Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNDhN8HW6myCHHu1MnwYdSrl80Ei1XU63fqm_ZWOiaHotZ8B7fBJbcDxXFIC7OIxQaLchv3MuLpDWUT925fxUS5OuKuIV3L9rf8PHmEbz8mag1tpkJASQsesY4U_IQcKH4Pc3mfp6GDEh9uhalH-HNM=w215-h322-s-no-gm

Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Hài Hước, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

a chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu.

Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình...

Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?"

Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?​
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 1: Chương 1



Ta chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu.

Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình...

Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?"

Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?"

1

Sau khi bị từ hôn, ta trở thành trò cười trong giới khuê nữ Kinh thành.

Thế là ta lấy lý do tâm trạng không tốt, nài nỉ A nương cho phép ta ra ngoài giải khuây.

Trong miếu Nguyệt Lão, ta quỳ gối hồi lâu không dậy.

"Thì ra Nguyệt Lão tiên sinh ngài ngoài se tơ hồng, còn có thể cắt đứt duyên nợ đấy à?"

Chẳng qua ta chỉ tình cờ nhắc tới không muốn gả cho vị Thế tử lăng nhăng của Phủ Trường Ninh Hầu thôi, vậy mà ông làm thế nào để người ta thật sự từ hôn rồi!?

Cái chiếu từ hôn này rõ ràng là do hắn dùng quân công cầu về, đã định như đóng cọc trên ván, ngay cả Hoàng Tổ mẫu cũng chẳng còn cách nào khác.

Mặc dù cảm thấy người này đầu óc có vấn đề ít nhiều có chút không biết tốt xấu, nhưng hiện giờ ta nào còn rảnh lo cho hắn?

Nhân chuyến đi lần này, ta tự mình tới hốc cây ở miếu, nơi được dùng để nhận thư, lấy tín.

Đây vốn là mẹo nhỏ của miếu Nguyệt Lão để tác hợp lương duyên trần thế, để các thiện nam tín nữ trao đổi thư từ trong hốc cây trước, sau khi thấy hợp ý mới tính chuyện nam cưới nữ gả.

Ban đầu ta chỉ thấy thú vị, trong vô số phong thư tìm một người có duyên để hồi âm.

Không ngờ qua lại vài lần, hai người đã thư từ được một năm ba tháng.

Kiểu giao lưu không gặp mặt cũng không lộ thân phận này, là cách tốt nhất để giảm bớt lo lắng trong lòng.

Sau đó, đối phương hẹn ta gặp mặt.

Ta sợ chuyện thân phận Hoàng tộc của mình sẽ bị vị bút hữu nhạy cảm và mong manh này phát hiện.

Đành phải từ chối:

【Thiếp nhà sa sút, vong phu chếc sớm, bản thân giờ đây phải dựa vào việc gánh phân thuê kiếm sống.

【Trong nhà còn có một bà mẹ chồng si ngốc cần chăm sóc, sợ làm liên lụy lang quân, thật sự không có mặt mũi nào tới gặp chàng!】

Kết quả phong thư vốn dĩ hai ngày sẽ có hồi âm, nha hoàn của ta đi liền bốn ngày cũng không lấy về được.

Lòng ta ủ dột, dẫu biết là vậy, nhưng khi biết đối phương dễ dàng từ bỏ ý định gặp mặt như thế, sao có thể không cảm khái một câu "Rốt cuộc vẫn là đặt nhầm tình cảm rồi" chứ?

Ngày thứ năm, ta đang chuẩn bị viết thư hỏi thăm, nha hoàn vậy mà đã lấy thư hồi âm về.

Mở phong thư, nét chữ đoan chính mạnh mẽ lọt vào mắt:

【A Thanh lo xa rồi, nói thật không giấu gì, ta cũng chỉ là khi nhỏ theo ca ca nhà bên học viết vài ngày chữ, ở trước mặt A Thanh giả làm văn nhân nhã sĩ vài hôm thôi, thực ra ta chỉ là kẻ quét đường, ta còn lo mình không xứng với A Thanh cơ đấy!】

2

Buông bỏ phòng bị, hai ta liền hẹn gặp ở bãi tha ma ngoại thành.

Ờm, tại sao lại là bãi tha mà à, chủ yếu là để tránh người quen thôi .

Ta mặc y phục rách vá đầy những miếng vá, đôi hài thêu dính đầy bùn đất, rồi sai xe ngựa Phủ Quận chúa đi tới.

Sau khi tự mình kéo loạn búi tóc, ta an tâm chờ đợi.

Trầm Nghị cuối cùng cũng tới.

Trường sam của hắn có những nếp gấp rõ ràng, vạt áo còn sót lại những vết bẩn không thể lau sạch.

Đầu tóc lộn xộn bẩn thỉu, người trông như mấy tháng chưa tắm, mặt cũng như ta, chẳng sạch sẽ chút nào.

Ta tiếp xúc với vô số người, liếc mắt đã nhìn ra dưới lớp bẩn trên mặt hắn ẩn giấu ngũ quan đoan chính, quả là một tuấn tú lang quân mi mục như họa.

Khi ánh mắt giao nhau, ta không nhịn được toàn thân run lên.

Trong lòng thầm mắng mình thật không tranh khí.

Hắn thấy ta, chạy bước nhỏ tới dừng trước mặt ta, đột nhiên mỉm cười e lệ, như thể chưa từng gặp nữ tử bao giờ.

Thư từ qua lại đã lâu, ta phát hiện người đàn ông này bút pháp trầm ổn, giống như một tay lão luyện.

Ai ngờ thực tế hắn vậy mà gãi đầu gãi tai hồi lâu mới nặn ra được một câu:

"… Xin lỗi, A Thanh, xe ngựa đi nhầm đường, đi một vòng rồi, nàng không đợi lâu chứ?"

Ta hiểu ý gật đầu: "Không sao, khu này người thưa thớt, cũng không có đường sá rõ ràng, nhất định phải là phu xe có kinh nghiệm mới tìm được!"

Nếu không sao gọi là bãi tha ma không người lui tới chứ?

Khoan đã!

Ta hồ nghi nhìn hắn một cái: "Chàng nói, chàng cũng… đi xe ngựa tới?"

Trầm Nghị bị hỏi đến ngơ ngác, biểu cảm đột nhiên cứng lại.

"À… là thế này, ta bình thường ngoài quét quét đường, thỉnh thoảng cũng làm phu xe thuê cho người khác, nghĩ đằng nào cũng phải ra khỏi thành rồi… tiện thể nhận thêm một chút việc vặt…"

"Thì ra là thế."

Ta bày tỏ sự rất khâm phục với tính chịu thương chịu khó của hắn.

Hắn đột nhiên lại nghĩ đến điều gì: "Khoan đã, cũng?"

Ta nghe vậy, nụ cười hơi gượng gạo: "A ha ha, lỡ lời lỡ lời."
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 2: Chương 2



Vừa nói, ta cố ý khoe vết bùn trên giày mình ra, như vậy mới thấy chuyến này của ta là lặn lội đường xa tới!

Hắn khẽ nhíu mày, lập tức từ trong lòng lấy ra khăn tay, không nói hai lời liền ngồi xổm thân xuống lau cho ta.

Giọng nói mang theo một tia áy náy: "Là ta không tốt, để nàng, một cô nương đi xa như vậy, chân có đau không?"

Người này tuy luộm thuộm, nhưng cũng thật tâm lý.

Mặt đỏ lên, ta rụt chân về: "Không đau đâu, hai ta làm việc nặng nhọc đâu có giống mấy thiên kim tiểu thư kia, đi đâu cũng kiệu với xe ngựa…"

Sau đó ta lại quan tâm hỏi ngược lại: "Chàng cũng vậy đó, bạc kiếm bao giờ mới hết chứ? Đừng nhận nhiều việc quá một lúc, mệt mỏi chẳng đáng đâu!"

Ta có thừa bạc để nuôi hắn, không cần hắn bôn ba vất vả như thế.

Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói ra, ta sợ làm hắn sợ chạy mất.

Dù sao ở Hạ Quốc, dân thường không được phép có ý đồ với Hoàng tộc, chỉ cần dính líu chút thôi là hắn sẽ mang tội khi quân mất rồi.

3

Phụ thân của ta là Cựu Hoàng Thái tử, đã qua đời.

Hoàng Tổ mẫu thương ta còn nhỏ mất cha, bèn thỉnh cầu Hoàng gia gia phá cách sắc phong ta làm Gia Hòa Quận chúa.

Câu nói quan tâm này của ta vừa thốt ra, ánh mắt Trầm Nghị nhìn ta lập tức thay đổi, lóe lên thứ ánh sáng cảm động.

"Cảm ơn nàng," hắn nói khẽ, giọng nói đầy chân thành, "Trên đời này, không có mấy người thật lòng quan tâm đến ta, những lời nàng nói, ta sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!"

Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động khó tả.

Tiểu tử này… cũng quá dễ dàng thỏa mãn rồi đi?

"Nàng cũng không dễ dàng gì, một nữ nhân làm việc nặng nhọc như vậy, nhìn nàng chẳng có được cân lạng thịt nào trên người, chắc chắn ngày nào cũng tảo tần…"

"Ài da, quen rồi cũng không khó chịu tới vậy…"

Trầm Nghị khẽ nhíu mày, nhìn ta, vẻ mặt có chút đau lòng.

Ta ngượng ngùng cúi đầu, vô ý nhìn thấy chiếc khăn tay hắn nắm trong lòng bàn tay.

Hiếu kỳ hỏi: "Ơ? Chiếc khăn tay này tinh xảo vậy, chắc là dệt từ tơ lụa Giang Nam nhỉ? Cho ta xem thử!"

Ta đưa tay nhận lấy, cảm giác mềm mại tinh tế xác nhận suy đoán của ta.

Một góc chiếc khăn tay có thêu chỉ vàng hoa lệ, khéo léo kết hợp hoa văn và họa tiết tinh xảo.

Ta: "Không đúng, khăn tay chỉ vàng? Ngươi một kẻ quét đường sao lại có thứ này?"

Hắn vẻ mặt bừng tỉnh: "Ôi chết, đây là đồ vị quý khách kia vừa rồi đánh rơi, ta thấy giày nàng bẩn, nhất thời luống cuống nên lấy ra dùng luôn…"

Vẻ mặt lo lắng của hắn khiến ta trong lòng không đành lòng.

Ta vội vàng chữa lời: "Không sao không sao, ta cầm về giặt là được rồi!"

Khăn tay của nhà quyền quý, kiêng kỵ nhất việc bị người khác nhặt được, sợ người ta dùng ở nơi không nên dùng.

Đến lúc đó ta lại lấy bạc mua cho hắn một chiếc mới, bảo hắn đi tạ tội là xong.

"Ừm, vậy… cảm ơn nàng! A Thanh, lớn đến chừng này, chưa có cô nương nào… chủ động giặt đồ cho ta bao giờ!"

Ta rõ ràng đã nói mình là một quả phụ trẻ tuổi, không ngờ Trầm Nghị vẫn gọi ta là "cô nương", lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên và cảm kích như thế khi ta đề nghị giặt đồ cho hắn.

…Tiếp tục cảm động đi!

"Đừng đứng nữa, hai ta sang bên kia ngồi đi! Chỗ đó bia mộ không quá dày đặc!"

Ta chỉ tay về một gò đất nhỏ không cao lắm.

"Được thôi!" Hắn hiểu ý đáp lời.

Đang đi, Trầm Nghị đột nhiên lại hỏi: "À này, sao nàng vừa nhìn đã nhận ra đó là khăn tay chỉ vàng? Lại còn tơ lụa Giang Nam?"

Ta vốn đang đắm chìm trong không khí mập mờ đan dệt nên, bị hỏi một câu như vậy, làn sương mờ tan biến hết.

Bước chân cứng lại, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Sắp lộ tẩy rồi!

Đầu óc quay cuồng nhanh chóng, cuối cùng ta chột dạ giải thích: "Trước kia người nhà của ta còn sống, cũng từng dẫn ta đi cửa hàng tơ lụa mà, ta thấy qua vài lần nên nhớ thôi!"

"Vậy nàng trí nhớ thật tốt, chiếc khăn tay này không phải là đồ mà cửa hàng tơ lụa bình thường nào cũng có đâu!"

Trầm Nghị cười ngốc nghếch, để lộ hàm răng trắng bóng, như ánh mặt trời mùa xuân rọi trên muôn hoa, ấm áp mà rạng rỡ.

Nhưng thấy sắc mặt ta không tốt lắm, hắn tưởng là do ta nhắc đến vong phu.

Vội vàng thu lại nụ cười, an ủi: "Là ta l* m*ng rồi, A Thanh, chuyện quá khứ hai ta đừng nghĩ nữa, sau này nàng theo ta, ta sẽ kiếm thật nhiều bạc mua khăn tay cho nàng, nàng muốn loại chỉ vàng cũng được, lụa Tô Châu cũng được, đồ cống phẩm của nước Ba Tư cũng…"

"Nước Ba Tư?"

"Ồ… ý ta là, đồ cống phẩm của nước Ba Tư dân thường bọn ta tuy không dám mơ tưởng, nhưng con người vẫn có thể có ước mơ, nàng nói có đúng không?"

Ta bày tỏ sự tán thành: "Đúng vậy, có ước mơ thì ai cũng phi thường cả!"

Hóa ra hắn thích cái thứ đồ cống phẩm của nước Ba Tư kia sao?

Đợi ta về, bảo Hoàng Tổ mẫu ban cho ta ít món chơi chơi mới được.
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 3: Chương 3



Sau khi ngồi xuống gò đất nhỏ, hai ta lại nói chuyện hợp ý một lúc.

Sau đó thong thả đi dạo trong bãi tha ma.

Xung quanh dường như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm hai ta, nhưng ta rất an tâm.

Bởi vì miệng người c.h.ế.t là kín nhất mà!

Ta đang đắc ý về quyết định "chọn địa điểm" hẹn hò của mình, đột nhiên chạm vào tay hắn, đang định rụt về, hắn lại nhanh hơn một bước, dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng bao lấy bàn tay nhỏ của ta.

Hơi lạnh lẽo, nhưng mềm mại thoải mái.

Mặc dù trong thư hai ta đã sớm thổ lộ tâm tình với nhau, nhưng lúc này hắn rõ ràng đang căng thẳng, lòng bàn tay đều đã toát mồ hôi.

"A Thanh, ta… chỉ là không kìm được muốn nắm tay nàng, nàng có để bụng không?"

Ta cười lắc đầu: "Hai ta vốn dĩ đã…"

Hai ta đã trao đổi tiểu tượng cho nhau, tuy không đủ chân thực, nhưng cũng giống đến bảy phần, trong lòng đối phương đã sớm bén rễ.

"Ta biết…"

Thấy ta xấu hổ nói không tròn câu, hắn vội vàng nói tiếp: "Là ta… là ta thích A Thanh trước."

Trong thư hắn thực ra đã sớm tỏ bày tâm ý rồi, chỉ là ta biết thân phận mình và hắn khác biệt như mây và bùn, không dám đáp lại hắn.

Nhưng gặp mặt hôm nay, ta cũng xem như đã định lòng rồi.

Nhìn vẻ mặt có chút không tự nhiên lại tràn đầy hạnh phúc của hắn, nội tâm ta đột nhiên dâng lên một khát khao bảo vệ mãnh liệt, muốn bảo vệ người đàn ông bé nhỏ lấm lem này, để hắn tránh khỏi tổn thương của thế gian.

Ừm, cứ quyết định như vậy đi.

Thấy trời tối dần, ta đề nghị về trước, kẻo bị A nương phát hiện, lại bị cấm túc bảy bảy bốn mươi chín ngày thì to mạng.

Chỉ không ngờ lúc này vậy mà lại có người tới… ném xác chết.

4

Người m.á.u thịt lẫn lộn kia bị quăng một cái thô bạo như vậy, lăn tới bên chân ta, tay vừa vặn đặt lên mu bàn chân ta.

Ta "oa" một tiếng nhảy dựng lên, bị Trầm Nghị kéo vào lòng che chở.

Hắn an ủi ta một câu: "A Thanh đừng sợ, có ta đây rồi!"

Sau đó nói bằng giọng không thiện cảm với kẻ tới ném xác: "Các ngươi là ai, ai cho phép các ngươi ném người tới đây?"

Kẻ cầm đầu béo tốt vạm vỡ, nhìn như thể tùy tiện là có thể bóp c.h.ế.t hai ta.

Hắn liếc xéo nhìn Trầm Nghị: "Tiểu tử, đừng xen vào việc của người khác, chỗ này vốn là hố chôn người chết, hai phu thê trẻ các ngươi tới đây hẹn hò, cái sở thích này đúng là khác người thường…"

"Hố chôn người c.h.ế.t ném xác c.h.ế.t ta không ý kiến, nhưng vị này còn sống!"

Ta kéo kéo vạt áo Trầm Nghị, ra hiệu cho hắn nhượng bộ.

Nếu bị đánh cho một trận tơi bời, c.h.ế.t thì đành rồi, không c.h.ế.t thì sau này ta muốn một mình ra ngoài lại càng khó khăn hơn.

"Ngươi nhất định phải xen vào đúng không?"

Tiểu tử phía sau rõ ràng tính khí không tốt, liền định xông lên.

Ta vội vàng kéo Trầm Nghị ra sau lưng: "Các vị đại ca làm ơn, phu thê chúng con trên có già dưới có trẻ, còn nợ không ít nợ bên ngoài, xin các vị hạ thủ lưu tình, cho chúng con đi đi!"

Hừ, đáng thương như vậy, các ngươi còn không động lòng trắc ẩn?

Ta đang lén lút chờ bọn họ thả người, Trầm Nghị lại ghé sát tai ta nói khẽ: "A Thanh, lát nữa đánh nhau, nàng lui ra sau tránh trước đi."

Đánh nhau?

Không, đánh không nổi đâu, ta tuyệt đối không cho phép.

Ta đang định phản bác, bọn người kia đã tung quyền mạnh mẽ tấn công.

Ta nhất thời hoảng loạn, luôn cảm thấy Trầm Nghị đánh với bọn người kia có chút bị kiềm chế.

Như thể đang cố ý thu lại thực lực.

Lẽ nào những kẻ quét đường đều là tuyệt thế cao thủ sao?

Ban đầu ta còn tưởng hắn có chút bản lĩnh, kết quả hắn vì bảo vệ ta, sống sượng chịu hai cú đấm.

Ta đành phải nhân lúc hỗn loạn móc ra hai kim nguyên bảo nhét cho đối phương, nhanh chóng tiễn bọn họ đi.

"Các ngươi có gan thì đừng chạy!" Trầm Nghị từ dưới đất bò dậy, gầm lên giận dữ vào bóng lưng mấy người kia xong, vội chạy tới bên cạnh ta, "Bọn họ không làm gì nàng chứ? Sao đột nhiên lại đi rồi?"

Ta nhanh chóng chuyển sang biểu cảm của người đã mất vong phu: "Ta thấy chàng một chọi bốn khá lợi hại, nên nói với bọn họ là ngươi có cao nhân chỉ điểm, sắp tung chiêu lớn rồi, bảo bọn họ không muốn bị thương thì mau chạy đi."

"A Thanh, nàng thật thông minh!"

Trầm Nghị không chút keo kiệt khen ngợi ta, như thể ta nói gì cũng không quan trọng, cứ khen là không sai.

"Đi xem vị kia còn cứu được không." Hắn vừa nói, vừa phủi phủi bụi trên người.

Ta lúc này mới nhớ ra lời Trầm Nghị vừa nói, vị bị ném vào bãi tha ma kia, còn sống sao?
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 4: Chương 4



5

Trầm Nghị có vẻ bài bản bắt mạch cho hắn, lại đỡ hắn ngồi dựa vào một gốc cây lớn bên đường:

"Tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng chưa bị thương tới gốc, lát nữa có người đi ngang qua, cứu hắn là xong chuyện rồi!"

"Sao chàng biết sẽ có người đi ngang qua?" Ta hỏi.

Ai sẽ đi ngang qua bãi tha ma chứ?

Cho dù có đi ngang qua, nhìn thấy hôn mê bất tỉnh, chẳng phải cũng nhất loạt xử lý như xác c.h.ế.t sao?

Huống hồ trời sắp tối rồi... nơi này càng thêm không có người bén mảng đến.

"Sẽ có thôi."

Không hiểu vì sao, Trầm Nghị lại vô cùng chắc chắn.

Vậy ta cũng yên tâm rồi.

Không có ai đi qua cũng chẳng sao, đến lúc đó ta lại sắp xếp xe ngựa đến đón hắn vào thành chữa trị là được.

Quả đúng như lời dạy, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa phù đồ.

Chờ đã!

Cứu người?

Trầm Nghị chẳng phải là kẻ quét đường ư? Sao lại biết y thuật?

Có tài năng này, chàng còn cần làm cái việc chân tay quét đường kia sao?

Ta nhìn chàng: "Chàng chẳng phải nói từ nhỏ gia cảnh bần hàn sao, cớ gì lại nhìn cái là biết người này chưa chết? Lại còn biết cắt mạch cho hắn?"

Nụ cười vốn treo trên mặt Trầm Nghị chợt cứng lại, lắp ba lắp bắp giải thích:

"À thì, hồi còn nhỏ theo gia gia học được chút ít thôi, nhưng chưa đạt đến trình độ mở y quán hành nghề, nên ta mới phải đi quét đường đó..."

Chàng giải thích có chút cuống quýt, nhưng ta lại càng thêm bội phục chàng.

Quét đường tốt chứ, tuy rằng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất không đùa giỡn với tính mạng con người.

Giờ đây mấy kẻ chỉ dựa vào chút tài mọn, mà đi làm cái nghề lang băm lừa gạt kiếm ăn cũng không ít đâu.

"A Nghị, chàng thật lợi hại, luyện chữ với ca ca nhà bên mấy ngày mà đã có thể ngâm thơ đối chữ, theo gia gia học chút ít thôi, vậy mà giờ đây cứu người cũng chẳng thành vấn đề, chàng đúng là thiên phú dị bẩm!" Ta từ tận đáy lòng sùng bái chàng vô cùng.

Chàng cười có chút ngượng ngùng, lại gãi đầu, né tránh ánh mắt của ta.

Cái dáng vẻ ngại ngùng ấy, thật đáng yêu.

Ta mỉm cười, rồi lại nói: "À phải rồi, vừa nãy chàng có thấy mấy người kia đeo tấm bài gì ở hông không?"

Trầm Nghị nghe vậy, bình tĩnh gật đầu: "Ừm, là người của Lệ Vương phủ, bọn chúng thật lớn mật, dám xem thường mạng người như cỏ rác."

Ta gật đầu, tỏ ý tán thành.

Coi rẻ nhân mạng, quả thật quá đáng!

Bỗng nhiên, cả hai chúng ta đều cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn nhau.

Vẫn là chàng mở lời trước: "...À thì, trước kia ta cũng từng quét đường trước phủ Lệ Vương đó, người trong phủ đi lại tấp nập, nên ta mới nhìn một cái đã nhận ra đó là bài đeo của Lệ Vương phủ..."

"Ồ."

Ta nhìn chàng vẻ mặt như trút được gánh nặng, ta cũng như trút được gánh nặng.

Ta một người quả phụ chưa từng trải sự đời, nghe đối phương là người của Lệ Vương phủ lại điềm nhiên đến thế, chuyện này hơi bất hợp lẽ thường.

May mà Trầm Nghị không nhìn ra điều gì.

Trời đã không còn sớm, Trầm Nghị nói muốn tiễn ta một đoạn, ta nghĩ đến gã sai vặt đang vất vả chờ đợi mình ở một góc nào đó, bèn cười từ chối.

"Như vậy không hay, chuyện của chúng ta người ngoài còn chưa biết..."

"Không sao, ta đi theo sau nàng, chỉ cần xác định nàng về đến nơi an toàn là được." Chàng rất cố chấp.

Vẫn chưa đợi ta kịp đáp lời, tiếng ngựa hí vang lên chói tai đột ngột lọt vào tai.

Gã sai vặt đưa ta đến vội vàng cuống quýt kéo xe ngựa đến trước mặt ta: "Tiểu thư, thật sự nên về rồi ạ..."

Tim ta đập thình thịch, suýt nữa quỳ xuống cầu xin hắn đừng nói nữa.

Trầm Nghị trợn to mắt: "A Thanh, đây là..."

Ta vội vàng nghĩ ra kế, nói: "Hắn, hắn đến gọi ta về đi gánh phân cho nhà bọn hắn đó, chàng cũng biết đấy, ta ở Biện Kinh này gánh phân là nổi tiếng lắm..."

Người hầu của Phủ Quận chúa hoàn toàn sững sờ, há hốc mồm không biết nên nói gì mới hợp ý ta.

Vẻ mặt Trầm Nghị có chút phức tạp, chàng nhìn ta, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói ra.

Cuối cùng, chàng thở dài, nói: "Được rồi, nếu nàng có việc bận, vậy ta không giữ nữa. Nàng... nàng tự cẩn thận."

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, quay người lên xe ngựa.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh rời đi, ta ngoái đầu nhìn Trầm Nghị một cái, chàng đứng tại chỗ, dõi mắt theo ta rời đi.

Trở về Phủ Quận chúa, ta lập tức tắm rửa thay y phục, đến chỗ A nương nhận lỗi.

"Người đâu, lôi thứ vô dụng này xuống đánh cho năm mươi trượng."
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 5: Chương 5



A nương ta giận lây sang người hầu đã đưa đón ta.

Ta vội vàng quỳ xuống cầu xin: "A nương, việc này không liên quan đến người khác, người bớt giận đi ạ!"

"Con còn dám cầu xin cho người khác? Cho phép con ra ngoài giải khuây, vậy mà giờ này con mới trở về, làm cả phủ trên dưới đều lo lắng cho con! Trong mắt con còn có A nương này nữa không?"

Ta vội vàng hạ giọng kể lể: "A nương, người cũng biết bây giờ các khuê nữ trong Kinh thành đều chê cười con, con tâm trạng không tốt nên ở ngoài lâu thêm nửa ngày ạ."

Vừa nhắc đến nỗi uất ức của ta, A nương liền nghiến răng nghiến lợi căm hận, cũng không còn tâm trí truy cứu chuyện ta về muộn nữa.

Ta vội vàng ra hiệu cho gã sai vặt đã hồn bay phách lạc kia mau rút lui.

"Cái tên Thế tử Trường Ninh Hầu này thật chẳng hiểu chuyện, lão già Trường Ninh Hầu kia cũng không biết chừng mực, dám từ hôn với Gia Hòa Quận chúa, quả là vô lý!"

"A nương, người bớt giận đi ạ! Con biết, người đều là vì tốt cho con. Chỉ là chuyện hôn sự này, suy cho cùng vẫn là việc của chính con, con hy vọng có thể do chính con lựa chọn..."

Ta cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt A nương, thấy người hơi dịu lại, bèn tiếp tục nói,

"Nếu không có duyên phận, miễn cưỡng gả cho nhau cũng sẽ không hạnh phúc, theo con thấy, chỉ cần đối phương là người tốt, chúng ta cũng không nhất thiết phải câu nệ môn đăng hộ đối ạ..."

A nương nghe ta nói vậy, khẽ nhíu mày: "Con nói thế là có ý gì? Lẽ nào con đã để ý đến Vương tôn công tử nào rồi?"

Ta mím chặt môi, không nói gì.

"Không phải quý tộc, vậy ít nhất cũng phải là nam tử có tài có đức, phẩm hạnh đoan chính, tương lai trên đường làm quan tự khắc sẽ thuận lợi."

Ta tiếp tục im lặng.

"Nếu là bách tính bình thường, chỉ cần gia cảnh giàu có, thân phận địa vị ngược lại vẫn có thể tô vẽ một chút."

Ta vẫn không nói lời nào.

A nương nổi giận: "Cuối cùng thì con đã để mắt đến tên ăn mày nào rồi!!!"

Cuối cùng, "sự phủ nhận" của ta đã kết thúc chủ đề này.

Ta thấy A nương bộ dạng như trút được gánh nặng, thầm đổ mồ hôi thay cho Trầm Nghị.

Không được, ta phải khiến chàng cố gắng, tranh thủ bước chân vào con đường làm quan, nếu không ngay cả cửa ải A nương còn không qua nổi, nói gì đến Hoàng tổ mẫu.

"À phải rồi, yến tiệc săn b.ắ.n mùa xuân mấy ngày nữa, Hoàng tổ mẫu mời con cùng đi, con phải chuẩn bị cho tốt đấy."

Giọng A nương văng vẳng bên tai, ta cúi đầu đáp vâng, trong lòng lại có chút nghi hoặc.

Yến tiệc săn b.ắ.n của hoàng cung từ trước đến nay đều chỉ có nam tử tham gia, ta chưa từng được mời bao giờ.

Lần này bất thường, chắc là Hoàng tổ mẫu muốn công khai kén rể cho ta, cái con bé đáng thương bị từ hôn này đây.

...Đến lúc đó, vị Thế tử Trường Ninh Hầu kia chắc chắn cũng sẽ có mặt.

Nói về vị Thế tử này, tám tuổi đã theo Vạn Đại tướng quân đóng quân ở doanh trại, lập không ít quân công, còn bái danh y Triệu Kiến trong quân làm sư phụ, quân đội có hắn ta, mọi người đều an tâm bội phần.

Đã biết đánh trận, lại còn biết chữa bệnh, vị tướng quân như vậy cũng hiếm thấy.

Chỉ tiếc là giữa ta và hắn đã kết oán, chẳng thể nào sùng bái nổi dù chỉ một chút bằng cái móng tay!

Nếu hắn không muốn cưới ta, hoàn toàn có thể ngồi lại nói chuyện cho rõ, từ khi lập triều đến nay cũng đâu phải không có tiền lệ chính đáng để hủy bỏ hôn ước.

Nhưng hắn lại cố tình dùng quân công để ép buộc, trực tiếp từ hôn.

Chẳng phải đây là cố tình vả mặt Bổn quận chúa sao?

Nếu không phải ta đang bận đắm chìm trong bể ái tình với Trầm Nghị, không có tâm trí đi báo thù vụ từ hôn này, thì hắn xong đời rồi.

Bất kể trên sân săn b.ắ.n sẽ là tu la tràng thế nào chăng nữa?

Ta, sẽ điềm nhiên ứng phó.

Thời gian càng lúc càng gần đến ngày khai yến, ta vội vàng viết thư cho Trầm Nghị, khích lệ chàng tham gia kỳ Khoa cử năm nay.

Chàng lại hồi đáp ta: [A Thanh, con đường tham gia Khoa cử gian nan trắc trở, cho dù đỗ đạt cao, chỉ sợ với sức mọn của chúng ta cũng khó lòng lay chuyển thế giới này, chi bằng chúng ta... tẩu hôn đi?]

Ta siết chặt lá thư cuối cùng này, thật ly kinh phản đạo!!!

Nhưng ta thích.

Ta đưa cho chàng một câu trả lời khẳng định, rồi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tẩu hôn.

Kỳ thực ta cũng biết, cho dù ta làm nũng qua được cửa ải A nương, Hoàng tổ mẫu cũng sẽ không đồng ý ta gả cho thường dân.

Vì đại kế tẩu hôn, ta giả trang rời khỏi Phủ Quận chúa, muốn đi sắm ít đồ dùng cần thiết, tiện thể gặp mặt ý trung nhân.
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 6: Chương 6



A nương canh chừng ta rất gắt, ta đành phải đội nón lá, khoác áo choàng, cố gắng hết sức che giấu thân phận của mình.

Đến cửa hàng phấn son Thúy Phương Các nổi tiếng nhất Biện Kinh, ta tính mua sắm vài món đồ mà bách tính bình thường hay dùng, để tiện sau này giả nghèo trước mặt Trầm Nghị.

Không còn cách nào khác, quen dùng đồ nhà này rồi.

Ta cẩn thận lựa vài hộp phấn son màu sắc nhã nhặn, hương thơm dễ chịu lại không nhìn ra là thứ đắt tiền, đúng lúc ta chuẩn bị thanh toán, chợt cảm thấy có người khẽ vỗ vai mình.

Ta ngoảnh đầu nhìn, người ấy đang mỉm cười nhìn ta, không phải, người mà ta ngày đêm mong nhớ, cứ thế mà đến rồi sao?

"A Thanh, thật sự là nàng!"

Chàng có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là mừng rỡ.

Ta cũng hớn hở trưng ra vẻ mặt "rẻ tiền".

Liếc xéo chàng một cái, làm bộ trách móc nói: "Sao chàng lại đến đây? Nơi này không phải chỗ chàng nên đến mà!"

Nam tử bình thường ít khi đến tiệm phấn son, huống hồ là chàng, một người đàn ông chẳng có tiền.

Trầm Nghị nghe vậy, siết c.h.ặ.t t.a.y ta, nhẹ giọng nói: "Nàng có bằng lòng cùng ta..."

Hai chữ "tẩu hôn" chàng không nói ra, vì chàng biết nói ra sẽ không tốt cho danh tiếng của ta, một nữ nhân.

Thấy ta đã hiểu ý, chàng liền bổ sung: "Ta đương nhiên phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt cho nàng, nên mới muốn đến mua ít phấn son."

"Ồ, chàng chê ta không có mấy thứ này tô điểm nên trông không đẹp sao?" Ta cố ý nói lảng.

"Không không, không phải, ta sao có thể chê nàng chứ? A Thanh vốn dĩ không cần bất kỳ thứ gì tô vẽ bên ngoài."

"Chỉ là ta nghĩ các cô nương đều thích mấy món đồ nhỏ xinh này, nên mới muốn làm nàng vui thôi."

Trầm Nghị bối rối giải thích, trong mắt tràn đầy chân thành.

Ta nhìn chàng, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Cái tên tiểu tử nghèo này tuy miệng lưỡi vụng về, nhưng lại không ngừng thể hiện sự quan tâm và chu đáo đối với ta.

Quả không hổ là đối tượng tẩu hôn của ta.

Ta khẽ mỉm cười, nép vào lòng chàng, nhẹ giọng nói: "Thật ra, có chàng ở bên cạnh, ta đã rất vui rồi."

Má chàng hơi đỏ, ngượng ngùng gãi đầu, khẽ cười vài tiếng: "Ta mới đúng là như vậy..."

Để che giấu sự lúng túng của mình, chàng nhìn về phía chủ tiệm phấn son: "Chưởng quỹ, lấy hàng ra cho ta xem."

"Được rồi ạ."

Đối phương dường như đã chuẩn bị sẵn, đi thẳng vào phòng trong, sau đó đưa một khay phấn son hảo hạng đến trước mặt ta.

Ta nhìn vẻ ngoài đắt đỏ ấy, nuốt nước bọt thay cho Trầm Nghị.

Nếu chàng chọn một món, nhưng lại không trả nổi tiền, mất thể diện trước mặt ta, nhất định sẽ rất buồn nhỉ?

Chưởng quỹ này sao thế không biết, lại đi lấy mấy món đồ bách tính bình thường không dùng nổi ra?

Trầm Nghị hiển nhiên vẫn chưa biết tình cảnh của mình, vẫn đang vụng về lựa chọn, chợt nói: "Không được, chất lượng này còn chẳng bằng lần trước, ông có đang lừa ta không đấy?"

"Oan uổng quá thưa công tử, đây đều là hàng chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho Hầu phủ, chỉ có tốt hơn trước, không thể nào tệ hơn được!"

Hầu phủ?

Lòng ta thắt lại, kéo tay Trầm Nghị muốn rời đi ngay.

"Sao vậy?" Trầm Nghị vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.

"A Nghị, chúng ta đừng lấy mấy thứ này! Đồ của bọn quan lại quyền quý này không đụng vào được đâu."

Trầm Nghị nghe vậy, nghiêm túc nhìn ta một cái: "A Thanh, nàng xứng đáng với thứ tốt nhất!"

Thế là xong rồi, chàng nhất quyết muốn chọn phấn son hảo hạng cho ta.

Nam nhân, quả thật rất sĩ diện!

Lựa chọn hồi lâu chàng cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm lấy một hộp, đưa cho ta: "A Thanh, cái này thế nào?"

Ta mở ra, Chưởng quỹ ra hiệu ta có thể thử dùng.

Ta bèn đối diện gương khẽ thoa một chút lên môi, ta trong gương, trong khoảnh khắc thêm vài phần tươi tắn rực rỡ.

Mắt Trầm Nghị sáng bừng, như thể nhìn thấy cảnh đẹp kinh diễm nào đó, chàng ghé sát tai ta khẽ nói: "A Thanh, nàng thật đẹp."

Ta ngượng ngùng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, làm sao để nhét cho Chưởng quỹ một nén vàng, bảo ông ta lát nữa lấy lệ thôi, chỉ lấy Trầm Nghị chút tiền lẻ là được.

Để lảng sang chuyện khác, ta hớn hở phân tích:

"Nếu ta đoán không nhầm, hộp phấn son này chắc là làm từ loại hoa hồng lam nhập từ Tây Vực, màu sắc còn tươi hơn phấn son bình thường một chút, hơn nữa, loại hoa này còn có công dụng làm đẹp da, rất được lòng các quý phu nhân.

"Lại vì quá trình chế tác loại phấn son này vô cùng phức tạp, cần trải qua nhiều công đoạn mới thành. Vì thế giá cả không hề rẻ."
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 7: Chương 7



Nghe đồn Lão phu nhân Phủ Trường Ninh Hầu thích sưu tầm những thứ giúp nữ tử trở nên xinh đẹp, đương nhiên cũng bao gồm phấn son.

Lại nghe nói tướng mạo của bà ấy trông trẻ hơn những người cùng tuổi đến hơn mười tuổi, nên thứ phấn son nào bà ấy chọn, người khác đều coi như khuôn vàng thước ngọc mà đua nhau mua theo.

Bây giờ xem ra, lời đồn không sai.

Nghĩ vậy, ta lại ngửi mùi hương, "Ừm, mùi hương vừa phải, không nồng không nhạt, vừa vặn đúng mức, có thể coi là thượng phẩm, cho các nương nương trong cung dùng cũng dư sức."

Lông mày Trầm Nghị dần cau lại, chàng nhận lấy hộp phấn son trong tay ta, một làn hương nhè nhẹ thoảng ra.

Chàng cẩn thận quan sát màu sắc phấn son: "A Thanh, loại phấn son này... nó không phải thứ thường dân có thể dùng, sao nàng lại... hiểu biết đến vậy?"

Đến lúc này ta mới nhận ra mình đã có chút đắc ý quá đà.

"Ồ, là, là thế này, trước đây ta có xem ở quầy sách một cuốn... sách về kỳ hoa Tây Vực, những gì ta vừa nói chỉ là đoán bừa thôi, lẽ nào... ta đoán đúng rồi sao?"

Ta giả vờ mờ mịt nhìn về phía Chưởng quỹ, Chưởng quỹ đã sớm giơ ngón cái lên khen ngợi ta rồi.

"Lời cô nương nói, câu nào cũng đúng sự thật, so với chuyên gia còn không hề kém cạnh."

À ha ha ha... vậy ư? Ta cười khan hai tiếng, "Chưởng quỹ, phiền ngươi nhường bước nói chuyện, ta có chút chuyện muốn thỉnh giáo..."

Mượn cớ thỉnh giáo, ta kéo chưởng quỹ vào một góc, lén lút nhét cho ông ta số tiền gấp đôi giá hộp phấn son đó. Thủ thỉ dặn dò: "Lát nữa chàng ấy tính tiền, ngươi chỉ cần thu lấy tượng trưng là được, nếu chàng ấy hỏi, ngươi cứ tùy ý bịa ra một lý do."

Mặc dù chưởng quỹ vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn ra hiệu cho ta biết "cứ yên tâm".

Chúng ta quay lại chuyện chính.

"A Nghị, ta vừa nghe chưởng quỹ nói xong quá trình chế tác của loại phấn son này, càng thêm thích rồi, chàng có bằng lòng tặng ta không?"

"Đương nhiên rồi, nàng nếu thích, tất cả những thứ này đều lấy hết đi." Chàng khẽ nói, trong mắt tràn đầy ôn nhu và sủng nịnh.

"A Nghị, chàng thật tốt." Ta hưng phấn đến mức chắp tay trước ngực, trong mắt lấp lánh ánh hạnh phúc. Nhưng mà... lấy hết đi, tiền ta mang không đủ mất!

"Chỉ cần một hộp này là đủ rồi, mặt ta có lớn đến thế đâu, dùng không hết được!"

"Ừm, không sao, nàng cứ xem xem thích những loại nào, chưởng quỹ nhất định sẵn lòng cho nàng dùng thử hết, đúng không chưởng quỹ?"

"À? Ồ! Vâng, cô nương cứ tùy ý dùng thử ạ!"

Ta nghe vậy, không khỏi sững sờ một chút: "Nhưng chàng không phải nói đây là đồ chuẩn bị cho Hầu phủ ư? Lỡ như họ cảm thấy ta mạo phạm, đánh ta thì sao?"

Chưởng quỹ hắc hắc cười: "Chúng ta làm ăn, trọng sự 'ai đến trước được trước' mà, cứ yên tâm dùng thử, ta sẽ cho người chuẩn bị thêm một phần nữa là được."

Trầm Nghị nhẹ nhàng vỗ đầu ta, nói: "Không sao đâu A Thanh, có ta ở đây rồi, hơn nữa... Phủ Trường Ninh Hầu cũng không đến nỗi tệ như vậy..."

Ta khẽ nhíu mày: "Thôi được rồi, không nhắc đến họ nữa, A Nghị, ta thật sự rất vui, cảm ơn chàng!"

Trầm Nghị rất hài lòng với sự vui vẻ hiện rõ trên mặt ta, chàng mỉm cười, giây lát sau liền móc tiền ra trả.

"Chưởng quỹ, bao nhiêu tiền?"

"Công tử, hai đồng tiền đồng là được rồi, hôm nay là ngày thứ một nghìn không trăm lẻ chín rưỡi kể từ khi tiệm khai trương, coi như kết cái duyên."

Hai đồng tiền đồng? Chưởng quỹ ngươi hơi quá đáng rồi đấy! Tiền trong cái bát của kẻ ăn mày ở đầu ngõ lẽ nào không mua nổi hết phấn son trong tiệm nhà ngươi à?

Trầm Nghị khẽ mỉm cười, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của chàng: "Vậy thì thật quá cảm ơn rồi."

Sau khi móc ra hai đồng tiền đồng đưa cho chưởng quỹ, chàng thu lại cái túi tiền xẹp lép đó.

Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, chàng đến Thúy Phương Các nơi thế này, rõ ràng là để mua phấn son bình thường, cũng không đến mức chỉ mang theo chút tiền ấy chứ? Vậy có thể mua được gì chứ? Ừm... lang quân nhỏ của ta, phải chăng chàng gặp khó khăn về mặt sinh hoạt rồi?

Ra khỏi cửa hàng phấn son, ta vứt ý định đi mua vài bộ y phục tềnh toàng dùng trên đường tẩu hôn ra sau đầu, chỉ chú tâm kề má áp tai với Trầm Nghị. Chàng luôn miệng kể mấy câu chuyện cười không mấy hay ho, cố gắng chọc cho ta vui, giống như trong thư đã nói, hy vọng mỗi ngày ta ở bên chàng đều có thể cười thật sảng khoái. Chàng còn rất tự tin đảm bảo rằng tuy là tẩu hôn, nhưng tuyệt đối sẽ không để ta chịu khổ. Ta tin tưởng sâu sắc không chút nghi ngờ. Bởi vì khi chuẩn bị tẩu hôn ta đã định mang theo một nửa kim ngân châu báu của Phủ Quận chúa, vậy thì sao có thể chịu khổ được chứ?

Ta kiên định gật đầu, thâm tình nhìn chàng: "Chỉ cần ở bên chàng, ta chẳng sợ gì cả."

Hai người chúng ta nhìn nhau mỉm cười, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai kẻ ta.

Ngay lúc này đây, một tràng tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Sao con lại ở đây? Mau quay mặt lại cho ta!" Một giọng nói quen thuộc truyền đến, là A Nương.
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 8: Chương 8



Lòng ta chợt siết lại, biết rằng mọi chuyện sắp gay go rồi. Trầm Nghị cũng căng thẳng nhìn ta, không biết phải làm sao.

"Con... con ra ngoài dạo chơi, sao A Nương lại tìm được đến đây?" Ta không dám quay người lại, do dự mãi rồi lại nói về công việc gánh phân của mình, "Phu nhân, việc ở Phủ Quận chúa tiểu nhân sẽ đi làm ngay, ngài ngàn vạn lần đừng khấu trừ bạc của tiểu nhân."

A Nương không chịu bỏ qua, bước lên một bước liền muốn vén chiếc đấu lạp của ta. Trong cơn nguy cấp, ta kéo Trầm Nghị lên rồi bỏ chạy. Ta biết không thể dây dưa thêm được nữa, nếu không chỉ chuốc thêm nhiều phiền phức hơn.

Sau khi cắt đuôi được A Nương, ta hít một hơi thật sâu, quay người nhìn Trầm Nghị. "A Nghị, chàng đi trước đi, ta sẽ tìm cách hội hợp với chàng sau."

Trầm Nghị siết c.h.ặ.t t.a.y ta, đau lòng nói: "Nàng chỉ là làm công ở phủ bọn họ, lại không bán thân cho họ, sao cứ động một chút là lại bị khấu trừ bạc, người ở Phủ Quận chúa đều ngang ngược vô lý thế ư?"

"Ờm... có lẽ vì thùng phân ở nhà đầy rồi, thật sự chịu không nổi nữa..."

"A Thanh, nàng không cần làm những việc này nữa, ta có thể nuôi nàng." Để tỏ rõ quyết tâm, chàng móc ra cái túi tiền khô đét, chợt lại vẻ mặt lúng túng: "Ờ, ta... mang hơi ít, nhưng A Thanh, nàng hãy tin ta."

"Được, ta tin chàng." Ta tin bạc chàng cực khổ kiếm được cả năm, còn không đủ ta mua một hộp phấn son. Đây cũng là một loại tin tưởng.

"A Thanh, nàng thật tốt! Ta biết nàng sẽ không chút do dự tin ta, thế là đủ rồi!" Chàng nhẹ nhàng ôm lấy ta, ngữ khí cũng mềm đi vài phần.

Lòng ta ngứa ngáy, a, thật thích cảm giác được chàng ôm lấy, cảm giác đầu óc trống rỗng.

Nửa khắc sau, ta quyến luyến đẩy chàng ra: "A Nghị, ta phải đi trước đây, kẻo lát nữa lại bị người ta tóm được, chàng cũng nhanh chóng về đi."

"Phủ Quận chúa này, nàng nhất định phải đi sao? Thật ra hai ngày nay nàng có thể từ chối những việc này, sau này chúng ta đi rồi cũng không cần lo nữa!"

"Ể, làm người làm việc, phải tận tâm tận trách chứ, ta cầm số tiền này thì phải làm tốt công việc ấy chứ!" Ta làm ra vẻ nghiêm trọng nói.

"Nàng nói thật hay, nếu trên đời này ai cũng tốt bụng và hết lòng vì công việc như nàng, vậy thì nhân gian nhất định là thiên đường rồi, vất vả cho nàng rồi A Thanh!"

...

Thời gian trong kế hoạch của chúng ta chầm chậm trôi đi, mỗi ngày đều tràn đầy mong đợi và hồi hộp.

Yến tiệc săn b.ắ.n mùa xuân, để đánh lạc hướng Hoàng Tổ mẫu và Hoàng thượng, ta đã tỉ mỉ chọn một bộ xiêm y lộng lẫy nhất, đeo những món trang sức đẹp nhất, cốt là để thể hiện ta không có chút bất thường nào.

Trong Sân săn b.ắ.n của hoàng gia, người chen chúc đông nghịt, toàn là tinh anh Hoàng tộc, trọng thần triều đình cùng hậu duệ quyền quý.

Ta đi đến bên cạnh Hoàng Tổ mẫu, kính cẩn cúi đầu.

"Gia Hòa, cháu đến rồi." Hoàng Tổ mẫu kéo tay ta lại, bảo ta ngồi xuống bên cạnh người. Đây là đãi ngộ ngay cả Công chúa đương triều cũng không có, xem ra Hoàng Tổ mẫu cả đời cường ngạnh nhất định phải cho Thế tử Trường Ninh Hầu thấy hắn đã bỏ lỡ bảo bối lớn đến mức nào.

Ta trong lòng lại có chút thấp thỏm. Không hiểu sao, săn b.ắ.n còn chưa bắt đầu, ta đã mơ hồ cảm nhận được vài luồng ánh mắt nóng rực. Mãi cho đến khi Hoàng thượng tuyên bố quy tắc săn bắn, ta mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

"Người giành chiến thắng hôm nay, ngoài phần thưởng hậu hĩnh, Trẫm còn muốn ban hôn cho người đó với Gia Hòa Quận chúa!"

Ta nghe vậy, sắc mặt chợt căng thẳng. Nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ta lại bắt gặp một đôi mắt kinh ngạc không kém gì ta. Vị tuấn mỹ nam tử ý khí phong phát kia, đứng dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, lẽ nào là huynh đệ song sinh thất lạc nhiều năm của Trầm Nghị ư?

Ta cẩn thận xác nhận, không đúng, là Trầm Nghị chính hiệu! Chàng sao lại ở đây? Giờ này, chàng không phải đang quét đường ư?

Đầu óc ta nhất thời chưa kịp phản ứng, sợ Trầm Nghị "xâm nhập bừa bãi" vào bãi săn sẽ bị trừng phạt, vội vàng thỉnh thị Hoàng Tổ mẫu: "Hoàng Tổ mẫu, Gia Hòa cũng giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hôm nay có thể cùng các nam nhi cưỡi ngựa săn b.ắ.n không ạ?"

Công chúa cũng là nữ tử lớn lên trên lưng ngựa, rất tán thưởng tác phong của ta. Nghe vậy, vội vàng chạy đến góp vui: "Hoàng Tổ mẫu, tỷ tỷ đi rồi, vậy cháu cũng muốn đi!"
 
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác
Chương 9: Chương 9



Có sự tiếp sức của nàng ấy, ta thuận lợi xuống sân, lúc này mới có cơ hội đến bên cạnh Trầm Nghị.

Ta nén giọng: "A Nghị, đây không phải nơi chàng có thể đến, mau rời đi đi, ta tự sẽ bảo vệ chàng!"

Trầm Nghị sững sờ hồi lâu, mãi mới từng chữ một nói: "Nàng, là, Gia Hòa Quận chúa?"

Ta chột dạ rụt cổ lại. "Ờ, chuyện này lát nữa ta giải thích cho chàng có được không, chàng mau đi đi." Ta vội vàng thúc giục.

Trầm Nghị nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. "Không thể đi, ta đến đây, có chuyện quan trọng cần làm."

"Chuyện quan trọng?" Ta khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ chàng đến Sân săn b.ắ.n của hoàng gia quét lá rụng ư? Có thể làm được chuyện quan trọng gì?"

Cuộc nói chuyện của chúng ta chợt bị lời đồn thổi, bàn tán của người khác cắt ngang.

"Ôi chao, không ngờ đấy, Thế tử Trường Ninh Hầu đây là muốn 'ăn cỏ cũ' ư?"

"Đúng vậy, cho dù ngươi muốn ăn cỏ cũ, e rằng Gia Hòa Quận chúa cũng chưa chắc đã bằng lòng."

"Hôm nay ta nhất định sẽ đoạt giải nhất, quang minh chính đại cưới Quận chúa về, các ngươi ai cũng đừng tranh với ta!!"

Tiếng cười nổi lên bốn phía, ta mơ hồ lại càng thêm mơ hồ, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt: "Bọn họ gọi chàng là gì? Chàng, chàng là..."

"A Thanh, đúng vậy là ta, nhưng nàng hãy nghe ta giải thích..." Trầm Nghị hoảng loạn thấy rõ bằng mắt thường.

Trong lòng ta dâng lên một cảm xúc khó tả, không biết là phẫn nộ hay bất đắc dĩ. Chàng sao lại là Thế tử Trường Ninh Hầu đã từ hôn? Sao chàng lại là Thế tử Trường Ninh Hầu đã khiến ta trở thành trò cười ở Kinh thành?

...

Vậy chàng cố ý tiếp cận ta, có phải cũng là đang đùa bỡn tình cảm của ta không?

"Chàng vậy mà lại luôn lừa gạt ta!!!" Ta nghiến răng ken két, hừ một tiếng, quay về bên cạnh Hoàng Tổ mẫu.

Hoàng Tổ mẫu nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Không phải nói muốn cùng nam nhi tung hoành trên bãi săn sao?"

"Mệt rồi ạ." Ta qua loa đáp một câu, ngồi phịch xuống.

Hoàng Tổ mẫu đại khái nhìn ra ta ngại Thế tử Trường Ninh Hầu có mặt ở đây, cũng không nói thêm gì nữa.

Ta cả buổi đều ngẩn người, mãi đến khi cuộc thi kết thúc mới hoàn hồn. Không ngờ lại là Trầm Nghị đoạt giải nhất, Hoàng Tổ mẫu khẽ lộ vẻ tức giận.

"Lại là ngươi! Đã từ hôn rồi, sao còn đến tranh cái thứ nhất này làm gì? Ngươi là chỉ mong Gia Hòa của Ai gia không gả đi được ư?"

Ta nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.

Trầm Nghị vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: "Chuyện trước đây là thần nhất thời xúc động, kính xin Thái Hậu nương nương giáng tội."

Hoàng Tổ mẫu trừng mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí lại dịu đi vài phần: "Hừ, nhất thời xúc động sao. Ngươi nếu có tâm, hẳn phải biết thế nào là biết điểm dừng, rõ ràng biết người thắng hôm nay có thể kết thành phu thê với Gia Hòa, ngươi không nên nhúng tay vào."

Trầm Nghị cúi đầu, trầm giọng nói: "Thần hiểu. Chỉ là..." Chàng chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ta, "Thần đến đây lần này, chính là để chuộc tội với Gia Hòa Quận chúa, thần khẩn cầu Thái Hậu nương nương làm chủ, ban hôn cho hai chúng thần!"

Ha, tên tiểu tử này rốt cuộc đang bày trò gì thế? Bổn Quận chúa quả thật đã đánh giá thấp tâm cơ của hắn! Trước hết vứt bỏ ta đi, sau đó lại cầu xin Hoàng Tổ mẫu ban hôn lại ư?

Ta tức đến mức quay phắt mặt đi không nhìn hắn, khóe mắt liếc thấy hắn đang sốt ruột đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Hoàng Tổ mẫu thấy hai kẻ ta dường như có gì đó khúc mắc, trong mắt thoáng qua vẻ hài lòng, nhưng vẫn cau mặt nói: "Ngươi đã từ hôn rồi, không nên dây dưa không dứt nữa. Việc hôn sự của Gia Hòa Quận chúa tự có Ai gia làm chủ, vị tiểu công tử của Phủ An Quốc Công được hạng hai này cũng không kém gì ngươi, Ai gia rất thích..."

Lòng ta siết lại, vội nói: "Hoàng Tổ mẫu, thật ra..."

"Thật ra cái gì?" Hoàng Tổ mẫu quay sang ta, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.

Ta vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để tỏ ý mình bằng lòng, nhưng lại thực sự tức giận không nguôi, lời đến miệng biến thành: "Thật ra, An Quốc Công Thế tử gia quả thực rất tốt!"

Lời này vừa thốt ra, Hoàng Tổ mẫu và Trầm Nghị đều sững sờ.

Trầm Nghị cũng chẳng bận tâm đến gì khác, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt ta: "A Thanh, chuyện này ta có thể giải thích, nàng ít nhất cũng phải cho ta cơ hội chuộc tội..."

Tính ta có một điểm dở, chính là không dằn mặt xuống được. Ta siết chặt hai tay, kiên định quay sang Hoàng Tổ mẫu: "Tóm lại, hôn sự của Tôn nữ đều dựa vào Hoàng Tổ mẫu làm chủ."
 
Back
Top Bottom