Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 20: Chương 20



Trương Việt cười cười, rồi ném ra một cú sốc lớn:

“Cô có biết không, nhờ có cô, chúng tôi đã nghiên cứu thành công vệ tinh mới.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, đồng thời cũng không hiểu: “Vệ tinh chẳng phải đã có từ lâu rồi sao?”

Trương Việt lắc đầu, cẩn thận nói:

“Không giống nhau, vệ tinh mới có phạm vi bao phủ rộng hơn, tác dụng lớn hơn. Ban đầu là Tiểu Mễ Quốc nghiên cứu thành công trước, các quốc gia khác đều bỏ tiền mua của họ. Đất nước của chúng ta cũng từng muốn mua, nhưng vừa mới đưa ra yêu cầu thì bị họ từ chối ngay.”

Tôi im lặng lắng nghe.

“Từ lâu, Tiểu Mễ Quốc đã công khai và ngấm ngầm đối đầu với quốc gia chúng ta. Chúng luôn tìm cách ngăn chặn mọi công nghệ tiên tiến, phát minh và vật liệu không cho chúng ta tiếp cận, thậm chí còn xúi giục các quốc gia khác cô lập chúng ta."

“Nhưng giờ thì tốt rồi,” Trương Việt cười, hai nếp nhăn ở đuôi mắt xuất hiện, “bây giờ nhờ năng lượng trong tinh thể, chúng ta không chỉ nghiên cứu thành công mà còn tốt hơn vệ tinh của Tiểu Mễ Quốc đấy.”

Tôi cũng cười theo: “Thật tuyệt vời.”

Trương Việt nói: “Vì vậy, sau khi thử nghiệm thành công, họ quyết định trao cho cô huân chương công nghệ của Hoa Hạ Quốc.Buổi lễ sẽ do các viện sĩ trực tiếp trao giải, có rất nhiều phóng viên đưa tin tại hiện trường. Cô có tiện đến nhân giải không?”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Còn có chuyện tốt như vậy sao?

“Chắc chắn là không vấn đề gì!”

Tôi trở về nhà với tâm trạng vui vẻ.

Quốc gia coi trọng những tinh thể này như vậy, không chỉ giúp tôi giải quyết rắc rối, còn cho tôi tiền bạc và danh dự.

Tôi chắc chắn phải nỗ lực hơn nữa để kiếm thêm tài nguyên cho đất nước.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngay lập tức, tôi chăm chỉ bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu.

Tuy nhiên, do nguyên liệu dùng cho tiệc buffet nướng đêm qua đã gần hết, hôm nay tôi lại không có thời gian đi mua thêm đồ mới.

Chỉ có thể lấy những món thức ăn nhanh trong tủ lạnh ra để tạm đối phó.

Vừa đến bảy giờ, cửa quán liền mở ra.

Bạch Diểu và Chu Thư Dật vẫn như mọi lần để mười mấy viên tinh thể trắng trên quầy thu ngân.

Họ còn chưa kịp dọn bàn.

Tiếng chuông gió ở cửa quán vang lên, không thể chờ đợi thêm.

“Chị tiên nữ, chào buổi tối! Chị thật đúng giờ quá!”

“Em chỉ đến thử vận may thôi, không ngờ quán thật sự mở cửa rồi!”

“Tối nay ăn gì vậy? Em không thể chờ thêm nữa rồi! Suốt cả ngày em chỉ ăn có một ít, giờ đói muốn chết!”

“Em cứ tưởng các bạn của em về căn cứ nói khoác thôi, ai ngờ thật sự có một quán ăn ở đây.”

“Thật sự có thịt nướng sao? Là loại nướng sôi lên, dầu mỡ b.ắ.n lên như vậy sao?”

Tôi lắc đầu:

“Hôm nay không có thịt nướng đâu.”

Những người muốn ăn thịt nướng cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng những người khác thì nói:

“Đừng nói là thịt nướng, chỉ cần có đồ ăn là được, gì cũng được, tôi không kén chọn đâu!”

“Hơn hai mươi năm chưa được ăn gì rồi, nếu thật sự có đồ ăn, dù là đồ hư hỏng tôi cũng ăn được.”

“Phì, không phải nói là có thịt nướng sao? Không có thịt nướng, vậy không phải lừa đảo à?”

“Đúng vậy, tôi chỉ muốn ăn thịt nướng! Hôm qua bọn họ về khoe ngon lắm, tại sao họ được ăn mà chúng tôi lại không?”

“Nếu không cho chúng tôi ăn thịt nướng, thì chúng tôi phá quán này luôn!”

Bạch Diểu và Chu Thư Dật ngay lập tức đứng ra chắn trước mặt tôi:

“Đừng có gây sự!”

“Bọn mày là ai? Cút đi!”

Những khách khác cũng lập tức đứng ra, nhìn chằm chằm vào họ.

Ngay sau đó, một vầng sáng trắng lóe lên.

Ba người họ lập tức biến mất không dấu vết.

Mọi người đều sững sờ, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Sau một lúc, họ ngưỡng mộ nhìn tôi:

“Chủ quán quá lợi hại, đây là năng lực gì vậy?”

“Tôi đã nói rồi, người có thể mở quán ăn trong tận thế và còn cung cấp được thức ăn, chắc chắn không đơn giản đâu! Hay là cứ ngoan ngoãn nghe lời chủ quán tiên nữ đi.”

“Đúng vậy, chủ quán tiên nữ, chúng tôi không kén chọn gì đâu, cái gì cũng vui lòng ăn.”

Nói xong, họ tự giác đặt 10 viên tinh thể trắng lên quầy thu ngân.

Rồi ngồi xuống bàn ăn, ngoan ngoãn chờ đợi bữa ăn.

Quán ăn sau khi tôi cải tạo, hiện tại có thể chứa được ba bốn chục người.

Không lâu sau, quán đã đầy khách.

Mọi người đều đói đến mức mắt sáng rực, không ngừng nuốt nước bọt, bụng cũng phát ra tiếng “ùng ục”.

Tôi lập tức có ý tưởng trong đầu.

Mở tủ lạnh, lấy ra mấy chục túi bánh chẻo, hoành thánh, bánh trôi đông lạnh.

Sau đó, tôi đun nước.

Rồi bảo Bạch Diểu đi thống kê khách muốn ăn gì.

“Cái gì? Bánh chẻo? Còn nhân thịt nữa sao?!”

“Ôi, tôi muốn ăn! Đó là thịt đó, tôi không nhớ bao nhiêu năm rồi chưa được ăn thịt, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy ch** n**c miếng rồi!”

“Vậy tôi muốn ăn hoành thánh!”

“Bánh trôi là nhân mè đen đúng không? Tôi thích ăn đồ ngọt, tôi muốn ăn bánh trôi!”

Mấy món này nấu rất nhanh, chỉ sau mười mấy phút là tất cả đã xong và được mang ra bàn.

Khi tôi đi ra khỏi bếp, thì phát hiện bên ngoài quán ăn, không biết từ lúc nào đã xếp thành một hàng dài.

Mọi người đứng trong gió lạnh của màn đêm đen tối, nhưng không hề cảm thấy lạnh, chỉ căng cổ lên, ánh mắt đầy khát khao nhìn vào quán ăn nhỏ duy nhất tỏa ra ánh sáng ấm áp.
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 21: Chương 21



Một người có năng lực hệ hỏa đã dựng lửa trại lên.

Những người có năng lực khác thì dọn dẹp xác thây ma.

Mọi người tự giác xếp hàng, rất ngăn nắp và trật tự.

Thậm chí còn có vài người đứng tụ lại với nhau, nói cười vui vẻ.

Không còn bóng dáng u ám và oán giận như trước nữa.

Dù sao, có thức ăn là có hy vọng.

Ai còn muốn gây sự chứ?

Mọi người đều muốn tuân thủ quy tắc để có thể tới lượt mình vào ăn nhanh hơn.

Tuy nhiên, vẫn có vài người xếp cuối hàng với thái độ hoài nghi.

“Thật sự có thức ăn không?”

“Đã lâu như vậy rồi, chắc là đã mốc meo hết rồi nhỉ?”

“Không biết còn ăn được không.”

“Ôi trời, các cậu nhìn kìa!”

Cửa quán là kính trong suốt.

Họ nhìn qua các khe hở, nhìn rõ những khách bên trong đang ngồi ăn hăng say, cầm những tô lớn nóng hổi, ăn ngấu nghiến.

Khi nhìn kỹ hơn, họ nhận ra bên trong là bánh chẻo, hoành thánh, thậm chí còn có cả bánh trôi.

“Aaaaa, tôi tin rồi!”

“Thèm quá, không biết khi nào mới đến lượt tôi!”

“Không sao, dù hôm nay không đến lượt tôi, ngày mai tôi cũng sẽ đến xếp hàng, ngày kia cũng sẽ đến, kiểu gì cũng sẽ tới lượt thôi!”

“Hơn nữa, ở đây có rất nhiều người có năng lực, tụ họp lại, không lo gì về sự an toàn cả.”

Còn những người bên trong quán, cảm giác hạnh phúc của họ càng tăng lên gấp bội.

Họ ăn ngấu nghiến từng miếng, cả nước và thức ăn đều ăn sạch.

Bánh chẻo căng đầy, từng miếng cắn vào đều có nước thịt béo ngậy, chất lỏng đầy ắp trong nhân, lập tức tràn ra ngoài.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoành thánh thì vỏ mỏng nhân dày, thịt mặn mà, bọc trong lớp vỏ mỏng như cánh ve, thịt chắc và có độ đàn hồi.

Bánh trôi ngọt ngào, khi cắn vào, nhân mè đen chảy ra, ngọt lịm, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.

“Quá ngon rồi, thật sự là món ăn mới tươi ngon.”

“Giữa cái lạnh như thế này mà được ăn một tô như thế, cảm giác không thể tuyệt vời hơn.”

“Tôi còn ba chiếc bánh trôi, có thể đổi cho bạn ba chiếc bánh chẻo không?”

“Nửa tô hoành thánh đổi nửa phần bánh trôi được không?”

“Tuyệt quá, mọi người đổi cho nhau, để có thể thưởng thức hết ba hương vị.”

Họ sống trong tận thế, đến đất cũng đã ăn.

Có thức ăn là đã rất mãn nguyện, đương nhiên không hề chê bai.

Họ húp sạch nước canh và nước dùng.

Ăn đến mức nước mắt chảy ròng, mồ hôi đầm đìa.

“Sướng quá! Thật sự quá đã!”

“Chủ quán, chị là thần tiên sống, tận thế lâu như vậy mà vẫn có thể làm ra thức ăn tươi ngon.”

“Mà chỉ cần 10 viên tinh thể là có thể ăn một bữa.”

“Chỉ cần cửa hàng của chị còn mở, tôi nhất định sẽ đến ăn mỗi ngày.”

Họ định khen tôi thêm một hồi, nhưng khi quay lại thì thấy dòng người ngoài cửa đã xếp dài.

Họ hoảng hốt, không dám làm mất thời gian nữa, vội vàng rời đi, nhường chỗ cho người khác.

Bạch Diểu và Chu Thư Dật vội vàng dọn bàn, rửa bát đĩa.

Đợt khách thứ hai lại đổ vào quán như lũ.

Vì khách quá đông, chỉ riêng nấu bánh chẻo, hoành thánh đã không đủ.

Tôi lại dùng nồi chiên không dầu để làm vài món chiên, rồi cho những chiếc hamburger bán sẵn vào lò vi sóng.

Sau đó, tôi lấy ra một thùng coca lon.

Rồi thông báo cho những người xếp hàng ngoài cửa:

“Tối nay có bánh chẻo, hoành thánh, bánh trôi, cũng có gà chiên, hamburger và coca. Ai muốn ăn gì, cứ đưa tinh thể cho Bạch Diểu và Chu Thư Dật rồi đăng ký. Những ai ăn món nấu chín thì vào ngồi, ăn món chiên thì đứng, cố gắng vào quán cho ấm, bên ngoài lạnh lắm.”

Món nấu thì luôn đầy ắp trong một bát to.

Món chiên gồm hamburger, hai chiếc đùi gà chiên và một cốc coca.

Người ăn ít thì đủ no, người ăn nhiều cũng có thể no khoảng tám phần.

Nghe xong, mọi người ôm nhau tranh luận:

“Chủ quán đúng là đấng cứu thế, quá chu đáo với chúng ta rồi!”

“Cái gì? Còn có hamburger, gà chiên và coca nữa sao? Lúc tôi bảy tám tuổi tôi rất thích ăn mấy món này, nhưng bố mẹ không cho ăn, rồi tận thế đến, không biết tôi đã buồn thế nào đâu!”

“Lạnh thế này, tôi muốn ăn một bát hoành thánh nóng hổi!”

“Tôi muốn ăn gà rán! Lớp vỏ giòn rụm, cắn một miếng là sướng tê người! Nhớ gói cho tôi một phần mang về cho con trai nữa! Nó chưa bao giờ ăn món này, không thể để cuộc đời nó thiếu sót được!”

“Vậy tôi cũng ăn một phần bánh chẻo, rồi đóng gói hai phần gà chiên, hamburger và coca cho con tôi!”

“Cái gì? Có thể mang về sao? Tôi cũng muốn mang về!”

“Món nấu thì thôi, mang về nhà sẽ nguội mất, không còn ngon nữa, đừng lãng phí nguyên liệu của chủ quán tiên nữ. Để tôi mang gà chiên và hamburger về, bảo mấy người hệ hỏa làm nóng lại, vậy là lại có thể ăn một bữa ngon lành!”

“Chắc chỉ cần quán này còn mở, chúng ta sẽ không phải uống dung dịch dinh dưỡng nữa nhỉ?”

“Chắc chắn rồi, dung dịch dinh dưỡng đắt mà lại khó uống, có đồ ăn ngon, ai lại muốn uống nữa?”

Họ đưa tinh thể lên quầy rất nhanh, rồi tự giác đứng chờ hoặc ngồi chờ.

Tất cả đều nuốt nước miếng, ánh mắt đầy khát khao, nhìn vào khu bếp.

Đêm khuya, gần mười giờ.

Hứa Phán Nguyệt bước vào quán, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 22: Chương 22



“Trời ơi, cuối cùng cũng đến lượt em rồi chị tiên nữ ơi, chị không biết ngoài cửa xếp hàng dài đến mức nào đâu, em nhìn qua một cái, không chỉ có người trong căn cứ của chúng em, mà ngay cả căn cứ Phong Tranh cách đây 5 km và căn cứ Lê Minh cách đây 10 km cũng đến, không biết họ nghe được tin từ đâu.”

Quán lúc này cũng có một vài người từ các căn cứ khác.

Một người đang ăn hoành thánh, ngước lên, đôi mắt ngập tràn xúc động, nước mắt lặng lẽ dâng trào.

“Tôi có người họ hàng ở căn cứ của các bạn, anh ấy bảo đã ăn qua thịt nướng ở đây, lúc đó tôi còn không tin! Sau đó anh ấy đánh cược với tôi 100 viên tinh thể trắng, tôi mới đi theo anh ấy qua đây. Lúc thấy hàng dài, tôi tưởng chủ quán chỉ có đồ ăn hư hỏng thôi, không ngờ tất cả đều là đồ ăn tươi ngon!”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe người khác nói, tôi nghĩ thử vận may xem sao, vì dinh dưỡng quá đắt, tôi sắp không đủ tiền uống nữa. Nghe nói ăn một bữa chỉ cần 10 viên tinh thể trắng, tôi nghĩ dù có là bánh quy cũng được! Không ngờ còn được ăn cả đồ ngon!”

“Và không chỉ ngon, mà còn no nữa!”

“Trước đây dù vẫn có thể sống sót, nhưng không có đồ ăn, không có niềm vui, mỗi ngày phải đối mặt với lũ xác sống ghê tởm, tôi cảm thấy còn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi. Giờ có thể ăn được đồ ngon, lập tức có động lực sống trở lại, động lực g.i.ế.c thêm nhiều xác sống.”

“Đồ ăn thật sự có thể chữa lành tâm hồn, tối nay tôi sẽ về và nói với bạn bè tin này. Dù sau này sẽ có nhiều người đến ăn hơn, phải xếp hàng lâu hơn, nhưng chỉ cần mọi người có thể lấy lại hy vọng và sống tốt, thì chờ đợi vẫn xứng đáng!”

Họ vui vẻ ăn uống, nói chuyện với nhau.

Tâm trạng thư giãn, tinh thần phấn chấn.

Trong khoảnh khắc, cảm giác như họ đã quay lại thời kỳ trước tận thế.

Không biết đã bao lâu rồi, họ mới có thể ăn được một bữa ngon lành như vậy.

Tôi nghe thấy lời họ nói, tò mò hỏi:

“Đã lâu rồi tôi muốn hỏi mọi người, tại sao các mọi người đều có ý thức như vậy? Mọi người đều tự giác xếp hàng, theo quy tắc tìm chỗ ngồi.”

Mở cửa kinh doanh bấy lâu nay, dù tôi cũng từng gặp vài kẻ gây chuyện.

Nhưng so với thế giới thực, số khách hàng khó đối phó trong tận thế lại ít hơn hẳn.

Mọi người lập tức cười vui vẻ trả lời tôi:

“Trước khi ngày tận thế bắt đầu, thật sự có rất nhiều người bị hoảng sợ đến phát rồ, thậm chí nảy sinh ác ý. Nhưng những người như vậy, họ làm hại người khác và kết thù, đương nhiên sẽ không sống lâu.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Bây giờ những người có thể sống sót, hầu hết đều là những người đã trải qua ranh giới sinh tử, không chỉ trân trọng sự sống của chính mình mà còn trân trọng sự sống của người khác. Chúng tôi đều biết chỉ có đoàn kết lại, xây dựng và tuân theo quy tắc, thì mới có thể giành giật tài nguyên sinh tồn trong thiên nhiên, chiến đấu cùng với thây ma và quái vật.

“Nhưng nếu cá nhân mỗi người cứ mãi nội chiến, thì nhân loại đã sớm bị tiêu diệt rồi, trong những hoàn cảnh nguy hiểm, càng cần phải đoàn kết.”

“Trong năm năm đầu tiên kể từ khi tận thế bắt đầu, số người sống sót sụt giảm nghiêm trọng, suýt nữa chúng tôi đã bị quét sạch bởi lũ thây ma khủng khiếp ngoài kia. May mắn thay, chúng tôi kịp thời ứng phó, cùng nhau đoàn kết lại. Giờ đây, dân số vẫn đang tăng dần theo từng năm."

“Chúng tôi đều tin rằng, một ngày nào đó loài người sẽ hoàn toàn chiến thắng thây ma, giành lại mảnh đất của mình. Vào lúc đó, việc ăn một bát hoành thánh nóng hổi như thế này sẽ không còn là điều xa xỉ nữa.”

“Hơn nữa, chúng tôi đều muốn nhanh chóng ăn được cơm, không muốn làm phiền chủ quán, tất nhiên phải nghe theo lời cô và tuân thủ các quy tắc mà cô đã đặt ra.”

“Đúng vậy, nếu có ai dám phá vỡ quy tắc, làm chậm lại bữa ăn của chúng tôi, không cần cô ra tay, cả đám chúng tôi sẽ giúp cô ngăn cản họ!”

Hiểu rồi.

Tôi nở một nụ cười đầy hài lòng và cảm động.

Thì ra, trong thế giới tận thế đầy tàn khốc này, không chỉ không làm lu mờ nhân tính của họ, mà ngược lại còn khiến họ thêm đoàn kết.

Đây chính là loài người.



Ngày hôm đó tôi bận rộn đến tận ba giờ sáng.

Khi nồi bánh bao và các loại bánh khác cuối cùng được ăn hết.

Tôi nhìn ra ngoài, thấy một hàng dài không có điểm cuối, cảm thấy áy náy nói:

“Xin lỗi mọi người, hôm nay nguyên liệu đã hết, tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn vào ngày mai, mai mọi người lại đến nhé.”

Nghe thấy tôi nói vậy, tuy họ cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn hiểu cho tôi:

“Không sao đâu, chủ quán tiên nữ, cô có thể cung cấp cho chúng tôi thức ăn là rất tốt rồi!”

"Đúng vậy! Hơn nữa, cô đã cho chúng tôi thấy rằng quán ăn và đồ ăn đều là thật. Từ nay, cuộc sống của chúng tôi sẽ tràn đầy hy vọng. Dù chưa biết bao giờ mới có thể ăn được, nhưng chỉ cần biết rằng nó có tồn tại, cũng đã khiến chúng tôi hạnh phúc rồi!"

Sau khi họ rời đi, tôi gọi Hứa Phán Nguyệt và những người bạn của cô bé lại.

Lấy ra những chiếc hamburger, gà rán và coca mà tôi đã chuẩn bị sẵn, đưa cho họ:

“Hôm nay quán bận quá, hai nhân viên nhỏ của chị không chạy bàn kịp, may có các em giúp đỡ, những thứ này các em mang về ăn đi.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 23: Chương 23



Mấy cô gái nhìn nhau, có chút ngại ngùng:

“Không cần đâu, chị tiên nữ, giúp đỡ ở đây còn dễ dàng hơn là đi g.i.ế.c xác sống, chúng em cũng hy vọng mọi người có thể được ăn uống nhanh chóng.”

“Đúng rồi, những thức ăn này quý giá như vậy, chị nên giữ lại cho mình, chúng em làm sao dám nhận miễn phí?”

Tôi cười:

“Các em cứ nhận đi, nếu không chị sẽ cảm thấy ngại khi nói ra một chuyện đấy.”

Nghe tôi nói vậy, Hứa Phán Nguyệt và các cô gái mới nhận lấy.

Tôi tiếp tục nói:

“Như các em thấy đấy, bây giờ quán ăn của chị làm ăn rất tốt, sau này có lẽ cũng sẽ như vậy. Vì thế, chị muốn tuyển các em làm nhân viên phục vụ, ca làm việc buổi tối 8 tiếng.”

“Tiền lương sẽ giống như Bạch Diểu và Chu Thư Dật, bao luôn ba bữa ăn Các em thấy sao?”

Có sáu cô gái đang có mặt.

Hôm nay, các em ấy đã bận rộn suốt cả buổi, bưng bê, thu dọn bát đũa, lau bàn, rửa chén, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn và siêng năng.

Nghe tôi nói vậy, ai nấy đều kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

“Thật ạ? Chị tiên nữ? Bọn em có thể ở lại làm việc lâu dài sao?”

“Còn được bao luôn ba bữa ăn? Trời ơi, ba bữa lận đấy!”

“Đồ ăn của chị ngon thế này, đừng nói ba bữa, chỉ cần một bữa thôi em cũng thấy mãn nguyện rồi!”

“Thật ra chị không cần trả công đâu, bọn em được giúp chị đã thấy vui lắm rồi.”

“Nhìn mọi người ăn ngon lành như vậy, bọn em cũng cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.”

Tôi lắc đầu:

“Như vậy không được. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng các em cũng là lao động chính trong nhà rồi.

Quyết định vậy nhé!”

Mấy cô gái gật đầu thật mạnh, liên tục cảm ơn tôi.

Sau đó, họ cầm theo đồ ăn, vẻ mặt hớn hở, bước chân nhẹ nhõm rời đi.

Họ vừa về đến nhà đã lập tức kể lại chuyện này với bố mẹ.

Quán ăn này nằm gần căn cứ Húc Nhật nhất, hơn nữa tối nay phần lớn những người có tiền và thời gian rảnh đều ghé qua thử một chuyến, nên sự tồn tại của quán ăn nhanh chóng được nhiều người biết đến.

Vì thế, gia đình của Hứa Phán Nguyệt và các cô gái khác cảm thấy vô cùng tự hào.

“Mẹ thấy con gái mình giỏi quá, mới mười lăm mười sáu tuổi đã có thể làm việc cho chị chủ quán tiên nữ.”

“Hơn nữa còn được cung cấp ba bữa ăn miễn phí mỗi ngày. Chị chủ quán hào phóng lắm, đồ ăn cho rất nhiều, nếu con ăn không hết còn có thể mang về cho cả nhà.”

“Đã được chị chủ quán để mắt đến thì đừng có lười biếng, làm việc chăm chỉ vào, biết chưa?”

Các cô gái đồng loạt gật đầu thật mạnh.

Cùng lúc đó, trong phòng họp cấp cao của căn cứ Húc Nhật.

Phó chỉ huy trầm giọng nói: “Hôm nay tôi đã đến đó xem thử. Tuy chưa được ăn, nhưng quả thực có một quán ăn như vậy tồn tại. Hơn nữa, theo quan sát của tôi, người từ các căn cứ khác cũng có mặt, nhưng không đông bằng bên ta.”

Vị quan chức cấp ba, người đàn ông có gương mặt hung dữ, vỗ mạnh lên bàn: “Thực phẩm sớm muộn cũng sẽ cạn kiệt, thay vì chia sẻ với các căn cứ khác, chi bằng chúng ta độc chiếm nó. Bây giờ vẫn chưa có nhiều người biết đến, mà quán ăn đó lại nằm gần căn cứ của chúng ta nhất, phải ra tay trước thì hơn.”

Thủ lĩnh nhíu mày: “Không được. Thời kỳ mạt thế, con người nên đoàn kết với nhau. Hiện tại, giá dung dịch dinh dưỡng của chúng ta đã quá cao, khiến dân chúng oán thán không ngớt. Nếu còn đánh mất lòng dân, lỡ như các căn cứ khác nhân cơ hội này liên minh lại đối phó chúng ta thì sao?”

Người đàn ông mặt đầy thịt cười khẩy: “Dung dịch dinh dưỡng đắt thì họ có thể không mua, chẳng lẽ chúng ta không tốn chi phí à? Chiếm lấy quán ăn này cũng là vì lợi ích của họ thôi. Chúng ta có thức ăn, họ cũng được ăn no. Tôi không tin các căn cứ khác ở xa như vậy mà vẫn có thể can thiệp vào đây. Hơn nữa, chỉ là chút đồ ăn thôi, đâu đến mức khiến họ phát động chiến tranh?”

Lần này, thủ lĩnh chỉ trầm ngâm vuốt cằm, không còn ngăn cản nữa.

Tiễn Hứa Phán Nguyệt xong, tôi quay sang nói với Bạch Diểu và Chu Thư Dật:

“Hai đứa tranh thủ ngủ một lát đi. Sau này có các cô ấy giúp đỡ, hai đứa chỉ cần làm việc đến mười hai giờ đêm thôi. Chị sẽ dọn dẹp lại phòng chứa đồ, trải hai chỗ ngủ cho hai đứa, từ nay có thể ngủ ở đó.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hai đứa nhỏ lập tức đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Chị tiên nữ, cảm ơn chị.”

Chờ hai đứa trẻ ngủ rồi, tôi tranh thủ kiểm kê doanh thu tối nay.

Không ngờ lại có hơn năm nghìn tinh thể trắng!

Phát tài rồi!

Đúng lúc này, bên ngoài quán ăn vang lên tiếng xe tải.

Tôi ngẩng đầu nhìn ra, thấy Lục Kỳ bước xuống từ trên xe.

Đi theo sau anh ta là một người phụ nữ dáng người rắn rỏi, làn da ngăm đen, đôi mắt sáng ngời.

Vừa vào trong, cô ấy lập tức quét mắt nhìn khắp quán ăn với vẻ thích thú, sau đó mới nghiêm túc đưa tay ra trước mặt tôi:

“Chào chủ quán, tôi là Chu Tuyết Doanh, thủ lĩnh của căn cứ Hằng Sơn.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 24: Chương 24



Tôi bắt tay với cô ấy, có chút ngạc nhiên khi một căn cứ quy mô lớn như vậy lại do một người phụ nữ lãnh đạo.

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề:

“Sau khi Lục Kỳ trở về, anh ta lập tức kể cho tôi nghe về quán ăn này. Lúc đầu tôi còn tưởng anh ta nói đùa, không ngờ anh ta thật sự mang về bánh mì, bánh quy, hơn nữa hạn sử dụng đều còn rất mới. Thời gian qua, tôi đã triệu tập các lãnh đạo cấp cao trong căn cứ để họp rất nhiều lần, tổng hợp các yếu tố như dân số, tài nguyên, sức mạnh của căn cứ chúng tôi, đồng thời cân nhắc đến điều kiện thời tiết và môi trường. Cuối cùng, hôm nay chúng tôi đã lập xong danh sách vật tư để đến bàn bạc với cô.”

Nói rồi, cô ấy đưa cho tôi một tập tài liệu.

Giấy hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, nét chữ trên đó rất đẹp.

Danh sách vật tư được liệt kê rất chi tiết.

Danh sách có nước khoáng, các loại nước tăng lực, thậm chí có cả rượu.

Thực phẩm chủ yếu là bánh quy nén, bánh mì, gạo, mì và các loại lương thực dễ bảo quản.

Thậm chí còn có cả quần áo và chăn mền.

Chu Tuyết Doanh giải thích với tôi:

“Những thứ này đều do tôi liệt kê dựa trên tình hình sinh tồn hiện tại. Nếu có món nào cô không thể cung cấp, cứ gạch bỏ đi.”

Bọn họ đã bàn bạc rất kỹ về tôi.

Cuối cùng, họ cho rằng khả năng cao nhất là tôi sở hữu một không gian trữ đồ.

Trong không gian này chứa đầy vật tư được tích trữ từ trước ngày tận thế, số lượng nhiều đến mức tôi có tiêu xài hoang phí cả đời cũng không hết.

Chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao tôi dám dùng đồ ăn một cách tùy ý như thế.

Họ còn suy đoán rằng, trong không gian của tôi chắc chắn có cả đồ dùng sinh hoạt.

Bằng không, quán ăn này sẽ không thể sạch sẽ như vậy, tôi cũng không thể ngày nào cũng thay quần áo, thậm chí bàn ghế, xoong nồi và bát đĩa đều còn mới tinh.

Nghe có vẻ giống hệt mấy câu chuyện về người trữ hàng trước tận thế, nhưng ngay cả tận thế cũng đã xảy ra rồi, thì còn chuyện gì là không thể chứ?

Tôi cẩn thận xem qua danh sách, rồi ngẩng đầu nói:

“Một số thứ tôi cũng không chắc có thể cung cấp trong thời gian ngắn. Thế này đi, những món nào dễ dàng với tôi, ba ngày sau tôi có thể giao trước cho các người. Còn những thứ khác, bảy ngày sau hãy quay lại. Nếu tôi có thì đưa, không có thì thôi.”

Chu Tuyết Doanh suýt bật cười.

Cô ấy nghĩ tôi chỉ đang giả vờ khó xử để che giấu không gian của mình.

Nhưng dù sao đi nữa, hiện tại là họ cần tôi giúp.

Cô ấy sảng khoái gật đầu:

“Được, làm phiền cô rồi. Còn về giá cả… Lục Kỳ, mang đồ qua đây.”

Nghe vậy, Lục Kỳ thò tay vào áo khoác chống lạnh, lấy ra một chiếc hộp sắt.

Chu Tuyết Doanh nhận lấy, mở nắp hộp.

Bên trong có hai viên tinh thể màu vàng kim lấp lánh, sáng đến mức khiến tôi phải nheo mắt.

Dạo gần đây tôi cũng từng nhận được một số tinh thể cấp hoàng (màu vàng).

Màu vàng kim và màu vàng thoạt nhìn có vẻ giống nhau.

Nhưng viên tinh thể trước mắt này lại tròn trịa, sáng rực rỡ đến chói mắt.

Bên trong chứa nguồn năng lượng vô cùng dồi dào, thậm chí trông như chất lỏng đang lưu động.

Bạch Diểu và Chu Thư Dật vừa thức dậy lúc sáu giờ sáng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Cả hai hít một hơi lạnh.

“Trời ơi, đây là tinh thể vàng kim sao?”

“Lớn thế này rồi, em mới lần đầu được thấy đấy!”

Tôi lén hỏi họ: “Cái này hiếm lắm à?”

Chu Thư Dật gật đầu: “Siêu hiếm luôn! Nghe nói toàn bộ mạt thế cũng chỉ có chưa đến một nghìn viên tinh thể vàng kim.”

“Quý giá vậy sao?”

Tôi ngạc nhiên thốt lên.

Chu Tuyết Doanh bật cười: “Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, đây cũng là thành ý từ căn cứ Hằng Sơn. Sau này nếu cô có yêu cầu gì, cứ việc nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng.”

Tôi cười đến nheo mắt: “Tốt, rất tốt.”

Chuyện đã bàn xong, trời cũng sắp sáng.

Tôi nhìn cô ấy và Lục Kỳ, nói:

“Đã đến đây rồi thì ăn sáng rồi hãy đi. Chúng tôi cũng chuẩn bị ăn sáng rồi.”

Tôi nấu cho mỗi người hai gói mì ăn liền, còn thêm trứng ốp la và xúc xích vào trong.

Chu Tuyết Doanh nhìn tô mì nóng hổi trước mặt với ánh mắt đầy thích thú, hít sâu một hơi:

“Chính là hương vị này… Tôi còn tưởng sống trong thời kỳ mạt thế rồi thì sẽ không bao giờ được ăn nữa.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mì nấu lên dai ngon hơn hẳn mì pha nước sôi.

Sợi mì chiên qua dầu hòa quyện với nước dùng đậm đà, từng sợi mì đều thấm đẫm hương vị.

Húp một ngụm nước dùng nóng hổi, cảm giác vị giác như bừng tỉnh.

“Không chỉ thức ăn ngon mà tay nghề nấu nướng của chủ quán cũng tuyệt vời. Bảo sao tối qua chúng tôi đến đây thì thấy một hàng dài đang xếp hàng chờ. Được ăn một bát mì nóng hổi trong tiệm của cô, húp một ngụm nước súp mì, cảm giác còn hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 25: Chương 25



Những người khác nghe vậy, đồng loạt gật đầu tán thành.

Còn gì phải bàn nữa chứ.

Lục Kỳ mấy ngày nay ở căn cứ chỉ có bánh quy để ăn.

Tuy vậy vẫn còn ngon hơn thứ dung dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo ngày trước.

Nhưng anh ta vẫn luôn nhớ đến món ăn của chủ quán.

Dù chỉ là bát mì đơn giản, nhưng cũng khiến anh ta cảm thấy mãn nguyện vô cùng!

Bạch Diểu và Chu Thư Dật thì khỏi phải nói.

Dạo gần đây ở trong tiệm, hai đứa được ăn uống thỏa thích.

Nói là đi làm nhưng thực chất là vừa ăn ngon vừa ngủ ấm, khí sắc tươi tắn, mặt mũi cũng tròn trịa hơn hẳn.

Sau khi ăn no, tôi tiễn bốn người họ rời đi.

Sau đó bắt đầu chuẩn bị đặt hàng.

Không chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu cho tối nay.

Mà còn có một lô hàng lớn mà Chu Tuyết Doanh đã đặt.

May mắn là những thứ cô ấy yêu cầu như bánh quy, bánh mì, kẹo ngọt… chỉ cần đặt hàng online là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Tôi đặt đơn thành công, hàng sẽ được giao trong vòng ba ngày, quá ổn.

Chỉ có thực đơn của quán ăn là khiến tôi đau đầu.

Nếu tự nấu sủi cảo, mì ăn liền hay gà rán, hamburger thì vẫn tốn khá nhiều thời gian.

Mà tôi lại không thể để họ vào bếp phụ giúp.

Đột nhiên, tôi chợt nảy ra một ý.

Nếu đã dùng đồ chế biến sẵn rồi, thì sao không làm cho đơn giản hơn nữa?

Nghĩ vậy, tôi lập tức vào Sam’s Club đặt hàng một đợt lớn bánh bao, màn thầu cùng các món ăn chế biến sẵn như thịt kho tàu, cà ri gà và trứng ốp la.

Bánh bao và các loại bánh khác chỉ cần cho vào nồi hấp, một lần có thể làm cả mẻ lớn.

Các món ăn sẵn chỉ cần cho vào lò vi sóng vài phút, lấy ra là nóng hổi như mới nấu.

Giải quyết xong nguyên liệu, tôi hài lòng đổ người xuống giường, ngủ một giấc thật ngon.

Vừa tỉnh dậy vào buổi chiều, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị các món ăn chế biến sẵn.

Tôi lấy ra hai nồi hấp ba tầng, một nồi để hấp bánh bao, một nồi để hấp bánh màn thầu.

Sau đó, tôi đong đầy gạo vào bốn nồi cơm điện, bật nấu một lượt.

Tiếp theo, tôi cho trứng ốp la chế biến sẵn vào nồi chiên không dầu.

Toàn bộ thịt kho tàu được đổ vào một chiếc nồi lớn để xào nóng lại.

Cà ri gà thì gom hết vào một tô lớn, cho vào lò vi sóng hâm nóng.

Vì không có đủ bát đĩa, mà mỗi lần rửa bát lại rất phiền phức, nên tôi đã mua sẵn hộp cơm và đũa dùng một lần.

Một hộp đựng đồ ăn, một hộp đựng cơm.

Kèm theo một chai cola.

Nếu trong quán có chỗ ngồi, khách có thể ăn tại chỗ.

Còn nếu không, họ có thể mang đi, vừa tiện lợi vừa tiết kiệm công sức, đúng là hoàn hảo.

Vào thời kỳ mạt thế băng giá, ban ngày vốn đã ngắn hơn ban đêm rất nhiều.

Lúc 6:59 chiều, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Đúng khoảnh khắc đồng hồ điểm 7 giờ tối, những người đang xếp hàng bên ngoài bất ngờ phát hiện ra một điều kỳ diệu.

Một quán ăn vốn dĩ ảm đạm, chẳng khác gì những tòa nhà xung quanh, lạnh lẽo, c.h.ế.t chóc, giống như chính cái mạt thế này.

Bỗng nhiên, nó sáng lên, tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp.

Như thể nó vừa sống dậy vậy.

Mọi người trố mắt ngạc nhiên, không dám tin vào mắt mình.

Cùng lúc đó, một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim họ, như thể có một ngọn lửa nhỏ đang bùng lên giữa mùa đông giá rét.

Tôi mở cửa tiệm.

Chiếc chuông gió khẽ ngân lên.

Hứa Phán Nguyệt, Bạch Diểu và những người khác lần lượt bước vào, chào hỏi tôi:

“Chị tiên nữ, buổi tối tốt lành nhé!”

“Bọn em đến giúp chị đây, hôm nay có món gì ngon thế?”

“Hình như em ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào lắm.”

Tôi bật cười:

“Mũi các em thính thật đấy. Hôm nay chị hấp bánh màn thầu nhân đậu đỏ sữa tươi, còn có bánh bao với hai loại nhân: cải thảo và thịt heo.

À đúng rồi, còn có cả cơm hộp nữa.

Các em muốn ăn gì?”

Nói rồi, tôi chia phần thức ăn cho mỗi người.

Bánh màn thầu nhân đậu đỏ sữa tươi trắng mềm, vừa tách ra, lớp nhân bên trong đã tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Bánh bao vỏ mỏng nhân đầy, đặc biệt là bánh bao nhân thịt kho còn hơi rịn dầu, dưới ánh đèn ấm áp, bề mặt bóng loáng trông cực kỳ hấp dẫn.

Bọn họ ăn ngon lành, đến mức suýt nữa l.i.ế.m cả đầu ngón tay.

Những người đang xếp hàng bên ngoài thấy vậy, lập tức vươn cổ nhìn vào:

“Sao còn chưa mở cửa vậy? Hôm nay có món gì thế? Để tôi xem nào!”

“Hình như là bánh bao với bánh màn thầu?”

“Bánh bao á? Nhân gì vậy?”

“Có nhân cải thảo và nhân thịt heo! Đệt, thật sự có thịt sao?”

“Aaaa, đói quá! Thèm quá! Mau mở cửa đi, tôi muốn ăn!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Bánh bao thịt! Tôi cảm giác mình có thể ăn một lúc 10 cái luôn ấy!!!”

Năm phút sau, nhân viên trong tiệm ăn xong bữa tối.

Tôi treo tấm bảng “Đang mở cửa” ra ngoài.

Ngay giây tiếp theo, đám đông liền ào vào như vỡ trận!
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 26: Chương 26



“Mau lên, chị chủ quán tiên nữ, tôi muốn 10 cái bánh bao thịt loại lớn, gói thêm 5 cái bánh màn thầu, 5 cái bánh bao cải thảo, 5 cái bánh bao thịt mang về cho vợ con tôi!”

“Tôi lấy 3 cái bánh màn thầu, 5 cái bánh bao thịt, 2 cái bánh bao cải thảo, à gói thêm 10 cái bánh bao thịt nữa…”

“Tôi cũng muốn…”

Mọi người vội vàng đặt tinh thể lên quầy thanh toán, sợ đến muộn sẽ bị bán hết.

Ai nấy cũng căn cứ vào sức ăn của mình và số người trong nhà để mua lượng thức ăn phù hợp.

Vừa không muốn lãng phí, vừa lo nếu mình ăn hết thì người khác sẽ không có phần.

Tôi ra hiệu cho họ bình tĩnh lại, sau đó cất giọng:

“Hôm nay quán không chỉ có bánh bao và bánh màn thầu, mà còn có cả cơm hộp. Cơm hộp 15 viên tinh thể trắng một suất. Bánh bao 2 viên tinh thể trắng một cái. Mọi người hãy mua theo sức ăn của mình nhé!”

Vừa dứt lời, họ lập tức reo lên phấn khởi:

“Cơm hộp? Vậy có thể mang về ăn sao? Nghĩa là chúng tôi không cần phải xếp hàng nữa à?”

Tôi gật đầu: “Bánh bao, bánh màn thầu cũng có thể mang về. Tôi nhớ trong các anh có người sở hữu dị năng hệ hỏa, có thể dùng để hâm nóng. Đương nhiên, ai muốn ngồi lại ăn trong quán cũng được.”

“Thời tiết lạnh thế này, có thể mang về thì còn gì bằng!”

“Không hổ danh là chị chủ quán tiên nữ, quả thực tốt bụng như Bồ Tát, luôn nghĩ cho bọn tôi.”

“Cảm động quá, giờ không chỉ có mình tôi được ăn đồ nóng mà cả nhà cũng có phần!”

“Nếu đã vậy thì tôi đặt luôn nhé, nhà tôi có ba người, gọi ba phần cơm hộp với 30 cái bánh bao, không quá đáng chứ?”

“Tôi vẫn muốn ăn trong quán, thích không khí ở đây lắm. Vừa ấm áp vừa sáng sủa, cứ như thể tận thế chưa từng xảy ra vậy.”

“Chủ quán, cơm hộp có những món gì thế?”

“Hôm nay bánh bao còn có nhân thịt, vậy trong cơm hộp chắc chắn cũng có thịt rồi!”

“Kệ đi, có thể ăn được cơm trắng với cải bắp thôi là tôi đã thấy sung sướng lắm rồi!”

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, tôi mở một phần cơm hộp ngay tại chỗ.

Mỉm cười nói: “Mỗi suất cơm hộp đều có thịt kho tàu và cà ri gà hầm khoai tây, kèm theo một chai cola.”

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào hộp cơm trong tay tôi.

Chỉ thấy trong chiếc hộp trắng, thịt kho tàu bóng loáng, mỡ nạc xen kẽ, nước sốt sền sệt bám quanh từng miếng thịt, ánh lên dưới ánh đèn ấm áp, hương thơm lan tỏa khắp gian phòng.

Cắn một miếng, vị béo ngậy của thịt cùng nước sốt đậm đà lập tức lan tỏa trong miệng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cà ri vàng sánh mịn, trộn với cơm trắng, từng hạt cơm đều thấm đẫm lớp sốt cà ri đậm đà, thơm béo.

Chưa kể còn có cả cola!

Nhấp một ngụm, vị giác bùng nổ, adrenaline tăng vọt!

Tiếng hò reo vang dậy khắp nơi!

“Không ngờ giữa tận thế mà tôi vẫn được ăn thịt kho tàu!”

“Chỉ cần cho tôi ăn một miếng, c.h.ế.t tôi cũng cam lòng!”

“Trời ơi, bao giờ mới đến lượt tôi đây, nước miếng sắp chảy ra rồi!”

“…”

Vẫn như mọi khi, chưa đến ba giờ sáng, toàn bộ đồ ăn tôi chuẩn bị đã bán sạch.

May mà hôm nay nhiều người mua được cơm hộp, bánh bao và bánh màn thầu hơn, ai nấy đều ăn no nê.

Vì vậy, dù những người xếp sau không kịp mua, nhưng nhờ bạn bè có mang về, họ vẫn có cơ hội được chia sẻ vài miếng nên cũng không quá thất vọng.

Bạch Diểu và Chu Thư Dật đã ngủ trong căn phòng chứa đồ mà tôi dọn dẹp cho họ.

Trong không gian nhỏ bé ấy, tôi kê hai chiếc giường gỗ đơn sát nhau, trên đó trải hai lớp chăn nệm dày.

Hai đứa nằm co ro trên giường, ngủ đến mức mặt mũi đỏ bừng, thậm chí còn khe khẽ ngáy.

Dù hơi chật chội, nhưng so với việc phải gục xuống bàn ngủ mỗi ngày thì vẫn tốt hơn nhiều.

Sau khi dọn dẹp xong, Hứa Phán Nguyệt và các cô gái khác đến chào tôi để ra về.

Không giống như Bạch Diểu và Chu Thư Dật, họ vẫn còn việc nhà phải lo, không thể ở lại đến bảy giờ sáng.

Tôi hiểu điều đó nên cũng không giữ lại.

Trước khi họ đi, tôi chia cho mỗi người phần thức ăn mà tôi cố tình giữ lại.

Mỗi người nhận được hai suất cơm hộp, mười cái bánh bao thịt và mười cái bánh màn thầu.

Cầm trên tay những hộp đồ ăn còn ấm nóng, từng chiếc bánh nặng trĩu, mấy cô gái bỗng đỏ mắt.

Tôi vội hỏi: “Sao thế?”

Cô gái tên Kiều Kiều lên tiếng:

“Chị tiên nữ, cảm ơn chị vì đã tốt với bọn em như vậy. Trước kia ở nhà, lúc nào em cũng bị coi là gánh nặng vì không mạnh bằng anh trai và em trai. Dù họ không nói ra, nhưng em luôn cảm thấy áy náy trong lòng.”

“Bây giờ có công việc này, em có thể mang đồ ăn về cho họ, trong lòng vui sướng không kể xiết. Trong thời kỳ tận thế, vì thể chất không bằng đàn ông, nên con gái lúc nào cũng bị chèn ép. Nhưng nhờ chị động viên, bọn em dần tìm lại được sự tự tin.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 27: Chương 27



Nghe vậy, tôi không khỏi cảm khái:

“Ai nói phụ nữ thua kém đàn ông? Thủ lĩnh căn cứ Hằng Sơn chính là một phụ nữ đấy. Cô ấy dũng cảm, quyết đoán và cực kỳ mạnh mẽ. Chúng ta nên học hỏi cô ấy.”

Mấy cô gái nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt gật đầu thật mạnh:

“Được!”



Hai ngày tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục bán cơm hộp chế biến sẵn.

Dù tôi có chuẩn bị bao nhiêu phần đi nữa, cuối cùng đều bị mua sạch.

Những món ăn sẵn vốn không được ưa chuộng ở thế giới của tôi, vậy mà ở đây lại trở thành cao lương mỹ vị khiến họ không ngừng tán thưởng.

Đến ngày thứ ba, Lục Kỳ dẫn theo đoàn xe tải của căn cứ Hằng Sơn đến.

Tôi giao lô hàng đầu tiên theo đúng thỏa thuận.

Những người đang xếp hàng đợi đến lượt vào ăn nhìn từng thùng bánh mì, bánh quy được khuân lên xe tải, ai nấy đều trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình thấy.

“Đệt, còn có kiểu này nữa à?”

“Kho vật tư của chủ quán cũng quá dồi dào rồi đấy, hơn nữa còn chịu giao ra nhiều như vậy.”

“Phải biết rằng, trong mạt thế, tinh thể dù quan trọng nhưng không thể so được với đồ ăn. Chủ quán cũng quá hào phóng rồi.”

“Nếu thế này, chẳng phải căn cứ chúng ta cũng có thể đến đây mua vật tư sao? Không được, tôi phải về báo cho thủ lĩnh!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tôi cũng đi!”

Những ai có ý định mua hàng lập tức quay đầu chạy về căn cứ.

Sợ rằng nếu đến muộn, vật tư sẽ bị các căn cứ khác tranh mất.

Sau khi đóng cửa vào buổi sáng, tôi vẫn như thường lệ đặt mua thức ăn và nguyên liệu cho buổi tối và mua thêm lô vật tư còn thiếu.

Để tránh gây quá nhiều chú ý, tôi không mua quá nhiều quần áo và chăn mền, nhưng số lượng vẫn rất đáng kể.

Ngay cả các nhân viên giao hàng và shipper nội thành cũng thắc mắc.

Một quán ăn buôn bán không quá nhộn nhịp như thế này…

Tại sao ngày nào cũng đặt hàng nhiều như sắp có nạn đói đến nơi vậy?

Đang ngủ ngon thì điện thoại reo lên.

Vì mới đổi số, danh bạ vẫn còn ít liên hệ, nên tôi chưa cài chế độ im lặng.

Nhìn màn hình hiển thị tên Trương Việt, tôi nhấc máy:

“Alo, có chuyện gì thế, cảnh sát Trương?”

“Cô vẫn còn ngủ à?” Giọng cảnh sát Trương đầy phấn khích, dù cách một màn hình điện thoại tôi vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của anh ấy.

“Thử nghiệm vệ tinh thế hệ mới đã thành công rồi! Quốc gia cùng các bộ phận khoa học kỹ thuật quyết định tổ chức một buổi lễ tuyên dương. Thời gian là ngày mai, địa điểm ở Kinh Đô, cả hai chúng ta đều được mời!”

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến: “Thật sao? Tuyệt quá! Khi nào thì chúng ta đi?”

Việc thử nghiệm vệ tinh mới thành công đồng nghĩa với việc công nghệ của đất nước sẽ có một bước nhảy vọt!

Được tham gia vào sự kiện quan trọng như thế này đúng là vinh dự lớn đối với tôi.

Trương Việt cười đáp: “Chín giờ sáng mai có chuyến bay, tôi sẽ đến đón cô lúc bảy rưỡi, đừng ngủ quên đấy.”

Trong lúc bán hàng vào buổi tối, Hứa Phán Nguyệt nhanh chóng nhận ra tâm trạng vui vẻ của tôi.

“Chị chủ quán, có chuyện gì mà trông chị vui thế?”

“Tin vui lớn.”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiết lộ đôi chút: “Nếu em có thể đóng góp xuất sắc cho căn cứ của mình, em cũng sẽ vui như chị bây giờ.”

Không ngờ mấy cô gái nghe xong lại đồng loạt thở dài.

“Trước đây bọn em cũng nghĩ vậy, nhưng càng lớn mới càng thấy không phải thế.”

Tôi tò mò: “Sao vậy?”

Hứa Phán Nguyệt hạ giọng: “Lúc đầu, thủ lĩnh căn cứ bọn em cũng khá tốt, luôn cố gắng vì những người dân bình thường. Nhưng từ khi ban lãnh đạo cấp cao thay đổi, họ bắt đầu khác hẳn.”

“Dung dịch dinh dưỡng ngày càng đắt mà càng lúc càng loãng, hỏi thì chỉ bảo là đã dùng hết tinh thể vào nghiên cứu khoa học. Nhưng bao nhiêu năm rồi mà chẳng có phát minh nào ra hồn, chỉ thấy họ ngày ngày ăn chơi hưởng lạc.”

“Dân cư trong căn cứ bất mãn lắm, thậm chí mấy năm nay không ít người đã bỏ đi tìm căn cứ khác.”

Tôi sửng sốt: “Chuyện này cũng có thật sao? Xem ra nơi nào cũng có đám người ích kỷ, chỉ biết hưởng thụ trên đầu người khác nhỉ.”

Tôi dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Vậy còn các em? Sao không rời đi?”

Mấy cô gái cười khổ.

“Bọn em cũng muốn lắm chứ, nhưng các căn cứ khác cũng có yêu cầu tuyển người. Nhà em chỉ có hai anh trai là có năng lực chiến đấu, nếu đến căn cứ khác, bọn em lại phải bắt đầu lại từ đầu, rất khó khăn.”

“Đúng vậy, hơn nữa ở đây đã sống quen rồi, sang căn cứ khác không biết sẽ ra sao nữa.”

Tôi không đồng tình: “Chi phí chìm không nên ảnh hưởng đến quyết định lớn. Dù sao tình hình đã xấu đến mức này rồi, không thay đổi thì làm sao có cơ hội tìm được lối thoát?”

Bọn họ chưa từng đi học, kiến thức đều do bố mẹ truyền dạy, nên đây là lần đầu tiên nghe đến khái niệm này.

Ngẫm nghĩ một lúc, họ liền vỡ lẽ, vui mừng gật đầu.

“Em hiểu rồi!”

“Không hổ danh là chị tiên nữ, đúng là biết nhiều thật đấy.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 28: Chương 28



Tôi ngại ngùng gãi đầu.

Thật tiếc…

Rõ ràng tôi đã thi đỗ vào Học viện Sư phạm Kinh Đô.

Nhưng vì bố của Triệu Tuyết Vãn có quan hệ thân thiết với hiệu trưởng, tôi lại bị đuổi học một cách mập mờ, chẳng rõ đầu đuôi ra sao.

Nghĩ đến đây, tôi vẫn còn thấy nghẹn khuất trong lòng.

Hơn ba giờ sáng, toàn bộ cơm hộp đều đã bán hết sạch.

Tiễn các cô gái rời đi xong, tôi cũng quay về căn phòng nhỏ của mình để nghỉ ngơi.

Bạch Diểu và Chu Thư Dật thức dậy lúc hơn sáu giờ, tự giác ăn bánh mì và sữa tôi để sẵn trên bàn.

Sau đó, họ cầm theo số bánh quy tôi chuẩn bị sẵn cho họ rồi rời đi.

Bảy giờ sáng, chuông báo thức vang lên.

Tôi thức dậy, rửa mặt chải đầu xong thì vừa đúng lúc xe của Trương Việt dừng trước cửa quán ăn.

“Còn chưa ăn sáng đâu, giờ vẫn có thời gian, cô nấu cho tôi một bát mì rồi hẵng đi.”

Vừa nói, anh ta vừa định quét mã thanh toán.

Tôi vội ngăn lại, nói: “Đừng, không cần trả tiền.”

Ban đầu tôi định bảo anh ta ra ngoài ăn, vì quán tôi toàn là đồ ăn chế biến sẵn.

Nhưng lại sợ mất thời gian, nên đành nấu cho anh ta một phần sủi cảo đông lạnh.

Vừa bưng lên, Trương Việt đã nhìn tô sủi cảo với vẻ mặt khó diễn tả:

“Bảo sao quán cô ít khách.”

Tôi lén đảo mắt.

Hừ, đúng là kẻ không biết quý trọng phúc phần.

Còn chê sủi cảo đông lạnh cơ đấy.

Có biết trong mạt thế, một cái bánh màn thầu cũng đủ khiến người ta hạnh phúc đến rơi nước mắt không?

Mười một giờ trưa, tôi ngủ trên máy bay được hai tiếng rồi hạ cánh xuống Kinh Đô.

Sau khi cất hành lý vào khách sạn, Trương Việt lập tức đưa tôi đến hội trường.

Buổi lễ tuyên dương lần này được tổ chức vô cùng trang trọng.

Tổng cộng có hơn tám mươi người được vinh danh, bao gồm cả tôi.

Những người còn lại hầu hết là nhà khoa học, kỹ thuật viên hoặc học giả, chuyên gia trong nhiều lĩnh vực.

Chỉ có tôi… ngay cả bằng đại học cũng chưa kịp cầm trên tay.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng.

Hội trường chật kín phóng viên.

Mỗi khi có ai bước lên bục, họ lại thi nhau bấm máy chụp ảnh liên tục.

Dù sao, đây đều là những nhân tài xuất sắc của đất nước, là những “cây đại thụ” thực thụ!

Chụp được bức nào hay bức đó.

Đúng lúc này, họ nhìn thấy tôi—một cô gái trẻ trung với làn da mịn màng, đôi mắt sáng trong.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Gương mặt có chút ngượng ngùng, rõ ràng là lần đầu tham gia một sự kiện trang trọng thế này.

Các phóng viên lập tức ngửi thấy hơi thở của tin tức!

Máy ảnh và máy quay đồng loạt hướng về phía tôi.

Chủ trì buổi lễ là Phó Viện trưởng Viện Khoa Học Quốc Gia.

Đến lượt tôi, ông ấy trịnh trọng hắng giọng, cất tiếng:

“Lần này, chúng ta có thể thành công nghiên cứu và phát triển vệ tinh XT2033, có một người đã đóng góp công lao không nhỏ. Chính cô ấy là người phát hiện và cung cấp nguồn năng lượng quan trọng, giúp chúng ta vượt qua rào cản về vật liệu.”

“Vì vậy, Viện Khoa học Hoa Hạ quyết định trao tặng cho cô ấy Huy chương Khoa học tối cao. Cô ấy chính là—Tống Tinh!”

Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên khắp hội trường!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi!

Trương Việt khẽ huých tôi một cái.

Tôi nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng, đứng dậy.

Từ chỗ ngồi bước lên bục nhận thưởng, tôi cố gắng giữ tư thế ngay ngắn, ngẩng cao đầu, nhưng quãng đường ngắn ngủi ấy lại bỗng trở nên vô cùng dài.

Mỗi bước tôi đi, ánh đèn flash lại lóe lên chói mắt hơn.

Các phóng viên thì thầm bàn tán đầy kinh ngạc:

“Không ngờ cô ấy lại lợi hại như vậy! Tôi còn tưởng chỉ là con gái của một nhân vật nào đó đến thay mặt tham dự.”

“Phải biết rằng, vệ tinh mới của chúng ta thành công thế này, tất cả đều nhờ nguồn năng lượng do cô ấy phát hiện ra! Không biết cô gái này làm cách nào tìm được nữa, chắc chắn không đơn giản.”

“Cô ấy học trường nào thế nhỉ? Hiệu trưởng trường đó chắc hãnh diện tới mức cười không khép miệng được quá.”

Hôm nay, trong hội nghị có không ít hiệu trưởng của các trường đại học danh tiếng được mời tham dự.

Tất nhiên, hiệu trưởng của Đại học Sư phạm Kinh Đô cũng có mặt.

Khi thấy tôi đứng trên bục nhận giải, ông ta sững sờ đến mức há hốc miệng, cứ như có thể nhét vừa hai quả trứng gà.

Một lúc sau, ông ta mới khó tin thốt lên:

“Đó là… Tống Tinh?”

Với cương vị hiệu trưởng, vốn dĩ ông ta không cần phải nhớ đến tôi—một sinh viên vô danh.

Nhưng chuyện năm đó là do chính con gái của bạn thân ông ta đến cầu xin, khiến ông ta đích thân ra mặt đuổi học tôi.

Những hiệu trưởng xung quanh thấy phản ứng của ông ta, không khỏi tò mò hỏi:

“Sao thế? Ông quen cô ấy à?”

“Lẽ nào cô ấy từng là sinh viên của trường ông?”

“Cô gái này không đơn giản đâu. Biết bao nhà vật lý học, hóa học đã bỏ cả đời ra tìm kiếm nguồn năng lượng đặc biệt này mà không thành. Vậy mà cô ấy lại phát hiện ra được.”

“Hơn nữa, nguồn tài nguyên này, hiện tại chỉ có cô ấy sở hữu.”

“Có thể nói, chỉ cần nắm trong tay nguồn năng lượng này, cả đời cô ấy sẽ không cần lo cơm áo gạo tiền, tiền đồ vô hạn.”
 
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 29: Chương 29



Hiệu trưởng của Đại học Sư phạm Kinh Đô gượng gạo cười: “Đúng… đúng vậy…”

Trong lòng ông ta thì đang cuống cuồng tính toán.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, nhất định phải tìm cách kéo tôi về trường lại bằng mọi giá!

Có nhân tài như vậy trong tay, trường ông ta chắc chắn sẽ thăng hạng thêm một bậc!

Sau khi phát biểu cảm nghĩ xong, tôi rời khỏi bục.

Ngay lập tức, một loạt máy ảnh, micro của các phóng viên chĩa thẳng về phía tôi.

Tôi vừa mỉm cười trả lời câu hỏi của họ, bỗng cảm giác có người vỗ nhẹ lên vai.

Tôi quay lại, vẫn giữ nụ cười trên môi—và lập tức đối diện với khuôn mặt giả lả của hiệu trưởng Đại học Sư phạm Kinh Đô.

Nụ cười trên mặt tôi lập tức vụt tắt.

“Tống Tinh, em giỏi như vậy sao không nói sớm? Trước đây chúng ta có chút hiểu lầm. Em xem lúc nào có thời gian rảnh thì mang hồ sơ đến trường đi, thầy sẽ giúp em khôi phục học tịch.”

Tôi không chút biểu cảm, lạnh nhạt đáp: “Không cần.”

Khi ông ta đuổi tôi đi, vẻ mặt kiêu ngạo, cao cao tại thượng vẫn còn in sâu trong trí nhớ tôi.

Giờ dù có quỳ xuống xin, tôi cũng không bao giờ quay lại.

Hiệu trưởng không ngờ trước mặt nhiều phóng viên, quan chức như vậy mà tôi lại phũ phàng đến mức không chừa cho ông ta chút thể diện nào.

Ông ta nghiến răng, ghé sát tai tôi, hạ giọng nói:

“Nói thật nhé, chuyện trước kia là bạn tôi đến nhờ vả, tôi mới nghe một phía rồi xử lý như vậy. Em đừng trách tôi.”

“Hơn nữa, tuổi của em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, lẽ nào lại nỡ bỏ bằng cấp sao?”

Đúng là tôi tiếc cái bằng thật.

Nhưng tôi càng có lòng tự trọng.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: “Thật sao? Bạn ông là ai?”

“Chính là bố của Triệu Tuyết Vãn. Ông ấy bảo em có vấn đề về đạo đức, bắt nạt con gái ông ấy trong trường, nên tôi mới quyết định đuổi học em.”

Tôi cười lạnh:

“Ông ta nói tôi bắt nạt con gái ông ta?”

“Có chứng cứ không? Ông có điều tra không, hay chỉ nghe rồi tùy tiện đuổi học tôi?”

“Cái này…”

Hiệu trưởng ấp úng, không trả lời được.

Tôi rút điện thoại, gửi một bản ghi âm cho các phóng viên, một bản khác gửi thẳng đến cán bộ giám sát quốc gia.

“Tôi mong các vị điều tra rõ ràng và trả lại sự trong sạch cho tôi.”

Mọi người xung quanh lập tức nghiêm túc hẳn lên.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không để một nhân tài đóng góp cho đất nước bị đối xử bất công!”

Hiệu trưởng nghe vậy, mặt lập tức trắng bệch như nuốt phải ruồi.

“Em…sao em có thể ghi âm? Em làm vậy là trái pháp luật…”

Ông ta còn chưa nói hết câu đã bị đám đông đẩy sang một bên.

Rất nhiều người lập tức đưa ra lời mời với tôi:

“Tống Tinh, chào em! Tôi là hiệu trưởng của trường Đại học Khoa học Công nghệ Kinh Đô, rất hy vọng em có thể gia nhập trường chúng tôi.”

“Còn tôi là đại diện của Đại học Quốc phòng Kinh Đô, chúng tôi rất cần nhân tài như em!”

“Tôi đến từ Đại học Điện tử Kinh Đô, mong em có thể đến trường chúng tôi trao đổi học thuật.”

“…”

Tôi mỉm cười.

Không có nơi này, thì tôi vẫn có vô số lựa chọn khác!

Sau khi buổi họp kết thúc, tôi được Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học mời đến tham quan phòng thí nghiệm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ông ấy chỉ vào những công trình nghiên cứu và phát minh đồ sộ, hào hứng giới thiệu:

“Đây là những dự án chúng tôi đang phát triển. Loại vật liệu này có thể tăng cường độ vững chắc cho nền móng công trình, nếu ứng dụng thành công, ít nhất có thể chống chịu được động đất cấp 4. Còn loại vật liệu này, nếu có thể kết hợp với năng lượng trong tinh thể, chúng ta có thể chế tạo vũ khí bền chắc hơn…”

Càng nói, ánh mắt ông ấy càng sáng lên, tràn đầy kỳ vọng.

“Chỉ cần có đủ số lượng tinh thể, hấp thụ được năng lượng bên trong để ứng dụng vào các loại vật liệu, quốc phòng, xây dựng và khoa học kỹ thuật của chúng ta chắc chắn sẽ vượt xa các quốc gia khác…”

Những lời ấy làm tôi hừng hực khí thế!

Phó Viện trưởng vỗ vai tôi, cười sảng khoái:

“Tất cả đều nhờ công lao của em, Tống Tinh! Em đã có đóng góp xuất sắc cho sự phát triển của khoa học nước nhà, giúp nhiều lĩnh vực tiến xa hơn một bước lớn!”

Tôi có chút ngại ngùng, gãi đầu:

“Đâu có lợi hại đến mức đó…”

Sau khi tham quan xong, tôi giao lại toàn bộ số tinh thể thu được trong những ngày qua cho họ.

Dù đã quá quen thuộc với tinh thể, nhưng các nhà nghiên cứu lại không ngừng kinh ngạc và phấn khích.

Nhất là khi họ nhìn thấy hai viên tinh thể màu vàng kim lấp lánh.

“Cái… cái này là gì vậy?”

“Chỉ cần nhìn thôi đã có thể cảm nhận được năng lượng vô cùng mạnh mẽ bên trong!”

“So với những viên trước, năng lượng đậm đặc hơn gấp nhiều lần!”

“Tống Tinh, em đúng là niềm tự hào của đất nước, là công thần vĩ đại của chúng ta!”

“Nhất định phải trao giải thưởng khoa học cấp cao nhất cho em! Tôi sẽ đề xuất tăng thêm tiền thưởng cho em!”
 
Back
Top Bottom