Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 30: 30: Chờ Đợi Tiêu Thanh Như 2



Tiêu Hoài Thư nói: "Sao mẹ không đi làm chứ? Địa điểm làm việc của mẹ là ở trong nhà, nội dung công việc là giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, có cái nào không vất vả đâu chứ? Ăn một cái trứng gà thì có làm sao?"Tiêu Thanh Như cũng hùa theo: "Một mình mẹ phải làm rất nhiều việc, mẹ là người cống hiến nhiều nhất ở trong nhà chúng ta.

""Bố, bố phải phát tiền lương cho mẹ đó.

""Không phải tiền lương của bố đều đã nộp hết rồi sao, còn phải phát nữa à?"Mẹ Tiêu được hai đứa con dỗ dành mà vui vẻ ở trong bụng: "Túi tiền của bố con còn sạch hơn mặt ông ấy, mẹ còn phải phát tiền tiêu vặt cho ông ấy nữa đấy.

"Vẻ mặt cha Tiêu xấu hổ: "Khụ, ăn cơm đi.

"Bà mỉm cười nhìn chồng, được rồi, giữ lại một chút mặt mũi của ông ở trước mặt bọn trẻ.

Được chồng quan tâm, hai đứa con thì ngoan ngoãn, không phải vì bà không có đi làm và không kiếm được tiền mà xem nhẹ, trong lòng mẹ Tiêu ấm áp vô cùng.

Bà cũng không biết vì sao mình lại có thể may mắn đến như vậy, gặp được một người chồng tốt và những đứa con như vậy.

"Lão Tiêu, anh ăn nhiều cháo một chút cho dễ tiêu hóa.

""Ôi, lớn tuổi rồi chỉ có thể ăn cháo thôi.

""Lời này nói ra người ta không biết còn tưởng em bạc đãi anh.

""Ai dám nghĩ như vậy? Em nói đi, anh sẽ đi nói chuyện với người đó, buổi tối ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, đây là em quan tâm đến anh.

""Được, được, anh lo ăn cơm của mình đi.

"Nhìn thấy cách mà cha mẹ chung sống với nhau, trong lòng Tiêu Thanh Như vô cùng ngưỡng mộ.

Cha ở trước mặt người ngoài vô cùng nghiêm khắc nhưng những lúc ở nhà, ông cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Vốn dĩ cho rằng cô và Giang Xuyên có tình cảm từ thời thơ ấu, tình cảm rất tốt lại sâu sắc.

Nhưng đúng là bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù hiện tại Tiêu Thanh Như chỉ mong muốn mình nhảy múa thật giỏi, sự nghiệp phát triển nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác mong chờ.

Mong chờ người chồng tương lai của mình sau này cũng sẽ như thế.

Cô không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần tính tình đối phương tốt, bất kỳ lúc nào cũng kiên định lựa chọn cô, như vậy đủ rồi.

*Giang Xuyên không thể lay chuyển được cha mình để ông ấy giúp đỡ.

Nếu là trước đây anh ta có thể nhờ Tiêu Thanh Như nói giúp mình, dù sao việc này đối với cha Tiêu mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng hiện tại quan hệ của hai người hoàn toàn ầm ĩ, Tiêu Thanh Như đã tỏ rõ thái độ không muốn gặp lại anh ta, Giang xuyên đúng thật không còn cách nào khác.

Hơn nữa, anh ta sợ vì chuyện của Đỗ Vãn Thu mà lại làm phiền Tiêu Thanh Như rồi khiến đối phương ngày càng xa cách anh ta.

"Rất xin lỗi, tôi đã phụ sự tín nhiệm của cô.

"Đỗ Vãn Thu cực kỳ không cam tâm, cô ta ở lại chỗ này cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác, vì sao tất cả mọi người đều muốn coi thường mẹ góa con coi bọn họ chứ?Còn Giang Xuyên, anh ta dễ dàng bỏ cuộc như thế sao?Rõ ràng chỉ mới trôi qua vài ngày, vì sao anh ta không thể cố gắng hơn một chút nữa chứ?Cô ta gượng cười rồi hỏi: "Em biết anh đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ đây là số phận của hai mẹ con em, không thể ở lại nơi này cũng không sao đâu, sống ở đâu mà không phải sống?""Cô cũng đừng tự hạ thấp bản thân, sau này nếu có khó khăn gì đều có thể viết thư cho tôi, chuyện gì tôi giúp được sẽ giúp, nhất định sẽ không từ chối.

"Anh ta lấy ta tiền và phiếu đã chuẩn bị trước đó: "Ở đây có một trăm nhân dân tệ, một mình cô nuôi đứa nhỏ cũng không dễ dàng sau này sẽ cần dùng tới.

"Ngón tay v**t v* một chút: "Đồng chí Giang, anh đã giúp em quá nhiều rồi, con đường sau này em sẽ tự mình đi, em không cần tiền của anh.

"Nếu Giang Xuyên đã quyết định đưa cho cô ta sẽ không đổi ý: "Cô nhận đi, trong tay có tiền cuộc sống sau này của hai người cũng sẽ thoải mái một chút.

"Đỗ Vãn Thu vô cùng cảm động: "Đồng chí Giang, từ nhỏ đến lớn anh là người duy nhất đối xử với em tốt như vậy.

"Giống như nói đến chuyện đau lòng, từng giọt, từng giọt nước mắt lại rơi xuống, rất nhanh lại được lau đi.

Đỗ Vãn Thu cầm tiền đặt lại trong tay của Giang Xuyên: "Có tấm lòng của anh là đủ rồi, số tiền này quá lớn em không thể nhận.

""Đây là tiền tôi cho đứa nhỏ, tôi nhìn thấy cô sinh nó ra, đặc biệt có tình cảm với nó.

""Tấm lòng của anh thì em xin nhận, tiền của anh vẫn nên lấy lại đi, nếu không lúc em trở về quê cũng sẽ bị mẹ chồng cướp đi, cũng không để cho đứa nhỏ được.

"Đứa nhỏ ở trong phòng khóc lớn, Đỗ Vãn Thu không nói tiếng nào đi vào phòng cho nó bú sữa.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 31: 31: Cảm Thấy Ghen Tỵ



Giang Xuyên đứng ở trước cửa, đi vào cũng không đúng là rời đi cũng không phải.

Anh ta thật sự muốn giúp đỡ Đỗ Vãn Thu nhưng sức lực có hạn, người nhà của anh ta không muốn giúp đỡ, đưa tiền và phiếu là điều duy nhất anh ta có thể làm vào lúc này.

Anh ta lặng lẽ đi vào nhà, đặt tiền lên trên bàn không nói gì cứ như vậy rời đi.

Giang Xuyên không biết, anh ta vừa mới rời đi chưa bao lâu sau lưng đã có người truyền ra tin đồn rằng anh ta và Đỗ Vãn Thu trai đơn gái chiếc ở cùng một căn phòng.

Tin tức nói ra như thật, có người tận mắt chứng kiến anh ta đi lên tầng, còn có người nhìn thấy anh ta từ trong nhà Đỗ Vãn Thu đi ra.

Về phần giữa của quá trình, tuy rằng không ai tận mắt chứng kiến nhưng chỉ cần liên tưởng một chút cũng sẽ đoán được xảy ra chuyện gì.

Lời đồn nhảm hay những chuyện vô căn cứ giống như một cơn gió, nhanh chóng lan truyền đến mọi người.

Mẹ Tiêu đi ra khỏi cửa cũng nghe được chuyện này.

Bà thầm nghĩ may mắn Thanh Như nhà bọn họ đã thoát khỏi bể khổ, nếu không bây giờ sẽ bị người khác cười nhạo đến chết mất.

Không phải Giang Xuyên luôn nói mình cây ngay không sợ chết chết đứng sao?Lần này để xem anh ta ăn nói như thế nào?Phải biết rằng có một số chuyện bị người khác nói tới nói lui sẽ được coi là sự thật, có muốn giải thích như thế nào cũng không có tác dụng.

Nếu không thì bốn chữ ‘lời người đáng sợ’ ở đâu mà ra?Mẹ Tiêu tin tưởng Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu không có làm ra chuyện gì sai trái, nhưng anh ta làm việc không đúng mực, thì đó là sai.

Đầu năm nay, vấn đề tác phong được quản lý nghiêm ngặt, mặc kệ lời đồn đãi đó là thật hay là giả, có lẽ đã gây ra ảnh hưởng lớn đối với Giang Xuyên.

Thời điểm anh ta bị lãnh đạo gọi vào văn phòng để nói chuyện, cả ngườiGiang Xuyên đều cảm thấy mơ hồ.

Anh ta có ý tốt đưa tiền cho mẹ con Đỗ Vãn Thu, làm thế nào ở trong mắt người khác lại biến thành hành vi không đúng mực?Anh ta đi vào nhà chưa được nửa phút, sao những người đó có thể mở to mắt nói dối như thế?Trong lòng Giang Xuyên vừa bối rối xem lẫn lo lắng không yên, trong đầu cứ quanh quẩn một câu hỏi, vì sao làm chuyện tốt cũng sẽ bị người khác hiểu lầm?Chẳng lẽ nên bỏ mặc mẹ con Đỗ Vãn Thu không nơi nương tựa sao?Tại sao không ai hiểu anh ta vậy?"Chuyện này có ảnh hưởng xấu rất nhiều, đồng chí Giang, chúng tôi hy vọng cậu tự mình kiểm điểm lại mình.

""Lúc đấy tôi và đồng chí Đỗ không làm gì cả.

""Chúng tôi tin tưởng cậu, nếu không cũng sẽ không bảo cậu tự mình kiểm điểm đơn giản như thế.

"Giang Xuyên cười chua xót, tự kiểm điểm đồng nghĩa với phủ nhận lời nói của anh ta trước đây.

Vậy thì chuyện anh ta vì Đỗ Vãn Thi mà chia tay với Thanh Như, thậm chí còn hủy hôn chẳng phải sẽ nực cười lắm sao?Ra khỏi văn phòng của lãnh đạo, cả người Giang Xuyên đều ngây ngốc.

Anh ta muốn tìm một người để tâm sự, muốn để cho mọi người hiểu anh ta thật sự vì nể tình bạn tốt mới chăm sóc quan tâm Đỗ Vãn Thu nhiều như thế.

Thế nhưng anh ta có thể tìm ai đây?Giang Xuyên giật mình hoảng hốt, không biết bắt đầu từ lúc nào những bạn bè của anh ta không còn qua lại với anh ta nữa.

Ngay cả Thanh Như, người mà vốn dĩ anh ta cho rằng cả đời này cũng sẽ không rời xa anh ta, cũng đã bỏ anh ta rồi.

Bước đi không mục đích, không biết vì sao lại đi đến gần đoàn văn công.

Nhớ đến tình cảnh gặp mặt lần trước, Giang Xuyên bỗng dừng bước.

Anh ta muốn gặp Tiêu Thanh Như lại sợ nhìn thấy Tiêu Thanh Như.

Cảm giác mâu thuẫn này như biến thành một lưỡi dao sắc bén cắt vào Giang Xuyên cực kỳ đau đớn.

Anh ta không biết tiếp theo phải đối mặt với mẹ con Đỗ Vãn Thu như thế nào, cũng không biết phải làm sao để xóa bỏ đi tin đồn này.

Nếu không thể giải thích rõ ràng, liệu anh ta có trở nên đáng ghét hơn ở trong mắt Thanh Như không?Giang Xuyên không ngừng hỏi chính mình, vì sao mọi chuyện lại rối tung rối mù đến mức này, anh ta và Thanh Như lại đi tới bước đường này rồi?Đây không phải là kết quả mà anh ta mong muốn.

Rõ ràng chẳng còn bao lâu nữa bọn họ sẽ kết hôn với nhau.

Đứng yên một chỗ một hồi lâu, trong tầm mắt xuất hiện một người mà anh ta đang nghĩ tới.

Đôi chân vô thức bước đi, anh ta rất muốn bước đến gần cô gái mình yêu nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh cô thì bước chân của anh ta bỗng khựng lại.

Mặc dù chỉ là một bóng dáng nhưng anh ta nhận ra người đó là ai.

Giang Xuyên biến sắc, từ lúc nào Thanh Như và Hứa Mục Chu thân thiết đến như vậy?Không biết hai người đang nói gì đó mà Thanh Như nở nụ cười.

Nụ cười rạng rỡ như vậy đã từ lâu rồi anh ta chưa nhìn thấy.

Lần đầu tiên Giang Xuyên cảm thấy ghen tỵ.

Thì ra, lúc đối mặt với người khác, Thanh Như cũng sẽ cười tươi đến như vậy.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 32: 32: Không Cần Lừa Mình Dối Người



"Tôi ăn bánh bao thịt hai ngày trước anh em mang tới rồi, rất ngon, tôi có hai tấm vé xem phim, nghe nói mấy ngày nay đoàn cho em nghỉ ngơi, em cầm lấy đi xem với bạn đi.

"Sắp đến hội diễn, có thể là lo lắng cho cảm xúc của Tiêu Thanh Như, nên đội trưởng đã cho cô nghỉ.

Tiêu Thanh Như không lo lắng gì, nhưng có ai không thích nghỉ đâu?Nhân khoảng thời gian này, cô sẽ chăm chút lại bài múa đơn ở hội diễn tết âm lịch.

Lãnh đạo cho cô cơ hội, cô không thể để người ta thất vọng được.

Hôm trước cô nhắc đến chuyện này khi ăn cơm, Hứa Mục Chu chắc là nghe được từ chỗ anh trai cô.

Cô thầm nghĩ, người này vẫn thật lắm mồm!Bên kia, Tiêu Hoài Thư vừa mới hoàn thành huấn luyện đu thang dây thì bỗng hắt xì, ai đang mắng sau lưng anh ấy?Hứa Mục Chu thấy Tiêu Thanh Như không nhận, anh đưa vé xem phim ra trước: "Tôi lớn tuổi rồi, không thích xem những thứ này, nếu em không rảnh thì có thể đưa cho người khác.

"Đống đồ ăn trong nhà vẫn chưa giải quyết hết, sao Tiêu Thanh Như không biết xấu hổ mà nhận đồ của anh nữa chứ?"Hay là anh hỏi đồng đội của anh xem, nói không chừng có người nguyện ý xem?""Tôi hỏi rồi, bọn họ cũng không thích xem.

"Tiêu Thanh Như bị anh nhìn chằm chằm, cô vô cớ thấy hơi căng thẳng, không biết tại sao bèn nhận lấy vé xem phim.

Tiêu Thanh Như bình tĩnh lại: "Đồng chí Hứa, cảm ơn vé xem phim của anh, khi nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm căn tin.

”Hứa Mục Chu kiềm chế nội tâm vui mừng như điên, anh rất muốn nói hôm nay anh rảnh.

Nhưng nếu hôm nay dùng mất cơ hội, sau này lúc anh nhớ cô thì phải làm sao?Không được, không thể sốt ruột.

Làm người không thể quá tham lam, Hứa Mục Chu tự nhủ như vậy.

"Hôm nay tôi còn có việc, nếu em quá áy náy, thì tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.

"Tiêu Thanh Như: "! "Sao nghe lời này lại có vẻ lạ lạ?"Khi nào anh rảnh? Anh quyết định thời gian, bên tôi đều rảnh cả, gần như không có chuyện gì.

"Hứa Mục Chu suy tư một lát: "Chờ em hết ngày nghỉ thì chúng ta ăn cơm cùng nhé, đến lúc tôi mang công văn đến công đoàn, rồi đón em?""Cũng được.

"Đi nhà hàng có thể khiến Hứa Mục Chu tốn kém, vậy nên ăn ở căn tin là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Thanh Như cất vé xem phim vào túi vải màu xanh biếc cô mang theo: "Đồng chí Hứa, tôi xin phép về nhà trước.

"Hứa Mục Chu nâng tay: "Tạm biệt, chú ý an toàn.

"Tiêu Thanh Như cười lễ phép với anh: "Anh cũng mau trở về đi.

""Ừ.

"Tiêu Thanh Như không quay đầu lại, cô không biết Hứa Mục Chu vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo cô rời đi.

Trong ánh mắt anh có sự vui vẻ chưa từng có, có sự ái mộ và si mê.

"Hứa Mục Chu, anh đừng đánh chủ ý lên người Thanh Như!"Người đàn ông cao lớn xoay người, sự dịu dàng trong mắt lập tức biến mất.

Hứa Mục Chu cũng không bất ngờ khi Giang Xuyên nhảy ra từ phía sau, anh nhàn nhạt nhìn anh ta: "Không làm rùa đen rụt đầu nữa?"Giang Xuyên nghĩ đến hành vi hèn nhát vừa rồi, anh ta nghẹn họng.

"Thanh Như là cô gái tốt, anh đừng làm tổn thương cô ấy.

"Hứa Mục Chu như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, anh cười nhạo: "Không cần anh đến nói cho tôi biết cô ấy là người tốt, hơn nữa, từ đầu tới cuối không phải anh là người làm tổn thương cô ấy sao?"Giang Xuyên như bị đâm trúng nỗi đau, anh ta lạnh lùng nói: "Tôi không làm tổn thương cô ấy, Thanh Như nghe mấy lời đồn nên hiểu lầm tôi mà thôi.

"Ánh mắt Hứa Mục Chu thay đổi, giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, mang theo mũi nhọn: "Xem ra anh không thừa nhận mình làm sai, cũng không cảm thấy bỏ Thanh Như lại giữa đường sẽ làm cô ấy đau lòng, anh như vậy thậm chí còn không có tư cách làm đối thủ với tôi.

"Đối thủ?Hứa Mục Chu thật sự có tâm tư với Thanh Như!Mắt vĩ của Giang Xuyên đỏ bừng, giống như là bị người khác cướp đi thứ gì đó mình yêu thương.

Các ngón tay quá dùng sức lên phát ra tiếng răng rắc.

"Anh không được xen vào chuyện của tôi và Thanh Như, Hứa Mục Chu tôi cảnh cáo anh, cách xa Thanh Như ra cho tôi.

""Anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi và anh ấy.

" Tiếng con gái nhẹ nhàng nhưng lại kiên định ở phía sau truyền tới.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 33: 33: Đưa Tiêu Thanh Như Về Nhà 1



Hứa Mục Chu quay đầu lại: "Sao em lại trở lại? Có chuyện gì sao?""Để quên đồ ở phòng luyện tập.

"Tiêu Thanh Như đứng song song với Hứa Mục Chu, ánh mắt cô nhìn Giang Xuyên như mang theo dao nhỏ: "Tôi đã nói rồi, anh đừng đến tìm tôi nữa.

"Chân tay Giang Xuyên luống cuống, không còn khí thế như vừa rồi giằng co với Hứa Mục Chu nữa.

Anh ta giống như đứa trẻ làm gì sai, yếu đuối nói: "Anh không cố ý.

"Câu trả lời không khớp với câu nói trước, Tiêu Thanh Như cũng lười cho anh ta mặt mũi: "Tôi rất hối hận vì từng yêu đương với anh, nếu có thể lựa chọn lại, tôi hy vọng bản thân chưa từng quen biết anh.

"Cô phủ nhận hết thảy quá khứ.

Thậm chí còn ước gì mối quan hệ của bọn họ chưa từng tồn tại.

Lời nói như dao, mỗi dao đều đâm trúng chỗ đau trên người Giang Xuyên.

Đau, thật sự rất đau.

Anh ta cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thanh Như: "Chúng ta thật sự không thể sao?""Giang Xuyên, không cần tự mình dối mình nữa, chúng ta đã sớm kết thúc rồi.

""Anh ta cười khổ nói: "Được, em không muốn nhìn thấy anh, thì sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.

"Anh ta lê bước nặng nề rời đi, hốc mắt ngày càng đỏ, anh ta dùng hết sức mới kìm nén được xúc động muốn quay đầu lại.

Anh ta ở trong mắt đã đủ chán ghét, không thể xóa sạch chút quá khứ tốt đẹp nữa.

Giang Xuyên rõ ràng ý thức được, Tiêu Thanh Như thật sự sẽ không ngoảnh lại nữa.

Giữa bọn họ không có sau này.

*Tiêu Thanh Như xin lỗi Hứa Mục Chu: "Chuyện vừa rồi xấu hổ quá, vô duyên vô cớ lại liên lụy đến anh.

""Không sao, nếu anh ta lại đến làm phiền em, em có thể nói cho tôi biết.

""Cái gì?"Tiêu Thanh Như giống như không hiểu anh nói vậy là có ý gì, vẻ mặt cô lơ ngơ.

Ngón tay Hứa Mục Chu giật giật, anh rất muốn sờ đầu cô.

Anh giả khụ một tiếng: "Tôi và anh trai em là bạn tốt, bảo vệ em là việc tôi nên làm, sau này có việc gì có thể tìm tôi.

"Tiêu Thanh Như cười gật đầu: "Nghe nói người ở Bắc Kinh, dù là đồng chí nam hay đồng chí nữ đều rất trượng nghĩa, xem ra là thật.

""Có phải là thật hay không thì tôi không biết, thế nhưng em có việc gì, tôi chắc chắn sẽ giúp.

"Anh dùng ánh mắt ý bảo: "Mau đi lấy đồ đi, tôi ở đây đợi em.

""Không cần, không cần, không phải anh vừa nói còn có việc sao, anh cứ đi trước đi.

""Không vội, nếu có người đến quấy rầy em, tôi sẽ đánh anh ta một trận giúp em.

"Tiêu Thanh Như bị chọc cười: "Anh thật sự rất giống anh trai tôi.

"Cô xoay người rời đi: "Tôi sẽ ra ngay.

"Hứa Mục Chu không biết nên khóc hay nên cười, anh cũng không muốn làm anh trai của Tiêu Thanh Như!Thế nhưng hình như bọn họ có thêm thời gian ở cùng nhau.

Quả là không tồi.

Anh nhìn hướng Giảng Xuyên rời đi, có cơ hội anh phải cảm ơn anh ta cẩn thận.

Không đến năm phút sau, Tiêu Thanh Như đã trở lại.

Hứa Mục Chu nói: "Đi thôi.

""Thật ra tôi có thể tự về.

"Vẽ chuyện như vậy, không biết còn tưởng rằng cô gặp phiền toái rất lớn.

Giọng Hứa Mục Chu chế nhạo: "Vừa rồi còn nói tôi giống anh trai em, em cũng khách sáo với anh trai em như vậy sao?""Đây không phải là nghe nói anh là người rất bận rộn, sợ chậm trễ thời gian của tôi, là lỗi của tôi.

"Khóe miệng không khống chế được cong lên: "Ai đưa tình báo giả cho em vậy?""Tôi tự đoán, thường xuyên nghe thấy cha tôi khen anh, tôi cảm thấy người như anh hoặc là thiên tài, vốn có thiên phú đặc biệt, hoặc là chịu khổ rất giỏi, ngày nào cũng huấn luyện để phát triển bản thân.

"Hứa Mục Chu không nói mình thuộc loại nào, anh cười khẽ: "Tôi coi như em đang khen tôi.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 34: 34: Đưa Tiêu Thanh Như Về Nhà 2



"Vốn là khen anh.

"Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên cô thả lỏng như vậy trước mặt Hứa Mục Chu.

Trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu không thể kiểm soát được.

Anh thật sự rất muốn sờ đầu cô, xoa mặt cô, còn muốn nắm tay, ôm cô! "Chỉ khen anh hai câu mà thôi, sao mặt anh lại đỏ thành như vậy? Cái này không hợp với hình tượng của anh.

"Hứa Mục Chu nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, đặc biệt là vành tai, đỏ như sắp nhỏ máu.

Dần dần đến cả cổ cũng đỏ bừng lên.

Tiêu Thanh Như giống như phát hiện ra điều gì thú vị, xem ra đồng chí Hứa này cũng không khác gì người thường bọn họ.

Cảm xúc đều thể hiện rõ trên mặt.

Tay Hứa Mục Chu nắm thành quyền, anh hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc nói hưu nói vượn: "Từ nhỏ tôi đã được dạy là phải khiêm tốn, khi đạt được thành tích, lời được nghe nhiều nhất cũng là không nên kiêu ngạo, cần phải tiếp tục cố gắng.

Đây là lần đầu tiên có người khen ngay trước mặt tôi.

"Tiêu Thanh Như rất đồng cảm với lời này, xung quanh có rất nhiều người khuyên nhủ cô rằng, làm người không được ngạo mạn, khiêm tốn sẽ càng tiến bộ hơn, ngạo mạn sẽ khiến đi thụt lùi.

Những lời này gần như đồng hành với cô suốt mười tám năm cuộc đời ngắn ngủi.

Thế nhưng cha mẹ vẫn thường khen cô, làm cho cô biết mình có ưu điểm, được tán thưởng.

"Đồng chí Hứa, cha tôi nói anh là phi công có thiên phú nhất mà ông ấy từng gặp, tôi tin sau này anh chắc chắn sẽ trở thành một người rất có tiếng.

"Mắt Hứa Mục Chu cong lên: "Hy vọng em sẽ không phải thất vọng.

"Cảm giác quái dị lại kéo đến.

Tiêu Thanh Như ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh của anh.

Tiêu Thanh Như thu hồi tầm mắt, cô nhìn chằm chằm về phía trước, không để bản thân suy nghĩ nhiều.

Hứa Mục Chu cúi đầu, anh có thể nhìn thấy mái tóc gọn gàng của cô gái, lỗ tai nhỏ nhắn xinh xắn, có thể bởi vì thời tiết lạnh nên nó hơi hồng.

Lông mi cô rất dài, thỉnh thoảng sẽ chớp chớp giống như một con bướm vỗ cánh vậy.

Một dòng điện tê dại chảy thẳng vào trong tim, bàn tay đút trong túi áo bành tô không khỏi nắm chặt, khi nào anh mới có thể gần cô hơn một chút đây?Tới cửa nhà, Tiêu Thanh Như mời anh vào ăn cơm: "Giờ cũng đến giờ ăn rồi, anh đến căn tin phiền toái, hay là anh vào trong ăn luôn?"Tay không đến cọ cơm, loại chuyện này Hứa Mục Chu vẫn chưa làm được.

Anh vẫy tay: "Em vào đi, tôi đi trước đây.

"Hứa Mục Chu tiêu sái xoay người, hoàn toàn không dừng lại.

Tiêu Thanh Như không nhịn được cười, người nọ sợ cô mạnh mẽ giữ người lại sao.

Chờ Hứa Mục Chu đi ra, lúc này cô mới đi vào nhà.

"Mẹ, con về rồi đây.

""Cơm sắp nấu xong rồi, nếu con đói bụng thì ăn tạm gì trước nhé.

"Tiêu Thanh Như để đồ xuống, cô đi vào phòng bếp: "Mẹ ơi, mẹ nấu gì ngon thế?""Mùa đông có thể ăn gì?"Tiêu Thanh Như thò đầu nhìn thoáng qua, bánh mỳ hấp trong nồi, màu vàng óng, rất đẹp.

"Sao mẹ lại làm được như vậy? Nhìn không giống bành mỳ hấp bình thường chút nào.

""Mẹ học theo đồng chí Triệu bên cạnh, bỏ thêm bí đỏ vào, có phải màu đẹp hơn đúng không?""Nhìn là rất muốn ăn rồi.

"Mẹ Tiêu đắc ý nói: "Còn tiết kiệm được không ít bột mỳ đó.

""Mẹ ơi, làm con của mẹ thật sự rất hạnh phúc.

"Mặt mẹ Tiêu đỏ lên, hôm nay con bé này làm sao vậy?Sao lại buồn nôn như vậy?"Con mau ra phòng khách ăn hoa quả hộp đi, đừng ở đây ảnh hưởng đến mẹ.

"Tiêu Thanh Như cười cười, cô ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau cô lại quay lại, dùng đũa gắp một miếng quýt: "Mẹ cũng ăn đi.

"Mẹ Tiêu vui vẻ nhận lấy tấm lòng của con gái.

Bà cũng thấy rất hạnh phúc vì có đứa con ngoan ngoãn và vô cùng hiểu chuyện.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 35: 35: Lời Gièm Pha 1



Khác với không khí vui vẻ của nhà họ Tiêu, nhà họ Giang lại ầm ĩ đến gà bay chó chạy.

Đỗ Vãn Thu nhờ chị dâu Vương đưa con đến nhà họ Giang, còn mình thì bỏ đi!Dáng vẻ cô ta khóc sướt mướt rời đi, khiến người ta nghi ngờ liệu cô ta có định làm điều gì ngu ngốc hay không?“Vãn Thu nói, đồng chí Giang nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, nhờ tôi đưa đứa bé qua nhà cậu.

"Đột nhiên bị nhét một đứa bé đang khóc vào trong lòng, mẹ Giang nổi điên lên, nói: "Đứa bé này không thân không thích gì với nhà họ Giang chúng tôi, đưa đến nhà chúng tôi làm gì?""Chuyện đó tôi không biết, mẹ đứa bé nói như vậy, tôi chỉ giúp đưa đứa bé qua, còn chuyện khác không liên quan đến tôi.

""Cô mang nó từ đâu đến thì đưa nó trở về chỗ đấy, đừng mong ở lại nhà chúng tôi.

"Đây chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, chị dâu Vương sẽ không nhận.

Cuống cuồng nói: “Hay là nhà bà đi tìm người đi, tôi nhìn thấy cô ta chạy về phía sau núi, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Giang Xuyên nhà bà sẽ gặp rắc rối lớn.

”Sắc mặt mẹ Giang tối sầm lại: "Gặp rắc rối là có ý gì? Cô ta sống hay chết thì liên quan gì đến con trai của tôi? Đừng có cái gì cũng đổ hết lên đầu con trai tôi!""Cũng không thể nói như vậy, nếu đồng chí Giang không đi tìm cô ta, thì làm gì có loại tin đồn như thế?"Mẹ Giang biết chuyện xảy ra ban ngày, còn chưa nghĩ ra cách rửa oan cho con trai, không ngờ Đỗ Vãn Thu lại gây chuyện như vậy.

Chuyện trở nên ầm ĩ như thế, phải giải quyết thế nào đây?Trong lòng càng lo lắng, giọng điệu bà ấy càng hung hăng: “Gì mà con trai trai tôi đi tìm cô ta? Nó đi đưa tiền cho cô ta đấy chứ! Lao tâm lao lực giúp đỡ cô ta, cuối cùng lại là lỗi của con trai tôi?"“Bà nói lời này với tôi cũng vô dụng, cô ta là một quả phụ, mỗi người một ngụm nước bọt, không phải sẽ dìm chết cô ta sao? Cho dù lần này không xảy ra chuyện gì, sau này cô ta làm sao cũng có thể kết hôn được nữa? Đời này của cô ta bị đồng chí Giang hủy hoại rồi.

"Mẹ Giang giận đến run người: "Đúng là đồ yêu tinh hại người! Cô ta muốn chết thì để cô ta chết đi, mọi chuyện coi như xong!"Nếu không phải còn lý trí, bà ấy đã ném đứa bé trong tay đi rồi.

Nếu muốn chết thật, sao cô ta không dẫn cả thằng nhãi con này theo, cùng chết luôn đi!Giang Xuyên không biết tại sao sự việc lại thành ra như vậy.

Rõ ràng anh ta đã giúp Đỗ Vãn Thu, sao lại biến thành hủy hoại cuộc đời cô ta chứ?Mạng người đang bị đe dọa, anh ta cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Giang Xuyên đứng bật dậy, nói: “Con đi tìm cô ta.

”Nói xong, anh ta chạy ra ngoài như một cơn gió.

Mẹ Giang đứng ở cửa, muốn gọi con trai trở lại, nhưng lại sợ nếu Đỗ Vãn Thu chết thật thì nhà họ Giang bọn họ cũng coi như xong.

Không chỉ con trai, mà cả cha của bọn trẻ, tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy.

"Oa oa oa ~ ""Khóc khóc khóc, mày còn có mặt mũi mà khóc!"Đứa bé không nghe hiểu lời người lớn nói, bị la mắng một trận, càng khóc to hơn.

Chị dâu Vương hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói: “Vậy tôi đi trước, đứa bé này chỉ có thể tạm thời nhờ nhà bà chăm sóc.

"Nói xong, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Cha Giang đi làm về, thấy vợ đang ôm một đứa bé đang khóc, mặt đầy khó hiểu: "Khóc cái gì? Đứa bé này ở đâu ra thế?""Là của Đỗ Vãn Thu.

"“Con của cô ta sao lại ở nhà chúng ta?"Cha Giang không chắc chắn hỏi: “Đừng bảo là thằng nhóc kia ôm về đấy nhé?"Mẹ Giang kể chuyện vừa rồi cho ông ta nghe, cha Giang đứng tại chỗ, giống như đang tiêu hóa chuyện đã xảy ra.

Sau khi im lặng một lúc, ông ấy tức giận nói: "Trước đây tôi đã muốn dạy bảo nó, bà lại cứ ngăn tôi cơ, bây giờ thì hay chưa, gây ra phiền toái lớn như thế!""Ông đừng có vội, tình huống bây giờ thế nào chúng ta vẫn chưa biết, chờ con trai tìm cô ta trở về đã rồi nói sau.

"Lửa giận trong lòng cha Giang càng dâng cao, vốn tưởng sau khi trải qua chuyện hủy hôn, Giang Xuyên sẽ biết kiềm chế lại, không ngờ nó lại càng ngày càng quá đáng.

Đỗ Vãn Thu có tiền cứu trợ, cần nó đưa tiền chắc?Làm việc không có chừng mực như vậy, sau này sợ là sẽ gây ra họa lớn hơn!Ông ấy đi đi lại lại vài bước, rồi nhìn đồng hồ trên tay: “Nó đi ra ngoài bao lâu rồi?”"Được gần 1 tiếng rồi.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 36: 36: Lời Gièm Pha 2



Cha Giang thấy trời đã tối, lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, nói: “Để tôi sai người đi tìm chúng nó.

""Gióng trống khua chiêng đi tìm như vậy làm gì, không phải sẽ càng gây ồn ào sao?""Bà tưởng không tìm là có thể che kín mọi chuyện à?"Chuyện ở trong viện gia chúc, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, mọi người sẽ nhanh chóng đều biết.

Trong lòng mẹ Giang biết, chuyện này không thể giấu được.

Sau này đi ra ngoài, cả nhà bọn họ cũng không ngẩng đầu lên được nữa.

Bà ấy không cầm được nước mắt, nhà bọn họ đã đắc tội ai chứ?Tại sao năm nay như có huyết quang tai ương vậy, hết họa này lại đến tai họa khác?"Khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề, trước tiên, bà phải chăm sóc tốt cho đứa con của Đỗ Vãn Thu, đừng để nó xảy ra chuyện gì, kẻo sau này lại đổ lỗi cho nhà chúng ta.

"Mẹ Giang gật đầu liên tục, bà ấy hiểu đạo lý này, nếu không vừa rồi bà ấy đã ném thằng nhãi con này ra ngoài rồi.

"Ông mau đi tìm người đi, trời tối, trên núi nguy hiểm.

"Cha Giang còn chưa ra khỏi cửa, Giang Xuyên đã dẫn Đỗ Vãn Thu trở về.

Cả hai người đều vô cùng nhếch nhác, người dính đầy bùn đất.

Giang Xuyên phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt cha Giang.

Lông mày cha Giang giật giật, trầm giọng hỏi: "Con đây là có ý gì?"Mẹ Giang cũng nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, quỳ như vậy là có ý gì? Con đứng dậy trước đi.

”Giang Xuyên quỳ thẳng xuống trước mặt người lớn trong nhà, ánh mắt tràn đầy tĩnh mịch, không còn vẻ rực rỡ như xưa.

Yết hầu khẽ lăn, khó khăn nói: "Cha, mẹ, con định sẽ kết hôn với đồng chí Đỗ.

"Hai vị trưởng bối đều sửng sốt.

Kết hôn? Đang làm ầm ĩ cái gì vậy?"Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, sao con có thể vội vàng như vậy? Con trai, con đừng sợ, mấy ngày nữa những tin đồn này sẽ biến mất thôi, con không thể làm chuyện ngu ngốc được.

"“Con biết mình đang làm gì, mẹ, mẹ không cần phải khuyên con nữa.

"Mẹ Giang nhìn Đỗ Vãn Thu với ánh mắt như muốn phun lửa: "Có phải cô uy h**p con tôi không? Nếu nó không chịu cưới cô sẽ đi chết?""Bác gái, cháu không có.

"Đỗ Vãn Thu co lại, lùi ra sau, không dám nhìn hai vị trưởng bối.

Giang Xuyên nhúc nhích đầu gối, ngăn ở trước mặt Đỗ Vãn Thu: “Không liên quan gì tới cô ấy, mẹ, mẹ đừng oán trách cô ấy.

”"Sao lại không liên quan gì đến cô ta? Nếu cô ta không dùng cái chết để đe doạ, sớm rời viện gia chúc, con phải cưới cô ta chắc?""Đây là do con tự nguyện.

"Bởi vì hành động thiếu suy nghĩ của anh ta nên Đỗ Vãn Thu mới bị người ta chỉ trỏ sau lưng.

Anh ta có thể không để ý đến tin đồn, nhưng không thể yêu cầu Đỗ Vãn Thu cũng không để ý được.

Là anh ta đã hủy hoại thanh danh của cô ta, nên anh ta phải chịu trách nhiệm.

Cha Giang nhìn đứa con trai đang quỳ trên mặt đất: "Con đã quyết định chưa? Con chắc chắn muốn kết hôn với đồng chí Đỗ?"Giang Xuyên dạ một tiếng, cổ họng giống như bị nghẹn.

Cố gắng dằn sự khó chịu xuống, nói: "Con chắc chắn, con muốn kết hôn với đồng chí Đỗ.

""Được, con đã là người lớn rồi, phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.

"Mẹ Giang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị cha Giang ngăn lại: “Chờ các con kết hôn rồi thì đi xin nhà ở với đơn vị, chuyển ra ngoài sống.

Đứa bé này là con của các con, cha và mẹ con sẽ không nhúng tay vào, tương lai các con thế nào, không liên quan tới chúng ta.

"Nước mắt anh ta không khống chế được, lăn xuống.

"Cha, mẹ, xin lỗi.

""Con nào chỉ có lỗi với mình chúng ta!"Ngón tay cha Giang run rẩy, con còn có lỗi với đứa bé Thanh Như đó nữa.

Bây giờ ông ấy cũng đã nhìn ra, cho dù không hủy bỏ hôn ước với Thanh Như, con trai ông ấy vẫn sẽ dây dưa với Đỗ Vãn Thu.

Cũng tốt, đừng gieo họa cho Thanh Như, đó là một đứa bé ngoan.

Không nên nhảy vào hố lửa này nhà bọn họ.

Mẹ Giang im lặng khóc, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?Người con dâu bà ấy nhìn trúng là rõ ràng là Thanh Như.

Một khi kết hôn rồi, thanh mai trúc mã cũng không còn cơ hội nữa.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, lẽ ra nên bảo con trai mình cưới Thanh Như về sớm hơn.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 37: 37: Vào Thành Phố 1



Ngày hôm sau Tiêu Thanh Như không đi làm, nghe được tin Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu kết hôn từ mẹ.

"Đợi có giấy kết hôn, nó sẽ đi lĩnh chứng, nghe nói còn xin nhà, sau này chắc là muốn dọn ra ngoài.

""Chuyện ngày hôm qua ầm ĩ quá lớn, Đỗ Vãn Thu còn muốn thêm loạn, ngoài cưới cô ta ra, Giang Xuyên cũng không còn cách nào khác.

"Bàn tay cầm đũa của Tiêu Thanh Như hơi khựng lại, trong đầu cô chỉ có bốn chữ, quả nhiên như thế.

Khi Giang Xuyên hết lần này đến lần khác bảo vệ Đỗ Vãn Thu, trong tiềm thức cô cảm thấy sẽ có một ngày như vậy.

Vì vậy, sau một thoáng thất thần, cô lại khôi phục như bình thường.

Bọn họ không còn quan hệ gì nữa, Giang Xuyên muốn kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến cô.

Cô nuốt đồ ăn trong miệng, bình tĩnh nói: "Tốt quá rồi, đến lúc đó còn có thể đi ăn cỗ.

"Mẹ Tiêu bái phục con gái nhà mình, lúc này rồi còn nghĩ đến việc ăn cỗ.

Bà dở khóc dở cười nói: “Con muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con.

”"Tạm thời chưa muốn ăn gì ạ.

"Ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, cô nói: “Mẹ, hôm nay con hẹn Tống Viện vào thành phố xem phim, mẹ không cần chuẩn bị bữa trưa cho con đâu.

”"Tiểu Tống trở về rồi à?"“Vâng, dạo này trời lạnh, học sinh khó khăn không có áo ấm, nên nhà trường cho các em nghỉ.

”Tống Viện làm giáo viên tiểu học trong đội sản xuất, một hai tháng mới về một lần.

Mẹ Tiêu biết tình cảm hai người tốt, không giữ Tiêu Thanh Như ở nhà: “Buổi chiều về sớm một chút, trên đường nhớ chú ý an toàn.

""Mấy thằng nhóc chơi bời lêu lổng trong thành phố, đừng để ý đến bọn chúng.

"Bây giờ không đi học, lại khó tìm việc, phần lớn không có việc gì làm, tụ ba tụ bốn ở ngoài đường, mẹ Tiêu lo lắng không phải là không có lý.

Tiêu Thanh Như kiêu ngạo hất cằm: “Mẹ quên đồng chí Tiểu Tống giỏi nhất là gì rồi à? Với lại con gái mẹ cũng không phải là dễ bắt nạt.

”“Công phu mèo cào cha con dạy cho con, nếu gặp chuyện thật, cũng không biết có hữu dụng hay không.

”"Không sao, con chạy nhanh lắm, không đánh lại thì mình chạy.

""Con nhóc nhà con, đừng có chọc mẹ buồn cười.

""Mẹ, vậy con ra ngoài đây, tiền phụ cấp tháng này của con đã có, khi về con sẽ mua thịt kho tàu cho mẹ.

""Được, nếu không có thịt kho tàu thì mua món khác.

""Con biết rồi.

"Giống như Tiêu Hoài Thư, Tiêu Thanh Như cũng tự cầm tiền phụ cấp của mình, nhưng lương của cô không thể nào so với anh trai được, chỉ có hơn ba mươi tệ.

Những công nhân bình thường ở trong công xưởng lương một tháng cũng chỉ ba mươi đến bốn mươi tệ, còn phải nuôi một đại gia đình.

Không có áp lực phải nuôi gia đình, Tiêu Thanh Như hạnh phúc hơn đại đa số người.

Khi nhận được tiền lương hàng tháng, mời người nhà ăn ngon, làm cô cảm thấy rất có thành tựu.

Cô nhét hộp đựng cơm vào túi, tạm biệt mẹ, rồi đạp xe ra ngoài.

Mẹ Tiêu vẫn đứng ở cửa, lớn tiếng nhắc nhở cô đi chậm lại, đừng để bị ngã.

“Hôm nay Thanh Như nhà chị không đi làm à?” Đồng chí Triệu sống ở nhà bên cạnh hỏi.

“Mấy hôm nay nghỉ phép, hẹn bạn vào thành phố xem phim đấy.

”"Tuổi trẻ tốt thật đấy, nếu tôi trẻ hơn vài tuổi, tôi cũng đạp xe hai tiếng vào thành phố xem phim giống như Thanh Như.

"Mẹ Tiêu bị chọc cười: “Tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, cứ để bọn nó chơi đi.

""Nghe nói thằng nhóc nhà họ Giang sắp kết hôn, Thanh Như không bị ảnh hưởng gì chứ?"Nhắc tới chuyện phiền lòng, nụ cười trên mặt mẹ Tiêu hơi nhạt đi: “Hai nhà chúng tôi đã hủy hôn ước, trai cưới gái gả là chuyện bình thường, ảnh hưởng gì được chứ? Vừa nãy nó còn nói chờ để ăn cỗ đấy.

""Thanh Như có lòng cởi mở như vậy, phúc còn ở phía sau.

""Mượn lời chúc tốt đẹp của chị.

"Với địa vị của cha Tiêu, con gái nhà bọn họ không phải lo chuyện lấy chồng.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 38: 38: Vào Thành Phố 2



Chờ chuyện giữa cô và Giang Xuyên kết thúc, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến nhà cầu hôn.

Tiêu Thanh Như gặp Tống Viện ở cửa viện gia chúc, đối phương đậu xe đạp ở ven đường, đang gặm một cái bánh kếp.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Như, cô ấy bẻ một nửa còn nguyên đưa cho cô: “Mẹ tớ làm bánh bí đỏ, chiên giòn, cậu ăn thử xem có ngon không, nếu thích lần sau tớ sẽ bảo mẹ làm thêm, cậu qua nhà tớ ăn.

"Tiêu Thanh Như xua tay: “Tớ vừa mới ăn sáng xong, giờ không ăn nổi nữa.

”"Lẽ nào cậu đau lòng vì tên Giang Xuyên khốn kiếp kia, nên mới không ăn được?""Cậu nhìn tớ có giống người như vậy không?"Tống Viện nghiêm túc gật đầu, giọng điệu kiên định: “Giống.

”Chị em tốt của mình từng làm không ít chuyện ngu ngốc vì Giang Xuyên, lúc này lại hoàn toàn từ bỏ, Tống Viện không tin.

Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật: “Tớ của trước kia không phải tớ của bây giờ, một ngày không gặp còn như cách ba thu, bọn tớ đã hai tháng không gặp, cậu đừng có dùng ánh mắt cũ nhìn tớ.

""Nhìn dáng vẻ này của cậu, thật sự không để ý đến Giang Xuyên nữa?""Đúng vậy.

"Tống Viện cười lớn, người thiếu quyết đoán như Giang Xuyên, không xứng với chị em tốt của mình.

Cô ấy vừa định vỗ vai Tiêu Thanh Như, nhớ tới mình còn chưa lau tay, đành phải thôi.

"Chúng ta còn trẻ, không cần kết hôn quá sớm.

Tớ nói cho cậu biết, lúc chọn đàn ông phải cảnh giác cao độ, nếu không nửa đời sau sẽ bị hủy hoại.

""Cô giáo Tống nói đúng, xin hỏi bây giờ chúng ta có thể xuất phát được chưa?""Xuất phát thôi.

"Cô ấy gói nửa chiếc bánh kếp còn lại vào túi, thong thả lau tay, rồi mới ngồi lên xe đạp.

Hai người đi song song nhau, vừa đạp xe vừa kể chuyện xảy ra gần đây.

Có chuyện ở viện gia chúc, cũng có chuyện Tống Viện nghe được ở đội sản xuất.

Dù không thể ở bên nhau thường xuyên, nhưng cả hai vẫn có vô số chủ đề để nói.

Nói đi nói lại, chủ đề vẫn quay trở về Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

“Trước kia tớ còn tưởng Đỗ Vãn Thu là người có tâm tư sâu, chỉ có Giang Xuyên là ngu ngốc, cảm thấy người ta đáng thương, cần sự giúp đỡ của anh ta.

"Dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cô ấy, chọc Tiêu Thanh Như bật cười: "Góc nhìn của đàn ông và phụ nữ khác khác nhau, đường là do anh ta tự chọn, không liên quan gì đến chúng ta.

""Tớ chỉ đang tức giận thôi, sao anh ta có thể vì một người mới quen mà bắt nạt cậu chứ.

"“Anh ta không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với tớ.

”"Tại sao lại không? Anh ta là đối tượng của cậu, là chồng sắp cưới của cậu, đương nhiên phải đối tốt với cậu.

"Tiêu Thanh Như sửa lại: “Là tiền nhiệm.

”"Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Cũng may hai cậu còn chưa kết hôn, nếu không! "Tống Viện vừa nghĩ đến khả năng đó, liền muốn quay lại viện gia chúc, đánh cho đôi cẩu nam nữ kia một trận.

"Đừng nhắc tới bọn họ nữa, chẳng có gì thú vị cả.

"Tống Viện ừ một tiếng, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, cô ấy là một người ngoài khi nghe đã tức giận như vậy, người trong cuộc như Thanh Như sẽ uất ức thế nào chứ.

Mấy người làm chuyện thất đức như vậy, lương tâm của họ có bị cắn dứt không?Không muốn phá hỏng tâm trạng của Tiêu Thanh Như, cô ấy đổi chủ đề.

"Cậu nói ai đưa vé xem phim này cho cậu?""Hứa Mục Chu.

""Hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế?""Không thân, nhưng anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ.

"Tống Viện khẽ cười một tiếng, nói: "Hứa Mục Chu cũng xem như là tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai, vừa hay còn cứu cậu, nếu không cậu lấy thân báo đáp đi?"Mặt Tiêu Thanh Như nóng lên: "Đừng có nói bậy, tớ chỉ xem anh ấy như anh trai của mình thôi.

""Tình anh cũng là tình anh trai mà.

""Nếu cậu còn trêu nữa, tớ quay lại đấy.

""Ấy, đừng đừng đừng, tớ không nói nữa, tớ muốn vào thành phố mua quần áo mới để mặc ăn Tết.

"Gió lạnh thổi vào mặt cô, phải rất lâu mới có thể xua đi hơi nóng dị thường trên mặt Tiêu Thanh Như.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 39: 39: Vô Tình Gặp Mặt 1



Chuyện Tiêu Thanh Như đang chờ ăn cỗ không biết sao đã truyền ra ngoài.

Có người cho rằng cô mạnh miệng, vì mặt mũi nên mới cố tình nói như vậy.

Có người lại cho rằng cô đã thật sự từ bỏ Giang Xuyên, dù sao cô cũng có công việc ở đoàn văn công, gia đình lại khá giả, không thiếu những đồng chí nam khác theo đuổi cô.

Nhưng dù là loại nào, cũng khiến người ta thổn thức.

Đôi thanh mai trúc mã được người người khen ngợi trong gia chúc viện, cuối cùng không chỉ chia tay, còn rơi vào hoàn cảnh khó coi như vậy, trước kia ai có thể tưởng tượng được?"Đỗ Vãn Thu đúng là lợi hại, mới thôi ở cữ đã lấy chồng lần nữa, không biết chồng cũ của cô ta biết sẽ nghĩ như thế nào.

""Người cũng đã đi rồi, còn có thể nghĩ gì nữa? Chúng tán dóc thì tán dóc, nhưng đừng lôi người đã khuất vào.

""Ôi chao, cái miệng của tôi! Cô nói đúng!""Giang Xuyên rõ ràng thích Tiêu Thanh Như, nhưng giờ lại muốn kết hôn với Đỗ Vãn Thu, không biết sau này vợ chồng có hòa thuận không? Giống như nhà trên lầu nhà tôi, cãi nhau là chuyện bình thường như cơm bữa.

""Cậu ta cũng hai mươi tuổi rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lẽ nào trong lòng còn không rõ? Thích Tiêu Thanh Như thì sao, không phải vẫn làm Tiêu Thanh Như không vui đấy ư.

"“Tôi không tin trước kia cậu ta chưa từng nghe thấy lời đồn trong viện, chỉ là trong lòng ôm may mắn thôi, do dự thì tất sẽ gặp chuyện không hay, cậu ta xứng đáng bị Đỗ Vãn Thu bám lấy.

""Đừng nói như vậy, Giang Xuyên vẫn tốt mà, từ nhỏ đến lớn cậu ta cũng chỉ làm mỗi một chuyện ngu ngốc như vậy.

"“Người đáng bị chửi nhất chính là Đỗ Vãn Thu, rõ ràng biết người ta có vợ chưa cưới, còn thò mặt ra nhận sự giúp đỡ của người khác, bây giờ thì tốt rồi, còn cướp luôn cả chồng sắp cưới của người ta, không biết sau này cô ta còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác không nữa?""Nếu cô ta biết xấu hổ, sao mọi chuyện lại đến nước này? Các cô đừng xấu hổ thay cô ta nữa, nói không chừng cô ta còn đang trốn ở nhà trộm cười đấy.

"“Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, hai người đều một chín một mười.

""Không phải Giang Xuyên luôn muốn chăm sóc hai mẹ con nhà họ sao? Bây giờ coi như đã đạt được tâm nguyện.

""Sau này cậu ta nhất định sẽ hối hận.

""! "Giang Xuyên không quan tâm đến lời bàn tán của người khác, nhưng khi nghe Tiêu Thanh Như đang chờ tiệc cưới của mình, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy.

Cô đúng là rất tuyệt tình, nói chia tay là chia tay.

Bây giờ còn buông ra những lời như vậy, đâm vào trái tim anh ta.

Lẽ nào cô quên, trước đây cô từng luôn mong chờ lễ cưới của bọn họ rồi sao?Anh ta cười khổ, bây giờ nghĩ đến chuyện này thì có ích gì?Vừa không thể níu kéo được Thanh Như, vừa không thể không thể thay đổi được sự thật rằng anh ta sắp kết hôn với Đỗ Vãn Thu.

Giang Xuyên từng tưởng tượng đến việc kết hôn, nhưng trong trí tưởng tượng của anh ta, cô dâu luôn là Tiêu Thanh Như.

Giang Xuyên biết mình không tư cách than phiền, cũng muốn vui lên một chút, nhưng kể từ khi biết suy nghĩ của Tiêu Thanh Như, toàn thân anh ta đều bị bao phủ bởi một mảnh u ám.

Không xua tan, cũng không biết làm thế nào để giải quyết.

Nhìn anh ta mặt ủ mày chau, Đỗ Vãn Thu am hiểu lòng người nói: "Đồng chí Giang, nếu bây giờ anh hối hận thì vẫn còn kịp, dù sao chúng ta cũng chưa lĩnh chứng.

""Không, lĩnh chứng rồi vẫn có thể ly hôn.

Đồng chí Giang, nếu như anh thật sự không buông tay đồng chí Tiêu được, vậy thì anh đi tìm cô ấy đi, đừng vì tôi mà bỏ lỡ người quan trọng.

"Giang Xuyên lắc đầu: "Tôi sẽ không nuốt lời, cũng không để người khác có cơ hội chỉ trỏ cô nữa, cô chỉ cần yên tâm chờ hôn lễ là được.

""Nhưng tôi không muốn sau này anh phải hối hận, đợi đồng chí Tiêu gả cho người khác rồi, các anh thực sự sẽ không còn cơ hội nữa.

"Bây giờ cũng không còn cơ hội nữa.

Thanh Như rất ghét anh ta, mỗi lần thấy mặt anh ta, sự chán ghét của cô dành cho anh ta lại càng sâu hơn.

Giang Xuyên cam chịu, nếu không cưới được cô gái mình thích, thì cưới ai cũng có gì quan trọng đâu?"Tôi sẽ không hối hận, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô và Tiểu Bảo, cô không cần phải về quê nữa, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con lớn.

"Ở viện gia chúc, tìm được một người đàn ông có triển vọng bảo vệ cô suốt đời là điều Đỗ Vãn Thu mong muốn, nhưng đến đây, cô ta lại không nhịn được muốn nhiều hơn.

Cô ta muốn Giang Xuyên quên Tiêu Thanh Như.

Còn muốn Giang Xuyên thích cô ta, xem cô ta là một người vợ thật sự, chứ không chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa như đã đề cập trước đó.

Muốn giữ chặt một người đàn ông, làm sao có thể thiếu sinh hoạt vợ chồng?Nếu Giang Xuyên trêu chọc cô ta, thì nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ta.

.
 
Back
Top Bottom