Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 20: 20: Mời Ăn Cơm 2



"Vậy chúng ta cá cược đi, xem xem Đỗ Vãn Thu có thể nắm chặt cơ hội này hay không? Nếu bỏ lỡ Giang Xuyên rồi thì e là sẽ không có một người đàn ông thứ hai nào đối xử tốt với cô ta như vậy.

""Tôi cá là cô ta sẽ bám chặt Giang Xuyên.

""Người này rất biết giả vờ, tôi cũng cá cô ta sẽ bám lấy Giang Xuyên!""Chắc không đâu, làm người phải biết tự mình hiểu mình chứ.

"".

.

"Mặc kệ bên nhà họ Giang nghĩ như thế nào, mọi chuyện trước mắt đều là kết quả mà nhà họ Tiêu muốn có.

Bởi vậy, Tiêu Thanh Như và Giang Xuyên xem như hoàn toàn cắt đứt.

Phẫu thuật vì bệnh viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, ở nhà dưỡng sức khỏe tầm nửa tháng là đã hồi phục hoàn toàn.

Trong lúc này, Giang Xuyên đã tới vài lần nhưng Tiêu Thanh Như không gặp anh ta lần nào, nếu đã muốn chấm dứt thì phải chấm dứt sạch sẽ.

Hơn nữa, cô không muốn nghe anh ta nói những lời vô nghĩa thêm một lần nào nữa.

Chuyện mà Tiêu Thanh Như đã quyết định, chỉ cần không có tình huống đặc biệt thì cô sẽ không thay đổi.

Từ giây phút té ngã xuống nền tuyết lạnh kia thì Tiêu Thanh Như đã đuổi Giang Xuyên ra khỏi trái tim của cô rồi.

Tuy rằng quá trình loại bỏ có chút khó khăn nhưng cô chắc chắn bản thân mình có thể làm được.

"Mẹ, hôm nay là ngày nhà ta mời đồng chí Hứa đến ăn cơm đúng không?""Đúng vậy, bọn họ huấn luyện thật vất vả, mẹ cố ý mua một con gà hầm canh cho mọi người ăn, còn có cá mà anh con mang về, mẹ làm thành món phi lê cá sốt cay con thích nhất.

""Hay là đừng làm món cay đi, cũng không biết đồng chí Hứa có thể ăn cay được hay không nữa.

"Mẹ Tiêu vỗ vào gáy của mình: "Cũng may có con nghĩ chu đáo, vậy làm cá hấp, món này tất cả mọi người đều có thể ăn, để lần tới mẹ sẽ làm phi lê cá sốt cay cho con vậy.

"Tiêu Thanh Như cười nói: "Mấy ngày nay con cũng mập ra vài ký, chờ ngày mai con đi làm, không biết có thể bị đội trưởng phê bình hay không nữa?""Không mập không mập, vậy vừa đẹp rồi.

"Tiêu Thanh Như giúp đỡ mẹ, chỉ trong chốc lát phòng bếp đã tản ra mùi thơm của canh gà.

Hứa Mục Chu đến cùng Tiêu Hoài Thư, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ.

Tiêu Thanh Như tùy ý liếc mắt nhìn một cái, có sữa mạch nha, trái cây đóng hộp, và còn một túi trứng gà.

Đây là quà tặng tốt và thích hợp nhất khi đi thăm bệnh.

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Mục Chu đến nhà họ Tiêu nhưng anh cũng rất hồi hộp, khi anh bị Tiêu Thanh Như liếc mắt nhìn một cái thì cơ thể đã căng chặt trong nháy mắt.

Anh đặt quà tặng lên bàn: "Cho đồng chí Tiêu bồi bổ cơ thể.

""Tiểu Hứa, cháu đến là được rồi, sao lại còn mang theo nhiều đồ như vậy, cháu khách sáo quá.

"Mẹ Tiêu hơi ngượng ngùng, mục đích hôm nay nhà mình mời ăn cơm là vì muốn cảm ơn người ta đã đưa Thanh Như đến bệnh viện, không ngờ lại khiến người ta tốn kém như vậy.

"Mấy thứ này cháu mang về đi.

"Hứa Mục Chu sờ ót: "Đây là tấm lòng của cháu, nếu bác gái khách sáo như vậy, lần sau cháu cũng không dám đến nhà mình ăn cơm ké đâu ạ.

"Tiêu Hoài Thư hùa theo: "Mẹ, mẹ nhận đi, cũng đúng lúc cho Thanh Như tẩm bổ thân thể.

"Mẹ Tiêu nghe vậy thì không từ chối thêm nữa.

"Tiểu Hứa, cháu ngồi chơi một lát, bác gái đi cho sủi cảo vô nồi, nhiều nhất mười phút nữa là có thể ăn cơm.

"Hứa Mục Chu gật đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách.

"Thanh Như, rót cho Tiểu Hứa cốc nước.

""Vâng.

"Tiêu Thanh Như cầm một cái cốc sạch, đang chuẩn bị cầm phích nước nóng lên thì có một bàn tay to vươn đến: "Để anh.

"Ngón tay chưa kịp rút lại, không cẩn thận chạm vào bàn tay có chứa vết chai mỏng kia.

Nhiệt độ của bàn tay cực nóng giống như nếu có ai chạm phải sẽ bị bỏng vậy.

Tiêu Thanh Như tùy tiện gật đầu, lùi về hai bước.

Mùi hương xà phòng quanh quẩn ở đầu mũi dần phai nhạt, làm cho hầu kết của Hứa Mục Chu lăn lộn lên xuống một chút.

Một tay bưng cốc, một tay buông xuống ở bên hông.

Anh khẽ vuốt nhẹ, giống như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại và mát lạnh.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 21: 21: Chồn Chúc Tết Gà 1



Hứa Mục Chu không nhìn đến ánh mắt tò mò của Tiêu Hoài Thư, anh thong thả trở lại ngồi vào vị trí cũ.

Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ nên Tiêu Thanh Như dứt khoát đi vào phòng bếp hỗ trợ.

"Khi nào thì thằng nhóc như cậu trở nên biết săn sóc như vậy thế?" Tiêu Hoài Thư vừa nghiến răng vừa phun ra vài câu: "Không được phép bắt nạt Thanh Như nhà chúng tôi.

"Hứa Mục Chu chỉ trả lời nửa câu đầu: "Tôi vẫn luôn là người biết săn sóc, cậu không biết sao?""Tôi thấy cậu giống như chồn chúc tết gà thì đúng hơn.

"Nương theo động tác uống nước, anh giấu đi ý cười nơi khóe miệng: "Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào khác.

""Chậc chậc, nghe cậu nói kìa, đúng là lòng dạ xấu xa.

""Khụ, cậu suy nghĩ nhiều rồi.

"Tiêu Hoài Thư cảm thấy người anh em của mình có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở chỗ nào thì anh ấy lại không nói được.

Dù sao thì cách làm việc của người này luôn luôn chu đáo như vậy, lần đầu tiên đến nhà ăn cơm cũng luôn mang theo quà tặng.

Trường hợp nhỏ vừa rồi giống như cũng không đủ để nói lên điều gì.

Vốn là anh ấy cũng muốn rót nước thay cho em gái, nhưng lại làm cho Hứa Mục Chu giành trước một bước.

Anh ấy nhìn Hứa Mục Chu một cách chăm chú, ánh mắt sâu kín: "Cậu đừng để cho tôi bắt được nhược điểm của câu đấy nhé!"Sau lưng Hứa Mục Chu căng thẳng: "Chú ý cách dùng từ của cậu, gì mà nhược điểm chứ?"Tiêu Hoài Thư cho đối phương một ánh mắt, lại không nói thêm tiếng nào.

Tiêu Thanh Như bưng sủi cảo ra, Hứa Mục Chu cực kỳ có ánh mắt mà tiến lên hỗ trợ: "Loại chuyện này vẫn nên để cho những đồng chí nam như chúng tôi làm đi, da dày thịt béo không sợ nóng.

""Tiểu Hứa thật sự là đứa trẻ ngoan, không giống thằng nhóc thối nhà chúng tôi, cứ như một ông lớn vậy.

"Tiêu Hoài Thư bị điểm danh nên khóe miệng giật giật, không phải anh ấy là người phải tiếp khách hay sao? Nếu không anh ấy đã tiến lên giúp đỡ từ lâu rồi.

"Mẹ, mẹ ghét bỏ con như vậy, hay là để cho Hứa Mục Chu làm con trai của mẹ nhé?""Được đó, mẹ không ý kiến, nghe nói Tiểu Hứa là người lái máy bay tốt nhất, có một đứa con trai như vậy thật nở mày nở mặt, mẹ thật vui.

"Tiêu Hoài Thư: "! "Không có người nào quan tâm đến cảm nhận của anh ta sao?Vành tai của Hứa Mục Chu đỏ lên, trộm liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Như.

"Bên cạnh con không có người thân, nếu bác gái không chê thì cháu đây làm con của bác.

"Mẹ Tiêu bị chọc cười: "Khi không được thêm một đứa con trai, bác kiếm lời.

"Tiêu Hoài Thư cắn chặt răng: "Con còn ở đây đấy, đừng bắt nạt người khác như vậy chứ.

"Lúc này cha Tiêu cũng đã trở lại, thấy Hứa Mục Chu nghiêm túc cúi chào mình, ông vỗ lên bờ vai của anh: "Ở nhà thì thả lỏng một chút, đều là người một nhà.

""Vâng, bác trai.

"Mẹ Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, lão Tiêu vừa về nhà thì không khí đã thay đổi ngay lập tức.

"Mau ngồi đi, đồ ăn đều đã xong cả rồi.

"Trên bàn cơm bày canh gà, nước canh bóng bẩy, màu sắc vàng sáng óng ánh làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ăn ngay.

Ngoại trừ món đó ra còn có cá hấp, mấy dĩa sủi cảo lớn.

"Mọi người ăn thật nhiều nhé, trong phòng bếp vẫn còn, hôm nay có thể cho mọi người ăn no.

""Tay nghề của bác gái thật tốt, so với tiệm cơm quốc doanh thì càng ngon.

""Vậy cháu nên ăn nhiều một chút.

""Nhất định ạ, bác đừng chê cháu ăn nhiều là được.

""Người trẻ tuổi ăn nhiều một chút thì thân thể mới khỏe mạnh, mỗi ngày các cháu phải huấn luyện mệt mỏi như vậy, không thể tiết kiệm ở phương diện ăn uống được.

""Bác nói đúng, dù sao thân thể mới là vốn liếng cơ bản.

".
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 22: 22: Chồn Chúc Tết Gà 2



Tiêu Thanh Như vốn có chút sợ Hứa Mục Chu, lúc này lại thấy anh không có nghiêm túc như tưởng tượng, ngược lại còn hay nói, nên cô cũng thả lỏng hơn một chút.

"Đồng chí Hứa, ngày đó cũng may có anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi lấy trà thay rượu mời anh một chung.

"Hứa Mục Chu căng thẳng, suýt chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi.

Anh vội vàng bưng cái chung lên: "Chỉ là việc đơn giản, đồng chí Tiêu đừng để ở trong lòng.

""Đây chính là ơn cứu mạng, sao có thể gọi là việc đơn giản cho được.

" Tiêu Thanh Như cười, trêu chọc một câu.

Tiêu Thanh Như là một cô gái xinh đẹp, khi cười rộ lên để lộ ra lúm đồng tiền tấm, ánh mắt lại to tròn và sáng lấp lánh, đường nét trên gương mặt lại không có gì để bắt bẻ, bởi vì cô nhảy múa nên khí chất lại không cần nói.

Dáng vẻ khi cô mỉm cười vô cùng động lòng người làm cho người ta thật muốn dâng tặng toàn bộ đồ vật tốt nhất trên thế giới này đến trước mặt cô.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy cô trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, Hứa Mục Chu đã biết chính mình xong đời rồi.

Lúc này Tiêu Thanh Như đang cười với anh, Hứa Mục Chu nghĩ thầm trong lòng, đừng nói là đưa cô đến bệnh viện, cho dù là hy sinh tính mạng của mình anh cũng cam tâm tình nguyện.

Hai cái chung chạm vào nhau, mỗi người đều tự mình hớp một ngụm trà.

"Nào, dùng bữa thôi.

""Sủi cảo này là do Thanh Như gói đấy, nhân bên trong cũng do con bé nêm nếm, mọi người ăn nhiều một chút nhé, xem như nể mặt cô gái nhỏ của chúng ta.

""Thật đúng là hiếm thấy, con sống hơn hai mươi năm rồi mà đây là lần đầu tiên được ăn sủi cảo do em gái gói.

"Anh ấy đụng vào cánh tay Hứa Mục Chu một cái: "Xem ra hôm nay tôi nhờ ơn của cậu nhỉ?"Tiêu Thanh Như không thường xuyên nấu cơm, tại cô không tự tin về tay nghề của mình lắm: "Có nơi nào cần cải thiện thì mọi người nói với con nhé, lần sau con sẽ gói tốt hơn.

"Sủi cảo được gói vừa vặn, không quá lớn cũng không quá nhỏ, những người thích ăn một cách sảng khoái cũng thích hợp dùng một lần một cái.

"Rất ngon.

""Đồng chí Hứa, vậy anh ăn nhiều một chút.

"Cô nói xong thì dùng thìa lấy thêm vài cái sủi cảo đặt vào trong bát Hứa Mục Chu.

Từ đầu đến cuối, khóa miệng của Tiêu Thanh Như đều lộ ra nụ cười dịu dàng, chỉ cần ân nhân cứu mạng cảm thấy ngon miệng, cô cũng an tâm.

Nhưng cô không biết chỉ là một hành động bình thường thôi cũng đã mang đến cho người đàn ông một cảm giác chấn động đến nghẹt thở.

Trái tim anh đập thật nhanh, nhanh đến mức Hứa Mục Chu nghi ngờ có phải giây tiếp theo nó sẽ nhảy vọt ra khỏi cuống họng hay không.

May hắn sự kiềm chế của anh rất mạnh, mới có thể giữ vững được biểu tình tự nhiên.

Giờ phút này không giống với lần anh đến nhà họ Tiêu trước đó, lúc này đây, hình như trong mắt Thanh Như có anh.

*Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu nói chuyện với cha Tiêu một lát rồi rời đi.

Mẹ Tiêu nói với con trai: “Con đi tiễn Tiểu Hứa đi.

” “Được.

” Tiêu Hoài Thư không ngốc, lúc này cũng đã ngẫm nghĩ lại, có mấy lời anh ấy phải nói rõ ràng với người anh em tốt.

Mặc áo khoác quân đội, đội mũ, khoác vai Hứa Mục Chu rời đi.

“Xem dáng vẻ cà lơ phất phơ của nó kìa, chẳng chững chạc chút nào.

” “Người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn là chuyện tốt.

”“Tinh thần phấn chấn của nó hơi quá lố rồi nhỉ? Có tinh thần như vậy sao lại không thể mang một đứa con dâu về?” Con trai đã hai mươi ba tuổi, cái tuổi này rất đứa đã có con lớn luôn rồi! Mẹ Tiêu không có công việc, nhiệm vụ mỗi ngày là chăm lo việc ăn uống cho cả nhà, bà thật sự mong muốn con trai kết hôn, rồi lại sinh cho bà một đứa cháu trai hoặc là cháu gái.

Nhân lúc bà còn chưa già, còn có thể giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ.

“Hiện tại thình hành việc tự do yêu đương, em cũng đừng lo lắng chuyện này, chờ đến tuổi thì nó sẽ tự biết lo thôi.

”“Những cô gái thích hợp ở trong viện của chúng ta chỉ có mấy người thôi, vậy nên em mới sợ nó bị ế đấy!” “Trong viện tìm không thấy thì ra bên ngoài tìm, không thể nhìn chằm chằm vào một chỗ, dễ bị hoa mắt.

”Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên: “Cha, lời này của cha quá đúng, con người ta thật sự không thể nhìn chằm chằm vào một chỗ.

”“Lời nói chí lý có đúng không? Còn không mau lấy giấy bút chép vào.

” Mẹ Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng ba hoa nữa.

”.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 23: 23: Người Trẻ Tuổi Thì Phải Có Tinh Thần Phấn Chấn



Đứng ở cửa hồi lâu, lúc này mới trở lại phòng khách ngồi xuống: “Em cảm thấy Tiểu Tống và con trai rất xứng đôi, con bé và Thanh Như lại là bạn tốt, về sau người một nhà chúng ta chắc chắn sẽ ở chung rất tốt.

”“Mẹ, mẹ đừng có ghép đôi lung tung, cô ấy có thích anh con.

” “Tình cảm có thể bồi dưỡng.

”“Cô ấy đã có người mình thích rồi.

”Con dâu nhìn trúng bị bay mất, mẹ Tiêu càng ghét bỏ con trai.

Dáng vẻ của thằng nhóc này cũng có thể nói là đoan chính, mà sao không có cô gái nào thích hết vậy? Chắc chắn là do cái miệng, nói quá nhiều!Thở dài một hơi, bỏ qua đề tài tìm con dâu.

“Con người Tiểu Hứa thật sự rất tốt, nói chuyện làm việc rất chu đáo, anh xem những thứ này, đều do thằng bé mang đến.

”“Thằng nhóc tích góp phiếu cũng không dễ dàng, những thứ này không dễ mua, cũng không biết phải chạy đôn chạy đáo bao nhiêu nơi, về sau phải thường xuyên mới thằng bé đến nhà ăn mấy bữa cơm.

”Tiêu Thanh Như ngồi trên sô pha đọc báo, nghe vậy nói: “Cha làm vậy là lấy oán trả ơn.

”“Trời ơi, con nhóc này, cha mời thằng bé đến ăn cơm mà cũng sai sao?” “Cha cũng thấy đấy, con người của đồng chí Hứa rất là khách sáo.

Con nhớ lần trước tới anh ấy cũng mang theo đồ, cha mời người ta ăn cơm nhiều lần, không phải là móc sạch túi người ta sao?”Cha Tiêu giơ ngón trỏ ra chỉ chỉ con gái, bị nói cho á khẩu không trả lời được.

“Em cảm thấy Thanh Như nói đúng đấy, chẳng thà lần sau có đồ ăn ngon thì bảo con trai đem cho thằng bé một phần.

” “Được, bây giờ lại trở thành anh không đúng?” Tiêu Thanh Như nghiêm trang nói: “Đồng chí lão Tiêu, xuất phát điểm của cha là tốt, chẳng qua cách thức phương pháp vẫn phải uyển chuyển một chút.

”“Vợ à, em xem con gái em kìa, đã bắt đầu lên lớp anh rồi.

” “Chẳng lẽ con bé nói không đúng sao?” “Đúng đúng đúng, hai người nói gì cũng đúng.

” Vẻ mặt lão Tiêu tựa như sống không còn ý nghĩa gì.

Trong lòng lại không thể không thừa nhận, tâm tư của nữ đồng chí quả thật tỉ mỉ hơn đàn ông.

Nhìn con gái với vẻ tán thưởng, người có tâm tư thấu đáo thì dù có đi đâu cũng sống không tệ được, gặp chuyện cũng sẽ không thất bại hoàn toàn, như vậy mình và vợ cũng có thể yên tâm.

Mà ở bên kia, Hứa Mục Chu hỏi Tiêu Hoài Thư: “Muốn nói cái gì? Ấp a ấp úng chẳng giống cậu gì cả.

” Tiêu Hoài Thư đứng yên, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Có phải cậu thích Thanh Như nhà chúng tôi không?” “Ừ, tôi thích cô ấy.

” Nói đến Tiêu Thanh Như, gương mặt của Hứa Mục Chu trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng, ánh mắt còn quá sắc bén, giống băng tuyết tan chảy, loáng thoáng có thứ gì đó nhẹ nhàng tuôn chảy.

“Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thích cô ấy rồi.

”Con ngươi của Tiêu Hoài Thư trợn thật to: “Cậu có còn là con người không? Lúc đó con bé đã có hôn ước.

” “Hiện tại không có.

” Cô gái mình thích đính hôn với người đàn ông khác, anh chỉ có thể đè nén tình cảm của mình.

Có một số việc, chậm một bước là chậm cả đời.

Vốn tưởng rằng sẽ không còn duyên phận với Tiêu Thanh Như, nào biết cô đột nhiên lại giải trừ hôn ước với Giang Xuyên.

Hứa Mục Chu cảm thấy, đây là cơ hội mà ông trời cho anh.

“Cậu thật lòng à?” “Tôi có giả dối lúc nào?”Tiêu Hoài Thư kiểm soát lại vẻ mặt: “Hẳn là cậu cũng biết mối tình trước đó đã gây tổn thương rất lớn cho em gái tôi.

”Tầm mắt Hứa Mục Chu rơi vào cái cây lớn ở bên cạnh: “Biết, cho nên tôi mới muốn tốt với cô ấy hơn nữa.

”“Được, tôi tin tưởng cậu.

” Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, bụng đột nhiên bị đấm một phát: “Cú đánh này là vì chính tôi, tôi có lòng tốt dẫn cậu đi xem Thanh Như biểu diễn, không ngờ cậu lại vụng trộm nhớ thương con bé.

” Mặc dù bị đánh, Hứa Mục Chu vẫn nở nụ cười: “Anh vợ dạy rất đúng.

” “Cút, ai là anh vợ của cậu, mọi chuyện còn chưa có gì!” “Tôi sẽ cố gắng.

” Anh ấy nghiến răng: “Cái thằng này, ý tôi là như vậy sao?” “Nếu như Thanh Như cũng thích tôi, cả đời này tôi sẽ không để cô ấy bị tổn thương một chút nào.

” “Chú ý cách dùng từ của cậu, Thanh Như là tên cậu có thể gọi sao? Sau này xin gọi con bé là đồng chí Tiêu!” Tiêu Hoài Thư muốn nói em gái nhà mình thích đàn ông nhã nhặn một chút, nhìn Hứa Mục Chu mà xem, vóc dáng cao to, hoàn toàn không phải kiểu mà em gái thích nhé? Đã nói xong chuyện chính, trước khi đi Hứa Mục Chu còn dặn dò một câu: “Việc này cậu cứ xem như không biết, đừng để Thanh Như áp lực.

”Không biết vì sao, Tiêu Hoài Thư vốn dĩ hận không thể ở chung với người anh em mỗi ngày, đột nhiên nhìn Hứa Mục Chu cực kỳ không vừa mắt.

Ghét bỏ nói: “Tôi chẳng thèm giúp cậu đâu.

” Chỉ cần không cản trở, Hứa Mục Chu đã xem như cảm ơn trời đất.

Cười cười: “Được, tôi về trước đây.

” Đưa tay ý bảo Tiêu Hoài Thư trở về, Hứa Mục Chu chạy bộ về ký túc xá.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhưng trong lòng của anh lại như có một ngọn lửa đang bốc cháy, thiêu đốt khiến cả người tràn đầy nhiệt tình.

Lúc này đây, anh phải nắm chắc cơ hội, không thể để cô gái mình thích lại theo người khác được.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 24: 24: Chỉ Được Phép Thành Công Không Cho Phép Thất Bại 1



Ngày hôm sau, Tiêu Thanh Như đúng giờ xuất hiện ở đoàn văn công.

Đồng đội ngày thường có quan hệ tốt cũng vây lại hỏi thăm tình huống của cô.

“Thanh Như, vết thương của cô đã lành chưa?” “Cũng chỉ là tiểu phẫu, đã hoàn toàn khỏi rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm.

” “Tôi thấy sắc mặt cô cũng rất khá, xem ra trong khoảng thời gian này đã tĩnh dưỡng tốt.

” Tiêu Thanh Như cười nhạo nói: “Không đi làm thì sắc mặt có thể không tốt sao?” Tất cả mọi người đều bị chọc cười, cẩn thận ngẫm lại lời này thì hình như cũng có lý thật.

“Dù sao cũng là phẫu thuật, vẫn phải chú ý nhiều hơn mới được, tháng sau đoàn chúng ta có biểu diễn, cô có thể tham gia không?” “Có thể, sẽ không làm chậm trễ mọi chuyện đâu.

” Tiêu Thanh Như có nhân duyên ở đoàn văn công rất tốt, trên đường đi đến văn phòng của lãnh đạo, vẫn có người hỏi thăm cô.

Cô biết một phần lớn nguyên nhân là do nhờ phúc của cha, bởi vậy nên khi ở chung với người khác cũng rất chú ý chừng mực.

Tiêu Thanh Như cho rằng, kết giao giữa người với người, duy trì khoảng cách an toàn là có lợi cho cả hai bên.

Trong văn phòng.

Đội trưởng hỏi Tiêu Thanh Như: “Vết thương hồi phục thế nào rồi?” “Đã khỏi rồi, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.

”Nhìn Tiêu Thanh Như, trầm ngâm một lát: “Tháng sau chúng ta có biểu diễn, chắc cô cũng đã nghe nói rồi?”Tiêu Thanh Như gật đầu: “Trên đường đi tới đã nghe nói, có phải trưởng đoàn đang băn khoăn điều gì không?” “Quả thật có băn khoăn, vết thương của cô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Cô là diễn viên múa, lúc biểu diễn không thể tránh khỏi những động tác mạnh.

Tôi sợ bên trong của cô còn chưa khỏi hẳn, đến lúc đó bị thương lần thứ hai thì phải làm sao?” Tiêu Thanh Như biết lãnh đạo đang quan tâm cô, không muốn làm cho người ta khó xử: “Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp trong đoàn.

”Đây là một mầm non tốt, trưởng đoàn cũng muốn bồi dưỡng cô thật tốt, mỗi một cơ hội biểu diễn, đối với diễn viên múa mà nói đều cực kỳ quan trọng.

Nhưng bà ấy quả thật lo lắng, nếu như gấp gáp quá thì sẽ để lại hậu di chứng, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

Dù sao đầu tháng sau sẽ có biểu diễn, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có nửa tháng.

“Bây giờ cô còn trẻ, về sau có rất nhiều cơ hội, vào dịp tết âm lịch còn có buổi biểu diễn.

Bây giờ cô bắt tay chuẩn bị đi, đến lúc đó trong đoàn cho cô cơ hội được múa đơn một lần, cô phải biểu hiện cho thật tốt, cố gắng đem vinh quang về cho tập thể chúng ta.

”Tiêu Thanh Như đứng nghiêm cúi chào: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” “Được rồi được rồi, trong phòng làm việc chỉ có hai người chúng ta, không cần phải có nề nếp như vậy.

Thanh Như, tôi biết cô là một đứa trẻ có tiềm lực, lần này không thể cho cô lên sân khấu, trong lòng cô cũng đừng thấy quá buồn.

”Tiêu Thanh Như không phải người không biết tốt xấu, hơn nữa đây là một tập thể, phục tùng mệnh lệnh là việc nên làm.

“Trong đoàn cho tôi cơ hội múa đơn, tôi mừng còn không kịp, sẽ không thấy buồn đâu ạ.

”“Tốt lắm, cách tết âm lịch còn có hai tháng nữa, cô chuẩn bị thật tốt, tranh thủ cơ hội duy nhất này để người ta thấy thực lực của cô!”“Vâng!” Chân trước Tiêu Thanh Như vừa rời khỏi văn phòng lãnh đạo, chân sau đã có người đi hỏi thăm nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nghe nói hội diễn văn nghệ tháng sau Tiêu Thanh Như không có cơ hội lên sân khấu, có người vì cô mà tiếc nuối, cũng có người âm thầm mừng thầm.

Một người nhờ quan hệ, không nên cho cô nhiều cơ hội như vậy.

Còn chưa kịp đi ‘an ủi’ Tiêu Thanh Như, lại nghe nói vào tết âm lịch cô sẽ có cô hội múa đơn, kẻ vui sướng khi người gặp họa rốt cuộc cũng cười không nổi nữa.

Nơi có người ắt sẽ có nhiều thị phi, Tiêu Thanh Như biết có một số người có ý kiến với cô, cảm thấy cô phải dựa vào quan hệ trong nhà mới vào được đoàn văn công.

Nhưng thật ra lúc mười ba tuổi cô đã được đội trưởng của đội múa nhìn trúng.

Chẳng qua khi đó cô còn đang đi học, không muốn từ bỏ việc học, bởi vậy mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học mới vào đoàn văn công.

Tiêu Thanh Như hiểu được ý tứ trong lời nói cuối cùng của trưởng đoàn, nếu như cô diễn hỏng, ở trong mắt người khác, cô thật sự trở thành người nhờ vào quan hệ.

Cho dù có xuất phát từ nguyên nhân gì, cô chỉ được phép thành công, không thể thất bại!.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 25: 25: Chỉ Được Phép Thành Công Không Cho Phép Thất Bại 2



“Thanh Như, bên ngoài có người tìm cô.

” Dừng một lát lại bổ sung: “Là đồng chí Giang.

” Trong mắt Tiêu Thanh Như nhanh chóng xẹt qua một tia phiền não, nhưng vẫn mỉm cười nói với đồng đội: “Cảm ơn cô đã truyền lời.

”“Khách sáo rồi.

” Chuyện đôi vợ chồng chưa cưới này đã sớm truyền đi khắp nơi, lúc này mọi người khó tránh khỏi có chút đồng tình với cô.

Gia thế tốt, tướng mạo xinh đẹp, lúc múa còn là tiêu điểm của toàn trường.

Nhưng người như vậy lại không có được sự trân trọng của đàn ông, thật sự rất đáng thương.

Mọi phương diện đều xuất sắc thì đã sao? Trong cuộc chiến tình yêu, chẳng phải vẫn thua một cô gái nông thôn đó ư? Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng những người ghen tị với Tiêu Thanh Như dễ chịu hơn nhiều.

Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, Tiêu Thanh Như ra khỏi phòng tập.

Trước đây Giang Xuyên chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến đoàn văn công tìm Tiêu Thanh Như, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa, hiện tại trong lòng anh ta cũng không chắc, không biết Thanh Như có chịu gặp anh ta không? Tính toán thời gian, bọn họ đã hơn nửa tháng không gặp, tình huống như thế này chưa từng xuất hiện ở trước đây.

Giang Xuyên rất nhớ Tiêu Thanh Như, muốn xin lỗi cô, muốn nói cho cô biết, anh ta không muốn chia tay, lại càng không muốn từ hôn.

Nhưng mỗi lần đến nhà họ Tiêu, ngay cả cửa anh ta cũng không vào được.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đến chỗ cô làm việc để tìm người.

Dùng sức x** n*n lòng bàn tay, mới phát hiện tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

Hít sâu một hơi, tự nói với mình là không nên sợ hãi, hôm nay nhất định phải làm lành với Thanh Như.

Còn tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy, anh ta sẽ điên mất!Cô gái xinh đẹp mà mình nhớ nhung đã xuất hiện ở trước mặt, đôi mắt Giang Xuyên lập tức sáng lên.

Giống như cây khô gặp xuân, hạn hán lâu ngày gặp mưa rào.

Cho dù không nói gì cả, cũng không làm gì cả, chỉ cần nhìn Tiêu Thanh Như, mọi khó chịu đều biến mất hết.

Cũng vào lúc này Giang Xuyên mới biết được, hóa ra Tiêu Thanh Như có ảnh hưởng rất lớn đến anh ta.

Thân thể nhanh hơn ý thức, đã trước một bước đến nghênh đón: “Thanh Như.

”Cô lạnh nhạt hời hợt nhìn anh ta: “Anh đi theo tôi.

” Nói xong, rời đi trước một bước.

Giang Xuyên sờ sờ cái ót, nơi này người đến người đi, đúng là không phải một nơi thích hợp để nói chuyện.

Thế là vội vàng đi theo.

Anh ta không dám đi song song với cô, chỉ có thể tụt lại phía sau hai bước.

Nhìn bóng lưng thon dài mảnh khảnh của cô gái, Giang Xuyên nảy sinh cảm giác hoảng hốt, trước đây Thanh Như sẽ không bao giờ đưa lưng về phía anh ta.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, anh ta cảm thấy Thanh Như dường như đã gầy đi, chẳng lẽ cơ thể vẫn chưa khỏi sao? Đi đến một nơi không người, Tiêu Thanh Như dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông mà cô đã từng yêu.

Có thể là số lần thất vọng đã quá nhiều, hoàn toàn tuyệt vọng với mối tình đó nên trong khoảng thời gian này Tiêu Thanh Như cũng không hề nhớ tới Giang Xuyên.

Nếu như đối phương không tới tìm cô, dần dần người này thật sự sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Đôi mắt ẩn chứa tình cảm của Giang Xuyên làm cho Tiêu Thanh Như không thoải mái, cô nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Có việc gì thì nói đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.

” Giọng nói quá mức lạnh lùng, giống như muốn làm người ta rét cóng.

Trong lòng Giang Xuyên thấy chua xót, ngày đó ở phòng bệnh, dường như thái độ của cô không có lạnh lùng đến mức này.

Bây giờ anh ta xin lỗi có còn kịp không?.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 26: 26: Không Phải Kích Động Nhất Thời



“Anh xin lỗi.

” “Nếu như anh tới là để nói những lời nhảm nhí không chút ý nghĩa này, vậy anh vẫn nên trở về thì hơn.

Thời gian của tôi rất quý giá, không muốn lãng phí vào những chuyện không đáng.

” Tiêu Thanh Như vừa bước ra một bước, đã bị Giang Xuyên nắm chặt cổ tay.

Gấp gáp nói: “Thanh Như, đừng đi.

” “Anh làm gì vậy?” Như thể đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu, Tiêu Thanh Như mạnh mẽ hất tay anh ta ra, đồng thời lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Giang Xuyên, trong mắt vẻ chán ghét không chút che đậy.

Kiềm chế cơn tức giận: “Giang Xuyên, biết tại sao tôi lại tới gặp anh không?” Trong mắt người đàn ông hết sức mờ mịt, anh ta cũng không biết vì sao Thanh Như lại đồng ý gặp mình.

Nhưng xét từ thái độ của cô, tóm lại không phải là trong lòng còn nhớ thương anh ta.

Tiêu Thanh Như tự mình nói: “Bởi vì tôi sợ mất mặt.

” “Mất mặt?”Giang Xuyên tự lẩm bẩm, trong đầu cũng mơ hồ, thật sự không rõ cô nói câu này là có ý gì.

Vì sao anh ta tới tìm cô, lại mất mặt?“Giang Xuyên, dáng vẻ dây dưa đến cùng này thật sự rất khó coi, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn, xin anh giữ thể diện một chút.

Anh muốn mất mặt, nhưng tôi không muốn bị chê cười.

”Sắc mặt Tiêu Thanh Như nghiêm nghị, làm Giang Xuyên đau lòng, thấp giọng nói: “Anh không phải là dây dưa đến cùng.

”“Nếu không phải, vậy xin anh đừng làm loại chuyện mất mặt này nữa, anh không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng tôi thì quan tâm!”“Anh không muốn chia tay với em, chúng ta làm lành có được không? Thanh Như, anh thật sự không muốn chia tay với em.

” Nỗi đau trên mặt người đàn ông không giống như giả, nhưng Tiêu Thanh Như cũng không vì vậy mà dao động.

Đau không?Cô đã từng đau đớn hơn thế.

Hơn nữa còn không phải đau đớn một lần!Tất cả đều là lựa chọn của anh ta, cần gì phải đến trước mặt cô làm bộ làm tịch?“Chúng ta làm lành đi, phía trưởng bối anh sẽ đến nhận tội.

” “Cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không? Chúng ta đã chia tay rồi, từ hôn rồi, về sau không còn quan hệ gì nữa!”Những lời này, mỗi lần nghe đều như đâm vào trái tim Giang Xuyên.

Nhưng anh ta vẫn không thể rời đi.

“Anh xin lỗi em vì chuyện hôm đó, em là một cô gái tốt, anh không nên chỉ trích em.

”“Lời xin lỗi của anh đối với tôi mà nói không đáng một đồng, điều duy nhất tôi muốn là anh đừng đến tìm tôi nữa, về sau gặp mặt cũng chỉ là người xa lạ.

”Giang Xuyên nắm chặt lòng bàn tay, mới có thể kiềm chế được cơn đau cuồn cuộn: “Xin lỗi, anh không làm được.

”“Chúng ta sớm tụ sớm tan, đừng ép tôi phải hận anh.

” Hận?Chẳng phải Thanh Như yêu anh ta sao? Vì sao cô có thể nhẹ nhàng nói ra chữ này?Đây chắc chắn là giả, cô vẫn còn đang tức giận, chỉ cần dỗ dành cô là được rồi.

“Em muốn anh làm gì? Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, cái gì anh cũng chịu.

” Nhàn nhạt nhìn người đàn ông vì luống cuống mà nói lung tung: “Sau này đừng đến đoàn văn công tìm tôi nữa, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

”Tiếng bước chân dần dần đi xa.

Trong lòng Giang Xuyên như bị rách một lỗ hổng, rất đau rất đau.

Nhưng anh ta đã không còn dũng khí đuổi theo nữa.

Anh ta không chịu nổi ánh mắt chán ghét của Thanh Như, càng không chịu nổi sự thù hận của cô.

Phải làm thế nào mới có thể níu kéo Thanh Như?Anh ta thật sự không muốn mất cô.

Cho đến khi bóng lưng Tiêu Thanh Như biến mất, cả người Giang Xuyên không còn chút sức lực, ngay cả đứng cũng rất gian nan, không khỏi cúi người xuống.

Lúc không gặp mặt còn có thể tự an ủi mình, cảm thấy qua một thời gian Tiêu Thanh Như cũng bớt giận.

Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô, Giang Xuyên không còn cách nào lừa mình dối người nữa.

Hóa ra, Thanh Như nói chia tay không phải kích động nhất thời.

Cô thật sự muốn rời khỏi anh ta.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 27: 27: Tôi Giúp Cô Ở Lại 1



Giang Xuyên mất hồn mất vía đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua căn phòng kí túc thì nhìn thấy Đỗ Vãn Thu đang bế đứa bé phơi nắng dưới tầng.

Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng nghĩ đến đứa bé còn nhỏ như thế, trời thì lạnh, sao mà chịu được chứ? Anh ta không nhịn được nói: “Đứa bé giờ còn chưa đầy tháng, trời lạnh như này thì đừng đưa nó ra ngoài nữa, nhiễm lạnh rồi lại phải tiêm thuốc uống thuốc.

”Đỗ Vãn Thu nhìn ra được sự do dự cùng chần chừ của anh ta.

Có phải vừa nãy anh ta đi gặp Tiêu Thanh Như không?Nhưng mà trông bộ dạng của anh ta, chắc là không vui vẻ gì.

Cũng đúng, người kiêu ngạo như Tiêu Thanh Như, sao có thể chịu được người yêu của mình chọn người khác hết lần này đến lần khác được.

Nghĩ đến sau khi đứa bé đầy tháng là mình rời khỏi chỗ này rồi, Đỗ Vãn Thu không còn rảnh nghĩ đến chuyện của Tiêu Thanh Như nữa.

Cô ta nghẹn ngào hỏi: “Đồng chí Giang, tôi không muốn về quê, anh có thể giúp tôi không?” “Tôi giúp được cô nhất thời, chứ không giúp được cô cả đời, sớm muộn gì cũng phải rời đi thôi.

” “Tôi biết lần này làm khó cho anh rồi, nhưng anh cũng biết tình hình ở quê tôi đấy, nếu như hai mẹ con tôi về đó, có sống sót được không cũng là vấn đề.

” Giang Xuyên nhíu mày: “Chuyện không nghiêm trọng đến mức như cô nói, nể tình đứa bé, mẹ chồng cô sẽ không làm khó hai người quá đâu.

” Đỗ Vãn Thu lắc đầu: “Anh không hiểu mẹ chồng tôi đâu, theo góc nhìn của bà ấy thì do tôi khắc chồng nên mới khiến bà ấy mất con trai, sau này về đó chắc chắn tôi với Tiểu Bảo không thể sống yên ổn được.

Tôi thì không việc gì cả, nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ như thế, nếu như có chuyện gì thì tôi làm gì còn mặt mũi nào đi gặp bố nó nữa?” Nhắc đến bạn tốt của mình, Giang Xuyên thấy khó xử, nhưng có những chuyện anh ta không thể quyết định được.

“Hay là cô cứ về quê chờ tin trước đã? Bác Tiêu nói sẽ có người chăm lo cho cuộc sống của hai người, rồi sẽ cố gắng hết sức giải quyết vấn đề công việc cho cô nữa, có công việc rồi thì có thể ở kí túc xá, đến lúc đó mẹ chồng cô cũng không thể can thiệp vào chuyện của cô được nữa.

” Đỗ Vãn Thu lau nước mắt: “Công việc bên ngoài ghế người nào người nấy ngồi cả rồi, làm gì còn vị trí nào trống mà thu xếp được cho tôi chứ? Với lại, nếu như tôi đi làm rồi, ai trông con giúp tôi đây?” Đây quả thật là một vấn đề, nhưng nếu như không đi làm thì không thể tránh được những người ở quê kia.

Trừ khi cô ta không về quê nữa mà ở lại đây mãi.

Thoáng chốc Giang Xuyên cũng thể quyết định được.

Thấy Giang Xuyên không thể bảo đảm sẽ cố hết sức giúp đỡ cô ta như lúc đầu nữa, Đỗ Vãn Thu sốt ruột vô cùng.

“Đồng chí Giang, anh có thể giúp tôi ở lại đây không? Tôi cũng không muốn làm khó anh, nhưng mà tôi hết cách rồi, ở đây chỉ có anh tình nguyện giúp tôi thôi, người duy nhất mà tôi với Tiểu Bảo có thể dựa vào chỉ có anh mà thôi.

” “Nếu như về quê, tôi với Tiểu Bảo thật sự không sống nổi đâu, tôi cầu xin anh, có được không?”Nước mắt của Đỗ Vãn Thu như sát muối vào tim Giang Xuyên.

Công việc bên ngoài khó tìm, phòng ở cũng khó khăn, làm cái gì ăn càng khó hơn nữa, rồi lại thêm một người mẹ chồng vô lý, ngày tháng mẹ góa con côi của hai người họ thật sự không dễ dàng.

Cô ta bất lực đến thế, đáng thương như thế.

Ánh mắt nhìn anh ta cứ như anh ta là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất vậy.

Tràn đầy mong đợi, nhưng cũng lấp lóe tuyệt vọng.

Dường như bản thân đang đứng nơi vách núi, sống hay là chết, chỉ trong một khoảnh khắc.

Giang Xuyên nghe thấy mình nói: “Được, tôi sẽ giúp cô ở lại.

” Đỗ Vãn Thu đang khóc bật cười, vui mừng kéo góc áo Giang Xuyên: "Đồng chí Giang, cảm ơn anh, anh đúng là một người tốt.

" Thực ra, nói thật thì Giang Xuyên hơi hối hận rồi, không nên vội vàng nói lời này.

Dù sao thì chuyện này cũng rất lớn, không phải chuyện cỏn con như trước.

Nhưng đàn ông nói là phải giữ lời, dù gì nuốt lời cũng không tốt cho lắm.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 28: 28: Tôi Giúp Cô Ở Lại 2



Hơn nữa Đỗ Vãn Thu vui mừng như thế, anh ta thực sự không làm được việc cho người ta hy vọng rồi lại khiến người ta tuyệt vọng.

Quá vô đạo đức.

Không nghĩ nữa, anh ta nhìn đứa bé, khuôn mặt đỏ lên vì lạnh, trông đáng thương lắm.

“Bên ngoài lạnh lắm, mau ôm con vào trong đi.

” Đỗ Vãn Thu gật đầu lia lịa: “Đồng chí Giang, vậy tôi chờ tin tốt của anh nhé.

” “Ừ.

” Ra hiệu cô ta cứ lên tầng trước đi.

Đỗ Vãn Thu vừa đi lên vừa ngoái đầu lại, cuối cùng cười thật tươi một cái với Giang Xuyên rồi mới nhanh chóng đi lên cầu thang.

Cơm phải ăn từng miếng, có những việc không thể nào gấp được, trước mắt quan trọng nhất là phải ở lại đã.

Chỉ cần có thể ở lại trong khu người nhà, thêm khoản tiền trong tay nữa, ngày tháng sau này của cô ta chắc chắn sẽ sống tốt thôi.

Còn tốt hơn cả Tiêu Thanh Như nữa!Đỗ Vãn Thu thầm nghĩ, cô ta không thể cứ chực chờ thế được, phải chuẩn bị đầy đủ hai đường.

Nếu như phía Giang Xuyên không thành công, vậy cô ta chỉ có thể đi con đường khác thôi.

“Đồng chí Giang đến thăm đồng chí Đỗ sao?” “Đi ngang qua.

” “Không biết bao giờ mới được uống rượu mừng của hai người đây ta? Dù sao thì bây giờ cậu cũng đã từ hôn với Thanh Như rồi, mọi người đều được độc thân cả rồi, cậu với đồng chí Đỗ lập gia đình cũng chẳng ai nói gì đâu.

” Sắc mặt Giang Xuyên sầm lại: “Kết hôn gì cơ? Đừng nói bậy bạ! Sau này tôi không muốn nghe thấy những lời này nữa.

” “Haizz, ngày nào cậu cũng tới tìm Đỗ Vãn Thu, không phải muốn cưới cô ấy thì là gì? Dù gì bây giờ giữa hai người cũng chẳng có vướng mắc gì nữa, thế thì cứ cưới thôi, sau này cũng tiện chăm sóc cho cô ấy với đứa bé nữa.

” Đúng là vớ va vớ vẩn, Giang Xuyên tức suýt tắc thở.

Anh ta chưa từng nghĩ sẽ cưới Đỗ Vãn Thu! Cũng không có ý đó với cô ta!Bảo sao Thanh Như sống chết không chịu quay lại với anh ta, chắc chắn là nghe nhiều mấy câu này nên bị ảnh hưởng.

Hít thật sâu, nói với bản thân không cần giải thích quá nhiều với những người này, nếu không có khi càng giải thích lại càng hiểu lầm.

Chỉ cần anh ta không làm chuyện gì xấu, người khác thích nói như nào là chuyện của người ta.

“Ầy, tôi còn chưa nói hết mà, sao cậu đã đi rồi?” Chị dâu Vương mãi không nói gì kéo tay áo người bên cạnh mình: “Bà điên rồi à, mấy câu này mà nói lung tung được sao?” “Tôi ngứa mắt cái người trên tầng kia đấy.

” “Ngứa mắt thì đừng giao du gì với cô ta là được rồi còn gì? Nói mấy thứ bóng gió này làm gì chứ? Cẩn thận rước họa vào thân đấy.

” Người phụ nữ trung niên bĩu môi: “Bọn họ làm chuyện không có chừng mực, còn trách tôi nói khó nghe à?” Chị dâu Vương thở dài một hơi: “Đỗ Vãn Thu cũng đáng thương, một mình nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì, nếu như tìm được một người đàn ông đáng tin thì tốt quá rồi.

” Tìm đàn ông không vấn đề gì, nhưng mà không thể tìm người đàn ông đã có chủ được.

Người phụ nữ trung niên trợn trắng mắt: “Đúng là được hời rồi hèn, hồi trước cô chăm sóc cho Đỗ Vãn Thu, cũng nhận hời từ người ta rồi chứ gì? Chị dâu Vương cười nịnh nọt: “Cũng không nhận nhiều lắm.

” “Thôi thôi, tôi phải về nhà nấu cơm đây, chuyện giữa hai người này chưa xong đâu, tôi cứ chờ xem kịch hay thôi.

” Người phụ nữ trung niên xách làn lên, bên trong đựng củ cải đổi từ nhà người khác, ngâm nga giai điệu không biết tên nào đó về nhà.

Chuyện giữa Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu, chị dâu Vương biết nhiều hơn một chút, lúc này không biết tại sao lại có một cảm giác rằng, chuyện này không kết màn dễ thế đâu.

Dù sao thì nhà họ Tiêu với nhà họ Giang đã hủy hôn rồi, đủ để nói lên mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Chị dâu Vương thầm nghĩ, quan hệ với mình với Đỗ Vãn Thu cũng tốt, nếu như cô ta gả cho Giang Xuyên thật, sau này có chuyện tốt gì, chắc chắn sẽ rơi vào mình thôi.

Chỉ nghĩ thế thôi, cán cân trong lòng đã nghiêng sang phía Đỗ Vãn Thu rồi.

Mong là cô ta cố gắng thêm nữa.

.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 29: 29: Chờ Đợi Tiêu Thanh Như 1



Tiêu Thanh Như đi làm về nhà cũng nghe được chuyện của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

"Không biết Giang Xuyên suy nghĩ như thế nào, nhất định muốn khiến cha nó giúp đỡ để Đỗ Vãn Thu ở lại viện gia chúc, cha nó tức đến mức muốn cắt đứt quan hệ cha con với nó đấy.

""Cả ngày nay, mẹ của nó đến nhà tìm mẹ để nói chuyện, nói một hồi thì khóc.

""Con nói xem Giang Xuyên này cũng thật là, nó giữ Đỗ Vãn Thu ở lại đây, không phải là có ý muốn chịu trách nhiệm cho cuộc sống sau này của cô ta sao?""Trách nhiệm nặng nề như vậy, cũng không dễ dàng gì để gánh vác, hơn nữa còn phải gánh vác cả đời, nếu không sau này xảy ra chuyện gì Giang Xuyên sẽ bị người ta mắng chửi?"Một người đàn ông muốn gánh vác cuộc sống sau này của một người phụ nữ, chuyện này là có ý gì chẳng phải đã quá rõ hay sao?Cũng không biết Giang Xuyên là ngốc thật hay là giả ngốc nữa.

May mắn Thanh Như không gả cho Giang Xuyên, nếu không bây giờ thế nào cũng hối hận đến chết.

Mẹ Tiêu vừa nói lại vừa để ý đến biểu cảm của con gái.

Thấy sắc mặt của cô không có gì thay đổi, trên mặt hoàn toàn là vẻ thờ ơ, dường như đang nghe một câu chuyện của người lạ, cũng không vì chuyện của Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu mà mất đi khẩu vị lúc ăn cơm.

Tâm trạng của mẹ Tiêu không kiềm được mà vui vẻ, xem ra con gái đã thật sự buông xuống được rồi.

Mọi người ở chung trong viện gia chúc, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hoàn toàn không có khả năng né tránh được nhà họ Giang.

Lúc này mẹ Tiêu nói chuyện của bọn họ cũng là vì bà muốn quan sát thái độ của con gái.

Mặt khác bà thấy có một số vấn đề càng cố ý lảng tránh thì vết sẹo mà nó để lại càng sâu.

Nếu bọn họ ra sức né tránh nhà họ Giang, không biết còn có bao nhiêu người sẽ tưởng rằng Thanh Như nhà bọn họ chưa thể nào buông bỏ được Giang Xuyên ấy chứ.

Bà hừ một tiếng, phải để cho tất cả mọi người xem bọn họ vốn dĩ không quan tâm Giang Xuyên.

Bỏ lỡ Thanh Như là tổn thất của anh ta.

Tiêu Hoài Thư nhìn em gái, nghĩ cần phải giúp anh em tốt một phen: "Mẹ, lúc ăn cơm đừng nói chuyện người ngoài.

""Sau này cũng đừng nhắc đến, nếu không với tính tình nóng nảy của con, ngày nào đó không chừng sẽ đi đánh nó một trận cũng nên.

"Không được đánh nhau, mẹ Tiêu vội nói: "Được được được, không nhắc đến nữa, dù sao cũng không liên quan gì đến nhà của chúng ta, ai muốn làm gì thì làm.

"Bà gắp cho con trai và con gái mỗi người một cái bánh bao: "Thời tiết lạnh rồi, mấy đứa nên ăn nhiều một chút cơ thể mới ấm được.

""Mẹ, mẹ cũng ăn đi.

"Tiêu Thanh Như múc cho mẹ một bát cháo nóng hôi hổi, cũng lấy bánh bao của mình bẻ ra làm đôi.

"Một mình con ăn không hết.

"Mẹ Tiêu tự nhiên mà tiếp nhận: "Sáng mai mẹ sẽ luộc trứng gà cho con, ngoài ra còn nấu thêm gừng với đường đỏ, đảm bảo con sẽ ấm cả ngày.

"Bởi vì Tiêu Thanh Như ở trong tuyết lạnh quá lâu, mẹ Tiêu muốn giúp cô bồi dưỡng cơ thể.

Nếu để lại di chứng thì sẽ không tốt.

"Một rổ kia là của Tiểu Hứa mang đến, đủ cho con ăn cả một tháng, chờ khi nào con ăn hết rồi mẹ lại đi hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua, hoặc qua nhà đồng hương đổi một chút.

""Mẹ, mọi người cùng nhau ăn đi, một mình con ăn cũng ngại lắm ạ.

""Con là người bệnh, còn lại làm phẫu thuật nữa, bồi bổ thêm thì có gì đâu mà ngại?""Người bệnh là con, còn mọi người vất vả chăm sóc, tốt nhất là mọi người cùng nhau bồi bổ ạ.

"Cha Tiêu dở khóc dở cười: "Điều kiện nhà chúng ta không đến mức không mua nổi trứng gà, không cần quá chắt chiu đến như thế, phiếu mua hàng hết thì nói với bố, bố sẽ nghĩ cách.

"Tiêu Hoài Thư lấy một xấp phiếu từ trong túi áo bành tô ra: "Mẹ, mẹ cầm dùng trước đi.

"Nhìn kỹ, có đủ phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu dầu…"Tiền trợ cấp và phiếu mua hàng của con nên dành dụm sau này còn dùng để cưới vợ nữa đấy.

""Con có để dành rồi.

" Anh đẩy phiếu lại trước mặt của mẹ: "Con đã hơn hai mươi tuổi rồi, không thể cứ ăn cơm miễn phí ở nhà mãi.

""Vậy mẹ giữ cái này, con có cần tới thì nói với mẹ nhé.

""Vâng.

"Lần này Tiêu Thanh Như bị bệnh, khiến cho mẹ Tiêu hoàn toàn hiểu được sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.

Vì thế, bà hùng hồn nói: "Sau này mỗi ngày mẹ sẽ cho mỗi người trong nhà một cái trứng gà luộc.

""Mẹ đừng quên cho chính mình.

""Mẹ không có đi làm bồi bổ như thế mà làm cái gì?"Không một ai trên bàn cơm ủng hộ câu nói này.

.
 
Back
Top Bottom