Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 170: Chương 170



Mẹ chồng Trương gặp được cháu trai, nhìn thấy thằng bé béo trắng mập mạp, cũng biết Tiêu Thanh Như không lừa bọn họ.

Bà ta vỗ đùi, nước mắt nói đến là đến.

"Tiểu Bảo, bà nhớ cháu muốn chết."

Mẹ chồng Trương ôm đứa bé không rời tay, tiếng khóc long trời lở đất.

Người không biết, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

Đứa bé bị giật mình, sợ đến mức khóc toáng lên.

"Bà~"

Ánh mắt thằng bé nhìn về phía mẹ Giang.

Trong lòng mẹ Giang thầm mắng thằng bé: Nhìn cái gì mà nhìn, tao cũng không phải bà nội của mày!

Nghĩ đến thể diện nhà mình, bà ta vẫn bế đứa bé ra khỏi vòng tay của mẹ chồng Trương.

Bây giờ đứa bé đang tập đi, thằng bé ôm chân mẹ Giang, dè dặt nhìn hai vợ chồng nhà họ Trương.

"Đây là con cháu của nhà họ Trương chúng tôi, xem xem các người đã nuôi thằng bé thành dạng gì rồi?"

"Ngay cả ông bà nội cũng không nhận ra, sợ là sau này ngay cả họ của mình thằng bé cũng quên!"

Mẹ Giang khinh bỉ nói: “Chúng tôi không thèm cướp đứa bé với nhà họ Trương các người, thằng bé vẫn là họ Trương.”

Nghĩ tới mục đích chuyến đi này, mẹ chồng Trương trừng mắt: "Nếu các người không cướp thằng bé thì năm ngoái chúng tôi đã đưa thằng bé về rồi, đến nỗi già cả còn phải ngồi tàu hỏa đến thăm thằng bé sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Giang nói: “Nếu không nỡ như vậy, thì các người tự mang về mà nuôi đi."

Hai vợ chồng nhà họ Trương đều sửng sốt, tình huống này khác với dự đoán của bọn họ.

Tại sao người này lại đột nhiên nhả ra?

Nuôi dưỡng lâu như thế bà ta cũng không cần ư?

Mẹ Giang hừ một tiếng, ở viện gia chúc bà ta đã gặp đủ loại người, người nhà họ Trương còn kém xa.

Không phải muốn kiếm hời sao?

Nếu đã muốn lợi dụng đứa bé, vậy thì cứ làm theo ý bọn họ đi.

Nếu nhà họ Trương đưa thằng con ghẻ này về, bà ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ.

“Nếu các người muốn đưa đứa bé về, chúng tôi không ngăn cản, dù sao bây giờ Đỗ Vãn Thu cũng không về nhà, người làm mẹ như cô ta không quan tâm con mình, người làm ông làm bà như các người chăm sóc thằng bé cũng là hiển nhiên."

Người nhà họ Trương không quan tâm Đỗ Vãn Thu có về nhà hay không, bọn họ tới đây là vì lợi ích, không phải mang gánh nặng trở về.

Hơn nữa, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang, sau này mỗi năm bọn họ đều có thể đến làm tiền.

Tốt biết bao nhiêu.

Còn có lợi hơn cả vất vả làm một năm.

Cho nên, đứa bé này phải ở lại nhà họ Giang, đây là cây hái tiền của bọn họ.

Mẹ chồng Trương mỉa mai cười một tiếng: "Bà sui gia, xem lời bà nói kìa, thằng bé là các người nuôi lớn, thân thiết với các người, sao chúng tôi nỡ cưỡng ép chia cắt các người chứ?"

Mẹ Giang kiềm chế kích động: “Mẹ ruột thằng bé bỏ mặc thằng bé, chúng tôi và thằng bé cũng không phải ruột thịt, các người mang về nuôi là tốt nhất."

Mẹ chồng Trương luống cuống, chẳng lẽ người này không muốn giúp họ nuôi đứa bé, muốn nhân cơ hội này vứt đứa bé cho bọn họ?

Không có cửa đâu!

"Chúng tôi cũng muốn đưa thằng bé về, nhưng lúc đầu các người không để thằng bé đi, bây giờ thằng bé đã có ký ức, đổi nơi khác thằng bé sẽ sống không quen."

“Bà sui gia, bà không phải là bà nội của đứa bé, nên bà không xót thằng bé, nhưng chúng tôi thì xót, không nỡ để thằng bé ngồi trên tàu lâu, chịu khổ về quê."

Ông Trương đúng lúc bày tỏ thái độ của mình: “Nếu như trong lòng các người không thoải mái, vậy để thằng bé lấy họ Giang của các người đi, chúng tôi đều già cả rồi, chỉ cần mỗi năm gặp thằng bé một lần, là chúng tôi đủ mãn nguyện rồi."

Bà ta từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như người nhà họ Trương!

Không đúng, Đỗ Vãn Thu cũng vô liêm sỉ.

Mấy người này chính là cá mè một lứa!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 171: Chương 171



“A Xuyên nhà chúng tôi còn trẻ, hương khói nhà họ Giang không thành vấn đề, chuyện cướp đứa bé nhà người khác, chúng tôi không làm được."

Bà ta đưa mắt nhìn đôi vợ chồng già: “Không bằng đưa thằng bé về nhận tổ quy tông đi, đỡ cho mỗi năm các người lại phải đến đây một chuyến."

Thấy mẹ Giang luôn muốn để bọn họ đưa đứa bé về, mẹ chồng Trương bực bội đến nghiến răng kèn kẹt.

Bọn họ lấy Đỗ Vãn Thu về làm dâu, nuôi đứa bé không phải là chuyện đương nhiên sao?

Chẳng trách người ta nói càng giàu càng keo kiệt, điều kiện nhà họ Giang gia tốt như vậy, sẵn lòng mua công việc cho Đỗ Vãn Thu, sao lại không thể giúp họ nuôi con đứa bé?

Không phải chỉ là chuyện thêm đôi đũa thôi ư?

Bà ta không muốn nói chuyện với mẹ Giang nữa, sợ người này sẽ ép bọn họ mang đứa bé đi.

Quay đầu nhìn đứa bé trên đất: "Tiểu Bảo, cháu có muốn về nhà với ông bà nội không?"

Mặc dù đứa bé nghe không hiểu, nhưng dáng vẻ thằng bé dùng sức ôm chân mẹ Giang, đã đủ thể hiện thái độ thằng bé.

"Bà sui gia, bà nhìn đi, thằng bé không chịu đi cùng chúng tôi, thằng bé còn nhỏ như thế, bà đừng có làm khó thằng bé."

Mẹ Giang cười khẩy, vừa rồi là ai ngoài tối trong sáng nói bọn họ cướp đứa bé, sao bây giờ lại không nhận củ khoai lang nóng này đi?

Đúng là không biết xấu hổ!

Nói nhiều sai nhiều, mẹ chồng Trương không nói gì nữa.

Trong lòng thầm nghĩ, chờ Giang Xuyên trở về, nhất định sẽ không để bọn họ mang đứa bé đi.

Đang suy nghĩ thì Giang Xuyên tan làm về nhà.

Thấy anh ta mẹ chồng Trương giống như thấy con ruột, ân cần hỏi han một phen.

Giang Xuyên biết bọn họ là người thế nào, lúc này cũng không xúc động.

Đối phương muốn gặp đứa bé, anh ta không thể từ chối.

Vì thế khi người nhà họ Trương gọi điện đến, anh ta không chỉ đồng ý để họ đến Tây Bắc, ngay cả vé tàu cũng nhờ quan hệ mua vé giường nằm cho họ.

Dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi thực sự gặp được người nhà họ Trương, Giang Xuyên vẫn không khỏi cảm thấy chán ghét.

Mong là lần này bọn họ sẽ không làm loạn.

"Cha ~ "

Đứa bé vừa nhìn thấy Giang Xuyên, mắt đã sáng lên.

Thằng bé lảo đảo đi tới, dang hai tay muốn Giang Xuyên bế mình.

Giang Xuyên đối xử thật lòng với đứa bé này.

Tự nhiên bế đứa bé lên, dáng vẻ thành thạo cho thấy đã chăm sóc đứa bé không ít.

Mẹ chồng Trương cười đến mặt nở hoa, bà ta đoán không sai, Giang Xuyên rất yêu mến đứa bé này.

Nói không chừng còn quan tâm đứa bé hơn cả Đỗ Vãn Thu.

"Xem ra Tiểu Bảo rất thích cậu, bà sui gia, lần sau bà đừng bảo chúng tôi đưa thằng bé về nữa, điều kiện ở nông thôn kém, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, coi như bà thương xót thằng bé đi."

Mẹ Giang c.h.ế.t lặng, những người này đúng là thích diễn.

Thảo nào có người con dâu như Đỗ Vãn Thu, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.

Đáng thương A Xuyên có lòng tốt, hết lần này đến lần khác mềm lòng, nhượng bộ với bọn họ.

Thái độ của mẹ mình đối với đứa bé như nào, trong lòng Giang Xuyên hiểu rõ.

Lúc này không bận tâm đến lời nói của mẹ chồng Trương.

"Ngày mai tôi được nghỉ, tôi sẽ đưa các người vào thành phố gặp Đỗ Vãn Thu, rồi tiện bắt tàu về luôn."

"Cái gì? Ngày mai đi? Chúng tôi vẫn chưa chơi với cháu đủ."

Có kinh nghiệm lần trước, Giang Xuyên sẽ không để họ ở trong viện gia chúc lâu.

"Lúc đi dẫn cả thằng bé theo, để thằng bé gặp mẹ thằng bé một chút, các người cũng có thời gian ở bên thằng bé nhiều hơn."

Lần trước nghỉ phép Đỗ Vãn Thu không về nhà, Giang Xuyên chán ghét cô ta đến cực điểm.

Không có chút trách nhiệm nào cả, có một người mẹ như cô ta, thằng bé đúng là xui xẻo!

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Giang Xuyên nghiêm túc, trông rất đáng sợ.

Nhất thời, hai vợ chồng nhà họ Trương cũng không dám làm loạn nữa.

Tất cả chờ gặp Đỗ Vãn Thu rồi nói sau.

Họ không gây khó dễ nhà họ Giang được, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách với Đỗ Vãn Thu.

"Được rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đi thành phố, đã lâu không gặp Đỗ Vãn Thu, tôi cũng nhớ cô ta."

Giang Xuyên ừ một tiếng, cũng không quan tâm hai người đang có ý đồ gì.

Sau này anh ta sẽ không xen vào chuyện giữa họ và Đỗ Vãn Thu nữa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 172: Chương 172



Tiêu Thanh Như trở về nhà mẹ.

Mẹ Tiêu hỏi cô: "Sắp đến tết rồi, đồ mang về Bắc Kinh đã chuẩn bị xong chưa?"

"Vẫn chưa chuẩn bị xong, ngày mai bọn con định đi thành phố một chuyến, mua ít đặc sản ở đó."

Mẹ Tiêu nói: “Nếu có thịt dê, các con mua một ít về nhé, mẹ làm thịt dê khô, đến lúc đó các con mang về Bắc Kinh ăn, để ông bà sui gia cũng nếm thử."

"Dạ."

"Khi nào đi, nhớ kiểm tra lại."

"Mẹ yên tâm, con sẽ không quên đâu."

Hứa Mục Chu không ở nhà, Tiêu Thanh Như mua một phần thịt kho tàu ở nhà ăn, ăn cơm chùa ở nhà cha mẹ.

Trên bàn ăn, Tiêu Thanh Như nói bóng gió về chuyện phi công nữ, nhìn biểu hiện của anh trai cô, cô biết Hứa Mục Chu không lừa cô.

Anh trai của cô, đúng là cây vạn tuế ra hoa rồi.

Dù tương lai vẫn chưa rõ ràng, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn rất vui vì anh trai mình đã có đối tượng.

Trước đây cô hẹn hò với Hứa Mục Chu, Tiêu Hoài Thư đã trêu ghẹo cô rất nhiều.

Về sau cô nhất định phải trả lại!

Ăn cơm, giúp rửa bát đũa xong, lúc này cô mới trở về nhà ngang.

Lúc đi ngang qua nhà họ Giang, cô còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của mẹ chồng Trương.

Dù không có ở hiện trường, cũng cảm nhận được không khí kỳ quái ở đó.

Tiêu Thanh Như cong môi, náo nhiệt thật đấy.

"Thanh Như, hôm nay đồng chí Hứa không về nhà cùng em à, không giống phong cách của cậu ấy lắm thì phải?"

"Mấy ngày nay anh ấy bận ạ."

"Đồng chí Hứa nhà em nỗ lực thật, e rằng không đến hai năm nữa lại được thăng chức."

"Chuyện sau này không biết được ạ, nhưng vẫn cảm ơn lời tốt đẹp của chị dâu."

Nói vài câu với người quen biết xong, Tiêu Thanh Như rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Để lại mấy người đang hóng chuyện của nhà họ Giang, trên mặt đầy vẻ phấn khích.

Đúng lúc đang không có chuyện gì để tám, thì người nhà họ Trương lại đến.

Đây không phải là mưa đúng lúc sao?

Không muốn bị chê cười, ăn cơm tối xong, mẹ Giang đã đưa hai vợ chồng nhà họ Trương đi nghỉ ngơi.

Lúc đầu bọn họ không vui, nhưng bây giờ cha Giang và Giang Xuyên đều ở đây, hai người cũng không dám làm ầm ĩ.

“Tối nay để Tiểu Bảo ngủ chung với chúng tôi đi, thằng bé lớn như thế, còn chưa được ngủ với ông bà nội bao giờ.”

Mẹ Giang cầu còn không được, nhưng đứa bé không muốn.

Khóc đến mức sắp lật tung cả nóc nhà.

Mẹ chồng Trương lại nói mấy lời quái gở, ý trong lời nói đều là trách nhà họ Giang dạy hư đứa bé, khiến đứa bé quên mất nguồn cội.

Cha Giang và Giang Xuyên vốn không nói nhiều, lúc này dĩ nhiên cũng không so đo với mẹ chồng Trương.

Càng để ý đến bà ta, bà ta lại càng được đà.

Còn không bằng cứ để bà ta nói, chán thì thôi, đỡ phiền.

“Bà sui gia, sau này lúc trông thằng bé, bà kể chuyện nhà họ Trương cho thằng bé nghe nhiều một chút, ít nhất cũng để thằng bé biết mình là con cháu nhà ai, sang năm chúng tôi tới, cũng không như vậy nữa."

"Nếu không tôi và ông nhà tôi sẽ rất đau lòng."

Nói xong, bọn họ vào nhà nghỉ ngơi.

Không rửa mặt rửa chân gì cả.

Mẹ Giang không ngừng tự an ủi mình, chỉ cần chịu đựng bọn họ một đêm thôi, ngày mai là có thể đuổi bọn họ đi rồi.

Sau đó, bà ta trừng mắt nhìn Giang Xuyên: "Nhìn con đi, toàn chọc phải người gì đâu không."

Giang Xuyên lúng túng sờ mũi: “Con không ngờ bọn họ lại khó đối phó như vậy.”

"Lúc con quyết định làm việc tốt, nên suy nghĩ đến hậu quả này rồi."

Giang Xuyên không nói nữa, lúc đó anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy một mình Đỗ Vãn Thu nuôi con rất đáng thương.

Bây giờ nhìn lại, là anh ta đã nghĩ quá đơn giản.

Hoặc là nói, anh ta đã đánh giá quá cao năng lực của mình.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 173: Chương 173



"Còn có Tiêu Thanh Như, trước kia mẹ vốn tưởng nó là một đứa bé ngoan, bây giờ xem ra, nó cũng là một người trở mặt không biết người."

Giang Xuyên cau mày nói: "Mẹ, chuyện này thì liên quan gì đến Thanh Như? Mẹ đừng có đội nồi cho người ta."

"Gì mà không liên quan?"

"Con không biết hôm nay nó nói bóng nói gió gây ra nhiều rắc rối thế nào đâu, con cứ chờ xem, hai người kia nhất định phải hút đủ m.á.u trên người con, họ mới chịu rời đi."

Giang Xuyên mím môi, nếu đây là điều Thanh Như muốn thấy, vậy thì cô đã thành công.

Bây giờ anh ta chẳng hạnh phúc chút nào cả.

Nằm mơ cũng muốn trở về như trước.

Trở lại lúc ở bên cô.

...

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi thành phố.

Vì phải mua nhiều thứ, đi xe đạp không tiện, nên Hứa Mục Chu đã mượn xe của cha vợ.

Tiêu Thanh Như ra ruộng rau nhổ mấy cây củ cải trắng, cộng thêm hai quả bí đỏ, dự định mang cho Tống Viện.

Trường học không thể trồng rau, để ăn cũng rất phiền phức.

Dù sao thì lái xe cũng tiện, cô có thể ghé qua gặp cô ấy.

Chuẩn bị xong, hai người ra ngoài.

Gặp được nhóm người Giang Xuyên, Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, lẽ nào bọn họ đi tìm Đỗ Vãn Thu à?

Nhớ đến tin đồn chị dâu Ngô nói, Tiêu Thanh Như cũng muốn đi tham gia náo nhiệt.

"Vui thế cơ à?"

"Vui chứ, lâu rồi chúng ta chưa vào thành phố."

Khoảng thời gian này Hứa Mục Chu rất bận, có rất ít thời gian dành cho Tiêu Thanh Như.

Trên mặt người đàn ông đầy vẻ áy náy: "Chờ được nghỉ phép anh sẽ ở bên em, không đi đâu cả."

Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh cũng không phải là kẹo da trâu, cứ dính lấy em làm gì?"

"Anh chỉ thích dính em."

Nếu không phải làm việc, Hứa Mục Chu cảm thấy mình có thể ở bên vợ hai tư trên hai tư giờ.

Khóe mắt và chân mày Tiêu Thanh Như đều mang theo nụ cười, cô ngả người ra sau, bảo Hứa Mục Chu tập trung lái xe, còn mình thì nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Mặc dù xe vụt qua rồi biến mất, nhưng mẹ chồng Trương vẫn nhìn thấy bọn Tiêu Thanh Như.

"Tôi nhớ cái đồng chí nam lái xe đó, năm ngoái đến viện gia chúc, cậu ta còn giúp đồng chí Tiêu hù dọa tôi."

Nhắc đến chuyện xấu hổ trong quá khứ, mẹ chồng Trương không hề xấu hổ chút nào: “Tiểu Giang, bây giờ bọn họ kết hôn rồi à?”

Giang Xuyên nuốt nước bọt, ừ một tiếng.

Mẹ chồng Trương cười nói: “Không phải người xưa nói, trai tài gái sắc ư? Thằng bé kia nhìn rất xứng đôi với đồng chí Tiêu.”

Trái tim của Giang Xuyên vô thức bị đ.â.m một đao.

Trước kia, người khác cũng khen anh ta và Thanh Như như vậy.

Tiếc là bây giờ, cô đã trở thành vợ của người khác, ngay cả làm bạn bọn họ cũng không làm được.

Mẹ chồng Trương không biết quan hệ giữa Giang Xuyên và Tiêu Thanh Như, liên tục khen Hứa Mục Chu may mắn, có thể lấy được con gái của tư lệnh.

Bà ta vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Giang Xuyên.

Không biết người này nghĩ như thế nào, lại thích Đỗ Vãn Thu.

Cái món hàng lỗ tiền, ham ăn lười làm đấy, ở dưới quê rất ít người chịu cưới cô ta.

Nếu không phải còn có ít nhan sắc, lúc đầu cũng không vào được cửa nhà họ Trương.

Mẹ chồng Trương cũng có chút khâm phục Đỗ Vãn Thu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đã kết hôn sinh con, còn có thể gả cho Giang Xuyên, bản lĩnh lớn thật.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu biết Giang Xuyên dễ lừa như vậy, bà ta đã đưa con gái mình đến đây rồi.

Như vậy, tình hình chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Mẹ chồng Trương càng nghĩ càng hối hận, ánh mắt nhìn Giang Xuyên cũng giống như đang nhìn người coi tiền như rác.

Rốt cuộc vì sao cậu ta lại nhìn trúng Đỗ Vãn Thu chứ?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 174: Chương 174



Bởi vì thời gian đến không phù hợp, lúc bọn họ đến trường Tống Viện đang dạy.

Tiêu Thanh Như không làm phiền giờ lên lớp của cô ấy, cất đồ vào bếp, đứng ở cửa đưa mắt ra hiệu với cô ấy, rồi rời đi.

Xe chạy qua một con đường quê.

Ven đường là ruộng đồng, người trong đội sản xuất đang làm việc.

Tiêu Thanh Như nhìn thấy Tần Bắc, còn có cả một cô gái đi sau lưng.

Mắt cô khẽ động, có vẻ như là một thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải.

Tiêu Thanh Như liên tục tự nhủ mình, tốt nhất là không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, kẻo phản tác dụng.

Nhưng Tống Viện là bạn của cô, bảo cô ngoảnh mặt làm thinh, cô không làm được.

Cũng giống như trước đây, Tống Viện hết lần này đến lần khác xung đột với Giang Xuyên, chỉ để bảo vệ cô.

Lúc đó Tống Viện có thể lựa chọn làm người ngoài cuộc, nhưng cô ấy không làm như vậy.

Tương tự, Tống Viện không phải là người khác, Tiêu Thanh Như không thể nào không quan tâm được.

"Dừng xe, anh đợi em một lát."

Hứa Mục Chu đạp phanh nói: “Vợ, sao thế?”

"Tìm người đó có chút việc."

Theo tầm mắt của cô, Hứa Mục Chu nhìn thấy Tần Bắc, anh biết đó là người trong lòng của Tống Viện.

Lần trước từng gặp lướt qua ở công xã.

Ưu điểm lớn nhất của Hứa Mục Chu là trí nhớ tốt, vả lại Tiêu Thanh Như thân với với Tống Viện, anh đương nhiên có ấn tượng với Tần Bắc.

"Cần anh đi cùng em không?"

"Không cần đâu, em sẽ quay lại ngay."

"Được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như xuống xe, đi thằng về phía Tần Bắc.

Những người làm việc trên đồng rối rít đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Thanh Như.

Đồng chí nữa này có lai lịch như thế nào? Lại có thể đi xe hơi.

Chắc không phải là lãnh đạo ở đơn vị nào chứ?

Nhưng nhìn trẻ quá, trông không giống lắm.

Càng lạ, mọi người lại càng tò mò, ngày càng có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Tiêu Thanh Như.

Không một ai là không mang theo dò xét.

Cô sợ sự xuất hiện của mình, khiến mọi người nghĩ đến Tống Viện.

Tiêu Thanh Như mỉm cười bắt chuyện với mấy người gần đó.

Cô khoác áo quân đội, diện mạo lại xinh đẹp, tự nhiên có rất nhiều người sẵn sàng nói chuyện với cô.

Nhân cơ hội này, Tiêu Thanh Như bịa chuyện nói: “Trước đây tôi mua ít hồng khô ở nhà đồng chí Tần, ăn rất ngon. Năm nay tôi muốn mua thêm một ít để ăn tết, nghe nói anh ấy làm việc ở đây, nên tôi mới đến tìm."

Người này lén nhìn Tần Bắc, nhỏ giọng nói: "Đừng giao thiệp với anh ta, sẽ không tốt cho đồng chí đâu."

Tiêu Thanh Như chỉ vào Hứa Mục Chu đang đứng ở bên cạnh xe: “Không sao đâu, chồng tôi cũng ở đây, nhưng anh ấy khá kiệm lời, nên chỉ có tôi ra nói chuyện cùng đồng chí Tần."

Hứa Mục Chu mặc đồng phục, dáng vẻ ngay thẳng, ngay cả người này cũng không dám nhìn anh.

Người này gật đầu liên tục: “Đồng chí, lần sau muốn mua hồng thì có thể đến nhà tôi. Nhà tôi có hai cây hồng, một năm có thể trồng được rất nhiều hồng.”

"Được, lần sau tôi sẽ tìm ngài."

Hỏi địa chỉ nhà của người này xong, Tiêu Thanh Như tiếp tục đi về phía Tần Bắc.

Du Vãn nhìn Tiêu Thanh Như, trong mắt mang theo cảm giác nguy cơ.

Người này là ai?

Có quan hệ gì với Tần Bắc?

Ngắn ngủi mấy giây, vở kịch lớn đã diễn ra trong đầu Du Vãn.

Lẽ nào người này cũng có tình cảm với Tần Bắc?

Dù sao cũng chưa từng nghe nhà họ Tần có thân thích "tai to mặt lớn" như vậy.

Tiêu Thanh Như lờ đi ánh mắt của Du Vãn, đứng cách Tần Bắc một mét.

Cô nhàn nhạt nói: "Đồng chí Tần, tôi có chuyện muốn tìm đồng chí, đồng chí có thể cho tôi xin hai phút không?"

Bây giờ tác phong của nam nữ bị kiểm soát nghiêm ngặt, nếu không muốn bị người ta bàn tán, thì không thể che che giấu giấu.

Vì vậy, Tiêu Thanh Như không để Tần Bắc nói chuyện với cô ở nơi ít người.

Mặc dù có người làm việc gần đó, nhưng chỉ cần bọn họ khống chế âm lượng, không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 175: Chương 175



Tần Bắc biết Tiêu Thanh Như và Tống Viện là bạn bè, trong đầu anh ấy cũng đã có suy đoán về chủ đề cô muốn nói đến.

Anh ấy nhìn Du Vãn: "Đồng chí Du, phiền cô đi cho."

Tầm mắt Du Vãn đảo qua giữa hai người: “Với mối quan hệ của chúng ta ở đây, có chuyện gì mà tôi không thể nghe ư?"

Sắc mặt Tần Bắc tối sầm, trong giọng nói mang theo không vui: "Tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì cả, cô đừng có nói bậy."

Du Vãn cười hì hì nói: “Toàn bộ đội sản xuất đều biết tôi theo đuổi anh, sao có thể nói không có quan hệ gì chứ?"

Lời này tuy nói với Tần Bắc nhưng ánh mắt lại rơi vào Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như có thể thấy rõ sự cảnh giác bên trong.

Vốn cô còn cảm thấy Tần Bắc không tệ, chỉ là xuất thân kém một chút, đây không phải là lỗi của anh ấy.

Nhưng bây giờ xem ra, người này cũng chẳng tốt lắm.

Nếu không, tại sao lại dây dưa với Du Vãn lâu như vậy?

Ngay cả lúc đồng chí nữ công khai theo đuổi anh ấy, anh ấy vẫn không giữ khoảng cách?

Lý trí nói cho Tiêu Thanh Như biết, điều kiện nhà họ Tần không tốt, có lẽ anh ấy có nỗi khổ của mình.

Bởi vì Tống Viện từng nói, Tần Bắc làm việc cho thanh niên trí thức từ Thượng Hải đến, có thể kiếm thêm tiền và phiếu lương thực.

Cảm tính lại nói cho Tiêu Thanh Như biết, điều kiện của nhà họ Tần không tốt, đó là sự thật trước khi Du Vãn xuất hiện.

Khi đó Tần Bắc có thể tự mình nuôi sống bản thân và em trai, tại sao ngay khi Du Vãn xuất hiện, lại phải “ép” mình làm một số chuyện khiến người khác hiểu lầm, để duy trì kế sinh nhai?

Bởi vì từng gặp phải người như Giang Xuyên, nên Tiêu Thanh Như rất ghét những người đàn ông do dự, thiếu quyết đoán.

Tiêu Thanh Như không nói gì, Tần Bắc chỉ có thể mở miệng lần nữa, yêu cầu Du Vãn rời đi.

Vẻ mặt Du Vãn không vui: “Anh cũng không làm chuyện gì đáng xấu hổ, sao lại phải bảo tôi đi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Bắc hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế kích động muốn mắng người.

"Đồng chí Du, làm người phải biết có chừng mực, cô làm như vậy khiến tôi cảm thấy rất phiền."

Du Vãn trừng mắt nhìn Tần Bắc, nói: "Được được được, tôi đi!"

Trước khi rời đi, cô ta còn tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Như.

Người này rốt cuộc chui từ đâu ra, tại sao Tần Bắc lại đối xử tốt với cô ta như vậy?

Ngay cả mình, quấn Tần Bắc mấy tháng nay, cũng không có đãi ngộ như vậy.

Người này muốn cô ta rời đi, Tần Bắc lập tức nghe theo!

Du Vãn từ Thượng Hải đến, khuôn mặt cũng xinh đẹp, trước khi vào đội sản xuất, vốn cho là không ai có thể là đối thủ của mình.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tiêu Thanh Như, lòng tự tin của cô ta bị đả kích.

Khí chất của người này hoàn toàn khác với người bình thường, xem ra điều kiện gia đình rất tốt.

Nếu như đây là người yêu của Tần Bắc, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải thích.

Bởi vì điều kiện của người yêu quá tốt, nên Tần Bắc mới coi thường cô ta, Du Vãn nghĩ.

Cô ta tâm không cam, lòng không nguyện đi xa mấy bước.

Nhìn thấy chiếc xe jeep cách đó không xa, đứng bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn đẹp trai, Dũ Vãn sửng sốt một lúc.

Cho dù là ở Thượng Hải, cô ta cũng chưa bao giờ thấy đồng chí nam nào bắt mắt như vậy.

Nhưng rất nhanh, Du Vãn tỉnh táo lại.

Người đàn ông này mặc dù chói mắt, nhưng đôi mắt sắc bén lại khiến người ta sợ hãi.

Chỉ mới nhìn nhau một cái, Du Vãn đã lập tức cúi đầu xuống.

Cô ta không ngừng tự nhủ mình, làm người không thể tham lam, chỉ cần nắm giữ được người trước mặt là tốt rồi.

Cô ta quay đầu nhìn Tiêu Thanh Như, có một người đàn ông ưu tú như vậy ở bên cạnh, chắc sẽ không tranh giành Tần Bắc với cô ta đâu.

Trong lòng cô ta yên tâm một chút, trở về mảnh đất mình được giao.

Tần Bắc không muốn làm việc giúp cô ta, Du Vãn muốn tìm người khác giúp đỡ, nhưng lại sợ Tần Bắc hiểu lầm.

Cô ta chỉ có thể tự mình làm.

Trong lòng mong đợi Tần Bắc sẽ mềm lòng, như vậy mối quan hệ của bọn họ có thể tiến thêm một bước.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 176: Chương 176



Người đi rồi, Tiêu Thanh Như thầm nhìn lướt một vòng xung quanh.

Chắc chắn không ai nghe được giọng nói của bọn họ, lúc này mới hỏi thẳng vào vấn đề: "Đồng chí Tần, đồng chí nghĩ thế nào về Tống Viện?"

Ánh mắt Tần Bắc nhất thời trầm xuống: "Cô muốn nói cái gì?"

Tiêu Thanh Như không vòng vo: “Nếu anh không thể ở bên cô ấy, cũng không thể từ chối lòng tốt của những cô gái khác, vậy thì đừng làm mấy chuyện tự khiến mình cảm động, trông rất rẻ tiền và vô trách nhiệm."

Tần Bắc biết cô đang ám chỉ cái gì.

"Chuyện xảy ra ở phòng bếp, là bởi vì cảm ơn cô Tống giúp em trai tôi, nhân tiện xin lỗi cô ấy, khi đó thái độ của tôi không tốt."

Đây là lần đầu tiên Tần Bắc nói một hơi nhiều lời như vậy, điều này không phù hợp với tính cách của anh ấy.

"Anh tin mấy lời này à?"

Tần Bắc mím chặt môi, không nói gì.

Tiêu Thanh Như cười khẽ một tiếng: "Cậu ấy không cần lời cảm ơn của anh, nếu anh lựa chọn trốn tránh vấn đề, thì đừng làm phiền cậu ấy nữa, đây là lời cảm ơn tốt nhất."

"Tống Viện là bạn thân nhất của tôi, tôi hiểu tính cách của cậu ấy, cậu ấy phiền nhất là loại đàn ông nửa vời."

"Đồng chí Tần, anh muốn cậu ấy ghét anh à?"

Tiêu Thanh Như không muốn nói thêm nữa: “Nếu như anh muốn ở bên cô gái thanh niên trí thức Thượng Hải kia, tôi tin Tống Viện sẽ chúc phúc cho anh, mong anh có thể một lòng một dạ, làm người đừng có quá tham lam."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Bắc muốn nói, anh ấy không có hứng thú với Du Vãn, anh ấy đã cố gắng giữ khoảng cách với đối phương, nhưng Du Vãn vẫn quấn lấy anh ấy không buông.

Có điều anh ấy còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Thanh Như đã quay người rời đi.

Lại có người hỏi cô: "Không mua hồng khô hả?"

"Nhà họ Tần muốn giữ lại ăn, thím, cháu muốn đổi với thím 5 cân, được không ạ?"

"Được được, nhà thím cách đây không xa, các cháu về nhà với thím một chuyến, đúng rồi, thím phải đi báo với đội trưởng một tiếng đã."

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Tần Bắc vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Đầu óc anh ấy rối bời, nhưng anh ấy hiểu ý của Tiêu Thanh Như.

Đối phương cho anh ấy hai lựa chọn.

Một, anh ấy có thể tiếp tục thích Tống Viện, nhưng phải thu dọn sạch sẽ người bên cạnh, nếu không ngay cả tư cách thầm thích Tống Viện anh ấy cũng không có.

Hai, nếu anh ấy muốn tiếp tục qua lại với Du Vãn, sau này, phải chặt đứt hoàn toàn niệm tưởng với Tống Viện.

Không được tiếp cận cô ấy nữa.

Tần Bắc không cảm thấy Tiêu Thanh Như quá đáng, ngược lại còn cảm thấy vui mừng thay Tống Viện.

Bạn của cô ấy, đang hết lòng đối tốt với cô ấy.

Nhìn thấy đám người Tiêu Thanh Như rời đi, Du Vãn lại lê tới.

"Cô ta đã nói gì với anh? Tại sao anh lại giống như mất hồn thế?"

Trong nháy mắt, Tần Bắc đã có lựa chọn.

Anh ấy biết, mình với Tống Viện là không thể.

Nhưng anh ấy vẫn muốn tiếp tục thích cô ấy, giống như trước đây vậy.

Nếu như ngay cả phần tình cảm này cũng vứt bỏ, vậy thì thế giới này của anh ấy thật sự không còn một tia sáng nào nữa.

Anh ấy trịnh trọng nói: “Đồng chí Du, mong sau này cô sẽ cách xa tôi ra một ít, đừng nói theo đuổi tôi nữa, tôi có người mình thích rồi, cùng cô là không thể nào."

Vẻ mặt Du Vãn rạn nứt: "Người anh thích là cô ta à? Cô ta đã kết hôn rồi, người đàn ông kia là chồng của cô ta."

Đương nhiên, Tần Bắc không thể nói Tống Viện ra: “Không phải cô ấy, người tôi thích đang ở trong thành phố, tôi biết mình không xứng với cô ấy, nên mới không theo đuổi, đồng chí Du, mong cô đừng làm khó tôi."

Thái độ của Tần Bắc không còn lạnh tanh như trước kia nữa.

Nhưng chính vì như vậy, Du Vãn mới hiểu giờ khắc này anh ấy đang nghiêm túc như thế nào.

Có thể chính anh ấy cũng không biết, khi nhắc đến người mình yêu, trong mắt anh ấy có ánh sáng.

Không giống như trước kia, đôi mắt đầy sương lạnh.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 177: Chương 177



Mặc dù chưa đến mức yêu Tần Bắc, nhưng Du Vãn vẫn cảm thấy lòng mình bị tổn thương.

Cô ta có thể nhìn ra, Tần Bắc khác với hầu hết đàn ông.

Anh ấy không phải là một người đàn ông nông cạn.

Từ việc anh ấy một mình nuôi em trai, mà không hề oán thán một câu nào, có thể nhìn ra được, anh ấy rất có trách nhiệm.

Tuy rằng điều kiện của nhà họ Tần không tốt, nhưng Du Vãn có thể chắc chắn, người phụ nữ gả cho Tần Bắc sẽ rất hạnh phúc.

Đây cũng là lý do tại sao cô ta vừa đến đội sản xuất không lâu, đã có cảm tình với Tần Bắc.

Chóp mũi Du Vãn chua xót, dù sao cô ta cũng theo đuổi anh ấy lâu như vậy, không thể nào một chút tình cảm cũng không có.

Cô ta muốn cố gắng thêm chút nữa.

"Anh cũng nói anh và cô ấy không thể, vậy anh ở bên em không phải vừa tốt sao?"

Tần Bắc lắc đầu: "Ở bên cô rồi thì tôi không có tư cách thích cô ấy nữa."

Câu này lập tức chọc Du Vãn tức đến bật khóc.

"Tần Bắc, anh thật sự rất quá đáng!"

Thứ như nước mắt, chỉ có tác dụng với người yêu thương mình.

Tần Bắc nhìn nước mắt của Du Vãn, không có chút cảm giác gì cả.

"Đồng chí Du, mong sau này cô đừng làm phiền tôi nữa."

Du Vãn khóc rồi bỏ đi, tin rằng người phụ nữ vừa rồi chính là người Tần Bắc thích.

Nếu không tại sao người phụ nữ kia vừa tới, thái độ của Tần Bắc đối với cô ta lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

Trong lòng Du Vãn khổ sở muốn chết, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải chịu uất ức như vậy bao giờ.

Tần Bắc thà trông mong một người không có khả năng, cũng không muốn ở bên cô ta.

Cô ta tệ đến thế à?

Tại sao Tần Bắc lại không thích cô ta chứ?

Nhìn thấy Du Vãn khóc, người gần đó trố mắt nhìn nhau.

Lẽ nào Tần Bắc lại từ chối cô ta à?

Đây là thanh niên trí thức từ Thượng Hải đến, là người thành phố hàng thật giá thật.

Hơn nữa lại xinh đẹp, có học thức.

Được đồng chí nữ như vậy theo đuổi, nói mộ tổ tiên nhà họ Tần bốc khói xanh* cũng không quá đáng, nhưng Tần Bắc lại không chịu đồng ý, đầu óc người này có vấn đề gì rồi à?

*Ý chỉ người nào đó đột nhiên phát tài, hay được việc gì đó hết sức may mắn.

Nhưng điều này, có phải là nói cơ hội của bọn họ đã đến rồi không?

Thế là mấy đồng chí nam độc thân tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng cũng có hai người dũng cảm tiến lên giúp Du Vãn làm việc.

Tần Bắc vùi đầu vào công việc của mình, không có chút phản ứng nào.

Anh ấy không thích Du Vãn, cũng không có khả năng ở bên cô ta, người khác muốn theo đuổi cô ta hay không, không liên quan gì đến anh ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Tần Bắc, Du Vãn khóc càng thương tâm hơn.

Đúng lúc đó, chiếc xe jeep lại chạy qua đường, Du Vãn không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc cô ta đã đã thua người phụ nữ đó ở chỗ nào?

Lẽ nào gái tân, còn không sánh bằng một người phụ nữ đã có chồng ư?

Tiêu Thanh Như liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần, có thể thấy rõ mấy người xung quanh Du Vãn.

Cô không biết Tần Bắc sẽ lựa chọn như thế nào, mấy lời nên nói cô đã nói rồi, nếu còn xen vào nữa, sẽ thật sự vượt quá giới hạn mất.

Cô lấy một quả hồng từ trong túi ra, cắn một miếng.

Hương vị rất ngon, rất ngọt.

“Vợ, anh cũng muốn ăn.”

Tiêu Thanh Như nghi ngờ liếc nhìn Hứa Mục Chu, từ khi nào người này lại có hứng thú với mấy thứ này?

"Không được ăn trong khi lái xe."

Hứa Mục Chu: "... "

Anh đạp phanh, nắm lấy cổ tay đang cầm quả hồng của Tiêu Thanh Như, cắn một miếng.

"Ngọt ghê."

Mặt Tiêu Thanh Như đỏ lên: “Chỗ anh ăn là chỗ em cắn qua rồi."

"Ăn nhiều lần như thế rồi, anh không để ý đâu."

Người đàn ông hài lòng, tiếp tục lái xe chạy.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 178: Chương 178



Tống Viện dạy học xong, nhìn thấy đồ Tiêu Thanh Như mang đến cho mình.

Khóe miệng cô ấy cong lên, trừ gia đình ra, chỉ có chị em tốt nhớ đến mình như vậy.

Nghe nói năm nay bọn họ về Bắc Kinh ăn tết, Tống Viện thầm nghĩ trong đầu, hay là cô ấy gom một ít đặc sản quê nhà cho chị em tốt của mình.

Táo tàu rất ngon, Thanh Như có thể tự mình ăn, hoặc có thể mang về Bắc Kinh làm quà.

Bởi vì không biết bọn Tiêu Thanh Như sẽ xuất phát vào ngày nào, Tống Viện nghĩ tốt nhất nên thu xếp chuyện này càng sớm càng tốt.

Hai ngày nữa người nhà sẽ đến thăm cô ấy, đến lúc đó nhờ người nhà mang đồ về cho Tiêu Thanh Như.

Quyết định xong, Tống Viện bắt đầu nấu ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong, cô ấy sẽ qua nhà người có táo trong làng, hỏi han một chút.

Ăn một mình rất đơn giản, chỉ cần hấp lại bánh bao hồi sáng chưa ăn hết, xào thêm một đĩa củ cải trắng là xong.

Tống Viện cơm nước xong, người bận rộng ngoài đồng cũng tan làm.

Không lãng phí thời gian nữa, Tống Viện qua thẳng nhà đội trưởng.

Giải thích mục đích đến của mình xong, vợ đội trưởng đưa cho cô ấy một túi táo đỏ phơi khô.

Tống Viện đưa tiền cho vợ đội trưởng, nhưng bà không nhận.

"Cô Tống, sau này mong cô chiếu cố thằng nhóc nhà tôi một chút, nếu nó không nghe lời, cô có thể dùng gậy gỗ đánh nó, tôi và cha nó không có ý kiến gì."

Tống Viện nào dám đánh trẻ con, cũng không thể chiếm hời nhà người ta.

Cô ấy cười nói: "Cái này là tôi mua giúp bạn của tôi, cậu ấy đưa tiền và phiếu cho tôi, thím mau nhận đi ạ."

"Bạn của cô Tống cũng là bạn của chúng tôi, cho bạn 2kg táo cũng chẳng tính là gì, dù sao cũng là của nhà trồng, chúng tôi không tốn một xu nào."

"Vậy cũng không được, đơn vị của bạn tôi yêu cầu rất nghiêm ngặt, nếu nhận đồ miễn phí của thím, sẽ phải viết kiểm điểm."

Vợ đội trưởng biết gia thế bối cảnh nhà Tống Viện, nghĩ một chút, cũng biết bạn của cô ấy là người như thế nào.

"Được, vậy tôi nhận."

Cô ấy trả tiền và phiếu dựa theo giá cả của xã cung ứng.

Người nhà đội trường đều đã về, Tống Viện không ở lại lâu, sợ mình làm chậm trễ bữa cơm nhà người ta.

"Cô Tống, ăn cơm xong hẵng rồi đi."

"Thím, tôi ăn rồi, bọn thím ăn đi, tôi đi trước."

Đứng ở cổng nhìn Tống Viện rời đi.

Sau đó, vợ đội trưởng vào trong phòng, túm tai con trai rồi lôi ra ngoài.

"Không phải bình thường con nghịch nghợm lắm à, giống như hỗn thế ma vương ấy, cô giáo đến một cái, lại trốn cái gì?"

"Mẹ, đau quá, đau! Thả con ra!"

"Bảo con chào cô Tống con không làm, thiếu đánh đây mà."

"Con sợ cô Tống."

"Cô Tống đánh con?"

"Không có."

"Cô Tống mắng con?"

Cậu bé vẫn lắc đầu: “Cũng không.”

"Vậy con sợ cái gì?"

Cậu bé giải cứu cái tai khỏi mẹ ruột: "Dù sao con cũng sợ cô."

Đội trưởng buồn cười nói: "Có lẽ đây là bản tính của trẻ con rồi, hồi nhỏ anh cũng sợ thầy cô."

Vợ đội trưởng hỏi: "Anh từng đi học ư?"

"Sao anh lại chưa từng đi học chứ? Không đi học làm sao anh biết chữ."

"Không phải là lớp xóa nạn mù chữ thôi sao? Xem anh đắc ý chưa kìa."

"Đó cũng là đi học."

Hai mươi năm trước, người khác đều ở đây sống đần độn qua ngày, ông đã đi học lớp xóa nạn mù chữ, đội trưởng cảm thấy mình có ý thức giác ngộ rất tốt.

"Nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, bận rộn qua khoảng thời gian này là có thể nghỉ ngơi rồi."

Vợ đội trưởng lên tiếng, tất cả mọi người trong nhà đều phải nghe theo sắp xếp.

Lúc đến gần trường học, Tống Viện gặp Tần Bắc.

Vốn cô ấy muốn giống như mọi khi, làm như không thấy.

Nhưng đối phương đã tiến lên một bước, chặn đường cô.

"Cô Tống."

"Có chuyện gì?"

Thái độ của cô ấy quá mức lạnh lùng, trong lòng Tần Bắc cảm thấy chua xót, tất cả việc này đều là do anh ấy gây ra.

"Tôi đã nói rõ ràng với Du Vãn rồi, tôi không thích cô ấy, cũng sẽ không làm việc giúp cô ấy nữa, càng không chấp nhận sự theo đuổi của cô ấy.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 179: Chương 179



“Đây là việc của anh, liên quan gì tới em?”

Tần Bắc biết, chính anh ấy là người đẩy bọn họ đến bước này.

Lúc này thái độ của Tống Viện không tốt, nhưng anh ấy sẽ không vì vậy mà lùi bước.

Lần đầu tiên bày tỏ lòng mình với Tống Viện.

"Đồng chí Tần, anh thích em."

Tống Viện sửng sốt, mặc dù trước đó cô ấy đã nhận ra tâm ý của Tần Bắc, nhưng lúc đó anh ấy không nói ra, hai người đều trong trạng thái ngầm hiểu trong lòng, không bày tỏ.

Hôm nay làm sao thế?

Sao lại khác thường như vậy?

Cô ấy nghi ngờ nhìn Tần Bắc: "Anh uống lộn thuốc rồi hả?"

Phản ứng của cô ấy khiến Tần Bắc gần như quên mất tiếp theo mình định nói gì.

Anh ấy hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Anh biết điều kiện gia đình của anh không tốt, có thể cả đời này cũng không có cơ hội trở mình, cho nên anh sẽ không ép buộc em ở bên anh, chỉ có thể ở bên cạnh em, bảo vệ em, là anh đã mãn nguyện rồi."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Viện nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh ấy.

"Anh biết đấy, em đang đi xem mắt."

Tần Bắc thấp giọng ừ một tiếng, nói: "Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em, em có thể tục đi xem mắt, thậm chí có thể kết hôn sinh con cùng người khác."

Tống Viện cảm thấy rất phức tạp: "Vậy anh cũng rộng lượng thật đấy."

Rộng lượng?

Rõ ràng anh ấy ghen tị muốn nổi điên lên được.

Chỉ là anh ấy không cách nào cưới Tống Viện, cũng không thể làm lỡ cả đời của cô ấy.

Có cơ hội bày tỏ lòng của mình với cô ấy, đã là trời cao ban ơn rồi, anh ấy còn đòi hỏi gì hơn nữa?

“Nếu ngày đó đến, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”

Nhưng anh ấy sẽ luôn đứng sau bảo vệ cô ấy.

Cho đến khi cuộc sống nhàm chán này kết thúc.

Ánh mắt Tần Bắc nóng bỏng đến mức sắp hòa tan Tống Viện, cô ấy đành phải dời tầm mắt: "Em còn có việc, đi trước."

Tần Bắc cũng không ép buộc cô ấy bày tỏ thái độ của mình.

Thích cô ấy, vốn là chuyện của một mình anh ấy.

Anh ấy im lặng bước sang một bên, nhường đường cho Tống Viện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện lập tức bước vào trường, tim vẫn đập thình thịch.

Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, lại khiến Tần Bắc có thay đổi lớn như vậy.

Nhưng cảm giác ngọt ngào trong lòng đang nói cho cô ấy biết, cô ấy chưa bao giờ buông bỏ được cảm giác rung động ban đầu.

Cô ấy không biết con đường sau này phải đi thế nào.

Nhưng lúc này, cô ấy không khống chế được cảm giác vui sướng trong lòng.

Cô ấy vỗ đầu mình, tự nhủ mình phải bình tĩnh, đừng để bị mấy lời ngọt ngào của đàn ông làm đầu óc mê muội!

Sau khi hít thở sâu vài hơi, cuối cùng cô ấy cũng lấy lại bình tĩnh.

Tống Viện suy đoán, lẽ nào Thanh Như đã nói gì với Tần Bắc?

Suy nghĩ một chút, đúng là có khả năng này.

Cô ấy nhìn về phía cổng trường, phải chờ xem một thời gian, rồi mới quyết định bước tiếp theo nên làm gì.

Đây là cơ hội cuối cùng tạo nên bước ngoặt giữa cô ấy và Tần Bắc, nếu lần này vẫn mang quả đắng, thì cô ấy sẽ bỏ cuộc.

Cũng sẽ không tâm tâm niệm niệm về nó nữa.

Tần Bắc đứng tại chỗ hai phút, thấy có người đi về phía trường học, lúc này mới bước trở về nhà bên cạnh.

Cả người Tần Bắc cảm thấy thoải mái, những suy nghĩ đè nén trong lòng cuối cùng cũng thổ lộ ra ngoài.

Giống như Tống Viện, anh ấy cũng không biết điều gì đang chờ đợi họ tiếp theo.

Nhưng anh ấy có thể khẳng định, anh ấy sẽ dốc hết sức bảo vệ Tống Viện.

Anh ấy cũng sẽ cố gắng hết sức, không để nhà họ Tống bị mình liên lụy.

"Anh, anh vừa nói gì với cô Tống thế?"

"Cảm ơn cô ấy khoảng thời gian này đã dạy chữ cho em."

Tần Thiên toét miệng cười nói: "Anh, em muốn lên núi kiếm củi cho cô Tống."

Nhìn vóc dáng nhỏ bé của em trai mình, Tần Bắc nói: "Không cần em thêm phiền, mấy ngày nữa anh được nghỉ, anh sẽ đi lấy một ít cho cô ấy."

"Mấy ngày nữa trường học cũng được nghỉ, cô Tống về nhà rồi, cần gì củi đốt nữa."

"Khai giảng lại có thể dùng."

Thằng nhóc gãi gãi đầu, đúng là vậy thật.
 
Back
Top Bottom