Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 40: 40: Vô Tình Gặp Mặt 2



Đỗ Vãn Thu đèn nén lòng, không được nóng vội, đợi kết hôn rồi, sớm muộn gì cô ta cũng có cơ hội gạo nấu thành cơm với Giang Xuyên.

Đỗ Vãn Thu v**t v* lọn tóc bên tai, nở nụ cười dịu dàng nói: “Nếu như một ngày nào đó anh muốn quay lại với đồng chí Tiêu, chúng ta sẽ ly hôn.

”Lẽ ra Giang Xuyên phải thẳng thừng phủ nhận, nhưng anh ta lại không nói gì.

Đỗ Vãn Thu dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay, trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Hôm nay tôi muốn vào thành phố một chuyến, anh có cần mua gì không? Tôi mua về cho anh.

""Bây giờ cũng đã trưa rồi, để ngày mai rồi đi đi, hoặc là chờ lần sau tôi được nghỉ phép tôi đi cùng cô.

""Có làm chậm trễ công việc của anh không, hay là vẫn để tôi tự mình đi đi.

""Không đâu.

"Sau khi nói rõ ràng chuyện cần nói trước khi kết hôn, Giang Xuyên rời đi, một giây cũng không muốn ở lại.

Đỗ Vãn Thu không quan tâm, dù sao cũng phải cho người đàn ông này một chút thời gian, để anh ta thích ứng với thân phận mới.

Trước kia Tiêu Thanh Như quá coi trọng Giang Xuyên, vì quá cứng nhắc nên mới bị bỏ rơi.

Chỉ cần nghĩ đến mình đánh bại Tiêu Thanh Như, cô gái xinh đẹp nhất trong viện gia chúc, trong lòng Đỗ Vãn Thu cảm thấy tràn ngập cảm giác thành tựu.

Không giữ được trái tim đàn ông, xinh đẹp thì cũng có tác dụng gì?Tâm trạng Đỗ Vãn Thu rất tốt, ôm đứa bé dỗ nó ngủ.

Đây thực sự là phúc tinh của cô ta, trước đó có thể ở lại viện gia chúc, cũng là bởi vì cô ta mang thai, không thích hợp ngồi tàu đường dài.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Đỗ Vãn Thu biết, nguyên nhân Giang Xuyên chăm sóc cô ta, một phần cũng là vì đứa bé này.

"Tiểu Bảo, sau này con sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Giang, con có vui không?""Con phải ngoan ngoãn lớn lên, chỉ cần con có tiền đồ, nhà họ Giang nhất định sẽ nhìn mẹ con mình với cặp mắt khác.

"Đứa bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đỗ Vãn Thu cứ ôm đứa bé, nói chuyện với nó không ngừng.

Có một số việc đè nén trong lòng cô ta đã lâu, cô ta cần tống nó ra.

Trẻ con là đối tượng tốt nhất để tâm sự, không cần lo nó sẽ nói ra ngoài.

Tiêu Thanh Như và Tống Viện ở bên này xem phim xong, đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.

Vừa bước vào đã thấy một bóng người quen thuộc.

"Đồng chí Hứa, sao anh lại ở đây?""Ra ngoài làm việc, không ngờ lại gặp bọn em ở đây.

""Đúng là trùng hợp.

"Hứa Mục Chu nói: “Cùng ngồi một bàn thì thế nào?”Tiêu Thanh Như nhìn Tống Viện, yên lặng hỏi ý kiến của cô ấy.

Tống Viện tính tình cởi mở, còn biết Hứa Mục Chu là ân nhân cứu mạng của Tiêu Thanh Như, dĩ nhiên là nể mặt mũi.

“Vậy thì chúng ta ngồi chung một bàn đi.

"Anh tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ nói: "Bọn em muốn ăn gì? Tôi đi ra quầy gọi món.

"Tiêu Thanh Như thị lực tốt, có thể nhìn thấy rõ tên các món ăn được viết trên tờ giấy trắng ở quầy, vì số lượng có hạn nên không có nhiều món để lựa chọn.

"Tôi muốn ăn mì thịt bò.

""Tôi cũng giống như Thanh Như.

"Hai người đưa tiền và phiếu đã chuẩn bị trước cho Hứa Mục Chu: “Đồng chí Hứa, làm phiền anh rồi.

""Đừng khách sáo.

"Sau khi thoải mái nhận tiền và phiếu họ đưa, Hứa Mục Chu đi đến quầy gọi đồ ăn.

Tiêu Thanh Như lấy hộp cơm từ trong túi ra: “Tớ còn phải mua một phần thịt kho tàu về nhà.

"Lúc này đã đến giờ cơm, Tống Viện nói: "Tớ sẽ giữ chỗ giúp các cậu, cậu đi gọi món đi.

""Tớ đi rồi về ngay.

"Hứa Mục Chu quay đầu nhìn cô: “Còn muốn gọi thêm gì à?”“Thịt kho tàu, đem về cho cha mẹ tôi ăn.

”Hứa Mục Chu nhếch môi, đúng là một cô gái hiếu thảo.

Làm thế nào đây, trông như càng hấp dẫn hơn.

Tống Viện chống cằm, nhìn bóng lưng của đôi nam nữ.

Nam thì cao, nữ thì thanh tú, chỉ cần nhìn vào bóng lưng là biết họ có xứng đôi hay không.

Hứa Mục Chu là bạn của anh Hoài Thư, nhân cách nhất định đáng tin, vả lại nghe nói anh lái phi cơ rất giỏi, tương lai cực kỳ tươi sáng.

Nếu như bọn họ có thể thành đôi, có vẻ như cũng khá tốt.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 41: 41: Đi Hợp Tác Xã Cung Ứng Và Tiếp Thị 1



Gọi món xong, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cùng nhau trở lại.

Anh tự nhiên ngồi xuống phía đối diện với Tiêu Thanh Như: "Em đi xem phim chưa?"Tiêu Thanh Như giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn gật đầu: “Xem rồi ạ, cảm ơn vé xem phim của anh.

""Của đơn vị phát, tôi không thích xem phim, để không cũng lãng phí.

"Tiêu Thanh Như đột nhiên hỏi: “Vậy vé xem phim của anh trai tôi đâu nhỉ?”Hứa Mục Chu: "! "Tống Viện ho khan nói: "Anh Hoài Thư chắc cũng tặng người khác rồi, loại vé kiểu này, trao đổi với nhau cũng là chuyện bình thường.

"Cô ấy nhìn về phía Hứa Mục Chu: "Đồng chí Hứa, sau này anh không cần đưa cho Thanh Như đâu, chúng tôi sẽ giải quyết giúp anh.

"Hứa Mục Chu theo bậc thang đi xuống, nói: “Đề nghị này không tệ, để lãng phí cũng tiếc.

"Nhìn anh khách khí như vậy, Tống Viện biết người đàn ông này có ý với chị em tốt của mình.

Nếu như không có cảm tình, thì phải giữ khoảng cách với bọn họ mới đúng.

Dù sao nam nữ cũng khác biệt.

Nghĩ cũng đúng, có bác Tiêu và anh Hoài Thư kiểm định, người này nhất định là rất tốt.

Cô ấy không nhịn được thầm vui vẻ, sau này Thanh Như được người khác theo đuổi, Giang Xuyên kia không phải tức giận đến xanh cả mặt?Đáng đời!Để cho anh ta bắt nạt Thanh Như!Lúc này, nhân viên phục vụ ở quầy gọi bọn họ: “Ba bát mì bò đã sẵn sàng, thịt kho tàu cũng vậy”.

"Để tôi đi bưng.

"Tiêu Thanh Như đứng dậy nói: “Cùng đi đi.

"Tống Viện không tham gia náo nhiệt: "Vậy tớ ở lại giữ chỗ nha.

"Cuối cùng, Hứa Mục Chu đi lại hai chuyến bưng ba bát mì thịt bò, Tiêu Thanh Như phụ trách lấy thịt kho, vì là hộp cơm nên cô bỏ thẳng vào túi.

Mì thịt bò của Hứa Mục Chu là tô lớn, nhưng Tiêu Thanh Như cảm thấy còn chưa đủ, nên mua cho anh hai cái bánh bao: “Anh mời chúng tôi xem phim, chúng tôi mời anh ăn cơm.

"Tim người đàn ông đập thình thịch, hôm nay mời cơm rồi, vậy cuộc hẹn trước đó có phải sẽ bị hủy bỏ không?Anh lặng lẽ thở dài, sớm biết như vậy anh đã không đến tiệm cơm quốc doanh.

Tiêu Thanh Như không để ý tới ánh mắt của anh, thản nhiên nói: “Hôm nay ăn tùy tiện một chút, mấy hôm nữa tôi mời anh ăn cá ở nhà ăn.

"Hứa Mục Chu yên tâm, hóa ra vẫn giữ lời hẹn lần trước.

"Em thích ăn cá à?""Thanh Như thích ăn cá nhất, đủ loại món cậu ấy đều thích.

"Phía sau viện gia chúc có một hồ nước nhỏ, Hứa Mục Chu nghĩ lúc nào đó nên hẹn Tiêu Hoài Thư đi câu cá.

"Ở đây tôi còn phiếu cá, lát nữa tôi đi mua một con, em lấy về bảo bác gái nấu cho.

"Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?Tiêu Thanh Như liên tục từ chối: “Không thể để anh tốn kém nữa.

”"Không sao, không phải mấy ngày nữa em mời tôi đi nhà ăn ăn cá sao, như nhau cả.

"Tiêu Thanh Như sờ trán, sao cô càng ngày càng cảm thấy mình nợ Hứa Mục Chu!Xem ra phải mời anh thêm một bữa nữa.

Tống Viện suýt chút nữa bật cười, tuy Thanh Như từng yêu đương, nhưng vẫn còn hơi non nớt.

Vị đồng chí Hứa này không đơn giản, làm hết việc này đến việc khác, buộc phải kéo quan hệ với Thanh Như.

Không biết anh Hoài Thư có biết tâm tư của người này không, nếu biết mình dẫn sói vào nhà, anh Hoài Thư chắc sẽ tức chết mất.

Nhìn rõ điều này, cô ấy không những không ghét đồng chí Hứa, mà dáng vẻ còn như đang xem kịch.

"Cười gì thế?"Tống Viện vội vàng ngừng cười nói: "À, tớ cảm thấy đồng chí Hứa là người tốt, quan tâm đến đồng chí nữ, sau này ai cưới được anh ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.

"Trong mắt Tiêu Thanh Như mang theo nghi ngờ.

Không lẽ nào, chị em tốt của mình bị Hứa Mục Chu quyến rũ rồi?Hai người rất hiểu đối phương, chỉ cần nhìn một cái, Tống Viện đã biết Tiêu Thanh Như đang nghĩ gì.

"Tớ không phải là người chân trong chân ngoài.

"Tiêu Thanh Như khó hiểu thở phào nhẹ nhõm.

Đối với sự bất thường của mình, cô đưa ra kết luận là, nếu như Tống Viện thích Hứa Mục Chu, cô đón nhận ý tốt của người ta, là không hay.

Đồng chí nam mà chị em mình thích, phải tránh hiềm nghi, đây là điều mà ai cũng phải biết.

"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi thì cùng tớ đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

Mấy năm rồi tớ chưa mua quần áo, khó khăn lắm mới góp đủ phiếu vải, hôm nay nhất định phải sử dụng.

"Tiêu Thanh Như không khỏi bật cười: “Để phiếu vải trên người thì sẽ bức bối à?""Đúng thế, tốn công lo lắng ngày nào đó nó sẽ bị rơi mất.

"Tiêu Thanh Như mỉm cười, đầu năm nay mọi người đều liều mạng tích góp mấy thứ tốt, ý tưởng này đúng là mới mẻ.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 42: 42: Đi Hợp Tác Xã Cung Ứng Và Tiếp Thị 2



Ăn xong, Hứa Mục Chu nói: “Tôi làm việc xong rồi, lát nữa chúng ta cùng về nhé?”Đồng chí nam cùng đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, hơn nữa còn là Hứa Mục Chu thiên tài trong miệng người khác, Tiêu Thanh Như và Tống Viện đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Chúng tôi còn muốn đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, đồng chí Hứa, anh đi về trước đi.

"Hứa Mục Chu không miễn cưỡng, đưa phiếu cá cho Tiêu Thanh Như, chia tay họ ở cửa tiệm cơm quốc doanh.

"Người đàn ông này phong độ thật đấy, bảo không cho anh ấy đi theo, anh ấy không đi thật.

""Không phải ai cũng da mặt dày đâu.

"Tống Viện bật cười: "Cậu nói đúng.

"Nếu đổi lại là Giang Xuyên, lúc này đã mặt dày mày dạn đi theo rồi.

Không biết phụ nữ đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, không thích đồng chí nam đi cùng sao?Đúng là không có mắt nhìn gì cả.

Tống Viện cảm thấy, tìm đối tượng phải tìm người có mắt nhìn, như vậy mới không mệt mỏi.

Hiếm khi vào thành phố, Tiêu Thanh Như muốn mua thêm vài món khác.

Vì vậy, ngoài cá ra, cô còn mua một cân đường nâu, một cân rong biển, nấm và các loại hoa quả khô.

Vốn còn định mua một ít trứng gà, nhưng đi xe đạp bất tiện, nên cô đành từ bỏ ý định.

Ngoài ra, cô còn mua hai hộp kem dưỡng da, cô và mẹ mỗi người một hộp.

Mùa hè thì không sao, nhưng mùa đông không bôi, da sẽ bị nẻ.

Tống Viện mua một chiếc áo sơ mi.

"Không phải nói mua để năm mới mặc sao? Cái này mỏng như vậy, cậu không sợ lạnh à.

""Không sao đâu, đến lúc đó tớ khoác thêm chiếc áo quân đội vào, là vừa vặn.

"Tiêu Thanh Như trêu chọc cô ấy: “Vậy thì người ta sẽ không biết cậu đang mặc áo mới.

”Tống Viện: "! "Hình như cũng có lý.

"Không sao, đầu xuân tớ vẫn có thể mặc nó.

"Bởi vì có phiếu vải, nên giá của chiếc áo sơ mi chỉ có 10 tệ.

Thiết thực hơn là tự mình mua vải may.

Mua xong rồi, hai người rời khỏi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều.

"Về nhà chưa?""Về thôi.

"*Tiêu Thanh Như và Tống Viện đạp xe rời đi, không để ý cách đó không xa có mấy tên côn đồ bị đánh mặt mũi bầm dập, run lẩy bẩy rúc ở trong góc.

Tên thủ lĩnh côn đồ đánh bạo hét lên: “Chúng tôi chưa làm gì cả, sao anh lại đánh chúng tôi?”"Chưa làm gì cả?"Hắn ta run lên: “Mới chỉ đi theo sau bọn họ hai con phố, đường lớn cũng không phải là của nhà anh, dựa vào đâu chúng tôi không được đi?"Giở trò xong, yếu ớt bổ sung: "Hơn nữa chúng tôi cũng chưa làm gì cả, anh đánh chúng tôi thành ra như vậy, có phải quá đáng rồi không?"Hứa Mục Chu thờ ơ nhìn người ngã trên mặt đất, cảnh cáo nói: “Nếu thật sự chạm vào cô ấy, sẽ không đơn giản chỉ bị đánh như vậy đâu.

"Bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa sợ, tên thủ lĩnh côn đồ lắc đầu lia lịa: "Chúng tôi chỉ muốn làm bạn với bọn họ, anh hiểu lầm rồi, sau này nếu gặp được bọn họ, chúng tôi sẽ đi đường vòng, được chưa?""Đừng có động vào người không nên động.

"Hứa Mục Chu ngồi lên xe đạp, đi về hướng bọn Tiêu Thanh Như rời đi.

Anh vừa rời đi, hai tên côn đồ nhỏ tuổi, lá gan cũng nhỏ trực tiếp bật khóc.

"Là ai nói đi cùng anh không những được ăn ngon uống đã, còn rất oai phong? Ngày đầu ra ngoài đã bị đánh, sau này tôi không đi cùng anh nữa!""Tôi cũng không đi cùng anh nữa, tôi phải đi tìm việc làm, không tìm được việc thì về quê! Làm lưu manh là tội lớn, tôi còn sống chưa đủ đâu!""Gì mà lưu manh, đừng có nói bậy nói bạ.

""Hành động vừa rồi chính là lưu manh!"Tên thủ lĩnh côn đồ không nhịn được, mắng: “Đó là kết bạn!”“Kết bạn, mày hiểu không?”Tên nhỏ tuổi không nhịn được phản bác: "Nếu thực sự muốn kết bạn, tại sao vừa rồi anh lại lén lút theo đuôi họ? Không bám đuôi đồng chí nữ, chúng ta đã không bị đánh.

"Cậu nhóc sờ vết thương trên khóe miệng, nói: “Nếu để người khác biết chuyện xảy ra hôm nay, mẹ tôi nhất định sẽ đánh chết tôi.

""Nhìn dáng vẻ sợ sệt của mày đi, vốn là anh còn muốn đào tạo mày, xem ra chúng ta không phải là người chung một đường rồi, sau này cũng đừng có nói anh không dẫn mày theo.

""Không dẫn thì không dẫn.

"Lần đầu tiên theo đại ca ra ngoài, đã gặp phải loại chuyện như vậy, cậu bé mới lớn đã có bóng đen trong lòng, sau này cũng không dám chơi cùng họ nữa.

Nếu bị đánh lần nữa, đúng là lỗ to.

Vả lại, hậu quả của làm lưu manh rất thảm, họ thực sự không dám nữa.

Tên thủ lĩnh côn đồ mắng: "Đồng chí nữ mới vừa rồi mẹ nó đẹp thật đấy, diễn viên nữ trong phim cũng không đẹp bằng cô ấy, tiếc là chưa kịp bắt chuyện.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 43: 43: Cầu Còn Không Được



"Đại ca, người ta mặc quân phục đấy, nhất định thân phận không bình thường, chúng ta đừng trêu vào bọn họ.

""Phải cần mày nói à! Vốn anh mày cũng không định làm gì.

"Tên thủ lĩnh côn đồ thở dài: “Tiếc thật đấy.

”Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, làn da trắng ngần hơn bất kỳ ai, đôi mắt to tròn, sáng sủa, cười lên một cái hút cả hồn người khác.

Giống như tiên nữ vậy, nếu có thể nói với cô một câu, hắn ta bằng lòng tổn thọ một năm!"Đi thôi, đi thôi, chúng ta về nhà!"Hôm nay đúng là xui xẻo, gặp đúng phải sát tinh.

Thằng ranh con muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiếc là đồng chí nữ người ta không phát hiện ra cậu ta.

Trên đường về nhà, Hứa Mục Chu không xa không gần đi theo bọn Tiêu Thanh Như, tận mắt nhìn thấy người ta vào viện gia chúc, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Anh đạp xe đến phòng thông tin, gọi điện cho đồn công an thành phố, báo cáo vấn đề an ninh.

Nghe nói có côn đồ bám theo đồng chí nữ giữa ban ngày ban mặt, bọn họ lập tức bày tỏ sẽ tăng cường quản lý an ninh.

"Mẹ, hâm lại món thịt kho tàu này, rồi buổi tố thêm chút rau vào.

"Mẹ Tiêu cầm lấy, nhìn thấy trên tay con gái đang cầm một con cá: "Đã có thịt kho tàu rồi, sao còn mua cá?""Đồng chí Hứa cho phiếu.

""Tại sao lại để người khác tốn kém như vậy? Lần sau thằng bé mua đồ cho con, con cũng đừng nhận.

"Tiêu Thanh Như gật đầu: “Vậy nên chờ kỳ nghỉ kết thúc, con sẽ mời anh ấy ăn hai bữa ở nhà ăn.

""Ừ, phải vậy, đến lúc đó mẹ làm thêm thịt cho con, không thể tiếc được.

"Nghe lời dặn dò của mẹ, Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Mẹ nhìn con giống người bủn xỉn lắm à?"Mẹ Tiêu lải nhải, nhưng bà vẫn biết con gái mình là người như thế nào.

Từ nhỏ đã biết cần tiêu thì tiêu, cần tiết kiệm thì tiết kiệm, rất rộng rãi.

"Đúng lúc thời gian này lạnh, có thể phơi cá, ăn trong dịp Tết.

""Mẹ quyết định là được.

"“Mẹ, con mua kem dưỡng da cho mẹ, để ở trên bàn phòng khách.

”"Sao con lại mua cho mẹ thứ đó? Mẹ già rồi, cần thoa kem làm gì?""Mẹ mới ngoài bốn mươi tuổi, vẫn còn trẻ chán.

"Mẹ Tiêu cười nói: "Con đi thu dọn đồ đạc đi, chờ anh trai và cha con về, là có thể bắt đầu ăn cơm.

""Dạ.

"Tiêu Hoài Thư tan tầm về nhà, nghe nói Hứa Mục Chu không chỉ đưa vé xem phim cho em gái, còn đưa phiếu cá để em gái mua cá, răng cũng sắp cắn nát.

Tên này hành động nhanh thật, mình mới không để ý một cái cậu ấy đã làm nhiều việc như vậy.

Anh ấy còn tưởng để gặp Thanh Như, Hứa Mục Chu còn phải dựa vào người "anh vợ" là mình.

Hóa ra là anh ấy tự mình tưởng bở!“Mẹ, người bạn này của con không tệ đúng không?""Tiểu Hứa vốn đã rất tốt rồi, còn phải con nói cho mẹ.

"Vừa trẻ, vừa giỏi, lại vừa đẹp trai, ai mà không thích?Mẹ Tiêu tự nhận mình là người th* t*c, bà chỉ mong con trai nhà mình có thể làm bạn với người giống như Tiểu Hứa.

"Mẹ thích cậu ấy như vậy, vậy để cậu ấy làm con trai mẹ đi.

"Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn anh ấy nói: "Nói đùa cũng phải tùy trường hợp, Tiểu Hứa không có ở đây, con ríu rít như vậy làm gì?""Cậu ấy cầu còn không được.

"Tiêu Hoài Thư để lại một nụ cười đầy ẩn ý, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt rửa tay.

Mẹ Tiêu phúc đến thì lòng cũng sáng ra, là như suy nghĩ của bà sao?Phải không?Phải không!*Buổi tối, mẹ Tiêu kể cho chồng nghe chuyện Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như.

"Nếu Tiểu Hứa thật sự có ý với con gái mình, em cảm thấy đây là chuyện tốt.

"Cha Tiêu tự có cân nhắc của mình, không đồng ý ngay với lời của vợ.

“Thằng bé Tiểu Hứa này tuy tốt, nhưng con gái mình gả cho thằng bé, sẽ phải chịu khổ.

”"Chịu khổ gì chứ? Anh cảm thấy điều kiện gia đình thằng bé không tốt à? Em nghe con trai mình nói, họ là một đôi công chức, điều kiện này cũng xem như là tốt rồi.

""Anh là loại người đó à?"Mẹ Tiêu hỏi: “Vậy ý anh là gì?”“Anh sợ con gái mình sẽ đi theo đường cũ của em, phải chịu khổ giống em.

"“Vậy tại sao ban đầu anh lại để con gái mình đính hôn với Giang Xuyên?”Cha Tiêu nghẹn họng nói: "Đó không phải là chúng nó nhìn trúng nhau sao? Anh làm sao có thể gậy đánh uyên ương?"Lúc còn trẻ, cha Tiêu thường xuyên vắng nhà vì công việc, vì vậy, ông luôn cảm thấy mình mắc nợ vợ.

Nếu có thể, ông muốn con gái mình kết hôn với một người bình thường, sống một cuộc sống bình yên và suôn sẻ.

Nhưng nếu thật sự gả con gái mình cho người bình thường, ông lại cảm thấy không cam tâm.

Chỉ có người trẻ tuổi, xuất sắc nỗ lực, dám nghĩ dám làm mới xứng với con gái của ông.

Cha Tiêu vô cùng mâu thuẫn.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 44: 44: Cầu Còn Không Được



Dù chồng không nói rõ, nhưng mẹ Tiêu vẫn hiểu ý ông.

Bà mỉm cười nói: “Em mà chịu khổ cái gì? Bây giờ cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng, còn có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Sau khi gả cho anh, em không chịu khổ gì cả.

"Cha Tiêu cũng cười nói: "Để xem đã, chưa chắc Thanh Như đã thích thằng bé.

""Ừ, vậy cứ để từ từ đi, Thanh Như còn trẻ, không cần vội lấy chồng.

"Loại chuyện này không thể vội được, mặc dù mẹ Tiêu cảm thấy Hứa Mục Chu là một thanh niên ưu tú, nhưng cũng chưa từng nghĩ cố gắng làm mối thằng bé với con gái.

Chuyện tình cảm vẫn phải do người trẻ tự phát triển, nếu có người can thiệp vào, thì ý nghĩa sẽ thay đổi.

Tốt nhất là cứ giả vờ như không biết, chờ xem kết quả.

"Tiểu Hứa tốt hơn Giang Xuyên nhiều, dù sao em cũng đồng ý thằng bé là con rể của em.

"Cha Tiêu tặc lưỡi nói: “Chữ bát còn thiếu một nét phẩy, chứ đừng nói là con rể.

""Con gái mình sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, anh phải sửa lại thái độ của mình đi, đừng có nghĩ đến việc làm khó Tiểu Hứa.

"Cha Tiêu: "! "Ông còn chưa nói, sao đã bị vợ mình nhìn thấu rồi?"Ngày nào anh cũng bận như vậy, làm gì có thời gian làm khó thằng bé? Em đừng có suy nghĩ nhiều.

""Tốt nhất là như vậy.

"Mẹ Tiêu rửa mặt xong, lấy hộp kem dưỡng da con gái mua cho ra: “Anh nhìn này, con gái mua cho em đấy, hộp lần trước con bé mua cho em, em còn chưa dùng hết.

""Con bé mua cho em thì em cứ dùng, đừng tiết kiệm.

"Mẹ Tiêu ừ một tiếng: “Người khác đều ghen tị nhà chúng ta có áo bông nhỏ tri kỷ, trước kia tặng con bé cho nhà họ Giang, bây giờ xem ra là nuôi chó rồi, chuyện xảy ra đến bây giờ, đến một lần bà ấy cũng không tới thăm Thanh Như.

""Được rồi được rồi, ban đầu cũng là con gái mình tự nguyện, con bé chắc chắn cũng không muốn báo đáp gì cả.

Sau này, đường ai người nấy sống, ai cũng không xen vào chuyện của ai.

"Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng khi mọi chuyện thực sự rơi vào gia đình mình rồi, mẹ Tiêu vẫn cảm thấy không đáng thay con gái mình.

Trước đây Thanh Như không chỉ đối tốt với Giang Xuyên, mà còn hết lòng với hai vị trưởng bối nhà họ Giang.

Có người còn trêu ghẹo con bé, đã hiếu thuận với cha mẹ chồng nhà họ Giang rồi.

Mẹ Tiêu nghĩ trong đầu, chân thành đổi lấy chân thành, nhưng cũng còn tùy người.

"Ngủ đi, đừng có nghĩ nữa.

"Nếu còn nghĩ đến nhà họ Giang nữa, chắc chắn sẽ tức đến không ngủ được.

Tắt đèn, viện nhỏ nhà họ Tiêu chìm vào giấc ngủ say.

Mặc dù thời gian nghỉ phép rất thoải mái, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn không chuyện chính của mình.

Mỗi sáng thức dậy, luyện tập kỹ năng cơ bản hai giờ, sau đó nghe radio một lúc, để nắm bắt thông tin bên ngoài.

Sau đó còn phải phụ giúp việc nhà, thời gian còn lại dành cho Tống Viện, hoặc là tập nhảy.

Rõ ràng là nghỉ phép nhưng còn bận hơn cả đi làm.

"Với sự chăm chỉ này của cậu, lúc biểu diễn văn nghệ chắc chắn sẽ đoạt giải.

""Cậu đừng có khen nữa, tớ sợ mình sẽ kiêu ngạo.

"Tống Viện cười đầy gian xảo: "Có sao nói vậy, dáng vẻ cậu nhảy rất đẹp, cậu có tin có rất nhiều đồng chí nam trong quân khu thầm mến cậu không?"Tiêu Thanh Như ho khan một tiếng: "Thật không? Cũng không thấy ai tỏ tình với tớ cả.

""Sao, có người tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý à?""Có thể suy nghĩ một chút.

""Thôi đi, trước kia đi học có người theo đuổi cậu, cậu còn chạy nhanh hơn thỏ, chút xíu cơ hội cũng không cho người ta.

""Bây giờ tớ độc thân, mọi chuyện không giống xưa.

"Tống Viện thở dài trong lòng, sao mấy tên đàn ông thối kia không có nhận thức này chứ?Rõ ràng đã có vợ chưa cưới, còn dây dưa không rõ với người khác, có đê tiện không?Nhớ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Đỗ Vãn Thu khi gặp đối phương hai ngày trước, Tống Viện tức giận vô cùng.

Nếu không phải sợ gây rắc rối cho nhà họ Tống và nhà họ Tiêu, cô ấy đã cho Đỗ Vãn Thu mấy cái tát rồi.

Cũng lạ, đều có cha sinh mẹ dưỡng, sao lại có mấy người không biết xấu hổ vậy chứ?“Nếu tớ là đàn ông thì tốt rồi, đến lúc đó tớ sẽ theo đuổi cậu, cưới cậu về nhà, để đám đàn ông thối kia cút xa một chút, chớ có dính vào.

"Tiêu Thanh Như vui vẻ nói: “Hóa ra cậu ôm suy nghĩ như vậy với tớ? Có điều, cậu là đàn ông chưa chắc tớ đã thích cậu đâu.

"Tống Viện: "! "Có thể cho người ta một chút mặt mũi được không?.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 45: 45: Vò Mẻ Không Sợ Sứt 1



Vừa hết kỳ nghỉ, Tiêu Thanh Như đã đi bộ đi làm như thường ngày.

“Đồng chí Tiêu, mười ngày nữa tôi và Giang Xuyên sẽ tổ chức đám cưới ở lễ đường, lúc đó nhớ đến uống rượu mừng nhé.

”Tiêu Thanh Như cười đánh giá thân thể Đỗ Vãn Thu: “Thân thể cô tốt thật đấy.

”Đỗ Vãn Thu bị cô nhìn đến phát ngượng, cảm giác như Tiêu Thanh Như đang châm chọc cô ta.

Cô cười nhạo cô ta sinh con rồi nên dáng người không tốt bằng cô sao?Đỗ Vãn Thu lập tức cảm thấy cực kỳ tự ti, cụp mắt xuống, cảm giác như bị người ta l*t s*ch tr*n tr**ng rồi bị mọi người chỉ trỏ.

Cô ta kéo áo bông cũ lại, sợi lông trên tay áo đã lòi ra ngoài, trông khác biệt hoàn toàn so với chiếc áo khoác quân đội của Tiêu Thanh Như.

Cảm giác khó xử, nhục nhã đầy đầu cô ta.

Đỗ Vãn Thu hối hận, đáng ra ban nãy không nên gọi Tiêu Thanh Như lại.

“Cô là diễn viên múa, dáng người bình thường như chúng tôi không thể so với cô được.

Đồng chí Tiêu, cô đâu cần phải gièm pha người bình thường như chúng tôi chứ?”Tiêu Thanh Như khẽ cười: “Tôi đâu có nói thế, cô đừng lôi người bình thường vào đây.

”“Đồng chí Tiêu, tôi hiểu lời nói tốt hay xấu mà.

”“Trông cô có vẻ không hiểu tiếng người nói.

”Ngực Đỗ Vãn Thu phập phồng, nếu ban nãy cô chỉ ngầm châm chọc cô ta thì bây giờ cô đã ngang nhiên mắng cô ta không phải người luôn rồi!“Đồng chí Tiêu, uổng cho cô là phần tử trí thức mà ăn nói khó nghe đến thế.

”Nếu không phải Tiêu Thanh Như thương Vũ Mao thì cô đã giải quyết luôn Đỗ Vãn Thu rồi.

Cô nói với vẻ mặt chân thành: “Đồng chí Đỗ, tôi đang khen cô mà.

Cô nhìn cô kìa, không chỉ không ở cữ mà trong tháng ở cữ còn lên núi lấy cái chết ra để đe dọa, hành h* th*n thể thế mà vẫn không sao, tôi nói thân thể cô tốt thì có vấn đề gì sao?”Đỗ Vãn Thu nghẹn họng không nói nên lời, khó chịu trong lòng, từ khi nào mà miệng lưỡi Tiêu Thanh Như lại sắc bén đến thế?Xem ra trước đây cô chỉ giả vờ để Giang Xuyên cảm thấy cô là một cô gái dịu dàng thôi.

Đúng là mưu mô!Nhưng Giang Xuyên không cần cô nữa.

Sắp trễ giờ làm nên Tiêu Thanh Như không buồn nói chuyện với Đỗ Vãn Thu nữa.

“Nhặt đồ người khác không cần nữa mà còn đắc ý thế, chắc là cô rất am hiểu nhặt phế liệu nhỉ.

Sau này nếu không sống nổi thì không cần giả vờ giả vịt ra sau núi đâu, nhặt phế liệu cũng là một cách kiếm sống đấy.

”Đỗ Vãn Thu tức muốn chết, khẽ rủa một câu: “Cô cứ đắc ý đi, không phải chẳng có người đàn ông nào cần cô sao!”Đỗ Vãn Thu vừa quay người đã thấy hàng xóm cười ruồi nhìn cô ta, cô ta lập tức tươi cười.

“Chị Lý ra ngoài à?”“À, đi xem kịch.

”Chị vẩy cái rổ rồi quay đầu đi mất.

Trong lòng Đỗ Vãn Thu bất an không thôi, ban nãy cô ta có lớn tiếng không?Người đó có nghe rõ cô ta nói gì không?Chắc là không đâu nhỉ?Vì lo chuyện mình rủa Tiêu Thanh Như bị truyền ra ngoài nên cả ngày nay Đỗ Vãn Thu đứng ngồi không yên.

Nếu chuyện này ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta, người nhà họ Giang biết được lại không hài lòng về cô ta thì cô ta chết mất thôi.

Đúng như cô ta nghĩ, chuyện này đã đồn đại ra ngoài.

“Trông cái vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cô ta kìa, cô ta mắng chửi sau lưng Tiêu Thanh Như mà tôi thấy chẳng có gì lạ.

”“Cười chết mất, nếu Tiêu Thanh Như muốn tái hợp với Giang Xuyên thì đâu đến lượt cô ta?”“Không ngờ Tiêu Thanh Như nhã nhặn thế mà cũng biết mắng người.

”“Con giun xéo lắm cũng quằn, nếu chuyện này xảy ra với mấy người thì chắc mấy người đánh nhau luôn mất.

”“Tiêu Thanh Như có điều kiện như thế, chỉ có những người thiển cận mới nghĩ cướp được một người đàn ông là cướp được tất cả của người ta.

”“Đúng là gậy chọc cứt, chắc sau này nhà họ Giang náo nhiệt lắm đây.

”“Nghe nói mẹ Giang Xuyên ghét cô ta lắm, tôi phải đi bóng gió với người ta mới được, để bọn họ ngầm hiểu, đỡ cho sau này bị Đỗ Vãn Thu lừa mà không biết gì.

”“Con dâu như thế ai mà thích chứ.

”Câu chuyện buổi sáng được thêm mắm dặm muối rồi lan truyền đến tai mẹ Giang.

Đồn tới đồn lui mà chuyện đã thanh Đỗ Vãn Thu nhục mạ Tiêu Thanh Như trước mặt mọi người, rất nhiều người nhìn thấy.

Chuyện tận mắt nhìn thấy thì không thể là giả được!Mẹ Giang vốn đã không thích Đỗ Vãn Thu, thậm chí còn cực kỳ ghét cô ta.

Nhưng con trai đã viết báo cáo kết hôn, ngày kết hôn đã được quyết định, bà ấy làm gì được nữa?Người sống với Đỗ Vãn Thu không phải là bà ấy, người nhận giấy đăng ký kết hôn cũng không phải bà ấy.

Con trai đã lớn rồi, có nhiều chuyện bọn họ không thể lo cho anh ta được.

Có điều chuyện này làm mẹ Giang để tâm, đợi Giang Xuyên tan làm sẽ nói cho anh ta biết.

“Không phải con nói tính tình Đỗ Vãn Thu hiền hòa, là quả hồng mềm dễ bị người ta bắt nạt sao? Sao cô ta dám gây rối với Tiêu Thanh Như?”Giang Xuyên im lặng một lúc: “Chuyện này mẹ cứ nghe thôi là được, đừng nghĩ là thật.

”“Không có lửa làm sao có khói, mẹ lại thấy cô Đỗ Vãn Thu này rất ghê gớm đấy.

”“Mẹ, cô ấy không phải là người như thế.

”.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 46: 46: Vò Mẻ Không Sợ Sứt 2



Thấy con trai vẫn bảo vệ người ngoài như Đỗ Vãn Thu, mẹ Giang bực mình nói: “Nếu cô ta không ghê gớm thì sao khiến con gật đầu đồng ý lấy cô ta được?”Giang Xuyên hoảng hốt rồi lắc đầu, loại những suy nghĩ không nên có ra khỏi đầu.

Đỗ Vãn Thu cũng là người bị hại bởi những lời nói dối trá vu khống.

Anh ta chọn kết hôn là vì anh ta muốn chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không muốn cô ta chết chìm trong lời bịa đặt.

Điều này liên quan gì đến chuyện Đỗ Vãn Thu có ghê gớm hay không?Người nên bị chửi nhất phải là những người cả ngày rảnh rỗi chỉ đi tám chuyện kìa.

Nếu không phải do bọn họ không giữ miệng thì sao mọi chuyện có thể thành ra thế này?Thế nên đó không phải là trách nhiệm của một mình Đỗ Vãn Thu.

Suy nghĩ của Giang Xuyên không ngừng bay xa, chuyện kết hôn không thể trách Đỗ Vãn Thu được, vậy chuyện hôm nay thì sao?Chắc cô ta đã gặp Thanh Như nên mới có lời đồn như thế.

Đỗ Vãn Thu chủ động gây rối thật sao?Giang Xuyên không muốn tin lắm nhưng lại không khỏi nghi ngờ.

Nếu Đỗ Vãn Thu bắt nạt Thanh Như thế thì anh ta phải làm thế nào?Càng nghĩ Giang Xuyên càng cảm thấy mình mắc nợ hai bên, không thể chọc vào bên nào.

Trừ dàn xếp mọi chuyện ra thì anh ta chẳng làm được gì.

“Con trai, giờ con đổi ý vẫn còn kịp, cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, không cứ phải cưới Đỗ Vãn Thu đâu.

”“Mẹ, mẹ muốn con lật lọng sao?”“So với hạnh phúc cả đời của con thì lật lọng có sao đâu?”“Lần này con sẽ không hối hận đâu.

”Anh ta có lỗi với Thanh Như, nếu từ hôn lần nữa, anh ta sẽ chỉ càng thêm xấu xí trong mắt Thanh Như.

Giang Xuyên cam chịu nghĩ hạnh phúc của anh ta không quan trọng, chỉ cần không làm người khác tổn thương nữa là được.

“Con hết thuốc chữa rồi, sau này có hối hận cũng đừng để cha mẹ biết.

”Lời nên nói đã nói cả, đã khuyên nhủ rồi mà con trai không nghe, bọn họ đâu còn cách nào nữa?Mẹ Giang như vò mẻ không sợ sứt, dẫu sao sau này cũng không ở gần nhau, Đỗ Vãn Thu không làm chướng mắt mình được!*Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã hẹn cùng đi ăn nhà hàng nên cô tan làm rồi đứng ngoài đoàn văn công đợi anh.

Không biết mấy giờ thì anh đến, Tiêu Thanh Như cũng không muốn phí thời gian nên cô vừa đợi vừa tập vũ đạo.

Lúc này cô cởi áo khoác quân đội trên người, giãn người, bước chân nhẹ nhàng, lúc xoay người dường như tất cả ánh sáng đều chiếu lên người cô.

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Mục Chu thấy Tiêu Thanh Như múa, nhưng anh vẫn không khỏi chìm đắm.

Ánh mắt nhìn về phía cô rồi không dời đi được nữa.

Tiêu Thanh Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực nên quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt như cuộn trào sóng.

Lúc ánh mắt chạm nhau như có thứ gì đó yên lặng thay đổi, sắp phá đất ngoi lên.

Ánh mắt của người đàn ông làm Tiêu Thanh Như hoảng hốt, không dám nhìn vào mắt anh nữa mà vội vàng thu dọn đồ của mình: “Ngại quá, để anh đợi lâu rồi.

”“Không sao, tôi cũng vừa mới đến.

”Anh cầm lấy áo khoác quân đội đang vắt trên tay mình khoác lên người cô: “Bên ngoài lạnh lắm, đừng để bị rét.

”Động tác này thân mật quá mức, nếu Tiêu Thanh Như không nhận ra thì chậm hiểu quá rồi.

Lông mi khẽ run rẩy để lộ suy nghĩ của cô.

Lúc cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.

Tình cảm giấu trong ánh mắt như tràn ra, bấy giờ Tiêu Thanh Như mới nhận ra Hứa Mục Chu không chỉ đơn thuần coi cô như em gái.

Anh là người có chừng mực, không tự dưng mà làm nhiều chuyện vì cô như thế, cô phải nghĩ ra từ sớm mới phải.

Ánh mắt anh làm Tiêu Thanh Như như bị bỏng, cô lập tức dời mắt đi: “Tự tôi làm.

”Yết hầu người đàn ông khẽ nhúc nhích, thấp giọng ừ một tiếng.

Anh cũng muốn chậm rãi để không dọa cô sợ, nhưng lần nào gặp cô, tự chủ của anh cũng sụp đổ.

Đã một năm kể từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã kìm nén tình cảm này quá lâu nên không muốn che giấu nữa.

Anh thích Tiêu Thanh Như, anh muốn theo đuổi cô, muốn kết hôn với cô, xây dựng một gia đình nhỏ của hai người.

Anh đã tỏ rõ thái độ, Tiêu Thanh Như có chấp nhận không là chuyện của cô, anh không ép cô.

Quyền lựa chọn luôn thuộc về cô gái nhỏ.

Tiêu Thanh Như không dám nhìn vào mắt anh nữa, cô mặc áo khoác vào: “Không đến nhà hàng thì không còn đồ ăn ngon nữa đâu.

”Cô gái nhỏ cụp mắt làm Hứa Mục Chu lại nhìn thấy con bướm.

Tay anh ngứa ngáy, chỉ muốn chạm vào.

Phải có chừng mực, không được dọa cô ấy sợ, Hứa Mục Chu tự nói với mình như thế.

“Đi thôi.

”Hai người đi song song cách nhau một khoảng đủ cho một người, không quá xa cũng không quá gần, bầu không khí yên lặng cũng dần thay đổi.

Trên đường đi, Tiêu Thanh Như không nói gì, đôi mắt cụp xuống đang thất thần.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 47: 47: Nói Rõ



Hứa Mục Chu không quấy rầy cô, ai cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận chuyện này.

Chỉ cần cô không gấp gáp từ chối anh ngay là được.

“Cẩn thận.

”Thấy suýt nữa thì Tiêu Thanh Như đâm sầm vào cây, Hứa Mục Chu vội kéo tay cô lại.

Sau đó anh nhanh chóng buông ra, dở khóc dở cười: “Tôi đáng sợ đến vậy sao? Em chẳng dám ngẩng đầu lên nữa kìa.

”Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như cảm nhận được xấu hổ là như thế nào.

Cô làm theo suy nghĩ mình khó chịu thì người khác đừng hòng thoải mái, nói như lẽ đương nhiên: “Không phải anh đáng sợ mà là hành động của anh đáng sợ, tôi coi như anh trai mà anh lại coi tôi như…”“Tôi coi em như gì?” Giọng người đàn ông trêu ghẹo, cũng có vẻ chờ mong.

Anh như muốn dụ Tiêu Thanh Như nói ra, sau đó anh có thể thuận thế làm tới.

“Trong lòng anh tự biết mà!”Dáng vẻ hung dữ của cô làm Hứa Mục Chu nhớ đến con mèo xù lông.

Giọng điệu anh trêu chọc: “Không được nói lấp lửng đâu.

”Tiêu Thanh Như hít sâu một hơi, dù trong lòng cô xấu hổ nhưng cô thấy vẫn phải nói rõ với Hứa Mục Chu.

Nếu không rõ ràng thì là gì chứ?Tiêu Thanh Như không kháng cự chuyện phát triển một tình cảm mới, nhưng cô mong hai người có thể thẳng thắn hơn.

Không nên ra vẻ đường hoàng mà lại làm những chuyện tổn thương đến người khác.

“Đồng chí Hứa, anh đừng trách tôi nghĩ nhiều, tôi hỏi anh một chuyện.

”“Hỏi đi.

”“Có phải anh thích tôi không?”Thường ngày da mặt Hứa Mục Chu khá dày, lúc này bị cô gái mình thương hỏi thẳng có phải anh thích cô không làm anh ngại ngùng, vành tai đỏ ửng.

Anh không trốn tránh mà nói thẳng: “Ừm, tôi thích em.

”Tiêu Thanh Như lại nói: “Dù anh là bạn của anh trai tôi nhưng trước đây chúng ta gần như không gặp nhau, anh có chắc là anh thích tôi chứ không phải nhất thời nổi hứng muốn yêu lại chọn trúng tôi không?”Hứa Mục Chu không biết sao Tiêu Thanh Như lại nghĩ thế, vội giải thích: “Không phải nhất thời nổi hứng, từ lần đầu tiên em lên sân khấu biểu diễn, tôi đã thích em rồi, em rất xuất sắc, lúc múa cực kỳ chói mắt, tôi để ý đến em rồi thích em không phải là chuyện rất bình thường sao?”“Vậy nếu có một ngày tôi không xuất sắc nữa? Hoặc là tôi không múa nữa thì sao?”Trên đời này có biết bao cô gái biết múa, nếu anh thích điều này thì Tiêu Thanh Như thấy bọn họ nên dừng nói chuyện ở đây thôi.

“Tôi không phủ nhận vì điều này nên tôi mới để ý đến em, nhưng em đừng nghĩ tôi tầm phào thế, không phải ai múa đẹp tôi cũng thích, chỉ là người đó đúng là em mới khiến tôi rung động.

”“Động lòng kỳ diệu như thế đấy, nếu ai xuất sắc tôi cũng thích thì thế giới này có nhiều người xuất sắc đến thế, không phải tôi sẽ mệt chết sao?”Suýt nữa Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười, trừng mắt nhìn anh: “Đồng chí Hứa nghiêm túc chút đi!”“Vâng, xin lãnh đạo ra chỉ thị!”Ngón tay Tiêu Thanh Như cuộn lại, nắm chặt lấy ống tay áo.

“Chắc anh biết trước đó tôi đã đính hôn, còn yêu đương với Giang Xuyên nữa.

”“Biết, thế nên lúc đó tôi không dám đến gần em, cũng không để ai nhìn ra tấm lòng của tôi.

”Vì chuyện này nên Hứa Mục Chu mới giữ chừng mực, không mang lại rắc rối cho cô, thế nên Tiêu Thanh Như mới nói rõ với anh.

Cô sợ mình làm lỡ chuyện của Hứa Mục Chu.

Giống như việc anh giao quyền lựa chọn cho cô, Tiêu Thanh Như cũng mong anh không quá bị động.

“Tạm thời tôi chưa định bắt đầu một tình cảm mới.

”Hứa Mục Chu thở phào, không nói thẳng là không thích anh, bảo anh sau này tránh xa cô ra đã là kết quả tốt nhất trước mắt rồi.

“Tôi biết, nên tôi không ép em phải lựa chọn vào lúc này.

”Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Tiêu Thanh Như: “Em chỉ cần xem tôi như một người bình thường theo đuổi em, nếu ngày nào đó em thấy tôi cũng ổn thì thử bên tôi một chút được không?”Suýt nữa thì Tiêu Thanh Như bị anh mê hoặc: “Anh đừng tặng đồ cho tôi nữa, chúng ta chưa phải là người yêu, tôi tiêu tiền của anh cũng không hợp lý.

”“Được, không tặng nữa.

”“Tôi không chắc sau này có chọn anh hay không.

”“Lúc tôi thích em cũng không được em đồng ý, nên nếu em muốn từ chối tôi cũng không cần tôi đồng ý, em không cần phải thấy có trách nhiệm.

”Anh không hề làm bất cứ chuyện gì khiến cô áp lực, vẫn là câu nói đó, quyền lựa chọn luôn thuộc về Tiêu Thanh Như.

Cảm giác được tôn trọng khiến Tiêu Thanh Như không hẳn không cảm động.

Lúc yêu Giang Xuyên, người kia muốn làm gì cũng làm theo suy nghĩ của anh ta, trước giờ chưa từng quan tâm đến suy nghĩ những người xung quanh.

Sau này dây dưa với Đỗ Vãn Thu cũng chẳng có ai để ý đến cảm nhận của cô ta.

Nếu lúc đó Giang Xuyên cho cô lựa chọn, tôn trọng quyết định của cô, dù sau này có chia tay thì cô cũng không ghét anh ta đến vậy.

Có lẽ bọn họ đã sai từ khi bắt đầu rồi.

Đường ai nấy đi thôi, sau này nam cưới nữ gả cũng chẳng liên quan nữa.

“Đi thôi.

”“Đi đâu.

”“Đi nhà hàng ăn cơm!”Hứa Mục Chu bật cười, có vẻ cô gái nhỏ đã cho anh cơ hội rồi.

Anh phải thể hiện thật tốt, tranh thủ nhanh chóng thông qua khảo sát của lãnh đạo thôi!.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 48: 48: Hứa Mục Chu Là Thiên Tài 1



Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cùng xuất hiện ở phòng ăn, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Không có cách nào khác, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, muốn không chú ý đến họ cũng khó.

Hai người cũng đã quen với cảnh tượng này rồi, Tiêu Thanh Như là một diễn viên múa, vốn cũng sống dưới tầm mắt công chúng, vì vậy cô không hề mất bình tĩnh.

"Vậy em tìm chỗ ngồi trước, tôi đi lấy cơm.

"Cô không quan tâm đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người chung quanh: "Đã nói là hôm nay tôi mời anh, hơn nữa tôi cũng muốn xem thử xem có những món gì.

""Được, vậy em cứ đứng trước mặt tôi.

"Lúc này là giờ cơm, trong nhà ăn có nhiều người xếp hàng, Hứa Mục Chu không muốn để người khác đến quá gần Tiêu Thanh Như.

Anh rất ra dáng vẻ bảo bọc, đặt Tiêu Thanh Như trong phạm vi bảo vệ của mình.

Nhìn một vòng, món thịt chỉ có thịt dê, Tiêu Thanh Như lấy cho Hứa Mục Chu một phần.

"Lấy thêm một phần nữa đi, tôi vẫn còn có phiếu thịt.

"Tiêu Thanh Như lắc đầu: "Tôi ăn vào dễ nóng trong người.

""Ăn một ít không sao đâu.

"Vì vậy, Hứa Mục Chu lại đổi thêm một phần.

Tiêu Thanh Như giật giật khóe miệng, đã nói là cô mời anh ăn cơm rồi mà?Cô chỉ có thể gọi thêm hai phần sủi cảo, lần này không dám chỉ lấy một phần, sợ Hứa Mục Chu lại phải tốn kém.

Ý nghĩ của cô viết rõ rành rành trên mặt, Hứa Mục Chu có chút dở khóc dở cười.

Anh không tới mức túng quẫn như vậy, mấy năm nãy cũng đã để dành được chút của cải.

Lấy thức ăn xong, họ tìm một chỗ ngồi cạnh bên cửa sổ.

Ánh mắt mọi người cũng nhìn theo bọn họ, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, phải chăng hai người này đang tìm hiểu nhau?Nếu không làm sao lại cùng nhau ăn cơm?Có người nghiến muốn nát răng, bọn họ biết đồng chí Tiêu không cưới Giang Xuyên nữa, còn tính để qua một thời gian ngắn sẽ theo đuổi và bày tỏ với đồng chí Tiêu, không ngờ lại bị tên lái máy bay chặn đường!Nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật chất, thì chắc lúc này Hứa Mục Chu đã bị bắn thủng rồi.

Trong ánh mắt ghen tị của rất nhiều người, anh vẫn ung dung thong thả ăn cơm, không thể quá thô lỗ trước mặt một cô gái nhỏ được.

Mọi người lại thầm mắng trong lòng, giả bộ lịch sự cái khỉ gì chứ!Tiêu Thanh Như dùng cơm rất lịch sự, Hứa Mục Chu ăn xong sau mà thức ăn của cô vẫn còn lại hơn phân nửa.

Anh không thúc giục, cứ ngồi yên tại chỗ như vậy nhìn cô ăn.

Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Hứa Mục Chu cảm thấy cô gái mình thích làm cái gì cũng rất xinh đẹp.

Ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng rất là đẹp mắt.

Ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, Tiêu Thanh Như cứ suy nghĩ liệu mình có sắp hòa tan trong ánh mắt anh hay không.

"Hứa Mục Chu!""Hửm?""Không cho phép anh nhìn nữa!"Nhìn đúng vào vành tai đã đỏ như máu của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu phải đặt nắm tay lên môi để che giấu nụ cười trên khóe miệng.

Cô thấy xấu hổ, đây là một dấu hiệu tốt.

"Tôi không nhìn nữa, em cứ từ từ ăn.

"Thức ăn ở nhà ăn cũng rất thực tế, mỗi phần ăn khá đầy đặn.

Tiêu Thanh Như không ăn hết, chỉ có thể lấy hộp cơm giả vờ bỏ túi mang về nhà.

"Em quá gầy, vẫn nên ăn nhiều một chút mới được.

""Tôi như thế này là vừa tốt rồi.

"Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy cô gầy, vòng eo nhỏ kia chỉ cần anh dùng một tay là có thể ôm được hết, nhưng cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp của Tiêu Thanh Như nên anh không nói nữa.

Chuyện ăn uống ở nhà họ Tiêu so với người bình thường sẽ tốt hơn nhiều, chắc hẳn cô sẽ không đến mức bị thiếu dinh dưỡng.

Ra khỏi nhà ăn, Tiêu Thanh Như phải tạm biệt Hứa Mục Chu.

"Tôi tiễn em.

""Không cần đâu, tôi tự trở về được.

"Hứa Mục Chu dừng bước: "Ngày mai, có thể cùng nhau ăn cơm tiếp không?"Dáng vẻ cẩn thận thế này, nếu để cho chiến hữu của anh thấy, nhất định họ sẽ cho là người này uống lộn thuốc.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 49: 49: Hứa Mục Chu Là Thiên Tài 2



Tiêu Thanh Như vốn cũng định mời anh đi ăn thêm đôi lần, cô gật đầu: "Nếu như anh có thời gian, về phía tôi thì không thành vấn đề.

"Người đàn ông nở nụ cười, sự lạnh lùng xa cách trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa: "Đến lúc đó tôi sẽ đến đoàn văn công đón cô.

""Không cần đâu, cứ hẹn ở nhà ăn là được.

""Được, nghe theo em.

"Tiêu Thanh Như gật đầu: "Vậy tôi đi trước nhé?""Ừm, trên đường nhớ chú ý an toàn.

"Người đàn ông vẫn đứng y nguyên tại chỗ, bóng người Tiêu Thanh Như đã biến mất mà anh cũng không rời đi.

"Tỉnh lại đi, cứ như hòn đá vọng thê vậy, cũng không sợ bị người ta chê cười.

"Tiêu Hoài Thư không biết chui ra từ nơi nào, anh ấy vỗ vai Hứa Mục Chu một cái: "Thằng nhóc cậu tốt nhất nên kiềm chế một chút, nếu để cho tôi nghe được có ai đó đồn bậy đồn bạ thì cậu không xong với tôi đâu.

"Hứa Mục Chu nhướng mày: "Yên tâm, nếu như có người đồn bậy đồn bạ, tôi sẽ nói cho bọn họ biết là tôi thích Thanh Như, muốn theo đuổi cô ấy, mọi trách nhiệm đều ở trên người tôi.

""Thanh Như biết không?""Ừm, biết.

"Mặc dù không biết cuối cùng Tiêu Thanh Như sẽ đưa ra quyết định như thế nào, nhưng giờ phút này trong lòng Hứa Mục Chu vẫn rất thoải mái.

Dù sao cũng phải để cho Thanh Như biết tấm lòng của anh, bọn họ mới có thể tiến triển được.

Vẻ mặt Tiêu Hoài Thư rất phức tạp: "Nếu là đồng chí nam nào đó mà Thanh Như không thích thì con bé sẽ từ chối thẳng thừng ngay, nhìn bộ dạng cậu thì thật sự có thể trở thành em rể tôi đấy.

""Cám ơn.

""Lời cảm ơn trên đầu môi thì có ích lợi gì, còn không bằng cậu chia sẻ một vài bí quyết cho tôi.

""Được chứ, đến sân huấn luyện đi.

"Tiêu Hoài Thư có vẻ rất đau khổ, không ngừng kêu than: "Mới vừa ăn cơm xong, cậu không sợ phun ra à!""Nói nhảm nhiều quá đó, đi!"Câu lấy cổ anh vợ, hai anh em có vẻ như sắp rời khỏi nhà ăn.

"Người này là ai thế, các cậu có biết không?""Hứa Mục Chu mà còn không biết à?""Thì ra anh ta chính là Hứa Mục Chu sao! Nghe nói lãnh đạo phía trên rất coi trọng anh ta, nhìn dáng vẻ đồng chí Tiêu thì chắc có thể thành đôi với anh ta đấy.

""Có sao nói vậy, kể cả không có Hứa Mục Chu, chúng ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với đồng chí Tiêu đâu, người ta có gia thế tốt như vậy, tôi cũng không có mặt mũi gì để theo đuổi người ta.

""Tôi cũng vậy, nhà tôi lại ở nông thôn, cũng không thể để cho nữ đồng chí đi theo tôi chịu khổ.

""Nhưng mà nói thế thì da mặt Hứa Mục Chu cũng dày thật, tôi đâu có nghe nói bối cảnh nhà anh ta tốt đẹp gì đâu.

""Tới từ Bắc Kinh mà, điều kiện chắc cũng không kém chỗ nào.

""Kể cả có là gia đình công chức thì cũng không cách nào so nổi với nhà họ Tiêu đâu.

""Thiên tài và chúng ta không giống nhau, người ta đâu có dựa vào gia cảnh.

""Anh ta lập được công lao, có quyền lực cũng là bình thường.

"Không ít người đã Tiêu Thanh Như đi ăn cơm cùng Hứa Mục Chu, cái gì họ cũng nói được.

Chỉ có điều là biết kiêng nể địa vị nhà họ Tiêu, cho nên không ai dám nói lời khó nghe.

Còn có một số người âm thầm ngồi trong tối, mong mỏi Tiêu Thanh Như thành đôi cùng Hứa Mục Chu, để cho Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu tức chết.

Tống Viện chính là một trong số đó.

Hứa Mục Chu là cánh chim ưng trên bầu trời cao, còn Tiêu Thanh Như là đóa hoa nở rộ trên sân khấu.

Xứng đôi biết bao nhiêu!.
 
Back
Top Bottom