Ngôn Tình Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!

Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 20: Phần 20


Tài năng diễn xuất của Hách Liên Chương đã được rèn luyện từ nhỏ, chơi tình cảm làm sao ngươi chơi lại hắn được?

Ngày đó sau khi tan triều Hách Liên Chương đến chỗ ta ném cả chén trà, khí chất đế vương uy nghiêm sụp đổ tan tành, mặc triều phục mà chửi vị đại thần dâng tấu kia suốt hai mươi phút.

Sau khi chửi đã, đương kim thánh thượng ưu nhã uống trà, nói: "Hậu thuẫn lớn nhất của muội đang ngồi đây, sống được thì sống, không sống được thì cứ xem như chơi không Tạ Du rồi hãy hòa ly, chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi."

Cuối cùng Hách Liên Chương khoát tay: "Lễ bộ đã chọn ngày xong rồi, muội chuẩn bị làm tân nương đi!"

26

Mồng sáu tháng sáu, ta và thế tử An Định Hầu Tạ Du đại hôn.

Ta từ Quận chúa phủ đi ra, của hồi môn từ bắc đến nam vòng quanh cả kinh thành khiêng vào An Định Hầu phủ.

Tạ Du dẫn đội thiết kỵ tinh nhuệ của hắn đến đón dâu, Hách Liên Chương bất chấp sự phản đối của Lễ bộ, ngồi ở ghế chủ tọa cao đường, khi nghe tin này suýt nữa thì không giữ được mặt lạnh.

Làm sao giữ được? Đó chính là đội thiết kỵ tinh nhuệ khiến hắn mất ngủ đấy!

Trong tiếng chúc mừng, Hách Liên Chương nắm tay ta, từ từ đặt vào lòng bàn tay Tạ Du.

Hắn dùng giọng chỉ có ba người chúng ta nghe được mà nói: "Ta giao muội muội của ta cho ngươi, Doãn Chấp, nửa đời trước ngươi bảo vệ quốc gia, nửa đời sau, ngươi hãy bảo vệ muội ấy cho tốt."

Lòng ta xúc động vô cùng, Tạ Du nắm tay ta, chậm rãi nói một tiếng "Được."

Ta cứ thế bước ra khỏi Quận chúa phủ, hơn nữa còn bước ra khỏi hoàng cung đã giam cầm ta mười lăm năm.

Xe hoa đi rất êm ái, hai bên đường đều là tiếng chúc mừng của bách tính, ta vén khăn che mặt lên ăn chút đồ lót dạ, ta nghĩ bụng Tạ Du được bách tính yêu mến đón chào ghê.

Sau đó trong tiếng pháo và tiếng reo hò, ta được Tạ Du nắm tay dìu xuống xe, bước qua chậu lửa, hỉ nương nhất xướng tam thán, chúng ta thuận theo bái thiên địa.

Cho đến khi ngồi trên giường tân hôn, Tạ Du vẫn không buông tay ta ra.

Ống tay áo của hỉ phục rất rộng, che đi bàn tay đang đan vào nhau của chúng ta, trong hỉ phòng từ sớm đã có tiểu bối đến xem náo nhiệt, ta đội khăn hỉ, nghe thấy một giọng nói non nớt: "Tiểu thúc thật không nỡ rời tân nương tử! Cả đường đi không buông tay."

Lập tức cả hỉ vòng vang lên tiếng cười ồ.

"Tân hôn mà! Lần đầu tiên trong đời, ai mà chẳng thích!"

"Thông suốt rồi à lão tam, biết nhớ tân nương tử rồi."

Tạ Du dường như sợ ta không thoải mái, bóp tay ta một cái định buông ra, nhưng không ngờ bị ta nhẹ nhàng nắm lại.

Động tác của Tạ Du khựng lại, giây sau nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón đan vào nhau.

Ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Nói ta thì được, đừng có mạo phạm Quận chúa."

Hỉ phòng im lặng một thoáng, sau đó lại náo nhiệt: "Thành thân rồi! Còn gọi Quận chúa gì nữa! Được không đấy Tạ Tam!"

Giọng này ta nghe ra rồi, là Ngụy Viễn.

Những người ở trong hỉ phòng hôm nay, đều là thân tín và bằng hữu tốt của hắn.

Đã đến giờ, mọi người yên lặng, trong tiếng của hỉ nương, Tạ Du cuối cùng cũng buông tay ta ra, cầm lấy cân hỷ*.

Ánh sáng từ tối đến sáng, mùi hương trong không khí dần đậm, trong bầu không khí vui vẻ, ta rơi vào đôi mắt đen láy của Tạ Du.

Đối diện nhau, ta chớp chớp mắt, nhìn phu quân mới cưới anh tuấn trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng.

Trong hỉ phòng vang lên tiếng kêu đang cố nén lại, sau đó là một tràng chúc mừng.

Nến đỏ lay động, không khí lãng mạn, có người đang hát: "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng."

(*) Câu thơ trong tác phẩm "Thước kiều tiên" - Tần Quán, dịch thivien

27

Chúng ta đối diện nhau hồi lâu, lâu đến nỗi những nữ nhân bên cạnh phải lấy khăn che miệng cười: "Tân nương quá đẹp, Tam thúc nhìn đến ngẩn người rồi, đến lúc kết tóc uống rượu giao bôi thôi!"
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 21: Phần 21


Hỉ bà bưng khay đến, Tạ Du cầm kéo, cắt một lọn tóc dài của mình, rồi cẩn thận tiến đến gần ta, nắm lấy mái tóc của ta.

Hơi thở hòa quyện, mang theo hương thơm ấm áp, ta lại bật cười.

Hỉ bà lại hô: "Kết tóc làm phu thê, đầu bạc vẫn không rời."

Có lẽ không khí quá tốt đẹp, khi chúng ta uống rượu giao bôi, trong khoảnh khắc hơi thở hòa quyện, ta bỗng cảm thấy một chút hồi hộp.

Rượu ấm vào bụng, lễ giao bôi hoàn thành. Tạ Du cúi đầu nhìn ta, khẽ nói: "Quận chúa hãy ăn thêm chút gì đó lót dạ, đợi khách về hết rồi hãy tắm rửa, thoải mái một chút, ta tiếp khách xong sẽ quay lại."

Tân lang đã ra tiền sảnh tiếp đãi tân khách, với thân phận của ta, những người đến náo động phòng tân hôn cũng rất biết điều mà giải tán, chỉ để lại hai vị phu nhân đoan trang.

Hai đại ca của Tạ Du, một là trưởng tử của chủ mẫu, một là trưởng tử của thiếp thất, đều không phải là người dễ đối phó.

Phu nhân của họ thì càng không hiền lành.

Nhưng mà, với thân phận của ta đàn áp, những người khó đối phó đến mấy cũng phải dịu lại trước mặt ta.

Nữ nhân hơi cao cười trước: "Quận chúa, ta là Đại tẩu của Tam thúc, đây là Nhị tẩu."

Nhị tẩu nghe vậy nhanh chóng hành lễ với ta, ta không ngăn cản, dịu dàng nói: "Không cần đa lễ, sau ngày hôm nay chúng ta đều là người một nhà."

Hai vị phu nhân làm đủ lễ nghi, hàn huyên vài câu rồi mới rời đi.

Tiểu viện của Tạ Du có tên là Sương Lộ viện, khi ta đang ăn bánh trôi rượu ngọt thì sẵn tiện gọi nha hoàn vốn luôn hầu hạ Tạ Du đến hỏi thăm tình hình, mới biết Tạ Du bình thường không ở Hầu phủ bao giờ, sau khi về kinh, hắn ở một tiểu viện khác không phải nơi này.

Sương Lộ viện là tiểu viện được quy hoạch lại sau khi ban hôn, vị trí và bố cục đều tốt nhất, ngay cả việc tu sửa cũng đều do Tạ Du trực tiếp giám sát.

Qua vài câu ngắn ngủi, ta có thể tưởng tượng được những mâu thuẫn đã xảy ra vì việc tu sữa viện này, nhưng có ích gì đâu?

Ta đại diện cho hoàng gia, cho tân đế, dù đại phòng hay nhị phòng có ý gì, cũng không dám có bất kỳ ý kiến nào về tiểu viện này.

Ta không hỏi thêm nữa, về sau ta cũng sẽ không can thiệp vào chuyện hậu trạch, còn có những việc quan trọng hơn đang chờ ta làm.

Ta nhận mặt từng người hầu trong phòng, tìm hiểu chức vụ của họ, ban thưởng xong thì cho họ lui ra.

Ta mặc áo ngủ quan sát phòng tân hôn, cuối cùng đã biết cảm giác quen thuộc khi vén khăn che mặt lên đến từ đâu.

Cách bài trí của phòng tân hôn này có cùng phong cách với tẩm cung của ta.

Khoảng ba khắc sau, ta nghe thấy tiếng hành lễ bên ngoài, ta ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, vị tân lang tuấn nhã của ta bước vào.

Ta xuống giường, nhưng không thấy hắn lại gần.

Ta cũng không vội, mượn ánh đèn ngắm nhìn.

Dưới ánh đèn nhìn người đẹp thêm ba phần, huống chi là khuôn mặt của mỹ nhân Tạ Du mà ta luôn nhớ nhung, lúc này hắn đã uống rượu, quả thực có phong thái trăng sáng ôm vào lòng.

28

Mỹ nhân hành lễ với ta: "Trên người ta toàn mùi rượu, sợ làm phiền Quận chúa, để ta tắm rửa trước."

Nói xong lập tức xoay người vào phòng tắm.

Ta nhướn mày, tựa vào giường xem tranh xuân cung.

Đây là do họa sĩ ngự dụng trong cung vẽ, nét vẽ rõ ràng, tư thế đa dạng, chất lượng được đảm bảo vô cùng.

Xem được nửa chừng thì Tạ Du cuối cùng cũng tắm xong, thay một bộ trung y trắng như tuyết, trên người có mùi ẩm ướt tươi mới.

Ta vẫn không nói gì, cho đến khi Tạ Du bước ra, ta mới vỗ vỗ mép giường, dịu dàng nói: "Ngồi xuống đi."

Giường là giường bạt bộ, rất lớn, hạ rèm xuống sẽ tạo thành một không gian kín đáo nhỏ.

Tạ Du im lặng đứng một lúc, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh, hơi thở và áp lực của một nam nhân trưởng thành ập đến.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 22: Phần 22


Ta mỉm cười, đóng sách lại, nhìn hắn: "Còn nhớ lời nói ở đình trên hồ vào ngày trùng dương không?"

Vẻ mặt Tạ Du vẫn nhạt nhẽo như thường, nghe vậy gật đầu một cái, không thấy chút vui mừng nào của ngày thành hôn, nhưng ta khá thích bộ dạng này của hắn, càng lạnh lùng thì lúc ngủ càng sướng mà.

Ta nói: "Ta tên là Lam Nguyệt, nếu chàng không quen, có thể gọi ta là Trường Lạc."

Tạ Du gọi một tiếng Trường Lạc.

"Ta nên gọi chàng thế nào?" Ta chống đầu trêu chọc hắn: "Tạ lang, Tam lang, hay là. . . phu quân?"

Sắc mặt Tạ Du không đổi: "Nàng gọi thế nào cũng được."

Ta đưa tay ra, Tạ Du có vẻ chưa kịp phản ứng, ta trực tiếp nghiêng người về phía trước nắm lấy tay hắn.

Bàn tay rộng dài, lòng bàn tay có những vết chai sần sùi, nhiệt độ rất cao.

Có thể thấy rõ cả người Tạ Du đều cứng đờ.

Ta có thể cảm nhận được, Tạ Du không muốn động phòng với ta lắm, nên cứ kéo dài thời gian.

Làm sao có thể được chứ? Ta lắc lắc tay hắn, ta về đây là để ngủ với hắn, hôm nay là đêm động phòng! Hôm nay còn không ăn được thì sau này nói gì?

"Tạ lang, sau ngày hôm nay chúng ta là phu thê rồi, phu thê ở với nhau đều thân mật như vậy, chàng phải quen đi."

Tạ Du nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

"Đúng vậy, chính là như thế." Ta khẽ hỏi hắn: "Sao không nhìn ta? Ta không đẹp sao?"

Hàng mi dày của Tạ Du khẽ run, ngẩng mắt nhìn thẳng vào ta.

Nến đỏ rọi qua màn, hương thơm thanh lạnh trong ánh mắt đối diện dần trở nên mập mờ ấm áp, ta lại hỏi: "Ta không đẹp sao?"

Tạ Du mím môi, khả năng kiểm soát cảm xúc của hắn quả thực rất mạnh, khuôn mặt vẫn lạnh như cũ, nhưng vành tai đã đỏ lên, hồi lâu sau hắn nghiêng đầu: "Đẹp. . ."

Trời ơi thật sướng.

Sao lại có một nam nhân cuốn hút đến thế.

Thái độ cứng rắn hơn chút nữa đi, vẻ mặt lạnh lùng hơn chút nữa đi, áp lực càng mạnh càng cuốn hút mà.

Ta thử khiêu khích hắn: "Đẹp như vậy sao vẫn không muốn động phòng với ta sao? Vẫn còn nhớ người trong lòng sao?"

Đường nét khuôn mặt Tạ Du vừa mới mềm xuống một chút lại căng lên, sự ấm áp trong đôi mắt kia đã hoàn toàn biến mất, lạnh nhạt nói: "Sau khi từ biệt ở Sùng Sơn, ta đã sớm dứt bỏ những suy nghĩ về nàng ấy, Quận chúa không cần nhắc đi nhắc lại."

Vị đúng rồi, chính là như vậy.

Ta đưa tay v**t v* yết hầu của hắn, Tạ Du đột ngột ngẩng mắt nhìn ta, ta đón lấy ánh mắt của hắn và cười: "Nhưng vẫn không muốn động phòng với ta đúng không?"

Yết hầu Tạ Du chuyển động, giọng khàn đặc nói: "Người thính phòng trong cung phái đến là người của nàng."

"Đúng vậy, thì sao nào?" Ta đột ngột đẩy hắn ngã xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta đặt tay lên vai hắn: "Hôm nay nhất định phải động phòng, nếu chàng không làm được, ta sẽ tự làm."

Lồng n.g.ự.c Tạ Du phập phồng dữ dội, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.

Nghĩ hắn xuất thân thế gia, mười bốn tuổi đã cưỡi ngựa, trải qua bao nhiêu cửa sinh tử, chắc là trong mơ cũng không dám nghĩ có một ngày sẽ bị người ta cưỡng ép.

Mắt Tạ Du đỏ lên vì giận, mi mắt hắn sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, khi nhìn người khác luôn có cảm giác xa cách ngàn dặm, lúc này vẻ tức giận lại làm dịu đi cái lạnh lẽo đó, toàn bộ đôi mắt đều trở nên sinh động.

29

"Quận chúa." Giọng hắn như bị vắt ra: "Xin. . . tự trọng."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Trong đêm tân hôn, chàng bảo thê tử của mình tự trọng sao?"

"Hơn nữa không phải đã nói là không gọi ta là Quận chúa nữa sao?" Ta hoàn toàn dịu giọng, làm nũng hôn lên sống mũi hắn, khẽ nói: "Tạ lang, chàng vốn đã biết, ta mong ngóng chàng đã nhiều năm."

Tạ lang bốc khói, nói lắp bắp. Theo quy củ thời cổ đại, với hoàn cảnh của hắn, Tạ Du sống hai mươi năm, ngoại trừ sinh mẫu hôm nay e là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ giới, hơn nữa còn là hàng cấp cao.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 23: Phần 23


Ta vùi mặt vào bên cần cổ nóng bỏng của hắn, dùng chóp mũi cọ vào làn da khô ráp của hắn, dịu giọng gọi thêm một tiếng Tạ lang.

Nến hỉ cháy phát ra tiếng lách tách, màn đỏ buông xuống, ánh nến lay động tạo bóng, che đi hơi thở nặng nề và tiếng nước.

Bóng đổ qua màn giường quấn quýt bên nhau, dần dần ngã xuống giường.

Ta tháo kim quan giữ tóc của Tạ Du xuống, tóc đen xõa xuống, ta mỉm cười, kéo đuôi tóc hắn xuống, khẽ nói: "Nhẹ thôi, Tạ lang."

Sau nhiều năm, ta lại được thưởng thức nam sắc.

Nam sắc này sống động, tuy lần đầu có chút thiếu kinh nghiệm, nhưng được ở chỗ rất biết nghe lời, dễ dạy, sau khi xong còn mang theo thói quen nghề nghiệp, tự mình tổng kết rút ra kinh nghiệm.

Ta bị đau đạp hắn một cái, lần sau hắn tuyệt đối không để ta phải đạp nữa.

Một hồi mây mưa, nến đỏ cháy hết, mơ màng mở mắt ra thì cổ họng ta hơi khô, trước mặt là cơ n.g.ự.c phập phồng.

Da thịt ấm áp khô ráp, có hai vết răng ta cắn, bên ngoài màn truyền đến giọng nói của nữ tỳ: "Quận chúa, đến giờ rồi, nên thức dậy rồi."

Tạ Du đã mở mắt, bị tư thế ta đang cuộn trong lòng hắn làm chấn động. Vừa định ngồi dậy, đã bị ta vòng tay qua cổ, đầu vùi vào hõm cổ cọ cọ.

"Ngủ thêm một khắc nữa."

Thân thể Tạ Du cứng đờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã thả lỏng xuống, hắn vụng về vuốt vuốt tóc mai ta, khẽ nói: "Quận chúa, nên dậy thôi, muốn ngủ thì dâng trà xong về ngủ tiếp."

Ta hoàn toàn tỉnh táo, nắm đuôi tóc hắn kéo dài giọng nói: "Còn chưa xuống giường đã đổi giọng! Đêm qua chàng đâu có gọi ta là Quận chúa."

Sáng sớm, Tạ Du lại bốc khói, vành tai đỏ ửng mãi đến khi mặc xong y phục xong mới tan hết.

Ngày thứ hai sau đại hôn, vì điềm cát tường nên chúng ta đều mặc đồ đỏ, khi ra khỏi viện xuống bậc thang có nữ tỳ đỡ ta, ta nhìn Tạ Du bên cạnh, nắm lấy tay hắn.

Tạ Du dừng bước.

Các nữ tỳ lùi lại một bước cúi đầu.

"Đến nội sảnh rồi hãy buông." Ta lắc lắc tay đang nắm: "Chàng phải quen đi, sau này còn nhiều lần nữa."

Tạ Du mím môi, khi bước hắn đi chậm lại, ta nói: "Chàng mặc đồ đỏ, rất đẹp."

Tạ Du vẫn không nói gì, nhưng lòng bàn tay nóng bừng.

30

Trong nội đình toàn là tiếng cười nói, sau khi thông báo ta buông tay Tạ Du ra.

Thông thường khi dâng trà cho công công và bà bà, tân nương phải quỳ xuống, nhưng ta không phải người thường.

Bồ đoàn thêu gấm chỉ đặt trước mặt lão Hầu gia.

Quỳ một lần như này cũng được, dù sao cũng vì lão Hầu gia đã cống hiến cho đất nước lại còn là bề trề.

Ta và Tạ Du cùng quỳ xuống, dâng trà, đổi xưng hô, nhận lễ vật trong nụ cười của lão Hầu gia.

Những người còn lại thì không cần thiết, thân phận của ta không cần bái kiến công công và bà bà.

Chỉ là sau khi dâng trà cho Hầu gia, ta nhìn về phía sinh mẫu của Tạ Du, hiện là Hầu phu nhân và mỉm cười, thái độ rõ ràng thân thiết hơn nhiều: "Mẫu thân mời dùng trà."

Vẻ mặt vốn đã từ ái của Hầu phu nhân càng thêm dịu dàng, nắm lấy tay ta, nói liên tục ba chữ được.

Cơ bản đến đây là xong, dù đại phòng nhị phòng là vai trên, nhưng thân phận của ta có thể đè họ xuống một bậc, chỉ cần đi qua loa cho có lễ là được.

Buổi gặp mặt tân nương không có gì cứ thế kết thúc.

Theo luật Đại Nghiệp, quan viên tân hôn có bảy ngày nghỉ, khi ra khỏi nội đình ta lại nắm tay Tạ Du, lần này hắn đã quen hơn nhiều.

"Mấy ngày này có dự định gì không?" Ta hỏi.

"Ta có một trang viên ở ngoại ô kinh thành, giống hệt như thư trai ở Giang Nam, sau viện có suối nước nóng tự nhiên, mấy ngày này có thể đến đó tiêu khiển thời gian."

Ta nhướn mày: "Ta còn tưởng chàng sẽ lấy cớ công vụ để tránh ta!"

Tạ Du dừng bước, xoay người nhìn ta: "Trong lòng nàng, ta là người như vậy sao?"
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 24: Phần 24


Vẻ mặt Tạ Du vẫn không đổi, nhưng ta biết hắn đang giận, cũng không chuyển chủ đề: "Đừng trách ta, trước khi thành hôn chàng tránh ta như tránh hổ lang, thêm vào đó chàng có người trong lòng, ta tưởng chàng ghét ta!"

"Nếu ghét nàng thì đã không thành hôn với nàng." Tạ Du nói: "Nàng là thê tử của ta, đây là những việc ta nên làm."

Ta cười rộ lên, lúc này đã vào viện tân hôn của chúng ta, ta dừng lại, tiến tới gần hắn, lắc lắc tay hắn: "Là ta sai rồi, đừng giận nữa."

Tạ Du, kẻ trầm lặng này chưa từng trải qua kiểu vừa thẳng tay đánh rồi lại quay sang dụ dỗ này, đến nỗi từ hôm qua đến giờ đều bị ta dắt mũi đi, ta thấy hắn vẫn lạnh mặt, ôm lấy eo hắn, ngước lên nhìn hắn, làm nũng nói: "Đừng giận nữa mà!"

Tạ Du nghiêng mặt đi, rất nhanh lại quay lại, hắn giữ vai ta, hít một hơi sâu dường như muốn quở trách ta không hợp quy củ, nhưng không hiểu sao vừa nhìn vào mắt ta lại từ bỏ.

Ngay cả tay giữ vai ta cũng mất hết sức lực.

"Ta không giận." Tạ Du vừa định gọi ta là Quận chúa, thấy ta chúm môi, lập tức sửa miệng: "Trường Lạc, ta không giận."

Thế này mới đúng chứ, ta cười với hắn, nhưng lại buông tay ra một cách gọn gàng, xoay người đi vào viện: "Vậy nhanh thu xếp đi, tốt nhất sáng mai chúng ta nên đi sớm."

Đi được vài bước, mới nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ta khẽ cong môi cười.

Tiểu tử, không tin còn trị không được chàng.

31

Sáng sớm hôm sau ta và Tạ Du đã đến thư trai ở ngoại ô.

Trên đường đi ta hỏi hắn trong thường làm gì thư trai.

"Khắc ấn chơi, luyện chữ tĩnh tâm. Cuối xuân thì hoặclà cưỡi ngựa dạo chơi ngắm cảnh đồng quê, hoặc là câu cá tiêu khiển." Tạ Du nhìn ta đang ngồi xiêu vẹo dựa lên vai hắn, rất chân thành hỏi: "Ngày trước trong cung nàng cũng phóng túng như vậy sao? Không bị ma ma dạy dỗ quở trách sao?"

"Lúc nhỏ có, còn bị đánh roi! " Giọng ta lười biếng: "Sau khi Thái tử ra cung lập phủ thì không ai dám quản ta nữa."

Giọng Tạ Du nghe không ra cảm xúc gì: "Tân đế và nàng quả thật là tình cảm sâu đậm."

Ta không thể phản bác, đùa nghịch tay hắn, đột nhiên nói: "Hai tháng sau khi phụ thân ta c.h.ế.t trận, mẫu thân ta cũng qua đời, ta được đón vào cung."

Tạ Du sững người, nhìn về phía ta.

"Tiên đế chỉ có vài nhi tử, ta vừa vào cung đã được sủng ái, nên cho ta ở bên Quý phi nương nương để bà ấy dạy dỗ ta. Nương nương thích yên tĩnh, ở Phương Hoa điện cách Thanh Nguyệt điện một khoảng. Tân đế, khi đó là Ngũ Hoàng tử vì sinh ra đã có triệu chứng ly hồn, đần độn điên dại, nên cũng ở trong lãnh cung Thanh Nguyệt điện này."

Tạ Du không ngắt lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Lần đầu tiên ta gặp huynh ấy, huynh ấy bò ra từ một lỗ hổng trên bức tường ngăn cách giữa hai điện, đói đến thảm hại, hỏi xin ta đang ngồi ăn bánh trong vườn hoa một miếng."

Nói đến đây đã là vượt quá phép tắc, nhưng hiếm khi thấy Tạ Du không ngăn lại.

"Ta đã cho huynh ấy, sau đó không hiểu vì sao huynh ấy đột nhiên tỉnh táo trở lại, từ đó trở thành Ngũ Hoàng tử." Ta nói: "Chỉ vì miếng bánh ấy, huynh ấy đã luôn xem ta như muội muội ruột thịt."

Dĩ nhiên, có những điều ta không nói ra, chẳng hạn như khi ta đọc "Kỳ biến ngẫu bất biến", Hách Liên Chương đối lại "Phù hiệu khán tượng hạn", sau đó chúng ta ôm nhau khóc nức nở.

Xuất thân từ cùng một nơi, đó mới chính là nguyên do tình cảm giữa ta và hắn sâu đậm đến vậy.

"Ta thành thân với chàng, đúng là vì muốn giúp tân đế lôi kéo quân quyền." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhưng nếu ta không muốn, tân đế cũng sẽ không ép buộc ta, ta đồng ý, chỉ đơn thuần vì chàng mà thôi."

Tạ Du như không chịu nổi ánh mắt của ta, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, chỉ là một lúc sau chậm rãi vòng tay ôm lấy vai ta.

Ta được đằng chân lân đằng đầu, gần như dựa cả người vào người hắn.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 25: Phần 25


Thật kỳ lạ, rõ ràng trong lễ cưới chúng ta đã hoàn thành "sinh mệnh đại hòa hợp", đã hòa hợp như nước với sữa, vậy mà Tạ Du vẫn không thể thích ứng với những cử chỉ thân mật.

Nhưng cũng chẳng sao cả, ta nhắm mắt lại nghĩ, phá vỡ được phòng tuyến trong lòng của người như hắn mới là điều thú vị nhất.

32

Sau hai canh giờ ngồi xe ngựa, cuối cùng bọn ta cũng đến được thư trai.

Có thể thấy Tạ Du rất yêu thích nơi này, từ trong nhà ra ngoài sân đều có dấu vết được chăm sóc tỉ mỉ. Ta đoán hắn đã dành toàn bộ thời gian rảnh ở đây.

Sau khi nghỉ ngơi, ta và Tạ Du dạo bước trên con đường nhỏ trong thôn. Lúc này ta nắm tay hắn không còn cảm thấy kháng cự như trước nữa.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm tươi mát của cỏ cây hoang dã. Xa xa, khói bếp từ thôn làng lan tỏa, tiếng trâu rống vọng lại.

Ta bắt đầu trò chuyện với Tạ Du. Do tính hạn chế của thời đại, các văn nhân sĩ tử thời xưa đều có một khuyết điểm chung - chỉ nói chuyện gia đình, tuyệt đối không có sự giao lưu về tinh thần với thê tử.

Một phần vì bọn họ kiêu ngạo cho rằng nữ tử bất tài, cho rằng nữ nhi gia kiến thức hạn hẹp; phần khác, phái nữ bị khuôn phép cũng không thể đạt đến trình độ giao lưu tinh thần.

Vì thế trên đường về, Tạ Du đột nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Đây là lần đầu tiên ta trò chuyện với một người nữ tử như vậy."

"Hãy quen dần đi, ở bên ta, sau này còn nhiều lần đầu tiên nữa." Ta đột ngột chuyển chủ đề: "Chàng có từng trò chuyện như vậy với người trong lòng mình không?"

Tạ Du nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, sắc mặt không thay đổi, nhìn ta một cái rồi lắc đầu: "Ngoài những cuộc đối thoại khám bệnh khi bị thương, ta và nàng ấy không có giao tiếp nào khác."

Ta không bình luận gì, cười nói: "Vậy chàng thấy hôn sự này tốt chứ?"

Tối hôm đó, bọn ta ăn đồ nướng trong đình viện. Cá do nông dân gần đó mang đến. Dưới bầu trời đêm vang tiếng ve kêu, Tạ Du ngồi xếp bằng trên bồ đoàn nướng cá cho ta.

"Cuối cùng cũng được ăn cá nướng của Tạ công tử." Ta cố ý thở dài: "Thật không dễ dàng gì!"

Tạ Du đã quen với việc ta trêu chọc, vẫn điềm nhiên nói: "Sau này muốn ăn, ta sẽ nướng cho nàng."

Ta quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tập trung của hắn, nghĩ thầm, tiến bộ nhanh quá!

Mới ngày thứ hai thôi!

Lòng ta lại bắt đầu ngứa ngáy, hỏi: "Chàng đã từng nướng cho người trong lòng chàng chưa?"

Lửa than bật lên tiếng tách, Tạ Du nhạt giọng nói không, một lúc sau lại nói: "Ta và nàng ấy không có bất cứ điều gì quá giới hạn, nàng ấy thậm chí còn không biết tâm ý của ta."

Điều này ta tin, trong thời đại này, e rằng ngay cả khi chữa thương cũng không được ở riêng. Nhưng mà, ta nhìn đường nét cứng rắn lạnh lùng dưới hàm Tạ Du, biết hắn lại không vui rồi.

Ta cười cười, cúi người "chụt" một cái hôn lên má hắn. Tạ công tử suýt ngã ngồi xuống đất. Hắn quay sang nhìn ta, ánh lửa chiếu vào đôi mắt sáng ngời làm chúng trở nên long lanh, mang theo vẻ kinh ngạc và sửng sốt.

Ta bật cười: "Chàng phải quen dần đi!"

33

Trước khi gả cho Tạ Du, ta đã biết hắn chưa từng có mối quan hệ thân mật với phái nữ nào. Điều này khiến ta rất hứng thú với việc xâm nhập không gian riêng tư và phá vỡ ranh giới cá nhân của hắn.

Ví dụ như sau khi rửa mặt đánh răng rồi lên giường, ta cuộn tròn trong lòng hắn đọc sách. Tạ Du sẽ nhíu mày, lúc này cần cọ cọ vào cổ hắn, sau vài lần cọ Tạ Du sẽ thở dài, đặt tay lên eo ta. Thói quen này chỉ cần bảy ngày để hình thành. Đến ngày thứ tám, khi ta lên giường, Tạ Du thậm chí rất tự nhiên dang tay ra, đợi ta cuộn vào lòng tìm được vị trí thoải mái trên n.g.ự.c hắn rồi mới ôm chặt ta.

Hoặc như thỉnh thoảng nhắc đến người trong lòng hắn, khi hắn mặt không cảm xúc tỏa khí lạnh thì ôm eo hắn nũng nịu. Tạ Du sẽ theo phản xạ cứng người một chút, sau đó từ từ thả lỏng, lúc này cần nhìn hắn với vẻ mặt ấm ức đáng thương, mềm giọng nói ta ghen mà.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 26: Phần 26


Ghen tất nhiên là giả vờ, ta thậm chí không biết người trong lòng hắn họ gì.

Thói quen này cần mười sáu ngày để hình thành. Đến ngày thứ mười bảy, chỉ cần ta tiến đến gần, hắn sẽ theo phản xạ dang tay ra, đợi ta ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn rồi vỗ nhẹ lưng ta để trấn an.

Lại ví dụ như đòi một nụ hôn khi hắn trở về. Điều này thì không dễ dàng như vậy, bởi vì Tạ Du sẽ né tránh. Lúc này cần phớt lờ hắn, thu hồi mọi nhiệt tình, không nói chuyện, cũng không nhìn vào mắt hắn.

Thái độ của Tạ Du sẽ chuyển từ không sao cả sang bối rối, khi ta quay lưng lại với hắn trên giường thì hoàn toàn vỡ trận, xoay người ôm lấy ta, im lặng hồi lâu mới nặn ra được câu: "Bây giờ có thể hôn. . ."

Thói quen này cần lâu hơn một chút, khoảng hai mươi mốt ngày. Thời gian nghỉ sau khi thành thân của Tạ Du kết thúc, hắn quay lại cung làm việc Hoàng đế lão ca của ta. Khi được về nghỉ, ta đang ở trước bàn sắp xếp của hồi môn của ta.

Hắn thay quần áo ở nhà, bước vào đúng lúc ta ngẩng đầu lên, Tạ Du cứ thế cúi người về phía ta một cách tự nhien. Trước khi môi chạm vào môi ta, bọn ta cùng lúc nhận ra, trong khoảnh khắc đó, bản lĩnh bình tĩnh của Tạ Du lại một lần nữa thất bại. Cổ hắn đỏ một mảng, nhanh chóng lan đến mặt, ta còn cảm nhận được hơi nóng.

Tạ Du định đứng thẳng người lên nhưng bị ta kéo cổ lại, ta kéo hắn xuống, trong lúc hơi thở giao thoa đối mặt với hắn, một lúc sau ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng h*n l*n ch*p m** hắn một cái. Toàn thân Tạ Du run lên nhưng không cử động, ta thầm cười, hôn lên môi hắn.

Giây tiếp theo trời đất quay cuồng, Tạ Du bế ngang ta lên, thị nữ phòng ngoài lặng lẽ lui ra, màn đỏ buông xuống.

Tối hôm đó ta nằm bò trên giường, viết lại những phát hiện và quy luật thực tiễn trong thời gian qua.

Ta cầm bút: [Bàn về sự ngã xuống của quý công tử: Thế nào là công cao thủ thấp]

Tiêu đề phụ thì gọi là [Hướng dẫn sử dụng Tạ Tam lang].

Không, ta nhìn chằm chằm dòng chữ này vài giây, gạch đi, viết lại: [Hướng dẫn ăn được Tạ Tam lang].

Ừm, vậy mới đúng vị.

Ta vươn vai chui vào giường, trong lúc mơ màng Tạ Du theo bản năng dang tay ra, ta không khách sáo lao thẳng vào.

Huấn luyện thành công!

34

Tạ Du thay đổi thật sự rất nhiều.

Tuy vẫn mặt mày lạnh lùng, khí tràng khiến người ta không dám đến gần, nhưng tâm trạng rất vui vẻ. Hơn nữa, tan làm về nhà càng ngày càng sớm. Sớm đến mức Hách Liên Chương viết thư khen ngợi ta, hỏi ta làm thế nào để huấn luyện được tên trầm lặng này.

Ta vẽ một ngón tay giữa gửi lại hắn: Làm Hoàng thượng mà nhàn rỗi thế sao?

Tạ Du tuy là võ tướng nhưng tu dưỡng rất cao, hơn nữa còn có những sở thích rất tao nhã trong cuộc sống.

Sương Lộ viện của Tạ Du rộng rãi yên tĩnh. Tiền viện trồng cả một rừng mai lớn, hậu viện lại là một hồ nước tự nhiên. Bờ hồ trồng một rừng trúc lớn, giữa hồ xây một thủy tạ, nhưng chỉ có một con đường dẫn thẳng đến hậu viện Sương Lộ viện. Điều này cũng có nghĩa là thủy tạ gần như bị Sương Lộ viện độc chiếm.

"Sương Lộ viện vốn là do lão Hầu gia cho công tử, nhưng Hầu gia thiên vị quá đáng, sau khi Nhị gia thành hôn đòi lấy Sương Lộ viện, Hầu gia đến tìm công tử, bảo công tử nhường cho Nhị gia."

Gã sai vặt mặt tròn như bánh bao nhận óc chó ta đưa bằng hai tay, hắn ta còn nhỏ tuổi, chưa búi tóc, không như gã sai vặt hầu cận bên cạnh Tạ Du đã lâu năm nghiêm khắc giữ phép tắc, cho chút đồ ăn vặt là khai ra hết.

"Sương Lộ viện vốn là viện tử tốt nhất, rừng mai ở tiền viện đã trồng cả trăm năm, khi lão Hầu gia cho công tử nói rằng mai này tỏ rõ bản tính của công tử." Nhóc béo vừa ăn vừa líu lo: "Công tử thích nhất là luyện kiếm trước rừng mai vào sáng sớm, dù mưa gió vẫn không nghỉ. Mùa hè thích đến thủy tạ hóng mát, hoặc uống rượu vẽ tranh, hoặc đánh đnà ngắm trăng."
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 27: Phần 27


Ta mỉm cười, những ngày qua khi dọn dẹp thư phòng, ta đã tìm thấy những ghi chép từ nhiều năm trước của Tạ Du. Tuy không cảm nhận được tình thân gì, nhưng quả thật hắn đã lớn lên trong một gia đình phú quý. Mùa đông ngắm tuyết trong vườn mai, mùa hè câu cá ở thủy tạ, không khí nhàn nhã lan tỏa khắp nơi.

Ta hỏi: "Vậy Tam lang có cho không?"

"Chắc chắn là không rồi, lúc đó Tây Nam nổi loạn, công tử theo lão Hầu gia đến Tây Nam, khi hắn đi thì viện tử bỏ trống, có Hầu phu nhân ở đó, Nhị gia cũng không dám chiếm đoạt." Nhóc Béo thở dài: "Nhưng sau khi công tử trở về cũng không ở Sương Lộ viện nữa, mà ở phòng bên cạnh, nếu không có Quận chúa, bọn ta còn chẳng thể quay về Sương Lộ viện này đâu!"

Tiểu hài tử già dặn cảm thán: "Vẫn là ở Sương Lộ viện thoải mái nhất!"

Ta không nhịn được cười, đang định hỏi thêm thì nghe thị nữ báo: "Công tử đã về."

Nhóc béo vội vàng thi lễ với ta, sau đó lại thi lễ với Tạ Du, lật đật chạy đi bằng đôi chân ngắn của mình.

35

Hắn đã thay thường phục, theo thói quen cúi người hôn nhẹ lên má ta, hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy?"

"Đang nói về viện tử này." Ta rót trà cho hắn: "Sương Lộ viện mãi đến trước khi chúng ta thành thân mới lấy lại được sao?"

Tạ Du uống một ngụm trà rồi mới ừ một tiếng, im lặng một lúc rồi nói: "Nàng thích yên tĩnh, Sương Lộ viện có vườn mai, rừng trúc vây quanh nên rất thanh tịnh, hậu viện có hồ nước tự nhiên, mùa hè không cần dùng đá lạnh cũng không khó chịu."

Ta cười hì hì: "Vậy là vì ta sao?"

Những xúc tu vừa thò ra của hắn lại thu về: "Quận chúa tôn quý, đương nhiên mọi thứ đều phải là tốt nhất."

Không tệ, tuy không nói thẳng là vì ta, nhưng câu này ta cũng thích nghe.

Ta lại hỏi: "Sao chàng biết ta thích yên tĩnh?"

Vẻ mặt Tạ Du thản nhiên: "Lần trước ở lâm viên nghỉ mát Sùng Sơn, nơi ở của nàng cách một cái hồ, là nơi xa nhất."

Ta luôn bị dáng vẻ này của hắn khiến lòng ngứa ngáy, ghé lại v**t v* tay hắn: "Hôm nay ta dọn thư phòng thấy được những ghi chép cũ của chàng, chàng còn biết đánh đàn nữa!"

Ta lắc tay hắn, thành thạo làm nũng: "Tí nữa ăn tối xong đến thủy tạ đàn cho ta nghe nhé."

Tạ Du không nói đồng ý hay không, nhưng theo hiểu biết của ta về hắn, hắn dễ trúng mấy chiêu này, bây giờ không đồng ý, nhưng ăn cơm xong người đầu tiên lấy đàn ra chắc chắn là hắn.

Ta đoán không sai. Sau bữa ăn, ta giả vờ quên mất nằm trên ghế dựa đọc thoại bản, Tạ Du ngồi uống trà nửa khắc, ánh mắt liếc về phía ta mấy lần mới tằng hắng một tiếng, gọi gã sai vặt đến thư phòng của hắn lấy đàn.

Ta dùng thoại bản che mặt cười khúc khích, Tạ Du dường như có chút bất lực thở dài, sai thị nữ đến thủy tạ thắp đèn.

Trăng in bóng hồ lạnh, ánh đèn rực rỡ khiến mặt hồ như có sóng vàng dập đờn, gió thổi hơi nước trên mặt hồ, xua tan cái nóng của mùa hè. Ta thắp huân hương cho Tạ Du, nhìn vị công tử chi lan ngọc thụ đối diện chỉnh dây đàn.

Thực ra chỉ nhìn khí chất của Tạ Du hiện tại, rất khó tưởng tượng được một mặt nho nhã của hắn.

Từ chiến trường trở về, hắn luôn mang theo một cảm giác đè ép như hơi thở của m.á.u lạnh, nhưng ta đã từng thấy hắn thưở thiếu thời, làn da trắng nõn, cử chỉ mang vẻ thanh nhã của một quý công tử.

Nhị gia Tạ gia theo văn, về cơ bản đã cắt đứt con đường khoa cử của hắn từ gốc.

Tiếng đàn du dương, uyển chuyển vang vọng, ta ngồi bên cạnh hắn, nghĩ một lúc rồi đẩy đàn ra, ngồi vào lòng hắn.

Tạ Du thở dài như đã quen: "Cái này cũng phải ngồi trong lòng sao?"

Ta ừ một tiếng, ngẩng đầu hôn yết hầu hắn: "Lạnh, chàng che gió cho ta một chút."

Tạ Du không nói gì nữa, ôm ta chặt hơn một chút, sau đó, nắm tay ta đặt lên đàn.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 28: Phần 28


Trăng sáng treo cao, chim chóc nghỉ lại cất cánh trong tiếng đàn hòa tấu, một khúc kết thúc, mười ngón tay bọn ta đan vào nhau.

36

Tạ Du gác cằm l*n đ*nh đầu ta, áo ngoài che chắn hết gió lạnh cho ta, ta hỏi: "Không được thi cử, cam tâm không?"

"Ta làm gì cũng có thể làm tốt." Giọng điệu Tạ Du bình thường: "Không nói đến cam tâm hay không cam tâm, có lẽ đã quen rồi, trong lòng cha ta vốn không có đứa nhi tử là ta."

Ta xoay người ôm lấy cổ hắn, đầu tựa vào hõm cổ hắn cọ nhẹ: "Sau này ta thương chàng."

Nhưng Tạ Du lại không có phản ứng gì, ta nghĩ thầm không đúng rồi! Bình thường hắn không thể chịu nổi tấn công trực tiếp như vậy nhất mà.

Ta vừa định ngẩng lên nhìn sắc mặt hắn, lại bị Tạ Du nhẹ nhàng giữ gáy, ấn vào lòng hắn.

Hơi thở ấm áp và huân hương lành lạnh trên người hắn phả vào mặt, eo ta bị ôm chặt, Tạ Du cúi đầu tựa vào hõm vai ta, giọng điệu lại có chút dịu dàng: "Vậy sau này phải dựa vào Quận chúa rồi."

Trời ơi, hắn tiến hóa rồi!

Ta bị Tạ Du tiến hóa làm mê muội đến choáng váng, nhất thời không biết có phải là huân hương của hắn quá nồng hay không, tựa vào tai hắn nói: "Tạ lang, ta rất thích huân hương của chàng."

"Lần trước ở Ngọc Huy lâu đã ngửi thấy rồi, nhưng lúc đó chàng lạnh nhạt với ta lắm." Ta ủ rũ nói: "Lúc đó muốn xin chàng công thức, nhưng chàng một vò rượu cũng không cho ta, nói gì đến công thức huân hương."

"Là lỗi của ta." Tạ Du nghiêng đầu, có thứ gì đó ấm áp lướt qua vành tai ta, ta phản ứng lại đó là gì, lập tức cứng đờ trong giây lát.

Tạ Du mổ hôn bên tai ta: "Đều là lỗi của ta, ngày mai ta điều chế hương cho nàng được không?"

Trời ơi, siêu tiến hóa!

Ta như bị sét đánh cứng đờ trong lòng hắn, nụ hôn của Tạ Du dọc theo má tới đến bên môi, giọng điệu hắn không còn dịu dàng như vừa rồi, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, nhưng lời nói lại hoàn toàn trái ngược: "Sau này muốn uống rượu ta nấu cho nàng, muốn hương gì ta điều chế cho nàng, được không?"

Ta choáng váng, nghĩ thầm rốt cuộc là câu nào đã khai thông hai mạch Nhâm Đốc của hắn vậy, tiến độ này cũng quá nhanh rồi, ta còn chưa dùng đến một phần ba bản lĩnh mà!

Mùi hương lành lạnh bị nhiệt độ cơ thể bọn ta hun nóng, ta cũng tung đòn tấn công, dịu dàng nói: "Tạ lang, đây là lần đầu tiên chàng hôn ta ở nơi khác ngoài giường."

Tạ Du dừng động tác một chút, như đầu hàng ôm lấy ta: "Trường Lạc, sao nàng nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy?"

Ta hừ hừ: "Chàng không thích sao?"

Tạ Du không trả lời, chỉ cúi đầu, hôn lên môi ta.

Gió đêm thổi qua mặt nước gợn sóng, dưới ánh trăng lạnh giữa trời đêm, rừng trúc và vườn mai cùng với sóng nước đung đưa, biển cây trải rộng đong đưa từng đợt như sóng biển.

Vạn vật cất tiếng, xuân tâm động.

37

Tạ Du không bình thường.

Từ sau lần đàn ở thủy tạ.

Ta chống đầu, cầm bút viết: [Từ bị động đến chủ động - Nghiên cứu về sự chuyển biến tâm lý và ứng dụng của Tạ Du].

Thị nữ bên ngoài khẽ nói: "Quận chúa, có thư từ trong cung."

Ta nhận thư, không phải mật thư, vậy chắc là Hách Liên Chương rảnh rỗi sinh nông nổi bắt đầu tìm người khoác lác đánh rắm rồi. Phía sau còn kèm theo một tấm thiệp mời.

Ta mở thư trước.

Mở đầu chủ đề: [Muội đã bắt được tên lạnh lùng đó rồi phải không? ]

Giữa thư là phần lý giải.

Luận cứ một: [Tuần trước trẫm ban cho Tạ Du một miếng ngọc trắng Hòa Điền thượng hảo, lại ám chỉ Trường Lạc Quận chúa rất thích hoa tai ngọc châu. Sau đó trẫm tò mò đến ngứa ngáy trong lòng, sai Kim Ngô vệ đi dò la, quả nhiên Tạ Du đã đem ngọc đến Ngọc Tuệ hiên gia công rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay muội sẽ nhận được. ]
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 29: Phần 29


Luận cứ thứ hai: [Hôm qua sau khi thảo luận công việc trong thư phòng, theo thông lệ trẫm trò chuyện thân mật với các đại thần để thắt chặt tình cảm. Tạ Du, kẻ bình thường không bao giờ nói một lời, lại chủ động hỏi trẫm về tự của muội. Muội thì có tự gì chứ! Trẫm tâm trạng tốt thì gọi tiểu muội, tâm trạng không tốt thì gọi Cẩu Đản. ]

[Cẩu Đản, muội tự xem xét đi! ]

Lời kết luận cuối cùng: [Trẫm rất vui mừng khi thấy tình cảm của hai người tốt đẹp. Muội mau chóng giải quyết chuyện người trong lòng của hắn đi, để trẫm yên lòng nắm chắc ba vạn tinh binh này.

Phía dưới là một hình vẽ người đơn giản trông rất đểu cáng. ]

Ta cầm bút trả lời ngay: [Thật sự nhàn rỗi quá nên chọn Hoàng hậu cho huynh, bị tập thể đại thần thúc giục cưới xin thì huynh mới thành thật. ]

Viết một mạch xong, ta thổi khô mực, đưa cho thị nữ: "Đem vào cung đi."

Sau đó mở thiệp mời ra, không ngoài dự đoán, đó là thiệp mời cưới của thuộc hạ gửi cho cấp trên là Tạ Du.

Đây là một hoạt động xã giao qua lại rất bình thường, sở dĩ bị Hách Liên Chương chặn lại là vì thuộc hạ này cưới người trong lòng của Tạ Du.

Tạ Du đã cố ý chọn người, sau đó gả người trong lòng của hắn cho kẻ đó.

Vậy thì, ta cụp mắt gõ gõ lá thư này, không biết Tạ Du có đưa ta đi dự tiệc không?

Bên ngoài vang lên tiếng thị nữ hành lễ với Tạ Du.

Tạ Du đã tan làm, hôm nay về muộn hơn thường ngày nửa canh giờ.

Ta bình tĩnh thu dọn mật thư và thiệp mời. Tạ Du thay thường phục bước vào thư phòng, thấy ta ngồi trước bàn, hắn chống một tay lên bàn, cúi người hỏi ta đang viết gì.

"Đang xem sổ sách của tửu lầu trên danh nghĩa của ta."

Tạ Du hạ mi mắt xuống, khẽ cọ mũi vào mũi ta, sau đó hôn lên môi ta.

Đây là thói quen hắn có được sau khi đàn ở thủy tạ, trước khi hôn ta hắn luôn thích cọ mũi vào mũi ta, như thể đang báo trước cho ta chuẩn bị tâm lý: ta sắp hôn nàng đây.

Trước đây ta thường vòng tay ôm cổ hắn âu yếm một lúc, nhưng hôm nay không có tâm trạng đó. Tạ Du mím môi đứng thẳng dậy: "Là tửu lầu đối diện Ngọc Huy lâu sao?"

Ta ừ một tiếng: "Nhất định phải đánh bại Ngọc Huy lâu, trở thành thiên hạ đệ nhất lâu."

Tạ Du khẽ cười, nắm lấy tay ta: "Không phải nàng thích huân hương của ta sao? Hoàng thượng nói nàng thích hương thiên lạnh, tối nay ta sẽ điều chế cho nàng."

38

Tạ Du này, có lẽ vì đã lâu không xây dựng mối quan hệ thân mật ổn định với ai, sau khi thành thân ta dần phát hiện, hắn có chút hội chứng khao khát da thịt.

Ban đầu còn có thể kiềm chế được, nhưng sau khi bị ta phá vỡ ranh giới cá nhân cùng với việc thỉnh thoảng ta hôn và ôm hắn, hắn càng ngày càng đắm chìm trong việc tiếp xúc thân thể.

Ví dụ như bây giờ, chỉ là điều chế hương thôi mà cũng phải ôm ta trong lòng, thỉnh thoảng còn v**t v* bóp nắn tay ta.

Thị nữ vào châm trà thấy vậy cũng không lấy gì làm lạ, dù sao bọn ta mới thành thân được hai tháng, nhưng trong phủ ai mà không biết, Tạ Tam lang và Trường Lạc Quận chúa phu thê tình thâm.

Tạ Du gác cằm l*n đ*nh đầu ta, dịu dàng giảng giải về hương liệu, ta đã rất quen thuộc với giọng nói này của hắn rồi, đôi khi còn nhớ về giọng nói lạnh lùng trước đây của hắn.

Vòng tay ấm áp thoải mái, ta dần dần có chút buồn ngủ, Tạ Du hôn lên mái tóc ta: "Buồn ngủ rồi sao?"

Ta ừ một tiếng, rồi lại nghĩ, đè ghê!

Ta bật cười, cổ họng của Tạ Tam lang chắc sắp đè tới bốc khói luôn rồi!

Ngay sau đó, lòng bàn tay ta lạnh đi, một vật gì đó mát lạnh được Tạ Tam lang đặt vào tay ta.

Một chuỗi ngọc châu, được mài giũa rất tinh xảo, mặt ngọc có màu xanh nhạt thanh tao, nhìn là biết được chọn lựa rất kỹ càng.

"Thích không?" Giọng Tạ Du lại có chút nhạt đi, nhưng ta biết đó là vì hắn đang căng thẳng.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 30: Phần 30


"Thích." Ta theo thói quen cọ vào cổ hắn, hôn lên yết hầu hắn, bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn: "Vốn dĩ ta đã rất thích chuỗi ngọc này rồi, nhưng vì là chàng tặng nên càng thích hơn."

Tạ Du ôm chặt ta, áp sát vào ta, thở ra một tiếng thở dài khó nhận thấy.

Tiểu tử này lại đang mừng thầm rồi.

Huân hương lợn lờ, ta nghịch chuỗi châu trong tay, hắn mân mê tay ta, bầu không khí lúc này vô cùng lãng mạn.

Một lúc sau Tạ Du lên tiếng: "Năm ngày nữa thuộc hạ của ta tổ chức hôn lễ, sau khi tan làm ta phải đi uống rượu mừng, nàng không cần đợi ta, ngủ sớm đi."

Ta im lặng một lúc, hỏi: "Là thuộc hạ cưới người trong lòng của chàng phải không?"

Bầu không khí ấm áp lập tức lạnh đi.

39

Tạ Du ngừng v**t v* tay ta, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng như lúc mới gặp, mang theo chút áp bức: "Nàng đọc trộm thư của ta."

Ta rời khỏi vòng tay hắn, ngồi đối diện với hắn: "Chẳng phải chàng cũng giấu ta sao?"

Ta cười khẩy: "Sao thế, người trong lòng sắp xuất giá rồi, vội vàng đi gặp nàng ấy lần cuối à?"

"Đi dự hôn lễ chỉ vì bọn họ đều là thuộc hạ của ta." Không khí xung quanh Tạ Du càng thêm nặng nề: "Quận chúa, sao nàng cứ nhắc đến nàng ấy?"

Ta bị tiếng "Quận chúa" của hắn chọc giận hoàn toàn, ngẩng mắt nhìn hắn: "Bởi vì chàng quan tâm đến nàng ấy!"

Tạ Du sửng sốt, cơn giận dữ tan biến khi nhìn thấy ánh nước trong mắt ta, ta ném chuỗi ngọc vào lòng hắn, tiếng ngọc va chạm, kèm theo giọt nước mắt của ta.

Ta liếc nhìn hắn một cái, quay người bỏ đi.

Bọn thị nữ sợ hãi cúi đầu, chỉ có thị nữ thân cận từ trong cung đi theo ta vào nội thất.

Nàng ấy dịu dàng cầm khăn lau nước mắt cho ta, ta hít hít mũi: "Đừng lau nữa, tổng cộng cũng chẳng ép ra được mấy giọt nước mắt."

Nàng ấy bất đắc dĩ cười, màn khóc của ta là từ nhỏ đã được luyện tập với lão già tiên đế, chú trọng đến việc khóc mà vẫn đẹp, châu rơi đứt đoạn.

"Quận chúa vẫn hơi nóng vội." Nàng ấy nói: "Theo nô tỳ thấy, Tạ công tử không hẳn có bao nhiêu tình ý với vị cô nương đó, chỉ là đang ở trong cuộc, chính bản thân cũng không nhìn rõ mà thôi."

"Ta biết." Ta cầm lấy khăn lụa đắp lên mắt: "Hai tháng rồi, cũng nên cho một liều thuốc mạnh rồi."

Như ta dự đoán, ta và Tạ Du rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.

Đêm đó hắn ngủ ở thư phòng, vốn nói đêm nay cảnh đẹp, định đến thủy tạ câu cá, cũng không thành.

Nhiệt tình và yêu thương cho đi như không cần tiền cũng nên thu lại một chút.

Chỉ là sau hai tháng lại ngủ một mình, vẫn hơi không quen.

Ta bắt đầu đi sớm về trễ để kiểm tra và tuần tra tửu lầu, cố ý tránh gặp Tạ Du khi hắn tan làm. Cho đến ngày thứ năm, gã sai vặt thân cận của Tạ Du đến truyền lời, mời ta cùng hắn đi dự hôn yến.

Khi ta trang điểm xong thì Tạ Du đã đợi trong xe ngựa từ lâu, lúc lên xe ánh mắt bọn ta chạm nhau, ta nhìn vài giây rồi dời mắt đi, ngồi về phía bên kia xe.

Cả đường đi không ai nói gì, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở, xuống xe Tạ Du đỡ ta một cái, nhưng không buông tay, ta cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gạt tay hắn ra.

Lồng n.g.ự.c Tạ Du phập phồng dữ dội trong giây lát, ngón tay vô thức co lại, như thể lưu luyến chút hơi ấm đó.

Trong hoàn cảnh này, ta và Tạ Du không thể ngồi ăn tiệc, đến chỉ để cho có mặt thể hiện sự coi trọng, huống chi tân nương tử không tiếp khách ngoài, ta đi một vòng rồi lên xe ngựa về, ngay cả mặt người trong lòng Tạ Du cũng không thấy.

Ta đợi nửa canh giờ, Tạ Du lên xe, một mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, ta nhíu mày.

Vẻ mặt Tạ Du tỉnh táo, thấy ta nhíu mày liền khẽ xin lỗi: "Đều là đồng liêu thuộc hạ của ta, không thể từ chối rượu."

Ta không nói gì.
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 31: Phần 31


Xe ngựa lại chìm vào im lặng, ta đột nhiên hỏi: "Nàng ấy có đẹp bằng ta không?"

Không có câu trả lời, ta hơi thất vọng, vừa nhắm mắt lại thì nghe Tạ Du nói: "Không."

Ta mở mắt ra, đụng phải ánh mắt chăm chú và dịu dàng của Tạ Du, hắn lại nói: "Không ai có thể đẹp hơn nàng."

40

Ta sững người, nhìn hắn như thể chưa kịp phản ứng.

"Nàng ấy tướng mạo bình thường, tự lập lại bướng bỉnh, y thuật cao siêu, trong quân doanh có rất nhiều người tin phục nàng ấy."

Không biết tại sao, rõ ràng hắn dùng giọng điệu tán thưởng nói về cô gái đó, nhưng ta lại chẳng có chút ghen tuông hay khó chịu nào, bởi vì ánh mắt Tạ Du nhìn ta dịu dàng như muốn nhấn chìm ta vậy.

"Đương nhiên rồi." Ta nói nhỏ: "Dù sao cũng là người chàng từng để ý."

Tạ Du cười cười.

"Nàng ấy sẽ không cười nghịch ngợm, không nũng nịu trong lòng ta một cách đường hoàng, càng không gọi ta bằng Tạ lang một cách mềm mại như nàng."

Ta hơi tức giận: "Phải phải phải, chàng cứ ước gì nàng ấy làm như vậy với chàng đúng không?"

"Không phải." Tạ Du nắm lấy tay ta: "Ta chỉ thích nàng làm như vậy, điều kiện tiên quyết tất cả là nàng."

Ta nghẹn lời, kẻ chủ động tấn coogn cuối cùng cũng bị đánh bại.

"Nàng và nàng ấy là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, khi ta vào Quốc Tử học, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã nghĩ, vị Quận chúa này thật xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết như vậy."

Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn vẫn cụp mắt nhìn tay ta.

"Nàng thiên tư thông minh, bất cứ điều gì Tế tửu giảng nàng chỉ cần nghe một lần là nhớ. Rõ ràng thân phận tôn quý, nhưng tính tình lại rất hiền hòa, chỉ là hơi thích trêu người một chút."

"Trường Lạc, ta chưa từng nghĩ có thể cưới được nàng." Cuối cùng hắn cũng nhìn ta, mặt lại hiện lên một lớp màu đỏ nhạt: "Đôi khi ta không biết phải chống đỡ với nhiệt tình và tình yêu của nàng như thế nào, người bị lạnh quá lâu khi đột nhiên tiếp xúc với ngọn lửa, sẽ sợ bị bỏng."

"Mỗi ngày sau khi thành thân, ta đều như người chưa từng được ăn đường rơi vào hũ mật." Tạ Du thử thăm dò ôm lấy ta: "Ta hoàn toàn không có cách nào với nàng, nàng chỉ cần nũng nịu một cái là ta muốn cho nàng tất cả."

"Nàng đừng không để ý đến ta được không?"

Giọng Tạ Du thậm chí còn có chút ấm ức: "Ta không chịu nổi khi nàng đối xử với ta như vậy, ta sẽ rất buồn."

Ta không đáp lại cái ôm của hắn, khẽ hỏi: "Vậy người trong lòng chàng thì sao?"

"Bây giờ còn nhắc đến chuyện này sao? Nàng ấy khóc ta chỉ thấy bối rối." Tạ Du đặt tay ta lên n.g.ự.c hắn: "Nhưng nàng khóc, chỗ này của ta sẽ đau."

Ta ôm lấy cổ hắn, áp mặt vào nhau: "Người trong lòng chàng là ai?"

"Là nàng." Tạ Du nghiêng đầu hôn má ta, thở dài thỏa mãn như người khát nước nhìn thấy ốc đảo: "Nàng là người ở trên đầu quả tim ta."

Bọn ta không nói gì nữa, ôm nhau hết sức, tiếng tim đập tại khoảnh khắc này hòa làm một. Trong hơi ấm dần dần tăng lên của đối phương, ta chợt nghĩ, hóa ra hội chứng khao khát da thịt cũng có thể lây nhiễm.

41

Dần đến mùa đông lạnh giá, tuyết đầu mùa rơi.

Vườn mai ở tiền viện lập tức phủ đầy tuyết, trong gió lạnh hoa mai đỏ kiêu hãnh nở rộ, hương mai lạnh thấm vào lòng người.

Ngoài cửa gã sai vặt đang quét tuyết, Tạ Du rời kinh đi dẹp giặc cướp đã hơn một tháng, tính ngày thì thời gian này cũng sắp về rồi.

Ta đang luyện chữ trong phòng, thị nữ thông báo: "Quận chúa, Sở cô nương đã đợi ở phòng khách tiền viện."

Sở cô nương, tân nương của Trần Phó tướng - thuộc hạ của Tạ Du.

Cũng là người từng ở trong lòng Tạ Du.

Ta khoác áo khoác đi vào phòng khách, nữ nhân đang ngồi vội vàng đứng dậy: "Bái kiến Quận chúa."

"Mời ngồi." Ta cười nói: "Phiền ngươi chạy tới một chuyến."

Hai năm qua Tân đế đã ngồi vững vàng trên ngôi vị, muốn khôi phục chế độ nữ quan, giúp điều hành sự vụ lục cung, dạy dỗ phi tần, từ đó chia bớt thế lực của hoạn quan còn sót lại từ tiền triều
 
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 32: Hết


Trong cung rất thiếu nữ y.

Sở cô nương tính cách kiệm lời, thậm chí ngay cả xã giao cơ bản cũng không muốn làm, nhìn như vậy, quả thật rất thích hợp để làm việc trong cung.

Ta đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện xong nhìn lại, trời đã tối quá nửa.

Thị nữ châm thêm trà, ta vươn vai một cái, chuyện chính đã nói xong, bây giờ có thể nói ít chuyện nhà.

Sở cô nương có chút ngoài lạnh trong nóng, nói chuyện hai canh giờ có vẻ đã quen với ta hơn, nàng ấy nhìn chuỗi ngọc ta đang v**t v* trong tay, chợt cười: "Quận chúa quả nhiên như lời đồn, dung mạo diễm lệ, thiên tư hơn người."

Ta sửng sốt, nàng ấy lại nói: "Rất xứng với Tạ Trung úy."

Ta bật cười: "Tạ lang còn nói mình chưa từng để lộ chút tình ý nào với cô!"

"Vốn không có tình ý, sao có chuyện để lộ?" Sở cô nương nhìn ánh mắt kinh ngạc của ta, cười nói: "Phụ thân ta từng cứu mạng Tạ Trung úy một lần, vậy nên ta gọi hắn là thế huynh, khi phụ thân ta qua đời đã gửi gắm ta cho hắn."

"Ta đối với Trung úy chỉ có sự kính trọng dành cho huynh trưởng, Trung úy đối với ta cũng chỉ có tình thương yêu dành cho muội muội." Sở cô nương không nói thêm nữa, đứng dậy cáo từ: "Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình."

Ta đặt chén trà xuống định tiễn nàng ấy, nhưng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ta che miệng lại.

Sở cô nương nhướn mày: "Để ta bắt mạch cho Quận chúa."

Bọn thị nữ mặt đầy lo lắng định tiến lên dừng bước, đuôi mày lộ vẻ vui mừng.

Tuyết càng rơi nhiều hơn, đè cong cành mai nghiêng nghiêng.

Ta đang ngồi trước bàn viết cho hHàng đế ca ca bản tấu về chế độ nữ quan, từ sau khi bắt mạch xong, thị nữ cả phòng đều xem ta như đồ sứ dễ vỡ mà bảo vệ, thỉnh thoảng lại vào kêu ta nghỉ ngơi.

Ta ừ ừ cho qua, chợt nghe thấy gã sai vặt trong viện cười chạy vào: "Công tử về phủ rồi!"

Ta khoác áo rồi ra ngoài ngay, các thị nữ lo lắng kêu lên: "Bên ngoài tuyết lớn, Quận chúa phải cẩn thận thân thể!"

Ta làm như không nghe thấy, xách váy chạy chầm chậm, gió lạnh pha lẫn hương mai lạnh, ta qua cầu, nhìn thấy một đoàn người nhanh chóng đi tới.

Nam nhân đi đầu thấy bóng ta thì dừng lại một chút, ngay sau đó nhanh chóng chạy về phía ta.

Ta cười nhào vào lòng Tạ Du, hơi lạnh và mùi hương lạnh quen thuộc bao quanh ta.

Tạ Du nói vừa nhanh vừa gấp, kéo áo choàng che gió cho ta: "Tuyết lớn thế này, chạy ra làm gì? Bị lạnh thì sao?"

Ta mới không sợ hắn, mềm giọng nói: "Ta nhớ chàng mà!"

Tạ công tử hết giận, nghẹn lời, bế ngang ta lên, nhấc chân đi thẳng về Sương Lộ viện.

Ta ôm cổ hắn, thì thầm bên tai hắn: "Về ta sẽ nói cho chàng một tin tốt."

Tạ Du kẽ cười: "Bây giờ không thể nói sao?"

Ta hừ hừ: "Bây giờ nói sợ chàng quá kích động mất mặt."

Trăng lạnh như sương, tuyết bay phấp phới, hành lang để lại dấu chân rồi nhanh chóng bị phủ kín, bóng cây mai khúc khuỷu loang lổ, hoa mai trong tiếng thì thầm của đôi tình nhân dần theo gió bay xa.

Tuyết bao trùm núi, đất trời bạc trắng, chỉ có tình là nóng bỏng.

Hết
 
Back
Top Bottom