Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 60: Chương 60



Lúc làm việc Hứa Mục Chu chú trọng nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn, nhận thấy thái độ buông lỏng của Thanh Như, thế là rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu công khai theo đuổi cô.

Đôi khi anh mời Tiêu Thanh Như đi ăn ở nhà ăn, đôi khi lại đưa đón cô đi làm, thỉnh thoảng còn mang ít đồ ăn đến nhà họ Tiêu.

Những lúc như vậy, trưởng bối nhà họ Tiêu sẽ giữ anh ở lại ăn cơm.

Hứa Mục Chu gần như dành hết thời gian rảnh rỗi của mình cho Tiêu Thanh Như.

Có người cười nhạo anh, nói anh ngốc, đồng chí nữ còn chưa gật đầu đồng ý hẹn hò với anh đâu, sao anh đã vội tiêu tiền cho người ta?

Nếu cuối cùng không theo đuổi được đồng chí Tiêu, vậy không phải công cốc hết à?

Hứa Mục Chu không quan tâm đến cái nhìn của người khác, anh dùng cách của mình, theo đuổi cô gái mình thích.

Mặc dù Tiêu Thanh Như vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh, nhưng Hứa Mục Chu lại thấy rất vui.

Trước đây anh chỉ có thể trốn ở trong bóng tối, thầm thích Tiêu Thanh Như, như bây giờ anh đã rất hạnh phúc rồi.

Cuộc sống êm đềm trôi qua, chớp mắt đã đến năm mới.

Hứa Mục Chu phải đi tàu hai ngày mới về đến nhà, vừa được nghỉ một cái anh đã lên đường về Bắc Kinh.

Trước khi đi, anh vẫn muốn gặp Tiêu Thanh Như, nên đã hẹn cô ra ngoài.

Nhìn xung quanh, Tiêu Thanh Như có hơi căng thẳng, vì nơi này có rất ít người đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ trông giống như người yêu, đang lén lút hẹn hò vậy.

Để cô yên tâm, Hứa Mục Chu cố tình giữ khoảng cách hai mét với cô, cho dù có người đi ngang qua nhìn thấy cũng sẽ không bàn tán.

"Khi nào anh đi?"

"Sáng sớm ngày mai."

Tiêu Thanh Như hắng giọng: “Có cần tôi tiễn anh không?”

Hai mắt Hứa Mục Chu sáng lên: “Em đồng ý hẹn hò với anh rồi à?”

Cô đồng ý hẹn hò khi nào?

Người này đúng là biết tát nước theo mưa!

Tiêu Thanh Như tức giận nói: “Tôi không có nói thế, anh đừng hiểu lầm.”

Hứa Mục Chu sờ sờ gáy, cười nói: "Tôi hiểu ý của em."

"Vậy anh nói thử xem, ý của tôi là gì?"

Hứa Mục Chu biết cô vẫn chưa hoàn toàn quyết định, có lẽ còn đang do dự.

Điều này nói rõ, biểu hiện của anh còn chưa đủ tốt, để khiến cô hoàn toàn yên tâm.

Đây là vấn đề của anh.

Hẹn hò là muốn kết hôn, do dự cũng là bình thường, anh có thể cho cô thêm thời gian.

"Đừng có vội quyết định, tôi sẽ chờ em."

Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy dịu dàng, như thể nhấn chìm người ta ở trong đó.

Có lẽ vì tình yêu của anh quá lớn, nên Tiêu Thanh Như luôn vô thức né tránh ánh mắt của Hứa Mục Chu.

Cô biết mình có cảm tình với anh, hoặc là nói có hơi thích, nhưng vẫn còn cách yêu rất xa.

Bởi vì không thể bỏ ra tình cảm ngang bằng, nên cũng thiếu tự tin đối mặt.

Hứa Mục Chu nói sẽ đợi cô, Tiêu Thanh Như biết anh thực sự hiểu cô.

Anh biết sự do dự của cô.

Cũng hiểu sự lo lắng của cô.

Khóe miệng cô nở nụ cười, loại cảm giác này thật tuyệt.

"Anh còn chưa nói, muốn tôi tiễn anh hay không."

“Tôi không muốn em tiễn, nhưng…”

Người này lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, Tiêu Thanh Như hợp tác hỏi: "Nhưng cái gì?"

"Khi tôi quay lại, tôi muốn em đón tôi."

Hứa Mục Chu được nghỉ phép một tháng, ngày trở về vẫn chưa xác định, Tiêu Thanh Như không biết đến lúc đó có thời gian hay không.

"Khụ, để xem tình hình đã." Cô bổ sung thêm: "Có thời gian thì đi đón anh."

“Được, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho em.”

Tiêu Thanh Như nghi ngờ nhìn Hứa Mục Chu: “Nói vòng vèo một vòng như vậy, đừng bảo mục đích của anh là gọi điện thoại cho tôi đấy nhé?"

Hứa Mục Chu: "..."

Biểu hiện của anh rõ như vậy sao?

Làm sao cô có thể đoán được?

Anh mặt dày nói: “Tôi không biết cụ thể khi nào thì mới về, nên mỗi ngày sẽ gọi điện cho em một lần.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu như nhìn một người phá của: “Tiền điện thoại đắt lắm.”

"Không sao, tôi còn có tiền để dành."

Hiện nay, rất nhiều người gửi lương về nhà, Tiêu Thanh Như tự hỏi, không biết Hứa Mục Chu có như vậy không.

“Viết thư đi, bạn bè của tôi đều ở Tây Bắc cả, tôi vẫn chưa trải qua cảm giác được nhận thư.”

Hứa Mục Chu thầm vui mừng trong lòng, việc này không phải có nghĩa là, Thanh Như chỉ từng gửi thư với anh thôi sao?

"Được, tôi sẽ viết thư cho em."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 61: Chương 61



Hứa Mục Chu trở về Bắc Kinh.

Nhưng do thời gian trước cả hai vẫn luôn ở chung một chỗ, lần này anh rời đi khiến cho Tiêu Thanh Như không thể làm quen được, số lần cô nhớ tới anh càng ngày càng nhiều.

Vào một buổi tối nọ, người đó thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Mọi chuyện cô và Hứa Mục Chu trải qua trong mơ có sự khác biệt, lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp anh là ở nhà.

Cảnh tượng trong giấc mơ và trong trí nhớ giống nhau như đúc, trừ việc không có Giang Xuyên.

Còn cô cũng không trốn tránh Hứa Mục Chu.

Lúc tỉnh giấc, Tiêu Thanh Như lại suy nghĩ, nếu như ban đầu cô không thành đôi cùng Giang Xuyên, vậy thì bây giờ mọi chuyện sẽ như thế nào.

Vừa nghĩ đến giả thiết này, Tiêu Thanh Như cảm thấy rất kinh ngạc, cô từng cho là cho tới bây giờ mình vẫn không hối hận về lựa chọn lúc mới biết yêu.

Nếu nói như Tống Viện, là do cô tự chọn rắc rối.

Mối tình đầu giữa cô và Hứa Mục Chu đã c.h.ế.t yểu vì sự tồn tại của Giang Xuyên.

Chính bởi vì cô thích Hứa Mục Chu, cho nên mới tiếc nuối, mới biết hối hận.

Sau này suy nghĩ lại một chút, câu nói đó cũng không phải là không có lý.

Vậy cô sẽ vui vẻ hướng về Hứa Mục Chu!

Nghĩ thông suốt được điều này, Tiêu Thanh Như đột nhiên rất nhớ Hứa Mục Chu, hy vọng anh sẽ trở về thật nhanh.

Lần này cô sẽ không né tránh nữa, sẽ không chần chờ nữa.

Vào tối giao thừa, Tiêu Thanh Như lần đầu tiên biểu diễn múa đơn, người nhà cô đều được mời đến xem buổi biểu diễn.

Mẹ Tiêu còn nóng lòng hơn so với người trong cuộc, cánh tay cha Tiêu bị bóp đến mức gần như xanh cả lên.

"Tại sao Thanh Như còn chưa ra vậy?"

"Người xuất hiện sau cùng là người lợi hại nhất, từ từ chờ đi."

"Thật sự là như thế sao? Em cứ cho rằng phải ra diễn trước mới là tốt nhất."

Khóe miệng cha Tiêu cong cong, ông cũng không nói gì thêm.

"Chờ đi, sẽ nhanh thôi."

Hậu trường có chút hỗn loạn, đội trưởng đội múa tìm được Tiêu Thanh Như.

"Thanh Như, chuẩn bị xong chưa, em sắp ra diễn rồi."

"Sẵn sàng rồi ạ."

"Thể hiện tốt một chút nhé."

"Vâng."

Nhìn vào gương để sửa sang lại trang phục múa, Tiêu Thanh Như hít sâu một hơi. Buổi biểu diễn hôm nay không thể có sai lầm, không thể phụ sự tin tưởng của lãnh đạo được.

Giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng, khi nghe nói người tiếp theo lên sân khấu là Tiêu Thanh Như, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Đây chính là nữ đồng chí xinh đẹp nhất đoàn văn công, nghe nói cô múa cũng rất xuất sắc, hôm nay có thể xem no mắt rồi.

Thay mặt cha Giang, Đỗ Vãn Thu cũng tới xem buổi diễn.

Nghe tiếng ủng hộ chung quanh, sự ghen tị trong lòng cô ta càng ngày càng sâu sắc, đến mức khuôn mặt cũng dần nhăn nhó.

Trong đoàn văn công có nhiều người biết khiêu vũ mà, có cần phải tâng bốc Tiêu Thanh Như như vậy không?

Có vẻ chắc cũng do nể mặt cha cô thôi.

Cô ta lại nhìn Giang Xuyên bên cạnh, sau đó nhìn chăm chăm về phía sân khấu.

Trong nháy mắt đã thấy Tiêu Thanh Như lên sân khấu, ánh mắt Giang Xuyên sáng lên, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi giống như những người chung quanh.

Sự tủi thân trong lòng Đỗ Vãn Thu biểu hiện rõ lên trên mặt, người xung quanh đều đang cười, chỉ có cô ta là bày ra vẻ đau khổ.

"Đừng làm nhà chúng ta mất mặt."

"Mẹ, chẳng qua là do cơ thể con không thoải mái, không có ý tứ gì khác."

Bà Giang liếc cô ta, sớm không thoải mái, muộn không thoải mái, lại phải canh ngay lúc Thanh Như biểu diễn mà làm mình làm mẩy, thật sự coi người khác là kẻ ngu hay sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có cơ hội được xem Thanh Như biểu diễn là may mắn của cô, đừng có mà không biết điều."

Nắm thật chặt lòng bàn tay, cô ta mới kiềm chế được sự kích động muốn phản bác.

Trong lòng cô ta thầm mắng, các người có tâng bốc Tiêu Thanh Như như thế nào đi nữa thì cô ta cũng đâu có thành con dâu nhà họ Giang được.

Người nhà họ Tiêu cũng sẽ không vì vậy mà cùng khôi phục mối giao tình với nhà họ Giang, không thấy vừa rồi mẹ Tiêu Thanh Như không hề ngó ngàng gì đến bọn họ sao?

"Bày một gương mặt người c.h.ế.t cho ai xem vậy, ai không biết còn tưởng rằng chúng tôi bạc đãi cô, nếu không muốn xem thì biến đi nhanh đi, chúng tôi cũng không cầu xin cô phải tới."

"Mẹ, con không có."

Thấy nước mắt ứa lên trong hốc mắt Đỗ Vãn Thu, bà Giang liền thấy bực bội.

"Không có gì? Tôi cũng không phải là đàn ông, không nuốt nổi cái bộ dạng đó của cô, cô bớt cái thái độ như nước đái mèo đó đi, cô không sợ mất mặt chứ tôi thì sợ đấy."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 62: Chương 62



Tiếng nói chuyện đã bị tiếng reo hò và âm nhạc át đi, nhưng Đỗ Vãn Thu luôn cảm thấy những người ngồi gần đó đều nghe được.

Đối mặt với ánh mắt của bọn họ, cảm thấy bọn họ đang xem kịch vui, đang cười nhạo cô ta.

Nơi đây rất náo nhiệt, nhưng Đỗ Vãn Thu cảm thấy cả người đều lạnh đi.

Cô ta kéo kéo quần áo Giang Xuyên: "Em muốn đi về."

Giang Xuyên vẫn còn chưa thoát được màn biểu diễn của Tiêu Thanh Như, trong đầu anh ta chỉ tràn đầy bóng dáng vừa mềm mại lại nhẹ nhàng của cô.

Đột nhiên bị Đỗ Vãn Thu kéo trở về thế giới hiện thực, ánh mắt anh ta liền nhuốm màu tức giận.

"Không muốn xem biểu diễn, vậy tại sao lúc nãy cô lại tới đây? Ở nhà trông con không được sao, còn đỡ làm phiền chị Vương nữa."

Đây lần đầu tiên Giang Xuyên nói chuyện với Đỗ Vãn Thu bằng giọng điệu không nể nang gì như vật.

Rất rõ ràng, không có bất kỳ che giấu nào mà nói cho Đỗ Vãn Thu rằng hiện tại tâm trạng anh ta đang rất không tốt.

Nếu như lời bà Giang vừa nói cũng chỉ khiến cho Đỗ Vãn Thu cảm thấy không thoải mái, cảm thấy tủi thân, thì bây giờ sự ghét bỏ của Giang Xuyên chính là một cây d.a.o đ.â.m thẳng vào trong tim Đỗ Vãn Thu.

Trước kia anh ta không phải như vậy.

Cô ta nhìn Giang Xuyên một cách uất hận, tựa như đang nhìn một tên đàn ông phụ bạc.

"Ở đây còn có nhiều người như vậy, có thể dừng khóc được chưa?"

Giang Xuyên vừa dứt lời, nước mắt Đỗ Vãn Thu liền rơi xuống.

Cô ta cưới Giang Xuyên là để có những tháng ngày tốt đẹp, không phải để biến thành nơi trút giận của bọn họ!

Cô ta vẫn cố chấp hỏi: "Chúng ta có thể về nhà sớm được không?"

"Cô muốn về thì tự về đi."

Giang Xuyên vội vàng quay lại nhìn sân khấu, thế nhưng đoạn múa của Tiêu Thanh Như chỉ có ba phút, Đỗ Vãn Thu làm loạn một lát đã đến hồi cuối, anh ta chỉ kịp xem được một động tác kết thúc.

Tiêu Thanh Như vừa cúi người chào kết trên sân khấu, dưới khán đài bùng nổ một tràng vỗ tay như sấm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù cố ý không xem Tiêu Thanh Như biểu diễn, nhưng Đỗ Vãn Thu cũng có thể cảm nhận được rằng màn trình diễn này thành công đến mức nào từ bầu không khí ở đây.

Giờ phút này, trong mắt tất cả mọi người chỉ có Tiêu Thanh Như.

Bao gồm cả chồng cô ta, Giang Xuyên.

Nhìn lên sân khấu, đèn sáng rực chiếu vào người Tiêu Thanh Như, nhìn cô rất chói mắt.

Cho dù cách một khoảng xa, Đỗ Vãn Thu cũng có thể thấy nụ cười trên khóe miệng đối phương.

Độ cong ấy tựa như đang giễu cợt cô ta, rằng lấy được thân thể Giang Xuyên, nhưng không có được trái tim của Giang Xuyên.

Đỗ Vãn Thu khóc lóc rời đi trước, không thèm để ý mặt mũi người nhà họ Giang chút nào.

Khoảng thời gian này đã khiến cho vẻ ngoài hòa bình bị phá vỡ, bà Giang giận đến mức tay cũng phát run: "Con nhìn thử đi, đó chính là người mà con nhất quyết muốn kết hôn đấy, sống hẹp hòi như vậy, mặt mũi bị cô ta ném sạch sẽ hết rồi."

"Ai cưới cô ta thật sự là xui xẻo, uổng công mẹ còn tính dẫn cô ta đi ra ngoài trải nghiệm thêm."

"Sau này cứ cho ở nhà đi, đỡ phải đi ra ngoài rồi xấu hổ mất mặt."

Hiếm khi Giang Xuyên không cãi lại mẹ mình.

Trong lòng anh ta vẫn còn tiếc nuối vì không xem được phần vũ đạo đặc sắc nhất vừa rồi.

Mấy tháng trôi qua, khả năng của Thanh Như còn tốt hơn so với trước đó.

Cô là dạng trời sinh đã thuộc về sân khấu, chỉ cần đi đúng con đường thì sẽ có hào quang rực rỡ.

Trong lúc Giang Xuyên hào hứng vì Tiêu Thanh Như, anh ta cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nếu như bọn họ không chia tay, chắc vào lúc này anh ta đã có thể đi ra hậu trường tặng quà cho Thanh Như.

Chỉ cần là một quyển sách, hoặc là một cây viết, là có thể làm cho Thanh Như thấy vui vẻ rất lâu.

Cô vốn chính là người rất dễ thỏa mãn.

Nhưng bây giờ anh ta đã không còn tư cách.

Sau buổi biểu diễn đêm giao thừa, Tiêu Thanh Như liền nghỉ ngơi.

Ngày mùng một đầu năm không thể nằm ì trên giường mãi, từ sáng sớm cô đã thức dậy tập luyện.

"Thanh Như, con xuống xem thử này, không biết ai gửi đồ cho con, mới vừa rồi có một đồng chí nhỏ đưa tới."

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thanh Như là nghĩ đến Hứa Mục Chu, nhưng anh chỉ mới về Bắc Kinh chưa được mấy ngày, có gửi đồ cũng không đến nhanh như vậy.

Cô liếc nhìn địa chỉ, là từ thành phố gửi tới.

Lại nhìn thử thông tin người gửi món hàng này, thật sự là Hứa Mục Chu.

Tim cô đột nhiên đập điên cuồng không thể khống chế, là do cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ ập đến.

"Mẹ, con lên lầu trước, lát nữa có chuyện gì cần mẹ cứ gọi con."

"Con bận thì cứ lên đi, nếu có người tới chúc Tết thì lại xuống đây."

"Vâng."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 63: Chương 63



Mẹ Tiêu cười lắc đầu, nhìn bộ dạng yêu thích nâng niu của con gái cưng, có thể là đồ Tiểu Hứa gửi đến cho cô.

Người trẻ tuổi bây giờ thật biết điều.

Con gái đang vui vẻ, mẹ Tiêu cũng rất vui.

Người không xứng đáng đã rời đi, cả tình cảm và sự nghiệp của Thanh Như nhà bọn họ cũng càng ngày càng tốt.

Lúc biểu diễn cũng được khen ngợi.

Bà cười cười đi vào phòng bếp, phải nấu cho con gái cưng món canh xương hầm, bồi bổ thân thể thì lúc khiêu vũ mới có đủ thể lực được.

Trên lầu, trong phòng.

Tiêu Thanh Như nhanh nhẹn mở lớp giấy da bọc ở bên ngoài ra, bất ngờ thay bên trong đó là hai cuộn băng.

Cô cầm lên xem thử, là bài hát vừa ra mắt.

Vốn dĩ cô còn lên kế hoạch sang năm sẽ vào thành phố mua, bây giờ đã có người đưa đến tận tay cô, đỡ tốn công đi một chuyến.

Nhận được món quà đúng ý, Tiêu Thanh Như thật sự rất thích thú.

Cô xuống lầu tìm giấy viết thư để viết gửi cho Hứa Mục Chu, từ nơi này đến Bắc Kinh, chắc chỉ nửa tháng là thư có thể đến tay anh.

Viết xong lá thư cảm ơn, cô mới phát hiện mình không biết địa chỉ của Hứa Mục Chu, cho nên không thể làm gì khác hơn là ném lá thư vào ngăn kéo.

Không thấy mặt trời.

Bắc Kinh.

Hứa Mục Chu sờ lên vành tai nóng rực, có phải Thanh Như đang nhớ anh không?

Thật ra thì, anh cũng rất nhớ cô.

Đến cả buổi tối nằm mơ cũng chỉ thấy cô.

Cũng không biết cô biểu diễn có thuận lợi hay không?

Đã nhận được quà năm mới anh đưa chưa?

Cũng không biết cô có thích hay không.

Suốt cả một năm Hứa Mục Chu chỉ về nhà một lần, mối bận tâm duy nhất trong nhà chính là vấn đề cưới vợ của anh.

Lúc ăn cơm, mẹ Hứa hỏi anh: "Hôm nay con có thời gian rảnh không?"

"Có, cần con làm gì?"

"Con gái nhà cán sự Lưu ở nhà máy tuổi tác cũng ngang với con, cũng làm việc trong nhà máy. Con nhín chút ít thời gian trống để đi gặp thử đi, nếu thích hợp thì cứ tiến tới với nhau, sau này để cho cô bé đó đi theo quân đội, có người săn sóc cho con, mẹ và cha con cũng có thể yên tâm."

"Không gặp."

"Haizz, thằng nhóc này, năm nào về đây cũng phải trả giá, chính con không chịu tìm đối tượng, cũng không đi coi mắt, đến bao giờ mới có thể giải quyết chuyện chung thân đại sự?"

"Ai nói con không chịu tìm đối tượng."

"Đừng có nói với mẹ là còn trẻ..."

Mẹ Hứa chợt dừng lại, nhìn sang chồng mình một cái: "Nó mới vừa nói cái gì?"

"Hình như là nói, ai nói con không tìm đối tượng?"

Đáp án này không giống hai năm trước lắm, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu.

"Con nói có đối tượng?"

"Vẫn chưa có."

Vẻ thất vọng trên mặt hai vợ chồng giống nhau như đúc, quả nhiên là không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với anh.

"Nhưng mà con cũng có thích một nữ đồng chí."

Mẹ Hứa suýt chút nữa là tự sặc nước miếng: "Con mở mang đầu óc rồi à? Biết thích nữ đồng chí rồi sao?"

Hứa Mục Chu cảm thấy khói đen bay đầy đầu, anh là người bình thường, gặp được người đúng ý dĩ nhiên sẽ động lòng, dĩ nhiên sẽ thích.

"Con nói sơ sơ với mẹ về tình hình cô bé đó đi, sang năm mẹ và cha con sẽ xin nghỉ dài hạn, đưa con đi cầu hôn."

Cha Hứa cũng gật đầu: "Người ta hay nói thành gia lập nghiệp, giải quyết đại sự đời người của con xong, cha và mẹ của con cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Ai phát nhiệm vụ cho hai người thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha Hứa, mẹ Hứa: "..."

Về vấn đề này, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến.

"Tiểu tử thúi này mè nheo cái gì chứ? Còn không mau nói cho mẹ nghe!"

Hứa Mục Chu cho là tính mình đã nóng nảy lắm rồi, không ngờ cha mẹ còn cuống cuồng hơn so với anh.

Sống lưng thẳng tắp, anh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Cô ấy tên là Tiêu Thanh Như, là diễn viên của đoàn văn công."

"Tiêu? Chẳng lẽ là người bạn thân của con, cái thằng bé lần trước tới Bắc Kinh còn đến nhà chúng ta ăn cơm đó sao."

"Vâng, là em gái cậu ta."

Cha Hứa trầm ngâm giây lát: "Nếu như cha nhớ không lầm thì điều kiện gia đình bọn họ không tầm thường đâu."

Vừa nhắc đến chuyện đó, mẹ Hứa cũng nhớ ra rồi.

Nhà người ta làm quan.

Tâm trạng đang rộn ràng của bà trở nên bình tĩnh lại: "Mặc dù mẹ và cha con có đi làm trong xưởng, nhưng làm sui với gia đình như vậy, nhà chúng ta trèo cao không nổi đâu."

Không phải bọn họ xem thường chính mình, mà là do kết hôn xưa nay vẫn chú trọng môn đăng hộ đối.

Gia thế nhà họ Tiêu quá hiển hách, nhà họ Hứa bọn họ thật sự không xứng được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 64: Chương 64



Thái độ của Hứa Mục Chu vẫn không thay đổi, anh biết điều kiện gia đình mình kém hơn Thanh Như, cho nên anh sẽ dốc hết sức lực đối xử tốt với cô, vẫn sẽ cố gắng tiến lên, bù lại cho cô một tiền đồ thật đẹp.

Cả đời này chỉ có chuyện thích Thanh Như là ưu thế duy nhất của anh.

Cho nên anh sẽ đối tốt với Thanh Như thêm một chút, lại thêm một chút...

"Cha, mẹ, phi công chúng con có nhiều không gian để thăng tiến, cơ hội cũng nhiều, sau này con sẽ không để Thanh Như phải tủi thân, hai người đừng lo lắng."

Mẹ Hứa la con trai một cái: "Con có nói cũng vô dụng, phải để người ta cảm thấy con có năng lực, sẽ không để cho con gái cưng của người ta bị thiệt thòi mới được."

"Người nhà họ Tiêu rất tốt, Thanh Như cũng rất tốt."

Nghe anh nói như vậy, cha Hứa cùng mẹ Hứa biết có khuyên nữa cũng không được, trừ việc ủng hộ anh hết sức thì còn có thể làm gì?

Nói chung là không thể nhìn con trai sống độc thân chứ đúng không?

Hai người bọn họ đều có công việc, suốt mấy chục năm nay đã để dành được một khoản tiền, có một tòa tứ hợp viện rộng rãi ở Bắc Kinh.

Nếu như cuộc hôn nhân này thật sự thành, sui gia tới nhà làm khách, cũng không đến nỗi tỏ ra quá chế giễu.

"Cô bé đó có thích con không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thích."

Hứa Mục Chu cười hơi ngây ngô.

Mẹ Hứa cảm thấy không nhìn nổi: "Vậy sao con nói cô ấy không được xem là đối tượng của con?"

"Cô ấy còn phải suy nghĩ thêm một chút."

"Phải, nếu là lúc trước thì coi như là cô ấy sẽ gả đi, thận trọng một ít cũng là chuyện thường tình."

"Sau khi các con quyết định xong mọi chuyện, con phải gọi điện thoại cho chúng ta ngay, mẹ và cha con sẽ chuẩn bị sính lễ cho đám hỏi."

Mẹ Hứa nói lải nhải: "Người khác có thì chúng ta cũng phải có, ba chỉ vàng và một chiếc nhẫn, chúng ta sẽ cho thêm hai ngàn đồng tiền sính lễ đám hỏi, dẫu sao đồng chí Tiêu cũng không giống như người khác."

Hứa Mục Chu gật đầu: "Đến lúc đó con sẽ gửi thêm tiền phụ cho mẹ."

"Chúng ta không cần tiền của con, bây giờ lương tháng của cha con là ba mươi tám đồng, của mẹ là hai mươi lăm đồng, để dành đến cuối năm thế nào cũng có thể được năm trăm đồng tiền, phần sính lễ đám hỏi này chúng ta vẫn lo được."

Hứa Mục Chu trêu bà: "Trước đây không phải mẹ nói con phải tự mình tích góp tiền, sau này dùng để cưới vợ sao?"

"Nếu là dùng hết tiền trợ cấp rồi thì sau này làm sao con nuôi gia đình? Cũng không thể để cho vợ con nuôi con chứ?"

Bọn họ chỉ có một đứa con trai như vậy, dù sao mọi thứ trong nhà cuối cùng đều sẽ là của anh, không cần phải tính toán nhiều như vậy.

Quan trọng nhất chính là bày tỏ sự chân thành, để cho người lớn trong nhà họ Tiêu yên tâm gả con gái cưng cho con trai nhà bọn họ.

Chỉ trong một bữa cơm, người nhà họ Hứa đã hàn huyên từ chuyện sính lễ đám hỏi cho tới cả chuyện kết hôn.

"Đến lúc đó các con sẽ làm lễ cưới ở đâu?"

"Ở Tây Bắc đi, đến lúc đó cha mẹ cũng đi, xem thử nơi làm việc của con."

"Cũng được, gia cảnh nhà họ Tiêu cũng đặc biệt, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, đợi lần sau con dẫn con dâu mới về nhà, chúng ta nấu thêm ít thức ăn mời hàng xóm xung quanh, náo nhiệt một chút."

"Vâng, nghe mẹ."

*

Hứa Mục Chu là thằng bé có tương lai nhất trong con hẻm, nghe nói anh về nhà ăn tết, mấy nhà hàng xóm chúng quanh cũng có chút tính toán.

Nếu gả được con gái vào nhà họ Hứa, vậy không phải có thể thừa kế công việc của hai người kia sao?

Công việc bây giờ đều là đèn nhà ai nấy sáng, Hứa Mục Chu không dùng được, cho sui gia là chuyện hợp tình hợp lý.

Trừ công việc, nhà bọn họ cũng rất lớn, sau này hai vợ chồng trẻ đều sẽ ở Tây Bắc, hai người lớn nhà họ Hứa không ở đây nữa thì có thể sang bên đó dưỡng lão, tứ hợp viện sẽ được xử lý như thế nào, không phải vô cùng rõ ràng sao?

Bản thân Hứa Mục Chu cũng giỏi giang, nghe nói là lái máy bay, vậy gả con gái cho anh cũng sẽ nở mày nở mặt.

Vì vậy, bắt đầu từ mùng một đầu năm, ngày nào cũng có rất nhiều người tới nhà thăm hỏi.

Mẹ Hứa cũng hoài nghi liệu có phải ngưỡng cửa nhà mình sắp bị giẫm nát hay không.

"Tiểu Chu nhà anh chị đâu, sao không thấy thằng bé?"

"À, nó đi ra ngoài gửi thư rồi."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 65: Chương 65



"Nghỉ phép mà còn bận rộn như vậy?"

"Người trẻ tuổi mà, viết thư cho cô bé mà nó thích, ngày nào cũng viết một phong thư, đến giờ là đi gửi ngay, tôi thấy cả lúc đi học thằng bé cũng không nghiêm túc được như vậy."

"Hả? Tiểu Chu cũng nói đối tượng, sao lúc trước tôi không nghe nói gì?"

"Cũng là chuyện gần đây thôi, lúc trước con gái nhà người ta vẫn chưa đồng ý với thằng bé."

Người hàng xóm vỡ òa trong lòng, ánh mắt cô gái này cao thế, còn coi thường cả Hứa Mục Chu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phải biết nhà họ Hứa chính là một tảng thịt béo!

Thêm nữa dáng dấp Hứa Mục Chu cao to cường tráng, gương mặt vô cùng anh tuấn, mà lại còn có người coi thường anh!

"Vậy bây giờ người ta có đồng ý qua lại với thằng bé chưa?"

"Cũng được tám chín phần đi."

"Coi bộ sang năm có thể uống rượu mừng nhà anh chị rồi."

"Mong là được như vậy."

Những thứ mẹ Hứa nói vừa truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết Hứa Mục Chu đã thích một người.

Tính toán rơi vào khoảng không, sau mấy ngày, người đến nhà cũng ít đi hơn nửa.

Đến gần cuối kỳ nghỉ, Hứa Mục Chu đến cửa hàng hữu nghị một chuyến trước khi trở về tây bắc.

Nghe nói ở Bắc Kinh, những người muốn tỏ tình đều sẽ tặng chocolate cho cô gái đó, vì vậy anh cố ý bỏ nhiều tiền đổi ngoại tệ với người khác, mua cho Tiêu Thanh Như một hộp chocolate nước ngoài.

Anh ôm nó trong n.g.ự.c như kho báu, cũng không biết Thanh Như có thích hay không?

Trừ cái này ra, anh còn mua ba con vịt quay, một con để ở nhà, hai con còn lại thì mang đi mời người nhà họ Tiêu.

Mùa này thời tiết lạnh, để hai ngày không thành vấn đề.

"Con về Bắc Kinh một chuyến mà chỉ mang về cho người ta những thứ này?" Vẻ mặt mẹ Hứa đầy phức tạp, sao con trai nhà bà lại biết keo kiệt như vậy chứ?

Chỉ có hai con vịt quay, cũng không biết xấu hổ mà mang đến à?

"Còn hai tiếng nữa mới đến lúc khởi hành, cứ nói cha con đi mua thêm hai con vịt quay nữa, mua thêm cả một ít bánh ngọt Bắc Kinh chúng ta, đi xe đạp rất mau, chắc chắn tới kịp."

"Không cần, cho nhiều thì Thanh Như sẽ thấy áp lực, lần sau trở lại có thể mang nhiều một chút."

Mẹ Hứa vỗ trán một cái: "Mẹ đúng là già cả rồi, vậy chờ các con xác định xong, mẹ sẽ gửi đặc sản Bắc Kinh cho hai đứa sau nhé."

"Vâng, cha mẹ cứ về đi."

Chia xa luôn đầy thương cảm, trên đường tới trạm xe lửa mẹ Hứa còn cười trêu ghẹo con trai, nói anh mau mau trở lại Tây Bắc bắt con dâu về cho bà.

Nhưng vào lúc này bà lại không kìm được tâm tình.

Sống mũi ê ẩm, nước mắt thấm ướt khóe mắt.

"Khóc cái gì, nếu thằng nhóc này thành công thì qua mấy ngày là chúng ta có thể đi Tây Bắc thăm con dâu rồi mà? Đây là chuyện tốt."

Mẹ Hứa xoa xoa khóe mắt: "Anh nói cũng đúng."

"Con trai, chúng ta ở nhà chờ tin tức tốt của con nhé."

Hứa Mục Chu vẫy tay, im lặng, không nói gì.

Chờ đến khi bóng dáng Hứa Mục Chu biến mất, mẹ Hứa lại rơi nước mắt, ngay cả đàn ông trưởng thành như cha Hứa cũng thấy bùi ngùi.

Khi đứa trẻ này còn nhỏ, vì sinh kế mà bọn họ không thể không đi sớm về khuya, khi đó con trai cứ ngồi ở cửa nhà chờ bọn họ trở lại.

Giờ đây đứa trẻ đó đã trưởng thành, biến thành bọn họ chờ con trai về nhà.

Họ đứng đó hồi lâu: "Về nhà thôi."

"Ừm, về nhà thôi."

Về đến nhà rồi, mẹ Hứa mới đi dọn dẹp căn phòng mà Hứa Mục Chu mới ở một thời gian ngắn.

Chăn gối gì đó thu lại hết, thường xuyên lấy ra phơi một chút, sang năm con trai về nhà còn có thể dùng tiếp.

Mới vừa cuốn chăn đệm lại, bà phát hiện dưới đáy có một xấp nhân dân tệ, đếm một hồi là đúng hai ngàn đồng tiền.

Đây không phải là số tiền bọn họ nói sẽ làm sính lễ đám hỏi sao?

"Thằng bé để dành bao nhiêu tiền như vậy, không phải móc rỗng túi rồi à?"

"Tiền phụ cấp của phi công không giống người khác, hai ngàn đồng tiền tương đương với tiền phụ cấp nửa năm của nó thôi, thằng bé cho em thì em giữ đi."

"Được rồi, chờ đến khi nó kết hôn, em sẽ lấy tiền này cho con dâu."

Hai ngàn đồng là số tiền lớn, bình thường bọn họ còn phải đi làm, không thể mang đến xưởng, vẫn nên gửi ngân hàng thì an toàn hơn.

Vì vậy, mẹ Hứa lại ra ngoài một chuyến, gửi hết số tiền này rồi mới yên tâm.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 66: Chương 66



“Em chuẩn bị đi đâu thế này? Ăn mặc đẹp đẽ thế.”

“Vào thành phố.”

Kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu chắc sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ hôm nay về à?

Tiêu Hoài Thư nhìn thấy không thèm nói: “Em mặc váy rồi có đi xe đạp được không thế?”

Tiêu Thanh Như lườm anh ấy một cái: “Không cần anh lo.”

“Vâng vâng vâng, là tôi lắm chuyện, tôi còn định lái xe đưa chị đi cơ.”

“Em thích đi xe đạp đấy, không cần anh đưa đâu.”

Cha Tiêu với mẹ Tiêu nhìn nhau, trong mắt hai người ngập tràn ý cười.

Xem ra là chuyện tốt sắp đến rồi.

Từ khi tìm hiểu tình hình gia đình của Hứa Mục Chu, cha Tiêu đã gạt bỏ sự nghi ngờ cuối cùng.

Nhà họ Hứa ít người, mà sau khi hai người trẻ tuổi kết hôn vẫn ở lại Tây Bắc, không cần lo con gái chịu ức h.i.ế.p ở nhà người khác.

Còn về những chuyện khác, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Ăn sáng xong, Tiêu Thanh Như đạp xe đạp ra khỏi nhà.

Đỗ Vãn Thu cũng vào thành phố, nửa đường xe đạp bị tuột xích, đang vội, thì nhìn thấy Tiêu Thanh Như.

Lắc lắc lư lư vẫy tay: “Đồng chí Tiêu, cô cũng vào thành phố à?”

“Này, cô chờ chút.”

“Xe đạp của tôi hỏng rồi, cô có thể giúp tôi chút được không, giúp tôi đẩy xe vào trong thành phố, tôi trả tiền cho cô.”

Tiêu Thanh Như coi như gió thoảng bên tai, đi qua trước mắt Đỗ Vãn Thu, không ngoảnh đầu lấy một lần.

Cũng chẳng nói một câu một chữ nào.

Đỗ Vãn Thu chỉ đành thử tự sửa xe, vật lộn đầm đìa mồ hôi cả người cũng không giải quyết được vấn đề.

Kể cả là vào thành phố, hay là quay về khu ở người nhà cũng đều rất xa.

Xe đạp rất nặng, cũng không vác nổi, cũng không thể vứt bên đường như đồng nát được, rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?

Bực mình đá chiếc xe đạp một cái, chửi té tát Tiêu Thanh Như thấy c.h.ế.t không cứu.

Chẳng phải Giang Xuyên nói là tâm địa cô ta lương thiện sao? Đúng là phải cho anh ta thấy mặt mũi bây giờ của Tiêu Thanh Như.

Không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn làm lơ cô ta, mắt để trên trán, không có tí lịch sự nào.

Trang điểm cứ như con yêu tinh vậy, cũng chẳng biết cô ta đi làm gì nữa!

Chửi cũng chửi xong rồi, vẫn không thay đổi được tình hình, chỉ đành khổ sở đẩy xe đạp về thôi.

Nếu như trên đường mà gặp được xe về khu ở người nhà thì tốt rồi, còn đi nhờ xe một chuyến được.

Hứa Mục Chu đến ga tàu hỏa vào buổi trưa.

Vừa bước ra đã nhìn thấy người con gái mình mong nhớ, cô tươi cười đứng ở đó, lúc nhìn thấy anh còn vẫy tay với anh nữa.

Tiêu Thanh Như đang nhảy lên, vóc dáng cao ráo, có khí chất, khuôn mặt cũng xinh xắn, rất khó không khiến người ta chú ý đến ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Trái tim Hứa Mục Chu như bị người ta ép một cục đường vào vậy, ngọt đến mức khiến anh chóng mặt quay cuồng, đi đường cũng như đang bay.

Thanh Như thật sự đến đón anh rồi.

Nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như mấy giây, đến tận khi mặt cô đỏ ửng lên, Hứa Mục Chu mới hoàn hồn lại.

“Tặng cho anh này.”

Một hộp socola vương hơi ấm cơ thể được nhét vào lòng, Tiêu Thanh Như mới đầu hơi sửng sốt, sau đó thầm mắng một câu ngốc nghếch.

Chắc chắn là socola chảy mất rồi!

“Tôi cũng không biết con gái các em thích cái gì, nên mua bừa cái này.”

Tiêu Thanh Như không phải không biết của, thứ đồ từ nước ngoài như này, ngoài cửa hàng hữu nghị ra thì không mua được ở chỗ nào khác hết.

Phiếu chuyển tiền ra nước ngoài làm không dễ, Hứa Mục Chu tốn công sức lắm đó.

“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.”

“Em thích là được rồi, ăn hết hộp này xong tôi lại mua hộp mới cho em.”

“Cái này ăn nhiều thì béo mất, anh đừng hại tôi mất việc chứ.”

Hứa Mục Chu không nghĩ nhiều thế: “Vậy lần sau tôi sẽ mua cái khác cho em.”

“Ừm.”

Tiêu Thanh Như từng nói rồi, khi chưa xác định mối quan hệ thì cô sẽ không tiêu tiền của anh.

Nhưng lúc này cô gật đầu rồi, không phản bác lại lời anh nói.

Tim Hứa Mục Chu sắp vọt ra ngoài rồi.

Anh đưa Tiêu Thanh Như đến nơi ít người, trịnh trọng hỏi cô: “Đồng chí Tiêu, em có bằng lòng làm người yêu tôi không?”

Tiêu Thanh Như từng nghĩ đến khung cảnh nhận được lời tỏ tình của Hứa Mục Chu, nhưng không ngờ địa điểm lại là ga tàu ồn ã này.

“Mình không thể đi chỗ khác rồi nói hả?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Xin lỗi em, tôi không kịp đợi nữa.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 67: Chương 67



“Anh còn không ăn nữa là bát mì của anh trương phình ra luôn đấy.”

Hứa Mục Chu vẫn đang thấy chóng mặt, để tay lên bàn: “Em véo anh một cái đi.”

“Anh không có nằm mơ.”

“Véo một cái đi mà.”

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười, chỉ đành thỏa mãn anh.

Cảm giác đau đớn xuất hiện trên mu bàn tay, khóe miệng Hứa Mục Chu không kiềm được mà nhếch lên: “Anh thực sự không nằm mơ, em đã trở thành người yêu của anh rồi.”

“Đúng, từ hôm nay trở đi anh đã là người có người yêu rồi.”

Từ lần đầu tiên gặp Tiêu Thanh Như, đã trôi qua tròn một năm.

Hứa Mục Chu không ngờ có ngày cô sẽ trở thành đối tượng của mình, anh có thể quang minh chính đại nhìn cô, để cô biết được anh yêu cô đến nhường nào.

Trái tim được lấp đầy, giờ phút này, anh là người hạnh phúc nhất.

Nghĩ đến việc Hứa Mục Chu đã ngồi tàu hỏa đường dài hai ngày lận, chắc hẳn trong người rất mệt mỏi, ăn cơm trưa xong Tiêu Thanh Như bèn nói đi về luôn.

“Người ta yêu đương chẳng phải đều đi xem phim, dạo công viên hả? Chúng ta không làm gì hết thế.”

“Sau này còn nhiều dịp lắm, không nhất thiết phải vội làm hết trong một ngày.”

Hứa Mục Chu lại không nhịn được cười nữa: “Đúng, chúng ta còn nhiều cơ hội mà.”

Quãng đời còn lại sau này, con đường họ phải đi còn rất dài.

Lúc về vẫn là đạp xe đạp về, Tiêu Thanh Như ngồi ghế sau, bám lấy áo Hứa Mục Chu.

Sợ cô ngã, Hứa Mục Chu đạp rất chậm, không để người ngồi sau cảm thấy khó chịu.

Chờ đến khi ra khỏi thành phố, lúc này mới dừng xe đạp lại.

“Sao thế?”

“Ôm anh nào.”

Hứa Mục Chu chống chân xuống đất, giữ vững xe đạp.

Nghiêng người tìm tay Tiêu Thanh Như, để đôi tay mềm mại của cô vòng ôm lấy eo mình: “Như này mới an toàn.”

“Đồng chí Hứa, tâm tư của anh không nghiêm chỉnh nhé.”

Anh chàng cười khẽ: “Tạm thời không cần nữa.”

Nhấc chân lên, chiếc xe đạp vững vàng lái đi.

Chở người con gái mình yêu, anh không dám lái quá nhanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu cúi đầu liếc mắt nhìn đôi tay trắng ngần ở bụng mình: “Em có lạnh không?”

“Cũng bình thường.”

Năm mới đã qua sắp một tháng, nhiệt độ ấm lên kha khá, bây giờ cũng không cần mặc áo khoác dày nữa rồi.

Chàng trai kéo áo khoác ra một chút, kéo tay Tiêu Thanh Như vào trong lòng.

Tay Tiêu Thanh Như đặt trên cơ bụng Hứa Mục Chu, cách một lớp áo phông mỏng, cảm giác chân thực truyền đến đầu ngón tay, rồi lan ra khắp toàn thân.

“Đừng động đậy.” Đè lại bàn tay định rút về của cô.

Tư thế này, thật sự rất giống như đang sàm sỡ Hứa Mục Chu.

Gương mặt Tiêu Thanh Như đỏ bừng: “Nếu như bị người khác nhìn thấy, em còn mặt mũi nào nữa chứ?”

“Bây giờ không có ai hết.”

“Không sợ gì, chỉ sợ nhỡ đâu.”

Hai người giằng co với nhau, nhịp thở của Hứa Mục Chu nặng nề hơn vài phần: “Anh sẽ để ý tình hình trên đường.”

Tiêu Thanh Như vẫn rút tay lại.

“Ngoan, đừng động đậy nữa.”

Chiếc xe đạp vốn dĩ đang rất thăng bằng, bỗng nhiên lắc lư một cái, Tiêu Thanh Như thật sự không dám động đậy nữa.

Con đường này khó đi, mặt đường có rất nhiều viên đá nhỏ, nếu mà ngã xuống thì đau lắm.

Hứa Mục Chu hít sâu một hơi, cố gắng hết sức lơ đi cái tay trên bụng mình

Càng kiềm chế thì càng ngược lại.

Cúi đầu nhìn một cái, lần sau vẫn nên mang găng tay cho cô gái thì hơn, đừng tự mình chịu khổ nữa.

Hai người cùng ngồi một chiếc xe đạp về khu ở người nhà, nói là bọn họ không phải đang yêu đương, chẳng ai tin hết.

Bởi vì đã có dấu hiệu từ lâu nên chuyện này không chấn động lắm.

Đỗ Vãn Thu khó khăn lắm mới đẩy được chiếc xe đạp tuột xích của mình về, còn chưa về đến nhà đã nhìn thấy Hứa Mục Chu chở Tiêu Thanh Như ở phía xa.

Hóa ra cô ta ăn mặc trang điểm như hồ ly tinh là để đi đón Hứa Mục Chu à.

Vô liêm sỉ, thế mà lại còn về cùng một chiếc xe đạp.

Đảo mắt một lượt, chắc chắn bọn họ đang yêu đương rồi, lần này để xem Giang Xuyên còn tự lừa mình dối người thế nào!

Nghĩ đến Giang Xuyên không bằng lòng làm vợ chồng thật với mình, trong lòng Đỗ Vãn Thu lại thấy bực.

Nên để anh ta nhìn thấy dáng vẻ tình chàng ý thiếp của Tiêu Thanh Như với người khác, biết đâu đấy c.h.ế.t tâm rồi lại bằng lòng tiến một bước với cô ta cũng nên.

Cô ta vừa tính toán vừa về nhà.

Đến nhà chị dâu Vương đón con trước, sau đó mới về nhà nấu cơm, mệt nhọc nửa ngày trời, cô ta đói lắm rồi.

Từ sau chuyện ngày giao thừa, Giang Xuyên bỗng nhiên xa cách hơn nhiều với Đỗ Vãn Thu.

Cũng không về nhà ăn cơm nữa, đều ăn cho xong ở nhà ăn.

Bởi vậy, Đỗ Vãn Thu chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân với con mình là đủ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 68: Chương 68



Hứa Mục Chu mang theo hai con vịt nướng làm quà gặp mặt cho nhà họ Tiêu nên tất nhiên cơm tối sẽ ăn ở nhà.

Trên bàn cơm, hai người trịnh trọng thông báo với mọi người rằng họ đang quen nhau.

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng giờ phút này, hai vị phụ huynh cũng rất đỗi vui mừng, xen lẫn là chút chua xót nhè nhẹ.

Con gái lớn rồi, không giữ được nữa.

“Tiểu Hứa, từ giờ bác giao Thanh Như lại cho cháu, nếu con bé có làm chuyện gì sai, cháu cứ nói cho hai bác biết, bác và bác trai nhất định sẽ phân xử công bằng, ai phạm lỗi thì phê bình người đó.”

Hứa Mục Chu rất hiểu tâm trạng của bậc làm cha làm mẹ, con gái nuôi dưỡng gần hai mươi năm, giờ lại hời cho tên nhóc thối như anh.

Nếu đổi lại là anh, anh thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Bác trai, bác gái, sau này xin hai bác cứ thoải mái giám sát cháu, nếu cháu có đối xử không tốt với Thanh Như, hai bác có thể phê bình, dạy dỗ thẳng mặt, cháu hứa sẽ không oán hận lấy một câu.”

Tiêu Hoài Thư xen miệng vào: “Phải cho cả anh vợ cùng giám sát nữa.”

“Mọi người cùng nhau giám sát.” Hứa Mục Chu vô cùng nể mặt mà đồng ý.

Hiện hai vị phụ huynh cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Hứa Mục Chu, không bàn tới phương diện khác, chỉ mỗi thái độ thành khẩn này thôi đã đủ bỏ xa người khác mấy con phố rồi.

Cậu chàng ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thẳng tắp như thể đang báo cáo công tác với cấp trên, hình ảnh này khiến mẹ Tiêu không kiềm được mà bật cười: “Cháu không cần căng thẳng như vậy đâu, hai bác sẽ không nhúng tay quá nhiều vào chuyện yêu đương của người trẻ, chỉ cần hai đứa tự hiểu trong lòng, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm là tốt rồi.”

“Vâng!”

Tiêu Thanh Như cười bảo: “Giờ vẫn còn đang hẹn hò thôi, đừng nghiêm túc quá như vậy.”

“Yêu đương mà không ôm mục đích kết hôn đều là chơi đùa tình cảm người ta cả, em gái à, chẳng lẽ em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Hứa Mục Chu?”

Trái tim Hứa Mục Chu lập tức bị treo ngược lên cành cây, anh còn định không bao lâu nữa sẽ tính chuyện hôn nhân với Thanh Như. Nhưng nếu cô không muốn, vậy anh sẽ chờ, đợi thêm một thời gian nữa hẵng nhắc lại. Hoặc cũng có thể đợi tới khi cô muốn kết hôn rồi tính tiếp.

Hứa Mục Chu sẽ không ép buộc Tiêu Thanh Như đưa ra bất kỳ quyết định gì, nhưng chỉ cần là chuyện cô đã đồng ý, anh tuyệt đối không cho phép cô thay đổi ý định.

Tiêu Thanh Như trừng mắt với anh trai mình: “Hôm nay mới hẹn hò thôi, kết hôn gì chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha Tiêu lại không ủng hộ: “Nếu đã chắc chắn sẽ yêu đương với người ấy thì kết hôn sớm hay muộn cũng có khác gì nhau đâu?”

Mẹ Tiêu còn nói đỡ cho chồng: “Tính chất công việc của hai đứa đều khá đặc biệt, dù hẹn hò rồi cũng không thể thường xuyên gặp mặt, nếu đã xác định yêu nhau, vậy hoàn toàn có thể kết hôn.”

Tiêu Thanh Như không nói gì, như thể đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của hai vị phụ huynh.

“Bác trai, bác gái, Thanh Như cũng có sự nghiệp riêng của mình, thế nên không cần nhún nhường cháu đâu ạ, đợi lúc nào em ấy muốn kết hôn, hai bọn cháu cùng đi đăng ký là được rồi.”

Mẹ Tiêu mắng thầm một câu thằng ngốc này, hai người họ nói vậy rõ ràng là đang giúp anh mà, không biết sao?

Đứa bé này giả khờ hay khờ thật vậy trời!

Bà bất lực phẩy tay: “Chuyện của người trẻ các con, tự các con quyết định đi, hai chúng ta không lo được nhiều như vậy. Khi nào muốn kết hôn thì hai đứa nhớ báo cho bọn ta một tiếng, mẹ sẽ thu xếp hôn lễ giùm hai đứa.

Nghe vậy, Tiêu Thanh Như xấu hổ đáp: “Vẫn còn sớm mà, tới đó rồi nói sau.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 69: Chương 69



Ăn cơm xong, Tiêu Thanh Như gọi Hứa Mục Chu lên lầu.

Ở dưới nhà không tiện trò chuyện, chỉ có trong phòng mới là an toàn nhất, không cần lo bị người nghe thấy.

Lần đầu tiên được vào phòng của người yêu, hương sữa tắm trong veo, mát mẻ phả vào mặt anh, giống y như đúc mùi hương tỏa ra từ người Tiêu Thanh Như.

Mặt mũi Hứa Mục Chu lập tức đỏ bừng lên như tôm luộc, đường cũng đi không nổi, luống cuống tới nỗi bước cùng tay cùng chân tới cạnh bàn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của Tiêu Thanh Như.

“Về chuyện ban nãy, em cảm thấy hẳn là nên nói cho anh nghe một chút về suy nghĩ của em.”

Hứa Mục Chu vội quét bay trạng thái mở cờ trong bụng, gật đầu bảo: “Em nói đi, anh nghe.”

“Em không phủ nhận những lời cha mẹ vừa nói cũng rất có lý, nhưng em vẫn nghĩ rằng chúng ta nên ở bên nhau một thời gian trước rồi hẵng quyết định xem có cần kết hôn hay là không.”

“Chỉ cần được ở cạnh em thì hẹn hò cũng được, kết hôn cũng không thành vấn đề, anh không có ý kiến.”

Tiêu Thanh Như bị cái lời ngon tiếng ngọt của anh mê hoặc, lớn mật véo má anh mấy cái: “Miệng sao mà dẻo thế, thật sự chưa từng dụ dỗ mấy cô gái khác hả?”

“Anh là không học tự hiểu.”

“Thế thì đúng là có khiếu đấy.”

“Anh sẽ xem như em đang khen anh.“

Thật ra, Tiêu Thanh Như rất sợ Hứa Mục Chu sẽ đề nghị kết hôn ngay lúc này, vì chuyện đó sẽ tạo cho cô cảm giác không trâu bắt chó đi cày.

“Hẹn hò tức là có thể đổi ý bất cứ lúc nào, thế nên, nếu anh phát hiện em không phải hình mẫu trong lòng anh, anh nhất định phải nói thẳng với em, hai ta chia tay trong hòa bình. Đương nhiên, em cũng sẽ luôn thành thật và thẳng thắn với anh.”

Nghe vậy, con ngươi Hứa Mục Chu co lại.

Chia tay?

Sao có thể chứ?

Eo cô lập tức bị một đôi bàn tay to lớn ôm siết, cả người anh cũng áp sát lại gần, khí thế hừng hực vô cùng dọa người, nhưng những lời thốt ra sau đó lại có hơi hèn, hơi yếu đuối: “Nếu anh có chỗ nào mà em không hài lòng, em nhất định phải nói cho anh biết, đừng giấu trong lòng, những điểm em không thích anh sẽ sửa lại hết, chỉ cần em không rời khỏi anh thì bắt anh làm gì cũng được.”

Lúc này, Tiêu Thanh Như nhìn thấy rõ sự bất an đang chiếm trọn hai mắt Hứa Mục Chu. Trái tim khẽ nhói lên từng cơn, cô tự hỏi có phải những lời mình nói ban nãy hơi quá đáng rồi không?

Thế là cô vội vàng kiễng chân lên, sờ đầu anh: “Em nói nếu mà, anh hiểu điều đó có nghĩa gì không mà đã sốt hết cả ruột lên vậy rồi.”

“Tuyệt đối sẽ không xảy ra loại “nếu” này.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh hơi bị tự tin rồi đấy.”

Khoảng cách giữa hai người vốn đã không xa, lúc Tiêu Thanh Như mỉm cười còn vô tình kéo gần lại một chút.

“Anh muốn hôn em.”

Lớn đến từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như nghe thấy những lời này, trong đầu cô bỗng hiện lên đánh giá của cha về Hứa Mục Chu lúc trước, chỉ gói gọn trong một câu thôi: cứng đầu.

Cứu, sao trong chuyện yêu đương hẹn hò mà anh cũng cứng đầu như vầy chứ!

“Em không nói lời nào, em xem như em đã đồng ý đấy nhé.”

Anh cúi thấp đầu xuống, ngắt lên đóa hoa non mềm, ướt át quyến rũ kia.

Đây là nụ hôn đầu của họ nên cả hai chỉ biết môi dán môi rồi mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Thanh Như đang định nói cảm giác khi hôn cũng bình thường thôi, đâu có choáng váng chóng mặt như say xe đâu, bèn lùi ra sau một chút.

“Thử lại lần nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tính ra thì ngay lúc xúc cảm mềm mại truyền tới môi, cuối cùng Hứa Mục Chu cũng nhìn thấu bí mật ẩn bên trong, tay anh nhanh chóng đè lên gáy Tiêu Thanh Như, đuổi theo n** m*m m** kia sát nút.
 
Back
Top Bottom