Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 180: Chương 180



Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.

Mua cho hai vị trưởng bối mỗi người một bộ quần và một đôi giày.

Không cần phiếu, nhưng giá cao hơn gấp đôi.

Tiêu Thanh Như không cảm thấy tiếc, cha mẹ chồng đối với cô rất tốt, cô sẵn sàng tiêu tiền cho bọn họ, cũng cố gắng để hiếu thuận họ.

Lùi một bước mà nói, tiền lương của Hứa Mục Chu nằm ở trong tay cô, người tốn tiền là con trai họ, cô cũng không phải là người không biết điều, còn có thể nói cái gì?

Kể từ khi Hứa Mục Chu lớn, đây là lần đầu tiên anh mua quần áo cho cha mẹ.

Trước đây toàn là đưa thẳng tiền cho họ, để họ tự mua.

Nhưng người thế hệ trước quen tiết kiệm, mỗi lần về nhà nghỉ phép, đều thấy bọn họ vẫn mặc quần áo cũ.

Bây giờ có vợ, Hứa Mục Chu mới phát hiện trước kia mình đã làm sai.

Anh không nên đưa tiền, rồi cái gì cũng không tâm.

Mua luôn quần áo, đồ ăn, đồ uống cho bọn họ, sẽ hiệu quả hơn là đưa tiền cho họ.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, quả nhiên vẫn là phụ nữ chu đáo hơn.

"Vợ, cảm ơn em."

Tiêu Thanh Như bị anh làm cho mắc cỡ: "Đây không phải là việc em nên làm sao?"

Trên đời này làm gì có chuyện nên hay không nên.

Trong lòng Hứa Mục Chu biết, vợ đặt cha mẹ anh ở trong lòng, nên mới có thể chuẩn bị thỏa đáng như vậy.

Có thể cưới được người phụ nữ tốt như vậy, là may mắn của anh.

Ở nơi đông người, Tiêu Thanh Như bị ánh mắt của anh làm cho xấu hổ.

Cô nhớ tới một chuyện khác: “Mẹ bảo mua thịt dê, để làm thịt dê khô, không biết bây giờ còn mua được thịt tươi không.”

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ, bây giờ mới có mười giờ sáng: "Còn kịp, quả thực không kịp thì có thể nhờ người giúp lấy một ít."

Tiêu Thanh Như phiền muộn nhíu mày: “Đáng lẽ chúng ta nên đi mua thịt trước.”

Hứa Mục Chu an ủi cô: “Đều giống nhau cả, cũng không mất bao nhiêu thời gian hết."

"Vậy chúng ta đi nhanh lên."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong thành phố có một con phố chuyên bán thịt dê, có cả thịt sống lẫn thịt chín.

Đi nơi khác rồi, muốn mua thịt dê cũng khó.

Lúc Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đến, đã có rất nhiều người đang xếp hàng mua thịt dê.

Thời tiết lạnh, Hứa Mục không nỡ để Tiêu Thanh Như chịu lạnh.

"Em đợi ở trong xe đi, anh sẽ quay lại ngay."

"Cũng được."

Tiêu Thanh Như đưa cả tiền lẫn phiếu cho Hứa Mục Chu, phiếu thịt đủ mua năm cân thịt dê.

Năm cân thịt, đối với nhiều người mà nói, có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thời đại này, có thể mua một ít thịt trong dịp lễ tết, đã là không tệ rồi.

Nếu không phải Hứa Mục Chu có đãi ngộ tốt, dù có tiết kiệm cả năm, Tiêu Thanh Như cũng không tiết kiệm được nhiều phiếu thịt như vậy.

Trước khi xuống xe, Hứa Mục Chu nhấc mấy quả hồng ở ghế sau đặt lên ghế phụ, rồi nói: “Nếu chán thì cứ ăn.”

Tiêu Thanh Như lườm anh một cái, nói: “Em không phải trẻ con, muốn ăn thì sẽ tự mình lấy."

Hứa Mục Chu không nói gì, chỉ sờ đầu Tiêu Thanh Như một cái, sau đó xuống xe đi xếp hàng.

Anh ăn mặc chỉnh tề, vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của người khác.

Có người chủ động để anh chen hàng, nhưng Hứa Mục Chu từ chối.

Anh đứng cuối hàng, khiến người ta có cảm giác bị áp bức.

Người vốn đang đứng cong vẹo bất giác đứng thẳng người lên.

Tiêu Thanh Như ló đầu nhìn Hứa Mục Chu, giống như có thần giao cách cảm, Hứa Mục Chu quay đầu nhìn lại.

Còn cười với Tiêu Thanh Như một cái.

Người xung quanh càng cảm thấy đáng sợ hơn, người này tuy lạnh lùng nhưng khá thuận mắt.

Những người đến sau Hứa Mục Chu, khi xếp hàng, cũng cố gắng giữ khoảng cách vừa phải với anh.

Tiêu Thanh Như ở trên xe nhìn thấy thì vui vẻ.

Không khỏi không thừa nhận, vẻ ngoài của người đàn ông nhà mình quả thực rất dọa người.

Lúc đầu cô cũng rất sợ Hứa Mục Chu, mỗi lần anh đến nhà, cô đều không dám nhìn anh.

Nhưng sau khi tiếp xúc rồi cô mới nhận ra, đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là sai lầm.

Thật ra Hứa Mục Chu rất dịu dàng.

Cũng rất thân thiện với người khác.

Tiêu Thanh Như chống cằm nhìn Hứa Mục Chu, càng nhìn càng cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối.

Chưa kể đến cái khác, chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã rất hấp dẫn rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 181: Chương 181



Không chỉ Tiêu Thanh Như, mấy đồng chí nữ trong hàng cũng đang nhìn trộm Hứa Mục Chu.

Thời đại này, mọi người rất ngưỡng mộ quân nhân, Hứa Mục Chu dáng dấp đẹp trai, rất khó để cho người khác không sinh lòng hảo cảm.

"Đồng chí, đồng chí có đối tượng chưa?" Một vị bác gái hỏi.

Hứa Mục Chu gật đầu: “Có đối tượng, chúng tôi đã kết hôn rồi.”

Vẻ mặt bác gái tiếc nuối: "Tôi còn muốn giới thiệu con gái của tôi cho cậu, con bé làm việc ở trong xưởng, có công việc đàng hoàng."

Hứa Mục Chu mặt không đổi sắc, trả lời: “Vợ tôi làm việc trong đoàn văn công, cô ấy rất giỏi, lúc đầu là tôi theo đuổi cô ấy.”

Vị bác gái: "..."

Bà ấy chỉ tùy tiện tán dóc một chút thôi, sao anh chàng này lại bắt đầu khoe khoang rồi?

Bà ấy nghi ngờ nhìn Hứa Mục Chu, anh chàng này trông kiệm lời như vậy, vậy mà có thể theo đuổi con gái nhà người ta.

Không phải lừa người chứ?

Mấy đồng chí nữ trẻ tuổi đang lén nhìn Hứa Mục Chu, nghe nói anh đã kết hôn, cũng thất vọng không thôi.

Phải biết, để tìm được một đối tượng tốt, giống như là đầu thai lần thứ hai vậy.

Một người đàn ông cực phẩm như vậy, nếu ai gả cho anh, nửa đời sau chắc chắn sẽ không phải lo nghĩ gì.

Ánh mắt họ dừng lại ở chiếc ô tô đậu cách đó không xa, đồng chí nữ trên xe chắc là người yêu của anh.

Nhìn bọn họ rất xứng đôi.

Bỏ qua ánh mắt đánh giá của mọi người, Hứa Mục Chu tiếp tục xếp hàng.

Thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn Tiêu Thanh Như.

Không có ngoại lệ nào, mỗi lần nhìn ánh mắt đều mang theo nụ cười.

Không cần anh khoe khoang, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, tình cảm của hai bọn họ tốt như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn mười phút sau, cuối cùng Hứa Mục Chu cũng mua được thịt.

Một giây cũng nán lại, trả tiền và phiếu xong, anh lập tức quay trở về xe.

Tiêu Thanh Như trêu chọc anh: “Mới có mấy phút mà đã có đồng chí nữ nhìn trộm anh rồi.”

Hứa Mục Chu hất cằm nói: “Nhìn trộm cũng vô ích, anh đã có vợ rồi.”

Anh muốn véo mặt Tiêu Thanh Như, nhưng kịp nhận ra mình vừa cầm thịt, nên đành thôi.

Mua thịt xong, họ đến xã cung ứng mua kẹo sữa, đồ hộp và sữa mạch nha.

"Anh còn muốn mua gì nữa không?" Tiêu Thanh Như hỏi.

Hứa Mục Chu lắc đầu: "Mang mấy thứ này là đủ rồi, đợi chúng ta về Bắc Kinh, cho cha mẹ thêm ít tiền, để họ tự thu xếp."

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Được, vậy chúng ta về nhà thôi.”

"Đợi một chút."

"Còn phải mua gì nữa à?"

Hứa Mục Chu chỉ vào đồ trên quầy nói: “Mua kem dưỡng da cho em."

Trên quầy trưng bày các loại kem khác nhau, loại rẻ tiền có giá vài hào một hộp, loại đắt tiền phải mất hai ba tệ.

Bao bì hộp nhìn rất đẹp, nhìn khác hẳn với loại kem thông thường.

Nghe nói là đến từ Thượng Hải, có tác dụng chăm sóc da rất tốt.

Khi Hứa Mục Chu mua đồ cho Tiêu Thanh Như, chỉ cần trong khả năng của mình, anh luôn mua những thứ tốt nhất.

Anh mua một lúc hai hộp.

Tiêu Thanh Như không khách sáo với Hứa Mục Chu, mỉm cười nhận lấy.

*

Mua sắm xong cũng đã đến giờ ăn trưa.

Lười về nhà nấu ăn, hai người đi đến tiệm cơm quốc doanh gần nhất.

Mỗi người một bát mì, vậy là kết thúc bữa trưa.

Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: “Em có muốn đi xem phim không?”

Nói đến đây, Tiêu Thanh Như nhớ tới chuyện năm ngoái.

“Lúc đó anh cho em vé xem phim, còn tình cờ gặp bọn em ở tiệm cơm quốc doanh, chắc không phải là cố ý chứ?”

Lỗ tai Hứa Mục Chu đỏ lên, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đây không phải là cách theo đuổi con gái phổ biến sao?”

Tiêu Thanh Như bật cười: "Anh đúng là có âm mưu thật."

"Cái này gọi là chiến lược, theo đuổi con gái cũng cần có đầu óc."

"Mới khen ngợi anh mấy câu anh đã kiêu ngạo rồi?"

Hứa Mục Chu không kiềm chế được vẻ mặt: “Cưới được cô gái mình yêu, lẽ nào không đáng để kiêu ngạo ư?"

Bất ngờ được tỏ tình, trong lòng Tiêu Thanh Như cảm thấy ngọt ngào.

"Miệng thật ngọt."

Nếu lúc này không phải ở bên ngoài, Hứa Mục Chu đã đùa bỡn lưu manh rồi.

"Vậy nên, em có đi xem phim không?"

"Đi!"

Tiêu Thanh Như còn chưa xem phim với Hứa Mục Chu bao giờ, hôm nay có thời gian, đi xem không chỉ g.i.ế.c thời gian, còn gia tăng thêm tình cảm vợ chồng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 182: Chương 182



Chỉ mất mười phút lái xe đến rạp chiếu phim.

Đỗ xe xong, anh quàng khăn cho Tiêu Thanh Như, lúc này mới để cô xuống xe.

Vé xem phim một hào một vé, Hứa Mục Chu còn mua một túi hạt dưa cho Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như cười cười nói: “Nếu không phải biết chuyện trước kia của anh, em còn nghi ngờ anh từng có người yêu rồi đấy."

Hứa Mục Chu không ngừng nói kêu oan nói: “Có một số việc, là bản năng bẩm sinh, không cần học.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh muốn đối tốt với Tiêu Thanh Như, không cần ai dạy, anh cũng biết phải làm như thế nào.

Bọn họ theo đám đông bước vào phòng chiếu.

Lúc này, người đến xem phim cơ bản là giới trẻ.

Tiêu Thanh Như có kinh nghiệm, lúc xem phim chỉ giữ vững một nguyên tắc.

Không nên nhìn những gì mình không nên nhìn!

Vì vậy, sau khi đèn tắt, cô tập trung xem phim.

Hứa Mục Chu buồn rầu, người khác đến xem phim để hẹn hò.

Mà vợ anh, đến để xem phim thật!

Bàn tay to lớn của anh lặng lẽ đưa ra, nắm lấy tay của Tiêu Thanh Như, siết chặt mười ngón tay của cô, sau đó anh hài lòng chuyển sự chú ý của mình về phía tấm màn.

Tiêu Thanh Như quay đầu nhìn anh, tuy ánh sáng rất mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của người đàn ông hơi nhếch lên.

Cô không kiềm chế được, dùng sức nắm ngược lại bàn tay Hứa Mục Chu.

Giống như anh, tâm trạng cô cũng rất vui vẻ.

Trừ nắm tay ra, Hứa Mục Chu không làm hành động gì vượt quá giới hạn nữa.

Một lúc sau, Tiêu Thanh Như muốn thả ra, nhưng người đàn ông không vui, siết c.h.ặ.t t.a.y cô không buông.

"Anh cầm như thế thì em làm sao cắn hạt dưa được?"

Hứa Mục Chu duỗi tay còn lại ra, nói: “Nhổ vỏ hạt dưa vào đây.”

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật.

Đúng là, vẫn dính người như ngày nào!

Hứa Mục Chu không có ý kiến, nên Tiêu Thanh Như nhổ vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay anh thật.

Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn Tiêu Thanh Như, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Rõ ràng rất vui khi được phục vụ cho cô.

Xem phim xong, đã qua hai giờ.

Bọn họ không nán lại nữa, lái xe về nhà.

...

Về đến viện gia chúc, Tiêu Thanh Như mang thịt dê qua nhà mẹ.

Cô và Hứa Mục Chu đều chưa từng làm thịt dê khô, không muốn đồ ngon bị hỏng trong tay bọn họ, nên đành phải mang về nhà nhờ mẹ làm giúp.

Mẹ Tiêu nói: “Hiếm khi các con mới có một ngày nghỉ, ở lại ăn cơm đi, mấy ngày nữa các con trở về Bắc Kinh rồi, xem như chúng ta ăn cơm đoàn viên trước."

"Bây giờ ăn cơm đoàn viên không phải sớm quá rồi không? Còn nửa tháng nữa bọn con mới đi Bắc Kinh mà."

"Đến lúc đó các con còn phải thu dọn hành lý, biết có thời gian rảnh về nhà ăn cơm không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi."

"Vậy bọn con lại ăn chùa vậy."

Mẹ Tiêu cười, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hiện rõ: “Mẹ chỉ mong các con có thể về nhà ăn mỗi ngày.”

Nói là ăn chùa, nhưng Hứa Mục Chu lại mang lương thực từ nhà ngang qua.

Không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi cân.

Lương thực loại tốt[1] chiếm hơn nửa.

[1]Bột mì trắng và gạo

"Con mang gạo đến làm gì? Hai đứa không ăn cơm à?"

“Bên nhà ngang còn có hơn ba mươi cân, mẹ đừng lo, bọn con sẽ không c.h.ế.t đói đâu."

Trong khoảng thời gian này, thức ăn chủ yếu của Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như là bí đỏ, nên họ tiết kiệm được không ít lương thực.

Bọn họ thường xuyên về nhà ăn cơm, mang gạo đến đây cũng là thích hợp.

Tiêu Thanh Như phụ họa: “Nhà ngang bên kia có chuột, bọn con về Bắc Kinh phải mất một tháng, nếu gạo bị chúng ăn mất, thì tiếc lắm."

"Khóa vào trong tủ thì con nào ăn được."

“Để đề phòng, cầm về đây là an toàn nhất."

"Mẹ, mẹ làm thịt dê khô giúp bọn con nhé!"

Mẹ Tiêu bất lực lắc đầu, làm sao có thể không nhìn ra đôi vợ chồng trẻ đang nghĩ gì.

Không phải là cảm thấy làm thịt dê khô phiền phức, dùng gạo để cảm ơn sao?

Đều là người một nhà cả, từ chối mãi cũng tỏ ra xa lạ.

Mẹ Tiêu nói: “Ngày mai mẹ sẽ đi mua một ít dầu mè, về làm dầu chiên rán, một hũ để được rất lâu, ăn mì hay lúc xào rau cũng rất thơm”.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đều không có ý kiến gì.

"Mẹ, cứ làm theo ý mẹ muốn, bọn con tin tưởng vào tay nghề của mẹ."

Là một người nội trợ, chuyện khiến mẹ Tiêu cảm giác thành tựu nhất là, người nhà thích ăn món bà làm.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 183: Chương 183



Với sự tin tưởng của đôi vợ chồng trẻ, mẹ Tiêu tràn đầy tự tin, nhất định làm ra hương vị khiến ông bà sui gia hài lòng.

Vì vậy, Hứa Mục Chu bị bà tóm lại, hỏi rất nhiều về sở thích của cha mẹ mình.

Hứa Mục Chu biết nấu ăn, ở nhà cũng không phải loại người cơm bưng nước rót tận mồm, dĩ nhiên rất hiểu khẩu vị của cha mẹ.

Chỉ cần mẹ vợ đặt câu hỏi, anh đều có thể trả lời.

Đến cuối cùng, mẹ Tiêu cũng hâm mộ ông bà sui gia.

“Cha mẹ con thật có phúc, nuôi dạy được một đứa con trai ngoan, nếu như là hỏi Hoài Thư, nhất định thằng bé sẽ không biết khẩu vị của mẹ và cha con."

Hứa Mục Chu cười nói: “Mẹ, con cũng là con trai của mẹ, đều giống nhau cả.”

"Mẹ đây là nhặt được, chiếm được hời lớn."

Bầu không khí nhà họ Tiêu hài hòa như thường lệ.

Chờ cha Tiêu và Tiêu Hoài Thư tan làm về nhà, cơm tối đã nấu xong.

Bọn họ ăn sủi cảo nhân củ cải trắng và trứng gà.

Tiêu Hoài Thư xúc động: “Quả nhiên, vẫn phải có các em ở nhà, anh mới có thể ăn một bữa ngon."

Mắt Tiêu Thanh Như khẽ động, cô cười cười nói: "Anh mau đưa một chị dâu về nhà cho em, mẹ chắc chắn sẽ nấu món ngon mỗi ngày cho các anh."

Tiêu Hoài Thư đau đầu, khó khăn lắm cha mẹ mới thôi thúc giục kết hôn, sao cô em của mình lại theo gót họ rồi?

Bọn họ tính luân phiên nhau à?

Người này dừng lại đến người kia.

"Ăn cơm, ăn cơm!"

Càng cố tình lảng tránh, thì càng dễ bị phát hiện.

Tiêu Thanh Như đưa ra lời mời: “Hay là anh cùng bọn em đi Bắc Kinh ăn tết đi?"

Tiêu Hoài Thư do dự một chút: “Bỏ đi, anh ở nhà với cha mẹ thì tốt hơn, không nhà sẽ vắng lắm."

"Cha mẹ không cần con ở nhà cùng."

Cha Tiêu và mẹ Tiêu đều là người nhạy bén, khoảng thời gian này họ đã nhìn ra chỗ không đúng của con trai.

Có lẽ lúc còn học ở Bắc Kinh, xảy ra chuyện gì mà họ không biết.

Lúc này còn không tát nước theo mưa, thì còn chờ đến khi nào nữa?

Tiêu Hoài Thư chậc một tiếng: "Con phiền phức đến mức đấy à? Cả cha và mẹ đều không muốn ở nhà."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Người trẻ thì nên chơi với người trẻ, con đến Bắc Kinh với đám Thanh Như, mẹ và cha con cũng có thể bình yên đón tết, chờ các con từ Bắc Kinh trở về, chúng ta hội họp cũng như nhau."

Nếu không phải tính chất công việc của cha đặc thù, không phải muốn đi đâu là có thể đi đó, Tiêu Thanh Như cũng muốn dẫn bọn họ về Bắc Kinh ăn tết.

Vợ chồng có thần giao cách cảm, Hứa Mục Chu đề nghị: "Mẹ, hay là mẹ đi Bắc Kinh với bọn con đi, đến lúc đó con sẽ dẫn mẹ đi tham quan một chút."

Mẹ Tiêu hơi động lòng, nhưng bà không đành lòng để chồng ở nhà một mình, nên chỉ có thể từ chối lời đề nghị.

"Lớn tuổi rồi, mẹ chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu cả."

Nét mặt cha Tiêu u oán, thằng nhóc này, không biết thông cảm gì hết.

“Năm sau con tự mình về, để Thanh Như ở nhà đón tết cùng chúng ta.”

Hứa Mục Chu: "..."

Trăm lần không nghĩ tới, mọi chuyện lại phát triển như vậy.

Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của cha vợ, Hứa Mục Chu nói: “Vậy năm sau con đưa cha mẹ con về Tây Bắc ăn tết, càng đông sẽ càng vui."

Cha Tiêu nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này, đúng là không khách khí chút nào.

Mẹ Tiêu phớt lờ chồng, là người đầu tiên đồng ý với ý kiến của Hứa Mục Chu.

“Bọn mẹ không tiện qua đó, chỉ có thể để ông bà sui gia vất vả một chuyến, đến lúc đó mua vé giường nằm cho họ, trên đường cũng sẽ thoải mái hơn."

"Con cũng mới chỉ tính vậy thôi, tình huống cụ thể, để đến lúc đó lại nói sau."

Tiêu Hoài Thư im lặng ăn sủi cảo, không tham gia vào đề tài của bọn họ.

Trong lòng xoắn xuýt muốn chết.

Hay là, đến Bắc Kinh cùng bọn em rể nhỉ?

Tiêu Thanh Như nhìn anh ấy một cái.

Là anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, cô hiểu rất rõ anh trai của mình.

Xoắn xuýt như vậy, nói lên anh ấy đã động lòng.

Nhìn biểu hiện của Tiêu Hoài Thư, lòng Tiêu Thanh Như giống như bị mèo cào, cô cũng muốn xem chị dâu tương lai của mình là đồng chí nữ như thế nào.

Có thể khiến anh trai mình kỳ lạ như thế, chắc là đồng chí kia rất xuất sắc.

Không hỏi ý kiến của Tiêu Hoài Thư thêm nữa, ăn cơm xong hai người rời khỏi nhà mẹ.

Họ vẫn phải làm việc hơn nửa tháng nữa, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm một chút.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 184: Chương 184



Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi bộ về nhà ngang, thấy hai vợ chồng nhà họ Giang vội vội vàng vàng ra ngoài.

Bởi vì tò mò, Tiêu Thanh Như quay đầu lại nhìn hai lần.

Hứa Mục Chu giơ tay lên, xoay đầu cô lại: "Không được để ý đến người có liên quan đến Giang Xuyên.”

Tiêu Thanh Như không khỏi bật cười: "Sao anh bá đạo thế? Cả ánh mắt em cũng quản."

"Anh thích ghen đấy, có phải là em không biết đâu."

Thẳng thắn đến mức khiến người khác không chống đỡ được.

Tiêu Thanh Như kéo tay áo anh, nói: “Mau về nhà thôi.”

Hứa Mục Chu quay đầu nhìn hướng nhà họ Giang rời đi, lúc này mới đuổi theo bước chân của Tiêu Thanh Như.

Trong xưởng dệt đã nổ tung.

"Các người nghe nói gì chưa, Đỗ Vãn Thu ngoại tình với cán sự có vợ đã chết."

"Đây không phải là chuyện mọi người đều biết sao? Chỉ là chúng ta chưa tóm được thóp."

“Lần này không giống, hai người bọn họ đi ra công viên chơi, thì bị chồng của Đỗ Vãn Thu bắt được. Nghe nói lúc đó anh ta muốn ly hôn, Đỗ Vãn Thu dùng cái c.h.ế.t để đe doạ, lúc này còn đang căng thẳng đấy."

"Chuyện mất mặt như thế cũng dám rêu rao ra ngoài? Không sợ bị báo cáo à?"

“Là mẹ chồng cũ của Đỗ Vãn Thu rêu rao ra ngoài, muốn tống tiền."

"Người này đúng là nhân tài, rêu rao ra như vậy, mọi người đều biết hết cả rồi, còn uy h.i.ế.p người khác kiểu gì nữa?"

“Người nhà quê mà, không có kiến thức, nắm được điểm yếu cũng không biết lợi dụng.”

"Chắc là Đỗ Vãn Thu không giữ được việc nữa nhỉ?"

"Chắc chắn rồi, chuyện này gây ảnh hưởng xấu, hai người bọn họ đều sẽ xong đời."

"..."

Vì giọng của mẹ chồng Trương rất lớn, rất nhiều người nghe thấy bà ta tố cáo Đỗ Vãn Thu ngoại tình.

Những lời nói đó một truyền mười, mười truyền một trăm, nhanh chóng lan rộng khắp xưởng dệt.

Thêm mắm thêm muối một chút, đã biến thành Đỗ Vãn Thu và cán sự bị bắt gian tận giường.

Mọi chuyện ầm ĩ rất lớn, đây cũng chính là lý do Giang Xuyên gọi về cho gia đình.

Anh ta muốn ly hôn, nhưng không muốn ảnh hưởng đến đứa bé, cho nên nhờ cha ra mặt hộ, giúp mình bảo vệ Đỗ Vãn Thu.

Đợi ly hôn xong, anh ta sẽ để cô ta trở về quê, đời này anh ta không muốn gặp lại Đỗ Vãn Thu nữa.

Còn đứa bé, anh ta sẽ tiếp tục nuôi.

Người nhà họ Trương không đáng tin, Đỗ Vãn Thu cũng vậy, nếu như anh ta không nuôi, đứa bé ngoan cũng sẽ bị bọn họ hủy hoại.

Đỗ Vãn Thu khóc đến ch** n**c mũi, cô thật sự không ngờ bọn Giang Xuyên lại đến thành phố.

Càng không ngờ, bọn họ đến xưởng dệt không thấy cô, lại đưa con ra công viên chơi.

Mặc dù cô ta và cán sự không làm cử chỉ gì thân mật, nhưng một nam một nữ ở cùng nhau...Cô có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.

"Khóc khóc khóc, cô còn dám khóc! Mặt mũi nhà họ Trương chúng tôi đều bị cô ném sạch rồi!"

Tuy bây giờ Đỗ Vãn Thu không còn là con dâu của bà ta nữa, nhưng mẹ chồng Trương vẫn giận không chỗ phát tiết.

Ở lúc bà ta không biết, không chừng người này đã đội không ít nón xanh cho con trai bà ta rồi.

Ánh mắt bà ta quét qua Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu: "Thảo nào cô vừa sinh con đã có thể gả vào nhà họ Giang rồi, các người đã qua lại với nhau từ lâu rồi phải không?"

Giang Xuyên nhíu mày nói: “Lúc đó tôi có người yêu, bà đừng có nói bậy."

Mẹ chồng Trương không giữ mặt mũi cho Giang Xuyên, nói: “Có người yêu rồi, sao cậu còn cưới Đỗ Vãn Thu?”

Giang Xuyên nhất thời không trả lời được câu hỏi này.

Mẹ chồng Trương hừ một tiếng: “Chắc chắn là trước kia làm không ít chuyện xấu hổ rồi, giờ mới làm quen như vậy, xưởng dệt nhiều người nhìn như thế, cô cũng dám câu kết làm bậy với đàn ông, Đỗ Vãn Thu, lá gan của cô lớn thật đấy!"

Đỗ Vãn Thu không để ý tới mẹ chồng Trương, chỉ không ngừng giải thích với Giang Xuyên: “Em và anh ta không có quan hệ gì cả, bọn em chỉ vô tình gặp nhau ở công viên mà thôi."

Không một ai có mặt tin điều này cả.

Bị Đỗ Vãn Thu lừa quá nhiều lần, Giang Xuyên không còn chút tin tưởng nào với cô ta, lúc này anh ta chỉ cảm thấy mỉa mai.

Bất kể người này đi đến đâu đi nữa, nghĩ đến đều là dựa dẫm vào đàn ông.

Cô ta thật sự hết cứu nổi rồi.

Trong lòng Giang Xuyên hối hận, năm đó mắt anh ta bị mù rồi, mới bị loại phụ nữ này lừa gạt.

"Ly hôn hoặc ngồi tù, chọn một đi."

Đỗ Vãn Thu sợ hãi, cô ta còn trẻ, còn cả cuộc đời ở phía trước, làm sao có thể vào tù được?

"Em không có quan hệ gì với anh ta cả, anh tin em đi."

Giang Xuyên bất động, nếu như anh ta còn mềm lòng với Đỗ Vãn Thu nữa, anh ta chính là một kẻ đại ngu ngốc.

Anh ta ôm đứa bé trong lòng, cúi đầu nhìn Đỗ Vãn Thu: "Cô không có sự lựa chọn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt Giang Xuyên tràn đầy lạnh lùng, Đỗ Vãn Thu biết mình xong đời rồi.

Giang Xuyên muốn ly hôn với cô ta, cô ta còn lỗ hai nghìn tệ.

Bây giờ không còn ai, công việc cũng mất...

Cuối cùng, cô ta không có gì cả.

Đỗ Vãn Thu muốn khóc cũng khóc không được, rõ ràng cô ta đang từng bước một leo lên, vì sao đột nhiên lại không còn gì nữa?

Khác với phản ứng của cô ta, Giang Xuyên khó hiểu thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng anh ta cũng có thể tách khỏi Đỗ Vãn Thu rồi.

Từ giờ trở đi, anh ta sẽ trở lại là Giang Xuyên sạch sẽ như xưa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 185: Chương 185



Người nhà họ Giang vốn đã không hài lòng với Đỗ Vãn Thu, bây giờ cô ta lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy, đương nhiên không có ai đứng về phía cô ta.

Dựa theo ý của mẹ Giang, nên tống Đỗ Vãn Thu vào trong tù.

Còn cân nhắc đến đứa con hoang làm gì?

Ngay cả mẹ ruột thằng bé cũng không suy nghĩ cho thằng bé, cần gì đến lượt nhà họ Giang phải m.ó.c t.i.m móc phổi?

Nhưng Giang Xuyên một mực kiên trì, không thể để Đỗ Vãn Thu ảnh hưởng đến tương lai của đứa bé.

Không còn cách nào khác, hai vị trưởng bối chỉ có thể thỏa hiệp.

Bây giờ Đỗ Vãn Thu chỉ muốn bảo toàn mình, nếu như ly hôn thật, cô ta sẽ không cần đứa bé.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mang theo thứ phiền toái, chỉ tổ liên lụy cô ta.

Vì vậy, cô ta không dám nói mình sẽ tự nuôi con, chỉ sợ nhà họ Giang sẽ trả đứa con cho cô ta thật.

Nhà họ Trương vốn đến để tìm lợi ích, không ngờ cuối cùng lại không chiếm được gì, còn phải đưa Đỗ Vãn Thu về.

Hai người họ đều ngơ ngác.

Nếu phải đưa, thì cũng phải là đưa đứa bé về, Đỗ Vãn Thu không có quan hệ gì với bọn họ hết!

"Đỗ Vãn Thu là người nhà họ Giang các người, các người muốn xử lý như thế nào không liên quan gì đến chúng tôi, nhưng đứa bé là của nhà họ Trương chúng tôi, các người không thể cướp được."

Lần này mẹ chồng Trương thông minh: “Đỗ Vãn Thu ở nhà họ Giang, các người còn có thể nói đứa bé đi theo mẹ ruột, giờ Đỗ Vãn Thu đã bị các người đuổi ra khỏi cửa, các người còn chiếm đứa bé nhà họ Trương chúng tôi làm gì?"

Giang Xuyên biết người nhà họ Trương muốn gì.

Lần này anh ta không thỏa hiệp nữa: “Đứa bé ở đây, nhà họ Trương chính là thân thích của nhà họ Giang, ngày lễ ngày tết tôi sẽ thay mặt anh em của tôi báo hiếu các người."

“Các người muốn đứa bé về vậy thì cũng được thôi, chỉ là sau này có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không quan tâm nữa."

"Phải lựa chọn thế nào, các người tự mình quyết định đi, vẫn là câu nói kia, thằng bé vĩnh viễn là con cháu của nhà họ Trương, chúng tôi sẽ không cướp thằng bé đi."

Hai vợ chồng nhà họ Trương do dự.

Tại sao người này lại đột nhiên khó lừa như vậy?

Hết đợt này đến đợt khác, khiến người ta ứng phó không kịp.

Mẹ chồng Trương trừng mắt nhìn Đỗ Vãn Thu, trong lòng lập tức có quyết định.

Dù sao cô ta cũng đã kết hôn rồi, không liên quan gì đến nhà họ Trương bọn họ nữa.

Mẹ chồng Trương chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Đỗ Vãn Thu về nhà làm trâu làm ngựa.

Cô ta chính là một mầm họa, ai dính vào người đó sẽ gặp xui xẻo.

Mặc dù nói đưa cô ta về nhà, sau này gả đi có thể nhận một khoản sính lễ, nhưng ai biết được liệu có gì không hay xảy ra không?

Sính lễ ở quê cũng chỉ có mấy chục tệ, mẹ chồng Trương cảm thấy mình không cần phải tự tìm phiền phức.

Phải biết là trong nhà bà ta còn có hai nghìn tệ.

Xem thường mấy chục tệ kia!

"Được, các người muốn ly hôn thì ly hôn, nhưng mỗi năm chúng tôi đều phải đến thăm Tiểu Bảo, cậu không được nuốt lời."

Bọn họ là người cùng huyết thống, Giang Xuyên sẽ không ngăn cản bọn họ.

Mẹ Giang giành nói trước: “Không cần các người tới, chúng tôi bảo người đưa thằng bé về là được."

Việc này sao có thể được?

Mẹ chồng Trương là người đầu tiên không đồng ý: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, ngồi tàu lâu sao thằng bé chịu được?"

"Đi giường nằm có thể ngủ, sao lại không chịu nổi?"

"Không phải bà nội ruột bà sẽ không xót thằng bé, trên tàu nhiều người như thế, nhỡ bị trộm thì phải làm thế nào?"

"Cháu nhà bà là vàng à, sao người khác phải trộm nó?"

Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Giang Xuyên nói: “Nếu như được nghỉ, tôi sẽ đích thân đưa thằng bé về.”

Giang Xuyên thực sự không muốn nhà họ Trương tới nhà mình.

Mỗi năm đều phải ầm ĩ một lần, không nói những người khác trong nhà, chính anh ta cũng cảm thấy phiền.

Hơn nữa, ở trong viện gia chúc có nhiều người như vậy, hại người nhà phải mất mặt với anh ta, anh ta cũng xấu hổ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 186: Chương 186



Hai vợ chồng nhà họ Trương thỏa hiệp, chỉ cần có thể gặp Giang Xuyên, là sẽ có được lợi ích.

"Lần này chúng tôi về, cậu phải cho chúng tôi hai trăm tệ, dù sao chúng tôi cũng phải đưa cô ta trở về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Giang Xuyên bình tĩnh, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Bọn họ đến đây không phải vì tiền sao?

"Một trăm tệ."

“Hai trăm tệ, thiếu một cắc cũng không được."

"Năm mươi tệ."

Mẹ chồng Trương trợn trừng mắt, người này có bệnh à?

Giang Xuyên nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ thu xếp vé tàu cho các người, đến lúc đó cho các người thêm năm mươi tệ, nếu như các người không muốn, vậy thì về tay không đi."

Thái độ của anh ta rất kiên quyết, không có chỗ để thương lượng.

Trong lòng mẹ chồng Trương rỉ máu: "Năm mươi tệ thì năm mươi tệ."

Hai vợ chồng nhà họ Giang không muốn nói nữa, chỉ cần đứa bé chưa đi, nhà bọn họ vẫn phải nuôi lũ sâu mọt này.

Hai nhà nhanh chóng đạt được thỏa thuận, không ai quan tâm Đỗ Vãn Thu nghĩ gì.

Bất kể cô ta có đồng ý hay không, ngày hôm sau cũng bị đưa đến cục dân chính để ly hôn.

Cùng lúc đó, cô ta cũng nhận được tin mình bị xưởng dệt sa thải.

Đến lúc lên tàu, Đỗ Vãn Thu sụp đổ, đổ hết trách nhiệm lên người Giang Xuyên.

"Là anh nói, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con chúng tôi cả đời!"

"Cũng là anh nuốt lời, cưới tôi mà không đụng vào tôi, để tôi sống như quả phụ, tôi ra ngoài tìm người khác thì sao? Tôi không trộm không cướp, dựa vào đâu các người đối xử với tôi như vậy?"

Trong mắt Đỗ Vãn Thu tràn đầy thù hận: "Giang Xuyên, anh cho là anh vĩ đại lắm sao? Thật ra anh mới là người xấu xa nhất, anh hại tôi mất đi tất cả!"

Giang Xuyên mắt điếc tai ngơ, mặc cô ta phát tiết.

Đỗ Vãn Thu chỉ cần nghĩ đến mình không còn gì, liền hận không thể cắn một miếng thịt trên người Giang Xuyên.

Mắng xong, Đỗ Vãn Thu bị hai vợ chồng nhà họ Trương cưỡng ép lên tàu.

Sợ bị hiểu lầm là kẻ buôn người, mẹ chồng Trương nhỏ giọng nói: "Chỉ cần con trai cô còn ở nhà họ Giang, sau này sẽ có rất nhiều lợi ích, im miệng cho tôi, nếu gây ra phiền phức, xem tôi xử lý cô thế nào!"

Chuyện đã được quyết định, Đỗ Vãn Thu có cuồng loạn đến đâu cũng vô ích.

Không sai, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang, tất cả đều còn có thể.

Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt!

Rốt cuộc cũng đưa được thứ chướng mắt đi, mẹ Giang muốn đốt pháo ăn mừng.

Nhớ lại những gì Đỗ Vãn Thu vừa nói, trong mắt mẹ Giang mang theo nghi ngờ: "Con trai, có phải cơ thể của con có vấn đề gì không?"

Vẻ mặt Giang Xuyên cứng đờ: "Mẹ đang nghĩ bậy bạ gì thế? Về nhà thôi."

Đầu óc mẹ Giang xoay chuyển, lẽ nào con trai bà ta vẫn không buông được Tiêu Thanh Như nên mới không chạm vào Đỗ Vãn Thu?

Nếu đã vậy sao lúc đầu còn dây dưa với Đỗ Vãn Thu?

Mẹ Giang cảm thấy không hiểu nổi.

Đứa bé cái gì cũng không biết, ngủ ngon lành trong lòng Giang Xuyên.

Có lẽ vì người ghét nhất đã đi, nên tâm trạng mẹ Giang có chút thay đổi, khi nhìn thấy thằng bé, bà ta không còn cảm thấy phiền lòng nữa.

Đứa bé vô tội, ở lại đây cũng tốt, tránh để bị mấy người không có lương tâm kia tha hóa.

Lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha.

"Lần sau bọn họ còn nói muốn đưa thằng bé về quê, con cứ thành toàn cho bọn họ, để bọn họ tự nuôi, chúng ta làm đến mức này đã là hết lòng hết nghĩa rồi."

Giang Xuyên dạ một tiếng.

Anh ta muốn cứu đứa bé này, nhưng nếu như kéo chân sau quá nhiều người, anh ta thật sự có lòng mà không có sức.

Trước cứ như vậy đi, đi một bước tính một bước.

"Còn nữa, đừng nhớ Tiêu Thanh Như nữa, chờ đến năm mới mẹ sẽ tìm một cô gái tốt cho con."

Giang Xuyên nhíu mày nói: “Mẹ, giờ con không có ý định kết hôn.”

"Lẽ nào con muốn độc thân cả đời chắc?"

"Dù sao thì bây giờ con cũng chưa có ý định kết hôn."

Mẹ Giang cảm thấy con trai mình có thể đã bị Đỗ Vãn Thu lừa, có bóng ma trong lòng rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 187: Chương 187



"Trước là con chưa gặp được người phụ nữ tốt, lần này mẹ sẽ tìm cho con một người tính tình hiền lành, biết lo việc nhà sống qua ngày, bảo đảm con sẽ hài lòng."

Giang Xuyên không bày tỏ ý kiến, dù sao chỉ cần anh ta không gật đầu, không ai có thể ép buộc anh ta.

Cảm giác mệt mỏi ập đến, Giang Xuyên bóp bóp mi tâm.

Thật ra thì, sống một mình cũng tốt.

Anh ta có một viên ngọc sáng trong lòng, cũng không cảm thấy cô đơn.

*

Chuyện Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu ly hôn gây ra động tĩnh rất lớn ở viện gia chúc.

Thời đại này, mọi người đều cảm thấy ly hôn là chuyện đáng xấu hổ, nhưng mẹ Giang lại không nghĩ vậy, ngay ngày hôm ấy truyền tin ra ngoài.

Bà ta không chỉ nói chuyện ly hôn mà còn nói rõ cả lý do.

Dáng vẻ hận không thể vạch rõ ranh giới với Đỗ Vãn Thu, chỉ để cho tất cả mọi người biết, con trai bà ta không phải là người có lỗi.

Là do Đỗ Vãn Thu kia quá không biết xấu hổ.

Mặc dù tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện trong dự liệu.

Thấy người nhà họ Giang không quan tâm đến thể diện, không sợ người khác cười nhạo Giang Xuyên bị cắm sừng, chị dâu Ngô biết nội tình lại thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ngày đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một truyền mười, mười truyền một trăm, mọi người đều biết việc làm bẩn thỉu của Đỗ Vãn Thu.

Từ vết xe đổ trong quá khứ, mọi người đều nhất trí cho rằng, đây chính là bản chất thật của Đỗ Vãn Thu, không đáng được người khác thông cảm.

Chị dâu Vương người ngày trước từng thân thiết với cô ta, để thể hiện thành ý của mình với mọi người, còn kể cả chuyện Đỗ Vãn Thu tự biên tự diễn, ép Giang Xuyên phải cưới cô ta ra ngoài.

Vốn tưởng từ nay về sau mọi người trong viện gia chúc sẽ không tẩy chay cô ta nữa, nhưng không ngờ mọi người lại càng xa lánh cô ta.

Chuyện này truyền đến tai Giang Xuyên, không gây ra chút gợn sóng nào.

Anh ta đã nhìn thấy bộ mặt thật của Đỗ Vãn Thu, việc cô ta làm như vậy cũng không có gì lạ.

Trách là trách anh ta có mắt như mù, đã nhìn lầm người.

Lúc này, dì Tống đến nhà ngang đưa táo đỏ cho Tiêu Thanh Như, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện đặc sắc.

"Cháu nói xem có tức không, mẹ Giang Xuyên muốn để Viện Viện xem mắt với Giang Xuyên."

Tiêu Thanh Như kinh ngạc đến thiếu chút nữa sặc nước bọt: “Sao bọn họ có thể có ý nghĩ như vậy?”

Dì Tống xòe tay nói: “Ai biết được?”

"Nói gì Viện Viện cũng là một giáo viên, có học thức, có thể giáo dục con trẻ. Mặc dù lão Tống nhà bọn dì không bằng cha của Giang Xuyên, nhưng bọn dì cũng có tôn nghiêm, làm sao có thể để Viện Viện trở thành mẹ kế trong một gia đình như vậy?"

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, đây không phải là vấn đề có làm mẹ kế hay không.

Chị em tốt của mình ghét Giang Xuyên đến cực điểm, nếu để cậu ấy biết suy nghĩ của mẹ Giang, nhất định sẽ mắng bọn họ xối xả.

Dì Tống nói: “Hai người này mà ở chung một chỗ, sợ là ngày nào cũng sẽ đánh nhau, tính khí Viện Viện thất thường, trước kia ở nhà thường mắng Giang Xuyên rất nhiều.”

Nói đến đây, dì Tống bật cười.

Mẹ Giang Xuyên rất bao che cho con, tất cả là người khác sai, gia đình bọn họ không có chút vấn đề gì.

Nếu Viện Viện thực sự gả vào nhà bọn họ, nói không chừng sẽ trở thành một cô con dâu độc ác bắt nạt mẹ chồng.

Tiêu Thanh Như chậc một tiếng: “Mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng không tha hại người.”

"Còn không phải hại người sao? Coi như Viện Viện có ế cả đời, dì cũng không để con bé trở thành mẹ kế."

Nghĩ đứa bé cũng đáng thương, dì Tống bổ sung nói: “Cũng không phải nói làm mẹ kế không tốt, chỉ là nhà họ Giang không phải là một nhà tốt.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 188: Chương 188



Tiêu Thanh Như vô cùng đồng ý với câu này, khi còn trẻ, suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ cần tâm đầu ý hợp là có thể ở bên nhau.

Trải qua nhiều chuyện, giờ cô mới hiểu rõ, chuyện nam nữ không hề dễ dàng như vậy.

Sau khi lưỡng tình tương duyệt, còn phải xem người đàn ông đó có trách nhiệm hay không, rồi xem tính cách gia đình anh ta, cuối cùng mới cân nhắc có nên tiến xa hơn hay không.

Khi đó cô quá ngu ngốc, không suy nghĩ nhiều, coi nhà họ Giang như người nhà đối đãi.

Bây giờ nhìn lại, thật sự không đáng giá.

Nói chuyện này nhiều dễ khiến lòng người buồn bực, dì Tống dừng đề tài này lại.

"Táo tàu này cháu nhớ ăn nhé, dì về nhà đây."

"Dì ăn cơm xong rồi hẵng đi ạ, cháu nấu sắp xong rồi."

Dì Tống xua tay: "Không cần đâu, không cần đâu, dì ăn rồi."

Sau khi tiễn người đi, Tiêu Thanh Như cầm hai quả táo đỏ, rửa sạch rồi đưa cho Hứa Mục Chu một quả.

Tự đáy lòng cảm thán một câu: "May mà người em gả là anh."

Người đàn ông nghiêm túc sửa lại: “Cưới được em, anh mới là người may mắn."

Thầm mến trở thành sự thật, còn có người nào may mắn hơn anh ư?

Hứa Mục Chu nghĩ là không.

Anh cúi đầu hôn lên má Tiêu Thanh Như: “Tiền cơm tối nay.”

"Thầy Hứa lấy việc công làm việc tư thì trả thế nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh không phải là nhà từ thiện, không làm chuyện làm ăn lỗ vốn."

Vừa nói chuyện, cơm tối đã làm xong.

Cháo bí đỏ, ăn kèm với rau xào, ăn rất đơn giản.

Trước kỳ nghỉ hàng năm, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đều rất bận rộn.

Càng bận rộn thì thời gian càng trôi nhanh.

Nháy mắt đã đến ngày bọn họ trở về Bắc Kinh ăn tết.

Lúc này Tiêu Hoài Thư cũng đã có quyết định, anh ấy muốn cùng đôi vợ chồng trẻ đến Bắc Kinh ăn tết.

"Cha, mẹ, năm nay con không thể đón tết cùng cha mẹ, chờ con đi Bắc Kinh về, con sẽ mua quà về cho cha mẹ, xem như là xin lỗi."

Cha Tiêu xua tay nói: "Con không ở, nhà càng yên bình, trên đường đi nhớ chăm sóc tốt cho em gái con."

"Cần gì đến lượt con chăm sóc."

Cha mẹ Tiêu đều vô cùng tán thành, con rể của họ rất chu đáo, có thằng bé rồi, bọn họ không cần phải lo lắng gì nữa.

Mẹ Tiêu đưa quà tết đã chuẩn bị sẵn cho Tiêu Hoài Thư: “Con đi Bắc Kinh, còn phải phiền ông bà sui gia tiếp đãi con, đến lúc đó con nghe ngoãn chút, đừng có gây rắc rối đấy."

Khóe miệng Tiêu Hoài Thư giật giật: “Con có phải trẻ con đâu, gây rắc rối gì được chứ?"

"Sắp đến giờ rồi, đi nhanh đi." Cha Tiêu thúc giục.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu chào tạm biệt hai vị trưởng bối, cất đồ đạc vào cốp xe, rồi ngồi lên hàng ghế sau.

Tiêu Hoài Thư ngồi bên ghế lái phụ, tài xế đưa bọn họ vào thành phố đón tàu.

"Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, đến nơi thì gọi điện cho cha mẹ."

"Con biết rồi."

Tiêu Thanh Như vẫy tay nói: "Cha mẹ mau về nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Cha Tiêu mẹ Tiêu đứng ở cửa nhìn chiếc xe rời đi.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như không ở nhà đón năm mới, lúc này hai vợ chồng mới có cảm giác chân thực, con gái họ thực sự đã kết hôn rồi.

"Chúng ta về nhà thôi."

Cha Tiêu hỏi: “Tết này chúng ta ăn gì thế?"

“Bọn trẻ không có ở nhà, em cũng lười nấu nướng, ăn bánh bao thôi.”

Cha Tiêu thầm kêu khổ trong lòng, ở trong lòng vợ, vẫn là con quan trọng hơn.

"Vậy em muốn ăn gì, anh làm cho em."

"Anh không thạo nấu nướng, làm cũng chẳng ngon."

Mẹ Tiêu không nói còn không sao, nói một cái đã kích hoạt lòng háo thắng của chồng.

"Không phải lúc em sinh con anh đã giặt giũ và nấu ăn sao? Bây giờ làm lại, thật ra thì cũng đơn giản."

Mẹ Tiêu không nhịn được cười: “Vậy em muốn chọn món.”

"Em cứ chọn tùy thích, yên tâm."

Không làm khó ông, cuối cùng mẹ Tiêu chọn món sủi cảo.

Khi ăn vẫn cần nhiều người mới ngon miệng.

Bọn họ chỉ có hai người nên chẳng cần màu mè, đợi bọn trẻ trở về, ăn một bữa thật to cũng được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 189: Chương 189



Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như xa nhà, có lẽ vì chuyến đi này rất ý nghĩa nên cô thật sự mong chờ.

Cô lên xe lửa khá suôn sẻ và tìm được khoang của mình.

Bọn họ mua vé giường nằm, có hai giường dưới và một giường trên.

Để thuận tiện hơn thì Hứa Mục Chu đã để Tiêu Thanh Nhu ngủ ở giường dưới, nhưng cô từ chối.

“Em muốn ngủ ở giường trên để có tầm nhìn rộng hơn chút, lúc nào thấy chán có thể nằm giường ngắm phong cảnh.”

“Tay vịn thang rất hẹp nên việc lên xuống giường không tiện.”

“Không sao, em sẽ cẩn thận chút, không ngã được đâu.”

“Nhưng nằm giường dưới an toàn hơn.”

“Nhưng em muốn ngủ giường trên.”

Cặp vợ chồng son cứ anh một câu cô một câu ngọt như mía lùi, Tiêu Hoài Thư thấy răng bắt đầu đau nhức, ngủ giường trên với giường dưới gì mà chả giống nhau?

Thấy hai vợ chồng họ cứ lời qua tiếng lại liên tục, anh ấy không nhịn được bèn chen lời.

“Lúc nhỏ con bé nghịch ngợm lắm, còn dám trèo lên cây đào tổ chim kìa, con bé muốn ngủ giường trên thì cứ để nó ngủ đi.”

Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Hoài Thư bằng ánh mắt hình viên đạn, anh bỗng hối hận vì đã dẫn anh ấy đi cùng.

Nếu không thì hai vợ chồng bọn họ đã có thể tự do thể hiện tình cảm rồi, tốt biết bao.

Tiêu Hoài Thư tặc lưỡi: “Tôi là anh vợ cậu đấy, để ý thái độ chút đi.”

Hứa Mục Chu nói một câu nhàm chán, sau đó cũng không thèm để ý Tiêu Hoài Thư.

Anh đỡ Tiêu Thanh Như trên giường: “Tranh thủ bây giờ xe chưa có người, em có thể ngủ một giấc.”

“Hai người cũng ngủ đi, dù sao giờ cũng không có việc gì.”

“Ừm, em ngủ trước đi.”

Hứa Mục Chu lấy chiếc chăn bông tự mang ra đắp lên người Tiêu Thanh Như, sau đó lại đắp chiếc áo khoác quân trang của mình lên chiếc chăn kia, bấy giờ anh mới thấy hài lòng.

Anh đưa lưng về phía Tiêu Hoài Thư, đặt một nụ hôn lên mặt Tiêu Thanh Như.

“Tiểu Hứa à, tôi không mù.”

Hứa Mục Chu xoay người đáp với điệu bộ bình tĩnh: “Thì sao? Người tôi vừa hôn là vợ tôi mà.”

Tiêu Hoài Thư trơ mắt nhìn em gái mình bị tên đàn ông chó má hôn, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Muốn đ.ấ.m người quá!

Nhưng người ta là vợ chồng hợp pháp, có giấy tờ chứng minh đàng hoàng, anh ấy như vậy có vẻ hơi cứng nhắc.

Sau cùng Tiêu Hoài Thư chọn im lặng.

Vì sợ lại nhìn thấy những hình ảnh không nên nhìn, anh ấy nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng Tiêu Hoài Thư lại trở mình, đưa lưng về phía họ.

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười, dùng ánh mắt ý bảo Hứa Mục Chu khiêm tốn chút.

Ai ngờ người đàn ông lại vờ như không nhận được tín hiệu từ cô, còn cố tình chu môi ra hôn cô.

Sợ phát ra âm thanh, Tiêu Thanh Như còn không dám cử động.

Ý cười hiện hữu trong đôi mắt Hứa Mục Chu, anh chỉ khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô rồi rời đi ngay.

Vợ anh da mỏng dễ ngại, nếu anh làm gì quá mức chắc chắn sẽ bị “trừng phạt”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy nên tốt hơn hết là chấp nhận nó.

“Có việc gì thì gọi anh.”

“Ừ ừ, anh mau ngủ đi.”

Mặt Tiêu Thanh Như đỏ ửng, cô thật sự không ngờ Hứa Mục Chu lại to gan như vậy.

Tiêu Thanh Như khẽ ngẩng đầu nhìn về phía anh trai mình.

Cũng may là Tiêu Hoài Thư đưa lưng về phía họ.

Cái điệu bộ lén lút của cô khiến Hứa Mục Chu buồn cười: “Mau ngủ đi.”

Đôi mắt Hứa Mục Chu lộ rõ vẻ uy h**p, như đang muốn nhắn nhủ cô: Không ngủ thì anh sẽ hôn em.

Tiêu Thanh Như sợ đến mức vội nhắm nghiền hai mắt.

Hứa Mục Chu đứng bên cạnh nhìn mấy phút, sau đó anh ngồi xuống giường dưới.

Anh lấy một cuốn sổ ra viết vẽ gì đó.

Trước đó anh đã hứa với vợ là sẽ đưa cô đi khắp nơi vui chơi, cả đưa cô đi ăn vịt quay mới nướng nhưng tới bây giờ anh mới thực hiện được.

Vậy nên anh phải lên kế hoạch thật kỹ càng, tranh thủ tạo cơ hội cho vợ ăn chơi ra trò, chỉ có thế thì chuyến đi này mới đáng giá.

Giống như lời Hứa Mục Chu nói, yêu một người là bạn sẽ không kìm được lòng mà muốn mang lại những điều tốt nhất cho người đó, đây là bản năng.

Dù là không có ai dạy dỗ, anh cũng muốn cố gắng hết sức để đối xử tốt với Tiêu Thanh Như.
 
Back
Top Bottom