Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 150: Chương 150



Thấy cô đã thả lỏng, Hứa Mục Chu vào phòng tắm lấy khăn mặt lau mặt cho Tiêu Thanh Như.

Anh sờ lên hốc mắt của cô: "Em ngủ trước một lát đi, anh về bên cha mẹ bên kia một chuyến, có khả năng bọn họ còn đang chờ."

Hiện trạng thái cô đang thế này, nếu để cho cha mẹ nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ lo lắng.

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Anh đi đi."

Cô không muốn trở về phòng đi ngủ, nên cứ như vậy dựa lưng vào trên ghế sofa.

Bác sĩ đã nói phải chú ý giữ ấm, huống chi bây giờ cô còn đang tới kinh nguyệt, Hứa Mục Chu vào nhà lấy tấm thảm ra đắp lên người Tiêu Thanh Như.

Lúc này nhìn cô vừa tủi thân lại yếu ớt, Hứa Mục Chu chỉ muốn đối xử với cô tốt một chút, cho dù chỉ là hơn một chút.

Anh dịu dàng hôn lên khoé miệng Tiêu Thanh Như, mang theo quý trọng và thương tiếc.

"Anh sẽ về nhanh thôi."

"Ừm."

Mặc dù rất muốn ở bên cạnh vợ, nhưng người nhà họ Tiêu bên kia còn đang chờ, Hứa Mục Chu chỉ có thể cẩn thận đi từng bước ra cửa.

Khi ra khỏi nhà ngang thì biến thành chạy chậm.

Mẹ Tiêu đã ra cửa nhìn nhiều lần, nhưng vẫn không thấy con gái và con rể về nhà.

Bà không nhịn được lẩm bẩm: "Có phải hai đứa nọ gặp phải chuyện gì hay không? Sao đến bây giờ mà vẫn chưa trở lại?"

Sủi cảo trên bàn cũng sắp lạnh rồi.

Mặc dù Tiêu Hoài Thư cảm thấy có Hứa Mục Chu ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì được, nhưng lại sợ em gái nhà mình thật sự gặp phải chuyện gì đó.

"Để con đi đón hai đứa nó."

"Được rồi, con mau đi đi."

Từ trước cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện này, cho dù có chuyện gì xảy ra hay không thì cứ đi xem một chút cũng tốt.

Lúc cần thiết còn có thể giúp một tay.

Tiêu Hoài Thư còn chưa đi ra ngoài, Hứa Mục Chu đã tới trước.

"Sao chỉ có một mình cậu về, em gái tôi đâu?"

Sắc mặt Hứa Mục Chu như thường: "Thân thể cô ấy không thoải mái, nhà ngang bên kia gần hơn một chút nên tôi đưa cô ấy về bên kia rồi."

Mẹ Tiêu nghe thấy anh nói cơ thể con gái khó chịu, vội vàng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Hay là cứ đi bệnh viện kiểm tra xem."

Từ khi năm ngoái, sau khi Tiêu Thanh Như bị viêm ruột thừa, mẹ Tiêu chỉ lo lắng cho cơ thể của cô, sợ cô lại đột nhiên sinh ra bệnh nặng gì đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khoảng thời gian trước bà nhất định phải bảo con gái chuyển về nhà ở.

"Bọn con đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Mẹ Tiêu đoán có thể là có con trai ở đây nên con rể không nói nhiều, thế là bà đuổi người đi: "Con vào phòng bếp hâm nóng sủi cảo lại đi, để Tiểu Hứa mang về bên kia ăn."

"Vâng."

Khi mọi người rời đi, mẹ Tiêu mới nói: "Mẹ hiểu rõ đứa nhỏ Thanh Như này, nếu như tình huống không nghiêm trọng, khẳng định nó khẽ cắn môi qua đây rồi, con nói thật với mẹ đi, con bé đã xảy ra chuyện gì?"

Có nên nói chuyện kia cho trưởng bối hay không, Hứa Mục Chu cảm thấy hẳn là nên hỏi ý vợ.

Nên anh chỉ có thể lựa lời để nói.

"Lúc trước con đã nói cơ thể người phụ nữ không giống đàn ông, không thể để bị lạnh, mà cô ấy còn đông lạnh lâu như vậy, mấy lần trước tới kinh nguyệt sắc mặt cô ấy đã không dễ nhìn rồi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến tình trạng này."

Mẹ Tiêu sắp hận Giang Xuyên đến chết, nếu không phải anh ta nửa đường bỏ người lại thì Thanh Như sẽ không phải chịu nhiều khổ như vậy.

Trong lòng bà lo lắng không thôi, kinh nguyệt của con gái xảy ra vấn đề, có thể ảnh hưởng s.i.n.h d.ụ.c về sau hay không?

Chỉ cần nghĩ như vậy, bà đã hận không thể đánh c.h.ế.t Giang Xuyên ngay lập tức.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, bà nhỏ giọng căn dặn: "Tiểu Hứa, hai ngày này con phải chăm sóc Thanh Như thật tốt, ban đêm cho con bé ngâm chân, lại nấu thêm bát canh gừng ủ ấm cơ thể. Nếu đến lúc con đi làm mà con bé còn chưa khoẻ thì để mẹ qua chăm sóc nó, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của con.”

"Mẹ à, Thanh Như là vợ con, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của con, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Mẹ Tiêu rất yên tâm về Hứa Mục Chu, bà lấy một túi đường đỏ từ trong ngăn tủ phòng khách ra.

Có khoảng chừng một cân.

"Nếu hai ngày nữa tình huống ổn hơn thì con có thể làm đường đỏ trứng gà, hoặc là trà gừng đường đỏ cho con bé."

"Đúng rồi, trong nhà còn một cân táo đỏ, con c*̃ng lấy về cho con bé ăn đi, phụ nữ ăn thứ này có thể bổ khí huyết, tốt cho cơ thể."

Chỉ cần là đồ hữu ích cho cơ thể vợ thì Hứa Mục Chu đều nhận.

Chờ khoảng thời gian này qua đi, anh sẽ đi mua một phần trả lại.

Anh đi lên lầu lấy đồ của Tiêu Thanh Như: "Mẹ, vậy con đi về trước đây."

Mẹ Tiêu đã đóng gói xong sủi cảo: "Con mang về đi, nhân lúc còn nóng thì ăn luôn."

"Vâng ạ."

Tiêu Thanh Như ở nhà một mình, Hứa Mục Chu không yên lòng, nên chỉ mới chưa đầy mười phút đã rời đi.

"Mẹ, chắc chắn cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Như, mẹ đừng quá lo lắng, chung ta ăn cơm trước đi."

Mẹ Tiêu thở dài một hơi, con gái nhà mình thật sự đã bị Giang Xuyên hại thảm.

Nhà họ Hứa cũng chỉ có một con trai độc nhất, nếu Thanh Như có di chứng, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng bà dâng lên một cơn giận, có một số người, thật sự tâm hại người rất nặng!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 151: Chương 151



Hứa Mục Chu mang theo đồ ăn về nhà, Tiêu Thanh Như không ngủ, cô vẫn đang nhìn chằm chằm lên nóc nhà ngẩn người.

Khi người đàn ông vừa tiện tay để đồ trong tay xuống, anh đã đến kiểm tra tình trạng Tiêu Thanh Như.

Đuôi mắt cô phiếm hồng, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng đôi môi đã có một chút huyết sắc, không còn yếu ớt giống vừa rồi nữa.

Hứa Mục Chu ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa sờ sờ đầu cô.

Anh dịu hàng hỏi: "Vợ ơi, có phải em đau lắm không? Em ăn chút gì đó trước, sau đó chúng ta ngâm cái chân, uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút, đến lúc đó anh sẽ giúp em xoa xoa bụng."

Người đàn ông cau mày lại, trong mắt tràn đầy đau lòng.

"Em không đau nhiều nữa, anh đừng lo lắng, hai ngày nữa sẽ ổn thôi."

Từ xưa đến nay, Tiêu Thanh Như chưa từng đau bụng kinh, nhưng mấy lần này càng ngày càng nghiêm trọng, hôm nay còn đau đến mức phải vào bệnh viện.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô đã hồi phục một chút.

Hứa Mục Chu đỡ cô ngồi dậy.

Sau khi đỡ cô dựa vào lưng ghế sofa, Hứa Mục Chu nói: "Cứ ăn ở đây đi, anh bón cho em ăn."

"Tay em cũng đâu phải tàn phế, em có thể tự làm được mà."

"Là anh muốn chăm sóc em, cho anh một cơ hội đi." Hứa Mục Chu bưng hộp cơm, đút sủi cảo tới bên miệng Tiêu Thanh Như.

Người đàn ông của mình đã quan tâm như thế, còn tỏ thái độ sẽ cùng cô đối mặt vấn đề, Tiêu Thanh Như cảm thấy nếu mình tiếp tục sa sút tinh thần thì không thích hợp lắm.

Mặc dù không có khẩu vị, nhưng cô không muốn khiến Hứa Mục Chu phải lo lắng, nên vẫn ăn mười cái sủi cảo.

Dựa theo lượng cơm bình thường của cô thì có khả năng còn phải ăn thêm chút gì đó nữa, nhưng lúc này Tiêu Thanh Như cảm thấy đã rất no rồi.

Khi cơ thể không thoải mái thì khẩu vị sẽ trở nên kém theo, Hứa Mục Chu tính tối nay sẽ làm bữa khuya cho vợ.

Thế là anh cũng không miễn cưỡng cô ăn thêm nữa.

"Anh mau ăn đi, đừng chỉ lo lắng cho em."

"Không sao, anh không đói bụng, ăn muộn chút c*̃ng không sao cả."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến bây giờ Hứa Mục Chu vẫn chưa ăn một miếng nào, anh vào phòng bếp nấu canh gừng, rồi pha một chậu nước nóng to để Tiêu Thanh Như ngâm chân.

Sau đó mới tranh thủ thời gian giải quyết cơm tối.

Đến khi anh dọn dẹp xong bát đũa thì Tiêu Thanh Như c*̃ng ngâm chân xong.

"Vợ à, để anh giúp em ấn ấn chân."

"Không cần, anh nghỉ một lát đi."

Hứa Mục Chu mạnh mẽ đặt chân Tiêu Thanh Như lên trên đùi mình, không nhẹ không nặng ấn lên lòng bàn chân cô.

Nếu như là bình thường, có thể Hứa Mục Chu sẽ nảy sinh tâm tư kiều diễm, nhưng hôm nay ngoại trừ đau lòng thì không có ý gì khác.

"Nếu không chữa khỏi được thì anh có cảm thấy tiếc nuối không?"

"Sẽ không, anh không phải người tham lam, chỉ cần có em là đủ rồi."

Tiêu Thanh Như nói: "Không có con, người khác sẽ nói đến khi già rồi không có chỗ dựa."

"Đấy là do bọn họ không có bản lĩnh, tiền nuôi trẻ con đã đủ cho chúng ta dưỡng lão rồi, mắc mớ gì phải thêm phiền phức cho mình?"

Tiêu Thanh Như không nhìn ra một chút xíu miễn cưỡng nào từ trên mặt Hứa Mục Chu.

Trong lòng anh thương cô, Tiêu Thanh Như có thể cảm nhận được.

Nhưng dường như anh thật sự không quá để ý đến chuyện nối dõi tông đường.

Hứa Mục Chu nhìn sang Tiêu Thanh Như: "Một gia đình hạnh không hạnh phúc không liên quan đến chuyện có con hay không, nuôi con cũng chưa chắc có thể dưỡng già, nói không chừng còn làm hỏng việc của chúng ta."

Tiêu Thanh Như ừ một tiếng, không phát biểu ý kiến.

Ngược lại, Hứa Mục Chu lại cảm thấy mình nói rất có đạo lý.

Có đứa con không bớt lo, còn không bằng không sinh.

Hiện tại công việc anh ổn định, tiền lương mỗi tháng khoảng hơn ba trăm, sau này sẽ còn tiếp tục tăng.

Nếu chịu khó tích luỹ thì với số tiền này, chờ đến lúc anh và vợ già đi thì sẽ không đến nỗi không có chỗ trông vào.

So với sinh con, đặt hy vọng vào những chuyện không chắc chắn, Hứa Mục Chu cảm thấy vẫn nên kiếm nhiều tiền một chút thì thực tế hơn.

Trong lòng dâng lên một cảm giác bức thiết, anh muốn cố gắng một chút để vợ có thể yên tâm dựa vào mình.

"Đúng rồi, có thể là chuyện tốt của anh trai chúng ta sắp tới rồi."

Tiêu Thanh Như ngạc nhiên: "Lời này có ý gì?"

"Lúc ở Bắc Kinh, cậu ta có một cộng tác phối hợp rất tốt."

Làm người từng trải, Hứa Mục Chu nhìn thoáng qua đã thấy được bản chất của vấn đề.

Chỉ là anh vợ là một tên đầu gỗ, có khả năng còn chưa kịp phản ứng đâu.

Tiêu Thanh Như há to miệng, cảm thấy không chắc chắn nên hỏi: "Đối phương là nam hay nữ?"

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười, cũng không biết tại sao vợ mình lại có thể có loại ý nghĩ này: "Là một nữ phi công rất lợi hại, đã mấy lần chấp hành nhiệm vụ đặc thù, đều hoàn thành viên mãn."

"Mẹ còn đang lo anh ấy không tiếp xúc với các đồng chí nữ, sẽ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn."

Hứa Mục Chu: "..."

Không hiểu sao anh lại nghĩ đến chuyện trước kia của mình, lúc đó cha mẹ c*̃ng cho là anh không bình thường.

Tiêu Thanh Như lại hỏi thêm mấy vấn đề, vì chuyển di lực chú ý của cô, Hứa Mục Chu biết gì nói nấy, bán đứng anh vợ một cách triệt để.

"Em còn nghĩ dắt mối cho anh ấy và Tống Viện, nhưng bây giờ xem ra chuyện đó thực sự không có khả năng nữa rồi. "

Không chỉ chị em tốt có người trong lòng, mà anh trai cũng đã có dấu hiệu mới biết yêu, nếu trói hai bọn họ cùng một chỗ thì sẽ khiến cả hai đều khó chịu.

Tuy nói hai người có thể ở bên nhau hay không thì không thể hoàn toàn dựa vào tình yêu, nhưng dù sao cũng phải có người là chủ động thì hai người mới có thể càng đi càng gần.

Nếu không thì sẽ đi ngược lại, đồng sàng dị mộng.

Tiêu Thanh Như cảm thấy rất may mắn, may mà cô chưa nói chuyện này ra bên ngoài, nếu không thì mọi người sẽ xấu hổ lắm.

Cô vỗ vỗ ngực: "Quả nhiên, bà mối không dễ làm như thế, về sau em không làm loại chuyện này nữa."

Bởi vì chủ đề này mà tâm thần Tiêu Thanh Như bị phân tán đi một nửa, bắt đầu vì phát sầu vì anh trai nhà mình.

"Bắc Kinh cách khá xa, hiện tại bọn họ còn chưa xảy ra chuyện gì, không có cơ hội ở chung, không có cơ hội hiểu rõ lẫn nhau, thể hiện tâm ý, anh trai em muốn cưới vợ thì hình như cũng không dễ dàng như vậy đâu."

"Chỉ cần hữu duyên, khẳng định sẽ gặp lại."

Giống như họ đã từng, khi anh yêu cô, cô là vị hôn thê của người khác.

Bây giờ chẳng phải cô đã trở thành vợ của Hứa Mục Chu hay sao?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 152: Chương 152



Sau khi ngâm chân, lại xoa bóp một phen, Tiêu Thanh Như cảm thấy toàn bộ cơ thể mình ấm áp hẳn lên, cảm giác khó chịu đã biến mất hơn phân nửa.

Cô làm ổ trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu hàn huyên một hồi, lúc này sắc trời đã tối dần.

Cơm nước xong xuôi đã được một lúc, Hứa Mục Chu lấy đơn thuốc được bác sĩ kê ra, bảo Tiêu Thanh Như uống thuốc.

"Anh cũng không biết thuốc này có đắng hay không, em uống một viên thuốc lại ăn một viên đường."

"Em có phải trẻ con đâu, không cần dỗ dành em như thế."

"Em là vợ anh, anh không dỗ em thì còn có thể dỗ ai?"

Làm loại chuyện này vì cô, Hứa Mục Chu vui vẻ chịu đựng.

Anh đặt cốc nước xuống rồi đi lấy đường.

Những chuyện như điều trị cơ thể này không thể trì hoãn một ngày nào, dù là không muốn uống thuốc, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn phải ngoan ngoãn uống hết.

Sau khi uống thuốc, cả người cô phát lười, ngay cả rửa mặt c*̃ng kệ Hứa Mục Chu làm thay.

Hứa Mục Chu ôm người về phòng, ấp úng hỏi: "Vợ, có cần đổi cái kia không, để anh giúp em ."

Tiêu Thanh Như đỏ bừng mặt: "Để em tự làm là được."

Chờ Hứa Mục Chu lấy giấy vệ sinh từ trong tủ ra, sau đó tự gấp lại thành hình dạng cần dùng, dùng với đai lưng kinh nguyệt.

"Anh đi ra ngoài trước đi."

"Chúng ta đã như vậy rồi, toàn thân cao thấp trên dưới của em anh cũng đã nhìn hết, còn có cái gì mà anh không thể thấy?"

"Cái đó không giống."

"Cũng không khác mấy."

Hứa Mục Chu cảm thấy mình nên học tập một chút là rất quan trọng.

Chắc chắn cứ cách một thời gian ngắn phải đổi thứ này một lần, đợi anh học xong, chẳng phải có thể giúp vợ rồi hay sao?

Sau khi kết hôn được mấy tháng, thời gian bọn họ chân chính ở với nhau cũng không nhiều.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như tới kinh nguyệt khi ở cạnh Hứa Mục Chu, bị một người đàn ông nhìn, cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

Có lẽ sau này cô sẽ quen thuộc, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy thẹn thùng.

"Anh đi lấy một chậu nước, lát nữa em phải dùng đến."

Nghe xong lời này, Hứa Mục Chu lập tức đi làm việc, c*̃ng không quan tâm vợ dùng để làm gì.

Dù sao cứ nghe vợ nói mà làm, sẽ không sai!

Thừa dịp anh không ở đây, Tiêu Thanh Như thay một chiếc đai kinh nguyệt sạch sẽ.

Cô cuộn khăn giấy lại, ném vào trong thùng rác nhỏ bên cạnh.

Hứa Mục Chu lấy nước đi vào, nhặt chiếc đai kinh nguyệt đã qua sử dụng dính chút m.á.u lên: "Để anh đi giặt."

Mặt Tiêu Thanh Như đỏ đến mức sắp nổ tung, tại sao trên đời này không có đai kinh nguyệt dùng một lần?

Để Hứa Mục Chu giặt giúp mình, cô xấu hổ c.h.ế.t mất thôi!

Da mặt cô nóng bừng, nhưng thứ này cần được lập tức tẩy rửa, nếu không thì sẽ dễ sinh sôi vi khuẩn.

Với trạng thái hiện tại thì cô không muốn động một đầu ngón tay nào.

Chỉ có thể ném việc cho Hứa Mục Chu.

"Giặt xong thì ngủ đi, còn chuyện khác thì để ngày mai lại làm."

"Ừm, anh giặt xong ngay đây."

Hứa Mục Chu không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao anh đã giặt quần áo rất nhiều lần cho vợ.

Bao gồm cả đồ lót.

Cho nên lúc này anh không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Đàn ông sức lực lớn, giặt quần áo cũng nhanh hơn phụ nữ.

Chỉ trong hơn hai mươi phút, Hứa Mục Chu không chỉ giặt xong quần áo, mà còn tranh thủ vào tắm luôn.

Anh c** tr*n, vừa lau tóc, vừa hỏi Tiêu Thanh Như có muốn ăn khuya hay không.

"Bây giờ em không muốn ăn."

"Vậy lúc nào em đói bụng thì gọi anh, anh nấu cho em."

Ánh đèn vàng ấm áp thêm một tầng lọc sắc cho Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như đột nhiên xấu hổ không dám nhìn cơ thể tr*n tr** của anh.

Cô dịch sang mép giường: "Hôm nay anh bận bịu cả ngày rồi, mau ngủ đi."

"Tới đây."

Người đàn ông của cô để đầu đinh, chỉ cần tùy tiện lau qua một lượt là khô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh lại ra ban công phơi quần áo, lần này hơi nước trên người đã bốc hơi hoàn toàn.

Hứa Mục Chu ôm lấy Tiêu Thanh Như từ phía sau, bàn tay lớn đặt ở bụng dưới của cô xoa xoa.

Đàn ông hỏa khí vượng, lòng bàn tay nóng hổi, không đầy một lát bụng của cô đã nóng lên.

Đau đớn tiêu tan, Tiêu Thanh Như gối lên cánh tay Hứa Mục Chu, thả lỏng rồi nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp.

Đêm tối không ảnh hưởng đến khả năng quan sát của Hứa Mục Chu, anh cúi đầu nhìn người trong ngực, nếu sự dịu dàng trong mắt có thể hóa thành thực thể thì Tiêu Thanh Như có thể sẽ bị c.h.ế.t đuối.

Anh cẩn thận từng li từng tí hôn đỉnh đầu người yêu, cho dù tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ song hành cùng cô.

Tiêu Thanh Như đã ngủ, Hứa Mục Chu cũng không rút tay về, cứ như vậy dán vào bụng cô, không nhẹ không nặng xoa xoa.

Ngay cả khi anh ngủ thiếp đi, tay anh vẫn dán lấy cô.

Trong phạm vi khả năng của mình, anh đã cố gắng hết sức để giúp Tiêu Thanh Như giảm bớt sự khó chịu.

Hai ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt sẽ rất nhiều, mỗi hai tiếng phải ngồi dậy đổi khăn một lần.

Nếu đai kinh nguyệt bị bẩn thì còn phải thay cả đai kinh nguyệt.

Hứa Mục Chu không có bất kỳ lời oán giận nào, những thứ được thay ra thì mang vứt đi, những thứ nên rửa sạch thì nên rửa sạch.

Ngay cả khi Tiêu Thanh Như nói cứ ngâm ở đó, để sang hôm sau rồi giặt, thì Hứa Mục Chu vẫn ngay lập tức giặt sạch sẽ rồi phơi lên ban công.

Anh lo lắng đến hôm sau cô sẽ không có đai kinh nguyệt để dùng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 153: Chương 153



Một đêm giày vò mấy lần, ngày hôm sau khi hai người thức dậy thì trời đã sáng.

"Vợ ơi, em còn khó chịu lắm không?"

Trong mơ mơ màng màng, Hứa Mục Chu càng dựa sát vào sau lưng Tiêu Thanh Như, như muốn kéo người nhập vào trong cơ thể mình thì mới bỏ qua.

"Không đau lắm, có thể là uống thuốc có hiệu quả, với cả ngâm chân và xoa bóp cũng có tác dụng."

Hứa Mục Chu cong môi hôn lên trán Tiêu Thanh Như một cái.

Chỉ cần cô an khang khoẻ mạnh, anh không còn mong muốn gì nữa.

"Em ngủ thêm một chút đi, anh đi làm bữa sáng."

"Em không muốn ngủ nữa."

Tiêu Thanh Như ngồi dậy, Hứa Mục Chu tự nhiên ôm eo của cô, không muốn người rời đi.

"Không phải anh nói phải làm bữa sáng sao, sao lại còn nằm nướng trên giường nữa?"

Hứa Mục Chu cười khẽ một tiếng: "Bởi vì em còn chưa trả tiền bữa sáng đâu."

Vẻ mặt Tiêu Thanh Như ngơ ngác: "Em đã như vậy rồi, mà anh còn muốn nữa sao?"

Cánh tay người đàn ông vừa dùng lực, Tiêu Thanh Như đã ngã vào trong lòng anh.

Sau đó là một nụ hôn quen thuộc.

"Vợ, anh nói chính là cái này, em lại nghĩ đi nơi nào rồi?"

Tiêu Thanh Như liếc mắt nhìn anh với vẻ chán ghét: "Giả vờ giả vịt."

Hứa Mục Chu nhíu mày: "Hôn thêm lần nữa là có thể bù được chuyện đó."

Một nụ hôn ngọt ngào sáng sớm xua đi tất cả những gì không thoải mái.

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, hiện tại cô còn trẻ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Hứa Mục Chu thì nghĩ chỉ cần vợ vui vẻ thì anh cũng sẽ vui, nếu vợ không vui, vậy thì anh phải cố gắng dỗ cho cô vui vẻ.

Sau khi dính nhau chốc lát, Tiêu Thanh Như đi rửa mặt, còn Hứa Mục Chu đi vào phòng bếp nấu cháo, thuận tiện nấu hai cái trứng gà.

Anh chuẩn bị xong mới đi tìm Tiêu Thanh Như, sau khi súc miệng, anh dùng luôn nước rửa mặt của cô, mỹ danh là tiết kiệm nước.

Tiêu Thanh Như lười quản anh, sau khi rửa xong bèn trở về phòng.

Hứa Mục Chu hóa thân thành cái đuôi đi theo cô, chỉ cần trên tay không bận việc gì, Tiêu Thanh Như đi đâu thì anh đi theo đó.

Cho dù lúc cô thoa kem bảo vệ da, anh cũng phải nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như mới được.

Giống như thể anh chớp mắt một cái là Tiêu Thanh Như sẽ bay mất vậy.

Sau khi Tiêu Thanh Như thoa mặt xong, trên tay vẫn còn một ít chưa dùng hết, bị cô bôi lên mặt Hứa Mục Chu luôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông kháng cự, thứ này thơm ngào ngạt, anh ra ngoài mà mang theo một thân mùi hương, chẳng lẽ không bị người ta chê cười?

"Vợ à, em để lại dùng đi, xoa tay xoa chân đều được, một người đàn ông như anh dùng cái này không thích hợp đâu."

"Anh vốn lớn hơn em mấy tuổi, nếu không bảo dưỡng cho tốt thì về sau chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng lúc càng lớn."

Hứa Mục Chu không dám nhúc nhích, đưa tay vòng qua eo Tiêu Thanh Như nhốt cô ở trước người: "Vậy em thoa cho anh đi, thoa nhiều một chút, mấy ngày nữa anh mua thêm cho em mất hộp."

Tiêu Thanh Như không nhịn được bật cười: "Bây giờ không cảm thấy không thích hợp nữa?"

Hứa Mục Chu ra vẻ tủi thân: "Không thể để cho em ghét bỏ anh được."

Vợ vốn đã có dáng dấp đẹp mắt, hơn nữa còn nhỏ hơn anh nhiểu tuổi như vậy, nếu anh không bảo dưỡng cho tốt thì đợi đến lúc nhiều tuổi, có khả năng sẽ thật sự không xứng với vợ nữa.

Phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện mới được.

Anh bóp eo Tiêu Thanh Như, để người ngồi trên đùi mình, bắt đầu chỉ huy: "Trên cổ cũng phải thoa một chút."

Tiêu Thanh Như hết sức vui mừng, cố ý trêu chọc anh: "Mặt anh lớn, tốn nhiều kem lắm nè."

"Để anh bồi thường cho em."

Hai người ầm ĩ trong phòng một hồi, ước chừng cháo đã chín, lúc này mới ra khỏi phòng.

Cháo hoa nấu với trứng gà có hơi nhạt nhẽo, nhưng bác sĩ đã dặn phải ăn kiêng nên Hứa Mục Chu cũng không dám cho cô ăn đồ linh tinh, chỉ có thể nấu cháo đơn giản.

"Đợi lát nữa anh sẽ gọi mẹ đến chơi với em, anh đến đội sản xuất gần đây mua con gà."

"Em có thể ở nhà một mình, mọi người như vậy sẽ khiến em có áp lực, giống như không thể tự gánh vác sinh hoạt vậy."

Dã là người trưởng thành cả rồi, nếu không xảy ra tình huống gì bất ngờ thì cô có thể tự chăm sóc tốt cho mình.

Hứa Mục Chu không muốn gây áp lực cho cô, vì vậy anh chỉ có thể lùi lại một bước: "Vậy em sẽ ngủ trên ghế sofa một lúc, cứ để cửa mở, nếu có việc gì thì kêu một tiếng, các chị dâu ở sát vách và đối diện nhà mình đều có thể nghe thấy."

Tiêu Thanh Như biết đây là nhượng bộ lớn nhất của anh, bèn gật đầu đồng ý: "Anh về sớm một chút."

"Anh mua được đồ sẽ trở lại ngay."

Trợ cấp của Hứa Mục Chu đều ở chỗ Tiêu Thanh Như, cô đưa cho anh tiền và mấy tấm phiếu để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

"Đúng rồi, mấy ngày trước em và mẹ đã làm miến khoai lang nhưng vẫn chưa gửi đi, hay là anh tiện thể đến công xã gửi đồ luôn đi."

Thấy Hứa Mục Chu còn định nói gì đó, Tiêu Thanh Như phủ đầu nói luôn: "Anh cũng nhìn thấy tình trạng của em mà, không hề có một chút vấn đề gì cả, anh yên tâm đi."

"Thôi được rồi, hôm qua mẹ lại đưa cho anh không ít thứ, vậy anh thuận tiện đi xã cung ứng một chuyến, mua vài thứ đưa qua cho bọn họ."

"Tùy anh tự quyết định là được. "

Tiêu Thanh Như lo anh không đủ tiền để dùng, lại đưa cho anh hai mươi đồng và phiếu định mức tương ứng cho Hứa Mục Chu.

Sau khi đưa xong, chính cô cũng tự cười: "Em như vậy giống như đang phát tiền tiêu vặt cho anh vậy."

Người đàn ông đắc ý: "Cũng không phải tất cả mọi người đều có vợ phát tiền tiêu vặt cho đâu."

Tựa như anh vợ, đến bây giờ còn không lấy được vợ kia kìa.

Nếu vận may không tốt, nói không chừng sẽ còn cô độc đến già!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 154: Chương 154



Tiêu Hoài Thư hắt hơi liên tiếp hai lần.

Là ai đang mắng anh ấy?

Sẽ không phải lại là Phương Ánh Thu đi?

Nhớ tới người kia, Tiêu Hoài Thư không hiểu sao lại có chút mất mát.

Mặc dù khi hợp tác, bọn họ thường xuyên gây nhau, nhưng lại phối hợp rất ăn ý.

Cũng không biết sau này mình còn cơ hội cùng chấp hành nhiệm vụ với cô ấy hay không nữa?

Tâm tư càng bay càng xa, mới trở về chưa được hai ngày mà Tiêu Hoài Thư phát hiện mình đã bắt đầu hoài niệm thời gian ở Bắc Kinh.

Nhìn người rõ ràng đang thất thần, hai vợ chồng già liếc nhau, thằng nhóc này có tâm sự.

Mẹ Tiêu không hỏi nhiều vì sợ phản tác dụng.

Chuyện của người tuổi thì cứ để bọn họ tự mình giày vò đi, bọn họ già rồi, không quản nổi.

"Cơm nước xong xuôi thì cha con hai người thu dọn bát đũa, tôi qua nhà ngang bên kia nhìn một cái."

Mẹ Tiêu không tận mắt nhìn thấy con gái thì không thể yên tâm được.

Sau khi dặn dò vài câu thì bà ra cửa.

Trên đường đi còn gặp phải mẹ Giang, hai người đều không muốn nói chuyện với nhau.

Trước kia là vì mặt mũi của hai nhà, bà mới phản ứng lại những người này.

Hiện tại đã biết Giang Xuyên làm chuyện thất đức, khiến con gái bị bệnh, mẹ Tiêu cũng chẳng thèm làm trò với bọn họ nữa.

Bà không nhìn người đang chào hỏi mình, chỉ nghênh ngang rời đi.

Mẹ Giang chép miệng một tiếng, hôm nay người này uống lộn thuốc à?

Thế mà còn trợn trắng mắt với bà ta!

Trong lòng bà ta không nhịn được sinh ra lửa giận, chuyện đã qua đã lâu như vậy rồi mà bọn họ còn nhớ hận làm gì?

Lại nói, lúc trước yêu đương với A Xuyên là con gái nhà bọn họ chủ động, hiện tại kết cục không như ý thì lại đẩy sai lầm lên đầu nhà họ Giang bọn họ, đây là cái đạo lí gì?

Mẹ Giang cũng trợn tròn mắt, tiếp tục đi về phía nhà ngang bên kia.

Nghe nói mỗi đêm, con trai đều phải giúp Đỗ Vãn Thu trông trẻ con, lòng của bà ta cứ đâu như bị d.a.o cắt.

Ban ngày huấn luyện khổ cực như vậy, ban đêm lại không được nghỉ ngơi tử tế, làm sao cơ thể của con trai chịu được?

Con của mình, mình đau lòng.

Mẹ Giang quyết định về sau giúp bọn họ trông con, để con trai nhà mình không chỉ có thể nhẹ nhàng một chút, mà còn có thể chuyển về nhà ở.

Nhà ngang đổ nát đó thì giữ lại cho Đỗ Vãn Thu về sống một mình đi.

Dù sao bà ta cũng sẽ không đồng cho cái gậy quấy phân heo kia vào nhà, giúp bọn họ trông con đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến chuyện thương tâm, mẹ Giang buồn bực, cũng không biết Đỗ Vãn Thu rót thuốc mê gì cho con trai mình mà khiến nó ôm lấy nhiều việc tốn công mà không có kết quả như vậy.

Thằng bé không thương tiếc cơ thể của mình, thì thứ tổn thương chính là trái tim người làm mẹ này.

Mẹ Giang vừa mắng con trai không biết tiến thủ, vừa oán trách nhà họ Tiêu làm việc tuyệt tình.

Nếu như lúc trước nhà bọn họ không thoái hôn thì con trai c*̃ng sẽ dây dưa với Đỗ Vãn Thu.

Nói tới nói lui, việc này c*̃ng có một phần của người nhà họ Tiêu.

Tâm tư bà ta khẽ nhúc nhích, nói không chừng Tiêu Thanh Như đã vừa ý Hứa Mục Chu từ trước, nên mới nhân cơ hội từ hôn với nhà họ Giang.

Chẳng phải trước lúc huỷ bỏ hôn ước, con trai bà ta cũng đã giúp đỡ Đỗ Vãn Thu mấy lần, tại sao lúc đó Tiêu Thanh Như lại không thoái hôn?

Nghĩ như vậy, trong lòng mẹ Giang cảm thấy tốt hơn nhiều.

Tiêu Thanh Như kia cũng không phải là hạng con gái tử tế gì, nếu không đã không trộn lẫn với Hứa Mục Chu.

A Xuyên tách khỏi cô ta là đúng, nếu không rất có thể sau này sẽ bị đội nón xanh.

Nhưng Hứa Mục Chu kia chính là một cục phiền phức, nói không chừng sẽ còn cố ý chèn ép A Xuyên.

Mẹ Giang đã tự làm mình tê liệt hết lần này tới lần khác, tình hình hiện tại cũng không quá tệ, ít nhất Đỗ Văn Thu đang bị nhà họ Giang nắm thóp.

Nếu như đổi thành Tiêu Thanh Như, dù cô ta có làm sai chuyện gì thì nhà họ Giang bọn họ cũng không thể làm gì cô ta.

Mẹ Tiêu đến nhà nhà ngang chỗ con gái con rể sống, thấy cửa đang mở nên bà cứ thế đi vào luôn.

"Sao con không lên giường nằm, ghế sofa nhỏ như vậy, nằm nhiều khó chịu lắm."

Tiêu Thanh Như đang đọc quyển sách trong tay: "Nếu không làm như vậy thì con rể của mẹ không yên lòng."

Mẹ Tiêu đảo mắt một vòng: "Tiểu Hứa đâu?"

"Anh ấy đến công xã rồi."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 155: Chương 155



Khi biết Hứa Mục Chu cố ý đi mua gà cho con gái bổ cơ thể, tâm trạng của mẹ Tiêu trong nháy mắt trở nên tốt hơn.

Quên hết chuyện gặp phải mẹ Giang.

"Tiểu Hứa là một đứa nhỏ tốt, đầu năm nay muốn tìm một người đàn ông chu đáo như vậy không dễ đâu."

Tiêu Thanh Như rất tán đồng lời này của mẹ mình.

Mặc dù cô chưa gặp nhiều đàn ông, nhưng cô cũng biết rằng rất ít người chồng có thể làm được đến mức này như Hứa Mục Chu.

Cả một đời dài như vậy, Tiêu Thanh Như không thể cam đoan về sau Hứa Mục Chu có thay đổi hay không.

Nhưng giờ phút này, Hứa Mục Chu chính là người đàn ông tốt nhất, người chồng tốt nhất trong lòng cô!

*

Mẹ Tiêu đóng cửa lại trước, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa đơn mé bên kia.

"Con nói cho mẹ biết, kết quả kiểm tra ngày hôm qua như thế nào? Mẹ hỏi Tiểu Hứa nhưng thằng bé toàn chọn mấy chuyện râu ria để lừa mẹ, mẹ cũng không phải người không hiểu gì, cái kiểu tốt khoe xấu che kia mẹ nghe không vào."

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, khó trách người ta thường nói gừng càng già càng cay, quả nhiên là không gạt được mẹ cô.

Cô không có ý định cố ý giấu diếm chuyện này, chỉ là không muốn khiến trưởng bối phải lo lắng theo.

Nhưng mà bây giờ mẹ đã hỏi thì Tiêu Thanh Như vẫn nói ra.

Dù sao loại chuyện này cũng không thể giấu diếm, nếu như cơ thể của cô không chữa trị khỏi được, thì sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát.

Đến lúc đó, cô sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực hơn.

Chẳng bằng cứ thẳng thắn ngay từ đầu, còn những chuyện khác thì đi một bước tính một bước vậy.

Cô chỉ là một người bình thường, không thể làm được mọi thứ, c*̃ng không yêu cầu xa vời mọi chuyện như ý.

Cô diễn đạt tương đối bảo thủ: "Bác sĩ nói, sau này phương diện s.i.n.h d.ụ.c của con có thể sẽ gian nan hơn so với người khác."

Mẹ Tiêu trố mắt mấy giây, không tính là quá ngạc nhiên.

Cùng là phụ nữ, bà quá hiểu hậu quả của việc bị ngấm lạnh.

Có một số người bẩm sinh đã có vấn đề về sinh dục, càng đừng nói đến chuyện con gái bà đã từng phải chịu tội lớn như vậy

Lúc này có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, bà chỉ có thể an ủi con gái: "Không có gì tuyệt đối. Bác sĩ nói là có thể, điều đó chứng tỏ vẫn còn cơ hội hồi phục, con vẫn còn trẻ, chỉ cần con làm theo những gì bác sĩ nói thì chắc chắn sẽ hồi phục đơn giản hơn những người khác."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Con không sao, mẹ không cần an ủi con đâu."

"Đây không phải an ủi, so với những người trì hoãn nhiều năm mới phát hiện ra vấn đề, các con coi như là đã phát hiện sớm. Mà phát hiện sớm thì điều trị sớm, chắc chắn không có vấn đề gì."

"Nếu ở chỗ này chưa không hết thì mẹ sẽ cùng con đi Thượng Hải, đi Bắc Kinh, đi tất cả nhưng nơi có điều kiện y tế tốt. Luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, nhất định có thể giải quyết được vấn đề của con."

Tất cả mọi người đang khích lệ mình, làm chỗ dựa cho mình, Tiêu Thanh Như cảm thấy cô thật sự rất may mắn.

Khi cô cần sự quan tâm, không có ai bỏ đá xuống giếng cả.

"Mẹ à, con đang đang uống thuốc, cứ điều trị một thời gian trước rồi tính tiếp."

Mẹ Tiêu nói: "Đến lúc ăn Tết con và Tiểu Hứa phải về Bắc Kinh, đến lúc đó thuận tiện đi kiểm tra một chút."

Bà ngẫm lại vẫn thấy không yên lòng: "Hay là để mẹ đi cùng các con?"

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Nếu mẹ muốn đến ăn Tết với chúng con thì còn có thể, nhưng nếu mẹ muốn cùng con đi khám bệnh thì quá vất vả, có Hứa Mục Chu ở đây mà mẹ vẫn chưa yên tâm sao?"

"Có Tiểu Hứa ở cạnh con, đương nhiên là mẹ yên tâm."

Mẹ Tiêu càng đau lòng cho con gái, càng muốn băm Giang Xuyên thành tám khúc.

Bà thầm nguyền rủa ở trong lòng, tốt nhất là phải khiến kẻ này đoạn tử tuyệt tôn!

Tránh trường hợp sinh con ra, sau này lại đi gây tai họa cho người khác.

Với loại gia đình vô liêm sỉ này, không sinh con cũng chính là tích thiện tích đức!

Tiêu Thanh Như hiểu được tính khí nóng nảy của mẹ mình, nhìn mặt mẹ là cô biết bà đang suy nghĩ gì.

Đối với Giang Xuyên, trước đây cô chỉ cảm thấy phiền chán, hy vọng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Nhưng bây giờ, cô thật sự hận Giang Xuyên.

Hận anh ta cái gì cũng muốn, nhưng lại không làm được gì cả.

Càng hận anh ta luôn lấy phương thức tổn thương cô, để tác thành cho thiện lương của mình.

Ánh mắt Tiêu Thanh Như lạnh lùng, cả đời này, mối thù giữa cô và Giang Xuyên sẽ không bao giờ có thể hoá giải.

Mẹ Tiêu vào bếp nấu canh gừng cho con gái: "Mặc dù hơi cay, nhưng uống vào sẽ tốt cho cơ thể con, chờ thêm hai ngày nữa con hết kinh nguyệt thì thêm chút đường đỏ vào, có thể bổ khí huyết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như ngồi dậy: "Mẹ à, chúng con có thể tự làm những việc này, mẹ đừng quá vất vả."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 156: Chương 156



Mẹ Tiêu giận dỗi liếc cô một cái: "Chẳng phải là chuyện tiện tay thôi sao? Dù sao mẹ cũng đang rảnh."

Mẹ Tiêu tận mắt nhìn con gái uống canh gừng, lúc này bà mới hài lòng.

"Con rể nghĩ sao về chuyện này?"

"Cũng giống như mẹ, trị bệnh trước, cứ làm hết sức mình, về phần kết quả như thế nào thì theo ý trời là được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu thở dài một hơi: "Nhân phẩm của con rể không cần bàn, chắc chắn nó sẽ không vì việc này mà có ý kiến với con, mẹ chỉ lo lắng bên ông bà thông gia, bọn họ chỉ có một mình Tiểu Hứa là con trai độc đinh, có khả năng muốn hai đứa sinh một đứa bé."

"Hứa Mục Chu nói anh ấy sẽ giải quyết vấn đề này."

Mẹ Tiêu gật đầu: "Thằng bé là người ở giữa, chuyện này nên để nó giải quyết, nhưng mà mẹ vẫn khuyên con cứ giấu bọn họ trước đã."

Con gái nhà mình làm việc quá thẳng thắn, mẹ Tiêu lo không quá hai ngày, có khả năng con mình sẽ truyền chuyện này đến Bắc Kinh mất.

"Dù sao thì hiện tại các con cũng chưa có ý định có con, trước hết cứ giấu hai năm, nếu đến lúc đó vẫn chưa chữa trị được thì lại nói với bọn họ cũng không muộn, tránh cho bọn họ lại phải lo lắng theo."

Tiêu Thanh Như không phải kiểu người không giấu được chuyện trong lòng : "Con cũng nghĩ như vậy, cứ điều trị một thời gian trước rồi nói sau."

Giống như mẹ cô đã nói, nếu trong thời gian này mà chữa khỏi được, thì có thể bớt đi không ít phiền phức.

Mãi cho đến lúc nấu cơm, mẹ Tiêu giúp Tiêu Thanh Như nấu cơm trước, ước chừng con rể sắp về nên định về nhà.

"Mẹ ăn đã rồi hãy về."

"Mẹ còn phải về nấu cơm cho cha và anh trai con."

"Để hai người bọn họ tự làm đi."

Mẹ Tiêu xua tay: "Khả năng bếp núc của cha và anh con đều chẳng ra làm sao cả, toàn nấu ra mấy món không thể ăn nổi."

"Đúng rồi, con xin nghỉ mấy ngày?"

"Cả ngày hôm nay ạ."

Mẹ Tiêu có chút bận tâm: "Nếu không thì con xin nghỉ hai ngày đi, chờ kinh nguyệt hết thì lại đi làm."

"Con hiểu cơ thể của mình mà, đi làm không thành vấn đề đâu mẹ."

Hiện tại bụng của cô cũng đã không đau nữa, mà việc điều trị cơ thể không phải chuyện trong một sớm một chiều, cũng không thể mỗi lần tới kinh nguyệt đều xin phép nghỉ được.

Nếu xin nghỉ nhiều lần, chắc chắn người khác sẽ có ý kiến.

Nếu tình trạng quả thật đến mức tới kỳ kinh nguyệt phải xin phép nghỉ, thì Tiêu Thanh Như cảm thấy mình cũng nên nghỉ việc luôn.

"Đứa nhỏ này, con cứ bướng bỉnh, nếu cơ thể không thoải mái thì con nhất định phải xin phép nghỉ đấy."

"Con biết rồi mà."

"Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, cùng lắm thì chúng ta từ bỏ công việc này."

"Không nghiêm trọng như mẹ tưởng tượng đâu, mẹ cứ yên tâm đi."

Sau khi dặn dò một phen, lúc này mẹ Tiêu mới rời đi.

Khoảng mười phút sau, Hứa Mục Chu cũng quay về, trong tay anh còn xách theo một con gà và một rổ trứng gà.

Về phần những thứ khác, anh đã đưa đến nhà họ Tiêu.

"Mẹ vừa tới hả em? Vừa rồi anh ở bên kia nhưng không thấy người."

"Mẹ vừa đi không lâu, chắc hai người đã bỏ lỡ nhau rồi."

Anh cất đồ rồi đi vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc này mới tới ôm Tiêu Thanh Như.

"Em còn khó chịu lắm không?"

"Không khó chịu." Tiêu Thanh Như đẩy lồng n.g.ự.c người đàn ông ra: "Cửa còn chưa đóng đâu, nếu bị người ta thấy được thì xấu hổ lắm."

Nói cái gì thì cái đó đến.

Chị dâu sống ở phía đối diện tình cờ đến nhà họ đổi than tổ ong, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Vì để hóa giải xấu hổ, chị dâu còn cười trêu ghẹo bọn họ: "Người trong viện gia chúc đều nói tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, xem như hiện tại chị đã được tận mắt nhìn thấy."

Nhìn dáng vẻ dính người vừa rồi của Hứa Mục Chu, cứ như hai người với anh trước kia!

Tiêu Thanh Như thoát khỏi ôm ấp của người đàn ông, cô hỏi: "Chị dâu, chị tìm em có chuyện gì không?"

"A, chuyện là như vậy, hôm qua chị không ở nhà mà than tổ ong trong nhà lại tắt nên tính sang nhà em xin than mồi."

Hứa Mục Chu đi vào phòng bếp, cầm cặp gắp kẹp cục than tổ ong đang cháy được một nửa ra.

Chị dâu nhà đối diện để lại than tổ ong chưa dùng hết: "Các em cứ bận tiếp đi, chị c*̃ng về nấu ăn đây."

Nói xong, người đã trở về nhà đối diện.

Tiêu Thanh Như lườm Hứa Mục Chu một cái: "Đều tại anh."

"Vợ chồng nhà ai ở nhà mà không như vậy? Em sợ cái gì?"

Vợ chồng ở nhà không cần quá đứng đắn, nếu không thì sớm hay muộn cũng trở thành anh em, Hứa Mục Chu nghĩ như vậy.

Anh mở radio ra: "Vợ ơi, em nghe radio một lát, anh đi làm cơm."

"Để em giúp anh một tay."

"Không cần đâu, mấy ngày nay em không thể đụng vào nước lạnh, em cứ nghỉ ngơi tử tế đi."

Anh dùng kẹp gắp cục than tổ ong chưa dùng hết vào phòng bếp.

Bữa sáng thì tùy tiện ăn một chút, đến tối có thể ăn thịt gà, lại dùng canh gà nấu thêm bát mì, chắc chắn vợ sẽ thích.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 157: Chương 157



Đồ ăn bữa trưa là canh trứng gà, Hứa Mục Chu cố ý bỏ thêm một chút thịt xông khói vào để tăng thêm hương vị, rất thích hợp ăn cùng với cơm.

Tuy rằng không có món cay nào như Tiêu Thanh Như thích, nhưng cô vẫn thấy rất hài lòng vì bữa ăn.

Có thể là do sức khỏe đang ngày càng tốt hơn, khẩu vị cũng theo đó tốt hơn, ăn cái gì cũng cảm thấy thơm ngon.

Ăn được một nửa, Tiêu Thanh Như mới phản ứng lại: "Anh lấy thịt xông khói từ đâu ra vậy? Hình như trước đây trong nhà đã hết rồi."

"Chắc là mẹ lén nhét trong túi."

Ngày hôm trước khi mang đồ về, sau khi sắp xếp đồ đạc lại, Hứa Mục Chu mới phát hiện ra bên trong còn dư một miếng thịt xông khói.

Tuy rằng chỉ có một cân nhưng thời buổi này vật tư khan hiếm, ai lại làm dư thịt xông khói được chứ?

Hơn nữa, khi treo phơi thịt sẽ bị hư, còn tốn muối, người bình thường đều không nỡ làm nhiều.

Có thể tưởng tượng được, phần tâm ý này quan trọng đến mức nào.

Được người nhà chiều chuộng, hơn nữa không giữ sự việc kia ở trong lòng, Tiêu Thanh Như hoàn toàn bình thường trở lại.

Cô khen Hứa Mục Chu: "Đồ ăn anh nấu ngon thật đấy, sắp sửa sánh ngang với các đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh rồi."

Đàn ông càng được khen ngợi thì làm việc càng hăng hái.

Tâm trạng của Hứa Mục Chu rất tốt: "Anh sẽ luyện tập thêm, chờ sau này về hưu sẽ ở nhà làm bảo mẫu cho em, chăm sóc em một ngày đủ ba bữa."

Tiêu Thanh Như mỉm cười: "Vậy anh tiếp tục cố gắng nhé."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

Thấy Tiêu Thanh Như ăn không ít, Hứa Mục Chu lập tức vui mừng, lượng cơm ăn cũng bắt đầu tăng lên, ăn sạch sẽ cả mâm.

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Thanh Như tiếp tục nằm trên ghế sofa đọc sách, Hứa Mục Chu mang gà xuống tầng dưới, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới quay lại.

"Đồng chí Hứa, không phải tết nhất hay lễ lạc gì, sao bây giờ đã ăn thịt gà rồi?" Chị dâu nhà đối diện hỏi.

"Vợ tôi cảm thấy thân thể không thoải mái nên tôi làm con gà cho cô ấy để bồi bổ cơ thể."

"Khó trách hôm nay lại nghỉ phép ở nhà, vậy cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt đấy, phụ nữ đều rất chu đáo, những lúc như thế này cậu chăm sóc cô ấy, cô ấy sẽ ghi nhớ cái tốt của cậu cả đời."

Hứa Mục Chu gật đầu: "Chị dâu, lúc nào có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé."

"Được rồi, một lát nữa tôi tới luôn."

Chị dâu nhà đối diện sống ở trong thành phố, ngày hôm qua về nhà mẹ đẻ nghe nói một chút tin đồn, đang muốn tìm cơ hội đến nói chuyện với Tiêu Thanh Như.

Lúc này trên tay còn công việc phải làm, chỉ có thể chờ lát nữa.

Hứa Mục Chu vừa hầm gà xong, rảnh tay liền rúc vào bên cạnh Tiêu Thanh Như cùng đọc sách với cô.

"Đúng rồi, còn chưa uống thuốc nữa."

"Em vừa uống rồi."

Hứa Mục Chu lại lần nữa ngồi xuống, cho dù đang vai kề sát vai, anh vẫn cảm thấy khoảng cách quá xa, dứt khoát ôm người lên đặt trên đùi: "Anh xoa bóp cho em lần nữa nhé."

Tiêu Thanh Như ấn tay người đàn ông cách lớp quần áo: "Đừng làm ảnh hưởng đến việc đọc sách của em."

"Anh không làm chuyện gì khác hết."

Tiêu Thanh Như quay đầu đi, bày ra vẻ mặt không nói nên lời: "Anh còn muốn làm chuyện khác nữa?"

"Anh vẫn chưa cầm thú đến mức đó."

Bàn tay cực nóng áp vào bụng Tiêu Thanh Như, vẫn không nhúc nhích, quả thực không quấy rầy người khác.

Hai người họ cứ như vậy ôm nhau mười mấy phút, chờ đến khi chị dâu nhà đối diện đến thăm nhà, Hứa Mục Chu liền xuống ruộng hái cải trắng.

Chị dâu nhà đối diện họ Ngô, cười trêu ghẹo Tiêu Thanh Như: "Đồng chí Hứa nhà mấy đứa là người đàn ông có mắt nhìn nhất mà chị từng thấy, cậu ấy cố tình chừa không gian cho chúng ta nói chuyện đấy."

"Chị dâu, đừng khen anh ấy nữa."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 158: Chương 158



Chị dâu Ngô ngồi xuống sofa: "Ngồi lên cái này thật thoải mái, chị cũng muốn làm một bộ, nhưng ông chồng nhà chị không đồng ý, một hai nói rằng chịu đựng gian khổ là phẩm chất đức tính tốt đẹp, cuộc sống sau này không phải là để chịu khổ, mua một bộ ghế sofa thì có sao đâu?"

Nói rồi, lại ấn ấn ghế sofa, thoải mái hơn nhiều so với ngồi ghế lạnh.

Lúc bình thường có thể ngồi, cũng có thể nằm, tiện lợi biết bao nhiêu.

Tiêu Thanh Như trêu chọc nói: "Nghe nói chị dâu cũng là người nắm giữ quản lý tài chính trong nhà, có muốn dùng số tiền đó không, không phải do chị định đoạt sao."

"Nói thì nói vậy thôi, nhưng việc mua ghế sofa tốn một số tiền rất lớn, chị sợ mua về rồi sẽ hối hận."

"Những khoản chi lớn thật sự cần suy xét cẩn thận."

Chị dâu Ngô cảm thấy hiếm lạ với ghế sofa đủ rồi, lúc này mới bắt đầu nói về tin đồn: "Chị dâu ở nhà mẹ đẻ chị làm việc ở xưởng dệt, nghe nói Đỗ Vãn Thu có quan hệ không rõ ràng với một cán sự nhỏ."

Tiêu Thanh Như nhướng mày: "Thời buổi này bắt gian quan hệ nam nữ rất nghiêm ngặt, nếu thật sự có quan hệ gì, hẳn bây giờ cô ta không thể đi làm rồi phải không?"

Chị dâu Ngô chậc lưỡi một cái: "Tác phong của cô ta và người nọ, ai trong bọn chị lại không biết? Cô ta vẫn giở cái trò đó, mập mập mờ mờ, nhưng lại không có nhược điểm có tính thực tế, chẳng phải trước đây cô ta cùng đã đi bước đi như vậy gài bẫy Giang Xuyên sao?"

Tiêu Thanh Như cảm thấy, nếu như Đỗ Vãn Thu thực sự thông minh thì không nên làm những chuyện như vậy ở bên ngoài.

Dù sao thì điều kiện của nhà họ Giang cũng rất tốt, Giang Xuyên cũng nằm dưới sự quản lý của cô ta, không cần thiết phải hủy hoại cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng nếu cô ta tham lam, muốn quá nhiều đồ vật, lựa chọn cô ta đưa ra có thể sẽ khác với lựa chọn của người bình thường.

Gút mắt giữa ba người này, tất cả mọi người viện gia chúc đều biết, cho nên chị dâu Ngô mới có thể nghe được một chút tin đồn về Đỗ Vãn Thu, giờ đến đây chia sẻ với Tiêu Thanh Như.

Lúc này nhìn thấy cô không thay đổi sắc mặt, không nhịn được cười nói: "Chị còn tưởng rằng em sẽ gấp không chờ nổi muốn đến xem kịch vui chứ, vừa nhìn đã biết Đỗ Vãn Thu là loại người không an phận, chuyện này còn chưa kết thúc đâu."

"Chị dâu cũng đã nói chuyện này còn chưa kết thúc, vậy em chờ xem kết quả là được."

"Nếu chị là em, thế nào chị cũng phải mắng Đỗ Vãn Thu đến mức m.á.u chó phun đầy đầu."

"Làm sao chị dâu biết được em có mắng hay không?"

Chị dâu Ngô bà ra vẻ mặt hiểu rõ: "Với tính tình của em, tất cả mọi người đều biết, chuyện như mắng chửi người này, em không làm được."

Tiêu Thanh Như cũng không biết mình nên nói cái gì, cô thật sự đã từng mắng Đỗ Vãn Thu, chỉ là không ai biết mà thôi.

"Công việc kia của cô ta có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, tất cả đều muốn tìm ra bắt lỗi Đỗ Vãn Thu, để cô ta chịu buông bỏ chức vụ của mình."

Tiêu Thanh Như cong môi nói: "Nhìn dáng vẻ này xem ra trong xưởng rất náo nhiệt."

"Còn không phải sao, người trong viện chúng ta đều có chút dè dặt, nhưng người trong xưởng thì không có nhiều cố kỵ như vậy, bộ dạng đó của Đỗ Vãn Thu không có hiệu quả đâu."

Khi xung quanh đều là những người có đạo đức, việc tỏ ra yếu đuối sẽ khiến đối phương mềm lòng, nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn.

Ngược lại, liền sẽ trở thành túi trút giận mà mỗi người đều có thể dẫm một chân.

Chị dâu Ngô nghĩ thầm, cái người Đỗ Vãn Thu kia thật sự là một tên trộm gà, chắc chắn sẽ không nuốt nổi cơn giận, phụ nữ không chấp nhận nổi bộ dạng kia của cô ta, không phải cô ta sẽ dùng công phu lên người đàn ông sao?

Cũng không biết người này vô tri, hay thật sự lớn mật, dùng thủ đoạn để gả cho Giang Xuyên còn chưa đủ, còn muốn làm chuyện bậy bạ ở bên ngoài, đây là muốn tự đào hố chôn mình mà.

Nếu là trước đây, Tiêu Thanh Như mời lười chú ý đến chuyện của của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

Bây giờ, cô hy vọng hai người đó có một cuộc sống gà bay chó sủa.

Suy cho cùng, người tùy ý làm tổn thương người khác thì không có tư cách được hạnh phúc, người bị tổn thương không thể chỉ có mình cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngồi trong nhà Tiêu Thanh Như một lúc nữa, chị dâu Ngô lo sợ ngồi hỏng ghế sofa nhà bọn họ, cho nên không ở lâu.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 159: Chương 159



Lúc Hứa Mục Chu trở về, canh gà đã được hầm rất thơm, bên trên còn nổi một lớp dầu ăn màu vàng, màu sắc rất đẹp, nhìn rất thơm ngon.

Thịt phải được hầm chậm rãi mới ngon miệng, đậy nắp bếp than lên, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thông gió.

"Vợ ơi, chúng ta ngủ một giấc trước đi."

Tiêu Thanh Như nằm xuống ghế sofa: "Ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, nghĩ đến cuộc sống như thế này cũng rất đáng sợ."

Hứa Mục Chu ngồi xổm bên cạnh, vuốt tóc cô: "Em không cần làm cái gì cả, đây không phải cuộc sống thần tiên sao, sao có thể đáng sợ chứ?"

Tiêu Thanh Như nói: "Cảm giác không có mục tiêu, mơ màng ngơ ngác mà một ngày đã trôi qua, thỉnh thoảng đến một lần thì rất thích, nếu cứ sống như vậy mãi chắc chắn sẽ chán đến chết."

Cuối cùng, cao thâm khó đoán mà bổ sung thêm một câu: "Cuộc sống không thể hồ đồ, nếu không đến khi có chuyện xảy ra, cuộc sống thần tiên sẽ biến thành tháng ngày nước sôi lửa bỏng."

Hứa Mục Chu nhéo mặt cô nói: "Hiện tại em mới mười chín tuổi, không phải chín mươi tuổi, sao lại bắt đầu tự hỏi vấn đề này rồi?"

"Em đây là đang lên kế hoạch phòng ngừa, nếu sau này em không còn việc làm, chắn chắn phải tìm cho mình một niềm vui nào đó."

"Không có việc làm cũng khá tốt, em có thể dành toàn bộ tinh lực của mình trên người anh này."

"Anh tưởng bở à."

Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười: "Thật sự tưởng bở."

Dứt lời, đột nhiên ôm người đứng lên.

Tiêu Thanh Như vội vàng ôm lấy cổ anh: "Em ngã bây giờ."

Hứa Mục Chu bế xốc cô lên cao: "Yên tâm đi, anh sẽ luôn ôm em thật vững chắc."

Trong lúc nghỉ phép ở nhà không có việc gì làm, Tiêu Thanh Như ngủ, Hứa Mục Chu cũng ngủ cùng.

Dù cho không chút buồn ngủ, chỉ cần ôm người yêu thôi cũng đã rất hạnh phúc.

Tiêu Thanh Như cũng không buồn ngủ, hai người cứ nằm trên giường nói chuyện phiếm, Hứa Mục Chu không phải là kẻ kiệm lời, nói cái gì cũng có thể tiếp.

Trò chuyện một hồi, hơn một giờ đã trôi qua.

"Em buồn ngủ."

"Ngủ đi, tỉnh dậy liền có thể ăn cơm."

Tư thế ôm mặt đối mặt không thoải mái, Tiêu Thanh Như trở mình, cơ thể lăn về phía sườn giường.

Hứa Mục Chu theo sát phía sau, ôm người vào trong ngực.

Vợ thơm tho mềm mại, anh rất thích cảm giác khi ôm cô.

Khoảng thời gian trước ở Bắc Kinh, bởi vì không được ôm vợ, cho nên anh không tài nào ngủ ngon được.

Tiêu Thanh Như dùng khuỷu tay thúc Hứa Mục Chu.

"Ôm nóng lắm."

"Không ôm không quen."

Hứa Mục Chu kéo chăn xuống, đắp lên bụng Tiêu Thanh Như: "Như vậy sẽ không nóng nữa."

Cơn buồn ngủ xông đến, Tiêu Thanh Như cũng tùy ý anh.

Đã nói rằng tỉnh dậy là ăn cơm, đến khi Tiêu Thanh Như tỉnh dậy, Hứa Mục Chu thật sự đã chuẩn bị bữa ăn xong.

Uống nếm thử nửa chén canh gà, ngon đến mức cả người lâng lâng.

"Vợ, tối nay chúng ta ăn mì nhé."

"Em vẫn chưa cảm thấy đói bụng, nếu không anh cũng ăn một chén canh trước đi?"

Bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi, xác thật giờ vẫn còn hơi sớm, dựa theo thói quen thường ngày của bọn họ, đến khoảng bảy giờ mới đến giờ cơm tối.

"Vậy anh đi đưa chén thịt gà cho cha mẹ trước."

"Để em đi cùng anh."

Trong thời kỳ kinh nguyệt, nếu tình trạng cơ thể cho phép, hoạt động phù hợp sẽ có lợi, Hứa Mục Chu cũng không từ chối.

Anh nhanh chóng múc một nửa con gà ra, cho vào hộp cơm rồi hai vợ chồng đi ra ngoài.

Nhà họ Giang và nhà họ Tiêu cách khá gần, nhìn thấy mẹ Giang đang ôm đứa con của Đỗ Vãn Thu, Tiêu Thanh Như khá ngạc nhiên.

Không phải người này từng nói rằng không nhận đứa con dâu như Đỗ Vãn Thu, hơn nữa sẽ không bao giờ trông con của bọn họ sao?

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như, mẹ Giang có chút xấu hổ.

Bà ta cũng muốn trốn ở trong nhà âm thầm chăm sóc đứa bé, nhưng đứa bé lớn dần, không thể để mãi trong nhà được, không đưa thằng bé đi theo nó sẽ khóc.

Sau khi bị ồn ào đến hết cách, bà ta mới ôm đứa bé ra ngoài.

Trước khi gặp Tiêu Thanh Như, đã có cài người đi qua chê cười bà ta, lúc này đang định về nhà, không ngờ lại đúng lúc bị Tiêu Thanh Như đụng phải.

Tuy rằng không làm điều gì sai, nhưng mẹ Giang vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Chào hỏi với hai người một cách ngượng ngùng: "Thanh Như, lại về nhà mẹ đẻ đấy à."

Tiêu Thanh Như không trả lời, cứ như vậy đi ngang qua cùng Hứa Mục Chu.

Buổi sáng vừa mới chịu cơn thịnh nộ của mẹ Tiêu, lúc này Tiêu Thanh Như cũng không để ý đến người khác, khiến mẹ Giang tức giận đến mức suýt chút nữa vứt phăng đứa bé trong lòng ngực.

Quả nhiên, cái tốt của Tiêu Thanh Như trước đây đều là giả dối.

Không phải bây giờ đã trở mặt không nhận người quen rồi sao!

Nếu như lúc trước để cô vào cửa, chỉ sợ bây giờ đã sắp bò lên đầu mình tác oai tác quái!

Có thể là bị biểu cảm của mẹ Giang dọa sợ, hoặc cũng có thể vì đứa bé rất nhạy cảm, dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, đứa bé oa oa khóc rống lên.

Vừa khóc, đứa bé vừa giãy giục, suýt chút nữa đã rớt khỏi tay mẹ Giang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sắc mặt của mẹ Giang tối sầm lại, ôm người về nhà.

Nếu không phải vì giúp con trai nhẹ nhàng hơn một chút, bà ta sẽ không chủ động giúp chăm sóc thứ kéo chân sau này.

Hôm nay còn làm bà ta mất mặt, mẹ Giang càng nghĩ càng tức giận, hận không thể tát đứa bé này hai bạt tai.
 
Back
Top Bottom