Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 140: Chương 140



Ngoài sữa bột, Tiêu Thanh Như còn mua sữa mạch nha, đường đỏ, nấm tuyết, tất cả đều là những thực phẩm bồi bổ cho cơ thể.

Vì số lượng có hạn nên cô định sẽ gửi những thứ này về Bắc Kinh.

Còn bên nhà mẹ đẻ cô sẽ mua mẻ trứng gà và thịt mới.

Thấy chai rượu Mao Đài, Tiêu Thanh Như mua về cho cha, tốn bốn tệ.

Số tiền trợ cấp vừa được phát đã chẳng còn bao nhiêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghĩ đến việc miến khoai lang đỏ không thể làm xong trong thời gian ngắn, mà mấy thứ này đều có hạn sử dụng nên Tiêu Thanh Như đã tranh thủ tới bưu điện, gửi mấy thứ này trước.

Ở thành phố một mình cũng không có đâu để la cà, xong việc chính Tiêu Thanh Như về thẳng nhà.

Lúc vừa ra khỏi cửa đã gặp phải người không muốn gặp, may là đường về nhà rất thuận lợi, mãi đến khi vào tận cửa nhà Tiêu Thanh Như cũng không gặp chuyện xấu gì nữa.

“Bình thường cha con không uống rượu, con mua rượu cho ông ấy làm gì?”

“Nhìn cũng khá tốt.”

Mẹ Tiêu đùa nghịch chai rượu, mặc dù không uống nhưng nhìn bao bì cũng thấy là hàng ngon.

“Chắc chắn cha con sẽ rất vui, biết đâu đêm nay lại ôm bình rượu đi ngủ luôn ấy chứ.”

“Không tới mức vậy chứ?”

“Ông ấy sẽ nói đây là quà của con gái, vô cùng ý nghĩa!”

Mặc dù cha Tiêu không uống rượu, nhưng ông sẽ rất trân quý nó.

Ngoài chai Mao Đài mà Tiêu Thanh Như mua về ra thì trong nhà vẫn còn mấy chai rượu.

Theo cách nói của cha Tiêu, ông muốn tích trữ toàn bộ số rượu, đợi về hưu rồi, vào ngày lễ tết sẽ lấy ra mời mấy người bạn tới nhà chơi một chén.

Quả nhiên, cha Tiêu tan làm về thấy chai rượu Mao Đài thì mừng ra mặt.

Khi biết là con gái mua thì lại càng vui.

Cha Tiêu còn nghĩ thầm trong lòng là nuôi con gái tốt hơn bao nhiêu, vì cái thằng nhóc thối kia sẽ không tinh tế như vậy.

Nghe nói còn gây chuyện xấu gì đó ở Bắc Kinh, nếu không có con rể dọn dẹp cục diện rối rắm giúp thì e là thằng nhóc đó không xuống đài nổi.

Ai cũng nói đứa con rể Hứa Mục Chu của ông rất có tiền đồ, cha Tiêu vô cùng tự hào.

Mặc dù Tiêu Thanh Như ngày nhớ đêm mong Hứa Mục Chu, nhưng cô cũng không hỏi thăm tin tức của anh từ ông.

Hứa Mục Chu đi giao lưu học hỏi, đến lúc phải về anh sẽ về.

Có một số chuyện hỏi nhiều chỉ khiến cha khó xử.

Bởi vì Tiêu Thanh Như mua thịt nên tối họ ăn bánh bao kẹp thịt, cách làm rất đơn giản, hương vị cũng ổn, ăn xong một cân thịt vẫn chưa đã thèm.

“Đợi đến ngày Tiểu Hứa và anh trai con về nhà, chúng ta sẽ lại làm bánh kẹp thịt lần nữa.”

Tiêu Thanh Như là trợ thủ, tất nhiên nếu mẹ đã muốn làm thì cô sẽ không có ý kiện: “Đến lúc đó con sẽ chịu trách nhiệm mua thịt.”

“Con có được nghỉ phép hay không còn chưa chắc, thôi thì cứ để mẹ đi mua đi, dù sao mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm.”

“Vậy đến lúc đó nói sau.”

Ngày tháng cứ trôi qua, khi tới mùa thu hoạch vụ thu cũng là lúc Hứa Mục Chu sắp quay về.

“Mẹ, hôm nay chúng ta tới đội sản xuất nhé?”

“Mẹ cũng tính vậy, nhóm khoai lang đỏ thời gian trước đã chín rồi, sau khi kết thúc mùa thu hoạch vụ thu chúng ta có thể đi phân lương thực, chắc sẽ có rất nhiều đồng hương muốn bán khoai lang đỏ cho chúng ta.”

Khoai lang đỏ có thể trồng hai lần trong năm, bọn họ mua không nhiều, cùng lắm cũng chỉ tầm hơn trăm cân, chạy qua hai nhà là mua được thôi.

Mẹ Tiêu chọc ghẹo: “Tranh thủ lúc Tiểu Hứa chưa về mẹ còn sai con được, đợi đến khi hai đứa dọn về nhà ngang rồi, e là muốn gặp mặt con cũng khó.”

Tiêu Thanh Như ngượng ngùng: “Nếu mẹ thấy nhớ thì bọn con sẽ ở lại nhà.”

“Thôi đi, hai đứa dọn ra ngoài ở mẹ cũng nhẹ nhàng hơn.”

“Vậy nếu mẹ có việc thì cứ tới nhà ngang tìm con, con về giúp mẹ.”

“Vậy nếu mẹ không tìm thì con sẽ không về?”

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Về, ngày nào con cũng sẽ về nhà một lần.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 141: Chương 141



Mẹ Tiêu không trêu chọc con gái nữa, bà đẩy xe đạp ra ngoài: “Con có mang bánh nướng áp chảo chuẩn bị cho Tiểu Tống không?”

Tiêu Thanh Như chỉ vào chiếc túi treo trên xe đạp, nói: “Con mang rồi.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Mẹ Tiêu đạp xe được nên hai mẹ con mỗi người đạp một chiếc, họ cùng đi về phía đội sản xuất.

Lần này họ đã tính toán thời gian trước khi ra ngoài, đến nơi vừa đúng lúc Tống Viện vừa kết thúc công việc buổi sáng.

Có bánh bột ngô Tiêu Thanh Như mang tới nên Tống Viện không cần nấu cơm nữa.

Nhìn phòng bếp nhỏ mới xây bên cạnh ký túc xá, Tiêu Thanh Như hỏi: “Đội sản xuất làm cho cậu à?”

“Không phải.”

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, vậy chẳng lẽ là Tần Bắc làm ư?

Giây tiếp theo, Tống viện đã xác nhận suy đoán của cô: “Đây là lần trước tớ ra mặt giúp Tần Thiên, lúc ấy anh trai thằng nhóc không cảm ơn, sau thấy ngại nên làm cái phòng bếp cho tớ.”

Tiêu Thanh Như muốn hỏi thêm hai câu nhưng mẹ vẫn đang ngồi bên cạnh nên cũng không nói thêm gì nữa.

“Có phòng bếp cũng khá tốt, cậu đỡ phải đến nhà đồng hương dùng nhờ.”

“Ừ, cũng khá tiện.”

Nhà họ Tần cách trường học khá gần, trước đây Tống Viện hay mượn phòng bếp của nhà bọn họ, chỉ cần đi bộ mấy bước là đến.

Nhưng nếu tới nhà người khác thì sẽ lãng phí thời gian hơn.

Với lại, khoảng thời gian trước trời thường đổ mưa nên càng bất tiện.

Ban đầu, lúc Tần Bắc đề nghị xây phòng bếp, Tống Viện từ chối.

Sau thấy người nọ làm lơ ý kiến của mình, ngày nào tan làm cũng tới xây phòng bếp nên Tống Viện cũng đành mặc kệ.

Bây giờ phòng bếp đã xây xong rồi, không dùng không được.

Tống Viện không phải kiểu người hay làm khó bản thân, coi như Tần Bắc đang giúp đội sản xuất mà thôi.

Dù sao thì sau này Tống Viện có tới đội sản xuất dạy học và ở đây nữa hay không thì phòng bếp sẽ để lại cho người sau.

Nghĩ vậy, gánh nặng tâm lý của Tống Viện cũng biến mất.

Người trong đội sản xuất đều biết là điều kiện trường học không được tốt, nên xây phòng bếp cho cô giáo Tống, nhưng ngày nào bọn họ cũng bận rộn với công việc, sau lại thấy Tống Viện đi mượn nhờ phòng bếp nhà người khác, dường như cũng không có gì bất tiện nên họ đã tự động gạt phăng chuyện này đi lúc nào không hay.

Sau này Tần Bắc xây phòng bếp cho Tống Viện, không phải người trong đội sản xuất không bàn tán.

Sau lại nghe nói Tống Viện cho Tần Thiên bánh bao nhân thịt, dạy thằng nhóc học chữ, còn bênh vực thằng nhóc trước mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, bấy giờ họ mới hiểu tại sao Tần Bắc làm vậy.

Tần Bắc đang trả ơn.

Lại cộng thêm việc Du Vãn theo đuổi Tần Bắc nên lời đồn đãi vớ vẩn với Tống Viện cũng biến mất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Biết mục đích hai người Tiêu Thanh Như tới đây nên Tống Viện cười nói: “Hai người tới thật đúng lúc, tớ đã ứng trước học phí giúp học sinh nên mấy ngày hôm trước nhà bọn họ trả tớ mấy túi khoai lang đỏ, hai người cứ lấy về nhà đi, không cần tìm mua chỗ đồng hương đâu.”

Làm giáo viên, hàng tháng Tống Viện sẽ nhận được trợ cấp phiếu gạo và lương thực. Trường học nhỏ, chất đầy khoai lang đỏ như vậy cũng không phải cách, cô ấy còn đang phát sầu vì không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào, cũng may là hai người Tiêu Thanh Như tới.

“Vậy tớ sẽ cho cậu phiếu gạo.”

“Được.”

Tống Viện không để bụng hơn trăm cân khoai lang đỏ kia, nhưng người xưa nói rất đúng, anh em tốt phải phân chia sòng phẳng. Cô ấy nhận phiếu gạo thì đối phương sẽ không thấy nặng lòng, cả hai bên đều vui.

Mẹ Tiêu là người thông minh, nhớ lại những lời con gái từng nói lúc trước cộng thêm việc Tống Viện vừa nói về phòng bếp nên cũng có suy đoán đại khái.

Bà thầm thở dài một hơi, xem ra mong muốn có Tiểu Tống làm con dâu không thể thành hiện thực rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 142: Chương 142



Ba tháng trôi qua, Tiêu Thanh Như bắt đầu chờ mong Hứa Mục Chu trở về.

Bởi vì không nhận được điện thoại, cô cũng không biết ngày cụ thể anh trở về, chỉ có thể chờ mong mỗi ngày.

Chờ đợi là quá trình rất dày vò, nhưng nếu muốn người đó trở về nhanh chóng, thì sẽ không thấy quá dày vò, thay vào đó là sự hưng phấn.

Sau khi tan làm, cô đều sang bên nhà ngang quét dọn, đến lúc họ dọn về ở cũng không cần phải làm vệ sinh nữa.

Ban đêm ngủ mơ mơ màng màng, Tiêu Thanh Như nhận thấy có hơi thở ấm áp phả vào mặt, cô hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đẩy người tới gần cô ra.

"Vợ, là anh."

"Hứa Mục Chu, anh muốn hù c.h.ế.t người sao?"

Hứa Mục Chu thấy Tiêu Thanh Như đang ngủ, anh không muốn đánh thức cô, nhưng lại không nhịn được hôn trộm cô.

Lúc này đã dọa đến cô, anh vội vàng nói xin lỗi.

"Là anh không tốt, lúc vào cửa nên lên tiếng trước, lần sau anh không dám nữa."

Trong viện gia chúc rất an toàn, nhưng Tiêu Thanh Như ngủ một mình ba tháng, nửa đêm đột nhiên có người hôn cô, cô không bị dọa nhảy dựng mới là lạ.

Tiêu Thanh Như vốn còn muốn "giáo dục" Hứa Mục Chu một trận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt anh chờ mong nhìn cô, Tiêu Thanh Như không nỡ.

Bỏ đi, trước hết để anh ngủ một giấc, trời sáng rồi nói sau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như đưa tay kéo sợi dây ở đầu giường, ánh đén mờ nhạt lập tức làm sáng căn phòng.

Cũng khiến Tiêu Thanh Như nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Hứa Mục Chu.

"Anh đi rửa mặt trước đi."

"Anh muốn ôm em trước."

Tiêu Thanh Như: "..."

Quả nhiên vẫn là Hứa Mục Chu, vẫn dính người y như trước kia!

Có thể là đã chia xa khá lâu, vậy mà Tiêu Thanh Như lại có cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh, giống như trở về lúc mới yêu đương vậy.

"Rửa mặt không tốn nhiều thời gian."

Hứa Mục Chu thấy cô đã tỉnh, không thể lại ngủ ngay trong chốc lát, anh nhân cơ hội nói ra yêu cầu: "Anh muốn em giúp anh."

Tiêu Thanh Như buồn cười, cô chìa tay véo mặt Hứa Mục Chu: "Anh cũng không phải trẻ con."

"Không phải trẻ con thì không được yêu cầu?"

Lúc này Hứa Mục Chu giống như một con ch.ó săn to, bên ngoài thì rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại rất bá đạo.

Tiêu Thanh Như biết tiếp tục kéo dài cũng lãng phí thời gia, cô ra vẻ miễn cưỡng đồng ý: "Anh đã thành tâm mời, vậy em sẽ đi cùng anh."

Người đàn ông nhanh chóng hôn lên mặt cô: "Vẫn là vợ tốt với anh."

Hơn ba tháng không găp, Hứa Mục Chu muốn Tiêu Thanh Như đến sắp phát điên.

Hứa Mục Chu cởi áo khoác, anh ôm người vào nhà tắm, mặc dù cái gì cũng không làm được, nhưng nhìn thêm vài lần cũng tốt.

Ít nhất có thể giảm bớt sự nhớ nhung của anh.

"Em còn chưa đi dép!"

Hứa Mục Chu lại đi vòng trở về, anh cầm lấy dép lê của Tiêu Thanh Như.

Ở trên tàu hỏa hai ngày, không tắm rửa là không được, Tiêu Thanh Như hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu vô lý của Hứa Mục Chu.

Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, nhưng tố chất cơ thể Hứa Mục Chu tốt, anh vẫn tắm nước lạnh như trước.

Vai rộng, eo thon, chân dài...

Mặt Tiêu Thanh Như nóng như sắp cháy, cô bắt đầu hoài nghi vừa rồi đầu óc mình nhét đậu hũ.

Tiêu Thanh Như nhìn hai lần, khi người đàn ông xoay người đối mặt với cô, cô lập tức mở cửa xông ra ngoài!

Hứa Mục Chu lau bọt nước trên mặt, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô.

Trong mắt có ý cười chợt lóe rồi biến mất, sao một khoảng thời gian không gặp, cô lại biến thành con thỏ nhỏ như vậy?

Tầng hai nhà họ Tiêu chỉ có bọn họ ở, bình thường không có người đi lên.

Hứa Mục Chu tắm xong mới phát hiện mình không mang theo quần áo.

"Vợ ơi."

Cửa phòng ngủ không khóa, Tiêu Thanh Như dễ dàng nghe thấy giọng anh.

"Sao thế?"

"Lấy quần áo giúp anh với."

Tiêu Thanh Như muốn chỉnh anh: "Anh trực tiếp đi ra không phải là được rồi sao, dù sao cũng không ai nhìn."

Nếu như ở nhà bọn họ, Hứa Mục Chu có thể thực sự làm vậy.

Nhưng lúc này anh vẫn không dám.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 143: Chương 143



Hứa Mục Chu đàng hoàng nói: "Ảnh hưởng không tốt."

"Không tốt thế nào? Người khác cũng không nhìn thấy."

Tiêu Thanh Như vừa dứt lời, dưới lầu Tiêu Hoài Thư cố ý cất cao giọng nói: "Em rể, xuống ăn khuya."

Tiêu Thanh Như cứng đờ, cô không biết người dưới tầng có nghe thấy lời cô vừa nói không.

Cô vội vàng lấy quần áo trong túi hành lý của Hứa Mục Chu ra.

Mặc dù da mặt Hứa Mục Chu dày, nhưng ở nhà vợ, anh vẫn có chừng mực.

Hứa Mục Chu nhanh chóng mặc xong quần áo, anh đi xuống tầng cùng Tiêu Thanh Như.

Đúng lúc mẹ Tiêu bưng một bát mỳ trứng ra: "Để mẹ lấy thêm sủi cảo, hai đứa ngồi tàu hai ngày chắc hẳn cũng đói bụng, nhanh ăn đi."

Hứa Mục Chu cười nói: "Bọn con đã ăn cơm tối trên tàu, thế nhưng vẫn cảm ơn mẹ."

Mẹ Tiêu nhìn con trai, rồi lại nhìn con rể, bà cảm thấy bọn họ đều gầy đi.

Ba tháng huấn luyện khép kín, thật sự không dễ dàng.

"Hai đứa mau ăn đi, ngày mai được nghỉ không? Được nghỉ thì mẹ làm bánh mỳ kẹp thịt cho mấy đứa."

Hứa Mục Chu gật đầu: "Con có hai ngày nghỉ."

"Được rồi, hai đứa mau ăn đi, ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi."

"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, bát đũa thì để con rửa là được." Hứa Mục Chu nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Để cho anh con dọn, dù sao thằng bé cũng rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này Thanh Như rất nhớ con, hai đứa cứ về phòng trò chuyện."

Da mặt Tiêu Thanh Như mỏng, cô bị trêu ghẹo như vậy thì ngượng ngùng không thôi: "Cũng chỉ nhớ bình thường, sao mẹ lại còn thêm mắm dặm muối như vậy?"

Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên: "Từ trước đến nay mẹ đều ăn ngay nói thật."

Hứa Mục Chu biết vợ cũng nhớ mình, cái đuôi của anh sắp vểnh lên tận trời.

Tiêu Thanh Như làm như không thấy sự đắc ý của người kia.

Mẹ Tiêu nhịn cười, bà không trêu chọc bọn họ nữa, sau khi dặn dò một câu ăn xong nhanh về nghỉ ngơi, thì bà cũng trở về phòng.

Mặc dù bà cũng rất muốn trò chuyện với bọn nhỏ, nhưng bây giờ quá muộn rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau.

"Vợ, em ăn thêm chút đi."

"Không ăn, ăn khuya không tốt cho cơ thể."

"Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."

Hứa Mục Chu đưa trứng đến bên miệng Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như vốn không muốn ăn, nhưng Hứa Mục Chu đã bón đến miệng, không ăn thì có vẻ là không cho anh mặt mũi.

Cô cắn một miếng nhỏ: "Anh ăn nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa."

"Ừ."

Tiêu Hoài Thư nhìn hai người đối diện, không hiểu sao anh ấy có cảm giác cái ghế mình ngồi có đinh, anh ấy ngồi không yên.

Đây là lần đầu tiên anh ấy cảm nhận được cảm giác xấu hổ này.

Nếu là trước đây, anh ấy chắc chắn sẽ ở lại nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu, không để cho anh làm chuyện gì quá phận.

Nhưng bây giờ cả người anh ấy lại không được tự nhiên.

Tiêu Hoài Thư nghĩ hầm, có thể em rể đứng đắn khác với em rể không đứng đắn, bây giờ anh ấy cũng không có lập trường ngăn cản Hứa Mục Chu.

Tiêu Hoài Thư u oán thở dài, anh ấy ăn mỳ xong thì cầm bát vào phòng bếp rửa: "Còn lại cậu dọn."

Nói xong, anh ấy nhanh chóng trốn về phòng.

Hứa Mục Chu cong môi, cũng có mắt nhìn đó.

Tay trái anh nắm tay Tiêu Thanh Như để ở đầu gối, tay phải cầm đũa ăn mỳ.

Hứa Mục Chu không khỏi cảm thán, đây mới là cuộc sống hạnh phúc của người có vợ.

Tiêu Thanh Như nắm lấy bàn tay to lớn có hơi chai sạn của người đàn ông, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ.

Cô không khỏi thúc giục: "Mau ăn nhanh lên, ăn xong còn ngủ."

Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như đầy ẩn ý: "Gấp như vậy?"

Đầu Tiêu Thanh Như đầy vạch đen, cô hung dữ nói: "Đừng để em đánh anh."

Hứa Mục Chu: "..."

Anh không nhịn được cười ra tiếng: "Đánh ở đâu? Anh sẽ phối hợp với em."

"Đồng chí Hứa, một khoảng thời gian không gặp, da mặt anh lại dày hơn rồi."

Tiêu Thanh Như chọc vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô đưa ra kết luận này.

"Da mặt dày mới có thể ăn no."

Hứa Mục Chu dùng hai má cọ vào mu bàn tay của Tiêu Thanh Như, tốc độ ăn của anh nhanh hơn trông thấy.

Không đến mười phút sau, hai người đã trở về phòng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 144: Chương 144



Sau khi súc miệng, hai người nằm trên giường trò chuyện.

Khi Hứa Mục Chu biết được Đỗ Vãn Thu từng nói với vợ anh rằng muốn tóm được anh, biểu cảm của anh không khác gì ăn phải ruồi bọ.

Anh cực kỳ hoài nghi có phải đầu óc người kia bị bệnh không, nếu không tại sao lại cảm thấy người đàn ông nào cũng bị cô ta bắt chẹt?

"Vợ ơi, anh thấy hơi buồn nôn, cần em an ủi."

Tiêu Thanh Như cười không dừng được: "Sức hút của đồng chí Hứa ghê gớm thật, không tiếp xúc với người ta mà cũng khiến người ta nổi lên tâm tư với anh."

Hứa Mục Chu ôm chặt người trong lòng: "Chỉ muốn em có tâm tư với anh, những người khác thì ít dính dáng đến càng tốt."

Chỉ cần nghĩ đến Đỗ Vãn Thu đánh chủ ý lên anh, Hứa Mục Chu đã muốn nôn hết bát mỳ vừa ăn ra.

Trong lòng thì mắng, tên Giang Xuyên bị sao thế này, cũng không quản vợ anh ta!

Tiêu Thanh Như thông minh, cô nhìn ra được suy nghĩ của Hứa Mục Chu.

Cô trêu ghẹo nói: "Đồng chí Hứa, anh ra ngoài phải bảo vệ bản thân đó."

"Giấy đăng ký kết hôn của chúng ta đâu?"

"Lấy giấy đăng ký kết hôn làm gì?"

"Anh phải mang theo bên người, để cho người khác biết anh có vợ rồi, không thể chen chân vào tình cảm của người khác."

Tiêu Thanh Như bị chọc cười: "Sao anh không nói là xăm sau gáy!"

"Xăm sẽ khiến da hốc hác, nhưng có thể đổi thành đóng dấu."

Hứa Mục Chu tự mình làm mẫu, anh hôn lên mặt Tiêu Thanh Như.

"Vợ, em đến đi." Người đàn ông nằm trên giường: "Anh sẽ không phản kháng!"

Tiêu Thanh Như lấy gối bịt lên mặt anh: "Anh ngủ đi."

Dứt lời, eo bị người đàn ông ôm chặt, một bàn tay to lớn ấn vào lưng cô, Tiêu Thanh Như đ.â.m sầm vào Hứa Mục Chu.

Cứng rắn va chạm với mềm mại, Hứa Mục Chu bỏ gối đầu ra, anh chuẩn xác hôn xuống đôi môi đỏ mọng ấm áp.

Ba tháng không tiếp xúc thân mật, lúc này anh hận không thể ăn sạch người vào bụng.

Khi đến bước quan trọng thì anh lại dừng lại: "Đêm nay tạm tha cho em."

Hô hấp của Hứa Mục Chu đã sớm thay đổi, nhưng đây là nhà cha mẹ vợ, làm chuyện đó cứ cảm thấy là lạ.

Hơn nữa ngày mai vợ anh còn phải đi làm, vẫn nên để trở về bên nhà ngang rồi nói sau.

Tiêu Thanh Như chọc vào n.g.ự.c người đàn ông: "Đừng ôm chặt như vậy."

Hứa Mục Chu tủi thân, không thể ăn thịt, anh còn không có quyền lợi ôm vợ mình sao?

Đôi chân dài rắn chắc quấn lên người Tiêu Thanh Như, tay chân đều vây người trong lòng: "Anh rất nhớ em, rất muốn ôm em như vậy."

Trong bóng tối, Tiêu Thanh Như mỉm cười, trong mắt cũng chứa ý cười.

Cô chủ động hôn Hứa Mục Chu.

Nụ hôn trằn trọc, cực kỳ dịu dàng.

Không mang theo d*c v*ng, chỉ biểu đạt sự nhớ nhung vô bờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng cũng được trở về bên cạnh người mình yêu, một đêm mà Hứa Mục Chu tỉnh lại mấy lần.

Mỗi lần tỉnh lại, anh đều phải hôn Tiêu Thanh Như bên cạnh, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Chỉ cần ở bên cô, sự mệt mỏi trong anh đều tự động biến mất.

Tiêu Thanh Như thì không giống Hứa Mục Chu, cô ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến hơn sáu giờ sáng.

Tiêu Thanh Như dựa lưng vào cái bếp lò, cô nghĩ thầm, may mà khoảng thời gian nắng nóng nhất kia anh không ở nhà, nếu không chắc chắn bọn họ phải ngủ riêng.

Bởi vì trời rất nóng!

Mùa hè nóng chắc chắn là không ngủ được!

Hứa Mục Chu vẫn chưa tỉnh, tình huống này trước kia chưa từng xảy ra.

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, có lẽ là khoảng thời gian này anh rất mệt mỏi.

Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả vào làn da của cô khiến cô run rẩy.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 145: Chương 145



Cô mới hơi dịch người ra, đã bị Hứa Mục Chu kéo về.

"Đừng nhúc nhích."

"Em phải dậy rồi."

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ: "Ngủ thêm nửa tiếng nữa, anh đưa em đi."

"Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Anh muốn đưa em đi."

Hứa Mục Chu cọ cọ vào mặt Tiêu Thanh Như, không biết hai người lại hôn nhau từ khi nào.

Buổi sáng vốn rất nguy hiểm, trong lúc * l**n t*nh m*, mọi chuyện cứ như nước chảy thành sông.

Hứa Mục Chu cũng hơi lơ mơ, cái đó không giống với tính toán ban đầu của anh.

Nhưng hình như lúc này có vẻ hơi khó để dừng lại.

Thảo nào mọi người đều nói không thể tin được lời đàn ông khi trên giường, đến anh cũng tự đánh vào mặt mình!

"Em bị muộn làm rồi."

Tiêu Thanh Như khẩn trương không thôi, cô đi làm lâu như vậy rồi, từ trước chưa từng bị muộn.

Hơn nữa Hứa Mục Chu vừa mới về nhà, cô lại như vậy, người khác dùng ngón chân cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

Vậy cũng quá xấu hổ rồi!

Trán Hứa Mục Chu thấm đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn dịu giọng trấn an cô: "Sẽ không muộn."

Trời mới tờ mờ sáng, luồng ánh sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Tiêu Thanh Như.

Khi pháo hoa trong đầu nổ tung, người đàn ông kề sát lại.

Nụ hôn của anh dừng ở thái dương của Tiêu Thanh Như, khi cơ thể cô không kiểm soát được trượt xuống, Hứa Mục Chu đỡ cô.

"Vợ có ổn không?"

Tiêu Thanh Như khóc không ra nước mắt: "Đùi không có sức."

Hứa Mục Chu để cho cô ngồi trên ghế: "Em ngồi trước đã, để anh đi múc nước."

Tiêu Thanh Như u oán nhìn người nào đó mặc quần áo chỉnh tề: "Đến muộn là tại anh."

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn hai mươi phút.

Anh sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Yên tâm, nếu em đi muộn, anh sẽ viết bản kiểm điểm."

Nói xong, anh đi vào nhà vệ sinh xả một chậu nước ấm.

Lúc này, Tiêu Thanh Như cũng bình tĩnh lại, cô không cần Hứa Mục Chu giúp đỡ, nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, mặc quần áo xong thì đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Cô thu dọn thứ đã sử dụng, kiểm ra một lần nữa xung quanh bàn học, xóa hết những dấu vết khả nghi.

Tiêu Thanh Như dọn dẹp giường ngay ngắn xong, lúc này Hứa Mục Chu mới đi ra.

Tiêu Thanh Như đã rửa mặt xong, cô quay về phòng ngủ bôi kem chống nắng và chải đầu.

Hứa Mục Chu không dám làm phiền Tiêu Thanh Như, anh sửa sang bản thân rồi ngồi yên chờ cô.

Khi hai người xuống tầng, đúng lúc mẹ Tiêu đang dọn đồ ăn sáng lên bàn.

"Khó mới có một ngày nghỉ ngơi, sao Tiểu Hứa không ngủ thêm chút nữa? Anh con còn chưa rời giường đâu."

"Con ngủ đủ rồi."

Hứa Mục Chu hỗ trợ lấy bát đũa: "Mẹ vất vả rồi."

Một câu ngắn ngủi dỗ mẹ Tiêu vui như nở hoa: "Mau ăn cơm đi, cơm nước xong nên làm gì thì làm."

Bữa sáng có bánh mỳ kẹp thịt, cháo ngũ cốc, có dưa góp ăn kèm, đơn giản nhưng cũng ngon.

Tiêu Thanh Như còn phải đi làm, cô ăn sáng xong thì không cần rửa bát.

Mẹ Tiêu biết con rể muốn đưa con gái đi làm, bà thúc giục bọn họ: "Không cần con rửa bát, con mau đi đi, trên đường cũng có thể nói chuyện cùng Thanh Như."

Hứa Mục Chu cũng không cố chấp thể hiện vào thời điểm này: "Mẹ, bọn con đi đây."

"Đi đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Tiêu nhìn theo vợ chồng son ra ngoài, trên mặt đều là ý cười.

Đứa nhỏ Tiểu Hứa này, quả thật khó có được!

*

Mọi người từng thấy những cặp vợ chồng tình cảm tốt, nhưng người giống Hứa Mục Chu ở gần như vậy cũng muốn đưa vợ đi làm, thì là lần đầu tiên thấy.

Chị dâu Lý cố ý lớn tiếng trêu ghẹo bọn họ: "Đồng chí Hứa sợ Thanh Như đi lạc sao? Gần như vậy mà còn muốn đưa cô ấy đi làm, có phải cũng muốn đi đón không?"

Quả thật Hứa Mục Chu cũng nghĩ như vậy, anh thản nhiên nói: "Ở nhà không có chuyện gì, không bằng đi ra ngoài một chút, dù sao cũng tiện đường."

Đàn ông tốt trên đời vốn đã ít, những người có giác ngộ như vậy lại càng ít hơn.

Mọi người nghe vậy đều không ngoại lệ, vô cùng hâm mộ Tiêu Thanh Như.

Rốt cuộc phải quỳ lạy bên kia bao nhiêu lần, mới có thể tìm được người đàn ông tốt như Hứa Mục Chu?

Đều là người từng trải, ai mà không nhìn ra được tâm tư của anh?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 146: Chương 146



Chị dâu Lý tiếp tục trêu chọc: "Tình cảm của hai người tốt thật đó, có thể chiều vợ như chiều con, tôi mới chỉ thấy một mình cậu thôi."

Tiêu Thanh Như cười nói: "Nhà chị dâu cũng vậy mà, không biết có bao nhiêu người hâm mộ chị dâu đâu."

Chị dâu Lý cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra, cô ấy khiêm tốn đáp: "Vẫn là đồng chí Hứa nhà em tốt, người kia nhà chị chỉ là một cái hũ nút, có một số việc không thể hiện ra, làm sao người khác biết được."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Chị dâu nói có lý, em còn phải đi làm, tạm thời không trò chuyện được nữa."

"Đi đi, rảnh rỗi chúng ta tán chuyện sau."

Vẻ mặt chị dâu Lý đầy ý cười, cô ấy bảo bọn họ mau đi làm chuyện của mình, đừng để đến muộn.

Sở dĩ ban đầu cô ấy trêu ghẹo hai người họ là để khiến người trên tầng ngột ngạt, bây giờ cũng thật sự được Tiêu Thanh Như dỗ vui vẻ.

Ở viện gia chúc, chị dâu Lý nắm chắc như vậy, hoàn toàn bởi vì cô ấy biết chồng mình đối xử tốt với cô ấy, đi ra ngoài không ai lấy chuyện đó để công kích cô ấy, dần dà, sống lưng cô ấy cũng cứng rắn hơn.

Chị dâu Lý cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, gả cho một người đàn ông tốt, nếu ai lấy điều này dỗ cô ấy, cô ấy sẽ rất vui vẻ.

Cô ấy xách theo sọt, ngâm nga đi ra vườn rau.

Xem xét thấy Tiêu Thanh Như dỗ người giỏi như vậy, vậy thì cô ấy sẽ nhổ cỏ giúp cô, dù sao cũng tiện tay.

Chị dâu Lý nghĩ, qua khoảng thời gian nữa sẽ đến thời điểm thu hoạch rau, nếu Tiêu Thanh Như quá bận rộn, cô ấy cũng có thể thu hoạch giúp cô.

Từ khi Đỗ Vãn Thu đi làm ở công xưởng, buổi tối Giang Xuyên sẽ chăm sóc con trai, ban ngày thì phải huấn luyện, ngày nào anh ta cũng vô cùng mệt mỏi.

Anh ta nghe thấy giọng Tiêu Thanh Như, hô hấp vô thức ngừng lại, anh ta nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.

Giang Xuyên biết được Hứa Mục Chu đã trở về, còn đưa Tiêu Thanh Như đi làm, sự ghen tỵ đè nén thật sâu lại chui lên.

Anh ta biết mình không có tư cách, cũng không nên chú ý đến chuyện của Tiêu Thanh Như, nhưng anh ta không thể khống chế được.

Dù sao đó cũng là người có tình cảm gắn bó với anh ta hơn mười năm.

Tại sao bây giờ bọn họ làm bạn bình thường với nhau cũng khó như lên trời?

Người dưới tầng đã rời đi rất lâu rồi, Giang Xuyên vẫn duy trì tư thế ban đầu.

Anh ta cười khổ, ở phương diện săn sóc này, quả thật anh ta thua kém Hứa Mục Chu.

Có lẽ là lớn lên từ nhỏ với nhau, anh ta có thói quen Tiêu Thanh Như đối xử tốt với mình, cho nên anh ta mới không kiêng nể gì làm tổn thương cô.

Ánh mắt Giang Xuyên trống rỗng nhìn chằm chằm cửa sổ, rõ ràng mặt trời đã nhô cao, nhưng anh ta lại cảm thấy mình đang ở trong vực sâu.

Sự u ám vô biên vô hạn bao quanh anh ta, anh ta không tìm thấy lối ra.

Có lẽ một ngày nào đó, anh ta sẽ ngã xuống trong bóng tối.

Chị dâu Vương đợi ở nhà cả nửa ngày cũng không thấy Giang Xuyên mang đứa nhỏ tới, cô ta tới thì phát hiện cửa đang mở.

"Này, cậu vẫn chưa đi làm sao?"

Bởi vì lâu không nói lời nói, giọng Giang Xuyên có hơi khàn khàn: "Hôm nay nghỉ phép."

"Vậy không cần tôi trông đứa nhỏ?"

"Ừ, hôm nay chị dâu cũng nghỉ một ngày đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị dâu Vương dè dặt hỏi: "Nghỉ có trừ lương không?"

"Không trừ."

"Được." Chị dâu Vương trở về nhà.

Cô ta cũng không muốn trông trẻ, nhưng cô ta mà không kiếm số tiền này, thì sẽ bị người khác tranh mất cơ hội.

Mỗi tháng mười đồng, còn hơn tiền lương của người học nghề.

Không kiếm không được!

Có thể là đứa nhỏ không cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nó khóc toáng lên, mặt đỏ bừng vì khóc, cổ thì cũng sưng lên, nhìn thấy đáng thương, nhưng cũng khiến người ta thấy phiền phức.

Giang Xuyên không rảnh nghĩ đến chuyện của Tiêu Thanh Như nữa.

Giang Xuyên ôm đứa nhỏ đi liên tục trong phòng, lúc này anh ta mới biết được, thì ra nuôi con nhỏ không hề dễ dàng giống như trong tưởng tượng của anh ta.

Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta vẫn lựa chọn như vậy không?

Giang Xuyên rất chắc chắn, anh ta sẽ không quan tâm đến Đỗ Vãn Thu.

Về phần đứa nhỏ... Có lẽ anh ta sẽ tìm cách tốt nhất để chăm sóc nó.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 147: Chương 147



Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như đến đoàn văn công: "Vợ, anh về trước đây, chờ em tan làm, anh sẽ đến đón em."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như không giấu được ý cười: "Em cũng không đi lạc được, không cần anh tới đón."

"Anh muốn nhìn thấy em sớm hơn."

"Nhưng hôm nay em phải tập luyện, buổi trưa không có thời gian về nhà."

"Vậy anh mang đồ ăn cho em, hoặc là đi ăn ngoài với em cũng được, buổi chiều đến giờ thì anh đến đón em."

Tiêu Thanh Như nghĩ nghĩ: "Cái nào tiện hơn thì làm, xem tình hình của anh."

"Được."

Hứa Mục Chu sờ đầu Tiêu Thanh Như: "Em mau vào đi."

"Anh cũng trở về đi, tối qua không ngủ được nhiều, trở về ngủ bù đi."

"Ừ."

Tiêu Thanh Như đi xa, lúc này Hứa Mục Chu mới trở về.

Hứa Mục Chu nhớ đến khoảng thời gian mới kết hôn bọn họ có một mảnh vườn trồng rau, theo như nguyên tắc làm việc của vợ anh, chắc chắn cô sẽ đến đó làm việc.

Bây giờ anh đã trở lại, không cần vợ động tay vào việc này nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tay vợ anh mềm mại như vậy, giống y miếng đậu hũ, không nên dùng để làm việc nặng.

Hứa Mục Chu tính toán về nhà lấy dụng cụ, sau đó ra vườn rau tưới nước.

"Chúng ta nói chuyện."

Hứa Mục Chu nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt anh hiện lên sự trào phúng: "Nói chuyện gì?"

"Nếu đã cưới Tiêu Thanh Như, sao không đối xử tốt với cô ấy?"

Hứa Mục Chu nhìn Giang Xuyên như nhìn tên ngốc: "Anh ở nhà tôi à? Nếu không sao biết tôi đối xử không tốt với Thanh Như?"

Giang Xuyên bị nói vậy thì suýt nữa quên mất lý do đã chuẩn bị trước.

Giang Xuyên hít sâu một hơi, anh ta cố bình tĩnh lại.

"Từ nhỏ đến lớn Thanh Như không phải chịu khổ, nếu cô ấy đã gả cho anh, anh nên đối xử tốt với cô ấy, hàng tháng phải đưa tiền cho cô ấy đúng hạn, để cô ấy ở nhà không lo không nghĩ."

Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Chứ không phải để cho cô ấy đi làm ruộng!"

Giang Xuyên chỉ cần nghĩ đến việc Thanh Như gả cho người khác, không có cuộc sống tốt đẹp, vậy mà còn bắt đầu phải làm việc, trong lòng anh ta vô cùng không thoải mái.

Thanh Như chán ghét anh ta, không muốn nhìn thấy anh ta, anh ta chỉ có thể lén lút tìm Hứa Mục Chu nói chuyện.

Nếu không phải vì chuyện này, Giang Xuyên nghĩ anh ta không bao giờ muốn nhìn thấy Hứa Mục Chu.

Hứa Mục Chu không biết Giang Xuyên lấy tự tin ở đâu, vậy mà còn có tư cách dạy dỗ anh."

Cuộc sống của vợ chồng họ liên quan gì đến người này?

Khi đối đầu với tình địch, cho dù là phụ nữ hay đàn ông, suy nghĩ đều không sáng suốt.

Hứa Mục Chu cong môi: "Có rảnh đến trước mặt tôi nói những lời này, không bằng quản Đỗ Vãn Thu cho tốt, đừng để cô ta đến làm ghê tởm vợ tôi."

Giang Xuyên thấy nhắc đến Đỗ Vãn Thu thì người anh ta như mất hết sức lực.

"Đừng đánh trống lảng, tôi bảo anh phải đối xử tốt với Thanh Như, anh nhắc đến Đỗ Vãn Thu làm gì?"

"Anh dùng thân phận gì để nói những lời này?"

Giang Xuyên nghẹn họng: "Tôi và Thanh Như lớn lên với nhau từ nhỏ, cho dù không thể ở bên nhau, tôi cũng hy vọng cô ấy sống tốt."

Anh ta không nhắc đến chuyện trước kia thì thôi, vừa nhắc tới là tâm trạng Hứa Mục Chu như rớt xuống đáy cốc.

"Người làm tổn thương Thanh Như từ đầu đến cuối chỉ có mình anh."

Anh lạnh lùng nhìn Giang Xuyên: "Quản tốt chuyện của mình, không cần anh chỉ trỏ cuộc sống của người khác."

Hứa Mục Chu lười nhiều lời với Giang Xuyên, nếu anh ta biết đối xử tốt với người khác, thì đã không làm tổn thương Thanh Như.

Anh cảnh cáo nói: "Giữ chặt người của anh, và cả tay của anh nữa, không nên đụng vào thì đừng có đụng."

Giang Xuyên nắm chặt tay: "Tôi vẫn sẽ giám sát anh, nếu anh dám bắt nạt Thanh Như, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh."

Ánh mắt Hứa Mục Chu trở nên phức tạp, anh cũng không biết sao người này có thể lớn lên với cái đầu như vậy.

Có phải là thiếu nếp nhăn không?

Nếu không tại sao luôn làm chuyện không đúng thân phận và không đúng thời điểm như vậy?

"Tôi đây mỏi mắt mong chờ."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 148: Chương 148



Bữa trưa hôm nay là bánh mỳ kẹp thịt Hứa Mục Chu mang ở nhà đến.

Có thể là con trai và con rể đều đã trở lại, tâm trạng mẹ Tiêu tốt, bà cho rất nhiều thịt, cắn miếng nào cũng thơm miễn bàn.

Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Thanh Như: "Khi nào chúng ta dọn đi?"

Mặc dù ở nhà cha mẹ vợ không có chỗ nào không tiện, nhưng được người khác chăm sóc như vậy, Hứa Mục Chu cũng thấy xấu hổ.

Nhà ngang cách nhà họ Tiêu không xa, việc chuyển đồ không cần phải quá rối rắm.

"Chiều nay dọn về luôn."

"Được, vậy anh đây dành thời gian mang đồ của em về."

Ăn trưa xong, Tiêu Thanh Như tiếp tục bận việc, Hứa Mục Chu đi nhổ cải trắng.

Mẹ Tiêu thấy con rể nhổ hai sọt cải trắng trở về, bà cười toe toét.

Bà mới chỉ nói một câu cải trắng có thể cắt ra để dành mùa đông ăn, đứa nhỏ này đã biết nhổ củ cải về, con trai nhà ai mà thông minh như vậy?

Chăm chỉ như vậy?

Mẹ Tiêu cảm thấy ngoài nhà mình ra, thì không tìm được người thứ hai.

"Mẹ, con chỉ nhổ về hai sọt, số còn lại thì để ăn cho tươi."

"Không vội, sau này mẹ đi nhổ cũng được."

"Hôm nay con không có gì làm, mẹ có việc gì thì cứ sai con là được."

Hứa Mục Chu lại cầm dụng cụ đi ra ngoài.

Mẹ Tiêu nhìn "kẻ lười biếng" nằm trên sô pha trong phòng khách, bà ghét bỏ nói: "Con nhìn lại con đi, trong người con cũng không có chút sức sống nào, nên mới không lấy được vợ!"

Tiêu Hoài Thư khổ sở: "Không phải con vừa xếp than tổ ong sao, sao lại không có sức sống?"

"Sao hả, một ngày mà con chỉ làm một việc?"

"Ôi, người bị ghét bỏ làm gì cũng sai, mẹ à, mẹ là có con rể không cần con trai nữa."

Mẹ Tiêu cố gắng kìm nén mới không bật cười ra tiếng: "Con mau chóng đi tìm một cô vợ về, mẹ sẽ không quản con nữa."

Nói đến đề tài này, Tiêu Hoài Thư cũng cảm thấy kỳ lạ.

Anh ấy tự nhận dáng vẻ mình không tệ, công việc cũng ổn, tại sao vẫn không tìm được đối tượng thích hợp.

Trong đầu Tiêu Hoài Thư bỗng hiện lên một bóng người, anh ấy vội xua đuổi nó đi.

Anh ấy thầm nghĩ, chắc chắn là do lần đầu tiên gặp nữ phi công, nên anh ấy mới có ấn tượng sâu đậm với người kia như vậy.

"Nghĩ gì thế, mau đi xách nước cho mẹ, chắc là tối nay bọn Thanh Như sẽ dọn về nhà ngang ở, buổi tối mẹ làm đồ ăn ngon cho bọn họ."

Tiêu Hoài Thư vừa đi làm việc vừa hỏi: "Mẹ muốn làm món gì ngon?"

"Thịt sáng nay mua vẫn còn thừa lại một ít, đúng lúc Tiểu Hứa nhổ cải trắng về, vậy làm vằn thắn ăn."

Mẹ Tiêu đã tiêu hết phiếu thịt trong tay, chỉ vì hai bữa cơm ngon, khiến cả nhà đều vui vẻ.

Mỗi người đều có công việc của mình, Hứa Mục Chu nhổ cải trắng xong còn rửa sạch, phơi nắng...

Mãi cho đến khi xong việc, anh mới lên tầng thu dọn đồ giúp Tiêu Thanh Như.

Hứa Mục Chu rất am hiểu phương diện đóng gói đồ đạc, anh nhét tất cả đồ vào hai túi to, khi nào trở về chỉ cần xách về là được.

Hứa Mục Chu thấy gần đến giờ, anh đến đoàn văn công đón người, lại nghe tin Tiêu Thanh Như ở bệnh viện.

"Ban đầu vẫn tốt, sau đó cô ấy bị đau bụng, đội trưởng đưa cô ấy đến bệnh viện."

Hứa Mục Chu lo lắng cho Tiêu Thanh Như, anh nói cảm ơn, rồi vội chạy đến bệnh viện quân khu.

Người trong quân khu gần như đều biết Tiêu Thanh Như, anh nhanh chóng tìm được số phòng của cô.

"Đồng chí Hứa, sao cậu lại tới đây?" Đội trưởng hỏi.

"Thanh Như đâu?"

"Đang trong phòng làm việc của bác sĩ."

Khám bệnh liên quan đến vấn đề riêng tư, đội trưởng không nên ở cùng, vì thế chờ bên ngoài văn phòng.

Nhưng Hứa Mục Chu không giống vậy, anh là chồng Tiêu Thanh Như, anh có quyền biết rõ tình hình.

Hứa Mục Chu đứng ở cửa hai giây, anh nâng tay gõ cửa.

"Cốc cốc."

"Thanh Như, là anh."

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, thảo nào anh lại đến đây.

"Vào đi."

Sau khi Hứa Mục Chu tiến vào thì thuận tay đóng cửa, anh lo lắng nhìn Tiêu Thanh Như, thấy sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn có thể ngồi, chắc là tình huống không nghiêm trọng như lần trước.

Anh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thanh Như, vội vàng hỏi: "Bác sĩ, tình huống của vợ tôi thế nào?"

"Trước kia vợ cậu bị tổn thương do giá rét, dựa theo lời đồng chí Tiêu nói, vài tháng trước sau sự việc vẫn còn ổn, nhưng tình huống lần này cực kỳ nghiêm trọng."

Hứa Mục Chu lập tức nhớ đến chuyện năm ngoái, Thanh Như ngất xỉu trong tuyết, trời lạnh như vậy, cô còn bị viêm ruột thừa cấp tính.

Cứ tưởng rằng làm phẫu thuật là khỏi rồi, không ngờ còn để lại di chứng.

Hứa Mục Chu ảo não nhíu mày, trước đó là anh sơ sót.

"Bác sĩ, vậy phải giải quyết như thế nào? Có thể uống thuốc điều trị không?"

"Tình huống của đồng chí Tiêu có phần nghiêm trọng, không chỉ phải uống thuốc, vấn đề ăn uống hàng ngày cũng phải chú ý nhiều hơn, còn phải giữ ấm."

Hứa Mục Chu lại hỏi thêm vài câu, xác định Tiêu Thanh Như chỉ bị t* c*ng lạnh, những phương diện khác không có vấn đề, lúc này anh mới yên tâm hơn một chút.

Bên ngoài vẫn còn bệnh nhân tiếp theo chờ, nói xong rồi, bác sĩ bảo hai người rời đi.

"Vợ, anh cõng em."

"Em có thể tự đi được."

Hứa Mục Chu không cho Tiêu Thanh Như cơ hội từ chối, anh mạnh mẽ cõng người trên lưng.

Cửa vừa mở ra, đội trưởng nhìn thấy bọn họ, đều tưởng rằng Tiêu Thanh Như bị làm sao.

Cô ấy vội vàng hỏi thăm vài câu, mới biết bị phương diện kia của phụ nữ, tạm thời không biết nói gì cho phải.

"Tôi xin phép giúp cô, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Làm phiền đội trưởng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như không phải người không biết tốt xấu, cô vẫn rất yêu quý cơ thể của mình.

"Được rồi, hai người mau về nhà đi."

Đội trưởng còn có việc, đã có người chăm sóc Tiêu Thanh Như, cô ấy cũng đi trước.

Hứa Mục Chu cõng người đi ra khỏi bệnh viện.

Tiêu Thanh Như ôm cổ Hứa Mục Chu, cô cảm thấy mình không nên gạt anh chuyện này.

"Hứa Mục Chu."

"Sao thế em?"

Đợi một lúc lâu sau, Hứa Mục Chu cũng không nghe thấy tiếng, anh không khỏi nhấc người lên: "Làm sao vậy?"

Tiêu Thanh Như lặng lẽ thở dài: "Bác sĩ nói em có thể không sinh con được."

Trước khi Hứa Mục Chu đến, bác sĩ đã nói rõ tình huống với cô một lần.

Hiện tại Tiêu Thanh Như không muốn sinh con, nhưng không có nghĩa cả đời này cô không muốn có con.

Trong lòng không khó chịu là giả.

Ở trước mặt bác sĩ cô không khóc, lúc này tựa vào lưng Hứa Mục Chu, hốc mắt không nhịn được lại ướt át.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ Hứa Mục Chu, nóng như muốn phỏng tim anh.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 149: Chương 149



Tiêu Thanh Như đánh Hứa Mục Chu trở tay không kịp.

Trong lòng càng thêm ảo não, là do anh không đủ quan tâm cơ thể vợ nên mới khiến cho cô phải chịu tội lớn như thế.

Nếu như anh phát hiện sớm một chút, trị liệu sớm một chút, thì có phải tình huống sẽ không nghiêm trọng như vậy không?

Trong đầu Hứa Mục Chu toàn lã những suy nghĩ muốn khiến Tiêu Thanh Như vui vẻ trở lại.

Anh không quan tâm về sau mình có con hay không, đồ vật dệt hoa trên gấm vốn có cũng được mà không có cũng không sao.

Nhưng vợ thì không giống, anh không thể không có cô.

Có Tiêu Thanh Như ở đây thì cái nhà này mới hoàn chỉnh.

Hứa Mục Chu không để cho mình lộ cảm xúc ra ngoài: "Thật ra, anh không thích trẻ con."

Anh không nói lời nào còn đỡ, vừa mở miệng Tiêu Thanh Như đã không kềm được cảm xúc nữa.

Nước mắt không ngăn được cứ thế rơi xuống, nhưng cô lại không muốn để cho Hứa Mục Chu nghe được tiếng khóc của mình cho nên chỉ có thể vùi đầu vào hốc vai anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nước mắt rơi trên áo Hứa Mục Chu, rơi vào trong cổ của anh, cuối cùng hóa thành d.a.o nhọn đ.â.m vào tim anh.

Anh không muốn để cho vợ khóc.

Không muốn một chút nào cả.

Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như trở về nhà ngang.

Anh đặt người lên trên ghế sofa, thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Tiêu Thanh Như, trong tim Hứa Mục Chu giống bị người bóp một cái.

Anh muốn lau khô nước mắt của cô, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Thay vì an ủi tạm thời, Hứa Mục Chu cảm thấy có lẽ bọn họ nên thẳng thắn nói chuyện một lần.

Nếu không, cho dù bây giờ có dỗ được vợ thì về sau khi cô nhớ tới chuyện này vẫn sẽ khổ sở.

"Những gì anh vừa nói đều là lời thật, đúng là anh không quá thích trẻ con, nhưng mà nghĩ đến chuyện mẹ của đứa bé là em, thật ra anh c*̃ng đã từng lén chờ mong."

Nước mắt của Tiêu Thanh Như lại rơi xuống: "Có khả năng em sẽ khiến anh thất vọng."

Hứa Mục Chu lắc đầu: "Chúng ta kết hôn không phải là vì sinh con, chỉ cần ở bên em, những thứ khác đều không quan trọng."

"Cha mẹ bên kia..."

"Kết hôn và sinh hoạt là chuyện của hai người chúng ta, em không cần lo lắng, nếu có vấn đề gì thì có thể giao cho anh giải quyết."

Cảm xúc của Tiêu Thanh Như chuyển biến tốt hơn một chút, thật ra cô thật sựu rất sợ trưởng bối thúc dục chuyện sinh con, mà cô lại không sinh được.

Mặc dù cô biết quyền quyết định ở trong tay của mình, nhưng nếu như trưởng bối thúc giục thì sẽ khó tránh khỏi vẫn có áp lực tâm lý.

Hứa Mục Chu cầm tay của cô: "Hơn nữa bác sĩ nói là có khả năng, vậy thì chúng ta vẫn còn có cơ hội trị liệu tích cực, nếu như thực sự không có duyên phận thì chúng ta cũng đừng cưỡng cầu, chỉ cần cơ thể em khỏe mạnh thì cũng đã đủ rồi."

Có một số việc, không phải cố gắng thì sẽ có hồi báo, những lời Hứa Mục Chu nói đều suy nghĩ trong lòng của anh.

Nghe Hứa Mục Chu nói đến chuyện tiếp nhận trị liệu, trong lòng Tiêu Thanh Như không còn khó chịu như trước nữa.

Nếu như anh nhiều lần cường điệu mình không thích trẻ con, có thể cô sẽ cảm thấy anh đang nói dối.

Sau đó, cô sẽ liên tục tự hỏi mình, có thật là anh không thích trẻ con không?

Thật sự không muốn làm cha sao?

Nhưng bây giờ anh nguyện ý cùng cô đối diện với vấn đề, bất an trong lòng Tiêu Thanh Như đã tiêu tán hơn phân nửa.

Không ai có thể nói chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, ít nhất là cho đến bây giờ, hai người họ đã hỗ trợ lẫn nhau và sát cánh cùng nhau vượt qua mọi thăng trầm.

"Cám ơn anh."

Hứa Mục Chu sờ lên mặt của cô: "Chúng ta là vợ chồng, vấn đề của em chính là vấn đề của anh, vốn nên cùng nhau đối mặt."

Anh không để lại dấu vết thở phào một hơi, thật ra trong lòng của anh c*̃ng có sợ hãi.

Sợ vợ dùng cái cớ này rời khỏi mình.

Khi còn bé, nhà bọn họ ở trong một con hẻm, đã có một người chị gái bởi vì không sinh được con nên ép chồng ly hôn.

Về sau chồng của chị ấy cưới người khác, rồi sinh con, cuộc sống lại trôi qua như gà bay chó chạy.

Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận to, cãi nhau ầm ĩ.

Cho nên những thứ con cái không cần thiết phải cưỡng cầu.

Chỉ cần đời này bọn họ cứ thế trôi qua yên ả, vậy thì sẽ không có tiếc nuối.

Hứa Mục Chu càng siết c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Thanh Như tay, chỉ cần cô còn ở bên cạnh, anh có thể không cần gì cả.

Tiêu Thanh Như không phải loại người gặp chuyện sẽ né tránh, oán trời trách đất, sau khi khóc một trận, tâm trạng của cô đã dịu đi rất nhiều.

Bất kể về sau cô có thể sinh con hay không, thì vẫn nhất định phải điều trị cơ thể.

Cứ làm hết sức mình, còn lại thì nghe mệnh trời đi.
 
Back
Top Bottom