Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 160: Chương 160



Cha Giang không nhìn nổi: "Nếu bà đã muốn giúp, vậy thì chăm sóc nó cho đàng hoàng, nếu không thì đem trả đứa bé về, dù sao bọn nhỏ cũng có thể thuê người đến chăm sóc."

"Thuê người chăm sóc không cần tiền sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn đang hút m.á.u con trai hay sao?"

"Bà thì giúp đỡ, nhưng lại không đối xử tốt với đứa bé, đây không phải đang tự mình chuốc lấy khổ sao?"

Mẹ Giang hừ một tiếng: "Nếu như để ông chăm sóc đứa bé, xem ông còn có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy được không."

Sắc mặt cha Giang thờ ơ, tiếp tục đọc báo của mình: "Tôi chưa bao giờ nói rằng mình sẽ giúp chăm sóc đứa bé."

Bị sự ồn ào của đứa bé làm bực mình, chồng cũng không thông cảm cho mình, mẹ Giang chỉ có thể vừa mắng, vừa đút cho đứa bé ăn cháo bột.

Giang Xuyên vừa trở về đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tan làm về nhà không thấy con đâu, nghe chị dâu Vương nói rằng đứa bé đã được mang đến đây, anh ta mới trở về.

Không ngờ lại nghe thấy mẹ mình đang mắng đứa bé, nó còn nhỏ như vậy, lại không nghe hiểu, trút cơn giận vào người nó thì có ích gì?

Anh ta bất đắc dĩ ôm trán: "Mẹ, cứ để chị dâu Vương chăm sóc đứa bé là được rồi, không cần làm phiền mẹ đâu."

Sắc mặt của mẹ Giang khó coi: "Cho dù có thuê người chăm con, không phải con cũng phải chăm con vào ban đêm sao? Ban ngày con đi làm, buổi tối lại chăm sóc đứa bé, con nghĩ bản thân được làm bằng sắt chắc?"

Giang Xuyên biết mẹ thật sự rất quan tâm đến mình, nhưng để đứa bé ở chỗ này, anh ta thật sự không yên tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Suy cho cùng, anh ta đã nhìn thấy thái độ của mẹ mình, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận đứa bé này.

"Nó rất ngoan, buổi tối không sẽ không làm phiền ai, một mình con chăm sóc cũng không vấn đề gì."

"Con cho rằng mẹ không thể chăm sóc được đứa bé này à? Cho dù có ngoan đến mấy, nửa đêm cũng phải thay tã cho nó, đói bụng còn phải cho nó ăn, tuy rằng đều là việc nhỏ, nhưng lãng phí rất nhiều thời gian."

"Mẹ cũng không thích thằng bé, một hai đòi chăm sóc nó làm cái gì?" Giang Xuyên thẳng thừng nói: "Đứa bé là vô tội, mẹ đừng mắng nó."

Mẹ Giang nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ làm như vậy là vì ai?"

Giang Xuyên không nói nên lời, bởi vì chuyện của anh ta, trong nhà đã nhân nhượng rất nhiều.

Đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ, anh ta vẫn có thể hiểu được.

Anh ta dịu giọng, nói: "Không phải vì con sợ mẹ vất vả sao? Chuyện dùng tiền có thể giải quyết hà tất gì phải tự mình lăn lộn?"

"Mỗi ngày mẹ xử lý việc trong nhà đã rất vất vả rồi, việc chăm sóc đứa bé vẫn nên giao cho chị dâu Vương đi."

Mẹ Giang theo đó bước xuống bậc thang, tức giận liếc anh ta một cái: "Con tự mình chăm sóc đứa bé, đó mới gọi là lăn lộn, dù sao mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, tạm thời sẽ chăm sóc giúp con, chẳng qua mẹ có một điều kiện, con phải dọn về đây sống."

Giang Xuyên sống ở nhà ngang bên kia, hoàn toàn là xem xét cho đứa bé.

Bây giờ đứa bé đã về bên này, anh ta chắc chắn cũng phải dọn về đây.

Tính ngày tháng, hai ngày này Đỗ Vãn Thu được nghỉ phép, việc sống chung với cô ta sẽ khiến anh ta cảm thấy hít thở không thông.

Vẫn nên dọn về đây sống đi, đỡ phải bị người nọ ra oai không đúng chỗ, làm ra một số chuyện không biết xấu hổ.

Kể từ lần cuối nhìn thấy bộ mặt đáng ghê tởm của Đỗ Vãn Thu ở trước mặt Tiêu Thanh Như, Giang Xuyên đã không còn mong đợi gì vào cô ta.

Có một số thứ đã khắc vào trong xương cốt, cả đời cũng không có cách nào thay đổi được.

Cô ta thích như thế nào thì cứ để thế ấy, dù sao giữa bọn họ không còn thứ gì khác ngoại trừ một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Chỉ cần cô ta không đi khiêu khích Thanh Như, anh ta có thể nhắm một con mắt mở một con mắt trước chuyện của cô ta.

Nếu như cô ta không hài lòng với tình trạng hiện tại, bọn họ cũng có thể ly hôn.

Tiền đề là cô ta không thể làm tổn thương Thanh Như, cũng không thể làm tổn thương đứa bé.

Đây là điểm mấu chốt của anh ta.

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy, có nghe thấy không?"

Giang Xuyên gật đầu: "Hôm nay con sẽ dọn về luôn."

Mẹ Giang vui vẻ ra mặt: "Như vậy mới đúng, người một nhà nên ở cùng một chỗ."

Đại khái là vì giữa người thân không có mối thù qua đêm, mẹ Giang đã sớm quên những lời tàn nhẫn mình đã nói khi ngăn cản con trai lấy Đỗ Vãn Thu hồi trước.

Hiện tại trong đầu bà ta chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần con trai khỏe mạnh, đều tốt hơn bất cứ thứ gì!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 161: Chương 161



Vốn dĩ mẹ Tiêu còn đang lo lắng cho con gái, nhìn thấy cô đi lại được, cảm xúc cũng không bị ảnh hưởng gì, cục đá trong lòng mới rơi xuống.

Việc chữa bệnh này thực chất là một bài kiểm tra tâm lý con người, cần phải thích cực lạc quan một ít, hiệu quả mới tốt được.

Nói cách khác, nếu không trị hết bệnh, có thể sẽ còn đè nén ra tật xấu khác.

Hiện tại bà cũng đã thông suốt rồi, so với việc nối dõi tông đường, cơ thể của con gái mình quan trọng hơn.

Không thể gây áp lực cho cô, nếu không hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

"Các con ở lại nhà ăn cơm tối đi, ăn xong rồi hẵng về."

Mẹ Tiêu còn chưa chuẩn bị cơm xong: "Hấp bánh bao hấp nhanh lắm, một lát nữa là có ăn rồi."

Tiêu Thanh Như nói: "Ở bên nhà ngang còn đang hầm đồ ăn nữa, nếu không quay về nồi sẽ cháy mất."

"Sao hai người các con lại làm việc không đáng tin cậy như vậy, trước khi ra ngoài phải bịt kín lỗ thông gió của bếp than chứ."

"Không phải tại chúng tôi nghĩ chỉ đến đưa đồ rồi trở về ngay sao, không tốn bao nhiêu thời gian."

Trên bếp than còn đang hầm món ăn, mẹ Tiêu cũng không dám giữ bọn họ lại: "Đi nhanh đi đi nhanh đi, cháy đồ là việc nhỏ, nhưng đừng để phòng bếp cháy."

Tiêu Thanh Như xua tay: "Vậy chúng con đi đây."

"Đi nhanh đi!"

Lần đầu tiên bị xua đuổi như vậy, Tiêu Thanh Như vẫn có chút chưa quen.

Sau khi ra ngoài liền ném nồi lên trên đầu Hứa Mục Chu: "Sao vừa rồi anh không bịt kín lỗ thông gió của bếp than thế?"

Hứa Mục Chu bày ra vẻ tủi thân: "Trước khi đi ngủ anh đã chặn lỗ thông gió rồi, chỉ là em không biết."

Tiêu Thanh Như tiếp tục ném nồi, quấy chuyện này đến mức vô lý cùng cực: "Anh không nói thì đương nhiên em không biết."

Bộ dạng này, trông rất mới mẻ.

Hứa Mục Chu khẽ cười một tiếng, v**t v* cái ót của cô: "Về nhà nhanh thôi."

Tiêu Thanh Như không được tự nhiên mà hất bàn tay của người đàn ông ra: "Đây là bên ngoài, chú ý tránh động chạm."

"Anh sờ đầu vợ mình cũng không được sao?" Hứa Mục Chu giơ tay lên, muốn chạm vào ót cô lần nữa.

"Nếu anh còn động tay động chân, đêm nay ra ghế sofa mà ngủ."

Tiêu Thanh Như bước đi nhanh hơn, Hứa Mục Chu thảnh thơi nhàn nhã đi theo phía sau cô.

Tuy rằng bây giờ hành vi nam nữ hiện nay được quản lý rất nghiêm ngặt, các cặp vợ chồng đứng đắn ra ngoài cũng phải giữ khoảng cách, nhưng thực tế cũng không cực đoan đến mức đó, chỉ cần đừng làm việc gì quá phận, cũng không ai rảnh đến nhàm chán mà đi báo cáo.

Người ở viện gia chúc đều là người quen, mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, càng không có ai làm ra chuyện như vậy.

Thấy Hứa Mục Chu trêu ghẹo Tiêu Thanh Như, người nhìn thấy còn muốn trêu ghẹo bọn họ mấy câu.

Giang Xuyên chỉ đứng trong viện tử, đã nghe thấy tiếng cười của Tiêu Thanh Như.

Hoàn toàn trái ngược với khi ở bên cạnh anh ta.

Cô thật sự rất thích Hứa Mục Chu, nên mới có thể mỉm cười thoải mái và vui vẻ đến thế trước mặt anh.

Tuy rằng đã chia tay rất lâu, nhưng Giang Xuyên vẫn cảm thấy không thoải mái, trong lòng như bị d.a.o cùn cắt vô số lần, cảm giác đau đớn không hề kịch liệt, nhưng vẫn âm ỉ làm người khó chịu.

Chạm vào ngực, Giang Xuyên cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ có thể khỏi được.

Anh ta đã mất đi người mình yêu nhất, bỏ lỡ một lần, chính là bỏ lỡ cả đời.

"A Xuyên, tới giờ ăn rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dạ."

Thu lại tâm tình, anh ta vào nhà ăn cơm.

Bên kia Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu về đến nhà, nấu mì trong nồi một lúc, sau khi vớt ra, rưới canh gà lên là có thể ăn.

Để phối hợp các món chay mặn, Hứa Mục Chu còn chần một ít lá cải trắng, nhìn thôi cũng khiến tăng cảm giác thèm ăn.

Không cần thêm các gia vị khác, hương vị của canh gà đậm đà, cũng đủ khiến người ta rung tay muốn ăn.

Tiêu Thanh Như ăn xong một chén, còn có chút chưa đã thèm.

"Anh nấu thêm một chút cải trắng cho em, vừa hay canh gà vẫn còn."

"Buổi tối không thể ăn quá nhiều."

"Không sao đâu, cải trắng rất dễ tiêu hóa."

"Vậy em chỉ ăn một chút nữa thôi."

Canh gà nấu cùng cải trắng ăn rất ngon, Tiêu Thanh Như nói ăn một chút, liền thật sự không ăn nhiều.

Hơn phân nửa chén còn lại đều để cho Hứa Mục Chu giải quyết.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 162: Chương 162



Thịt gà còn chưa ăn xong, canh gà thì đã bị giải quyết hết, Hứa Mục Chu nói: "Ngày mai dùng để xào ăn."

Trong việc nấu ăn, chỉ cần Hứa Mục Chu ở nhà sẽ không đến lượt Tiêu Thanh Như nấu: "Anh xem mà làm đi, em không kén ăn."

Bởi vì đang trong kỳ kinh nguyệt nên Hứa Mục Chu không để Tiêu Thanh Như làm cái gì hết.

Rửa chén, quét tước vệ sinh gì đó, anh đều lo tất.

"Em thật sự đã gả cho một người đàn ông tốt."

Hứa Mục Chu bày ra vẻ mặt đắc ý nói: "Hiện tại em mới biết sao?"

"Đồng chí Hứa, không được kiêu ngạo."

"Anh không kiêu ngạo, nhưng anh muốn được khen thưởng."

Tiêu Thanh Như kịp thời che miệng lại.

Hứa Mục Chu cong môi, hôn lên mu bàn tay của cô: "Anh đi làm việc đây."

Giống như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác mang lại hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đây.

Tiêu Thanh Như nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay, hóa ra cô không chỉ thích nụ hôn bá đạo và mạnh mẽ của Hứa Mục Chu, ngay cả kiểu hôn một chút rồi rời này, cũng rất dễ làm người ta rung động.

Kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, lúc đang nằm trên giường, Tiêu Thanh Như còn thở dài cảm khái: "Đột nhiên cảm thấy cuộc sống mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn cũng khá tốt."

Hứa Mục Chu thì đang giúp cô xoa bụng.

"Khi đi làm thì muốn nghỉ phép, khi nghỉ phép lại cảm thấy đi làm thú vị hơn, đều như nhau."

"Nói đến cùng, trong xương cốt cũng chỉ thích điều có lợi."

Hứa Mục Chu: "…"

Từ khi nào vợ anh đã học được những lời nói th* t*c này?

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay đang xoa bóp thăm dò lên phía trên, bị Tiêu Thanh Như giữ lại: "Làm gì?"

"Anh muốn xác minh một chút, xem có phải vợ mình đã bị đánh tráo hay không?"

Tiêu Thanh Như cười đến cả người run rẩy: "Anh là đang nhận cơ hội ăn đậu hủ."

Người đàn ông nghiêm túc nói: "Có một số thứ chỉ có mình anh biết, cho nên anh muốn đích thân kiểm chứng một chút."

Nhốt Tiêu Thanh Như trong lòng ng ực, cuối cùng cũng đi đến kết luận.

"Sờ được nốt ruồi kia, cho nên chắc chắn là vợ anh."

Tiêu Thanh Như: "…"

Cứu mạng!

Tại sao người này lại có thể giở trò lưu manh một cách nghiêm túc như vậy!

"Da mặt anh dày quá đấy."

Hứa Mục Chu nhướng mày: "Anh sẽ không ngừng cố gắng."

Cảm xúc lạc quan có thể lây lan, Hứa Mục Chu không thèm để ý đến chuyện sinh con, Tiêu Thanh Như vốn dĩ cũng không phải loại người để tâm đến chuyện vụn vặt.

Sau hai ngày được nghỉ phép ở nhà, hoàn toàn khôi phục.

*

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đồng thời kết thúc kỳ nghỉ.

Hai người đi ra ngoài vào thời điểm khác nhau, Hứa Mục Chu lo lắng cho Tiêu Thanh Như, trước khi đi ra ngoài còn dặn dò cô rất nhiều lần, bảo cô phải nhớ uống thuốc đúng giờ.

Mãi đến khi gắp muộn giờ, anh mới hôn một cái thật mạnh lên trán Tiêu Thanh Như, lúc này mới rời đi.

Sờ sờ trán, trong lòng Tiêu Thanh Như dấy lên sự ngọt ngào.

Tìm được một người chồng thích dính người, thật sự giống như ngày nào cũng đang yêu đương.

Loại cảm giác này cũng rất tuyệt.



Mỗi tháng Đỗ Vãn Thu về viện gia chúc một lần.

Bước vào cửa nhìn căn nhà trống rỗng, không có một bóng người, suýt chút nữa cho rằng bản thân vào nhầm nhà.

Kiểm tra trong nhà một lần, ngoại trừ đồ đạc của cô ta, đồ của Giang Xuyên và đứa bé đã không còn.

Vội vàng đi sang hỏi chị dâu Vương nhà cách vách đã xảy ra chuyện gì.

"Bọn họ chuyển về nhà họ Giang rồi."

"Chuyển về nhà họ Giang là có ý gì?" Đỗ Vãn Thu nhíu mày, tự hỏi không biết bây giờ lại xảy ra chuyện gì nữa.

Sắc mặt của chị dâu Vương không mấy vui vẻ, âm dương quái khí nói: "Cô thật sự may lắm đó, mẹ chồng cô tình nguyện chăm sóc đứa bé thay cô mà, sau này cô có thể tận hưởng hạnh phúc."

Việc kiếm cơm cứ thế mất đi, chị dâu Vương hận đến cắn chặt khớp hàm.

Bây giờ Đỗ Vãn Thu đã có việc làm, không cần phải ở viện gia chúc, người phụ chèn ép mỗi ngày đổi lại thành bản thân, lúc đó chị dâu Vương mới biết được có bao nhiêu khó chịu.

Tất cả điều này đều do Đỗ Vãn Thu.

Vốn dĩ còn có thể kiếm tiền, cô ta còn có thể chịu đựng.

Bây giờ không còn cách nào để kiếm tiền, muốn cô ta nhìn Đỗ Vãn Thu với sắc mặt tốt, đó là điều không thể.

Tròng mắt vừa chuyển, nhỏ giọng nói: "Tôi thấy nhà họ Giang không có ý định thừa nhận cô con dâu là cô đâu, bọn họ cũng thật quá đáng, sự việc đã đến nước này rồi còn làm dáng."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 163: Chương 163



Đỗ Vãn Thu nghẹn lại: "Tôi và Giang Xuyên đều đã kết hôn, bọn họ có chấp nhận tôi không có cái gì khác? Tôi cũng không phải sống cùng bọn họ, lại quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào."

"Sao không có gì khác, Giang Xuyên có thể trở về nhà họ Giang sống, cô có thể không? Một mình cô sống ở bên này, không sợ bị người ngoài cười c.h.ế.t à?"

Đây như là đang xát muối vào vết thương của Đỗ Vãn Thu.

Từ sống bên cạnh Giang Xuyên, cô ta chưa bao giờ có được một ngày tốt lành.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hít sâu một hơi: "Tôi sẽ lập tức đi tìm bọn họ, cướp con trai của tôi đi có ích lợi gì?"

"Đúng vậy, cô là mẹ của đứa bé, mặc kệ thế nào cũng nên nói cho cô biết một tiếng, việc làm này của bọn họ là lòng tốt khiến người ta bất an."

Chị dâu Vương nói thầm trong lòng, gây hấn đi gây hấn đi, cuối cùng bọn họ dọn về nhà ngang, chẳng phải cuối cùng cô ta là người chăm sóc đứa bé sao?

Cô ta đã tổn thất lớn như vậy, không kiếm tiền về từ trên người Đỗ Vãn Thu, cô ta thật sự không cam lòng.

"Tôi thấy mẹ chồng của cô không thích đứa bé, cô nhất định phải đưa nó về đây, tránh cho nó ở nhà họ Giang bị người ta bắt nạt."

Đỗ Vãn Thu không quan tâm liệu đứa bé có bị bắt nạt hay không, chỉ là đứa bé ở nhà họ Giang, Giang Xuyên sẽ không quay về bên này.

Vậy cuộc hôn nhân của cô ta với Giang Xuyên có ý nghĩa gì?

Còn chẳng bằng không kết hôn, vậy cô ta còn có thể phát triển thêm một chút với cán sự trong xưởng.

Vừa đi về hướng nhà họ Giang, vừa âm thầm mắng Giang Xuyên chiếm nhà xí mà không đi ỉa.

Khi kết hôn còn hại cô ta tổn thất một số tiền lớn như vậy.

Đỗ Vãn Thu bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình, trong viện gia chúc có nhiều đàn ông như vậy, tại sao lúc trước mình lại coi trọng Giang Xuyên?

Từ chỗ anh ta, không chỉ không lấy được người, tiền cũng không nhận được.

Có anh ta gây thiệt hại như vậy sao?

"Sao cô lại tới đây?"

"Mẹ, đứa bé đâu, con đến đưa nó về nhà."

Mẹ Giang trợn trừng mắt: "Về cái gì mà về, dù sao cô cũng không quan tâm đến đứa bé, sau này cô cứ sống một mình ở nhà ngang."

"Mẹ, mẹ làm như vậy có thấy không thích hợp không?"

"Không thích hợp chỗ nào?"

Thời gian này những người khác đều đã đi làm, Đỗ Vãn Thu cũng không cố kỵ khi nói chuyện.

"Một nhà ba người bọn họ nên ở chung một chỗ, bây giờ mẹ cưỡng ép bọn con tách ra, chẳng phải nó rất thiếu đạo đức sao?"

Đây là lần đầu tiên mẹ Giang bị người ta nói mình thiếu đạo đức, lập tức giận sôi máu: "Nói đến thiếu đạo đức, tôi chưa từng thấy người nào thiếu đạo đức hơn cô, lúc đó A Xuyên còn có bạn gái, cô không biết xấu hổ chen chân vào giữa bọn nó, nếu tôi thiếu đạo đức, vậy cô chính là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!"

Đỗ Vãn Thu sờ sờ b.í.m tóc, nói với vẻ mặt vô tội: "Nếu không phải con trai mẹ có ý với con, con có thể chen chân vào sao?"

"Hừ! Với loại dưa vẹo táo nứt như cô, nếu không phải do cô làm bộ làm tịch, con trai tôi thèm liếc mắt nhìn cô một cái chắc?"

Đỗ Vãn Thu tự nhận bản thân trong khá xinh đẹp, lúc này lại bị người khác mắng là loại dưa vẹo táo nứt, trong lòng cũng giận lên.

"Ngay từ đầu là con trai của bà một hai phải cưới tôi, có giận gì thì bà trút lên anh ta đấy, đừng cho rằng tôi là quả hồng mềm, sẽ mặc kệ bà bóp nắn!"

Mẹ Giang bị bật đến mức không nói nên lời, ban đầy còn cảm thấy Đỗ Vãn Thu dễ xử lý hơn Tiêu Thanh Như, thái độ có chút buông lỏng với cô con dâu này.

Nhìn sắc mặt mặt của Đỗ Vãn Thu bây giờ, cảm thấy trước đây mình thật sự bị ma quỷ ám ảnh.

Tiêu Thanh Như có kiêu ngạo như thế nào, cô vẫn có thể làm rất tốt việc đối nhân xử thế.

Đâu giống Đỗ Vãn Thu, chút mặt mũi cũng từ bỏ!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 164: Chương 164



"Cút đi! Nhà chúng tôi không chào đón cô!"

"Bà cho rằng tôi muốn đến đây à? Nếu không phải bà không chào hỏi đã đem con trai tôi đến đâu, bà cho rằng tôi thèm đến cái nhà họ Giang của bà chắc?"

Mẹ Giang thật sự bị tức đến điên rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có phải đời trước bà ta đã làm rất nhiều việc thiếu đạo đức nên đời này mới gặp phải Đỗ Vãn Thu không.

"Đúng lúc tôi cũng không muốn cô chăm sóc thứ kéo chân sau, nhanh chóng đưa nó cút đi đi! Nếu như còn có chút lương tâm thì ly hôn với con trai tôi, tôi còn có thể tôn trọng cô một chút!"

"Ly hôn?"

Đỗ Vãn Thu bật cười chế nhạo: "Nếu như bà có thể trả cho tôi hai ngàn nhân dân tệ, đồng thời bồi thường cho tôi một khoản tiền, tôi thật sự có thể suy xét đến việc ly hôn với con trai bà."

Hai ngàn nhân dân tệ cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù nhà họ Giang có thể lấy ra được, mẹ Giang cũng không muốn cho Đỗ Vãn Thu toại nguyện.

"Hai ngàn! Sao cô không đi cướp đi!"

"Đây là các người đáng bị như vậy, lúc trước là các người ép tôi giao tiền ra, bây giờ lại muốn tôi ly hôn với anh ta, không định trả lại những thứ kia cho tôi à?"

Mẹ Giang bị tức đến đau đầu, lúc đó bọn họ còn đưa hai trăm nhân dân tệ tiền lễ hỏi.

Càng nghĩ càng mệt.

Hai trăm tệ cưới ai không cưới, lại đi cưới một kẻ mặt dày tim đen tối như vậy!

"Nếu không phải do cô không biết xấu hổ, một hai phải gả cho con trai tôi, sẽ đưa những người đó tới sao?"

"Cô đừng quên, công việc của cô cũng là do nhà họ Giang chúng tôi tiêu tiền mua cho cô, cô lấy mặt mũi ở đâu ra yêu cầu chúng tôi bồi thường?"

Đỗ Vãn Thu không quan tâm được nhiều như vậy, trong mắt cô ta, chính là người nhà họ Giang đã khiến cô ta mất một số tiền rất lớn.

Cô ta lấy đồ của mình về, có cái gì sai sao?

Bây giờ cô ta là vợ của Giang Xuyên, sắp xếp công việc cho cô ta không phải là việc nên làm sao?

Giang Xuyên đã làm chậm trễ thanh xuân tươi đẹp của cô ta, nếu thật sự đến nước phải ly hôn thì việc bồi thường cho cô ta cũng là chuyện theo lẽ đương nhiên!

Đỗ Vãn Thu cảm thấy bản thân không sai, thậm chí còn cảm thấy bản thân quá nhân từ.

Nếu đổi thành người khác, sớm đã khuyến khích Giang Xuyên đào rỗng của cải của cha mẹ anh ta rồi.

Nhìn mẹ Giang đầy trào phúng nói: "Nói đi nói lại vẫn là lỗi của con trai bà, nếu không giúp được gì cũng đừng giả vờ tốt bụng, hiện tại hại tôi không có thứ gì, muốn vứt bỏ tôi á, không dễ dàng vậy đâu."

Ôm con trai chuẩn bị chạy lấy người, nghĩ lại rồi bổ sung thêm một câu: "Ngày tháng sau này còn dài lắm, nếu như bà không muốn sống cuộc sống như vậy thì hãy làm theo những gì tôi nói, chỉ cần cho tôi đủ nhiều tiền, tâm trạng tôi tốt hơn, nói không chừng sẽ ly hôn với con trai bà."

Mẹ Giang ôm ngực: "Cô thật không biết xấu hổ!"

Mắng tới mắng lui vẫn chỉ có một câu này, Đỗ Vãn Thu nghe đến mức chai tai.

"Nhớ kỹ, là con trai của bà trêu chọc tôi trước, muốn mắng thì mắng anh ta, hoặc là tự mắng chính mình, ai bảo bà không dạy dỗ con trai mình đàng hoàng."

Người đã đi rồi, nhưng mẹ Giang vẫn chưa bình phục.

Nếu không phải thân thể vẫn còn tốt, thực sự có thể sẽ bị Đỗ Vãn Thu làm tức chết.

Mẹ Giang hận c.h.ế.t Đỗ Vãn Thu, cũng không nhìn xem bản thân cô ta mấy cân mấy ký, thế mà lại muốn nhiều tiền như vậy.

Tiếp tục nằm mơ đi!

Sau khi bình tĩnh lại, bà ta mới bắt đầu lo lắng khi con trai về nhà không nhìn thấy thứ kéo chân sau, liệu có muốn dọn về nhà ngang không?

Theo ý của mẹ Giang, còn không bằng nhân cơ hội này ném trả đứa bé cho Đỗ Vãn Thu.

Nhưng bà ta biết điều này là không thể.

Trong lòng không kìm được mà phát sầu, mẹ Giang không tài nào hiểu được, tại sao mình có thể sinh ra một đứa con bướng bỉnh như vậy.

Mặc kệ Đỗ Vãn Thu và thứ kéo chân sau kia, anh ta sẽ c.h.ế.t sao!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 165: Chương 165



Quả nhiên, chuyện đầu tiên sau khi Giang Xuyên trở về là hỏi đứa trẻ đã đi đâu.

Mẹ Giang uể oải đáp: “Bị Đỗ Vãn Thu dẫn về rồi.”

Giang Xuyên tính nhẩm thời gian trong lòng, quả thật hôm nay người đó được nghỉ.

Đỗ Vãn Thu là mẹ của đứa bé, cho dù anh ta có bất mãn thì cũng không có cách nào ngăn cản Đỗ Vãn Thu gặp con.

Dù sao hai người vẫn có quan hệ huyết thống, có một số chuyện anh ta không thể can thiệp.

Nhìn thấy Giang Xuyên đứng im không nhúc nhích, mẹ Giang buồn bực.

Đây vẫn là con trai của anh ta sao?

“Sao con chưa đi nữa?”

Vẻ mặt Giang Xuyên khó hiểu: “Đi đâu? Không phải con đã dọn về rồi sao?”

Mẹ Giang hừ một tiếng: “Con ghẻ ở đâu, con ở đó, đây không phải phong cách làm việc quyết đoán của con trước giờ sao?”

“Cái gì mà con ghẻ, trước kia mẹ cũng không có nói chuyện khó nghe như vậy.”

“Là do ai đã ép mẹ?”

Nếu con trai nghe lời và cưới một con dâu tốt cho bà ta, bà ta sẽ đến nỗi biến thành như vậy sao?

Giang Xuyên sờ cái mũi: “Chuyện trong quá khứ là do con không tốt, chỉ là chuyện đã xảy ra rồi, mẹ có tức giận cũng vô dụng, còn không bằng điều chỉnh tốt tâm lý, sau này sống thật tốt.”

“Hiện tại mẹ vẫn chưa được tính là điều chỉnh tốt tâm lý hả?”

Mẹ Giang không vui: “Nếu không điều chỉnh tốt tâm lý, mẹ sẽ để con náo loạn như vậy à? Sẽ giúp con chăm sóc đứa nhỏ sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đáng thương cho tấm lòng của các bậc cha mẹ trên đời, lời này có ý nghĩa gì, mẹ Giang xem như đã hoàn toàn cảm nhận được.

Dựa vào tính cách trước đây của bà ta, không đánh đuổi Đỗ Vãn Thu và đứa bé ra ngoài đã tốt lắm rồi.

Còn giúp chăm sóc đứa bé, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bà ta đã nhường nhịn đến mức độ này, tại sao con trai vẫn nói bà ta nói chuyện khó nghe chứ?

Giang Xuyên sờ mũi, không tiếp tục chủ đề này: “Mẹ muốn ăn cái gì? Để con đi nấu cơm.”

Bởi vì bị Đỗ Vãn Thu chọc giận nên đến bây giờ mẹ Giang vẫn chưa nấu ăn.

Nghe con trai nói như vậy, bà ta mới phản ứng lại tức giận với Đỗ Vãn Thu thật không đáng, nếu để con trai đói lả thì làm sao bây giờ?

“Con nấu cơm không thể ăn, đừng làm phiền thêm.” Mẹ Giang vội vàng đi tới phòng bếp hấp lại màn thầu dư lại lúc trưa, sau đó xào thêm vài món là có thể ăn cơm.

Đỗ Vãn Thu ở bên đó vốn dĩ cho rằng mình dẫn đứa bé về thì Giang Xuyên sẽ về nhà.

Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy anh ta quay về.

Cô ta lập tức luống cuống, Giang Xuyên có thể nào không cần cô ta và đứa bé không?

Dù sao lần trước cũng bị anh ta nghe thấy cuộc nói chuyện của cô ta với Tiêu Thanh Như.

Nếu anh ta muốn thoát khỏi mẹ con bọn họ, thật sự lúc này là một cơ hội.

Đỗ Vãn Thu ảo não cau mày, đáng lẽ cô ta nên để đứa bé ở lại nhà họ Giang, lúc này mới không đến mức không có cớ để đi gặp Giang Xuyên.

Trái lo phải nghĩ, Đỗ Vãn Thu cảm thấy chính mình vẫn nên xuống nước đi dỗ người ta về thôi.

Cô ta không có nhiều thời gian lắm, chỉ có thể ở nhà một đêm.

Bây giờ phải xử lý tốt quan hệ bất hòa với Giang Xuyên, nếu không sau này muốn nắm thóp anh ta càng khó.

“Chị dâu Vương, phiền chị trông con giúp em một chút.”

Vẻ mặt chị dâu Vương lãnh đạm: “Hiện tại tôi không rảnh, còn phải đi giặt quần áo nữa.”

Đỗ Vãn Thu âm thầm trợn trắng mắt, còn không phải muốn có lợi ích sao? Cần gì phải quanh co lòng vòng như thế?

“Chị dâu, vừa rồi em chưng màn thầu còn hai cái chưa ăn xong, đều là bột mì trắng, chị lấy về để cho bọn nhỏ ăn đi.”

Chị dâu Vương lập tức mỉm cười: “Vậy được, tôi giúp cô trông đứa nhỏ một lát, cô giải quyết xong việc sớm một chút rồi trở về, nhà tôi còn rất nhiều việc phải làm nữa.”

Đỗ Vãn Thu gật đầu: “Em sẽ trở về ngay.”

Cô ta giao đứa bé cho chị dâu Vương liền rời đi.

Khi cô ta đến nhà họ Giang nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đó, thái độ không hề kiêu ngạo giống như ban ngày.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 166: Chương 166



Thấy dáng vẻ rụt rè sợ hãi của cô ta, mẹ Giang nói lẩm bẩm trong lòng.

Người này thật biết giả vờ, khó trách có thể dỗ A Xuyên xoay vòng.

“Sao cô lại tới nữa?”

“Mẹ, con đến đón A Xuyên về nhà.”

“Đây là nhà của nó, cô muốn nó về nơi đó?”

Đỗ Vãn Thu cẩn thận đánh giá vẻ mặt Giang Xuyên, thấy anh ta không có phản ứng gì, trong lòng rất tức giận.

Nhưng đây là địa bàn nhà họ Giang, cô ta không thể tức giận được.

“A Xuyên, anh về với em đi, hiện tại đứa bé đã nhận người, không có anh nó sẽ khóc.”

Vẻ mặt Giang Xuyên không thay đổi: “Cô là mẹ ruột của nó, nó khóc thì cô không biết dỗ sao?”

Đỗ Vãn Thu há miệng th* d*c, không biết nên nói cái gì.

Trước kia Giang Xuyên rất yêu thương đứa bé, chỉ cần dùng đứa nhỏ để nói chuyện là có thể bắt chẹt được anh ta.

Hiện tại anh ta đã thay đổi rồi.

“Ngày mai em còn phải về trong xưởng đi làm, đứa bé phải làm sao bây giờ?”

Mẹ Giang trợn trắng mắt: “Đó là con của cô, cũng chính cô dẫn nó về, bây giờ cô hỏi chúng tôi phải làm sao bây giờ, đầu óc cô có phải có bệnh không vậy?”

Đỗ Vãn Thu thoáng chốc đỏ hốc mắt: “Mẹ, con biết mẹ vẫn luôn không thích con, nhưng mẹ cũng không thể mắng chửi con chứ, dù sao con cũng là con dâu của mẹ, quan hệ của chúng ta nháo lớn như vậy, truyền ra ngoài không phải khiến người khác chê cười sao?”

Cô ta vừa khóc, mẹ Giang liền không muốn nói chuyện với cô ta.

Đàn ông thích dáng vẻ này của cô ta, nếu họ tiếp tục tranh cãi, người có hại là bà ta.

Mẹ Giang hừ một tiếng, không nói nữa.

Giang Xuyên nhìn Đỗ Vãn Thu, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Lúc trước cô ta thích dùng chiêu này nhất, lần nào cũng làm anh ta mềm lòng.

Một lần rồi một lần vì cô ta mà thay đổi nguyên tắc.

Sau đó, Thanh Như cũng bị anh ta đánh mắt.

Khi nhìn thấy bộ mặt thật của Đỗ Vãn Thu, Giang Xuyên mới biết trước kia mình buồn cười đến cỡ nào.

Ngoài mặt nhìn cô ta giống như uất ức, nhưng thực ra trong mắt toàn tính kế.

Người phụ nữ như vậy đáng để anh ta đối xử tốt sao?

Làm sao đáng giá để cô ta xếp hạng trước mặt Thanh Như?

Chuyện quá khứ là do anh ta sai, sai rất nhiều, từ nay về sau anh ta sẽ không tùy ý để Đỗ Vãn Thu nắm thóp nữa.

Cho dù cô ta dùng đứa bé để lấy cớ cũng không được.

“A Xuyên, chúng ta về nhà đi.”

“Cô về đi, đứa bé để chị dâu Vương trông, tan làm tôi sẽ đi đón nó.”

Thấy con trai biết điều như vậy, mẹ Giang vội nói: “Đến lúc đó mẹ sẽ đi đón thằng bé về cũng được.”

So với trẻ con, mẹ Giang càng chán ghét Đỗ Vãn Thu.

Thậm chí bà ta còn nghĩ rằng nếu Đỗ Vãn Thu không còn nữa, bà ta có thể cam tâm tình nguyện chăm sóc đứa trẻ.

*

Lần này thái độ của Giang Xuyên rất cương quyết, cho dù Đỗ Vãn Thu nói như thế nào, anh ta đều không mềm lòng.

Mềm lòng vô độ với người khác, sẽ khiến họ được đằng chân lân đằng đầu.

Bọn họ kết hợp vốn dĩ là một sai lầm, Giang Xuyên cũng lười tranh luận với Đỗ Vãn Thu về chuyện ai đúng ai sai.

Chỉ cần cô ta đừng làm loạn, anh ta có thể hoàn toàn xem như người này không tồn tại.

Cuối cùng, Đỗ Vãn Thu một mình quay về nhà.

Chị dâu Vương nhìn sau lưng cô ta vài lần, không thấy Giang Xuyên đâu, trong lòng thầm biết Đỗ Vãn Thu ăn mệt ở nhà họ Giang rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người mới kết hôn mấy tháng mà mối quan hệ đã tệ như vậy.

Nếu thêm mấy năm nữa, sợ là muốn gà bay chó sủa.

Cô ta cho Đỗ Vãn Thu một ánh mắt khinh thường, lúc trước có thể dỗ dành Giang Xuyên xoay quanh, cô ta còn tưởng người này lợi hại thế nào.

Hiện tại mấy trò khôn vặt sài hết rồi, chỉ e những ngày tháng khó khăn sắp đến.

Cô ta giao đứa bé cho Đỗ Vãn Thu: “Trong khoảng thời gian này tôi rất bận, nếu cô muốn tôi trông đứa nhỏ thì phải thêm chút tiền lương.”

Đỗ Vãn Thu bực bội gật đầu: “Đến lúc đó nói với Giang Xuyên là được.”

Dù sao người trả tiền cũng không phải cô ta, tiền trong nhà cũng không cần cô ta quản, chị dâu Vương muốn thêm tiền cũng không liên quan tới cô ta.

Ở bên ngoài một thời gian, bây giờ Đỗ Vãn Thu phải chăm đứa bé, cô ta rõ ràng không vui.

Ban ngày có chị dâu Vương hỗ trợ chăm sóc còn đỡ, buổi tối thì không thể.

Dù sao nhà ở chật hẹp, nhà họ Vương còn mấy đứa nhỏ, không thể sắp xếp chỗ cho con Đỗ Vãn Thu.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 167: Chương 167



Nửa đêm, khi đứa trẻ đái dầm, Đỗ Vãn Thu hoàn toàn suy sụp.

Cô ta tát đứa bé mấy cái.

“Oa oa oa~”

“Khóc cái gì mà khóc, đồ vô dụng!”

Trước kia còn có thể trở thành công cụ, dùng để nắm thóp Giang Xuyên, hiện tại công dụng duy nhất cũng không còn, Đỗ Vãn Thu đã mất hết kiên nhẫn với đứa trẻ.

Lung tung thay tã cho đứa bé, sau đó cô ta di chuyển đến góc giường ngủ.

Muốn khóc thì khóc đi, khóc mệt sẽ tự ngủ.

Cách âm của nhà ngang không tốt lắm, tiếng khóc của đứa trẻ trong đêm phá lệ chói tai.

Cho đến khi có người tới gõ cửa, Đỗ Vãn Thu mới giả bộ đứng lên dỗ đứa bé.

Nếu sớm biết trở về không gặp được Giang Xuyên, còn phải chăm con, cô ta đã không quay lại.

Đỗ Vãn Thu nghĩ như vậy.

Giang Xuyên không nghỉ, chắc chắn hôm sau cô ta cũng không gặp được ai.

Đỗ Vãn Thu để đứa bé lại cho chị dâu Vương chăm sóc rồi trở về thành phố.

Nếu không phải tổn thất hai nghìn tệ, không cam lòng, cô ta mới không muốn trở về mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với Giang Xuyên.

Những người sống trong cùng tòa nhà Đỗ Vãn Thu nhìn thấy hành vi của cô ta, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ được mở rộng tầm mắt.

“Đứa bé do cô ta sinh, vậy mà cô ta có thể yên tâm thoải mái ném cho người khác chăm sóc, cô ta không còn lương tâm sao?”

“Nếu cô ta có lương tâm sẽ không làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy rồi.”

“Nhưng nếu cô ta không muốn nuôi dưỡng con, vậy đưa thẳng đến nhà họ Giang không phải tốt hơn sao? Còn mình thì đưa cho Giang Xuyên, thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người mặt dày vô sỉ như thế.”

“Một loại gạo mễ nuôi trăm loại người, thấy nhiều sẽ thành thói quen.”

“Dính dáng với cô ta thật xui xẻo, may mà tôi vẫn luôn chán ghét cô ta nên không lui tới.”

“Loại phụ nữ này tâm cao ngất, cũng không nhìn xem mình đáng mấy cân mấy lượng, hiện tại có công việc càng làm cho cái đuôi vểnh lên trời, tôi phải cách xa cô ta một chút, đỡ phải bị cô ta dạy hư.”

“Con dâu nhà họ Vương không phải thân thiết với Đỗ Vãn Thu nên mới bị mọi người ghét bỏ sao?”

“Đúng rồi tục ngữ có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, người nọ cũng không phải người tốt lành gì, tâm nhãn nhiều lắm.”

“Tội nghiệp nhất vẫn là đứa trẻ, chờ nó trưởng thành sẽ biết những việc này, không biết sẽ có cảm giác gì.”

“Tôi thấy còn không bằng đưa về nông thôn, ít nhất bên kia đều là người thân của đứa bé, tốt hơn là để ở nhà họ Giang không minh bạch, tôi không biết sau này thằng bé sẽ mang họ Trương hay họ Giang.”

“Ở nông thôn cũng là ăn nhờ ở đậu, huống gì những người đó đều không phải thứ tốt, đưa đứa bé về có thể nuôi sống không cũng là vấn đề.”

“Ít nhất Giang Xuyên cũng thật lòng đối xử với đứa bé, ở bên này không cần lo lắng việc ăn uống, ở nông thôn đứa bé năm sáu tuổi đã bắt đầu làm công, thật sự rất đáng thương.”

“Đây là con trai, đưa về nông thôn ở càng tốt, làm công thì làm công, còn tốt hơn phải xem sắc mặt người khác.”

“Cho nên mới nói đứa nhỏ này đáng thương, dù có chọn như thế nào đều không đúng.”

“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.”

“......”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sống chung trong một tập thể, một chút tiếng động mọi người đều có thể biết được.

Trước kia Tiêu Thanh Như từng ‘giao lưu’ với Đỗ Vãn Thu nên biết cô ta tham lam đến mức nào.

Ở bên này chịu thiệt, sau khi về xưởng nhất định sẽ làm gì đó.

Diêm Vương cũng không ngăn được quỷ tìm chết, vậy nên cứ để cô ta tiếp tục lăn lộn đi.

“Vợ ơi, tới giờ uống thuốc rồi.”

“Không phải mới vừa ăn cơm xong sao?”

“Lúc này đã là giữa trưa rồi.” Về chuyện điều trị thân thể, Hứa Mục Chu còn rõ ràng hơn Tiêu Thanh Như.

Nhắc nhở cô uống thuốc đúng giờ, còn giúp Tiêu Thanh Như ngâm chân, mát xa, còn nấu canh nóng đó cho cô uống.

Mẹ Tiêu lo lắng cho bọn họ nên ghé nhà nhìn một lần.

Thấy con rể chăm sóc con gái rất tốt, hơn nữa không có cảm xúc tiêu cực gì, bà không nhịn được thầm khen trong lòng.

Lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến thế giới vợ chồng son hai người, bà ngồi chưa được vài phút đã quay về.

“Vợ à, hội diễn tân binh lần này anh lại không thể đi xem được.” Giọng nói người đàn ông tràn đầy tiếc nuối.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 168: Chương 168



Hứa Mục Chu mới về từ chương trình trao đổi ở Bắc Kinh, anh còn rất nhiều việc phải làm.

Tiêu Thanh Như: “Công việc rất quan trọng.”

“Anh muốn xem.” Vẻ mặt uất ức nhìn Tiêu Thanh Như, rất lâu rồi anh chưa thấy dáng vẻ vợ trên sân khấu.

“Không phải anh chưa từng thấy mà.”

“Nhưng xem không đủ.” Được người đàn ông của mình khen ngợi, Tiêu Thanh Như vẫn rất có cảm giác thành tựu.

Hai người ở bên nhau, nếu không thể thưởng thức nhau, sau này khó có một cuộc sống tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nâng cằm lên: “Xem anh biểu hiện thế nào, nếu tâm trạng em tốt có thể nhảy một lần cho mình anh xem.”

Hứa Mục Chu ôm chặt lấy Tiêu Thanh Như: “Chờ em khỏe rồi anh sẽ mát xa toàn thân cho em.”

Tiêu Thanh Như lo lắng anh đang chơi chữ với mình nên không mắc câu.

“Cho anh thiếu trước, sau này em sẽ nghĩ điều kiện trao đổi với anh, nhưng anh đừng chơi xấu.”

Chỉ cần vợ nói ra điều kiện, cái gì Hứa Mục Chu cũng có thể đáp ứng.

Lúc này cũng không ngoại lệ.

“Hứa rồi đấy.”

Tiểu Thanh Như vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt, lúc này Hứa Mục Chu chỉ muốn cho cô nghỉ ngơi nhiều thêm.

“Mấy ngày nữa rồi nhảy cho anh xem, anh không gấp.”

Tiêu Thanh Như trêu chọc anh: “Hiện tại anh biết người nhà có đãi ngộ tốt thế nào chưa?”

“Thật sự rất tốt.” Người khác chỉ có thể đứng nhìn cô từ xa, mà anh lại có thể gần gũi thưởng thức, thậm chí còn có thể để vợ đơn độc khiêu vũ cho anh.

Không có ai may mắn hơn anh cả.

Từ khi Hứa Mục Chu trở về nhà, hai người lại khôi phục cuộc sống gắn bó ngày xưa.

Ngày thường mỗi người bận việc riêng, về nhà liền làm việc nhà, cùng nhau đọc sách, nghe radio.

Trong lúc tâm huyết dâng trào, Hứa Mục Chu còn dùng máy chụp hình mua lúc kết hôn chụp cho Tiêu Thanh Như rất nhiều bức ảnh.

Cuộn phim rất đắt, rửa ảnh cũng rất đắt, hành vị của anh bị Tiêu Thanh Như xem là tiêu tiền như rác.

Nhưng nghĩ đến vài thập niên sau có thể lấy ra những ảnh chụp giúp nhớ lại cuộc sống hiện tại, Tiêu Thanh Như cảm thấy tiền tiêu rất đáng.

Khoảng nửa tháng sau, Hứa Mục Chu tiến hành huấn luyện khép kín, cũng bỏ lỡ buổi biểu diễn của Tiêu Thanh Như.

Mẹ Tiêu có nhiều thời gian rảnh, vì vậy bà đã đến xem.

Những người trong viện cũng muốn đến nhưng họ không được mời.

Về chuyện này, ngoại trừ hâm mộ còn có ghen tị.

“Chị dâu Giang, sao chị không đi xem buổi biểu diễn? Trước kia chị đều đến xem các buổi biểu diễn của Thanh Như mà.”

Mẹ Giang thầm mắng những người này không lựa lời nói.

Ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Còn không phải ở nhà giữ cháu sao, làm sao có thời gian đi xem buổi biểu diễn.”

“Hơn nữa, buổi biểu diễn cũng không có gì hay, đơn giản chỉ là tới để g.i.ế.c thời gian.”

“Chị dâu Giang, trước kia chị không phải nói như vậy, mặc dù Thanh Như lui hôn với nhà chị, nhưng cô cũng không thể ghi hận cô ấy, dù sao người làm sai cũng là con trai nhà các người.”

“Chuyện đó xác thật là do A Xuyên nhà các người làm việc trái đạo đức, nhưng mà anh ta đã cưới Đỗ Vãn Thu, Thanh Như cũng gả cho nam đồng chí có tiền đồ, hiện tại chị cũng có cháu nội, xem ra mọi người đều vui.”

Mẹ Giang tức tới mức vặn vẹo mũi, nếu có thể lựa chọn, bà ta sẽ gặp loại cuộc sống như thế này sao?

Những người này chỉ thích nói chuyện mỉa mai!

Lúc trước thái độ của bọn họ không phải như vậy, đúng là một đám ba phải!

Nếu tiếp tục nói chuyện với bọn họ, mẹ Giang cảm thấy mình sẽ bị tức chết, bà ta đóng sầm cửa lại, tức giận thở phì phì vào nhà.

“Bà ta thật thú vị, lúc trước xem Tiêu Thanh Như như bảo bối, cả ngày khoe khoang con dâu tương lai của bà ta giỏi thế nào, hiện tại sụp đổ rồi, trong tối ngoài sáng đều bắt đầu đi hạ thấp người khác!”

“Có những người là vậy, chỉ cần nháo băng liền hận không thể giẫm lên người khác đá mấy cái.”

“May mà gia thế Tiêu Thanh Như tốt, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”

“Cha mẹ tranh đua, con cái mới không bị bắt nạt.”

“Đúng vậy.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 169: Chương 169



Có thể là do uống thuốc có tác dụng, Tiêu Thanh Như đã có kinh nguyệt trở lại, mặc dù dạ dày vẫn đau, nhưng không còn đau nhiều như lần trước nữa.

Cô đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ bảo cô tiếp tục uống thuốc, chú ý hơn đến thói quen sinh hoạt, không nên đụng vào những thứ không nên đụng, có thể kiêng được thì phải cố gắng kiêng.

Hết bảy ngày, kinh nguyệt đã sạch, không kéo dài gần mười ngày giống như trước nữa.

Mặc dù hy vọng chữa khỏi bệnh hoàn toàn rất mong manh, nhưng cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Tiêu Thanh Như tin chỉ cần tiếp tục điều dưỡng một thời gian, tình hình sẽ ngày càng tốt hơn.

Vì thế, lúc uống thuốc cô cũng không chê đắng nữa.

Cô tích cực uống thuốc, ngược lại Hứa Mục Chu lại càng thương Tiêu Thanh Như.

Nếu như không phải còn lý trí, biết vạch trần chuyện này sẽ chỉ khiến người khác bàn tán vợ mình, anh đã tìm kẻ thủ phạm để tính sổ.

“Nếu còn nhăn mày nữa, anh sẽ trở thành ông già đấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chê anh à?"

Tiêu Thanh Như cố ý trêu chọc anh: “Sở dĩ em nhìn trúng anh, một phần nguyên nhân cũng là vì khuôn mặt này.”

Hứa Mục Chu chú ý vào điểm khác: "Mấy nguyên nhân khác là gì?"

"Vóc dáng."

"Còn gì nữa không?"

Tiêu Thanh Như chớp mắt: “Lúc mặc đồng phục trông rất đẹp trai.”

Hứa Mục Chu véo mặt cô: “Không thấy bên trong anh có gì à?”

“Ừ, mặt anh dày quá, không nhìn được bên trong."

Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm: "Không nhìn được? Vậy thì lại gần, cảm nhận một chút."

Tiêu Thanh Như muốn trốn, nhưng lại bị người đàn ông giam ở trong lòng.

Vẫn bá đạo như mọi khi.

Còn mang khí thế có c.h.ế.t cũng không bỏ qua.

Bày đặt nói hoa mỹ, phải thể hiện mọi mặt của bản thân, để vợ nhận ra điểm mạnh của mình.

Thời gian bình yên trôi qua vội vã.

Lúc cuối năm, Tiêu Thanh Như lại gặp được người nhà họ Trương ở viện gia chúc.

Lần cuối cùng gặp nhau, đã là năm ngoái.

Khi đó, cô cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc, giờ không phải, mới một năm đã “trở lại” rồi sao.

Giọng đối phương rất lớn, không cần cố ý nghe, âm thanh cũng tự động chui vào trong tai Tiêu Thanh Như.

Theo họ nói, họ đến để thăm đứa bé.

Lần này Đỗ Vãn Thu không có ở đây, mẹ Giang chỉ có thể tự mình đối phó với nhà họ Trương.

"Có gì muốn nói thì về nhà nói, cứ bô bô cái mồm là thế nào?"

"Cũng không nói chuyện gì đáng xấu hổ cả, bà lo lắng thế để làm gì?"

Mẹ Giang xấu hổ đến mặt đỏ bừng: “Chỗ này là viện gia chúc, không ai lớn tiếng vậy cả, bà làm như vậy không sợ mất mặt à."

Mẹ chồng Trương không vui: “Tôi luôn nói chuyện như vậy, không trộm không cướp, cũng không nói xấu người khác, sao lại phải xấu hổ?”

Mẹ Giang: "..."

Nói chuyện với người th* t*c, đúng là không có ý nghĩa gì cả!

Mẹ chồng Trương vẫn còn nhớ Tiêu Thanh Như, nhớ đến chuyện không hay mình gây ra lần trước, trong lòng không khỏi bồn chồn, chỉ sợ mình sẽ bị người ta mang hận.

Bà ta hất tay mẹ Giang ra, ngượng ngùng chào hỏi Tiêu Thanh Như.

“Tiểu đồng chí, chuyện lần trước là thím không đúng, nếu biết cháu là con gái của tư lệnh, cho thím trăm lá gan, thím cũng không dám giới thiệu cháu của thím cho cháu. Chuyện đã lâu nhưng trong lòng thím vẫn còn băn khoăn, không nói xin lỗi với cháu thím sẽ cảm thấy áy náy."

Tiêu Thanh Như cười cười nhìn bà Giang, nhưng sắc mặt lại đen như đáy nồi.

Cô mỉm cười nói: "Thím cũng là có lòng tốt, nên mới giới thiệu đối tượng cho cháu, không biết lần này thím đến có chuyện gì?"

Trong lòng mẹ Giang thầm nghĩ không hay, từ lúc nào Tiêu Thanh Như lại dễ nói chuyện như vậy, dựa theo tính tình của con bé, nên trực tiếp rời đi mới đúng.

Không phải con bé đang có chủ ý gì xấu chứ?

Bà ta muốn giục người nhà họ Trương đi nhanh lên.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như quan tâm bọn họ, mẹ chồng Trương kích động vô cùng, làm sao có thể làm theo ý muốn của mẹ Giang?

Bà ta thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: “Đứa bé giờ đã hơn một tuổi, bọn thím mới gặp thằng bé một lần, mỗi lần nghĩ đến thằng bé là thím lại không ăn không ngủ được.”

“Chẳng là thấy tết đang đến gần, nên bọn thím đường xa đến đây, muốn gặp mặt thằng bé một cái.”

Tiêu Thanh Như mặt đầy đồng tình: “Người ta nói cách bối thân*, nhất định là các thím nhớ đứa bé lắm rồi. Lớn tuổi mà ngồi xe lửa lâu như vậy, cũng không dễ dàng gì.”

*Thế hệ cách nhau thì càng thương nhau.

"Đúng vậy, đây là đứa bé của nhà họ Trương bọn thím, bọn thím không thể không quan tâm được."

Tiêu Thanh Như lại gật đầu: “Bây giờ đồng chí Đỗ làm việc ở trong công xưởng, các thím không cần phải lo lắng cho đứa bé quá đâu, ở bên này thằng bé sống rất tốt.”

Hai vợ chồng nhà họ Trương nhìn nhau, trên mặt cùng hiện lên vẻ tham lam.

Công việc của Đỗ Vãn Thu chắc chắn là do nhà họ Giang gia sắp xếp, có thể xin vào công xưởng dễ dàng như vậy, gia cảnh nhà họ Giang phải giàu đến mức nào?

Sự tham lam trong mắt hai người này, cơ bản không thể che giấu được, mẹ Giang nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Thanh Như muốn hại c.h.ế.t bọn họ sao?

Bà ta vội vàng nói: “Nếu các người muốn tìm Đỗ Vãn Thu thì tôi sẽ nhờ người đưa các người đến thành phố."

Mẹ chồng Trương cười cong mắt nói: "Không cần vội, đi thăm đứa bé trước, qua hai ngày nữa đi thành phố gặp Đỗ Vãn Thu sau cũng chưa muộn."

Mắt mẹ Giang tối sầm, hóa ra bọn họ muốn còn muốn ở lại đây thêm hai ngày nữa!

Mắt Tiêu Thanh Như hơi cong lên, nói với mẹ chồng Trương thêm đôi câu, ngầm khen ngợi cuộc sống của nhà họ Giang và Đỗ Vãn Thu tốt như thế nào.

Hai vợ chồng nhà họ Trương nghe vậy nhiệt huyết sôi trào, lòng tham trong mắt họ gần như tràn ra ngoài.

Đạt được mục đích, Tiêu Thanh Như đi về nhà.

Mẹ chồng Trương cười nói: “Đồng chí Tiêu đúng là một đứa bé ngoan, không giống như một số người, coi thường người nhà quê.”

Mẹ Giang thầm nghĩ trong lòng, con bé đó đang lợi dụng các người, còn ở đấy mà vui vẻ.

Bà ta chẳng còn gì luyến tiếc nữa, đưa người về nhà.

Lần trước nhà họ Trương lấy đi hơn 2000 tệ, lần này bọn họ còn lấy đi cái gì nữa?

Mẹ Giang nghĩ không ra.

Nhưng có một điều bà ta dám chắc chắn là, những người này sẽ không trở về tay không.
 
Back
Top Bottom