Lãng Mạn [Q2] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (201-400)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
121,579
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
368127645-256-k518984.jpg

[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Tác giả: lazyylinn
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cơ hội được trao một lần nữa, làm lại cuộc đời, thu hoạch tân sinh.

Sát thủ hàng đầu lại trở thành tân binh??

Tình huống hình như hơi sai sai...

Rõ ràng kiếp trước cô là sát thủ tinh nhuệ nhất của đội lính đánh thuê.

Kiếp này thế mà lại trở thành nữ ân binh yếu ớt, nhát gan????

Không được, cô nhất định sống lại một đời phải sống cho ra dáng, phải bước lên đỉnh cao như đời trước.

Nghe đồn, cô là kẻ ngang ngược trong doanh trại, không coi quân luật ra gì...

Ha ha ha, ỷ mạnh hiếp yếu là quy tắc của chị.

Nghe đồn, cô không hề có ý thức tập thể, nên không ai dám hợp tác với cô...

Ha ha ha, hành động một mình là bản lĩnh của chị.

Nghe đồn, cô là vợ của vị thiếu gia ốm yếu tàn tật của nhà họ Hoắc...

Ha ha ha, kẻ nào nói lăn ra đây cho chị, chị phải giết kẻ đó!

Anh là Nhị thiếu tàn tật của nhà họ Hoắc mà cả thành phố A đều biết.

Nhưng, mọi người lại không biết, anh chính là con rồng trong thế giới ngầm.

Lần đầu gặp cô, anh nở nụ cười hứng thú, lần thứ hai gặp mặt, cô khiến anh phải nhướng mày.

Lần thứ ba cứu cô, anh vừa giận vừa thương.

Ừ thì... thật ra hương vị cũng được, chỉ là hơi "cay".

Nghe nói, nước Z có một đội quân thần bí, không biết người đứng đầu là ai.

Nghe nói, người đó, hành tung bí ẩn, quỷ không biết, thần không hay, vô cùng ngông cuồng, tác phong làm việc kỳ quái.

Nghe nói, người này là đối tượng truy bắt của nhiều nước, khiến các nước này vô cùng đau đầu, chỉ muốn giết càng sớm càng tốt.
author: Huỳnh Hạ
reup cre: gg + beta: Linn Tags: cungchieucovoquannhanhoachoanhngontinhnhiepnhienquannhan​
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 201: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của Nhị thiếu (7)


Hắn vẫy tay, tiếng roi quất lên người người phụ nữ lại vang lên."

Á!"

Tiếng thét ai oán của người phụ nữ vang lên theo tiếng quất roi."

Cộp cộp cộp..."

Tiếng giày cao gót bước trên bậc cầu thang vang lên.Hoắc Mân vừa nghe thấy đã quay ra, người bước tới là Hà Uý Giai.Hoắc Mân nhíu mày, định đưa Hà Úy Giai đi khỏi nơi đẫm máu này, "Em đến đây làm gì?"

"Bọn họ bảo anh ở dưới này nên em mang cơm cho anh, anh có muốn ăn không?"

Lời nói vừa được thốt ra thì tiếng la hét oán lại vang lên "Á!"

Hà Úy Giai nghe tiếng kêu thê lương kia liền quay lại nhìn, thì Hoắc Mân che mắt cô ta lại, "Đừng nhìn, bẩn mắt em."

"Vâng."

Hà Úy Giai nghe xong, cười ngọt ngào, kéo tay Hoắc Mân đi."

Em mang cho anh ăn món gì ngon vậy?"

"Đều là những món mà anh thích ăn."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, ở phía sau âm thanh thảm thiết vẫn vang lên nhưng họ coi như không nghe thấy gì.Khoảng nửa tiếng sau, khi hai người họ đang ở phòng khách anh anh em em thì tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới.Người từ tầng dưới chạy lên kính cẩn nói, "Đại thiếu gia, bà ta ngất xỉu rồi."

"Dội nước cho tỉnh rồi đánh tiếp, tôi không tin là bà ta có thể chịu đựng lâu được đâu."

Tên thuộc hạ cúi đầu nói: "Hắt nước rồi nhưng không có tác dụng ạ."

"Chết tiệt!"

Hoắc Mân đẩy đĩa hoa quả mà Hà Úy Giai qua một bên, mặt biến sắc: "Vậy thì tiếp tục dội, dội đến khi tỉnh thì thôi."

"Chúng ta đã tra tấn liên tục ba ngày ba đêm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này sợ bà ta không chịu nổi."

Tên thuộc hạ nói một cách ái ngại."

Ăn hại!

Lũ ăn hại!"

Hoắc Mân tức giận đạp đổ bàn trà.

Tiếng đồ vật rơi kêu loảng xoảng.Tên thuộc hạ đứng đó, không dám nói câu nào."

Nếu đánh không được thì thử cách khác xem."

Trong lửa giận của Hoắc Mân, giọng nói dịu dàng của Hà Úy Giai vang lên.Hoắc Mân nghe có vẻ như cô ta có diệu kế nên cơn giận dần tan biến, "Ví dụ như?"

Hà Úy Giai cười nhẹ, "Bà ta có người thân không?

Em nghĩ lấy người thân ra uy hiếp sẽ có hiệu quả hơn."

Chỉ một câu đơn giản đã khiến cho cơ mặt của Hoắc Mân dãn ra rất nhiều.Hoắc Mân ngồi cạnh Hà Úy Giai không nói câu nào, trầm tư suy nghĩ một lát, ánh mắt thăm dò nhìn cô ta.Hà Úy Giai bày ra vẻ mặt dịu dàng, khẽ cúi đầu.Một lúc sau, Hoắc Mân mới vuốt cằm tấm tắc, "Đúng là không gì thâm độc bằng lòng dạ đàn bà, không sai chút nào."

Hà Úy Giai ngồi nãy giờ không nhúc nhích mới ngẩng đầu lên, hờn dỗi đấm nhẹ lên người Hoắc Mân, "Không phải là vì anh sao?

Nhìn anh mặt mày cau có em đau lòng."

Cô ta vẫn cười dịu dàng, ánh mắt quyến rũ nhưng lưng áo vì ánh mắt ban nãy của Hoắc Mân làm cho sợ đến mức ướt đẫm mồ hôi.Áo thấm mồ hôi tạo nên một cảm giác ớn lạnh."

Em yêu giỏi quá!"

Hoắc Hoành giữ cằm Hà Úy Giai hôn một cách mạnh mẽ.Sau khi nhớ ra tên thuộc hạ vẫn đứng ngây ngốc ở đấy, hắn mới nghiêm mặt lại nói: "Không nghe thấy phu nhân nói gì à?

Còn không mau đi đi!"
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 202: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của Nhị thiếu (8)


"Dạ, dạ, dạ!"

Tên thuộc hạ đó cuống quýt đáp lời, sau đó vội vàng rời đi.Phòng khách lại một lần nữa tĩnh lặng.

Hà Úy Giai ngã vào lòng hắn, thở hổn hển."

Nhưng mà, anh chắc chắn người phụ nữ này có thể lấy được sự tin tưởng của ông già anh không?"

Hoắc Mân nghịch tóc của cô ta, khẳng định chắc chắn, "Dĩ nhiên, bà ta từng là thuộc hạ thân tín nhất của ba anh.

Em đừng thấy bà ta là phụ nữ mà lầm, tác phong làm việc của bà ta mạnh mẽ quyết đoán, rất được ông già thích đó.

Sau đó, lúc bà ta giao đứa con riêng Hoắc Hoành này cho ba anh, bà ta đã rời đi, nói là muốn đi dưỡng lão."

"Bà ta bị đánh nhiều như vậy mà vẫn không chịu khai, xem ra thật sự là không nhìn nhầm người."

Ánh mắt Hà Úy Giai không kìm được một lần nữa lại rơi xuống cửa hầm ngầm dưới mặt đất."

Vậy nên bây giờ anh chỉ chờ bà ta mở miệng.

Chỉ cần bà ta mở miệng, lễ mừng thành lập vào tuần sau, anh sẽ khiến cho Hoắc Hoành vĩnh viễn không có đất trở mình!"

Hiện tại, trong lòng Hoắc Mân tràn ngập ý nghĩ muốn lật đổ Hoắc Hoành, hầu như không để ý tới lời của Hà Úy Giai.

Hà Úy Giai rất nhanh thu lại thần sắc, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, "Có điều, anh vẫn nên đề phòng bà ta một chút, tốt nhất là tóm thêm vài người nữa, nhân chứng nhiều rồi, em nghĩ Hoắc Hoành có miệng cũng khó mà cãi."

"Ban đầu khi tìm thấy Hoắc Hoành, trừ bà ta ra hình như chỉ có một trợ thủ đắc lực bên cạnh chú Năm thì phải, những người khác khi đó đều không biết chuyện này."

Hoắc Mân thấy cô ta nói có lý, không kìm được mà bắt đầu hồi tưởng về cảnh mười mấy năm trước khi lần đầu tiên Hoắc Hoành được dẫn về Hoắc gia.Lúc đó, nó vẫn chưa họ Hoắc, nó theo họ mẹ, họ Cố, tên Cố Ngự.Lúc đó nó gầy yếu tong teo, điềm đạm nho nhã, phong thái khí chất hoàn toàn không giống với loại người sống trong đám dân nghèo, ngược lại giống với người được nuôi dưỡng từ nhà quyền quý vậy.Nó được thuộc hạ của dì Nguyễn và chú Năm cùng hộ tống về.

Nghe nói lúc đó giữa đường gặp ám sát, một cuộc đấu súng diễn ra ngay trên đường quốc lộ, thằng nhóc đó đã nổ súng bắn chết một người.Khi đó, lúc ba hắn nghe thấy dì Nguyễn nói như vậy, hình như hơi nhếch môi lên khen ngợi, gật đầu.Sau đó, nó sống trong Hoắc gia, và đổi tên thành Hoắc Hoành.Từ khoảnh khắc đó, dường như con người nó không hề biết thế nào là lạ lẫm, biết tiến biết lùi, nói năng đúng mực, giống như nó đã ở trong nhà này mười sáu năm vậy.

Năng lực và danh tiếng của nó rất nhanh được mọi người biết đến.Sau khi trải qua vụ tai nạn ấy, Hoắc Hoành thay đổi hẳn, trở nên lặng lẽ hơn, hơn nữa tính khí cũng tốt hơn.

Lúc đó, hắn còn ác ý cười nhạo nó là con hổ mất răng, chỉ có thể quỳ để cười đón người khác.Nhưng ai biết được, sau vụ tai nạn xe này, ba hắn đã giao tất cả chuyện làm ăn cho nó.

Hoắc Hoành một đêm đã từ Nhị thiếu Hoắc gia nhảy vọt lên người đứng đầu trong thế lực ngầm của Hoắc gia.Từ đó trở đi, thanh niên hiền hậu hoàn toàn biến mất trong ánh mắt của tất cả mọi người.Hoắc Mân không hiểu tại sao Hoắc Hoành đã là một thằng què rồi, mà ba hắn còn đưa cho nó quyền thế ngút trời như vậy?Bây giờ, đã qua mười mấy năm nhưng hắn vẫn không hiểu được."

Có được cái này rồi, những thứ khác chẳng qua chỉ là phụ mà thôi."

Hoắc Mân chìm trong suy nghĩ của riêng mình, sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hà Úy Giai thì mới bừng tỉnh trở lại.Hắn nhìn người phụ nữ giúp mình vạch mưu kế trước mặt.

Cô ta không nóng nảy không kiêu căng, dịu dàng, hơn nữa còn rất thông minh.Phụ nữ ấy mà, phải là kiểu thế này mới khiến đàn ông yêu."

Em thật là khiến người khác phải yêu thương!"

Hoắc Mân lại một lần nữa tóm lấy cằm của Hà Úy Giai, hôn cô ta.Nhưng cũng chỉ là một cái hôn mà thôi, sau đó hắn lại buông cô ta ra, tiện tay lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 203: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của Nhị thiếu (9)


"Anh đi đâu vậy?"

Sau khi Hà Uý Giai cảm nhận được hắn rời đi, không nén được mở đôi mắt mơ hồ nhìn về phía hắn."

Lâu rồi không gặp chú Năm, anh tới nói chuyện một chút."

Hà Úy Giai kinh ngạc, "Bây giờ ư?"

Muộn vậy, chắc người ta đã ngủ rồi."

Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết mới được, nếu không, anh không yên tâm.

Em cứ ngủ trước đi."

Không chờ Hà Úy Giai nói gì, Hoắc Mân đã đóng cửa rời khỏi rồi.Dưới hầm gửi xe văng vẳng truyền tới giọng phụ nữ và tiếng hắt nước.

Hà Úy Giai lại nhìn về phía lối xuống hầm một lần nữa, cuối cùng cũng quay người lên tầng.Hoắc Mân lái xe về phía khu biệt thự cao cấp nào đó trong thành phố A.Hắn ấn chuông cửa mấy cái, giúp việc trong biệt thự vội vàng tới mở cửa.

Vừa thấy là Đại thiếu của Hoắc gia, người giúp việc lập tức vội vàng mời vào trong."

Ông chủ đang nghỉ ngơi, để tôi đi gọi."

Người giúp việc vội vàng lên tầng, rất nhanh giọng của Lão Ngũ từ trong phòng truyền tới, thậm chí còn có tiếng cười nhõng nhẽo của mấy cô gái.Hoắc Mân nhếch mép cười, tự mình rót một ly rượu uống.Không lâu sau, chú Năm từ trên tầng đi xuống.

Ông ta mặc áo choàng ngủ, chau mày nhìn về phía Hoắc Mân trên sofa."

Muộn thế này rồi cháu tới chỗ chú làm gì vậy?"

"Không hổ là chú Năm nhà chúng ta, thân thể cường tráng, sinh lực dồi dào."

Hoặc Mân rót cho chú Năm một ly rượu, cười giả lả.Lão Ngũ chỉnh lại áo choàng tắm, ngồi cạnh Hoắc Mân, uống một ly xong nghi ngờ nhìn hắn, "Thằng nhóc này, muộn thế này rồi, không phải cháu đặc biệt tới đây để khen sức khỏe chú tốt đấy chứ?"

"Sao có thể chứ?

Cháu đến là muốn mượn người của chú."

"Mượn người?

Làm gì?"

Lão Ngũ lại rót cho mình một ly rượu, định chờ sau khi Hoắc Mân đi, lợi dụng chất men trong người để có thể kéo dài hơn một chút, xem ông ta có giày vò chết hai tiểu yêu tinh kia trên giường không."

Hai ngày nay, cháu đang điều tra một người, không ngờ lại thật sự tra ra một vài bí mật."

Hoắc Mân nghịch ly rượu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm."

Bí mật gì?"

Lão Ngũ nhìn bộ dạng thần bí của hắn thì lên tiếng hỏi."

Chính là cái này."

Hoắc Mân đưa tờ giấy từ trong túi áo qua.

Lão Ngũ đón lấy xem, lập tức trừng mắt, "Không có quan hệ huyết thống?"

Ông ta liếc nhìn thân phận của người trên giấy, không ngờ chính là Hoắc Hoành.Chuyện này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc!"

Nguồn gốc tin tức đáng tin không?"

"Dạ, vậy nên cháu muốn hỏi mượn chú người trước kia đưa Hoắc Hoành về."

Hoắc Mân thấy khuôn mặt kinh ngạc của chú Năm, hắn không kìm được khẽ cười.Nếu như ba hắn biết được tin này, chắc chắn vẻ mặt sẽ càng đặc sắc hơn.Nhưng ngay sau đó, Lão Ngũ lại chau mày, lắc đầu, "Không thể nào, năm đó chú cũng tận mắt nhìn thấy tờ kết quả kiểm tra, không phải viết như thế này."

"Cái đó còn phải hỏi sao, chắc chắn tờ giấy đó đã bị giở trò."

Hoắc Mân hết sức tự tin đáp lại.Tài liệu này là do hắn bảo Hà Úy Giai đích thân tới bệnh viện làm, Hà Úy Giai ở bên hắn lâu như vậy rồi, hoàn toàn không cần nghi ngờ sự thật lòng và thành thật của cô ta đối với hắn.Hắn dám nói trên thế gian này không có ai khiến hắn cảm thấy tin tưởng hơn Hà Úy Giai, vậy nên kết quả này nhất định không vấn đề gì."

Báo cáo năm đó chính là dì Nguyễn đích thân đi lấy, cháu cảm thấy có thể bị giở trò sao?"

Lão Ngũ xem tờ kết quả này, cứ có cảm giác kỳ quái.Ai ngờ lại thấy Hoắc Mân cười lạnh, "Dì Nguyễn ư?

Đã bị cháu nhốt lại rồi, cháu tin dì ấy sẽ nói ra chân tướng nhanh thôi."
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 204: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của Nhị thiếu (10)


"Cái gì!"

Lúc này, lão Ngũ không thể bình tĩnh được nữa, "Cháu điên rồi!

Dì Nguyên bế ẵm cháu từ nhỏ tới lớn, sao cháu có thể làm như vậy?

Hơn thế nữa, tình cảm giữa bà ấy và ông già cháu không đơn giản đâu!"

Ai không biết Nguyễn Lương Nguyên là người quan trọng không thể thiếu của ông già.

Năm đó, nếu như không phải vì dì Nguyễn bắt gặp tại trận Hoắc Khải Lãng và mẹ Hoắc Mân bây giờ lên giường với nhau thì bây giờ bà ấy đã trở thành nữ chủ nhân của Hoắc gia rồi.

Làm gì tới lượt mẹ Hoắc Mân là Liễu Phiêu Nhiên ngồi vào cái ghế này chứ?Thêm nữa, trong lòng Hoắc Khải Lãng luôn áy náy vì sự việc năm xưa cho nên thân phận của Nguyễn Lương Nguyên sớm đã vượt xa thân phận nữ chủ nhân của Hoắc gia rồi.Mọi người đều hiểu, Liễu Phiêu Nhiên dựa vào cái bụng mà lên ngôi.

Hơn nữa, đứa con trong bụng Liễu Phiêu Nhiên năm đó là do Nguyễn Lương Nguyên nói giữ lại mới được giữ lại.Nói cho cùng, cả đời này, người phụ nữ mà Hoắc Khải Lãng yêu nhất vẫn là Nguyễn Lương Nguyên.Bây giờ, Hoắc Mân nhốt Nguyễn Lương Nguyên lại, rõ ràng là tự tìm đường chết!"

Mân à, chú thấy tốt nhất là cháu đừng băn khoăn chuyện này nữa.

Còn nữa, mau thả dì Nguyễn ra đi!"

Lão Ngũ nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này mình không thể dính vào, dính vào nhất định là chết."

Chú Năm sợ rồi sao?"

Hoắc Mân cười chế nhạo.Mấy lão già này kiếm tiền đủ rồi thì muốn rút thân, sao đơn giản vậy được?Lão Ngũ bị hắn nói trúng tim đen, trên mặt có chút không tự nhiên, nhưng có thế nào cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình."

Chỉ cần có một chút sai lầm trong chuyện này thôi, ba cháu sẽ xử lý đó, chuyện này quá nguy hiểm."

Hoắc Mân cũng không ép buộc, chỉ gật đầu, lấy từ trong túi áo ra một tập tài liệu vứt trên bàn trà, "Được rồi, vậy chú xem tiếp cái này đi, sau đó hãy quyết định có giúp cháu hay không."

Lão Ngũ lấy tài liệu trên bàn qua xem, xem xong thì biến sắc.Ông ta kinh ngạc, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Sao cháu lại có cái này!

Định uy hiếp chú sao?"

Đó là biên lai chuyển tiền ngân hàng vào tài khoản cá nhân của ông ta trong bao năm nay, cũng là số tiền mấy năm nay ông ta nuốt riêng khi làm ăn buôn bán.Ông ta làm bí mật như vậy, tại sao Hoắc Mân có thể phát hiện được ra chứ?Hoắc Mân cười vỗ vai Lão Ngũ đang vô cùng tức giận, giúp ông ta nguôi giận, an ủi, "Chú Năm à, trước tiên chú đừng vội quan tâm sao cháu có cái này, cháu cũng không có ý uy hiếp chú.

Cháu chỉ muốn nói với chú rằng, tới cả người ngoài công ty là cháu đều có thể có được thứ này, chú nghĩ trong tay Hoắc Hoành có không?"

Lão Ngũ thót tim.Đúng rồi, Hoắc Mân có thể có, vậy Hoắc Hoành sao lại không chứ?Trong đầu ông ta nghĩ tới thủ đoạn lúc đầu Hoắc Hoành đối phó với Lão Tứ, và cuối cùng Lão Tứ đang bị thương đã bị bắn vỡ đầu chỉ vì một câu ra lệnh của Hoắc Hoành.Thậm chí, nó còn yêu cầu tất cả các chú tận mắt chứng kiến.Khung cảnh đó giống như trái dưa hấu bị đập nát vậy, nước và thịt quả bắn tứ tung, cảnh tượng kinh tởm tới mức khiến cả ngày ông ta không ăn nổi cơm."

Không, sẽ không đâu..."

Lão Ngũ rùng mình, trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi."

Không ư?

Ha ha, nó là con dao treo trên đầu chú, chú phải cẩn thận."

Hoắc Mân vẫn tươi cười nhìn ông ta, "Không cẩn thận, dao rơi xuống phập thẳng vào đầu chú, giống như dưa hấu, phụt một cái là xong."

Tiếng "phụt" đó khiến Lão Ngũ suýt chút nữa thì nhảy lên."

Cháu, cháu, cháu..."

"Chú Năm, chú đừng nghĩ nữa, làm cùng cháu đi.

Cháu đảm bảo một khi Hoắc Hoành bị lật đổ, những thứ này lập tức biến mất như mây tan, xóa sạch toàn bộ, thế nào?"

Hoắc Mân gần như đang lừa bịp, muốn dụ dỗ ông ta cắn câu.Ánh mắt Lão Ngũ do dự, lúc sắp đồng ý thì cảnh đầu nổ tung đó lại một lần nữa lại hiện ra, ông ta sợ hãi vội vàng lắc đầu, "Không, không được..."

Ông ta sẽ chết!Ông ta có dự cảm, nếu ông ta dám làm như vậy, Hoắc Hoành nhất định sẽ giết ông ta, có khả năng sẽ còn tàn bạo hơn nữa."

Thôi được rồi, cháu cũng không ép chú Năm.

Dù sao con dao này cũng treo trên đầu chú chứ không phải đầu cháu, mỗi ngày mỗi đêm người không ngủ được là chú chứ không phải cháu."

Hoắc Mân thêm một liều thuốc mạnh, sau khi cố tình làm ra vẻ hờ hững ném ra một câu như vậy rồi định đứng dậy rời đi.Phải rồi, Hoắc Mân nói rất đúng.

Nếu Hoắc Hoành biết ông ta tham nhiều tiền như vậy, theo quy định, kết cục của ông ta cũng không tốt hơn Lão Tứ là mấy.Đằng nào thì cũng sẽ phải chết!Vậy chi bằng mình ra tay trước thì hơn?Cuối cùng, Lão Ngũ cắn răng, quyết tâm, "Được, chú đồng ý!"

Hoắc Mân mới vừa đi được nửa bước, nghe thấy ông ta nói vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 205: Bắt đầu trò hay (1)


"Chú Năm, chú sớm đồng ý như thế này có phải tốt rồi không?"

Hoắc Mân cười rồi quay trở lại sofa ngồi, ung dung rót cho mình một ly rượu.Lão Ngũ nhìn bộ dạng của hắn, chau mày gằn giọng hỏi: "Cháu chắc chắn những thứ này sẽ lập tức tan biến như mây khói sau khi xong việc này chứ?"

"Cháu đảm bảo."

Nhìn dáng vẻ tự tin này của hắn, Lão Ngũ suy đi tính lại, cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài.

Dù sao, chuyện này cũng là do Hoắc Mân xúi giục, đến lúc đó tốt xấu gì ông ta vẫn còn có thể lôi hắn ra đỡ đạn của Hoắc Khải Lãng.Ông ta vỗ đùi, trong giọng nói mang theo một chút đoạn tuyệt, "Được rồi, chú tin cháu lần này!

Cháu nói đi, cháu muốn làm thế nào?"

Nhưng ông ta đã quên mất, ông ta chỉ là huynh đệ kết nghĩa với Hoắc Khải Lãng, còn Hoắc Mân là con trai ruột của Hoắc Khải Lãng kìa.Giữa hai người bọn họ, căn bản không thể so sánh đượcChỉ cần Hoắc Mân không giết Hoắc Hoành, cho dù hắn có lật tung cả Hoắc thị lên, Hoắc Khải Lãng cũng chỉ ừm một tiếng, hoặc cùng lắm thì lấy lại thực quyền của hắn, chỉ để hắn làm Đại thiếu Hoắc gia thôi, tuyệt đối sẽ không giết hắn.Nhưng người huynh đệ kết nghĩa như Lão Ngũ thì khác.

Cho dù ông ta chỉ gây nguy hại một chút xíu cho Hoắc thị thì cái mạng này của ông ta cũng coi như được giao lại cho Diêm Vương chắc rồi.Hoắc Mân rót đầy hai ly rượu, sau đó đưa một ly cho Lão Ngũ, "Rất đơn giản, cháu muốn chú chứng minh Hoắc Hoành không mang họ Hoắc!"

Lão Ngũ đón lấy ly rượu uống một ngụm, chất lỏng lạnh băng áp chế phần nào sự bất an trong lòng ông ta, "Cháu nhẫn tâm thật đó, cháu định ăn tất cả việc làm trong sáng và ngoài tối của Hoắc thị sao?"

Hoắc Mân lạnh lùng liếc ông ta, "Ăn cả ư?

Tất cả mọi thứ trong Hoắc thị này vốn dĩ là của cháu."

Lão Ngũ nhìn hắn hơi kìm nén tức giận, biết từ lúc Hoắc Khải Lãng để Hoắc Hoành tiếp quản chuyện làm ăn ngầm thì Hoắc Mân đã bắt đầu không thoải mái.

Hắn đã nhẫn nhịn gần mười năm rồi, bây giờ không dễ gì có một đường đi, vậy thì chắc chắn là không thể ngăn cản được rồi.Giờ ông ta chỉ hi vọng Hoắc Mân có thể thật sự cạy được miệng của Nguyễn Lương Nguyên, đồng thời tờ DNA đó là sự thật, nếu không ông ta thật sự không dám nghĩ tới hậu quả."

Lẽ nào chú Năm không muốn phú quý sao?"

Hoắc Mân thấy Lão Ngũ không nói gì liền hỏi một câu.Hắn không tin là Lão Ngũ sẽ không cần tiền, nếu không cũng sẽ không để mình tìm ra được điểm yếu ông ta chiếm đoạt riêng.Lão Ngũ lắc đầu, nói thẳng: "Chú không muốn vì số tiền riêng này, mà cuối cùng khiến mình mất mạng."

"Chú Năm, phú quý phải cầu trong nguy hiểm.

Hơn nữa, hiện giờ cháu đã có chứng cứ thuyết phục, vụ làm ăn này, cháu đảm bảo chú chỉ được thêm chứ không mất."

Hoắc Mân rất coi thường bộ dạng tham sống sợ chết này của Lão Ngũ, nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, trước mắt hắn vẫn cần Lão Ngũ giúp đỡ.Lão Ngũ ngồi ở đó, sắc mặt nghiêm trọng, nói: "Hi vọng như vậy."

"Nhất định sẽ như vậy!"

Hoắc Mân đáp lại chắc như đinh đóng cột.Đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng qua đi, nhưng sau đó là ánh nắng mặt trời hay hỗn độn thì không thể biết được.Chỉ biết là, sự cuộn trào ẩn sâu trong lớp mây dày đặc tưởng như tĩnh lặng kia càng lúc càng mãnh liệt.Thời tiết cuối thu đã bị gió lạnh của đầu đông thổi tan, bầu trời màu xám nhạt và chạc cây trơ trụi báo hiệu mùa đông đã tới.Buổi chiều một tuần sau, lần đầu Vệ Vi không mang theo tài liệu gì mà xách túi tới phòng làm việc của Nhiếp Nhiên."

Diệp Lan, cô có thể tan làm rồi."

"Hả?"

Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó lại nhìn đồng hồ, mới ba giờ chiều, còn cách giờ tan làm ba tiếng nữa.

"Tôi đâu có xin nghỉ."

"Tôi giúp cô xin nghỉ rồi, mau lên đi."

Sau khi Vệ Vi lưu văn bản vào máy tính của cô xong thì ấn phím tắt máy.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 206: Bắt đầu trò hay (2)


Nhiếp Nhiên thấy hành vi bất thường của cô ta, khó hiểu hỏi: "Tại sao?

Có chuyện gì sao?"

Vệ Vi đang định kéo Nhiếp Nhiên đi liền tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi : "Sao vậy, Hoắc Nhị thiếu chưa nói với cô sao?

Tối nay là lễ kỉ niệm thành lập của Hoắc thị, cô phải tham gia đó."

"Tối nay sao?

Lễ kỉ niệm thành lập của Hoắc thị?"

Ban đầu Hoắc Hoành chỉ nói muốn cô đi cùng tham gia một buổi tiệc tối thôi, nhưng không nói là lễ kỉ niệm thành lập của Hoắc thị.

Lễ kỉ niệm mà một người không phải nhân viên như cô tới tham gia làm gì chứ?"

Đúng vậy."

Vệ Vi gật đầu, sau đó kéo cô ra phía ngoài cửa, "Đi thôi, lựa chọn quần áo trang điểm cũng rất tốn thời gian đó."

Nhiếp Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô ta lôi ra ngoài.Vệ Vi lái xe đưa cô đi chọn quần áo.

Lúc xe dừng lại, Nhiếp Nhiên vừa nhìn đã nhận ra đây là cửa hàng lần trước Hoắc Hoành từng đưa cô tới.Hai người bước vào trong, cảnh tượng trong cửa hàng vẫn vậy.

Một đám người đứng chờ ở cửa, nhìn thấy cô và Vệ Vi xuất hiện, lập tức cúi người hô một tiếng: "Chào cô Diệp."

Vì ngại có Vệ Vi ở đây, Nhiếp Nhiên chỉ có thể giả bộ rất sợ hãi, trốn sau lưng Vệ Vi.Vệ Vi cười ra vẻ an ủi vỗ tay cô, sau đó gọi quản lý cửa hàng đưa bọn họ vào trong.Vẫn là căn phòng đó.Chỉ là tất cả quần áo bên trong đều đã đổi thành lễ phục dạ hội của phụ nữ, đủ kiểu đủ loại, hoàn toàn khác biệt với lần trước.Có một vài bộ, cô từng vô tình nhìn thấy khi các đồng nghiệp nữ xem tạp chí, đều là kiểu dáng mới nhất mà ngay cả thị trường nước ngoài còn chưa có."

Cái váy này thế nào?"

Vệ Vi chọn được một chiếc váy dài màu trắng trong số rất nhiều váy kia đưa cho Nhiếp Nhiên xem.Nhiếp Nhiên nhìn cái váy dài ôm ngực không tay kia, nghĩ tới vết thương bị đạn xẹt qua còn chưa lành của mình, cô liền lắc đầu, "Lộ quá."

"Vậy cái này?"

Ngay sau đó, Vệ Vi lại chọn ra một cái váy xòe màu hồng phấn trong đống váy kia.Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy kiểu dáng đó, nhất thời rùng mình."

Tôi muốn cái nào kín đáo một chút."

Trên cánh tay cô vẫn còn băng bó, mặc những loại tay ngắn, không tay này rất dễ bị người khác phát hiện, vậy nên dài tay sẽ tốt hơn.Nhưng Vệ Vi lại nghĩ tới bộ váy mà lần trước Nhiếp Nhiên mặc ở nhà ngài Roth, đẹp thì có đẹp, nhưng khuôn mặt và mái tóc đó phối hợp với bộ váy, thật sự không hợp một chút nào."

Không phải cô vẫn muốn giống lần trước, ăn mặc thành bộ dạng quái quỷ đó đấy chứ?"

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, yếu ớt nhắc một câu, "Là Hoắc Nhị thiếu chọn cho tôi đó."

Vệ Vi lập tức bụm miệng, nhìn quản lý cửa hàng đứng cách đó không xa.

Sau khi xác nhận ông ta không nghe thấy gì, lúc này cô ta mới thấp giọng hỏi: "Không phải chứ?

Tạo hình hôm đó là Hoắc Nhị thiếu thiết kế cho cô sao?"

Là con mắt thẩm mỹ của Hoắc Nhị thiếu có vấn đề, hay là đây là kiểu dáng hot ở nước ngoài nhỉ?Sau khi đẩy hết toàn bộ tội danh cho Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên chọn ra được một chiếc váy dài màu xám khói trong đám váy đẹp đẽ kia."

Vậy nên, không thể mặc lộ như thế kia được, tôi thấy chiếc váy hở vai có phần tay phối ren này rất được, chị Vi thấy thế nào?"

Vừa hay có thể che đi băng gạc, hơn nữa màu sắc cũng thật sự khiến cô thấy thoải mái.Vệ Vi nhìn kĩ, gật đầu, "Ừm, nếu như theo thẩm mỹ của Hoắc Nhị thiếu, thì bộ này thật sự không tệ."

Chiếc váy này không quá chói mắt, lại toát ra vẻ lạnh lùng, độc đáo.

Nhìn tổng thể thì nó còn trông thú vị hơn chiếc váy màu trắng và màu hồng nhiều."

Vậy tôi đi thay đây."

Nhiếp Nhiên ướm lên ngực thử độ dài ngắn của váy, không quá dài, đi giày cao lên cũng sẽ không vấp ngã.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 207: Bắt đầu trò hay (3)


"Được, cô nhanh lên, tôi chờ cô."

Nhiếp Nhiên nhìn cô ta quay người tìm chỗ để ngồi xuống, kinh ngạc hỏi: "Chị không thay sao?"

Theo lý mà nói, Lưu Chấn tham gia các buổi tiệc tối, trước giờ đều sẽ dẫn theo Vệ Vi, lần này theo lệ cũng nên là Vệ Vi chứ.Lần trước tới chỗ Roth, không phải Lưu Chấn cũng dần theo cô ta sao?"

Đây là lễ kỉ niệm của Hoắc thị, tôi vừa không phải người của Hoắc gia, cũng không phải đối tác, không có tư cách tham gia."

Vệ Vi mỉm cười giải thích."

Nhân viên không được sao?"

Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi.Vệ Vi lắc đầu, "Tiệc tối của Hoắc thị, trừ người nhà và đối tác vô cùng quen thuộc ra, không có bất cứ ai có tư cách tham dự."

Thân phận như cô ta căn bản không thể vào, hơn nữa, cô ta cũng không muốn tham dự.Nghe nói tham gia tiệc tối đều là ông lớn của các gia tộc, trong tay có dao có súng, một khi không cẩn thận các bên xảy ra tranh chấp, mạng nhỏ không bảo toàn được cũng là bình thường.Cô ta còn muốn sống tiếp mà."

Nghiêm trọng như vậy sao?"

Nhiếp Nhiên không ngờ được rằng chỉ là một bữa tiệc lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy.

Hơn nữa, đây sao gọi là lễ kỉ niệm công ty, chẳng phải là lễ kỉ niệm công ty nên cùng chúc mừng với nhân viên sao?"

Đúng vậy, lần này cô tới tham dự với thân phận bạn gái của Hoắc Nhị thiếu, đây là một chuyện chưa bao giờ có trong tiền lệ."

Lần đầu ư?

Rõ ràng đây là lần thứ hai cô giả làm bạn gái Hoắc Hoành rồi, làm gì là lần đầu nữa."

Tuy là bữa tiệc kỉ niệm nhưng sẽ gặp người nhà của anh ta đó."

Vệ Vi dường như sớm đã nhìn ra những suy nghĩ trong lòng cô, tốt bụng nhắc nhở một lần.Nhiếp Nhiên vừa nghe sẽ gặp người nhà, lập tức nghĩ ngay tới chuyện gặp gỡ tình cờ ở cửa thang máy lần trước."

Hoắc Mân?"

Cô lập tức buột miệng nói ra khiến Vệ Vi hơi kinh ngạc một chút, "Cô biết anh ta à?

Hay là, cô đã từng gặp rồi?"

Nhiếp Nhiên thật thà gật đầu, "Ừm, lần trước tôi vô tình có duyên gặp mặt một lần."

"Tình cảm anh em bọn họ tốt không?"

Kiểu cố ý thăm dò này của Vệ Vi khiến Nhiếp Nhiên không dám nói kĩ càng, chỉ trả lời qua loa lấy lệ, "Vẫn ổn, gọi nhau anh cả, em trai, nhìn có vẻ không tệ."

Ai ngờ Vệ Vi lại cười lạnh một tiếng, "Em trai, rõ ràng là chế giễu Nhị thiếu."

"Chế giễu?"

Nhiếp Nhiên ngay tức thì không hiểu được.Sao em trai lại biến thành chế giễu được?Không phải rất ổn sao?Vệ Vi khinh thường hừ một tiếng, "Chờ chút nữa trong bữa tiệc, cô có thể nghe rõ giọng điệu mỉa mai của anh ta lúc gọi Nhị thiếu.

Kiểu cố ý gằn từng chữ như vậy rõ ràng là đang nói Nhị thiếu không thuộc cùng đẳng cấp với anh ta."

Thần sắc khinh bỉ trên mặt cô ta thể hiện rõ sự không thích thú với vị Đại thiếu gia này của Hoắc gia."

Thì ra là như vậy."

Được Vệ Vi nhắc nhở, Nhiếp Nhiên nhớ tới cách phát âm rõ từng chữ kỳ quái của Hoắc Mân lúc đó."

Đúng vậy, vậy nên bây giờ cô còn cho rằng tình cảm của bọn họ rất tốt sao?"

Vệ Vi lại treo quần áo trong tay cô ta lên, hờ hững nghiêng người qua nhìn cô."

Tôi nhất định sẽ chú ý."

Nhiếp Nhiên đứng đó, như thể ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ bảo.Vệ Vi dặn dò một thể tất cả những việc cần chú ý, "Không chỉ là chú ý, còn phải cẩn thận nữa, trong đó toàn là các ông lớn, đắc tội một người chính là chết."

Chữ cuối cùng, giọng cô ta u ám lạnh lẽo, Nhiếp Nhiên nghe mà không nhịn được rùng mình, nhìn vô cùng vô tội và đáng thương.Vệ Vi thấy lời nói của mình đạt được hiệu quả rồi liền mềm giọng xuống, vỗ bàn tay hơi lạnh của cô, an ủi vài câu, "Có điều, ai bảo cô được Hoắc Hoành che chở chứ?

Cho dù cô có làm sai chuyện gì, đám người đó không nể mặt thì cũng phải nể mũi, cũng sẽ không làm gì cô đâu.

Yên tâm đi!"
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 208: Bắt đầu trò hay (4)


Nhiếp Nhiên gật đầu cứng ngắc, nhưng Vệ Vi lại nhìn rõ mồn một sự sợ hãi trong đáy mắt cô.Trong lòng cô ta khẽ than một tiếng, haizz... ai bảo con bé này bị Hoắc Hoành nhìn trúng chứ?Đây là công việc ông chủ giao phó, cô ta buộc phải hoàn thành mới được."

Mau đi thay quần áo đi."

Vệ Vi mỉm cười giục Nhiếp Nhiên vào phòng thay đồ."

Vâng, tôi đi thay ngay đây."

Nhiếp Nhiên cầm quần áo đi vào, vừa đóng cửa, sự sợ hãi vốn dĩ hiện hữu trên mặt cô lập tức biến mất.Cô im lặng ngồi trên ghế trong phòng thay quần áo, bắt đầu suy nghĩa sâu xa.Lễ kỉ niệm lần này, tại sao Hoắc Hoành lại đặc biệt mời mình tới?Lẽ nào lại có âm mưu quỷ kế gì đang chờ mình?Hiện giờ, Nhiếp Nhiên không muốn đến gần Hoắc Hoành một chút nào, vì Hoắc Hoành giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cô cũng bị vạ lây, hoặc trực tiếp tan xương nát thịt cùng anh ta.Thời gian trước, đó vì sự hiếu kỳ nhất thời của mình mà cô suýt chút nữa bị bắn, thành quỷ chết thay Hoắc Hoành.Điều này đủ để chứng minh, người đàn ông này lúc nào cũng du ngoạn ở ranh giới cái chết, đáng lẽ cô phải hoàn toàn tránh xa mới đúng!Thời gian cứ thế trôi đi, Vệ Vi đứng đợi ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cô ta cũng đi tới cửa phòng thay đồ gõ cửa."

Diệp Lan, cô xong chưa vậy?"

Nhiếp Nhiên ở trong phòng đang nghĩ làm thế nào để tránh xa Hoắc Hoành một chút trong bữa tiệc, sau khi nghe thấy Vệ Vi gọi, lập tức định thần, đáp lại, "Sắp xong rồi, ra ngay đây."

"Nếu cần tôi giúp thì nói một câu nhé."

Vệ Vi tốt bụng ở ngoài cửa nhắc."

Không cần đâu, tôi xong ngay đây."

Sau khi Nhiếp Nhiên hướng về phía ngoài cửa đáp một tiếng, cô nén lại tất cả mọi suy nghĩ trong lòng, thay quần áo trước.Không bao lâu sau, cô ra khỏi phòng thay đồ.Chiếc váy dài màu xám khói tay ren lỡ kiểu dáng chiết eo tinh tế không chỉ làm nổi bật xương quai xanh đẹp đẽ cùng bờ vai thon thả, mà còn làm tôn lên vòng hai nhỏ nhắn của cô, khiến cả người cô toát lên vẻ trang nhã, thanh lịch."

Wow, rất đẹp đó!

Chiếc váy này hợp với cô, chỉ cần trang điểm mặt một chút, sẽ giống như đại mỹ nhân."

"Không cần đâu, tôi tự trang điểm là được rồi."

Nhiếp Nhiên liên tục xua tay.Làm sao cô dám để người khác trang điểm cho mình được chứ, như vậy bí mật của cô sẽ bị lộ ngay."

Cô tự trang điểm được sao?

Nhưng tôi chưa thấy cô trang điểm bao giờ."

Vệ Vi mở to mắt kinh ngạc.Với bộ dạng đi làm thường ngày của Nhiếp Nhiên, có quỷ mới tin cô biết trang điểm."

Vâng, tôi biết trang điểm, chỉ là tôi lười rồi thấy lương không cao, tốn nhiều tiền như vậy mua đồ đắt tiền không nỡ."

Nghe lời nói chân thành của Nhiếp Nhiên, Vệ Vi thật sự vừa tức vừa buồn cười, ấn nhẹ trán cô, "Đồ tham tiền nhà cô!

Tôi đã tăng không ít tiền lương cho cô, cô còn không nỡ."

"Muốn mua nhà ở đây, có bao nhiêu tiền lương cũng không đủ."

Nhiếp Nhiên bĩu môi, có chút nũng nịu của một cô bé."

Vậy đơn giản thôi, lấy Hoắc Nhị thiếu, cô có thể bao hoàn toàn khu đất đắt giá nhất của thành phố A."

Đừng nói khu đắt giá nhất của thành phố A, có lẽ bất kì mảnh đất nào trên toàn cầu đều có thể cho cô tùy ý chọn.Nhiếp Nhiên buồn cười nói: "Lấy Hoắc Hoành?

Chị Vi chị đừng đùa nữa.

Người ta là nhà quyền quý, loại cỏ dại như tôi sao có thể gả vào đó được?"

Vệ Vi ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ như người qua đường chẹp miệng nói: "Trên thế gian này, đàn ông dựa vào tiền để thu hút phụ nữ, phụ nữ dựa vào nhan sắc để quyến rũ đàn ông.

Chỉ cần trái tim của anh ta ở chỗ cô, đừng nói tới nhà quyền quý, cho dù là ông trời đều có thể bị cô thu phục."
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 209: Bắt đầu trò hay (5)


"Thôi bỏ đi, quá xa vời."

Nhiếp Nhiên rõ ràng không có tâm trạng muốn tiếp tục bàn luận sâu thêm nữa.Hoắc Hoành không giết cô là đã tốt lắm rồi, còn lấy anh ta nữa.

Đây không phải là chủ động đưa tới miệng cọp sao?"

Tin tôi đi, cô cứ trang điểm xinh đẹp một chút, nói không chừng tối nay là xong rồi."

Vệ Vi nghĩ tới lời Lưu Chấn dặn dò lúc gần đi, nói là nhất định phải nghĩ ra tất cả các cách để Nhiếp Nhiên nắm được Hoắc Hoành Vì thế, cô ta vội vàng giục Nhiếp Nhiên một lần nữa tới phòng trang điểm.Nhiếp Nhiên cứ thế bị đẩy vào phòng trang điểm.

Cô cẩn thận quan sát một lượt, sau khi xác định không có thiết bị điện tử nào khác, lúc này mới khoá cửa lại, lau sạch một số chỗ trên mặt.Cô đánh phấn nền giảm đi một tông, kẻ lông mày dài hơn một chút.

Tóc được búi lên cao, phần tóc mái dày bịch được kẹp về phía sau, tóc mai cũng được vuốt gọn gàng sau tai.

Nhìn tổng thể đường nét khuôn mặt không có gì thay đổi mấy, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp khác hẳn ngày thường.Khi cô trở ra một lần nữa, Vệ Vi lập tức bị kinh ngạc, sau đó là gật đầu hài lòng, "Được đó, được đó, không ngờ trình độ trang điểm của cô cũng rất được đó."

Cô ta không ngờ được rằng, sau khi Nhiếp Nhiên thật sự sửa soạn trang điểm một lượt cũng khá bắt mắt đấy chứ."

Được rồi, tiểu mỹ nữ của tôi, tối nay lôi hết bản lĩnh trên người cô ra để quyến rũ người đàn ông này đi."

Cô ta ghé vào tai Nhiếp Nhiên trêu ghẹo một câu.Nhiếp Nhiên giả bộ ngại ngùng, di chân, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh.Vệ Vi dẫn cô thẳng xuống tầng, một chiếc xe thương vụ màu đen đã sớm đỗ ở cửa.Cô ta cung kính chào một tiếng, "Nhị thiếu."

Quả nhiên, cửa sổ hạ xuống, gương mặt Hoắc Hoành xuất hiện sau cửa xe."

Nhị thiếu, Diệp Lan đã chuẩn bị xong rồi."

Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên bên cạnh, tuy khuôn mặt đó chỉ hơi trang điểm một chút thôi, thay đổi không lớn lắm, nhưng đã đẹp hơn rất nhiều so với dáng vẻ vốn có.

Cô mặc một bộ lễ phục màu khói xám, bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài, tay áo ren xõa xuống khiến anh nhất thời có một cảm giác kích động muốn trực tiếp xé rách."

Cảm ơn."

Giọng anh khàn đi nhiều, ánh mắt cũng trở nên xa xăm hơn.Vệ Vi thấy được sự thay đổi của Hoắc Hoành, mặt không biến sắc đẩy Nhiếp Nhiên tới cạnh xe của anh, sau đó gật đầu chào và rời đi.A Hổ lập tức mở cửa, Nhiếp Nhiên lên xe vừa ngồi xuống, Hoắc Hoành liền nói: "Hôm nay cô rất xinh."

"Cảm ơn."

Nhiếp Nhiên khẽ cười, ngay lập tức muốn tránh xa anh ra một chút, tiện tay chắn lên ngực mình.Cô không quên chuyện vừa rồi mắt Hoắc Hoành rơi trên ngực mình chẳng khác nào mắt sói.Sau khi thấy hành động nhỏ của cô, lúc này Hoắc Hoành mới không nỡ mà dời mắt đi, "Chút nữa cô nhớ phải ở cạnh tôi, không được chạy lung tung."

"Vâng, tôi biết rồi."

Tuy Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng lại tính toán phải làm gì để tránh xa Hoắc Hoành.Tới lúc đó, cô phải tìm nơi nào khuất để theo dõi hành động của Lưu Chấn, ngộ nhỡ có chuyện gì còn ra tay, nếu không có thì yên lặng ngồi yên ở trong góc cho tới khi bữa tiệc kết thúc.Chiếc xe lăn nhanh trên đường cao tốc, nhìn cây cối hai bên đường không ngừng đẩy lùi về phía sau, trong lòng cô chỉ cảm thấy phiền não.Lại một tuần nữa trôi qua, không biết chỗ Lệ Xuyên Lâm đã tìm thấy manh mối gì trong mớ tài liệu chưa, cô đã không còn tâm trạng ở đây chơi trò chơi với đám người này nữa rồi.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 210: Bắt đầu trò hay (6)


Sau một tiếng rưỡi đi đường, chiếc xe từ từ tiến vào một căn biệt thự nhà vườn.Vườn hoa và bãi cỏ rộng lớn nhìn vô cùng xa xỉ, thảm đỏ trải dài trên con đường lớn, hai bên là hai hàng ngô đồng cao lớn thăng tắp.

Đèn dưới đất phát ra tia sáng nho nhỏ, nhìn từ xa có cảm giác như đang bước trên thảm đỏ vậy.Xe vừa dừng lại, A Hổ mời Hoắc Hoành xuống trước, sắp xếp cho anh ngồi lên xe lăn.

Nhiếp Nhiên đang định ngoan ngoãn tự mình xuống xe thì không ngờ vừa bước tới cửa xe liền nghe thấy Hoắc Hoành ở phía đối diện nói khẽ một câu : "Để tôi."

Ngay sau đó, anh tự mình đẩy xe lăn tới cạnh xe của cô, lịch sự mở cửa xe giúp cô như mọi lần.Nhiếp Nhiên vừa định mở miệng nói một tiếng cảm ơn, thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Lincoln dài đang lăn nhanh tới, thậm chí còn cố ý đỗ lấn trước xe thương vụ của Hoắc Hoành một chút."

Kít..."

Tiếng phanh xe gấp làm cho những người xung quanh lần lượt quay lại nhìn."

Chà, em trai tới sớm vậy sao?"

Nghe thấy câu này, Nhiếp Nhiên không cần suy nghĩ nhiều đã có thể khẳng định, là Hoắc Mân tới rồi!Giọng nói của hắn hôm nay có cảm giác vui vẻ, lúc đi tới còn vỗ nhẹ vai Hoắc Hoành, tiếp sau đó chuyển ánh nhìn qua Nhiếp Nhiên, "Còn dẫn theo bạn gái nữa, có trang điểm quả nhiên khác hẳn."

Hoắc Hoành khẽ cười, "Anh Cả cũng tới rất sớm thật."

"Buổi tối nay, đối với Hoắc thị chúng ta mà nói, là một ngày cực kì quan trọng, thân là trưởng nam, đương nhiên anh phải tới sớm để giúp đỡ chứ."

Dáng vẻ Hoắc Mân như thể hôm nay ta là chủ.Tuy hắn nói không sai, hắn là trưởng nam nên tới sớm một chút, nhưng trên thực tế, Hoắc Khải Lãng đã giao công ty làm ăn chính đáng cho Hoắc Mân, giao công ty ngầm cho Hoắc Hoành, cũng có nghĩa là, tiệc chúc mừng nhân viên ban ngày đích thực cần hắn tới chủ trì.Còn buổi tối, người chủ trì phải là Hoắc Hoành.

Nhưng hiện giờ hắn lại dùng thân phận trưởng nam để chèn ép Hoắc Hoành, thậm chí còn công khai muốn cướp quyền chủ trì tối nay nữa, vậy không khác gì khiêu khích rồi.Tiếc là Hoắc Hoành vẫn giả ngốc, bình thản nói một câu, "Anh Cả nói đúng."

Anh không hề tỏ ra tức giận khi quyền lợi của mình bị khiêu khích.Hoắc Mân sớm đã quen với cảm giác đấm vào bông mềm rồi, thêm việc biết tối nay sẽ có kịch hay nên mặt mũi hắn vẫn tràn đầy hưng phấn."

Anh rất mong chờ bữa tiệc tối nay đó, em trai thì sao?"

Nụ cười trên khóe môi hắn có phần quỷ quái, tới cả câu nói cũng vô cùng thâm sâu.Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng đó của hắn, trong lòng chỉ thấy khinh thường.Vui vẻ hay buồn khổ đều thể hiện hết trên mặt, người như vậy sao có thể làm được việc lớn?Nhìn Hoắc Hoành gặp chuyện gì cũng vẫn mỉm cười bình thản đi.

Chỉ dựa vào điểm ấy, Hoắc Mân sớm muộn cũng hi sinh trong cuộc chiến tranh giành người thừa kế này."

Tôi cũng vậy."

Hoắc Hoành cười ôn hòa."

Được rồi, chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, đi gặp mấy chú thôi."

Hoắc Mân vội vàng thúc giục.Hắn đã rất nóng lòng muốn bắt đầu vở kịch này rồi.Tối qua, dưới sự uy hiếp của hắn, khó khăn lắm Nguyễn Lương Nguyên mới đồng ý, lại được người của chú Năm làm chứng, thậm chí còn tìm về mấy người thân thích của Hoắc Hoành khi đó nữa.

Ha ha ha, lần này Hoắc Hoành chết chắc rồi!Hoắc Hoành ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu, "Được."

Hoắc Mân đi trước, A Hổ đẩy Hoắc Hoành theo ngay sau, một đám người hùng dũng tiến lên.

Lúc tới cửa biệt thự, Hoắc Hoành quay đầu ra sau nhìn."

Sao không đi?"

Anh nhìn Nhiếp Nhiên vẫn còn đứng ở chỗ cũ, không kìm được mà chau mày.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 211: Bắt đầu trò hay (7)


Nhiếp Nhiên cười ngượng ngùng, "Tôi đi e là không hay."

Còn chưa đợi Hoắc Hoành gọi cô đi cùng, Hoắc Mân đã nói với ra, "Có gì mà không hay, lần trước cũng không phải chưa từng gặp."

"..."

Ai cần anh lắm lời vậy!

Nhiếp Nhiên thoáng trừng mắt với người đứng trước mặt.Vốn cô còn đang nghĩ làm thế nào để tách ra khỏi Hoắc Hoành, ai ngờ lúc này Hoắc Mân lại tới, rõ ràng là trời muốn giúp cô!Nhưng cuối cùng ý định của cô vẫn bị con mắt tinh tường của Hoắc Hoành phát hiện.

Đúng là việc sắp thành lại hỏng!Trời mới biết tối nay có bao nhiêu người được gọi là "bạn gái" tới đây, cô thật sự không muốn phải đi ứng phó với đám phụ nữ đó đâu.Hoắc Hoành vẫy tay, "Qua đây."

Giọng điệu đó giống như đang gọi con chó con mèo vậy, khiến người ta chán ghét.Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người xung quanh, cô chỉ có thể bất lực mà đi qua, cùng anh ta đi vào biệt thự.Thật ra, nói là lễ kỉ niệm thành lập nhưng giống như buổi họp mặt hơn, không có ca múa, cũng không có âm nhạc, chỉ có bàn ăn trải khăn đỏ, giống như tiệc cưới vậy.Ba người bọn họ xuyên qua sảnh lớn rộng rãi, đẩy cửa một phòng nghỉ ở bên cạnh.

Bên trong có khói thuốc lượn lờ, chỉ nghe thấy một tiếng hô vui mừng và tiếng mạt chược va vào nhau giòn tan."

Đồng chất, tôi ù rồi!"

Lão Nhị cười trả tiền, "Lão Ngũ này, hôm nay chú rất đỏ đó, đã là sáu lần đồng chất ù rồi đấy."

"Biết sao giờ, vận may tới có đẩy cũng không đi được."

Lão Ngũ đắc ý hút một điếu thuốc.Hoắc Hoành không đẩy xe lăn đi vào mà đứng chắn ở cửa, như vậy Nhiếp Nhiên chỉ có thể đứng sau anh.Hoắc Mân đi vào, cười ôm vai hai ông chú, rất thân thiết gọi, "Chào các chú."

"A Mân, A Hoành tới rồi sao, sớm đó."

Lão Nhị sau khi sờ một quân bài, nhân lúc rảnh tay ngẩng đầu nhìn, cười đáp."

Ngày quan trọng mà, dĩ nhiên cháu phải tới sớm rồi."

"Đúng vậy, cháu trai càng lớn càng trưởng thành chín chắn."

Lão Ngũ nhân cơ hội khen hắn một câu.Mọi người đều nhao nhao gật đầu."

Chú Năm khen cháu như vậy, chút nữa cháu phải cố gắng nhả bài cho chú Năm rồi."

"Thằng nhóc này!"

Phải công nhận rằng, ở phương diện lấy lòng người khác này, hình như Hoắc Mân làm rất xuất sắc.

Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, lúc nào nên tỏ ra trẻ con một chút để lấy lòng các ông chú, hắn đều ứng xử cực khéo léo.So với Hoắc Hoành ngồi một chỗ không động đậy, thậm chí từ lúc vào cửa còn không mở miệng kia, thật sự là tốt hơn quá nhiều.Nhiếp Nhiên đứng sau Hoắc Hoành bất giác đã so sánh một lượt hai người này từ đầu tới chân.Còn nửa tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu, mà lúc này Hoắc Mân đã bắt đầu chạy khắp nơi, nhìn thấy người tới đều cười tiếp đón, hoàn toàn coi mình là nhân vật chính.Còn người thật sự làm chủ công ty là Hoắc Hoành lại bị ném sang một bên.Trong bầu không khí quỷ dị này, những đối tác tốt của Hoắc Hoành không kìm được mà nhìn Hoắc Hoành ngồi ở góc, sau đó mới nói chuyện với Hoắc Mân.Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như Lưu Chấn và ngài Roth.Sau khi ngài Roth vừa xuống sân bay đã vội tới đây, lập tức được đón tiếp nhiệt tình.Hoắc Mân cười rất nho nhã lễ độ, vừa đưa rượu vừa ôm anh ta, khiến cho anh ta vô cùng gượng gạo."

Ngài Roth, đón tiếp không chu đáo rồi!"

Sau khi ngài Roth bị ôm lấy, anh ta nhìn xuyên qua đám người về phía Hoắc Hoành ngồi ở góc, chỉ thấy người đó mỉm cười với mình, dáng vẻ như đang xem kịch hay.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 212: Bắt đầu trò hay (8)


"Ngài Hoắc Mân, không phải chương trình đêm nay do Hoắc Nhị thiếu chủ trì sao?"

Câu nói này của Roth làm cho Hoắc Mân đang cười tươi roi rói như bị giáng một đòn vào đầu, nụ cười tươi cũng trở nên gượng gạo.Roth nhìn nụ cười cứng lại trên môi hắn thì thấy hơi khó hiểu, gật đầu rồi đi về phía Hoắc Hoành đang ở một góc sáng sủa."

Chuyện này là sao?"

Roth đi tới lập tức hỏi Hoắc Hoành về tình hình kỳ quặc này."

Anh Cả thấy chân tôi không tiện nên tự mình nghênh đón thôi."

Hoắc Hoành mỉm cười giải thích một câu."

Thế ư?"

Roth xoay người nhìn Hoắc Mân đang đứng đón khách ngoài cửa lớn, cuối cùng lắc đầu, "Tôi thấy không giống lắm.

Dã tâm rõ ràng như vậy, ai nhìn chẳng biết."

Roth nhìn theo hướng nhìn của Hoắc Hoành, thấy Hoắc Mân vừa đón được Lưu Chấn mà âm thầm nghi hoặc.Hành động của tên này mấy năm nay ai cũng biết.

Vài năm trước, hắn vẫn còn khá kín đáo, lần nào tổ chức tiệc tối cũng đến gần như muộn nhất.

Như thế, hắn sẽ thấy đỡ bực bội hơn.Nhưng sao trong bữa tiệc tối nay, hắn lại tích cực như thế chứ?Chẳng lẽ hắn đã nóng nảy tới mức không chờ nổi sao?"

Sao giờ Lưu tổng mới tới thế, tôi đã chờ ông lâu lắm rồi?"

Thấy Lưu Chấn tiến vào, Hoắc Mân lập tức tiến lên chào đón, thậm chí còn cố ý cầm lấy một ly rượu trên khay mà người phục vụ mới bưng đi ngang qua đưa tới."

Hơi tắc đường nên tới chậm một chút."

Lưu Chấn cười nhận lấy ly rượu vang, nhưng mắt lại chẳng thèm nhìn Hoắc Hoành.Roth liếc nhìn sang Hoắc Hoành ở bên cạnh, thấy anh vẫn thản nhiên, chẳng tỏ cảm xúc gì."

Nào, để tôi giới thiệu với ngài một vài vị cổ đông của công ty."

Hoắc Mân vừa cười vừa dẫn ông ta vào trong phòng riêng."

Ngài Lưu làm sao thế?

Chẳng phải là đối tác của anh sao?"

Roth nhìn hai người kia đi vào phòng riêng rồi mới hỏi thầm Hoắc Hoành."

Anh Cả thấy chân tôi không tiện nên giúp tôi thôi mà, anh không phải tỏ ra như thế đâu."

Lời nói này quá mức rộng lượng, Roth nhìn anh, đột nhiên nói: "Tôi đây có phải là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã nóng nảy muốn chết rồi không?"

Phụt...

Khi Nhiếp Nhiên nghe thấy Roth nói câu này thì vội vàng nhịn cười.Vừa rồi cô không nghe nhầm đấy chứ?

Anh ta lại tự ví mình như thái giám ư?Đàn ông đàn ang so gì không so lại đi so mình với thái giám, còn cam tâm tình nguyện như thế, đúng là lần đầu cô mới gặp.Lúc này, cuối cùng Hoắc Hoành cũng chịu nhìn Roth, chậm rãi nở nụ cười, "Nếu anh cảm thấy đúng thế thì tôi không có ý kiến."

"Anh rất bình tĩnh, tôi lại không bình tĩnh nổi, chẳng phải chính là hoàng đế không vội mà thái giám đã nóng nảy còn gì?"

Roth cố gắng nghĩ lại.

Đúng thế, giáo viên tiếng Trung dạy thế mà, mình đâu có dùng nhầm đâu.Nhưng sao Hoắc Hoành lại cười quái dị thế chứ?Sau khi cảm nhận được nụ cười không có ý tốt của Hoắc Hoành, Roth cảm thấy vẫn nên không đứng chung thì tốt hơn.

Vì vậy, anh ta liền cầm ly rượu đi lẫn vào trong đám người, bắt đầu nói chuyện với người khác.

Nhưng mỗi lần anh ta nói hào hứng thì thỉnh thoảng sẽ lại phun ra vài câu thành ngữ, khiến cho không khí cuộc nói chuyện trở nên lúng túng.

Hoắc Mân cố gắng lắm mới làm cho không khí trở nên náo nhiệt, ai ngờ Roth chỉ tùy tiện nói một câu thành ngữ đã có thể dập tắt.Điều này làm Hoắc Mân không thể không nghi ngờ.

Người này có phải là cố ý không vậy?
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 213: Nụ hôn ở vườn hoa


Thực ra, sở dĩ Roth thích sử dụng câu thành ngữ đó chỉ đơn giản là vì thấy câu dài, nghe có vẻ rất uyên bác mà thôi."

Sao, đã thích ứng được chưa?"

Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên ở bên cạnh cứ cố gắng nhịn cười đến mức người cũng run lên thì không khỏi mỉm cười.Nhiếp Nhiên hắng giọng, thẳng thắn đáp, "Vẫn ổn, dù sao cũng không cần phải giao tiếp gì mà."

"Ừ, tôi cũng cảm thấy rất tốt."

Hoắc Hoành thấy gương mặt của Nhiếp Nhiên đã đỏ lên vì nín cười, hai má hây hây khiến cho anh không khỏi ngứa ngáy trong lòng, nói: "Đi thôi, đẩy tôi ra vườn hoa ở phía sau phơi nắng một chút."

"Nửa đêm nửa hôm có mặt trời đâu mà phơi nắng."

Nhiếp Nhiên bị hai tiếng "phơi nắng" của anh làm cho hết cả buồn cười vì nghe Roth nói chuyện.Có phải người này đang đùa cô không thế?Dường như Hoắc Hoành cũng đã nhận ra, nhưng anh lại chẳng tỏ vẻ xấu hổ gì, chỉ thản nhiên đáp lại một câu, "Phơi ánh trăng."

Nhiếp Nhiên đứng sau lưng anh bĩu môi.

Mùa đông lạnh giá như thế này, lại còn đi phơi ánh trăng nữa.Cái chỗ quái quỷ như vườn hoa gì đó vốn ít người, gió lớn, ra đó chẳng phải chịu khổ hay sao?"

Nhưng không phải tiệc tối này rất quan trọng ư?"

Nhiếp Nhiên còn muốn khuyên ngăn anh ta, dù sao thì anh ta mặc Âu phục, còn cô chỉ mặc váy, người chết rét cũng chỉ có cô mà thôi."

Chẳng phải đã có người tiếp khách khứa rồi sao, tôi chẳng chen chân vào nữa."

Hoắc Hoành nói ám chỉ, tự tay kéo bánh xe lăn đi ra phía cửa.Hoắc Mân ở cách đó không xa thấy Hoắc Hoành rời đi như thế thì trong lòng càng thêm đắc ý.Nhưng hắn lại không biết, thực ra sau khi Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên mặc chiếc váy kia thì không còn để tâm được tới chuyện gì nữa.

Giờ Hoắc Mân còn tự mình chạy tới tiếp đón khách thay anh, anh mong còn chẳng được.Quả nhiên, vừa ra tới vườn hoa, một ngôi sao trên bầu trời còn chẳng có chứ nói gì tới ánh trăng.Hoắc Hoành cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cô, "Trời lạnh lắm, cô khoác thêm áo vào đi."

Tuy rằng anh rất thích Nhiếp Nhiên ăn mặc như thế đi qua đi lại trước mặt mình, nhưng nếu cô mà bị ốm thì sẽ không tốt lắm.Nhiếp Nhiên từ chối theo bản năng, "Tôi không sao."

"Cô làm vậy có phải là đang chê tôi tàn tật, không thể tự mình khoác cho cô được đúng không?"

Anh yên lặng hơi giơ tay lên, miệng nở nụ cười đầy tự giễu.Nhiếp Nhiên bị anh hỏi thì nghẹn lời, lúc này mới không tình nguyện mà đưa tay ra cầm lấy áo, "Vậy... cảm ơn ngài Hoắc."

Ai ngờ, anh lại không có ý buông tay, kéo cô về phía mình.Nhiếp Nhiên sợ chiếc váy trên người sẽ làm cô bị hở hang quá mức, cũng sợ nếu dùng quá nhiều sức sẽ bị anh nhìn ra điều gì đó, thế nên mới không cẩn thận ngã thẳng vào trong lòng anh.Hơi thở nam tính của anh lập tức bủa vây lấy cô."

Này!"

Nhiếp Nhiên giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại nghe thấy người đàn ông nói khẽ bên tai: "Tôi thích dùng hành động thực tế để bày tỏ sự biết ơn hơn."

Mũi anh hơi lạnh, chạm vào vành tai cô khiến cô khẽ run lên."

Nhạy cảm như thế ư?"

Tiếng cười khẽ của anh làm Nhiếp Nhiên tức giận."

Ngài Hoắc, ngài làm gì vậy hả?"

"Tôi không muốn tiếp tục chơi trò này nữa."

Trò chơi?

Trò chơi nào?

Anh ta lại cài bẫy gì cô nữa sao?Nhiếp Nhiên ngẩng đầu kinh ngạc, không ngờ lại bị anh hôn lên môi, anh ngậm chặt cánh môi cô, tay giữ đầu cô.Vài tuần qua, vì anh có việc cần phải làm nên không thể không để cô rời đi.Mà vừa rồi khi nhìn thấy cô ở ngoài cửa xe, anh lập tức thấy hối hận, hối hận vì lúc trước đồng ý cho cô cuộc sống bình yên, làm hại anh sau khi từ Nam Thành trở về thì không còn được hưởng thụ cặp môi đỏ mọng kia của cô nữa.Một khắc đó, anh đã thầm nghĩ sẽ đóng gói cô mang về nhà, sau đó... yêu thương cô.Cái bữa tiệc vớ vẩn kiểu này anh chẳng muốn tham gia một chút nào."

Ưm...

ưm!

Ưm!"

Nhiếp Nhiên bị anh ôm trong lòng đang ra sức chống lại, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm khiến cho Hoắc Hoành càng cảm thấy bụng dưới nóng lên.Anh ôm chặt lấy cô, để cô không có cách nào giãy giụa được nữa.

Một tay đang giữ cằm cô mạnh mẽ ép cô phải hé răng ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, sau đó dây dưa với cái lưỡi thơm tho của cô.

Tiếng nước bọt dây dưa nơi đầu lưỡi khiến da đầu anh run lên, chỉ muốn tiếp tục có hành động sâu hơn.Đáng tiếc là hai tay anh không thể không thả lỏng.

Cô gái này chẳng khác nào con mèo hoang, không cẩn thận sẽ bị cào xước tay ngay.Cuối cùng, sau một cái hôn thật dài, Hoắc Hoành mới lưu luyến lùi ra, nhìn Nhiếp Nhiên đang giận tái mặt ở trong lòng mình."

Hoắc Hoành!

Lúc trước đã nói đường ai nấy đi rồi, anh lật lọng!"

Vừa rồi cô bị hôn một lúc nên môi hơi sưng lên, mặt vì không thể hít thở nên cũng đỏ bừng, giọng nói ấm ách nghe kiểu gì cũng thấy như đang nũng nịu.Hoắc Hoành cúi đầu nhìn người trong lòng, cười khẽ: "Đúng thế, tôi lật lọng."

"Anh là đồ ngụy quân tử, sói đội lốt người!"

Nhiếp Nhiên nghiến răng, trong mắt đầy lửa giận.Anh tì trán lên trán cô, hai người nhìn nhau."

Sai, với người khác tôi đúng là tiểu nhân, nhưng đối với em, tôi là quân tử thật, chẳng qua là tôi bị nghiện.

Diệp Lan, em làm tôi bị nghiện rồi."

Nhiếp Nhiên kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn anh.Rốt cuộc Hoắc Hoành phát điên gì thế?

Anh ta hết lần này đến lần khác có thể hôn cô với gương mặt xấu xí này, không phải tâm lý có vấn đề đấy chứ?Đột nhiên, trên con đường dẫn vào vườn hoa vang lên tiếng bước chân.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 214: Hồng môn yến (1)


Người kia vội vàng chạy đến, gọi to một câu: "Nhị thiếu!"

Bởi vì trời tối nên anh ta không nhìn thấy rõ tình hình trong vườn hoa lúc này, cứ thế lao vọt tới.Đến khi anh ta tới gần rồi mới nhìn ra, có một cô gái đang nằm trong lòng Nhị thiếu, bởi vì Nhị thiếu cố ý dùng một phần cơ thể che đi nên anh ta không nhìn thấy quá rõ.Nhưng tư thế này, trong tình huống này, dù có là kẻ ngốc cũng phải hiểu là mình đã phá hỏng chuyện tốt của Nhị thiếu rồi!Hoắc Hoành ném cho anh ta một ánh nhìn sắc lẹm, làm cho anh ta sợ tới mức vội vã cúi đầu, " Thật...thật xin lỗi Nhị thiếu...Tôi...tôi không thấy gì hết, tôi không nhìn thấy gì đâu."

Nhiếp Nhiên nghe thấy vậy thì lập tức bừng tỉnh, nhưng mà hai cánh tay đang ôm cô của Hoắc Hoành chẳng khác nào gọng kìm cả.Cô ra sức giãy giụa trong lòng Hoắc Hoành, lại nghe thấy anh rên nhẹ một tiếng."

Em mà còn giãy giụa, cẩn thận tôi ăn em luôn đấy!"

Không còn giọng điệu dịu dàng như trước đây nữa mà toàn là sự bá đạo và nóng nảy.Nhiếp Nhiên cảm nhận được tay anh càng siết chặt thêm, thậm chí còn cố ý dùng cả người ép chặt cô.Nhất thời, cảm xúc khác thường bên hông làm cho cô như bị điểm trúng huyệt, cả người cứng đờ.Sau khi thấy cô gái nhỏ trong lòng nằm im không nhúc nhích, Hoắc Hoành mới cười khẽ, cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Ngoan lắm."

Ngoan cái con khỉ nhà anh ấy!

Nhiếp Nhiên tức tối trừng mắt với anh.Nếu không phải đang bị áp chế, cô đã rút ngay con dao găm bên hông ra cắt phéng cái của nợ kia đi rồi."

Có chuyện gì?"

Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, tùy tiện khoác áo lên người cho Nhiếp Nhiên, sự lạnh lùng trong lời nói làm người kia không nhịn được mà run rẩy cả người.Người kia chỉ muốn vùi đầu xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: "Ông chủ nói tiệc tối đã chính thức bắt đầu, mời ngài trở về."

"Tôi biết rồi."

Hoắc Hoành thản nhiên đáp lại.Người kia nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng lui người ra ngoài vườn hoa chờ đợi.Sau khi Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành hơi thả lỏng tay ra thì lập tức nhảy xuống, tức giận nhìn anh.Nhưng Hoắc Hoành lại coi như không thấy, khoác lại áo vest đã hơi nhăn nhúm, "Đi theo bên cạnh tôi, không được rời khỏi một bước, đã hiểu chưa?"

Lời nói vô cùng nghiêm túc.Đáng tiếc Nhiếp Nhiên đang tức giận chỉ quan tâm tới việc xoa cánh môi sưng mọng của mình, bướng bỉnh quay mặt sang chỗ khác."

Thật nhỏ mọn."

Hoắc Hoành nhìn đôi môi sưng đỏ của cô thì nắm lấy bàn tay đang rũ bên người của cô, cười khẽ nói.Cô nhỏ mọn ư?Cô không rạch nát mồm anh ta ra đã là rộng lượng lắm rồi đấy nhé!Nhiếp Nhiên lạnh lùng hất tay anh ta ra.

Tên thuộc hạ đứng bên ngoài vườn hoa nhìn thấy Nhiếp Nhiên tỏ thái độ ra mặt với Hoắc Hoành qua khe hở của đám cây cối thì không khỏi toát mồ hôi hột thay cô.Cô gái này bị điên rồi à?

Dám làm thế với Nhị thiếu, chán sống rồi đúng không?Hoắc Hoành tự đẩy xe lăn của mình ra ngoài, nhưng sau khi thấy Nhiếp Nhiên vẫn không động đậy thì lại quay đầu nhìn cô, "Nếu còn không đi, tôi sẽ cho là em vẫn còn muốn hôn tôi thêm lần nữa đấy."

Cho dù trong bóng tối, thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn có thể nghe giọng nói của anh mà tưởng tượng được ra lúc này Hoắc Hoành đang nhoẻn miệng cười, dáng vẻ rất đáng ăn đòn."

Ai thèm hôn anh chứ!"

Cô tức giận trừng mắt trong bóng tối, sau đó đi nhanh về phía rừng cây nhỏ.Hoắc Hoành lập tức nhìn theo, sau khi thấy hướng mà cô đi thì lại nở nụ cười, "Em đi nhầm rồi, đó không phải đường tới phòng tiệc đâu."

Quả nhiên, bước chân cô gái kia hơi khựng lại.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 215: Hồng môn yến (2)


"Phòng tiệc ở bên trái cơ."

Hoắc Hoành ở phía sau có lòng tốt nhắc nhở một câu.Im lặng một lúc lâu, Nhiếp Nhiên mới gằn ra từng tiếng, "Tôi đi toilet."

"Em nhớ là phải mau trở về đấy, đừng có chuồn êm."

Hoắc Hoành thấy cô không có phản ứng gì mà đi thẳng thì lại lập tức cao giọng thêm một chút, "Nghe rõ chưa?"

Bữa tiệc tối nay không phải bữa tiệc bình thường, không thể để cô gái nhỏ này chạy loạn khắp nơi gây chuyện được.Tuy rằng Nhiếp Nhiên rất căm ghét bản thân năm lần bảy lượt bị tên khốn này chiếm tiện nghi, nhưng vẫn chưa bị hôn làm cho choáng váng đầu óc.

Không nói tới việc giờ cô đang có nhiệm vụ phải làm, giờ chính bản thân cô đã ở trong ổ sói, nếu muốn ra ngoài thì không thể đắc tội Hoắc Hoành được.'Biết rồi."

Cô rầu rĩ đáp lại một câu rồi nhanh chân rời đi.Nhiếp Nhiên vừa vào toilet, việc đầu tiên cô làm là súc miệng.Sau năm, sáu lần súc miệng, nhìn qua gương thấy cánh môi mình đã hơi sưng lên thì cô không tự chủ được mà đưa tay lên sờ.Cho dù đã súc miệng nhiều lần thế rồi nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy trong miệng mình vẫn còn mùi vị của Hoắc Hoành.Đầu lưỡi hơi tê và cánh môi hơi nóng lại một lần nữa nhắc cô nhớ lại màn vừa rồi giữa mình và Hoắc Hoành ở trong vườn hoa.Điên rồi, điên rồi!Cho dù lúc trước ở trong phòng an toàn cô cũng từng bị anh cưỡng hôn, nhưng cảm giác không biết có phải do câu nói sau đó của anh làm ảnh hưởng hay không mà trong sự phẫn nộ, cô lại cảm thấy một chút phiền chán và rối bời.Hoắc Hoành này dùng mỹ nam kế nghiện rồi đúng không!Cô tùy tiện rút khăn giấy ra lau bọt nước trên môi mình, sau khi chắc chắn không còn gì bất thường cô mới ra khỏi toilet.Nhưng mà không ngờ lúc đi tới khúc rẽ, cô lại suýt chút nữa đụng phải một người, may mà cô kịp phanh lại."

Xin lỗi cô."

Người đàn ông kia cũng vội vàng lùi về sau.Hai người ngẩng đầu lên, đồng tử Nhiếp Nhiên lập tức co lại, hoảng hốt trong lòng.Sao có thể là hắn chứ?Một cánh tay của người kia được băng bó treo lủng lẳng trước ngực, gã liên tục nói lời xin lỗi cô.Rõ ràng đây chính là gã đàn ông từng bị cô đâm một dao ngày trước.Sao gã lại ở đây?Chẳng lẽ đám người muốn bắt Hoắc Hoành lần trước đã trà trộn vào tiệc tối nay rồi ư?Nhiếp Nhiên không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đó mình khá tò mò về Hoắc Hoành nên đã cải trang, thay đổi bộ dạng.

Lúc này, cô vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, "Không sao..."

Sau đó, cô liền đi qua gã ta, hướng về phía sảnh lớn tổ chức tiệc.Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng tên đàn em của Hoắc Mân lại cảm thấy người này hơi quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó.Gã nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Nhiếp Nhiên, cảm thấy dáng người này quả thực rất quen.Nhưng nghĩ mãi, gã vẫn không nhận ra đã từng gặp ở đâu.Cuối cùng, gã lắc đầu, đi theo hướng ngược lại.Trong sảnh lớn, Hoắc Hoành vừa tự đẩy xe lăn đi vào, Hoắc Mân đã lập tức đi tới, cười nói: "Em trai, em chạy đi đâu thế, ba đang hỏi em đấy."

"Tôi thấy anh Cả bận rộn như thế nên ra sau bếp xem xét tình hình."

Hoắc Hoành tươi cười đáp lại.Câu đáp lại này của anh lại làm cho những người xung quanh hơi nhíu mày.Sau bếp, đó là nơi mà Nhị thiếu nhà họ Hoắc nên tới sao?Nơi này có bao nhiêu bậc cha chú và đối tác thì không tới tiếp đón, lại còn ra sau bếp, đúng là!Các ông lớn của các gia tộc ở đây sau khi nghe thấy thế thì chỉ cảm thấy Hoắc Mân càng đáng tin hơn.Sau khi im lặng mấy giây, Hoắc Khải Lãng ngồi ở trên cùng bình thản nói một câu: "Bắt đầu đi."

Đám người dưới quyền lập tức sôi nổi hẳn lên.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 216: Hồng môn yến (3)


Lúc này, Nhiếp Nhiên cũng đã đi vào trong sảnh, âm thầm đi tới bên cạnh Hoắc Hoành.Hoắc Hoành thấy cô ngoan ngoãn đi tới thì mỉm cười kéo ghế ngồi bên cạnh mình giúp cô, "Ngồi đi."

Những người ngồi ở bàn tiệc xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn nhau.Cô gái này là ai?Lại dám ngồi ở bàn chính, muốn chết à?Dường như Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, nhưng nếu Hoắc Nhị thiếu đã lên tiếng, sao cô lại không ngồi chứ?Đi giày cao gót đứng cả tối, chân cô sắp gãy tới nơi rồi.Vì thế, cô làm như không thấy ánh mắt của đám người đó, thoải mái ngồi xuống."

Ba, ba còn chưa biết đúng không, đây là bạn gái của em trai con đấy ạ!"

Lúc này, Hoắc Mân nhiệt tình giới thiệu với Hoắc Khải Lãng về thân phận của Nhiếp Nhiên.Hoắc Khải Lãng thản nhiên liếc nhìn Nhiếp Nhiên, không trả lời mà chỉ cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm.Hoắc Mân thấy ba mình tỏ thái độ như thế thì trong lòng sung sướng.Xem ra bạn gái của Hoắc Hoành không được ông già thích rồi.Nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại chẳng tỏ vẻ gì, trong mắt anh hoàn toàn không có sự chán nản hay thất vọng, ngược lại còn cười ôn hòa, vươn tay gắp đồ ăn vào bát cho Nhiếp Nhiên.Dáng vẻ cực kì thân thiết.Hoắc Mân cũng nhấp một ngụm rượu, thấy Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên người tung kẻ hứng thì dần thấy hơi khó chịu.Tại sao người này có thể dẫn theo đứa con gái xấu xí như thế xuất hiện ở đây, mà hắn lại phải chịu lẻ loi một mình chứ?Hắn cười lạnh, lắc khẽ ly rượu trong tay, "Em trai à, sau này dù em có rảnh rỗi thế nào cũng không nên đi xuống nơi như nhà bếp chứ, sẽ tổn hại tới thân phận Nhị thiếu của em đấy."

Lập tức, âm thanh trên bàn hơi lặng đi một chút.Hoắc Hoành gắp cho Nhiếp Nhiên một miếng sườn bò, cười nhạt, "Tôi chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc thật chu toàn, cũng không nghĩ quá nhiều."

"Mắt nhìn thiển cận như thế là không được đâu."

Hoắc Mân không khách khí đâm thêm một câu.Lúc này, trên bàn đã hoàn toàn không còn âm thanh nào.Người ngồi tại đây nghe Hoắc Mân trào phúng ra mặt như thế thì đều cảm thấy kỳ quái.Như bình thường, tuy rằng thỉnh thoảng Hoắc Mân cũng sẽ nói vài câu đâm chọt mập mờ, nhưng hoàn toàn không nói trắng ra như hôm nay.Hôm nay hắn bị làm sao thế?Không nhịn được nữa rồi à?"

Mắt nhìn thiển cận nghĩa là gì?"

Đối với ngài Roth gần đây luôn tỏ ra yêu thích nồng nhiệt các thành ngữ thì bốn chữ này khiến anh ta nảy sinh hứng thú rất lớn.Bởi vì thấy ở trên bàn tiệc này, ngoài Hoắc Hoành ra thì anh ta chỉ quen mỗi Nhiếp Nhiên, thế nên anh ta liền ném vấn đề này cho cô.Đồng thời, cũng làm cho ánh mắt của mười mấy người trên bàn tiệc chính đều dồn hết lên người cô.Tên Roth chết tiệt này rõ ràng là cố ý đúng không?Thấy mọi người đang nhìn mình, Nhiếp Nhiên vốn dĩ muốn thu mình một chút lại không thể không ló mặt ra.Không nói không được, cô đành đáp: "Theo từ điển, từ này được định nghĩa là ánh mắt không nhìn được xa xôi, kiến thức nông cạn.

Hình dung những người không biết nhìn xa trông rộng."

Những người ở đây lập tức hít khí lạnh.

Đây là bạn gái của Hoắc Hoành ư?

Có chắc là không phải bạn gái của Hoắc Mân đấy chứ?Vậy mà lại đi giúp người khác, làm Hoắc Hoành mất thể diện trước bao nhiêu người, chẳng lẽ không sợ về sẽ bị bắn chết luôn à?Hoắc Mân ở phía đối diện nghe thấy cô nói thế, lại nhớ đến xưng hô Tổng giám đốc Hoắc lần trước thì mặt lập tức hiện vẻ đắc ý.Nhưng không ngờ, Hoắc Hoành lại chẳng tỏ vẻ giận gì, ngược lại khóe môi càng nở rộ hơn mấy phần.Hoắc Hoành có ý gì đây, tức quá hóa cười à?Đúng lúc mọi người còn không hiểu ra sao, Nhiếp Nhiên lại tiếp tục nói: "Nhưng tôi nghĩ ý của Đại thiếu ở đây là muốn nói Nhị thiếu nghĩ rất chu đáo, thực ra, dùng cụm từ 'chú ý đến mọi mặt' sẽ tốt hơn."
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 217: Hồng môn yến (4)


Mọi người nghe thấy thế thì mới thấy yên lòng.Nụ cười của Hoắc Mân cứng đờ."

Thì ra là thế.

Xem ra trình độ tiếng Trung của Đại thiếu cũng ngang ngửa với tôi thôi, nên đi học lại mới được."

Roth bật cười, vui vẻ nhấp một ngụm rượu vang."

Không ngờ bạn gái của A Hoành lại có tài như thế."

Hoắc Mân lạnh lùng nhếch môi, hơi ngả người về trước một chút, nhìn Nhiếp Nhiên, lộ ra nụ cười quỷ dị.

"Tôi có một việc muốn xin được chỉ bảo."

"Đại thiếu đừng nói đùa thế, sao tôi có đủ trình độ để Đại thiếu phải nói tới hai chữ 'chỉ bảo' chứ?"

Nhiếp Nhiên gượng cười.Nhìn nụ cười của Hoắc Mân, Nhiếp Nhiên biết mình chết chắc rồi.Vừa rồi, câu nói kia của cô rõ ràng là đã đắc tội với thái tử gia, bây giờ chỉ biết trông chờ vào cái cây lớn Hoắc Hoành có thể che mưa chắn gió cho mình thôi."

Tôi muốn hỏi, DNA nghĩa là gì?"

"DNA ư?"

Nhiếp Nhiên không khỏi nhíu mày trước câu hỏi bất ngờ của hắn.Giữa tiệc tối lại đi hỏi DNA là cái gì làm gì?

Hơn nữa, cô thấy được, khi Hoắc Mân nói tới từ DNA kia, ánh mắt rõ ràng lại liếc nhìn sang Hoắc Hoành.Có âm mưu gì sao?Tuy rằng cô không biết Hoắc Mân nghĩ gì, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cho Nhiếp Nhiên rằng, chuyện này nhất định có vấn đề.Roth ở bên cạnh nghe được chính tiếng mẹ đẻ của mình thì đắc ý nói: "Câu hỏi vui của Đại thiếu nói chẳng buồn cười tí nào, ai mà không biết DNA là gì chứ, là gen di truyền thôi mà."

"Thế nó dùng để làm gì?"

Nụ cười của Hoắc Mân vẫn không đổi, lại hỏi thêm một câu.Nhiếp Nhiên nhíu mày trầm tư một chút, vừa rồi hắn liếc nhìn Hoắc Hoành, lại hỏi tới DNA, chẳng lẽ chuyện này... chẳng lẽ là...Cô cẩn thận hỏi: "Không phải Đại thiếu muốn nói là giám định huyết thống đấy chứ?"

"Đúng là thông minh, vừa nói đã trúng."

Hoắc Mân lập tức vỗ tay khen ngợi.

Trong sảnh lớn, tiếng vỗ tay vang dội của Hoắc Mân hoàn toàn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.Rốt cuộc Hoắc Mân định làm gì thế?"

Vậy nếu kết quả giám định huyết thống là 100% không phải, vậy có phải nghĩa là bọn họ không có quan hệ cha con hay không?"

Lời này vừa được nói ra, những người còn đang chìm đắm trong mơ hồ lập tức hiểu được một chút.Nhưng không ai dám ngờ là Hoắc Mân lại nói tới đề tài này trong thời khắc quan trọng nhất này.Cho dù ngài Hoắc có yêu thương con cỡ nào đi nữa, nhưng làm thế có khác nào tát thẳng vào mặt ông ta chứ?Trong ánh mắt nhìn chăm chú của đám người kia, Nhiếp Nhiên gật đầu, khó khăn nói: "Nếu kết quả không sai, thì đúng là như thế."

"A Mân, hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập Hoắc thị, cũng là ngày vui của mấy chú và ba cháu, cháu đừng có gây rối vào lúc này."

Lão Nhị nghe đến đó, trên cơ bản đã biết Hoắc Mân muốn làm gì tiếp theo, ông ta quát khẽ một câu.Loại chuyện này nói riêng là được rồi, ai lại đi nói ra chuyện đáng xấu hổ ấy trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa một khi đã ầm ĩ lên thì rất khó cứu vãn được.Hoắc Mân thưởng thức ly rượu trong tay, "Chú Hai à, sao cháu lại dám gây rối chứ?

Hết thảy những gì cháu làm chỉ là muốn ba được vui vẻ mà thôi."

"Cháu làm thế mà còn bảo là cho ba cháu vui à?"

Lão Nhị trừng mắt nhìn hắn.

Quả thực đến ông ta còn không dám nhìn sắc mặt của anh Cả vào lúc này.Sợ đến lúc đó, có khi cả cái bàn tiệc cũng bị anh cả hất đổ luôn ấy chứ."

Đương nhiên!"

Hoắc Mân gật đầu.

Hắn chậm rãi đứng lên, nói với toàn bộ mọi người trong sảnh tiệc, "Trước đây mấy hôm, có người mang tới cho cháu mấy thứ, sau khi cháu xem xong cũng không biết phải làm thế nào.

Cho nên hôm nay, có mặt tất cả các chú ở đây, cháu mới cố ý nói ra để xin ý kiến của các chú."
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 218: Hồng môn yến (5)


"Chuyện gì mà nhất định phải nói vào lúc này?

Cháu không thể trao đổi riêng được à?"

Lão Nhị thấy hắn cứng đầu như thế, thực sự sợ anh Cả sẽ kéo Hoắc Mân ra ngoài đánh ngay lập tức mất.Ông ta kéo Hoắc Mân ngồi xuống, tức giận nhìn hắn.Hoắc Mân không kiên nhẫn gạt tay Lão Nhị ra, "Chú hai, cháu..."

"Để cho nó lấy ra đây, nó đã muốn làm mất mặt Hoắc gia vào lúc này, tôi để nó toại nguyện."

Hoắc Khải Lãng đột nhiên cắt ngang lời hắn.Ông ta dùng khăn tay lau miệng, sau đó ném lên bàn.Mọi người trong phòng tiệc không dám cầm đũa nữa, tất cả ngồi thẳng người, không dám ho he nửa lời."

Anh Cả à, A Mân còn nhỏ không hiểu chuyện, có đôi khi không biết chừng mực, anh đừng tức giận."

Lão Nhị nhìn gương mặt u ám của anh Cả thì vội vàng đứng ra xoa dịu mấy câu.Năm đó, ông ta tận mắt chứng kiến, anh Cả từng bước giẫm lên máu của người khác để đoạt lấy cơ nghiệp này.Những thủ đoạn tàn nhẫn đó, nếu mà dùng với Hoắc Mân, chỉ sợ hắn chẳng chịu nổi được năm giây.Không ngờ, Hoắc Mân lại chẳng hiểu cho tấm lòng của Lão Nhị, mạnh mẽ đứng phắt dậy, tức tối phản bác ông ta, "Cháu không phải người như thế!"

Sau đó, hắn quay lại nói với Hoắc Khải Lãng, "Ba, con không hề làm mất mặt Hoắc gia gì cả, mà con chỉ đang nghĩ cho ba và toàn bộ Hoắc gia chúng ta mà thôi."

"Vậy có phải ta nên cảm ơn con đúng không?"

Lúc này, cuối cùng Hoắc Khải Lãng cũng chịu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tinh anh quắc thước tràn ngập sự sắc bén vì trải qua phong ba bão táp."

Con..."

Không hiểu tại sao, Hoắc Mân lại rùng mình mấy cái."

Có gì thì mau nói đi, có gì thì lấy ra đây, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

Hoắc Khải Lãng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.Hoắc Mân lập tức nhớ ra chứng cứ trong tay mình, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.Sau khi lấy hồ sơ báo cáo ra, đặt nó lên bàn, hắn liền lớn giọng nói với mọi người: "Ở đây tôi có bản bán cáo giám định DNA làm mười mấy năm về trước, trùng hợp đây lại là kết quả giám định DNA giữa ba tôi và em trai tôi, lạ nhất là trên này lại ghi kết quả không trùng khớp 100%!"

Hắn vừa dứt lời, người trong sảnh đều ồ lên."

Cái gì?"

"Không thể nào!"

"Sao có thể chứ!

Chẳng phải lúc trước nói là trùng khớp ư?"

Đám người trên bàn không nhịn được xôn xao, ánh mắt nhìn Hoắc Hoành cũng trở nên khác lạ."

A Mân, cháu đừng làm xằng làm bậy nữa!

Cẩn thận chọc giận ba cháu đấy."

Lão Nhị thấy ánh mắt âm trầm và gương mặt đã trở nên xanh mét của Hoắc Khải Lãng thì trong lòng cũng rét theo."

Cháu không làm xằng làm bậy gì cả, chú Hai!

Lúc trước cháu cũng không tin, vì thế cháu cố tình đi tìm người để làm lại kết quả giám định DNA một lần nữa, kết quả vẫn chỉ là 3% mà thôi!

Điều này chứng tỏ, bản báo cáo năm đó là giả!"

Hoắc Mân lại đặt một bản báo cáo khác lên mặt bàn.Câu nói này chẳng khác nào hòn đá ném vào mặt hồ tạo ra ngàn đợt sóng, người trong sảnh tiệc đã không còn bình tĩnh nổi nữa.Ngay cả Nhiếp Nhiên lúc này cũng không khỏi trợn mắt nhìn về phía Hoắc Hoành.

Thân phận là giả sao?Cô nhớ tới ám hiệu mà Hoắc Hoành gửi đi khi ngồi ở trong xe vào cái đêm ở trong ngõ nhỏ đó.Chẳng lẽ... anh ta là?Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại được.Cô nhớ lại vừa rồi Hoắc Hoành nhắc cô lúc nào cũng phải ở sát bên cạnh anh ta, còn cố ý dặn đi dặn lại, xem ra anh ta cũng biết đây là Hồng Môn Yến dành cho mình rồi.
 
[Q2] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (201-400)
Chương 219: Hồng môn yến (6)


Hoắc Mân nhìn thấy mọi người kinh hãi thì rất đắc ý, hắn cảm thấy hôm nay Hoắc Hoành sẽ chết chắc rồi!Hai tay hắn chống ở mép bàn, nhìn về phía Hoắc Hoành vẫn còn rất bình tĩnh ở đối diện mình, "Em trai à, em có thể giải thích một chút xem, năm đó em làm thế nào để lấy cái báo cáo 99% kia ra không?"

"Năm đó, ba tự mình làm giám định, tôi thậm chí còn chẳng gặp mặt lúc nào, anh bảo tôi giải thích thế nào đây?"

Hoắc Hoành ngẩng đầu lên cười, không hề tỏ vẻ sợ hãi gì.Hoắc Mân thấy anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì đập mạnh một tập hồ sơ khác lên mặt bàn."

Được, vậy em trai giải thích xem, em ăn mặc thế này tới một quán cơm nhỏ để làm gì?"

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên bức ảnh, sườn mặt kia vừa nhìn đã biết đúng là Hoắc Hoành.Mà Hoắc Hoành vốn dĩ vẫn đang ngồi mỉm cười bình thản, sau khi thấy ảnh trên mặt bàn thì trong ánh mắt hiện lên một chút hoảng hốt, mặc dù chỉ là lướt qua rất nhanh.Đáng tiếc vẫn bị Hoắc Mân tóm được.

Điều này khiến cho trong lòng hắn càng thêm chắc chắn thân phận của Hoắc Hoành là giả!"

Tôi tới quán cơm đương nhiên là để ăn cơm rồi."

Hoắc Hoành vẫn cố tỏ vẻ thong dong trấn định.Hoắc Mân cười lạnh như nghe thấy chuyện rất nực cười, "Em đường đường là Nhị thiếu gia của Hoắc gia, mà lại tới nơi như thế này ăn cơm ư?"

Đây có phải là bị dồn vào đường cùng nên bị loạn rồi không?Hoắc Mân quan sát ánh mắt hoang mang lo lắng của Hoắc Hoành, chỉ cảm thấy cực kì vui vẻ.Mười năm qua, hắn đã chịu đủ cái kiểu cười bình thản kia rồi, khó lắm mới được nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt này của Hoắc Hoành, chỉ muốn nhìn lâu hơn một chút."

Hồi bé, tôi thường tới những nơi như thế này.

Với tôi mà nói, chuyện này không có gì không ổn cả."

Hoắc Hoành ở bên kia lại tìm cho mình một lý do nghe không có chút sức thuyết phục nào."

Thế ư?

Nếu chỉ là tới ăn cơm, vậy ám hiệu trên thực đơn kia là gì?"

Hoắc Mân đẩy quyển thực đơn có vẽ ám hiệu tới trước mặt Hoắc Hoành.Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy quyển thực đơn quen thuộc này thì lập tức bừng tỉnh hiểu ra.Thì ra, người muốn giết cô lúc trước là đàn em của Hoắc Mân rồi.Xem ra lần này, Hoắc Mân đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.Hoắc Hoành đẩy gọng kính, cười nhã nhặn, "Tôi chỉ đi ăn cơm thôi mà, có phải anh Cả đã nghĩ quá nhiều rồi không?"

"Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à?

Ngay cả ám hiệu mà cũng không phân biệt được chắc?"

Hoắc Mân cười lạnh lùng, chất vấn lại: "Còn nữa, cậu có thể nói cho tôi biết 'cô ấy' được viết trong ám hiệu này là ai không?"

"Tôi không biết anh Cả đang muốn nói gì, có phải anh đang hiểu lầm gì rồi không?"

Hoắc Hoành một mực chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm, cũng không cố tình giải thích để chứng minh mình trong sạch.Lão Nhị cầm quyển thực đơn kia lên, nhìn kĩ, sau đó gật đầu xác nhận: "Đây đúng là ám hiệu rồi."

Lão Ngũ ở bên cạnh nhanh nhạy chớp lấy thời cơ, lập tức đứng về phía Hoắc Mân, trầm giọng nói: "A Hoành, cháu không định giải thích gì sao?"

"Cháu không có gì để giải thích cho bức ảnh đó cả, còn về thực đơn, cháu nghĩ cái này mà cũng có thể coi là chứng cứ ư?

Loại chứng cứ này lúc nào cũng có thể làm giả được ngay mà."

Một câu nói của Hoắc Hoành khiến mọi người không khỏi gật đầu đồng tình.Đúng thế, ám hiệu trên thực đơn là ám hiệu rất thường dùng, một tên lâu la nho nhỏ bất kì cũng có thể viết ra được, chỉ dựa vào đó thì đúng là không thể đưa ra phán đoán gì được."

Tôi biết ngay là cậu sẽ nói như thế, cho nên tôi đã cố ý cho gọi người phục vụ của quán cơm tới đây!"

Hoắc Mân tỏ vẻ mình đã sớm có chuẩn bị rồi, sau đó nói với người đứng phía sau mình, "Gọi tên phục vụ kia vào đây cho tôi."

Sau khi nghe thấy phải đối chất với người của cửa hàng, rốt cuộc Hoắc Hoành cũng không thể bình tĩnh được nữa.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom