Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 30: Chương 30



Chẳng bao lâu sau, khoản tiền thưởng 500 vạn được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.

Nhìn con số trên màn hình, lòng tôi bỗng dưng ngổn ngang cảm xúc.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại trở thành trụ cột quốc gia.

Vừa được nhận huy chương, vừa được ghi danh trong lịch sử khoa học, lại còn trở thành người mà đất nước săn đón.

Cầm chiếc thẻ ngân hàng nặng trịch trong tay, tôi mang theo tâm trạng phấn khích, từ chối lời mời ăn cơm của Trương Việt, rồi lên chuyến bay về nhà ngay buổi chiều.

Đùa à?

Quán ăn nhỏ của tôi vẫn còn những vị khách quan trọng đang háo hức chờ tôi trở về cơ mà!

Cùng lúc đó, tại trấn Thanh Thủy

Trưởng trấn vừa xem tin tức xong, lập tức dẫn theo một đoàn người kéo băng rôn, giơ cờ lụa, gõ chiêng đánh trống, rầm rộ kéo đến nhà bác cả của tôi.

Nghe thấy động tĩnh, cả nhà bác cả vội vàng chạy ra đón.

Trưởng trấn cười đến mức những nếp nhăn trên mặt xếp lại như một đóa cúc:

“Chúc mừng, chúc mừng!”

“Nhà anh thật sự quá giỏi, nuôi dạy được một nhân tài kiệt xuất như vậy, đúng là niềm tự hào của trấn Thanh Thủy chúng ta!”

Cả nhà bác cả đưa mắt nhìn nhau, vừa bất ngờ vừa ngỡ ngàng, nhưng vẫn mặt dày nhận lấy lời khen ngợi.

Hai bên bắt đầu nịnh bợ qua lại, trò chuyện rất vui vẻ.

Một lúc sau, trưởng trấn cười híp mắt, nói một câu đầy ẩn ý:

“Người nổi tiếng nhất của trấn chúng ta—Tống Tinh đâu rồi? Cô ấy có nhà không? Chúng tôi đặc biệt chuẩn bị băng rôn đến chúc mừng, sao không mời cô ấy ra đây gặp gỡ mọi người?”

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt cả nhà bác cả lập tức cứng đờ.

“Cái gì? Ông nói ai?”

“Người nổi tiếng nào? Không lẽ… các ông không phải đến để chúc mừng con trai cả nhà tôi đỗ công chức sao?”

Trưởng trấn cạn lời:

“Cái gì mà công chức? Tôi đang nói đến Tống Tinh!”

“Bây giờ cô ấy là nhân tài quan trọng của quốc gia, là báu vật được cả nước nâng niu đấy!”

Lời này vừa nói ra, mặt bác cả và thím tôi tái mét không còn giọt máu!

Báu vật của quốc gia?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Là con nhóc đó ư?

Cái đứa mang lại toàn sự xui xẻo, khắc bố khắc mẹ, là con nhóc sao chổi mà bọn họ đã đuổi ra khỏi nhà?

Bọn họ cứ nghĩ rằng, sau khi bị đuổi đi, Tống Tinh chắc chắn sẽ vô gia cư, lưu lạc đầu đường xó chợ.

Cuối cùng c.h.ế.t thảm như một con ch.ó hoang, ngay cả xác cũng chẳng ai nhặt.

Còn con trai họ vừa thi đỗ công chức, tương lai rộng mở thênh thang, sau này cả nhà có thể hưởng phúc!

Nhưng giờ thì sao…

Ngay lúc đó, một người đứng bên cạnh ghé vào tai trưởng trấn, thì thầm kể lại vụ lùm xùm trước đây của nhà bác cả.

Trưởng trấn nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm.

“Các người đúng là ngu xuẩn!”

“Có một đứa con gái xuất sắc như thế, mà lại đối xử với nó tệ bạc như vậy! Nhà các người xem như hết phúc rồi!”

Chuyện này mà đến tai lãnh đạo, con trai bác cả chắc chắn sẽ bị chèn ép ở đơn vị, tiền đồ xem như tiêu tán!

Khi tin tức về tôi lan truyền khắp nơi, căn biệt thự nhỏ mà họ rao bán mãi không ai mua.

Bỗng chốc trở thành miếng mồi béo bở.

Tranh giành qua lại, cuối cùng một đại gia trong làng đã mua lại nó với giá 1 triệu tệ.

Cùng lúc đó, kết quả điều tra được công bố

Sau khi điều tra kỹ lưỡng, cơ quan giám sát quốc gia phát hiện hiệu trưởng trường Đại học Sư phạm Kinh Đô có hành vi lạm quyền, thiên vị cá nhân, vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp.

Cuối cùng, ông ta bị bãi chức.

Còn Triệu Tuyết Vãn, kẻ thật sự bắt nạt bạn học, cũng bị đuổi học.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó—bố của cô ta cũng bị điều tra toàn diện.

Kết quả là, ông ta đã từng nhiều lần hối lộ quan chức, công ty gia đình bị đóng cửa, tài sản bị niêm phong.

Đương nhiên, những chuyện này tôi chỉ được nghe lại từ Trương Việt sau này.

Tại quán ăn nhỏ của tôi

Sau khi về lại quán, tôi tranh thủ ngủ bù một giấc, rồi như thường lệ, bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.

Bảy giờ tối, màn đêm buông xuống.

Tôi vui vẻ mở cửa tiệm.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, Hứa Phán Nguyệt và Bạch Diểu đã lao vào với khuôn mặt trắng bệch.

“Chị tiên nữ, tối nay không thể mở cửa! Mau trốn đi!”

Tôi ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng động cơ rền vang.

Tôi cau mày, quay ra nhìn.

Chỉ thấy phía trước có quân đội mở đường, phía sau là hơn mười chiếc xe bọc thép.

Thậm chí còn có xe tăng và pháo hạng nặng nối đuôi phía sau.

Đoàn xe chậm rãi áp sát, cuối cùng dừng ngay trước cửa quán ăn.

Một người đàn ông mặt đầy thịt, ngồi trên xe bọc thép, giọng điệu ngang ngược nhìn tôi:

“Cô chính là chủ quán?”

“Tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn giao nộp tất cả vật tư.”

“Nếu không, chúng tôi sẽ dùng vũ lực. Dù cô có chống cự cũng vô ích. Chỉ là một kẻ bằng da bằng thịt, chẳng lẽ cô còn biến thành tiên nữ, có thể bay lên trời chạy thoát khỏi họng s.ú.n.g của chúng tôi sao?”

Nói xong, hắn ta khiêu khích nhìn tôi, tràn đầy chế giễu và khinh miệt.

Cái quái gì mà tiên nữ chứ?

Hắn không tin, nếu b.ắ.n một viên đạn vào người tôi, tôi còn sống nổi.
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 31: Chương 31 (Hoàn)



Người dân phẫn nộ

Những người xếp hàng chờ ăn bên ngoài tức giận quát lên:

“Trong thế giới tận thế, con người phải đoàn kết với nhau!”

“Vật tư của chủ quán vốn thuộc về cô ấy, cô ấy chịu chia sẻ là do lòng tốt, sao các người có thể cướp trắng trợn như vậy?”

“Hành động này sẽ gây ra hỗn loạn!”

“Các người cướp của cô ấy, vậy nếu có căn cứ mạnh hơn đến, chẳng phải cũng có thể cướp của các người sao?”

“Cướp tới cướp lui, tự g.i.ế.c lẫn nhau, vậy con người còn đường sống nữa không?”

“Dừng tay đi!”

“Chúng tôi sẽ không để các người đạt được ý đồ đâu!”

Cuộc chiến bùng nổ

Tên đàn ông mặt đầy thịt phì một bãi nước bọt, mặt đầy khinh miệt:

“Khà! Mấy đứa tụi bây là cái thá gì! Xem thử hôm nay ai cản nổi tao!”

Hắn ta đánh đúng vào tâm lý muốn giữ hòa bình của những người này, nên mới dám làm càn đến vậy.

Hắn biết họ sợ đánh nhau, dù có bị cướp cũng sẽ nuốt giận vào trong.

Nhưng hắn thì khác, mặt mũi không quan trọng, chỉ cần được ăn ngon, sống sung sướng là đủ!

Nhìn mùi thơm tỏa ra từ nồi thịt kho tàu, hắn nuốt nước miếng ừng ực.

Tôi nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:

“Không cho. Có bản lĩnh thì đến cướp đi.”

Hắn hừ lạnh: “Mày không biết điều! Đừng trách tao không nể mặt!”

Nói xong, hắn hạ lệnh tấn công!

Người dân vùng lên

Những người xếp hàng phẫn nộ đứng lên phản kháng.

Nhất thời, các loại dị năng tung bay khắp bầu trời, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Nhưng dù sao, con người cũng chỉ có da thịt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sao có thể chống lại vũ khí nóng?

Rất nhanh, nhiều người bị thương.

Tôi nhìn cảnh đó, lòng đau như d.a.o cắt, lớn tiếng nói:

“Mọi người đừng giúp tôi nữa! Mau rời khỏi đây đi! Hắn ta không làm gì được tôi đâu!”

Quán ăn có cơ chế bảo vệ, cho dù bên ngoài có đánh nhau long trời lở đất, bên trong vẫn nguyên vẹn như cũ.

Hứa Phán Nguyệt hiểu rõ khả năng của tôi, cũng lên tiếng thuyết phục:

“Đúng đấy, mọi người hãy giữ an toàn trước! Chủ quán rất lợi hại, chúng ta phải tin tưởng chị ấy!”

Nhưng những người đó lắc đầu, nghiến răng kiên quyết:

“Không! Chúng tôi đã hứa—chỉ cần tiệm ăn còn tồn tại, chúng tôi sẽ bảo vệ nó!”

“Dù chủ quán có mạnh đến đâu, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, sao có thể để cô ấy chiến đấu một mình?”

“Người đông sức mạnh lớn! Hắn có s.ú.n.g đạn, nhưng rồi sẽ hết thôi! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đánh bại hắn!”

Ngay cả Bạch Diểu và Chu Thư Dật cũng liều mạng kích hoạt dị năng, dốc sức ngăn cản kẻ địch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mắt tôi chợt cay xè, nước mắt rơi xuống hai hàng.

Đây là lần đầu tiên trong đời, có nhiều người đứng ra bảo vệ tôi đến vậy.

Thì ra…

Được người khác bảo vệ là cảm giác như thế này sao?

Tiếp viện đến nơi

Ngay lúc này, từ xa lại vang lên tiếng động cơ ầm ầm.

Ngay sau đó, một giọng nói đầy chiến ý vang lên:

“Chủ quán đừng sợ! Chúng tôi đến giúp đây!”

“Mẹ nó! Tưởng có nhiều vũ khí là ngon à? Lại đây đánh thử với bà xem ai mạnh hơn!”

—Chu Tuyết Doanh dẫn đầu quân đội căn cứ Hằng Sơn đến chiến trường!

Chiến thắng vang dội

Tên đàn ông mặt đầy thịt kinh hãi tột độ.

Hắn cứ tưởng quán ăn nhỏ này chỉ đơn thuần bán đồ ăn ngon, thu hút được một ít người trung thành mà thôi.

Nhưng không ngờ, những người này lại liều mạng vì tôi đến vậy!

Căn cứ Húc Nhật vốn không thể so với căn cứ Hằng Sơn.

Chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã bị đánh tan tác, thua thảm hại.

Chu Tuyết Doanh lạnh lùng kích hoạt dị năng, một luồng sấm sét chói lóa giáng thẳng xuống tên cầm đầu.

Hắn bốc cháy ngay lập tức, cả người đen như than, nhìn thảm hại vô cùng.

Trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc.

Những người xung quanh vẫn còn bàng hoàng, tim đập thình thịch.

Chu Tuyết Doanh bước vào quán ăn, nhìn tôi với vẻ quan tâm:

“Chủ quán, cô không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, mỉm cười: “Không sao cả. Cảm ơn mọi người.”

Cô ấy thản nhiên nói:

“Đây là việc nên làm. Chúng tôi không chỉ bảo vệ quán ăn, mà còn bảo vệ cả sự yên bình trong mạt thế.”

“Nếu những chuyện thế này xảy ra quá nhiều, lòng người sẽ bất ổn, hậu quả khó mà lường trước được.”

Dù cô ấy nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy sự biết ơn.

Và cách tôi bày tỏ lòng cảm kích chính là—

Mua, mua, và mua!

Tôi đặt vô số nguyên liệu, chuẩn bị một bữa đại tiệc thịnh soạn để chiêu đãi họ.

Quán ăn vẫn tiếp tục mở cửa

Màn đêm lại buông xuống.

Tiếng chuông gió leng keng vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Tôi nhìn Hứa Phán Nguyệt và các nhân viên tất bật chạy qua chạy lại, đón tiếp từng lượt khách không ngớt.

Lắng nghe những tiếng cảm thán thỏa mãn:

“Ngon quá!”

“Cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê!”

Trên môi tôi nở nụ cười hạnh phúc.

Chỉ cần quán ăn này còn tồn tại…

Tôi sẽ tiếp tục lan tỏa hạnh phúc này.

Mãi mãi, mãi mãi.

“Chủ quán, ngẩn người gì vậy? Tôi muốn hai phần cơm hộp, năm cái bánh kếp!”

Tôi hoàn hồn, mỉm cười đáp:

“Có ngay!”

Hết.
 
Back
Top Bottom