Lãng Mạn [Q5] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (801-1000)

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
86,080
0
0
392699908-256-k426813.jpg

[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Tác giả: lazyylinn
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cơ hội được trao một lần nữa, làm lại cuộc đời, thu hoạch tân sinh.

Sát thủ hàng đầu lại trở thành tân binh??

Tình huống hình như hơi sai sai...

Rõ ràng kiếp trước cô là sát thủ tinh nhuệ nhất của đội lính đánh thuê.

Kiếp này thế mà lại trở thành nữ ân binh yếu ớt, nhát gan????

Không được, cô nhất định sống lại một đời phải sống cho ra dáng, phải bước lên đỉnh cao như đời trước.

Nghe đồn, cô là kẻ ngang ngược trong doanh trại, không coi quân luật ra gì...

Ha ha ha, ỷ mạnh hiếp yếu là quy tắc của chị.

Nghe đồn, cô không hề có ý thức tập thể, nên không ai dám hợp tác với cô...

Ha ha ha, hành động một mình là bản lĩnh của chị.

Nghe đồn, cô là vợ của vị thiếu gia ốm yếu tàn tật của nhà họ Hoắc...

Ha ha ha, kẻ nào nói lăn ra đây cho chị, chị phải giết kẻ đó!

Anh là Nhị thiếu tàn tật của nhà họ Hoắc mà cả thành phố A đều biết.

Nhưng, mọi người lại không biết, anh chính là con rồng trong thế giới ngầm.

Lần đầu gặp cô, anh nở nụ cười hứng thú, lần thứ hai gặp mặt, cô khiến anh phải nhướng mày.

Lần thứ ba cứu cô, anh vừa giận vừa thương.

Ừ thì... thật ra hương vị cũng được, chỉ là hơi "cay".

Nghe nói, nước Z có một đội quân thần bí, không biết người đứng đầu là ai.

Nghe nói, người đó, hành tung bí ẩn, quỷ không biết, thần không hay, vô cùng ngông cuồng, tác phong làm việc kỳ quái.

Nghe nói, người này là đối tượng truy bắt của nhiều nước, khiến các nước này vô cùng đau đầu, chỉ muốn giết càng sớm càng tốt.
author: Huỳnh Hạ
reup cre: gg + beta: Linn Tags: cungchieucovoquannhanhoachoanhngontinhnhiepnhienquannhan​
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 801: Kỹ thuật lái xe cực đỉnh - Sự bất thường trong xe (3)


Lấy ra là được?Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành cố ý nói thật nhẹ nhàng, nhưng làm sao mà đơn giản như vậy được?Phát súng vừa rồi bắn ở khoảng cách gần như vậy, chẳng biết đạn đã găm vào chỗ nào trên đầu vai của anh ta nữa, muốn tự lấy ra phải dùng dao cắt phần thịt đã được đốt qua thì mới được.Nhiếp Nhiên cầm băng gạc, cô ra lệnh, "Cởi áo ra, cho dù không tới bệnh viện thì cũng phải cầm máu chứ, nếu không khi anh trở về sẽ bị sốc do bị mất máu trầm trọng đấy."

Hoắc Hoành sững người, sau đó ra vẻ đau đớn lắm, trông rất vô tội, "Tôi bị thương, không cởi được."

Ánh mắt anh y hệt như một đứa bé, làm gì còn thấy dáng vẻ mặt lạnh của sĩ quan huấn luyện trong quân đội?Thích được voi đòi tiên à!Cái tên này!"

Anh chắc chắn muốn tôi giúp anh cởi áo?"

Nhiếp Nhiên nhướng mày, trong giọng nói của cô có cả sự uy hiếp.Hoắc Hoành ngả người ra ghế, tiếp tục chơi trò vô lại, "Tôi vì em nên mới bị thương."

Nhiếp Nhiên hừ lạnh, "Nếu không có tôi thì bây giờ anh không phải chỉ bị thương đơn giản ở vai như vậy đâu."

Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn để băng gạc xuống và cởi áo vest ra cho Hoắc Hoành.Hoắc Hoành mỉm cười.Chưa chắc đã là như vậy.Cho dù Nhiếp Nhiên không tới cứu anh, anh cũng đã có biện pháp xử lí chuyện này rồi.

Mới vừa rồi lúc rời khỏi nhà hàng, anh đã nhìn thấy xe áp tải tiền đỗ ở cuối con hẻm đằng sau.Đến lúc đó, anh chỉ cần chờ cảnh sát tiêu diệt toàn bộ đám sát thủ mà Hoắc Chử phái tới, rồi vào đồn cảnh sát nói rõ gần đây công ty mình cần một khoản tiền.

Vì lượng tiền tương đối lớn nên yêu cầu ngân hàng dùng xe áp tải tiền đến chở đi, không ngờ đi được nửa đường vào nhà hàng nghỉ ngơi thì gặp phải đám cướp kia, vì thế mới bất đắc dĩ phải phản kháng.Lúc đó mặc cho đám người kia đã chết hết hay chưa thì bọn chúng làm sát thủ cũng sẽ không nói ra chuyện mình đi ám sát.Cuối cùng chuyện này còn chẳng phải do anh định đoạt à?Huống chi đúng là xe áp tải tiền đang đỗ ở trong con hẻm thật, anh nghĩ chắc chắn cảnh sát cũng chẳng làm gì được mình.

Cùng lắm thì bị nhốt trong đồn cảnh sát mấy ngày rồi lại được thả ra thôi.Nhưng anh cũng vẫn rất vui vì Nhiếp Nhiên quay lại cứu mình, chí ít thì cô nàng này không bỏ mặc anh được, đúng không?Nếu như cô không tới cứu anh thì anh cũng chẳng có cơ hội thay cô cản lại phát súng này.Có trời mới biết anh đã cảm thấy may mắn đến mức nào vì mình có thể có cơ hội ở bên cạnh và bảo vệ cô.Trong giọng nói của Hoắc Hoành mang theo cả sự vui vẻ, anh lẩm bẩm, "Thật may."

May là lần này có tôi ở bên cạnh em.Nhiếp Nhiên lại ngẩng đầu, mặt cô lạnh như băng, "May cái rắm!

Anh bị thương nặng như vậy nhất định phải phẫu thuật ngay!"

Cô vừa mới cởi áo vest của người này ra, trên áo sơ mi màu trắng ở bên trong có một mảng máu đỏ sậm khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, mà miệng vết thương trên đầu vai vẫn không ngừng có máu chảy ra.Lúc này Hoắc Hoành lại chuyển chủ đề, "Sao em lại đến thành phố A?"

Nhiếp Nhiên cau mày liếc nhìn đôi mắt sâu thẳm như biển đêm tĩnh lặng, thâm trầm lạnh lùng của anh.

Nhiếp Nhiên hiểu ý của anh, cô không tiếp tục dây dưa đề tài muốn đưa anh vào bệnh viện nữa mà bất đắc dĩ trả lời: "Tới đón em trai tôi."
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 802: Kỹ thuật lái xe cực đỉnh - Sự bất thường trong xe (4)


Nghe xong, Hoắc Hoành nhíu mày trông có vẻ ngạc nhiên.Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh, "Không phải anh đã điều tra rõ về tôi rồi sao, giả vờ ngạc nhiên làm gì?"

Hoắc Hoành cười khẽ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Cũng vì đã điều tra rõ nên mới ngạc nhiên, trong tư liệu của tôi thì em không hề hòa hợp với mẹ kế và em trai, tại sao lại muốn đi đón cậu ta?"

"Ai nói thế, tư liệu của anh không chính xác, quan hệ giữa tôi và bọn họ rất tốt."

Nhiếp Nhiên nói đến đây thì nhếch miệng nở một nụ cười.Hoắc Hoành vừa nhìn thấy nụ cười không có ý tốt này là hiểu, chắc chắn cô nàng này lại định làm chuyện xấu gì đây.Nhưng anh lại thích nụ cười gian xảo của cô khi làm chuyện xấu, nhìn nó mà trong lòng thấy rất vui vẻ.

Nhưng sau đó anh nhớ đến thân phận nằm vùng của mình mà cảm thấy đắng lòng.Anh cố đè nén cảm giác buồn bực trong lòng, tiếp tục nói: "Thật sao?

Chọc tức mẹ kế đến mức bà ta phải nhập viện, sau đó tống đứa em đến trường quân đội, đây là biểu hiện của sự hòa hợp?"

Nhiếp Nhiên nhún vai, nói thản nhiên: "Bà ta vào viện là do sức khỏe không tốt, đâu liên quan gì đến tôi.

Còn việc đưa Nhiếp Dập vào trường quân sự là do tôi hi vọng nó có thể thành tài để thừa kế nhà họ Nhiếp, đây là tôi quan tâm đến nó đấy chứ."

"Bị em quan tâm như thế, cậu ta cũng thật đáng thương."

Hoắc Hoành than nhẹ một câu từ tận đáy lòng, không ngờ Nhiếp Nhiên lại sầm mặt: "Anh vừa nói gì?"

Ngay sau đó Hoắc Hoành cảm thấy đầu vai của mình tê rần, "Ui!"

Đôi mắt mệt mỏi của anh trợn to, anh nói với dáng vẻ cầu xin: "Ý của tôi là, có thể được em quan tâm như vậy thật là quá vinh hạnh."

Sau khi nghe được đáp án hài lòng, Nhiếp Nhiên mới hơi nới lỏng bàn tay đang ấn vào băng gạc.Đây là lần đầu tiên Hoắc Hoành thấy được dáng vẻ đắc ý rất trẻ con của cô, anh không kiềm chế được mà bật cười.

Anh hi vọng thời gian có thể dừng lại vào giây phút này, "Tôi nghe thầy nói là em muốn xin sang Quân khu 2."

"Ừ."

"Có phải... sau khi làm xong chuyện em muốn làm thì em sẽ đi?"

Hoắc Hoành thấy hơi khó khăn khi mở miệng.

Thật ra anh đã muốn hỏi vấn đề này từ ngay sau khi nhận được điện thoại của Lý Tông Dũng vào hôm qua, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ nắm chặt điện thoại mà không dám làm gì.Đúng như vậy, anh không dám, đến giờ này anh mới xác định được cảm xúc mãnh liệt mà lại phức tạp kia chính là sợ hãi.Đã chấp nhận rộng lượng vì muốn cô đạt thành mong ước, nhưng khi thật sự biết cô muốn đi, trong lòng anh vẫn hơi đau nhói.Tạch!Đột nhiên có một âm thanh nhỏ đến mức có thể bỏ qua làm anh tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn, lông mày Hoắc Hoành bắt đầu trở nên lạnh lùng, cặp mắt dưới lớp kính như kết thành lưỡi đao mỏng.Lúc này Nhiếp Nhiên cũng dừng động tác, đôi mắt cô híp lại một cách nguy hiểm.Rất hiển nhiên, hai người bọn họ đều không bỏ qua âm thanh của bánh răng này.Hai người nhìn nhau, Hoắc Hoành bình tĩnh nói trước: "Phía dưới chỗ ngồi của tôi."

Dù đã mất nhiều máu như vậy nhưng đến thời khắc nguy hiểm, ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng tỉnh táo.Nhiếp Nhiên cúi người nhìn xuống dưới ghế Hoắc Hoành, có một chiếc hộp màu đen nằm yên lặng ở đó, nó là một quả bom.Mà quan trọng nhất là âm thanh vừa rồi đến từ một chiếc máy bấm giờ, vào lúc này nó đã hoàn toàn được khởi động.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 803: Kỹ thuật lái xe cực đỉnh - Sự bất thường trong xe (5)


Nhiếp Nhiên nhìn thấy quả bom hẹn giờ bèn ngẩng đầu cười khẽ, "Xem ra không phải tất cả thủ hạ của anh đều tuyệt đối trung thành nhỉ?"

Bảo sao lúc vừa rồi chỉ có cảnh sát đuổi theo mà không có đám sát thủ kia.Hoắc Hoành cố nén cảm giác choáng váng, ngồi ngay ngắn, trong lời nói của anh còn cố ý mang theo vẻ lạnh nhạt khi trải qua sinh tử và bị phản bội, "Rất bình thường."

Nhiếp Nhiên gật gù, "Cũng đúng."

"..."

Hoắc Hoành bị nghẹn đến đau cả phổi.Người bình thường sau khi nghe được câu này của anh chẳng phải sẽ thấy cảm thông và đau lòng à?

Sao cô nàng này lại gật đầu nhẹ tênh thế?Nhiếp Nhiên nửa ngồi trên ghế đang hết sức chăm chú tháo hộp đựng bom được gắn chặt vào xe, nhưng có vẻ như trong đó có một sợi dây kết nối với ghế dựa trên xe, Nhiếp Nhiên biết nếu sợi dây này đứt thì quả bom chắc chắn sẽ nổ, cho nên cô chỉ có thể kéo dài sợi dây đó ra rồi đưa cho Hoắc Hoành."

Nếu đã bình thường thì chứng tỏ anh thường xuyên phải phá bom, làm đi."

Hoắc Hoành cầm lấy, vài giây sau anh liếc nhìn Nhiếp Nhiên đang ở bên cạnh.

"Em còn ngồi đây làm gì, không sợ chết à?

Hay là... muốn chết cùng với tôi?"

Nhiếp Nhiên lạnh lùng đáp trả: "Làm sao tôi biết được khi ra khỏi chiếc xe này liệu có tay bắn tỉa nào cho tôi một phát súng nổ đầu không."

Lấy cớ!Lại còn là một cái cớ rất dở!Khóe miệng Hoắc Hoành khẽ nhếch lên.Lúc xuống xe mua thuốc cô đâu có sợ tay bắn tỉa, bây giờ lại sợ à?Huống hồ có thằng ngu nào biết trên xe có bom còn chạy đến tìm đường chết."

Em sợ tay bắn tỉa mà không sợ bom nổ?"

"Anh sẽ không để cho bom phát nổ."

Nhiếp Nhiên bình tĩnh khẳng định, nhưng lại làm lòng Hoắc Hoành khẽ rung động, trong lúc lơ đãng lông mày anh hơi nhíu lại.Anh cầm chiếc kéo cắt băng gạc để cắt một sợi dây trắng trong đám dây đó.Tích!

Bộ phận tính giờ đột nhiên phát ra tiếng động.

Lập tức tốc độ thay đổi dãy số trên màn hình trở nên nhanh hơn.Nhiếp Nhiên sững ra, người trước nay luôn nắm chắc mọi việc như cô cũng ngây người.Tại sao có thể như vậy!Trong ấn tượng của cô, mặc dù Hoắc Hoành không mạnh đến mức có thể đánh toàn vũ trụ, nhưng cô tin rằng tên này hoàn toàn có khả năng phá bom.Hoắc Hoành lúc này vẫn lạnh nhạt quay đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên, "Xem ra em tính sai rồi.

Nhưng em vẫn còn cơ hội để chạy."

Nhiếp Nhiên lập tức nổi giận, "Mẹ kiếp!

Hoắc Hoành, anh đang chơi tôi à?"

Hoắc Hoành nhìn cô ngồi trước mặt mình mà không hề có ý muốn chạy, anh bỗng hơi căng thẳng, vội vàng hô lên, "Đi mau!"

Nhiếp Nhiên nhìn thấy vẻ lo lắng lóe lên trong mắt anh thì giật mình, "Anh cố ý?"

Hoắc Hoành thấy cô đã nhận ra thì không làm ra vẻ lạnh nhạt nữa, thời gian đang trôi qua nên cô nhất định phải đi ngay."

Nhanh đi đi!"

"Vậy còn anh?"

Nhiếp Nhiên nhíu mày hỏi khi thấy anh không để ý đến đầu vai đang bị thương của mình mà lại dùng sức đẩy cô về phía cửa xe.Hoắc Hoành lắc đầu, "Quả bom này có hệ thống cảm ứng trọng lực, nếu trong xe ít đi một người, nó sẽ lập tức phát nổ.

Em đi ngay đi!"

Anh đã nhìn kĩ đường đi dây của quả bom này, sợi dây nối dài kia liên kết với trọng lực trên ghế dựa, người rời khỏi ghế thì trọng lực thay đổi, quả bom sẽ lập tức phát nổ.Vừa rồi Nhiếp Nhiên xuống xe nhưng bom không nổ, có thể thấy quả bom này nhằm vào một mình anh."

Đi mau!

Bom nổ thì không ai có thể trốn thoát đâu!"

"Vậy còn anh, anh không định trốn sao?"

"Tôi đang thực hiện nhiệm vụ này chứ không phải em, em không nên chết cùng với tôi!"

Nhiếp Nhiên nhìn thời gian không ngừng thay đổi, bàn tay cũng vô thức nắm lấy cửa xe định đẩy ra ngoài, nhưng trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Hoắc Hoành, cô thấy bả vai anh lại bật máu do vừa nãy đẩy cô, máu tươi chảy xuôi theo vết máu cũ xuống dưới, màu đỏ chướng mắt khiến bàn tay đang nắm lấy cửa xe của Nhiếp Nhiên siết chặt lại.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 804: Giữa lằn ranh sống chết - Thuê phòng cứu người (1)


Cuối cùng, cô vẫn rút tay về."

Không được, tôi không muốn sau khi anh chết mà tôi vẫn còn đang nợ anh."

Hoắc Hoành không thể tin được, cô nàng này thật sự muốn cùng sống chết với anh à?

Cô ấy đâu phải loại người không có lí trí như thế!Vào thời khắc này, sự sốt ruột và phẫn nộ trong lòng anh vượt xa khỏi niềm vui khi Nhiếp Nhiên quyết định ở lại."

Bom sắp nổ rồi!"

Hoắc Hoành nhấn mạnh.Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào quả bom, cô nói, "Tôi không tin đến một quả bom mà anh cũng không xử lí được."

"Nhát cắt này của tôi không biết sống hay chết đâu!"

Hoắc Hoành nhíu chặt lông mày, khẽ gắt.Không phải là anh không có khả năng phá hủy quả bom này, nhưng do đường dây của nó rất rắc rối, mà giờ anh đã mất quá nhiều máu nên đầu óc trống rỗng, anh rất sợ mình sai lầm mà kéo theo Nhiếp Nhiên chết cùng.Anh biết rõ sợi dây vừa rồi là tăng tốc thời gian nên cố ý cắt nó để Nhiếp Nhiên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy.Hoắc Hoành thấy thời gian sắp hết bèn vội lên tiếng nhắc một lần nữa, "Em mau rời khỏi đây!"

Nhiếp Nhiên làm như không nghe thấy gì, cô cướp quả bom đưa đến trước người mình, "Để tôi cắt!"

Vừa dứt lời, Nhiếp Nhiên đã dùng kéo cắt phăng một sợi dây trong đó.Tích!

Đồng hồ bấm giờ lại phát ra một tiếng động làm người khác phải giật mình.Ánh mắt Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành cùng tập trung vào màn hình.Họ thấy thời gian dừng lại theo tiếng vang, nhưng cả hai còn chưa kịp thở phào thì đồng hồ vừa dừng lại ba giây đã tiếp tục nhảy số, mà nó còn nhanh hơn so với lúc nãy.Nhiếp Nhiên cau mày, không nhịn được mà chửi tục, "Shit, chẳng nhẽ quả bom này không có thiết bị dừng!"

Thấy sắp hết giờ, lần này Hoắc Hoành thật sự nóng nảy, anh dùng chút sức lực cuối cùng giục cô rời đi, "Em đi mau!

Không kịp nữa rồi!"

"Anh mà còn lải nhải phá rối, tôi sẽ cắt hết dây cho mà xem!"

Nhiếp Nhiên bị giục mà thấy phiền.

Cô ném cho anh một ánh mắt lạnh buốt như đao khiến tay Hoắc Hoành hơi khựng lại.Đương nhiên anh không tin Nhiếp Nhiên sẽ thật sự cắt hết dây, cô không phải loại người thiếu thận trọng, làm việc mà không nghĩ đến hậu quả.Nhiếp Nhiên cũng giống như anh, càng đến lúc quan trọng càng bình tĩnh.Nhưng chính vì như vậy anh mới sợ, anh sợ cô không đến giây cuối cùng thì sẽ không chịu từ bỏ và bị anh làm liên lụy.

"Em không đi thật à?"

Hoắc Hoành mím chặt môi thành một đường thẳng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.Nhiếp Nhiên không có thời gian đôi co với anh, vì quả bom trên tay cô chỉ còn mười mấy giây nữa là sẽ nổ.Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc thì cũng biết câu trả lời của cô.Lần này anh không còn cố chấp yêu cầu cô rời đi nữa.Nhiếp Nhiên đã dám cùng chết với anh thì anh còn phải sợ gì nữa!Cơn gió lạnh buổi đêm tràn vào từ cửa sổ vỡ, Hoắc Hoành hít một hơi thật sâu, nhiệt độ lạnh lẽo làm anh tỉnh táo lại, anh cố gắng ngồi thẳng dậy, sau đó cầm quả bom trong tay cô và nói với giọng lạnh lùng xen lẫn run rẩy không dễ phát hiện, "Em đừng hối hận đấy!"
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 805: Giữa lằn ranh sống chết - Thuê phòng cứu người (2)


Hoắc Hoành cẩn thận nhìn những đường dây hỗn loạn rất dễ tạo thành ảo giác đó, khuôn mặt sắc bén của anh cực kì lạnh lùng.Đến tận khi con số chuyển thành số lẻ, Hoắc Hoành vẫn không ra tay.Nhiếp Nhiên bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn cũng không hề thúc giục.Con số trở nên càng ngày càng nhỏ.Năm...

Bốn...

Ba...

Hai...

Một...Khi con số cuối cùng chuyển động, Hoắc Hoành dùng một nhát kéo cực nhanh để cắt dây.Lần này không có tiếng "tích tích" nhắc nhở vang lên, mà là một tiếng "tạch", giống hệt lúc quả bom khởi động.Màn hình đang sáng chuyển thành màu tối đen.Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành đã thành công.Bàn tay luôn nắm chặt của cô lúc này mới hơi thả lỏng."

Cảm giác cùng sống chết thế nào?"

Hoắc Hoành giống như bị hút hết sức lực, nhưng để làm dịu không khí khẩn trương vừa rồi, anh vẫn cố đùa.Nhiếp Nhiên bị nhắc nhở mới giật mình nhớ lại, trong khoảnh khắc lúc nãy, cô đã đặt tính mạng mình vào trong tay Hoắc Hoành."

Hoàn toàn sai lầm."

Giọng Nhiếp Nhiên rất lạnh.Hoắc Hoành cảm nhận được sự khác lạ của cô, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là cô sợ hãi nên chuyển chủ đề, "Em vẫn chưa trả lời tôi vấn đề vừa rồi, em sẽ rời khỏi đây khi làm xong chuyện mình muốn sao?"

"Ừ."

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên đóng băng.Thấy Hoắc Hoành đã không còn nguy hiểm, chỉ cần gọi điện thoại cho A Hổ đến đón là được, Nhiếp Nhiên dứt khoát nói: "Tôi muốn đi đón em trai, chào."

Sau đó đẩy cửa xe rồi bước xuống.Nhưng mới đi được vài bước, Hoắc Hoành ở trong xe phía sau lại nói: "Đừng quên, em thiếu tôi tổng cộng hai lần."

Giọng nói đó nhẹ đến mức có thể tan theo gió, nhưng lại vô cùng kiên định.Lông mày Nhiếp Nhiên nhíu lại.Hai lần?Cô đã trả sạch hết rồi, ở đâu ra mà hai lần!Nhiếp Nhiên quay đầu lại vì muốn tính toán rõ ràng với anh, nhưng lại thấy anh nhắm mắt không hề nhúc nhích khiến trái tim cô giật thót.

Cô vội vào quay vào trong xe, hô gọi: "Hoắc Hoành?

Hoắc Hoành!"

Nhưng Hoắc Hoành không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại."

Đáng chết!

Hoắc Hoành, anh đừng ngủ, không được phép ngủ!"

Nhiếp Nhiên biết anh mất máu quá nhiều nên ngất đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến bị sốc mà chết nên cô không dám chậm trễ nữa.Nhưng giờ biết đưa anh ta đi đâu, đến bệnh viện tư thì có người của Hoắc Chử chờ sẵn, đến bệnh viện công thì chắc chắn bác sĩ sẽ báo cảnh sát.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 806: Giữa lằn ranh sống chết - Thuê phòng cứu người (3)


Nhiếp Nhiên trái lo phải nghĩ, cuối cùng đưa Hoắc Hoành vào nhà nghỉ.Đầu tiên cô vào cửa hàng thuốc mua một loạt thứ như kẹp, rượu, bông băng sát trùng, sau đó lại đi siêu thị mua một ít khăn mặt sạch, rồi lái xe dừng trước một nhà nghỉ trông khá xập xệ.Nhiếp Nhiên bước xuống xe, sau đó chui vào chỗ ngồi phía sau.

Cô mặc lại bộ vest màu đen cho Hoắc Hoành và dựng cổ áo lên nhằm che đi vết máu ở vai và đôi môi tái nhợt của anh.Do Hoắc Hoành đã ngất nên toàn bộ trọng lượng đè lên người Nhiếp Nhiên, cô cố hết sức kéo Hoắc Hoành lảo đảo đi đến quầy lễ tân."

Tôi muốn thuê một phòng!"

Nhiếp Nhiên cố hạ thấp giọng xuốngÔng chủ nhà nghỉ nhìn thấy Nhiếp Nhiên đỡ một người đàn ông có vẻ không được tỉnh táo thì cảm thấy con gái bây giờ đúng là mạnh mẽ thật."

Người này sao vậy?"

Thật ra ông chủ chỉ muốn trêu chọc Nhiếp Nhiên một chút.Nhưng Nhiếp Nhiên cho là anh ta nghi ngờ nên cố giả vờ tỉnh táo trả lời: "Anh ta uống say."

"Thật hay giả đấy?"

Ông chủ rõ ràng không tin, uống say làm gì yên tĩnh thế này, chỉ có uống phải thuốc mới như vậy.Nhiếp Nhiên thấy ông chủ dùng ánh mắt hứng thú đánh giá Hoắc Hoành thì móc từ trong túi Hoắc Hoành ra một xấp tiền nhét vào quầy, "Bây giờ ông cảm thấy là thật hay giả?"

Xấp tiền dày kia ít nhất cũng phải hai nghìn tệ, ông chủ là loại thấy tiền sáng mắt nên lần này chẳng quan tâm đến ai ăn ai nữa, anh ta liên tục gật đầu, sau đó dùng hai tay dâng chìa khóa phòng lên."

Thật, thật!

Mời, mời lên tầng!"

Nhiếp Nhiên rất khó khăn nâng Hoắc Hoành đi từng bước một về phía tầng hai.

Vất vả lắm cô mới ném được tên đàn ông nặng như con lợn chết này lên giữa giường, sau đó cô vội khóa cửa phòng lại rồi cởi âu phục và áo sơ mi của anh ra.Đây là lần thứ hai cô cởi quần áo của Hoắc Hoành.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 807: Giữa lằn ranh sống chết - Thuê phòng cứu người (4)


Nhưng lần này lại không được nhàn nhã thưởng thức thân hình của anh như lần đầu tiên, bởi vì vết thương của Hoắc Hoành thật sự rất nặng, đến tận bây giờ mà đầu vai của anh vẫn còn đang liên tục chảy máu.Nhiếp Nhiên lật anh lại, để lộ ra phần lưng.Một lỗ máu trên đầu vai bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.Nếu không phải trước đó Hoắc Hoành thay cô chặn viên đạn này thì chắc bây giờ người nằm đó chính là cô rồi.Nhưng cô thà rằng mình nằm ở đây còn hơn phải đỡ anh lên cầu thang.Thật sự là mệt đến mức muốn tắt thở.Nhiếp Nhiên vừa định vào nhà vệ sinh giặt mấy chiếc khăn mặt dùng để lau máu cho anh thì đã nghe thấy Hoắc Hoành nhíu mày, nói trong vô thức, "Nhiếp Nhiên...

Đừng đi...

Không, nhanh...

Đi nhanh..."

Cô lạnh lùng tức giận mắng: "Đi cái đầu anh!"

Cô dùng khăn nóng lau sạch vết máu khô trên vai Hoắc Hoành xong, sau đó dùng rượu khử trùng con dao mua được từ siêu thị, định dùng nó lấy viên đạn trên vai Hoắc Hoành ra.Không có thuốc mê để tiêm, chỉ có thể tranh thủ lúc anh ngất đi để ra tay.Nhiếp Nhiên giơ con dao lên, nhưng khi vừa chạm đến làn da thì lưỡi dao sắc bén bỗng dừng lại.Vừa nãy anh nói chuyện trong trạng thái nửa hôn mê, nếu như vừa động dao mà anh lại tỉnh thì không dễ xử lí.

Để an toàn, cô nhét một chiếc khăn lông vào trong miệng anh, sau đó ghé vào tai anh nói với giọng lạnh lùng: "Tôi muốn lấy viên đạn ra giúp anh, anh đừng nhúc nhích, phải chịu đựng, nghe thấy chưa!

Tôi còn nợ anh hai lần, anh phải sống thì tôi mới có cơ hội trả!"

Hoắc Hoành đang nằm trên giường nghe được câu nói đó xong bèn cau mày.Nhiếp Nhiên không xác định được là anh vô thức nhíu mày hay phản ứng sau khi nghe được, nhưng chỉ cần có phản ứng là được rồi.Cô lại dùng rượu khử trùng con dao, rồi không hề do dự đâm lưỡi dao xuống vết thương trên vai Hoắc Hoành.Lúc con dao đâm vào lần đầu tiên, thân thể Hoắc Hoành không nhịn được mà hơi run lên.

Dù sao vẫn chưa được gây tê nên thần kinh có phản ứng, nhưng đến dao thứ hai thì Hoắc Hoành đã bình tĩnh hơn nhiều.Nhiếp Nhiên biết anh đang chịu đựng, thế là động tác trở nên nhanh hơn.Cô cố gắng tránh những chỗ chảy máu, nhưng bất đắc dĩ là vết thương của Hoắc Hoành quá sâu, mà nhiệt độ cao của viên đạn đã đốt cháy chỗ thịt trên vai anh, nhất định phải cắt phần thịt này mới có thể mở vết thương để tìm viên đạn.Trong lúc này máu vẫn liên tục chảy, cô mua hai cuộn băng gạc mà giờ đã dùng hết một nửa cuộn thứ nhất.Thời gian chậm chạp trôi qua, một tiếng rưỡi sau cô đã tìm thấy viên đạn trong đầu vai anh.Nhiếp Nhiên bình tĩnh dùng kẹp gắp viên đạn từ trong thịt ra.Khi thấy viên đạn hoàn toàn rời khỏi thân thể Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên mới khẽ thở phào.Chỉ là...Mặc dù nguy hiểm có vẻ đã trôi qua, việc giải phẫu cũng rất thành công nhưng viên đạn không xuyên qua đầu vai mà lại kẹt trong xương, điều này rất dễ tạo thành tổn thương lần thứ hai.Không có phim chụp X-quang nên Nhiếp Nhiên không thể xác định xương của Hoắc Hoành có bị tổn thương không, cô chỉ có thể băng bó tạm thời một cách đơn giản, hi vọng anh có thể tự mình tỉnh lại.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 808: Giữa lằn ranh sống chết - Thuê phòng cứu người (5)


Sau khi dọn sạch đồ dùng và thuốc men không để lại chút dấu vết nào xong, Nhiếp Nhiên định lấy điện thoại gọi cho A Hổ.Nhưng cô chợt nhớ ra thủ hạ của Hoắc Hoành không đáng tin, ngộ nhỡ A Hổ kia có vấn đề, lại lợi dụng lúc Hoắc Hoành hôn mê bất tỉnh mà giết anh ta thì chẳng phải cô đã hại anh ta sao?Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi anh ta tỉnh lại.Trong căn phòng mờ tối, hai người một nằm một ngồi, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên.Không biết qua bao lâu, Nhiếp Nhiên bỗng cảm nhận được trên giường hơi có động tĩnh.Cô mở mắt ra nhìn, quả nhiên Hoắc Hoành đã tỉnh lại.Mắt anh hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong chớp mắt nhìn về phía Nhiếp Nhiên thì lại như không quen biết cô, ánh mắt đề phòng cảnh giác.Nhiếp Nhiên biết đây là phản ứng bình thường của người thực hiện nhiệm vụ nằm vùng."

Anh tỉnh rồi?"

Nhiếp Nhiên sờ trán anh, cũng may không bị sốt.Sau khi nhận ra là Nhiếp Nhiên, sắc mặt đề phòng Hoắc Hoành hơi buông lỏng, giọng khàn khàn hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Nhiếp Nhiên thả lỏng, "Quỷ Môn Quan."

Hoắc Hoành nhắm mắt lại, khó khăn thốt ra hai chữ: "Xấu quá."

Đúng là như vậy, ánh đèn màu hồng mờ ảo chuyên dùng cho các đôi tình nhân, nếu nằm ngang mà nhìn thì cứ như lạc vào một thế giới khác vậy."

Anh không muốn đến bệnh viện, khách sạn lại quá nhiều người, tôi sợ vết thương của anh bị phát hiện nên chỉ có thể dẫn anh tới loại nhà nghỉ này."

Không biết trùng hợp thế nào mà cô vừa nói xong thì gian phòng bên cạnh bỗng nhiên có vài tiếng phụ nữ kêu rất lạ."

A...

Ưm...

A..."

Chỉ hai phút sau, bên đó lại có một tiếng đàn ông gầm nhẹ để kết thúc.Người phụ nữ kia có vẻ không hài lòng với khả năng của người đàn ông nên nhỏ giọng trách, "Thật chán anh quá!

Sao nhanh như vậy đã kết thúc rồi?"

"Còn không phải do tiếng rên của em làm hồn anh cũng sắp bị hút ra à?"

Đôi nam nữ phòng bên cạnh vẫn tiếp tục cười đùa.Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành đang cười như không cười nhìn mình, cô lạnh lùng nói: "Anh tạm thời cố chịu đi, viên đạn đã được tôi lấy ra, nhưng anh mất nhiều máu như vậy chắc chắn không dậy được đâu."

Nhưng không ngờ Hoắc Hoành dù đã yếu đến mức nằm bẹp trên giường mà vẫn còn đùa cợt được:"Tôi tình nguyện không đứng dậy được nếu như có thể giống phòng bên cạnh."

Nhiếp Nhiên cười lạnh, "Anh đã tỉnh, còn có thể đùa cợt, vậy chắc tôi không cần ở lại đâu nhỉ?

Tôi đã trả tiền căn phòng này, anh có thể ở đến ngày mai.

Đương nhiên, tôi cũng không có ý kiến nếu anh lựa chọn gọi A Hổ đến đón mình."

"Em muốn đi hả?"

Hoắc Hoành hơi nhướng mày và thu lại nụ cười."

Ừ, anh đã làm tôi chậm trễ quá nhiều thời gian rồi."

Cô vừa nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ.

Sự trừng phạt đối với Nhiếp Dập cũng đã kết thúc từ lâu, còn chú Lý lái xe đi đón cô nữa, nếu không thấy cô, không biết chú ấy có sốt ruột mà đi báo cảnh sát không.Cô phải đi xử lí tất cả những chuyện này mới được.Hoắc Hoành nằm trên giường, nhìn cô đội lại mũ, mặc áo khoác, dáng vẻ như sắp phải đi.

Anh biết, giây phút này sẽ đến."

Được, trên đường cẩn thận."

Giọng Hoắc Hoành khàn khàn, anh nói câu này có vẻ còn khó khăn hơn lúc nãy.

Nhiếp Nhiên không biết cảm xúc phức tạp cùng sự níu kéo trong lòng anh lúc này, cô kéo cửa ra và đi thẳng mà không hề quay đầu lại.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 809: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (1)


Cô đè thấp vành mũ, cầm một chiếc túi đi xuống tầng dưới.Trong túi chứa toàn băng gạc và băng vải nhiễm máu, phải xử lí thật nhanh mới được.Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống tầng dưới, khi đi ngang qua quầy lễ tân thì ông chủ nói với cô, "A, kết thúc rồi à, nhanh vậy?"

Nhiếp Nhiên gật đầu ra vẻ tự nhiên, coi như là đáp lại một chút.Nhưng khi cô quay đầu định đi thì lại phát hiện sắc mặt ông chủ trong thoáng chốc... nhìn... có vẻ... hơi quái lạ.Quái lạ?Cô nhớ đến lúc ông chủ trêu chọc mình và cảm thấy có thể mình cảnh giác quá mức.

Cô bước nhanh ra khỏi nhà nghỉ, ném chỗ băng gạc dính máu vào thùng rác ở giao lộ, sau đó tìm xe taxi đi thẳng đến trường quân đội của Nhiếp Dập.Ngồi trong xe taxi, Nhiếp Nhiên lấy chiếc điện thoại trong túi ra, cô thấy trên đó có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ.

Cô liền gọi lại cho số vừa gọi đến.

Vừa mới tút, tút hai tiếng, đầu bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của chú Lý:"Cô chủ?

Cô đang ở đâu thế?

Cô không sao chứ?"

Nhiếp Nhiên nhìn vị trí của mình, thấy chiếc xe đã khá gần trường quân đội của Nhiếp Dập bèn nói: "Xin lỗi chú Lý, vừa rồi cháu không nghe thấy điện thoại, bây giờ cháu đang ở cổng trường của Nhiếp Dập."

Chú Lý nghe xong thì ngạc nhiên, "Cô ở chỗ nào tại trường học của cậu chủ?

Tại sao cô lại đến đó, không phải cô đang ăn ở nhà hoàng?"

"Dạ, cháu cảm thấy đồ ăn ở đó không ngon nên đi luôn, giờ cháu đang ở trong trường quân đội, chú mau đến đón cháu đi."

Nhiếp Nhiên nhanh chóng kết thúc đề tài này.Cô không muốn mọi người biết chuyện mình từng xuất hiện ở nhà hàng kia.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 810: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (2)


Lúc này chú Lý mới hồi hồn khỏi nỗi lo lắng khiếp sợ khi để lạc mất cô chủ, vội vàng đáp: "Vâng vâng vâng, cô đợi tôi, tôi đến ngay, ngay bây giờ."

Trước đó, khi ăn xong quay lại thấy khách sạn gặp chuyện, lại không thấy Nhiếp Nhiên cũng không liên lạc được với cô, ông ta đành phải đi đón Nhiếp Dập trước.Bây giờ nghe Nhiếp Nhiên dặn dò, ông ta vội vàng kéo Nhiếp Dập đi đón cô luôn.Sau khi dập máy, Nhiếp Nhiên đi thẳng đến gần sát cổng trường quân đội đứng đợi.Chỉ một lát sau, chú Lý đã lái xe đến.Chú Lý vội vàng xông ra ngoài, nhìn thấy Nhiếp Nhiên hoàn toàn khỏe mạnh đứng ở đó thì nhẹ cả người, "Cô chủ, cô thật sự làm tôi sợ muốn chết, cô có biết nhà hàng đó..."

Nhiếp Nhiên vội ngắt lời, "Chú Lý, chúng ta đi thôi."

"Vâng, vâng!"

Chú Lý vội vàng nói.Nhiếp Nhiên vừa mới mở cửa xe phía sau ra thì không ngờ Nhiếp Dập lại nằm ườn người ra trên ghế rồi nói rất ương ngạnh: "Chỗ này là địa bàn của tôi, chị biến sang ghế lái phụ đi!"

Nhiếp Nhiên híp mắt lại.Có ngồi chỗ ghế lái phụ hay không không quan trọng, nhưng thằng nhóc này dám nói chuyện với cô như vậy, muốn chết à?Chú Lý nhìn thấy bầu không khí giằng co của hai chị em thì nhất thời cũng không biết phải làm thế nào.Nhiếp Nhiên chợt nhếch khóe môi lên, sau đó đóng cửa xe phía sau lại."

Chú Lý, cháu đã nói với ba là hôm nay muộn quá rồi nên chúng ta sẽ tìm khách sạn nghỉ một đêm."

Nhiếp Nhiên mở cửa rồi ngồi vào chỗ bên cạnh tài xế.Nhiếp Dập ngồi phía sau lập tức không đồng ý: "Tôi không muốn!

Tôi muốn về nhà ngủ!

Không muốn vào khách sạn!"

Trong xe chỉ có tiếng la hét ầm ĩ của nó, lông mày Nhiếp Nhiên hơi giật giật, cô cố nhịn để không đánh nó rồi nói với sắc mặt bình thản: "Được rồi, vậy chú Lý đưa cháu vào khách sạn rồi sau đó lại đưa nó về nhà."

Nhiếp Dập thấy cô thỏa hiệp thì đắc ý lắm, nó cảm thấy mình cũng có một lần thắng thế.Nhưng nó còn chưa kịp đắc ý thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: "Nhưng vì là chị của em nên chị vẫn muốn nhắc em.

Hôm nay chú Lý đã lái xe cả ngày, buổi đêm mà lại lái tiếp sẽ rất mệt, nhỡ đâu bị lật xe trên đường cao tốc mà chết người...

Nghe nói dáng vẻ bị chết lúc tai nạn xe vô cùng thảm, có khi còn bị xe ép đến biến dạng, tròng mắt lồi cả ra ngoài..."

Trong đầu Nhiếp Dập tự nảy ra một vài hình ảnh rất sinh động.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 811: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (3)


Nhiếp Dập bị dọa đến mức phải nuốt nước bọt, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thờ ơ: "Chuyện này...

Thôi được rồi, được rồi, giờ tôi đang đói lắm, mau tìm khách sạn cho tôi ăn no đi đã!

Tôi nói trước nhé, không phải tôi thay đổi ý kiến vì mấy lời này của chị đâu!"

Nhiếp Nhiên không thèm để ý, cô nói với chú Lý đang ngồi bên ghế lái: "Lái xe đi chú, tìm một khách sạn tốt gần đây, không cần vào thành phố."

"Điều này..."

Chú Lý lộ vẻ khó xử."

Chú yên tâm, chú không cần phải trả tiền khách sạn, xem như là đi công tác đi."

Chú Lý nghe xong vô cùng ngạc nhiên nhìn cô: "Thật sự cảm ơn cô chủ."

Nhiếp Dập ngồi phía sau khinh thường lẩm bẩm, "Mẹ!

Đúng là nghèo mà, ngay cả tiền khách sạn cũng không trả được, còn muốn nhà chúng ta trả."

Mặt chú Lý lúng túng lúc trắng lúc xanh.Nhiếp Nhiên bình tĩnh chuyển chủ đề, "Chú lái xe đi."

"Vâng."

Chú Lý gật nhẹ đầu rồi khởi động xe.Nhiếp Dập ở đằng sau vẫn không biết điều mà nói như ra lệnh, "Ê, lúc lái xe nhẹ nhàng một chút, tôi còn muốn ngủ!"

Chú Lý nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh dường như đã ngủ thiếp đi rồi sau đó mới trả lời: "Dạ, cậu chủ."

Chiếc xe ổn định chạy trên đường.Không biết đã qua bao lâu, tốc độ chiếc xe bắt đầu giảm bớt, Nhiếp Nhiên mở mắt ra thì thấy đã đến một khách sạn nhìn không đến nỗi nào.Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa vội vàng chạy đến mở cửa xe, Nhiếp Nhiên xuống xe, thấy Nhiếp Dập đã ngủ thiếp đi.Nhiếp Nhiên mỉm cười, vừa rồi nó dám bảo cô biến lên ghế phụ?Cô cố tình đóng cửa xe rất mạnh làm Nhiếp Dập đang ngủ lập tức tỉnh lại."

A!"

Nhiếp Dập bắn người lên, do dùng sức quá mạnh nên đập vào trần xe, nó đau đến mức ôm đầu nhe răng trợn mắt.Người gây tai họa thản nhiên nói: "Em cẩn thận một chút, nhỡ bị ngu thì sao?"

"Chị!"

Nhiếp Dập dùng tay che đầu rồi nhìn cô căm hận, "Rõ ràng là chị cố ý!"

"Em nói như vậy oan cho chị quá, chị ngồi đằng trước làm sao có thể biết em ngủ lúc nào, chị làm gì có mắt ở sau gáy."
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 812: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (4)


Nhiếp Nhiên vô tội nhún vai sau đó đi vào sảnh khách sạn, Nhiếp Dập tức nghiến răng nghiến lợi, những lời này rõ ràng là cố tình trả thù việc nó không cho Nhiếp Nhiên ngồi phía sau.Con mụ thối tha, con mụ xấu xa!Nó tức giận xuống xe đi vào sảnh khách sạn.Hai chị em nhà họ Nhiếp đều là vị thành niên nên không có chứng minh thư, chỉ có thể để chú Lý đứng ra thuê phòng, nhưng sau khi hỏi vài câu thì chú Lý lại quay về thông báo."

Cô chủ, bọn họ nói khách sạn chỉ còn hai phòng."

Nhiếp Nhiên gật đầu, "Cũng được, chú ở cùng với Nhiếp Dập, cháu ở một phòng."

Nhiếp Dập nghe xong lập tức không vui, "Dựa vào đâu chứ!

Tôi không muốn ở cùng phòng với lái xe!"

Nó từ chối thẳng luôn, trong lời nói mang theo sự khinh bỉ khiến chú Lý lại lúng túng một lần nữa, một lúc lâu sau chú mới nói: "Cô chủ và cậu chủ ở một phòng, như vậy thì hai chị em cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Nhưng Nhiếp Dập vẫn từ chối, "Tôi không muốn!

Tôi không muốn ngủ cùng phòng với con mụ đầy ý nghĩ xấu xa này, nếu ngủ chung chắc đêm tôi sẽ gặp toàn ác mộng mất!"

Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, cô bảo với chú Lý, "Chú cứ đi đặt hai phòng đó trước đi, nếu chậm có khi chúng ta phải ngủ trong xe mất."

Rồi cô quay ra, lạnh lùng nói với Nhiếp Dập, "Nhiếp Dập, nếu em không muốn ở thì chị sẽ không ép em, nhưng tốt nhất là em nên hiểu, nếu em không vào đó ở thì hãy ở sảnh khách sạn một đêm đi."

Nhiếp Dập tức giận gân cổ lên cãi lại: "Chị dám!

Nếu chị dám để tôi ở đây một đêm còn mình thì lên tầng ngáy o o, tôi sẽ lập tức gọi điện nói cho ba biết!"

Nhiếp Nhiên cười lạnh, "Thật à?

Vậy em có thể thử một chút xem sao.

Nhưng chị cũng nhắc trước cho em biết, vừa rồi ba gọi điện đến vì rất tức giận chuyện em nói dối ở trường quân đội, nếu bây giờ em muốn tự chui đầu vào lưới thì chị không có ý kiến."

Nhiếp Dập vừa vênh vang đắc ý trong nháy mắt đã xìu xuống, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch, nó vô thức che lại nửa khuôn mặt của mình.Đến giờ nó vẫn chưa quên được cái tát của ba lúc đó."

Cô chủ, tôi đã thuê xong phòng rồi ạ."

Lúc này chú Lý đã hoàn tất thủ tục thuê phòng và cầm thẻ phòng đi tới.Nhiếp Nhiên tiện tay cầm một chiếc thẻ, "Được, vậy hai chúng ta mỗi người một phòng, đi thôi, lên tầng thôi."

"Hả?

Còn cậu chủ..."

Chú Lý nghi hoặc chỉ vào Nhiếp Dập đang đứng im tại chỗ."

Cậu chủ của chú quyết định ở lại sảnh làm người gác cửa, đi thôi."

Nhiếp Nhiên đi về phía thang máy.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 813: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (5)


Nhiếp Dập quật cường đứng tại chỗ, ra vẻ rất bình tĩnh.Nhưng sự bình tĩnh này chỉ kéo dài đến lúc Nhiếp Nhiên đi vào thang máy, đến khi thang máy chuẩn bị đóng lại, cuối cùng thì nó cũng sụp đổ."

Chờ một chút!"

Một tiếng hô to vang dội kinh người khiến mọi ánh mắt trong sảnh đều tập trung về phía này.Khóe môi Nhiếp Nhiên nhếch lên, trên mặt không có biểu hiện gì lớn.

Cô nhìn Nhiếp Dập vọt vào thang máy nhanh như một viên đạn.Nhiếp Dập thở hổn hển lấy hơi, nó thấy Nhiếp Nhiên không có ý định đóng cửa thang máy mà lạnh lùng nhìn mình, lúc này nó mới uất ức nói: "Tôi ngủ cùng phòng với lái xe!"

Sau đó nó lại nói với chú Lý: "Nhưng mà tối nay tôi ngủ trên giường, chú ngủ ghế sofa!"

"A, cũng được, tôi ngủ ghế sofa không có vấn đề gì."

Chú Lý liên tục gật đầu.Nhiếp Dập thấy Nhiếp Nhiên vẫn không có cử động gì thì tức giận, "Này, tôi đã nhường rồi đó!"

Nhiếp Nhiên lạnh nhạt quét mắt nhìn nó rồi lúc này mới nhấn số tầng."

Ngủ ở ngoài tôi muốn bật đèn!"

"Tôi phải được đi tắm trước!"

"Đợi lát nữa vào phòng thì chú đi mua thức ăn cho tôi!"

Nhiếp Dập lại khôi phục dáng vẻ cậu ấm, nó liên tục ra lệnh cho chú Lý.Chú Lý vừa nghe vừa gật đầu đáp ứng.Trong thang máy ngoại trừ ba người họ ra còn có hai người khách nữa, họ nghe thấy đứa bé này ăn nói vô lễ như vậy thì liên tục nhíu mày.Người đàn ông trung niên không nhịn được bèn quở trách, "Cháu nói chuyện với người lớn phải lễ phép một chút chứ."

"Ông ta chỉ là tài xế của gia đình tôi thôi, cần gì phải lễ phép!

Hơn nữa, tôi nói chuyện với tài xế của gia đình mình, liên quan gì đến ông mà ở đây lải nhải!"

Hiển nhiên Nhiếp Dập trút toàn bộ cơn giận nhận được từ Nhiếp Nhiên lên người đàn ông này."

Kể cả là lái xe của gia đình cháu, nhưng chú này cũng là người lớn tuổi, làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy được!"

Người phụ nữ không nhịn được cũng nói thêm vào."

Ông ta dùng tiền của gia đình tôi, tại sao tôi lại không thể nói, tôi cứ nói, cứ nói đấy!"

Nhiếp Dập kiêu căng hất cằm, trông dáng vẻ như các người làm gì được tôi, khiến hai người kia rất bực tức.Con cái nhà ai mà vô lễ quá vậy!Nhiếp Nhiên bị Nhiếp Dập làm cho nhức cả đầu, thang máy thì nhỏ, giọng của nó lại lớn, tiếng vang khắp bốn phía khiến người ta khó mà chịu được.Cô ném một ánh mắt sắc lẻm cho nó và lạnh lùng nói: "Em mà còn nói thêm câu nào nữa, chị sẽ ném em ra ngoài, ngay lập tức!"

Nhiếp Dập quay đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Nhiếp Nhiên thì khẽ run rẩy, không tự chủ mà ngậm miệng lại.Nhiếp Nhiên tiến vào phòng không đi tắm rửa ngay mà đứng ở sát cửa sổ, cô nhìn ánh đèn neon ở dưới để mình thả lỏng một chút.Cô ở trên tầng cao của khách sạn, có thể dễ dàng thấy ánh đèn màu hồng hòa lẫn với màu trắng rất mờ ảo...Màu đỏ?Màu trắng?Mặt Nhiếp Nhiên bỗng trở nên lạnh đi.Vừa rồi cô cầm chiếc túi màu trắng!Quan trọng hơn là trong đó đều là băng gạc dính máu...Trong đầu cô lúc này bỗng nhiên thoáng hiện lên ánh mắt phức tạp và quái lạ của ông chủ nhà nghỉ.Không, ánh mắt anh ta lúc đó không chỉ đơn thuần là quái lạ, anh ta đã thấy, nhất định đã thấy gì đó!Nếu không thì vì cái gì mà giây trước còn trêu chọc mình, giây sau sắc mặt đã không bình thường?Lần này Nhiếp Nhiên không dám chậm trễ, cô cầm lấy áo trên giường rồi chạy thẳng vào trong thang máy.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 814: Toi rồi, bị ông chủ phát hiện! (6)


Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống dưới nhà rồi chạy ra cửa chính, nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa thấy một cô gái trẻ lẻ loi một mình mà lại vội vàng như vậy bèn lễ phép tiến lên hỏi thăm:"Thưa cô, xin hỏi cô có cần giúp gì không?"

Đây là khách sạn vùng ngoại ô, số người ra ngoài vào buổi tối không nhiều, nên sẽ không giống mấy khu náo nhiệt có hàng dài những chiếc taxi đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn.Sau khi Nhiếp Nhiên liếc một vòng không thấy chiếc xe nào, cô nắm lấy nhân viên phục vụ bên cạnh rồi nói: "Tôi muốn xe taxi!"

"Xe taxi đều ở làn đợi của khách sạn, tôi có thể dẫn cô đi."

Nhân viên phục vụ đó thấy vẻ mặt cô nghiêm túc nên không dám chậm trễ, anh ta dẫn cô đi nhanh về phía làn chờ của taxi.Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy một chiếc xe thì lập tức mở cửa ngồi vào rồi nói tên của một nhà nghỉ."

Nhanh lên, tôi có việc gấp!

Tiền không là vấn đề!"

Câu nói sau cùng của Nhiếp Nhiên khiến bác tài xế lập tức tỉnh táo, bác ta nhấn chân ga, chiếc xe phóng "viu" ra ngoài."

Cô cứ yên tâm đi, tôi lái xe đã vài chục năm nên rất quen đường ở chỗ này, bảo đảm nửa giờ là đến!"

Bác lái xe ghé mắt nhìn Nhiếp Nhiên bên ghế phụ."

Cô gái trẻ, cô đi đón ai phải không?"

Đáng tiếc lúc này trong suy nghĩ của Nhiếp Nhiên toàn là nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh hơn nữa đi, không có lòng dạ nào nói chuyện với người tài xế.Vừa rồi đã lãng phí quá nhiều thời gian trong khách sạn như vậy, không biết bên phía Hoắc Hoành ra sao rồi.Ông chủ đó đã báo cảnh sát chưa?Cục Cảnh sát liệu có người của Hoắc Chử không?Là cảnh sát đến trước hay Hoắc Chử đến trước?Nếu cảnh sát đến trước cô phải làm thế nào?

Nếu là người của Hoắc Chử đến trước thì cô sẽ phải làm sao?Hoặc là...

Hoắc Hoành đã gọi cho A Hổ phái người đón anh đi rồi?Một loạt vấn đề liên tục hiện lên trong đầu Nhiếp Nhiên.Điều cô hi vọng nhất bây giờ chính là Hoắc Hoành đã rời đi!Bác tài xế thấy Nhiếp Nhiên không hề nói một lời nào, tưởng rằng cô quá khẩn trương đến mức ngẩn người nên động lòng thương cảm.Trên đường cái gần nửa đêm ở ngoại ô, đừng nói là xe mà ngay cả người cũng chẳng có, chỉ thấy một chiếc taxi phóng khá nhanh.

Đáng nhẽ cần thời gian nửa tiếng mới đến, nhưng đã được bác tài xế rút xuống... hai mươi lăm phút.Dù sao bác ta vẫn còn phải chạy xe, không thể nào vì Nhiếp Nhiên mà chạy quá tốc độ rồi bị thu bằng lái được.Chiếc xe vừa dừng, Nhiếp Nhiên thả năm tờ một trăm xuống rồi đi thẳng ra ngoài.Nhiếp Nhiên lại đội mũ và dựng cổ áo lên.

Vì để đề phòng người lái xe vẫn dừng ở chỗ đó nhìn theo hướng đi của mình, nên sau khi cố ý đi một đoạn, Nhiếp Nhiên rẽ ngoặt vào một ngõ nhỏ, bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trên đường phố không người.

Khi đến khá gần nhà nghỉ, cô thấy ở đó không có xe cảnh sát, không có cảnh sát, không có xe nhà họ Hoắc, tất cả đều không có!Nhiếp Nhiên khẽ thả lỏng một chút.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 815: Cảnh sát kiểm tra phòng - Phòng tắm say tình (1)


Lúc này ông chủ đang đứng sau quầy nói chuyện điện thoại, vừa thấy có khách hàng vào thì ngẩng đầu lên theo phản xạ, không ngờ lại nhìn thấy cô gái đã đi rồi mà quay trở lại.Tay anh ta mềm nhũn, suýt rơi cả điện thoại."

Cô... cô... tại sao cô lại... quay lại?"

"Tôi không thể quay lại à?"

Nhiếp Nhiên biết ông ta đang gọi điện thoại nên cố ý nói rất nhỏ.

Ông chủ lập tức cứng người đứng yên tại chỗ, anh ta gật đầu, "Đương nhiên có thể, cô đã trả nhiều tiền như vậy, có thể ở...

ở tận vài ngày."

Anh ta cố gắng biểu hiện thật bình thường, nhưng khi đối mặt với cô gái này vẫn lắp bắp.Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, cái nhìn đó bí mật kèm theo sự cảnh cáo.Ông chủ lúc nãy đã suýt rơi điện thoại, giờ nhìn thấy ánh mắt uy hiếp này thì hoàn toàn không cầm được nữa, chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất.Nhưng anh ta không kịp để ý đến nó mà chỉ cố nặn ra nụ cười và làm tư thế mời Nhiếp Nhiên lên trên tầng.Nhiếp Nhiên nhìn động tác này là biết gian phòng vẫn chưa bị thu lại, người vẫn còn ở bên trong.Sau khi xác định chuyện này, cô mới chạy lên trên.Nhưng vào lúc lên trên tầng, khóe mắt cô lại vô tình nhìn thấy ở phía dưới có một chiếc túi quen thuộc đang nằm cạnh chân ông chủ.Đó là chiếc túi mà cô vừa vứt đi!Đúng là đã bị anh ta phát hiện!Mắt Nhiếp Nhiên thoáng co rụt trong phút chốc, nhưng sắc mặt lại càng bình tĩnh hơn.Cô làm như vô tình thu ánh mắt lại, tiếp tục đi lên trên.Ông chủ đang nhặt điện thoại lên, đúng lúc này ngẩng đầu nhìn thấy cô quay đầu.

Ánh mắt ông ta rơi xuống chiếc túi nhựa màu trắng.Đã nhìn thấy rồi à?Chắc là không, vì nếu nhìn thấy thì tại sao vẫn bình tĩnh đi lên tầng như vậy?Ông chủ vô cùng nghi ngờ, anh ta không để ý đến chiếc điện thoại bị dính bẩn mà nói nhỏ, "Người bị tình nghi vừa rồi đã quay lại, các anh mau tới đây!

Nếu không đến thì sợ cô ta sẽ chạy mất!"

Đầu bên kia lại hỏi gì đó, ông chủ nói một lần nữa: "Đúng đúng đúng, đúng thế!

Một nam một nữ, người đàn ông dường như đã hôn mê, không hề có phản ứng gì.

Cái gì?

Vết thương do đạn bắn?

Không có đâu, người đàn ông đó chỉ ngất thôi, cả người đều rất sạch sẽ."

Cảnh sát phía đầu dây bên kia nghe xong thì nghĩ rằng đây không phải là người mình muốn tìm.

Tuy nhiên, đội trưởng đội cảnh sát vẫn thấy nghi ngờ, cho nên anh ta dẫn theo một đám cảnh sát trẻ hùng hổ khí thế lái xe về phía nhà nghỉ kia....Nhiếp Nhiên vừa lên tầng, sau khi xác định ông chủ nhà nghỉ không đi theo thì bước chân giả vờ bình tĩnh của cô trong nháy mắt nhanh hơn rất nhiều.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 816: Cảnh sát kiểm tra phòng - Phòng tắm say tình (2)


Nhiếp Nhiên trực tiếp đẩy cửa bước vào, vì lúc cô rời đi không hề khóa cửa, cô sợ Hoắc Hoành gọi A Hổ đến lại không thể nào mở cửa để vào.Người vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường nghe thấy tiếng động ở cửa thì quát khẽ: "Ai!"

Khẩu súng luôn cầm trong tay cũng lập tức giơ lên."

Là tôi."

Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía họng súng đen ngòm.Hoắc Hoành hạ tay xuống nhưng nửa người vẫn cố gượng ngồi lên, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao không gọi điện cho A Hổ?"

Hoắc Hoành cụp mắt xuống, "Không cần, một mình tôi chịu được."

Nói rồi, anh lại nằm xuống một lần nữa.Động tác giơ súng vừa rồi quá mạnh nên động đến vết thương, hiện giờ Hoắc Hoành nằm xuống mà cảm thấy đầu vai đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.Nhiếp Nhiên bước đến đỡ lấy lưng Hoắc Hoành để ngăn anh nằm xuống, "Nếu chịu được, vậy chúng ta đi."

Đi?Hoắc Hoành không hiểu: "Đi đâu?"

Thời gian không còn nhiều, cô nói ngắn gọn: "Khách sạn, tôi đã thuê một căn phòng."

Hoắc Hoành không cho rằng cô tốt bụng đến mức vì chỗ ngủ của anh quá xập xệ nên vòng lại đón anh đến khách sạn.Hoắc Hoành nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi nghĩ mình đã làm sai một việc, cho nên phải đi ngay."

Cô vừa nói vừa nhanh chóng giúp anh mặc lại chiếc áo sơ mi đã khô máu và âu phục.

Lúc này Hoắc Hoành thật sự rất muốn trêu, cô mà cũng có lúc sai lầm à?Nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và động tác mặc quần áo nhanh chóng của Nhiếp Nhiên, anh cảm thấy sự việc nhất định rất nghiêm trọng, thế là không dám chậm trễ nữa mà cố chịu đựng cơn đau để phối hợp với cô.Người trên tầng đang vội vàng mặc quần áo rời đi, cảnh sát đã chạy đến tầng dưới."

Người đâu rồi?"

Đội trưởng đội cảnh sát vội vàng chạy vào, tay anh ta sờ lên khẩu súng bên hông, trông dáng vẻ như chuẩn bị chiến đấu.Ông chủ nhà nghỉ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, thần kinh vừa được thả lỏng lại một lần nữa trở nên căng thẳng, "Người... người ở phía trên!

Trên tầng, vừa mới đi lên!"

"Dẫn bọn tôi lên đó!

Nhanh lên!"

Một đoàn người vội vội vàng vàng lên tầng hai, ông chủ chỉ vào một căn phòng rồi nói nhỏ: "Là căn phòng này."

Rầm!

Cánh cửa đập vào vách tường rồi lại bắn ngược trở về do lực quá lớn.Đám cảnh sát ùa vào, nhưng căn phòng trống không, chẳng hề có một người nào cả.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 817: Cảnh sát kiểm tra phòng - Phòng tắm say tình (3)


Đến cả chăn ga cũng sạch sẽ tinh tươm, tất cả bàn, ghế, ngăn tủ đều ở nguyên vị trí, giống như chưa từng bị hạm vào."

Người đâu?

Không phải anh bảo đi vào đây sao?"

Cảnh sát kiểm tra một lượt từ trong ra ngoài, ngay cả nhà vệ sinh cũng vào vài lần, sau đó họ kéo thẳng ông chủ đang ngồi chờ ở ngoài vào trong, "Người đâu, một nam và một nữ mà anh nói đâu rồi?"

Ông chủ nhà nghỉ nghe cảnh sát chất vấn thì mở mắt nhìn căn phòng trước mặt, sau đó ngạc nhiên ồ lên, "Người đâu?

Tại sao lại không thấy?

Rõ ràng tôi vừa thấy cô ta quay lại mà!"

Gian phòng sạch sẽ cứ như chưa từng có người ở, trời ạ, chẳng nhẽ anh ta gặp ma?Đội trưởng nhìn thấy dáng vẻ ông chủ nhà trọ vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ thì biết anh ta không nói dối, thế là lập tức ra lệnh: "Lục soát toàn bộ tầng này cho tôi, không được bỏ sót căn phòng nào!"

Đám cảnh sát sau lưng đồng thanh hô: "Rõ!"

Sau đó bọn họ nhanh chóng phân tán ra xung quanh.Ông chủ nhà nghỉ vừa phục hồi tinh thần thì sốt ruột bảo, "A?

Thế này...

Thế này...

Vậy tôi còn làm ăn thế nào được anh cảnh sát."

Tay cảnh sát cười lạnh với anh ta, "Làm ăn?

Nếu anh dám cản trở công việc của cảnh sát, tôi cũng bắt anh luôn đấy!"

Ông chủ lập tức giật mình lắc đầu liên tục, "Không, không dám, không dám!"

Một đám cảnh sát bắt đầu cẩn thận tìm kiếm từng phòng.

Đúng như dự đoán, mỗi khi mở cửa đều là hai thân thể trắng bóc và tiếp đó là tiếng hét hoảng sợ rõ to của phụ nữ.Những tiếng hét của phụ nữ có thể đục thủng nóc nhà, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.Trong một căn phòng, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đang đứng ở cửa ra vào.Vừa rồi Nhiếp Nhiên đang định dẫn Hoắc Hoành rời khỏi phòng, lúc cô nghe âm thanh phía dưới thì biết mình không kịp chạy nữa rồi, thế là cô kéo Hoắc Hoành trốn vào căn phòng đối diện.Hai người đều là dân cạy khóa chuyên nghiệp, chỉ cần một chiếc dây kẽm là xong, cho nên một giây trước khi đám cảnh sát chạy lên tầng, hai người bọn họ đã thành công trốn vào gian phòng đối diện.Khi biết cảnh sát muốn kiểm tra từng phòng một, sắc mặt hai người đều trở nên nặng nề.Tiếp tục thế này không phải là biện pháp.Hoắc Hoành nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ bờ vai cô rồi dùng khẩu hình miệng nói chuyện.Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cô đọc được khẩu hình anh nói là nhảy cửa sổ.Cô nhìn về cái cửa sổ nhỏ trong phòng.Nhảy từ tầng hai xuống không có vấn đề gì lớn, cửa sổ cũng có thể lọt vừa một người, chỉ là...Nhiếp Nhiên lắc đầu, nói cực nhỏ vào tai anh: "Không được, anh bị thương quá nặng, nếu nhảy xuống vết thương sẽ rất dễ vỡ ra, đến lúc đó kinh động đến bọn họ thì không chạy được đâu."

Lời nói của cô kèm theo hơi thở ấm áp chui vào tai Hoắc Hoành, khiến tim anh run rẩy.

Lúc này Nhiếp Nhiên tập trung toàn bộ sự chú ý ở bên ngoài nên không hề để ý đến sự khác lạ của Hoắc Hoành.Cô bình tĩnh nghe tiếng bước chân ngày càng gần cùng từng tiếng đóng cửa."

Cởi quần áo ra!

Nhanh!"

Đột nhiên Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đẩy Hoắc Hoành vào tường, sau đó tay chân nhanh nhẹn vứt âu phục của anh xuống đất, tiếp đó là quần và thắt lưng.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 818: Cảnh sát kiểm tra phòng - Phòng tắm say tình (4)


"Em..."

Hoắc Hoành không ngờ Nhiếp Nhiên lại bất ngờ chủ động lột quần áo của anh, thậm chí khi thấy những ngón tay mịn màng của cô nhanh chóng cởi thắt lưng của mình ra, Hoắc Hoành không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, phía dưới bụng hơi căng lên."

Mau vào phòng tắm!"

Nhiếp Nhiên vừa dìu Hoắc Hoành vừa ném quần áo trên đường đi, thậm chí cả quần áo của mình.Vì để đề phòng trường hợp bị ông chủ nhận ra, cô chỉ ném quần và âu phục của Hoắc Hoành cùng với chiếc áo dài tay và quần của mình.Áo khoác của Nhiếp Nhiên cùng chiếc áo sơ mi dính máu của Hoắc Hoành được nhét hết vào trong ngăn tủ."

Em!"

Hoắc Hoành nhìn cô chỉ mặc nội y đứng trước mặt mình thì nhất thời giật mình ngây ra.Không phải Hoắc Hoành chưa từng được nhìn thấy cơ thể cô bao giờ, lần đầu tiên gặp mặt đã cho anh ấn tượng sâu đến mức cả đời không thể nào quên, hơn nữa hai người bọn họ cũng từng có hành động thân mật hơn nữa tại phòng huấn luyện.Nhưng lúc này ở trong phòng tắm dưới ánh đèn hồng mờ ảo, thân thể trắng nõn của Nhiếp Nhiên có một sự dụ dỗ khác khiến anh cảm thấy máu toàn thân dồn hết xuống dưới bụng."

Nhắm mắt lại!"

Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành mặc dù yếu đến mức sắp xỉu nhưng ánh mắt lại sáng kinh người thì không nhịn được mà tức giận quát.Cô biết mình làm như vậy quá có lợi cho tên khốn này, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.Vừa rồi lúc ở cạnh cửa cô đã âm thầm tính được tần suất mở cửa đóng cửa của đám cảnh sát, cô phát hiện cái sau nhanh hơn cái trước, điều này nói rõ nếu như nhìn thấy thứ không nên thấy, bọn họ sẽ không kiểm tra cẩn thận nữa.Cực chẳng đã, cô chỉ có thể dùng chiêu này để thoát hiểm."

Anh mà còn nhìn nữa, tôi sẽ móc hai mắt anh ra đấy!"

Nhiếp Nhiên hung dữ dùng hai ngón tay chọc chọc trước mắt anh để dọa nạt.Hoắc Hoành đã phục hồi tinh thần, đồng thời cũng hiểu tại sao cô lại làm như thế.

Anh trêu chọc đánh giá dáng người Nhiếp Nhiên, "Đâu phải tôi chưa từng được nhìn, sợ cái gì?"

"Biến!"

Nhiếp Nhiên nổi giận ném cho anh một ánh mắt như muốn giết người."

Oa, ở đây có chuyện gì vậy, tại sao quần áo rơi đầy đất thế này?"

Trong lúc hai người bọn họ đang trêu chọc nhau trong phòng tắm thì đột nhiên có một giọng nói của đàn ông vang lên ngoài cửa.Hai người đều giật mình.

Nhiếp Nhiên lập tức không lo được nhiều nữa, cô đẩy Hoắc Hoành vào trong bồn tắm, trèo lên hông anh rồi ấn cả người anh xuống nước.Hoắc Hoành rất ngạc nhiên với sự bá đạo của Nhiếp Nhiên, rất nhanh anh lại muốn xoay người đè cô xuống.

Nếu như Nhiếp Nhiên dùng tư thế này trong quá khứ thì đương nhiên anh sẽ rất vui.

Nhưng vấn đề là hiện giờ ở phía ngoài toàn là cảnh sát, một cô gái như Nhiếp Nhiên để lộ lưng ra như vậy, đến lúc cảnh sát mở cửa vào sẽ nhìn thấy hết.Không được!Điều này tuyệt đối không được!Anh tuyệt đối không cho phép ngoài mình ra có bất kì người đàn ông nào thấy được thân thể cô!Hoắc Hoành nghĩ đến đây bèn không để ý đến vết thương của mình mà cố chống người dậy, Nhiếp Nhiên thấy anh giãy giụa thì chìm cả người xuống để giữ chặt Hoắc Hoành trong bồn tắm."

Vết thương trên vai anh sẽ bị phát hiện!"

Cô vội giải thích vì nghĩ rằng cái tên này đang phát tác chủ nghĩa đàn ông nên không muốn nằm dưới.Hoắc Hoành liếc nhìn vai của mình, nửa người trên của anh đang cuốn băng vải, chỉ cần không mù là có thể nhận ra ngay.Giờ phút này, trong lòng anh vừa uất ức vừa tức giận.Chẳng lẽ cứ để đám cảnh sát thối kia nhìn thấy lưng Nhiếp Nhiên?Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần...Hoắc Hoành nghe thấy tiếng động bên ngoài, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, lông mày anh nheo lại, hai tay bóp lấy eo Nhiếp Nhiên rồi ôm cô vào lòng, miệng anh phát ra từng tiếng thở hổn hển.Nhiếp Nhiên nhìn anh bất ngờ thay đổi thái độ thì hơi ngẩn người, sau đó cô cũng tỉnh táo lại mà ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, hoàn toàn không còn dáng vẻ nổi giận lúc nãy."

Bên trong hình như có tiếng động!"

Bên ngoài có cảnh sát thính tai nghe được tiếng động trong phòng tắm xong, bèn lập tức tiến vào.Bởi vì đã nhìn thấy vài cảnh tượng trước đó nên đám cảnh sát không muốn xông vào ngay lập tức.Nhưng khi bọn họ nhẹ nhàng vặn cửa buồng tắm, còn chưa kịp thò đầu vào thăm dò thì đã phải ôm mặt chật vật lùi ra.
 
[Q5] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (801-1000)
Chương 819: Cảnh sát kiểm tra phòng - Phòng tắm say tình (5)


Trong chớp mắt, chẳng hiểu sao có một đám nước nóng hất thẳng vào mặt khiến bọn họ bị phải lùi ra."

Mẹ nó!

Hai người đó đang làm cái gì vậy!"

Một cảnh sát đứng đằng trước bị hất nước nóng vào mặt, bực tức muốn xông vào một lần nữa.Ai ngờ trong phòng tắm có một giọng nữ mềm mại đáng yêu truyền đến, "Ghét thế, sao anh ra sớm vậy!

Người ta còn chưa đủ mà!"

Lập tức có giọng đàn ông kèm theo tiếng thở dốc vang lên, "Tiểu yêu tinh, hồn anh cũng bị em hút ra rồi mà còn chưa đủ!"

Nói xong tiếng nước trong phòng tắm lại to hơn mấy lần.Lần này đến lượt tay cảnh sát vừa định xông vào lại lúng túng đứng ở cửa, một cảnh sát sau lưng vỗ vỗ vai anh ta, "Được rồi được rồi, xem ra cũng giống mấy gian phòng trước thôi, đều là thân thể trắng bóng cả, chúng ta đừng quấy rầy họ, đi thôi..."

"Thế nhưng cái này..."

Người cảnh sát bị bỏng đỏ mặt tức giận chỉ tay vào mặt mình, "Anh nhìn mặt tôi đi!"

Không biết dính phải cái gì đen đủi nữa, đã phải vào chỗ này tìm người thì chớ, vậy mà còn bị hất nước nóng vào mặt, mắt cũng sắp mù rồi!"

Được rồi, cậu nhìn trộm người ta, người ta không tính sổ với cậu là may rồi."

Mấy cảnh sát nói xong thì đi ra ngoài."

Này!

Sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy hả!"

Tay cảnh sát đó cũng hầm hừ đi theo.Hai người trong buồng tắm vẫn đang liên tục dùng tay vỗ nước để phát ra mấy tiếng bạch bạch, đến tận lúc mấy tay cảnh sát bị hất nước nóng xám xịt rời đi, họ mới dừng động tác lại."

Anh không sợ đám người đó thật sự xông vào à?"

Nhiếp Nhiên không đồng tình với cách làm vừa rồi của anh.Vừa rồi tên này dám vặn vòi nước trong bồn tắm ra lúc cảnh sát chuẩn bị thò đầu vào, sau đó cố ý chuyển hướng vòi hoa sen để phun nước về phía cửa."

Từ trước đến nay tôi làm việc chưa bao giờ sai lầm."

Hoắc Hoành nằm trong bồn tắm, toàn thân chỉ có một cái quần lót, lúc anh híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên cười, dáng vẻ bình tĩnh và tự tin đó đủ để vượt lên tất cả.Nhiếp Nhiên lạnh lùng bật cười, "Thật sao?"

Ánh mắt cô chuyển đến băng gạc và băng vải đã phồng lên do ngâm nước, đám máu đông cũng đang bị hòa tan.Hoắc Hoành thuận theo tầm mắt Nhiếp Nhiên nhìn đến vết thương của mình, anh ho nhẹ dưới ánh mắt khinh thường của cô.

"Đây...

đây là ngoài ý muốn."

Nhiếp Nhiên nhún vai nhướng mày với câu nói này, cô đang định đứng dậy thì lại nghe thấy trêu chọc, "Nhưng mà, em học nhanh thật đấy."

Nhiếp Nhiên biết anh đang nói tới chuyện mình dùng hành động của cặp nam nữ sát vách bên cạnh để lừa cảnh sát, cho nên cô không đứng dậy ngay mà ngồi lại đó, từ trên cao nhìn xuống anh rồi nói, "Cũng như nhau cả thôi."

Khóe miệng cô hơi vểnh lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười, trông rất lạnh lùng dưới ánh đèn mờ tối, giống như nữ hoàng đeo vương miện trong những bức tranh của thế kỷ mười tám.Không có cảnh sát phá đám, hơi nước bốc lên mờ mịt trong căn phòng tắm nhỏ, Hoắc Hoành thấy cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, ở sâu trong đôi mắt như đang cười của anh dường như có gì đó sôi sục, ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại trên thân thể trắng nõn của cô.
 
Back
Top Bottom