Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 50: 50: Chăm Lo Cho Đứa Trẻ 1



Ban đầu Giang Xuyên đã hứa đợi được nghỉ phép sẽ đi cùng Đỗ Vãn Thu đến thành phố sắm sửa, nhưng bởi vì lời đồn lần trước mà cuối cùng vẫn nuốt lời.Anh ta không dám đi chứng thực có phải thật sự Đỗ Vãn Thu tìm Tiêu Thanh Như gây phiền toái hay không, bởi vì có chứng thực cũng vô ích, anh ta cũng chẳng làm được cái gì.Cứ làm như chỉ cần không nghe, không thấy là có thể khiến hết thảy mọi chuyện như chưa từng xảy ra.Cho tới bây giờ anh ta vẫn không biết mình có thể hèn yếu đến vậy.

Nếu như Đỗ Vãn Thu không phải mềm yếu như trong tưởng tượng của anh ta, vậy những thứ anh ta làm trước đây được coi là cái gì?Người mà Giang Xuyên không dám đối mặt dường như là chính bản thân anh ta ngày trước.Mặc dù không đi cùng Đỗ Vãn Thu vào thành phố, nhưng anh ta cũng không hẳn là không làm gì.

Anh ta lấy một thứ đã chuẩn bị sẵn từ túi áo ra."Số tiền và phiếu này cô cứ cầm đi, rồi đi mua những thứ mà cô mong muốn."Vốn là do Giang Xuyên nói sẽ đi cùng mình vào thành phố, nên Đỗ Vãn Thu đã âm thầm mong đợi trong một khoảng thời gian thật dài.Nhưng giờ chuyện ập lên đầu, anh ta lại đổi ý!Đỗ Vãn Thu vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ngày mai là chúng ta kết hôn rồi, hay là hôm nay đi thành phố chụp một tấm hình đi?""Kết hôn không nhất định là phải chụp hình."Giang Xuyên nói thầm, đó là thứ mà những người tình đầu ý hợp mới cùng làm với nhau.Bọn họ cũng chỉ là gượng ép, không biết làm sao mới tiến tới với nhau, không cần phải làm những chuyện hình thức kia.Đỗ Vãn Thu vội vàng nói thêm: "Ý tôi là đưa Tiểu Bảo đi chụp ảnh gia đình, sau này anh chính là cha của thằng bé, đến thằng bé trưởng thành còn có thể đưa cho nó nhìn, kể cho nó câu chuyện bây giờ."Yết hầu Giang Xuyên nhẹ lăn lên xuống, anh ta muốn nói mình không phải cha đứa bé, chờ sau này thằng bé lớn hơn một chút, vẫn phải báo cho nó biết được sự thật.Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện xem thằng bé này như con mình. Điều duy nhất anh ta phải làm là thay anh em nuôi lớn đứa bé này, đào tạo cho nó thành tài.Nhưng nhìn ánh mắt trong trẻo sáng ngời của Đỗ Vãn Thu, những lời này liền không có cách nào tuôn ra khỏi miệng.Anh ta không muốn phá hỏng tâm trạng của cô ta vào lúc này, vậy cô ta nói cái gì thì chính là cái đó đi.Giữa bọn họ không có tình cảm, nếu còn cực đoan thì thật sự sẽ không thể sống yên ổn được."Ảnh gia đình thì lúc nào cũng có thể chụp, thằng bé còn nhỏ như vậy, đừng nên dẫn nó đi xa, di chuyển mấy tiếng đồng hồ mỏi mệt, thân thể thằng bé sẽ không chịu nổi."Đỗ Vãn Thu biết là anh ta đang mượn cớ từ chối.

Nếu như Giang Xuyên chịu đi cùng cô ta đến thành phố thì cô ta đâu cần khổ sở đạp xe đạp, có thể nhẹ nhàng rạng rỡ ngồi xe Jeep mà đi, lấy đâu ra mỏi mệt?Chỉ còn một ngày nữa là bọn họ kết hôn rồi, Đỗ Vãn Thu cũng không muốn gây thêm rắc rối vào lúc này."Vậy hôm nay chỉ có thể phiền anh chăm lo cho thằng bé."Cô ta không cưỡng ép, khiến cho Giang Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt."Đỗ Vãn Thu cười trêu ghẹo anh ta: "Sau này cơ hội cho tôi làm phiền anh sẽ rất nhiều, hôm nay coi như luyện tay một chút nhé."Giang Xuyên gật đầu liên tục: "Cô mau mau đi đi, xuất phát sớm một chút thì sẽ về sớm hơn."Mặc dù không hài lòng với chuyện Giang Xuyên đuổi người, nhưng thời gian của cô ta quả thật cũng không nhiều lắm.Khách mời của hôn lễ ngày mai đều là người thân thích trong viện gia chúc, cô ta phải xuất hiện xinh tươi rạng rỡ nhất trước mặt bọn họ, không thể để cho người ta chê cười.Cho nên hôm nay cô ta phải đi mua quần áo mới, tranh thủ ngày mai khiến cho tất cả mọi người đều hâm mộ cô ta!Đỗ Vãn Thu đạp xe đạp đi, Giang Xuyên ngồi trên băng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn người.Thấy Tiêu Thanh Như đi tới từ xa xa, anh ta không kiềm được đứng lên, muốn đẩy cửa sổ ra để chào hỏi cô, nhưng lại sợ bị cô phát hiện anh ta đang ở nhà Đỗ Vãn Thu.Rõ ràng anh ta chẳng làm chuyện gì cùng Đỗ Vãn Thu, nhưng giờ đây anh ta vẫn thấy vô cùng chột dạ.Ngay lúc Tiêu Thanh Như ngẩng đầu lên, thân thể anh ta như tự có ý thức mà né sang bên cạnh.Tiêu Thanh Như cho là Đỗ Vãn Thu lại đang nhìn mình nên hơi nhíu mày.

Nhưng đây là đường đi làm mà cô buộc phải đi qua, cũng không thể nào không đi làm chỉ vì cái tính thích rình của người khác chứ đúng không?Mới sáng sớm, tâm trạng tốt cũng bị phá hư rồi.Nghe nói Giang Xuyên xin nhà, để cho tiện, đơn vị phân luôn nhà của Đỗ Vãn Thu hiện tại cho bọn họ.

Cái này cũng đồng nghĩa với chuyện sau này cô đi làm còn có thể gặp phải Giang Xuyên.Giờ khắc này, Tiêu Thanh Như đã chán ghét hai người họ tới mức cực điểm.Cô sải bước rời đi nhanh hơn..
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 51: Chương 51



Giang Xuyên lại quay trở lại bên cửa sổ, mặc dù khoảng thời gian này anh ta không hề gặp Tiêu Thanh Như, nhưng chuyện liên quan tới cô đều lục tục truyền đến tai anh ta.

Nghe nói hình như cô và Hứa Mục Chu đang là đối tượng tìm hiểu nhau, hai người đi chung rất vui vẻ.

Còn nghe nói người nhà họ Tiêu cũng rất hài lòng đối với Hứa Mục Chu, mấy ngày trước còn anh đến nhà ăn một bữa cơm.

Càng nghe lại càng ghen tị.

Dù biết mình không có tư cách xen vào chuyện của Tiêu Thanh Như, nhưng anh trong lòng anh ta vẫn mong mỏi Tiêu Thanh Như không tìm hiểu bất kỳ ai khác. Ít nhất là đừng tiếp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác nhanh như vậy.

Giang Xuyên hiểu cách sống của Tiêu Thanh Như, một khi cô đón nhận người khác là đã chứng minh trong lòng cô không còn vị trí cho anh ta.

Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng đã khó chịu vô cùng.

"Oe oe oe ~ "

Tiếng khóc của em bé kéo ý thức Giang Xuyên trở về, anh ta vội vàng tới dỗ con.

Bởi vì không có kinh nghiệm, tay chân luống cuống nên không chỉ không dỗ được đứa bé, anh ta còn làm bé con khóc dữ dội hơn.

Không có cách nào khác, Giang Xuyên chỉ có thể đi tìm chị dâu Vương ở cách vách sang hỗ trợ.

"Thằng bé đang đói thôi, cậu cứ tắm rửa sạch sẽ cho nó, đút thêm chút đồ ăn là ổn."

Mặt Giang Xuyên đầy mơ màng: "Đồng chí Đỗ không có ở đây, nên đút cho thằng bé ăn cái gì?"

"Đi xin người khác một ít sữa mẹ đi, nếu không thì đút cho thằng bé chút cháo, chờ Vãn Thu trở lại rồi cho thằng bé b.ú sữa."

Đứa trẻ nhỏ như vậy có thể húp cháo được sao?

Giang Xuyên sờ sờ sau ót: "Ở gần đây có nhà nào vừa sinh con không?"

Chị dâu Vương nháy mắt ra hiệu cho anh ta: "Có nhà kia dưới lầu mới vừa sinh em bé, thế nhưng dạo gần đây cuộc sống của mọi người cũng không tốt lắm, sữa là thứ đồ rất quý, người ta có đồng ý cho cậu hay không thì tôi cũng không biết."

Giang Xuyên không thể trơ mắt nhìn đứa trẻ khóc: "Tôi đi thử một chút."

Chờ chị dâu Vương hỗ trợ tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé, anh ta mới ôm đứa trẻ đi xuống lầu.

Vốn dĩ lúc thấy Giang Xuyên, sắc mặt người nhà lầu dưới còn bình thường, nhưng vừa nghe nói anh ta muốn giành đồ ăn của trẻ con nhà bọn họ cho con của Đỗ Vãn Thu, họ lập tức đổi thái độ.

"Đồng chí Đỗ rất cưng chiều con trai của cô ta, thể chất mỗi đứa trẻ không giống nhau, nếu uống sữa nhà chúng tôi rồi đau bụng thì làm thế nào?"

Giang Xuyên dè dặt nói: "Chỉ uống một lần thì chắc không có vấn đề gì."

"Đứa bé còn quá nhỏ, không thể qua loa được đâu. Cái chuyện đau bụng này có thể lớn có thể nhỏ, đến lúc đó nếu đồng chí Đỗ đẩy hết trách nhiệm lên đầu chúng tôi thì chúng tôi sẽ không chịu nổi đâu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bất kể Giang Xuyên có nói thế nào, người nhà kia vẫn là không đồng ý.

Thấy đứa trẻ khóc đến đáng thương, cuối cùng anh ta chỉ có thể ôm thằng bé trở về nhà họ Giang nhờ mẹ mình giúp đỡ.

"Lúc trước đã nói xong rồi mà, mẹ không quan tâm đứa bé này, giờ con đem nó về đây là cố ý chọc giận chúng ta sao?"

"Mẹ, con biết mẹ có thành kiến với Vãn Thu, nhưng đứa trẻ này vô tội, hơn nữa đây là giọt m.á.u duy nhất của bạn con, xin mẹ hãy giúp chúng con đi."

Bà Giang vẫn hùng hùng hổ hổ: "Có phải kiếp trước con đào mộ tổ tiên nhà Đỗ Vãn Thu hay không, mà kiếp này lại bị cô ta gây khó dễ đến mức như vậy!"

"Mẹ, con biết mẹ mềm lòng nhất mà, nếu như con mà có cách khác thì cũng sẽ không ôm người về đây quấy rầy mẹ."

"Chắc kiếp trước mẹ và cha con đã thiếu nợ con quá! Cho nên kiếp này cũng là tới để trả nợ thôi!"

Bà Giang mạnh miệng mềm lòng, con trai cũng đã cầu xin mình như vậy, nếu bà ấy còn không giúp thì chẳng phải khiến cho người khác chê cười sao?

Hơn nữa mấy lời anh ta nói cũng khá đúng, đứa trẻ là vô tội.

Không tình nguyện mà nhận lấy đứa trẻ, bà ấy đi lấy sữa bột cho thằng bé.

"Đây là sữa mà Thanh Như đi thành phố mang về cho mẹ, mẹ vẫn luôn không chịu uống, bây giờ thì tốt rồi, lời cho thằng nhãi con này."

Giang Xuyên cúi đầu, anh ta vẫn luôn biết Thanh Như là một cô gái tốt, đối xử với cha mẹ anh ta cũng rất kính trọng, ngày lễ ngày tết cũng đến thăm và biếu quà.

Bởi vì có một cô con dâu tương lai như vậy, cha mẹ còn thường xuyên khen anh ta thật tinh mắt.

Nhưng mà, anh ta vẫn vứt bỏ Thanh Như.

Thấy anh ta ưu tư, bà Giang cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ có thể xúc động rằng số mệnh trêu người.

Con người đều hay so sánh, dù là Đỗ Vãn Thu chưa từng kết hôn, chưa từng có một đứa con, thì bà Giang vẫn sẽ coi thường cô ta.

Chuyện gia thế thì không nói, Đỗ Vãn Thu trừ việc rất có lòng ra thì còn có điểm nào có thể so được với Thanh Như?

Chỉ cần nghĩ tới chuyện ngày mai Đỗ Vãn Thu phải đổi giọng gọi mình một tiếng mẹ, trong lòng bà Giang liền thấy bứt rứt.

Nhất định là đời trước bà đã tạo nghiệp, cho nên đời này mới có thể dính phải một cô con dâu như vậy!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 52: Chương 52



Hứa Mục Chu đi làm nhiệm vụ, mấy ngày liền không thấy đâu, Tiêu Thanh Như vẫn có chút không quen được.

Cô lặng lẽ tính toán ngày người nọ trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhớ Hứa Mục Chu à?"

"Anh ấy nói trở lại sẽ mời tớ ăn cơm."

Tống Viện liếc cô một cái, cứ như đang nói cậu cứ giả bộ đi.

"Thói quen thật là một thứ đáng sợ."

Tiêu Thanh Như tặc lưỡi một tiếng: "Cô giáo Tống nói chuyện cẩn thận chút đi, tớ và anh ấy mới quen biết không lâu, lấy đâu ra thói quen?"

"Cho nên mới nói đây chính là chỗ kỳ diệu của duyên phận, có vài người sống chung cả đời mà không hề nhớ nhung đối phương, nhưng có vài người, họ chỉ tồn tại trong một lúc, một khi rời đi sẽ khiến cho người khác lưu luyến mãi không thôi."

Tiêu Thanh Như chớp chớp mắt: "Có kinh nghiệm đến như vậy, nhìn bộ dạng cậu chắc là đang nhớ đồng chí họ Tần kia rồi."

"Đừng có nói bậy bạ, giữa bọn tớ chưa hề có một chuyện gì đâu."

"Cái này không giống như phong cách của cậu nhỉ, không phải từ trước đến giờ cậu đều chủ trương gặp người hay vật mình thích thì đều phải chủ động tấn công sao?"

Trên mặt Tống Viện xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy: "Hoàn cảnh gia đình anh ấy đặc thù, ba mẹ tớ sẽ không đồng ý cho tớ và anh ấy ở bên nhau, hơn nữa tớ cũng sợ dính líu đến nhà người ta."

Không cần nói rõ, Tiêu Thanh Như đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy.

Gia đình có thành phần không tốt đúng là một vấn đề lớn.

"Vậy cậu định làm như thế nào?"

"Trước hết cứ như vậy thôi, dù sao chúng tớ cũng không nói sẽ tìm hiểu nhau, nói không chừng ngày nào đó tớ sẽ thích người khác, cũng không cần phải lo mãi cái vấn đề này."

Tiêu Thanh Như không biết an ủi Tống Viện làm sao, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cô ấy.

"Thật ra thì tớ cũng muốn dũng cảm một lần, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện dũng cảm như thế có thể sẽ dính líu đến người nhà mình, thì tớ cũng không dám dính vào."

Cô ấy theo đuổi tình yêu của mình là không sai, nhưng không thể bắt người khác chịu tội thay được.

Nếu kéo người nhà dính líu vào, cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho mình.

"Được rồi, đừng nhắc tới những chuyện này nữa, dù sao tình yêu cũng không phải là nhu yếu phẩm trong cuộc sống, quý trọng mọi thứ mình đang có mới là hợp lý."

Mặc dù Tống Viện đang cười, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn thấy được vẻ u buồn đang bị che giấu trong mắt cô ấy.

Có những vấn đề có thể vượt qua, nhưng có những vấn đề vĩnh viễn không cách nào vượt qua được.

"Đối xử với chính mình tốt một chút, việc gì cũng đặt bản thân lên hàng đầu thì sẽ ung dung hơn rất nhiều."

Tống Viện cười một tiếng: "Tớ cũng nghĩ như vậy, cho nên tớ sẽ không mù quáng theo đuổi tình yêu, bởi vì những thứ hư vô mờ mịt có khi sẽ mất đi hết, kể cả đầu tớ có bị cửa kẹp thì cũng không làm được."

Nói nhiều về đề tài này cũng chỉ tăng thêm buồn phiền, cô ấy bèn vỗ vai Tiêu Thanh Như: "Đi, đi ăn tiệc thôi."

Hôm nay là ngày tổ chức lễ cưới của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu, nhà họ Tiêu và nhà họ Tống đều nhận được thiệp mời.

"Không đi."

Tiêu Thanh Như ngồi trước bàn đọc sách, lấy ra một quyển sách lật xem.

Tống Viện kinh ngạc: "Trước đây không phải cậu nói rất mong ăn đám cưới sao?"

"Thấy người mình ghét sẽ mất hết khẩu vị, hơn nữa tớ mà đi thì ngoại trừ bị nhìn chăm chăm như khỉ thì còn có thể được cái gì?"

"Có thể tránh xa Đỗ Vãn Thu mà."

"Có cách xa cô ta thì vẫn không thay đổi được sự thật tớ sẽ bị người khác nhòm ngó đâu."

Tiêu Thanh Như có vẻ rất bình tĩnh, Tống Viện không kiềm được hỏi: "Cậu thật sự không thích Giang Xuyên nữa sao? Một chút cũng không à?"

"Nếu như cậu là tớ, cậu có còn thích anh ta không?"

"Bà đây không đánh anh ta ngay đã là tốt lắm rồi, còn thích thích cái rắm!"

Tiêu Thanh Như hơi nâng cằm: "Cho nên tại sao tớ còn phải thích anh ta?"

Tốt nhất nên quên đi vết sẹo đau, một cái hố mà rơi hai lần là chuyện người ngu mới làm.

Ngày tước Tiêu Thanh Như cho rằng loại bỏ sự tồn tại của một người từ tận đáy lòng là một chuyện rất khó.

Nhưng sau khi thật sự trải qua, cô mới biết có vài thứ tình cảm thật sự sẽ biến mất hầu như không còn chỉ trong nháy mắt.

Tiêu Thanh Như không muốn trở thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác, liếc mắt nhìn Giang Xuyên cùng Đỗ Vãn Thu thêm bao nhiêu lầu là mấy nhiêu hành hạ cho cặp mắt.

"Nếu mà cậu không đi, nói không chừng người ta sẽ cho là cậu trốn ở nhà đau lòng đấy."

"Ai thèm quan tâm bọn họ nói gì?"

Tống Viện trố mắt chốc lát, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Đồng chí Tiêu, cậu thật sự giác ngộ rồi đó."

Cuộc sống là của mình, chỉ cần không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Thanh Như nói: "Nếu cậu tính đến ăn tiệc thì bây giờ đi vẫn còn kịp."

"Cậu không đi, tớ cũng không đi."

"Không ăn thì uổng đó."

"Nói đúng, trái lại tớ cũng muốn nhìn thử xem hôn lễ của bọn họ có thể làm màu mè được tới mức nào!"

Tống Viện phóng đi như gió, Tiêu Thanh Như bất đắc dĩ lắc đầu, cô đẩy cửa sổ ra: "Cô giáo Tống, kiềm chế tâm trạng một chút."

"Yên tâm, tớ chẳng qua là đi xem trò vui, sẽ không đập sân đâu."

Trong nhà chỉ còn lại một mình Tiêu Thanh Như, suy nghĩ không kiềm được bay xa, chờ Hứa Mục Chu thi hành xong nhiệm vụ là đã đến mùa xuân rồi.

Năm nay anh sẽ ở lại tây bắc ăn tết sao?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 53: Chương 53



Ở nhà ăn cơm một mình, Tiêu Thanh Như lười màu mè, hâm nóng bánh bao buổi sáng, rồi ăn cùng dưa muối.

Còn chưa ăn xong, cha Tiêu và mẹ Tiêu đã trở về.

Vốn mẹ Tiêu không muốn đi dự tiệc, nhưng cha Tiêu nói sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, quan hệ căng thẳng sẽ bị mọi người chê cười.

Vì vậy, đừng khó chịu gì hết, cứ đi.

Không ngờ lúc trở về, mặt đầy vui vẻ, nhìn là biết tâm trạng rất tốt.

"Mẹ, gặp được chuyện vui gì à?"

Mẹ Tiêu nóng lòng nói: “Mẹ chồng Đỗ Vãn Thu tới, không muốn cô ta gả cho Giang Xuyên, nhất quyết muốn đưa cô ta về quê, Đỗ Vãn Thu sống c.h.ế.t không chịu đi theo bà ta, hai người lôi lôi kéo kéo gần như muốn đánh nhau, cảnh tượng khó coi c.h.ế.t đi được."

Tiêu Thanh Như hỏi: “Sao mẹ chồng cô ta lại tới?”

Với tính tình của Đỗ Vãn Thu, phải hận không thể phủi sạch quan hệ với người ở quê mới đúng.

Không thể chủ động đi đón mẹ chồng được.

"Giang Xuyên gọi điện thoại bảo bà ta đến, nói Đỗ Vãn Thu vốn là con dâu của bà ta, giờ bọn họ kết hôn, cũng nên báo cho người bên kia một tiếng."

Thoạt nghe, quy trình này không có vấn đề, cho người khác đủ sự tôn trọng.

Nhưng ngoại trừ người trong cuộc, không một ai chúc phúc cho hôn nhân của họ cả.

Vốn mẹ chồng Đỗ Vãn Thu còn trông chờ cô ta dưỡng già, bây giờ người lại chạy mất, không thể trông cậy vào nữa, sao có thể không làm loạn lên?

Tiêu Thanh Như im lặng, trong lúc nhất thời có chút nghi ngờ, có phải Giang Xuyên mất não rồi không, mới không nhìn ra suy nghĩ thật sự của Đỗ Vãn Thu.

Hơn nữa trước đó nhất định cũng chưa bàn trước, nếu không mẹ chồng của Đỗ Vãn Thu đã không xuất hiện ở đây.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi tiếc, lẽ ra vừa rồi cô nên đi ăn cỗ.

"Bà ta vừa khóc vừa nháo, nói nhà họ Giang cướp con dâu và cháu trai của bọn họ, bắt nhà họ Giang phải bồi thường, nói chung loạn lắm, lúc bố mẹ về Đỗ Vãn Thu vẫn còn khóc."

Trong lòng mẹ Tiêu vui vẻ, cho bọn họ tạo nghiệp, bây giờ quả báo đến rồi đó.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, mới đúng là mất mặt!

Lãnh đạo của Giang Xuyên đều ở đây, không biết sau này anh ta có bị xử phạt không?

Tiêu Thanh Như vừa ăn bánh bao vừa nghe mẹ kể chuyện đám cưới.

Cô không muốn cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lại không nhịn được, nhớ đến bộ dáng dương dương đắc ý của Đỗ Vãn Thu mấy lần gặp trước, cô không nhịn được bật cười.

Chuyện lần này sẽ không dễ giải quyết như vậy, bất kể Đỗ Vãn Thu làm như thế nào, việc đổ m.á.u là không thể tránh khỏi.

Còn Giang Xuyên, nói không chừng cũng bị cắt một miếng thịt trên người.

Cha Tiêu lắc đầu: "Hai mẹ con các em có thể cười nhỏ một chút được không? Bị người ta nghe thấy thì khó xử lắm."

“Sao, nhà họ gặp chuyện không vui, nhà chúng ta cũng phải mày ủ mặt ê theo à? Không thể cười chắc?"

"Em biết rõ đó không phải ý của anh mà."

"Vậy ý của anh là gì?"

Cha Tiêu am hiểu kế đốp không lại thì trốn, nói: "Anh còn có việc phải làm, vào thư phòng trước đây."

Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn chồng, than phiền với con gái: “Bố con chỉ lo giữ thể diện, luôn quan tâm đến mối quan hệ của ông ấy với bố Giang Xuyên.”

"Mẹ, không phải mẹ thích điểm trọng tình trọng nghĩa này của bố sao?"

"Vậy cũng không thể ngăn mẹ phàn nàn ông ấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong cuộc sống, luôn có chuyện bất đắc dĩ như vậy.

Tiêu Thanh Như thông cảm cho sự khó xử của cha mình, quan cao chức trọng, có lòng khoan dung mới rộng lượng.

Nếu viết hết cảm xúc lên mặt, thể hiện qua hành động, công việc của cha có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Nếu mà cha quan tâm đến mặt mũi thật, ban đầu đã không giúp cô hủy hôn.

Có một số việc, chỉ cần kết quả tốt, thì không cần quá quan tâm đến quá trình.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 54: Chương 54



Mẹ chồng Đỗ Vãn Thu muốn dẫn cô ta và đứa bé về quê.

Nhưng cô ta và Giang Xuyên đã tổ chức hôn lễ, đã là vợ chồng, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Nhân lúc cha Giang bảo bọn họ đi ăn cơm, cô ta tìm cơ hội nói chuyện với Giang Xuyên.

Cô ta vừa khóc vừa hỏi: “Rõ ràng anh biết em không muốn gặp bà ta, sao anh còn gọi bà ta đến?"

"Cho dù đối phương là người như thế nào, anh kết hôn với em cũng phải báo cho họ biết một tiếng."

“Vậy tại sao anh không nói chuyện này trước với em?"

Giang Xuyên nhìn thấy Đỗ Vãn Thu khóc không ngừng, cũng biết mình suy nghĩ chưa chu đáo.

"Anh biết em không muốn liên lạc với họ, nhưng hôn nhân không phải chuyện giữa hai người chúng ta. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải cho họ biết sự thật, anh cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, vốn chỉ muốn một kết thúc có hậu. Sau này, em cũng không đến mức không ngẩng đầu lên được với người ở quê."

Cuối cùng Đỗ Vãn Thu cũng cảm nhận được cảm giác Tiêu Thanh Như đã từng trải.

Người này thực sự chỉ làm việc theo tâm ý, chỉ theo đuổi cái gọi là không thẹn với lương tâm, hoàn toàn không suy xét đến suy nghĩ của đối phương.

Nghĩ đến sự mất mặt trong đám cưới, lần này Đỗ Vãn Thu khóc đến thương tâm.

Sau này cô ta làm gì còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác nữa?

"Bây giờ phải làm sao đây, bọn họ bắt em về quê, có phải anh không cần em và đứa bé nữa không?"

"Em đừng có suy nghĩ nhiều."

"Mới vừa rồi ở hôn lễ anh không bày tỏ thái độ gì, làm sao em có thể không suy nghĩ được?"

Trước kia Đỗ Vãn Thu vốn rất quật cường, cho dù lúc khóc, cũng khiến người khác cảm thấy cô ta thân bất do kỷ.

Nhưng lúc này Đỗ Vãn Thu lại làm cho Giang Xuyên cảm thấy khó thở.

Anh ta không thích thấy nước mắt của người khác, điều đó khiến anh ta cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì khó tha lắm vậy.

Giang Xuyên không nói lời nào, sự im lặng của anh ta khiến Đỗ Vãn Thu sợ hãi.

Cô ta đành tự mình lên tiếng trước: “Người ở quê bên kia là dạng người gì, hôm nay anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh thực sự bỏ mặc mẹ con em, muốn bọn em về quê ư?"

Những người đó nhìn là biết không nói lý, sống chung với bọn họ, cuộc sống chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Giang Xuyên nhíu chặt mày: "Anh sẽ không để em về quê, em yên tâm đi, không cần phải khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì."

Đỗ Vãn Thu nghẹn ngào, đây là đang chê cô ta phiền sao?

Chứng kiến sự lợi hại của mấy người đó, nếu như để cô nhi quả phụ bọn họ trở về, lương tâm của Giang Xuyên sẽ bất an.

"Người là do anh gọi đến, anh sẽ chịu trách nhiệm giải quyết."

Trong lòng Đỗ Vãn Thu thả lỏng đi không ít: “Phía bố mẹ thì sao? Nếu như họ bắt em về quê, anh có thể ngăn được ư?"

"Bây giờ em đã là con dâu nhà họ Giang, làm gì có đạo lý để em về quê? Bố mẹ anh không phải là người không nói lý."

Đỗ Vãn Thu nín khóc, cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đã kết hôn, đã là vợ chồng.”

Trong lòng nghĩ lại còn sợ, may mà người ở quê bên kia đến muộn, nếu bọn họ đến sớm hơn một ngày, thì đám cưới đã bị phá hủy.

Đỗ Vãn Thu không khỏi nghĩ, mình trời sinh đúng là tốt số.

Dù là trước hay bây giờ, đều gặp được người đàn ông có bản lĩnh.

Nhờ bọn họ, cô ta mới có cơ hội thoát khỏi nơi nghèo khó kia, nhìn ra thế giới bên ngoài.

Vận may của cô ta tốt như vậy, tương lai sau này sẽ càng tốt hơn, chuyện nhỏ này không đánh bại được cô ta!

Nhìn mái tóc rối bù của Đỗ Vãn Thu, Giang Xuyên nhớ lại cuộc cãi vã giữa cô ta và mẹ chồng cũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu sau này nhà họ Giang xảy ra mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu, có phải cô ta cũng sẽ đối xử với mẹ anh ta như vậy không?

Anh ta phức tạp nhìn Đỗ Vãn Thu, nói: “Em sửa soạn lại bản thân trước đi, đợi lát nữa còn phải bận."

Trong mắt Đỗ Vãn Thu lóe lên một tia oán hận, nếu những người đó nhất quyết muốn hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của cô ta, thì cô ta sẽ... "chết" trước mặt bọn họ, để cho tất cả bọn họ cùng xuống địa ngục với cô ta!

Hai trưởng bối nhà họ Giang dùng đồ ăn ngon chiêu đãi nhà họ Trương.

Sau khi ăn uống no say, nhìn người nhà họ Giang sống trong căn nhà lớn, rộng rãi, nhà họ Trương hận Đỗ Vãn Thu gần chết.

Hóa ra lâu như vậy không về nhà, là đang trèo cành cao.

Cũng không biết cô ta lấy đâu ra bản lĩnh, không phải chỉ là một cô gái thôn quê thôi sao, sao có thể vào được một gia đình như vậy?

"Cháu trai lớn của tôi đâu? Từ khi thằng bé sinh ra đến giờ, tôi chưa từng được gặp, mau bế thằng bé lại đây cho tôi xem."

Đứa bé là của nhà họ Trương, không có lý gì lại không cho người ta nhìn.

Mẹ Giang tự quyết định, bế đứa bé cho mẹ chồng của Đỗ Vãn Thu.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 55: Chương 55



"Đúng là con cháu của nhà họ Trương chúng tôi, thằng bé nhìn giống y như bố thằng bé khi còn nhỏ!"

Tuy không thích Đỗ Vãn Thu làm con dâu, nhưng mẹ chồng Trương vẫn thích huyết mạch duy nhất của con trai mình, cũng không đến mức chán ghét như bà ta tưởng tượng.

"Tôi muốn đưa thằng bé về quê."

"Không được, tôi không đồng ý."

Giang Xuyên dẫn Đỗ Vãn Thu đi vào phòng khách, hai người đều sửa soạn lại, không còn nhếch nhác như vừa rồi nữa.

"Cậu dựa vào đâu không để chúng tôi đưa thằng bé đi? Đây là đứa bé nhà họ Trương, không phải của nhà họ Giang các cậu!"

Giang Xuyên kiên quyết không nhượng bộ, nếu không phải đứa bé mồi côi này, vì sao lúc đầu anh ta lại dốc hết sức giúp Đỗ Vãn Thu chứ?

"Ở lại đây, thằng bé sẽ có điều kiện sống tốt hơn."

"Đưa thằng bé trở về quê, chúng tôi cũng có thể nuôi thằng bé!"

Mẹ chồng Trương nghĩ thầm, dù sao cũng là một cậu con trai, chờ đến khi thằng bé được bốn, năm tuổi, cũng có thể đi cắt cỏ heo kiếm công điểm.

Nói cách khác, mấy năm nay cần phải nuôi thằng bé, đến khi hơn mười tuổi có thể nhận mười công điểm, cuộc sống của mình cũng sẽ khá hơn.

Nuôi đứa bé này, không thiệt.

Bà ta đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Chúng tôi có thể không cần Đỗ Vãn Thu, nhưng đưa đứa bé này chúng tôi nhất định phải đưa đi, nếu không chuyện này sẽ không xong đâu."

Mẹ Giang cũng khuyên con trai: "Nếu không để bọn họ đưa đi đi, dù sao cũng là đứa bé của nhà họ Trương."

"Mẹ! Bây giờ con đã kết hôn với Vãn Thu, vậy thì thằng bé chính là con trai của con, cũng là thành viên của nhà họ Giang chúng ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tôi nói rồi mà, nhà họ Giang các người muốn cướp đứa bé, giờ thì đúng chưa! Cuối cùng chính miệng cậu đã thừa nhận!"

Mẹ chồng Trương rũ mắt, khinh thường nhìn Giang Xuyên: "Cậu không tự mình sinh con trai được à? Bằng không sao nhất định phải cướp của người khác?"

Mẹ Giang sắp bị sự th* t*c của gia đình này chọc tức chết, chuyện quái gì đang diễn ra vậy!?

Bà ấy kìm nén tức giận, nói: "Chúng tôi giúp nhà họ Trương các người nuôi cháu, người thiệt là chúng tôi, các người không phải lo gì hết, sao còn nói lời khó nghe như vậy?"

Mẹ chồng Trương hừ một tiếng: “Chúng tôi tự mình lo được, không cần các người làm việc tốt.”

Giang Xuyên không đồng ý để bọn họ đưa đứa bé đi: "Thằng bé vẫn còn mẹ ở đây, trách nhiệm nuôi dưỡng đứa bé không đến lượt các người."

“Vậy thì phải hỏi Đỗ Vãn Thu, cô ta có chịu nuôi con của chồng trước không!"

Nếu không có người nhà họ Giang gia ở đây, Đỗ Vạn Thu đã ném củ khoai tây nóng hổi này cho nhà họ Trương từ lâu rồi.

Không có đứa bé, hoàn cảnh của cô ở nhà họ Giang sẽ không đến nỗi khó xử như vậy.

Sau này sinh hai đứa con với Giang Xuyên, chuyện trong quá khứ sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn cần đứa bé này để giữ Giang Xuyên.

Trong lòng Đỗ Vãn Thu biết rõ, nếu cô ta để đứa bé về quê, Giang Xuyên cũng sẽ cho cô ta về cùng.

"Tôi sẽ không tách khỏi thằng bé."

Giọng nói vang, mạnh mẽ, không lay động.

Mẹ chồng Trương xì một tiếng, Đỗ Vãn Thu có loại đức hạnh gì, bà ta còn không biết?

Người này đúng là biết cách giả bộ!

"Dù thế nào thì tôi cũng phải đưa thằng bé đi, nếu các người dám ngăn cản tôi, tôi sẽ kiện các người."

Bà ta nhìn ngôi nhà lớn và chiếc ghế mềm mại dưới m.ô.n.g mình: “Đến lúc đó các người còn có thể sống tốt sao?”

Không cần phải nói, chiêu này thực sự đe dọa đến người nhà họ Giang.

Cha Giang làm việc chăm chỉ để đạt được vị trí như bây giờ, ông ấy không muốn sự nghiệp của mình bị phá hủy vì một người không liên quan.

Ông ấy nghiêm túc nhìn người nhà họ Trương: “Để đứa bé ở lại, tiền trong tay Đỗ Vãn Thu cho các người."

Mẹ chồng Trương khó hiểu: “Tiền gì?”

"Tiền tuất*."

*Là khoản tiền do cơ quan bảo hiểm xã hội trả từ quỹ bảo hiểm xã hội cho thân nhân của người lao động, người có công với nước bị chết, theo quy định của pháp luật.

Mẹ chồng Trương vốn tưởng con mình phạm lỗi, nên mới mãi không nhận được tiền.

Hóa ra là Đỗ Vãn Thu cầm!

"Được lắm, chẳng trách ban đầu tôi không liên lạc được với cô ta, hóa ra cô ta có chủ ý như vậy! Đó là tiền con trai tôi dùng mạng của mình để đổi, mau trả lại cho tôi!"

Trái tim Đỗ Vãn Thu đang rỉ máu, tổng cộng hai nghìn tệ, biết bao nhiêu người cả đời cũng không kiếm được.

Bây giờ lại phải đưa cho nhà họ Trương, đúng là không cam lòng mà.

Thấy cô ta do dự, cha Giang nói: “Hoặc để họ đưa đứa bé về, hoặc là cô đưa tiền cho họ, giữ đứa bé lại."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 56: Chương 56



Mẹ chồng Trương không hài lòng với quyết định này, gào lên: "Tiền và đứa bè đều là của con tôi, dựa vào đâu tôi chỉ có thể lấy đi một thứ chứ?"

"Đỗ Vãn Thu là vợ của cậu ta, cầm một nửa tiền tuất cũng là đúng. Về phần đứa bé, bố không có ở đây đương nhiên là đi theo mẹ, điểm này không có gì phải nghi ngờ."

Mẹ chồng Trương giống như con vịt bị bóp cổ, chỉ có thể làm loạn: “Tôi không quan tâm, Đỗ Vãn Thu nhất định phải đưa toàn bộ số tiền cho tôi, nhà họ Giang các người cũng phải đưa một khoản tiền, nếu không tôi sẽ không giao đứa bé cho các người!"

"Dù sao nhà họ Trương chúng tôi cũng không có gì, nếu như lớn chuyện, sẽ chỉ ảnh hưởng đến nhà họ Giang các người, các ngươi cũng không phải kẻ ngốc, hẳn nên biết chọn thế nào!"

Cái gì gọi là người chân đất không sợ người mang giày, lần này mẹ Giang nhìn thấy rồi.

Trong lòng bà ấy càng thêm oán hận Đỗ Vãn Thu, đúng là sao chổi mà, vừa vào nhà đã gây rắc rối cho họ.

Điều bà ấy quan tâm nhất chính là tương lai của chồng và con trai, nếu như bị những người này hủy hoại, không phải sẽ thua thiệt to à?

Thấy con trai nhất quyết giữ thằng nhãi con kia lại, mẹ Giang lập tức đưa ra quyết định.

Thôi thì bỏ tiền loại trừ tai họa đi.

Trước khi mọi người bày tỏ ý kiến, mẹ Giang đã nói: “Tiền trong tay Đỗ Vãn Thu đưa hết cho các người, nhà họ Giang chúng tôi cho thêm hai trăm tệ nữa, coi như là lễ hỏi Đỗ Vãn Thu, nếu như các người còn không đồng ý nữa thì cứ kiện đi.”

Mẹ chồng Trương đảo tròng mắt, nuôi một đứa bé phải mất mấy năm, cầm tiền trong tay còn thiết thực hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả nhà bọn họ ra đồng làm việc, cũng không tích góp được hai trăm tệ.

Vả lại còn có tiền tuất...

"Được, chúng tôi cầm tiền! Đỗ Vãn Thu và đứa bé chúng tôi không cần!"

Cả người Đỗ Vãn Thu run lên, số tiền kia là chồng của cô ta để lại cho cô ta và con!

Dựa vào đâu chỉ bằng một câu nói của những người này, đã cướp đi của cô ta?

Cha Giang đầy ẩn ý nhìn Đỗ Vãn Thu: "Nếu như cô không muốn, vậy thì tự mình giải quyết vấn đề đi, dù gì thì cô và con tôi cũng chưa lĩnh chứng."

Cô ta còn lựa chọn nào khác sao?

Lẽ nào vì nhà họ Trương mà làm mất lòng nhà chồng bây giờ ư?

Cô ta nhéo mạnh lòng bàn tay mình, nói: "Bố, mẹ, con sẽ nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ."

Đỗ Vãn Thu tự an ủi mình, nhà họ Giang sau này sẽ thuộc về Giang Xuyên, vậy cũng là của Đỗ Vãn Thu cô ta.

So với hai nghìn tệ kia, chỉ có nhiều hơn chứ không ít.

Chỉ có ở lại viện gia chúc, ở lại nhà họ Giang, mới là lựa chọn tốt nhất.

“Nếu các người không còn ý kiến gì, vậy thì đưa tiền tuất cho nhà họ Trương, chúng tôi sẽ trả thêm hai trăm tệ nữa.”

Lúc này mẹ chồng Trương mới kịp phản ứng, vội hỏi: “Tiền tuất có bao nhiêu?”

"Hai nghìn tệ!"

Mẹ chồng Trương suýt thì ngất, đời này bà ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

Nhìn nụ cười tươi rói của người nhà họ Trương, Giang Xuyên cảm thấy không đáng thay anh em mình.

Người nhà như vậy, trước anh ta còn nghĩ gửi tiền ăn tết cho bọn họ.

Cũng tốt, lần này coi như là vạch rõ giới hạn.

Sau này anh ta sẽ thay anh em của mình, nuôi dạy con của cậu ấy thật tốt.

*

Ngày hôm sau Tiêu Thanh Như tan làm về nhà, từ xa cô đã nhìn thấy mẹ Giang đưa mấy người ra cửa.

Đỗ Vãn Thu ngoan ngoãn đi theo phía sau, hệt như một cô con dâu nhỏ nghe lời và hiểu chuyện.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ diễu võ dương oai trước mặt cô.

Khi họ đối diện nhau, mẹ Giang có chút xấu hổ, kể từ khi con trai bà ấy dây dưa với Đỗ Vãn Thu, khi gặp Tiêu Thanh Như, bà ấy sẽ vô thức cảm thấy áy náy.

Lần này nhà họ Giang làm chuyện mất mặt như vậy, về sau cũng không dám ngẩng đầu lên trước mặt nhà họ Tiêu nữa.

Bà ấy cố gắng cư xử tự nhiên, mỉm cười chào hỏi: "Thanh Như, đi làm về rồi đấy à."

Tiêu Thanh Như gật đầu, không có ý định nói chuyện với bọn họ.

Vừa định đi thì bị mẹ chồng Trương nắm lấy cổ tay.

Tiêu Thanh Như không thích tiếp xúc thân thể với người khác, lập tức thu tay lại nói: "Có chuyện gì?"

Vẻ mặt của cô rất thờ ơ, ai hiểu rõ cô cũng biết, đây là dấu hiệu cho thấy tâm trạng của cô đang không vui.

Mẹ chồng Trương không biết, cho là cô đang xem thường người nhà quê, mới không muốn bị bà ta nắm nay.

Trong lòng hừ một tiếng, bây giờ bà ta cũng là người có tiền, trong túi có mấy nghìn tệ đấy!

Có tiền là có lòng tin, mẹ chồng Trương cười nói: "Cô gái này thật xinh đẹp, cháu có đối tượng chưa? Cháu trai thím là tiểu đội trưởng trong đội sản xuất, nếu chưa có đối tượng, vậy thím giới thiệu nó cho cháu nhé."

Tiêu Thanh Như: ". . ."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 57: Chương 57



Mẹ Giang xấu hổ đến đỏ cả mặt: "Thanh Như là diễn viên múa trong đoàn văn công, có rất nhiều đồng chí nam thích con bé, không cần lo không tìm được đối tượng."

Trong mắt mẹ chồng Trương lộ ra vẻ khinh thường: “Nhảy múa à, khác gì đào kép ngày xưa đâu."

Đỗ Vãn Thu cũng cảm thấy xấu hổ: “Bà không biết thì đừng có nói bậy, công việc của người ta là công việc đàng hoàng, bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu cũng không vào được."

"Vậy cũng không bằng tiểu đội trưởng đội sản xuất, thấy cô gái này có khuôn mặt xinh đẹp, nên tôi mới muốn giới thiệu mối nhân duyên tốt này cho cô ấy."

Tiêu Thanh Như suýt chút nữa bật cười: “Cháu trai của bà có triển vọng như vậy, người bình thường không xứng đâu.”

Mẹ chồng Trương đắc ý, hất cằm lên nói: “Đó là dĩ nhiên, có điều, công việc của cháu cũng có thể miễn cưỡng sánh đôi với nó."

Nếu như lúc này dưới đất có một cái hố, mẹ Giang muốn chui vào đó cho rồi.

Người này lấy đâu ra mặt mũi, tỏ ra oai phong trước mặt Thanh Như, ra cửa quên mang theo não à?

Cũng không nhìn xem chỗ này là chỗ nào!

"Đi nhanh lên đi, nếu không sẽ không bắt kịp chuyến tàu đêm đâu."

"Vội cái gì? Không bắt kịp thì mai về, cũng không phải là chúng tôi không có khả năng ở nhà khách."

Mẹ chồng Trương nhìn thấy Tiêu Thanh Như xinh đẹp, nghĩ nếu giới thiệu cô cho cháu trai mình, chắc chắn bà ta sẽ kiếm được một khoản phí giới thiệu.

Cô gái này xinh đẹp như vậy, cháu trai vui lên, cho mình mấy chục tệ cũng không phải là không thể.

Mẹ chồng Trương vui vẻ, chuyến đi này đúng là đáng giá, khắp nơi đều có cách kiếm tiền!

“Cô gái, thím nói với cháu, tuy có việc làm là chuyện tốt, nhưng điều quan trọng nhất đối với phụ nữ chúng ta là gả cho một người đàn ông tốt. Thím giới thiệu cho cháu chàng trai tốt nhất ở gần đây, không tin cháu về nhà với thím, tự mình đi gặp, chắc chắn cháu sẽ hài lòng."

"Bà bác, bà đang lừa buôn người đấy à?"

Một người đàn ông cao to mặc đồng phục chậm rãi đi tới, Tiêu Thanh Như quay đầu lại, khóe miệng vô thức cong lên.

Trên mặt Hứa Mục Chu mang theo nụ cười, nhưng lại khiến lòng người bồn chồn.

Mẹ chồng Trương không khỏi lùi lại vài bước, cách xa Tiêu Thanh Như một chút.

Bà ta cười gượng nói: "Đồng chí, cậu hiểu lầm rồi, tôi đang giới thiệu đối tượng cho cô ấy mà, không phải lừa buôn người gì đó đâu."

Cho dù không ra ngoài nhiều, nhưng mẹ chồng Trương cũng biết buôn người là tội nghiêm trọng, cái nồi này bà ta đội không nổi.

Hứa Mục Chu cười nửa miệng: "Lời bà nói vừa nãy tôi đều nghe được, dáng điệu rất giống một tên buôn người, tôi có lý do nghi ngờ bà muốn lừa đồng chí Tiêu, kiếm lợi ích mờ ám."

Có lẽ là trang phục trên người Hứa Mục Chu quá dọa người, hơn nữa anh còn cao to, dáng vẻ nhìn không dễ chọc, mẹ chồng Trương lập tức hoảng sợ.

"Cậu nói bậy, tôi thực sự chỉ đang giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhiều lắm, nhiều lắm là kiếm chút phí giới thiệu thôi."

"Phí giới thiệu?"

"Tìm vợ cho người khác, cũng phải có ý tứ một chút, đây là văn hóa chỗ chúng tôi."

Đúng là càng ngày càng quá đáng, mẹ Giang vội vàng giải thích với bọn họ: "Người ở quê đến không hiểu chuyện, để hai cháu chê cười rồi, Thanh Như, có thời gian rảnh thì đến nhà bác chơi nhé, bọn bác đi trước."

Nói xong, bà ấy ra hiệu cho Đỗ Vãn Thu kéo mẹ chồng Trương đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cô đừng có kéo tôi, tôi tự mình đi được!"

"Nhà quê không hiểu chuyện là có ý gì? Bà coi thường người ở quê à?"

"Đừng tưởng tôi không biết, trước kia nhà họ Giang các người cũng ở nông thôn, chẳng qua là bà cưới được một người đàn ông có tiền đồ thôi, dựa vào đâu xem thường bọn tôi?"

“Còn cô gái vừa rồi, tôi giới thiệu tiểu đội trưởng đội sản xuất cho cô ấy đấy, cô ấy tự mình đi tìm, có thể tìm được một đối tượng có điều kiện tốt như vậy chắc?”

"Đúng là làm ơn mắc oán!"

Giọng mẹ chồng Trương rất lớn, người dân sống ở gần đó không nhịn được kéo đến xem náo nhiệt.

Đôi mắt của những người đó mang đầy giễu cợt và khinh thường, không ai thèm đồng tình với họ hết.

Mẹ Giang và Đỗ Vãn Thu vội cúi đầu xuống, nếu như có thể, bọn họ thực sự muốn bịt miệng bà ta lại.

Mẹ chồng Trương không biết, nên vẫn lải nhải, oán trách không ngừng.

Không thể nhịn được nữa, mẹ Giang từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Bà có biết Thanh Như là ai không?”

"Bố con bé là tư lệnh ở đây!"

Mẹ chồng Trương lập tức im lặng, đúng là không nhìn ra mà, cô bé này lại có người cha lợi hại như thế.

Trong lòng bà ta không khỏi chột dạ, than phiền nói: "Ai bảo các người không nói sớm, tôi nào biết gia thế của cô ấy to như vậy."

Đúng ra bà ta không nên nói những lời vừa nãy nhỉ?

Bà ta sợ hãi vỗ ngực, khó trách cô ấy ngay cả tiểu đội trưởng đội sản xuất cũng coi thường, hóa ra điều kiện gia đình tốt như thế.

“Nói mới nhớ, vừa rồi tôi còn nắm tay cô ấy, trở về mà kể cho người khác nghe, không phải bọn họ sẽ ghen tị với tôi đến c.h.ế.t à."

Đỗ Vãn Thu nghiến răng nghiến lợi, chỉ nắm tay Tiêu Thanh Như một lúc mà thôi, có cần thiết phải vui đến vậy không?

Đúng là thiển cận.

"Đi nhanh đi."

Xấu hổ c.h.ế.t mất.

Mong là đời này không bao giờ gặp lại nữa.

Lúc này, Đỗ Vãn Thu và mẹ Giang không hẹn mà có cùng suy nghĩ.

Chỉ cần có thể nhanh chóng đuổi người nhà họ Trương đi, bọn họ sẵn sàng trả bất cứ giá nào!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 58: Chương 58



"Anh về khi nào thế?"

"Buổi sáng, xử lý xong mọi việc là trở về."

Đôi mắt hạnh của Tiêu Thanh Như hơi cong lên: “Lần này đến, lại để tìm anh trai tôi à?"

Hứa Mục Chu cười khẽ một tiếng: “Tôi đến tìm em, đồng chí Tiêu, tôi có thể đến nhà em cọ bữa cơm không?"

Trước khi đi làm nhiệm vụ, Hứa Mục Chu có mang hai con cá đến nhà họ, lúc đó mẹ Tiêu nói, chờ anh trở về sẽ nấu cơm cho anh ăn.

Đến lúc này Tiêu Thanh Như mới hiểu, người này đúng là đang tính toán từng bước.

Đi một bước nhìn mười bước, cũng làm xong nhiệm vụ sớm để đến nhà họ cọ cơm.

Cô giả vờ ho khan nói: “Anh không báo trước, chắc mẹ tôi không chuẩn bị cơm cho anh đâu."

"À, buổi trưa tôi gọi điện thoại cho người trong nhà rồi."

Hứa Mục Chu nói ba chữ "người trong nhà" này quá tự nhiên, đến mức Tiêu Thanh Như không biết phải tim mình có vấn đề không, nên mới nghe được một chút thân mật trong đó.

“Nếu em không muốn tôi đến, vậy tôi qua phòng thông tin, gọi điện lại cho bác gái nói là tôi còn có việc phải làm."

Tiêu Thanh Như trợn mắt: "Hứa Mục Chu, anh đúng là ra vẻ đàn ông."

Nói xong, cô bước nhanh về nhà.

Hứa Mục Chu đuổi theo: "Vừa rồi tôi quên nói, Thanh Như, mấy ngày qua tôi rất nhớ em, mục đích đến cọ cơm cũng là để gặp em."

Khuôn mặt Tiêu Thanh Như ửng đỏ, cô không dám nhìn vào mắt Hứa Mục Chu, cúi đầu bước nhanh hơn.

Tiếng cười vui vẻ tràn ra khỏi khóe miệng anh, xem ra cô gái mình thích đã bắt đầu cư xử khác với mình rồi.

Hứa Mục Chu xoa xoa ngón tay, làm người đúng là nên thẳng thắn một chút.

Nếu anh cứ xấu hổ, không nói cho Thanh Như biết suy nghĩ của mình, giữa bọn họ sẽ không tiến triển nhanh như vậy.

Anh không xa không gần đi theo sau lưng Tiêu Thanh Như, cùng cô trở về nhà.

Hành động này giống như một tín hiệu, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, ngầm thừa nhận hai người đang tìm hiểu nhau.

Chân trước nhìn trò cười nhà họ Giang, chân sau thấy Hứa Mục Chu theo Tiêu Thanh Như về nhà, sự tương phản quá khác biệt, khiến người ta thổn thức không thôi.

"Tiểu Hứa, mau ngồi đi, làm nhiệm vụ có vất vả không? Bác hầm một nồi canh thịt dê, tối nay ăn nhiều một chút."

"Bác gái, để bác phải tốn kém rồi."

"Bố của Thanh Như thích ăn món này, nghe nói cháu muốn đến, cố ý bảo bác hầm cho cháu, đều là người nhà cả, cháu không cần phải khách sáo."

Nói xong, bà vội vàng bổ sung: "Cháu và Hoài Thư là bạn thân của nhau, ở trong mặt bác, cháu cũng là một nửa con trai của bác, không khác gì người nhà cả."

Đúng là chưa đánh đã khai, Tiêu Thanh Như cầm túi, bất đắc dĩ đi lên lầu.

Mẹ chồng nhìn con rể, càng nhìn càng thấy ưng.

Bà đích thân rót một cốc nước cho Hứa Mục Chu, nói: “Cháu ngồi ở đây nhé, bác đi hấp bánh bao, lát nữa là có thể ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cháu giúp bác."

Mẹ Tiêu vốn định từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại, bà phải khảo sát trước cho con gái mình.

Nếu Tiểu Hứa không nhanh nhẹn, không phân biệt được ngũ cốc, thì cần phải dạy một chút, sau này cũng không thể con gái mình xuống bếp suốt được, đúng không?

Nếu như thực sự không học được, thì phải nhìn thái độ của thằng bé, nhìn xem thằng bé có lòng mà không có sức, hay là cố tình lười biếng.

Nếu là loại người sau, dù thằng bé có xuất sắc, sự nghiệp có rực rỡ thế nào, bà cũng không đồng ý gả con gái mình cho thằng bé.

"Được, vậy nhờ cháu giúp bác vậy."

"Dạ."

Anh đặt áo khoác lên sô pha, rửa tay rồi vào bếp phụ giúp.

Phòng của Tiêu Thanh Như nằm ở trên phòng bếp, mở cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng bếp.

"Tiểu Hứa, hóa ra cháu cũng biết nấu ăn, đúng là không nhìn ra mà, nấu ăn khá giỏi đấy."

“Bố mẹ cháu làm việc ở trong xưởng, buổi trưa không về nhà, từ lúc năm tuổi cháu đã tự nấu ăn rồi."

"Nghe nói người đi làm trong xưởng đều ở trong nhà ngang* à?"

*Gốc là đồng tử lâu, một loại kiến trúc chung cư Trung Quốc từ những năm 8-90, thường dành cho tầng lớp nghèo ở, có 3 – 6 tầng và không có thang máy. Các phòng liền kề đường đi, thường có kết cấu dưới 20m2, không có nhà vệ sinh, phòng tắm hay phòng bếp riêng.

"Không nhất thiết ạ, nhà cháu ở tứ hợp viện."

"Nhà cháu có anh chị em không?"

“Cháu là con một, lúc sinh cháu mẹ cháu bị khó sinh, nên không sinh thêm nữa."

"Thật là đáng tiếc, sau này các cháu phải hiếu thảo với bố mẹ."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật, gì mà "các cháu"?

Dưới lầu vẫn tiếp tục trò truyện, mẹ Tiêu hỏi gần như mọi thứ về nhà họ Hứa.

Còn Tiêu Thanh Như đứng ở bên cửa sổ, nghe rõ gần hết.

Cô biết mình có tình cảm với Hứa Mục Chu.

Nói ra đúng là xấu hổ, hóa ra cô không trụ được lâu như mình nghĩ.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 59: Chương 59



Cân nhắc đến tâm trạng của Tiêu Thanh Như, trên bàn cơm hai trưởng bối cũng không gặng hỏi Hứa Mục Chu, chỉ xem anh như vị khách bình thường.

"Tiểu Hứa, tết năm nay cháu có được nghỉ phép không?"

"Có ạ, cháu được nghỉ một tháng.cơ."

"Vậy cháu có về Bắc Kinh không? Nếu như không thì có thể đến nhà bác ăn tết."

Mặc dù Hứa Mục Chu rất muốn ăn tết cùng Tiêu Thanh Như, nhưng trưởng bối trong nhà vẫn còn đang đợi anh trở về.

Năm nay không có kỳ nghỉ dài, đã một năm anh không về Bắc Kinh, lần này dù thế nào cũng phải về thăm cha mẹ.

Tiếc là, không thể xem hội diễn năm mới, nghe nói hôm đó Tiêu Thanh Như sẽ biểu diễn múa đơn.

"Đến cuối năm mới có dịp trở về nhà, nên nhất định phải về ăn tết, bác gái, cảm ơn lòng tốt của bác."

"Đúng vậy, bình thường cháu vẫn luôn ở bên này, bố mẹ cháu chắc chắn là rất nhớ cháu, nên trở về đón tết cùng họ, năm sau quay lại, lại đến nhà bác làm khách."

"Nhất định ạ."

Đều là người làm cha làm mẹ, đặt mình trong hoàn cảnh người khác, nếu con trai họ vì theo đuổi đồng chí nữ, mà không về nhà ăn tết, chắc chắn bọn họ sẽ rất buồn.

Cha Tiêu và mẹ Tiêu càng ưng Hứa Mục Chu hơn, trăm việc lành, hiếu thảo làm đầu, nếu như ngay cả cha mẹ anh cũng quan tâm, vậy thì bọn họ cũng không dám giao con gái cho anh.

Có Giang Xuyên là vết xe đổ lần trước, cha Tiêu và mẹ Tiêu càng cẩn thận với với hôn sự của con gái hơn.

Tiêu Hoài Thư im lặng không nói lời nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy cách chức "anh vợ" cũng không còn xa nữa.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu chuẩn bị rời đi.

"Thanh Như, con tiễn Tiểu Hứa đi."

"Để anh con đi."

"Con tập luyện mệt gần c.h.ế.t rồi, về nhà mẹ còn sai con."

Tiêu Hoài Thư như dính vào ghế, bất động.

Hứa Mục Chu mặt đầy ân cần nói: “Bác nói rồi mà, người một nhà không cần khách sáo, không cần tiễn cháu đâu ạ."

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Đi thôi, bác sẽ tiễn cháu.”

Không biết ở ngoài hai người nói gì, một lúc sau mẹ Tiêu mới quay lại.

Thấy con gái đã rửa bát xong, bà lại bắt đầu chê con trai.

"Từ giờ trở đi, con và Thanh Như thay nhau rửa bát, con lười quá mới không tìm được vợ đấy."

"Mẹ, nhà là do con quét đấy."

“Đàn ông thì phải chịu khó hơn, việc gì cũng làm, như vậy mới được mến."

Anh ấy nhìn cha đang ngồi ở ghế chính giữa, nói: “Con cũng chưa thấy bố làm việc nhà bao giờ.”

Cha Tiêu: ". . ."

Thằng nhóc này, dám quản cả ông.

Có phải ngứa da rồi không?

Mẹ Tiêu cười nói: “Trước đây bố con làm rất nhiều việc, giờ là bởi vì bận rộn công việc, hơn nữa các con đã lớn, có thể phụ giúp việc nhà rồi, nên mới ngồi không mặc kệ."

"Được rồi, sau này Thanh Như không cần rửa bát nữa, mọi việc giao hết cho con, chỉ cần mẹ đừng nhắc gì đến con dâu nữa là được."

Mẹ Tiêu tức giận đập đầu anh ấy: “Bảo con cưới vợ mà giống như đòi mạng con thế? Nhìn bạn bè của con kìa, mấy thằng bé gần như thành gia lập nghiệp hết rồi phải không?"

Tiêu Hoài Thư muốn nói còn có Hứa Mục Chu, nhưng xét đến tình huống hiện tại, xem ra cũng không còn xa lắm.

Dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về Hứa Mục Chu, chỉ cần Thanh Như gật đầu nói yêu đương với anh, người này sẽ lập tức đăng chuyện kết hôn lên báo.

"Mẹ, có phải mẹ có muốn bế cháu trai rồi không?"

"Con nói gì cơ?"

"Thay vì trông chờ vào con, không bằng trông chờ vào Thanh Như còn thực tế hơn."

Tiêu Thanh Như lập tức phản bác: “Anh, anh đừng có chuyển mục tiêu."

Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không nghĩ có con sớm như vậy.

Tiêu Hoài Thư cười nói: "Em cảm thấy Hứa Mục Chu thế nào? Cậu ấy không còn trẻ nữa, bằng tuổi anh, nếu không anh giới thiệu cậu ấy cho em nhé, để sang năm mẹ được ôm cháu."

Tiêu Thanh Như: ". . ."

"Mặc dù cậu ấy có hơi lớn tuổi, nhưng cũng chỉ cách em có năm tuổi, giống như mẹ chúng ta đã nói, người lớn tuổi biết yêu thương và chiều chuộng hơn."

Giọng điệu mang theo trêu chọc, giống như nói đùa, Tiêu Thanh Như đột nhiên bối rối, anh cô rốt cuộc có biết chuyện giữa cô và Hứa Mục Chu không?

Cô ngượng ngùng nói: "Anh nói nhảm gì thế? Mẹ nói những lời như vậy khi nào? Em chỉ nhớ mẹ chê anh nói nhiều, lắm chuyện!"

Anh ấy sờ cằm, nghiêm túc nói: "Em chê Hứa Mục Chu à? Vậy để anh nghỉ lại, đảm bảo sẽ tìm cho em một chàng trai có một không hai."

"Anh không đi làm bà mai đúng là đáng tiếc."

Tiêu Hoài Thư bật cười: “Nói đến đây, trên đường về nhà anh nghe được chút tin đồn, nghe nói mẹ chồng cũ Đỗ Vãn Thu giới thiệu đối tượng cho em?"

Anh ấy vừa nói xong, mẹ Tiêu đã bùng nổ.

"Bà ta là thứ gì vậy, lại dám xíu vào chuyện của Thanh Như nhà chúng ta! Mẹ và bố con vẫn còn ở đây, cần bà ta phải giới thiệu đối tượng chắc? Có biết xấu hổ hay không?"

Tiêu Thanh Như vội vàng kéo tay mẹ nói: “Đừng vì bọn họ mà tức giận, không đáng đâu ạ.”

"Đúng vậy, đau đầu nhất là nhà họ Giang, giờ Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu đã kết hôn, bọn họ cũng có quan hệ với nhà họ Trương."

“Bọn họ đáng bị như vậy.” Mẹ Tiêu mắng: “Cưới nhầm vợ hủy hoại ba đời, chờ đi, phúc của bọn họ còn ở phía sau."

Tiêu Thanh Như nhớ lại, lúc những người đó rời đi không mang theo đứa bé, xem dáng vẻ là đã cầm tiền, nếu không bọn họ cũng sẽ không vui vẻ rời đi.

Không biết có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng Tiêu Thanh Như luôn cảm thấy chỉ cần đứa bé còn ở đó, bất cứ lúc nào nhà họ Trương cũng có thể đổi ý, sau đó dùng chuyện này tống tiền nhà họ Giang.

Không biết liệu họ đã ký thỏa thuận hay là thứ gì tương tự hay chưa.

Tiêu Thanh Như thường xuyên nghe đài, hiểu rõ rất nhiều chuyện, biết là lời hứa suông không đáng tin.

Nó chỉ có thể ràng buộc người có đạo đức, có giới hạn.

Nếu gặp phải kẻ không biết xấu hổ, đó mới là rắc rối.

"Mẹ, tháng sau con có buổi biểu diễn, khi nào mẹ vào thành phố cùng con một chuyến đi, con mua ít đồ."

"Được, cũng lâu rồi mẹ không đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như nói một câu, đã thành công di dời sự chú ý của mẹ Tiêu.
 
Back
Top Bottom