làm thay rồi nên Tiêu Thanh Như cũng yên tâm hơn chút, không cần lo lắng về việc gọi điện thoại nữa.

Mẹ Hứa thấy con trai xách theo hai cái tui thì tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Thịt dê.”

Mẹ Hứa lại hỏi: “Bà thông gia làm à? Món này khó làm lắm, không có mấy người trẻ biết làm đâu.”

Hứa Mục Chu ừ một tiếng: “Phải mất mấy ngày mới làm được, lúc ăn màn thầu hoặc là mì sợi mọi người có thể bỏ thịt dê vào.”

Thịt dê được đựng trong chiếc bình trong suốt, có thể thấy rõ nguyên liệu đựng bên trong, thịt ngâm trong dầu, nhìn đã thấy thơm.

Hứa Mục Chu cầm một cái túi khác lên nói: “Còn đây là quần áo và giày dép mà Thanh Như mua cho cha mẹ.”

Hai phụ huynh thường hay nhận được quà của con dâu gửi lên, vậy nên bọn họ có thể cảm nhận được tấm lòng của cô.

Nhiều đồ thế này, không biết hết bao nhiêu tiền đây?

Mẹ Hứa vừa vui lại vừa xót tiền.

“Chỉ tổ tốn tiền hai đứa thôi, cha mẹ không thiếu cái gì, sau này đừng chuẩn bị mấy thứ này nữa.”

Biết cha mẹ tiết kiệm cho mình nên Tiêu Thanh Như chỉ gật đầu đồng ý, không nói thêm gì về vấn đề này nữa.

Trước đây làm thế nào thì sau này họ vẫn sẽ làm như thế.

Hứa Mục Chu không ở Bắc Kinh nên hai vợ chồng cũng không có nhiều cơ hội để chăm sóc hiếu thuận với cha mẹ, tiêu tiền chỉ là chuyện nhỏ.

Đợi đến khi Tiêu Hoài Thư nói chuyện điện thoại xong quay lại, cha Hứa cũng tìm được cơ hội mở miệng.

“Mau đi ăn cơm thôi, có gì thì để lát nữa nói.”

“Đúng vậy, ăn cơm trước.”

Bữa trưa vô cùng thịnh soạn, có vịt quay, có cá, có hai món chay và món chính là bánh bao nhân thịt.

Bữa này ngon, xa hoa chẳng kém gì bữa cơm tất niên, như vậy cũng đủ thấy nhà họ Hứa coi trọng Tiêu Thanh Như tới mức nào.

Cùng là người một nhà nên cũng không có quá nhiều quy định lúc ngồi ăn cơm, vừa ngồi xuống mọi người đã bắt đầu động đũa.

Tiêu Thanh Như ngồi giữa chồng và mẹ chồng, mẹ Hứa rất quan tâm cô, liên tục gắp đồ ăn vào bát cô.

Chẳng mấy chốc, bát Tiêu Thanh Như đã được chất đầy như một ngọn núi nhỏ.

“Cha con vừa mua vịt quay này về đấy, vừa mới ra lo, thơm thật sự, con ăn nhiều chút.”

“Mẹ, con có thể tự gắp được mà.”

Mẹ Hứa gật đầu liên tục, sau đó bà ấy liếc con trai một cái, ý bảo anh hãy chăm sóc vợ mình.

Sau đó bà ấy quay qua tiếp Tiêu Hoài Thư, chỉ hận không thể gắp tất cả những gì ngon nhất vào bát Tiêu Hoài Thư.

Nếu không nhờ Tiêu Hoài Thư giật dây bắc cầu thì làm sao thằng nhóc thối nhà bà ấy có thể cưới được Thanh Như?

Khéo đến cơ hội quen biết cũng chẳng có, giờ chắc vẫn còn độc thân.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 196: Chương 196



Lần nào tới nhà họ Hứa, Tiêu Hoài Thư cũng được tiếp đón rất nồng nhiệt. Anh ấy biết nhà họ Hứa rất thoải mái hào phóng nên mới tới đây ăn tết cùng em gái và em rể.

Tiêu Hoài Thư thầm nghĩ trước khi về phải tới trung tâm thương mại để chọn món quà gì đó cho người lớn, coi như để báo đáp vì đã tiếp đãi nồng nhiệt trong khoảng thời gian này.

Trước đây Tiêu Thanh Như có ăn vịt quay thì cũng không phải kiểu mới vừa ra lò thế này, giờ cô cảm thấy như vậy rất ngon nên không nhịn được mà ăn thêm hai miếng.

Thấy cô ăn nhiều hơn, ai nấy cũng vui mừng.

Lúc ăn phải “tranh giành”, nếu không sẽ không có cảm giác muốn ăn.

Lâu rồi nhà họ Hứa không được náo nhiệt như vậy, mặc dù cha Hứa sống nội tâm nhưng vẫn có thể nhìn ra ông ấy đang rất vui.

Thậm chí cha Hứa còn lấy rượu ra, uống với Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư hai ly.

Cơm nước xong xuôi, mẹ Hứa tống cổ bọn họ đi ngủ.

“Ngồi xe lửa lâu cũng đủ mệt rồi, mai là giao thừa, có rất nhiều việc cần làm, hôm nay mấy đứa hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Tiêu Thanh Như muốn giúp mẹ Hứa rửa bát đĩa, nhưng bà ấy từ chối: “Mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đống này cứ để mẹ với cha con làm.”

Nếu chỉ ăn mà không làm thì có khác nào cô là khách tới chơi nhà?

Tiêu Thanh Như nhất quyết đòi rửa bát đĩa giúp mẹ, Hứa Mục Chu chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh, còn hai bậc phụ huynh với Tiêu Hoài Thư không có việc gì làm.

Tuy nói chăm chỉ là chuyện tốt nhưng hiếm khi bọn họ về được một lần, mẹ Hứa sợ người khác hiểu lầm bà ấy là mẹ chồng ác độc chỉ biết tra tấn con dâu nên cũng tới phụ một tay.

Thu dọn xong cũng hết việc.

“Mấy đứa mau đi nghỉ đi, nhớ ngủ nhiều chút, tới giờ ăn cơm tối mẹ sẽ gọi dậy.”

Tiêu Hoài Thư rất quen thuộc với hai phụ huynh nhà họ Hứa nên cũng không cần phải chủ nhà dẫn đường, anh ấy tự về phòng trải giường chiếu ngủ.

Dường như trong suốt hai ngày đi xe lửa Hứa Mục Chu không hề chợp mắt, Tiêu Thanh Như đau lòng thay anh.

“Mẹ, mẹ thử bộ quần áo con cầm tới xem có vừa không, nếu không vừa thì chúng ta có thể tìm một cửa hàng may vá để chỉnh lại.”

“Được rồi, trời lạnh lắm, mấy đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Quay lại phòng, Tiêu Thanh Như mới nhận ra mặt Hứa Mục Chu ửng hồng, cô sờ thử, hơi nóng.

Cảm giác anh có hơi khờ khạo hơn so với bình thường.

“Anh không uống say đó chứ?”

“Không có.”

Hứa Mục Chu nhanh chóng phủ nhận, sau đó duỗi tay ôm chặt Tiêu Thanh Như: “Vợ ơi.”

“Hử?”

“Vợ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phải kiểu nhây lầy bình thường.

Cái trạng thái này, bảo anh tỉnh táo ư, còn lâu Tiêu Thanh Như mới tin.

Bảo anh đi vệ sinh c* th* s*ch s* còn khó.

Tiêu Thanh Như khẽ vỗ tay Hứa Mục Chu, cô nói: “Mau buông ra, quay về giường ngủ đi.”

Trong phòng có ấm nước nóng, người đàn ông buông cô ra, sau đó đi pha nước nóng cho Tiêu Thanh Như.

“Rửa mặt trước đi đã.”

Tiêu Thanh Như nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, rốt cuộc người đàn ông này có say hay không?

Tại sao tác phong làm việc vẫn nhanh nhẹn như thế?

Tiêu Thanh Như không nỡ hành hạ anh nên rất ngoan ngoãn phối hợp rửa mặt, sau đó lại thay quần áo, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn bao nhiêu.

Lúc nằm trên giường, Tiêu Thanh Như cảm thấy không quen.

Nhưng cũng may người nằm bên cạnh rất quen thuộc với cô nên cảm giác xa lạ nhanh chóng biến mất.

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như, cười thành tiếng.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh thấy thật thần kỳ.”

“Anh nói cái gì thế? Anh say thật đấy à?” Tiêu Thanh Như ngẩng đầu nhưng chỉ nhìn thấy quai hàm góc cạnh của anh.

“Từ nhỏ đến lớn anh luôn ở trong căn phòng này một mình, giờ lại có thêm vợ, như vậy chẳng phải rất thần kỳ sao?”

Giống như cậu thiếu niên bất ngờ trưởng thành vậy.

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Anh đúng là vô tri.”

Người đàn ông khẽ cười, sau đó bắt đầu hôn người trong lòng mình: “Có muốn thử chút không? Chắc chắn cảm giác không giống nhau.”

“Anh câm miệng ngay.”

“Được, vậy hãy làm thôi.”

Tiêu Thanh Như: “!!!”

Người đàn ông này quá thừa năng lượng, đúng là phiền não!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 197: Chương 197



Thời tiết lành lạnh rất thích hợp cho việc ngủ, nhưng hai ngày nay đã ngủ quá nhiều ở trên xe lửa, Tiêu Thanh Như cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Chờ cho trong viện tử có động tĩnh, cô chuẩn bị rời giường.

Hứa Mục Chu đè cô lại, không cho Tiêu Thanh Như đứng dậy.

"Ngủ thêm một lát đi."

"Em đi hỗ trợ nấu cơm."

"Không cần đâu, bọn họ không nỡ để em làm đâu, anh c*̃ng không nỡ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như trêu chọc anh, nói: "Người khác có cảm thấy anh cưới một cô dâu lười nhác hay không?"

Hứa Mục Chu hơi mở mắt, anh đáp: "Đã nói là cô dâu, không đi làm thì thế nào? Anh cũng không phải tìm bảo mẫu đâu mà."

"Mặc dù điều anh nói là sự thật nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ."

"Không sao đâu, cha mẹ biết nhân phẩm của em nên bọn họ sẽ không thay đổi quan điểm về em chỉ vì em làm ít việc đâu mà."

"Nếu để cho mẹ biết em ở đây chính là cơm dâng tới miệng, nói không chừng mẹ sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng cho em mất thôi."

Hứa Mục Chu khẽ cười một tiếng, nói: "Không sao cả, đến lúc đó, em đẩy trách nhiệm lên người anh để anh lắng nghe mẹ giáo dục tư tưởng thay em."

"Đó vốn là trách nhiệm của anh mà."

Nếu không phải anh quấy rối thì cô đã rời giường từ lâu rồi.

Cánh tay của Hứa Mục Chu vòng qua eo cô siết chặt, anh nói: "Ở bên ngoài rất lạnh, em cứ nằm ở trong chăn thêm một lát đi. Hôm nay là tình huống đặc biệt, cha mẹ sẽ hiểu cho em thôi mà."

Quan sát thời gian, đã bốn giờ chiều rồi.

Tiêu Thanh Như thật sự nằm im.

Cô nghiêng người ngắm nhìn Hứa Mục Chu. Có thể là hai ngày nay, anh chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng nên cô luôn cảm thấy dưới mắt của anh có quầng thâm.

Cô dùng lòng bàn tay v**t v*, cô nói khẽ: "Anh ngủ thêm một lát đi. Nếu không thì anh sắp biến thành ông già mất thôi."

Trên xe lửa, rồng rắn lẫn lộn. Anh mang theo Tiêu Thanh Như đi xa nhà, ngay cả một giây, Hứa Mục Chu cũng không dám thả lỏng.

Ngay cả lúc đi vệ sinh, anh cũng phải đi cùng với cô.

Hiện tại, vất vả lắm anh mới có thể thả lỏng, Tiêu Thanh Như hy vọng anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Anh vùi đầu ở trước n.g.ự.c Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu lại ngủ thiếp đi.

Hơi thở ấm áp phả ra ở trên da, hơi ngứa ngáy. Cô sợ làm ảnh hưởng đến Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí lui ra từng chút một.

Anh phản ứng theo bản năng, cô nhích ra một chút, Hứa Mục Chu liền nhích tới một chút.

Cái dáng vẻ dính người này làm cho Tiêu Thanh Như cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa bất đắc dĩ.

Cô vội vàng dùng tay chống đỡ bộ n.g.ự.c của anh, nói: "Đừng lộn xộn."

Người đàn ông thật sự không nhúc nhích nữa, chính cái dáng vẻ ngoan ngoãn này làm cho đáy lòng Tiêu Thanh Như ngứa ngáy.

Cô duỗi tay ra sờ lên mái tóc đầu đinh của anh. Lúc tay vừa chạm vào đầu, Hứa Mục Chu không hề tỉnh dậy, ngược lại anh còn chìm vào giấc ngủ sâu hơn bởi vì sự trấn an của Tiêu Thanh Như.

Không có việc gì có thể làm, cô thưởng thức khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông nhà mình.

Phải công nhận là dánh dấp của Hứa Mục Chu rất ngon nghẻ. Nếu không thì lúc trước Tiêu Thanh Như cũng sẽ không bị anh mê hoặc.

Lúc này, khi ngắm nhìn kỹ càng, cô mới phát hiện ra lông mi của anh rất dài, mũi rất cao thẳng, bờ môi không mỏng cũng không dày, đường cong quai hàm rất rõ ràng...

Cô càng nhìn càng hài lòng, đàn ông vẫn phải dáng dấp cảnh đẹp ý vui một chút, mới có thể khiến cho tâm trạng của người nhìn tốt hơn.

Tiêu Thanh Như đột nhiên hiểu ra vì sao mình lại để anh làm loạn và vì sao mỗi lần ở trên giường cô đều phải chịu thua trước anh.

Cái gương mặt không thể bắt bẻ phối hợp với vóc dáng được rèn luyện nhiều năm thật sự làm cho người ta rất khó từ chối anh mà.

Hứa Mục Chu ngủ bao lâu, Tiêu Thanh Như nhìn anh ngủ bấy lâu.

Tỉnh lại ngay lập tức, anh tự nhiên đỡ lấy đôi chân dài tinh tế đang khoác qua eo mình.

Anh vuốt nhẹ một chút, cảm xúc vừa tinh tế lại vừa mịn màng.

Là xúc cảm đặc trưng đến từ cô vợ nhỏ của anh, hoàn toàn khác biệt với anh.

"Mấy giờ rồi?"

"Năm giờ rồi."

Thời gian ăn cơm tối của nhà họ Hứa là từ sáu giờ đến bảy giờ. Có thể là mọi người muốn để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một chút nên lúc này còn chưa có ai đến gọi hai người ra ăn cơm.

Có điều, ngược lại là Tiêu Hoài Thư đã đi lên, Tiêu Thanh Như đã nghe được tiếng anh ấy đang nói chuyện phiếm với người lớn trong nhà.

Hai người nằm ở trên giường lề mề trong chốc lát, rốt cuộc cặp vợ chồng cũng rời giường.

Vốn dĩ mẹ Hứa còn muốn để bọn họ ngủ thêm một lát, cho nên bà ấy còn chưa xào rau.

Chào hỏi xong, bà ấy gọi Tiêu Thanh Như đến bên cạnh bếp lò nhóm củi: "Đợi mẹ xào hai món nữa là có thể ăn cơm rồi."

Ở trong viện tử, mọi người đều sử dụng bếp than. Lúc này, khi nhìn thấy bếp lò, Tiêu Thanh Như không khỏi hỏi: "Mẹ, củi dùng để đốt là từ đâu làm ra?"

"Đi xung quanh nông thôn để mua. Có điều, chúng ta hầu như sử dụng bếp than là nhiều nhất. Bây giờ không phải là Tết sao? Lúc nhà đông người, dùng bếp than nấu cơm không tiện, nên mẹ mới sử dụng cái bếp lò này."

Bếp than dùng để hầm đồ ăn rất thuận tiện.

Nhưng nếu muốn mấy món ăn một lúc thì hiển nhiên là bếp than không đủ chỗ để dùng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 198: Chương 198



Hứa Mục Chu ngồi ở bên cạnh Tiêu Thanh Như, anh chôn vài củ khoai tây vào trong lỗ lò. Sau khi khoai tây đã được nướng chín, có thể trộn lẫn để ăn, hoặc là trực tiếp chấm nước ăn cũng được, đây cũng được xem là một món ăn phụ.

Thấy mẹ Hứa lại xào thịt, Tiêu Hoài Thư trêu ghẹo nói: "Mấy món ăn này không khỏi quá ngon rồi. Trong khoảng thời gian này, con không có huấn luyện, mẹ chớ có nuôi béo con. Nếu không thì sau khi quay về con lại phải giảm béo nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hứa bị anh ấy chọc cười, nói: "Quanh năm suốt tháng khó có được một kỳ nghỉ dài hạn, tất nhiên là con phải ăn uống cho đầy đủ rồi."

Bởi vì muốn nghênh đón bọn họ về nhà ăn Tết, trong một năm qua, cha Hứa và mẹ Hứa đều không chút ăn thịt nào mà để dành lại phiếu thịt.

Mục đích của bọn họ là muốn cho cô con dâu có thể ăn được thịt mỗi ngày trong mấy ngày nghỉ Tết này.

Nếu còn chưa đủ thì đi ra chợ đen để mua thêm thịt.

Vợ chồng trẻ khó có dịp được về nhà một lần, người lớn bọn họ chỉ muốn để cho hai vợ chồng ăn nhiều một chút là tốt rồi.

Tay nghề nấu nướng của mẹ Hứa rất tốt, nấm tai mèo xào thịt thơm đến nỗi chịu không được, dù đứng ở trong sân cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.

Có người đến tận cửa, lần theo mùi thơm mà đi vào trong phòng bếp.

"Hôm nay còn không phải là Tết, vậy mà mọi người đã ăn thịt rồi."

Mẹ Hứa đã quá quen với những vị khách không mời mà tới và còn lựa giờ cơm để đến nhà như thế.

Không còn cách nào khác, trong cuộc sống này khó tránh khỏi sẽ gặp phải mấy người không có mắt nhìn như thế.

Đám người cười hỏi: "Đây không phải là bọn nhỏ đã về nhà rồi hay sao? Đang bày tiệc chiêu đãi bọn họ à."

"Công xưởng của mọi người đã phát phúc lợi rồi sao?"

"Đúng, phát rồi."

"Thật ghen tị với mấy người, nhà có hai người kiếm tiền." Giọng điệu của người hàng xóm chua chát nói: "Không đúng, là bốn người kiếm tiền. Với điều kiện trong nhà ông Hứa mấy người, dù nhà của những người khác có thúc ngựa c*̃ng đuổi không kịp."

Đầu năm nay, tiền lương của một công nhân có thể nuôi sống cả nhà.

Người trong nhà họ Hứa đều có công việc, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết điều kiện trong nhà bọn họ tốt đến nhường nào.

"Con cái thành đạt, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn." Mẹ Hứa nói như vậy.

"Đầu năm nay, công việc đều rất hỗn loạn như mớ củ cải vậy. Nếu không có cách thì không thể thành công được đâu."

Mẹ Hứa cũng phụ họa: "Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác. Có điều, nếu giao việc cho một kẻ suốt ngày chơi bời lêu lỏng ở bên ngoài thì người đó c*̃ng không làm được."

Nghe xong lời nói này, hàng xóm luôn cảm thấy mẹ Hứa đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Tròng mắt đảo một vòng, người đó đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Hai người dự định khi nào về hưu đây? Nếu không thì bán lại công việc cho nhà của tôi đi. Dù sao thì con trai và con dâu của nhà này đều có thể kiếm tiền, hai người chỉ cần ở nhà dưỡng lão. Chuyện gì cũng không cần phải làm, hai người đều có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp."

Mẹ Hứa liếc mắt, đáp: "Tôi và ông Hứa còn chưa tới năm mươi tuổi mà, chúng tôi không về hưu đâu."

Hàng xóm gấp đến độ vỗ đùi, nói tiếp: "Có phải là bà bị ngốc hay không? Sau này, con dâu của bà mang thai, hưởng thụ niềm vui gia đình, tốt đẹp biết bao nhiêu."

Ban đầu, Hứa Mục Chu không tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng khi nhắc đến vấn đề sinh con, ánh mắt của anh khẽ thay đổi.

"Thím, chúng tôi sắp ăn cơm rồi. Ngài đi về nhà trước đi."

Thái độ của anh rất lạnh nhạt làm cho những người hàng xóm đến thăm nhà đột nhiên khẽ giật mình.

Bà ta làm sao có thể quên được rằng trước kia người này chính là một nỗi đau đầu đã không ít lần đánh nhau với lũ trẻ ở trong con hẻm.

Lúc năm tuổi, anh đã đánh đứa con trai của bà ta rụng mất chiếc răng cửa. Bây giờ, cái răng đó cũng đâu có mọc lại.

Bà ta ngượng ngùng cười nói: "Đi thôi, mọi người ăn cơm trước đi. Thím sẽ không quấy rầy mọi người nữa."

Mẹ Hứa ngoài miệng cười nhưng trong không cười, nói: "Đi thong thả, chúng tôi không tiễn."

"Không cần tiễn, không cần tiễn."

Liếc nhìn ánh mắt Hứa Mục Chu thêm một cái, người hàng xóm cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rét tới nơi.

Tính tình của người này thật lớn, không phải là bà ta chỉ mới nói hai câu buôn dưa lê thôi sao? Có cần phải trở mặt, không quen biết như vậy hay không?

Chỉ mất mấy giây đồng hồ, đám người đó nhanh chân rời khỏi cửa nhà họ Hứa.

Mẹ Hứa cho là bọn họ không muốn sinh con, an ủi: "Sinh con hay không sinh con là do hai đứa con tự quyết định. Lúc trước, chúng ta đã thống nhất chuyện này ngay từ đầu rồi, không cần phải để ý tới lời nói của người khác."

Sự kiện kia Tiêu Thanh Như đã sớm tiêu tan, mà lại khoảng thời gian này điều trị đến không tệ, nàng cảm xúc không có nhạy cảm như vậy.

Mấy chữ "sinh con" không hề khơi gợi được một cơn gợn sóng nào ở trong lòng của cô.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 199: Chương 199



Tiêu Thanh Như, cùi chỏ ra của em hướng ra ngoài 1

Lúc ăn cơm tối, xuất hiện thêm vài người đến thăm nhà.

Chỉ có điều, nhân vật chính trong chủ đề đối thoại lần này biến thành Tiêu Hoài Thư.

Bọn họ hỏi han về tuổi tác và công việc của anh ấy.

Nghe ngóng được nam thanh niên ở độ tuổi này đại diện cho điều gì, tất cả mọi người đều hiểu được.

Tiêu Hoài Thư càng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho đôi vợ chồng trẻ, đáng tiếc tất cả công sức đều bị đối phương phớt lờ.

Cuối cùng, Hứa Mục Chu dẫn Tiêu Thanh Như ra ngoài tản bộ, để lại không gian cho bọn họ.

Tiêu Hoài Thư nghiến chặt răng đến mức sắp cắn nát cả răng. Hai người này thật sự là không có nghĩa khí mà!

Mẹ Hứa nhìn thấy mà buồn cười, bà ấy không đành lòng nhìn thấy anh ấy tiếp tục chịu khổ, nói: "Hoài Thư, cháu cũng đi dạo ở bên ngoài đi, hoặc là quay về phòng đi ngủ cũng được. Chủ đề trò chuyện của mọi người không phù hợp với cháu."

Tiêu Hoài Thư nhìn bà ấy bằng nét mặt cảm kích. Ở trong thời điểm then chốt, vẫn là trưởng bối mới đáng tin cậy.

"Nhân lúc trời còn chưa có tối, cháu đi dạo ở bên ngoài đây."

"Được rồi, về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn."

Tiêu Hoài Thư là một người đàn ông trưởng thành, lại được huấn luyện lâu năm nên thân thủ của anh ấy vô cùng tốt. Thật ra, không cần phải lo lắng cho sự an toàn của anh ấy.

"Cháu đi dạo một vòng rồi quay lại."

Tiêu Hoài Thư rời đi, nhóm các bà thím vẫn còn đang không ngừng khen ngợi anh ấy.

"Đồng chí Tiêu vừa đẹp trai lại vừa có một công việc tốt. Chắc là có rất nhiều nữ đồng chí theo đuổi cậu ấy mới đúng. Tại sao đến bây giờ cậu ấy còn chưa kết hôn vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hứa tự nhủ ở trong lòng rằng nhìn không vừa mắt thì không kết hôn thôi, lấy ở đâu ra nhiều cái vì sao như thế chứ?

“Tôi không biết rõ về chuyện của Hoài Thư cho lắm. Tuy nhiên, có lẽ thằng bé thích thanh niên tiến bộ."

"Như thế nào mới được tính là thanh niên tiến bộ?"

Mẹ Hứa há mồm bịa chuyện: "Một người có tư tưởng, có văn hóa, có công việc chính là thanh niên tiến bộ."

Chỉ với ba điểm này đã loại bỏ con gái của hầu hết những người có mặt ở đây.

Có người không tán thành, đáp trả: “Nhà của những người như vậy cũng không thiếu người biết kiếm tiền đâu. Tìm người biết giặt quần áo và nấu cơm mới đúng lý."

"Mấy người đều nói điều kiện của nhà họ Tiêu tốt, vậy sao không mướn bảo mẫu cơ chứ? Con dâu cưới vào cửa chính là đại diện mặt mũi cho cả một gia đình, chắc chắn là phải dựa vào tiêu chí văn hóa và có hàm dưỡng để lựa chọn."

Mẹ Hứa nghiêm túc nói: "Người bình thường như chúng ta còn biết nhìn mặt để chọn, đặc biệt là lúc tuyển chọn con dâu và con rể đều có phân tích này kia. Nhà của người có mặt mũi lại không phải là kẻ ngu, làm sao bọn họ lại không biết lựa chọn người tốt nhất cơ chứ?"

Mẹ Hứa nhận thấy rõ mục đích của những người này, cả đám đều muốn đổi con gái để đổi lấy một cuộc sống tốt đẹp hơn. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy chứ?

Nếu con gái của bọn họ đủ ưu tú, ngược lại còn có thể.

Nếu bản thân không muốn phát triển, thậm chí việc nói năng với người khác cũng không thể nói được hai câu, lại còn nghĩ tới cuộc sống tốt hơn, đây là chuyện không thể nào xảy ra đâu.

"Chúng ta cứ bàn bạc thì không tính, còn phải để cho những người trẻ tuổi nhìn nhau vừa ý thì mới được. Nhà lão Hứa, nếu không thì chúng ta sắp xếp cho mấy đứa trẻ gặp nhau một chút được không? Để cho người trẻ tuổi gặp mặt, thành đôi thì tốt nhất. Còn không thành thì kết bạn với nhau cũng được mà."

Mẹ Hứa sắp c.h.ế.t vì cười, bà ấy mắng thầm ở trong lòng rằng có một ít người thật sự sẽ được đà lấn tới, người ta thiếu một người bạn như bà hay sao?

Bà ấy khó xử nói: "Tôi cũng không phải là mẹ ruột của Hoài. Loại chuyện xem mắt này làm sao tới lượt tôi sắp đặt được chứ? Nếu không thì tôi sẽ gọi điện thoại cho bà thông gia để mấy người tự mình nói với bà ấy nhé?"

Mọi người đều lắc đầu, đây chính là nhà tư lệnh, làm sao bọn họ dám nói chuyện với nhà tư lệnh cơ chứ?

"Nếu mấy người đã không đồng ý, vậy thì tôi c*̃ng không còn cách nào khác. Lần này, Hoài Thư tới Bắc Kinh ăn Tết là vì muốn nghỉ ngơi, vui chơi. Tôi cũng không muốn làm người xấu mà sắp đặt những chuyện lung tung rối loạn cho thằng bé khiến nó ngột ngạt được."

Nói tới đây, tất cả mọi người đều biết không thể trông cậy được vào mẹ Hứa nữa.
 
Back
Top Bottom